Lục Thiếu Phàm, em yêu anh - Cẩm Tố Lưu Niên (Hoàn - 104c)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 2.4

      Bác sĩ ngoại khoa kiểm tra vết thương tay, xác định tổn thương đến gân và mạch máu cũng thấy mảnh vỡ dính da tay mới cho thuốc rửa chống viêm nhiễm cùng thuốc khánh sinh.


      Cả quá trình rất đau nhưng Chân Ni hề nhìn thấy chút biểu đau đớn mặt , vẻ mặt bình thản từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc hề thay đổi


      “Cảm ơn bác sĩ”- Chân Ni cười , vội đỡ Mẫn Nhu rời khỏi ngoại khoa, nhìn thấy tình hình liền vui.


      Đám chó săn từng tốp ngồi hoặc đứng ngoài hành lang bệnh viện, mặt đều rất hưng phấn sắp săn được tin, có người thỉnh thoảng nhìn vào trong.


      Chân Ni theo bản năng bảo hộ Mẫn Nhu, kéo Mẫn Nhu chạy sang hành lang khác.


      “Ai! Mẫn Nhu kìa, mau đuổi theo”- Đám chó săn vui mừng reo lên ở trong hành lang khiến cho Chân Ni tâm phiền ý loạn, nếu giải quyết tốt, trang đầu giải trí ngày mai biết có bài biết nào!


      “Để mình dẫn đám chó săn đó , cậu tìm cách vào xe chờ mình”- Chân Ni đem chìa khóa xe kín đáo giao cho Mẫn Nhu, xoay người chạy ra cửa ngoại khoa.


      Hai mắt Mẫn Nhu dưới cặp kính đều sưng lên, căn bản thể nổi, cả người còn chút sức lực, nhìn Chân Ni dẫn dụ đám chó săn, đám khác vẫn linh động tìm khắp nơi.


      Chân Ni sai, với dáng vẻ như quỷ của nay mà lên đầu trang tạp chí Bát Quái tạo ra sóng to gió lớn, tin tức giật gân này có thể hủy hình tượng minh tinh. Hít sâu, cưỡng ép bản thân chạy chậm, nhưng sau lưng vẫn nghe tiếng gọi tên mình ầm ĩ.


      Thân thể yếu ớt dừng lại ở khúc quanh, thở hồng hộc tựa đầu vào tường, Mẫn Nhu choáng váng cả đầu, trước mắt đen nhánh mấy giây sau mới khôi phục lại bình thường, đám chó săn càng lúc càng gần.


      “Mẫn Nhu! Mau chụp!! Ngày may tin tức này đưa lên đầu trang!”


      “Cạch”- Ánh đèn Flash lóe lên, Mẫn Nhu vội vàng rụt người lại, hô hấp ổn định nhìn hành lang, nhưng hề có chỗ núp.


      Tiếng bước chân mỗi lúc gần. Mẫn Nhu bĩu đôi môi hồng cái, tay trái nắm lấy chốt cửa phía sau, xoay vòng, đẩy cửa vào, để ý phía sau cửa có lực cản tránh vào phòng.


      Bầu khí xung quanh liền bị tiếng ồn làm cho vỡ nát, Mẫn Nhu trốn sau bàn bác sĩ, tận lực rúc người lại, lên tiếng, cho dù đám phóng viên thét to tiếng chụp ảnh cũng cố trấn tĩnh.


      “Chụp gì mà chụp, ra ngoài”- Ngay sau đó, tiếng người đàn ông quát lớn cuối cùng là tiếng sập cửa lại.


      Trái tim Mẫn Nhu căng cả ra, biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng nghe hòa lẫn trong thanh có tiếng đàn ông quát to vui, mãi đến khi bên ngoài có động tĩnh, Mẫn Nhu mới chui ra khỏi bàn.


      Cúi đầu phủi bụi người, Mẫn Nhu ngẩng đầu nhìn thấy thanh niên mặc áo trắng vẻ mặt khó chịu nhìn ra cửa, giường, người đàn ông cũng trạc tuổi cúi đầu tay để sẵn hàng nút áo sơ mi trắng.


      Này… Hai gò má Mẫn Nhu xấu hổ, tự nhiên khi lại chui vào đây, thậm chí người ta thân thiết bị phá vỡ còn mang theo cả phóng viên?


      Vẻ mặt bối rối đập vào mắt vị bác sĩ trẻ, đôi mắt tinh nhuệ lóe lên, trong đáy mắt thoáng qua nét suy nghĩ, lông mày nhướng lên: “Tiểu thư đây là muốn tới khoa chỉnh hình sao?”


      Mẫn Nhu luống cuống đỏ mắt, tránh né đôi mắt trêu chọc của bác sĩ lại thêm đứng nhìn đôi mắt đen nhánh trong suốt, nhất thời hai tai ửng đỏ, dám nhìn dung mạo người kia, ngượng ngùng chỉ tay ra cửa: “Tôi… tôi… tôi chỉ là, chỉ là.. nhầm phòng”


      “Ra vậy”- Bác sĩ gật đầu, trong mắt chất chứa tin, còn cười cười đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi giường mặc quần áo chỉnh tề.


      Mẫn Nhu cho là mình quấy rầy họ, ánh mắt dám nhìn quanh, hạ thấp lông mày : “Tôi.. tôi trước, tạm biệt”


      xong chỉ nhìn thoáng qua vị bác sĩ, rồi mở cửa, phía sau giọng đầy sức hút của vị bác sĩ đó cất lên.


      “Tiểu thư thoạt nhìn rất quen mắt, hay ký dùm tôi chữ”


      Bàn tay kéo cửa cứng đồ, cảnh giác nhìn vị bác sĩ tuấn tú khẽ mỉm cười, đổi lại ta vô tội nhún vai: “Đừng hiểu lầm, em tôi thích , tôi chỉ muốn làm nó vui thôi”


      Do dự cắn môi, đôi mi thanh tú của Mẫn Nhu chau lại, phân vân nên đáp ứng hay đáp ứng, cửa liền vang lên giọng tìm kiếm của Chân Ni.


      Vẻ mặt căng thẳng, cầm lấy cây bút ở bàn bác sĩ, cầm lấy lòng bàn tay cứng ngắc cũng ta, vẽ lung tung, liền ném bút trả lại cho ta, xoay người, đeo kính râm, rời khỏi cửa.


      Vị bác sĩ dở khóc dở cười quan sát chữ ký của minh tinh trong lòng bàn tay, quay đầu, nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối vấn duy trì vẻ lạnh nhạt thở dài : “ Cậu xem mình nên rửa tay hay ?”


      “Chẳng bằng chặt tay , đem nó thành tiêu bản”- Giọng hờn mát mang theo vẻ chế nhạo, chỉ cần nhìn tới gương mặt tuấn tú ưu nhã của người đàn ông này, ai tin, người này lại là thị trưởng đại nhân lúc nào cũng nghiêm túc đùa!


      Vị bác sĩ xấu xa cong môi, nhìn người đàn ông nháy mắt phượng, hai chân thon dài vắt ngang ngồi giường: “Tác phong của thị trưởng đẹp trai cũng nhanh , cậu nên lo cho bản thân mình ngày mai có lên đầu trang


      Lúc Thiếu Phàm nhíu mi lại, đôi mắt thâm thúy thanh khiết nhìn về phía cánh cửa rung


      Mẫn Nhu? ra gọi là Mẫn Nhu…
      B.CatChris thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chap 3.1


      Sáng thứ hai, Chân Ni đưa Mẫn Nhu tới công ti đại diện, lý do là quảng cáo sang nay cùng bản hợp đồng sắp xếp ra sao?



      gian bên trong xe khá rộng, Mẫn Nhu nhắm mắt nghỉ ngơi, Chân Ni ghé vào bên đường mua tờ báo giải trí, có lẽ là lo lắng chuyện hôm qua, sợ đám chó săn chụp được hình.



      Cửa xe bị kéo ra, bóng người nhanh nhẹn nhảy vào, kèm theo đó là giọng hồ hởi vui sướng: “Nhu, cậu xem, ta sao lên đầu trang thay cả cậu thế kia?”



      Mẫn Nhu nghe thấy vậy mở đôi mắt mệt mỏi ra, ánh mắt mơ hồ nhìn về tấm ảnh nằm trang đầu báo, trong chớp mắt tất cả ý thức liền tỉnh táo.



      Nhìn gương mặt ở trong tấm cảnh, liền nhớ tới người mà mình gặp ở bên ngoài Mẫn gia dưới ánh đèn đường chỉ kịp nhìn thoáng.




      “Là ta”


      Mẫn Nhu thào ngờ bị Chân Ni tò mò hỏi: “Nhu, cậu biết ta”


      Mẫn Nhu nhướng mày, tỏ vẻ cậu xem thường mình à, Chân Ni xấu hổ ho khan, vì bản thân mà tranh cãi: “Mình còn tưởng trong mắt cậu trừ Kỷ Mạch Hằng ra chẳng để ý tới ai nữa”


      Lời vừa ra khỏi miệng, Chân Ni mới nhận ra bản thân sai, cẩn thận nhìn Mẫn Nhu, chỉ thấy trong mắt đầy nỗi chua xót, đôi mắt cụp xuống, hai tay đặt đầu gối đan vào nhau, dường như giận lại giống như kiềm chế.


      Chân Ni nhận ra bản thân làm sai liền mếu máo, khóe mắt đảo về phía tờ báo, đôi mắt sáng rực, chuyển đề tài: “Nhu, làm sao cậu quen biết thị trưởng của chúng ta vậy?”


      “Thị trưởng sao?”- Mẫn Nhu u mê nhìn về phía tờ báo, người đàn ông tuấn mỹ kia ngớ ngẩn người.


      “Đừng cậu biết ta là thị trưởng?”


      Nhìn thấy vẻ mặt thể tin được của Chân Ni, miệng há lên có thể nhét nguyên trứng gà vào miệng, Mẫn Nhu 囧囧 gật gật đầu, thừa nhận Chân Ni đoán đúng, biết người chuẩn bị làm rể này lại là thị trưởng.


      “Mình chỉ biết ta là bạn trai của chị”


      “Được rồi, xem như mình chưa hỏi”- Chân Ni thất bại hạ vai, nhìn chằm chằm tờ báo đột nhiên la lớn hình như vừa đọc tới phần tin rất quan trọng: “Oa, thể, Lục Thiếu Phàm là đồng tính luyến ái sao?”


      Mẫn Nhu cũng nén nỏi tò mò, rướn cổ nhìn qua, quả nhiên, tờ báo tiêu đề viết to “Thị trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử của thành phố A đầy hứa hẹn bị đưa ra ánh sáng”


      Bản tin chiếm phần diện tích của tờ báo, phía dưới tiêu đề có ảnh chụp , nhân vật trung tâm là Lục đại thị trưởng tiếng tăm lừng lẫy! Ngồi ở phía giường bệnh, người đàn ông tuấn tú nho nhã với chiếc áo sơ mi trắng bị cởi nửa, hề để lộ ra cơ bắp, nhưng lại thấy được đường cong duyên dáng trước ngực, thân người hơi nghiêng về sau lảo đảo, mái tóc đen ngắn rũ trán, có vẻ cúi đầu nhìn vào bản thân, càng như vậy càng tăng vẻ phong thần tuấn lãng, cùng tình nhân làm việc gian.


      Mẫn Nhu chú ý tới người Lục Thiếu Phàm, vẻ mặt liền cứng đờ, hình như từng nhìn thấy chiếc áo sơ mi này, cảnh bày trí phía sau bàn Mẫn Nhu cảm thấy hết sức quen thuộc.


      “Oa, vị thị trưởng này đúng là hào phóng, ở trong bệnh viện cũng thu hút như vậy!”


      Chân Ni cũng sợ hãi kêu lên như bị sét đánh nện vào đầu, cả người còn chút sức, Mẫn Nhu liền hiểu , nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo trắng bác sĩ cũng biết là tên bác sĩ hôm qua nhờ kí tên!


      Móng vuốt sói của vị bác sĩ kia để ở ngực thị trưởng, trong ấn tượng gương mặt của ta rất tuấn tú cười khúc khích chui vào ngực thị trưởng, nhìn thấy liền biết bỉ ổi.


      Bỉ ổi? Mẫn Nhu bị chính suy nghĩ của mình làm cho hết hồn, nhìn lại tấm ảnh tâm tình cũng thay đổi. Nếu Lục Thiếu Phàm thích đàn ông, vậy Mẫn Tiệp sao? phải ta vì bản thân mà che dấu chứ? Dù Mẫn Tiệp và thân, nhưng quan hệ máu mủ thể xóa nhòa được buộc phải lo lắng cho cuộc sống hôn nhân của Mẫn Tiệp.


      “Nhu, sao vậy? khỏe chỗ nào?”- Nhìn nét mặt Mẫn Nhu ngừng thay đổi, Chân Ni quẳng tờ báo , đưa tay đặt lên trán Mẫn Nhu quang tâm hỏi.


      Cho đến khi tấm hình rời , Mẫn Nhu mới sực tỉnh từ những hình ảnh bi thảm do bản thân tự tạo ra, nhìn vẻ mặt Chân Ni vì lo cho mà vất vả, áy náy lắc đầu


      “Mình sao, chỉ nhớ tới việc, phải rồi, chuyện hợp đồng, cậu bàn tới đâu rồi?”


      Nhắc tới công việc, tinh thần Chân Ni liền tỉnh táo, đắc ý : “cậu còn tin, nhiều năm hợp tác như vậy, chuyện này mình còn làm phiền cậu sao?”


      Mẫn Nhu cười trừ, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, chẳng qua là, khi nhìn phong cảnh trượt qua, lại nhớ tới lúc ở bệnh viện chạm vào đôi mắt màu đen kia. Đôi mắt đó như hoa túc đầy lực hút, khiến cho mọi bình tĩnh như nước hồ thu của lại rung động, nhiệt độ hai bên má ngừng tăng lên, lan đến bên tai, thẹn thùng rụt mắt lại. hấp tấp nhắm tịt mắt, muốn suy nghĩ đến đôi mắt đen khiến chật vật.


      Mở cửa phòng vọt, nghênh đón Mẫn Nhu phải là phòng họp với khí thoải mái, ông chủ ngồi ghế xoay sắc mặt nặng nề, vội vàng đứng dậy, thở phào, miễn cưỡng : “Mẫn Nhu, tới rồi!”


      Mẫn Nhu tháo kính xuống, làm sao có thể nhìn ra ông chủ yên tâm, hôm nay chủ yếu là về điều kiện bản hợp đồng, chẳng lẽ có liên quan tới ?


      Nghĩ vậy, Mẫn Nhu khỏi hỏi thăm: “Ông chủ Trương, có phải bản hợp đồng của tôi có vấn đề?”


      Ông chủ Trương vừa nghe, ánh mắt lúng túng liền nhìn sang chỗ khác, Mẫn Nhu theo ánh mắt của ông nhìn về hướng đó, trong góc phòng vắng vẻ là người mà muốn gặp.


      tới đây làm gì?”
      B.CatChris thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 3.2

      Trước thái độ lãnh đạm của Mẫn Nhu, người đàn ông ngồi ghế chỉ cười tiếng, dùng tay đẩy gọng kính nơi sống mũi, nhìn Mẫn Nhu nén cơn giận mới miễn cưỡng mở miệng : “Dĩ nhiên là tới gặp Mẫn tiểu thư”


      “Cạch”- mặt bàn thủy tinh trắng, xấp văn kiện lấy từ ta ném lên , dùng tay chỉ cười : “Mẫn tiểu thư có phải quên rồi , có cần tôi nhắc từng chữ ?”


      Mẫn Nhu chau mày, nhìn ta chằm chằm hận thể tiến lên xé rách nụ cười đó, lạnh lùng : “Tôi biết tôi và Tống luật sư có gì hay để , ông chủ Trương, tiễn khách!”


      Đôi mắt sắc lẻm của Tống Tử Minh sau tròng kính nhìn chằm chằm Mẫn Nhu, bề ngoài trước sau duy trì vẻ bình thản, cũng hề có ý định bỏ , ngược lại còn cầm tách trà khẽ hớp ngụm.


      “Phần hợp đồng này kết thúc, thư thông báo này tối ngày hôm qua được gửi fax đến phòng làm việc của Kỷ Tổng, mã số đó là của quý công ti, lẽ tôi coi lầm”


      Trước chất vấn của Tống Tử Minh, Mẫn Nhu tới cầm tớ thông báo, lật mấy lần, liền mã số máy fax, quả nhiên là từ phòng làm việc của Chân Ni.


      “Nhu, bản hợp đồng gửi tới cho Trương tổng…”- Ở cửa phòng họp, giọng trong trảo của Chân Ni cất lên phá tan mọi thứ,


      Mẫn Nhu nắm văn kiện trong tay, quay đầu nhìn về phía Tống Tử Minh, đứng sau là vẻ mặt vui của Chân Ni than tiếng, bình tĩnh nhìn Tống Tử Minh.


      “Tôi biết chuyện này, cho nên lúc này thể cho câu trả lời chắc chắn”

      xong Mẫn Nhu liền đeo kính, cầm bản thông báo ngừng hợp đồng ra ngoài.


      Chân Ni phản ứng kịp, vội vàng đuổi theo Mẫn Nhu, trước cửa thang máy liền nắm tay Mẫn Nhu kéo lại.


      được ” – Chân Ni chưa từng dùng gương mặt lạnh lẽo như vậy nhìn , nhưng Chân Ni biết tìm Kỷ Mạch Hằng càng nhịn được giận dữ: “Lúc này còn tìm ta, phải là bội ước sao, chúng ta bồi thường là được”


      Mẫn Nhu lắc đầu, gương mặt sáng như nắng có chút lẻ loi: “Chân Ni, chuyện này phải là điều mình muốn,mình ấy, cho dù ấy thể hứa hẹn cả đời, mình cũng muốn trả thù khiến cho tình này chết , vì vậy…”- Mẫn Nhu tự tin cầm tờ giấy, cười. “ thể để nó chết như vậy, cậu hiểu , Chân Ni?”


      Chân Ni mơ màng nhưng cũng bị si tình của Mẫn Nhu làm cho lay chuyển, ngược lại nổi trận lôi đình, đầu ngón tay giữ lấy đôi vai của Mẫn Nhu giáo huấn: “Cậu có phải bị Kỷ Mạch Hằng cho uống thuốc mê rồi hay ? Cậu vì ta mà suy nghĩ, còn ta đền đáp thế nào! Sáu lần bội ước, toàn bộ ba trăm ngàn! Đây chính là người đàn ông cậu , người đàn ông của cậu chỉ biết tính toán, cậu chắc chắn còn muốn gặp ta sao?”


      nhàng đẩy hai tay Chân Ni, nhìn gương mặt của Chân Ni vì giận mà tái nhợt, áy náy mỉm cười: “Chân Ni, mình biết cậu muốn tốt cho mình, nhưng mà, xin lỗi…”


      “Đinh”


      Đứng bên ngoài thang máy, Chân Ni lạnh lùng nhìn lựa chọn của Mẫn Nhu, chờ thang máy đóng lại, phiền não vuốt mặt, Mẫn Nhu ơi là Mẫn Nhu, cậu muốn thế nào đây, phải làm sao cậu mới chịu từ bỏ người đàn ông máu lạnh đó?


      “Vậy tờ thông báo này là quyết định của mình ?”- Phía sau đột nhiên vang lên tiếng đàn ông, Chân Ni quay lại nhìn, Tống Tử Mình tay cầm công văn mỉm cười lịch . “ ấy tìm ta rồi sao?”


      Chân Ni mặc kệ Tống Tử Minh, hừ lạnh tiếng, muốn , nhưng lại bị lời có ý trách móc chức trách của ta làm cho nghẹn đến hộc máu: “Chuyện của hai người họ, người ngoài như cần gì nhúng tay vào?”


      mắng xen vào việc người khác? Chân Ni hung tợn trừng mắt nhìn người đàn ông cực kì có phong độ, vị đại luật sư lúc nào cũng cười ngạo nghễ mọi việc với ta đều thuận lợi: “Đúng là cẩu hữu bằng cầm thú, chạy về mà cho Kỷ Mạch Hằng biết, bản hợp đồng chúng tôi định rồi”


      Tống Tử Minh nghe tên xưng hô mới của mình, hề giận, khóe môi cong lên, hiểu ý gật đầu: “Lời này tôi thể được, bởi vì, việc này do Chân Tiểu thư làm chủ”


      ! …”- Lửa giận Chân Ni lên tận đỉnh, ngón tay chỉ vào Tống Tử Minh run lên, trơ mắt nhìn ta vào thang máy, sau đó biến mất.


      Công ty Kỷ thị, Mẫn Nhu xuống xe liền lên tầng cao nhất, lo sợ bất an cầm tờ thông báo, ngừng tự với bản thân, được sợ, cho dù thể trở thành người , cũng có thể yên lặng quan tâm .


      Lúc Mẫn Nhu đứng ở cửa phòng tổng tài, trong lòng hỗn loạn, hít sâu mới có dũng khí đẩy cửa vào. Ánh mắt đảo qua từng vật trong phòng, mọi thứ đều quen thuộc nhưng giờ đây nó lại là châm biếm, vì phải nữ chủ nhân của nó, chỉ là khách qua đường trong cuộc đời .


      Mẫn Nhu sầu não chút, nhưng sau đó lại bị chiếc túi LV ghê sô phá thu hút, trong chớp mắt, mọi bi thương hóa thành phẫn nộ.


      Trong ngực như có gì bành trướng, ngừng muốn bay ra ngoài, gương mặt kiều diễm xinh đẹp trở nên căng thẳng, nghe tiếng nước chảy, lý trí như bị mất hết vội vàng chạy vào phòng nghỉ, lại bị sợ hãi ép lui về sau.


      sợ biết thân phận của người phụ nữ đó, sợ bị cười nhạo vì để người khác cướp người mình , để người khác biết vô dụng tới đâu, thể giữ được cả thể xác là linh hồn người mình .


      Chi nha, cửa mở, Mẫn Nhu chưa kịp thu hồi vẻ mặt bối rối cùng kích động người phụ nữ đó đứng trước mặt .


      Người phụ nữ mặc áo sơ mi của nam rộng thùng thình, hai chân thon dài trắng nõn, tóc dài ướt sủng, ánh mắt Mẫn Nhu dừng lại gương mặt cùng dáng người mảnh khảnh làm chấn động, cả người điểm tựa ngã về sau sô pha, vẻ mặt tin nổi.


      “Tại sao?”- Mẫn Nhu hoảng hốt, môi đỏ mọng run lên thể khép lại, chỉ có hai chữ: “Tại sao… tại sao…”

      “Mẫn Nhu, đúng lúc”



      Giọng phụ nữ nhu mì dễ nghe cất lên, trong văn phòng rộng rãi lại như khủng bố dây dưa với Mẫn Nhu, lấy huyết sắc mặt , cả người còn sức lực ngã xuống.



      Làn da trắng nõn vì mới tắm rửa mà hơi đỏ, hơi nước ở dưới chân tóc đọng lại, rớt từng giọt xuống áo sơ mi, nút áo mở rộng để lộ xuân quanh, nhưng cũng khiến Mẫn Nhu thấy , lúc đường đến đây trong căn phòng này xảy ra chuyện gì!



      ra, người phụ nữ đó là chị mình!



      Ha ha, buồn cười, người mình lại bị chính chị ruột cướp mất…



      Lông mày Mẫn Tiệp nhíu lại, nhìn vẻ mặt cực kì khó coi của Mẫn Nhu, hai tay trắng nõn mịn màng vòng trước ngực, chậm rãi đến gần Mẫn Nhu, hé mở đôi môi sưng đỏ.



      “Em tới tìm Hằng sao?”
      B.CatChris thích bài này.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 3.3

      Mẫn Nhu siết chặt tờ giấy trong tay, đè nén cơn giận, cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ : “ phải chuyện của chị”



      So với vóc dáng cao gầy hoàn mỹ của Mẫn Nhu, Mẫn Tiệp lại có dáng người yếu ớt động lòng người khác, nhưng lúc này đứng trước mặt Mẫn Nhu, lại là kẻ thắng cuộc, ánh nhìn đó khiến Mẫn Nhu thể giữ bình tĩnh nổi, nó như trò đùa dai đầy khoái cảm.



      “A? Nhưng Hằng chưa bao giờ dối chị cả”- Mẫn Tiệp dịu dàng mỉm cười, lúm đồng tiền như như , chú ý đến vẻ mặt tái nhợt của Mẫn Nhu, ý cười càng sâu: “Bao gồm chuyện của em”



      Mẫn Nhu nhìn dung nhan dịu dàng của Mẫn Tiệp, nụ cười nhu mì, chỉ cảm thấy như có vô số cây kim liều mạng đâm vào tim khiến thở nổi.



      Bao gồm chuyện của … bao gồm chuyện của ràng Mẫn Tiệp mới là người thứ ba, tại sao, nghe giọng đầy kiêu ngạo kia, Mẫn Nhu lại là tiểu tam phá người khác.



      “Đừng trừng mắt nhìn chị như vậy, Mẫn Nhu, em biết sao, bạn đầu tiên trước đây của Hằng chính là chị”



      Mẫn Tiệp cười khẽ vòng qua Mẫn Nhu, cầm khăn lông ghế sô pha, từ từ lau mép tóc, nhưng đôi mắt cười lạnh vẫn nhìn chằm chằm Mẫn Nhu, giống như thưởng thức sắc mắt biết gì của .



      Bạn đầu tiên, bốn chữ như cấm ký khiến cho Mẫn Nhu như bị sét đánh bừng tỉnh, dù có lừa mình dối người, cũng thể dấu , Kỷ Mạch Hằng bao nhiêu, Kỷ Mạch Hằng cũng mối tình đâu của bao nhiêu..



      Đây là chính miệng , trước mặt , tàn nhẫn thừa nhận phụ nữ đó

      tôi bao nhiêu, tôi đối với ấy cũng nhiều như thế”



      Ba năm trước, vậy, ba năm sau, đáp án của vẫn thay đổi sao?



      Cho nên khi Mẫn Tiệp xuất chút do dự chọn ấy, mà bỏ rơi , chút lưu luyến, chút áy náy, cứ thế vứt bỏ tình của .



      “Năm đó người bỏ là chị, tại sao còn quay lại, chị ràng có Lục Thiếu Phàm, tại sao còn tới đây tranh giành Kỷ Mạch Hằng với em?”



      Mẫn Nhu lên án Mẫn Tiệp, khiến cho ngón tay Mẫn Tiệp chậm lai, nhưng chớp mắt, vẫn giữ nụ cười, đoan trang xinh đẹp.



      “Chị cũng cho là có thể quên Hằng, nhưng tháng trước, gặp lại ấy ở phi trường khi làm thủ tục, chị mới biết mấy năm qua ấy vẫn ở trong lòng chị”



      thẳng thắn, cuối cùng là muốn đồng cảm với tình sâu sắc giữa Kỹ Mạch Hằng và Mẫn Tiệp hay giễu cợt Kỷ Mạch Hằng đối với hề , Mẫn Tiệp nhất thanh nhị sở , Mẫn Nhu cũng .



      “Vì vậy, chị muốn em biết, chị lấy lại thứ thuộc về chị sao?”



      Mẫn Nhu dùng tay ép chặt băng gạc nơi bàn tay lại, vì giận mà sử dụng lực quá mạnh khiến miếng trắng lại dính máu, lại hề cảm thấy đau khi vết thương nứt ra, chỉ hận thù nhìn Mẫn Tiệp.



      Mẫn Tiệp cười vô tội: “Mẫn Nhu, Hằng , ấy em, chưa từng , nên chị cũng so đo quá khứ của hai người”



      Là ý , cút , đứng ở nơi xa, chúc phúc cho họ!



      Nhìn vẻ mặt đắc ý của Mẫn Tiệp, Mẫn Nhu nhất thời mất di lý trí, bàn tay vẫn dán băng dơ cao, còn chưa kịp suy nghĩ tính tát Mẫn Tiệp, cổ tay liền bị giữ lại, theo sau đó là giọng tức giận quát to.



      “Mẫn Nhu đủ rồi”



      Lực quá mạnh khiến ngã dạt sang bên, Mẫn Nhu lảo đảo ngã xuống, nếu có ghế salon đỡ lại đất. Mẫn Nhu bi ai nhìn cổ tay trắng có vòng máu tứ động, biết nên khóc hay nên cười, cười đến điên, lại bảo vệ chỉ như thế, khóc, vì đối xử với , hề có chút quan tâm.



      Kỷ Mạch Hằng biết từ khi nào đứng sau lưng , nhưng khi hai người phụ nữ phát sinh tranh chấp lựa chọn Mẫn Tiệp, vì Mẫn Tiệp ít lần tổn thương .



      là siêu sao điện ảnh, chẳng lẽ còn sợ thu hút được đàn ông? Vì sao cứ phải sống chết quấn lấy tôi?”



      Mẫn Nhu thẫn thờ ngồi ghế, bên tai vang lên giọng lạnh như băng nhưng cũng vô tình. Ủy khuất? Còn có thể sao? Trái tim chết, còn biết ủy khuất là gì sao?

      Mẫn Nhu cảm thấy cả người lạnh như băng, tứ chi cứng ngắc, thân đứng thẳng, hai mắt ửng hồng, nhưng thể rớt nỗi giọt nước mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về gương mặt tuấn từng khiến say mê.



      đúng, là minh tinh, phải hàng dỏm, cũng phải ai cần, chẳng qua, lại trùng hợp Kỷ Mạch Hằng cần!



      “Thế nào? Sợ em quấn lấy hai người buông? Sợ em phá hư thế giới của hai người sao? Tốt, em cũng thể phân biệt được nữa, khó chịu, ba người chúng ta hãy cùng nhau đau khổ ? Dù sao cũng có việc gì, em cũng rất đau”



      Mẫn Nhu chưa từng náo loạn, chuyện xưa nay chưa từng biết tốt xấu, có lẽ, Mẫn Nhu mất lý trí biết bản thân mình gì.



      Vẻ mặt Kỷ Mạch Hằng lạnh lùng cứng đờ, kiềm chế cơn giận, nhìn vẻ mặt khiêu khích của Mẫn Nhu, ánh mắt lạnh thấu xương



      “Ba năm trước tôi , ba năm sau, tôi cũng



      sao? Dù cố gắng thế nào, vẫn sao?
      B.CatChris thích bài này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 3.4

      Lý trí từ từ quay lại, Mẫn Nhu rơi vào vũng lầy tuyệt vọng, người đứng bên kia bờ cũng đưa tay ra giúp, cần , cho nên, sống chết của quan hệ gì tới ?




      Lồng ngực Mẫn Nhu quặng đau, biết đối với là hận hay thể từ bỏ, chỉ biết, nếu đem mọi oán giận bộc lộ ra, phát điên, trước mặt đôi nam nữ thương nhau này mà điên mất.



      Tay trái lạnh ngắt cầm tờ giấy trái tim đau đớn, giật mình, cầm lấy di động, kiêu ngạo ngẩng đầu, nhìn thẳng đôi mắt lạnh lùng của : “Bản hợp đồng, đối với Kỷ tổng mà có cũng được có cũng sao!”



      Tay dừng lại giữa trung, tờ giấy bay tán loạn trước mặt Kỷ Mạch Hằng, Mẫn Nhu lạnh lẽo nhìn gương mặt Kỷ Mạch Hằng trầm xuống, các đốt ngón tay nắm chặt rung động, trong lòng cảm thấy sung sướng.



      phải chỉ ba trăm ngàn sao, bỏ Kỷ thị, tiểu thư còn có thể làm người phát ngôn cho rất nhiều công ty, Kỷ tổng, nếu có bất mãn chúng ta gặp nhau tòa án.”

      Nếu , hận thế nào? Nếu hận là điều khiến em tồn tại như vậy, chúng ta cùng trầm luân .



      Mẫn Nhu quan tâm đến bên thái dương của Kỷ Mạch Hằng nổi gân xanh, dùng ánh mắt căm hận qua , nhìn Mẫn Tiệp vội vàng núp vào ngực Kỷ Mạch Hằng, đáng buồn cười, Mẫn Nhu có cách nào đáp trả.



      đúng, đàn ông thế giới nhiều như vậy, tôi cần gì phải quấn lấy buông.



      Đau đớn tự giễu cợt, Mẫn Nhu dùng đôi mắt bi ai nhìn mặt Kỷ Mạch Hằng, lưng thẳng, kiên cường xoay người, còn lưu luyến gì nữa, cứ thế bỏ .



      “Hằng”



      Mẫn Tiệp khẽ gọi Kỷ Mạch Hằng khiến hoàn hồn, muốn gì đó, đôi môi mỏng hé mở nhưng lời nào, chẳng qua, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía cửa, cuối cùng vẫn ôm chặt Mẫn Tiệp.

      đời này, chỉ có Tiệp mới thích hợp nhất, dù là ai đều thể ấy, thể thay thế được.

      Trong quán bar nổi tiếng, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, tiếng nhạc trữ tình bi ai giống như chuẩn bị cho những người thất tình. quầy bar, ly Vodka vừa được đưa tới, ngửa đầu điên cuồng uống. “Cạch”. Đặt ly trống xuống, đẩy ra xa, làm cho người pha rượu bận rộn cũng e ngại, sợ hãi nhìn người con tâm trạng tốt.



      Mũ lưỡi trai, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, men say mười phần như vẫn liều mạng đổ rượu vào dạ dày, giống như muốn để bản thân say



      “Cạch”- Ngón tay thon dài vỗ lên quầy bar. “Thêm mười ly nữa”



      Người pha rượu hơi do dự nhìn nữ tửu quỷ trước mắt sắp say như chết, biết có nên pha thêm, ngập ngừng được vài giây, giọng của người con lại vang lên.



      “Sao làm!! Sợ tôi có tiền sao!”- thẻ vàng lấy ra ném lên quầy, sau đó lầm bầm gì đó. “Còn mau làm!! Nếu tôi chỗ khác”



      Uy hiếp trừng mắt nhìn người pha rượu sững sờ, Mẫn Nhu dùng hai tay chống lên quầy bar lay lắt đứng dậy, vừa được bước, cả người liền mềm ngã xuống.



      đôi bàn tay mập mạp nặng nề đỡ lấy eo , còn kèm thêm lời an ủi.



      “Vị tiểu thư này có cần tôi đưa về nhà ?”



      Giọng đàn ông thô lỗ khiến Mẫn Nhu híp đôi mắt đẹp lại, say khướt quan sát người đàn ông đỡ , vừa nhìn dáng vẻ biết phải thứ tốt, tựa như Kỷ Mạch Hằng.



      Nghĩ tới đó, tất cả lửa giận bùng lên đầu, Mẫn Nhu hung hăng đẩy người đàn ông ra, miễn cưỡng dựa vào quầy bar mắng tên đàn ông đó “Cút



      Người đàn ông kia có lẽ là công tử nhà giàu, sợ chưa từng bị ai mắng lần nào, mặt mũi mất hết, đành phải sờ sờ đỉnh mũi, để ý Mẫn Nhu nữa, quay về chỗ ngồi.



      Mẫn Nhu thấy ta quấy rầy mình nữa, cũng còn sức để so đo liền ngồi lại quầy bar, cầm ly rỗng lên lắc lắc: “Rót rượu”



      Lúc Chân Ni tìm ra Mẫn Nhu, hỗn loạn nằm sấp ngủ quầy bar, trong tay vẫn cầm ly rượu chưa uống xong.



      Chân Ni nhướng mày, quan sát bốn phía, vội vã tới quầy bar, đập đập vào má Mẫn Nhu: “Nhu, tỉnh lại! Nhu”



      Mẫn Nhu nghe có người gọi mình, tỉnh táo mở mắt, hướng về phía vẻ mặt nghiêm trọng của Chân Ni cười hì tiếng: “Chân Ni, cậu đến rồi sao!”



      Chân Ni nhìn Mẫn Nhu tự hành hạ bản thân như thế biết gì, ràng dị ứng thấp với rượu, nhưng vẫn sống chết mà uống, say khướt mà vẫn chịu ngừng.



      “Mau đứng dậy, mình đưa cậu về”



      Chân Ni ôm nang Mẫn Nhu nửa tỉnh nửa say, nhưng lại bị đẩy ra, cầm lấy ly rượu dang dở đổ vào miệng, nhưng hề nuốt xuống mà phun ra, vơi vãi khắp y phục.



      Mẫn Nhu muốn đứng dậy, lập tức té vào người Chân Ni giúp lau y phục, cả hai mất thăng bằng ngã đất.



      “Tiểu thư à, kiềm chế chút, mau dậy , ngoan nào!”



      Chân Ni giống như người mẹ dỗ Mẫn Nhu, nhưng vẫn đứng dậy, còn la hét ầm ĩ : “Ô ô, Chân Ni, ấy chưa từng mình, chưa từng có, ấy còn .



      Đôi môi đỏ mọng ủy khuất, buồn bã nhìn Chân Ni, nước mắt tiếng động chảy xuống, lấy tay lau , càng lau càng nhiều.

      ấy rất Mẫn Tiệp, rất rất , giống như mình ấy, đến trái tim cũng đau, rất đau, Chân Ni, mình đau quá!”



      Hai tay ôm ngực, nước mắt ướt đẫm gương mặt, Mẫn Nhu như đứa trẻ hướng về người duy nhất mình tin cậy mà làm nũng.



      Chân Ni ôm chặt lấy Mẫn Nhu khóc thút thít, vuốt mái tóc dài của : “ đau, cậu xứng đáng có người đàn ông tốt hơn, phải tin tưởng Chân Ni?”



      Tiếng khóc ngưng bặt, người trong ngực hề động tĩnh, động tác vuốt ve của Chân Ni dừng lại, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Mẫn Nhu liền từ mặt đất nhảy lên, hai mắt khóc đỏ ửng lại sáng như hàng vạn ngôi sao lúc nửa đêm.

      “Nhu…”



      Mẫn Nhu nhìn về phía Chân Ni lò mò đứng dậy, khẽ nhếch môi, cười ngọt ngào, dung mạo sáng rực tăng thăm vẻ thu hút mị hoặc.



      “Chân Ni, mình muốn kết hôn”



      “Sao chứ?”



      “Mình mình muốn kết hôn”



      Cuối cùng, Chân Ni kinh hoàng chăm chú nhìn, Mẫn Nhu lảo đảo rời khỏi quán bar, Chân Ni vội đuổi theo, nhưng còn nhìn thấy bóng Mẫn Nhu.



      “Nhu! Nhu”- Chân Ni bất an, gãi gãi mái tóc ngắn, chạy vòng vòng, nhưng hề nhìn thấy tung tích Mẫn Nhu.
      B.CatChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.