1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lục thiếu cưng vợ tận trời - Đào Y

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 38: Tên phản bội! Tên khốn! Tên lưu manh!

      Cố Tử Mạt ôm áo cưới từ lầu xuống, qua người Cố Trinh Trinh, bị Cố Trinh Trinh túm lấy góc áo cưới, chán ghét nhìn Cố Trinh Trinh cái, gọn gàng dứt khoát : " Buông tay!"

      Này áo cưới, là món đồ duy nhất có lý do mang khỏi nhà họ Cố.

      Cố Trinh Trinh đưa ra hai ngón tay, kéo kéo áo cưới, lại vô cùng cợt nhã buông xuống, giống như tay bị dính phải thứ gì bẩn thỉu vậy, còn ra vẻ thổi thổi ngón tay.

      Cố Tử Mạt nhìn ta như vậy, theo bản năng liền ôm gọn áo cưới lại, liếc Cố Trinh Trinh cái, Cố Trinh Trinh cảm thấy áo cưới bẩn? !

      còn cảm thấy tay Cố Trinh Trinh bẩn đâu!

      "Chị, chiếc áo cưới này là chị kiếm được hàng giả ở đâu vậy, đúng là giống hệt người bạn trai giả mạo đó của chị - quá kém!" Giọng của Cố Trinh Trinh đầy khinh bỉ, nhìn lời và việc làm của ra cũng giống như muốn tôn kính nhưng thể gần gũi đối với Cố Tử Mạt vậy.

      Cố Tử Mạt muốn phản bác lại ta, lại bị Cố Trinh Trinh tiến gần đến.

      " dùng kẻ giả mạo muốn lấy giả loạn ? Nếu phải là Lục Duật Kiêu xuất , chỉ sợ là tôi cũng bị chị lừa, chỉ là vận khí của chị xui như vậy, chân chính Lục Duật Kiêu, xuất rồi." Cố Trinh Trinh đến như lời thề son sắt.

      Trong lòng Cố Tử Mạt vừa chuyển cái, ngay sau đó nghĩ đến lần đó có người giúp việc truyền lời L:ục Duật Kiêu viếng thăm, chẳng lẽ là ——

      Cho dù trong lòng có suy đoán tốt, cũng dám lùi bước, Cố Tử Mạt trừng mắt đẹp, nhìn thẳng vào mắt Cố Trinh Trinh, "Cái này thể nào! Lục Duật Kiêu chính là Lục Duật Kiêu!"

      Mặc dù biết, ‘ Lục Duật Kiêu ’ của tên là ‘ Minh Tuyên ’, nhưng vẫn thể tiếp tục đối phó.

      "Chị, đừng cứng nữa, thừa nhận , chị lại thích đồ giả mạo nữa rồi, từ đến lớn, chị vẫn đều là như thế này, chỉ thích đồ giả mạo! Lục Duật Kiêu là ai, tại sao ta lại thích chị chứ? Con nuôi của nhà họ Cố, xách giày cho Lục Duật Kiêu cũng xứng!"

      Cố Tử Mạt bị Cố Trinh Trinh xong chua xót hồi, phải bởi vì Lục Duật Kiêu là giả, mà nguyên nhân là vì từ thích đồ giả.

      đến nhà họ Cố, nhà họ Cố cho chi tiêu ăn mặc tự nhiên thể so với Cố Trinh Trinh, mà từ Cố Trinh Trinh có vẻ thân thiết với , luôn bày đồ đạc ra để chọn, mỗi lần như vậy, lại, lần cũng đều muốn khiến em này nhịn đau bỏ thứ thích, đều chỉ chọn những thứ đồ hàng loại hai.

      Chỉ ngờ, hôm nay, những thứ này cũng bị Cố Trinh Trinh lấy làm vũ khí để công kích !

      Tình cảm của với Cố Trinh Trinh, lại bị phung phí như vậy!

      Cố Trinh Trinh thấy trầm tư , khóe miệng hơi vểnh, hả hê , "Nếu như chị muốn diễn trò tiếp, tôi chỉ có thể ra tay với ta thôi! Đóng giả Lục Duật Kiêu để giả danh lừa bịp, ta cũng to gan, chị, chị , Lục Duật Kiêu có thể bỏ qua cho ta sao? Khởi kiện? Ngầm hại? Thủ đoạn của Lục Duật Kiêu , cũng phải là chúng ta có thể nghĩ tới được."

      " dám!" Cố Tử Mạt giận dữ trừng mắt nhìn Cố Trinh Trinh, ngón tay nắm chặt làn váy của áo cưới, mím môi cắn răng , " đừng quên, trong tay tôi giữ gì đó!"

      xong, quan tâm Cố Trinh Trinh, chạy qua Cố Trinh Trinh cùng Cố phu nhân, đẩy cửa xông ra ngoài.

      chạy hơi từ phòng khách nhà họ Cố đến cổng, thiếu chút nữa đụng vào người.

      Người đó lồng ngực rộng rãi, hơi thở quen thuộc vây quanh , có ngẩng đầu, liền biết là .

      Trước kia, nếu là , chắc chắn cảm thấy kích động, dù sao bọn họ là đồng minh, mà bây giờ, là bạn hợp tác của , cửa thành cháy cũng ảnh hưởng đến cá dưới ao, gặp trả thù như thế nào của Lục Duật Kiêu?

      càng nghĩ càng khó có thể tiếp nhận, hại .

      biết, là tới đón .

      —— em , tiễn em, em về, bất kể bao nhiêu mưa gió, đều đón em.

      Khi đó, trong lòng thấp thỏm, muốn trốn tránh, liền cố tình trái ngược lại , còn trêu ghẹo chế nhạo ra vẻ nho nhã.

      Khi chân chính làm được, trong lòng trừ bỏ kích động, vẫn là hoảng sợ.

      đẩy ra, bắt đầu mù quáng lục túi , "Thẻ nhớ của tôi, lấy ra, lấy ra!"

      Người đàn ông biết làm sao lại nôn nóng, cầm tay bé của , ánh mắt lấp lánh nhìn , "Sao thế? phải để ở chỗ của sao?"

      gắng muốn tránh khỏi , thử mấy lần, nhưng có thành công, cắn môi nhìn về phía , rất vô sỉ : "Tên lưu manh! Buông tôi ra! Trả thẻ nhớ lại cho tôi! Đó là của tôi!"

      Trong mắt người đàn ông thoáng qua tia sắc bén, lại cầm lấy tay bé của , bàn tay chặt chẽ bao vây lấy tay thon của , khẽ cúi đầu, hà hơi vào đôi tay bé của , thử xoa dịu cảm xúc của , rồi sau đó, ánh mắt thâm nhìn chằm chằm , "Bình tĩnh chút, em càng gấp gáp, càng đưa."

      Cơ thể bỗng nhiên giật mình cái, chỉ cảm thấy nhiệt độ tay trở nên nóng rực, tê dại, giống như là có dòng điện chạy khắp cơ thể !

      muốn phản kháng, nhưng phản kháng vô lực, "Nếu như đưa tôi...tôi cũng !"

      Người đàn ông thỏa hiệp với quật cường của , chỉ có thể buông ra, lấy thẻ nhớ màu đen ra, lại bị cướp lấy.

      lui về phía sau mấy bước, lạnh lùng nhìn , "Đồ khốn kiếp, gạt tôi rất có ý tứ sao? Tôi chính là dễ lừa thế sao?"

      Cơ thể người đàn ông chấn động, cho là biết được thân phận của , ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa, di chuyển yết hầu , bước lên trước, vừa muốn mở miệng giải thích, liền bị đưa tay gạt ra.

      "Thiên hạ có bữa ăn nào miễn phí, bây giờ tôi hiểu! liên thủ với Cố Trinh Trinh sao? A, còn tưởng rằng tôi biết sao? Hợp tác với Cố Trinh Trinh, khác nào bảo hổ lột da, cũng làm được, à, có phải là vì tiền, là nông cạn!" thất vọng nhìn , trong mắt đều là xem thường khinh bỉ.

      Người đàn ông cau mày rất sâu, vẫn nhìn môi của mấp máy.

      "Tôi đây! Xin lỗi vì theo cùng được, về sau hai chúng ta chấm dứt trò chơi! Tôi hề tin nữa, tôi có Đại Thiến là đủ rồi! Quả nhiên, tôi vốn nên tin tưởng bất kỳ ai!"

      Bạn trai bị em cướp , chống đối của , dẫn đến sóng ngầm của nhà họ Cố sóng trước chưa dừng sóng sau khởi, thể tránh né nhìn khuôn mặt xấu xí của người nhà họ Cố, còn lần này, kiên quyết quay đầu!

      nhìn vẻ mặt của người đàn ông nữa, dứt khoát kiên quyết quay đầu.

      Người đàn ông từ phía sau giữ lại cánh tay của , cứng rắn , "Cho dù là em muốn tin tưởng bất kỳ ai, cũng nên tin tưởng ." Trong đôi mắt của đầy tức giận, chỉ hận năm tháng chồng chéo lên nhau, từng cứu , lại quên mất , lựa chọn cứu lần nữa, mà lại giống như lạc đường trong cánh đồng hoang.

      Cố Tử Mạt quay đầu, lần lượt tách ra từng ngón tay của đặt ở cánh tay mình, "Vẫn còn muốn đẻ tôi tin tưởng lần nữa? Nằm mơ! Đồ phản bội!"

      Người đàn ông nhìn , ánh mắt càng thêm thâm trầm, khóe miệng lặng lẽ lên nụ cười lạnh đầy quỷ dị, đột nhiên lạnh giọng mở miệng, " đúng! Em. . . . . ."

      chưa từng có cảm giác bức thiết muốn nhanh chóng ôm như này, dường như chỉ giây sau biến mất ngay trước mặt , sau đó thể tìm thấy , cũng giống như nhiều năm trước vậy.

      Chỉ là, tại giây trước khi chạm vào , liền lạnh lùng lui về sau bước, tay của dừng lại giữa trung, mất ấm áp.

      Dưới ánh sáng rực rỡ là nét mặt lạnh lùng của , nhìn muốn rời , người đàn ông khỏi tiến lên bước, lại vẫn bị ánh mắt của ngăn lại, cố nặn ra thanh từ trong cổ họng ghé vào lỗ tai , " là đủ rồi."

      Thân thể của người đàn ông thể động đậy nữa, nhìn ôm áo cưới càng lúc càng xa, nắm chặt đôi tay trống trải.

      Cho đến khi bóng dáng của Cố Tử Mạt biến mất hầu như còn, bóng đen lấp sau bồn cây ánh mới vững bước ra, "Lục Thiếu"

      Người đàn ông khẽ liếc mắt, khóe mắt lên vẻ nóng nảy, giọng khàn đặc ám ách, : " thăm dò Cố Trinh Trinh."

      . . . . . .
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 39: Thủ đoạn quyến rũ mới

      ngày sau - -

      Trong phòng khách của biệt thự, ánh sáng rực rỡ hắt ra từ trong đèn treo thủy tinh khổng lồ, chiếu xuống sàn nhà đá cẩm thạch, tạo thành quầng tia sáng lung linh óng ánh.

      Chỉ có thanh đầu bút nhàng viết lên giấy, bé nhưng ràng.

      Lục Duật Kiêu cùng Kiều Tử Hoài đồng thời khép văn kiện ký kết vào, máy móc bắt tay nhau cái.

      Ngay sau đó, Lục Duật Kiêu lại lắc đầu nhếch môi, "Cũng chỉ có cậu, dám chuyện hợp tác với mình vào lúc này thôi."

      Kiều Tử Hoài nhún vai cái, rất vô tội buông tay ra, "Bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm hầu bao của cậu, mình phải phụ nữ, thể lột quần của cậu được, chỉ có thể lợi dụng lúc rối loạn mà đánh cướp thế này thôi." xong, đứng dậy về phía quầy rượu trong phòng khách.

      Lấy ra chai rượu vang năm 73, rót hai chén, đưa ly vào tay người đàn ông ngồi ghế sopha, đưa mặt đến trước mặt đối phương, cợt nhả nhạo báng, "Ngày hôm sau kia mất tích, cậu vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh thế này cơ đấy."

      Lục Duật Kiêu lắc lắc ly rượu trong suốt, chất lỏng màu đỏ thắm ngưng tụ ra đường vòng cung, lại lan ra ngoài, thoáng mím môi cái, mới chậm rãi mở miệng, " nên tin ánh mắt của cậu."

      Hôm qua phái người theo dõi Cố Trinh Trinh, nhưng nghĩ, đột nhiên Cố Tử Mạt lại mất tích, điều động thế lực khắp nơi, nhưng tìm kiếm vẫn có kết quả.

      Lần đầu tiên biết, bản lĩnh trốn tránh của lớn như nào, đồng thời cũng biết, hai chữ vô cùng lo lắng là cảm giác như thế nào.

      Kiều Tử Hoài thấy người đàn ông này thừa nhận tâm trạng rối bời, lần này sáng suốt lựa chọn trầm mặc, ánh mắt nhất nhất xẹt qua khuôn mặt cao tâm khó lường của Lục Duật Kiêu.

      Người đàn ông cởi ra hai nút áo sơ mi, lập tức cổ áo mở rộng nhưng lại hề thô tục, thể phủ nhận, mỗi chi tiết của người đàn ông này đều trải qua chế tác tỉ mỉ, phần lớn thời gian vẻ mặt của đều là bình tĩnh, thần sắc xa cách.

      Nhưng mặc dù như vậy vẫn có vẻ cao cao tại thượng, khí thế cường đại bẩm sinh ép người khác tới mức thở nổi.

      Chỉ là, đối mặt với việc kia mất tích, người đàn ông này gặp đả kích cũng phải chỉ là tí tẹo.

      Nghĩ tới đây, thậm chí có loại cảm giác bạo ngược được Lục Duật Kiêu.

      Hết cách rồi, nhà họ Kiều vẫn làm người giữ cửa của nhà họ Lục, thân là người nhà họ Kiều, khó có thể nhìn thấy loại cảm xúc bình dân này của Lục Duật Kiêu, vui mới là lạ!

      Lục Duật Kiêu hoàn toàn để ý đến Kiều Tử Hoài hả hê, chỉ là lông mày khẽ nhếch lên, ngón tay vuốt ve miệng chén mỏng manh, con mắt sâu thẳm khép lại nửa, ra lời mời, "Cố Trinh Trinh thực mời Lục Duật Kiêu, cùng chỗ?"

      "Vào thời điểm mấu chốt như này, ta cũng có lá gan mời cậu? !"

      Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Lục Duât Kiêu nhìn về nơi khác, khóe môi cong lên trào phúng, " ta có liên quan tới việc Tử Mạt mất tích, trong tay lại vô cùng có khả năng nắm giữ tin tức của Tử Mạt, ta chẳng những sợ người của mình điều tra ta, còn tìm cách để gần gũi mình, này ngược lại cũng có chút thông minh."

      "Bốp, bốp ——" Kiều Tử Hoài nghe xong, nhịn được vỗ tay hai cái, chậc chậc tán thưởng, "Dùng lệnh chư hầu để bắt vua, tốt."

      "Cùng nhau?" Người đàn ông đặt ly rượu xuống, nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch, nghiêng mặt, nhíu mày về phía Kiều Tử Hoài.

      "Bồi rượu bồi ngủ, bán nghệ bán thân."

      Hai người đàn ông đạt thành nhất trí, sóng vai tới cửa phòng tiệc, Lục Duật Kiêu bước vào, mà Kiều Tử Hoài lại cố tình lui về sau bước.

      Ánh mắt người đàn ông khẽ nheo lại, ngẫm nghĩ nửa giây, khẽ gật đầu với Kiều Tử Hoài, sau đó lại cất bước về phía trước.

      Trong phòng tiệc, đèn đuốc rực rỡ, ăn uống linh đình, Cố Trinh Trinh lại đứng bên thờ ơ nhìn bằng nửa con mắt, tất nhiên cố gắng chu toàn, nhưng bây giờ, hoàn toàn cần thiết.

      hoàn toàn đem những thứ xã giao giả dối này để ở trong mắt, tin tưởng, người đàn ông kia xuất , chắc chắn có thể nâng lên đến đỉnh cao.

      Ngay lúc lòng suy nghĩ đủ điều, bỗng dưng, toàn bộ đèn trong phòng tiệc bị tắt, tiếng nhạc cũng ngừng lại, trong nháy mắt mọi người ở đây đều hốt hoảng, đột nhiên đèn lại sáng lên, so mới vừa rồi, còn sáng đến chói mắt .

      Ánh sáng bất ngờ khiến mọi người khó chịu, đều nhắm mắt lại theo phản xạ.

      "Tôi tới muộn!"

      thời điểm toàn hội trường gần như yên tĩnh, giọng đàn ông cao nhưng lại mang theo mười phần uy hiếp vang lên trong gian tương đối yên tĩnh này.

      Đợi đến khi mọi người thích ứng được với ánh đèn, toàn bộ ánh mắt đều ngoại lệ nhìn về phía thanh tới .

      Chỉ thấy người đàn ông kia bước , cằm ngẩng cao đầy lãnh ngạo, ánh mắt hề gợn sóng, thâm thúy như hố sâu, ta hoàn toàn để ý tới loạt ánh mắt hướng lên người , mà bình tĩnh về phía mục tiêu.

      Nhân viên phục vụ bên cạnh cũng sửng sốt, trùng hợp ngăn cản đường của người đàn ông, người đàn ông cũng giận, mặt vẫn có biểu tình gì, chỉ tiện tay đẩy nhân viên tạp vụ này cái, nhân viên phục vụ này thiếu chút nữa giống như cỏ dại bị gió thổi đổ, lại thiếu chút nữa đứng cũng vững.

      "Mau nhìn! Khuy tay áo hình vuông bằng đá mắt mèo của ta!" Có người biết hàng thốt lên câu kinh ngạc.

      "Đó là. . . . . . Đó là bộ sưu tập của hoàng tử Henry!"

      " ta là ai? !" Mọi người rối rít suy đoán thân phận của , nhưng, đối mặt với khuôn mặt xa lại đáng ngạc nhiên này, gây đủ loại khó khăn cho bọn họ rồi.

      "Có phải là Lục Duật Kiêu trong truyền thuyết hay ?" Có người to gan ra suy đoán.

      " ta. . . . . . Sợ rằng là đúng. . . . . . Chỉ có thể là ta." Những lão giả trong phòng sớm mất bình tĩnh, khó khăn .

      Trường hợp lập tức liền mất khống chế, ngay cả Cố Trinh Trinh chuẩn bị sẵn sàng từ sớm cũng bình tĩnh lại được, là mục tiêu của , cũng là mục tiêu của , mà lại từ đầu đến cuối cách nào bình tĩnh lại.

      Cố Trinh Trinh hoảng sợ cuống cuồng, đưa tay sờ lên dây chuyền kim cương cổ, mới từ từ dựa vào cái viên kim cương chói mắt hơi tự tin chút.

      Nhất cử nhất động của Cố Trinh Trinh người đàn ông đều nhìn ở trong mắt, trong lòng thấy coi thường, nhưng lại hề biến sắc.

      từ từ đến gần , hoàn toàn tới trước mặt mới dừng lại, đến quá gần, gần như có thể dán lên cơ thể của , "Tôi tới muộn, Cố nhị tiểu thư bỏ qua cho."

      Giọng hơi khàn khàn lười biếng đùa giỡn, nếu lắng nghe, cũng nghe hiểu hàm nghĩa bên trong.

      Cố Trinh Trinh biết người đến có ý tốt, ta đến gần, cũng thiếu chút nữa khiến cho hít thở thông, đến gần như vậy, thế nhưng để cho cảm nhận được chút mập mờ, thân hình cao lớn của bao phủ lấy , để cho trong lòng cũng cảm thấy áp bức.

      Khí thế bẩm sinh của Lục Duật Kiêu, khiến cho sinh ra nỗi sợ hãi từ trong đáy lòng.

      Trai đẹp xinh gặp nhau, trường lại thêm phen náo nhiệt.

      "Là nhị tiểu thư nhà họ Cố!"

      "Khó trách hai nhà Cố Hà ầm ỹ cắt đứt hợp tác, ra là nhị tiểu thư nhà họ Cố tìm được đối tượng nặng ký như vậy." Có người nửa là châm chọc, nửa là hâm mộ .

      Những lời này, từng lời đều truyền vào tai Cố Trinh Trinh, nhiều tiếng kích thích lên dũng khí của .

      Phải biết rằng, nếu thông minh, những ánh mắt và lời hâm mộ ghen tỵ này, tương lai cũng trở thành là Cố Tử Mạt đâu!

      thua trận rồi, cũng thể thua nốt trận này được!

      Trong đầu dã tâm tăng lên, nhanh chóng áp đảo e ngại dưới đáy lòng, thân thể của khẽ lay động, khẽ lắc đầu, đôi môi nhấp , giọng trong trẻo ngọt ngào từ trong cổ phát ra, "Tôi ngại."

      đứng cũng phải là thẳng tắp, lại cố ý hiển lộ đường xong của người con , đôi mắt ngậm nước, đẹp đẽ động lòng người đến cực hạn, lông mi như cánh bướm khẽ run, dường như muốn vỗ lên đầu quả tim của đối phương.

      Hia vị tiểu thư nhà họ Cố, mỗi người đều đẹp có khí chất khác nhau.

      Trang điểm tinh xảo, Cố Trinh Trinh đẹp đến tinh tế, lại khó tránh khỏi tự nhiên làm ra vẻ, có vẻ giả dối, mà vị tiểu thư khác nhà họ Cố lại khác biệt với Cố Trinh Trinh, đẹp tự nhiên, có thể ở trong lúc lơ đãng lộ ra giảo hoạt, vẻ đẹp của , rất khó làm cho người ta dùng từ mà hình dung được.

      Người đàn ông nhìn trước mặt, trước mắt lại ra bóng dáng khác, hiển nhiên, người trước so với người sau, căn bản có khả năng so sánh.

      Vì vậy, trầm mặt.
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 40: Tìm được Cố Tử Mạt

      Môi mỏng khẽ mở, lại gần bên tai của , "Tôi tới đây, hãy thực !"

      Đây chính là cuộc trao đổi ngầm với nhau!

      , chỉ vì hành tung của Cố Tử Mạt!

      Cố Trinh Trinh cũng muốn để cái troa đổi này tiến hành thuận lợi như vậy, lui về phía sau bước, tròng mắt tình nhìn về phía người đàn ông, bờ môi khẽ nhúc nhích, "Lục thiếu, có thể nhảy điệu với tôi hay ."

      Từ lần trước nhảy cùng sau, ngày nhớ đêm mong, liền muốn đợi đến ngày như thế này, cơ hội này tới, làm sao có thể nguyện ý phụ ý tốt của trời cao đây.

      Người đàn ông đứng thẳng, liếc cái, ánh mắt lại nhìn sang chỗ khác, như có điều suy nghĩ nhìn ra màn mưa bên ngoài.

      Cố Trinh Trinh thấy thế, ánh mắt vẫn kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông như cũ, gần như mê luyến, gần như quấn quýt si mê.

      lại nhàng cắn cắn môi dưới, đôi môi đỏ mọng đầy đặn mềm mại bị hàm răng trắng noãn nhàng cắn, có quyến rũ vô tận, làm cho người ta đều cảm thấy kích động muốn lên giày xéo phen.

      Đôi mắt Cố Trinh Trinh đưa tình, hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Duật Kiêu, đáy lòng chứa đầy tự tin.

      Ban đầu quyến rũ Hà Ân Chính, cũng là dựa vào chiêu này mà mọi việc đều thuận lợi.

      Lần đầu tiên của và Hà Ân Chính, chính là xảy ra như vậy.
      cắn môi như vậy nhìn Hà Ân Chính đứng cách xa 3 mét, Hà Ân Chính vẽ được mấy phút liền bị đánh bại, nhào về phía .

      "Cố nhị tiểu thư, hình như rất ưa thích khiêu vũ với tôi." Ánh mắt người đàn ông mang theo vài phần lanh nhạt, ý tứ khinh bỉ.

      yên lặng cúi đầu, cười xấu hổ, như thiếu nữ đắm chìm trong thầm.

      Người đàn ông thấy ra sức diễn trò như vậy, nụ cười mặt từ từ ràng, cũng trả lời, tuyệt để ý lạnh nhạt thờ ơ với ta.

      Đây cũng là khảo nghiệm kiên nhẫn của này!

      Cố Trinh Trinh vẫn cúi đầu, nhưng đợi lâu cũng thấy hồi đáp với , hơi luống cuống, tại sao có thể như vậy?

      Chiêu sát thủ của dùng ở đâu cũng thuận lợi vậy mà có hiệu lực với người đàn ông này, người đàn ông này cũng phải là mắt mù, làm sao có thể chút động lòng chứ? !

      ta thấy, hay là vẫn có nghe được?

      Tại làm sao trong nháy mắt, lại có cảm giác thất bại, nhưng cũng chỉ là cái chớp mắt, liền khôi phục tỉnh táo!

      là Cố Trinh Trinh, làm sao có thể bại bởi Cố Tử Mạt được!

      tại có ít người hâm mộ vận khí quá tốt, bọn họ cũng đem lực chú ý đặt ở người , làm sao có thể tiếp tục hoàn mỹ được.

      Cố Trinh Trinh lùi lại bước , khuôn mặt nhắn ngửa lên, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông, khuôn mặt nhắn lộ ra dưới ánh đèn thủy tinh, càng lộ vẻ xinh đẹp tinh xảo, nghiêng nghiêng đầu, giống như u mê hỏi , "Chẳng lẽ Lục thiếu thích?"

      Lục Duật Kiêu từ chối cho ý kiến, ánh mắt híp lại, đúng lúc có người đàn ông áo đen tới, kề tai Lục Duật Kiêu mấy câu, Lục Duật Kiêu gật đầu cái, chỉ huy người đó trước, lại nhìn về phía Cố Trinh Trinh, ánh mắt sắc bén thoáng qua tia tính kế.

      "Cố nhị tiểu thư, xin lỗi, tôi sợ rằng tạm thời cần rời ." Rất lễ phép mà bố cáo câu.

      Cố Trinh Trinh vừa nghe, trong lòng nóng nảy, hoàng hốt tiến lên, "Tôi cùng ."

      Nếu là Lục Duật Kiêu muốn lưu lại mình , nhất định trở thành truyện cười .

      Đến lúc đó, nổ bật lúc ban đầu tất nhiên trở thành kết cục khiến người chê cười, Cố nhị tiểu thư xấu mặt chịu nổi.

      Người đàn ông chút nghĩ ngợi, liền gật đầu.

      Trong lòng thoáng qua tia mừng như điên, thấy người đàn ông gật đầu dứt khoát như vậy, nghĩ thầm, ta vẫn là có ý với , ít nhất còn phải phản cảm.

      nghĩ, người đàn ông cất bước , hoàn toàn để ý đến , chỉ có thể nhấc đôi giày cao gót bước từng bước đuổi theo, miễn cường song hành cùng .

      Chỉ là, bước chân của người đàn ông quá dài, quá nhanh, mà bước , chỉ có thể tăng tốc độ bước chân, bước thục nữ của hoàn toàn bị phá vỡ, bước chân bắt đầu lộn xộn.

      Tốn sức miễn cưỡng theo tới cửa phòng tiệc, chỉ thấy nhóm người áo đen theo hầu lên, trước sau vây quanh bọn họ, có người ở trước mặt cung kính dẫn đường, có người ở phía sau hộ tống.

      Cố Trinh Trinh lần đầu tiên hưởng thụ phô trương cùng đối xử cao cấp như vậy, tự nhiên mừng như điên tới cực điểm.

      cẩn thận theo phía sau Lục Duật Kiêu, toàn bộ lực chú ý đặt chân mình, chỉ sợ bước sai bước, để cho người khác nhìn truyện cười.

      phương diện khác, lại tự hào tới cực điểm, cảm thấy bây giờ mình chính là điểm sáng lớn nhất, bên cạnh có ngừoi đàn ông tuấn nhất lại cực kỳ có tài phú, hưởng thụ đối đãi long trọng nhất, cảm giác ánh trăng bị các ngôi sao vậy quanh cũng cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

      Cái này cùng bị đám trai giả dối thổi phồng là cảm giác hoàn toàn giống nhau!

      Đoàn người tới cửa hội quán, bên ngoài là màn mưa xối xả như trút nước, người đàn ông bước nhanh , chỉ có thể ra sức đuổi theo.

      Trước mắt là nhóm xe màu đen, nhìn kỹ thế nhưng là loại xe Lincoln, mừng rỡ như điên, mắt đẹp chuyển sang người đàn ông bên cạnh, lại thấy đôi môi đẹp của người đàn ông mím chặt, sắc mặt lành lạnh, trong mắt .

      tự chán nản, chỉ thấy chiếc ô ca rô màu đen bị vệ sỹ mở ra.

      Cái ô ca rô màu đen, làm bằng da thuộc, có chỉ khâu ràng, nắm ở trong tay nhất định có cảm giác rất tốt, vệ sỹ của Lục Duật Kiêu, ngay cả loại chi tiết này cũng có thể xử lý thành như vậy.

      Cố Trinh Trinh nhìn, ý nghĩ cướp đoạt lại càng thêm mãnh liệt!

      Hai người sóng vai bước vào trong mưa, Cố Trinh Trinh liếc về phía người đàn ông lạnh tanh, giật mình, hai mắt nhắm lại, lệch mắt cá chân chút, giày cao gót nhất thời vặn vẹo bất thường.

      "A ——" kêu lên tiếng, thân thể nghiêng cái, cả người liền ngã về phía Lục Duật Kiêu.

      Đúng như dự đoán, Lục Duật Kiêu dùng hai tay đỡ lấy thân thể của , cũng thân cận, ngược lại xa lánh, thậm chí nhìn thấy, mặt của đều là mây đen sương mù.

      ra sức suy nghĩ, thân thể được chống đỡ, ngờ, giày cao gót của giống như bị cái gì cọ xát , nhất thời còn gì trở ngại, gót giày cao gót gãy lìa, ngã nhào xuống dưới lần nữa.

      "A ——"

      ‘ Soạt ’ tiếng, cả người ngã xuống trong nước mưa bẩn thỉu dơ dáy, tóc tai cũng rối loạn, móng tay được sơn sửa chỉnh chu hình như cũng đứt, cả người nhếch nhác tới cực điểm.

      thể tin nhìn về phía Lục Duật Kiêu, trong lòng lại uất ức lại khổ sở, vừa định đưa tay để nâng lên, liền nghe thấy , "Xem ra xương cốt của Cố nhị tiểu thư quá yếu, bị dính mưa khó chịu, Loni, đưa ta bệnh viện."

      "Vâng" có người đáp.

      Cố Trinh Trinh nhìn về phía Loni, cảm giác có chút. . . . . . Giống như từng quen biết.

      Lục Duật Kiêu nhìn cũng nhìn , theo vệ sỹ vây quanh bước lên xe, xe chạy vào màn mưa.

      đường chạy thẳng đến thôn Thải Thạch, sắc trời cực kỳ tối, ra lệnh cho người theo hầu trở về, mình sâu vào trong bóng đêm.

      tới cửa nhà nghèo, giơ tay gõ cửa.

      lâu lắm, người phụ nữ trung niên vóc dáng thon gầy ra mở cửa cho .

      Người phụ nữ trung niên nghi ngờ nhìn nhìn lại , mới xác định bà biết , giọng tang thương hỏi, "Người trẻ tuổi, cậu tìm ai vậy. . . . . ."

      Lục Duật Kiêu vừa muốn trả lời, thấy Cố Tử Mạt từ trong khe cửa xuất , vuốt mắt về phía bên này, dùng giọng nông thôn chính gốc với người phụ nữ kia: " mẹ, sao vậy, tìm ai thế?"

      Người đàn ông hơi híp mắt lại, lông mi tuấn lãng khẽ giơ lên, cười như cười hướng bên trong, : " tìm em!"
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 41: Thay quần áo liền biến thành dã thú

      Biểu trình khuôn mặt nhắn của Cố Tử Mạt thoáng chốc cứng lại, phản ứng đầu tiên của chính là làm cho mẹ muôi trước đây của mình rời , mấy câu với mẹ nuôi, mẹ nuôi liền bước vòa trong nhà.

      Thấy mẹ nuôi tránh , thở ra hơi, cũng muốn khiến cho mẹ nuôi biết mình ở nhà họ Cố xảy ra chút chuyện lộn xộn này.

      Nhìn người đàn ông này tuấn mi lãng mục, thầm nghĩ tiếng biến thái!

      Lần trước với như vậy rồi, vẫn còn đuổi tới!

      Vui vẻ ở mặt giảm xuống, nhưng vẫn là bộ dáng bình tĩnh, , đối kháng cùng Cố Trinh Trinh, làm cho luyện thành bộ bản ‘ giả bộ ’ rồi!

      Tức giận hỏi ngược lại , " gặp nhau cũng có lúc chia tay, hai chúng ta cũng mỗi người ngả rồi, còn tới đây gây sức ép làm gì!"

      Ánh mắt của tùy theo chuyển về phía thôn làng trong màn đêm, thôn Thải Thạch cũng dễ , hơn nữa mới vừa có mưa, bên ngoài thôn, chính là người trong thôn cũng dễ vào đường núi cùng bùn lầy.

      Quả nhiên, nhìn thấy đôi giày da màu đen của ngừoi đàn ông dính đầy cáu bẩn, sớm nhìn ra tính chất cùng độ sáng bóng ban đầu của giày da.

      khuôn mặt của người đàn ông nhuộm đầy nụ cười, từ khoảnh khắc nhìn thấy ấy, tâm tình của trừ hưng phấn còn có vui mừng, vừa rồi dùng giọng địa phương, là làm cho cảm thấy mới lạ.

      Tâm tình của người đàn ông rất tốt, khóe môi cong, mặn nhạt : " Em là đơn phương chia tay, có đồng ý."

      Cố Tử Mạt muốn nhìn vẻ mặt muốn ăn đòn của , thẳng, "Đơn phương chia tay cũng là chia tay!"

      "Trước kia chúng ta là có hợp đồng, phải là chú rể giả của em." Người đàn ông lại hề chớp mắt nhìn chằm chằm , lúc lời này, trong ánh mắt của thậm chí có điểm vô tội cùng oán giận.

      Cố Tử Mạt có chút trợn mắt hốc mồm, ánh mắt của người đàn ông này bị biến dị sao!

      Mà đối mặt với ánh mắt có chút ngây ngô của , hơi luống cuống, nhìn , biết gì, cũng nhìn thấy lại muốn móc cái bản hợp đồng bỏ đó ra, nóng nảy, đưa tay ra đè lại cánh tay .

      Làm dán vẻ như nhẫn tâm, sạch sẻ gọn gàng ăn vạ : " cho phép móc hợp đồng ra! tại tôi hoàn toàn cần thiết vì tức Hà Ân Chính mà làm đám cưới giả, điều kiện tiên quyết của hợp đồng thành lập, bản hợp đồng trở thành phế thải!"

      Vốn tưởng rằng người đàn ông nắm lấy bản hợp đồng thả, kết quả người đàn ông lại dời trọng điểm.

      Vẻ mặt của rất thản nhiên cũng rất buông lỏng , " có ý buộc em phải kết hôn, muốn kết cũng là sau này, nhưng mà bây giờ em nên chứa chấp chứ, cho vào nhà thôi."

      Lục đại thiếu rất phúc hắc, tạm thời cầu cưới vợ vào cửa, trước cầu vào cửa của dâu.

      Cố Tử Mạt ngờ thuận theo như vậy, ngượng ngùng buông tay đè tay xuống, về phần đề nghị, suy nghĩ chút, nghiêng nghiêng người, cho vào, "Vào ."

      Nếu là đường quay về gặp đất lở hay đá trôi, thấy thẹn với lương tâm của mình.

      Người đàn ông vào cửa, ngược lại đổi khách làm chủ, nghênh ngang ở phía trước, ở trong tiểu viện nghèo nàn của gia đình nông dân, vậy mà vẫn totá ra khí thế của người lãnh đạo .

      thầm oán người này làm dáng, nhịn được ho hai tiếng, tức giận nhắc nhở , "Này, biết đây là nơi nào sao!" Ý là, tốt nhất ngoan ngoãn đừng có chạy lung tung!

      Người đàn ông quay đầu, vẻ mặt giống như vô tội lại giống như bất lực, " chỉ tìm chỗ tắm."

      Cố Tử Mạt nhìn như vậy, bỗng nở nụ cưới, tới thôn Thải Thạch này, ngừơi đàn ông này là loại người thể tự lo liệu cuộc sống được, trong lòng rất hài lòng.

      Hất mặt lên, tới trước cửa phòng, đẩy cửa ra, "Đây là phòng của tôi, vào chờ, đừng có chạy lung tung, tôi lấy chậu nước cho , tự dùng khăn lông lau người chút."

      Người đàn ông sững sờ mấy giây, ngay sau đó mới phản ứng được, vô tội kéo kéo môi, vẻ mặt thành nhìn , ứng tiếng , "Được."

      Cố Tử Mạt nhìn mặt xuất vẻ mặt tế nhị, trong lòng vui mừng, nghĩ thầm chỉ số thông minh của người đàn ông này khẳng định vừa mới bị bắt nóng nảy, ‘ khăn lông thấm nước lau người chút ’ chính là ‘ tắm ’, này rất khó lý giải sao?

      nhõm chút lấy chậu nước, sau đó lấy cả khăn lông bê vào trong phòng của mình.

      " ở đây tắm , tôi dạo ở bên ngoài chút, quấy rầy ."

      Người đàn ông nhìn chằm chằm chậu nước kia suy nghĩ nửa ngày, vẫn có động, hình như trong lòng tính toán dùng bát nước nhở như vậy để lau cả người như thế nào đây.

      "Thôn Thải Thạch thiếu nước, cái này rất tốt rồi." liếc cái, bước ra khỏi phòng mình.

      Chẳng qua trong khoảnh khoắc ra ngoài kia, trong lòng cảm thấy rất đồng tình với ta, ánh mắt vô tội của người đàn ông kia, ha ha, trước kia còn chưa từng nhìn thấy đâu!

      Cố Tử Mạt ở bên ngoài nhàm chán ngẩng đầu nhìn bầu trời, có lấy 1 ngôi sao, ngay cả ánh trăng cũng sáng lắm, chỉ có thể ôm cánh tay lại vài vòng ở trong sân, vòng vo lâu, chú ý tới cánh cửa phòng mình khẽ mở rộng ra, thầm nghĩ nhất định là tắm xong rồi, liền đẩy cửa vào.

      Choáng váng, ‘ Lục Duật Kiêu ’ thay quần áo, ngây ngẩn cả người.

      Nghe được động tĩnh, người đàn ông xoay người lại.

      Cố Tử Mạt nhìn thân hình tinh xảo trước mắt, chỉ cảm thấy hồi máu xông lên đỉnh đầu, như thế nào cũng ngăn được nhứng thứ này ràng đánh vào thị giác.

      Bờ vai rộng rãi của người đàn ông khoác chiếc áo sơ mi mỏng, nút áo còn chưa cài hết, ở nơi sáng tối này dưới ánh sáng yếu ớt của ánh trăng, cơ ngực khỏe mạnh của có góc có cạnh, tám khối cơ bụng ra mặt quạt hoàn mỹ.

      Bền chắc, tinh xảo, lại có co dãn, đầy đủ cảnh đẹp ý vui.

      Tầm mắt từ từ chuyển xuống, ánh mắt thể tránh khỏi dao động đến cái mông của , lúng túng, thấy được toàn bộ rồi, điểm cũng thiếu, mà mép giường của , bày quần áo của , nhất là cái quần lót màu xanh đen kia, lại càng bắt mắt.

      Mặt của , thể tránh khỏi đỏ lên rồi!

      đợi tránh , người đàn ông xoay qua chỗ khác, giọng bình thường lại lộ ra mỉa mai, "Em xem thấy vừa lòng chứ? Nếu như vừa ý, xin đánh hết sức."

      Bị hỏi như vậy, lòng của lập tức giận dữ, đầu môi phô trương : "Cơ ngực còn lớn hơn so với phụ nữ, nhận xét 3 vòng, đánh giá yếu, 0 điểm!"

      xong, liền đóng cửa ‘ phanh ’ tiếng!

      Lúc ra, trong lòng lại yên lặng đánh giá, ngờ lúc ăn mặc dạng chó hình người có vẻ gầy, nhưng khi cởi quần áo lại hng hãn như dã thú vậy, trời ơi, nếu là nhu nhược nào đó bị đè ở phía dưới, chẳng phải là thở nổi? !

      Hình như lâu sau, người đàn ông liền mở cửa, gọi vào.

      mơ hồ cảm thấy đúng, vừa mới vào cửa, thấy giờ phút này ngồi ngay ngắn ở giường của , cũng biết, bình thường ở chỗ nào.

      Tu hú chiếm tổ chim khách. . . . . . Xong xuôi.

      "Ngủ chung." Người đàn ông vỗ vỗ chỗ giường trống bên cạnh, giống như nghiêm chỉnh .
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 42: người có mùi nước hoa của ta!

      Trán Cố Tử Mạt kéo căng ra, hai hàng lông mày thanh tú đều cau lại, "Tôi chứa chấp là rất tốt rồi, đừng vọng tưởng ở trong phòng của tôi!"

      Người đàn ông gác hai chân lên nhau, bộ nhàn nhã, xem thường nhíu mày, êm tai : " quan sát qua, trong tiểu viện này chỉ có hai gian phòng, chuồng gỗ, tại em và mẹ nuôi trước kia của em mỗi người ở gian phòng, có chỗ để , chỉ có thể ủy khuất em phải chen lấn cùng thôi."

      Trong lòng Cố Tử Mạt thầm oán, ánh mắt của vẫn sử dụng rất tốt đấy, chép miệng, chỉ vào chiếc giường trước mắt, phản bác, " nhìn , đây là giường đơn, người đàn ông, cùng với bé bỏng như tôi, ngủ cùng nhau sao?"

      Sau khi lớn lên cũng chưa từng tới ở, chảng qua lần này, có quyết định khác chạy tới, mẹ nuôi mới an bài cho căn phòng này, gian phòng kia vốn là em trai nhà họ Sở ở, bởi vì em trai nhà họ Sở lên trấn học trung học, mới để trống.

      " có gì thể, điều kiện có hạn, chịu đựng chen chúc chút vậy." Cơ thể người đàn ông nghiêng về phía trước, bàn tay chụp tới, liền kéo vào trong ngực, cánh tay mạnh mẽ đanh thép siết chặt eo thon của , thế nào cũng buông tay.

      bị siết chặt thiếu chút nữa thở nổi, tay bé vẫn cố tách cánh tay của , vẫn động đậy chút nào.

      Người đàn ông dùng vũ lực mà giành được thắng lợi, Cố Tử Mạt làm gì được, nhưng lại thể đuổi vào chuồng gỗ, chỉ có thể làm thỏa thuận , buồn buồn : " Được rồi, đáp ứng tôi, ở hết đêm nay liền , hai ta cắt đứt quan hệ!"

      Người đàn ông đáp, đưa bàn tay ra đè lên bả vai , đè nằm xuống vị trí bên cạnh, buồn bực , "Được rồi, ngủ thôi!"

      ". . . . . ."

      " ở chỗ này, ngủ !" Người đàn ông nhướng mày, quai hàm bạnh ra, dè nủa người của muốn nhô dậy xuống, khỏi ra lệnh.

      "Này, thể. . . . . ."

      "Ừ, thể ngủ, tại chỉ muốn ngủ." Người đàn ông nghiêng nghiêng người, đưa cánh tay dài ra, áp chặn cơ thể muốn nhổm dậy của , lưu lại chút cơ hội nào cho .

      Mệt mỏi mệt nhọc, có biện pháp mặc cả cùng người đàn ông này nữa, Cố Tửu Mạt nhận tội nhắm hai mắt lại, liền ghé sát vào cơ bắp mạnh mẽ cững chắc của người đàn ông này, dần dần tiến vào mộng đẹp.

      . . . . . .

      Tia nắng ban mai hơi lộ ra, ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm, buổi sáng ở nông thôn bắt đầu rất sớm, bên ngoài cũng có tiếng động của mẹ nuôi bận bịu lúc buổi sáng.

      Cố Tử Mạt nghe thấy tiếng động, liền mở mắt, theo thói quen muốn duỗi người cái, nhưng sáng nay lại trở thành việc khó khăn.

      chiếc giường đơn chật hẹp, cánh tay cường tráng của người đàn ông gần như bá đạo siết chặt lấy thân thể của , toàn bộ hô hấp an ổn cũng phun ở mặt của , gương mặt tuấn tú của gần trong gang tấc, nhịn được mà nhìn kỹ vẻ đẹp của người đàn ông này.

      Này nhìn cái đúng là quá vượt trội, quan sát ở khoảng cách gần, mới phát , người đàn ông này lại nấp ‘ lông mi đế ’, lông mi vừa đen lại dài, còn hơi cong tự nhiên.

      Bộ lông mi này mà đặt ở đôi mắt của , xem như là bình thường, nhưng đặt trong mắt người đàn ông, đây tuyệt đối là hiếm lạ!

      nhịn được cẩn thận rút cánh tay ra, sờ soạng lên lông mi của , cố gắng tìm chút cảm giác.

      Chỉ là, tay của vừa mới tới gần chút, bàn tay của người đàn ông nhanh chóng nắm được tay bé của , con mắt đen mở ra, "Chớ lộn xộn!"

      Bốn mắt nhìn nhau, Cố Tử Mạt khẽ sửng sốt, ánh mắt nhìn nhau gần như vậy, hình như cũng có thể thấy đáy lòng của đối phương, nhìn chằm chằm, nhưng biết nhìn từ đâu.

      rối loạn, từ đầu tới chân, từ mắt đến tâm, toàn bộ rối loạn.

      Người đàn ông này chính là điều bí , đến từ đâu? ta rốt cuộc là ai? Vì sao ta lại cố gắng hết sức giúp như vậy?

      Những vấn đề này, giống như là nghi vấn, quấy nhiễu lòng . Chỉ là lần này, có cơ hội thấy ràng, lại căn bản biết bắt đầu nhìn từ đâu.

      "Nhìn đủ chưa? Đẹp ? Đẹp nhìn nhiều hơn, " môi mỏng của người đàn ông hơi cuộn lên, cười như cười .

      Đáp án dĩ nhiên là đẹp mắt, nhưng cố tình , nghiêng nghiêng đầu, cố tình nhìn nữa, giảo hoạt , "Giới thứ ba." phải sao, người đàn ông lớn lên có lông mi như vậy, phải giới thứ ba, là cái gì? !

      Thừa dịp người đàn ông tranh cãi vô ích với , thừa cơ muốn đứng dậy thoát thân, ngờ, cơ thể mới vừa xê dịch , liền bị lôi kéo trở về ngay lập tức.

      "Hí. . . . . . Thức dậy rồi, có hỏi muốn phí ăn ở là tệ rồi, tránh ra! Nhanh mở ra!" Có bài học kinh nghiệm tối hôm qua, lần này cũng phí sức tách tay của ra, ngược lại lấy tay trực tiếp vỗ vào cánh tay của .

      Ba ba, cái lại cái xuống.

      Đáng hận lực tương tác, mới đánh vài cái, tay của cũng đau, lại đổi thành nắm đấm, từng phát từng phát đấm xuống.

      Cả quá trình, người đàn ông vẫn đều là híp mắt nhìn , cũng có bất kỳ động tác gì, lực tay cũng bớt chút nào.

      Cố Tử Mạt tự nhận mình bỏ ra nhiều công sức đánh đấm , tuy nhiên lại chút hiệu quả cũng có, thua , hung tợn nhìn , " buông tôi ra, cẩn thận tôi dùng răng cắn!"

      chiêu, nhìn vẫn buông, nếu là buông, nàng có thể cắn!

      "Nha đầu à, ăn cơm , đều làm xong rồi. . . . . ."

      Giọng mẹ nuôi vừa khéo lại vang lên vào lúc này,lòng của Cố Tử Mạt thoáng chốc liền hơi hồi hộp chút.

      Xong đời!

      Ở nông thôn cực kì bảo thủ, trai đơn chiếc ở chung phòng, bị mẹ nuôi biết, nhất định rất lâu, cố giữ bìng tĩnh, lên tiếng trả lời với phía ngoài cửa, "Con biết rồi."

      Người đàn ông thấy thế, cúi đầu, khàn giọng cười tiếng, "Nha đầu? Cái tên này tệ đâu."

      "Tự tìm chết!" Cố Tử Mạt cực kỳ tức giận muốn đập đầu vào tường, thấy vẫn có ý buông tay ra, dùng đầu huých vào lồng ngực của , "Buông ra!"

      Người đàn ông lại nhân thể ôm cái, ông chặt cả người vào trong ngực, "Nha đầu, sáng sớm, ôm ấp thương cũng hay đâu."

      "Ai là nha đầu của , đó chỉ mẹ tôi được gọi thôi!" nhịn được mở miệng phản bác , thân thể lại đột nhiên ngẩn ra, cứng người lại.

      Người đàn ông nhận thấy được khác lạ của , cúi đầu, đặt cằm lên đỉnh đầu của , giọng che chở hỏi, “Sao vậy."

      " người có mùi của Cố Trinh Trinh!" Sáng sớm thừoi điểm khứu giác tốt nhất, mặt của dính vào ngực của , từ người , ngửi thấy mùi của nước hoa Guerlain La Petite Robe Noir..

      Loại mà Cố Trinh Trinh thích nhất? Nhưng, người đàn ông này . . . . . . Phản bội rồi sao?

      có thể là ngửi sai rồi hay ?

      nhắm mắt lại, hít sâu hơn chút.

      Cảm giác đầu tiên, là cánh đồng hoa tươi mát mẻ mà trong suốt, hao hồng lung lay sinh động, hoa nhài cũng hoa chanh; vào giữa, là mùi hương trái cây khiến người thích, đào nhiều nước, quả táo cùng blackcurrant; đến cuối cùng, là mùi thơm của bạch hổ phách làm cho người ái mộ, như có như mùi xạ hương, dịu dàng như tơ!

      Loại cảm giác này. . . . . . trở lại.

      sao? Khứu giác tốt hơn người thường của , thế nhưng trở lại!
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :