1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lừa gạt cô vợ nhỏ để yêu - Nghệ Cẩn Thiên Sứ (Full Đã có eBook) Truyện VIP Lê Quý Đôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 055: Bom cay trong truyền thuyết

      nghĩ có lẽ phân nửa mặt bên phải của mình bị đánh sưng lên, bộ dáng kia khẳng định rất khó coi, vết bầm đen nhàn nhạt như hoa nở.

      giây kế tiếp, đối phương liền xác nhận suy đoán của .

      Chỉ thấy ta dùng ngón cái và ngón trỏ, thô bạo nắm khuôn mặt của Lâm Nhược Kỳ biến dạng bởi vì sưng đau, kéo mạnh, khinh miệt hừ tiếng, "Thôi , đàng hoàng cho biết, gương mặt này của , căn bản làm cho người ta có hứng thú, nếu phải vì Lãnh Như Phong có ý với loại người như , tôi mới lười nhìn cái. . . . . . Quả nhiên cậu chủ kia là quái thai!"

      Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ nổi giận, ta biết. Nếu phải mình cử động được, thực rất muốn bộc phát.

      . . . . . . Con mẹ nó, ra người đàn ông này là tên GAY!

      . . . . . . thích đàn ông còn chưa tính, đối với có hứng thú, vậy còn nằm ở người tôi vừa sờ, vừa gặm làm gì?

      . . . . . . Vậy là cầm thú hay súc sinh? Hơn nữa còn đánh tôi, thậm chí đánh hai cái, được dạy dỗ!

      . . . . . . Tôi ghét nhất đàn ông bạo lực, đàn ông giống như vậy nên kéo ra ngoài hung hăng bạo Hoa Cúc! và Lãnh Như Phong có gian tình, liên quan gì tới tôi? Tại sao muốn kéo tôi tới trút giận. . . . . .

      vất vả, đối phương chợt buông lỏng sức lực tay, muốn đẩy ta ra, ngờ sau tiếng cởi quần sột soạt, người đàn ông này lại bắt đầu nhô lên!

      Sau khi cảm nhận dưới mông có dị vật dí vào, Lâm Nhược Kỳ lập tức dựng đứng lông tóc! Đầu óc trống rỗng! Loại hành động cưỡng hiếp căn bản bức tới đường cùng.

      Nhất thời cũng quan tâm nữa, quan tâm bên ngoài nghe hay nghe được, nếu ta sợ ầm ĩ, để cho ta biết cái gì mới ầm ĩ chân chính!

      Vì vậy, lên tiếng thét to: "A. . . . . . Tuyết Phù! Lynda! Mau tới cứu tôi a! Cứu mạng, cứu mạng a a a a a a! Cưỡng hiếp a! Vô sỉ a! Giở trò lưu manh a a a a a a!"

      Quả nhiên người đàn ông người dừng lại, ngược lại lần này có bạt tai , cũng che kín miệng của , cong thắt lưng, chậm rãi giọng hỏi: "Tại sao kêu kêu Lãnh Như Phong? Gào to lên chút, thử xem có thể gọi Lãnh Như Phong tới hay !"

      Giọng hài hước, thanh lười biếng như mãnh thú trêu chọc con mồi lúc nhàn rỗi. Khuôn mặt giống như phủ tầng ánh sáng, sợi tóc màu tím ở dưới ánh đèn phản chiếu ra chói lọi quỷ dị, con ngươi cong cong bị che khuất dưới sợ tóc màu tím, thoạt nhìn xinh đẹp nhưng vô cùng tà ác và nguy hiểm.

      Đáy lòng Lâm Nhược Kỳ chìm xuống, trong miệng lẩm bẩm: "Lãnh Như Phong? Tôi và ta quen, hơn nữa tôi còn ước gì muốn nhìn thấy ta đấy. . . . . ."

      Người đàn ông ràng sững sờ, chợt cười lên ha hả: " . . . . . . đúng là, ha ha thú vị. . . . . . Ha ha, là rất thú vị rồi. . . . . ."

      Lời còn chưa dứt, cánh cửa chính đóng chặt chợt bị người ra sức đá văng, sau tiếng ầm vang lên, biết là người nào ném vào tới vật, lát sau nhìn thấy bên trong phòng nổi lên làn khói dầy đặc. Chỉ trong chốc lát, làn khói dày đặc tràn ngập cả căn phòng, khói mù nồng đậm bốc lên trần nhà, hướng hệ thống phòng cháy tự động đỉnh đầu bắt đầu tạo tác dụng phun nước, nước ào ào vung vẫy rơi xuống.

      Dưới tình huống này, Lôi Thiệu Đình tự nhiên có cách nào tiếp tục nữa, vì vậy bất đắc dĩ đứng lên, nhưng vào lúc này, có người nhanh nhẹn phóng qua, thuận tay túm lấy tay Lâm Nhược Kỳ chạy vọt ra ngoài phòng!

      Động tác Lôi Thiệu Đình cũng rất nhanh, thực tế có rất ít người có thể từ dưới mắt của ta chạy trốn ra ngoài, huống chi cắt ngang kế hoạch của ta, ta tuyệt đối để cho đối phương chạy thoát.

      Vì vậy, chân dài bước liền đuổi theo.

      Lâm Nhược Kỳ chạy trước mặt chỉ cảm thấy khói dầy đặc cuồn cuộn, nước mắt cũng cuồn cuộn, cộng thêm ngừng hắt xì, ho khan, cho đến khi chạy ra rất xa, cuối cùng vì nước mắt ràn rụa cũng nhìn thấy cái gì mà hụt chân, phịch tiếng, té ngã đất.

      "Nhược Kỳ, làm sao vậy? Đừng dừng lại ở chỗ này, tôi sợ chút nữa ta đuổi tới. . . . . ." Người bên cạnh vội vàng đỡ dậy.

      sững sờ, lúc này mới nghe người cứu lại là Lynda!

      "Lynda? Là cứu tôi phải ? Làm sao biết. . . . . ."

      rất buồn bực, mới vừa rồi Lynda vứt vật gì vào trong phòng? Tại sao tuôn ra nhiều khói dầy đặc như vậy? Nghĩ nghĩ lại mình vừa rơi lệ, vừa ho khan, ý nghĩ chợt lóe lên: chẳng lẽ, đó chính là bom cay trong truyền thuyết? !

      "Vậy? Vật vừa rồi là . . . . ."

      Lynda chưa kịp , sau lưng tiếng bước chân thình thịch tới, đột nhiên tiếng bước chân biến mất, hai người vừa quay đầu lại, trung bỗng nhiên xuất ánh sáng mãnh liệt, trong nháy mắt tách ra các ra hai bên trái, phải.

      Lynda chăm chú nhìn kỹ lại, thầm kêu ổn, muốn nhảy tới bảo vệ Lâm Nhược Kỳ, người đàn ông tóc tím cũng nhanh nhẹn nhảy ra, thuận tay kéo cổ tay Lâm Nhược Kỳ vững vàng bóp chặt.

      "Muốn cướp người? có cửa đâu!" Dứt lời, trong tay xuất thanh đao ngắn.

      Lynda hô to ổn, ánh mắt ngưng tụ, thân thể nhạy bén ngửa về phía sau, đồng thời mau lẹ rút dây thắt lưng từ eo, dây lưng kim loại trong nháy mắt hóa thành thanh lợi kiếm lạnh giá, dài ngắn vừa phải!

      Lôi Thiệu Đình nhìn thanh lợi kiếm của chút, nhớ đến lúc nãy ném bom cay vào trong phòng, liền biết Lynda cũng được huấn luyện chuyên nghiệp, tuyệt đối thể đối đãi với như tầm thường, khéo, người còn lợi hại hơn so đàn ông. . . . . .

      Vì vậy, hai người bắt đầu phen kịch liệt chém giết.

      Mắt thấy Lynda chiếm được lợi thế, thua vì vũ khí, Lôi Thiệu Đình nhanh trí, chợt kéo Lâm Nhược Kỳ ngăn ở trước người mình! Bạn học Lâm Nhược Kỳ đầu váng mắt hoa, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó luồng ánh sáng dừng ở trước mắt!

      Sau khi phục hồi tinh thần nhìn lại!

      ra luồng ánh sáng này lại là thanh lợi kiếm của Lynda, lúc này chỉa thẳng vào mình, mũi kiếm chạm đến lông mi của mình! Dừng lại kinh hiểm như thế, giống như dừng cương trước bờ vực, dù sai lệch ly, phân, cổ nghiêng cái . . . . . . chết bỏ mẹ rồi. . . . . .

      Cả người Lâm Nhược Kỳ tuôn mồ hôi lạnh, ngơ ngác ngưng mắt nhìn mũi kiếm, trong lòng yên lặng cầu nguyện Lynda ngàn vạn đừng run run, bởi vì chính run run chịu được, nếu Lynda cũng run run, cách cái chết xa. . . . . .

      "Lôi Thiệu Đình, mới năm thấy, tính cách của cậu vẫn lỗ mãng như vậy, ngay cả người của tôi, cậu cũng dám động?"
      Hotaru_yuki thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 056: ấy là người phụ nữ của tôi!
      Nghe vậy, thân thể Lâm Nhược Kỳ chấn động, đột nhiên cũng run run. Giọng này thể quen thuộc hơn nữa, vừa nghe cũng biết là cậu chủ tôn quý sốt ruột tới cứu.

      Chăm chú nhìn kỹ lại, là Tang Tuyết Phù kịp thời gọi Cơ Liệt Thần, lúc này lặng lẽ quét lần dưới quần áo xốc xếch của nào đấy, nhắm mắt lại, lại mắt mở ra, tỉnh táo lại như bình thường, mở miệng: "Lâm Nhược Kỳ, còn mau tới đây?"

      xong, chậm rãi đến gần bên cạnh Lâm Nhược Kỳ, phát chiều cao của Cơ Liệt Thần và Lôi Thiệu Đình kém hơn bao nhiêu, nhưng nhìn khí thế dường như Lôi Thiệu Đình vô cùng sợ hãi Cơ Liệt Thần.

      Dù sao cũng hơi buồn bực, ra thân hình Lôi Thiệu Đình xem ra còn muốn to lớn hơn Cơ Liệt Thần chút, nhưng dường như khí thế mạnh bằng cậu chủ nào đó. Mới vừa rồi còn rất kiêu ngạo, rất tà khí, lúc này ở trước mặt Cơ Liệt Thần, có vẻ Lôi Thiệu Đình thu lại rất nhiều.

      Vừa nghe Cơ Liệt Thần muốn cướp Lâm Nhược Kỳ, Lôi Thiệu Đình vẫn có chút cam lòng, đưa tay nắm chặt Lâm Nhược Kỳ, hỏi "Cậu chủ Cơ, lúc nãy này là người của ? Nhưng ràng tôi nhìn thấy ấy và Lãnh Như Phong dắt tay nhau cùng lên du thuyền".

      Vớ vẫn? ! Tay trong tay? Còn là mắt thấy? Con mẹ nó, có phải ánh mắt ta bị mù hay , ràng bị Lãnh Như Phong cứng rắn túm lên!

      muốn lại, đột nhiên cảm thấy luồng hơi lạnh giá quét tới bên người mình, Lâm Nhược Kỳ nhìn kỹ lại ra Cơ Liệt Thần dùng ánh mắt kinh người nhìn chằm chằm, lập tức im lặng, cúi đầu, giả bộ câm. . . . . .

      Cơ Liệt Thần hơi híp mắt, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lôi Thiệu Đình : "Thả ấy , ấy phải là mục tiêu cậu muốn tìm. Nếu cậu muốn khiêu khích Lãnh Như Phong mà phải là tôi, tôi khuyên cậu tốt nhất nên chọc giận tôi, bởi vì ấy là của tôi"

      " thể nào!" Hiển nhiên Lôi Thiệu Đình đối với cơ hội mình vất vả nắm chặt, muốn dễ dàng buông tha, tay càng thêm nắm chặt Lâm Nhược Kỳ, nhưng ngại khí thế mạnh mẽ của Cơ Liệt Thần, ta cũng nguyện ý buông tay, lại biểu vô cùng cam lòng, "Cậu chủ Cơ, thứ cho tôi mạo muội, chuyện này rất quan trọng đối với tôi, nếu có thể chứng minh ấy là người của phải của Lãnh Như Phong, tôi thả ấy"

      Lynda vừa nghe, nổi giận, lớn tiếng dọa người : "Càn rỡ! Lôi Thiệu Đình, lời của cậu chủ Cơ, cũng dám tin? !"

      Tang Tuyết Phù cũng tức giận đến giơ chân: " được đấy Lôi Thiệu Đình! Uổng cho họ tôi cứu lúc trước, là lòng tốt bị lừa!"

      Cơ Liệt Thần cũng tức giận, ưu nhã phất phất tay, ngăn Lynda và Tang Tuyết Phù, giận quá hóa cười, cúi đầu lạnh nhạt .

      "Cậu muốn chứng minh thành vấn đề, rất tốt. Chẳng qua nếu tôi chứng minh cho cậu thấy, cậu vẫn tiếp tục dây dưa, đừng trách Cơ Liệt Thần tôi khách khí!" Dứt lời, khẽ xì tiếng, nhíu mày nhìn Lôi Thiệu Đình bị mê hoặc thôi.

      Tiếp theo nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Nhược Kỳ bên cạnh, đợi đến khi phát ánh mắt của nhìn chăm chú thân mình thân thể Cơ Liệt Thần khom xuống, tay nhàng nắm cằm Lâm Nhược Kỳ, nâng cao, đợi Lâm Nhược Kỳ vô cùng kinh ngạc bắt đầu giãy giụa, say mê lưu luyến hôn trùm lên môi . . . . . .

      Môi lưỡi quấn quít, kiều diễm khá lâu, nụ hôn này rất mềm mại, rất dịu dàng, nhưng từ từ có tác dụng, đầu tiên là cực kỳ ngọt ngào khẽ liếm, tiếp theo giống như nếm đến vị ngọt của muốn ngừng mà được, dường như coi ai ra gì, bắt đầu mãnh liệt mút vào cánh môi của , vẫn hôn, vẫn hôn, hận được đè mặt đất để hôn. . . . . .

      Dưới thế công mạnh mẽ của , cả người Lâm Nhược Kỳ xụi lơ, thân thể chống đỡ nổi, suýt chút nữa chảy xuống mặt đất, vươn tay nắm eo của , có ý định kết thúc nụ hôn này, chỉ muốn tiếp tục nữa!

      Rốt cuộc, lúc Lâm Nhược Kỳ gần như cảm thấy tất cả khí trong phổi bị Cơ Liệt Thần hút lập tức dừng lại. Khi đôi môi được buông ra, hai má của Lâm Nhược Kỳ đỏ bừng, lập tức từng ngụm từng ngụm hít sâu, thế nhưng kinh ngạc phát khí hút vào trong phổi dường như cũng nóng bỏng. Vì vậy, chôn mặt như muốn thiêu cháy ở trong ngực của . . . . . .

      Trong lòng cuồng loạn ngừng, khi bàn tay nắm ở eo của ra sức đoạt lấy, dường như Lâm Nhược Kỳ cảm thấy khuỷu tay của làm cho người ta an tâm tìm chỗ tránh nạn. . . . . .

      Vậy mà, khi Cơ Liệt Thần ôm lấy muốn rời khỏi, trong ánh mắt bất đắc dĩ và cái nhìn soi mói của Lôi Thiệu Đình, mà cho rằng tất cả đều kết thúc nhưng chân mới vừa bước chưa tới mét, trong nháy mắt, sau lưng liền bị Lôi Thiệu Đình phát nắm được cổ.

      "Chờ chút. . . . . ."

      Cảm giác sợ hãi lại lần nữa đánh tới! Người đàn ông tóc tím này tay bắt được cổ của , chỉ cần dùng chút sức, chắc hẳn cổ của giống như cọng cỏ bị cắt đứt!

      Ngón tay lạnh như băng của người đàn ông trợt xuống cổ của , Lôi Thiệu Đình từ bên mình vòng đến trước mặt , ánh mắt nhìn chăm chú vào khối ngọc bội ngực Lâm Nhược Kỳ, giọng lộ ra tà mị chẳng lành, đầy hứng thú, " kỳ quái a! Vị tiểu thư này, cổ của đeo ngọc bội của Lãnh Như Phong! Cậu chủ Cơ, có thể giải thích cho tôi chút hay , chuyện này là sao?"

      Tròng mắt Lâm Nhược Kỳ nhìn chút lồng ngực của mình, nguy rồi. . . . . .

      Mà vẻ mặt Cơ Liệt Thần đầy vạch đen. . . . . .

      Về phần Lynda và Tang Tuyết Phù, nghe chuyện ngọc bội cũng kinh ngạc . . . . .

      "Tôi dám khẳng định ngọc bội này ràng của Lãnh Như Phong, lúc trước cùng ta quyết đấu, tôi từng thấy qua. là kỳ lạ, cho tới bây giờ, Lãnh Như Phong lúc nào cũng mang theo bảo bối tùy thân, tại sao lại cho ? Xem ra . . . . . ."

      Lời đến nửa, Lôi Thiệu Đình đột nhiên ngừng lại, dường như là biết được thứ gì, nhịn được nở nụ cười cuồng ngạo, sau đó giảo hoạt : "Tôi hiểu được Cậu chủ Cơ, làm sao lại đồng ý giúp Lãnh Như Phong ra mặt. Xem tình hình lúc nãy, chắc là lòng thích vị tiểu thư này rồi, nhưng cần gì cứng rắn đem chuyện này ôm hết vào mình? ra, tôi vẫn rất khâm phục , tôi muốn nhìn thấy người có thân phận địa vị giống như , có ngày cũng giống như tôi, bởi vì chuyện của mà thua vào tay Lãnh Như Phong!"
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 057: Thực lực chân chính của Cơ Liệt Thần

      "Lôi Thiệu Đình. . . . . ." Cơ Liệt Thần khẽ cau mày, dừng lại chút, phất phất tay, ý bảo Lynda và Tang Tuyết Phù rời .

      Lâm Nhược Kỳ ngẩn ra, ngước mắt có chút lo lắng nhìn về phía Cơ Liệt Thần.

      Trong tròng mắt đen của lên lạnh lẽo, hừ tiếng : "Lôi Thiệu Đình, cậu cũng biết đem phiền toái cho tôi. Tôi nghĩ cậu phải có nhiệm vụ của mình chứ? Tại sao lúc này xuất ở đây? Lần này Warren tiên sinh cũng biết cậu đến đây chứ, chắc hẳn cậu lén tới du thuyền, muốn nhân cơ hội báo thù cho Sở Nguyệt sao? Tôi cảnh cáo cậu, mặc kệ ân oán cá nhân giữa cậu và Lãnh Như Phong, nhưng nếu cậu động vào người phụ nữ của tôi, tôi cắt đứt đường lui của cậu! Nếu cậu muốn vì mà khiến cho chuyện trở nên thể cứu vãn, tôi khuyên cậu nên trở về !"

      " ? Cậu chủ Cơ, Sở Nguyệt đối với tôi chẳng qua ! Mối thù của ấy tôi nhất định phải báo! Tên khốn Lãnh Như Phong kia còn sống đối với tôi là chuyện vô cùng nhục nhã!"

      Giọng của Lôi Thiệu Đình lạnh lẽo, theo bản năng nắm chặt cổ của Lâm Nhược Kỳ, kìm nén bực bội cách nào hô hấp, Lâm Nhược Kỳ hừ hừ hai tiếng, lấy tay đẩy ta. Đáng tiếc, đối phương đối tiếng hừ hừ của ngoảnh mặt làm ngơ, sức lực chút nào giảm.

      Hừ tiếng, Cơ Liệt Thần lơ đễnh : "Cậu báo báo thù hay , quan hệ với tôi, về phần ngọc bội kia có lẽ là có chút kỳ lạ, chẳng qua tôi cũng bảo Tuyết Phù điều tra, còn chưa có kết quả, tôi muốn để cho người khác lung tung khắp nơi, phụ nữ của Cơ Liệt Thần tôi có quan hệ với người đàn ông khác!"

      Dáng vẻ của Cơ Liệt Thần lười biếng, nhàn nhã, ngoại trừ ngoài mặt có chút lạnh lùng, ngược lại khác thường ngày, vẫn cao ngạo lạnh lùng nhưng loại lười biếng và nhàn nhã này tuyệt đối làm cho người ta cho rằng lơ đễnh mà làm cho người ta sinh ra sợ hãi, dám hành động thiếu suy nghĩ. . . . . .

      Liếc Lâm Nhược Kỳ cái, tiếp tục , "Trước đó, cậu nhìn thấy bọn họ tay trong tay cùng lên du thuyền, tôi nghĩ cũng chỉ hiểu lầm, theo cá tính của này, dễ dàng để cho người đàn ông khác đụng vào mình, mà tôi cũng tuyệt đối tin ấy, Lãnh Như Phong chỉ làm công nhân bốc vác lần mà thôi."

      Đột nhiên chợt nhíu mày, cười lạnh: "Tóm lại, cậu nắm trong tay là của tôi, điều này thể nghi ngờ. Về phần của Lãnh Như Phong là người nào, ha ha, tôi nghĩ tối nay cậu biết, đến lúc đó, tùy ý cậu cưỡng hiếp, làm nhục hay giày xéo tàn phá thế nào. . . . . . Tùy cậu!"

      Nghe xong, trong lòng Lâm Nhược Kỳ chợt lạnh.

      Tối nay biết? Chẳng lẽ bạn nhảy của Lãnh Như Phong sao? bị điên rồi sao? Lãnh Như Phong muốn mời làm bạn nhảy, làm như vậy phải đẩy vào trong chỗ chết sao? !

      Trong lòng bắt đầu oán thầm: được đấy tên thối tha! Giấu đầu lòi đuôi, tên vô lại! Lòng dạ độc ác, phúc hắc a, là quá đáng!

      Cuối cùng, giọng của cậu chủ nào đó lại lạnh lùng hơn: "Thế nào, nhiều với cậu như vậy, nên để chúng tôi được chưa?" như vậy, chẳng qua là kế hoãn binh.

      Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ nghiêng mặt nhìn Cơ Liệt Thần ở bên cạnh chút. Hôm nay, quả nhiều hơn so với ngày thường. . . . . .

      nghĩ, có lẽ sớm mất tính nhẫn nại rồi. . . . . .

      ý thức được giọng của Cơ Liệt Thần đầy lạnh lẽo, ngược lại Lôi Thiệu Đình cười hì hì sờ sờ gương mặt mềm mại của Lâm Nhược Kỳ, thay đổi loại phương thức khác muốn giữ lại: "Cậu chủ Cơ, như vậy tôi chỉ có cầu cuối cùng"

      "Cậu !" Cơ Liệt Thần cố nén tức giận, hết sức giữ vững chút tỉnh táo cuối cùng.

      "Đơn giản để cho ấy làm bạn nhảy của tôi , tối nay tôi còn chưa tìm được bạn nhảy đấy. cũng biết, có bạn nhảy là thể tiến vào trường dạ vũ. Mặc dù ấy là của , chẳng qua, tôi cảm thấy Lãnh Như Phong cũng rất hứng thú với ấy, bằng chúng ta làm cuộc trao đổi . . . . . ."

      Trong miệng vẫn còn lẩm bẩm điều kiện trao đổi, đột nhiên trước mặt Lôi Thiệu Đình bỗng tối sầm! Lời chưa xong chợt bị cánh tay chém tới! Cánh tay mang theo nồng đậm ý giết người, giống như ánh sao rơi, trong nháy mắt xẹt qua bên eo của ta!

      Lôi Thiệu Đình chỉ cảm thấy thắt lưng căng thẳng, kinh mạch nơi cánh tay phải và đùi phải trong nháy mắt trở nên tê liệt, sau đó cơn đau đớn khó nhịn ập tới. Theo bản năng, đưa cánh tay rũ xuống đè bên eo của mình, căn bản ta kịp phản ứng, Cơ Liệt Thần cũng xoay người đem Lâm Nhược Kỳ chuyển qua trong lòng ngực mình!

      Tốc độ mau lẹ của đối phương, khó có thể tưởng tượng!

      ta vô cùng kinh ngạc nhìn bóng lưng thẳng đứng ngạo nghễ của Cơ Liệt Thần, hai giây sau mới phục hồi tinh thần, hoảng hốt và sợ hãi nhìn về phía Cơ Liệt Thần ôm Lâm Nhược Kỳ lui về phía sau hai bước . . . . . .

      Làm Bounty Hunter, chỉ trong thời gian ngắn như vậy thua bởi tay đối phương, đây là chuyện hết sức đáng xấu hổ! Bounty Hunter - Thợ săn tiền thưởng, thông qua hoàn thành nhiệm vụ khó khăn mà người thuê giao phó để đạt được món tiền thưởng kếch xù. "Bounty Hunter" là loại nghề nghiệp xuất phát từ nơi nào, thể xác định, trước mắt duy nhất có thể xác định là, nó xuất vô cùng sớm, ít nhất, bắt đầu từ các quốc gia có lục địa.

      Nhưng, dường như Cơ Liệt Thần hề muốn mạng của Lôi Thiệu Đình, vừa để lộ ra thực lực, chẳng qua trong thoáng bộc lộ tài năng, rồi thu lại bình thường, huống chi dưới tình huống có bất kỳ vũ khí nào che chở. . . . . . người càng khiêm tốn như vậy, lực chấn nhiếp càng đáng sợ. Rất khó tưởng tượng thực lực chân chính của đến tột cùng mạnh bao nhiêu!

      Có thể thấy được, Cơ Liệt Thần phải là người tầm thường trong hắc đạo.

      Lôi Thiệu Đình khỏi nghĩ tới Sở Nguyệt khi còn sống từng câu: "Thiệu Đình, nếu em đoán sai, Cơ Liệt Thần cũng phải là mục tiêu mà em và có thể bắt. Nếu có người treo giải thưởng cho , ngàn vạn lần được nhận vụ này. Mặc dù khả năng này cực ít, nhưng nhất định phải nhớ lời của em. . . . . . Hiểu chưa?"

      Bây giờ nhìn lại, lời của Sở Nguyệt rất chính xác. Nhưng ấy làm thế nào mà biết những thứ này? Kể từ sau khi mất, rất nhiều việc trở nên bí . . . . . .

      Nghĩ đến đây, trong đáy mắt Lôi Thiệu Đình lên tầng ảm đạm, mặc dù đối với khối ngọc bội ngực Lâm Nhược Kỳ cảm thấy cực kỳ hứng thú, đối với quan hệ giữa và Lãnh Như Phong càng cảm thấy hứng thú, nhưng cũng chỉ che cổ, để mặc cho Cơ Liệt Thần ôm Lâm Nhược Kỳ rời .

      "Này, chậm chút có được hay ?"

      Lâm Nhược Kỳ nhịn được rồi, nhưng bật thốt lên giọng lại như muỗi kêu. Dù vậy, Cơ Liệt Thần vẫn nghe thấy, bởi vì vừa xong sức lực của cầm cổ tay lại chặt thêm mấy phần.

      ủy khuất bĩu môi, có chút khóc ra nước mắt.

      Nhưng lại dám lên tiếng, người đàn ông ở phía trước toàn thân tản mát ra khí thế nguy hiểm, thỉnh thoảng nghiêng đầu, dùng khóe mắt liếc nhìn , có thể nhìn thấy trong đôi mắt dài gương mặt đẹp trai giống như điêu khắc của lóe lên ánh sáng quỷ dị.

      mơ hồ cảm thấy người đối phương tản ra loại khí thế đáng sợ mà bình thường có. . . . . .

      Hoặc là , bình thường loại khí thế đáng sợ này luôn được che giấu dưới khí chất cao quý hoa lệ, chẳng qua chuyện xảy ra ngày hôm nay, để cho bừa bãi phóng thích ra ngoài. . . . . . Dọc theo đường câu, dẫn thẳng vào phòng của mình.

      "Tại sao. . . . . . phải tới phòng của ?" lạnh run hỏi.

      Vừa vào phòng, liền thuận tay đẩy , lảo đảo cái thiếu chút nữa đứng vững. Cơ Liệt Thần trở tay đóng cửa lại, đợi Phục hồi lại tinh thần, hết sức nhanh cóng trở lại bên người .

      cùng với , mặt dán chặt vào mặt!

      Hơi thở đặc biệt của nhàn nhạt phất qua xung quanh vành tai của , hơn nữa khi đột nhiên tiếp cận, cánh môi mỏng dường như cọ dọc theo vành tai của , Lâm Nhược Kỳ chỉ cảm thấy nửa bên mặt và tất cả da thịt cổ đều nóng rát, trái tim sớm nhịn được đập thình thịch!

      phải lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với . Nhưng lần này mặt kề mặt, cảm giác cũng rất khác xa. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ ngây dại, trong hoảng hốt, phát ngưng mắt nhìn mình, trong ánh mắt kiêu ngạo có thêm chút tĩnh mịch tối tăm lạnh lẽo, giống như dục vọng nào đó ngủ đông lâu kêu gào và nhảy múa!
      Hotaru_yuki thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 058: Lâm Nhược Kỳ, tôi chờ được nữa

      Hết sức được tự nhiên mở tầm mắt của mình, giống như lơ đãng nhìn xung quanh bên trong phòng, Lâm Nhược Kỳ phát cửa sổ nơi này đóng chặt, so với phòng của lớn hơn nhiều, cũng đẳng cấp hơn nhiều, nhưng vì có mở đèn, ánh sáng mờ mờ, khiến cho khí giữa hai người càng căng thẳng.

      Tư thế của áp sát , làm cho thân thể có chút cứng ngắc, vừa cố gắng mở miệng chút gì, "Tôi. . . . . ."

      "Hư. . . . . ." Ngón tay lạnh như băng sờ đôi môi , ngăn lại bất kỳ lời nào muốn ra khỏi miệng.

      Cơ Liệt Thần hơi híp mắt xem xét lát, ngón tay khoác lên làn môi liền theo mặt của bên trợt xuống, nhàng vuốt ve cần cổ ấm áp của , sau đó hơi dùng sức nâng gáy , ôm chặt vào trong ngực, hôn lên mái tóc mềm mại của . . . . . .

      " cho tôi biết, ta có khi dễ ?" Đè nén mãnh liệt tham muốn giữ lấy, lời nồng đậm, khàn khàn từ trong cổ họng phát ra, đầu lưỡi trơn trợt bắt đầu nhàng liếm láp mi mắt của , gương mặt, cánh mũi, vành tai, cằm, sau đó lại đường ươn ướt trợt tới môi của .

      "Hôn nơi này sao? Hay ở nơi này? Có, hay có ? Ừ. . . . . ." Mơ hồ nhìn thấy vết hôn vai , làm cho ánh mắt như lửa đốt, đôi môi dùng sức lực mút.

      Rất dễ nhận thấy, có chút vui. Bằng , cũng có phản ứng như thế.

      vừa mở miệng, chữ " có", liền bị đối phương trực tiếp bỏ qua. Sau đó, đôi môi hung hăng hôn lên đầu lưỡi của .

      Sức lực của rất mãnh liệt, ôm chặt, hôn sâu, dường như là muốn đem nuốt vào trong bụng, hơi thở mạnh mẽ nam tính gần như làm cho Lâm Nhược Kỳ choáng váng.

      Ách. . . . . . Dường như hôm nay hôn rất nhiều lần đấy. Này, như vậy tốt lắm đâu?

      cảm thấy tay nắm hai cổ tay của mình dường như muốn bóp gãy, nhìn hết sức chịu đựng cái gì, lại giống như dằn nổi muốn bộc phát . . . . . . Tóm lại, nhiệt độ người của dọa hoảng sợ.

      Chẳng lẽ, chẳng lẽ . . . . . .

      Ánh mắt bắt đầu tránh né, đôi tay bắt đầu đẩy ra.

      Thấy dường như có chút tập trung, Cơ Liệt Thần nhàng cắn vành tai chút.

      "Hí. . . . . . Sao cắn tôi? ! Đau quá . . . . . ." đập cái, nhưng sức lực giống như con mèo gãi ngứa.

      Nghe đau, Cơ Liệt Thần ngẩn ra, thuận thế, đem đôi tay đẩy của giữ trong tay của mình, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay kề nhau, đan nhau chặt. . . . . .

      Tư thế như vậy, chứng tỏ trong lòng Cơ Liệt Thần mềm nhũn, chỉ nghe thầm mềm giọng : "Tôi muốn để cho người đàn ông khác chạm vào , làm thế nào? Lâm Nhược Kỳ, mau đồng ý lời cầu hôn của tôi "

      Lâm Nhược Kỳ đỏ mặt lâu. Thậm chí có chút cảm động.

      cảm thấy hôm nay cậu chủ này dường như có chút bình thường, điều này làm cho đoán ra nghĩ gì. Mặc dù, luôn luôn biết nghĩ gì, nhưng hôm nay cảm giác có chút "Kỳ quái", lại có chút "Nguy hiểm" . . . . . .

      Mở cái tay của vén váy của mình, cười khan hai tiếng, bắt đầu cười ha hả với : "Cái gì kia. . . . . . phải đồng ý để cho tôi sau khi trở về, cho biết đáp án sao?"

      yên lặng nhìn : "Tôi chờ được nữa, tuyệt đối bị nghẹn" Dứt lời, lại đổi cái tay khác, tiếp tục vén bên kia váy của .

      kịp đợi, Lãnh Như Phong đối với rất hứng thú, Lôi Thiệu Đình lại theo dõi , khát vọng của mình đối với càng ngày càng tăng, nếu như mình sớm chút cưới , gặp phải rất nhiều nguy hiểm, mà chỉ sợ mình cũng bị nghẹn đến liệt dương nghiêm trọng. . . . . .

      Ngược lại Lâm Nhược Kỳ hiểu suy nghĩ của Cơ Liệt Thần, trong lòng hóa đá, im lặng triệt để.

      oán thầm trong lòng: cậu chủ này đúng là thẳng thắn!

      Mở trừng hai mắt, Lâm Nhược Kỳ gắt gao nắm chặt cúc áo ở cổ, có ý bảo vệ trinh tiết của mình, bắt đầu nhìn trái phải lãng sang chuyện khác: "Ách đúng rồi, tôi còn có chuyện quan trọng, phải trả lời tôi"

      Sức chú ý căn bản vẫn còn ở da thịt trắng như tuyết của , có vẻ Cơ Liệt Thần hết sức để ý: "Hả?"

      suy nghĩ chút, ánh mắt chợt ngưng tụ, vô cùng nghiêm túc hỏi "Tôi muốn biết, rốt cuộc làm gì? Nếu muốn gả, ít nhất phải biết chồng tương lai của tôi làm gì chứ, cũng thể hồ đồ gả như vậy nha, thấy đúng ?"

      Trong tay dừng lại, Cơ Liệt Thần ngước mắt hỏi ngược lại: "Tại sao đột nhiên muốn biết chuyện này?"

      "Tại sao lại là đột nhiên, tôi đối với chuyện của , cảm thấy tò mò là rất bình thường nha. suy nghĩ , muốn tôi gả cho , trước hết ít nhất phải để cho tôi biết người tôi muốn gả làm gì chứ? Hơn nữa, phía sau núi nhà các người có sinh vật nhiều kỳ quái như vậy, còn nữa, có súng nè, kiếm nè, a đúng rồi, còn đồng nghiệp Lynda của nữa, ấy cũng có bom cay, hơn nữa công phu còn tốt như vậy! tôi có thể tò mò sao? !"

      Nghe vậy, trong đáy mắt sâu thẳm của Cơ Liệt Thần thoáng qua ánh sáng đầy màu sắc, như có điều suy nghĩ, nhìn trước mắt xong mặt mày hớn hở.

      ra xem thường .

      Mặc dù có chút ngây thơ, cộng thêm là túi gây chuyện, cũng phải là đứa ngốc, lúc quan trọng ngược lại thông minh tuyệt đỉnh.

      chợt nhớ tới câu "Mặc kệ người ta thế nào, ở trong mắt tôi, chính là Gà 16", xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn có thể xem giống như trước ?

      ra, vừa bắt đầu có ý định gạt , ngược lại gần đây càng ngày càng sợ cho biết , bởi vì biết được càng nhiều, vậy rất có thể đẩy đến chỗ càng nguy hiểm. Nếu vẫn gạt , cũng thể làm được.

      đúng là tình thế khó xử a. Hơn nữa, ngược lại hết sức tò mò, sau khi cho biết , có phản ứng gì. . . . . .

      Vì vậy ngồi dậy, giúp cài lại cổ áo, sau đó cầm tay của , ngón tay vuốt ve mu bàn tay, lòng bàn tay của , quyến luyến thôi, giọng : " rất muốn hiểu ?"

      ngớ ngẩn, chẳng lẽ tính tự với mình rồi sao? Tỉnh tỉnh gật gật đầu, đáp lại: "Ừ, rất muốn."

      ngoắc ngoắc môi hình cung, buông tay : "Vậy tốt, tôi có thể cho biết nhưng chút nữa phải làm bạn nhảy của tôi, tham gia dạ vũ".

      Lâm Nhược Kỳ đen mặt. Cùng cậu chủ này chuyện, vĩnh viễn đều chỉ có chính mình ăn thua thiệt.

      Lập tức kháng nghị : " được, tôi đồng ý làm bạn nhảy của người khác rồi, làm sao có thể giữ lời ?"

      Cơ Liệt Thần nhíu mày, cười lạnh: "Người khác? là Lãnh Như Phong? Lâm Nhược Kỳ, chuyện mới xảy ra lúc nãy, còn muốn làm bạn nhảy của Lãnh Như Phong? Nếu muốn bị Lôi Thiệu Đình bóp chết hoặc giày vò chết ngoan ngoãn làm bạn nhảy của tôi!"

      ". . . . . ." Đúng nha, tại sao quên mất lời tàn khốc của Lôi Thiệu Đình rồi.

      giỡn! Bóp chết? Giày vò chết? Bất kể là trong hai loại này, chết kiểu nào, cũng rất khó coi có được hay ! Hơn nữa, tin Lôi Thiệu Đình nhất định làm được! Về phần Lãnh Như Phong, cũng thích ta, nếu phải bởi vì trong tay ta nắm giữ bí mật ngọc bội, đồng ý lời mời của ta.

      Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Kỳ có chút dao động.

      Thấy thế, lại dụ dỗ : "Yên tâm, nếu muốn khiêu vũ, tôi buộc nhảy, chỉ cần ở bên cạnh của tôi là được"

      "Chuyện này. . . . . ." Người ta cũng thỏa hiệp đến mức này rồi, nếu còn đáp ứng giống như làm kiêu.

      Vấn đề là nếu gặp Lãnh Như Phong ở đó nên làm gì?

      Hít thở sâu hơi, Lâm Nhược Kỳ bất đắc dĩ , "Vậy cũng được, tôi hẹn với Lãnh Như Phong rồi. . . . . . tại, cũng có thể cho tôi biết, làm gì chứ?"

      Ngược lại, Cơ Liệt Thần cười khẽ hỏi "Nếu , chúng ta chơi trò đố vui, tôi ra đề tài cho , đoán đáp án, nếu đáp đúng, tôi thưởng cho ?"

      Lâm Nhược Kỳ đen mặt: "Tôi có hứng thú! ngay!"

      Cơ Liệt Thần híp mắt cái, ánh mắt chăm chú, vẻ mặt đột nhiên trở nên hết sức nghiêm túc.

      "Lâm Nhược Kỳ, tôi nhắc nhở trước . . . . . . biết càng nhiều, đối với càng có chỗ tốt."

      hếch lên, nghĩ quá nhiều, ngược lại bởi vì lằng nhằn, dường như có chút nhịn được: "Tôi biết rồi, rốt cuộc muốn hay , , vậy tôi phải tìm Lãnh Như Phong"

      ". . . . . ." Cơ Liệt Thần ngẩn ra. này, lại uy hiếp ngược lại .

      Bất đắc dĩ, thở dài hơi, giọng của trở nên nhu hòa, "Vậy cũng tốt, tôi cho biết. . . . . ."

      Nhìn sắc mặt của lát nghiêm túc, lát ôn hòa, Lâm Nhược Kỳ có chút chóng mặt. . . . . .

      Lầm bầm hỏi: " sao?"

      "Ừ, dù sao vừa bắt đầu cũng có ý định gạt , giờ tôi cho hay . . . . . ." gật đầu cái, bưng lấy mặt của , cụng vào trán , giọng , " ra, tôi là. . . . . ."
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 059: muốn ăn ngụm! (Cơ Liệt Thần YY 1)

      Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, phá vỡ gian yên tĩnh trong phòng.

      Thở dài . . . . . .

      thầm thở phào nhõm, Cơ Liệt Thần cám ơn người nào đứng ở ngoài phòng gõ cửa. Bởi vì, tiếng gõ cửa của đối phương làm cho mình có loại cảm giác như trút được gánh nặng. . . . . .

      Cười tiếng tự giễu, gương mặt đẹp trai xẹt qua nụ cười khổ sở.

      Tay Cơ Liệt Thần từ gương mặt trơn bóng của chảy xuống, "Xem ra, hôm nay thuận tiện. . . . . . hay là lần sau bàn thôi."

      Dứt lời, người đứng dậy, Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc nhìn bóng lưng của , rất ngạc nhiên phát dường như mới vừa rồi từ đáy mắt nhìn thấy cảm xúc gọi là "Lo lắng"?

      ra Tang Tuyết Phù gõ cửa dạ vũ sắp bắt đầu, mang Lâm Nhược Kỳ tới phòng của Lynda hóa trang.

      Cơ Liệt Thần khẽ vuốt cằm, nhìn thoáng qua Lâm Nhược Kỳ vừa đúng liếc thấy những vết hôn kia ở người , trong lòng có chút vui, cất giọng dặn dò: "Tuyết Phù, mặc cho ấy kín đáo chút, tránh lại bị người theo dõi."

      Lâm Nhược Kỳ im lặng, cúi đầu nhìn qua nhiều vết hôn đỏ đỏ, tím tím người mình, lẩm bẩm: "Vốn ràng như vậy, còn phải bị làm cho thành như vậy sao. . . . . ."

      Ở lại bên trong căn phòng, cậu chủ nào đó nên lời. . . . . .

      Mà Tang Tuyết Phù cũng che miệng cười trộm dứt.

      tới phòng của Lynda, Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy để lên bàn nhiều loại bàn chải và bình màu sắc rực rỡ, hấp dẫn sức chú ý.

      "Ah? là lợi hại! Lynda, những thứ mỹ phẩm này của mới lạ đấy. . . . . ." khó có thể tin được trừng mắt nhìn, để mặc cho Lynda cầm loại kem gì đó ở mặt của vỗ vỗ đánh đánh, quệt quệt bôi bôi chút. Hết cách rồi, đối với mỹ phẩm chỉ biết được ba loại là phấn trắng, bút kẻ lông mày và son môi.

      Cẩn thận nhìn mấy thứ này của Lynda chút, hay. . . . . . Chỉ là bàn chải thôi có mười mấy, hai mươi loại, còn có các loại màu sắc bóng mắt, chì vẽ mắt, má hồng, son nước. . . . . . Quả có thể bày cái quầy hàng để bán!

      Tang Tuyết Phù thấy dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lynda, liền xen vào : "Ở phương diện này Lynda là chuyên gia, kỹ thuật trang điểm của tôi đều học được từ ấy. Phụ nữ nha, phải biết thưởng thức mình, mọi người mới có thể vui vẻ. Lâm Nhược Kỳ, phải là tôi ..., nhưng cũng có thể học tập trang điểm tốt, đừng cả ngày chúi đầu vào canh suông mì sợi và đem vẻ mặt như xác chết ra gặp người, nếu sau này, họ tôi ghét bỏ , cũng đừng trách tôi nhắc nhở nha."

      Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ giật giật: "Biểu tiểu thư, mở miệng ra đúng là rất ác độc a. . . . . ."

      Lynda cũng cười theo: "Bây giờ mới biết miệng của ấy rất độc sao? cho biết, Nhược Kỳ, ấy có biệt danh nha."

      Lâm Nhược Kỳ trợn to mắt, tò mò hỏi: "Biệt danh? Tuyết Phù có biệt danh sao? Là cái gì. . . . . . Tại sao tôi biết?"

      Lynda muốn vạch trần, ngờ Tang Tuyết Phù quyến rũ vén mái tóc đen, trong nháy mắt giống như hóa thân thành nữ thần, toàn thân tỏa sáng : "Bọn họ cũng gọi tôi là . . . . . . Medusa."

      "Cái gì? Medusa? Là cái gì vậy?" hiểu.

      Lynda: " Medusa, chính là ác nữ đầu người mình rắn trong thần thoại Hy Lạp a, biết sao?"

      Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ giật giật: "Tôi đối với Hy Lạp Thần Thoại quen. . . . . . Nhưng tại sao phải cho cái biệt danh này? Dường như dễ nghe a."

      Lynda và Tang Tuyết Phù xuề xòa cười cười, cùng : " biết cái gì, đây đương nhiên là ám chỉ vẻ đẹp và trí khôn kết hợp hoàn mỹ, cũng là thân của miệng lưỡi ác độc."

      ". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ chợt cảm thấy biết gì, đây cũng phải là cái tên gì tốt a, nhưng dáng vẻ Tang Tuyết Phù phớt lờ còn lấy ra khoe khoang, biết ấy nghĩ thế nào.

      Chỉ cảm thấy Lynda cầm phấn dán vào gương mặt đột nhiên cảm thấy gương mặt đau đến khó chịu, nhịn được hít hơi khí lạnh.

      "Thế nào, nơi này vẫn còn đau hả? Đều do tên Lôi Thiệu Đình đó, đối với phụ nữ ra tay quá độc ác. . . . . ." Lynda đành lòng , " cố chịu chút, tôi che mất dấu vết cho "

      Lâm Nhược Kỳ gật cái, đột nhiên nhớ lại chuyện mới vừa rồi, nhịn được hỏi : "Nghe , bạn của ta chết rồi sao?"

      Lynda hỏi: "Người nào? là Lôi Thiệu Đình sao?"

      "Đúng vậy?"

      Tang Tuyết Phù trả lời: " chính xác, đó phải là bạn ta, mà là vợ của ta, cũng là người cộng của ta. Dường như nghe ấy bởi vì Lãnh Như Phong mà chết, nhưng rốt cuộc nguyên nhân cụ thể là gì, chúng tôi cũng biết."

      "A, như vậy sao. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ nhìn mình trong kính chút, nhớ lại chuyện trước đó, đột nhiên có loại cảm giác chưa tỉnh hồn. . . . . .

      Kỹ thuật trang điểm của Lynda hết sức thành thạo, chỉ mới tới hai mươi phút trang điểm cho Lâm Nhược Kỳ khuôn mặt xinh xắn, nhìn thành quả tay mình chế tạo ra, là có chút cảm giác thành tựu. Vì vậy, hăng hái lấy ra bộ dạ phục và hộp trang sức, mài súng sèn soẹt, chuẩn bị cho Lâm Nhược Kỳ mặc bộ áo giáp ra trận!

      "Chờ chút! họ mới vừa , cho ấy mặc kín đáo chút." Nhìn thấy Lynda chuẩn bị xong dạ phục và đồ trang sức, lúc này Tang Tuyết Phù mới nhớ tới chuyện này.

      Nghe vậy, Lynda nổi giận, tuôn ra câu tục bằng tiếng khó nghe, : "Có lầm hay ? Cơ lão đại cho phép bạn nhảy của mình mặc dạ phục, vậy còn để cho tôi hóa trang cho ấy làm gì. Ai nha, là đáng tiếc gương mặt xinh đẹp này, chậc, chậc, chậc. . . . . ." Lynda nắm cằm Lâm Nhược Kỳ, nhìn trái, nhìn phải chút, trong miệng vẫn ngừng oán trách.

      Lâm Nhược Kỳ cũng có ý kiến gì, gãi gãi đầu, : " ra, bản thân tôi cảm thấy mặc cái gì cũng sao cả"

      " ngốc a!" Tang Tuyết Phù cũng nổi giận, "Đại thọ 60 tuổi của ông già họ Lãnh, tới tham gia dạ vũ giàu cũng quý, mọi người đều ăn mặc xinh đẹp, cho ăn mặc xinh đẹp chút làm mất mặt họ tôi đấy!"

      Lâm Nhược Kỳ bĩu môi, lơ đễnh : "Làm sao biết chứ? cảm thấy toàn thân tôi, từ trong tới ngoài cũng tràn đầy nét đẹp tiềm sao?"

      Tang Tuyết Phù và Lynda cảm thấy buồn nôn, cùng kêu lên: " cảm thấy. . . . . ."

      Cuối cùng, Tang Tuyết Phù còn bổ sung thêm câu: "Chỉ có người có vẻ đẹp bên ngoài người ta mới có thể ra sức cường điệu nét đẹp tiềm !"

      Lynda đưa ra ngón tay cái, bày bỏ hết sức đồng ý đối với lời này của Tang Tuyết Phù, Lâm Nhược Kỳ tức giận muốn hộc máu, ". . . . . . Hai nông cạn!"

      Tang Tuyết Phù hỏi "Vậy mang theo quần áo gì?"

      Lâm Nhược Kỳ nhìn trần nhà chút, trả lời: "Chỉ mang theo hai bộ đồ bình thường để thay đổi, hai bộ đồ lót, còn có hai cái áo ngủ."

      Lynda và Tang Tuyết Phù thất vọng ngã nhào, quỳ xuống đất im lặng. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ giọng lầm bầm: "Nhưng ai cho tôi biết có buổi dạ vũ nha, hơn nữa tôi cũng có dạ phục. . . . . ."

      Ngược lại, Lynda lóe lên ý tưởng, trong lòng có chủ ý. . . . . .

      Tám giờ tối, đúng giờ dạ vũ, bức màn che kéo ra.

      Tiếng dương cầm du dương vang vọng ở bên trong đại sảnh du thuyền, mỗi tấc mặt cửa sổ trang hoàng xa hoa cổ điển và tinh xảo, ánh đèn chập chờn bao phủ, làn váy càng thêm chập chờn. Các mang mủi giày kim cương, mặc các loại trang phục hoa lệ khêu gợi, hoặc dáng vẻ thướt tha mềm mại, xoay tròn trong sàn nhảy, hoặc nở nụ cười tươi đẹp xuyên qua bên người các thân sĩ. . . .

      Dĩ nhiên, cũng có số rất ít muốn trong tối nay tìm kiếm các trẻ táo bạo, các đoan trang ưu nhã bên cạnh ngắm nhìn những người đàn ông ưu tú ở cách đó xa, bàn luận xôn xao.

      " xem, Cậu chủ Cơ quả nhiên đẹp trai giống như trong truyền thuyết, chỉ có người có thân phận như ta, mới có tư cách đơn độc tiến vào trong đại sảnh. . . . . ."

      "Nhưng tôi thích Cậu chủ Lãnh hơn, cảm thấy khuôn mặt ấy rất Man sao? nhìn da tay của ấy xem, có phải rất khỏe đẹp hay ? Tôi nghĩ phương diện kỹ thuật nhất định rất tốt. . . . . ."

      "Vậy cũng nhất định, nhìn thấy dáng dấp cái mông của cậu chủ Cơ rắn chắc lại vểnh lên sao, cần đoán cũng biết động tác mông rất **. . . . . ."

      " chuyện như thế này mà sợ bị. . . . . . nhưng dường như hai người bọn họ chưa có bạn nhảy đấy?"
      Hotaru_yuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :