1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lừa gạt cô vợ nhỏ để yêu - Nghệ Cẩn Thiên Sứ (Full Đã có eBook) Truyện VIP Lê Quý Đôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 059: muốn ăn ngụm! (Cơ Liệt Thần YY 2)

      Cơ Liệt Thần vẫn mặc bộ trang phục trắng, cao quý ưu nhã ngồi mình ở bàn tiệc khách quý có thể đếm được đầu ngón tay, nhìn những người đàn ông sum xoe và những lòe loẹt như chim hót xung quanh, lười biếng uống rượu ngon trong chén đắt tiền, như có điều suy nghĩ nhìn ra cửa đại sảnh.

      Tại sao đó lâu như vậy còn chưa tới? phải hóa trang thay đổi bộ quần áo là chuyện rất đơn giản sao? chậm chạp. . . . . .

      Nhàn nhạt nếm ngụm rượu đỏ, dường như hứng thú lắm, chán đến chết, ngưng mắt nhìn tay trái của mình, nhớ tới cảm giác mới vừa rồi vuốt ve da thịt . Ấm áp, trơn nhẵn, mềm mại, mang theo hơi thở dốc, gần như mềm mại đến xương, cảm xúc tốt đến độ làm cho người ta nhịn được sinh ra ý xấu. . . . . .

      Nắm chặt quả đấm, Cơ Liệt Thần đau đầu, nhắm mắt nghiêng về phía sau, ngồi ngẩn ra thở dài, " là hành hạ a. . . . . ."

      Thấy được, sờ được nhưng lại thể làm gì được.

      Vừa bé, vừa đáng , muốn ăn ngụm, ăn ngụm. . . . . .

      Nếu phải bị bệnh "Ung thư tinh hoàn nghiêm trọng", bị cứng rắn ghim người, mà đúng lúc ấy mình lại nổi lên ý muốn lừa gạt chơi cũng nhịn đến khổ cực như vậy.

      nhịn được, dùng ngón tay sờ sờ môi của mình, giống như cảm giác mới vừa rồi hôn ở da thịt vẫn còn lưu lại, sau khi ngâm trong Suối nước nóng làm cho da trắng nõn, mềm mại giống như chạm vào đứa trẻ sơ sinh, làm cho người ta nhịn được muốn cắn hớp.

      Hơn nữa, dường như rất sợ đau, chẳng qua là cắn vành tai của , lại có phản ứng lớn như vậy, biết lúc cùng chỗ làm chuyện kia, có phản ứng như thế nào a. . . . . .

      Trong đầu của Cơ Liệt Thần giống như bắt đầu liên tưởng bởi vì bị làm đau mà hai mắt lộ ra màn lệ mông lung, như động vật bị khi dễ, nhất định là làm cho trong lòng người ta tê dại ngứa ngáy. . . . . . A đúng rồi, chừng, phản ứng khác. Dựa theo tính cách mạnh mẽ của , làm tốt vì sợ đau mà nổi giận đấy. . . . . .

      Aiz, mặc dù chỉ ở trong đầu YY chút, nhưng Cơ Liệt Thần phát rất vui vẻ, chợt bắt đầu cảm giác có chút nhớ nhung đêm kia, lần đầu tiên ôm ngủ chung giường. Sau đó, lại nhịn được khâm phục mình chút: cùng ngủ chung giường với , lại có thể ôm trong lòng mà vẫn bị loạn. . . . . .

      Hơi híp mắt lại, Cơ Liệt Thần ưu nhã chống cằm thầm : "Có lẽ giữ nguyên kế hoạch thực thôi."

      Sau khi trở về, lập tức đem gian phòng của hủy bỏ , muốn cho sớm chút quen cùng ngủ chỗ mới được a. . . . . .

      Lúc này, lối vào đại sảnh đột nhiên truyền đến loạt tiếng ồn ào, Cơ Liệt Thần ngước mắt nhìn lại, bất giác sửng sốt.

      Quả nhiên Lâm Nhược Kỳ rất nghe lời Cơ Liệt Thần, có mặc dạ phục, bởi vì chính cũng cảm thấy lộ ra những vết hôn kia là việc rất mất mặt.

      Dĩ nhiên, cũng thể mặc những bộ quần áo bình thường kia, cũng càng thể nào mặc đồ ngủ ra gặp người, cũng may Lynda là người hóa trang phóng khoáng, trong rương hành lí bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị các loại trang phục tạo hình, Vì vậy, cho Lâm Nhược Kỳ mặc bộ áo giáp kỵ sĩ tới trường dạ vũ.

      Bộ áo giáp kỵ sĩ này vô cùng xinh đẹp, đồng phục màu trắng gọn gàng, hai móc cài cao cổ, phối hợp với đai lưng màu bạc và đôi giày , mỗi nút cài bằng kim loại đều có khắc hoa văn tinh tế, ống tay áo và ống giày được thu hẹp tay chân có vẻ mảnh mai. Nhất là thiết kế phần ngực, mông, đai lưng ngược lại ôm lấy thân hình rất vừa vặn, càng lộ ra vóc người xinh xắn, nhanh nhẹn, tinh tế đáng của .

      mặc thế này, khiến cho Cơ Liệt Thần nhịn được toàn thân nóng lên.

      Tang Tuyết Phù theo ở sau lưng Lâm Nhược Kỳ, xuất tại cửa đại sảnh.

      xinh đẹp họ Tang mặc váy dài màu xanh ngọc hoa lệ, lung linh sinh động, nhàn nhã vào, bộ ngực lớn, eo thon, chân dài, mái tóc đen quấn lại cao ghim thành búi tóc, gắn vào cây trâm cài tóc tinh xảo, trước bộ ngực sừng sững cao vút, trang sức rực rỡ càng tăng thêm mấy phần quyến rũ.

      Lúc nhíu mày ngoái đầu nhìn lại, nét đẹp lộng lẫy toàn bộ phơi bày! Nhất thời, dường như trong khí cũng bồng bềnh sức hấp dẫn Hormone sinh dục nữ. Vì vậy, đám mãnh nam như dã thú ùn ùn kéo tới. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ hóa trang làm kỵ sĩ , trong nháy mắt ảm đạm hóa đá tại chỗ. . . . . .

      chỉ như thế, xui xẻo hơn, bởi vì chuyện ăn mặc, Lâm Nhược Kỳ bị vệ sĩ chặn lại ngoài cửa.

      "Xin lỗi, vị nữ sĩ này, người vào bên trong cần mặc dạ phục." Thái độ của tên vệ sĩ đẹp trai khá lịch , nhưng giọng hết sức cứng rắn.

      Tang Tuyết Phù quay đầu lại, đá lông nheo cùng trai đẹp: " đẹp trai, chúng tôi cùng nhau, dạ phục ấy mới vừa bị hỏng, châm chước chút "

      "Vậy cũng được." Đáng tiếc, đối phương rất kiên quyết, "Dạ tiệc lần này quy định cầu bảo vệ rất nghiêm khắc, phía cầu chúng tôi phải theo kế hoạch làm việc, xin các người đẹp tha thứ."

      Tang Tuyết Phù rơi vào khó khăn, quay đầu nhìn Lâm Nhược Kỳ thầm: "Làm thế nào đây? Tôi phải mặc dạ phục, đều do họ càn rỡ xen vào. . . . . . Nếu , tôi vào trước, ấy ra dẫn vào?"

      Lâm Nhược Kỳ vào được, mừng rỡ, thuận nước đẩy thuyền : "Dù sao tôi cũng vào được, tôi xem hay là thôi , tôi về trước đây, tôn trọng quy định của người ta"

      Tang Tuyết Phù vô cùng tức giận, kéo lại, "Như vậy sao được? Tôi đồng ý với họ, nhất định dẫn tới, vốn nghĩ ấy tự mình đón vào, kết quả bởi vì chuyện quần áo kéo dài lâu như vậy, tôi để cho ấy vào trước rồi. Nếu vào, ấy trách tôi!"

      Đúng lúc này, hai xinh đẹp tóc vàng trong phòng Suối nước nóng trước đó cùng Lâm Nhược Kỳ mắng nhau, qua bên cạnh hai người bọn họ, vẻ mặt khinh miệt, vả lại kiêu ngạo đắc ý, cố ý hất cằm lên, từ trước mắt hai người ưỡn ẹo qua. . . . . .

      Tang Tuyết Phù làm sao chịu được bị khi dễ như thế, nắm bả vai Lâm Nhược Kỳ lắc mạnh!

      "Lâm Nhược Kỳ, này hai tiểu thư này chờ chế nhạo , dù thế nào cũng phải vào đấu với bọn họ chút a, xem, ràng tuổi rất trẻ, tại sao chán chường có ý chí chiến đấu như vậy? !"

      Nghe vậy, khóe miệng Lâm Nhược Kỳ giật giật, "Tôi vào được, có quan hệ gì với bọn họ? Hơn nữa, tôi chán chường có ý chí chiến đấu ở chỗ nào hả ?"

      Tang Tuyết Phù tức giận, đấm ngực. . . . . .

      Bên trong đại sảnh.

      Cơ Liệt Thần khẽ mỉm cười nhìn chăm chú vào chuyện vừa mới xảy ra ở bên cạnh Lâm Nhược Kỳ, đợi lâu, rốt cuộc đáng xuất , có chút kịp chờ, đứng dậy, mới vừa cất bước ra ngoài, lại phát có người tốc độ còn nhanh hơn . . . . . .

      Dùng tiếng ho khan che giấu tiếng cười khẽ từ phía sau lưng Lâm Nhược Kỳ và Tang Tuyết Phù truyền đến.

      Hai người hẹn mà cùng xoay người nhìn lại, ra cậu chủ Lãnh Như Phong mặc bộ trang phục áo đuôi tôm màu đen cao quý, cùng người đàn ông cao lớn xa lạ.

      "Có phải ấy ?" Người đàn ông tướng tá cao lớn, chưa từng gặp mặt, mái tóc dài, nửa khuôn mặt phía bên phải gần như hoàn toàn bị che khuất.

      Lâm Nhược Kỳ rất ít thấy có người đàn ông nào để mái tóc dài như vậy, càng ít thấy hơn người đàn ông đem tóc cắt tỉa thành hình dáng kỳ quái, khỏi quan sát ta vài lần.

      ta nhìn về phía Lãnh Như Phong, vẻ mặt thay đổi, tổng kết, "Đúng như lời các ấy , diện mạo bình thường. . . . . . Chẳng qua, nghĩ tới, lại là người trong lòng của Cậu chủ Lãnh." Ngay cả cách chuyện của ta, cũng rất thẳng thắn.

      Lãnh Như Phong cũng bác bỏ, chỉ rũ mắt nhìn sắc mặt trở nên hồng hồng của Lâm Nhược Kỳ.

      Sở dĩ Lâm Nhược Kỳ đỏ mặt, phải là bởi vì Lãnh Như Phong có phủ nhận mình thích , mà là nhớ tới mình còn chưa với Lãnh Như Phong, chuyện thể làm bạn nhảy của ta. Mặc dù bình thường làm việc quá đáng tin, lại có chút khó hiểu, nhưng chưa từng nuốt lời.

      Làm sao. . . . . . Làm sao với ta đây?

      Người đàn ông tóc dài nhìn chút, tuy rằng trêu chọc chút, nhưng sắc mặt vẫn cứng nhắc: "Cậu chủ Lãnh, xem ra lần này, ánh mắt của rất đặc biệt, trong sáng như vậy trái lại rất thích hợp với dũng mãnh quả quyết như . Rất thích hợp, vô cùng thích hợp. . . . . ."

      Dứt lời, rũ mắt, nét mặt vẫn thay đổi nhìn Lâm Nhược Kỳ chút. Trong lòng oán thầm: quả nhiên là bạn bè của Lãnh Như Phong, là vật họp theo loài, vẻ mặt cũng giống hệt nhau, ngay cả nịnh bợ cũng như thế.
      lovenovel, AnAnHotaru_yuki thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 059: muốn ăn ngụm! (Cơ Liệt Thần YY 3)

      Tầm mắt của người đàn ông cũng dừng lại quá lâu ở người Lâm Nhược Kỳ, sau khi ánh mắt chuyển liền rơi người Tang Tuyết Phù: ". . . . . . Tang tiểu thư? lâu gặp, rất vui gặp lại ."

      ta xong, liền cúi người xuống, nâng bàn tay của Tang Tuyết Phù khẽ hôn cái, vừa nhìn chính là lễ hôn tay tiêu chuẩn. Người đàn ông có thân hình cao lớn, đường nét nguội lạnh, nhưng lúc nắm tay Tang Tuyết Phù ngược lại nhìn rất dịu dàng. Khi ta sắp khom lưng, Lâm Nhược Kỳ phát ràng mái tóc dài của người đàn ông rũ xuống theo gió bay bay, bên má phải hơi lộ ra ba vết đao đáng sợ.

      ta : " biết Hoắc mỗ có thể may mắn mời Tang tiểu thư nhảy điệu ?"

      Lâm Nhược Kỳ ở bên nhìn sững sờ, lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy nhìn người khác thực lễ hôn tay ra động tác này rất lịch , ngay cả người đàn ông có vết sẹo đao kinh khủng dữ tợn khuôn mặt, lúc thực lễ hôn tay cũng biểu có phong độ thân sĩ như vậy. . . . . .

      cảm thấy ngón tay trắng mịn xinh đẹp của Tang Tuyết Phù bị bàn tay to lớn có vẻ thô ráp của người đàn ông nâng lên rất đẹp mắt, càng lộ ra vẻ thon dài mảnh khảnh.

      Tang Tuyết Phù cũng muốn giúp Lãnh Như Phong khiêu vũ cùng với Hoắc Diệm, nhưng đối phương làm như vậy rất ràng là có mục đích, bởi vì ta nắm tay của có ý định buông ra, đoán có lẽ Lãnh Như Phong muốn đơn độc cùng Lâm Nhược Kỳ ở chung chỗ, mới cố ý để cho Hoắc Diệm dẫn .

      nhìn bên trong đại sảnh chút, sau khi dùng ánh mắt xin chỉ thị của Cơ Liệt Thần ngồi ngay thẳng bên trong, nhận được ánh mắt đồng ý của đối phương, mới khẽ gật đầu đồng ý lời mời của Hoắc Diệm.

      Mà Lâm Nhược Kỳ bị bỏ lại mình, còn chưa kịp hâm mộ phen, tay của mình liền bị người cứng rắn kéo vào bên trong đại sảnh.

      chàng vệ sĩ trai đẹp tại cửa vừa muốn mở miệng lặp lại lời dặn dò của lão đại Lãnh Kiêu Hùng nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của cậu chủ Lãnh làm cho đông cứng, ý định ngăn chặn lập tức chết từ trong trứng nước. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ chép miệng, lẽ ra muốn với ta về chuyện bạn nhảy, nhưng nhìn bộ dáng Lãnh Như Phong như vậy, có chút chột dạ.

      Mà Tang Tuyết Phù ở đằng trước, từng bước quay đầu lại nhìn tình hình sau lưng, mắt thấy gần như Lãnh Như Phong kéo Lâm Nhược Kỳ vào đại sảnh, khỏi thổn thức : "Tôi khâm phục Cậu chủ Lãnh nhà rồi, nếu thích người ta, lại muốn người khác giúp tay, tại sao lại biểu giống như kẻ cướp vậy? , tôi rất tò mò, lúc trước ta làm thế nào để cầm cái bô . . . . . ."

      Hoắc Diệm liếc cái, : "Tang tiểu thư, quả nhiên chưa mở miệng có vẻ tương đối ưu nhã. , tôi cũng rất tò mò, là em họ của Cậu chủ Quý tộc ưu nhã cố làm ra vẻ thích đùa bỡn sao?"

      Liếc mắt cái, tầm mắt quét về phía Cơ Liệt Thần ngồi chỗ khách quý, vẻ mặt lo lắng nhìn hai người sau lưng.

      Vốn tưởng rằng những lời này của mình kích thích dây thần kinh của xinh đẹp họ Tang, ai ngờ giận quá hóa cười, còn cười đến cực kỳ trầm.

      "Hắc hắc, chuyện thú vị sắp xảy ra, a ha ha ha. . . . . . mối quan hệ giữa nam và nữ, người đàn ông đối với muốn độc chiếm, trong lúc hai người đàn ông cạnh tranh với nhau, bên chứng tỏ sức mạnh bản thân và bên dụ dỗ, mưu lược và kỹ xảo đều như nhau, chỉ cần thời cơ tốt hay xấu, đều hết sức quan trọng a. Hoắc Diệm, có muốn đánh cuộc hay , xem chút giữa hai người bọn họ rốt cuộc ai có thể thắng?"

      là áp dụng kiến thức học, điều này có nghĩa là gì? phải dùng bốn chữ "Tranh giành người tình" có thể giải quyết sao, nhưng lần này lại có thể thành tràng, giống như chống chiến tranh khủng bố. . . . . .

      Hoắc Diệm thèm để ý đến lời " bậy" của xinh đẹp họ Tang, đen mặt, quay đầu nhìn chút sau lưng, đen, trắng, hai người đàn ông đẹp trai, : "Tôi đương nhiên đoán cậu chủ nhà tôi thắng."

      Tang Tuyết Phù cười lạnh , "1.000 đồng! Tôi cá là tôi thắng!"

      Trong ánh mắt nhìn chằm chằm, đầy soi mói của đám phụ nữa mặc phục trang phục xa hoa, dĩ nhiên Lâm Nhược Kỳ mặc bộ giáp kị sĩ vừa vào cửa liền bị cười nhạo.

      Bất quá tại rãnh để ý đến những người cười nhạo kia, dù sao da mặt của rất dày, lại biết họ, cười cười, coi như giải trí cho bọn họ lần, ngược lại người đàn ông lôi kéo ở bên cạnh phiền toái lớn hơn.

      Lần trước, bị ta cứng rắn nắm tay dắt vào du thuyền, để cho mọi người thưởng thức miễn phí lần, liền đưa tới hai xinh đẹp tóc vàng nhục mạ cùng với Lôi Thiệu Đình bắt cóc, hôm nay, trong cái nhìn chằm chằm của mọi người, lại bị ta kéo tay vào đại sảnh bữa tiệc. Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy ánh mắt từ bốn phương tám hướng bắn tới mang theo ý chết chóc, giống như nhiều lưỡi kiếm sắc bén đâm về phía . . . . . .

      Ánh mắt kia, so ngực lép xẹp bị người thấy sạch bách lúc trước, còn kinh khủng hơn. . . . . .

      Muốn rút tay về, lại càng bị nắm chặt hơn.

      Muốn dừng bước lại, lại bị kéo về phía trước.

      Hết cách rồi, chỉ còn cách kêu lên. . . . . .

      " buông tôi ra!"

      "Tôi chờ lâu."

      Hai người gần như cùng lúc, làm cho cả hai sững sờ chút.

      Nhưng, cảm xúc của mình bày tỏ hoàn toàn khác nhau. . . . . .

      Đầu tiên, khuôn mặt Lãnh Như Phong sa sầm: " cái gì?"

      , Lâm Nhược Kỳ có chút thích ta. Có lúc, cảm giác giữa nam và nữ kỳ diệu ở chỗ này. sợ ta nổi giận, khi đàn ông tức giận hết sức đáng sợ, cũng ngu cùng đối phương lấy cứng đối cứng.

      Vì vậy khí thế cũng yếu , chỉ nhìn vào ánh mắt đối phương : "Bởi vì tôi. . . . . . Tôi biết khiêu vũ."

      Cái này. . . . . . Mặc dù là lấy cớ, nhưng chưa tính là dối chứ?

      Đáp án này hiển nhiên có trong dự tính của Lãnh Như Phong thoáng ngẩn người, nhất thời biết nên đáp lại thế nào. ra, Lâm Nhược Kỳ có thể khiêu vũ sao cả, ta cũng chỉ muốn ở bên cạnh lúc nhưng trời sanh bản tính ta cứng nhắc, khả năng chuyện kém hơn rất nhiều so với Lâm Nhược Kỳ.

      đợi ta đáp lại, Lâm Nhược Kỳ bắt đầu ngừng cố gắng, được voi đòi tiên, khoa tay múa chân chỉ chiều cao hai người, nghiêm túc khuyên: "Hơn nữa chiều cao của hai chúng ta chênh lệch lớn như vậy, rất thích hợp. . . . . ."

      Lãnh Như Phong lên tiếng, híp híp mắt, hiển nhiên nghe hiểu lời của . . . . . . cũng muốn buông tay.

      Thấy chiêu này có hiệu quả, Lâm Nhược Kỳ tiếp tục khua miệng kiếm cớ, chỉ chỉ bộ đồ mặc người mình, : "Còn nữa, nhìn quần áo của tôi, rất thích hợp khiêu vũ. đẹp trai, cao lớn mạnh mẽ như thế, tôi muốn bởi vì mình mà làm cho mất mặt, nên tìm xinh đẹp mặc lễ phục xinh đẹp, có chiều cao tương xứng với cùng nhau khiêu vũ."

      Lãnh Như Phong cũng khen ngợi mình mà vui vẻ, ngược lại sắc mặt càng lộ vẻ vui, vẫn muốn buông tay.

      Thấy thế, thở dài, chuẩn bị ra lý do thứ ba, lại nghĩ rằng Lãnh Như Phong đột nhiên mở miệng : "Cùng tôi nhảy điệu, nhảy xong, tôi trả ngọc bội lại cho ."

      Dứt lời, cánh tay bên người chợt bị kéo lên cao!

      Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Như Phong khom người xuống, đem lấy cổ tay của kéo đến bên môi, nhàng rơi xuống nụ hôn, nhìn cái, tiếp tục chậm rãi hôn xuống. . . . . .

      Cách đó xa, người đàn ông cao lớn mặc y phục trắng nhìn thấy tình cảnh này, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, đôi con ngươi sâu thẫm vô cùng lạnh lùng.

      Mà lúc này, Lâm Nhược Kỳ cũng ngây ngẩn cả người, cứng ngắc tại chỗ biết làm sao.

      Lãnh Như Phong công khai như vậy, ngược lại biết nên làm sao.

      Quan trọng là: nụ hôn này, Lãnh Như Phong hôn chậm, vô cùng nhàng, vô cùng dịu dàng, động tác tinh tế làm cho có thể cảm nhận mạch máu bên trong cổ tay mảnh khảnh khẽ nhảy lên khi môi của ta khẽ hôn, ngay cả có thể nhìn thấy lông mi rũ xuống của Lãnh Như Phong khẽ run, vẻ mặt hưởng thụ lúc nắm tay của làm cho nhịn được run run. . . . . .

      "Đây là lễ hôn tay . . . . . ."
      Hotaru_yuki thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 059: muốn ăn ngụm! (Cơ Liệt Thần YY 4)

      Giọng của Lãnh Như Phong cứng nhắc giống như cá tính của ta, đông lạnh, nhưng so lúc trước thanh hơn bao giờ hết. Có lẽ, ta cố đè thấp thanh, cố gắng giảm bớt nổi sợ hãi của đối với ta.

      Lời đến nửa, Lãnh Như Phong nhàng gặm nuốt chút lòng bàn tay của , giật mình Lâm Nhược Kỳ muốn rút tay về lại bị ta nắm chặt, trước sau có sức rút .

      "Dường như đối với hôn tay lễ cảm thấy rất hứng thú, hi vọng tôi làm sợ" Lãnh Như Phong giải thích, "Lễ hôn tay lúc đầu hôn ở vị trí lòng bàn tay, động tác chỉ để xác nhận đối phương có nắm giữ vũ khí, từ từ biến thành hôn mu bàn tay. . . . . ."

      Lãnh Như Phong giương mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ trợn to hai mắt nhúc nhích, vẻ mặt nghiêm túc, lộ ra nụ cười hiếm thấy, lại cúi đầu ở mu bàn tay của hôn cái, mới chậm rãi buông lỏng tay ra.

      " ra tôi mới vừa đều là giả, tôi chỉ muốn thân thiết với chút mà thôi. Tôi có ác ý với , chính xác, tôi rất có hảo cảm với , điều này là , thể nghi ngờ."

      ". . . . . ." Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ nhịn được co quắp. ta càng cường điệu như vậy, vì sao càng thấy rợn cả tóc gáy? Ngay cả da gà cũng nổi lên vòng. . . . . .

      đoán tại nét mặt của mình có thể rất khó coi. Nhưng hết cách rồi, biết nên biểu thế nào.

      Chuyện này, chắc là lần thứ hai trong đời của bị "Tỏ tình", so với lần "Tỏ tình" đầu tiên của Cơ Liệt Thần, càng làm cho lúng túng, biết theo ai. . . . . .

      Cách đó vài bước, Tang Tuyết Phù nhìn thấy màn này, đối với Lãnh Như Phong lau mắt mà nhìn.

      " ngờ, ngờ a, Cậu chủ Lãnh bảo thủ cũng ra lời kịch buồn nôn như vậy, phải là. . . . . ." nghiêng đầu nhìn chút Hoắc Diệm bên cạnh, kỳ quái hỏi, ". . . . . . Các người tập luyện sao?"

      Nghe vậy, hai chân Hoắc Diệm chuyển động theo bước nhảy, thiếu chút nữa dẫm lên chân của Tang Tuyết Phù.

      Khinh thường hừ lạnh tiếng, hắng giọng cái, : "Tang tiểu thư, trí tưởng tượng của là. . . . . . Phong phú. tại là lúc nên lo lắng 1.000 đồng mới đúng?"

      Tang Tuyết Phù từ chối cho ý kiến, kiêu ngạo : "Tôi cần lo lắng, rốt cuộc chưa phân thắng bại, tôi chưa chắc thua hết 1.000 đồng."

      Dứt lời, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía cậu chủ nào đó từ chỗ ngồi khách quý xuống, chậm rãi tới sau lưng Lâm Nhược Kỳ. . . . . .

      "Tỏ tình là khiến người ta xúc động a. Chỉ tiếc, càng làm như vậy, chỉ sợ có người càng lầm tưởng ấy và có gì đó, cuối cùng có thể đưa đến kết quả là tự tay đẩy ấy vào hoàn cảnh nguy hiểm. Cậu chủ Lãnh, đây là chuyện muốn nhìn thấy sao?"

      Mắt thấy Lãnh Như Phong lộ vẻ hiểu, ràng nét mặt biểu nghi ngờ khiêu khích chia rẽ, Cơ Liệt Thần nhàng mỉm cười : "Ha ha, xem ra cá tính Cậu chủ Lãnh chẳng những khô khan, lại còn đa nghi. có thể tin lời của tôi, nhưng lời của ấy, nên tin chứ?"

      Lời đến nửa, Cơ Liệt Thần nhìn về phía Lâm Nhược Kỳ, cười cười: "Nhược Kỳ, cho ta biết, hôm nay gặp phải ai vậy"

      Lâm Nhược Kỳ trừng mắt nhìn, hiểu ý tứ của .

      Nhưng ngay lúc này, tầm mắt của vô ý rơi vào trong đám người, lại phát ràng là bóng dáng của Lôi Thiệu Đình!

      Lôi Thiệu Đình mặc đồng phục nhân viên tạp vụ, trong tay bưng khay rượu, như con thoi trong đám người.

      Kinh khủng hơn, khi nhìn thấy ta ta căn bản né tránh, ngược lại rất hứng thú nhìn lại , trong con mắt lanh lợi lộ ra vô cùng hài hước.

      hít vào ngụm khí lạnh, bật thốt lên: "Là Lôi Thiệu Đình!" Giọng cũng phải rất lớn, nhưng Lãnh Như Phong đứng ở bên cạnh cũng nghe rất ràng.

      "Cái gì?" Trong lòng ta ngạc nhiên, " biết Lôi Thiệu Đình? Nhìn thấy ta ở đâu? Thấy lúc nào ?"

      tay che miệng, ngón tay kia chỉ về phía Lôi Thiệu Đình, " ta mới vừa ở chỗ này, mặc đồ của nhân viên tạp vụ . . . . . ."

      Ánh mắt Lãnh Như Phong nhíu lại, "Lâm Nhược Kỳ, tôi và còn ước hẹn, chuyện ngọc bội chờ lần sau."

      Dứt lời, buông lỏng tay Lâm Nhược Kỳ, lúc xoay người, sớm lẫn vào trong đám đông.

      nghĩ, có lẽ ta tìm Lôi Thiệu Đình rồi. . . . . . Bất giác thở phào nhõm.

      Ngay sau đó, cảm thấy phía sau cổ lạnh lẽo, đó là hơi thở có chút thú tính của người đàn ông vây lấy ở sau lưng . . . . . . Lâm Nhược Kỳ cảm thấy mỗi tấc da thịt của mình cũng trở nên căng cứng.

      biết, mới vừa rồi tay của bị Lãnh Như Phong thành kính gặm nuốt phen, mà cậu chủ này nhất định là nhìn thấy trước mắt, bằng trong lúc nguy nan, cũng giải cứu lần nữa. Mặc dù chỉ là hộ lý riêng của , mà chỉ là ông chủ của , nhưng dù sao từng cầu hôn , đối với chuyện nam nữ rất nhạy cảm.

      Muốn len lén quay đầu lại liếc mắt nhìn vẻ mặt của nhưng lại dám. Bởi vì, chỉ cần nhìn chút những người khác xem kịch vui, nhìn chằm chằm vẻ mặt và của , cũng biết sắc mặt của vị ở phía sau nhất định là vô cùng khó coi, làm tốt là muốn nổi giận.

      là khóc ra nước mắt, Lâm Nhược Kỳ càng nghĩ càng thấy ủy khuất: cũng phải là muốn cho Lãnh Như Phong hôn, cái này kêu là "Nằm cũng trúng đạn". . . . . .

      Nhưng chẳng qua, đối phương ở sau gáy hôn hít chút, giọng : "Chúng ta khiêu vũ ."

      giây kế tiếp, thân hình cao gầy dời đến trước người của , ưu nhã cúi người chào, cũng xòe bàn tay ra nâng đầu ngón tay lành lạnh của , sau đó ở trong lòng bàn tay của , nhàng ấn xuống cái hôn ướt nhẹp.

      "Ách. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ bắt đầu gặp khó khăn. Nhìn chút lòng bàn tay bị hai người đàn ông hôn qua, vẫn nhịn được : " có biết làm như vậy, dường như là cùng Lãnh Như Phong. . . . . . Gián tiếp hôn môi hay . . . . . ."

      cậu chủ nào đó đen mặt: "Lâm Nhược Kỳ. . . . . . khí tốt như vậy, có thể cần vớ vẫn được ? !"

      lập tức câm như hến.

      phải quá mức dè dặt, nếu để cho trong quán bar nhảy disco, cũng sao. Nhưng hoàn cảnh như vậy, nhạc như vậy, tư thế như vậy. . . . . . chắc là nhảy babylon chứ?

      Ậm ừ : "Tôi ... tôi muốn nhảy. . . . . ." Bởi vì căn bản nhảy babylon!

      "Lâm Nhược Kỳ, hôm nay đồng ý cùng tôi khiêu vũ, tại thể bội ước!" Giọng cậu chủ Cơ Liệt Thần ở trong gian xa hoa rực rỡ nghe nhàn nhạt lạnh lẽo.

      Trong lòng oán thầm: phải cũng bảo tôi bội ước với Lãnh Như Phong sao ? Hừ, chỉ cho phép nhà quan đốt lửa, cho phép dân chúng đốt đèn a. . . . . .

      Thấy , Cơ Liệt Thần hơn nữa: "Căn cứ quy cũ dạ tiệc này, trong buổi tối nữ sĩ liên tục từ chối hai lời mời, ý tứ chính là muốn cùng chủ nhân của buổi tiệc khiêu vũ. Chẳng lẽ ý của là muốn cùng ông cụ họ Lãnh kia ở sân khấu khiêu vũ?"

      Theo bản năng, Lâm Nhược Kỳ quay đầu lại nhìn về phía ông cụ họ Lãnh sân khấu, lập tức bị vẻ mặt đáng sợ của ông ta dọa sợ.

      Lãnh Kiêu Hùng 60 tuổi, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt biểu cảm, làm cho người ta sợ hãi, mắt phải có chỗ lõm sâu, nhìn kỹ, trong hốc mắt giống như bị người ta khoét con ngươi đáng sợ!

      Thấy vậy, Lâm Nhược Kỳ trong lòng run sợ, quả nhiên trúng phép khích tướng của Cơ Liệt Thần, vội vàng phủ nhận: " phải như vậy. . . . . . Tôi . . . . . . bởi vì tôi biết nhảy, mới. . . . . ."

      " sao, tôi dạy cho ."

      Con mồi vào lưới, há lại cho chạy trốn. Cơ Liệt Thần ôn hoà hiền hậu, bàn tay khép lại bàn tay bé mềm mại xương của Lâm Nhược Kỳ.

      Cúi đầu nhàng hôn lên ngón út lạnh như băng của , sau đó nâng cái tay kia đặt ở vai mình, "Tay phải của nữ sĩ đặt ở vai nam sĩ. . . . . . Tay trái, cùng bạn nhảy đan nhau"

      Ngón tay thon dài xuyên qua ngón giữa của , vững vàng dán chặt chung chỗ. Nhưng so với , quá cao, chỉ có thể vất vả nhón chân lên mới có thể miễn cưỡng bắt được đầu vai Cơ Liệt Thần, tư thế di chuyển, vẫn rất khó coi.

      " được, như vậy tôi đứng vững. . . . . . Hơn nữa, tư thế vẫn rất khó coi."

      "A, là có chút khó coi, nhưng cần lo lắng." Bàn tay vịn ở bên eo thuận thế trượt xuống, Cơ Liệt Thần khẽ dùng sức nâng cái mông của , trực tiếp bế cả người lên!
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 059: muốn ăn ngụm! (Cơ Liệt Thần YY 5)

      "À? Này, như vậy sao được. . . . . ." Mặt của Lâm Nhược Kỳ ửng hồng, chung quanh chợt vang lên tiếng thổn thức, tiếng bàn tán xôn xao, tranh luận ầm ĩ cùng với vô số ánh mắt sắc bén giống như lưỡi kiếm phóng đến. . . . . .

      "Hư, chớ lộn xộn." Nét mặt Cơ Liệt Thần bình thản ung dung, nghiêm trang hoàn toàn cảm thấy tư thế như vậy có gì khó chịu, "Tay phải khoác lên vai tôi, tay trái nắm chặt tay của tôi, nghe nhịp nhạc. . . . . ."

      Mặt của Lâm Nhược Kỳ đỏ hết: "Nghe, nghe nhịp cái gì? Tôi căn bản cũng có di chuyển!"

      Cơ Liệt Thần cười, ngửa đầu hôn hít môi của , chỉ nhàn nhạt mổ mổ, " chỉ cần nghe nhạc là được. Chú ý, tôi muốn xoay tròn."

      ". . . . . ." quẫn bách, vội vàng đem mặt vùi vào trong cổ .

      Tiếp đó là hồi trời đất quay cuồng lâu!

      Rốt cuộc, Lâm Nhược Kỳ phân trời đất, có lẽ đầu choáng hoa mắt, trong nháy mắt hoảng hốt, ôm lấy gáy của , hít thở cũng khó khăn. . . . . .

      "Đợi chút, đây phải là khiêu vũ. . . . . ." ôm cổ của thào , gương mặt vẫn quẫn bách ửng hồng.

      "Đây chính là khiêu vũ." Giọng hấp dẫn của Cơ Liệt Thần hòa trong tiếng nhạc, giống như là giọng dễ nghe nhất, " cảm thấy bộ dáng khiêu vũ của chúng ta là đôi sao kết hợp hoàn mỹ nhất sao?"

      Đỏ mặt, im lặng lâu.

      Tại sao ở trước mặt của , càng ngày càng thích đỏ mặt đấy. . . . . .

      Khúc nhạc kết thúc, dường như Cơ Liệt Thần cũng có ý định thả xuống, Lâm Nhược Kỳ đỏ mặt, giọng cúi sát bên lỗ tai , : "Thả tôi xuống. . . . . . Rất nhiều người nhìn đấy."

      khẽ cười tiếng, nhàng : "Sợ cái gì? Dù sao bao lâu nữa, gả cho tôi, coi như bây giờ là thể tình cảm trước cho bọn họ biết là được"

      Cuối cùng, trực tiếp đem cái trán nhàng cụng vào trán của , khẽ cọ cọ chút, lúc này mới hài lòng lấy đầu ra.

      Lâm Nhược Kỳ giọng phản đối, ". . . . . . Tôi còn chưa đồng ý" Tại sao cậu chủ này biết xấu hổ vậy? cũng chưa đồng ý, còn tình cảm cái gì? Vẫn là lần đầu tiên biết được người đàn ông vừa vô lại, vừa vô sỉ như vậy !

      Dường như nghe thấy , Lâm Nhược Kỳ lại cúi đầu nhìn về phía , mà động tác cúi đầu góc 15 độ vừa đúng nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Cơ Liệt Thần, mỉm cười nheo mắt, tác phong nhanh nhẹn, ngửa đầu về phía chớp chớp mắt. . . . . . Trong nháy mắt trái tim cuồng loạn ngừng, Lâm Nhược Kỳ liền quên mình nên những gì.

      phát giác, dường như sai, khí tốt như vậy vẫn nên phá hư. . . . . .

      Đáng tiếc, trời cho người toại nguyện, lúc ở mới vừa lĩnh ngộ được điểm này biến cố xảy ra.

      "Đoàng . . . . . . Đoàng . . . . . ." Hai tiếng súng đột ngột vang lên từ sảnh ngoài truyền tới, mọi người hoảng sợ, sững sờ, sau nửa giây yên tĩnh, chính là hỗn loạn tưng bừng.

      Rồi sau đó, tiếng các the thé thê kêu vang: "A . . . . . . giết người!"

      Lâm Nhược Kỳ vừa nghe giết người, phản ứng đầu tiên là diễn ra cảnh bắn nhau trong phim truyền hình, còn tưởng rằng là Nhà họ Lãnh ngẫu hứng biểu diễn tiết mục như vậy, vì vậy vui vẻ : "Chuyện gì xảy ra? Chúng ta xem chút!"

      Cơ Liệt Thần chau mày hơn nữa: " là giết người, còn xem?"

      Lâm Nhược Kỳ ngẩn ra, nhìn sắc mặt của Cơ Liệt Thần chút, há tròn miệng hỏi: "Tôi còn tưởng là tiết mục biểu diễn ngẫu hứng của nhà họ Lãnh, vậy ý của . . . . . . giết người ? !"

      ". . . . . ." Cơ Liệt Thần đen mặt, vừa hướng cửa chính đối diện tới vừa trả lời, "Mặc kệ bọn họ, tôi dẫn trở về phòng trước, lát nữa Lynda ở cùng với ."

      Đúng nha, Lynda đâu? Sau khi từ trong phòng ấy ra ngoài, cũng nhìn thấy ấy đâu. Lâm Nhược Kỳ có chút bận tâm, nóng lòng hỏi: "Nhưng tôi nhìn thấy ấy, sau khi ra ngoài đại sảnh nhìn thấy ấy vào vũ hội a."

      "Hư. . . . . ." Cơ Liệt Thần ở bờ môi của ấn ấn chút, bước chân vẫn dừng lại, "Đừng lo lắng, ấy thoải mái, muốn ở trong phòng nghỉ ngơi, tôi dẫn tìm ấy."

      Lâm Nhược Kỳ ừ ừ đáp lại, nhìn đám người trong đại sảnh hỗn loạn cùng với tiếng thét chói tai hoảng sợ của mọi người, mới hiểu được, có thể xảy ra chuyện gì. kịp nhìn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Cơ Liệt Thần ôm về phía cửa sau ít người rời khỏi.

      đường, chỉ thấy bọn vệ sĩ nhà họ Lãnh, vẻ mặt nghiêm túc, bảo vệ ông già nhà họ Lãnh -Lãnh Kiêu Hùng rời khỏi đại sảnh.

      Cơ Liệt Thần khắc cũng dừng lại, bước chân như thoi đưa ôm xuyên qua đám người hỗn loạn. quay đầu lại nhìn bên trong đại sảnh chút, nhìn thấy Lãnh Như Phong và thủ hạ của ta, ngay cả bóng dáng của Tang Tuyết Phù cũng thấy. . . . . .

      Nơi xa, đám đầu người nhốn nháo, giọng ồn ào loáng thoáng truyền đến.

      "Nhanh lên, ta chạy về phía tầng dưới chót boong thuyền. . . . . ."

      "Đừng để cho ta chạy thoát! ta có thể chạy về phía phòng điều khiển du thuyền, nhanh ngăn cản ta lại. . . . . ."

      . . . . . . Nghe được cũng ràng, bởi vì Cơ Liệt Thần ôm rời khỏi đại sảnh. nghĩ: có lẽ bọn họ đuổi theo người kia, chẳng lẽ người đó là Lôi Thiệu Đình? Vậy người mới vừa rồi bị bắn chết là ai?

      Trong hoảng hốt, Cơ Liệt Thần mang tới bên ngoài phòng của Lynda, nhàng gõ cửa, Lynda rất nhanh mở cửa ra.

      "Lynda, trông chừng ấy, đừng để ấy chạy loạn ra ngoài, tôi ra ngoài xem thử"

      Lâm Nhược Kỳ phát bắt được tay của , lo lắng hỏi: " đâu? Bên ngoài loạn như vậy. . . . . ."

      quay đầu lại, vuốt vuốt tóc của : "Yên tâm, tôi xem Tuyết Phù chút trở lại."

      Dứt lời, ngước mắt nhìn Lynda chút, thừa dịp Lâm Nhược Kỳ để ý lướt qua Lynda, Cơ Liệt Thần giọng : " ai phát chứ? Tình hình thế nào?"

      "Yên tâm, ai phát ." lời này, ánh mắt của Lynda hơi có lóe lên, "Nếu có gì xảy ra, bây giờ Tuyết Phù cũng trở về phòng."

      "Ừ, ở cùng với ấy, tạm thời nên ra ngoài."

      "Hiểu."

      **********

      Trước khi chuyện xảy ra.

      Lâm Nhược Kỳ và Tang Tuyết Phù hóa trang xong, mặc quần áo tử tế, sau khi từ trong phòng của Lynda ra, Lynda mình ở lại bên trong phòng, thừa dịp bọn họ vừa mới rời khỏi phòng, liền nhanh chóng khóa trái cửa phòng, rồi sau đó nhanh chóng mở bao hóa trang của mình, bắt đầu thực nhiệm vụ Cơ Liệt Thần giao cho mình. . . . . .

      Mười phút sau, người đàn ông đẹp trai liền xuất ở trước gương.

      Lynda nhìn mình trong kính chút, khuôn mặt đẹp trai đẹp trai, đẹp trai đến chói mắt, nhịn được nhuộm vài sợi tóc tím highlight, " ta" nhếch miệng cười cười, lập tức bày ra nụ cười tà nịnh của Lôi Thiệu Đình.

      Rất tốt, thuật dịch dung của luôn đứng đầu!

      Lôi Thiệu Đình xuất , cậu chủ Cơ sớm đoán trước, mang theo Lynda tới du thuyền làm nhiệm vụ, chính là muốn diễn kế điệu hổ ly sơn . . . . . . lợi dụng Lôi Thiệu Đình xuất , dời tầm mắt của Lãnh Như Phong, từ đó Tuyết Phù tranh thủ thời gian lấy máy cd.

      Chỉ vì máy cd, "Liệt Diễm" hao tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, Cậu chủ Cơ cũng , nhiệm vụ lần này chỉ cho phép thành công, cho phép thất bại!

      Khóe môi hơi cong chút, tự tin vẩy tóc, Lynda mặc bộ đồ màu đen bó sát người, bên ngoài mang chiếc mặt nạ da người, khoác bộ đồ của nhân viên tạp vụ. Sau đó, bình tĩnh, chậm rãi mở cửa phòng, thò đầu ra ngoài tra xét hai bên, sau khi xác định có ai phát , liền nhàng bước ra cửa phòng. . . . . .

      Mười phút sau, Lynda thành công khuấy lên trận hỗn loạn, cũng thành công đem lực chú ý của Lãnh Như Phong hấp dẫn đến người của "Lôi Thiệu Đình". Chạy đến trong góc tối nào đó, nhanh chóng lấy ra bao da sớm giấu ở trong thùng rác, mở ra lấy quần áo, nhanh chóng thay bộ lễ phục, lại tháo tóc giả và mặt nạ da người mặt. . . . . .

      Mới vừa mặc quần áo tử tế, còn chưa kịp đem tóc giả và mặt nạ da người giấu , chỉ nghe thấy sau lưng tiếng "Rắc . . . . . ." , là tiếng bóp cò cứng nhắc của đồ vật kim loại nào đó vang lên.

      Trong lòng Lynda chợt lạnh, thầm kêu ổn.
      Hotaru_yuki thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 059: muốn ăn ngụm! (Cơ Liệt Thần YY 6)

      " xinh đẹp, bản lãnh của lớn, trước đó đánh nhau với tôi cũng là phải ?" Giọng của Lôi Thiệu Đình ở phía sau .

      Cổ của phơi bày, cảm giác nòng súng lạnh như băng chống đỡ cổ , ràng như vậy, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim của mình đập mạnh.

      "Thành khai báo, những thứ tóc giả và mặt nạ da người này, vừa xảy ra chuyện gì?" ta chợt thốt ra câu như vậy.

      Lynda cảm thấy da đầu của mình cũng bắt đầu tê dại, nhưng biết đối phương xuất lúc nào, là quá sơ suất hay thực lực đối phương cao hơn ? Nhưng lúc đánh nhau với ta, ràng ta đánh lại . . . . .

      sững sờ, đáy mắt càng nồng đậm lo lắng, dường như rất nghiêm túc giải thích: "Được rồi, thành cho là được, tôi thi hành nhiệm vụ. Đừng hỏi tôi là nhiệm vụ gì, dù sao mỗi người chúng ta đều có ông chủ, bất kỳ chuyện liên quan đến , xin đừng hỏi tới."

      "Hừ, liên quan tới tôi? Tại sao tôi cảm thấy chuyện này rất liên quan đến tôi vậy?" Lôi Thiệu Đình đột nhiên dùng chút sức lực, đập nòng súng vào đầu Lynda, ", Cơ Liệt Thần để cho tới làm gì? !"

      Ánh mắt Lynda ngưng tụ: hỏng bét, chẳng lẽ ta đều nhìn thấy?

      Bỗng dưng, nhìn thấy xa xa người người nhốn nháo, Lynda nhanh trí, đột nhiên cao giọng hô: "A. . . . . . Cứu mạng a, ta, trong tay ta có súng!"

      Bọn cận vệ nhà họ Lãnh vừa nghe thấy tiếng hét lớn, lập tức chạy về phía bên này: "Nhìn thấy ta rồi, ta bên kia! Nhanh, đuổi theo nhanh lên!"

      Nghe vậy, Lôi Thiệu Đình nhíu mày, khuôn mặt đẹp trai chợt trở nên lạnh hơn, "Xem như lợi hại!"

      ngờ này tuyệt, lúc đầu đánh nhau với , ta thấy là phụ nữ nên cố ý xuống tay nhường nhịn, ngờ lúc này muốn đẩy ta vào chỗ chết! Mẹ nó!

      Quăng ánh mắt lạnh lùng, Lôi Thiệu Đình nhìn sâu Lynda chút, tung người nhảy cái, bóng dáng liền biến mất vào bóng tối trong hành lang. . . . .

      Mười phút sau.

      Tang Tuyết Phù vui vẻ ngồi trong phòng nhìn thấy Cơ Liệt Thần sắc mặt nghiêm túc vào, vô cùng hài lòng liếc cái.

      " họ, tại sao gõ cửa vào? phong độ thân sĩ tôn quý của đâu rồi?"

      Cơ Liệt Thần mặc kệ , sau khi khóa cửa, trực tiếp hỏi: "Thế nào? Có tìm được đồ hay ? bị Hoắc Diệm để mắt tới chứ?"

      Tang Tuyết Phù xì khẽ tiếng: "Bản tiểu thư ra tay, há có thể được? Em đánh cuộc với Hoắc Diệm, kết quả ta thua, đâu còn tâm tư để ý tới em. . . . . . Này, máy cd cầm , " Dứt lời, đem máy cd ném cho Cơ Liệt Thần, đưa tay ra, vừa vặn bắt lấy.

      còn chưa xong, trong tay kia cũng cầm vật, quơ quơ, khoe khoang chút, hỏi " ra, em còn lấy được món đồ, đoán thử xem là cái gì?"

      Cơ Liệt Thần ngước mắt, sau khi nhìn thấy vật gì trong lòng bàn tay , cả người sửng sốt: " lấy được ngọc bội của ấy rồi hả ? ở chỗ Lãnh Như Phong?"

      "Đó là đương nhiên, cầm . Chẳng qua. . . . . ." Dứt lời, đem ngọc bội ném cho Cơ Liệt Thần, "Chỉ tiếc ngọc bội bị vỡ thành hai nửa rồi, cũng biết tại sao làm rơi . . . . . . Nếu em đoán sai, chừng Lãnh Như Phong biết thân thế của Lâm Nhược Kỳ. họ, nếu thích ấy, động tác cần phải nhanh chút, xem ra, lần này Lãnh Như Phong quyết tâm rồi."

      Sắc mặt Cơ Liệt Thần hơi thay đổi, thoáng qua khôi phục thái độ bình thường, đem ngọc bội cất xong, quay đầu cười : "A, chỉ bằng Lãnh Như Phong ta, muốn tranh giành phụ nữ với tôi sao, tôi thấy đợi thêm 18 năm nữa ."

      Khóe miệng Tang Tuyết Phù giật giật, vô cùng khâm phục họ mình. Dưới tình huống như thế, lại còn có thể tự kỷ ngạo mạn ra lời như thế, có lẽ toàn thế giới cũng chỉ có mỗi mình ấy. . . . . .

      Mặc dù nghe rất hay, nhưng vừa về tới phòng của mình, sắc mặt của Cơ Liệt Thần lập tức thay đổi.

      Ngọc bội. . . . . . Lãnh Như Phong cũng có khối ngọc bội hình ‘Long’, Tuyết Phù từng , ngọc bội long và ngọc bội phượng của Lâm Nhược Kỳ là đôi, như vậy. . . . . .

      Trầm tư hồi lâu, quyết định, lập tức bảo Tuyết Phù gọi Lâm Nhược Kỳ.

      Lâm Nhược Kỳ vừa vào phòng của , nhìn thấy nằm ở giường, sắc mặt tái nhợt, đắp chăn giống như là bị lạnh phát run, sắc môi tím ngắt, sắc mặt tái nhợt, ràng triệu chứng phát bệnh.

      Nhìn lại chút Lynda đứng ở bên cạnh , sắc mặt của ấy cũng giống như ngày tận thế, Lâm Nhược Kỳ gì, liền bước nhanh tới trước giường của , cầm cổ tay của .

      "Chuyện gì vậy? Mới vừa rồi phải còn tốt sao? Tại sao đột nhiên biến thành như vậy."

      Trời! Toàn thân lạnh quá. . . . . .

      "Lâm Nhược Kỳ, tôi muốn trở về. . . . . . Tôi rất đau. . . . . ." cố hết sức .

      "Muốn trở về?" ngẩn ra, ngước mắt nhìn nét mặt của Lynda và Tang Tuyết Phù chút, hai người bọn họ cũng gật đầu cái, liền vỗ vỗ tay của , "Được, chúng ta lập tức bảo bọn A Bưu chuẩn bị chút, Tuyết Phù và Lynda từ giả cha con họ Lãnh, tôi ở lại chỗ này với "

      Trong lòng Cơ Liệt Thần chấn động, ngờ này nhìn như cả ngày chân tay vụng về, nhưng vào lúc gặp nguy cũng sợ hãi, làm việc rất có mạch lạc. Rốt cuộc là dạng phụ nữ thế nào? Luôn mang đến cho rất nhiều kinh ngạc. . . . . .

      Mọi người bắt đầu lập tức hành động, Tang Tuyết Phù và Lynda từ giả Lãnh Kiêu Hùng, lý do rất đơn giản, thân thể Cậu chủ Cơ mắc bệnh , bất tiện ở lâu.

      Hai cha con họ Lãnh vắt hết óc muốn tìm về máy cd bị mất ở người "Lôi Thiệu Đình", căn bản rảnh để đánh giá cậu chủ Quý tộc yếu ớt nhiều bệnh, rất nhanh liền đồng ý với , phái người hộ tống đám người bọn họ trở lại Nam Thành.

      Mặc dù hai nhà còn qua lại, nhưng mặt mũi này, ông cụ Lãnh xem như đủ. Có lẽ, nhà họ Lãnh nghi ngờ bệnh tình của cậu chủ Cơ có bẫy, hoặc đơn giản chẳng qua Lãnh Như Phong muốn nhìn Lâm Nhược Kỳ lâu hơn, cho nên việc tiễn chân bọn họ, dĩ nhiên là Lãnh Như Phong tự mình .

      Trong lòng tất cả mọi người biết , mặc dù thân phận cậu chủ Cơ tôn quý, nhưng Lãnh Như Phong cũng cần thiết đến mức tự mình tiễn chân bọn họ, hơn nữa lần tiễn đưa này, dứt khoát đưa bọn họ trở về đến tòa thành.

      Nguyên do bên trong, cần cũng biết. . . . . .

      đường, Lâm Nhược Kỳ luôn mơ hồ cảm thấy ánh nóng hừng hực ném người của mình, mỗi lần quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lãnh Như Phong thân thể thẳng tắp ngồi ngay ngắn ở bên cửa sổ, nửa khuôn mặt của đối phương lạnh lẽo dường như mang theo bất cứ cảm tình nào.

      ". . . . . . Tôi chỉ muốn thân thiết với chút, tôi có ác ý với , chính xác, tôi rất có hảo cảm với , điều này là , thể nghi ngờ."

      Lời ta trong vũ hội, cùng với cảm giác rợn cả tóc gáy khi ta liếm láp tay , làm cả người run rẩy, giống như mới vừa xảy ra . . . . . .

      Bỗng nhiên, tầm mắt của Lãnh Như Phong lần nữa phóng thẳng đến.

      Trong con ngươi đen như mực, người đàn ông mạnh mẽ đè nén lạnh lẽo, càng lộ ra vô cùng nóng bỏng!

      Lâm Nhược Kỳ hơi cứng ngắc, cúi đầu đón nhận ánh mắt của đối phương.

      Vẫn. . . . . . Rất sợ ta. Mặc dù ta , ta muốn thân thiết với , nhưng chút cũng muốn thân thiết với ta!

      Ôm bên eo , cậu chủ Cơ thu hết tất cả cảm xúc của vào trong mắt, dĩ nhiên, ánh mắt hừng hực của Lãnh Như Phong nhìn chằm chằm vật sở hữu của , cũng bị nhìn thấy.

      Hơi gấp môi hình cung, đáy mắt lên chút ý cười, cúi đầu ở tai bên mềm giọng: " chưa buồn ngủ sao? Đêm qua cũng chưa ngủ đấy. . . . . ."

      Mọi người giật mình, quay đầu lại quan sát cậu chủ nào đó và , dừng hai giây, mọi người lại nhanh chóng cúi đầu, người giả bộ bị câm điếc, người giả bộ là khí, người giả bộ mình trong suốt. . . . . . Tóm lại, coi như mình tồn tại!

      Trong lòng cũng oán thầm: Cậu chủ của chúng ta quả thực quá phúc hắc rồi, chơi trò mập mờ là sở trường giỏi nhất mà!
      lovenovel, yukikousoThỏ Opbi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :