1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lừa gạt cô vợ nhỏ để yêu - Nghệ Cẩn Thiên Sứ (Full Đã có eBook) Truyện VIP Lê Quý Đôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 059: muốn ăn ngụm! (Cơ Liệt Thần YY 7)

      Lâm Nhược Kỳ nhíu nhíu mày, hiểu nổi tại sao động kinh muốn ra lời như vậy làm cho người ta hiểu lầm.

      Vừa mới quay đầu sang, lại nghe thấy : "Có muốn tựa vào vai tôi, chút ?"

      Tiếng của Cơ Liệt Thần đưa đến nhiều tầm mắt, sau đó lặng lẽ, vững vàng cố gắng bao phủ lên Lâm Nhược Kỳ, bàn tay ấm áp nhàng nâng cái đầu chôn sâu của , cúi đầu hôn, đôi môi từ từ trằn trọc, đầu lưỡi trêu đùa trong miệng, mỗi tấc thịt non, hơi thở ngọt ngào mềm mại liên tục chảy xuôi qua cổ họng hai người. . . . .

      Lâm Nhược Kỳ ngước đầu, miệng có chút chua, mặt có hơi hồng, nhiều người nhìn trừng trừng như thế lại bị ta hôn môi, đây là gặp lần đầu.

      cảm thấy rất tự nhiên, hết sức được tự nhiên.

      Bởi vì được tự nhiên, cho nên cảm thấy nụ hôn này có vẻ rất lâu, dường như so bình thường kéo dài rất lâu. . . . . .

      Cuối cùng kết thúc xụi lơ ở trong lòng , Lâm Nhược Kỳ gần như choáng váng thở ra hơi, nắm vòng eo của dựa hẳn vào , bằng sợ rằng cả người biến thành trang giấy trắng chảy xuống mặt đất rồi. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ cũng gì bởi vì trước đó ta thân thể thoải mái, xem như giảm đau cho là được, chừng, có lẽ làm như vậy có hiệu quả.

      "Được rồi, nếu muốn ngủ, tôi phải ngủ rồi, tối hôm qua rất mệt mỏi . . . . . ." nhàng vỗ vỗ mặt của , để cho vùi đầu ở trong cổ của mình mà mình cũng tựa vào đỉnh đầu , nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Nghe vậy, ngớ ngẩn, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, giống như bị Cơ Liệt Thần thôi miên, bắt đầu giả vờ ngủ giấc. Bởi vì làm như vậy có chỗ tốt, vừa đúng tránh được cái nhìn chăm chú đáng sợ của Lãnh Như Phong.

      Đợi đến khi máy bay hạ cánh, Cơ Liệt Thần liền đem thân thể tựa vào bả vai Lâm Nhược Kỳ, "Đỡ tôi về phòng."

      Lâm Nhược Kỳ mở trừng hai mắt, quay đầu lại vẫn nhìn thấy Lãnh Như Phong đứng ở khoang cửa, : ". . . . . . chào hỏi ta, cứ như thế tốt lắm đâu."

      mặt Cơ Liệt Thần lạnh lẽo, : "Lâm Nhược Kỳ, cần kéo dài việc chính của Cậu chủ Lãnh, ta đưa chúng ta trở về Lư Đăng Bảo đủ phiền toái rồi, ông cụ Lãnh bên kia còn cần ta trở về chăm sóc, "Lời đến nửa, lại gần bên tai , , "Chẳng lẽ, còn muốn giữ ta ở lại Lư Đăng Bảo qua đêm?"

      "Ách. . . . . . phải"

      "Chính là như vậy." Dứt lời, tay khoác lên bả vai Lâm Nhược Kỳ, im lặng vẫy vẫy tay, coi như là chào hỏi với Lãnh Như Phong.

      Lãnh Như Phong cũng cười tiếng, xoay người ngồi lên máy bay rời .

      Vừa về tới tòa thành, Lâm Nhược Kỳ liền theo sau lưng Cơ Liệt Thần cùng nhau vào phòng của .

      Nhìn phiền lòng nôn nóng cởi áo khoác nằm xuống giường, bộ dạng giống như rất buồn ngủ, vội vàng tới trước mặt , hỏi: "Trước đó thân thể thoải mái là sao? Còn có lúc ở máy bay. . . . . . Cũng là vì giảm đau cho mình sao? cho tôi nghe chút , khó chịu chỗ nào? Có muốn ngày mai tái khám để cho giáo sư Mạnh xem kỹ cho hay . . . . . ."

      Lời còn chưa dứt, liền cảm thấy tay cổ tay căng thẳng, ra cậu chủ nào đó nhịn được đưa ra bàn tay, nghiêng người cái đè lại, ấn ngã xuống giường!

      "Lâm Nhược Kỳ, rất lo lắng cho tôi sao?" nhìn chăm chú, chân mày nhíu chặt, dường như muốn nhìn thấu . Lời cũng phải là hỏi, ngược lại làm cho cảm thấy như là bị vặn hỏi.

      Lâm Nhược Kỳ ngẩn ra. phải thân thể thoải mái sao? Vậy từ đâu có hơi sức lớn như vậy, còn phát giận? Đợi chút, có thể là mới vừa rồi có mặt Lãnh Như Phong làm cho thoải mái. . . . . . Xem ra phải dỗ dành tốt mới được, lúc bệnh nhân phát bệnh, tính khí tốt lắm.

      Vì vậy, nhàng lấy ra tay của , cực kỳ nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên là tôi rất lo lắng cho a, tôi nên dẫn tôi cùng du lịch nha, xem, tôi sai chứ. Nếu lần này tôi , đúng là biết như thế nào đấy."

      Nhìn bộ dáng mèo khen mèo dài đuôi, Cơ Liệt Thần nhàng mỉm cười, ngược lại vui vẻ.

      Lần này hành động thuận lợi như vậy, chẳng những lấy được máy cd còn cầm được ngọc bội của , cũng có chuyện . . . . . . Về phần thân thế của , nghĩ biện pháp giúp tra , cần làm phiền Lãnh Như Phong.

      Như vậy kế tiếp, nên suy nghĩ kỹ hôn của bọn họ rồi !

      Nghĩ tới chuyện này, mặt cậu chủ nào đó đột nhiên hết sức vui vẻ. Lâm Nhược Kỳ khó được nhìn thấy mặt ta thay đổi phong phú như vậy, khỏi ngẩn ra.

      Ngây ngốc hỏi: " uống lộn thuốc à? lát tức giận lát cười? Phát điên cái gì!" Bĩu môi, giọng thầm, "Xem ra, ngày mai cần xem giáo sư Mạnh, tôi nên trực tiếp dẫn bác sĩ khoa tâm thần xem chút. . . . . ."

      Thính lực cực tốt, Cơ Liệt Thần cũng nghe rất ràng, giận ngược lại cười : "A, nghe rồi, xấu tôi sao?"

      " xấu thế nào. . . . . ." lẩm bẩm trong miệng.

      Cơ Liệt Thần cười . Có lẽ thế giới này, người có thể đối với Cơ Liệt Thần che đậy miệng cũng chỉ có mình Lâm Nhược Kỳ .

      Nghiêng người sang, buồn cười nhìn lấy tư thế hết sức chướng tai gai mắt bò dậy, trêu ghẹo : "A, đúng là khách khí. Thế nào, bị lây bệnh lời ác độc của Tuyết Phù?"

      Dứt lời, đôi tay véo hai má , bộ dạng rất thân mật, chọc cho Lâm Nhược Kỳ mặt hồng tim đập hồi lâu.

      vội vàng cách xa xa, xoay người vừa vừa : "Buổi tối nếu còn đau, nhớ gọi tôi. Lúc này có việc gì tôi về ngủ trước. À. . . . . . Sáng sớm ngày mai tôi còn muốn dẫn tái khám, tắm rửa ngủ sớm chút ."

      xong, nhanh chân muốn chuồn mất.

      "Lâm Nhược Kỳ, có phải quên mất chuyện gì hay ?" Người đàn ông nghiệt đột nhiên phát ra tiếng mê hoặc giống như thú, quậy đến đại não Lâm Nhược Kỳ trong nháy mắt cứng đơ.

      "Cái... cái chuyện gì?" Hỏng bét, tại sao đầu lưỡi cũng đơ? !

      " cho tôi nụ hôn ngủ ngon sao?" Bên môi người đàn ông mang theo nụ cười nhàn nhạt, khóe mắt đuôi mày đầy ấm áp, nụ cười nhàng như có như , trái tim Lâm Nhược Kỳ đột nhiên chấn động, bị lời trêu đùa làm trái tim bé nhảy loạn.

      " . . . . . . gì?" hỏng bét, mẹ nó, rất hỏng bét, tối nay hôn miệng của bao nhiêu lần rồi?!

      Ai ngờ, giơ cổ tay lên, ngón trỏ ngoắc ngoắc , vẻ mặt ưu nhã quyến rũ, hơn nữa tròng mắt có ý cười, lười biếng : "Tới đây, hôn tôi"

      ". . . . . ." há to miệng, trợn mắt há mồm nhìn cậu chủ giường như nghiệt tồn tại.

      ra, lý trí từ chối , nên dùng lời chính đáng chỉ ra chỗ sai của "Cậu chủ, loại hành vi này của đúng, làm vậy ràng quyến rũ. . . . . . con nhà lành" ... Vân Vân.

      Nhưng, nhưng. . . . . . Vì sao hai cái chân lại nhịn được được di chuyển đến bên giường của ?

      mới vừa tới đến giường, Cơ Liệt Thần liền vươn tay bắt được cổ tay của , thuận thế kéo cái, nặng nề rơi vào ngực của . . . . . .

      Cũng theo dự đoán có nụ hôn kịch liệt nóng bỏng, chỉ ở gương mặt của nhàng hôn chút, sau đó trêu ghẹo : "Chỉ cho nụ hôn ngủ ngon mà thôi, sao tôi nhìn vẻ mặt mê trai của , có phải mong đợi cái gì hay ?"

      "Mê trai? ! Mong đợi? ! ... , bậy!" Lâm Nhược Kỳ vọt cái đứng lên, gương mặt trở thành màu gan heo, đưa mu bàn tay hung hăng lau gò má mới vừa bị hôn, dậm chân co giò như chạy trốn.

      Nằm vào giữa giường công chúa của mình, Lâm Nhược Kỳ hít sâu lâu. Gần đây, vẻ mặt người nào đó luôn biểu chưa thỏa mãn dục vọng, xem ra ngày mai phải tìm giáo sư Mạnh xin chỉ dạy chút xem có phải là người ta xảy ra vấn đề gì hay . . . . . . biểu này hoàn toàn giống như người bị bệnh ung thư tinh hoàn nên có a, mặt quá dầy phải !
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 059: muốn ăn ngụm! (Cơ Liệt Thần YY 8-)

      Hôm sau, bệnh viện nam khoa Nam Thành.

      Sau khi Cơ Liệt Thần kiểm tra thân thể xong muốn nhà xe lấy đồ, Lâm Nhược Kỳ liền tìm giáo sư Mạnh trước, muốn xem kết quả phân tích.

      Giáo sư Mạnh đẩy mắt kính lão sống mũi cái, sau khi xem qua bản báo cáo kiểm tra, thở dài : "Y tá Tiểu Lâm a, gần đây chăm sóc bệnh nhân của tại sao ? Tại sao mới ngắn ngủn nửa tháng, bệnh tình của Cơ tiên sinh chuyển biến xấu nhiều như vậy chứ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ là. . . . . . Dữ nhiều lành ít a"

      Hoàn toàn tĩnh mịch. . . . . .

      Phát đầu nhắn nữ sinh trước mặt ngồi đờ đẫn, lúc này giáo sư Mạnh mới ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhược Kỳ.

      "Aiz, , . . . . . ."

      "Giáo sư Mạnh!" Lâm Nhược Kỳ đột nhiên bừng tỉnh, giống như ngủ mê lúc chợt bắt được cánh tay giáo sư Mạnh, vừa lắc vừa cầu khẩn, "Giáo sư Mạnh, tôi cầu xin ông ngàn vạn lần được chuyện này cho ấy biết, ấy nghe chắc rất đau lòng . . . . . . A đúng rồi, còn có chuyện phẫu thuật, ông để ý giúp chúng tôi hẹn sẳn, tôi dẫn ấy ‘hóa trị’ trước, nếu có chuyển biến tốt, chuyện phẫu thuật chúng ta vẫn phải làm. Xin ông đừng buông tay, ngàn vạn lần đừng buông tay. . . . . ." xong lời cuối cùng, nước mắt trong hốc mắt cũng nhanh chóng rơi xuống.

      Mắt kính lão của giáo sư Mạnh gần như bị lay động muốn rơi, ông ta hết sức tránh thoát hai tay Lâm Nhược Kỳ, vỗ vỗ đầu vai của : " đừng vội, đừng nóng vội mà. Làm bác sĩ, chắc chắn tôi buông tay, cũng như , chúng tôi chỉ biết lo lắng người bệnh có nghị lực kiên cường chống lại bệnh tật, cho nên nhất định phải chăm sóc ta tốt, ta có bất kỳ cầu gì tốt nhất nên thỏa mãn, cố gắng để cho ta giữ vững tâm trạng vui vẻ chút, ít làm vận động, nghỉ ngơi nhiều, ăn ít đồ cay, uống nhiều nước. . . . . ."

      Lâm Nhược Kỳ lắng nghe rất nghiêm túc, còn móc ra quyển sổ , ghi chép từng lời của giáo sư Mạnh, sợ mình bỏ sót cái gì. Đợi đến khi giáo sư Mạnh xong, lại khỏi lo lắng, làm sao với đây?

      Aiz, khó trách ngày hôm qua ở du thuyền thoải mái muốn sớm trở về Lư Đăng Bảo số 1, xem ra thoải mái a. . . . . . Hơn nữa đúng là kỳ quái, tại sao đột nhiên chuyển biến xấu cơ chứ? Đoạn thời gian trước phải là tất tốt sao?

      A. . . . . . Chẳng lẽ là?

      đột nhiên nhới tới lúc ở U Linh cốc, hay là cứu mình, chuyện này cũng mới tuần trước, chừng bởi vì chuyện ngày đó, làm cho bệnh tình của trở nên xấu hơn. . . . . . Dù sao, ngày đó bị thương nhiều như vậy, tuy rằng chết người nhưng tích tụ lâu ngày, hơn nữa mấy ngày nay nghỉ ngơi cũng tốt, chạy ngược chạy xuôi mới có thể biến thành như vậy. . . . . .

      Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Kỳ khỏi tự trách.

      Ra khỏi phòng, Lâm Nhược Kỳ liền nhìn thấy Cơ Liệt Thần tới bên này, nhanh chóng bước tới ngăn lại, cũng kéo tới nhà để xe.

      Vừa , vừa : "Cơ Liệt Thần, , chúng ta lên xe! Tôi có lời muốn với "

      Lúc này, Cơ Liệt Thần nghe điện thoại, mà bên đầu điện thoại kia đúng lúc là giáo sư Mạnh.

      "Này, giáo sư Mạnh, là tôi. . . . . . Ừ, được, lần này lại làm phiền ông. . . . . . Được, tôi để lộ . . . . . . Ừ, ấy tới, tôi cúp trước, lát nữa với ông." Sau khi cúp điện thoại, ngước mắt, vừa đúng nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của Lâm Nhược Kỳ từ trong hành lang chậm rãi tới.

      Từ xa nhìn lại, bộ dạng này điềm đạm đáng , nước mắt miêu tả sinh động. . . . . . khỏi mỉm cười, xem ra giáo sư Mạnh cho kết quả phân tích, ra khiến rất đau lòng.

      Xem ra, đối với phải là có tình cảm chứ? Ách. . . . . . Chẳng lẽ chỉ dừng lại ở mức độ giữa người hộ lý và người bệnh sao? Nếu chẳng qua mức độ này, vẫn còn chưa đủ a. . . . . .

      ra, cũng muốn nhìn thấy bộ dạng đau lòng của , cũng muốn lừa như vậy, nhưng nếu làm như vậy, tìm được lý do buộc ở bên người.

      tới trước mặt , muốn giả vờ giả vịt hỏi kết quả như thế nào. ngờ kéo lại, : "Cơ Liệt Thần, , chúng ta lên xe! Tôi có lời muốn với "

      Cặp mắt xinh đẹp của người đàn ông đẹp trai để lại dấu vết khẽ nhíu lại, trong lòng nổi lên con sóng . biết tại sao, cậu chủ Cơ Liệt Thần luôn luôn cao ngạo kín kẽ, thậm chí bắt đầu có chút thấp thỏm yên.

      Dĩ nhiên, Lâm Nhược Kỳ chắc biết những thứ này.

      " chậm chút, cần nhanh như vậy." khẽ cười nhưng vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ rất nghiêm túc.

      Lên xe, tay khoác lên cánh tay của Cơ Liệt Thần, hỏi "Trước tiên cho tôi biết, bây giờ muốn cái gì nhất? Hoặc là chuyện gì có thể làm cho vui vẻ? Ách. . . . . . còn có thể cho tôi biết, muốn nơi nào. . . . . . Ừ, hay là chuyện muốn làm, có hay ?"

      Dường như kết quả giống như dự đoán, Cơ Liệt Thần hài lòng lắm khi lời này, vì vậy hỏi ngược lại: "Tại sao đột nhiên hỏi như thế? Có phải kết quả phân tích tốt hay ? Xem ra tôi phải tìm giáo sư Mạnh chút. . . . . ."

      xong, muốn xuống xe.

      Cả người Lâm Nhược Kỳ chấn động, lập tức kéo lại, cười ha hả : " có, có, giáo sư Mạnh rất tốt, cái kia của đau cũng là chuyện bình thường. Ông ấy bị đau có thể vì lúc trước làm quá nhiều hoạt động mạnh. . . . . . Ách, tóm lại, ông ấy muốn giữ vững tâm trạng tốt đẹp, chuẩn bị qua thời gian ngắn tiếp nhận phẫu thuật. suy nghĩ , nếu muốn phẫu thuật chắc chắn có thời gian được rời giường, bây giờ muốn ăn cái gì, muốn làm cái gì, hoặc là muốn đâu, cũng mau cho tôi biết, tôi nhất định giúp làm được."

      cúi đầu cười, lời dối là đáng . . . . . .

      "Tôi chỉ có tâm nguyện chưa thực được. . . . . ." Cơ Liệt Thần đột nhiên yên lặng nhìn , ánh mắt chăm chú, đáy mắt bình tĩnh lại mang theo ý cười, mắt đen híp lại, xinh đẹp đến thu nhiếp hồn phách người ta, cả khuôn mặt hoàn mỹ đến hề tỳ vết.

      nhàng ra, "Tôi muốn gả cho tôi. ra, tôi cũng biết mình còn có thể sống bao lâu, thành làm như vậy có thể làm cho . . . . . ."

      còn chưa dứt lời, nào đó gật đầu : "Được, tôi gả cho !"

      Sau đó Lâm Nhược Kỳ nhớ lại chuyện này, cảm giác ngay lúc đó mình trúng chiêu của Cơ Liệt Thần, loại gọi là thôi miên "Ám chiêu", nếu dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình, tuyệt đối đột nhiên ấm đầu đồng ý lời cầu hôn của .

      đúng, vấn đề là cũng có chính thức cầu hôn qua. . . . .

      Làm ơn, thuận miệng câu "Tôi muốn gả cho tôi", điều này có thể gọi là cầu hôn sao? !

      Bất quá, khi đó Lâm Nhược Kỳ nghĩ nhiều như vậy, biết tại sao mình như thế, có lẽ là xuất phát từ ý muốn mãnh liệt bảo vệ và ý thức trách nhiệm, hoặc là xuất phát từ "Đồng tình" và "Thương hại" đối với , hoặc là. . . . . .

      Tóm lại, biết nguyên nhân!

      chỉ nghĩ đơn giản, có lẽ làm như vậy có thể để cho chịu đau đớn ít hơn. Nếu muốn kết hôn với , mặc kệ là xuất phát từ lý do gì, phải đại biểu rằng dù nhiều hay ít cũng ưa thích sao? Nếu từ chối , từ chối người bệnh nặng như , mình nhẫn tâm đấy. . . . . .

      Vẫn chưa biết sau này như thế nào, chừng có thể sống được lâu thêm chút, hoặc sống quá ba tháng, hôm nay nghe cách của giáo sư Mạnh, tình huống của dường như quá lạc quan. . . . . . Nếu là như vậy, xem như cùng trải qua đoạn cuộc sống cuối cùng thôi.

      Có thể giúp đỡ người cần giúp đỡ cũng là chuyện có ý nghĩa. Hơn nữa, cũng ghét . . . . . .

      Nghĩ đến đây, quyết định chủ ý.

      Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy ánh mắt sững sờ của người đàn ông, nghiêm túc lặp lại lần nữa: "Đúng vậy, tôi quyết định, tôi gả cho "

      Lần này, rốt cuộc Cơ Liệt Thần xác định lỗ tai của mình có nghe lầm nhưng có chút tin : "Tôi còn tưởng rằng . . . . . ."

      Hai chữ ‘từ chối’ cuối cùng ra, dù sao trước mắt này rất khó hiểu, được lĩnh giáo rồi, chẳng may nếu đổi ý, Cơ Liệt Thần rất lúng túng, hối hận cũng kịp.

      " cái gì?" hiểu hỏi.

      cười cười, lắc đầu : " có gì, đồng ý với tôi, vì giữ lời hứa tôi cũng với chuyện."

      Lâm Nhược Kỳ trừng mắt nhìn, hiểu gì.

      "Còn nhớ trước đó, tôi đồng ý với chuyện ?" nghiêm túc nhìn , "Sau khi du lịch về cho tôi đáp án, mà tôi cũng thân phận của tôi cho biết."

      Lâm Nhược Kỳ che miệng trợn to hai mắt nhưng có chút tin. Cái gì? muốn cho biết về thân phận thần bí của rồi hả ? !

      Sở dĩ thần bí, chẳng qua loại trực giác của phụ nữ. Cả ngày thấy bước chân ra khỏi nhà, coi như ra ngoài cũng quá lâu nằm vùi ở nhà ngây ngô cả ngày, có lúc ngủ ngủ rất nhiều giờ, có lúc mở mắt ra có thể mấy ngày cũng ngủ.

      Quan trọng là cho tới bây giờ cũng thấy bận rộn công việc gì, biết làm sao nuôi sống cái gia đình lớn như vậy? !

      Nếu dựa vào giang sơn các bậc cha chú để lại chống đỡ cho cả gia tộc cũng có thể giải thích, nhưng có chuyện gì sao nuôi nhiều chó ngao Tây Tạng như vậy, còn huấn luyện bọn chúng. . . . . . Có tác dụng gì?

      Hơn nữa ở phía sau núi, ngọn núi lớn như vậy lại có điện? Trong núi đều là kỳ hoa dị thảo và quái vật biết tên. . . . . .

      Còn nữa, điều kỳ quái nhất chính là có thứ vũ khí cực kỳ trâu bò! đúng, phải gọi là "Hung khí"! Những thứ kia lấy ra giết người cũng dễ dàng phải hay ? ! Người như thế nào mới có thể có những thứ đó, theo phỏng đoán chắc chắn chỉ có hai thứ bảo bối đó. . . . . .

      ra, có thời gian, còn nghi ngờ phải là xã hội đen, nhìn bộ dáng kia của giống như xã hội đen trong phim truyền hình . . . . .

      Vậy rốt cuộc làm cái gì? Vừa nhắc tới cái vấn đề này, vẫn cảm thấy thể tưởng tượng nổi, là tò mò a. . . . . .
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 060: Phán quan khát máu Cơ Liệt Thần! (1)

      Cơ Liệt Thần nhìn nghiêng đầu như có điều suy nghĩ, trở tay lại, mười ngón tay đan nhau, kéo lực chú ý của quay về.

      "Nhược Kỳ. . . . . ." cậu chủ nào đó sớm nhập tâm, gọi thẳng tên nào đó, còn gọi vô cùng thân mật mập mờ, ánh mắt lâm vào trong thâm tình khẩn thiết.

      tay đỡ sau lưng , cúi đầu hôn hít môi đỏ mọng của chút, hơn nữa: "Đừng suy nghĩ, tôi cho biết. thôi, tôi dẫn chỗ này xem chút, sau đó cho biết đáp án."

      Lâm Nhược Kỳ có bất kỳ suy nghĩ gì liền gật đầu.

      Cuối cùng mọi chuyện cũng phải đến, nếu muốn cho biết đáp án, ít nhiều gì cũng chứng minh thành ý của , tại sao muốn?

      Vì vậy, Cơ Liệt Thần bảo Heber trực tiếp đem lái xe đến tiệm thời trang cao cấp ở Nam Thành.

      Chỉ cần nhìn vào cánh cửa tiệm này, Lâm Nhược Kỳ bắt đầu chắt lưỡi, chắc hẳn bên trong bán quần áo khẳng định đều là xa xỉ phẩm rất đắt giá. Mới vừa vào cửa, nghênh đón bọn họ là người đàn ông tóc dài, bề ngoài giống như Nghệ Thuật Gia.

      Dường như Cơ Liệt Thần là khách quen của nơi này, cũng tán gẫu nhiều với Nghệ Thuật Gia, trực tiếp đem Lâm Nhược Kỳ giao cho ta, lạnh nhạt : "Mười lăm phút để giải quyết, trang điểm cho ấy xinh đẹp chút, tôi muốn Ngự Hào."

      Nghệ Thuật Gia rất cung kính khom người, vỗ tay cái, lập tức có hai mặc đồng phục tới, dẫn .

      phản đối, hết sức phối hợp, theo sát bọn họ lên lầu hai.

      Lúc xuống lầu, Cơ Liệt Thần đổi bộ tây trang màu xám nhạt. Ngoại trừ lần đầu tiên nhìn thấy mặc bộ quần áo màu trắng, so với vẻ lười biếng cao quý trước kia, tây trang màu xám nhạt phẳng phiu mặc ở người , càng lộ vẻ đẹp trai phong trần, khí thế bức người.

      Bản thân là người mặc chiếc váy dài màu hồng đào, nổi bật lên làn da mặc dù tính là trắng, nhưng được xem mềm mại, càng thêm xinh đẹp, óng ánh trong suốt, vô cùng co dãn. Nhìn qua, cả người càng thêm mát mẻ hấp dẫn, kiều diễm ướt át, quả so với trái đào mật chín còn tươi đẹp ngon miệng hơn. . . . . .

      Cơ Liệt Thần hơi ngẩn ra, bước chân nhịn được di chuyển về phía , ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm.

      Tóc quấn ót cao, uốn thành búi tóc xinh xắn. đôi mắt trong suốt quả giống như thủy tinh ngâm ở trong nước, khóe mắt lại khẽ giơ lên, càng lộ vẻ quyến rũ, con ngươi tinh khiết và đôi mắt mị kỳ diệu phối hợp nhau tạo thành loại vô cùng xinh đẹp phong tình.

      Cơ Liệt Thần nhìn thấy có chút hoảng hốt, như vậy, hoàn toàn phá vỡ ấn tượng ban đầu của đối với .

      trang điểm xong, quả so với Tinh còn quyến rũ hơn, may mắn là Lâm Nhược Kỳ căn bản cũng biết trang điểm thế nào, bằng lấy bộ dáng tại của ra ngoài gặp người, sợ rằng chỉ có mình Lãnh Như Phong bị câu mất hồn lạc phách. . . . . .

      Ngay cả Heber cũng kinh ngạc vì biến hóa của Lâm Nhược Kỳ sau khi thay đổi quần áo, liên tiếp phát ra vài tiếng chắt lưỡi chậc chậc.

      Tự dưng Cơ Liệt Thần cảm thấy trong lòng phiền não, nhịn được phất phất tay, đối với vẻ mặt mong đợi của Nghệ Thuật Gia : "Quá xinh đẹp, đổi!"

      Lâm Nhược Kỳ bĩu môi, hết sức vừa lòng cậu chủ nào đó tự ý ra lệnh. Hừ, ta cũng nhàng thay đổi chiếc áo khoác là được, nhưng lại muốn giày vò mình , từ đầu đến chân đều phải đổi, mệt quá!

      Đợi lên lầu lần nữa, Heber giọng : " này trang điểm lên giống nhau a, ngay cả Y tá Lâm cũng có thể biến đổi hiệu quả như vậy, quả nhiên là Phật dựa vào cà sa, người dựa vào quần áo a. . . . . ."

      Cơ Liệt Thần gì, sắc mặt rất lạnh.

      Chỉ chốc lát sau, Lâm Nhược Kỳ lại xuống.

      Lần này Nghệ Thuật Gia thay đổi tạo hình cho đoan trang xinh đẹp, mái tóc đen dài nhiều tầng sáng bóng như gấm, từng sợi rũ xuống bên mặt của , cổ áo ren tròn cao tới nơi xương quai xanh, có thêu hoa văn tinh xảo kiểu cổ điển Trung Quốc, khéo léo phô bày ra xương quai xanh càng nổi bậc làn da mịn màng, bóng loáng.

      Di dời tầm mắt, chiếc eo thon mảnh khảnh đầy nắm tay, váy lụa mỏng màu hồng dài đến gối, trắng nõn hoàn hảo, đường cong đẹp đẽ, đôi chân thẳng tắp như cây bút, chân mang đôi giày đáy bằng màu hồng, phía trước gắn bông hoa màu đỏ.

      ràng khuôn mặt trang điểm so với trước đó thanh nhã rất nhiều, lại làm cho Cơ Liệt Thần mất hồn lần nữa.

      Khuôn mặt mềm mại, thanh nhã có gì sánh được, cả người giống như thiên sứ xuống phàm trần.

      Ngao, ông trời ơi! là muốn lập tức giấu vào trong xe, xách về nhà. . . . . .

      mặt lạnh lẽo, Cơ Liệt Thần trầm giọng : "Tony, sao tay nghề thợ trang điểm trong tiệm của cậu càng ngày càng kém? , đổi bộ khác cho ấy!"

      mặt Nghệ Thuật Gia lộ vẻ khó xử, từ trước đến giờ tất cả thợ trang điểm trong tiệm của mình là giỏi nhất, trong lòng ta rất ràng, sở dĩ Cậu chủ Cơ hài lòng, đơn giản là vì thân thể của xinh đẹp này. Tony nghĩ thầm, cái này nếu thay , có lẽ xong. . . . . .

      ta khó xử nhìn Lâm Nhược Kỳ chút, xem ý của .

      ra, sớm muốn nổi giận, giày vò như vậy, có lẽ mình còn chưa có ra cửa, người cũng mệt mỏi gục xuống.

      Ngón tay giữa trung, đầu ngón tay chỉ Cơ Liệt Thần, cái tay khác chống nạnh thị uy thét lên: "Gà 16, thôi ! Đừng có giày vò tôi. Tôi mặc cái này ra ngoài, nếu còn bảo tôi đổi nữa, tôi muốn đổi ý rồi ! Chưa từng thấy người đàn ông nào lằng nhằng như vậy, thiệt là. . . . . ."

      cần phải quá , cũng có thể hiểu "Đổi ý" là có ý gì.

      Nghệ Thuật Gia Tony vừa nghe, kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Kỳ chút, phát Cậu chủ Cơ tự mình mang xinh đẹp này đến đây, dường như có chút giống với người khác, lại dám với cậu chủ Cơ như vậy, mà cậu chủ nào đó. . . . . . ta nghiêng đầu nhìn sắc mặt cậu chủ Cơ chút, cũng có vẻ tức giận, trong lòng nhất thời hiểu .

      Chờ đợi ở bên cạnh Cậu chủ Cơ, khóe miệng Heber co rút, quả nhiên nữ y tá quạ đen này mở miệng chuyện tốt hơn . . . . .

      Tư cách, tư cách!

      Về phần Cơ Liệt Thần, nhàng mỉm cười cái. Cũng được, mặc quần áo này xem như an toàn, so với bộ trước đó tốt hơn nhiều.

      Mặt thay đổi, : "Vậy tốt, chúng ta thôi."

      Lâm Nhược Kỳ vừa nghe, cực kỳ cao hứng: "A, rốt cuộc muốn ? Được rồi!"

      Lập tức mang đôi giày cao gót chừng 10 cm, giống như đứa bé lòng tràn đầy tò mò, nhún nhảy cái đuổi kịp theo bước chân Cơ Liệt Thần.

      tới nửa, lại lo lắng mắt cá chân của mình bị trẹo, dứt khoát cởi giày cao gót ra, chân trần theo sau lưng .

      Đến tột cùng, muốn cho đáp án như thế nào đây? là mong đợi a. . . . . .

      Mấy phút sau, chiếc Rolls-Royce phiên bản dài ra khỏi bãi đậu xe tòa cao ốc thời trang phóng như bay, chạy thẳng về phía Trung tâm thành phố.

      Cơ Liệt Thần đưa Lâm Nhược Kỳ tới câu lạc bộ, nhìn từ bề ngoài cũng thu hút . . . . . . Ngự Hào Club cao cấp của tư nhân.

      Nơi này chỉ có hai tầng lầu, sau khi tiến vào mới phát bên trong có khoảng trời riêng, ví dụ dùng các từ như "Tráng lệ", "Bồng lai" ... căn bản có cách nào tưởng tượng xa hoa ở nơi này.

      Ngự Hào, vẫn là nơi tụ tập định kỳ của những người nổi tiếng đỉnh cấp. Cơ Liệt Thần vừa tiến vào đại sảnh, liền bị đông đảo đám quan to hiển quý vây quanh.

      Dĩ nhiên, Lâm Nhược Kỳ có lòng dạ nào thưởng thức những thứ trang trí xa hoa cùng với các loại đồ cổ dùng để trang sức giá cả xa xỉ. Bởi vì, căn bản xem hiểu!

      Cố ý chậm lại bước chân, ở sau lưng Cơ Liệt Thần, liếc mắt khắp mọi nơi chút, chuẩn bị tìm góc thích hợp cho mình ngồi xuống ăn ăn uống uống. . . .

      "Cậu chủ Cơ, cơ đại Phán quan! Hơ hơ, nhân vật lớn thần bí số , hôm nay đến buổi đấu giá, là vinh hạnh cho kẻ hèn này a. Nhìn chút, quả nhiên là người cũng như tên, tuổi trẻ tài cao, vô cùng phong độ a!"

      Người này lớn tiếng dọa người, giọng mạnh mẽ, khí thế mười phần nhưng giọng điệu lại làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

      Đúng rồi, ông ta mới vừa . . . . . . Cơ đại Phán quan? Xưng hô này kỳ quái, là Cậu chủ Cơ ở trước mặt sao. . . . . .?
      Hotaru_yuki thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 060: Phán quan khát máu Cơ Liệt Thần! (2)

      Lâm Nhược Kỳ quay đầu nhìn lại, chuyện là người dưới năm mươi tuổi, thân hình to lớn vạm vỡ, chiều cao 1m90, ngăm đen mạnh mẽ, vẻ mặt cứng rắn, thậm chí có thể coi là hung ác, cả người lộ ra loại tục tằng, thô lỗ nguyên thủy!

      Người này, vừa nhìn phải là người lương thiện.

      Hơn nữa khiến Lâm Nhược Kỳ nhìn rất ưa là mu bàn tay của ông ta xâm . . . . . . con rết dài chừng10 cm, giống như dán vòng quanh tay ông ta, hoa văn chân rết tỉ mỉ, cùng với chiếc râu màu đỏ đầu con rết càng làm cho người ta nhìn cảm thấy buồn nôn.

      vội vàng quay mặt , nhắm mắt làm ngơ, sợ nhất là rết, bò cạp, gián, hay loài bò sát giống như con ngựa trời!

      Nếu có người hỏi xã hội đen trông như thế nào, nhất định chỉ vào mặt của người đàn ông này : "Giống như ông ta vậy."

      "Ha ha, Điền, ngọn gió nào thổi tới đây vậy? Thế nào, cũng đến tham gia buổi bán đấu giá này sao?" cậu chủ nào đó dùng giọng ôn tồn nho nhã tâng bốc người.

      Đương nhiên Cơ Liệt Thần giả vờ khách sáo tán gẫu với ông ta. Sáng sớm biết lão già họ Điền xuất tại câu lạc bộ này rồi, lần này chính là vì vật trong tay ông ta bán đấu giá mà đặc biệt tới.

      Cơ Liệt Thần nhớ tới lần trước bởi vì Điền Lão Thất ác ý khiêu khích, làm hại phần mềm của bị tím bầm, vào bệnh viện nam khoa nơi Lâm Nhược Kỳ thực tập, sau đó mới có chuyện bị Lâm Nhược Kỳ ghim nhầm vào của quý. . . . .

      Xem ra, cũng nên cám ơn Điền Lão Thất mới đúng.

      Nghiêng đầu để lại dấu vết yên lòng nhìn Lâm Nhược Kỳ, ánh mắt nhàm chán lơ đãng nhìn hướng bên kia, Cơ Liệt Thần quay đầu lại, chủ động tiến lên, lịch cùng Điền Lão Thất ôm nhau.

      "Ôi chao. . . . . ." lúc Cơ Liệt Thần và Điền Lão Thất khách sáo tán gẫu, sau lưng lại truyền đến tiếng kêu lớn của Lâm Nhược Kỳ.

      Rồi sau đó, chỉ nghe phù tiếng, nào đó theo tiếng kêu ngã xuống đất. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ thường xuyên mang giày cao gót quá cao như vậy, trong ngày thường luôn mang giày bốn mùa hoặc là giày bệch ra ngoài, coi như thỉnh thoảng mang giày cao gót lần, độ cao cũng vượt quá tấc, độ cao ước chừng 10 cm hoàn toàn ngoài sức chịu đựng của , té ngã cũng là chuyện đoán trước.

      Vốn nghĩ, mình cẩn thận chút là được, nghĩ đến mới mang bao lâu, ngã sấp xuống nơi. . . . . . cao nhã như vậy!

      ra, Lâm Nhược Kỳ bị ngã nghiêng xuống, nhưng sau lưng , Heber nhanh tay lẹ mắt kéo lại. Chẳng qua, sức tay của Heber quá mạnh, kéo kéo, nhưng đồng thời cũng để cho trình diễn tư thế "Chó ba chân", ngã sấp bên chân hai người đàn ông tán gẫu trước mặt. . . . . .

      Sau lưng Heber vừa nhìn, khóe miệng giật giật.

      Hỏng bét, để lộ nội y rồi !

      Hơn nữa, tư thế này. . . . . . Quá khó nhìn, nhìn hơi bất nhã, quá mất mặt cho cậu chủ!

      Ngược lại, Lâm Nhược Kỳ phản ứng đủ cơ trí, động tác bò dậy coi như nhàng nhanh chóng, hơn nữa bộ dáng có chút thơ ngây và đáng .

      trở mình cái, bò dậy, vuốt vuốt cùi chỏ té đau, phủi phủi bụi bậm váy, ngẩng đầu lên, phát ràng mình thành mục tiêu ngắm nhìn của mọi người!

      "Ách. . . . . . câu lạc bộ cao cấp đúng là câu lạc bộ cao cấp a, chất lượng thảm trải đất cũng rất tốt, nhiều người qua lại như vậy, lông cũng bị nhúm. Heber, ông có thể suy tính chút xem, dùng loại thảm này trải sàn nhà Lư Đăng Bảo số 1" Lâm Nhược Kỳ làm mặt dày, tìm cho mình bậc thang để xuống.

      Mọi người đều im lặng.

      Giữa trung giống như có tiếng bày quạ đen bay qua. . . . . .

      hồi lâu, có người lên tiếng.

      "Ha ha, cơ đại Phán quan, vật này là cậu mang tới chứ? ấy thú vị!" Ánh mắt Điền Lão Thất như ngừng lại khuôn mặt nhắn vui vẻ, tươi mát của Lâm Nhược Kỳ, vô cùng hứng thú quan sát dưới.

      Lá gan khá lớn, Lâm Nhược Kỳ cũng cho ông ta mặt mũi, trực tiếp ném cho ông ta ánh mắt xem thường!

      Thôi , "Vật " cũng là tên ông sao? Còn thú vị hay thú vị, mắc mớ gì tới ông!

      Cơ Liệt Thần ưu nhã mỉm cười, ưu nhã nghiêng đầu liếc cái về phía Điền Lão Thất trợn trắng mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ, hời hợt : "Thế nào, nếu Điền thích, dẫn ấy về là được"

      Càng biểu chút để ý đến , càng có thể bảo vệ tốt cho . Che giấu hết sức sâu, Cơ Liệt Thần biểu tương đối trầm ổn kín kẽ, giống như chỉ tùy ý mang Lâm Nhược Kỳ tới đây như mang cái ghế sofa, lạnh lùng nhìn cái, dáng vẻ dường như đối với cử động vừa rồi của rất hài lòng.

      Chẳng qua lần này suy tính, chưa chắc có người lĩnh tình.

      Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc im lặng. ngờ, người đàn ông này lúc đầu còn luôn miệng tâm nguyện duy nhất của mình chính là cưới , nhưng lại coi như bắp cải su hào, tùy ý đưa cho người? !

      Hoàn toàn suy tính đến chỗ này còn có những người khác, nào đó muốn nổi giận.

      Mới vừa nhảy ra bước, Điền Lão Thất ở trước mặt chuyện trước: "Ha ha, cậu chủ Cơ đùa! Cái gọi là ‘Quân tử đoạt vật thích của người’, chút đạo lý này Điền mỗ vẫn hiểu ."

      Mặc dù như vậy, nhưng ánh mắt sắc bén nóng bỏng của ông ta, trước sau coi ai ra gì, khóa khuôn mặt nhắn đầy sinh động của Lâm Nhược Kỳ.

      chỉ có như thế, ông ta chút kiêng kỵ, đem ánh mắt dời về phía đôi chân thon dài mảnh khảnh xinh đẹp phơi bày ra ngoài của Lâm Nhược Kỳ. . . . .

      Điền Lão Thất đáp lời, là đáp án trong dự liệu Cơ Liệt Thần.

      "Hay cho ‘Quân tử đoạt vật thích của người’! Điền, quả nhiên đủ hào phóng!" tuy ngoài mặt xưng em gọi , nhưng chứa quá nhiều thâm ý.

      Đối với ánh mắt của Điền Lão Thất vẫn chạy ở người Lâm Nhược Kỳ, Cơ Liệt Thần hết sức vừa lòng. Xem ra, sau khi trở về Lư Đăng Bảo, cần phải có kế hoạch dọn dẹp chuyện Điền Lão Thất chút.

      Tự nhiên cần tán gẫu nữa, nhàng mỉm cười, ôm lấy Lâm Nhược Kỳ bỏ .

      Lâm Nhược Kỳ cảm thấy ánh mắt của Điền Lão Thất ném người mình, đó là loại thô bạo nguyên thủy, thô bạo giống như dã thú, làm cho e ngại trốn sau lưng Cơ Liệt Thần, bàn tay nhịn được kéo vạt áo tây trang của Cơ Liệt Thần.

      "Ông ta là ai? Tại sao giống cầm thú. . . . . . như vậy?"

      Cơ Liệt Thần ôm lấy vào phòng khách quý có thể chứa cả trăm người, tìm được chỗ ngồi, cùng nhau ngồi xuống.

      "Sau này cách xa ông ta chút, Điền Lão Thất là tay chị của vùng này, ông ta cũng đối xử tốt với giống như tôi. Những trong tay ông ta bị đùa chơi chết, mười đầu ngón tay đếm hết." Trong bụng Cơ Liệt Thần mỉm cười.

      Cầm thú? Ha ha, ánh mắt nhìn người của này ra vô cùng chuẩn.

      "Cái gì? !" Lâm Nhược Kỳ kêu lên, lập tức đưa tới cái nhìn tức giận của số người xung quanh.

      mười đầu ngón tay đếm hết? ! Trời ạ, mẹ nó, kiếp trước ông ta cầm tinh con trâu sao? Lưu manh!

      Cơ Liệt Thần nhíu nhíu mày kiếm, nhắc nhở : "Đây là sàn bán đấu giá mô hình , giọng chút, đừng ảnh hưởng khí trường."

      "À. . . . . ." thè cái lưỡi hồng, tức giận nghĩ: nếu Điền Lão Thất đó hỗn tạp như vậy, tại sao còn đưa cho ông ta?

      Dường như nhìn thấu nghi ngờ của , giọng giải thích: "Từ trước đến giờ, Điền Lão Thất chịu thua kém người, người khác càng ưa thích, ông ta càng muốn lấy cho được, tôi làm như vậy là muốn để cho ông ta để mắt tới ."

      Lâm Nhược Kỳ ngẩn ra, ra như vậy. . . . . . khỏi cảm ơn Cơ Liệt Thần phen.
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 060: Phán quan khát máu Cơ Liệt Thần! (3)

      Nghĩ lại, đột nhiên nhớ tới cách gọi của Điền Lão Thất đối với Cơ Liệt Thần, tò mò hỏi: "Đúng rồi, ông ta gọi là gì. . . . . . Phán quan? Vậy là cái gì? là tòa án sao?"

      Nghe vậy, Cơ Liệt Thần khẽ cười tiếng, nhàn nhạt trả lời: " là quan tòa Tòa án sao? Ha ha, ngược lại cũng tồi, tính chất rất giống, chẳng qua Phán quan như tôi hợp pháp."

      buồn bực cái gọi là “ hợp pháp" của , người đàn ông mặc áo đuôi tôm trong tay cầm cái dùi bán đấu giá xuất .

      Nhìn cái cũng biết ta là người chủ trì buổi bán đấu giá tối nay, ra dấu tay và thế đứng đều rất có khí chất, nụ cười thản nhiên hợp với khuôn mặt đẹp trai, vừa lên đài liền dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn bắt đầu lưu loát giải thích.

      Lâm Nhược Kỳ khẽ thở dài. Quả nhiên là câu lạc bộ cao cấp a, mời đấu giá viên cũng nổi bật xuất chúng như vậy, vẻ ngoài thế này nếu đặt ở bên ngoài, thế nào cũng là thần tượng cổ phiếu tiềm năng a, nhưng ở chỗ này, người ta chẳng qua là đấu giá viên mà thôi.

      Cẩn thận nghe lắng, người đấu giá bắt đầu rao vật phẩm bán đấu giá đầu tiên.

      Vật phẩm thứ nhất do Điền Lão Thất cung cấp, có tên gọi là "Tài nguyên xung túc". ra Điền Lão Thất đấu giá là năm quyền phân phối và tiêu thụ mạng lưới ma túy "Dạ Mị" tại thành phố. Quá trình chế luyện Dạ Mị rất phức tạp, dùng chút đạt được ham muốn tột bực, liều thuốc vừa phải chính là thuốc trợ tình mạnh nhất, nếu dùng số lượng lớn chết người!

      Đồ chơi này mặc dù tiền vốn chế luyện khá cao, nhưng bởi vì mùi vị và hiệu quả tuyệt cao, ít kẻ nghiện vẫn tiếc ném ngàn vàng cầu xin ông ta.

      Có thể vào câu lạc bộ Ngự Hào, đều là người có lai lịch , trong này còn ít người trong giới chính trị hoặc là thương nhân có chút bối cảnh. Bọn họ biết rất , dưới tình huống bình thường, trong năm ít nhất có thể kiếm hai, ba tỷ, nếu lòng dạ hiểm độc chút, thậm chí có thể kiếm được mười tỷ trở lên. Ai có thể bắt lấy "Dạ Mị", thể nghi ngờ là phương pháp tích lũy tiền tài nhanh nhất!

      Mục đích của Cơ Liệt Thần chuyến này chính là ngăn cản "Dạ Mị" lưu hành ở Nam Thành.

      "Dạ Mị" chào giá rất cao, người đấu giá ra giá 20 triệu! Tăng giá mỗi lần triệu!

      Chính giới có quy tắc làm việc của chính giới, xã hội đen có tác phong xử của xã hội đen, mặc dù Cơ Liệt Thần bị xưng là Phán quan khát máu, cũng là vì thích dùng cách riêng của mình để giải quyết những người hoặc chuyện cần được giải quyết.

      Dĩ nhiên, vật phẩm đen như vậy, chắc chắn Cơ Liệt Thần làm, tự nhiên là trước đó Heber sắp xếp xong cho thủ hạ đấu giá, bởi vậy chuyện này có bất cứ quan hệ gì với Cơ Liệt Thần.

      Lần đầu tiên Lâm Nhược Kỳ tham gia buổi đấu giá, đối với "Tài nguyên xung túc" là vật gì cũng lắm, Cơ Liệt Thần giải thích cho vô cùng ràng, há hốc mồm trận. . . . . .

      Chuyện này, chuyện này cũng quá trái ngược lẽ thường ! Tới nơi này đều là những người nào? Thế nhưng lại bán đấu giá ma túy!

      Nhìn gương mặt bị sợ đến trắng bệch, Cơ Liệt Thần giọng hỏi: "Thế nào? Bị dọa sợ? Tôi chỉ thuận tiện đưa tới quan sát ‘công việc’ bình thường của tôi chút, ngờ phản ứng mạnh thế này."

      Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ co giật, đây chính là công việc bình thường của ? hiểu, hiểu!

      muốn trả lời, Cơ Liệt Thần đột nhiên vung tay lên, dùng ánh mắt ra dấu cho Heber biết, có người đàn ông mang mắt kính màu trà lặng lẽ quay đầu liếc mắt nhìn Heber, liền trực tiếp nâng giá ba mươi triệu!

      Bên kia, dường như Điền Lão Thất nhìn thấy có chút mờ ám, che miệng gì với thủ hạ bên cạnh, lập tức có người ra giá 35 triệu!

      Vẻ mặt Cơ Liệt Thần thay đổi, nhìn Heber cái, người đàn ông mang mắt kính màu trà lập tức ra giá 40 triệu! Dường như Điền Lão Thất có chút luống cuống, tay vừa vẫy, lập tức có người ra giá 45 triệu!

      Đúng vào lúc này, cậu chủ nào đó cười, cười đến vô cùng nhạt nhẽo, lại vô cùng quỷ dị, cười làm cho trong lòng Điền Lão Thất sợ hãi.

      Người đấu giá gõ 3 tiếng, người nào đáp lại, 45 triệu Điền Lão Thất lại thu hồi "Dạ Mị" đến trong tay mình. . . . . .

      Chẳng qua Cơ Liệt Thần nhìn trúng tính tình hiếu chiến của Điền Lão Thất, thành công nâng giá, đối phương lập tức tổn thất 45 triệu. cần phải , vì nhanh chóng ra tay quyền tiêu thụ Dạ Mị, chắc chắn Điền Lão Thất điên cuồng ăn lựa chọn, khi lộ ra nhược điểm, cảnh sát điều tra giải quyết dễ dàng. . . . . .

      Bước kế tiếp, chính là lúc "Liệt Diễm" hoàn toàn dọn dẹp Điền Lão Thất rồi.

      Cơ Liệt Thần nhàn nhã cười cười, ôm lấy Lâm Nhược Kỳ đứng dậy ra sàn bán đấu giá.

      Cả quá trình, quá nửa giờ. Nhưng được biết, vì buổi bán đấu giá bí này, "Liệt Diễm" lần theo dấu vết gần nửa năm. . . . . .

      Ngồi vào chiếc Rolls-Royce, Lâm Nhược Kỳ vẫn còn trong hoảng hốt, từ đầu đến cuối cũng hiểu gì.

      " đây là công việc bình thường của , nhưng tôi vẫn nhìn ra, rốt cuộc làm cái gì. . . . . ." oán giận .

      Cơ Liệt Thần gát tay yên lặng nhìn , hỏi ngược lại: "Vậy cảm thấy vừa rồi Điền Lão Thất kia làm gì?"

      thuận miệng : "Xã hội đen rồi."

      "Ừ, tôi giống ông ta, chẳng qua tôi thừa kế thôi" Hơi ngừng lại, mỉm cười nhìn , " cách khác, trước kia cha mẹ tôi cũng là xã hội đen."

      Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ giật giật, "Thừa kế? phải gia đình là Quý tộc sao? Tại sao. . . . . . Tại sao biến thành xã hội đen? !"

      cậu chủ nào đó gật đầu cái, nghiêng đầu nhìn , phỏng đoán phản ứng tiếp theo của .

      "Đúng vậy, là như thế sai. Chẳng qua, hai bên chính giới và xã hội đen, có lúc cũng thể xác định ranh giới" Dáng vẻ Cơ Liệt Thần vẫn lười biếng, dường như cảm thấy lời của mình đến cỡ nào thái quá.

      "Nhưng, nhưng . . . . . . Tại sao gọi là Phán quan khát máu?"

      "Đó là bởi vì so với xã hội đen, tôi khác với bọn họ. Thỉnh thoảng cao hứng, tôi giết chết mấy kẻ cặn bã gieo họa nhân gian. Dĩ nhiên, trong những kẻ cặn bã này có cả xã hội đen và chính giới, dần dần bị người chụp lên cái danh hiệu này. Thế nào, ‘Phán quan hắc bạch đạo’ so với ‘Gà 16’ của nghe tốt hơn nhiều chứ?"

      Nghe qua, dường như đối với "Công việc" và "Thân phận" của mình rất hài lòng.

      Nhưng Lâm Nhược Kỳ im lặng nên lời. . . . . .

      Tại sao chuyện hết sức nghiêm túc, lại bị tùy ý , còn lấy ra đùa giỡn như vậy! Đợi chút, mới vừa . . . . . . giết người sao? Quả nhiên Tiểu Ngôn , ác ma nắm giữ sinh mạng của người khác sao?

      biết qua bao lâu, run rẩy hỏi: "Ý của . . . . . . giết người?"

      cách nào tưởng tượng, dạng người lịch ưu nhã giống như , lại có thể. . . . . . Giết người? ! Hơn nữa còn là khát máu . . . . . . Chắc là giết người vô số , nhìn tư thế chém giết chó ngao Tây Tạng biết, sớm nên đoán được. . . . . .

      Nhưng hiểu tại sao có thể tùy tiện nắm giữ sinh mạng của người khác? chuyện giết người kinh khủng, đối với , giống như đơn giản giết con gà sao? Quá đáng sợ, quá đáng sợ. . . . . .

      Trong nháy mắt, Lâm Nhược Kỳ nhớ tới Cơ Liệt Thần vung kiếm giết chó ngao Tây Tạng, cùng với động tác giết Gà trong chớp mắt. Vào giờ phút này, dù thế nào nữa cũng cảm thấy dáng vẻ ưu nhã kia cùng với tư thế chém giết của kết hợp hoàn mỹ.

      Thử tưởng tượng chút, nếu người sống sờ sờ, bị chém mất cái đầu, hoặc là bị chém đứt tay chân, còn có thể cảm thấy những động tác kia rất hoàn mỹ, rất cao quý sao? !

      Tất cả phản ứng của đều rơi vào đáy mắt Cơ Liệt Thần, mặt hề gợn sóng, nhưng trong lòng chợt lạnh.

      Xem ra, thể lạc quan a. . . . . .

      mặt khỏi trầm xuống, Cơ Liệt Thần hơi híp mắt xem xét chút, phát thân thể của có chút cứng ngắc, tay muốn sờ mặt , lại hoảng sợ né tránh.

      né tránh, thể nghi ngờ, càng làm cho Cơ Liệt Thần xác định suy đoán trong lòng. Trong đáy lòng hơi đau xót.

      Quả nhiên là sợ!
      Hotaru_yuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :