Chương 9: cứu
ta đưa lưng về phía , mái tóc đen hơi dài, bộ quần áo kỵ sĩ màu trắng viền vàng, phong cách cao ngạo, mặt nạ màu vàng óng ánh. . . . . . Mặc dù chỉ là bóng lưng, mặc dù ta móc ra vật gây tội ác, Nhưng thoạt nhìn vẫn vô cùng. . . . . .
Ông trời của tôi! Ngay cả “đái” cũng biểu có phong độ được như vậy, đây là người sao?
Nghe sau lưng có tiếng động, vui, quay đầu lại nhìn về phía . Đầu tiên là khinh bỉ nhìn toàn thân ướt nhẹp, bẩn thỉu, tầm mắt dời , lại khinh bỉ nhìn bộ ngực lép xẹp, xoay người để ý tới nữa.
Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy ánh mắt khi dễ kia, rất tức tối. phải là lớn lên đẹp trai chút, phải là cả người mặc quần áo kỵ sĩ màu trắng, phải là ngang hông giắt thanh kiếm giả sao? Vẫn cho rằng mình là Bạch mã Hoàng tử sao !
Lập tức, hung tợn nhìn bộ lê màu trắng viền vàng. Món đồ kia, vừa đúng có thể lấy "Mượn" để che ngực!
Giận dữ rống lên: "Cởi … quần … áo …!"
ngờ người ta căn bản cũng để ý đến .
"Này, mặc đồ kỵ sĩ màu trắng, có nghe thấy ? Cởi quần áo!"
Rất tốt, lần này quay đầu lại.
Nhưng chau mày lại, lườm cái, quay đầu , vẫn để ý đến !
Lần này, Lâm Nhược Kỳ hoàn toàn tức giận rồi, ỷ vào người có chút rượu, từ từ bước dài tới phía sau , chợt vỗ qua cái.
(Sau đó Cơ Liệt Thần nhớ lại cái vỗ này, đầu cũng quan trọng, nhưng đột nhiên hành động, thiếu chút nữa làm cho làm chính biến thành liệt dương!)
nhanh chóng quay đầu lại, dùng ánh mắt sắc bén, hung ác như từng nhìn đối thủ mới có, bắn về phía , hơn nữa, rút ra tay, nắm chặt thành quyền, dáng vẻ giống như tùy thời chuẩn bị vung mạnh.
" ……… dám ………. đánh ……….. tôi? !"
Vẻ mặt của lạnh lẽo, giọng hung ác, ánh mắt giết người, ngay cả trong lỗ mũi cũng muốn phun khói. Lâm Nhược Kỳ đột nhiên cảm thấy người đàn ông này phải kỵ sĩ hay Hoàng tử, căn bản là người đàn ông hung ác, đáng sợ!
Cho dù phản ứng chậm lụt nữa, dốt nát nữa, Lâm Nhược Kỳ cũng nhìn ra phẫn nộ của ta, trái tim nhịn được run run lên.
.. . . . . ta phải là lão đại xã hội đen, phần tử khủng bố, hoặc là tổ chức sát thủ thần bí .......... Chứ? Chẳng lẽ chọc tới người nên dây vào?
Sửng sốt hai giây, Lâm Nhược Kỳ liền quay đầu chạy ra.
giỡn, vừa nhìn ánh mắt người này, cũng biết là hàng dễ chọc, tại sao nhìn ra sớm? Còn chạy tới đánh người ta quyền nhỉ? !
"Đứng lại!"
Sau lưng, khoảng cách tiếng rống lên giận dữ của người đàn ông gần hơn so với trước, trong lòng Lâm Nhược Kỳ cả kinh, còn chưa có bước ra bước thứ ba, liền bị xách lên. Bàn tay người đàn ông như Lão Ưng bắt con gà con, cái tay dễ dàng xách lấy cổ áo của , hung mãnh, quả quyết, vững vàng, chính xác, tàn nhẫn!
Chưa hết, nhanh chóng xoay thân thể của lại, thân thể cao lớn, thon dài lấn người tới gần, ngay sau đó hai tay khoác lên hai bên , đem giam cầm trong gian thu hẹp giữa và bức tường đá.
chưa kịp phản ứng kịp, hơi thở đàn ông nồng nặc xông vào mũi, mặt nạ màu vàng kim ở phía đỉnh đầu , hô hấp càng lúc càng gần. . . . . .
ta muốn làm gì?
ta muốn làm gì!
A a a a, ta muốn làm gì! ?
Chỉ thoáng, dường như vào lúc này, thời gian dừng lại.
trận gió thổi qua (ảo giác sao? Trong toilet ở đâu ra gió?), mái tóc đen xinh đẹp của người đàn ông tung bay, cuốn lên hai bên chiếc mặt nạ màu vàng kim, mang theo vài phần kiêu ngạo, lập tức lộ ra ngũ quan xinh xắn che giấu dưới mặt nạ của người đàn ông.
Nhưng, Lâm Nhược Kỳ dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta.
Từ cái góc độ này, chỉ có thể nhìn thoáng qua đối phương có đôi mắt xinh đẹp giống người đàn ông mới có, lông mi dày dài, sóng mũi cao, cánh môi mỏng ửng đỏ, hấp dẫn . . . . . .
Lâm Nhược Kỳ cảm giác hai lỗ tai của mình dường như có chút nóng lên, dường như quá kỳ quái rồi.
Chẳng lẽ vừa rồi sau khi chạy trối chết, tim đập quá nhanh, đưa đến lượng máu lớn chảy qua bộ phận bên tai, mạch máu giãn ra, làm máu chảy nhanh hơn, đưa tới độ mẫn cảm gia tăng sao?
Hay là vì khí thế người đàn ông này quá mạnh mẽ, hại đầu óc của căng thẳng cao độ, chỉ huy thần kinh, đưa tới mạch máu dưới da giãn ra, tim đập gia tốc, máu chảy tăng nhanh, nguyên nhân làm máu nóng tăng lên?
Hay là . . . . . .
Trong đầu óc dưa chuột của Lâm Nhược Kỳ hoạt động nhanh chóng, sử dụng các kiến thức lý luận về y học học được của mình, suy đoán đưa đến khả năng đỏ tai N lần của .
Đúng vào lúc này, bất ngờ nghe thấy tiếng cười khẽ vô ý. Tiếng cười của cũng lớn, chỉ chút thôi, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, vẫn bị nghe được.
ta cười?
ta cười!
A a a a, ta cười? !
Lâm Nhược Kỳ nâng hai mắt mờ mịt, nhìn vào tầm mắt đối phương, trong nháy mắt, thẹn quá thành giận!
Người này là cười nhạo ngực lép xẹp! Nụ cười này của , làm cho Lâm Nhược Kỳ nhớ tới mục đích của mình tới toilet, liền vội vàng đem đôi tay che trước ngực, tinh thần hết sức trọng nghĩa bảo vệ!
Đáng giận là: người này tay che môi để ình cười ra tiếng, cái tay khác lại che bụng, ràng nghẹn đến nội thương.
Có câu rất hay: cái gì có thể nhịn, lại thể nhịn, thể nhịn được nữa, cần nhịn!
ta nhìn cũng thấy hết, cười cũng cười đủ rồi, kế tiếp ta còn muốn làm gì!?
Lâm Nhược Kỳ vô cùng tức giận nhìn , muốn nổi dóa, lại bị động tác kế tiếp của làm cho kinh hãi.
Người đàn ông bắt đầu rất lịch , cởi xuống lê màu trắng viền vàng của mình, động tác rất tao nhã, lúc cởi ra lê, tay của chạm vào thanh bội kiếm người, phát ra tiếng leng keng. Lâm Nhược Kỳ cảm thấy thanh kia là dễ nghe. . . . . .
" phải muốn bộ đồ này sao? Còn nhanh lấy ?"
Giọng từ tính của gọi dòng suy nghĩ của Lâm Nhược Kỳ quay về, phục hồi tinh thần lại, phát giác lê màu trắng viền vàng của trùm lên trước ngực mình.
Mở trừng hai mắt, thần kinh não của Lâm Nhược Kỳ lần nữa bị chập.
ra, ta cứu . . . . . .
Chương 010: biết !
"Rốt cuộc có nên đồng ý với , đến nhà làm hộ lý riêng nhỉ. . . . ." Lâm Nhược Kỳ ngơ ngác ngồi mép giường, trong tay cầm cái áo com lê màu trắng viền vàng, vất vả suy nghĩ.
Hai ngày nay, luôn khổ não chuyện này, sở dĩ rối rắm như vậy, là mình có cảm giác rất áy náy đối với Cơ Liệt Thần, hai là Lâm Nhược Kỳ có loại cảm giác bị lừa gạt bịp bợm thế nào ấy. . . . . .
Lúc này, Tiểu Ngôn mới vừa tỉnh ngủ, ở trong phòng bếp tùy tiện làm ít đồ ăn, vừa tiến đến liền nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ như có điều suy nghĩ nhìn cái áo com lê màu trắng viền vàng trong tay.
Căn phòng trọ này là cha của mua cho, vừa đúng cách trường học xa, diện tích cũng lớn, hơn 50 mét vuông, lắp đặt thiết bị đơn giản, hai phòng ngủ, phòng khách mặc dù nhưng đầy đủ mọi thứ. Bởi vì là bạn thân của Tiểu Ngôn, Lâm Nhược Kỳ rất vinh hạnh trở thành bạn cùng phòng sống ở nơi này.
nhịn được dáng vẻ do dự quyết của Lâm Nhược Kỳ, Tiểu Ngôn tùy tiện : "Nhược Kỳ, vẫn còn suy nghĩ à? Trực tiếp đồng ý với ta , nếu ta cứu mà lại chích lầm người ta, vậy nên bồi thường cho ta chút. Hơn nữa, phải là muốn tìm người đàn ông biến thái, thử sức hấp dẫn của bộ ngực lép xẹp của sao? tại phải là cơ hội tốt sao? nhìn bộ áo này . . . . . ."
xong, Tiểu Ngôn buông bát đũa trong tay, dứt khoát tới trước mặt , cầm com lê màu trắng giũ lên, "Vừa nhìn chính là người có tiền, hơn nữa còn biến thái!"
Lâm Nhược Kỳ nghe xong như rơi vào trong sương mù, thể theo kịp tốc độ liên tưởng của Tiểu Ngôn, bĩu môi cái, : " ta có phải biến thái hay , tôi biết, nhưng mà ngày đó quả ta cứu tôi, hơn nữa sau đó lại. . . . . . Bị tôi ghim kim"
Tiểu Ngôn liếc cái: "Cái này được! Nhược Kỳ a, Nhược Kỳ! Lại là gặp vận may a! Lần này phát tài lớn rồi, nhất định là gặp được người đàn ông rất có tiền. chút, lấy mặt nạ xuống, người đàn ông này có phải dung mạo rất đẹp trai hay ?"
Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ có chút co rút. Cái gì gọi là gặp vận may? Mặc dù Lâm Nhược Kỳ luôn luôn may mắn, thường đụng phải chuyện xui xẻo nhưng cũng đến nỗi bị thành "Gặp vận may" chứ. . . . . .
Vô cùng tình nguyện thừa nhận: "Dáng dấp ra rất đẹp mắt. . . . . ."
Tiểu Ngôn vỗ cái vào người Lâm Nhược Kỳ, thiếu chút nữa làm cho trật khớp bả vai, " cho biết Lâm Nhược Kỳ, cái com lê màu trắng Armani quý giá này, có 4000 đến 5000 đồng mua được. ngửi cái mùi này . . . . . ."
xong, Tiểu Ngôn đưa áo com lê trong tay lên, lại đặt ở trước mặt Lâm Nhược Kỳ, để cho hít hà, : "Có phải có mùi chanh nhàn nhạt hay ?"
Lâm Nhược Kỳ ngửi cái: ". . . . . . Dường như là có".
Thành mà , chỉ ngửi được có mùi người đàn ông, trong óc liền nhớ tới, lại gần mình chóp mũi nghe được cỗ hơi thở người đàn ông. . . . . .
Chẳng qua, lời ngượng ngùng như vậy cũng dám với Tiểu Ngôn.
Bộ dáng của Tiểu Ngôn là chỉ tiếc rèn sắt thành thép, vỗ về phía Lâm Nhược Kỳ cái, lần này bị né tránh.
" là con nhóc thiếu hiểu biết, đây chính là nước hoa Armani mật mã màu đen của đàn ông, chai là mấy trăm ngàn đấy, mặc dù nước hoa này cũng phải loại tốt nhất, đắt tiền nhất, nhưng từ cách ta ăn mặc và sử dụng nước hoa, người đàn ông này chẳng những có thưởng thức rất cao, hơn nữa có ánh mắt rất đặc biệt, quan trọng là người đàn ông này nhất định là người đàn ông rất chung tình!"
Lâm Nhược Kỳ mở trừng hai mắt, hiểu: "Tiểu Ngôn lợi hại, làm sao biết điều này ? Chỉ bằng cái com lê là có thể cho ra nhiều kết luận như vậy?" Lại còn có thể nhìn ra người đàn ông chung tình hay chung tình, là được lắm. . . . . .
Tiểu Ngôn rất khẳng định gật đầu: "Đúng, sai! Chỉ bằng com lê này!"
"Tại sao?"
"Bởi vì vô luận là com lê hay nước hoa, ta chỉ dùng Armani. Theo tôi suy đoán, dây thắt lưng của ta, quần, thậm chí là giày da, chắc cũng là Armani. Cho nên, chỉ bằng vào chấp nhất của ta đối với nhãn hiệu, tôi có thể kết luận, ta nhất định rất chung tình!"
Lâm Nhược Kỳ ngẩn ngơ, bị Tiểu Ngôn phen ba hoa khoác lác, trong khét ngoài sống, lâu sau mới làm ý nghĩ, cho ra kết luận kinh người: " hiểu nổi, cái gì. . . . . . ta chung tình hay chung tình, chuyện liên quan gì tới tôi?"
Tiểu Ngôn suy yếu, lung lay cái: ". . . . . . là con nhóc thiếu hiểu biết!"
Cuối cùng, đấu tranh tư tưởng hết lần này tới lần khác, cùng với Tiểu Ngôn cố gắng giựt dây, Lâm Nhược Kỳ quyết định trước tiên cầm com lê đem trả lại cho rồi .
Vì vậy, ba lô lưng, chạy thẳng tới địa chỉ viết tờ giấy kia . . . . . . Đại lộ Nam Sơn, Lư Đăng Bảo số 1.
Sau khi tắc xi dừng xe tại dưới chân núi, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy hết sức kinh ngạc: "Sư phụ, tại sao phải dừng xe ở chỗ này?" nhìn bốn phía, cây cối xanh tươi, cành lá rậm rạp, dây leo và bụi cây trải rộng cả núi lớn, chỉ có con đường nhựa uốn khúc, sâu thẳm thông lên đỉnh núi. . . . . .
" , Lư Đăng Bảo số 1 ở đỉnh núi" Tài xế sư phụ chỉ chỉ góc nóc tòa nhà nơi xa lộ ra đỉnh núi, quay đầu lại nhìn lên, nhìn xuống đánh giá chút, " xác định, muốn là Lư Đăng Bảo số 1 sao?"
"Ách. . . . . . Đúng vậy a." Lâm Nhược Kỳ có chú ý tới ánh mắt nghi ngờ của tài xế sư phụ, chẳng qua, ông ta đột nhiên dừng xe ở nửa đường, cảm thấy nghi ngờ, "Ông dừng xe ở nơi này, tôi phải làm thế nào đây?"
" ngại quá, ơi, núi này thuộc về tài sản riêng, tắc xi thể lên" giỡn! Lư Đăng Bảo số 1, muốn sống nữa mới dám lái xe lên, đây là nhà họ Cơ . . . . . .
"A, hóa ra là như vậy a, vậy tôi làm sao lên a. . . . . ." Trả tiền, Lâm Nhược Kỳ nhìn nóc bảo nơi xa chút, vừa xuống xe, vừa khổ não càu nhàu.
"Hoặc là lên, hoặc là gọi điện thoại gọi cho chủ nhà tới đón " sau khi Tài xế ném lại những lời này, liền lái xe như làn khói.
Vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ ngớ ra. Tại sao. . . . . . Biến mất nhanh như vậy?
Lật lại dãy số điện thoại tờ giấy kia, nhìn chút. Quên , hay mình thôi, nợ người ta hai lần rồi, đâu còn biết xấu hổ người ta cho người tới đón. Xem ra, khoảng cách từ chân núi đến đỉnh núi cũng phải là quá xa. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ bước bộ về phía đỉnh núi. Có thể , nhưng phát được bình thường.
Lúc này, trong rừng cây quá mức yên tĩnh, vốn có tiếng gió thổi, tiếng ve kêu dường như cũng biến mất, chỉ có khí vô cùng ảm đạm đung đưa , thỉnh thoảng lan truyền vài tiếng chim ríu rít. Những gốc cây đại thụ cao vút che phủ ánh mặt trời kín mít, khắp rừng rậm bị bao phủ trong bóng râm, rừng cây rộng lớn cũng chìm vào trong mảnh chết chóc, có vẻ u tĩnh mịch. . . . . .
Càng trong núi, càng làm cho người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy!
Lâm Nhược Kỳ hốt hoảng lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Cơ Liệt Thần, nhưng dường như nghe tiếng động sột soạt truyền đến, trong lòng run sợ, ngẩng lên đầu, trong lùm cao lớn, bên cạnh đường núi, đột nhiên có bóng dáng của người cao lớn lao ra, lảo đảo xông về phía .
Biến cố, có dấu hiệu báo trước xảy ra trong nháy mắt!
Last edited by a moderator: 25/3/15