1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lừa gạt cô vợ nhỏ để yêu - Nghệ Cẩn Thiên Sứ (Full Đã có eBook) Truyện VIP Lê Quý Đôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 050: ra có thể làm như vậy! (Có sấm!)

      Lãnh Như Phong nghĩ rằng: nắm lấy cơ hội, bắt đầu trước từ chuyện có bị choáng váng hay , nếu " choáng váng", ta dịu dàng an ủi "Đừng cố chịu đựng, tôi xoa xoa cho "; nếu "Choáng váng", ta vẫn dịu dàng an ủi "Tôi xoa xoa cho , còn choáng váng"

      Kể từ đó, có thể sờ sờ gương mặt của , hôn gương mặt của . . . . . .

      Lãnh Như Phong thầm quyết định "Kế hoạch tác chiến", liền cố gắng mở miệng hỏi câu kia trước: " Đầu. . . . . . còn choáng váng ?"

      Sau đó đừng cố gắng chịu đựng, sau đó xoa cái, hôn cái, ôm cái gì đó. . . . . .

      Ai ngờ, Lâm Nhược Kỳ tức giận nhìn về phía ta, vẻ mặt tố cáo: "Dĩ nhiên choáng váng! Cậu chủ Lãnh, xem nhiều người nhìn tôi như vậy, dùng ánh mắt khó coi cưỡng hiếp tôi, dùng lời ác độc phỉ báng tôi, tôi có thể choáng váng sao? ! với , tôi chỉ choáng váng đầu mà cả người cũng đau, biết tại sao cả người tôi cũng đau ? Là bị ánh mắt của bọn họ đâm thủng! Nếu phải dắt tay của tôi , tôi trở thành như vậy! A đúng rồi, biết người tôi chỗ nào đau nhất ? Chính là tay tôi bị bóp rất đau! Hừ!"

      ngờ đối phương phản ứng kịch liệt như vậy, Lãnh Như Phong ngẩn ngơ, hồi lâu miễn cưỡng nặn ra hai chữ: ". . . . . . Chịu đựng."

      Đúng vậy! Trực tiếp bỏ sót mất lời then chốt! Cộng thêm vẻ mặt cứng ngắc, bộ dáng "Hung thần ác sát, vô cùng kiên nhẫn", làm cho Lâm Nhược Kỳ tức giận đến muốn hộc máu.

      Vì vậy, cuộc đối thoại tới phút lập tức kết thúc.

      Mà sau khi Lâm Nhược Kỳ tức giận kêu gào, nhìn thấy vẻ mặt Lãnh Như Phong như khối băng, từ đầu đến cuối để ý đến lời của , còn vẫn gắt gao nắm chặt cổ tay của , trong lòng càng thêm tức gần chết.

      Con mẹ nó, lại bảo tôi chịu đựng! Người này quá thất lễ rồi ! Ngay cả chút ý tứ thương hương tiếc ngọc cũng có! Xem ra, Gà 16 ít nhất biết dịu dàng săn sóc a, còn biết lấy nước miếng trừ độc, hôn giảm đau . . . . . .

      Dây thần kinh luôn chậm lụt, Lâm Nhược Kỳ chút nào biết mình bị Cơ Liệt Thần "Đưa cho" Lãnh Như Phong mà cảm thấy tức giận, ngược lại bởi vì đoạn đối thoại này, có chút nhớ nhung Cơ Liệt Thần . . . . . .

      "Lâm Nhược Kỳ, xảy ra chuyện gì? Sao cả người bẩn như thế, đừng làm mất mặt Cậu chủ Lãnh. Lynda, giúp ấy dọn dẹp chút , thuận tiện trang điểm cho ấy xinh xắn chút"

      Nhắc tào tháo, tào tháo đến, giọng cậu chủ Cơ Liệt Thần nhàng réo rắt từ phía sau lưng truyền đến, Lâm Nhược Kỳ chỉ cảm thấy thân thể chợt , cả người từ trong ngực Lãnh Như Phong chuyển dời đến trong vòng tay ấm áp của Cơ Liệt Thần, cảm thấy, lúc Cơ Liệt Thần nắm ở bên eo , nhàng véo eo của .

      Nhất thời, mặt Lâm Nhược Kỳ đỏ lên giống như đít khỉ.

      chỉ như thế, cậu chủ nào đó căn bản chú ý đến cái nhìn ngạc nhiên, chăm chú của người khác, chóp mũi đưa tới, thân mật hít hà ở cổ của , vẫn lẩm bẩm : "Thân thể cũng dính mùi nước bùn trong ngõ hẻm, nên tắm chút. Lát nữa, Tuyết Phù chuẩn bị lễ phục cho , có nghe thấy , nhóc?"

      Giọng dồi dào từ tính nhưng lười biếng từ trong môi mỏng khêu gợi của thoát ra ngoài, làm rung động trái tim của .

      ta gọi là nhóc mà phải gọi thẳng Lâm Nhược Kỳ? Đây là lần đầu tiên gọi như vậy, tại sao vậy chứ? Là cố ý sao? là kỳ quái, rất ưa thích gọi như vậy, bởi vì từ xưa tới nay, chưa từng có người thân mật gọi như vậy đấy. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ sợ sệt, ngây ngốc đứng tại chỗ, Cơ Liệt Thần nhìn thấy gương mặt hồng hồng của cũng biết bị xấu hổ, như vậy, lập tức đánh tan cảm giác vui trước đó, nhất thời tâm trạng trở nên rất vui vẻ, nhịn được hôn lên khuôn mặt nhắn, xinh xắn của cái.

      "Xin lỗi, lúc nãy để cho chịu ủy khuất, tôi nên để cho ta dẫn . Có còn cảm thấy choáng váng đầu hay ?"

      Lâm Nhược Kỳ chút cũng cảm thấy mình bị ủy khuất, trong ngây ngô trả lời: "Ừ. . . . . . Còn choáng váng" Vốn rất nhạy bén, kết quả lại bị cậu chủ nào đó hôn làm cho choáng váng.

      Cơ Liệt Thần: "Muốn vào trong phòng tôi nghỉ ngơi chút ?"

      Lâm Nhược Kỳ: ", tốt lắm đâu. . . . . ."

      Cơ Liệt Thần cười khẽ: "Đừng khách khí."

      Khuôn mặt của Lâm Nhược Kỳ giống như con tôm luộc: " cần, cần. . . . . ."

      Nhưng cậu chủ nào đó ôm lấy , lúc mọi người ngạc nhiên nhìn chăm chú khỏi. Lâm Nhược Kỳ phen từ chối và đỏ mặt, bị mọi người xem là muốn từ chối lại ra vẻ mời chào.

      Cách đó xa, Lãnh Như Phong bị trực tiếp bỏ qua, bộ mặt liền trở nên xám xịt, trong lòng rủa thầm: ra, con mẹ nó, còn có thể làm như vậy!

      Về phần Cậu chủ Cơ, còn quay đầu lại ném cho Lãnh Như Phong ánh mắt khinh thường, giống như : bản cậu chủ vẫn bị bắt chước, nhưng chưa bao giờ bị vượt qua! Lãnh Như Phong vĩnh viễn sánh bằng Cơ Liệt Thần tôi!

      Mà đổi thành xinh đẹp Tang Tuyết Phù ở bên vui vẻ dứt, nghĩ thầm: họ làm rất tốt! Muốn độc chiếm chính là biểu thế!

      Kể từ khi Lâm Nhược Kỳ bị hai cậu chủ Lãnh Như Phong và Cơ Liệt Thần kéo hết vòng du thuyền, gần như tất cả mọi người đều biết có nhân vật số như tồn tại, vì vậy tên Lâm Nhược Kỳ " có dáng dấp chưa ra hình dáng gì lại quyến rũ được cậu chủ Lãnh và cậu chủ Cơ" nhanh chóng lan khắp cả du thuyền. . . . . .

      Dĩ nhiên, lúc này Lâm Nhược Kỳ cũng biết mình nổi tiếng như vậy, bởi vì vẫn còn bị Lynda và Tang Tuyết Phù "Dọn dẹp".

      Nơi dọn dẹp cho Lâm Nhược Kỳ xem như là hạng sang, bên trong phòng tắm suối nước nóng du thuyền. là suối nước nóng, nhưng ra là giả, tại sao ở du thuyền lại có suối nước nóng? Chẳng qua là đốt nồi hơi, thêm chút bột lưu huỳnh mà thôi.

      Nhưng bạn học Lâm Nhược Kỳ căn bản biết suối nước nóng thiên nhiên và suối nước nóng nhân tạo có gì khác nhau, chỉ cảm thấy ngâm trong suối nước nóng rất thoải mái. Nước ấm rất vừa phải, bốn phía ao nước xì xì nổi bọt nước, chơi rất vui, còn rải vào bên trong rất nhiều loại cánh hoa, mùi thơm lan tỏa, người là thoải mái. . . . .

      Bên cạnh, Tang Tuyết Phù và Lynda thấy sớm tiến vào trạng thái hưởng thụ, hẹn mà cùng cởi quần áo, nhảy vào trong ao hưởng thụ phen.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 051: Ngốc nghếch chẳng qua loại hạnh phúc, còn là loại giải trí

      "Ông già họ Lãnh này đúng là biết hưởng thụ, du thuyền sang trọng xa xỉ như thế cũng có thể thuê mười ngày, chừng du thuyền này bị ông ta mua lại rồi. . . . . ." Lynda che giấu chút nào hâm mộ của mình, vẻ mặt mê mẩn cảm thán.

      Tang Tuyết Phù khinh thường hừ tiếng: "Mua chiếc du thuyền có gì lạ, có bản lãnh học tôi mua hòn đảo đấy, mùa đông ở chỗ đó, sảng khoái hơn!"

      nhắm mắt nghỉ ngơi, Lâm Nhược Kỳ vừa nghe thế, lập tức trợn to hai mắt, hỏi "À? ta còn có hòn đảo à? Ở nơi nào?"

      Tang Tuyết Phù cười cười: "Ở Indonesia, gần đảo Bali, nơi đó cũng xây tòa nhà, gọi là Lư Đăng Bảo số 3."

      nào đó ngạc nhiên: "Lư Đăng Bảo số 3? Tại sao nghe giống Lư Đăng Bảo số 1 vậy. . . . . ."

      " sai, còn có Lư Đăng Bảo số 2, số 4 và số 5" Tang Tuyết Phù nhàng trả lời.

      ". . . . . ." Vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ ngớ ra, im lặng triệt để. Người đàn ông này tiền nhiều nên động kinh đúng ? Còn đánh số cho sản nghiệp của mình!

      Sau đó, tránh được oán thầm phen: là nhà tư bản vạn ác a! Thế giới này, phân chia giàu nghèo quá nghiêm trọng phải vậy sao! Có người chen chúc trong ngôi nhà hai ba chục mét vuông cũng thỏa mãn vô cùng, có người lại để khu nhà cao cấp phơi nắng a . . . . . .

      thân người đàn ông này đến cùng có bao nhiêu thiếu bí mật ? Có nhiều sản nghiệp như vậy , ở Lư Đăng Bảo số 1, phía sau núi có nhiều sinh vật kỳ quái tồn tại, sợ rằng trong những toà nhà số hai, ba, bốn, năm, càng thêm quỷ dị hơn thôi. . . . . .

      Nước ấm thoải mái rất dễ dàng làm cho người ta mệt rã rời, cũng rất dễ dàng làm cho người ta chìm đắm vào, hơn nữa cả phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách như bài hát ru con, làm cho người ta cảm thấy thư thái, vừa lòng.

      Ba vừa tán gẫu, vừa lười biếng ngâm dưới nước, rất hưởng thụ tất cả.

      Nhưng, chỉ trừ có chuyện phá vỡ thời khắc yên tĩnh này. . . . . .

      "Stop! đúng dịp, tại sao ở chỗ này cũng có thể gặp phải thứ hèn mọn quê mùa kia, xem, nhìn dáng dấp xấu như mặt rổ, cũng dám ra ngoài giương oai lêu lổng! biết hai vị cậu chủ kia tại sao lại coi trọng cái bánh bao quê mùa như vậy, chỉ sợ là nhìn bé hiền dịu, ra trong xương rất lẳng lơ ghê tởm thôi. . . . . ."

      Đột nhiên có giọng ngoại quốc truyền đến, ba ngâm suối nước nóng cau mày ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chuyện là ngoại quốc có mái tóc vàng.

      tóc vàng này dáng dấp rất xinh đẹp, đầu tóc vàng như thác nước thẳng tắp, con ngươi màu xanh ngọc bích trong suốt như nước hồ, cùng với lông mi dài, da thịt trắng nõn như mỡ đông, cộng thêm vóc người hấp dẫn như tinh, càng tăng thêm mấy phần thành thục, quyến rũ.

      Nhắc tới ngoại quốc xinh đẹp, bên cạnh mình cũng có , Lâm Nhược Kỳ nhịn được nghiêng đầu nhìn Lynda chút, ra ngoại quốc xinh đẹp cũng hấp dẫn như vậy a. . . . . .

      chuẩn bị nhìn về phía đối phương nở nụ cười thân thiện, ai ngờ, đối phương nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lâm Nhược Kỳ lần nữa, chỉ phát ra tiếng khinh miệt: "Hừ!"

      Người trước mặt tràng tiếng , nghe hiểu, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt của của đối phương cái cũng biết, có lẽ phải là lời hay rồi.

      Tang Tuyết Phù quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Kỳ, an ủi: "Mặc kệ ta, xem ta như con cóc . . . . . ."

      Lời còn chưa dứt, lại có khuôn mặt xinh đẹp khác xuất tại cửa, xinh đẹp này cũng tóc vàng, nhưng khuôn mặt người này so với người trước càng xinh đẹp hơn, liền biết đối phương có ý tốt, Lâm Nhược Kỳ nhịn được nhìn các mấy lần.

      Sau đó, lại nghe thấy đối phương tràng tiếng .

      "Elise, là người nào? A, tôi biết rồi, là người có vóc dáng trẻ em phải ? Quả nhiên nhìn rất hèn mọn quê mùa, còn lùn như vậy. . . . . . ra hai người bên cạnh cũng có gì đặc biệt, người giống người Somalia bệnh xida thối nát, người giống dân bản xứ Nam Mĩ, còn người ở giữa căn bản là di truyền của người lùn nha, tại sao đàn ông trong nước bọn họ thưởng thức thứ tồi tệ như vậy? thích thứ biến thái như vậy. . . . . . chậc chậc chậc!"

      Nếu người ở trước mặt khá lịch , như vậy người ở phía sau chính là ác ý khiêu khích. Bởi vì ràng cả khuôn mặt ta cũng tràn đầy thị uy, sau khi xong, ôm cánh tay người phía trước đứng ở bên, chờ phản ứng lồng lộn của ba ngâm mình ở trong hồ.

      Đáng tiếc, gió lạnh thổi qua, người có phản ứng. . . . . .

      Lynda và Tang Tuyết Phù đều hẹn mà cùng đụng cánh tay Lâm Nhược Kỳ cái, hỏi "Này, tại sao cũng chuyện? Họ khiêu chiến đấy. Thế nào, sợ sao? Có muốn chúng tôi hô hào trợ uy cho hay . . . . . ."

      Lâm Nhược Kỳ vỗ tay cái, nắn nắn đầu vai, vung vung khuỷu tay, chân đá ra. Như có việc gì : " cần, lại quan hệ tới tôi, dù sao tôi nghe cũng hiểu bọn họ gì."

      ". . . . . ." Lynda và Tang Tuyết Phù im lặng. ra, ngốc nghếch cũng là loại hạnh phúc a. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ tiếp tục : "Hơn nữa, tại sao các người cũng tức giận? Mặc dù tôi nghe hiểu ra sao cả, nhưng nhìn ánh mắt vừa rồi của ấy, dường như cũng mắng hai người a?"

      Lynda và Tang Tuyết Phù nhìn nhau cười, nhún vai cái : " có gì, mỗi khi có người ghen tỵ vẻ đẹp của chúng ta xuất tình huống như thế, chúng ta miễn dịch."

      ra, tình huống là hai người bọn họ thường vung tay, đánh cho đối phương dám xấu nữa mới thôi.

      biết tình hình, khóe miệng Lâm Nhược Kỳ giật giật, hai người kia đúng là khiêm tốn. . . . . .

      Lynda : "Nhưng tò mò bọn họ gì sao? Có muốn tôi phiên dịch chút hay ? Thành , những lời đó dễ nghe, tôi đúng là biết dùng Trung văn thế nào để phiên dịch cho thỏa đáng. . . . . ."

      Tang Tuyết Phù xen vào : "Nếu , tôi phiên dịch cho nhé?"

      Suy nghĩ chút, Lâm Nhược Kỳ lắc đầu cái, trả lời: "Thôi , tại tâm trạng của tôi tệ, muốn lên lớp tiếng . . . . . . Trong đại học phiền, mỗi lần nhớ tới những từ tiếng kia, cũng làm cho tôi rất đau đầu, nhất là nghe lớp mới khổ. . . . ."

      Khóe miệng Tang Tuyết Phù giật giật, sau khi cùng Lynda nhìn nhau, quay đầu lại cười to như sấm. ra, ngốc nghếch chỉ là loại hạnh phúc, mà còn là loại giải trí a. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 052: Phản bác sấm sét (sấm chớp khổng lồ!)


      ra, Lâm Nhược Kỳ phải muốn nghe, cũng phải bởi vì nghe hiểu câu nào, chính là vì nghe hiểu nửa, có thể đoán được lời của đối phương cũng phải là lời tốt đẹp gì, cho nên làm sao có hứng tìm hiểu .

      Sau đây là nội dung Lâm Nhược Kỳ nghe được . . . . . ."

      "Stop! đúng dịp, tại sao ở chỗ này cũng có thể gặp phải thứ □□, xem, nhìn dáng dấp □□, cũng dám ra ngoài □□! biết hai vị cậu chủ kia tại sao coi trọng □□□, chỉ sợ là nhìn □□, ra trong xương rất □□ thôi. . . . . ."

      "Elise, là người nào? A, tôi biết rồi, là người □□□□ phải ? Quả nhiên nhìn rất □□□□, còn lùn như vậy. . . . . . ra hai người bên cạnh cũng có gì đặc biệt, người giống □□□□□□□□, người giống □□□□□□□□, còn người ở giữa căn bản là □□□□□□□□ nha, tại sao đàn ông trong nước bọn họ thưởng thức □□□□ như vậy? Rất □□□□, thích như vậy. . . . . . chậc chậc chậc!"

      Lâm Nhược Kỳ hít thở hơi, lơ đễnh nhìn hai xinh đẹp tóc vàng cởi quần áo tới, ưỡn ngực, ngẩng đầu kiêu ngạo tới, vẻ mặt kia ràng là khoe vóc người ngạo nghễ của các .

      Lâm Nhược Kỳ còn chút sức lực nào lắc lắc đầu, nghiêm trọng khinh bỉ nhìn đối phương cái, như vậy rất dễ dàng bị ung thư tuyến vú, chậm rì rì trong hồ nước bò dậy, đem khăn tắm phủ thêm.

      Quay đầu về phía Lynda và Tang Tuyết Phù , " ra tôi cảm thấy thế giới, ngôn ngữ mắng nhau kiểu đầu đường xó chợ chuẩn xác nhất, kinh điển nhất, mạnh mẽ nhất, chính là tiếng trung chúng ta, tình huống giống vừa rồi, bình thường chúng ta có thể mắng đối phương như vầy: nếu dùng câu mắng ngắn gọn là ‘lẳng lơ’,‘thay đổi thất thường’,‘ngoại tình’,‘người đàn bà hư hỏng’. . . . . . nếu dùng câu mắng hoa mĩ là ‘Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga’,‘Dáng dấp đâm mày, đâm mắt còn làm mất mặt’,‘Đái bãi cũng dám soi bộ dáng của mình’ đợi chút. . . . . ."

      Nhìn Lynda và Tang Tuyết Phù trong hồ ngây người như phỗng, Lâm Nhược Kỳ tiếp tục lưu loát.

      Dĩ nhiên, nếu chúng ta gặp phải tình huống như thế, cũng phản bác lại, đối phương ‘ ăn được quả nho quả nho còn xanh’,‘Miệng chó mọc ra ngà voi’……. xa thêm chút nữa có thể mắng các là ‘ trời sanh là dưa chuột thiếu đuôi, lớn lên là hột đào thiếu đập ( đập vỏ được), cả đời là mô-tơ hỏng thiếu điện, như thế nào, rất có cảm giác nghệ thuật chứ?"

      Lynda và Tang Tuyết Phù trợn mắt, cùng : "Nghe hiểu tiếng Trung, là may mắn của các ấy. . . . . ."

      Dứt lời, thèm nhìn hai xinh đẹp tóc vàng cắn răng nghiến lợi, ba người cười to.

      Cười đến đau bụng, Lâm Nhược Kỳ mới nhớ tới nên thay quần áo, lúc gần vẫn quên liếc mắt quyến rũ nhìn hai xinh đẹp tóc vàng, ngờ hai xinh đẹp tóc vàng ra cũng biết chút Trung văn, biết Lâm Nhược Kỳ xấu các , nhưng khổ nổi đối với ngạn ngữ tiếng trung biết, chỉ có thể nghẹn đỏ mặt, giương mắt nhìn.

      Vì vậy, lại bị ba nhàm chán đem giải trí lần. . . . . .

      Sau khi tắm rửa xong, Lâm Nhược Kỳ ra khỏi phòng tắm suối nước nóng trước, chỉ mặc bộ ki-mô-nô đơn giản, rộng thùng thình, mang guốc gỗ trở về phòng.

      Đường trở về cũng khó tìm, nhưng trời sanh Lâm Nhược Kỳ là kẻ mù đường mà mỗi phòng ở đây cũng "dài" giống hệt nhau, vô tình, lầm đường. chỉ biết mình và Cơ Liệt Thần ở gian phòng cấp bậc VIP tối cao, vì vậy, tóm được nhân viên tạp vụ hỏi đường liền thẳng tới phòng VIP tối cao ở tầng lầu 4.

      Phòng VIP tối cao quả nhiên có khác, cả tầng lầu trang trí rất phong cách, ngay cả lối cũng trải thảm lông cừu hạng nhất, hơn nữa vách tường gắn đèn thủy tinh giống như đá kim cương rất đẹp, làm cho người ta có cảm giác lạc vào mộng, giống như tiến vào thế giới kỳ ảo. . . . . .

      Bỗng nhiên, cuối hành lang có gian phòng bị người mở ra, từ bên trong ra nam nhân viên tạp vụ, sau khi ta ra ngoài, đóng kín cửa, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong ánh đèn neon lóe sáng rực rỡ. Lâm Nhược Kỳ có chút ngạc nhiên, nghĩ thầm có phải trong du thuyền có quầy rượu hay ?

      Eugene O'Neill từng qua, tính tò mò có thể giết chết con mèo. Lúc này Lâm Nhược Kỳ giống như bị tính tò mò quấy phá, vô cùng muốn vào phòng dò xét như con mèo ngu ngốc, nhón chân lên vào.

      Vừa mới vào phòng, liền bị loại hơi thở quỷ dị, dâm loạn, xa xỉ, đè nén làm cả người rụt rè!

      qua cửa trước, vòng qua màn vải màu đen che khuất tầm mắt, phát dưới ánh đèn neon lóe sáng dường như có người, chỉ người, hơn nữa còn là nam nữ trần truồng!

      Thấy thế, Lâm Nhược Kỳ kinh hãi dứt! Dưới chân mềm nhũn, nhất thời hai đầu gối và đôi tay chạm đất, nhưng cũng có cảm giác đau, cúi đầu xem xét, trong gian phòng trải thảm Ba Tư làm bằng thủ công.

      "Phong, cầu xin , đừng như vậy. . . . . . Cầu xin . . . . . . Phong. . . . . . Đừng, đừng như vậy. . . . . . Đối với em. . . . . ." Nhè , hơi yếu, lẩm bẩm, tiếng cầu xin thê lương của truyền vào trong lỗ tai Lâm Nhược Kỳ.

      Theo bản năng, Lâm Nhược Kỳ cách nào nhịn được, ngẩng đầu nhìn . . . . . . lúc ngẩng đầu lên trong nháy mắt, kinh ngạc đến ngây người!

      Ông trời! nghĩ, có lẽ đây là hình ảnh dâm loạn mà 19 năm trong đời nhìn thấy. . . . .

      Tất cả trước mắt, thể dùng hai chữ "Sững sờ" để hình dung.

      trần truồng, đúng, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy tuổi của ấy dường như sai biệt lắm so với mình, nhiều lắm chỉ tròn hai mươi, thậm chí vóc dáng cũng có chút giống mình. Mặc dù trong miệng xin tha cho, nhưng mặt biết rốt cuộc là khổ sở hay vui vẻ.

      Thân thể xinh đẹp quyến rũ nửa nằm ghế sa lon, tóc hơi rối tung, che trước gò má mềm mại xinh đẹp của , mồ hôi hột từ tai dần dần chảy xuống, quanh thân nhuộm vòng ánh sáng trong suốt, sáng bóng nhu hòa.

      Cái mông rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên, bị đôi tay giống như gọng kìm nắm chặt, cũng nâng lên cao. Người đàn ông cũng trần truồng, lấy phương thức khó có thể tưởng tượng, cố sức giày xéo dưới người. . . . . .

      Lâm Nhược Kỳ bỗng giật mình, kia mới vừa rồi gọi người nào? Phong? Lãnh Như Phong sao?
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 053: Tiên sinh, cần áo mưa ?

      Theo bản năng, Lâm Nhược Kỳ nhìn về phía khuôn mặt người đàn ông, mặc dù thấy gương mặt hoàn toàn nhưng cảm thấy chắc là phải, bởi vì Lãnh Như Phong có đầu tóc bạc như người đàn ông này, cũng có tà khí như người đàn ông này.

      Tiếng động Lâm Nhược Kỳ té ngã sàn làm cho người đàn ông ngưng động tác!

      Nhanh chóng quay đầu lại, Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy mặt của ta. Ông trời, người đàn ông này dáng dấp là Schwarzenegger, khuôn mặt và bắp thịt người cũng có thể theo động tác kịch liệt mà lay động!

      Lâm Nhược Kỳ ngây ngốc nhìn nằm ở ghế sa lon, lo lắng cho làm sao chịu được. . . . . .

      Người đàn ông hí nửa mắt, lạnh lùng quan sát Lâm Nhược Kỳ vấp ngã mặt thảm, còn chưa kịp bò dậy, nét mặt tràn đầy kinh ngạc. Đáy mắt thoáng qua lạnh lùng, sau khi hài hước hừ lạnh tiếng, thân thể ta tuỳ tiện rút khỏi người , vẻ mặt dữ tợn về phía Lâm Nhược Kỳ. . . . . .

      Toàn thân người đàn ông mảnh vải!

      So với cái đó nhìn thấy người của Gà 16 lúc ấy, tình cảnh trước mắt hiển nhiên khiêu chiến đến cực hạn! tại người của người đàn ông này hề có cái đẹp nào đáng , càng để cho liên tưởng đến những thứ linh tinh thân thể của người mẫu. . . . . . chuyện duy nhất muốn làm chính là . . . . . . nôn mửa!

      Mẹ nó, tuy là y tá thực tập ở bệnh viện nam khoa, quả duyệt vô số "Chim", nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy trực tiếp loại trường biểu diễn "ò í e" này, hơn nữa khoảng cách "Thưởng thức" gần như vậy, đúng là lần đầu nhìn thấy trong cuộc đời a!

      Vấn đề là: người đàn ông kia quá mức có liêm sỉ chút nào, trực tiếp cầm "Súng" giương lên còn chưa tính, dù sao nữa, dính vào cái vật sạch đó lau sạch rồi gặp người ta chứ? ta lại để lỏa lồ như vậy, trong ánh sáng mờ ảo phóng đãng về phía !

      Nhất thời, cảm giác buồn nôn ào ạt dâng trào ra ngoài.

      "Nôn . . . . . ." Lâm Nhược Kỳ lập tức bắt đầu nôn khan.

      Đáng tiếc, trong dạ dày của trống trơn, cái gì cũng nôn ra được. . . . . .

      "Em , hâm mộ sao? Có phải cũng muốn thoải mái chút hay ? Bảo bối của đây chẳng những nhìn thoải mái, dùng. . . . . .càng thoải mái hơn" Giọng của người đàn ông đầy thô tục. ràng, ngôn ngữ và hành vi của ta đều có liêm sỉ!

      ta lời nào, muốn đánh ta, vừa , càng muốn đánh cho ta trận đau nhức nằm bẹp dí!

      Đáng tiếc, căn bản biết võ cũng có gì để phòng thân, huống chi thân thể đối phương cường tráng, vốn phải đối thủ của người ta, lấy cái gì đánh người ta đau nhức nằm bẹp dí? Trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, ý tưởng lóe lên, lập tức giả bộ : "Ha ha, xin chào tiên sinh, xin hỏi, cần áo mưa ?"

      Quả nhiên nhìn thấy đối phương hơi ngẩn ra, ngờ tới lời này, trong đầu chợt động, Lâm Nhược Kỳ tiếp tục ba hoa.

      "Tiên sinh, vì bảo đảm thân thể khỏe mạnh của và người , xin sử dụng áo mưa an toàn!" Hơi ngừng lại, thêm câu, "Tôi là nhân viên đại diện chào hàng ‘tình du thuyền, hoan nghênh sử dụng sản phẩm người lớn của chúng tôi"

      Dứt lời, mặt nở nụ cười vô cùng rực rỡ, vô cùng nịnh hót.

      Người đàn ông rất buồn bực, nhìn lên nhìn xuống đánh giá phen, dường như rất nghi ngờ lời giải thích của . Lâm Nhược Kỳ cúi đầu nhìn qua người mình, sau khi ngâm suối nước nóng mới thay ki-mô-nô, khóe miệng giật giật.

      Ha ha, đúng là giống như bán sản phẩm đó a. . . . . .

      Để tăng cường hiệu quả, để chứng minh lời của mình là chân , thừa dịp đối phương còn kinh ngạc, Lâm Nhược Kỳ cường điệu : "Tiên sinh, chúng tôi có mùi dây tây, mùi kẹo, mùi quýt, mùi Bạc Hà, a đúng rồi, còn có mùi mới nhất. . . . . . Ha ha, mùi chuối tiêu, muốn chọn loại nào?"

      Sau đó, ánh mắt ngừng liếc về phía kia, ngồi ưỡn cặp vú đỏ lên.

      kia khờ a, mình cũng bỏ công như vậy rồi, tại sao còn chưa chạy trốn chứ? !

      Hạ quyết tâm, có biện pháp, chỉ còn cách ra sức kéo dài thời gian.

      "A, nếu đối với mùi thơm có ý kiến, vậy tôi có thể giới thiệu cho vài loại kiểu dáng áo mưa khác nhau, hình đinh ốc, hình trơn nhẵn, hình răng cưa, hình viên bi . . . . . . Tóm lại, luôn có loại thích hợp cho !"

      May mà thường ngày, nhóc Tiểu Ngôn với , trong “hậu cung” của cha có bán những thứ này, còn từng bày ra ở trước mặt , mỗi kiểu dáng, mỗi hương vị, cái gì cần có đều có a.

      "Bốp! Bốp!" Hai tiếng vỗ tay giòn giã vang lên.

      Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc phát , tiếng vỗ tay này phát ra sau tấm màn đen từ trong góc khác của gian phòng.

      Nhất thời, nghẹn họng.

      ra, ngoại trừ đôi nam nữ trần truồng ở bên ngoài với , trong phòng này còn có người thứ tư tồn tại? !

      Chỉ thấy người đàn ông hung hăng lườm cái, liền xoay người về phía sau tấm màn đen, ràng là cùng người ở phía sau tấm màn này .

      Lần này, Lâm Nhược Kỳ thẹn ướt mồ hôi!

      có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn! nghĩ đến trong phòng này lại có người nấp thưởng thức!

      Chỉ chốc lát sau, người đàn ông kia trở lại, ánh mắt cao nhìn xuống , : " ra ngoài , nơi này cũng cần gì!"

      "Nhưng, nhưng. . . . . ." còn lo lắng cho ngồi ghế sa lon, nhưng người đàn ông nghiêng người xuống, bộ dạng dường như muốn tóm ra ngoài, cái vật phía dưới ở trước mặt trắng trợn đong đưa . . . . . .

      giật mình đành phải lui ra ngoài, chạy mạch như ma đuổi.

      "Ầm. . . . . ." tiếng, người đàn ông khách khí chút nào đem cửa phòng đóng lại.

      Trước khi , còn nhìn sang kia lần nữa, phát mặc dù trong miệng ấy xin tha, nhưng hoàn toàn có ý muốn trốn ra. cảm thấy hiểu nổi, ra mình xen vào việc của người khác rồi sao?

      Nhưng mặc kệ nghĩ thế nào, cũng cảm thấy chuyện này hết sức quỷ dị. . . . . .

      Sau khi Lâm Nhược Kỳ , người đàn ông ở sau tấm màn đen mới mặt lạnh chậm rãi ra, gương mặt lạnh lùng, thân thể cường tráng, ghế sa lon nghiêng đầu nhìn về phía ta, cầu khẩn : "Phong, em van , em biết em sai rồi, đừng đối xử với em như vậy?"

      Lãnh Như Phong mím môi, bưng ly rượu đỏ nhàn nhạt hớp ngụm, trong mắt tỏa ra sáng sáng lạnh lùng. hồi lâu, mới : " muộn."

      Hơi ngừng lại, nhìn người đàn ông kia chờ bên, ta tiếp tục : "Sau này, hãy cùng với ta "

      vừa nghe, giật mình hoảng sợ: "! Phong. . . . . . Đừng quan tâm đến em!"

      Mắt đẹp Lãnh Như Phong đông lại, "Cũng phải ! Nhưng chỉ là vật thay thế, còn muốn như thế nào nữa? !"

      ngồi ghế sa lon ngẩn ra, cười chua xót. . . . . .

      Hai ba giây sau im lặng cúi đầu, : "Em chỉ có cầu, cầu xin đối với em của em khá hơn chút . . . . . ."

      Nghe vậy, Lãnh Như Phong tà tà liếc cái, tròng mắt đen lạnh lùng hung ác như chim ưng, bình tĩnh như nước nhưng thâm trầm như biển làm cho người ta nhìn thấu.

      Chỉ nghe ta : "Chỉ cần ta phạm lỗi, tự nhiên tôi đối tốt với ta"
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 054: Bản thân trải qua trường cưỡng hiếp

      Sau khi Lâm Nhược Kỳ từ trong phòng VIP tối cao kia ra ngoài, rốt cuộc cho rằng mình thoát khỏi hiểm cảnh, có thể thở gấp lại nghĩ rằng có chuyện nguy hiểm hơn đợi mình.

      Ở trong gian phòng kia kéo dài quá lâu, quyết định nên theo đường cũ trở về phòng tắm suối nước nóng tìm Lynda và Tang Tuyết Phù, vì vậy thẳng trở về.

      đường, phải qua hành lang rất dài, có lẽ do đèn đường bị hỏng, giờ phút này thoạt nhìn giống như cái miệng đen ngòm của con mãnh thú.

      Lâm Nhược Kỳ ngớ ngẩn, vỗ tay cái, hy vọng tiếng vỗ này có thể làm cho những bóng đèn đường kia phát sáng. Đáng tiếc, cái nào cũng bị hỏng, cho dù sáng cũng chỉ phát ra ánh sáng mờ nhạt, khiến cho cả hành lang nhìn rợn cả tóc gáy. . . . . .

      Theo bản năng, bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng qua đoạn hành lang này nhưng có lẽ tới được đoạn xảy ra chuyện.

      Đột nhiên ánh đèn phía trước phía sau tối sầm lại, sau hai giây ánh sáng chói mắt từ đỉnh đầu bắn tới. Theo phản xạ vừa ngẩng đầu nhưng bị người dùng vải bố che miệng, còn chưa kịp nhìn đối phương là ai liền bị người ta chụp khăn vải đen che mắt lại.

      Mặc cho tay đấm chân đá, đối phương cũng động đậy. Trực giác cho biết, đối phương chỉ có người hơn nữa còn là đàn ông, bởi vì chỉ có đàn ông mới có hơi sức lớn, vác đoạn đường dài như vậy.

      Trong lòng cực kỳ sợ hãi, suy nghĩ duy nhất chính là: Mẹ nó, tại sao hôm nay xui xẻo như vậy? Vận cứt chó trong năm, hôm nay tất cả đều gặp phải? !

      Mười phút sau, cái khăn bịt mắt của bị người lấy xuống, kể cả cái khăn lau ở trong miệng phát ra mùi hôi thối.

      Đầu tiên ho dữ dội trận, khạc ra vật thể bẩn thỉu ở trong miệng làm người ta muốn nôn mửa, thuận tiện phun vài hớp nước bọt đến mặt đối phương, thừa dịp còn có hơi sức, lập tức bắt đầu cố sức hô to.

      "Cứu mạng a . . . . . . cứu mạng, mau tới cứu người a . . . . . . bắt cóc á!"

      Nhưng gian phòng này hiệu quả cách rất tốt, căn bản nghe được động tĩnh bên ngoài, chắc hẳn ngoài phòng cũng có người có thể nghe được tiếng la lên. Xem ra, đối phương sớm chuẩn bị mới có thể mang tới nơi đây.

      "Chát . . . . . ."

      Thấy chút cũng có giác ngộ mình bị bắt cóc, đối phương vỗ cái vào mông , tiếng kêu vang dội.

      bị đánh đến choáng váng đầu, ù tai, sững sờ tại chỗ, lúc này mới nghĩ đến cẩn thận quan sát người đàn ông bắt cóc .

      Hai chân thon dài, mặc quần jean phẳng phiu, áo màu xanh nhạt bó sát người, nổi bật thân hình khỏe đẹp, da thịt màu mật ong, từ cổ đến ngực rồi đến hai cánh tay, cũng lộ ra hoàn mỹ.

      Lâm Nhược Kỳ khỏi tò mò tướng mạo của ta, bình thường phải bọn cướp mang mặt nạ bịt mặt, chẳng lẽ người đàn ông này . . . . . .

      Lại nghĩ rằng, người đàn ông này chút nào keo kiệt biểu diễn gương mặt thời ‘Ngũ Đại hùng’ của ta. Bởi vì ta có khuôn mặt xinh đẹp, xinh đẹp đến chói mắt, mái tóc dài nhuộm highlight vài sợi màu tím theo khuôn phép, ngược lại bện lại vô cùng sạch , có nửa phần xốc xếch, rỏ ràng ta rất tự tin khuôn mặt của mình, thậm chí có thể là kiêu ngạo, cả người tản ra khí thế tà ác, cuồng vọng.

      Mà dưới mắt, mặc dù khuôn mặt đẹp trai lại tràn đầy hứng thú nhưng nổi lên tín hiệu gọi là nguy hiểm!

      Nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ quan sát mình, ta xì khẽ tiếng, xem thường : " , lớn tiếng kêu cũng có ích gì, có người biết ở nơi này đâu!"

      Dứt lời, bàn tay chợt đưa ra hung hăng dùng sức kẹp chặt cánh tay Lâm Nhược Kỳ, kéo thân thể của qua, vứt boong thuyền cứng rắn lạnh lẽo.

      Hơn nữa, tiện thể đè lên !

      Sau đó bên ngực, hông của , vuốt ve loạn xạ dưới, đỉnh đầu gối cứng rắn cũng chen vào giữa hai chân của , tay theo bắp đùi trượt xuống bắt được cổ chân của , thô lỗ kéo ra. . . . . .

      Cả người Lâm Nhược Kỳ cũng trở nên cứng ngắc!

      19 năm qua, bên cạnh bạn học Lâm Nhược Kỳ cũng có người đàn ông nào, lại có thể vừa lên thuyền, bản thân trải qua trường cưỡng hiếp!

      Ngay cả Cơ Liệt Thần cũng từng thân mật với nhưng mức độ của xem như vẫn còn ở trong giới hạn mà có thể chấp nhận, hơn nữa dùng phương thức thô bạo như thế đối với .

      thể nghi ngờ, tình hình trước mắt đối với nữ sinh chưa biết mùi đời mà , rất khiếp sợ, ngay cả lần trước ở dưới chân núi nhà họ Cơ, Lãnh Như Phong đột nhiên đụng ngã lăn xuống mương nước cũng có khiếp sợ như vậy. Loại cảm xúc khiếp sợ này vượt xa sợ hãi và xấu hổ, khó có thể diễn đạt, chỉ còn lại hoảng hốt và nghẹn thở. . . . . .

      "Sao hả, xem phản ứng của giống như chưa từng trải qua chuyện kia sao. . . . . . nhưng phải rằng, da của . . . . . . Ngược lại rất trơn bóng. . . . . ."

      giống với phản ứng ngốc trệ của Lâm Nhược Kỳ, ngược lại Lôi Thiệu Đình rất hưởng thụ, vừa lẩm bẩm tự , vừa mạnh mẽ đè ép Lâm Nhược Kỳ, thỏa thích chiếm tiện nghi!

      ra rất muốn cử động nhưng thử qua, người đàn ông này hơi sức lớn đến kinh người, người nằm hình chữ đại (大), dang tay chân nằm ở người , vừa lúc đem hai tay hai chân của giống như đóng đinh tại chỗ!

      Cho nên, căn bản có lòng nhưng đủ sức, cũng nhúc nhích được chút nào!

      Đáng giận hơn, người đàn ông xấu xa này bắt đầu dùng miệng môi chạy da thịt mịn màng bờ vai , bò lên đầu vai gầy, lúc ngâm suối nước nóng da ửng hồng, hàm răng gặm lên xương bả vai, da thịt lưu lại từng đường vết đỏ mập mờ. . . . . . Người đàn ông bắt đầu đem thân thể hai người dịch sang nơi, quần áo cản trở từng món lột ra, tai bên nhàng cười trêu chọc nơi nhạy cảm . . . . . .

      " tệ, da của rất mềm mại, tùy tiện dùng chút sức cũng có thể để lại dấu vết, như vậy còn gì tốt bằng, vừa làm cho người ta mãnh liệt tràn đầy tham muốn giữ lấy, lại có thể để cho ta sau khi nhìn thấy sinh ra cảm giác tức giận mãnh liệt, chính là kết quả mà tôi mong muốn. . . . . ."

      Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ có chút kinh hoàng, sau hai giây, rốt cuộc phản ứng kịp. ra người đàn ông này vì trả thù người nào đó mới làm như thế chứ?

      hỏi: "Xin, xin hỏi. . . . . . Rốt cuộc là ai? Có phải có chuyện gì vui hay , có muốn cho tôi nghe hay , có lẽ chúng ta có thể cần dùng loại phương thức này phát tiết?"

      Mặc dù phải bác sĩ tâm lý, nhưng dám đoán chắc người đàn ông này nhất định bị cái gì kích thích mới có thể làm như thế!

      nghĩ đến, lời của vừa ra khỏi miệng, lập tức nhận lấy trừng phạt của người đàn ông bằng cái tát!

      "Yên ổn chút! Ai muốn chuyện với hả ? !"

      Nhất thời, Lâm Nhược Kỳ cảm giác hai mắt mình bắt đầu nổ đôm đốm rồi. . . . .
      lovenovelHotaru_yuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :