1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lục Thiếu Phàm, Em yêu anh - Cẩm Tú Lưu Niên (104c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. naibambi07

      naibambi07 Active Member

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      156
      Chương 95
      Tí tách… Tí tách…

      Tiếng máu rơi xuống đất, trong khí yên tĩnh lại tạo ra độ vang, gió đêm thổi lất phất qua cổ tay nơi từng giọt máu xuống, màu tanh lan tỏa trong khí.

      Khi đối mặt với cái chết, con người luôn yếu ớt vì còn lưu luyến nhiều thứ. Cho nên, khi tử thần vẫy gọi, sợ hãi.

      Giãy giụa đến khi chút sức lực còn lại cũng biến mất, hơi thở cũng trở nên nặng nề, mùi máu quanh quẩn quanh mũi, ý thức cố gắng thúc đẩy thân thể, cả cơ thể run lên vì rét lạnh.

      Mí mắt nặng nề từ từ khéo lại. Bóng tối mông lung chợt lóe lên tia sáng yếu ớt, cửa sắt bị đẩy ra ra. Khi mệt mỏi trong thế giới tiềm thức vang lên tiếng đinh rất .

      bóng người mờ ảo tiến lại gần. cũng thể mở mắt nổi nữa, hai mắt tối đen từ từ dâng lên màn sương trắng. Cơ thể lạnh lẽo như được ai đó bao bọc trở nên ấm áp, bàn tay to cẩn trọng ôm vào vào, cấp cho cái ôm tin tưởng.

      “Đừng sợ”

      Giọng người đàn ông cố gắng kiềm nén nỗi sợ hãi vang lên, siết chặt lấy cánh tay , dường như sợ hãi gì đó bàn tay kia ngừng vuốt sống lưng run rẩy của .

      Cách chuyện thong thả tựa như Lục Thiếu Phàm buổi sáng trấn an , giọng quen thuộc như thế, Thiếu Phàm, là sao?

      như chơi vơi giữa biển sâu đột nhiên vớ được cành cây. Mẫn Nhu buông xuống tất cả mọi sợ hãi bất an trong đầu, cảm giác mệt mỏi muốn ngất đánh úp . bất lực vùi đầu vào lồng ngực khiến an tâm.

      “Thiếu Phàm…Thiếu Phàm…”

      Đôi môi khô khốc tái nhợt hé mở, thanh rất yếu ớt người gọi tên là ai. muốn ngẩng đầu lên nhìn lần, chỉ cần lần thôi, nếu như chết rồi….

      Người ôm lấy khẽ cứng ngắc. cố gắng mở mắt muốn nhìn gương mặt khắc sâu trong tâm trí , nhưng đập vào mắt chỉ là hình ảnh mơ hồ, đôi mắt đen như ngọc đầy tình cảm mà rất quen thuộc giờ chỉ có nỗi đau xót xa

      Bàn tay đầy máu khẽ nâng lên, muốn chạm vào đôi mắt bi ai kia. Nhưng vừa đưa lên ngực liền tê dại rũ xuống, máu khô lại dính giữa năm ngón tay, nơi cổ họng phát ra từng tiếng đứt quãng: “Đừng buồn… em sao… Thiếu Phàm… Thiếu Phàm”

      MỒ hôi lạnh ướt cả bộ tây trang màu đen trộn với màu đỏ bừng của máu tưởng chừng như đóa hoa khoe sắc. Trong đôi mắt kia lóe lên tia sợ hãi đau nhói.

      thở đầy khó khăn, cơn buồn ngủ như muốn thôi miên khiến còn mấy thanh tĩnh. Trước khi ngất , vẫn thấy bàn tay kia mạnh mẽ ôm chặt , chạy như bay đến chỗ có ánh sáng.

      Giày da dẫm lên bậc thang phát ra thanh rất lớn, lồng ngực cố gắng giảm bớt chấn động, môi khô khốc khẽ động, nếu tính mạng kết thúc thứ duy nhất muốn mang , cũng muốn mang là tình của Thiếu Phàm.

      Mẫn Nhu nghe tiếng giày đạp xuống đất, lạc vào trạng thái hôn mê, thế giới bao phủ màn sương mù trắng, những hình ảnh hỗn loạn xông vào suy nghĩ.

      Trong mơ, dưới ánh đèn sáng choang, gương mặt nhợt nhạt, hai mắt mở ta, ánh mắt trở nên vô hồn, tay trái đè lên cổ tay để máu tươi tràn ra, mặt đá cẩm thạch bóng loáng toàn màu đỏ sậm của máu.

      “Mau đưa ấy cho tôi”

      Giọng quen thuộc khắc sâu trong tâm trí phá tan màn sương mù. hành lang, giọng vang lên, Mẫn Nhu trong lòng vui mừng, để ý tới cánh tay đau đớn, đầu quay về phía phát ra tiếng, vừa gọi Thiếu Phàm rên đau, cố gắng hướng về bóng người mông lung cách đó xa

      Bàn tay ôm tăng thêm sức khiến hoảng sợ quay đầu, đập vào mắt là gương mặt phẫn nộ nôn nóng của Kỷ Mạch Hằng, ta sao lại ở đây!

      Mẫn Nhu ra sức muốn đẩy tay ta ra, nhưng phản kháng có hiệu quả, tay ta càng siết chặt, để trốn khỏi lồng ngực kiên cố của mình, hai cánh tay như sắt thép khóa chặt .

      “Kỷ Mạch Hằng, mau buông ra”

      cúi đầu giận , càng ngừng giãy giụa cổ tay càng chảy máu thêm. Kỷ Mạch Hằng cụp mắt xuống, đôi mắt trước sau đều lạnh lẽo chỉ có trong mộng mới mang thêm chút triền miên bá đạo. ta đưa mắt nhìn đôi mắt đầy giận dữ của , gằn từng chữ : “Đừng sợ, bảo vệ em”

      Mẫn Nhu hơi khựng lại, trong tim hề cảm động, vết thương cổ tay càng thêm đau, càng muốn thoát khỏi trói buộc của ta, quay về bên Lục Thiếu Phàm.

      cần Kỷ Mạch Hằng bảo vệ, chỉ cần Lục Thiếu Phàm, chỉ cần bảo vệ !

      ấy là vợ tôi, cần bảo vệ”- Giọng Lục Thiếu Phàm trở nên tức giận, liều mạng dùng tay bị thương đẩy tay Kỷ Mạch Hằng nhưng cũng chỉ phí công phí sức, trước mắt tối sầm, quả đấm dán xuống má Kỷ Mạch Hằng, bàn tay nắm lấy cũng biến mất.

      Thoáng cái, Lục Thiếu Phàm ôm vào lòng, giữ chặt lấy , nhìn cổ tay ngừng chảy máu vội hôn lên trán trấn an rồi chạy bay ra ngoài.

      đưa em bệnh viện

      Mẫn Nhu núp trong lòng Lục Thiếu Phàm, tất cả mọi đau đớn đều trôi xa. ngẩng đầu nhìn vẻ lo lắng gương mặt tuấn tú, trong lòng hạnh phúc khẽ mỉm cười, khóe mắt nhìn sang Kỷ Mạch Hằng bị đánh ngã xuống đất đột nhiên đứng dậy, cầm lấy con dao sắc ác độc chạy về phía hai người.

      Lưỡi dao sắc đâm qua da thịt khiến người khác phải rung lên. Mẫn Nhu hoảng sợ mở to mắt, đồng tử co lại. Bước chân Lục Thiếu Phàm càng lúc càng chậm, Mẫn Nhu cảm giác ngực mình nóng lên, chiếc áo khoác loang lổ máu lại xuất máu đỏ tươi.

      Ngực hề đau, đó phải máu của . sợ hãi ngẩng đầu, chỉ thấy Lục Thiếu Phàm nhíu mày lại đầy đau đớn, vội vàng cúi đầu nhìn mũi dao xuyên qua lồng ngực.

      “Lục Thiếu Phàm, mày chết

      Kỷ Mạch Hằng ác độc rút lưỡi dao đầy máu ra, môi cong lên cất lời như ác ma nguyền rủa, bàn tay nâng cao lần nữa lại đâm về phía Lục Thiếu Phàm.

      “Đừng mà

      sợ hãi thất thanh kêu lên, hơi thở càng lúc càng khó khăn khiến cho Mẫn Nhu ngủ say- ý thức từ từ quay lại. Mẫn Nhu từ từ mở mắt, khung cảnh trước mắt chỉ có màu trắng, trong hơi thở đầy mùi thuốc sát trùng.

      còn sống, vẫn còn may mắn để tồn tại thế giới này?

      Nếu tại sao cổ tay lại đau ràng như vậy.

      Bàn tay để dưới lớp chăn mềm mại khẽ đặt lên bụng, cảm giác chỗ đó hơi gồ lên mới thả lỏng, đứa trẻ vẫn còn…

      “Tiểu Nhu…

      Giọng bất định lộ vẻ bi ai khàn khàn, mang theo kích động và thấp thỏm. Mẫn Nhu mở to mắt dần dần thích ứng với căn phòng màu trắng, nghiêng đầu qua đập vào mắt là gương mặt Lục Thiếu Phàm.

      Hốc mắt hõm sâu, gò má hốc hác, gương mặt tiền tụy, cằm dưới đầy râu, bên khóe môi xuất vết rách như bị ai đánh. Hình ảnh ung dung cao quý bây giờ lại biến mất, dáng vẻ suy sụp mệt mỏi khiến Mẫn Nhu đau lỏng đỏ cả mắt.

      Tất cả mọi kiên cường trấn tĩnh của trước ánh mắt ân cần của Lục Thiếu Phàm đều sụp đổ, trong lòng vẫn sợ hãi trước những nguy hiểm trải qua.

      Nhớ tới cơn ác mộng kia, Mẫn Nhu thả lỏng bỗng nhiên liền căng thẳng, dùng hết sức nâng bàn tay phải quấn băng chạm vào , xác nhận rằng có chuyện gì.

      Cánh môi khô nứt mở ra, cổ họng nghẹn lại phát ra được tiếng, Lục Thiếu Phàm như đoán được suy nghĩ của , từ ghế ngồi xuống méo giường, cúi thấp người, bàn tay to lạnh để sau lưng khiến tay có thể dễ dàng chạm vào mặt .

      “Đừng sợ, bỏ em lại mình đâu”

      Ngón tay thon dài nghịch mái tóc , cẩn thận vuốt ve gương mặt tái nhợt. Đôi mắt Lục Thiếu Phàm lúc nào cũng sáng rực nay lại trở nên tối tăm. Mẫn Nhu có thể thấy vết đen dưới hốc mắt , muốn đưa tay nâng mặt Lục Thiếu Phàm lên.

      muốn xoa nếp uốn giữa hai mắt nhưng nhận ra năm ngón tay bàn tay cứng ngắc, dù cố gắng thế nào năm ngón tay cũng di chuyển, giống như nó phải của .

      Sắc mặt Mẫn Nhu cứng đờ, loại suy nghĩ tốt xẹt qua đầu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của Lục Thiếu Phàm lại cố đè nén tâm trạng phức tạp, nở nụ cười an ủi, khẽ cất giọng : “Em… … sao”

      Giọng rát khó nghe khiến cho Lục Thiếu Phàm càng thêm lo lắng, dịu dàng để tay bỏ vào chăn, tự mình đưng dậy rót ly nước ấm, lấy vài viên thuốc ở đầu giường sau đó ngồi xuống xoa vai , cẩn trong giúp uống, quên sắc sóc hỏi: “Dì Mai có nấu ít canh xương hầm, em có muốn ăn chút ?”

      Uống hơn nửa ly nước Mẫn Nhu cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn nhiều, trước quan tâm chu đáo của Lục Thiếu Phàm chỉ biết rúc vào vai , trong lòng cảm thấy may mắn sung sướng vì sống sót sau tai nạn, đưa hai tay qua ôm lấy hông Lục Thiếu Phàm buông ra.

      “Còn sống tốt, em chỉ sợ mình bao giờ tỉnh lại, được gặp nữa”

      “Đồ ngốc này”

      Lục Thiếu Phàm để cằm mình lên đỉnh đầu , giọng oán thán mờ mịt của Mẫn Nhu khiến càng dùng sức, hai tay đan vào nhao, Mẫn Nhu thầm dùng tay trái xoa tay phải, trong lòng ràng bất ổn nhưng biểu trước mặt Lục Thiếu Phàm.

      “Tiểu Nhu tỉnh rồi sao?”

      giọng phụ nữ từ ngoài cửa truyền tới. Mẫn Nhu rời khỏi ngực Lục Thiếu Phàm, quay đầu nhìn lại thấy bà Lục cầm bình thủy đứng ở cửa, gương mặt vẻ kích động, ngại thấy hai người thân thiết liền vào phòng.

      Lục Thiếu Phàm gọi tiếng mẹ sau đó đỡ Mẫn Nhu nằm xuống, nhân tiện đắp chăn chỉ sợ bị lạnh. để ly nước lên tủ, chuông điện thoại từ túi quần Lục Thiếu Phàm vang lên.

      Mẫn Nhu cố tình nhìn nội dung ra màn hình Lục Thiếu Phàm, lúc đó sắc mặt Lục Thiếu Phàm liền trở nên u ám, môi mím chặt, hai mắt trở nên lạnh lẽo mang theo phần khắc nghiệt, dáng vẻ Lục Thiếu Phàm như vậy khiến người ta sợ hãi, cảm thấy kinh khủng.

      Mẫn Nhu chưa từng thấy Lục Thiếu Phàm giận dữ như vậy, tính mở miệng hỏi , lại đem di động cất vào lòng bàn tay, lúc quay sang nhìn Mẫn Nhu, vẻ mặt căng thẳng lại trở nên ôn hòa, hiền lành, mang đầy phẩm chất của người chồng.

      “Để gọi bác sĩ, mẹ ở lại với em”

    2. naibambi07

      naibambi07 Active Member

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      156
      Chương 96
      Lục Thiếu Phàm mỉm cười, xoa gương mặt . với bà Lục vài câu rồi ra khỏi phòng bệnh hề ngoái đầu lại. Di động trong tay ngừng phát ra tiếng chuông, lúc cửa phòng khép lại, Mẫn Nhu có thể nghe thấy giọng lạnh lẽo của Lục Thiếu Phàm, còn ôn hòa như xưa.

      “Khụ khụ…”

      Mẫn Nhu nhìn cánh cửa đến ngẩn người. Bà Lục ho khan nhắc nhở, lúc phục hồi tinh thần bà Lục cất xong bình thủy, bà ngồi xuống giường, nhạy cảm quan sát , vừa đau xót vừa biết làm sao.

      Mẫn Nhu hiểu sao bà Lục lại dùng ánh mắt như thế nhìn mình. Nhưng từ vẻ lo lắng chất chứa trong mắt bà Lục, vẫn nhận ra đó là giả vờ hay là quan tâm chân thành, điều này khiến cảm động, dịu giọng an ủi bà: “Mẹ, con sao đâu, mẹ đừng lo mà”

      Bà Lục khẽ cười đáp lại, nhưng vẫn thôi nhìn chăm chú Mẫn Nhu. Bàn tay nắm lấy tay trái Mẫn Nhu, nhìn chiếc nhẫn được rửa sạch máu bà nén giọng thở dài : “Mấy ngày con hôn mê, Thiếu Phầm cũng làm hơn nữa nhất quyết chịu rời khỏi con dù chỉ tấc. Lúc mẹ chạy tới bệnh viện, mẹ thấy nó cả người đầy máu, sắc mặt tái nhợt đứng ở hành lang, ánh mắt dại cả ra nhìn vào phòng phẫu thuật. Lúc đó, mẹ sợ nó quay về khoảng thời gian mất Thiếu Phong…”

      Mẫn Nhu nhìn vẻ u sầu gương mặt bà Lục, cũng liên tưởng tới thần sắc khó chịu của Lục Thiếu Phàm khi nhắc tới chuyện Thiếu Phong. Đáy lòng khỏi bi ai, nếu như cố gắng vượt qua, mà cứ ra như Thiếu Phòng Tư Tình có phải Lục Thiếu Phàm mãi mãi phong bế bản thân.

      Nhớ tới giọng trầm lãnh khốc lúc nãy của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu thầm than tiếng, bàn tay phải mất cảm giác để lên tay bà Lục, giọng kiên định bảo đảm : “Mẹ yên tâm , con vẫn ở bên Thiếu Phàm, những chuyện này xảy ra nữa đâu”- thể để nó xảy ra lần thứ hai..

      Mắt Mẫn Nhu lóe lên tia lạnh lẽo. Lúc này, tuyệt đối dễ dàng bỏ qua, dù Will hay Mẫn Tiệp, chỉ cần chạm tới ranh giới cuối cùng của , đừng mơ tưởng sống tốt.

      Thấy bà Lục nhìn mình chăm chú, Mẫn Nhu hơi nhếch môi, đôi mắt liếc nhìn cánh cửa bất động. Trong lòng mang theo nhiều suy tư, và bà Lục tiếp tục chuyện, việc gọi bác sĩ mất nhiều thời gian lắm, nhưng xem ra Lục Thiếu Phàm có việc bận, cũng nên cản chân .

      “Mẹ, con hôn mê mấy ngày rồi?”

      Mẫn Nhu nhìn xung quanh phòng bệnh, cũng nhận ra đây là phòng vip, tất cả thiết bị đều đầy đủ, lại còn thanh tĩnh mình, quay đầu nhìn bình hoa ở phía tủ, những bông hoa tươi có vẻ héo úa chứng tỏ mua được vài ngày.

      Bà Lục thả tay ra, đứng dậy đổ ít cháo tổ yến từ bình giữ nhiệt ra, dùng muỗng khuấy vừa trả lời câu hỏi của Mẫn Nhu.

      “Nếu như tính đêm đó có lẽ 5 ngày rồi, con cũng tỉnh, Thiếu Phàm cũng nên về nhà ngủ giấc rồi”

      Lp72i ám hiệu của bà Lục lọt vào tai Mẫn Nhu liền hiểu. Bà Lục muốn đuổi Lục Thiếu Phàm về nhà để nghỉ ngơi, cần vì mà lao lực nữa. Trừ lần đó ra, luôn cảm thấy bà Lục là lạ, dường như luôn thầm cường điệu việc Lục Thiếu Phàm đối tốt với ?

      “Mẹ phải, con khuyên ấy về nhà nghỉ ngơi”

      Hoài nghi chỉ là hoài nghi, Mẫn Nhu vẫn đáp ứng bà Lục, dù sao Lục Thiếu Phàm vì mà lao lực cũng thích thú mấy.

      lâu sau, Lục Thiếu Phàm và nhóm bác sĩ y tá vào. Mẫn Nhu trải qua hàng loạt các kiểm tra xét nghiệm, tâm trạng cũng từ từ ngưng trọng, nỗi lo lắng bất an cuồn cuộn dưới đáy lòng, gợn sóng lăn tăn.

      Khi bác sĩ bảo Mẫn Nhu động ngón tay phải cực lực che giấu, muốn để Lục Thiếu Phàm biết được biết mọi chuyện, bác sĩ dù có an ủi cũng chỉ là lừa mình dối người.

      “Có lẽ vết thương hồi phục chậm, mọi người đừng lo, tôi và các bác sĩ dốc toàn lực chữa khỏi tay cho Lục phu nhân.

      Bác sĩ lời an ủi và khích lệ, sau đó thức thời rời khỏi phòng. Mẫn Nhu có thể đọc được ảm đạm và thương xót trong mắt họ, thương hại dành cho kẻ yếu mà kẻ yếu này là .

      Năm ngón tay cứng đơ, dù cố gắng dùng lực thế nào cũng thể gấp khóc, bàn tay xanh trắng khô gầy mất sức sống, để ở lớp chăn trắng lại như bàn tay của người chết.

      còn kịp để oán trách nữa, Mẫn Nhu chỉ nghĩ đến phản ứng Lục Thiếu Phàm đầu tiên, ngước mắt nhìn chỉ thấy đứng bất động bên cánh cửa, cửa phòng tạo thành bóng đen che phủ hơn nửa gương mặt, che biểu cảm của Lục Thiếu Phàm.

      Nếu như có người cố ý, dù Lục Thiếu Phàm có rời khỏi suốt 24 giờ, đối phương cũng tìm cách đối phó , phải bọn họ cẩn thận mà là bọn họ phát điên, bất chấp đến luật pháp.

      “Bác sĩ cũng đây chỉ di chứng do vết cắt để lại thôi. Đợi mấy ngày nữa trở lại bình thường… nếu được có thể làm vật lý trị liệt mà, em tin mình khỏe thôi”

      đối với cuộc sống này cũng có bao nhiêu lạc quan. Nhưng bây giờ, đành phải cam chịu chấp nhận này nếu người đau khổ chỉ là người quan tâm . Dù trong lòng tuyệt vọng, nhưng vẫn gượng nở nụ cười yếu ớt thiếu chút tự tin gương mặt trắng bệch.

      Ngủ mấy ngày đói bụng quá”

      Mẫn Nhu muốn vực khí trong phòng lên, nhưng phòng bệnh vẫn tĩnh mịch và trầm lặng. Bà Lục im lặng bưng chén cháo tổ yến để tủ đầu giường, ngồi xuống bên Mẫn Nhu, nụ cười gượng gạo nhưng vẫn dịu dàng : “Vừa phẫu thuật xong nên ăn chút gì đó bồi bổ như vậy tay mới nhanh khỏi”

      “Dạ, cám ơn mẹ”

      Mẫn Nhu hớn hở muốn cầm lấy chén, khi tay phải chạm vào nó mới phát giác bây giờ mình chẳng khác gì đại hiệp cụt tay. Trong lòng cười khổ, gương mặt cũng biểu chút ít, bà Lục tính chủ động đút cho Lục Thiếu Phàm từ sau đoạt lấy chén cháu.

      Để con làm cho mẹ”

      Lục Thiếu Phàm để bà Lục kịp đáp liền cầm lấy chén cháo cùng thìa, ngồi xuống chỗ bà Lục, dịu dàng thổi thìa cho đỡ nóng rồi đưa tới miệng . Gương mặt cũng có cảm xúc gì khác thường, áy náy đau khổ, chỉ cười rất thản nhiên, dịu dàng : “Coi chừng nóng”

      Mẫn Nhu nhìn thấy Lục Thiếu Phàm tiều tụy nhưng vẫn dịu dàng chăm sóc . Cảm giác đau lòng và ngọt ngào xẹt qua trong suy nghĩ, nỗi chán nản cũng tan thành mây khói khi nhìn thấy đôi mắt đen nhu tình tựa nước. cong khóe miệng, hé môi, ăn thìa thứ nhất.

      Tay trái trong lúc vô tình chạm vào băng gạc ở cổ tay phải. Đột nhiên, Mẫn Nhu lĩnh ngộ ra điều, cuộc sống cho những tiếc nuối, nhưng mà..

      Nhấm nuốt miếng cháo Lục Thiếu Phàm đút tới, môi cong lên hạnh phúc. Dù cơ thể còn trọn vẹn, nhưng chỉ cần có , thế giới vẫn đầy mặt trời.

      “Thiếu Phàm, tối nay con về nhà nghỉ , ở đây có mẹ lo là được rồi”

      Lục Thiếu Phàm nhíu mày, chiếc thìa trong tay vẫn đưa đến trước miệng Mẫn Nhu, nghe bà Lục hạ lệnh trục xuất vẫn nhúc nhích, cứ làm theo ý mình.

      “Con ngủ ở đây đêm nay. Sô pha cũng đủ cho con nằm, còn quần áo tắm rửa, sáng sớm mai con bảo dì Mai mang tới là được”

      Lục Thiếu Phàm giải thích lượt, xem như dập tắt hi vọng của bà Lục muốn thuyết phục về nhà. Nhìn con trai mình vẫn còn đứng vững, hành động lưu loát thành thạo, bà Lục thở dài cam chịu, ánh mắt nhìn hai người ân ái, im lặng rời .

      Tiếng cửa khép lại truyền tới, Mẫn Nhu đưa mắt chăm chú nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lục Thiếu Phàm, bàn tay trái giữ lấy tay phải của Lục Thiếu Phàm. cũng tiếp tục ăn cháo, ánh mắt nhu hòa nhìn thẳng vào cánh môi và sống mũi thẳng băng của Lục Thiếu Phàm, cảm giác ấm áp và bình yên.

      “Em còn muốn ăn gì ? mau dùm em”

      Lục Thiếu Phàm thấy Mẫn Nhu muốn ăn nữa, liền để chén cháo qua bên, bàn tay dịu dàng vuốt gương mặt . Vẻ mặt áy náy xót xa chậm rãi biểu ra.

      “Cứ như vậy là được rồi…”

      Bàn tay ấm áp mềm mại vuốt ve bàn tay lạnh giá của Lục Thiếu Phàm. có thể nhận thấy những vết chai nơi lòng bàn tay , cảm giác thô ráp khiến an lòng. ngước lên thấy tự trách tự dày vò mình, gương mặt điềm tĩnh nở nụ cười chân thành tha thiết.

      “Đừng đau lòng nữa mà!! Em thích cái gọi là vinh nhục sợ hãi, dù đối mặt với khó khăn Lục Thiếu Phàm đều rất bĩnh tĩnh, nếu như cứ giữ suy nghĩ em qua khỏi, em khóc cho xem đó”

      Mẫn Nhu cười khẽ dùng tay chạm vào gò má gầy hẳn của Lục Thiếu Phàm, bàn tay lướt xuống gương mặt tia tỉa râu, ngón tay thon dài vội chộp lấy tay , hôn lên môi , giọng nghèn nghẹn: “ xin lỗi em, nên bỏ em lại mình, lúc em cần nhất lại xuất bên em”

      Giọng đau đớn tự trách bản thân mình, nụ cười mặt Mẫn Nhu cũng biến mất, nghiêng người, tựa trán mình vào trán , hai chóp mũi chạm nhau, hàng mi như cánh chiêm rũ xuống hơi rung lên.

      có biết ? Trước khi em mất ý thức, em còn nghĩ nếu như chết em bao giờ được sống chung với nữa, người từng vì em mà hi sinh bản thân nhảy xuống biển. Lúc đó, em rất sợ chết, em sợ được gặp nữa”

      Cơ thể thon gầy bị Lục Thiếu Phàm ôm vào lòng, cảm giác siết chặt khiến càng thấy hạnh phúc, khóe môi cong lên, dịu giọng : “Đó phải lỗi của , đừng tự trách mình nữa được ?”

      “Phanh!”

      Ngoài phòng bệnh có tiếng nổ cắt ngang lời Mẫn Nhu, hai người cũng buông nhau ra. Mẫn Nhu nhíu mày nhìn ra cửa, Lục Thiếu Phàm vội đứng dậy xoay người ra ngoài.

      “Để ra xem”

    3. naibambi07

      naibambi07 Active Member

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      156
      Chương 97
      Mẫn Nhu tựa vào giường, quay đầu nhìn sắc trời mông lung bên ngoài cửa sổ đợi Lục Thiếu Phàm quay lại. Tay trái lần lượt xoa bàn tay phải lạnh lẽo tái nhợt.

      Cửa phòng bị đẩy vào, Mẫn Nhu nghe tiếng động liền nhìn lại. Lục Thiếu Phàm chầm chậm bước tới, gương mặt tuấn tú nho nhã chỉ được vệ sinh sơ xài, vẻ sa sút biến mất nhưng ánh mắt vẫn chứa mệt mỏi. nhìn đôi mắt tò mò của Mẫn Nhu, hơi kéo khóe miệng, tới bên cạnh giường.

      “Vừa rồi có bệnh nhân cẩn thận bị vấp ngã, y tá dìu về phòng rồi”

      Mẫn Nhu hề nghi ngờ lời của Lục Thiếu Phàm. KHi ngồi xuống bên giường, liền thẳng lưng dậy, né bàn tay phải bị thương ra, dùng tay trái cầm lấy chiếc thìa đầu tủ, sau đó tính cầm luôn cả bát cháo. Lúc này, mới nhận ra cầm hai thứ có vẻ khó khăn, hơn nữa còn mém chút làm rơi ly nước.

      “Đừng nhúc nhích, để giúp em”

      Lục Thiếu Phàm nhìn Mẫn Nhu cử động khó khăn như vậy, đôi mắt xót xa nhìn qua bàn tay phải chút sức lực để ngửa giường, nhưng động tác hề ngừng lại giống như để phát ra chú ý của . Đón lấy chiếc thìa từ tay , bắt đầu múc thìa bỏ vào chén cháo.

      Nhìn chén cháo đầy ắp trong tay Lục Thiếu Phàm, thấy tính đút cho , liền dùng tay đẩy cái chén, giải thích : “ vẫn chưa ăn gì cả, mau ăn cho hết chén cháo

      Lục Thiếu Phàm nhìn Mẫn Nhu bật cười khúc khích, thở dài, dùng tay quấy chén cháo nguội, khóe môi cong lên, đột nhiên ngẩng đầu, nhướng mày thản nhiên : “Hai chúng ta cùng ăn

      Mẫn Nhu nhìn bộ dạng cò kè mặc cả của Lục Thiếu Phàm, nụ cười môi càng nở rộ. ăn nãy giờ cũng rất no nhưng thấy ánh mắt mong chờ của Lục Thiếu Phàm, vẫn gật đầu đồng ý cùng ăn cháo.

      Cháo nóng rót vào cổ họng, Mẫn Nhu thể ngăn nổi nụ cười môi, hạnh phúc giống như cháo ấm đổ vào cơ thể, làm bừng sang những góc tối trong tâm hồn sâu thẳm của .

      Lục Thiếu Phàm như bị Mẫn Nhu dắt mũi dẫn , mà chăm sóc dịu dàng của Lục Thiếu Phàm chỉ có mới được nhìn thấy.

      Ban đêm, trong căn phòng bệnh ấm áp, chiếc giường hẹp, có đôi nam nữ ôm nhau ngủ, bên môi người đàn ông cong lên rất , vẻ mặt an lành ngủ say sợ bị y tá bắt.

      Nhiệt độ ấm áp từ sau lưng truyền tới, dưới tấm chăn, cánh tay dài mạnh mẽ của người đàn ông vòng chặt lấy cơ thể gầy gò của . Mẫn Nhu vẫn chưa ngủ, mắt mở to nhìn chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sang màu vàng, lông mày xuất nếp gấp.

      Những hình ảnh vẫn mồn trong đầu, dù nhắm mắt lại, cũng thể xua những hình ảnh lúc nãy.

      Khi ăn xong thìa cháo cuối cùng, cầm lấy khăn giấy cẩn thận giúp Lục Thiếu Phàm lau khóe miệng. Lúc đại công cáo thành rút tay lại, chưa kịp ngẩng đầu, người đó chiếm đóng môi , dịu dàng di chuyển, thỏa thích gặm nhắm như thức ăn, để thở được nữa dựa vào ngực , mặc cuốn vào triền miên.

      Ngón tay trắng trẻo vuốt ve gương mặt xinh đẹp của , lưu luyến buông ra, ở khóe môi hôn xuống rồi hài long ôm , gương mặt tuấn vùi sâu vào tóc , ma sát qua lại.

      “Về sau có ai dám làm tổn thương em nữa đâu Tiểu NHu”

      Giọng lẩm bẩm đè nén nỗi đau đớn, sau đó là nhẫn tâm quyết liệt. muốn để nhận ra, khi nghe thấy ngoại trừ ngọt ngào xen lần trong đó còn cả âu lo.

      Lục Thiếu Phàm phải là chính trị gia lỗi lạc, nên vì mà làm những chuyện trái lẽ thường, cho dù phải hi sinh bản thân cũng muốn con đường nghiệp của Lục Thiếu Phàm có thể thuận buồm xuôi gió.

      Khi chìm đắm trong giấc mơ, lại hề biết, người đàn ông bên cạnh ngủ say lại cẩn thận hất chăn, dịu dàng đứng dậy, giúp đắp lại chăn rồi ra ngoài.

      Ngày hôm sau, Mẫn Nhu thức dậy liền thấy Lục Thiếu Phàm đâu cả. TRong phòng bệnh cũng cảm nhận được hơi thở của , Mẫn Nhu khẽ thừ người trong giây lát, cười khổ khi nhận ra bản thân thể rời khỏi Lục Thiếu Phàm.

      Khi ngồi dậy tựa vào thành giường thấy tờ giấy tủ giường, là Lục Thiếu Phàm để lại cho , tờ giấy trắng bóc nhưng mang theo những lời lẽ làm ấm lòng.

      phải làm, điểm tâm để bên cạnh, đừng có xuống giường, dì Mai tối nay qua”

      Nhìn bánh bao được bao bọc cẩn thận, Mẫn Nhu tay gỡ đầu gút, nhìn là biết có người cố ý dùng cắt thắt mà tay vẫn gỡ được, lúc mở ra, bên trong là bánh bao còn bốc khói.

      Nó tỏa ra mùi hương đặc trưng, Mẫn Nhu gắp miếng bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, trong tim cũng vì che chở chăm sóc của Lục Thiếu Phàm mà như được lắp đầy.

      có hỏi muốn ăn gì vào bữa sáng. từ từ nhắm mắt, mơ hồ đại cái tên, sau đó tiếp tục ngủ trong chăn ấm ngờ lại mua thực.

      Mỗi câu của đều khắc ghi trong lòng, dù là thuận miệng đùa cũng như vậy.

      rang ăn đến no căng bụng, nhưng hề thấy khó chịu, ngược lại còn cười rất hạnh phúc, có lẽ đây là chiếc bánh bao ngon nhất mà được ăn.

      Dưới giúp đỡ của dì Mai, Mẫn Nhu rửa mặt lượt, định tìm chút sách báo xem cửa phòng bị đẩy vào. Lần lượt bước vào là Chân Ni và cả Thấm Tấn Hàm mặc áo bác sĩ, hai người thấy Mẫn Nhu tỉnh trong lòng cũng vừa vui vừa áy náy.

      Mẫn Nhu gặp chuyện may ở hôn lễ hai người. Quan trọng hơn, Lục Thiếu Phàm vì giúp Thẩm Tấn Hàm tiễn khách mà để Mẫn Nhu mình, do đó có kẻ thừa cơ bắt cóc làm Mẫn Nhu bị thương, chuyện như vậy hai người cũng dám gặp mặt Mẫn Nhu ngay cả Lục gia, trong lòng vẫn áy náy trách bản thân.

      Mẫn Nhu nhìn thấy vẻ lung túng của hai người liền nhận ra họ vẫn cảm thấy có lỗi. cũng giận Chân Ni và thẩm Tấn Hàm, có số chuyện xảy ra cũng thể tránh được, chẳng qua nó xảy qua đúng lúc quá thôi.

      Chân Ni nhìn bàn tay của Mẫn Nhu quấn chặt băng, nước mắt rơi xuống ào ào, khác xa với tính cách sảng khoái người thường, cuối cùng Mẫn Nhu làm bệnh nhân mà phải an ủi ngược lại người thăm bệnh.

      Mẫn Nhu nghĩ thầm, ấy cứ khóc như vậy người đàn ông phía sau cũng thể bình tĩnh được nữ, thấy vẻ lo lắng đau lòng lại do dự tiến lên an ủi Chân Ni của Thẩm Tấn Hàm. dùng tay lau nước mắt cho Chân Ni, rồi giọng trấn an: “Đừng khóc mà, tại mìnã sao rồi?”

      Mẫn Nhu cũng dám mình khỏe hẳn, giờ thế Chân Ni liền ngưng khóc, bực tức đập mạnh tay xuống giường, nghiến răng nghiến lợi oán hận : “Nhu, cậu đừng lo, loại chị em như vậy thà có còn hơn, lần này nếu có ai dám đứng ra che chở cho ta, mình bảo lão gia tử làm chỗ chống lưng cho cậu.

      Chân Ni còn muốn tiếp tục phát biểu những lời đầy nghĩa khí bị đánh vào ót, lấy tay che nơi bị đánh, Chân Ni vội vàng quay đầu, trừng mắt nhìn vẻ mặt Thẩm Tấn Hàm như giáo huấn trẻ con.

      “Sao đánh em, em gì sai sao. ta đột nhiên biến mất nhất định có người giúp đỡ, nếu cảnh sát nhiều như thế sao bắt được ta? Chẳng lẽ ta biết độn thổ sao?”

      gương mặt Thẩm Tấn Hàm rất nghiêm túc, dù đánh Chân Ni ta cũng đau lòng nhưng hề binh vực, mà lắng giọng : “ số việc chỉ cần biết là được cần ra, lỡ bị người khác nghe thấy người ta hiểu sai nghĩa, biết đâucòn lợi dụng nó gây bất lợi”

      Mẫn Nhu đồng ý với cách Thẩm Tấn Hàm, quan hệ hai nhà Lục- Thẩm vẫn khiến người khác đoán ra. Chuyện Lục Tranh Vanh và ông Thẩm đánh nhau ai cũng biết, hai người ở quân khu thường xuyên bất hòa cũng lan truyền khắp nơi, chỉ sợ chẳng qua hai người giả vờ tạo đạn khói.

      Nếu vì chuyện Mẫn Tiệp mà hai nhà liên thủ, sợ rằng gây ra ít đàm tiếu, họ lợi dụng chuyện này gây khó dễ cho Thẩm gia và Lục gia, tới lúc đó việc xử phạt Mẫn Tiệp cũng có ưu thế, loại việc lấy quyền thế ép người này chắc chắn bị xã hội lên án, đến lúc đó số người đứng về phía Mẫn Tiệp.

      Chân Ni mỗi lần quan tâm ai lại loạn lên, bị Thẩm Tấn Hàm dạỵ bảo cũng ngay lập tức thức thời, sua lưng đổ mồ hôi lạnh. trách Thẩm Tấn Hàm ngược lại còn cảm kích, sau đắc ý nhướng mày mặt viết, “Nhìn vẻ mặt như khỉ của mà cũng hiểu được những đạo lý thâm sâu đó sao?”

      Mẫn Nhu cũng biết được số việc từ Thẩm Tấn Hàm và Chân Ni. Thứ nhất sau khi nhập việc, những kẻ bắt cóc bị bắt, thứ hai người đứng sau lưng quả nhiên là kẻ hận nhất Mẫn Tiệp, thứ ba, Mẫn Tiệp mất tích, cảnh sát ban bố lệnh truy nã mà vẫn tìm được

    4. naibambi07

      naibambi07 Active Member

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      156
      Chương 98
      “Nhu cậu yên tâm dù có phải đào sâu ba thước đất mình cũng để ta bỏ trốn nữa”

      Chân Ni nắm chặt tay Mẫn Nhu, khi nhận ra bàn tay phải Mẫn Nhu cứng đơ gương mặt liền lo lắng quay đầu hướng về Thẩm Tấn Hàm, tìm kiếm lời giải thích.

      Dù Thẩm Tấn Hàm phải bác sĩ ngoại khoa chuyên về tay nhưng khoác áo bác sĩ vào lời cũng có sức thuyết phục hơn so với người khác, thậm chí Mẫn Nhu còn hi vọng Thẩm Tấn Hàm trả lời Chân Ni cho kết quả an tâm.

      Mắt Thẩm Tấn Hàm lướt qua Chân Ni, nhìn miếng băng trắng quấn tay Mẫn Tiệp, ánh mắt cũng mờ mịt như những vị bác sĩ hôm qua, an ủi mỉm cười : “Vết thương của chị dâu chạm vào thần kinh nơi cổ tay, bây giờ chỉ mới vừa phẫu thuật xong cho nên cảm thấy được gì, sau này bình phục lại thôi”

      Mẫn Nhu đón nhận ánh mắt cổ vũ của Thẩm Tấn Hàm, giống như giữa mây mù nhìn trời xanh, môi cong lên xoa xoa tay Chân Ni, cảm ơn Thẩm Tấn Hàm: “Cảm ơn cậu, Tấn Hàm”

      “Nhu, cậu sao lại cám ơn ấy chứ, ấy chẳng làm được gì cả, phải rồi, cậu còn thấy khỏe chỗ nào nữa ?”

      Mẫn Nhu có vẻ kịp phản ứng khi Chân Ni đổi đề tài, lông mày nhíu lại, cười lắc đầu, ngoại trừ cổ tay vẫn còn đau cơ thể vẫn hoạt động bình thường.

      Chân NI thấy gương mặt tái nhợt của Mẫn Nhu hồng hào hơn cũng an tâm thở , tay xoa xoa ngực miệng lẩm bẩm: sao là tốt rồi, nếu tìm ta tính sổ”

      “Chân Ni cậu gì vậy?”

      Mẫn Nhu nghe Chân Ni lẩm bẩm chuyện gì, muốn bảo Chân Ni lại lần nữa Thẩm Tấn Hàm lại tới, kéo Chân Ni đứng dậy, nắm lấy bả vai ấy, thay CHân Ni đáp: ấy cứ như bà già suốt ngày cứ lẩm bẩm mấy chuyện vớ vẩn, chị dâu, chị nghỉ ngơi , Ni Ni còn phải qua khoa phụ sản kiếm tra, bọn em xin phép trước”

      Thẩm Tấn Hàm cười tủm tỉm, giành với Chân Ni, phảng phất như thấy ánh mắt nghi ngờ của Mẫn Nhu, sau đó dịu dàng cúi đầu giữ lấy gò má Chân Ni : “Ni Ni, những chuyện vớ vẩn cần nhắc tới, nhắc tới chỉ khiến chị dâu them khó chịu, thời gian còn sớm nữa, bác sĩ Trương chắc cũng chờ nãy giờ, chúng ta thôi”

      Mẫn Nhu đưa mắt nhìn Thẩm Tấn Hàm kéo Chân Ni tính lại thôi ra khỏi phòng bệnh. cảm giác có điều gì đó bất thường, cũng tò mò chuyện Chân Ni tính mà bị Thẩm Tấn Hàm ngăn lại là gì.

      Từ lúc bị thương đến khi hôn mê 5 ngày, quãng thời gian đó có chuyện gì xảy ra cũng biết, hơn nữa xem ra cũng phải chuyện tốt.

      Mẫn Nhu nhíu nhíu mày, muốn để bản thân suy nghĩ thêm liền nhắm mắt tựa vào giường, buông lỏng tâm trạng, tiếng cửa mở vào, giọng dì Mai êm ái cất lên.

      “Thiếu phu nhân, có hai vị cảnh sát muốn tìm lấy khẩu cung liệu có được ?”

      Mẫn Nhu quay đầu để ý thấy hai người đàn ông cao lớn đứng chờ ngoài cửa, họ đều mặc cảnh phục tay cầm xấp tài liệu, nhận thấy ánh mắt quan sát kĩ càng của Mẫn Nhu, họ lặng lẽ gật đầu hề dám thất kính xông vào trong.

      “Mời họ vào

      Nếu tới Mẫn Nhu cũng có lý do đuổi họ ra về, huống hồ lại liên quan tới vụ án, cũng muốn có kết quả sớm nên phối hợp với cảnh sát điều tra.

      Lục phu nhân, bốn người bị tình nghi ở khách sạn ra đầu thú, trải qua mấy ngay điều tra 5 đêm chờ ở hộp đêm đợi đối tượng tình nghi xuất , giờ họ bị bắt về đồn công an, đây là hình của họ, mời xem có phải đúng họ

      Vị cảnh sát kể với Mẫn Nhu về thành quả điều tra người còn lại lấy vài tấm hình từ túi hồ sơ ra. ra Mẫn Nhu cũng nhận ra họ, lúc ấy có ba người đeo khẩu trang, sắc trời lại tối đen thể thấy diện mạo của họ.

      Nhưng khi nhìn đến tấm ảnh cuối, nhìn người đàn ông với vết sẹo huyệt thái dương lại nhức nhối, hơi thở gấp gáp, ánh mắt bình tĩnh cũng trở nên lạnh lẽo, đưa tấm ảnh lên : “Là

      “Lục phu nhân, đây là giấy chuyển nhượng cổ phần mà kí, chúng tôi muốn xin chữ kí của để xác mình, như vậy vụ án có thể tiến thêm bước”

      Tay phải Mẫn Nhu bị thương thể kí được, bảo dì Mai gọi về nhà kêu người ở mang tới những văn tự mà tự tay viết đưa sang, trong lúc đó vị cảnh sát lại hỏi sang ít vấn đề khác, bao gồm cả mối quan hệ của và Mẫn Tiệp.

      Mẫn Nhu cũng thành đáp, hề giải vây giúp Mẫn Tiệp cũng ném đá xuống giếng, kẻ chủ mưu vụ cướp lần này là Mẫn Tiệp, lúc này chính câu trả lời của người bị hại lại càng trở nên có sức thuyết phục.

      Khi nhắc đến chuyện Mẫn Tiệp bổ trốn mất tích, hai vị cảnh sát đều ảo não, khi họ cầm được giấy bắt sang ngay Mẫn gia, nhưng Mẫn Tiệp sớm trốn , chỉ thấy bàn ta có để giấy chuyển nhượng cổ phần do Mẫn Nhu kí sẵn.

      Mẫn Nhu nhíu mày, gương mặt đanh lại, trong lòng cũng nghi ngờ, Mẫn Tiệp phạm tội mà hề tiêu hủy chứng cứ, còn để lên bàn chờ cảnh sát tới lục soát khép tội ta, chuyện như vậy trùng hợp, cũng khiến người ta khó hiểu.

      Hơn nữa, vì bị đe dọa mới kí giấy chuyển nhượng cổ phần, chỉ cần báo cảnh sát giấy chuyển nhượng đó liền trở thành phế thải. Nếu phải cái tên Tứ Điều kia nổi lòng tham, muốn lấy chiếc nhẫn tay mà cắt tay vụ án này đâu khó giải quyết như thế.

      Mẫn Tiệp, ta bày ra mưu chỉ có hại có lợi, ý đồ cuối cùng là gì, chẳng lẽ bị hận thù che mờ mắt, chỉ muốn cướp lấy mọi thứ Mẫn Nhu để thỏa cơn giận trong lòng.

      “Các vị cảnh sát nhất định phải bắt được thủ phạm, trả lại công bằng cho Thiếu phu nhân chúng tôi, người tốt như vậy mà lại bị…”

      Dì Mai mang theo laptop tới, chợt nghe cảnh sát về chuyện bắt Mẫn Tiệp, khỏi chen vào, vẻ mặt căm tức, ánh mắt đau lòng nhìn về phái Mẫn Nhu.

      “Hai vị yên tâm, cảnh sát ban bố lệnh truy nã, ngay cả xuất nhập cảnh cũng hề ghi chép nghi phạm ra nước ngoài, các vị cứ đợi thời gian, cảnh sát chúng tôi nhất định bắt được nghi phạm đưa ra trước pháp luật.”

      Khi cảnh sát lời này, sắc mặt nghiêm túc, phải chỉ cho có lệ. Có lẽ họ cũng biết bối cảnh cường đại của Mẫn Nhu, đối với vụ án này cũng hết sức coi trọng, trước khi còn dặn nếu có manh mối gì thông báo với cảnh sát.

      Cơ thể Mẫn Nhu còn yếu, thể xuống giường nên đành để dì Mai tiễn hai vị cảnh sát, cửa phòng mở ra, cứ ngỡ dì Mai quay lại, nhưng đập vào mắt là Kỷ Nguyệt Hân.

      “NHu, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi”

      Hai mắt Kỷ Nguyệt Hân sưng đỏ, vẻ cao ngạo lạnh lùng cũng thu lại, sắc mặt tiều tụy như ngủ đủ giấc, thấy Mẫn Nhu tỉnh lại liền kích động chạy tới ôm.

      “Nguyệt Hân, cậu đừng lo, mình sao”

      xoa lưng Kỷ Nguyệt Hân, giọng an ủi. Kỷ Nguyệt Hân buông ra, giữ lấy bàn tay phải bị thương của nhìn từ xuống dưới, ai oán : “Đám người đó cũng quá đáng, lần này thể bỏ qua dễ dàng như vậy, nhất định bọn họ bị báo ứng”

      Mẫn Nhu phát Kỷ Nguyệt Hân để bình thủy ngay cửa, đó là vật chuyên dung ở bệnh viện, mặt có đánh dấu hiệu của bệnh viện, khỏi kinh ngạc nhìn vẻ ủ rũ của Kỷ Nguyệt Hân, chẳng lẽ trong Kỷ gia cũng có người bệnh.

      “Mỗi lần mình qua, cậu đều hôn mê, Nhu à, có được người chồng như Lục Thiếu Phàm, thể đây là cuộc đầu tư sáng suốt nhất đời cậu đó”

      NHớ đến khi tỉnh dậy thấy vẻ chán chường của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu cảm thấy vừa hạnh phúc vừa ngọt ngào, gương mặt vui vẻ nhìn mắt Kỷ Nguyệt Hân đầy hâm mộ dành cho mình.

      “Cậu đúng, có thể gặp được người lòng mình xem như cũng đáng giá”

      Kỷ Nguyệt Hân nhìn dáng vẻ như bà cụ non của Mẫn Nhu liền cười hì tiếng, gương mặt cũng mất vẻ lo lắng u sầu, tính cùng Mẫn Nhu tán gẫu điện thoại reo lên.

      Nhu, mình còn có chút việc, phải trước, tối nay mình sang thăm cậu”

      Kỷ Nguyệt Hân nhìn sơ qua điện thoại xong liền tạm biệt Mẫn Nhu. Mẫn Nhu nhìn vẻ vội vàng của Kỷ Nguyệt Hân, cũng hiểu là có chuyện, cũng níu giữ, chỉ là lúc tới cửa Kỷ Nguyệt Hân liền quay đầu, ánh mắt chân thành nhìn Mẫn Nhu: “Nhu, cậu nhất định phải hạnh phúc biết ?”

      Mẫn Nhu hiểu tại sao Kỷ Nguyệt Hân lại khi những lời này, nhưng nhận thấy chúc phúc chân thành nhất trong mắt Kỷ Nguyệt Hân, Mẫn Nhu cười khẽ gật đầu, dung ánh mắt kiên định để trả lời, hạnh phúc.

      Kỷ Nguyệt Hân cười tươi, cầm lấy bình thủy khép cửa phòng bệnh lại. Nghe tiếng bước chân xa dần, Mẫn Nhu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương tay, thầm : “Mẫn Nhu, mày hạnh phúc”

      Người tới thăm Mẫn Nhu cũng tính là quá nhiều, cũng phải là mọi người quan tâm . Nhưng có nhiều người lợi dụng thăm bệnh để kéo gần mối quan hệ, nên vừa tới cửa phòng bệnh liền bị cảnh vệ ở cửa đuổi về, cho nên cả ngày, Mẫn Nhu chỉ thấy họ hang Lục gia và bà Diệp.

      Vừa tiễn bà Diệp xong, Mẫn Nhu tính nghỉ ngơi nghe ngoài cửa rất ồn ào, nhíu mày, dì Mai thấy Mẫn Nhu khó chịu, vẻ mặt cũng lạnh , tính ra ngoài xem có chuyện gì cửa phòng bị đẩy vào.

      “Bà được vào, Thiếu phu nhân nghỉ ngơi…”

      “Mời bà ra ngoài cho”

      Hai cảnh vệ mặc bộ đồ đen đưa tay ra cản lại, Mẫn Nhu ngồi thẳng người thấy người bị hai cảnh vệ cản lại là mai, dì Mai khó chịu trách cứ : thấy Thiếu Phu nhân nghỉ ngơi sao? Còn mau đuổi người

      Hai cảnh vệ cũng khách khí nữa, họ nháy mắt rồi liền ôm lấy người xông vào, động tác mạnh mẽ hề lịch nữa, dù sao chủ nhân vui, có thể giữ được công việc này hay mới là điều họ lo lắng.

      “Hai người buông ra, tôi có chuyện muốn tìm Thiếu phu nhân của các người”

      Giọng phụ nữ quen thuộc khiến Mẫn Nhu tính nằm xuống liền khựng lại, nheo nheo mắt nhìn người phụ nữ bị vây giữa hai cảnh vệ, người xông vào ra sức thoát khỏi cảnh vệ, chạy tới bên giường bệnh.

      Mẫn Nhu nhận ra Hồng Lam đầu tóc bù xù chống cự với cảnh vệ, đột nhiên hướng mình chạy tới, chuông báo nguy hiểm reo lên, tay trái giữ chặt giường, dì Mai vọt sang chắn trước mặt Mẫn Nhu và Hồng Lam.

      “Các người còn làm gì vậy, mau kéo bà tar a ngoài, có phải để Thiếu Phu nhân xảy ra chuyện rồi các người mới vui sao”

      Dì Mai cảnh giác nhìn vẻ hấp tấp nóng nảy của Hồng Lam, sau đó cáu kỉnh quát đám cảnh vệ. Hai người cảnh vệ bị hành động điên cuồng của Hồng Lam làm cho toát mồ hôi lạnh, khi họ tính chạm vào bà ta bà ta liền quỳ xuống trước giường bệnh.

      Tiếng đầu gối đập xuống đất vang lên giữa phòng bệnh chói tai, Mẫn Nhu nhìn vẻ tiều tụy nhợt nhạt gương mặt đau khổ của Hồng Lam thể sinh ra chút đồng cảm.

      Ba người vì hành động đột ngột của Hồng Lam mà biết làm sao, Hồng Lam nhân cơ hội dịch đầu gối về trước, hai cánh tay gầy gò đầy vết thương vịn lấy thành giường, khẩn cầu : “Tiểu NHu, con đại nhân đại lượng bỏ qua cho Tiểu Tiệp lần này, mẹ hứa với con sau này nó dám làm chuyện gì hại đến con nữa”

      Mặt Mẫn Nhu đanh lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hồng Lam còn tao nhã như trước, môi hé mở, nhìn cảnh vệ cũng như trả lời Hồng Lam: “Nếu hai người thể đảm bảo tôi được nghỉ ngơi vậy ngày mai cũng đừng tới đây nữa”

      “Thiếu phu nhân, xin lỗi , chúng tôi đưa bà ta ngay”

      Hồng Lam nhận thấy hai người nắm lấy lưng bà ta kéo , vội vàng ôm lấy cột giường, dù tay đau cỡ nào cũng chịu buông, dì Mai tiến tới đẩy tay bà ta ra bà ta cũng buông. Hồng Lam hai mắt ửng đỏ ngừng cầu xin, Mẫn Nhu chỉ thờ ơ lạnh nhạt đáp lại.

      “Tiểu Nhu, mẹ van con, lần này Tiểu Tiệp bị người ta xúi bậy nên mới làm ra chuyện như vậy, nó muốn hại con đâu”

      muốn hại tôi”

      Mẫn Nhu cười lạnh đưa bàn tay phải mất cảm giác lên trung, ánh mắt sắn bén bắn về Hồng Lam: “Vậy tôi phải chết , lạnh như băng nằm dưới 2 tấc đất chị ta mới hại tôi sao?”

      Hồng Lam ngẩn người, gương mặt tái , biểu ngây ngốc, lực tay hề giảm, hai cảnh vệ phai mất sức chín trâu hai hổ mới kéo được bà ta ra khỏi cột giường, mặc kệ bà ta chống cự liền kéo ra ngoài.

      “Chuyện gì xảy ra vậy, phải tôi bảo hai người trông coi cẩn thận rồi sao?”

      Giọng đàn ông nghiêm nghị quát lên khiến cho khung cảnh ồn ào liền trở nên im lặng, im lặng này mang theo chút cay nghiệt. Mẫn Nhu nhìn sang thấy Lục Thiếu Phàm vừa tan sở tới, gương mặt tuấn trầm xuống trước xuất của Hồng Lam.

    5. naibambi07

      naibambi07 Active Member

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      156
      Chương 99
      Hồng Lam bị cảnh vệ kéo , bà ta vừa nhìn thấy Lục Thiếu Phàm gương mặt lo lắng bỗng trở nên vui mừng như vớ được cành cây, ra sức đẩy hai cảnh vệ cố gắng kéo bà ta ra khỏi phòng.

      “Thị trưởng Lục, xin cậu hãy thả Tiểu Diệp ra, tôi xin cậu”

      Dù Hồng Lam có tham lam quyền thế nhưng bà ta đối với Mẫn Tiệp hết sức lo lắng, vừa ra khỏi phòng giam có được ngày để ra ngoài liền chạy tới đây cầu xin giúp Mẫn Tiệp.

      Mẫn Nhu nhìn thấy Hồng Lam té xuống đất còn chút tự tôn, lúc đó cảm thấy, Mẫn Tiệp kiêu căng vô pháp vô thiên như hôm nay chủ yếu đều do Hồng Lam quá dung túng ta. Khi Hồng Lam quỳ xuống thay Mẫn Tiệp cầu xin cũng hề cảm động hoặc yếu lòng.

      Lục Thiếu Phàm hề nhìn Hồng Lam thấp hèn cầu xin, ngay tới bên giường Mẫn Nhu, giúp đắp chăn lên, ôm vào lòng, sau đó hỏi thăm tình hình ngày hôm nay qua dì Mai.

      “Dì Mai, lát nữa dì cứ về ở đây, ở đây có tôi được rồi”

      “Vâng thưa cậu”

      Dì Mai nghe Lục Thiếu Phàm dặn xong, liền đưa mắt nhìn trộm nụ cười hiền hào mặt Lục Thiếu Phàm, cẩn trọng gật đầu. Sau đó, Dì Mai cũng dọn dẹp mọi thứ cần mang về nhà, lúc xoay người quên đưa mắt nhìn cảnh vệ lôi kéo Hồng Lam.

      vẫn chưa ăn tối sao? Lát nữa chúng ta cùng nhau ăn được ?”

      Mẫn Nhu như tựa vào ngực Lục Thiếu Phàm, ngẩng đầu lên, đưa cánh tay trái lên giúp Lục Thiếu Phàm chỉnh cổ áp, làm nũng .

      “Được”

      Dáng vẻ Lục Thiếu Phàm phục tùng, đưa mắt nhìn gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Mẫn Nhu, bàn tay nhàng vuốt ve phần bụng dưới chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình, môi cong lên, chữ ra êm tai, khóe miệng cong lên cười sung sướng.

      Hai người thân mật với nhau cố tình bỏ lơ Hồng Lam phát điên, ngoài kia cảnh vệ vẫn cùng bà ta dây dưa. Mẫn Nhu rúc đầu vào vai Lục Thiếu Phàm, ánh mắt đảo về phía cửa thấy Hồng Lam chịu rời , gương mặt vẫn còn trẻ trải qua nhiều năm chăm sóc kĩ xuất mấy vết rách đỏ, có lẽ là bị thương trong lúc giằng co.

      liên hệ với bệnh viện Tích Đàm ở đó có bác sĩ giỏi về tay, đợi chú Ba và chú Út thu xếp xong, chúng ta Bắc Kinh”

      Mỗi lần Lục Thiếu Phàm nhìn lướt qua cổ tay bị thương của , mắt lại lóe lên cảm giác đau đớn, quan tâm quá mức nên mới đau lòng khi thấy như vậy. Bất kể đưa ra quyết định gì cũng phản đối, lo lắng nhìn ánh mắt xót xa của .

      “Được, cứ sắp xếp

      Mẫn Nhu cười yếu ớt nắm bàn tay Lục Thiếu Phàm, mặt áp vào ngực , cảm thụ bình an mà Lục Thiếu Phàm mang tới, lời còn chưa hết bị giọng Hồng Lam cắt ngang.

      “Tiểu Nhu, dù sao Tiểu Tiệp cũng là chị ruột của con, xin con hãy bảo thị trưởng Lục thả nó ra được , bỏ qua cho nó lần này

      Chị ruột của ? tại còn có mối quan hệ này sao, bà ta cảm thấy lời này rất nhảm nhí sao?

      Còn nữa, ý Hồng Lam là sao?

      Mẫn Nhu vui vẻ liền trở nên u ám vì mấy tiếng la hét của Hồng Lam. Gương mặt cũng còn giữ nổi vẻ hiền hòa, nhìn Hồng Lam dung tay vịn chặt khung cửa mãi buông, bĩu môi lạnh lùng :

      “Bà lại muốn khắp nơi đồn đại cái gì đây, là Thiếu Phàm bắc cóc Mẫn Tiệp hay vợ chồng chúng tôi hùa nhau hãm hại con bà, muốn đẩy ra vào chỗ chết”

      Hồng Lam cũng nhận ra Mẫn Nhu giận, nghe câu chất vấn của Mẫn Nhu xong sắc mặt liền trắng bệch, môi mấp máp tính gì đó nhưng vừa thấy ánh mắt u ám của Mẫn Nhu do dự cắn môi, mở miệng ăn rất khép nép.

      “Mẹ phải có ý này, Tiểu Nhu, mẹ cầu xin con, đỡ với Lục thị trưởng, cậu ấy rộng lượng bỏ qua cho Tiểu Tiệp lần này”

      “Dù tôi có tha thứ cho chị ta cũng có ích gì. Tôi còn nhớ bà và con bà từng , ghét nhất những người như tôi lợi dụng quyền cao chức trọng mà tư lợi, vì vậy, đành phải xin lỗi bà lần này tôi giúp được”

      Lục Thiếu Phàm thay Mẫn Nhu mở miệng, giọng hờ hững chút để tâm khiến cho mọi hi vọng của Hồng Lam như đóng băng, bà tay suy sụp hai tay thả lỏng ngã xuống đất, sau đó bị cảnh vệ kéo .

      Môi Lục Thiếu Phàm hơi nhếch lên, ràng cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất quỷ dị, nhìn Hồng Lam chật vật kéo , tùy ý thêm vào.

      Bà yên tâm, tôi đảm bảo con giữ được tính mạng, dù vụ án bắt cóc này là do ta chủ mưu/

      Hồng Lam xụi lơ nghe Lục Thiếu Phàm như vậy hai mắt mở to, tròng đen co lại, trong mắt phản chiếu hình ảnh Lục Thiếu Phàm dịu dàng ôm lấy Mẫn Nhu. Bà ta đột nhiên tỉnh ngộ, điên cuồng phản kháng.

      “Lục Thiếu Phàm, mày là ma quỷ, tao có chết cũng bỏ qua cho mày”

      Mẫn Nhu nghe những lời ác độc của Hồng Lam, gương mặt sa sầm, vu khống coi như tính bây giờ còn nguyền rủa ác độc như vậy. Nếu phải bệnh, sợ mình ngồi dậy qua tát cho Hồng Lam còn răng ăn cơm.

      thực tế, Mẫn Nhu đúng là làm vậy, chẳng qua tự mình làm, mà giao việc này cho hai người cảnh vệ.

      “Chặn miệng bà ta lại, lôi

      Nhìn cảnh vệ dung vũ lực bịt miệng Hồng Lam lại, hai mắt mở to trừng trừng nhìn họ, Mẫn Nhu cũng giận lên, mà còn cười:

      “Bà yên tâm, tôi nhất định ra tòa làm chứng, tuyết đối che giấu , con bà chắc chắn có được phán quyết công bằng nhất”

      Lục Thiếu Phàm lòng dạ độc ác sao, cũng là chồng , là người chân thành nhất, cũng là người mà nhất, dù là ác quỷ, cũng cho phép ai buông lời nhục mạ.

      Tuy rằng, Mẫn Nhu trong lòng cũng đoán được hay có thể chính Hồng Lam cũng suy nghĩ như vậy, nhưng bị Hồng Lam làm cho hoảng sợ, vì Lục Thiếu Phàm nên tin vô điều kiện.

      Nhìn gương mặt trắng bệch của Hồng Lam, tay Mẫn Nhu cầm lấy bàn tay to của Lục Thiếu Phàm, là ác quỷ sao. ở trong mắt vĩnh viễn như khi mới gặp, lúc nào cũng phi thường tài giỏi, mang đến cho ấm áp.

      thanh gào thét của Hồng Lam xa dần, Mẫn Nhu dần dần thu hết lửa giận lại, nhắm mắt làm ngơ, có người quấy rối phòng bệnh an bình ít, nhưng yên tĩnh chưa duy trì được năm phút bị Mẫn Chí Hải cắt ngang.

      Đối mặt với Mẫn Chí Hải, Mẫn Nhu cũng biết mình nên dung thái độ gì, là nên kính trọng ông nhưng hai mẹ con Hồng Lam dựng nên cây cầu mà hai cha con thể vượt qua, nếu hận cũng chưa tới mức đó, khiến phải oán hận chính cha mình, oán ông lấy đại cục làm trọng lựa chọn nhân nhượng!

      Mẫn Chí Hải nhìn thấy HỒng Lam hành lang nhưng ra tay giúp. Khi ông xuất , Mẫn Nhu cũng nhìn thấy thái độ của ông đối với Hồng Lam có vẻ giận và xem như Hồng Lam gieo gió gặt bão, cũng nhìn thấy xấp văn kiện tay ông.

      “Tiểu Nhu, đây là thủ tục nhập viện của bệnh viện Tích Đàm, cha chuyện với bác sĩ trưởng khoa bên đó, ông ấy đích thân chữa trị cho đến khi tay con bình phục.

      Mẫn Chí Hải ngồi xuống ghế sô pha, ông nới lỏng caravat, tây phục cũng xuất nếp nhăn. Gương mặt già nua cũng tỏ vẻ mệt mỏi, nhìn ông đưa văn kiện tới, Mẫn Nhu nhận ngay, trong lòng rối loạn.

      có thể thấy Mẫn Chí Hải tốn rất nhiề công sức, khi ông nhìn thấy cổ tay quấn băng của , lúc nhắc tới vị bác sĩ trưởng rất vui mừng. Mẫn Nhu im lặng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, muốn nhìn thấy vẻ mặt thương của ông.

      KHi còn bé, luôn nghĩ, nếu có Hồng Lam và Mẫn Tiệp, dù mẹ mất hai cha con cũng nương tự nhau mà sống, hay cha lấy người khác, hai người giống như bao cha con khác, hạnh phúc sống với nhau.

      “Làm cha phí công rồi, chuyện này cần phiền đến cha”

      Lục Thiếu Phàm khiêm tốn nhận lấy thủ tục nhập viện thay cho Mẫn Nhu, hơi cười khiến cho Mẫn Chí Hải đnag lung túng vì vẻ lạnh nhạt của Mẫn Nhu mà trở nên hòa hoãn vài phần, ông bối rối nhìn chằm chằm tay Mẫn Nhu, lẩm bẩm :

      “Đây là chuyện mà cho thể làm cho Tiểu Nhu…”

      Giọng áy náy của Mẫn Chí Hải vang lên trong phòng bệnh, tay Mẫn Nhu cứng đờ, quay đầu nhìn Mẫn Chí Hải vì những đả kích gần đây mà già ít, khách khí lễ phép :

      “Cám ơn cha giúp con”

      Giọng Mẫn Nhu xa cách hề che giấu, đôi mắt Mẫn Chí Hải ánh lên xót xa, ông cũng thể ngồi mãi đây, quan tâm của ông bây giờ xem ra cũng là giả dối, chẳng qua muốn bao che đứa con mình trân trọng.

      “Thiếu Phàm, vậy con chăm sóc Tiểu NHu cho tốt, cha còn có việc, phải trước.”

      Mẫn Chí Hải nhìn vẻ bình thản của Mẫn Nhu, đợi Lục Thiếu Phàm tiễn vội vã rời . Sau đó, ông nghe tiếng Mẫn Nhu gọi giật, ông dừng lại nhưng quay người sang, bên tai là giọng Mẫn Nhu.

      “Cha, nếu cha thương con, chuyện Mẫn Tiệp xin cha đừng nhúng tay vào”

      Mẫn Nhu cũng phải ăn cả ngã về , sớm còn chút tình cảm với Mẫn Tiệp, Mẫn Chí Hải dù có đồng ý hay cũng thể nhân nhượng. Nhưng muốn tỏ lập trường của mình, với Mẫn Tiệp tuyệt đối tha thứ.

      “Tòa án xử thế nào liền thế ấy, cha nhiều lời, đây là nghiệt do Tiểu Tiệp tạo nên, con bé cũng nên vì tội lỗi của mình mà trả giá”

      Chỉ cần Mẫn Chí Hải thiên vị Mẫn Tiệp như vậy xử lý vụ án này cũng bớt trở ngại, nếu như Mẫn Tiệp

      “Đói bụng rồi đúng , mua cơm, em đợi lát”

      Lục Thiếu Phàm cúi người, ngón tay thon dài hất mái tóc ra sau tai, môi chạm vào môi , dường như muốn trấn an . Khi xoay người tính rời khỏi cánh tay mảnh mai ôm vòng lấy phía sau , ngăn cản cho .

      “Bà xã làm nũng sao?”

      Lục Thiếu Phàm đứng lại, giọng vui mừng từ phía đầu truyền tới, bàn tay ấm áp ph lên tay , nhàng vuốt ve, Mẫn Nhu cong môi, cọ cọ vào thắt lưng Lục Thiếu Phàm, hai tay siết chặt, giọng kiên định đầy tin tưởng.

      Thiếu Phàm, dù chuyện gì xảy ra, em muốn chúng ta cứ như vầy cả đời”

      Trải qua hai ngày tịnh dưỡng, Mẫn Nhu cũng hồi phục tám chính phần, trừ vết băng nơi cổ tay chứng tỏ là bệnh nhân sắc mặt hồng hào khác người thường mấy.

      Nắm mãi trong bệnh viện, Mẫn Nhu rất chán, liền cùng dì Mai dạo ở dưới lầu bệnh viện. hít lấy luồng khí trong trẻo, lúc quay về phòng bệnh gặpy tá, vì lời của họ mà Mẫn Nhu bình tĩnh liền trở nên rung động.

      “Lục phu nhân, cũng ở dưới lầu sao, vậy hẳn là gặp Kỷ tiên sinh?”

      Mẫn Nhu kinh ngạc trước câu hỏi của vị y tá lạ, mày nhíu lại, ba chữ Kỷ tiên sinh này kết hợp với vẻ tiều tụy của Kỷ Nguyệt Hân mấy ngày trước, cũng nghĩ tới Kỷ Mạch Hằng, ta nằm viện liên quan gì ?

      Y tá cũng nhận ra ngạc nhiên của Mẫn Nhu, vừa tính mỉm cười tiếp dì Mai ở cạnh Mẫn Nhu nhắc:

      “Y tá, thiếu phu nhân nhà tôi cũng mệt rồi, cần về phòng nghỉ ngơi, có cơ hội chuyện tiếp

      Dì Mai vội vàng cắt ngang, gương mặt còn biến sắc khiến Mẫn Nhu rất dễ nhận thấy, xem ra dì Mai che giấu gì đó, chỉ sợ là cùng chuyện lúc trước Thẩm Tấn Hàm cho Chân Ni kể.

      “Xin lỗi, Lục phu nhân, tôi quấy rầy nữa”

      “Khoan , chờ chút”

      Y tá ngại ngùng cười cười, dì Mai biến sắc, y tá thức thời chào tạm biệt, muốn quay về phòng bệnh kiểm tra tiếp tục bị Mẫn Nhu gọi lại.

      “Thiếu phu nhân”

      Dì Mai tính cản Mẫn Nhu chuyện với y tá, nhưng Mẫn Nhu lại trước, tới trước mặt y tá, chân thành hỏi:

      y tá, vị Kỷ tiên sinh mà vừa nhắc có liên hệ với tôi sao?”

      Y tá khó xử nhìn Mẫn Nhu rồi lại nhìn dì Mai, trong lòng thầm nghĩ cũng biết miệng mồm của mình gây ra chuyện, xem ra vị Lục phu nhân này căn bản biết chuyện, bằng vị đại thẩm kia cũng đâu trừng mắt nhìn mình.

      ra cũng có gì, chỉ là lúc phẫu thuật, vì số lượng máu ngân hang máu cung cấp thích hợp với máu của còn thiếu 800cc, hơn nữa bác sĩ , lúc phẫu thuật nếu có đủ máu tỉ lệ tử vong giảm xuống 30%, cho nên..”

      Cho nên, Kỷ Mạch Hằng làm hung cứu mỹ nhân, sợ chết đưa tay hiến 800cc máu.

      Mẫn Nhu trong đầu tiếp nhận lời y tá , ống tay áo dưới tay nắm thành quyền, nhớ lại lúc tỉnh dậy có thấy ở miệng Lục Thiếu Phàm có vết thương. cảm thấy giấc mơ đó kì quái, Mẫn Nhu hít hơi sâu, lặng lẽ xoay người, hề để ý tới vẻ lo lắng của y tá và dì Mai, trong lòng trầm ngâm, thẳng về phòng bệnh.

      Dì Mai trách cứ nhìn y tá, vội vàng đuổi theo, quên giải thích..

      “Thiếu phu nhân, chuyện này cũng thể trách thiếu gia, người đàn ông kia dặn chúng tôi được cho nghe…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :