1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lục thiếu cưng vợ tận trời - Đào Y

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 43: Nghi ngờ khác

      Guerlain Le Petite Robe Noir, là mười phần hương vị của , phối phần ban đầu, là hỗn hợp các mùi hoa, điêu phối đến giữa là jương vị hoa quả từ từ đưa vào khiến cảm giác thoải mái hơn chút, phần cuối điều chế có chút đặc sắc, tổng thể chính là phấn ngọt hương hoa quả, hương hoa dung nhập hoàn toàn, có vẻ là kiểu mùi thích của Châu Âu.

      Cũng khó trách Cố Trinh Trinh chung thủy với loại nước hoa này!

      Vậy mà, làm người từng học qua điều phối hương vị chuyên nghiệp, cũng cảm thấy cái loại nước hoa Guerlain này có nhiều xuất chúng, thích hơn cả, là loại khác.

      " ." nhịn được lẩm bẩm, lại nhịn được lắc đầu.

      che lại miệng mũi, nhắm mắt lại chặt, trong mắt như muốn rơi nước mắt, hơn hai năm, khứu giác vượt qua người thường của cuối cùng cũng quay trở lại, ý nghĩa của điều này, là lại có thể điều chế hương thơm, có thể làm được rất nhiều chuyện rồi !

      Khôi phục khứu giác nhạy cảm, trước kia chỉ có thể là vọng tưởng, tại biến thành thực tế, đây mới là ông trời chiếu cố .

      Mừng đến rơi nước mắt, mấy năm qua buồn rầu bao nhiêu, nỗi chua xót được tích lũy lại xông lên đầu lần nữa, dùng đầu chống đỡ lồng ngực của , trong lòng chấn động lại chấn động, thủy chung cách nào bình tĩnh lại được.

      ngừng lắc đầu, mím môi chặt, mở mắt, từ từ bỏ cánh tay che mũi ra.

      dám che mũi trong thời gian dài, chỉ sợ giống như năm đó, trận cảm cúm chữa lâu khỏi, cướp khứu giác mà vẫn lấy làm kiêu ngạo.

      Đó là đoạn trí nhớ đầy u ám, mất ‘ lỗ mũi siêu cấp ’ Điều Hương Sư đáng giá đồng! coi như hiểu thành công hơn ngàn loại điều hương phối liệu, cũng là đất trời xoay chuyển!

      Người đàn ông ý thức được thất thường, buông ra kiềm chế đối với , đôi tay nắm bả vai của , để cho nhìn về phía , lông mày nhíu lên, "Tử Mạt, sao thế?"

      chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía , tựa như ở trong mộng mới tỉnh, thân thể rung cái, môi hơi cong lên, nửa châm chọc : " Vì , tôi có lại khứu giác vẫn luôn kiêu ngạo lần nữa, ôi, công lao của quá vĩ đại."

      chút cũng sai, ngửi được mùi nước hoa của Cố Trinh Trinh người , việc phản bội kích thích , kích động hít sâu mùi trong đó, cũng là bởi vì loại kích thích toàn thân toàn ý này, bức bách khứu giác của mình thành công đem thành phần của La Petite Robe Noir phân tích ra ngoài!

      Giải thích theo mặt y học, chính là thần kinh kích thích, nội tâm kích động mãnh liệt, khiến cho khứu giác của trong nháy mắt bung ra!

      Đương nhiên người đàn ông biết, khôi phục khứu giác nhạy cảm có ý nghĩa đối với Cố Tử Mạt như thế nào, ánh mắt của dần dần sáng lên, nhìn chằm chằm ánh mắt của , chân thành , "Chúc mừng em."

      Cố Tử Mạt lạnh lùng nhìn ta, khóe môi khẽ nhúc nhích, trầm trầm : "Trời cao phải ban cho thứ, tất nhiên muốn đoạt thứ khác, cứ như vậy, bị trời cao cướp khỏi bên cạnh tôi? hợp tác với Cố Trinh Trinh?"

      Nước hoa có độc, là độc xuyên ruột, cái mũi của thực phạm vào tội.

      A, lời ca này đặt trong hoàn cảnh này đúng là hợp với tình hình!

      Người đàn ông biết cái gì, nắm bả vai chặt, mở miệng đanh giọng : " Cố Tử Mạt, em hãy nghe cho kỹ đây, trước kia, tại, hay sau này cũng thể hợp tác với Cố Trinh Trinh! người có mùi nước hoa của Cố Trinh Trinh, chỉ là vì trước khi tới đây, tiếp xúc với ta!"

      Lực nắm của cực lớn, bóp làm thấy đau, người đàn ông này, giống như cho là lực tay của càng lớn, lại càng tin tưởng hơn vậy .

      "Tại sao lại tiếp xúc với ta!" vô cùng đau đớn, đôi tay siết thành nửa quả đấm, che trước ngực, lên án .

      muốn tiếp xúc với Cố Trinh Trinh, bất kể là vì lý do nào!

      hiểu em này, thủ đoạn cướp đồ của là số , có lúc, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Cố Trinh Trinh đoạt mất đồ của rồi!

      "Dưới che chở của thế lực của Tần Khôn em chào mà , tạm thời tìm được em, cũng nghĩ hỏi bên phía Tần Khôn kia! Người duy nhất có thể biết tâm tư của em, chỉ có Cố Trinh Trinh!" Ngữ khí của người đàn ông rất nặng, trong câu chữ, tiết lộ ra bá đọa chiếm giữu của .

      "Tôi. . . . . ." thể cải lại , đúng là rời dựa vào thế lực của Tần Khôn, mà người đàn ông trước mắt này, biết và hắc bang cấu kết, cũng vẫn ra.

      Phải biết, tên tuổi của Tần Khôn tại thành phố này, đồng nghĩa với nửa Hắc bang!

      biết do dự, ánh mắt thẳng tắp tiếp tục nhìn chằm chằm , giận mà uy : " Cố Tử Mạt, cần chỉ tin lỗ mũi của mình, còn phải tin tưởng lòng mình nữa! Giống như khi điều phối hương thơm, trong đầu Điều Hương Sư chỉ phải có các loại vật liệu hỗn hợp để tạo thành mùi thơm, còn cần trí tưởng tượng cá nhân của Điều Hương Sư cùng lãng mạn nữa!"

      Trong ánh mắt nhìn , có lạnh lùng, cao ngạo, tràn đầy làm cho người ta tin phục chính nghĩa, lại mang theo nồng đậm tự tin.

      nhìn con người đen nháy của , từ kiên định trong đó, tin hơn phân nửa, trong lòng tự hỏi, trong tiềm thức, cũng là tin tưởng .

      Người đàn ông này, nhanh nhẹn chính xác nắm giữ lòng của rồi, thương lượng chiếm cứ rất giỏi!

      Nhưng là, xác định muốn tiếp tục lưu giữ ở bên cạnh mình sao?

      Tình thế khó xử, tìm ra đáp án.

      Tay nắm chặt lại nắm chặt, lòng bàn tay bị móng tay đâm lại đâm, ngàn lời vạn chữ, tựa như các loại hương liệu bình thường quanh quẩn ở trong đầu của .

      nhắm mắt lại, quơ quơ đầu, cảm thấy, mơ hồ. . . . . . Có chỗ nào đó thích hợp!

      Bỗng dưng, ánh sáng lóe lên, bắt được điểm khôn ngoan đó.

      Nhanh chóng trợn con mắt, sử dụng ánh mắt bắt lấy đôi mắt đen của người đàn ông, " ra. . . . . . cũng hiểu về điều hương? là người Tần Khôn phái tới?"

      Cũng khó trách - - lại giúp như vậy? !
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 44: Mẹ vợ nhìn con rể

      Người đàn ông hơi buông lỏng tay, ánh mắt thâm thúy nhìn , tuy trong mắt có do dự, nhưng vẫn mở miệng , "Từ đầu đến cuối, đều vì em, liên quan gì đến người khác!" Giọng lớn, nhưng cảm giác tràn đầy từ tính, năng rất có khí phách.

      Cố Tử Mạt cảm thấy luống cuống, từ đầu đến cuối, xem hiểu , nhưng thủy chung vẫn có thể nhìn , vẫn luôn giúp .

      nhắm mắt lại, hàng lông mi cong như cánh bướm run rẩy, cắn cắn môi, ấp úng , "Sao lại là tôi chứ?"

      Quan hệ của , bắt đầu từ tin rao vặt, nhìn như bắt đầu đơn giản, nhưng thực tế đâu?

      Người đàn ông cũng lắc đầu, vẻ mặt nặng nề, lại câu nào, lạnh lùng giống hệt cái ngày lần đầu tiên bị thương vì .

      Cố Tử Mạt cũng phải là ngày thứ nhất biết như vậy, giống như quyển sách vừa dày vừa nặng, ở bên cạnh lâu như vậy, hình như mới chỉ lật ra được tờ mà thôi.

      Mấy ngày qua, cũng phải là chưa từng nghĩ đến vấn đề của người đàn ông này, đủ các loại suy nghĩ kỳ lạ xuất trong đầu , chộp lấy ý nghĩ, do dự với .

      "Tôi chút cũng biết tại sao phải giúp tôi như vậy, nhưng tôi tin tưởng cũng có thể cảm thấy, tôi tin tưởng , nhưng mà tôi lại làm được nguyên nhân hậu quả của điều này, rất yên lòng, lại chịu cho tôi biết, tôi chỉ có thể đoán mò lung tung, nếu như. . . . . . Tôi , nếu như trước kia tôi thiếu gì đó, thí dụ như tình cảm, nên bây giờ mới tìm tôi đòi lại mà , tôi nhớ gì cả, điều này cũng giống như tôi bị mất khứu giác vậy, cơ duyên thích hợp, tôi cũng thể nhớ được, cho nên. . . . . . nên trách tôi."

      vừa xong, mới cảm thấy điều mình đáng tin, nếu trước kia may mắn từng gặp cái người đàn ông đáng kinh ngạc này, làm sao nhớ được chứ?

      Trái lại ‘ Lục Duật Kiêu’, từ đầu đến cuối, hình như vẫn nghiêm túc nghe, vẻ lạnh lùng mặt theo lời của mà từ từ hòa tan, thay vào đó là nụ cười tan, khiến cho trong nháy mắt cảm thấy hiểu ra làm sao, còn thấy ngượng ngùng nữa .

      Có thể, là tự mình đa tình!

      Người đàn ông nghe xong, cũng có tỏ thái độ ngay, mà đứng vụt dậy, mặc áo khoác, thuận tiện đẩy cửa ra ngoài.

      " chờ em." .

      Động tác của quá tự nhiên phóng khoáng, mà phản ứng của lại quá mức chậm, chờ Cố Tử Mạt phản ứng lại kịp, kịp ngăn lại nữa rồi!

      Ban ngày ban mặt, mẹ nuôi khẳng định thấy người đàn ông từ trong phòng ra rồi!

      vội vã tùy tiện dùng dây chun buộc lại mái tóc rối, lấy chiếc áo khoác dài tay xuống, theo sát phía sau đẩy cửa ra ngoài, chỉ là, cảnh tượng trước mắt, có chút thể tưởng tượng nổi.

      Thân hình người đàn ông này cao lớn, tại ngồi băng ghế dài thấp, gập lại đôi chân thon dài, đầu gối cũng có vẻ co rút, cảm giác mười phần ổn, mà cơ thể của lại nghiêng về phía trước, hình như vẫn còn trao đổi cái gì đó với mẹ nuôi ngồi đối diện.

      Bởi vì có trở ngại về ngôn ngữ, hai người trao đổi cũng phải thuận lợi như vậy, mà từ đầu đến cuối, vẻ mặt của chân thành, chút nào mất tự nhiên.

      bước về phía trước, bởi vì muốn dừng cái loại khí vui vẻ hòa thuận này lại, cho đến khi mẹ nuôi nhìn thấy , gọi qua, mới bước từng bước qua.

      vẫn nhìn chung quanh, cũng phát băng ghế trống nào, chỉ có thể uất ức ngồi vào cùng băng ghế với người đàn ông đó.

      Người đàn ông thấy ngồi xuống, trong ánh mắt nhuộm đầy nụ cười, rồi sau đó săn sóc bưng bát cháo mẹ nuôi nấu chín đến trước mặt .

      nhìn cái dáng điệu này, cảm thấy có chút thể tiếp thu nổi.

      Ơ kìa, là khách đấy, tôi mời ăn bát cháo sai rồi, thế nào mà lại đổi khách thành chủ thế, ngược lại lại tiếp đón tôi, hơn nữa còn giả bộ “thân thiết” như vậy nữa, đây là diễn cái gì đây?

      thể tưởng tượng nổi hướng ánh mắt về phía mẹ nuôi, muốn từ trong mắt mẹ nuôi nhìn ra chút chán ghét với người đàn ông này.

      Nhưng nghĩ tới, mẹ nuôi lại còn híp mắt nhìn bọn họ, hài lòng trong ánh mắt đều tràn ra ngoài rồi.

      nhìn cũng hơi hiểu chút, mẹ nuôi đây tuyệt đối là ‘ mẹ vợ nhìn con rể, càng xem lại càng hài lòng’, nhân tiện cũng có thể đoán được, người đàn ông này gì đó với mẹ nuôi, nên mẹ nuôi mới cho là cùng người đàn ông này là ‘ người ’ !

      Bịp bợm! Sáng sớm, người đàn ông này đào cái hố sâu cho rồi!

      muốn giải thích, nhưng khi giải thích, người đàn ông này vì sao ngủ cùng trong phòng với , thể giải thích được rồi, đành là phải ngậm bồ hòn thôi.

      vào mùa ngô, ngô rất thơm, chỉ là bên trong bắp so gạo phải hơn rất nhiều, uống vào vị cũng tốt lắm, cũng biến sắc quan sát người đàn ông bên cạnh, người đàn ông này uống vào cũng hề dễ chịu, chỉ uống nửa bát, cũng uống nữa.

      thấy thế, buông chén trong tay xuống, nghiêng đầu, ngẹo đầu, giọng rất mỉa mai hỏi , "Uống có ngon hay vậy?" có ý định, chính là muốn người đàn ông này rơi đài.

      " tệ." Người đàn ông gật đầu cái, nhìn chằm chằm mấy giây, híp mắt lại, nghiêm túc đưa ra đáp án.

      Cố Tử Mạt vừa nghe, khuôn mặt lên hai cây cầu hình vòm, chờ những lời này của !

      dịch mông, chậm rãi đứng lên, bưng lên chén cháo chưa uống hết, lại đổ thêm cho , vừa đổ còn vừa thân thiết , "Uống ngon uống thêm chút nữa , bình thường rất khó được uống món này đâu, trong ruộng vẫn còn có ngô đấy, đợi chút nữa tôi dẫn ra bẻ ngô, đều còn rất tươi, mùa mà!"

      Hừ, nghĩ đóng giả người của tôi, nghĩ giả bộ con rể hiền, nhất định phải vượt qua khó khăn ! Cày đồng buổi ban trưa, thu hoạch rất khổ cực, mảnh đất trồng ngô, vừa làm đến trưa!

      "Tốt." Người đàn ông gần như hề suy nghĩ, hai lời, liền đồng ý, thấy thế trong lòng mẹ vợ ngồi đối diện lại càng vui mừng, mặt nếp nhăn nơi khóe mắt lại càng ràng hơn khi cười.

      Cố Tử Mạt nghẹn họng nhìn trân trối, mẹ nuôi cứ như vậy bị người đàn ông này thu phục?

      Người đàn ông này, cứ đáp sảng khoái như vậy, nghe thấy bẻ bắp mà cũng kinh hãi.

      Ah? thể nào!

      Khụ khụ, đến ngày mùa, nhóm trai đẹp được chú ý rộng rãi khắp phía Bắc, mặc kệ trà trộn trong các câu lạc bộ quốc tế như Mayflower, Lạc Thấu, Trác Triển, vô luận gọi là Ed-ward, Fran¬cis, hay là Hen¬ry, cho dù cả người tràn đầy mùi thơm của Ken¬zo, CK, Versace Hormone, ở chỗ này tất cả mọi người đều nhắc câu: nhà các lập tức phải bẻ ngô rồi!

      Cái chàng gọi là ‘ Minh Tuyên ’ này hóa ra cũng là thành viên trong đó? !

      trơ mắt nhìn ăn hết chén cháo ngô, nơi cổ họng tự chủ nghẹn xuống thay , rốt cuộc uống ngon ? Cổ họng bị nghẹn khiến thoải mái chứ?
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 45: Vì mà căng thẳng phát khóc

      Ngón tay thon dài của người đàn ông cầm mép chén, đặt chén ổn định lại bàn, đôi mắt đen híp lại hẹp dài, thẳng thắn trả lời, "Em dạy cho , quen việc rất nhanh, năng lực học tập của rất mạnh."

      Cố Tử Mạt trơ mắt nhìn xong động tác chậm rãi của , nuốt ngụm nước miếng, phất phất tay, "Khụ khụ, thôi, phương diện khác có năng lực học tập mạnh, cũng chưa chắc ở phương diện này cũng như vậy."

      bỏ qua những ý tưởng vô lương tâm kia , cơ bản thu thập bát đũa chút, nghiêng đầu nhìn , ngay sau đó phân phó , "Ăn xong , ở đây chờ, chúng tôi về ngay thôi."

      "Ừ." Người đàn ông gật đầu, yên lặng co chân lại ngồi ghế dài hẹp, hình như hề cảm thấy thoải mái.

      đặt chén đũa lên, đỡ mẹ nuôi đứng lên, nhìn hình ảnh thích hợp trước mắt, trong lòng cũng thấy buồn thay , chân dài khoanh lại như vậy , cảm thấy khó chịu sao?

      hít sâu hơi, quay đầu , giống như chăm sóc trẻ con, nhắc nhở , "Nếu như cảm thấy thoải mái, cũng cần cứ ngồi như vậy đâu." xong, cũng quay đầu lại, bên cạnh mẹ nuôi ra ngoài.

      Trong mắt người đàn ông cũng đầy ý cười, cúi đầu sửa sang lại ống quần, lúc này mới đặt hai tay lên chân, bình tĩnh đứng thẳng lên.

      . . . . . .

      Cố Tử Mạt vô cùng tin tưởng năng lực học tập của người đàn ông này rất mạnh, nhưng xác định chắc chắn năng lực giảng dạy của mình, trước mắt cũng có tinh lực cùng thời gian dạy .

      Khứu giác nhạy cảm của trở lại, giao dịch của và Tần Khôn cũng nên tính toán chi li rồi!

      Vội vã chia tay mẹ nuôi, mướn chiếc xe MiniBus, liền lôi kéo cái chàng ‘ Minh Tuyên ’ này trở về, chỉ là, đoạn đường này, cũng tính là vui vẻ.

      Đường núi gập ghềnh lại đầy bùn lầy, giảm xóc của minibus lại quá kém, ngồi trong buồng xe, có lúc ngã trái ngã phải, có lúc lắc lư lên xuống, hoàn toàn chính là công cụ chỉnh người.

      đến mấy lần, nhưng vẫn cảm thấy thích ứng, mà xem xét lại người đàn ông bên cạnh, ngồi yên ổn, hai tay chồng lên nhau đặt đùi, mắt nhắm, bình thản ung dung, tư thái giống khi ngồi chiếc xe sang trọng như đúc!

      Đúng là thần mà!

      chống tay dưới cằm, ngón tay cong cong gõ gõ vào má, trong lòng suy nghĩ nên trêu trọc thế nào đây, lông mi đế thế nào, phải vẫn rơi vào ma chưởng của hay sao.

      Có lẽ người đàn ông cũng cảm thấy quan sát , mở mắt, nhấc hai tay khỏi đùi, nhích người đến gần , "Em có thể nằm gối đầu lên đùi , như vậy có thể thoải mái hơn chút."

      Cố Tử Mạt vừa định cần, xe liền lắc lư chút, cả người cũng bị lắc lư xô cách xa chỗ ngồi chút, miễn cưỡng ổn định thân thể, mắt đẹp liếc , nghĩ thầm nếu mời thịnh tình như vậy, cần cũng uổng, câu ‘ cám ơn ’, liền gối lên.

      Người đàn ông cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn , tóc của bị buộc thành đuôi ngựa ở phía sau đầu, còn có vài sợi tóc sót lại ở hai bên tai, lòng vừa nghĩ, giúp vén lên, thương , "Thoải mái hơn rồi chứ?"

      " biết, vừa mới gối xong, có thể có hiệu quả ngay được sao? !" mệt mỏi, nhắm hai mắt lại, tức giận , thèm quan tâm động tác của tay .

      Người đàn ông thấy nhắm mắt, đầu ngón tay vòng quanh sợi tóc của quấn hai vòng, lắc đầu cười, rồi sau đó mới hạ lực tay xuống, buông lỏng tay ra, rồi cuối cùng mới lưu luyến buông sợi tóc của ra.

      Cố Tử Mạt nằm ở đùi của , sau đó cảm thấy bị giật giật, chẳng qua cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi, cũng mở mắt ra, phải biết, sau khi trở về còn phải đánh trận ác liệt đâu.

      Tuy tại khứu giác nhạy cảm của trở lại, nhưng đối với đám người mất trí nhà họ Cố, cũng có cách nào dự đoán trước được, nhất là Cố Trinh Trinh, em này của , cũng xé rách mặt rồi, xem ra nhất định là phải đối nghịch với đến cùng rồi.

      Hơn nữa nghĩ đến Cố Trinh Trinh vẫn còn có ý tưởng với người đàn ông bên gối của , trong lòng lo lắng khôn kể!

      suy nghĩ, xe chạy qua cái hố to, lại bị xóc lên, bịch bịch hai tiếng, đầu bị xóc lên lại rơi xuống, đầu bị lắc lư va đến vật cứng, Cố Tử Mạt nhe răng, vừa muốn kêu đau, ngực liền bị trọng lượng biết tên đè lên.

      "Á ——" đây cũng phải là cơn đau, trợn mắt, chỉ thấy tay của người đàn ông làm loạn!

      theo bản năng liền muốn xoa xoa bộ ngực của mình, nhưng lập tức liền nhớ lại lần trước xấu hổ trước mặt người đàn ông này, lập tức chuyển tay qua sau gáy, vuốt vuốt cái gáy nhu nhược của mình.

      "Hít ——" Người đàn ông giống như cũng nặng nề hít vào hơi.

      bất ngờ, hình như, đây là lần đầu tiền người đàn ông này phá vỡ vẻ tao nhã trước mặt . Rốt cuộc là đau đớn thế nào, khiến người đàn ông này nhịn được đây?

      nghiêng đầu sang, vừa muốn ngó nhìn, nghe thấy người đàn ông hút khí, với , "Em ngồi dậy ." Tiếp theo, phía sau bả vai của bị đỡ lấy, cơ thể bị đỡ ngồi dậy.

      có gối đầu để gối nữa, có chút thất vọng với : " Mới gối có chút." Cúi đầu câu này, làm như nũng nịu.

      Chỉ là, giây kế tiếp nhìn thấy sắc mặt người đàn ông, liền lập tức thu hồi ý tưởng phát tính tình của mình.

      Lúc này quai hàm của người đàn ông buộc chặt giống như đè nén cái gì, môi mím chặt, sắc mặt tái xanh, ánh mắt hình như cũng tự nhiên, xem ra hoàn toàn giống với , kinh ngạc, sau đó kéo tay , " làm sao vậy? Bị thương sao?"

      "Bác tài, dừng xe! Dừng xe!" Lần này nóng nảy, so với lần bị thương thay đó, cũng thấy khẩn trương như vậy.

      Người đàn ông cầm lại tay của , lấy tay ngăn lại cơ thể muốn lao lên phía trước, khàn khàn giọng , " cần gấp, sao."

      Chính tai nghe người đàn ông có chuyện gì là chuyện, việc tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác, sắc mặt của còn kém như vậy, lo lắng của giảm mà còn tăng thêm, " cần làm tôi sợ, có chuyện gì sao?"

      níu lấy cánh tay của , cho hoạt động , lại nhìn dưới toàn thân lần, vẫn có nhìn ra người đàn ông này bị thương ở đâu cả.

      luống cuống hơn, chẳng lẽ có bệnh gì đó tiện ra, ngượng ngùng với , nghẹn ngào, thiếu chút nữa vội đến đỏ mắt, khỏi oán trách với , " có bệnh gì tiện ra, nhất định phải với tôi đấy! Bệnh tiện ra phát tác là chuyện rất kinh khủng, cũng thiệt là, bình thường giả bộ bình tĩnh thành quen rồi hả, tại có bệnh còn giả bộ có bệnh! Sao có thể làm việc mà thiếu tính toán như vậy, người thông minh như , như thế nào lại làm cái chuyện giấu bệnh sợ thầy như vậy chứ!"

      rất gấp, đôi mắt đều đỏ lên, đôi con ngươi trong suốt đều có sương mù mờ mịt tản ra, lỗ mũi cũng phập phồng, còn giống như là bị chọc giận, trong lòng oán trách ghê gớm! Kiểu đàn ông bình tĩnh, đặt dưới tình huống này, cũng làm người ta cảm thấy đáng ghét!
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 46: Tính phúc rất quan trọng!

      Khí sắc người đàn ông khôi phục ít, toàn bộ quá trình khẩn trương đến biết làm sao, đều xem ở trong mắt, cho đến khi thấy đỏ cả hai mắt, cũng nhịn được nữa, đưa tay lên lau gương mặt của , xoa mấy cái, cất giọng khàn khàn, giọng an ủi , " sao, có chuyện gì."

      Cố Tử Mạt đâu có tin lời , chột dạ đưa tay lau khóe mắt có nước mắt cái, lại giơ tay lên sạch sẻ gọn gàng gạt tay ra, rất tự nhiên nghiêm giọng trực tiếp : " cái gì gọi là có việc gì! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!"

      Người đàn ông này, từng bảo vệ quá nhiều lần, mà , ngay cả che chở đơn giản nhất đối với cũng có, từ trong lòng của , cũng mất ổn định rồi.

      Ở trước mặt người đàn ông này, giống như trở thành người yếu đuối trong những người yếu đuối, mà những điều này, hề muốn!

      Thời điểm gối đầu đùi , đều nghĩ tới, Cố Trinh Trinh dùng để uy hiếp , mà lần này trở về, nhất định thỏa hiệp, dùng tất cả vốn liếng thuyết phục Lục Duật Kiêu bỏ qua chuyện lần này, cũng muốn thử bảo vệ lần, chỉ là cái ý nghĩ này mới hình thành, xảy ra chuyện như vậy rồi.

      Trong lòng vừa nóng vừa giận, giận cũng giận bản thân, gấp cũng gấp chính mình.

      Người đàn ông cười khổ được, này, là cố ý muốn dồn tới chân tường, Lục Minh Tuyên , đời này còn chưa bao giờ gặp phải cảnh vừa thẹn thùng vừa lúng túng như vậy, tình huống tiến lùi đều khó!

      ánh mắt lạnh nhạt liếc ra ngoài cửa xe, phong cảnh phía ngoài cũng đẹp, vẫn là mảnh hoang dã như cũ, chỉ là, giờ phút này cùng với tâm tình lúc tới, trời vực.

      ngừng suy nghĩ, đưa tay nắm bàn tay xương mềm mại của , thân thể thoáng đổ về phía trước, ghé vào bên tai của , ngại ngùng nhìn tài xế ở phía trước cái, bất đắc dĩ mới mịt mờ chân tướng cho , " có việc gì, chỉ là thiếu chút nữa em phá hủy tính phúc hơn nửa đời người sau của thôi."

      Hơi ấm trong miệng , nướng bên tai của , kích thích lòng ngứa ngáy.

      Trải qua kích thích của , trong lúc nhất thời đầu óc của hơi chậm chạp, phút chốc, vừa vặn hiểu được ‘ tính phúc ’ trong miệng , trong lòng quẫn bách, con ngươi sáng ngời cũng bất giác di chuyển đến đũng quần của người đàn ông.

      Trong đầu nhanh chóng nhớ lại tình cảnh vừa rồi lần, gối đầu lên đùi , bởi vì hố sâu lắc lư, đầu của nàng bị xóc này xuống dứoi, cũng bởi vì như vậy, đầu của liền đập trúng , rồi sau đó, còn vô tình biết đưa tay về phía sau gáy của mình.

      hơi khổ sở quay mặt, hận thể đấm ngực dậm chân, trong lòng còn tính toán mình và ‘ tính phúc ’ của tiếp xúc thân mật mấy lần.

      Ngực bị tập kích, so sánh với việc khiêu khích đè lên , quả thực là —— gặp sư phụ!

      Lúc này Cố Tử Mạt, làm sao còn dám quản đường núi lắc lư, sao dám quản giấu bệnh sợ thầy khỉ gió gì nữa, xấu hổ chết rồi, sửng sốt dám nhìn , vẻ mặt thay đổi dịch mông dựa vào cửa kính xe, thậm chí còn dán sát gương mặt cùng cái trán vào cửa kính xe, để hạ nhiệt độ.

      Cả khuôn mặt nóng bừng như thiêu cháy, lửa đốt cháy lan ra đồng cỏ, đốt từ đầu tới đuôi, đem thể diện cuối cùng của cũng cháy sạch còn mống.

      Người đàn ông dựa người lên vách xe phía sau lưng, từ phía sau nhìn bả vai của cương cứng, cũng quấy nhiễu đấm ngực dậm chân, tin tưởng cũng muốn mình nhúng tay quản lý , để tiêu hóa hết cảm xúc của mình.

      Cho đến khi nhìn thấy Cố Tử Mạt dán sát mặt lên cửa kính xe nhúc nhích, hai tay của mới giữ bả vai của , để nghiêng người, ngồi thẳng cơ thể.

      "Khứu giác của em là quan trọng nhất, sau khi đến, trước tiên bệnh viện làm kiểm tra." an bài hết cho , bố trí bảo vệ có sơ hở.

      Cố Tử Mạt còn chưa dám nhìn , những ký ức kia còn quá mức nét, dám đối diện với , chỉ sợ đoạn ký ức quẫn bách kia tất cả đều xông lên trong đầu , gật đầu cái, "Được."

      lý trí cho biết, đầu tiên nên kiểm tra khứu giác của mình ngay, nhưng trong lòng , vẫn có ý nghĩ muốn sớm chút về nhà, sớm chút ra điều kiện, ra vẻ ta đây .

      Mặc dù có chút tâm cam tình nguyện, vẫn cắn răng, đồng ý.

      "Đừng nóng vội, nên tới đều tới, phải cũng bị đưa ." Người đàn ông nhìn thấy do dự, lập tức liền đoán được suy nghĩ của .

      nghe được câu này của , trong lúc nhất thời, tất cả quẫn bách cùng xấu hổ bị ném ra sau gáy, khỏi nghiêng đầu nhìn , ánh mắt linh động chiếm lấy đôi mắt đen của , trong mắt tràn đầy thể tưởng tượng nổi, ngay cả cái này cũng có thể đoán được?

      Chẳng qua giấu nỗi kinh ngạc ở trong lòng, cũng ra, đợi đến khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, quẫn bách lúc trước lại nổi lên, vội cúi đầu, hai tay bẻ ngón tay của nhau, giả bộ dáng vẻ đãng trí.

      lát sau, cảm thấy tầm mắt người đàn ông có ở phía sau nữa, mới dời ánh mắt của mình về phía , muốn xem xét tỉ mỉ ‘ thương thế ’ của .

      Chỉ là, lúc này hai chân ưu nhã của người đàn ông gác lên nhau, rốt cuộc cũng có nhìn ra được cái gì, chỉ có thể cẩn thận thu hồi tầm mắt, trong lòng yên lặng tính toán, đợi sau khi đến bệnh viện, nhất định phải cho khám bệnh.

      . . . . . .

      đường đến bệnh viện, bị đưa đến khoa tai mũi họng, mà cảm thấy, khám bệnh cho cũng khá quan trọng.

      Thấy có ý cũng với vào phòng khám, vội vã đẩy người , ánh mắt mơ hồ nhìn xuống dưới, giọng , " đừng theo tôi nữa, nơi này là bệnh viện, nếu như yên lòng mà . . . . . ."

      "Sao?" cuối của người đàn ông cao lên, hình như cũng hiểu được ý .

      Chung quanh thỉnh thoảng có người qua, nhìn xung quanh mấy lần, vẫn thể ý đồ, răng ngà cắn cắn, lại đẩy người , cố ý giọng lần nữa, "Chuyện này, tôi cũng có trách nhiệm, tôi hi vọng, cần giấu bệnh sợ thầy! Hiểu ?"

      Người đàn ông rốt cuộc hiểu Cố Tử Mạt muốn gì, đều đàn ông hiểu phụ nữ, ra phụ nữ cũng giống vậy là hiểu đàn ông, khóe miệng của kéo ra, vừa định cự tuyệt, lại thấy ánh mắt khẩn thiết của .

      Trong mắt Cố Tử Mạt ngập nước, bên trong chứa đầy khẩn thiết cùng nghiêm túc, điều này làm cho người đàn ông khó có thể cự tuyệt, chỉ có thể tổn hại danh dự của mình, đáp ứng, "Được rồi, nghe lời em."

      Lục đại thiếu đánh rụng răng nuốt vào trong bụng, mức độ khoan dung còn lớn hơn so với Tể tướng.

      Cố Tử Mạt nghe như vậy, trong nháy mắt có cảm giác có cái gánh nặng bị tháo xuống, thở ra hơi, đôi mắt nhìn lại sáng hơn mấy phần, làm dấu Ok, mạnh mẽ xoay người, vào phòng khám khoa tai mũi họng.

      Người đàn ông cũng hề rời , mà đứng tại chỗ chờ.

      mặt hành lang của khoa, sau khi bị đôi giày da thủ công cao cấp của người đàn ông đạp biết bao nhiêu lần, cửa phòng khoa Tai mũi họng mới bị người từ bên trong kéo ra.

      Đầu tiên là đôi tay thon dài trắng mịn run rẩy nắm khung cửa, từ bên trong dò xét ra ngoài, rồi sau đó mới là bước chân suy yếu run rẩy ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 47: Người đàn ông này, tức giận!

      Ánh mắt của người đàn ông bị đâm thủng, chỉ có cảm giác trong lòng mình cũng nghẹn ngào, tình huống mong muốn nhất xảy ra.

      Bác sỹ ngồi trong đó, là vị chuyên gia số 1 mà sắp xếp trước đó, tuyệt đối có khả năng chẩn đoán sai được, biểu của Cố Tử Mạt, cho thấy kết quả tốt.

      hoàn toàn dám nhìn mặt của , trực tiếp sải bước qua, bàn tay mạnh mẽ nắm cái tay khác của Cố Tử Mạt, nhàng kéo cơ thể của cái, cả người nằm trong lòng , bàn tay áp lên gáy , để cho mặt áp sát vào lồng ngực của .

      Cùng với giọng ấm áp, " có việc gì có việc gì, đây chỉ là tạm thời."

      Thế nhưng trong ngực vẫn lộn xộn, trước sau vẫn chịu nằm im trong lồng ngực của , hai tay của chống vào lồng ngực của , ra sức muốn thoát khỏi lồng ngực của .

      Người đàn ông lại muốn thoát ra, bàn tay giữ chặt cái gáy của , giống như chỉ cần buông tay giây chạy mất vậy, trong đôi mắt thâm thúy toát ra nhè bi thương.

      Cả người cũng vì vậy mà càng lộ vẻ tuấn tú.

      Lúc này, cũng chỉ là người đàn ông có người nhà bị thương, vết thương của chưa khỏi hẳn, làm sao dám tốt đây? !

      " tốt." Giọng trầm thấp lại mang theo kiên định vào thời khắc này vang lên trong hành lang bệnh viện tương đối yên tĩnh.

      Mặc dù cảm xúc ở bên bờ vực rồi, nhưng giọng an ủi của người đàn ông, vẫn đanh thép như vậy.

      "Ha ha ha ——" hồi tiếng cười như chuông bạc vang lên trong hành lang bệnh viện trong trẻo lạnh lùng, cùng màu trắng chủ đạo của bệnh viện cũng hài hòa, chẳng qua là tiếng cười kia chỉ vẻn vẹn vang lên mấy cái, liền bị chủ nhân của nó mạnh mẽ chôn vùi trong cổ họng rồi.

      Cơ thể người đàn ông ngẩn ra, từ lúc tiếng cười khẽ vang lên, liền biết nguồn gốc của thanh này, nằm ở người của .

      Tay của buông lỏng chút, lui về phía sau bước, tách ra khoảng cách với gương mặt của , rồi sau đó gạt sợi tóc dư thừa trán , vẻ mặt nghiêm trọng mà khẩn trương , "Tử Mạt, là em cười?"

      ra xác định tiếng cười là của , chỉ là muốn xác định chắc chắn hơn thôi.

      "Phải, là tôi." Cố Tử Mạt khẽ cười thừa nhận, dùng ngón tay trỏ ngừng đâm lên lồng ngực của , "Cười ngay tại nơi này của , cười chính là !"

      Hình như vui, bàn tay vừa động, liền nắm ngón trỏ nghịch loạn của , nghiêm mặt liền , "Có gì đáng cười!"

      Cố Tử Mạt hiểu vì sao cảm xúc của người đàn ông này biến hóa nhanh như vậy, tại sao lại nghiêm nghị như vậy? Mới vừa rồi còn dịu dàng như vậy !

      nhớ lại tình hình vừa rồi, năm mười buồn cười của ’ cho nghe, "Tôi vừa ra tới, nhìn cũng thèm nhìn mặt tôi cái, liền bổ nhào về phía tôi, cái ôm tôi trong lòng, chẳng lẽ sợ ôm lầm người sao? Bằng vào cái này, cái này thôi buồn cười muốn chết rồi, sau đó lại thế nào hả, tôi muốn tránh ra, cố gắng xô như vậy, nhưng lại dùng sức giữ chặt gáy của tôi, hại tôi ngay cả cơ hội mở miệng giải thích cũng có, cái này rất buồn cười!"

      Lúc lời này, cũng có nhìn vẻ mặt của người đàn ông, chờ tiếng vừa ngừng lại, mới nhìn sắc mặt người đàn ông, quá muộn rồi.

      khuôn mặt người đàn ông đều viết hai chữ vui, cằm bạnh ra, lông mày rậm cũng nhíu lại, đôi mắt thâm thúy như đầm sâu cũng chăm chú nhìn chằm chằm .

      Từ đầu đến cuối, đều câu nào, chỉ dùng cái vẻ mặt lạnh lùng này nhìn , trong lòng Cố Tử Mạt biết nhất định vì mình mà tức giận, trong lòng cảm thấy nhột nhạt, dưới chân cũng hơi mềm nhũn theo.

      Cái em yếu đuối tới như thế nào? Đều là bị người đàn ông cao lớn lông mày rậm bên cạnh giận mà uy làm nổi bật lên!

      Đầu Cố Tử Mạt cúi thấp xuống, dùng cánh tay khác còn tự do tách bàn tay to của ra, "Haiz, cũng cần phải tích cực như thế chứ."

      Người đàn ông mặc cho tay bé của cố tách ra, cũng buông tay, đôi mắt đen quét về phía cánh cửa, lạnh giọng hỏi , "Lúc ra giả vờ suy yếu, phải hay ?"

      lo lắng khứu giác của , nên biết, thế nhưng lại, cố ý run tay run chân giả bộ suy yếu, lúc đó quan tâm như vậy, chút sơ hở cũng nhìn ra, còn ôm an ủi trận nữa.

      Cũng là bởi vì lo lắng sốt ruột của , mới bị bé này lừa dối, bị người khác xem truyện cười, chưa từng gặp phải cái loại tình cảnh khó chịu cùng lúng túng như này, sao lại cho bé lừa đảo này qua cửa được!

      Lời của người đàn ông cũng mang theo lãnh ý, đến lúc này Cố Tử Mạt mới ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, cũng cố tách tay của ra nữa, mặc cho siết ngón trỏ của mình, giọng giải thích, "Tôi thừa nhận, lúc mới bắt đầu, là tôi cố ý giả bộ suy yếu lừa gạt , nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trọng nghiêm túc kia của , trong lòng tôi liền đổi ý muốn giả bộ nữa, nhưng sau đó lại theo khống chế của tôi, nhìn cũng nhìn mặt tôi, ôm chặt tôi như vậy, tôi. . . . . . Sau đó tôi cũng có ý định lừa mà!"

      cũng biết mình đứng vững, càng đến cuối, thanh lại càng , nhưng là xong, nàng lại càng cam lòng nhận sai xin lỗi , ngược lại đúng lý hợp tình ngụy biện cho bản thân.

      Người đàn ông cũng định bỏ qua như vậy, khứu giác của phát triển theo hướng tốt, đây chính là chuyện vui, nhưng bị lấy ra trêu đùa, chuyện vui thay đổi.

      này lá gan lớn, còn dám đùa giỡn , nhìn làm trò cười, mà những xem trò cười rồi, lại còn chút kiêng kỵ cười hồi, điều này đặt vào người nào, cũng chẳng ai có thể giấu nổi mặt mũi? !

      tiếp tục đanh mặt, biến sắc quan sát , muốn xem xem thành ý của như thế nào.

      Trong hành lang bệnh viện, người đàn ông phong thái ưu nhã nắm chặt đầu ngón trỏ của bé bỏng, thân hình người đàn ông cao lớn thon dài, dáng người xinh đẹp đứng trước mặt cũng làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp đáng thương, sắc mặt người đàn ông lạnh lùng, vui nhìn , mà đối diện ta, lại cúi thấp đầu, gì, ánh mắt chỉ nhìn mình chằm chằm đầu ngón chân.

      Bên cạnh có ông bác ngang qua, cho rằng đây là trai thanh đẹp gây gổ cãi nhau thôi, khỏi tiến lên, duỗi cao cánh tay già yếu, vỗ vỗ lên bờ vai của người đàn ông, nhắc nhắc lại , "Người trẻ tuổi, mọi việc nên nhường bạn nhiều chút nhé, là đẹp đôi, nhường nhau chút, chuyện trôi qua rồi, năm đó bác cùng bạn già của mình, cũng cãi nhau ít, bất quá cãi nhau nhiều, bác cũng tổng kết ra được kinh nghiệm như vậy, chỉ cần nhường ấy, chuyện gì cũng dễ !"

      Cố Tử Mạt buồn rầu biết xin lỗi với người đàn ông thế nào, nghe vậy, mắt lập tức sáng lên, bỗng dưng ngẩng đầu, ngừng gật đầu với ông bác đó, còn thân thiết , "Đúng vậy, Đúng vậy, trong những việc , đàn ông nên nhường phụ nữ! có đúng , Minh Tuyên?" xong, vẫn quên hài lòng khiêu khích liếc người nào đó đanh mặt.

      Kinh nghiệm cuộc sống của Cố Tử Mạt cho biết rằng, bắt được cơ hội phải lên luôn, để tránh mới lớn lại thành bà già mất rồi!
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :