1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lục Thiếu Phàm, Em yêu anh - Cẩm Tú Lưu Niên (104c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. naibambi07

      naibambi07 Active Member

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      156
      Chương 85
      Khi Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm xuống ăn cơm, Lục gia và những người khác ăn sáng, hai người Thẩm gia và Chân Ni cũng thấy đâu.

      “Hai đứa mau tới đây ăn , cơm canh cũng nguội cả rồi”

      Bà Lục nhìn Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu tay trong tay tới cũng hỏi nhiều, chỉ dặn hai người ngồi xuống dùng cơm, sau đó bảo dì Mai lấy bát canh chim bồ câu còn nóng để bồi bổ cho Mẫn Nhu.

      Đậu Đậu tự mình ăn từng muỗng, đôi mắt lay động nhìn sang Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu lại như tên trộm chột dạ kéo chặt cổ áo sợ bị mọi người xung quanh nhìn thấy gì đó.

      “Mẹ, sao mặt mẹ lại đỏ như vậy!”

      “Có sao??”

      Mẫn Nhu tự nhiên cũng thấy bà Lục và Lục Tranh Vanh nhìn sang mình, nhất thời bối rối ho khan, đưa tay lên xoa xoa gương mặt của mình, dưới bàn dùng chân đá Lục Thiếu Phàm, ý bảo giải vây giúp .

      “Mẹ, vừa nãy là cha ăn hiếp mẹ đúng , lúc nãy con nghe tiếng mẹ khóc…”

      Đậu Đậu ngừng ăn cơm, đôi mắt trong veo nhìn Mẫn Nhu. Còn lại hận thể tìm cái lỗ chui xuống đất, quan tâm đó khiến xấu hổ biết nên gì.

      Đậu Đậu đồng ngôn vô kị (1), nhưng những người khác nghe đều hiểu, chỉ sợ sớm đoán ra lý do tại sao Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm trễ như vậy mới xuống. Nhưng chuyện này bị bày ra bàn lại là chuyện khác, ngay cả người ung dung như Lục Thiếu Phàm cũng ngượng ngập mở miệng, phát huy phẩm chất im lặng là vàng.

      “Mẹ, mặt mẹ đỏ như táo Đậu Đậu rất thích”

      Đậu Đậu len lén nhìn Mẫn Nhu, ngượng ngùng cong môi, hề phát giác ra những lời mình lúc nãy có gì phải, thậm chí còn a dua gắp miếng cà chua đưa cho Mẫn Nhu, tỏ vẻ ra oai: “An ủi mẹ khi bị cha khi dễ”

      Gương mặt Mẫn Nhu đen lại, khóe miệng co rút dám nhìn bà Lục và Lục Tranh Vanh, nhận miếng cà chua Đậu Đậu đưa tới rồi ngoan ngoãn cúi đầu ăn, ngay cả cổ và tai cũng ửng hồng.

      Mẫn Nhu chưa từng hi vọng bữa cơm này nhanh kết thúc như hôm nay, trong lúc này dám gắp đồ ăn, chỉ khiêm tốn ăn những thứ trước mặt mình. Lục Thiếu Phàm vẫn tỏ ra chẳng ảnh hưởng gì tới mình, cái gì nên ăn cũng ăn, thỉnh thoảng còn gắp vài món thích sang.

      “Ăn nhiều đậu có lợi cho phát triển của con”

      Lục Thiếu Phàm đem đậu bỏ vào chén , dịu dàng căn dặn, gương mặt đầy vẻ thương của người cha, mong chờ dành cho đứa con chưa sinh của mình.

      Vì có Lục Thiếu Phàm chăm sóc, mất tự nhiên của Mẫn Nhu cũng mất dần, ngờ bà Lục lại câu khiến muốn bỏ chạy.

      “Tiểu Nhu mang thai. Tuy qua thời kì nguy hiểm nhưng phải chỉ có mình bản thân, thể như xưa. Con cũng nên tiết chế tí, đừng có cả ngày cứ quấn lấy Tiểu Nhu, biết chưa?

      Tay Lục Thiếu Phàm khẽ khựng lại, gương mặt khôi phục như xưa, nở nụ cười ôn hòa khiêm tốn, trước lời nhắc của bà Lục khiêm tốn đón nhận:

      “Con biết thưa mẹ”

      Ăn cơm xong, sắc mặt Lục Tranh Vanh cũng tốt lên quay gót trở về phòng sách. Dù , nhưng ai cũng biết Lục Tranh Vanh đấu với Thẩm lão đầu xem ra bại, mất cả thể diện, nếu thắng làm gì ăn bữa cơm yên tĩnh đến thế?

      “Nếu Tấn Hàm tính kết hôn hai đưa xem rãnh ngày nào tới khu mua sắm chọn món quà mang qua

      Bà Lục cũng tránh chạm vào nỗi đau của Ông Lục, trước khi Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu về phòng mới chuyện quà tặng, dù sao hôn lễ của Chân Ni và Thẩm Tấn Hàm cũng dự định tổ chức vào cuối tháng này

      Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm ăn ý nhìn nhau cười, đáp ứng chuyện mua quà sau đó quay về phòng mình.

      “Em tính tham gia cuộc họp cổ đông của Mẫn thị sao?”

      Khi Mẫn Nhu tắm xong ra ngoài Lục Thiếu Phàm thanh tao lịch ngồi ghế salon, bên trong phòng mở điều hòa rất ấm áp nên dù chỉ mặc bộ áo ngủ mỏng manh cũng thấy lạnh.

      Mẫn Nhu tới, tóc ướt đẫm. Lục Thiếu Phàm cầm sẵn trong tay máy sấy, giống như bao nhiêu đêm, lại đứng sau lưng , dịu dàng giúp hong khô tóc.

      “Ừ”

      Tiếng máy sấy cũng át tiếng trả lời. Mẫn Nhu lười biếng híp mắt, tựa vào người Lục Thiếu Phàm, mặc cho mười ngón tay của xuyên qua tóc, lướt qua gò má , cảm nhận thương của .

      Cho dù trả lời Lục Thiếu Phàm cũng đoán được, hỏi vấn đề nắm chắc, nếu hỏi dự liệu được kết quả.

      “Hồng Lam bị cuốn vào vụ án tham ô, mấy ngày nữa bên viện kiểm sát thụ lí thẩm tra”

      Tóc đen bay bay dần dần tĩnh lại, tiếng máy ấy cũng hòa tan vào giọng của Lục Thiếu Phàm. Mẫn Nhu tựa vào lồng ngực , mày nhíu lại. Khi ôm vào lòng xoay người ôm cổ Lục Thiếu Phàm:

      “Nếu như các cổ đông mẫn thị đều đồng ý khởi tố Hồng Lam chắc chắn rất náo loạn, những người dính tơi đám quan chức tham nhũng cũng bị liên lụy phải ?”

      Mấy câu hỏi của Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm cũng chỉ cười, giữ lấy cằm dưới của , dịu dàng thở dài.

      “Quan chức tham nhũng chắc chắn bị đưa ra pháp luật, nhưng việc đó và việc được điều nhiệm lên chức là hai việc khác nhau”

      Mẫn Nhu cảm giác như bị nhìn thấu tâm tư. bối rối, năm nay các quan viên ở thành Phố A đều được tiến cử, sau khi biết việc này, muốn dùng chút sức lực non yếu của mình giúp đỡ con đường chính trị của Lục Thiếu Phàm. Hôm nay Lục Thiếu Phàm vậy khiến khỏi thất vọng.

      “Hành động lần này đều do cậu em đề xướng, nếu lấy được công lao, họ cũng chọn điều nhiệm lên tỉnh chính phủ”

      Trước ánh mắt khó hiểu của Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm ôn hòa ngắm nhìn gương mặt quan tâm của , xoa xoa mái tóc dài, tiếp:

      “Chính trị rất phức tạp, chuyện các đảng phái tranh giành là tránh khỏi. Nhất là khi thấy địa vị Lục gia càng cao, ở thương trường chắc chắn có ít đối thủ, họ làm sao có thể trơ mắt nhìn người Lục gia lên chức sau đó ngồi chờ chết”

      “Cậu em trước khi nhận chức bí thư tỉnh ủy cũng phải xuống ngựa, sau đó mới ngồi lên được vị trí này.Nếu Thiếu Phong và Tư Tình còn sống, sợ rằng cậu em và trong hai người bị điều khỏi thành phố A. Đám quan chắc chắn để người Diệp gia và Lục gia ở gần kết thành thế lực lớn mạnh”

      Bị Lục Thiếu Phàm nhắc nhở, Mẫn Nhu liền mở rộng tầm mắt. Có nghĩa sau khi công khai thân phận là cháu của Diệp gia, cậu và Lục Thiếu Phàm cũng mất cơ hội thăng tiến, những thế cậu và Lục Thiếu Phàm có thể bị điều sang thành phố khác nhậm chức?

      Chính trị rất nhạy cảm, các đảng phái đấu đá với nhau ngày càng gay gắt. Ai cũng hiểu nhìn bên ngoài thấy cục diện hòa bình giả tạo, đằng sau che giấu biết bao người chết kẻ sống.

      Bên đầu bộ phận tuyên truyền tìm làm người phát ngôn lý do chắc cũng đơn giản. ngôi sao có sức ảnh hưởng xã hội chỉ là mây trôi, thứ họ quan tâm là thế lực sau lưng , Lục gia, Diệp gia còn cả Mẫn thị. Ba nhà gộp lại cùng cũng cố thế lực khiến cho biết bao nhiêu người thèm dãi muốn làm quen.

      Nếu trước kia vì lợi trước mắt mà đồng ý, thứ chờ đợi Lục Thiếu Phàm phải là cơ hội thăng tiến mà là cuộc sống bão tố, lần này hành động chỉ sợ khó có thể lo thân mình.

      Mẫn Nhu nhìn thái độ của Lục Thiếu Phàm, nghĩ đến cuộc hôn nhân của hai người, khỏi .

      “Hôn nhân của chúng ta vẫn chưa được hạnh phúc mỹ mãn đúng ?”

      Mẫn Nhu chăm chú nhìn vào mắt Lục Thiếu Phàm, muốn bỏ lỡ từng thần sắc biến hóa của . Vẻ nghiêm túc khiến Lục Thiếu Phàm cười khẽ, xoa gò má , ôm vào lòng, nụ hôn như cánh bướm rớt lên trán.

      “Ai bảo Lục Thiếu Phàm vừa gặp Mẫn Nhu như người mất lý trí. Lúc đó, chỉ có suy nghĩ là làm sao đem ngốc nghếch này lừa gạt về nhà, chỉ noi theo gương theo Edward VIII (2) chỉ thích mỹ nhân thích giang sơn”

      “Em muốn làm Simpson phu nhân, bà ấy gả cho rất nhiều người”

      Mẫn Nhu làm nũng rúc vào vai Lục Thiếu Phàm, trong lòng vừa cảm động vừa hạnh phúc đến lối thoát. Xem ra khi còn do dự Lục Thiếu Phàm hạ quyết tâm cùng cả đời.

      Cuộc hôn nhân này nếu Lục Thiếu Phàm kiên trì, có khi gặp ngăn trở của bà Lục tuyên bố kết thúc. Khi đó, vẫn chìm trong nỗi đau quá khứ, chưa tin tưởng Lục Thiếu Phàm, nếu như Lục Thiếu Phàm…

      Mẫn Nhu nhìn hai mắt đen trong suốt của Lục Thiếu Phàm, đôi mắt cũng lóe ra tình ý, người đàn ông xuất sắc như thế làm sao có thể bỏ qua?

      “Nếu em là con của tội phạm tham ô, Lục Thiếu Phàm, làm gì?”

      Lựa chọn buông tay bo bo giữ mình, hay vì đạo nghĩa hề chùn bước mà , sau đó đánh mất mọi thứ. Bên tai tiếng cười trầm thấp của vang lên, Mẫn Nhu nhìn gương mặt tuấn tú đó, hề có vẻ nghiêm túc như . xấu hổ nhéo tay Lục Thiếu Phàm, bất mãn :

      “En hỏi đó, nghiêm túc chút

      Lục Thiếu Phàm cười yếu ớt, lông mày nhướng lên, đôi mắt khóa chặt gương mặt , lật người đem đẩy xuống ghế sô pha, cười tủm tỉm thưởng thức vẻ chống đối của , như con cáo giáo đắc ý vểnh đuôi, cuối người chặn lại mọi chống đối của .

      “Lục Thiếu Phàm, …”

      Khi Mẫn Nhu đỏ mặt thở dốc nhìn chằm chằm , gương mặt tuấn kia cũng đầy vẻ dịu dàng che chở, ôm về giường, phủ chăn lên người, giọng thầm vào tai :

      “Có lẽ mang em trốn, đến nơi ai tìm thấy chúng ta, để em gặp bất cứ tổn thương nào, đó là chuyện đều tiên muốn làm nhất”

      Mẫn Nhu mỉm cười nhắm mắt, trong lòng vừa ngọt vừa chát, đưa tay vòng lấy thắt lưng , thỏa mãn :

      “Có bên cạnh tốt, Thiếu Phàm”

      Vụ án Hồng Lam dù Lục Thiếu Phàm giúp, Mẫn Nhu cũng tính làm thánh mẫu. Công việc vẫn chưa xong, nên khi nhận được điện thoại họp đại hội cổ đông liền đồng ý, dù sao cũng là cổ đông lớn nhất,

      Cúp điện thoại xong, Mẫn Nhu liền chìm trong suy nghĩ, quay về Mẫn thị phải làm gì đây…

      (1) Đồng Ngôn vô kỵ: Trẻ chuyện kiêng kỵ

      (2) Edward là Hoàng tử xứ Wales (tức là chức Hoàng thái tử của ), suốt trong thập niên 1920, Thái tử Edward đại diện vua cha, George V, đảm đương nhiều công việc của triều đình ở trong nước cũng như ngoài nước. Ông đặc biệt hay thăm viếng những vùng nghèo đói trong nước, và 16 lần kinh lý các thuộc địa từ năm 1919 đến 1935.

      Wallis Simpson là người phụ nữ có hai đời chồng, và Hoàng tộc cho phép Edward VIII cưới người li dị hai lần. còn giải pháp nào khác để giữ ngai vàng, Edward ký văn kiện thoái vị.

      Mối tình ngang trái của ông với nữ công tước Wallis Simpson là scandal lớn trong hoàng tộc quốc

    2. naibambi07

      naibambi07 Active Member

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      156
      Chương 86
      Buổi tối khi Lục Thiếu Phàm tan sở về nhà, Mẫn Nhu liền kể lại việc tham gia hội đồng quản trị. Lục Thiếu Phàm nhíu mày trầm ngâm, thêm gì cả, chỉ dặn nếu tới Mẫn thị nên mang theo luật sư.

      “Em còn nhớ vị luật sư giúp em chuyện tranh chấp tài sản lần trước ? Ngày mai ông ấy tới, sau đó em hãy cùng ông ấy tới Mẫn thị, trước với ông ấy’

      Mẫn Nhu cũng tán thành với đề nghị của Lục Thiếu Phàm, ban hội đồng quản trị chắc chắn xử lý chuyện Hồng Lam tham ô công quỹ, khi đó lại nhắc tới luật pháp, có luật sư bên cạnh vẫn tiện hơn.

      Nhắc tới luật sư, Mẫn Nhu liền nhớ đến Lục Thiếu Phàm mà nghiên cứu về chuyện phân chia tài sản, trong lòng khỏi cảm động, vòng tay ôm lấy Lục Thiếu Phàm tính cởi áo khoác ra.

      Hôm nay sao em lại dính lấy vậy?”

      có gì, chỉ là muốn ôm thôi”

      “A!”

      Lục Thiếu Phàm vui mừng bật cười, tiếng cười dịu dàng ôn hòa, chậm rãi xoay người. Khi ngẩng đầu lên ôm vào lòng, đôi mắt sáng lóe lên tia chói mắt, ngay cả khóe miệng cũng cong lên.

      Mẫn Nhu nhắm mắt, bình yên tựa vào ngực , nghe tiếng tim đập của , khỏi cảm thấy an tâm, hạnh phúc ngọt ngào này như loại tơ tằm đem trái tim của trói vào nhau.

      Cuộc họp diễn ra vào buổi trưa. Mẫn Nhu vừa ăn xong cơm trưa liền thay đồ chuẩn bị, Liên luật sư cũng đến, giống như tính đúng thời gian làm việc và nghỉ ngơi của .

      “Thiếu phu nhân, đối với chuyện phó tổng tham ô công quỹ, tôi muốn biết quan điểm của như thế khi họp tôi cũng dễ ứng phó hơn”

      “Vậy phải làm phiền Liên luật sư rồi!”

      Quan điểm của Mẫn Nhu rất đơn giản, cứ làm theo lẽ công bằng, tuyệt đối nhân cơ hội hạ Hồng Lam, cũng nhân nhượng, dù Hồng Lam có làm vì Mẫn thị nữa.

      Mẫn Nhu và Liên luật sư tới Mẫn thị, ngang qua sảnh công ty trực tiếp tiến về phòng họp. Sau khi Liên luật sư giới thiệu tư cách cổ đông của Mẫn Nhu, cả Mẫn thị đều xao động, vô số cặp mắt nhìn theo họ về phía phòng họp, hôm nay mọi người đều biết ở đó tổ chức đại hội cổ đông

      Lúc Mẫn Nhu tới trước cửa phòng họp, chậm lại, quay đầu nhìn luật . Ông gật đầu đáp lại, xác nhận chuẩn bị xong, mới đẩy cửa nhấc chân vào.

      Bên trong phòng ấm áp liền tràn lạnh lẽo, cuộc họp diễn ra liền bị cắt ngang, mọi người đều đồng loạt nhìn ra cửa, Mẫn Nhu đưa mắt nhìn đống giấy tờ bàn.

      “Sao ta lại tới đây?”

      Mẫn Tiệp ngạc nhiên, ban giám đốc và các cổ đông phản ứng bình tĩnh hơn nhiều, chuyện Mẫn Chí Hải đem 50% cổ phần Mẫn thị chuyển cho con lớn còn là bí mật của Mẫn thị.

      Cuộc họp hôm nay cũng vậy, tuy diễn ra bí mật nhưng cũng đoán được Mẫn Nhu xuất để xử lý chuyện Hồng Lam tham ô công quỹ. Mẫn Nhu bây giờ là cổ đông lớn nhất của Mẫn thị có thể mượn chuyện này mà tạo uy thế, đây là điều kiện tiên quyết nếu muốn lời của mình có trọng lượng ở Mẫn thị.

      Đây cũng là lý do khiến Mẫn Tiệp gấp đến nỗi giơ chân, ta nghĩ Mẫn Nhu mang thai nên tham gia cuộc hộp hôm nay. Dù Mẫn Nhu muốn nhân cơ hội này mà ném đá xuống giếng cũng phải lo lắng cho đứa trẻ, ở nhà mà dưỡng thai

      Mấy ngày qua, ta dồn mọi sức lực suy nghĩ xem có cách nào đưa mẹ thoát khỏi việc bị tù, lúc nhìn tới danh sách cổ đông cũng chỉ lướt sơ, coi kĩ, sau đó chuyên tâm cùng Will nghiên cứu xem có cách nào thuyết phục các cổ đông khởi tố Hồng Lam.

      Hôm nay nhìn thấy Mẫn Nhu, bên cạnh còn có người đàn ông trung niên cầm cặp, ai cũng đều biết đó là luật sư. Bao nhiêu tự tin của Mẫn Tiệp để thuyết phục các cổ đông biểu quyết khởi tố Hồng Lam tham ô công quỹ liền sụp đổ.

      “Với tư cách cổ đông của Mẫn thị, chẳng lẽ tham gia cuộc họp ban quản trị cũng phải xin phép sao?”

      Mẫn Nhu cười lạnh nhìn thái độ tức đến nghiến răng nghiến lợi của Mẫn Tiệp, sau đó hướng về phía Mẫn Chí Hải ngồi tới, ánh mắt lướt qua hai bên dãy bàn, lúc nhìn thấy nụ cười ôn hòa của Will trong lòng thầm kinh ngạc, ta sao lại ở đây?

      Cuộc họp ban quản trị để giải quyết nội bộ công ty tuyệt đối cho người ngoài tham gia, người đàn ông này xuất chứng tỏ ta có chức vị trong công ty hơn nữa chức vị hề thấp. Lúc biết được điều này, Mẫn Nhu chỉ lạnh lùng nhếch môi.

      khí trong phòng họp liền trở nên căng thẳng, Mẫn Tiệp đứng dậy thở hổn hển, bất lịch trừng mắt nhìn Mẫn Nhu, cây bút trong tay cũng bị Mẫn Tiệp siết đến mức có thể gãy làm đôi.

      Mẫn Nhu là cổ đông lớn nhất, theo lý nên ngồi bên trái cạnh Mẫn Chí Hải, vị trí đó vốn ai ngồi dường như chuẩn bị riêng vì . Mẫn Nhu cũng khách khí, khi trợ lý chủ tịch giúp kéo ghế, Mẫn Nhu liền ngồi xuống, trợ lý liền để văn kiện xuống trước mặt , đưa nước tới.

      “Giúp tôi chuẩn bị ghế cho luật sư, cám ơn”

      Mẫn Chí Hải răn dạy Mẫn Tiệp vài câu, Mẫn Tiệp cam lòng chịu ngồi xuống, khi Mẫn Nhu dặn trợ lý lấy ghế Mẫn Tiệp hừ tiếng, ý tứ khinh thường ràng.

      Mẫn Nhu cũng chỉ khẽ nhíu mày, mời Liên luật sư ngồi xuống để cuộc họp tiếp tục, trừ lúc ngồi xuống gọi Mẫn Chí Hải tiếng cha, còn lại đều chuyện quá nhiều.

      Các cổ đông tham đều nhìn lướt qua mối quan hệ của và Mẫn Chí Hải, bây giờ hai người đều là cổ đông công ty tất cả đều lấy lợi ích Mẫn thị để lên lầu, tại có thể thân tình chỉ sợ lúc giải quyết chuyện Hồng Lam xuất dứt khoát, đó cũng là điều mong đợi.

      “Đối với hành động tham ô đút lót của phó tổng tiền nhiệm Hồng Lam, tôi nghĩ các vị ngồi đây đều có suy nghĩ của mình, cũng hiểu chuyện này ảnh hướng tới Mẫn thị chúng ta”

      Cuộc họp nãy giờ vẫn bàn những chuyện ngoài lề, hề nhắc đến việc Hồng Lam, Mẫn Nhu cũng thấy thái độ đắc ý của Mẫn Tiệp, ánh mắt lóe lên lạnh lùng cắt ngang.

      Toàn hội nghị lâm vào cục diện bế tắc, Mẫn Nhu nhìn nụ cười mặt Mẫn Tiệp cứng lại, sau đó quan tâm mà đưa mắt nhìn sang Will. Từ đầu đến cuối, vẫn cười tự nhiên, đối với Mẫn Nhu hề có thù hận, lúc mắt Mẫn Nhu nhìn sang còn gật đầu chào hỏi.

      Mẫn Nhu nhíu mày, cười thân mật đáp lại, đưa mắt nhìn sang Mẫn Chí Hải:

      “Với thân phận cổ đông lớn nhất của Mẫn thị, tôi hi vọng quyền lợi của mình được bảo hộ, tôi nghĩ cầu này cũng quá đáng chứ thưa chủ tịch”

      Gương mặt Mẫn Chí Hải cũng rất nghiêm túc, tuy ông vì chuyện Hồng Lam cũng chạy vậy khắp nơi, nhưng trước hội đồng quản trị cũng đến mức vì chuyện tư mà làm rối kỉ cương, dù sao đây cũng là vấn đề lợi ích của công y.

      Nếu Mẫn Chí Hải trả lời chắc chắn đứng về phía Mẫn Nhu, vì vậy khi ông tính , Mẫn Tiệp an phận liền xen miệng vào, quay đầy nhìn về phía Mẫn Nhu:

      “Đúng là trò cười, nắm giữ 50% cổ phần của Mẫn thị chỉ gián tiếp chứng tỏ điều có ý đồ với Mẫn thị sao?

      Trước câu chất vấn của Mẫn Tiệp, Mẫn Nhu thản nhiên cong môi, mười ngón tay cầm cây bút mới tinh xoa , nhàn nhã tựa lưng vào ghế, nhìn Mẫn Tiệp bừng bừng khí thế chậm rãi phản bác:

      Gia Cát Lượng trước khi rời núi cũng chưa từng đánh trận, chị dựa vào đâu mà nghi ngờ năng lực của tôi? Hơn nữa…”

      Mẫn Nhu mím môi cười, nụ cười của lại làm cho mọi người ở đây cảm thấy lạnh lẽo, ngay cả vẻ mặt Mẫn Tiệp cũng tái , đối với nụ cười quỷ dị của Mẫn Nhu, ta đoán ra được ý định.

      “Chị phải là cổ đông công ty, phải là nhân viên có cấp bậc trong công ty, cũng phải thành viên ban quản trị, vậy chị lấy thân phận gì mà ngồi ở đây hôm nay?”

      Mẫn Nhu bị Mẫn Nhu móc sắc mặt liền tái . Bộ dạng vô tội của Mẫn Nhu khiến ta khó chịu, Will ngồi bên cạnh nắm tay Mẫn Tiệp trấn an.

      Will cấp cho Mẫn Tiệp nụ cười yên tâm, Mẫn Tiệp cũng bình tĩnh lại trấn an lồng ngực phập phồng vì giận của mình, ta liếc mắt nhìn Mẫn Nhu, khôi phục lại bình tĩnh, khóe miệng cũng nở nụ cười chế giễu như xem kịch vui.

      “Mẫn tiểu thư, hình như vị luật sư sau lưng là Liên luật sư chuyên dụng của tập đoàn Thiều Mỹ”

      Câu hỏi của Will rất sắc bén, nụ cười mặt ta vẫn lưu lại tuy ôn hòa nhưng đầy toan tính. Câu của ta vang vọng, Mẫn Nhu cảm thấy vô số ánh mắt bắn về phía mình, ánh mắt hề tốt lành gì giống như im lặng tra hỏi xem những lời Will .

      Tập đoàn Thiều Mỹ ở trong giới doanh nghiệp thành phố A ai mà biết, đó là xí nghiệp của Lục gia, chưa đề cập đến vấn đề kinh doanh khách sạn, liên tục đối đầu với Mẫn thị, nay lại để cho luật sư của Thiều Mỹ tham gia cuộc họp nội bộ của Mẫn thị phải là tát vào mặt Mẫn thị sao?
      Nếu chuyện này truyền , trong giới kinh doanh trở thành chuyện cười, cũng tán thưởng Thiều Mỹ xem việc giúp người là niềm vui, khi dễ Mẫn thị bọn họ Liên luật sư cũng mời nổi.

      Vẻ mặt Mẫn Nhu cứng đờ, trách cứ bản thân cẩn thận mấy cũng có sơ sót, cũng oán tên Will này quả nhiên thâm độc. có thể nhận ra luật sư làm việc cho các tập đoàn chứng tỏ cũng biết giới doanh nghiệp ở Thành Phố A như lòng bàn tay.

      “Liên luật sư có lòng nhiệt tình chúng tôi rất cảm ơn, nhưng Mẫn thị nghèo tới mức thể mời được luật sư”

      Lời Mẫn Chí Hải xong, sắc mặt cũng tốt. Lúc nãy ông chú ý tới vị luật sư theo sau Mẫn Nhu, nếu biết là luật sư của Thiếu Mỹ ngay khi bước vào ông mời ra ngoài.

      Mẫn Nhu thể thấy ánh mắt trách cứ của Mẫn Chí Hải, cũng phải biết tiếng dị nghị bất mãn của mọi người, liếc nhìn vẻ tiểu nhân đắc chí của Mẫn Tiệp, cũng hiểu thể để mặc được nữa liền tính mở miệng, ngờ ngay cả đứng dậy trước .

      “Sáng nay tôi kết thúc hợp đồng với Thiều Mỹ, nay tôi lấy thân phận luật sư riêng của Mẫn Nhu tiểu thư đề ngồi đây, thay ấy xử lý các vấn đề pháp luật”

      Luật sư giải thích, đổi lấy mọi người ai cũng tin, Mẫn Tiệp tính gì đó nhưng bị Will ngăn lại, vẻ mặt Mẫn Chí Hải cũng trở nên hòa hoãn.

      “Đây là giấy tờ kết thúc hợp đồng, nếu các vị có nghi ngờ có thể xem qua.“

      Mẫn Nhu nhìn luật sư phát bản photo kết thúc hợp đồng cho mọi người, quay đầu nhìn cặp tài liệu ông để ghế trong lòng xúc động, vừa đau lòng vừa nhận thấy rất .

      Lục Thiếu Phàm, em nên làm gì với đây…

      “Ra là có chuyện như vậy, ha ha, xem ra chúng ta hiểu lầm”

      Mọi người đều nở nụ cười an tâm, gương mặt Mẫn Tiệp vì ganh ghét mà trở nên méo mó. Mẫn Nhu cũng phải hồng mềm, mấy lần bị Mẫn Tiệp thêu dệt mọi chuyện, làm gì cho ta cơ hội thứ ba ngồi ở đây.

      “Mẫn tổng giám, Chị lại lần nữa cố tình gây chuyện, với tư cách cổ đông lớn nhất, tôi trịnh trọng mời chị rời khỏi phòng họp.

      “Mày”

      Mẫn Tiệp đứng dậy, sắc mặt biến đổi màu sắc liên tục, Mẫn Nhu cảm giác chiếc bàn hội nghị nhoi này liệu có bị Mẫn Tiệp hất tung.

      “Mẫn Nhu…”

      “ra ngoài, nghe thấy sao”

      Mẫn Tiệp á khẩu nhìn Mẫn Chí Hải cáu kỉnh quát lớn, vẻ mặt ủy khuất nhìn ông, người sau vẫn tỏ ra bình thản, Mẫn Nhu cứng rắn lần nữa lặp lại:

      “Nếu có chuyện gì, ra ngoài

      Mẫn Tiệp mím môi, dùng đôi mắt uất hận nhìn Mẫn Nhu, cầm lấy giấy tờ của mình ra ngoài, giày cao gót giẫm mạnh xuống đất, chứng tỏ chủ nhân của nó rất nhen, nhưng đây phải vấn đề mọi người quan tâm.

      Nếu còn Mẫn Tiệp, khí cuộc họp cũng giãn dần. Chuyện Mẫn Nhu vừa đề cập, vấn đề Hồng Lam được đem ra thảo luận, có lẽ vì Mẫn Tiệp nên mọi người cũng do dự, nhưng cuối cùng đều đồng ý khởi tố.

      Mẫn Nhu nghe những lời nịnh hót mà gương mặt vẫn bình thản, ngoại trừ việc Hồng Lam giơ tay biểu quyết còn lại đều im lặng, khi chú ý tới ánh mắt đối diện như đốt cháy mình coi như thấy.

      “Nếu các vị cảm thấy còn có chỗ nào ổn có thể với luật sư Liên, xin lỗi thể tiếp các vị được”

      Ở cuối buổi hội nghị, Mẫn Nhu vẫn cười tao nhã, động tác nhàng, ngang qua dãy bàn về phía cửa, hành động ràng vô lễ nhưng khi Mẫn Nhu làm lại là chuyện hợp lý.

      Cách đây lâu Mẫn tổng giám còn đưa cả tên bộ đội hàng vào làm, hôm nay Mẫn Nhu lại tới mang theo cả luật sư, xem khách sạn chúng ta có phải chuẩn bị đổi chủ?”

      “ai mà biết được! Chỉ cần ảnh hưởng đến công ăn việc làm của chúng ta tốt”

      Tôi nghe Mẫn tổng giam và Mẫn Nhu hay bất hòa, hơn nữa cuộc hôn nhân giữa ấy và thiếu tổng của Kỷ thị thất bại, trước đây ta là bạn trai của Mẫn Nhu, sau này lại vì Mẫn tổng giám mà bỏ Mẫn Nhu”

      Trong phòng vệ sinh đám nhân viên nữ trò chuyện, càng càng quá đáng, hai tay chà xát vào nhau cùng với ít dịch rữa tay rồi thao thao bất tuyệt đoán xem ý đồ của Mẫn Nhu khi tới đây là gì, căn bản chú ý tới cánh cửa nhà vệ sinh mở ra.

      “Mới vừa rồi tan họp tôi nghe mọi người thảo luận chuyện Hồng phó tổng tham ô, là Mẫn Nhu tính dàn xếp ổn thỏa, đòi đệ đơn tố cáo lên tòa”

      “Oa!! Phụ nữ đúng là động vật đáng sợ, Mẫn Nhu làm như vậy ràng là nhắm vào hai mẹ con Tổng giám”

      ..

      “Mẫn tiểu thư…”

      Ba người , chợt người quay đầu lại thấy Mẫn Nhu từ sau lưng tới, hô to tiếng, giọng che dấu được kinh ngạc và lo lắng.

      Mẫn Nhu chỉ nhìn lướt qua họ, bọn họ chủ động nhường đường cho tới rửa tay. kéo mấy tờ khăn giấy lau chùi nước tay, ánh mắt liếc sang ba người co ro đứng bên cạnh.

      đem khan giấy dùng vứt vào sọt rác, xoay người bỏ , trong im lặng có thể nghe thấy giọng lãnh đạm của .

      “Sợ rằng Mẫn thị chịu nổi mọi người, với khả năng nhiều chuyện của các vị có thể vào giới giải trí gây ra trận kinh động đó”

      Mẫn Nhu cũng để ý đám nhân viên nữ hối hận, lập tức mở cửa bước ra ngoài, cánh cửa cũng ngăn cách thanh nhiễu tạp bên trong. Khi nhấc chân thấy ở góc buồng nhà vệ sinh có người đàn ông đứng tựa vào đó.

      Mẫn Nhu cảnh giác quan sát vẻ mặt cười đầy hảo ý của Will, khi ta đứng thẳng dậy bước về phía , Mẫn Nhu lại lui về sau hai bước, giống như con mèo chuẩn bị đánh nhau.

      Người đàn ông này phải kẻ tốt bụng, trong đôi mắt kia đầy dã tâm và muốn chinh phục. Mẫn Nhu hiểu được điều này, vừa rồi ở trong cuộc họp ta tỏ ra bình thản thể khiến nâng cao phòng bị.

      người đàn ông dày dạn kinh nghiêm chiến trường sao có thể để Mẫn Tiệp đùa giỡn trong tay?

      Lần đầu tiên, ta xuất ở biệt thự Mẫn gia nghèo khó túng quẫn, hôm nay lại anht uấn lỗi lạc. ta phải đứng dậy nổi, mà sa đọa đó là do Mẫn Tiệp làm tổn thương, người đàn ông sa đọa thể có khả năng leo lên chức vị phó tổng tạm thời của Mẫn thị.

      “Mẫn tiểu thư, biết tôi có vinh dự chuyện với ?”

      Gương mặt tuấn của Will lộ vẻ khiêm tốn, dáng vẻ Châu Âu phong độ của ta quả rất đẹp, nhưng điều Mẫn Nhu chú ý tới là nụ cười tà mị thể xóa được của ta, nụ cười đó khiến phải đề phòng.

      ngại quá, tôi rất vội, nếu có chuyện gì có thể liên lạc với luật sư của tôi, tôi tin ông ấy đem những lời của phó tổng tạm thời truyền đạt lại”

      Mẫn Nhu để Will có cơ hội tiếp, cầm túi xách xoay người , ngờ lại bị cánh tay chộp lấy, vui nhíu mày sắc mặt trầm.

      “Phó tổng tạm thời là có ý gì?”

      Mẫn Nhu giận nhưng vẫn duy trì lí trí của mình, trước nụ cười hiểm của Will cũng tỏ vẻ gì, chỉ nghiêm túc nhìn thẳng về trước, duy trì thái độ cao ngạo của đại cổ đông.

      Will phải kẻ dễ động vào, lần này Mẫn Tiệp dẫn sói vào nhà, người đàn ông có dã tâm như vậy làm gì mà chịu cúi mình?

      Lần này ta và Mẫn Tiệp hợp tác, cũng phải vì Mẫn Tiệp, phải quên được ta. Nếu đoán sai, ta nhằm vào miếng thịt béo Mẫn thị!

      xuất của ta quá trùng hợp, Hồng Lam vừa rời khỏi ghế phó tổng, liền như đấng cứu thế xuất bên Mẫn Tiệp, giúp ta xử lý cục diện rối rắm, dùng cách nào đó loại bỏ ngờ vực của Mẫn Chí Hải dành cho ta.

      Chỉ trong vài ngày, Will có thể leo lên chức vụ hề thấp chứng tỏ ai là may mắn, có thể ta luôn ở trong tối chờ thời cơ hành động.

      “Mẫn tiểu thư quá nhạy cảm rồi, tôi chỉ nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn bè”

      Mẫn Nhu thể nhìn ra là ta cười giả dối hay xuất phát từ lịch , nhưng cảm thấy rất sợ hãi khi bị ánh mắt đầy hứng thú đó nhìn, cảm giác nên lời, trong lòng vừa kháng cự vừa chán ghét.

      Lục Thiếu Phàm cũng là người sâu lường được, nhưng thể so với Will, người Lục Thiếu Phàm lúc nào cũng mang đến vẻ tao nhã, còn Will tuy bình thản ung dung nhưng toát lên độc, giống như những gì trước mắt chỉ là lớp mặt nạ ngụy trang của ta.

      Đây cũng là nguyên nhân khiến coi ta như nhân vật “phi thảo hỉ”, nếu có Lục Thiếu Phàm nổi bật phi phàm, thanh phong lãng nguyệt, lúc nào cũng như vị vương tử, trong mắt tên Will này chỉ là kẻ ngụy quân tử

      Will cúi đầu hé miệng cười, hề buông tay Mẫn Nhu ra, ta cúi đầu nhìn ánh mắt khó chịu của , bước về trước, Mẫn Nhu theo bản năng xoay ngược lại bị giam giữa hai cánh tay và vách tường lạnh băng.

      “Mẫn tiểu thư, hình như tin tưởng người khác”

      Mùi nước hoa và mùi nước cạo râu xộc thẳng vào mũi, Mẫn Nhu khó chịu quay đây, ra mùi cũng phải khó ngửi, chỉ là ghét con người này, tự nhiên cả mùi hương cũng ghét.

      Phó tổng tạm thời, xin chú ý cách chuyện của mình, đừng quên tôi là người cho tiền cơm, cũng đừng quên, Mẫn tổng giám ở gần đây

      Mẫn Nhu chế giễu nhìn Will, khí thế người cũng kém, đưa tay đẩy ta nhưng ta hề động đậy, chỉ híp mắt quan sát Mẫn Nhu.

      nhíu mày hề che dấu khinh bỉ và chán ghét của mình. Will lại xem như thấy, cúi đầu kề sát Mẫn Nhu, khi quay đầu ta cười khẽ

      “Ha ha, Mẫn tiểu thư thú vị hơn chị rất nhiều, cũng trinh liệt hơn rất nhiều”

    3. naibambi07

      naibambi07 Active Member

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      156
      Chương 87
      Cái gì mà thú vị hơn? Cái gì mà trinh liệt hơn?

      Mẫn Nhu càng nghe càng hiểu ý Will, ở trong giới giải trí nhiều năm xem ra cũng uổng công, đôi mắt độc lóe lên những tia chinh phục mãnh liệt chắc chắn nhìn nhầm?

      Từ những câu nghe có vẻ hài hước của ta, Mẫn Nhu cũng hoàn toàn hiểu. ta đối với Mẫn Tiệp xem ra hề quý, bây giờ làm bạn trai Mẫn Tiệp chẳng qua vì ham tiền tài quyền thế của Mẫn gia. ta tìm , đơn thuần là chuyện phiếm, điều này Mẫn Nhu có thể đọc được trong đôi mắt tham lam kia.

      “Phó tổng tạm thời, có gì cứ việc thẳng, cần gì phải tự hạ giá trị mình xuống dùng những từ ngữ thô tục như thế?”

      Mẫn Nhu lạnh lùng nhìn Will, trước thái độ tươi cười đầy lỗ mãng của ta chỉ có thể lạnh lùng. cảm thấy việc mình bực tức quát lớn khiến ta dừng hết mọi lời vô lễ, vậy lựa chọn bình tĩnh.

      Will phải chính nhân quân tử, phẫn nộ của chỉ kích thích tính tà ác trong ta. Đối phó với những con người này, nếu áp dụng các quanh minh chính đại kết quả là tiền mất tật mang.

      “Ha ha, so với chị của , khiến cho người ta thấy thích hơn nhiều”

      Khi Will tủm tỉm nghiêng đầu, mập mờ thầm. ta để ý bàn tay Mẫn Nhu ngăn cản ta tiến lại gần rủ xuống, tay nhét vào túi.

      “Được người tâm sâu kín đáo thích chỉ sợ đối phương cũng đau đầu, dù sao phần thích này chỉ đơn thuần là thích, bên trong có rất nhiều mưu và lợi dụng”

      Câu trả lời của Mẫn Nhu hề khách khí, hai mắt sáng quắc đón nhận ánh mắt của Will. Dù rất khó chịu, nhưng thể cùng quay vòng.

      , đến đây là muốn được lợi gì, hay cách khác muốn có được gì từ Mẫn thị?”

      Will ngờ Mẫn Nhu trắng ra như thế. Đôi lông mày nhướng lên, kết thúc mọi hành động vô lễ của mình, đôi mắt đảo quanh buồng vệ sinh, cao ngạo nhìn Mẫn Nhu, còn nụ cười tươi cười chào đón như khi nãy.

      “Tiệp chỉ là kẻ ngoại đạo biết về quản lý khách sạn, tôi lại thấy, suy nghĩ của ấy đúng…”

      “Cho nên?’

      Mẫn Nhu bình tĩnh nghe Will nịnh hót, cho dù ta cũng quan tâm, chỉ chờ ta ra ý đồ của bản thân.

      “Mẫn tiểu thư là nóng tính quá, người Trung Quốc phải đều thích tâng bốc đối phương từ đầu đến chân trước khi vào chính sao?”

      Will dường như vẫn chưa có ý định bước vào chủ đề chính, dây dưa ngừng nhìn Mẫn Nhu. Khi ta bắt đầu trở nên hào hứng, Mẫn Nhu dứt khoát cắt ngang lời ta:

      “Vậy phó tổng có biết người Trung Quốc rất coi trọng thời gian , họ thích phí thời gian vào những chuyện nhảm nhí?”

      Mẫn Nhu xong liền tính bỏ , Will cũng bỏ qua. ta đứng chắn trước Mẫn Nhu, lúc này, Mẫn Nhu cũng hề giận, ngược lại tỏ ra nghiêm nghị nhìn gương mặt đầy ý cười của ta.

      “Xem phó tổng tạm thời cũng nhàn rỗi, tôi là cổ động lớn của công ti biết có nên với chủ tịch về thái độ làm việc của ?”

      “Mẫn tiểu thư chẳng lẽ muốn quản lý cả Mẫn thị sao?”

      Will hạ giọng , trong giọng giống như vừa rồi mà ngược lại thái độ rất thành khẩn. Mẫn Nhu quay đầu nhíu mày, nhìn bộ dạng nghiêm túc của ta, gương mặt cũng thoáng lộ nụ cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo.

      Tên Will bụng dạ khó lường này muốn tiếp cận Mẫn Tiệp chẳng qua vì muốn nuốt trọn Mẫn Thị. Bây giờ ta với ý tưởng này, càng trở nên đề phòng và cảm thương cho chỉ số thông minh của Mẫn Tiệp, có phải phụ nữ khi đều mù mắt hết rồi .

      “Điều kiện của là gì?”

      Mẫn Nhu nhàn nhạt mở miệng, vẻ ung dung bình tĩnh như sớm đoán được ý đồ của Will, cũng tỏ ra kinh ngạc, biểu này khiến cho Will phải nhíu mày, nụ cười hơi khựng lại.

      “Mẫn tiểu thư cần nghĩ tôi là kẻ chỉ vì lợi ích và kết quả. Tôi chỉ cảm thấy nếu mẫn thị đổi người quản lý có tương lai tốt hơn, Mẫn tiểu thư lại là ứng cử viên tốt nhất”

      thích hợp với vị trí chủ tịch Mẫn thị hay Will muốn mượn tay trừ các chướng ngại vật. Mẫn Nhu trong lòng , nếu hợp tác cùng Will, cũng chỉ là con bù nhìn quyền lực còn ta mới là người quản lý của Mẫn thị.

      Chỉ là suy tính lần này của ta lộ ra hết, ta cũng nên suy nghĩ xem có nguyện ý phối hợp hay .

      Mẫn Nhu nhìn thấy vẻ nóng nảy thoáng qua trong mắt Will, cười khẽ, nghiêng người, vô tâm trả lời:

      “Tôi có 50% cổ phần, cả Mẫn thị trừ những kẻ biết tốt xấu còn ai dám đụng vào tôi, nghĩ xem tôi có cần phải tranh giành vị trí đó ?”

      Mặc dù đối với Mẫn thị có bao nhiêu tình cảm, nhưng cũng để kẻ từ bên ngoài dở thủ đoạn muốn làm vua ở Mẫn thị mà làm bậy.

      Ánh mắt Mẫn Nhu quét qua xung quanh, thấy mấy nhân viên len lén nhìn họ, trong lòng lại mất vui, muốn tiếp tục cùng Will nhảm.

      “Sợ rằng Mẫn thị thể chứa nổi đại Phật như , nếu muốn thăng chức nhờ người khác

      Sắc mặt Will sa sầm, cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mẫn Nhu bỏ , nhưng hề ngăn lại.

      “Mẫn tiểu thư, có đôi khi, phải chỉ mọi chuyện đều xong”

      Mẫn Nhu trả lời, bàn tay giấu trong túi xách khẽ rút ra, trong tay là chiếc điện thoại, ngón tay đặt lên nút khóa màn hình tối đen liền bật sáng, cùng lúc bấm nút dừng đoạn ghi ngắn.

      “Thiếu phu nhân, quay lại”

      Liên luật sư ngồi ghế sô pha chờ, thấy Mẫn Nhu từ phòng vệ sinh trở về liền đứng dậy, Mẫn Nhu giơ tay ngăn cản.

      “Liên luật sư, ông cứ đợi ở đây, tôi sang phòng chủ tịch lát”

      Khi Mẫn Nhu gõ cửa phòng Mẫn Chí Hải liền nghe giọng tức giận của Mẫn Tiệp. ràng là trách cứ Mẫn Chí Hải vì sao giúp Hồng lam. Vẻ mặt Mẫn Chí Hải cũng tốt mấy, khi nhìn thấy Mẫn Nhu sắc mặt mới trở nên hòa hoãn, ra lệnh đuổi Mẫn Tiệp ra ngoài.

      Mẫn Nhu coi như thấy đôi mắt oán hận của Mẫn Tiệp, thẳng về bàn làm việc của Mẫn Chí Hải. Lúc lướt qua Mẫn Tiệp, oán khí càng nặng hơn trước, xem ra qua chuyện này, Mẫn Tiệp càng ghét hơn.

      “Cha, con có thứ muốn cho cha nghe”

      Cửa phòng bị khép mạnh, tiếng động lớn khiến Mẫn Nhu nhíu mày. Lát sau, ngồi xuống đối diện Mẫn Chí Hải, đem chiếc điện thoại để lên bàn làm việc.

      Trước ánh mắt soi mói của Mẫn Chí Hải, Mẫn Nhu cười khẽ, nhấn nút phát, cuộc đối thoại từ di động vang lên rất . nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của Mẫn Chí Hải, Mẫn Nhu bình thản ngồi ghế, từ đầu tới cuối câu nào.

      “Con nghĩ cha đưa ra quyết định đúng”- Mẫn Nhu đưa mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, sau đó đứng dậy, cầm điện thoại để vào túi xác. “Con xin phép về trước”

      thể thấy Mẫn Chí Hải nắm chặt quả đấm, gân xanh nổi lên bề mặt đủ để thấy Mẫn Chí Hải rất giận. biết ông giận ai, nhưng chắc chắn phải giận .

      “Ừ, mau về nghỉ ngơi giữ sức khỏe , chuyện này cứ để cha xử lý”

      Hai mắt Mẫn Chí Hải hừng hực lửa giận khi nhìn Mẫn Nhu liền trở nên hiền hòa. Sau khi Mẫn Nhu bỏ , gương mặt liền sa sầm, trực tiếp nhấn nút điện thoại gọi cho thư ký:

      “Gọi phó tổng lên văn phòng tôi ngay”

      Mẫn Nhu cũng phải kẻ lòng dạ độc ác, lần này đưa ghi cho Mẫn Chí Hải nghe, cũng tính được hậu quả là ông khai trừ Will. Dù khiến cho Mẫn Tiệp càng thêm căm ghét, cũng quan tâm, trước kia bọn họ bóp chết niềm cảm thương cuối cùng của dành cho họ.

      Mẫn Nhu và Liên luật sư cũng chần chừ nữa, sau khi cùng các cổ đông khác hàn huyên vài câu liền vào thang máy xuống bãi đậu xe. Chưa kịp ngồi vào xe, nghe giọng cao vút tố cáo của Mẫn Tiệp vang lên giữa bãi đỗ xe.

      “Mẫn Nhu, mày quạt gió thổi lửa với cha những gì, sao cha lại đột nhiên muốn khai trừ Will”

      Mẫn Tiệp dù có lớn tiếng tới đâu trong giọng luông dịu dàng điềm đạm, tiếng thở gấp, cả tiếng bước chân vội vã truyền tới. Mẫn Nhu quay đầu thấy Mẫn Tiệp tức giận khỏi nhíu mày, ngờ Mẫn Chí Hải lại hành động nhanh như thế.

      Nhìn dáng vẻ tỏ ra liên quan của Mẫn Nhu, Mẫn Tiệp lại càng giận, hai mắt như bùng cháy, cả người bừng bừng lửa giận chạy tới trước Mẫn Nhu, Liên luật sư liền đứng chắn trước mặt .

      Mẫn Nhu cũng muốn đấu võ mồm với Mẫn Tiệp, xoay người mở cửa xe, vừa tính ngồi vào lại nghe giọng chất vấn của Mẫn Tiệp.

      “Tại sao mày cứ phải giành người đàn ông của tao!! Trước kia là Kỷ Mạch Hằng, đúng, mày giành được, hôn của tao và Kỷ Mạch Hằng thất bại, mày vừa lòng chưa? Bây giờ tao và Will nhau, có chỗ nào chạm tới mày, mày có Lục Thiếu Phàm, vì sao còn mơ ước đồ của người khác?”

      Mẫn Nhu chợt cảm thấy Mẫn Tiệp ngu xuẩn đến buồn cười, người như thế lại lấy được bằng thạc sĩ của đại học Mi Lan, có phải nên khen quyền lực to lớn của tiền bạc?

      Trước thái độ đổi trắng thay đen của Mẫn Tiệp, Mẫn Nhu cũng khỏi tức giận, ngay trước mặt Liên luật sư mà Mẫn Tiệp như vậy, chẳng lẽ phải cố ý?

      ta muốn Liên luật sư đem chuyện này cho Lục Thiếu Phàm, làm cho quan hệ vợ chồng trở nên xích mích.

      Đáng tiếc, Mẫn Tiệp sai rồi, ta quá coi thường và Lục Thiếu Phàm, giải tất cả nam nữ nhau đều như Mẫn Tiệp và bạn trai ta, lúc nào cũng hoài nghi đối phương.

      Mẫn Nhu nghiêng người, lách qua Liên luật sư thấy được nửa gương mặt Mẫn Tiệp, ngoại trừ ghen tị xấu xí ra bên ngoài còn có nỗi oán hận.

      “Đồ của chị trước giờ tôi đều khinh đụng vào. Chị đúng, có Lục Thiếu Phàm rồi những người đàn ông khác chẳng là gì, huống chi.. chỉ là tên ngụy quân tử”

      Mẫn Tiệp tái mặt, hung ác nhìn chằm chằm Mẫn Nhu, muốn lên bị luật sư cản đường, chỉ đành duy trì khoảng cách, nhìn Mẫn Nhu ngồi trong xe mà nghiến răng nghiến lợi.

      “Mẫn Nhu, mày nghĩ mày làm vậy Mẫn thị là của mày sao? Đừng mơ, tao để nó xảy ra đâu”

      “Vậy tôi cũng khuyên chị câu, sớm muộn có ngày, chị ngu xuẩn của bản thân mà trả giá đắt”

      Cửa sổ xe chậm rãi nâng lên, ngăn cách bên trong và bên ngoài. Sau khi Liên luật sư vào xe, tài xế liền nổ máy cho xe chạy , còn lại Mẫn Tiệp vẫn đứng sau xe

    4. naibambi07

      naibambi07 Active Member

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      156
      Chương 88
      Mẫn Nhu quăng mọi phiền não của Will và Mẫn Tiệp ra sau đầu, muốn tự mình làm bản thân thêm khổ não, khi trở về Lục gia vẫn giữ mọi chuyện trong lòng.

      Sau khi Liên luật sư đưa Mẫn Nhu quay về Lục gia an toàn, báo cáo chuyện khởi tố Hồng Lam tham ô công quỹ xong liền rời khỏi.

      Mẫn thị có đoàn luật sư riêng của mình, việc viết đơn kiện cần làm phiền đến Liên luật sư. Hơn nữa bây giờ Liên luật sư chỉ là luật sư đại diện cho mình , nên can thiệp quá sâu vào vấn đề kiện tụng, cứ để cho người được chỉ định làm thay.

      Nghĩ vậy, Mẫn Nhu khỏi nhớ tới chuyện Liên luật sư là luật sư của Thiều Mỹ, chứng tỏ năng lực thể khinh thường, khó trách Lục Thiếu Phàm lại nhờ ông ấy giúp chuyện tranh chấp tài sản, còn lần này, Lục Thiếu Phàm bảo Liên luật sư từ chức.

      Lục Thiếu Phàm phòng ngừa rất chu đáo, có lẽ sớm tính trước mọi chuyện xảy ra trong cuộc họp. Hay gần hơn, mà tính đến những tình huống xấu nhất, dù để Thiều Mỹ mất luật sư tài năng cũng muốn để mình đương dầu với cục diện bế tắc.

      Những chuyện Lục Thiếu Phàm hiểu hết, nhưng có thể xác định Lục Thiếu Phàm luôn bảo vệ , vì hề hối hận nhúng tay vào chuyện kinh doanh.

      “Tiểu Nhu, sao em lại ngơ ngẩn ngồi ở đây vậy?”

      Mẫn Nhu lấy lại tinh thần nhìn thấy Lục Thiếu Phàm đứng ở cửa, gương mặt mệt mỏi biến mất khi thấy đưa mắt nhìn sang, trong ánh mắt Lục Thiếu Phàm lóe lên nụ cười ôn hòa, đem cặp công văn đưa cho người giúp việc rồi tiến thẳng vào phòng khách.

      “Để em lấy giúp ly nước”

      Mẫn Nhu đau lòng khi thấy vẻ mệt mỏi giữa hai mắt Lục Thiếu Phàm, vừa tính đứng dậy vào bếp bị cánh tay Lục Thiếu Phàm níu lại, vây lấy trong ngực .

      “Cho ôm em lát…”

      Lục Thiếu Phàm chưa bao giờ ôm chặt như thế khiến muốn dời nửa bước cũng khó, động tác cứng ngắc, ngoan ngoãn đứng yên trong lồng ngực đầy mùi bạc hà, mặt xuất nụ cười.

      “Có phải hành động này của thị trưởng Lục là làm nũng ?

      “Dĩ nhiên, ai bảo bà xã là liều thuốc làm tan mệt nhọc tốt nhất chứ”

      Giọng Lục Thiếu Phàm đầy vui vẻ mang theo thỏa mãn, hai cánh tay ôm lấy chút nới ra. thở dài, dễ dàng đem để lên đùi, giữ lấy chiếc cằm của , suy nghĩ :

      “Hình như có người chọc giận bà xã , nếu sao chẳng thấy em béo lên chút nào thế này?”

      Mẫn Nhu cũng đoán được Liên luật sư báo cáo chuyện trong cuộc họp hôm nay cho Lục Thiếu Phàm, luật sư chuyện gì, nhất là chuyện Mẫn Tiệp vu khống để thoát tội, liệu Liên luật sư có kể lại cho Lục Thiếu Phàm sót chữ?

      Lục Thiếu Phàm như đùa, nghe kĩ lại cảm thấy rất khó chịu. Mẫn Nhu dõi theo luồng sáng trong đôi mắt kia, thể phát ra khác thường, gương mặt lúc này chỉ có sủng ái thương .

      lo Lục Thiếu Phàm hiểu lầm và Kỷ Mạch Hằng hay có mối quan hệ ràng với Will, cách thanh giả tự thanh có đôi khi cũng vững, nhưng vì Lục Thiếu Phàm nên cần giải thích nhiều.

      Lúc này, chỉ quan tâm cảm xúc Lục Thiếu Phàm, muốn bận công bên ngoài về nhà còn vì mà lo lắng. Đây cũng là lý do khi về hề kể cho chuyện Mẫn Tiệp gây khó dễ cho . Nếu như vui, Lục Thiếu Phàm cũng khá hơn.

      “Dù là vậy, em cũng để đối phương thoải mái, theo lão hồ ly lâu như vậy, em cũng học được ít nhiều mà đúng ?”

      Mẫn Nhu nghịch ngợm nháy mắt nhìn , tự hào hất cằm. Lục Thiếu Phàm cười vui vẻ đáp lại, nụ cười xấu xa khẽ lắc đầu, cắn vào vành tai , mập mờ liếm khiến cơ thể run lên.

      ra ở trong mắt vợ , lại là con hồ ly, lại còn là lão!”

      nhíu mày, Mẫn Nhu bị nắm thóp khỏi bối rối, ngượng ngùng nâng người để bản thân dựa sát vào , cười xin tha:

      có già, tuyệt đối hề già, đàn ông 31 cành hoa, chính là cành hoa quý?”

      “Hoa quý? Ừ?”

      Trong phòng khách, tiếng nam nữ cười đùa lan tỏa, ghế salon, hai bóng người chơi đùa quên mất chuyện sáng nay. Vừa về tới nhà, Bà Lục thấy cảnh này, bà chỉ im lặng lên đầu cười lắc đầu, quấy rầy cặp vợ chồng chơi đùa.

      Lục Tranh Vanh quay về quân đội, Đậu Đậu cũng được trưởng bối Diệp gia mang , trong phòng ăn chỉ còn ba người. Dùng xong cơm quay về phòng, Mẫn Nhu định vào phòng tắm Lục Thiếu Phàm kéo tay lại như nhớ ra gì đó.

      “Ngày mai là sinh nhật mợ ba, em qua phòng tranh cùng mợ chuyện chút, buổi tối mọi người tới nhà ăn cơm xem như mừng sinh nhật mợ ba”

      “Vậy để sáng mai em mua chút quà, chiều qua phòng tranh”

      Lục Thiếu Phàm đối với lời đề nghị của Mẫn Nhu chỉ cười nhạt, đợi ra khỏi phòng tắm rồi Lục Thiếu Phàm ngồi đầu đường xem tin tức liền cầu.

      “Ngày mai, để Tiểu Trần đưa em , nếu mua quà nặng còn có người giúp em mang”

      Mẫn Nhu thoáng sững sốt nửa giây, ngay sau đó liền hiểu ý Lục Thiếu Phàm, cười tán thành. Khi đứng dậy tắt tivi chồm người tới, nhón chân, ôm cổ, hôn lên môi .

      “Cám ơn , ông xã”

      cần khách sáo”

      Lục Thiếu Phàm nhìn thấy đôi mắt ngọt ngào của bên trong chứa đựng chân thành, môi cắn cắn, bàn tay xoa tóc , cảm thấy hài lòng mới buông ra về phòng tắm.

      dùng tay sửa lại tóc, nhìn cánh cửa khép lại, ánh sáng màu vàng từ đèn nhà tắm phát ra khiến Mẫn Nhu công khóe môi, nhếch lên, Lục Thiếu Phàm có lúc cũng rất trẻ con, đáng !

      Mẫn Nhu mua cho Cơ Tố Thanh chiếc trâm cài tóc, dù phải đồ quý giá gì nhưng cũng được điêu khách tinh xảo. Khi cùng Tiểu Trần ra khỏi khu bán hàng thấy Mẫn Tiệp đuổi theo người đàn ông trung niên gì đó, người đó tựa hồ muốn cùng ta tranh luận nên tránh ra, ngờ bị Will cản lại.

      Người đàn ông trung niên đó Mẫn Nhu cảm thấy rất quen, hiếu kì đứng lại nhìn, sau đó bước lên hai bước. Đúng lúc người đàn ông trung niên xoay người lại, Mẫn Nhu chỉ cần nhìn qua liền bước là trong những cổ đông của Mẫn thị, hôm qua ông ấy cũng tham gia cuộc họp.

      Gương mặt ông ấy lộ vẻ mất kiên nhẫn, Mẫn Tiệp thành khẩn cầu xin nhưng ông ấy hề nhìn lấy lần, phất tay, trước khi Will chặn lại ông liền vội vàng bước tới thang máy.

      Mẫn Tiệp tức giận giậm chân, ném chiếc ví da trong tay vào cửa sổ, Will đứng bên cạnh sắc mặt cũng khá hơn, nhưng cũng tức giận, ngược lại an ủi Mẫn Tiệp. Mẫn Tiệp bình tĩnh lại hai người mới bỏ .

      Mẫn Nhu biết tham vọng của Will, kết hợp với cảnh vừa nãy vừa thấy liền suy đoán, Will muốn mượn tay Mẫn Tiệp, thu mua 20% cổ phiếu lẻ của Mẫn thị, những cổ đông ít nhiều cũng thân với Mẫn Tiệp, nếu ra giá cao họ đồng ý bán.

      Nhưng cổ đông vừa nãy xem ra muốn bán, ngay cả cơ hội thương lượng cũng cho. Mẫn Nhu nhíu mày, người làm kinh doanh nào vì chữ lợi trước mắt. Nhưng vị cổ đông kia lại từ chối chỉ có lý do, ông ấy đem cổ phiếu bán cho người khác, chắc chắn với cái giá rất cao mà Mẫn Tiệp và Will thể cho nổi.

      Chẳng lẽ Mẫn Chí Hải sợ nắm trong tay 50% cổ phần, sợ quay lại đối phó ông nên muốn thu mua cổ phần từ các cổ đông .

      Mẫn Nhu càng suy nghĩ càng loạn, tính nghĩ nữa, bất kể ai mua nó, chỉ cần là người có năng lực đối với Mẫn thị cũng phải chuyện xấu.

      Nếu xí nghiệp là của gia tộc, nêu hậu bối đủ sức đảm đương suy sụp cũng là chuyện sớm muộn. bằng, nhân lúc xí nghiệp còn lớn mạnh, tìm người có năng lực tiếp nhận tốt. Nhưng Mẫn Nhu nhìn Will tuyệt đối phải người tài ba mà cần, riêng nhân cách của ta cũng là vấn đề lớn.

      Buổi chiều Mẫn Nhu tới phòng tranh. Vừa xuống xe, liền nhìn thấy bóng người mảnh mai đứng trước cửa phòng tranh, tóc nâu ngắn, áo bông màu xanh lá, quần jean có vẻ cũ kĩ, mang đôi giày cứng cứ đứng như thế, khiến người ta lo lắng liệu ấy có bị gió thổi bay .

      Mẫn Nhu chậm lại, nhận ra này, là nhiếp ảnh gia Tô Noãn chụp hình cho và Lục Thiếu Phàm, mỗi lần ấy xuất luôn với Lục Cảnh Hoằng, lần này chỉ có mình, dáng vẻ độc khiến người ta đau lòng.

      Trong tay, Tô Noãn cầm chiếc bánh ngọt. Vì ấy đưa lưng về phía Mẫn Nhu nên nhìn thấy thần sắc của Tô Noãn. ấy có vẻ chần chờ, động tác do dự, ấy sợ cái gì sao?

      mang theo bánh ngọt chứng tỏ ấy quen Cơ Tố Thanh, nhưng từ hành động của ấy, Mẫn Nhu cũng nhìn ra, Tô Noãn sợ Cơ Tố Thanh muốn gặp mình.

      Với Tô Noãn, Mẫn Nhu cách nào cảm giác của mình, ở hôn lễ ấy “Chồng ” khiến cho Mẫn Nhu vẫn luôn có hảo cảm với Tô Noãn. Lúc tính tiến tới chào Tô Noãn cửa phòng mở ra, phải ai khác chính là Cơ Tố Thanh.

      Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt Cơ Tố Thanh, nhưng cách nào làm ấm gương mặt bà. Tô Noãn gì đó với bà, sau đó đưa bánh cho Cơ Tố Thanh. Cơ Tố Thanh lại hất tay toàn bộ bánh ngọt bị đổ vào người Tô Noãn, tóc cũng dính đầy kem.

      Mẫn Nhu trong lòng lo lắng, cũng muốn tiếp tục nhìn lén liền bước nhanh qua, mong muốn xảy ra xung đột, đặc biệt hôm nay là sinh nhật Cơ Tố Thanh.

    5. naibambi07

      naibambi07 Active Member

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      156
      Chương 89
      Hộp bánh bể nát rơi xuống chân Tô Noãn, Mẫn Nhu đột nhiên dừng lại vì Cơ Tố Thanh hờ hững xoay người bỏ , ở phòng tranh tiếng cửa nặng nề đóng lại, chiếc chuông gió lay động phát ra thanh thanh thúy.

      Mùi kem hòa vào khí, vừa ngọt ngào lại chua xót.

      Mẫn Nhu nhìn bóng lưng Tô Noãn, ấy vẫn đứng đó hề di chuyển, Mẫn Nhu cảm thấy thời gian như lắng động ngờ Tô Noãn đột nhiên xoay người, đôi mắt mọng nước.

      Khi ấy nhìn thấy Mẫn Nhu đứng cách đó xa liền kinh ngạc, ngũ quan sạch dính chút kem vừa khiến người ta buồn cười vừa đồng tình, Mẫn Nhu mấp máy tính an ủi, bước lên đưa cho Tô Noãn khăn giấy.

      “Lau

      “Cảm ơn

      Cổ họng Tô Noãn có hơi khàn khàn, lúc nhận lấy khăn giấy đầu ngón tay lạnh như băng chạm vào da thịt ấm áp của Mẫn Nhu, ấy thoáng lúng túng xoay người tính bỏ .

      “Tô tiểu thư, muốn đâu để tôi kêu tài xế đưa

      Mẫn Nhu cảm thấy gầy gò lại lẻ loi đường rất khó để khiến người ta thể cảm thấy đáng thương, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng ấy thế này mọi người càng chỉ chỉ chõ chõ.

      cần”

      Tô Noãn khẽ cong môi, đáp ứng ý tốt của Mẫn Nhu. ấy lướt qua Mẫn Nhu, mỗi bước đều chậm chạp có vẻ hơi khó khăn trong việc di chuyển, nhưng ấy hề quay đầu lại, ngừng bước .

      Mẫn Nhu nhìn bóng Tô Noãn xa dần, khỏi thở dài rồi xoay người vào phòng tranh, món quà giữ chặt trong tay hề dừng lại nữa.

      Bên trong hành lang của phòng tranh thấy bóng Cơ Tố Thanh, chỉ có vài nhân viên sửa sang lại bức tranh, thấy Mẫn Nhu vào liền lễ phép chào hỏi, dĩ nhiên so với thái độ nhiệt tình lần trước, hôm nay ràng đều trở nên khép nép.

      “Thiếu phu nhân, mau lên xem , hình như tâm trạng giáo tốt lắm”

      “Tôi biết rồi, mọi người làm việc

      Mẫn Nhu tìm thấy Cơ Tố Thanh ngồi ở phòng vẽ tranh, bà chỉ im lặng ngồi trước giá vẽ, bàn tay che tờ giấy vẽ, gương mặt mang theo nỗi bi ai vô hạn, thậm chí Mẫn Nhu đạ tới gần bà cũng nhận ra, mình đắm chìm trong hồi ức.

      Lặng lẽ tới sau lưng Cơ Tố Thanh, Mẫn Nhu nhìn bản phác thảo tờ giấy, vẫn chỉ có nửa gương mặt, xem ra so với lần trước hề vẽ thêm. Nét bút bên tờ giấy có chút mờ dần, có lẽ bị tay chạm vào quá nhiều lần.

      Mẫn Nhu quay đầu nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, đột nhiên giật mình sáng tỏ. Mắt Cơ Tố Thanh vẫn còn vươn lệ, là nỗi nhớ của người mẹ dành cho con mình, có lẽ bên trong đó con mang theo chút oán hận, nếu đúng như suy nghĩ Lục Thiếu Thần mất vì…

      Cơ Tố Thành phát giác Mẫn Nhu liền vội vàng trấn tĩnh lại cảm xúc, che giấu tình cảm của mình. Vẫn như mọi ngày, bà cười rất dịu dàng, dù trong đáy mắt vẫn lưu lại chua xót nhưng nguyện bày tỏ ra trước mặt người khác.

      Cơ Tố Thanh muốn nhắc tới chuyện Lục Thiếu Thần, Mẫn Nhu cũng hỏi nhiều, tránh gợi lên chuyện khiến bà thương tâm. im lặng làm bạn với Cơ Tố Thanh, thỉnh thoảng đùa để khiến bà vui vẻ, cố ý giúp bà tâm trạng tốt trong ngày.

      Cơ Tố Thanh thấy Mẫn Nhu ra sức cười cũng nhận mọi thứ, nhìn vẻ bối rối mặt Mẫn Nhu, bà rũ lông mày xuống, u oán thở dài;

      ra, mợ cũng quyền đối xử với ấy như vậy. ấy là người Thiếu Thần chọn. Nó thích ấy như vậy, ngay cả tính mạng của mình cũng cần, nếu biết mợ đối xử với ấy như vậy chắc nó rất đau lòng”

      Mẫn Nhu biết “ ấy’ trong lời Cơ Tố Thanh tới là ai. nhìn Cơ Tố Thanh, đôi mắt bà xa xăm nhìn ra cửa sổ, giống như nhìn về thế giới xa xôi, im lặng kéo dài lúc lâu. Mẫn Nhu chủ động cầm tay Cơ Tố Thanh, muốn mang đến chút ấm áp cho người mẹ độc này.

      “Cháu tin, Thiếu Thần hi vọng mợ ba sống trong thế giới đầy oán hận như vậy. Chú ấy cũng mong mỗi ngày mợ đều được vui vẻ, cho dù ra

      Cơ Tố Thanh quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng nhìn Mẫn Nhu, bàn tay cầm ngược lấy Mẫn Nhu, nỗi ưu thương cũng tan dần.

      Nếu cháu chê mợ phiền, sau này thường xuyên tới phòng tranh giúp mợ. Nếu thích vẽ, mợ có thể đem những kinh nghiệm tích lũy cả đời dạy lại cho cháu”

      Mẫn Nhu biết Cơ Tố Thanh là lòng. Điểm này hai người đều biết , đối với lời đề nghị của Cơ Tố Thanh, Mẫn Nhu chưa kịp cự tuyệt, mỉm cười tính gì đó nghe tiếng gõ cửa, hai người quay đầu nhìn lại thấy thấy nhiên viên đứng ở cửa.

      “Thiếu phu nhân, dưới lầu có người tìm , là người phụ nữ tự xưng mình là chị

      Mẫn Nhu và Cơ Tố Thanh liếc mắt nhìn nhau, hiểu sao Mẫn Tiệp lại tới tìm . Mẫn Nhu nhíu mày, sắc mặt trở nên trầm, chẳng lẽ ta muốn tới đây gây ?

      với ấy bây giờ tiện, Thiếu phu nhân lúc nãy về rồi”

      Cơ Tố Thanh lên tiếng mở miệng, giúp Mẫn Nhu từ chối cầu gặp mặt. Ngày đó, Mẫn Tiệp và Mẫn Nhu ở dưới lầu phát sinh tranh chấp, có lẽ từ nhân viên Cơ Tố Thanh cũng biết được vài điều, bằng lúc này cũng từ chối Mẫn Tiệp.

      “Vâng”

      Với khả năng quan sát của nhân viên tất nhiêu hiểu ý Cơ Tố Thanh, dám hỏi nhiều mà theo chỉ thị chạy xuống lầu, nhắn lại với người đứng dưới chờ đợi.

      Tiệc sinh nhật của Cơ Tố Thanh được tổ chức ở nhà hàng. Khi trời sập tối, Mẫn Nhu cùng Cơ Tố Thanh tới nhà hàng đặt sẵn. Vì Cơ Tố Thanh có xe riêng, nên Mẫn Nhu cũng kêu tài xế hay Lục Thiếu Phàm tới đón.

      Mẫn Nhu và Cơ Tố Thanh vừa ra khỏi phòng tranh, liền nhìn thấy chiếc xe thể thao màu vàng đậu bên đường, cửa xe mở ra ngay khi Mẫn Nhu từ trong bước ra, người bước ra khỏi xe ngoài Mẫn Tiệp ra còn ai?

      Bị nhân viên đuổi , Mẫn Tiệp bỏ về mà vẫn canh giữ bên ngoài phòng tranh, vừa thấy Mẫn Nhu lập tức xuống xe, chân giày cao gót chạy đến chắn trước mặt Mẫn Nhu.

      Mẫn Nhu trước sau vẫn duy trì cảnh giác với con người ác độc thâm hiểm Mẫn Tiệp. Lúc ta chạy tới, liền lui về sau vài bước, Cơ Tố Thanh cũng chủ động nghiêng người che cho Mẫn Nhu, vui nhìn Mẫn Tiệp.

      “Mẫn Nhu, coi như chị xem em, cầu xin em đừng khởi tố mẹ chị”

      Mẫn Tiệp chân thành cầu khẩn, hình tượng hiếu nữ của Mẫn Tiệp Mẫn Nhu chưa từng thấy qua. Hôm qua còn giương nanh múa vuốt, nhưng cũng lạ, nếu như đoán sai, ngày mai đoàn luật sư của Mẫn thị đệ đơn khởi tố lên tòa, như vậy Hồng Lam xem như ngồi tù.

      Mẫn Nhu nhìn Mẫn Tiệp tính tới gần lại bị Cơ Tố Thanh cản lại, cũng mềm lòng đồng ý với Mẫn Tiệp, thản nhiên :

      “Chuyện này chị nên tới cầu xin tôi. Tôi chỉ làm việc theo lẽ công bằng, bảo vệ lợi ích của mọi cổ đông trong công ti, người mà chị nên cầu xin có lẽ là tòa án, tới lúc đó mong họ thủ hạ lưu tình

      Sắc mặt Mẫn Nhu liền tái nhợt, giống như thể tin Mẫn Nhu lòng dạ lại sắt đá như vậy, tính tiếp bị Mẫn Nhu cắt ngang.

      “Hôm nay cho dù là ai tham ô công quỹ, tôi đều khởi tố. Nếu chị cho rằng tôi nhân cơ hội này báo thù riêng tôi cũng còn gì để

      Mẫn Nhu như vậy trực tiếp tuyên án tử hình đối với lời cầu xin của Mẫn Tiệp, còn gì để xoay người , để ý tới ánh mắt oán hận của Mẫn Tiệp, Mẫn Nhu và Cơ Tố Thanh về phía xe.

      Mẫn Nhu…”

      Mẫn Tiệp mắt thấy Mẫn Nhu và Cơ Tố Thanh bỏ , liền dùng tay túm lấy cánh tay Mẫn Nhu, lực khá mạnh khiến cho Mẫn Nhu rất bất an, bàn tay liền ôm lấy bụng, nghiêng người dùng hết sức hất bỏ tay Mẫn Tiệp.

      biết Mẫn Tiệp kéo làm gì, nhưng là người mẹ, khi gặp nguy hiểm cận kề, Mẫn Nhu dám gỡ bỏ cảnh giác, nặng nề đẩy Mẫn Tiệp. Mẫn Tiệp lảo đảo người, giày cao gót đạp phải người lui tới ngã xuống đất.

      Tất chân bị rách mảng, đầu gối xuất vài vết máu. Mẫn Nhu nhíu mày, để ý vẻ mặt đau đớn của Mẫn Tiệp, kéo Cơ Tố Thanh tới bên cạnh xe.

      “Tiểu Nhu, cháu sao chứ?”

      Trước khi lên xe, Cơ Tố Thanh thoáng nhìn sắc mặt Mẫn Nhu hỏi. Mẫn Nhu mỉm cười ra hiệu cho Cơ Tố Thanh yên tâm. Cơ Tố Thanh nhàng thở hắt, đưa mắt nhìn Mẫn Tiệp ngã dưới đất hề có câu quan tâm, lời khởi động xe chạy .

      “Mợ nhìn cũng biết ta phải người tốt, Tiểu Nhu về sau nếu tránh được tránh, đừng suốt ngày cùng ta tranh cãi”

      “Vâng ạ”

      Mẫn Nhu xoa bụng bắt đầu gồ lên, trong lòng đồng ý với cách của Cơ Tố Thanh. Vì an toàn của con, phải cảnh giác, nhất là với người nham hiểm như Mẫn Tiệp, tốt nhất nên bảo trì khoảng cách.

      Nhà hàng đãi sinh nhật xa hoa, nhưng phong cảnh rất đẹp phục vụ lại chu đáo. Lúc Mẫn Nhu và Cơ Tố Thanh, khách cũng tới ít, đều là họ hàng Lục gia, cũng mấy ai xa lạ.

      Lục Thiếu Phàm thấy tới liền bỏ ngang cuộc trò chuyện, ra cửa, gương mặt tuấn nở nụ cười ôn hòa, cầm bàn tay lành lạnh của Mẫn Nhu để vào bàn tay ấm áp của mình.

      “Bên ngoài lạnh như vậy sao em mặc thêm áo?”

      Mẫn Nhu cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, bên trong là áo lông cừu, bên ngoài là áo khoác lông dài nhìn tròn như con chim cánh cụt, vậy mà người đàn ông này lại chê ăn mặc chưa đủ nhiều, giọng trách cứ khiến khỏi bật cười.

      sao, bên trong chẳng phải có lò sưởi sao?”

      Trong lúc vợ chồng son khe khẽ , trong mắt người khác lại là gia đình hạnh phúc ngọt ngào. Mẫn Nhu phát mình và Lục Thiếu Phàm trở thành tâm điểm của mọi chú ý, mặt liền lúng túng, khẽ mỉm cười kéo Lục Thiếu Phàm về phía góc phòng, giảm bớt chú ý.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :