1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lừa gạt cô vợ nhỏ để yêu - Nghệ Cẩn Thiên Sứ (Full Đã có eBook) Truyện VIP Lê Quý Đôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 061: Ác ma trừng phạt! (4)

      Lâm Nhược Kỳ vừa rửa tay, vừa thầm mắng Cơ Liệt Thần, sau khi rửa tay xong rút khăn lau tay sạch , hung hăng ném vào trong thùng rác, lúc này mới chuẩn bị ra ngoài.

      Vừa quay đầu sang, chợt giật mình!

      Trong góc tối trước cửa, Cơ Liệt Thần nghiêng người dựa vào tường, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn thấy ra ngoài, ánh mắt rét lạnh như lưỡi đao rút ra khỏi vỏ, nhìn chằm chằm hai mắt của : "Lâm Nhược Kỳ, lá gan của em càng lúc càng lớn!"

      Lâm Nhược Kỳ ngờ cậu chủ Quý tộc tao nhã Cơ Liệt Thần luôn thích đùa bỡn lại đợi ở cửa Toilet, bày ra dáng vẻ cực kỳ bảnh bao, hết sức kiên nhẫn dựa vào vách tường đá bên cạnh, đủ để nhìn ra . . . . . . tối nay vô cùng tức giận!

      Trái tim bé run lên bần bật, ánh mắt tránh né, cổ rụt lại, theo thói quen kiếm cớ: "Tôi . . . . . .tôi nào có. . . . . . chẳng qua lúc nảy tôi chỉ đơn giản ra chút mà thôi. . . . . ."

      Phải sai chính là nên chọn lúc đó để ra " ".

      Hơn nữa, làm như vậy, chính xác là phân biệt đối xử với người bệnh. . . . . .

      Cơ Liệt Thần cười lạnh tiếng: "Đơn giản ra? A, chính xác là đủ đơn giản, đủ ràng, lời ít mà ý nhiều!"

      ". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ đen mặt, cúi đầu im lặng.

      ra, Cơ Liệt Thần căn bản lo lắng người ngoài nghĩ thế nào đối với chuyện bị "Ung thư tinh hoàn", ngược lại bởi vì Lâm Nhược Kỳ lẫn tránh , còn chống đối lại ràng như vậy, làm cho cảm thấy nôn nóng phiền lòng.

      Đó là loại cảm giác mất mát giống như bảo bối tìm kiếm lâu, sắp tới tay lại đột nhiên vuột khỏi tầm tay.

      Làm người ta phiền muộn, hết sức phiền muộn. . . . . .

      Híp cặp mắt xinh đẹp, bàn tay đưa về phía : "Tới đây."

      Lâm Nhược Kỳ da đầu tê dại, cười khổ hỏi: "Làm gì?"

      "Làm chuyện sai lầm, đương nhiên là phải tiếp nhận trừng phạt!" rất ràng.

      cái nào đó bắt đầu giả bộ ngu: "Ai? Là hay là tôi?"

      muốn sống nữa, lời như thế cũng dám hỏi. . . . . . Lâm Nhược Kỳ cũng cảm thấy mình giả bộ quá ngu ngốc, hoàn toàn chút tác dụng xoa dịu. Lúc này chỉ cần nhìn chút sắc mặt cậu chủ nào đó cũng biết, câu hỏi này ngược lại làm cho nổi bão rồi.

      Cơ Liệt Thần vô cùng tức giận, căn bản lười đáp lại, hai lời, trực tiếp sải bước tới kéo cổ tay của , tay khác cũng nắm sát ở eo của , trực tiếp ở cửa Toilet, ôm bắt đầu gặm cắn.

      Lâm Nhược Kỳ cảm giác được bị tức phát điên.

      Trước kia, mỗi lần hôn , đều dây dưa triền miên, dịu dàng êm ái, ẩm ướt trơn bóng hoặc nồng cháy hoặc trêu đùa hoặc lưu luyến. . . . . . Tóm lại, là hết sức kiên nhẫn.

      Nhưng nụ hôn này, rất mạnh mẽ, bá đạo, thô bạo, điên cuồng!

      cảm thấy căn bản phải hôn mà là cắn , cắn đau!

      có lẽ môi của mình nhất định bị gặm cắn sưng lên. . . . . .

      ra, Cơ Liệt Thần cố ý làm đau, nhất định ngờ, trong lòng vô cùng khó chịu.

      Dường như bị nghiện hôn , bắt đầu hoài niệm cảm giác lúc ôm ngủ . . . . . . ấm áp mềm mại, hương thơm ngọt ngào, nếu phải ở nơi này phù hợp, nếu phải vẫn còn chút lý trí, nhất định đem "Giải quyết tại chỗ" rồi.

      Lúc này, ở ngoài cua quẹo truyền đến tiếng bước chân, Cơ Liệt Thần vẫn chưa thỏa mãn thu miệng, bàn tay nắm chặt cổ tay buông ra, kéo về phía khác. . . . . .

      Mới vừa kết thúc nụ hôn mãnh liệt, Cơ Liệt Thần rất khó để cho nghi ngờ ý đồ của mình. dùng sức muốn hất ra lại có kết quả. Trong lòng bắt đầu có chút nóng nảy, có lẽ chẳng lẽ làm ra hành động gì quá khích chứ?

      " . . . . . . buông tôi ra, mau buông tay!"

      " được!" Cơ Liệt Thần rất ít ở trước mặt biểu cứng rắn thế này, "Có lỗi phải phạt!"

      "Chờ chút!" cố giãy giụa lần cuối cùng, "Trong ba điều cam kết, có điều này!"

      cũng quay đầu, ném ra câu, "Bắt đầu từ hôm nay, cam kết tạm thời đổi thành bốn điều!"

      ". . . . . . cậy mạnh đạo lý!" tức giận.

      mắt điếc tai ngơ.

      Dọc đường, gặp Heber và hai nữ giúp việc. Heber và đám người nữ giúp việc liếc thấy bộ dạng hai người, sợ hết hồn.

      Lâm Nhược Kỳ bị Cơ Liệt Thần giam cầm, đôi tay ngừng đấm đánh, hai bắp chân trắng tinh còn làm bộ muốn đạp Cơ Liệt Thần, hung hãn như vậy tất cả mọi người chưa từng thấy qua, hiển nhiên cử chỉ của chọc giận Cơ Liệt Thần, trong cơn nóng giận, chỉ thấy dứt khoát chặn ngang eo khiêng lên.

      "Cậu chủ? Cậu . . . . . ."

      "Heber!" Cơ Liệt Thần tiện tay đem ném cái, hoàn hảo Heber phản ứng khá nhanh vừa vặn đón được . Cơ Liệt Thần căn dặn , ", đem ấy tắm rửa sạch cho tôi! lát mang tới phòng chiếu phim lầu hai"

      Bị Cơ Liệt Thần ném như vậy, Lâm Nhược Kỳ tỉnh táo, lập tức cảm thấy tình cảnh của mình hết sức ổn!

      Liếc nhìn trộm cậu chủ nào đó cái, con mẹ nó, cởi áo khoác, quần áo, ra tắm? ! khóc ra nước mắt, chẳng lẽ, tối nay chính là con cừu đợi làm thịt?

      Vừa nghĩ đối sách vừa tắm, vốn còn muốn dây dưa chút, ai ngờ hai nữ giúp việc ở ngay bên cạnh hầu hạ từ đầu tới chân, vừa tắm cánh hoa, vừa hương thơm gì đó, còn tự tay chà lưng cho ! cảm thấy cả người mình chẳng những bị người ta xem sạch bách, còn từ đầu đến chân cũng bị người sờ vuốt trống trơn rồi. . . . . .

      Tắm xong ra ngoài, đám nữ giúp việc đổi lại cho bộ quần áo ngủ bằng lụa trơn bóng, mát mẻ, áo lót, quần lót bên trong càng làm cho khó có thể mở miệng. phải là bộ đồ lót sexy hấp dẫn mà Tang Tuyết Phù từng mua cho sao? !

      cái quần lót chữ đinh, cái áo lót lòi vú, mặc so với mặc còn khó chịu hơn!

      lòng muốn mặc nhưng nghĩ lại, dù sao mặc cũng hơn , mặc dù khó chịu chút, ít nhất có thể che đậy thân thể!

      Cũng may cái áo ngủ bằng lụa kiểu dáng Hàn, mặc dù vừa thấp ngực vừa lộ bắp đùi, chẳng qua chỗ nên che cũng che lại. Nhìn mình trong gương lần nữa, gương mặt trắng nõn nà, da thịt sáng bóng, búi tóc cắm lên cây trâm, phong cách uyển chuyển hơi giống .

      Đối sách cũng đều nghĩ xong . . . . . .

      A, trước hết phải mạnh mẽ cảnh cáo , thậm chí có thể dùng lời để uy hiếp (Cố gắng biểu lời chính đáng, lời vô ích. . . . . . )

      B, nếu như đối phương giở trò lưu manh, phản kháng ... Vân Vân (mấy chiêu Taekwondo thậm chí quên sạch trơn, biết có hiệu quả hay . . . . . . )

      C, nếu cảnh cáo có hiệu quả, gở xuống trâm cài tóc đầu, bảo vệ trinh tiết của mình (kiên quyết tỏ lập trường của mình, tuyệt đối cúi đầu trước sức mạnh. . . . . . )

      Gật đầu cái quyết định chủ ý, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy tương đối yên tâm từ trong phòng tắm ra ngoài.

      Bị nữ giúp việc mang vào trong phòng, vừa liếc mắt nhìn thấy người đàn ông lười biếng tựa vào ghế sa lon, ràng cũng vừa tắm xong, hơi thở cuồng bạo của giống đực bị che giấu dưới khí chất cao quý ưu nhã, nhìn rất hấp dẫn làm người ta mê loạn, cúc áo ngủ ngực mở ra tùy ý để lộ trái nho màu đỏ phía bên phải. . . . . .

      Mẹ kiếp! Ông trời ơi, ngờ có nam tính như vậy! Quả cũng phải là người mà !

      Nhìn thẳng vào mắt tới hai giây, Lâm Nhược Kỳ lập tức di dời tầm mắt!

      Quẫn bách nhìn xung quanh trong phòng, phát trong căn phòng này thiết kế rất đặc biệt, cẩn thận đánh giá mới phát giác ra là nơi nào đặc biệt.
      Hotaru_yuki thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 061: Ác ma trừng phạt! (5)

      ra tường bức kia có màn hình tinh thể lỏng cực lớn! Ông trời ơi, cần bảnh bao như vậy, ở trong nhà có màn hình TV lớn như vậy, hiệu ứng này hoàn toàn có thể làm thành rạp chiếu phim gia đình a? !

      ghế sa lon Cơ Liệt Thần nhìn thấu ước ao của , hướng về phía vẫy vẫy tay: "Tới đây!"

      Lâm Nhược Kỳ bị sốc chìm đắm trong màn hình cực lớn, chợt nghe thấy nhàng gọi như gọi con chó , hơi ngẩn ra liền mất hứng.

      "Làm gì? !"

      Thấy vẫn đề phòng với mình, Cơ Liệt Thần cố nén lửa giận, giây kế tiếp nghiêng người nhảy ra bước dài liền kéo tới, Lâm Nhược Kỳ chưa chuẩn bị chiêu này của , lảo đảo cái trực tiếp ngồi ở đùi của .

      Tay chân lập tức cứng ngắc, Lâm Nhược Kỳ phản xạ có điều kiện, muốn đứng lên, "... muốn làm gì? !"

      Chẳng lẽ trừng phạt, là dùng phương thức kịch liệt nào đó? trong óc Lâm Nhược Kỳ bắt đầu YY hình ảnh dinh dưỡng có chút tốt. . . . . .

      Ai ngờ, bấm tiếng, mở công tắc màn ảnh, liếc mắt nhìn , "Xem phim cùng ! Bằng , em cho rằng làm gì? !"

      "Xem. . . . . . Xem phim?"

      Lâm Nhược Kỳ nên lời, ngổn ngang trong gió, cộng thêm toàn thân như hóa đá. . . . . .

      Muốn mặc như vậy để xem phim với ? ! chợt muốn chết, có lẽ chỉ có cậu chủ Cơ Liệt Thần mới nghĩ ra cách chỉnh người này dễ dàng làm cho người ta mắc bệnh tim.

      Như qua, nếu có thể xem phim mà cần bị trừng phạt, vậy cũng được a, nếu quả có thể vượt qua được, vậy cũng có gì thể a.

      Nhưng nếu đơn giản như vậy cũng chỉ có thể Lâm Nhược Kỳ còn quá ngây thơ, quá đơn thuần.

      Ngày đó xem phim để lại cho Lâm Nhược Kỳ ấn tượng vô cùng khắc sâu. Vốn cho rằng màn ảnh cực kỳ lớn cũng chẳng qua là rạp chiếu phim bình thường trong gia đình mà thôi. Ai ngờ, cái đó của người ta căn bản ngoại trừ màn hình siêu lớn mà còn hiệu quả 100% chân , cộng thêm thanh Hi-fi 360 độ xung quanh, rạp chiếu bóng 4D!

      Sau khi mang mắt kính, hiệu quả thị giác hạng nhất mà nội dung nha, quả thực là hủy diệt!

      Xin đừng nghi ngờ, tôi dùng từ ngữ "Hủy diệt" này, đối với Lâm Nhược Kỳ mà , đó chính là hủy diệt. Thậm chí, sau khi xem hết bộ phim này, đến hai năm sau cũng muốn xem bất kỳ phim nào, cũng cảm thấy hứng thú đối với bất kỳ minh tinh điện ảnh nào hay bất kỳ đạo diễn nào.

      Bộ phim có tên “Thung Lũng chết”. Theo cậu chủ nào đó giới thiệu, bộ phim này là do đạo diễn nổi tiếng quay, do tập đoàn lớn tài trợ món tiền khổng lồ, chuyển thể từ chuyện có .

      Lúc xuất tên nam nữ vai chính, Lâm Nhược Kỳ sợ hãi khẽ than thở chút, oa, ra diễn viên nổi tiếng Trần XX và Chu XX đóng. . . . . .

      Vừa mới bắt đầu, hình ảnh rất đẹp.

      Trong khe núi cao, gió ấm áp, ánh nắng chan hòa. Tiếng xào xạc qua bụi cỏ giống như vang ở tai bên, thậm chí cảm giác bắp chân có lá cỏ dính vào! Riêng cảnh bay lượn núi cao cũng làm cho người ta lạc vào thế giới kỳ lạ, trước mặt chính là vực sâu vạn trượng, sau khi nhảy xuống bên tai từng trận gió lạnh, dưới lòng bàn chân từng cọng cây ngọn cỏ thổi qua cũng chân như vậy!

      Từ cao rơi xuống sườn núi lắc lư quay cuồng, thậm chí từ trung rơi xuống đều tuyệt đối cao! Mẹ nó, tuyệt!

      Sau đó, xuất đoạn ngắn nguy hiểm. Nữ chính bị trúng hoa độc, đột nhiên gặp quái vật, được nam chính đẹp trai giống như bạch mã hoàng tử xuất giải cứu. Hai người kề vai chiến đấu, bắt đầu phen kịch liệt chém giết, sắp chết, chạy trối chết, nhảy sông. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, hình ảnh màn hình hòa vào đoạn trí nhớ xuất .

      Cảnh tượng và tình tiết, chân thực như thế!

      Lâm Nhược Kỳ trợn mắt há mồm nhìn tình tiết trong phim, gần như quên khép miệng lại. . . . . .

      Cho nên biên soạn lại, có lẽ là vì kết cục chuyện xưa và thực tế giống nhau.

      Trong phim ảnh, Nam Nữ chính hoạn nạn có nhau, sau khi ở chung chỗ lâu dài, nảy sinh tình cảm mập mờ, hai người rốt cuộc ra khỏi Thung Lũng chết. Cuối cùng, nam chính cho nữ chính, mình cũng phải là bạch mã hoàng tử cứu nữ chính mà là nhân vật nguy hiểm bị cảnh sát truy nã, nữ chính xấu hổ lắc đầu, mình quan tâm thân phận của nam chính. . . . . .

      Sau đó, hai người nhau sâu sắc, nam nữ chính dần dần ở chung chỗ, sau đó, hai người tình chàng ý thiếp, trong lúc bị lửa dục hừng hực thiêu đốt, trong cảnh trời đất giao hòa, thuận nước đẩy thuyền bắt đầu làm "Chuyện ". . . . . .

      Hiệu quả hủy diệt lớn nhất chính là kết cục a, Lâm Nhược Kỳ há hốc mồm cứng lưỡi nhìn hiệu quả 100% chân ở trước mặt, cộng thêm thanh hi-fi 360 độ xung quanh, miêu tả chi tiết cảnh H, rốt cuộc, hoàn toàn suy sụp. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ mặt xám như tro tàn, hai tay ôm đầu, trong đầu hỗn loạn tưng bừng!

      Mẹ nó, diễn viên nổi tiếng Trần XX và Chu XX lại là diễn cảnh trần truồng AV sao? Tại sao biết? !

      ", cái này bọn họ gọi là hiến thân vì nghệ thuật." Cậu chủ Cơ Liệt Thần cho ra đáp án như thế.

      Lâm Nhược Kỳ ngổn ngang trong gió, gần như bất tỉnh. . . . . .

      Màn hình lập thể 4D, tiếng hôn môi và đâm vào rút ra, tiếng chất lỏng và niêm mạc va chạm, các loại giọng tràn ngập phóng đãng làm cho người ta mặt hồng tai đỏ, dường như ở gần bên tai hai người. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ xem nổi nữa rồi.

      vẫn ngồi ở đùi người đàn ông, bị cánh tay rắn chắc của Cơ Liệt Thần nắm cả người , bàn tay như có như xoa nơi nhạy cảm bên ngực của . . . . . . căng thẳng khép bắp đùi lại, có thể cảm nhận ràng phản ứng dưới thân người đàn ông trong tiếng thở dốc tràn ngập cả căn phòng. . . . . .

      Căng thẳng, xấu hổ, yên lặng.

      cảm thấy, nhất định là cố ý, nhất định trước đó có ý đồ rồi.

      Lâm Nhược Kỳ cảm thấy trước mắt bắt đầu biến thành màu đen, bao quanh mình là hơi thở của dã thú giống đực quá mức mãnh liệt, làm cho chỉ muốn chạy trốn, chỉ muốn chạy trốn. . . . . .

      Cơ Liệt Thần đột nhiên mở miệng, giọng gần như khàn khàn, gần như vang lên trong lúc căng thẳng thở hổn hển, lướt qua khuôn mặt của , chậm rãi lướt qua môi của : "Nhược Kỳ, đợi nổi nữa. . . . . ."

      ra, muốn rằng, suy nghĩ của và nhân vật nam chính trong phim giống nhau. Nhưng từ trong miệng phun ra, lời kia liền thay đổi. . . . . .

      Về phần Lâm Nhược Kỳ, chỉ nghe giọng của , cũng biết ở trong trạng thái Hormone tính dục tăng nhanh. Rốt cuộc, trong đầu dây cung bị cắt đứt.

      Lời tương tự, từng nghe qua, dĩ nhiên biết gặp chuyện gì, nhưng. . . . . .

      nuốt ngụm nước bọt, rất muốn cho biết mình thể làm như vậy. Thứ nhất đây là vấn đề nguyên tắc, thứ hai cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị xong phương diện kia. Chẳng qua đồng ý trước gả cho mà thôi nhưng đồng ý làm chuyện kia. . . . . .

      Vì vậy, vừa quay mặt qua, cái miệng nhắn vừa định mở ra chuyện, chợt phát trước mặt bỗng tối sầm, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông phủ xuống, ùn ùn kéo đến, rậm rạp chằng chịt, tỉ mỉ hôn.

      "Ưmh. . . . . .chờ, chờ. . . . . . Ưmh ưmh ưmh. . . . . . Chờ chút. . . . . ."

      Thân thể của vô cùng nóng bỏng, bắp thịt cũng buộc chặt, tay nắm chặt bên eo , gần như đem lấy bóp nát. Cơ Liệt Thần như vậy, làm cho cảm thấy sợ hãi.

      bắt đầu liều mạng giằng co, giống như động vật bị hoảng sợ giãy giụa, nhưng biết, ra càng giãy dụa như vậy ngược lại càng kích thích dục vọng nguyên thủy muốn chinh phục ở trong xương của đàn ông.

      vất vả trộm được chút thở dốc, muốn tiếp tục giãy giụa đột nhiên cái bắp đùi của Cơ Liệt Thần mạnh mẽ chống đỡ ở giữa hai chân , cứng rắn đem hai chân của tách ra. . . . . .
      Hotaru_yuki thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 062: Dấu ấn riêng của cậu chủ Cơ (1)

      Dưới mông chợt lạnh, đột nhiên nhớ tới mình căn bản là mặc quần lót như có mặc a, đường may nơi này quá ít, có thể che lại bao nhiêu cảnh xuân đây? Mà cứ như vậy dễ dàng đem hai chân của tách ra. . . . . .

      A, ông trời ơi, hôm nay khó giữ được trinh tiết!

      Lần này, Lâm Nhược Kỳ luống cuống.

      " đừng như vậy. . . . . . buông ra! cần. . . . . ." Cảm thấy tay Cơ Liệt Thần chậm rãi dời xuống, Lâm Nhược Kỳ vô cùng hoảng sợ!

      Đối với la lên mắt điếc tai ngơ, Cơ Liệt Thần vẫn chui ở trong cổ của , bàn tay từ nơi eo thon thả mềm mại xương bắt đầu đường trượt chạy , sức lực nặng , tốc độ nhanh chậm.

      Lâm Nhược Kỳ cố gắng muốn tránh thoát bày tay ma quỷ của , theo thân thể càng lúc càng giãy dụa, phản hồi cho cũng là càng đè ép và giam cầm. Lần đầu tiên, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy người đàn ông này là khỏe mạnh đáng sợ, nào giống như là người bệnh hiểm nghèo ung thư tinh hoàn, hoàn toàn là dã thú cậy mạnh.

      Ngây người chút, cảm giác đột kích càng đáng sợ, cả người Lâm Nhược Kỳ cũng cứng ngắc.

      Thân thể của cho biết, bàn tay ma quỷ kia chạy vào trong quần ngủ bằng lụa của , kinh khủng hơn, dường như hai ngón tay của có lẽ kịp chạm đến của mình. . . . . .

      kinh hãi quay đầu, thể tin nhìn vào cặp mắt của vốn dám nhìn thẳng.

      ra ở trước mắt là gương mặt đẹp trai được phóng đại cùng với đôi tròng mắt đen tràn ngập lửa dục lượn quanh.

      Từ trong ánh mắt của , có thể nhìn ra: tại muốn !

      Trong lòng cứng lại, đột nhiên nhớ tới chuyện vô cùng quan trọng, vừa đúng lấy ra làm lý do.

      Bật thốt lên: "Chờ chút! Giáo sư Mạnh , bây giờ vẫn thể tiến hành chuyện phòng the!"

      Dứt lời, thành công cảm thấy động tác trong tay của đột nhiên dừng lại. Mắt trừng lớn, chớp chớp, nghĩ thầm quả nhiên đúng chỗ quan trọng, vì vậy, cố gắng tiến bước thuyết phục .

      "Gà 16, đừng quá nóng lòng, làm như vậy đối với thân thể của tốt. Mau dừng tay có nghe thấy ? ! thể. . . . . . A. . . . . ."

      Lâm Nhược Kỳ chưa dứt lời, cả người giống như bị đóng đinh, cần cổ vô cùng cứng ngắc.

      khắc kia, dường như Lâm Nhược Kỳ cảm thấy mình trái tim cũng ngừng đập. Thân thể của bị căng cứng, dám làm ra cử động nào.

      Bởi vì, tay của . . . . . . (nơi này cắt giảm)

      Lâm Nhược Kỳ trừng lớn đôi tròng mắt đen trắng ràng, dường như thậm chí quên nhắm mắt, miệng há hốc muốn cái gì nhưng chữ cũng thể được.

      "Hư. . . . . . Em quá ồn rồi." cái tay khác, ngón tay lạnh như băng sờ môi của , ngăn trở bất kỳ lời nào muốn .

      Cơ Liệt Thần hơi hí mắt nhìn lúc lâu, ngón tay khoác lên làn môi , theo gương mặt của trợt xuống, nhàng vuốt ve gương mặt của , sau đó khẽ dùng sức kéo cái ót của ôm chặt trong ngực, ôm chặt lấy, hôn lên mái tóc mềm mại của .

      chợt bắt đầu dùng biện pháp dịu dàng như nước, ở người nhàng xoay quanh. . . . . .

      Sau đó, khóe môi vẽ ra nụ cười hấp dẫn, rất mê người nhưng cũng rất ác ma.

      "Bà xã, quên cho em biết, đàn ông chỉ dùng loại biện pháp muốn em . . . . ."

      Lâm Nhược Kỳ biết, lời trước đó của vừa vặn chạm đến chỗ đau của .

      Cái gì ung thư tinh hoàn, cái gì người bị bệnh hiểm nghèo, cái gì giáo sư Mạnh. . . . . . Cũng làm cho bọn họ gặp quỷ ! tại chỉ muốn ! tốt đẹp như thế, ngọt ngào như thế, như thế khiến người ta say mê. . . . . .

      Muốn chết chính là sau khi lời đó, quả có thể trong nháy mắt làm nghẹn chết .

      "Tôi...tôi bây giờ. . . . . . phải bà xã của !" ràng trong lòng hoảng sợ căng thẳng muốn chết nhưng vẻ mặt biểu bướng bỉnh, quật cường như vậy.

      Trong nháy mắt, khiến tất cả tốt đẹp còn sót lại rơi vào địa ngục.

      Trong tròng mắt đen sâu thẳm của Cơ Liệt Thần thoáng qua lạnh giá khó hiểu. . . . . .

      Khóe môi khẽ vẽ ra đường cong cười lạnh, bá đạo khạc ra: " là em chính là em!"

      Theo sát phía sau, đôi môi mềm mại làm việc chùn bước in lên . Giống như chuồn chuồn lướt nước, hôn đôi môi, hôn chóp mũi, hôn khóe mắt, hôn cằm, vẫn muốn giãy giụa nhưng mặc cho giãy giụa, dù sao cũng có người dám tới quấy rầy bọn họ, tối nay nhất định là của .

      từ từ, từ từ hướng dẫn , để cho từng chút từng chút, cam tâm tình nguyện trở thành của .

      Bàn tay ở trước ngực của , thắt lưng, phần lưng nhàng vỗ về chơi đùa, khẽ xoa nắn, vân vê, rất có kiên nhẫn trêu chọc cộng thêm xúc cảm nhột, dần dần xua tan cảm giác căng thẳng Lâm Nhược Kỳ.

      Thân thể của vẫn rất cứng ngắc, trong mắt của vẫn sợ hãi, Cơ Liệt Thần ấm áp môi lần nữa trở lại trong miệng , lưu luyến triền miên mút vào, đầu lưỡi trêu chọc đầu lưỡi, ẩm ướt trơn bóng, ấm áp, hơi thở dây dưa vướng vít với nhau, giống như hòa vào ... hòa vào .

      Hơi híp mắt lại, Cơ Liệt Thần nhạy cảm cảm nhận trong cơ thể xuất thay đổi kỳ diệu.

      Lâm Nhược Kỳ cảm giác trong đầu mình tất cả đều là bột nhão, ràng còn muốn phản kháng, phải còn cố ý chuẩn bị đối sách sao? Nhưng tại sao bắt đầu từ từ dung hòa để cho tùy ý kích tình, hôn và xoa nắn?

      nụ cười ràng khẽ lên ở khóe môi, biết chuẩn bị xong.

      Trong lòng vui sướng. Ít nhất, thân thể của ưa thích .

      Đôi môi của giống như đám lửa, hôn đến nơi nào, liền nóng bỏng tới nơi đấy. Nhiệt độ gia tăng từng chút, cuốn lấy thân thể, toàn bộ tay chân, Lâm Nhược Kỳ có loại cảm giác muốn bị thiêu cháy hừng hực.

      Lưỡi trơn mềm, rất có kiên nhẫn tới lui tuần tra, trong óc mảnh bột nhão Lâm Nhược Kỳ nhắm chặt hai mắt, nhịn được phát ra tiếng rên khẽ rụng rời.

      Rụng rời phải Lâm Nhược Kỳ, mà là Cơ Liệt Thần. . . . . .

      Từng cái cởi ra quần ngủ tơ tằm phía dưới người, sau đó giống như mở ra quà tặng mềm mại nhất, nhàng cởi sạch quần áo bao quanh thân thể đối phương, thành kính hôn mỗi tấc da lộ ra, trấn an phía kia bị rét lạnh, căng thẳng và sợ hãi lộ ra run rẩy đáng thương, cho đến khi bọn chúng khôi phục trơn nhẵn ngoan ngoãn, cho đến khi càng lúc càng buông lỏng, càng lúc càng nghênh hợp. . . . . .

      dịu dàng, cho kháng cự ôm , phải dán chặt như vậy, dường như muốn đem thân thể hai người dung hợp làm chỗ!

      , rất ưa thích thân mật ôm như vậy, rất ưa thích.

      Nhưng Lâm Nhược Kỳ bỗng dưng thức tỉnh!

      "... chờ chút. . . . . . Mau dừng lại ngay! Dừng lại!" Lâm Nhược Kỳ hoảng hốt kêu lên.

      Khiến Lâm Nhược Kỳ cảm thấy ngoài ý chính là Cơ Liệt Thần rất nghe lời dừng lại trong miệng cùng động tác trong tay, chẳng qua ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ, sắc mặt sớm phủ lên tầng băng mỏng.

      "Lâm Nhược Kỳ, nhẫn nại của có hạn, màn dạo đầu như vậy còn chưa đủ sao? Em còn muốn đợi đến lúc nào? Tiếp tục dài dòng như vậy, trực tiếp tới rồi!"

      ". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, đồng thời kinh ngạc phát mình sớm còn mảnh vải che thân.

      Trời ạ, thiếu chút nữa cùng . . . . . .

      đúng, bây giờ phải là thời điểm nghĩ cái này. lắc đầu cái : " phải, tôi phải ý này. . . . . . Tôi...tôi là tôi. . . . . ."

      Đột nhiên dừng lại, mặt lộ vẻ lúng túng nhìn , giọng đến cực điểm: " tại, hôm nay phải lúc. . . . . ."
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    4. Friendangel2727

      Friendangel2727 Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      28
      Truyện hay quá ! :tungtung::038:

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 062: Dấu ấn riêng của cậu chủ Cơ (2)

      Cơ Liệt Thần nhìn , cho rằng quá trẻ, chưa biết mùi đời, cuối cùng đối với chuyện sợ hãi như vậy, lại lo lắng vì kháng cự , mới có thể nhiều lần cắt đứt như vậy.

      Vì vậy, sắc mặt rất khó coi, khổ sở : "Lâm Nhược Kỳ, em nghe cho kỹ cho , nhìn , cứ nhìn này, bất cứ chuyện gì khác đều cho nghĩ, chỉ cần thích ứng tốt. Tin tưởng , em thích."

      Dứt lời, cái tay lại lần nữa phủ tới dưới mông .

      phản xạ có điều kiện hai chân kẹp chặt, vừa gấp gáp, vừa quẫn bách : "Cơ Liệt Thần, hôm nay đúng lúc, tôi lừa . Tôi...tôi tới nghỉ lễ. . . . . ."

      Cơ Liệt Thần ngẩn ra, dừng lại động tác, nghiêng người sang, tách bắp đùi của ra. . . . . .

      Sau khi nhìn thấy bắp đùi mềm mại của Lâm Nhược Kỳ, chảy ra chất lỏng đỏ thẫm, khóe miệng co quắp, giật mấy cái. . . . . .

      Chuyện này. . . . . . đúng là con mẹ nó phải lúc!

      Lật lại nhìn chút tay phải mình ướt nhẹp, nhìn thấy màu đỏ tươi, Cơ Liệt Thần đen mặt.

      ra, mới vừa sờ được từ dưới mông chảy ra, căn bản cũng phải là chất lỏng nào đó mà nghĩ, mà là, mà là này. . . . . .

      Mẹ nó, lại có thể để cho gặp phải chuyện như vậy!

      Khóe môi nâng lên nụ cười khổ, nằm lại ghế sa lon, khẽ khép lại cặp mắt, ổn định cảm xúc xao động của mình. ngờ này cũng để cho nhàn rỗi, ngược lại giày vò .

      "Cái đó. . . . . . Cơ, Cơ Liệt Thần, tôi. . . . . . Tôi có thể làm phiền chuyện được ."

      "Chuyện gì? !" thể trách phát giận, là bởi vì lửa dục khó tiêu.

      "... có thể giúp tôi mua, mua cái băng vệ sinh hay ? Tôi...tôi người có. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ cũng xấu hổ được, loại chuyện này rất khó có thể mở miệng, nhưng hết cách rồi, có thể tìm ai tới giúp việc này đây. . . . . .

      Đời này của Lâm Nhược Kỳ còn chưa có xấu hổ như vậy, gương mặt đỏ lên, yếu ớt : "Nhờ giúp. Còn có. . . . . ." liếc mắt nhìn góc ghế sa lon bị dính vào vết máu màu đỏ sậm, lẩm bẩm , "Làm dơ ghế sa lon của , xin lỗi. . . . . ."

      Cơ Liệt Thần còn hơi sức cúi đầu, day day huyệt thái dương, cuối cùng vẫn gọi nữ giúp việc mang đến cho vật cần tìm.

      Mười phút sau.

      Lâm Nhược Kỳ vào trong phòng Toilet tắm rửa phen, đổi lại băng vệ sinh, cảm giác toàn thân mình cũng sạch rồi mới từ bên trong ra ngoài.

      Đối với chuyện lúc nảy, Lâm Nhược Kỳ vẫn còn cảm thấy rất thẹn thùng, vừa ra tới liền nhìn đến Cơ Liệt Thần còn nằm ghế sa lon, dường như là nhắm mắt ngủ.

      Nghe ra, Cơ Liệt Thần mở hai mắt ra, liếc nhìn , lạnh lẽo : "Hôm nay tạm thời bỏ qua cho em, nhưng nhắc nhở em trước. . . . . ." Cúi đầu cười lạnh tiếng, tiếp tục , " nhất định chạm vào em. . . . . . cũng giống như trước đây , chỉ cần ở bên cạnh của em, nhịn được muốn hôn em, vuốt ve em, muốn dán gần hơn, muốn sâu hơn. . . . . ."

      Vừa xong, kéo ngồi vào bên cạnh mình, đôi cặp mắt xinh đẹp lưu luyến ở vai trắng nõn của .

      Trải qua giày vò lúc nảy, càng thêm xác định, mình chỉ muốn , khác cũng khơi dậy cho chút hứng thú!

      Dĩ nhiên, càng muốn những người đàn ông khác đụng !

      Có lẽ Giang Mẫn Hạo sai, in dấu ấn riêng cho chủ ý tốt.

      muốn để cho biết, chỉ thuộc về !

      Cơ Liệt Thần nghiêng đầu nhìn , từ từ cúi đầu, đôi môi khẽ chạm vào bờ vai trắng nõn của , chậm rãi theo vai hôn lên tới cằm khẽ cắn, lại theo cằm ướt nhẹp hướng lên, mập mờ liếm qua môi dưới. . . . . .

      Thừa dịp thoáng lạc hồn, tay phải từ trong túi áo móc ra hộp kim loại, mở ra nó, cầm lên "Liệt Diễm", nhanh chóng, chuẩn xác ở vai trắng nõn của , ‘tách’ tiếng, đóng lên dấu ấn nho . . . . . . dấu ấn thuộc về riêng mình .

      Lâm Nhược Kỳ chỉ cảm thấy bả vai cơn đau nhói như lửa đốt, phản xạ có điều kiện đẩy ra, nghiêng đầu nhìn, lại bị đóng xuống dấu ấn hình ngọn lửa!

      ". . . . . . Tại sao làm như thế với tôi? !" hoảng hốt.

      Dấu ấn kia rất mới, lập tức để lại vết máu đỏ, giống như đám lửa lấp lánh ở vai của . Hít hà, còn có mùi da bị thiêu cháy khét. Nhưng rất kỳ quái, mặc dù cảm thấy đau nhói, nhưng cũng đau đến thể chịu được.

      Lâm Nhược Kỳ rất tức giận, tại sao lại đóng dấu ấn ở người như vậy? vội vàng lấy tay lau , có kết quả, khỏi bắt đầu tức giận.

      Thấy thế, Cơ Liệt Thần cảm thấy bộ dạng của quả rất đáng , mặt khỏi lên nụ cười. bắt lấy tay của , ngăn cản động tác của .

      "Cẩn thận, vừa mới bắt đầu đau chút, chỉ cần động vào nó, cũng thấm nước, ngày mai tốt thôi." giơ giơ "Liệt Diễm" trong tay, Lâm Nhược Kỳ chưa bao giờ thấy qua món đồ kia, lớn giống như hộp mực đóng dấu, nhưng ràng đó phải là hộp mực đóng dấu.

      Trong đầu lóe lên ý tưởng, lập tức biết nhất định dùng cái đồ chơi này đóng dấu ấn lên bả vai , giống như kí hiệu!

      Nhất thời vô cùng tức giận, đưa tay muốn nắm nó, nhưng bị né tránh giấu .

      "Em lấy nó cũng dùng được, cái dấu ấn này biến mất." lại nắm bả vai của , nhàng thổi lên, để cho cảm thấy dường như tốt hơn chút.

      Nhưng tâm trạng vẫn rất hỏng bét, oán giận : "Đây là cái gì ? Tại sao phải đóng dấu ấn này cho tôi? Lại chưa có đồng ý của tôi, tại sao có thể như vậy chứ?"

      Cơ Liệt Thần lơ đễnh cười, lại nhàng vuốt ve nơi dấu ấn ràng kia, rất kỳ quái , khi vuốt ve như vậy, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy đau đớn. . . . . . Mới vừa rồi ràng rất đau.

      "Đây là Liệt Diễm, con dấu của Cơ Liệt Thần , chỉ có mục tiêu nhìn trúng, mới có thể bị in xuống con dấu ấn này, cũng chỉ có mới có thể săn đuổi. Có nó, người khác cũng biết em là người muốn, nếu bọn họ muốn tổn thương em, chỉ cần nhìn thấy dấu ấn này, ít nhất nể tình, xuống tay lưu tình đối với em."

      Lâm Nhược Kỳ sững sờ, chẳng lẽ đây chính là dấu ấn mới vừa rồi ở trong đại sảnh, Giang Mẫn Hạo qua dấu ấn thuộc về Cơ Liệt Thần?

      Lẩm bẩm : " như vậy, cái dấu ấn này còn có chút tác dụng bảo vệ bản thân?"

      Cơ Liệt Thần cười khẽ: "Vậy cũng chưa chắc, nếu là người đối địch với nhìn thấy cái dấu ấn này bả vai em, rất có thể giết chết em trước. Cho nên, tốt nhất thường ngày cần mặc váy dây xuất trước mặt người khác."

      Ha ha, sau này thân thể của , cũng chỉ có có thể nhìn. Cơ Liệt Thần nhàn nhạt cười, cảm thấy đây chính là kiệt tác cực kỳ hài lòng.

      ". . . . . ." khóe miệng Lâm Nhược Kỳ rụt rụt, cảm thấy rất im lặng, suy nghĩ chút hỏi "Vậy xin hỏi Cậu chủ Cơ, cái dấu ấn này toàn thế giới có bao nhiêu người có?"

      cười cười, mặt gió thoảng mây bay, quan tâm hơn thua.

      Dịu dàng : "Trước mắt chỉ có mình em."

      Nhìn bộ dáng đắc ý của , giống như đóng cái dấu ấn tay , là chuyện nên cao hứng!

      ". . . . . ." nghẹn lời. Chương 062: Dấu ấn riêng của cậu chủ Cơ (3)

      Vào giờ phút này, hoàn cảnh này, Lâm Nhược Kỳ bác bỏ được, chỉ có thể , lần nữa chứng minh câu kia của Tiểu Ngôn . . . . . .Cơ Liệt Thần, Đại Ác Ma! Đại Ác Ma chính cống!

      Đáng giận nhất chính là dường như nghe ra tiếng lòng , vừa thay vuốt vuốt đầu tóc rối bời trán, vừa cười khẽ tiếng.

      Lâm Nhược Kỳ cảm thấy nụ cười của mập mờ cợt nhã nhưng xinh đẹp chói mắt.

      Ánh mắt mỵ sáng rỡ nhìn chớp chớp, sợi tóc bóng mượt rơi trán, tùy ý hất đầu bên, vẽ ra đường vòng cung xinh đẹp, tiếng cười khẽ ở trong phòng rộng có chút đột ngột rồi lại khỏi mang theo chút mùi vị tự giễu, làm cho người ta nghe nhịn được tim đập nhanh. . . . . .

      : "Bà xã, về ngủ sớm chút . Ngày mai để cho em biết chút ác ma chân chính rốt cuộc như thế nào."

      Nhìn ánh mắt của , mất hồn. . . . . .

      Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhược Kỳ liền cảm nhận được uy lực bát quái.

      Lúc ấy, ngồi ở phòng ăn, trước tiên ăn bánh tiêu sữa đậu nành, ở lại Lư Đăng Bảo lâu rồi, buổi sáng ngày trước, chẳng qua chỉ nhịn được lẩm bẩm tiếng "Rất nhớ sữa đậu nành, bánh tiêu trong quán dưới lầu nhà Tiểu Ngôn", nghĩ tới sáng hôm nay, có người đưa tới sữa đậu nành thơm nồng và bánh tiêu giòn ngon miệng.

      Cẩn thận hỏi, quản gia Heber rằng cậu chủ đặc biệt căn dặn. Dứt lời, còn dùng ánh mắt đặc biệt mập mờ nhìn chút.

      Lâm Nhược Kỳ giả nhưng phải là người thích nghe bát quái, nên cũng quá mức để ý.

      Ngược lại, buổi sáng tinh mơ, xinh đẹp IQ cao mời mà tới nhắc nhở .

      "Nhược Kỳ, nghe tối qua trai tôi làm cho chảy máu rất nhiều, có hay ? Theo tôi thấy, đều tại làm cho ấy nhịn quá lâu, khó tránh khỏi lần đầu tiên làm mạnh chút. . . . . . có chuyện gì đâu, sau này càng ngày càng tốt ." Đây là câu đầu tiên biểu tiểu thư Tang Tuyết Phù nhìn thấy .

      "Khụ khụ. . . . . ."

      Lâm Nhược Kỳ mới vừa nuốt miếng lớn bánh tiêu, nghe thấy trắng rợn như vậy, thiếu chút nữa làm mình nghẹn chết.

      "Ưm hừm, nhìn bộ dáng con nhóc , còn xấu hổ!" Tang Tuyết Phù vừa mỉm cười nhạo báng , vừa tốt bụng vỗ vỗ lưng cho , sau đó lặng lẽ ở bên tai hỏi, "Cảm giác như thế nào?"

      Lâm Nhược Kỳ hiểu: "Cái gì như thế nào?"

      "Đương nhiên là hỏi phương diện kỹ thuật của tôi?" Tang Tuyết Phù cười gian.

      Hắc hắc, cũng biết hai người này rốt cuộc có gì đó. . . . . . rồi nhé.

      Lâm Nhược Kỳ đầu đầy vạch đen, nhất thời hiểu đám người Heber dùng ánh mắt mập mờ nhìn . . . . . .

      Vội vàng sang chuyện khác: "Khụ khụ, tối qua sao chạy mất sớm như vậy, lộ mặt chút thấy bóng dáng đâu, à Lynda đâu rồi? Tại sao cũng nhìn thấy ấy?"

      Tang Tuyết Phù ôm cánh tay nhún vai cái, : "Tối hôm qua tôi đột nhiên có việc, lộ mặt là được rồi. Về phần Lynda, có lẽ vì tôi giao cho ấy nhiệm vụ mới, nhất định là ra ngoài."

      "Nhiệm vụ mới?" Lâm Nhược Kỳ bối rối, "Lynda là do trông nom sao? phải hai người bọn họ là cộng . . . . . ."

      " chính xác, Lynda là nữ thủ hạ đắc lực của tôi, kỹ thuật hóa trang của ấy rất tốt, biết rồi."

      ". . . . . ." là càng ngày càng mơ hồ, hoàn toàn nghĩ tới Lynda cũng là thành viên trong tổ chức xã hội đen, trách được lần trước du lịch cũng dẫn ấy theo, chẳng lẽ cũng là hoàn thành nhiệm vụ? Trong lòng Lâm Nhược Kỳ nhanh chóng thoáng qua nghi vấn liên tiếp. . . . . .

      muốn mở miệng hỏi cho , chỉ thấy cậu chủ Cơ Liệt Thần chậm rãi xuống lầu.

      tay nhàn nhã cắm ở trong túi quần dài, cái tay khác cầm xấp báo, chậm rãi ưu nhã dạo bước xuống, lúc nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ, nhàn nhạt nhìn cái, môi mỏng nhếch lên đường cong xinh xắn.

      Nhưng lời nào, chẳng qua thẳng tới đầu kia chiếc bàn dài, Heber đem ghế dựa bày xong, lúc này Cơ Liệt Thần với tư thế xinh đẹp ngồi xuống.

      Trong phòng ăn rộng lớn, đột nhiên yên tĩnh nghe thấy tiếng người, từng cử động của cậu chủ tôn quý làm cho mọi người chú ý. . . . . .

      Chỉ có hai ngọn đèn thủy tinh tường đem bóng dáng mọi người chiếu vào tường, ánh sáng nhàn nhạt rơi vào gương mặt đẹp trai của giống như bức tượng điêu khắc, từ cái trán dọc theo tâm mi xuống, sóng mũi cao và môi mỏng khêu gợi nửa tối nửa sáng, lông mi dài mỗi cái chớp mắt, trong đáy mắt xuất nồng đậm bóng mờ.

      Oh, ông trời! Người ta trời sinh chính là dùng để thưởng thức đấy!

      Dường như phát nhìn chăm chú, ngước mắt, con ngươi màu mực phát sáng, ánh mắt rơi vào đũa và chiếc miệng chậm chạp vẫn nhúc nhích, hơi có chút trách móc.

      "Chuyện gì xảy ra, ăn ngon?" Hơi ngừng lại, nhíu nhíu mày, hơn nữa: " ngờ, khẩu vị của em phải kén ăn bình thường. Heber!"

      ở trong bóng tối, Heber lập tức tiến lên bước, trả lời: "Cậu chủ, có gì căn dặn?"

      " thăm dò chút, sữa đậu nành và bánh tiêu ăn ngon nhất ở Nam Thành, là tiệm nào có bán."

      Gật đầu, khom người, Heber trả lời: "Hiểu, cậu chủ."

      Lâm Nhược Kỳ há tròn miệng, im lặng.

      Có cần thiết hoang phí như vậy sao? đúng là giày vò người ta, mặc dù làm như vậy là vì , nhưng chút cũng thấy đây là chuyện tốt. Đem vui vẻ xây dựng đau khổ của người khác, chịu được áp lực lớn như vậy!

      Giơ tay gọi Heber: "Chờ chút!"

      Bước chân Heber dừng lại, quay đầu lại, đầu tiên nhìn Cơ Liệt Thần chút, lấy được đồng ý của cậu chủ nào đó, lúc này mới dời tầm mắt đến người Lâm Nhược Kỳ.

      "Mợ chủ , có gì căn dặn?"

      ". . . . . ."

      Nào có thể đoán được, Heber gọi tiếng "Mợ chủ " này làm cho Lâm Nhược Kỳ bội cảm Alexander!

      Mất hồn, đại não bị đơ chốc lát, vất vả ổn định bản thân mình, cảm giác suy nghĩ của mình sắp xếp xong, mới lên tiếng: "Ừ, cái kia. . . . . . cần , sữa đậu nành bánh tiêu này ăn rất ngon, rất hợp khẩu vị của tôi."

      "Tốt, mợ chủ ."

      Nghe vậy, bởi vì tiếng "Mợ chủ " này, Lâm Nhược Kỳ khỏi đen mặt.

      Ngẩng đầu nhìn Cơ Liệt Thần ở đầu kia bàn dài, cong môi chói lọi, ấm áp cười tiếng. thể , người đàn ông này mỉm cười, vừa dưỡng mắt, vừa dưỡng tim! Làm cho người ta như tắm gió xuân!

      Nhưng bây giờ phải là lúc cảm thán sắc đẹp của .

      Mấp máy môi, : "Tôi muốn mình chuyện với ."

      Cơ Liệt Thần hí mắt cười tiếng: "Bà xã, em có chuyện gì thầm kín, sáng sớm liền muốn với ?"

      Dứt lời, bốn phía khẽ vang lên tiếng cười.

      Lâm Nhược Kỳ nhìn hai bên xung quanh, phát bọn người làm cũng che miệng cười trộm dứt, nhìn lại Tang Tuyết Phù, càng thêm nghiêm trọng nghẹn đến nội thương, há miệng gần như rách đến mang tai, cả người phát run. . . . .

      Lâm Nhược Kỳ tức giận trừng tròng mắt to đen trắng ràng, tất cả mọi người vẫn là để ý, cắm đầu cắm cổ cười.

      lập tức cả giận, để ý tới hình tượng của mình, hơn để ý tới mặt mũi của Cơ Liệt Thần, khách khí : "Gà 16! cần quá phận! Tối qua tôi với có xảy ra chuyện gì, tại sao có thể có khắp nơi ? ! Còn nữa, bây giờ tôi còn chưa có gả cho , đừng để bọn người Heber gọi tôi là mợ chủ , tôi nghe . . . . . . rất khó chịu!"

      Chương 062: Dấu ấn riêng của cậu chủ Cơ (4)

      Vẻ mặt Cơ Liệt Thần thay đổi, hai cánh tay ôm ngực, nhàn nhã vênh váo dựa vào thành ghế, nhạt nhẽo ngoắc ngoắc môi: "Ai tối qua có chuyện gì xảy ra? Nên hôn cũng hôn, nên sờ vào cũng sờ vào, còn làm cho tay đầy máu, còn có chuyện gì xảy ra? ngờ sức chịu đựng của em đúng là quá kém, đến mức đó mà cũng coi như có gì sao?"

      phen, mọi người xấu hổ. . . . . .

      Hơi ngừng lại, nhìn về phía Heber, sắc mặt trầm xuống chút: "Nếu phải do ông đem ghế sa lon làm dơ, bọn người làm cũng suy nghĩ lung tung. Chẳng qua, chuyện này, quả phải bọn người làm nên linh tinh! Heber, thăm dò chút, rốt cuộc là ai linh tinh, tìm được người khởi xướng, đem gia pháp xử trí!"

      Lâm Nhược Kỳ nghẹn lời, ra phải ra, mà là các nữ giúp việc kia! Là mình trách lầm người. . . . . .

      Trong lòng dâng lên cảm giác áy náy, nhưng hơn hết, là bị oai nghiêm của Cơ Liệt Thần hù dọa.

      "Gia pháp xử trí", đó là đồ chơi gì vậy? Trong phim truyền hình có thể xem được tình tiết, ở trong nhà ông trùm tổ chức xã hội đen cũng có thể thấy? !

      khóc ra nước mắt, quá máu chó rồi! Cũng phải là xã hội phong kiến, còn mang gia pháp cái gì. . . . . . Bất quá, biết "Gia pháp xử trí", cụ thể là làm cái gì?

      Lâm Nhược Kỳ tò mò hỏi: ". . . . . . gia pháp nhà họ Cơ các người? Đó là. . . . . ."

      Trong lòng suy đoán: Chắc là dùng roi lớn quất mấy cái... Dùng cách xử phạt về thể xác chứ gì?

      Nhìn tò mò, ánh mắt Cơ Liệt Thần ra hiệu cho Heber, Heber lập tức giải thích: "Đó là quy tắc cũ lúc ông chủ còn sống quyết định, khi ông chủ qua đời, cậu chủ cảm thấy tốt, cho nên tiếp tục sử dụng, chỉ sửa đổi mấy điều khoản chút cho hiệu quả hơn, trong này đối với bọn người làm tinh tinh phải xử phạt . . . . ."

      Cái miệng Lâm Nhược Kỳ cũng há tròn, hận được đem lỗ tai dựng đứng lên nghe.

      Heber lại nhìn Cơ Liệt Thần chút, hắng giọng cái: "Cậu chủ vẫn cho rằng cách thức ‘lấy độc trị độc, ăn miếng trả miếng’ hết sức hữu hiệu, cho nên, quyết định đối với bọn người làm hay linh tinh, xử phạt như sau: người vi phạm lần đầu dán keo ngậm miệng ba ngày, cấm ăn ba bữa cơm; người tái phạm nhổ hết hai phía răng cửa, gây tê vị giác, dán keo ngậm miệng tuần lễ, cấm thực ăn bữa cơm. Người phạm tội lần thứ hai, căn cứ tình huống thực tế, gây ra hậu quả nghiêm trọng xử phạt tương ứng, ngoại trừ cơ hội cắt bỏ cái lưỡi. . . . . ."

      Lâm Nhược Kỳ nghẹn lời: ". . . . . ."

      ra, Heber nội dung phía sau còn có rất nhiều, nhưng Lâm Nhược Kỳ nghe nổi nữa.

      Trong lòng chỉ có ý tưởng: đổ mồ hôi, hỗ là Trùm Xã hội đen, cách xử phạt người làm cũng bạo lực và máu tanh như vậy!

      khỏi cảm thấy sợ hãi thay cho nữ giúp việc linh tinh kia, Lâm Nhược Kỳ run rẩy cắt lời Heber: "Như vậy à? Tôi xem hay là thôi , dù sao cũng là tự tôi cẩn thận làm dơ ghế sa lon, thể trách họ hiểu lầm. . . . . ."

      "Như vậy sao được! Bà xã, phải mới vừa em rất khó chịu sao? Tại sao có thể tiện nghi cho bọn họ như vậy?" Đáy mắt xinh đẹp của Cơ Liệt Thần thoáng qua khôn ngoan và xảo quyệt như cáo.

      "Cái này, cái này. . . . . . Thôi , tôi có chuyện gì rồi." phất phất tay, muốn tiếp tục dây dưa đề tài làm người ta lúng túng.

      Thấy kiên trì, Cơ Liệt Thần hề gì nữa, vẻ mặt đều là mưu được như ý sau nụ cười giả tạo.

      Tang Tuyết Phù ở bên xem tất cả quá trình, bắt đầu oán thầm Cơ Liệt Thần xảo quyệt. . . . . .

      Sau khi ăn xong, cậu chủ nào đó giống như là nhớ ra cái gì, đột nhiên nhìn về phía Lâm Nhược Kỳ cất giọng.

      "Đúng rồi, tốt nhất em nên chuẩn bị tâm lý, đồng ý gả cho , em chính là vợ của Cơ Liệt Thần , cách khác, em chính là áp trại bà chủ của trùm Xã hội đen. Nên cái gì, nên làm cái gì, cũng thể tùy tiện như vậy. Mặt khác, Heber gọi em bằng mợ chủ , cũng là tôn trọng em, sau này em chính là bà chủ nhà họ Cơ rồi, có cái gì hiểu, có thể hỏi Heber."

      Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ ngây người.

      có thể cảm thấy sức nặng trong lời này của Cơ Liệt Thần, bởi vì giọng điệu chuyện của vô cùng trầm ổn, vẻ mặt rất nghiêm túc. thể nghi ngờ, tuyên bố trước mặt mọi người như vậy, để cho còn đường lui. . . . .

      Nhưng tìm ra bất kỳ lý do gì bác bỏ, trong lúc nhất thời sửng sốt, biết nên làm cái gì, nên cái gì.

      Thấy ngơ ngác, Cơ Liệt Thần mỉm cười: "Trừ những lời mới vừa rồi đó, còn có gì muốn sao? Nếu có, vậy chúng ta lên lầu thay quần áo , hôm nay dẫn em va chạm xã hội"

      "Va chạm xã hội? họ, muốn mang Nhược Kỳ trại huấn luyện sao?" Tang Tuyết Phù đột nhiên xen vào "Vậy em có thể cùng thăm chút hay ?"

      Cơ Liệt Thần lạnh nhạt lướt cái, mỉa mai : " cũng muốn ? Vậy tốt, dù sao rất lâu để cho Vento gặp chút rồi, nó rất nhớ , vậy cùng chứ."

      "Vento? !" Tang Tuyết Phù kinh hãi kêu tiếng, hăng hái lúc đầu còn sót lại chút gì, vẻ mặt đột nhiên biến thành kinh hoàng và sợ hãi, khoát tay lia lịa : "Vậy thôi , em nên ."

      Sau đó, dùng ánh mắt rất đồng tình nhìn Lâm Nhược Kỳ, liên tiếp nhắc nhở: "Nhược Kỳ, phải cẩn thận a."

      Lâm Nhược Kỳ hiểu nhìn hai em này chút, rốt cuộc cũng hiểu bọn họ cái gì.

      muốn cùng Cơ Liệt Thần lên lầu, cần thiết cùng thay quần áo a, người đàn ông này cũng quá dính lấy người ta. . . . . .

      Mượn cớ toilet chuyến, kéo dài thời gian lâu, lúc này mới lốc cốc lên lầu, vào phòng ngủ, hai mắt Lâm Nhược Kỳ tỏa sáng.

      Cơ Liệt Thần mặc bộ đồ rằn ri xanh lá, nâu, đen, vàng đan xen nhau, chân mang giày da quân dụng ống dài đến gối, cả người còn ưu nhã và cao quý như lúc trước, lúc này toàn thân cũng tản ra khí thế oai nghiêm bức người, có thể chính là người đàn ông cương nghị, kiêu ngạo!

      Dáng vẻ làm cho Lâm Nhược Kỳ cảm thấy có chút si mê, si mê đến đại não gần như ngừng hoạt động.

      Người này đúng là cợt nhả, có chuyện gì cứ ở trước mặt giả bộ đẹp trai!

      "Đến rồi? Tới đây, lấy mặc vào." Cơ Liệt Thần dịu dàng , giọng rất từ tính.

      "Cái gì? Đó là của tôi?" Phục hồi lại tinh thần, Lâm Nhược Kỳ nhìn theo hướng chỉ chút.

      giường lớn đặt bộ đồ rằn ri chỉnh tề, giống với bộ người , bên giường còn có đôi giày da.

      Ngẩn ra, ngờ Cơ Liệt Thần chuẩn bị cho mình bộ, Lâm Nhược Kỳ cầm bộ đồ rằn ri này có chút kinh diễm, tưởng tượng thấy mình mặc vào bộ đồ rằn ri này, có thể hiên ngang mạnh mẽ giống như những nữ binh trong quân đội hay ?

      Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Nhược Kỳ tràn đầy mong đợi. Cao hứng ôm bộ đồ rằn ri chạy về phía phòng thay quần áo.

      Cơ Liệt Thần như có điều suy nghĩ, nhìn Lâm Nhược Kỳ nhảy nhót, nhảy nhót. khó nhìn ra, hăng hái tích cực, tinh thần phấn chấn, mặc dù rất vụng về, vừa thô lỗ, nhưng tính cách cứng cõi, lạc quan, dũng cảm, đem tất cả điều bi quan, thụ động, nghĩ về mặt tươi sáng, cũng tích cực hành động, cố gắng thực được nguyện vọng của mình.

      Từ ý nào đó mà , rất giống nhau. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ thích mặt mộc, lười chăm sóc gương mặt của mình, mặc đồ rằn ri ra.

      Cơ Liệt Thần giương mắt vừa nhìn, quả nhiên giống như trong tưởng tượng, trước mắt trở nên sáng lên.
      Hotaru_yuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :