1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lục thiếu cưng vợ tận trời - Đào Y

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 33: chính là Lục Duật Kiêu?

      cúi đầu ra sức lau miệng, rồi sau đó ngẩng đầu trợn lên giận dữ nhìn , " đừng mơ tưởng sang chuyện khác, vô nghĩa! cho Cố Trinh Trinh điệu nhảy đầu tiên của đêm nay, ràng. . . . . . ràng chính là thể tôn trọng tôi."

      Người đàn ông này quá tôn trọng , cường bạo đoạt nụ hôn của , còn những hai lần, nếu phải nơi đặc biệt, sớm tát cho cái rồi.

      Người đàn ông cố tính làm như biết, " kéo Cố Trinh Trinh vào nhảy, em chọc giận Hà Ân Chính, và em phối hợp ăn ý, ly gián Cố Trinh Trinh và Hà Ân Chính, thỏa mãn tâm ý của em, vậy làm sao tôn trọng em được chứ?"

      Từ lúc bắt đầu đơn độc tiếp xúc với Cố Trinh Trinh, nghĩ tới tất cả những điều này, tất cả đều theo dự tính của rồi, giúp đỡ Cố Tử Mạt thắng lần nữa, nhưng tại, bé này tức giận, tức giận này chứng minh cái gì?

      lại nghĩ đến cái gì, muốn dụ bé này ra chút gì đó.

      Cố Tử Mạt quá quẫn bách, lấy mu bàn tay lau mạnh cánh môi cái, cắn môi nhìn về phía .

      Giờ phút này người đàn ông khí định thần nhàn, khóe môi cong lên, dằn lại suy nghĩ muốn biết đến cùng, bộ dáng bày mưu tính kế.

      Trong đầu của thoáng qua cái đáp án, nhưng liên hệ với dáng vẻ tự tin này của ta, hận được nghĩ muốn xông lên đấm ta, nhưng vẫn nhịn được, nghẹn ngào trong cổ họng, với : " tìm Cố Trinh Trinh khiêu vũ, nhảy điệu, nhưng có lừa được ta đến tay, công mà lui, đây phải là tôn trọng tôi là cái gì!"

      cứng rắn ngửa đầu trừng mắt với ta, lại phát mình thiếu hụt khí thế, sức thuyết phục cũng đủ, thừa dịp người đàn ông vẫn gì, liều mạng nuốt xuống ngụm nước miếng, rất chột dạ bổ sung, "Tôi chỉ muốn cho Cố trinh Trinh nếm thử tư vị sau khi có được lại mất chút, tại Lục Duật Kiêu là con mồi mới của ta, nếu ta có thể săn được Lục Duật Kiêu, nhất định ta có cảm giác ngồi mây, từ mây rơi xuống, tư vị kia khẳng định càng thoải mái, tôi muốn theo đuổi ta, sau đó lại hung hăng bỏ rơi ta!"

      Tối nay náo loạn như vậy, Cố Trinh Trinh khẳng định có hiềm khích với Hà Ân Chính, nhưng bởi vì quan hệ lợi ích của hai nhà Hà Cố vẫn còn, hiềm khích này cũng quá kịch liệt, Cố Trinh Trinh chia tay Hà Ân Chính, nhưng nếu Lục Duật Kiêu xuất , tình huống khác nhau rất lớn, cam đoan mười phần là Cố Trinh Trinh vì Lục Duật Kiêu mà vứt bỏ Hà Ân Chính! Mà phía sau, Cố Trinh Trinh trăm phương ngàn kế ỷ lại vào Lục Duật Kiêu lại càng bền chắc, tất nhiên Cố Trinh Trinh là mất nhiều hơn được!

      hơi, lấy dũng khí nhìn về phía , giờ phút này người đàn ông sớm quay mặt , ở vị trí này của , cách nào nhìn thẳng mặt của được, bên mặt của lạnh lùng, làm người ta nhìn ra chút hỉ nộ, thấy thế khiến trong lòng hơi sợ.

      Trong lòng của có chút lo lắng, người đàn ông này, lúc tức giận cũng che giấu bản thân, nhưng ít nhất từng thấy tức giận, ví dụ như lần băng bó vết thương cho đó, có chuyện xưa, nhưng người ngoài được đến, hơi sợ, người đàn ông này tức giận.

      suy nghĩ, bỗng người đàn ông quay đầu lại, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm, nhìn đến mức khiến giật mình cái.

      Lòng thấp thỏm, nhưng lời ra, nước đổ khó hốt, cố gắng nín thở, chờ trả lời.

      Đôi mắt sắc bén của người đàn ông híp cái, nhíu mày nhìn sang, ánh mắt thâm thúy bình tĩnh, dậy nổi nửa điểm gợn sóng, "Kế hoạch của em là như vậy?"

      "Tôi. . . . . ." do dự, ra trước cũng có nghĩ đến, nhưng cuối cùng cũng có lên kế hoạch tường tận, nghĩ tới hôm nay bị kích thích, liền thốt ra rồi, thở hơi, gật đầu cái, "Vâng"

      Như vậy cũng tốt, người đàn ông này ở bên cạnh , lòng của còn có thể yên ổn mà ở bên đợi, cũng làm ra chuyện gì kỳ quái hơn nữa. Nghĩ nghĩ lại, môi của liền bắt đầu nóng như lửa đốt, nhịn được muốn sờ lên, nhưng vẫn là nhịn được.

      Người đàn ông cúi người, gật đầu, " cũng muốn từ chối em, nếu như đây là ý nguyện của em, tạm thời đồng ý với em." Môi mỏng nhàn nhạt quét qua bờ môi , thanh cũng bình thường nghe ra hỉ nộ.

      Lòng đột nhiên run lên, càng như vậy, càng cảm thấy quỷ dị lại thấp thỏm, lòng vẫn còn sợ hãi, sợ hãi nhìn , sớm đứng thẳng người, nhàn nhạt liếc cái, liền nhìn sang nơi khác, nhìn qua, vẻ mặt của u ám, như có tâm , nhưng cho dù như thế, ngũ quan tinh tế thanh tú của ra dưới ánh đèn nhu hòa lại có vẻ tao nhã tự nhiên.

      chăm chú nhìn , cũng biết là tại sao, lập tức liền hối hận, tiến lên, đưa tay chạm lên cánh tay của , vừa muốn mở miệng mình hối hận, lại bị giọng cắt đứt.

      "Thứ ngài muốn." mặc váy đen tới, đưa ra tấm thẻ màu đen.

      Người đàn ông đưa tay ra nhận, vẻ mặt lại thản nhiên, chỉ khẽ nhắm mắt, hiểu thâm ý của , lập tức cáo lui mà .

      Cố Tử Mạt nhận ra đó, ấy giao thiệp với Cố Trinh Trinh, chỉ là, rảnh nghiên cứu này, ngược lại càng muốn nghiên cứu cái kẻ giả mạo này hơn.

      Người đàn ông này, càng ngày càng đơn giản rồi? !

      Người đàn ông quay người lại, nhìn về phía tay chạm vào cánh tay , trong mắt có thâm ý khác.

      Lúc này mới phát , lại ngượng ngùng thu tay lại, " có gì."

      Trong mắt người đàn ông lướt qua tia mất mác, cầm tay lên, mở bàn tay ra, sau đó đẻ tấm thẻ vào trong lòng bàn tay , "Cất kỹ, đây là đồ đảm bảo để em trở lại nhà họ Cố."

      thuận theo nắm vào, giữ lại tấm thẻ trong lòng bàn tay, nén hơi, trợn mắt hỏi , "Rốt cuộc là ai?" rảnh quan tâm bên trong này là cái gì, lại càng muốn biết. . . . . . Thân phận bối cảnh của ta.

      Ánh mắt của người đàn ông kín như bưng, tránh nặng tìm : " Người giúp đỡ em."

      Cố Tử Mạt hơi ngẩng đầu lên, hai mắt long lanh nhìn thẳng , khuôn mặt nhắn đẹp lạnh lùng mang theo nửa điểm nụ cười, " trực tiếp trả lời tôi, cần dối! Tôi cho phép sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi!"

      hơi nổi giận, người đàn ông này, đúng là muốn ép mà!

      Từ lúc xuất , đến khi hai người quen biết, cho tới bây giờ cũng biết tên của ta, thế nhưng ta lại biết tất cả về , còn tận tâm tận lực giúp , đây chính là may mắn của , nhưng bây giờ nhìn lại, bí trong chuyện này lại càng khiến lo lắng!

      rốt cuộc là ai? Tại sao có năng lực lớn như vậy? Tại sao lại muốn giúp đỡ như vậy?

      Mọi vấn đề , đều muốn biết.

      "Em hoàn toàn có thể tự mình nghĩ ra là ai." Người đàn ông chăm chú nhìn vào mắt , nắm cái tay khác của , tròng mắt thâm thúy, bên trong tràn ngập nghiêm túc.

      sững sờ nhìn , trong ánh mắt thấm đầy thể tưởng tượng nổi, làm sao có thể nhớ chứ? Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cũng hề tự giới thiệu về mình, nóng lòng muốn thành công, cũng chưa từng hỏi, làm sao có thể có đáp án được? !

      ý nghĩ lớn mật đánh úp vào lòng , hất tay của ra, lui về phía sau bước, cảnh giác hỏi , ". . . . . . có phải Lục Duật Kiêu hay ? là Lục Duật Kiêu ?"
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 34: Tình cảm kích thích

      Suy đoàn này gần như là buột miệng ra, nín thở, nhìn chằm chằm ta, muốn tìm ra chút đáp án từ trong mắt của , đáng tiếc lúc đó có nhân viên phục vụ xuyên qua bọn họ, hoàn toàn thấy ánh mắt đầu tiên của .

      Lúc lại nhìn thấy khuôn mặt , vẻ mặt của đều bình thường, mặt cũng có câu trả lời.

      hơi chán nản cúi đầu, tiếp theo lắc đầu, "Nhưng kia ràng là gọi là ‘ minh tuyên ’, rốt cuộc là ai!"

      thầm nghĩ mở to bộ não của mình ra, mặc dù biết cái kẻ giả mạo này là ai, nhưng vẫn ở bên cạnh , mà Lục Duật Kiêu, chỉ là nhân vật trong truyền thuyết, với , vĩnh viễn là có va vào nhau cũng thể thành.

      Người đàn ông hình như cũng hài lòng lời của , cau mày, cẩn thận nhìn xung quanh, mới đến gần bên tai của , giọng , "Em có thể gọi tên của - Minh Tuyên."

      Lỗ tai của chợt ngứa vì khí nóng thở ra, đáy lòng có cảm xúc khác thường, vội vàng thu mắt cúi đầu, " ra tôi có nghe lầm."

      "Ừ." Người đàn ông giọng trả lời, tiếp theo lấy hai ly sâm banh từ trong khay tay nhân viên phục vụ, đưa cho , "Chúng ta có thể nâng chén chúc mừng chứ."

      "Chúc mừng?" Là nên chúc mừng rồi, tối nay đại công cáo thành, cười hì hì nhận từ tay , rất theo phong cách cũ của ông cha chạm cốc với , "Đến, hợp tác vui vẻ, càng ngày càng tốt."

      xong, cũng đợi gì, liền sảng khoái uống lên.

      Người đàn ông khẽ lắc đầu, nhìn chằm chằm chất lỏng trong chiếc ly đế cao khẽ mất hồn.

      thấy mất hồn, tay bé rất tự nhiên mà đẩy đẩy cánh tay của , "Sao uống?"

      Người đàn ông nén lại suy nghĩ lại nhìn xuống chỗ bàn tay bé của chạm vào, ranh mãnh hỏi , "Đây là loại rượu sâm banh tôi thích nhất, nhớ chứ?"

      "Ưmh. . . . . . ." Người đàn ông này, đúng là. . . . . . Xảo trá!

      Xin lỗi vì người thô lỗ, vừa rồi chỉ biết uống cho , hình tượng hoàn toàn giống như nuốt chửng vậy, làm sao có thể thưởng thức ra là loại rượu sâm banh nào đươc chứ? !

      Người đàn ông chỉ cười, so đo với , ngửa đầu uống vào, sau đó liền ôm lấy rời khỏi hội trường, đưa trở lại căn phòng lúc đầu.

      vừa vào cửa, còn chưa thay giày cao gót, thể đợi được mà đến xem xét thẻ nhớ mà đưa ngay rồi, thấy hình ảnh ở màn ảnh máy vi tính truyền phát ra, kinh ngạc, quay đầu, chỉ thấy người đàn ông ôm cánh tay ở bên rảnh rang nhìn.

      vừa vui mừng lại kích động, bổ nhào về phía , hưng phấn , " đúng là siêu nhân, quá toàn năng rồi !"

      Người đàn ông vốn khoanh tay, bị bổ nhào vào như vậy, hoàn toàn kịp đề phòng, đôi tay có dang ra đươc, cách nào chống đỡ, thân thể lập tức liền nghiêng lên góc giường ở phía sau, cả người cũng nhân tiện bị đè lên.

      ". . . . . ." trai dưới, khí đột nhiên trở nên quái dị mấy phần.

      Cảm xúc mạnh mẽ vừa được dấy lên của Cố Tử Mạt lập tức liền bị nước lạnh dập tắt hầu như còn, cả người cũng bổ nhào vào người của , thân thể của thon dài, bắp thịt rắn chắc, tay bé của vô ý đụng vào , có cảm giác tê dại giống như dòng điện chạy thẳng vào đáy lòng.

      "Tôi. . . . . . Tôi là bởi vì quá hưng phấn, ." Thấy người đàn ông trợn mắt nhìn , gian nan nuốt xuống ngụm nước miếng, ra sức giải thích, chỉ là, lời giải thích này của có chút đúng lúc.

      Người đàn ông cau mày, cũng gì, chỉ nhàng rên rỉ tiếng, trong thanh mập mờ lộ ra hấp dẫn vô hạn.

      kinh ngạc với phản ứng của , nhưng quan tâm nhiều, cuống cuồng muốn chống tay đứng dậy rời , lúc này mới phát ra tay phải của mình dừng lại ở chỗ bắp đùi của ta.

      quýnh lên, dám nhìn , giống như điện giật muốn chống tay nhảy ra, nhưng ngờ, người đàn ông bên dưới hừ tiếng, hai hàng lông mày nhíu chặt, cái tay đột nhiên liền tóm lấy tay phải của , tay khác ôm lấy sống lưng của , kéo cái, lật người liền đặt dưới thân của mình.

      Hai người đảo lộn vị trí, Cố Tử Mạt hơi bối rối, còn chưa phục hồi tinh thần, môi của hung hăng đè lại. . . . . .

      Hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, nặng nề thở dốc, toàn bộ hơi thở phun lên gương mặt của , nhìn , ánh mắt như mê mang.

      cũng khẽ thở hổn hển, mặt ửng hồng mảnh, cặp mắt khép lại nửa, đôi môi kiều diễm khẽ nhếch, phun ra hơi thở ngọt ngào.

      Trong lòng người đàn ông rung động, càng thêm hết sức chăm chú nhìn , ánh mắt nóng rực, nhàng cúi đầu cắn xuống lỗ tai của , trong miệng lẩm bẩm, " lần nữa nhận thức , đừng để phải chờ quá lâu."

      hiểu ý của , lại cho là nghe nhầm, lỗ tai bị cắn cái, cảm thấy cả người đều run rẩy, trong thân thể như có loại khát vọng xa lạ, giống như mong đợi chạm tới, cái ôm của , đây là chưa từng có đấy!

      Quả có chút hoang đường kỳ cục! luống cuống, theo bản năng liền đẩy ra, chân đá lung tung vào , giày cao gót cuối cùng cũng đá rơi từ chân xuống!

      Người đàn ông ôm chặt, đè xuống mọi phản kháng của , tròng mắt đen nhánh u ám, dùng giọng ra lệnh với , "Đồng ý !"

      càng thêm nghi ngờ, người đàn ông gần như bá đạo khiến cho thấy xa lạ, mà cầu của lại làm cho nghĩ mãi ra, ngước mắt nhìn , "Đồng ý với cái gì?" hiểu hỏi, vĩnh viễn là đứa trẻ ngoan ngoãn.

      ngờ, đôi mắt người đàn ông tối sầm lại, giống như bị cái gì đánh, khẽ nhắm mắt, lấy tay sửa lại vành tai tinh tế của chút, tránh ánh mắt của , " có gì."

      xong, liền đứng dậy lên, giống như tất cả chuyện này chưa từng xảy ra.

      giống vậy, bị đè ép tới cả người tê dại, hơi có cảm giác bị thương đến gân cốt, nhịn được bóp bóp bả vai mình, đấm đấm phía sau lưng cùng xương lưng, lại nhịn được mà xoa xoa bộ ngực hơi sưng.

      Chỉ là, xoa được nửa, mới giật mình dừng lại, trời ơi, làm gì trước mặt thế này, thế nhưng lại xoa ngực trắng trợn như vậy? !

      Lòng của nên có bao nhiêu đây!

      Mặc dù vừa rồi quả ngực thoải mái, vừa bị đè ép đến nỗi hơi khó chịu, nhưng tại sao có thể tùy tiện như vậy chứ?

      nhìn về phía , quả nhiên ánh mắt người đàn ông này thay đổi, chỉ là mặt, còn có ý cười bị kìm nén, hai người nhìn nhau cái, kịp thời phản ứng, lại đưa ánh mắt nhìn về phía khác.

      cực kỳ khó chịu, dám giữ lại, dịch mông từ giường xuống dưới, bảy tám lượt mới được đôi giày cao gót vừa bị đá bay vào, cứng rắn đẩy lồng ngực của , cứng rắn đẩy từ trong phòng mình ra ngoài.

      "Ầm ——" cánh cửa đóng sầm.

      Người đàn ông nhìn cánh cửa đóng lại, khóe miệng lên nụ cười, hướng về phía cánh cửa trầm ngâm chốc lát, mới xoay người, ngồi thang máy đến tầng cao nhất.

      Lầu cuối có người chờ từ sớm, sửa sang lại cổ áo, mới đẩy cửa ra, xoải bước vào.
      Last edited by a moderator: 29/7/17
      thư hồ thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 35: Nhớ lại, dỗ dành của

      Thang máy đến nơi, đầu tiên người đàn ông dừng chân mấy giây, mới ra khỏi thang máy, tới cửa phòng của mình, thuận tay đẩy cửa vào.

      nhìn lướt qua hai người trong phòng khách, nhìn thẳng vào người đàn ông áo đen phân phó, "Có người theo dõi tôi, tìm thời cơ thích hợp, cho ta thứ cần tìm." Đồng thời mặt chút thay đổi liếc qua người ngồi ghế salon chút, gì, liền xoay người vào phòng ngủ.

      "Thế nào, người nào có mắt như vậy, chọc giận Lục đại thiếu gia của chúng ta?" Có người thiếu kiên nhẫn, cũng quan tâm cảm xúc của người khác, ranh mãnh châm chọc lên tiếng .

      Người đàn ông quay đầu lại, người tới mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu đỏ chót người, muốn có người chú ý cũng khó khăn, nhìn người tới, vẻ mặt lạnh lùng, "Nếu như cậu ở phía sau thêm phiền phức, tôi phải cám ơn trời đất rồi."

      Kiều Tử Hoài vẫn bất động vùi người ghế sô pha như cũ, hoàn toàn che nửa người, ta lười biếng gẩy gẩy vài sợi tóc trán, hài hước cười , "Mình phải là nhàn rỗi có chuyện gì, giả mạo cậu lòng vòng ở cửa nhà họ Cố, trêu chọc bé giúp việc, cậu lại nổi giận đến mức như vậy? Này cũng cách bao nhiêu ngày rồi, cậu vẫn còn như vậy sao? Xin bớt giận."

      Người đàn ông biến sắc, rót chén nước, thừa dịp Kiều Tử Hoài phòng bị, trực tiếp hắt lên gương mặt tuấn tú của ta, "Khuôn mặt này của cậu, có vẻ đổi lại dễ nhìn hơn."

      Kiều Tử Hoài thấy thế, vội vàng trốn tránh, nhưng vẫn bị hắt ướt vạt áo, vô cùng chật vật, ngược lại với vẻ mặt gặp biến sợ hãi, thong thả ung dung sửa sang lại liểu tóc quý của mình, nháy đôi mắt đào hoa, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, "Này, muốn đánh nhau phải ?"

      công tử cao quý trong thoáng chốc hóa thân thành hình dáng côn đồ, bày ra bộ dáng muốn đánh trận.

      "Cũng đoạn thời gian động thủ rồi." Người đàn ông đặt chén nước xuống, đứng lên, trực tiếp ra chiêu.

      Kiều Tử Hoài cũng vụt đứng lên nghênh chiến, hai người đánh là đánh, cũng cần thương lượng, đúng là trận quyền đấm cước đá. Hai người cũng là lực lượng ngang nhau, bất phân cao thấp, cuối cùng cũng có ai chiếm được tiện nghi, hai người vật lộn lát, lại vô cùng có ăn ý đồng thời thu tay lại.

      Hai người còn giúp nhau sửa sang lại áo cho đối phương, sau đó hẹn mà cùng tuấn ngồi vào ghế salon bên cạnh, giống như vừa mới quyền đấm cước đá phải bọn họ vậy.

      Lục Duật Kiêu vừa xoay cổ tay, liếc Kiều Tử Hoài cái, nhíu mày hỏi, "Thừa dịp mình bận, cậu cũng coi như là chịu khổ cực rồi hả ?"

      Kiều Tử Hoài cười to, bảnh bao sửa lại tóc mái trán chút, rất sao cả buông tay ra, "Tán siêng năng bằng trước kia, phòng tập thể thao nhiều hơn, cứ như vậy, giống cậu." Ba chữ cuối cùng kia, ý vị kéo dài ra.

      Lục Duật Kiêu rót rượu, đưa chén cho ta, nhướng lông mày, "Mỗi người có thứ quý trọng riêng."

      "Lời này. . . . . ." Kiều Tử Hoài nhận lấy, nhìn ly rượu, nhún vai, sang chuyện khác, ranh mãnh : " Thấy cậu trở về sớm như vậy, khẳng định là có khanh khanh ta ta, nếu , em giúp cậu chút, toàn bộ trực tiếp đánh tới?"

      Lục Duật Kiêu từ chối cho ý kiến, giơ lên ly rượu trong tay, quơ quơ, uống hơi cạn sạch, mới , "Mình lúc nào phải dùng tới giúp đỡ của cậu rồi hả ? Tỉnh lại , vẻ ngoài của cậu, dùng với người này, hoàn toàn có hiệu quả."

      Kiều Tử Hoài cũng đồng ý, lười biếng tựa vào ghế sa lon, nhắm mắt lại, lắc ly rượu, trong lòng tự có tính toán riêng. . . . . .

      Ngày hôm sau, Cố Tử Mạt dậy sớm, trực tiếp xem tin tức ngày đó, quả nhiên, có bản tin tức nhân vật chính là hai nhà Cố Hà, chỉ là, tin tức lần này có ý tứ hơn nhiều.

      Đều là bí mật độc nhất vô nhị bị vạch trần ——"Nghi ngờ việc cưới xin của hai nhà Cố Hà bị xóa bỏ" , chỉ là, hai tờ báo đưa ra chứng cớ cũng giống nhau, tờ báo là, bức ảnh về cuộc sống của Cố Trinh Trinh ở trong trại giam, tờ báo lại đăng bức ảnh Hà Ân Chính tầm hoan tác nhạc trong thời gian Cố Trinh Trinh bị bắt vào trại giam.

      Hai tấm ảnh này, PK với nhau, có thể đưa tới cái phản ứng dây chuyền gì? Này rất có thể đưa tới những tưởng tượng xa vời rồi.

      suy nghĩ, nghe được có tiếng gõ cửa, chút nghĩ ngợi, lập tức mở cửa, quả nhiên chỉ thấy ‘ Lục Duật Kiêu ’ đứng ở cửa, kéo vào cửa, vội vàng chia sẻ tin tức tốt với .

      Người đàn ông cũng kinh ngạc, ngược lại phân tích cho , "Hà Ân Chính và Cố Trinh Trinh bởi vì điệu nhảy, trong lòng sớm có hiềm khích, tại lộ ra tin tức bất lợi với mình, bọn họ hoài nghi lẫn nhau là kiệt tác của đối phương, chỉ là biến khéo thành vụng, khiến người ngoài chê cười mà thôi."

      Cố Tử Mạt hơi hiểu chút, hợp tác của hai nhà Cố Hà, vì vậy mà tan vỡ rất nhanh, đám cưới của Cố Trinh Trinh và Hà Ân Chính cũng trở thành chuyện cười, hai người này, đúng là cặp vợ chồng chưa cưới ngắn nhất trong lịch sử.

      Mà trước mặt người đàn ông này, hoàn toàn cần phải bán nhan sắc quyến rũ Cố Trinh Trinh, đánh đổ hợp tác của hai nhà Cố Hà.

      "Nếu như em nhớ nhà, có thể đưa em về nhà ngay bây giờ." Người đàn ông nhìn chớp mắt, trong mắt tràn đầy tự tin.

      nhìn , tại nghi ngờ năng lực của chút nào, người đàn ông này, có thể làm cho trở về vẻ vang, là có thể để cho trở về, chỉ là —— thay đổi chủ ý.

      Thần sắc của hơi ảm đạm, với : " Nhà họ Cố đối với tôi mà , có bất kỳ lực hấp dẫn nào, tại, trả thù Cố Trinh Trinh và Hà Ân Chính, tôi tương đối hài lòng rồi, về phần thăm lại nhà, có lẽ tôi. . . . . . Có lòng đủ lực."

      "Em muốn trở về?"

      Cố Tử Mạt ngồi dựa vào bên giường, cúi đầu siết ngón tay, liên tục, "Đối với nhà họ Cố, tôi hoàn toàn có tình cảm gì, ngay từ năm tôi mười chín tuổi, tôi ôm bất kỳ hy vọng gì với nhà họ Cố rồi."

      Đôi mắt người đàn ông đột nhiên híp chặt, nắm tay bé của , gần như cấp bách hỏi , "Mười chín tuổi? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Cố Tử Mạt cố đè nén, mấp máy môi, mới bắt đầu , "Trước khi tôi đến nhà họ Cố, tôi từng được người nghèo khó họ Sở nhận nuôi, tôi sống ở đó ba năm, có tình cảm rất tốt với người mẹ nuôi đó, nhưng sau đó bởi vì điều kiện kinh tế, tôi bị Cố phu nhân dùng 1000 đồng mua , từ đó tôi liền trở thành Cố Tử Mạt, lúc đầu, tôi cảm thấy Cố phu nhân đối xử với tôi tệ, bà ấy còn có thể để tôi gặp mẹ nuôi trước kia, để cho chúng tôi liên lạc tình cảm, nhưng càng về sau, tôi phát ra rằng, mình sai hoàn toàn, Cố phu nhân để cho tôi liên lạc tình cảm với mẹ nuôi nhà họ Sở, chẳng qua muốn làm cho loại tình thân này trở thành điểm yếu để kiềm chế tôi, vào cái năm tôi mười chín tuổi đó, tôi bị buộc làm chuyện. . . . . ."

      Phần sau, tiếp, chỉ lôi kéo tay của , khổ sở che mặt của mình, cúi đầu khóc núc nở.

      Sau lúc, hồi phục lại tâm trạng rồi, mới , "Cố phu nhân cho tôi cuộc sống sung túc, tôi nên cảm kích bọn họ, nhưng bọn họ lại kiềm chế tôi như vậy, lợi dụng tôi...tôi rất mâu thuẫn, cũng rất vô dụng, tôi hiểu ràng, rằng tôi thể trở về được nữa."

      nhất thời tức giận, xé rách mặt cùng với Cố Trinh Trinh, nếu như trở về, cũng được mọi người chào đón, tương lai, về sau, rất khó trước.

      Người đàn ông chỉ nghe , từ đầu đến cuối cũng có lên tiếng, mà yên lặng vuốt ve phía sau lưng của , cố gắng để bình tĩnh lại, đợi đến sau khi tâm tình của trở lại bình thường hơn nửa, mới chậm rãi an ủi , , " có việc gì, nếu như muốn trở về, ai buộc em trở về."

      Cố Tử Mạt nghe, gật đầu cái, ngửa đầu nhìn , mắt đẹp mở to, đưa tay ra, muốn sờ sờ mặt của , nhưng vẫn chỉ đến nửa đường thôi, hơi mơ hồ , "Vẫn là và Đại Thiến đối với tôi tốt nhất, đấy."

      " tin em." Bàn tay người đàn ông vuốt lên mái tóc của , rất nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu của , khàn khàn giọng , " kiện kia, em. . . . . ."
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 36: bé lọ lem bị đánh về nguyên hình?

      Lời của còn chưa dứt, đột nhiên Cố Tử Mạt lại giật nảy lên, hoảng hốt cầm cánh tay của , rất mãnh liệt, ràng từng chữ, " được! Tôi phải về! Áo cưới, áo cưới, đúng! Áo cưới của tôi!"

      dùng sức ra như vậy, giống như là ra, quên chuyện này vậy.

      Vẻ mặt người đàn ông lại u nhìn , đôi con ngươi đen nhánh trong mắt cũng lóe sáng , còn có khí tức đè nén.

      cho là mình dọa , vội vàng buông ra cánh tay của nắm chặt, , "Có phải dọa đến hay , chỉ là đột nhiên tôi nhớ đến, quá đột nhiên, ai nha, cũng đến mức đó chứ, tôi như vậy lại hù dọa được ?"

      Người đàn ông lại nhìn chằm chằm , trong mắt lóe lên tia sáng, thong thả : " Có phải em trốn tránh cái gì hay ?" hề chớp mắt nhìn chằm chằm mắt , muốn nhìn ra được thứ mình cần từ trong đó.

      Nhưng Cố Tử Mạt lại vội vàng cúi thấp đầu, buông tay cầm tay ra, vội vàng muốn ra ngoài, "Đây chính là cáo cưới do Cherry thiết kế, tôi nhất định phải lấy lại nó."

      Quan trọng nhất là, có quên, chiếc áo cưới đó là người đàn ông này mạo hiểm trộm cho !

      Người đàn ông lại cầm tay của , "Nếu quan trọng như vậy, cùng em."

      Cố Tử Mạt suy nghĩ chút, vẫn đẩy tay ra, khom lưng thận trọng lấy ra thẻ nhớ từ sâu bên trong ngăn tủ, "Tôi có cái này, tôi tuyệt đối có thể giải quyết được, hãy yên tâm ."

      làm phiền nhiều như vậy, lại tiếp tục làm phiền nữa, tìm được lý do nào.

      Người đàn ông bị cự tuyệt, nhíu mày suy tư , cuối cùng vẫn gật đầu.

      Cố Tử Mạt vội vàng chạy vội ra cửa, vừa muốn mở cửa, lại bị người đàn ông phía sau gọi lại, "Chờ chút."

      vội vàng dừng bước, ngoái đầu lại nhìn , mặc chiếc áo sơ mi màu đen cùng quần dài màu đen hơi lộ vẻ nghiêm túc, mái tóc ngắn gọn gàng sạch mà xõa tung, phóng khoáng mà đẹp trai, chỉ cái liếc mắt, cũng làm người khác cảm thấy yên lòng ngay lập tức.

      vẫn có sức quyến rũ như vậy, phải sao?

      "Vâng?" cũng xoay người lại, chỉ nghiêng đầu hỏi .

      " nghe câu chưa? Em , tiễn em, em về, bất kể bao nhiêu mưa gió, đều đón em, đây cũng là lời muốn với em." .

      Ánh mắt của rất đen rất sáng, giống như là ngôi sao sáng chói bầu trời sao, vào giờ phút này, trong mắt của có bất kỳ tạp chất nào, màu đen thuần túy, sạch , nghe được, lúc những lời này thực nghiêm túc.

      Những lời này, vốn là để diễn tả những người có tình.

      Mà bây giờ, lại dùng nó ở chỗ này? đây là. . . . . .

      Lòng của thoáng cái trùng xuống, xoay người lại, từng bước từng bước tới bên cạnh , tâm tình cũng gần như chìm xuống đáy, lấy thẻ nhớ cầm trong lòng bàn tay nhét vào trong tay của , nhếch môi với , cười hì hì , " cũng quá ra vẻ nho nhã rồi, tôi là người thô lỗ, nghe hiểu đâu, có muốn lại mất công phiền hà giải thích cho tôi hay đây."

      xong, cố ý quan sát tay của người đàn ông chút, thon dài, trắng noãn, cốt cách lịch tao nhã, đôi taycực kỳ xinh đẹp, nhịn được nhướn mày, nhăng cuội: " thôi, theo tôi thấy, cần phải giải thích cho tôi, vẫn là để hôm nào đó tôi dạy cách làm việc , xem cái đôi tay này của , vừa nhìn biết phải tay của người thô kệch, muốn lôi làm công việc nặng nhọc lần, đến lúc đó xem có còn ra vẻ nho nhã nữa !"

      Người đàn ông vô tội giựt giựt khóe miệng, nhìn chằm chằm tay của lúc lâu, mới , "Tại sao đưa cái này trả lại cho ."

      cười cười, "Ở chỗ của an toàn hơn."

      "Em đúng là tin tưởng , thấy rất vinh hạnh." Người đàn ông thay đổi thái độ, giống như nghiêm túc lại giống như đùa giỡn câu.

      Cố Tử Mạt cảm thấy lời này của còn bao hàm ý khác đâu, người đàn ông này, còn rất biết điều đấy.

      suy nghĩ chút, ý bảo khom lưng xuống, sau đó kiễng chân, dùng ngón tay nâng cằm của lên, "Muốn duy trì sủng ái của tôi cũng dễ dàng đâu, nghe qua câu chưa?"

      "Cái gì."

      Đáy mắt lóe lên tia giảo hoạt, ghé vào lỗ tai thổi làn hơi ẩm, "Lấy sắc giữ người, sắc còn tình cũng chạy ." Ánh mắt rất khiêu khích hướng về phía .

      Người đàn ông cười to, "Căn cứ theo chu kỳ sinh lý mà tính toán, dung mạo của đàn ông so duy trì lâu hơn so với dung mạo của phụ nữ, em cũng phải cẩn thận chút."

      " —— đáng ghét!" vừa mới làm ‘ nữ vương ’ được lát, vào lúc này lại bị câu của đánh về nguyên hình, làm sao có thể bực được? !

      tức giận vung tay, đạp cửa bỏ chạy.

      Cố Tử Mạt ra khỏi cửa, chạy thẳng tới nhà họ Cố, mới vừa bước vào đại sảnh của nhà họ Cố, thấy Cố Trinh Trinh bước từ lầu xuống, cũng vội lên, lẳng lặng chờ Cố Trinh Trinh xuống.

      Cố Trinh Trinh chút hoang mang xuống lầu, vẻ người hèn hạ, ta tới trước mặt Cố Tử Mạt, quét mắt qua quần áo người , rất khinh thường cười cười, " bé lọ lem sau đêm lại bị đánh về nguyên hình? Làm sao mà đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy xe hơi BMW của chị đây? Chị à, nhìn cái bộ dạng này của chị, muốn vào trong phòng bếp bôi vài vết tro lên mặt hay , như vậy dễ dàng khiến cho người khác đồng tình hơn chút đấy."

      Tối hôm qua nhìn thấy Cố Tử Mạt mặc rất đặc biệt, sớm ghen tỵ rồi, hôm nay vừa thấy, Cố Tử Mạt mặc đồ thể bình thường hơn, chiếc áo sơ mi màu sáng đơn giản cùng chân váy bút chì, trừ chiếc vòng bằng ngà voi cổ tay, khắp người còn điểm sáng nào nữa. Bắt được cơ hội, Cố Trinh Trinh nhịn được mà lạnh giọng châm chọc mấy câu .

      Cố Tử Mạt hừ lạnh trong lòng, căn bản quan tâm cơn vui vẻ miệng lưỡi, cơ thể của nghiêng nghiêng về phái trước, kê vào lỗ tai : " Chị vĩnh viễn so ra kém em , Trinh Trinh, cuộc sống của em trong trại tạm giam đúng là đày màu sắc đấy, sau khi chị xem xong đoạn video kia, đều cảm thấy bức ảnh sáng nay ảm đạm có màu sắc."

      "Cố Tử Mạt! Tốt nhất chị nên quản tốt miệng của chính mình!" Cố Trinh Trinh vừa cảnh cáo , vừa cẩn thận nhìn ngừơi giúp việc xung quanh chút, thấy có người giúp việc vào quét dọn, vội vàng sai người giúp việc ra ngoài vườn hoa.

      "Miệng của tôi quan trọng, quan trọng là người khác đó, Trinh Trinh, vừa hai phải thôi." muốn dây dưa thêm nữa, đẩy Cố Trinh Trinh ra, muốn lên lầu.

      Vừa mới nhấc chân, nghe được giọng chanh chua vang lên từ phía sau tai, "Chà, cánh cứng cáp rồi, coi mình là nhân vật rồi hả ? con cờ bị mua bán mua bán lại cũng dám lớn tiếng kêu la trước mặt tôi rồi hả ?"

      Nghe vậy, Cố Tử Mạt quay đầu lại, chỉ sững sờ nhìn về phía căn phòng của mình, từng chữ từng chữ , "Con cờ cũng có quyền phát biểu!" Những lời này, muốn từ lâu rồi, chẳng qua hôm nay những người nhà họ Cố lộ bộ mặt, mới ra.

      Cố phu nhân vừa nghe, liền nổi giận, "Con nhóc chết tiệt kia, nhà họ Cố nuôi mày nhiều năm như vậy, mày lại hồi báo nhà họ Cố như vậy sao? !"

      Cố Tử Mạt cười lạnh trong lòng, nghẹn ngào xuống, giọng phản bác, "Các người mua được con cờ, ở nhà họ Cố ngay cả chút tôn nghiêm cũng được hưởng thụ, tại sao bà lại còn cầu nó hồi báo!"

      "Đồ đê tiện!" Cố phu nhân độc ác xong, liền muốn tiến lên lôi kéo , lại bị Cố Trinh Trinh ngăn lại, "Mẹ, người đừng bực nữa, con có mấy câu muốn với chị ấy chút."
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 37: Uy hiếp, điềm báo phong ba

      Cố Trinh Trinh rất bình tĩnh, như tính trước được mọi việc vậy, Cố Tử Mạt nghe ra được tự tin của Cố Trinh Trinh, dừng chân thở ra hơi, mới quay đầu lại nhìn Cố Trinh Trinh, " muốn gì."

      Cố Trinh Trinh nhìn chằm chằm lúc lâu, cuối cùng ánh mắt rơi vào chiếc vòng tay bằng ngà voi của Cố Tử Mạt, bàn tay mềm mại đưa ra cái bắt lấy cổ tay Cố Tử Mạt, liền hỏi, "Chiếc vòng này của chị, là từ đâu đến!"

      Cố Tử Mạt liếc ta cái, biết Cố Trinh Trinh lại nhìn trúng đồ của , hết cách rồi, mặc dù hai cũng có quan hệ huyết thống, nhưng ánh mắt của Cố Trinh Trinh và lạicực kỳ giống nhau.

      Trước kia có thói quen quy kết điều này vì ma xui quỷ khiến, tại cũng nghĩ như vậy nữa rồi, Cố Trinh Trinh chính là tâm lý ghen tỵ thuần túy mà thôi, ta phải thích chiếc vòng tay này, mà do chênh lệch tâm lý dẫn tới ý muốn đoạt lấy thôi!

      Vòng tay này, từ tối hôm qua khi ‘ lục duật kiêu ’ bắt đầu đeo vào tay , cũng chưa tháo xuống, nghĩ đến Cố Trinh Trinh mơ ước lâu rồi .

      thản nhiên giương mắt lên, dùng cái tay khác ra sức cậy mở tay Cố Trinh Trinh ra, lạnh lùng , "Mua trong cửa hàng đường, bây giờ , chừng còn có thể mua được chiếc giống như này với giá thấp đấy, cần phải cướp của tôi!"

      cố ý muốn chọc giận ta, nhưng cũng sai, ban đầu lúc dạo trong cửa hàng kia cùng ‘ Lục Duật Kiêu ’, mua hàng giả, ngược lại sau đó ‘ Lục Duật Kiêu ’ lại mang đến cái hàng này. Về phần cái hàng giả đó, để cho vị ‘ công chúa ’ này mua .

      Cố Trinh Trinh bị tức đến mức đôi môi run rẩy, chỉ liếc mắt liền nhìn ra chiếc vòng tay này có giá trị xa xỉ, lại trơ mắt bị Cố Tử Mạt chê cười như vậy!

      Trong lòng càng cảm thấy bất bình, ràng Cố Tử Mạt chỉ là ‘ bé lọ lem ’, ‘ công chúa giả ’, còn lại là hàng ! Mà sao, là ‘ công chúa ’, nhưng cái gì cũng lấy được!

      có vòng tay , lại có đòn sát thủ, môi Cố Trinh Trinh dâng lên nụ cười, lời lại ác độc tới cực điểm, "Cố Tử Mạt, ngang ngược cũng coi là bản lĩnh cái gì, vừa qua nửa đêm, bé lọ lem còn phải lại trở về trong bếp củi đốt nấu cơm sao? Đừng quên, còn có người mẹ nuôi ở dưới quê, nếu bà ấy có chuyện, xem, người con có hiếu như phải làm sao đây nhỉ?"

      Cố Tử Mạt nghe, đột nhiên ngực bị đè ép, thể lên cũng có chỗ trốn, sau lúc lâu mới tìm trở về giọng của mình, ánh mắt lạnh như băng liếc qua Cố phu nhân cùng Cố Trinh Trinh, cười lạnh thành tiếng, "Dùng mẹ nuôi để uy hiếp tôi sao? Qua nhiều năm như vậy, trò hề của các người vẫn thay đổi chút nào! Chẳng lẽ ngán sao!"

      Cố Trinh Trinh cắn răng, ác độc , "Thức thời giao video ra đây, nếu cho các người đẹp mặt, tôi tuyệt đối xuống tay lưu tình!"

      "Cố Trinh Trinh, điên rồi!" Đáy lòng Cố Tử Mạt có cảm giác lạnh lẽo dừng lại được, nhìn vào ánh mắt của Cố Trinh Trinh, cố gằng hết mức để mình bình tĩnh, nhìn chằm chằm Cố Trinh Trinh, rất kiên quyết , "Tôi giao ra đây! Tôi có nhược điểm tay , cũng có nhược điểm ở tay tôi, tại sao tôi lại phải thỏa hiệp trước! Cố Trinh Trinh, thỏ nóng nảy cũng cắn người, huống chi là người!"

      Chuyện quá nhiều năm, nhà họ Cố còn muốn dùng cách cũ để kiềm chế , muốn trở thành tượng gỗ được giật dây sao? thể nào! Hôm nay thể so với trước kia nữa rồi.

      Quả nhiên vẻ mặt Cố Trinh Trinh liền biến sắc, thậm chí còn hơi có điểm chó cùng rứt giậu, ta chỉ thẳng vào mũi Cố Tử Mạt, xông lên : " tin hay tôi ngay lập tức phái người. . . . . ."

      Cố Tử Mạt lại lạnh giọng cắt đứt lời ta, "Là video ở trong tay tôi phát tán lên mạng nhanh hơn, hay co phái người về quê nhanh hơn, cần phải nghĩ kỹ."

      Khí huyết của Cố Trinh Trinh đều phải xông lên não rồi, ta quan tâm suy nghĩ nhiều, tiến lên muốn bắt hai tay của Cố Tử Mạt, lật xem túi áo của , Cố Tử Mạt lại cảnh giác nhanh tránh né, khiến Cố Trinh Trinh vội vàng trực tiếp chụp hụt.

      Cố Trinh Trinh thiếu chút nữa bổ nhào về phía trước, may là bắt được lan can cầu thang mới đứng vững lại được, Cố phu nhân vội vàng khẩn trương chạy tới dìu ta, "Trinh Trinh. . . . . ."

      Cố Tử Mạt nhìn cũng nhìn, vừa lạnh lùng chế giễu Cố Trinh Trinh, vừa lên lầu, "Tôi thể nào ngu đến mức để vật quan trọng như vậy người chứ, dĩ nhiên, các người cũng đừng nghĩ ngăn cản tôi, nếu tôi ra khỏi cửa nhà họ Cố được, đoạn video kia giống như virut được mọi người đăng lên mạng!"

      cần quay đầu lại nhìn, cũng biết khuôn mặt Cố phu nhân cùng Cố Trinh Trinh lộ vẻ dữ tợn nhìn theo , cực kỳ chán ghét, bước nhanh lên lầu.

      Đợi đến khi Cố Tử Mạt lên hẳn lầu, Cố Trinh Trinh bám vào tay Cố phu nhân, từ từ đứng thẳng người lên, ánh mắt hận thù nhìn lên lầu, cắn răng nghiến lợi , "Con bảo đảm ta chết rất thê thảm."

      Cố phu nhân ngược lại lời độc ác, mà vỗ vỗ tay Cố Trinh Trinh, giọng nhắc nhở, "Trinh Trinh, cẩn thận chọc đến Lục Duật Kiêu."

      Cố Trinh Trinh nghe vậy, hai mắt ngược lại lại tỏa sáng, khóe miệng cười lạnh tiếng, "Cái người Lục Duật Kiêu này, chẳng lẽ nào lại là ? Mẹ, mẹ suy nghĩ chút, ta dẫn Lục Duật Kiêu tới, có khi nào từng được đưa tiễn bằng xe sang trọng chưa? Lại còn ở khách sạn Đằng Giang, là khó coi, con thấy, Lục Duật Kiêu cũng giống cái bụng kia của ta, đều là đồ giả thôi!"

      Cố phu nhân lại cẩn thận che miệng Cố Trinh Trinh, "Đừng mò."

      xong, Cố phu nhân lấy ra mấy tờ báo của những ngày qua, chỉ vào trang báo của ảnh hậu Ninh Uyển , "Tầng cao nhất của khách sạn Đằng Giang cũng phải là người nào cũng có thể vào ở, huống chi con xem, người phóng viên này chụp ảnh Ninh Uyển bí mật gặp mặt công tử con nhà giàu nghi ngờ là Lục Duật Kiêu, địa điểm này chính là khách sạn Đằng Giang, con , đời này lại có chuyện trùng hợp như thế sao?"

      Cố Trinh Trinh chăm chú nhìn mẹ của mình, khóe miệng toát ra nụ cười càng lúc càng lớn, đỡ cánh tay Cố phu nhân, tựa đầu lên vai Cố phu nhân, thân mật : " Mẹ, ngờ mẹ càng ngày càng thông minh nha, mới vừa rồi là con cố ý như vậy, làm sao con lại biết đó là Lục Duật Kiêu chứ, vòng tay mà Cố Tử Mạt đeo, các báo sáng nay đều có viết, trong buổi bán đấu giá long trọng từng bị công tử con nhà giàu thần bí mua , còn nữa mẹ hãy nhìn danh thiếp này, là người chúng ta phái nhặt được từ trong đống đồ bỏ của khách sạn Đằng Giang, phía còn in tên tuổi của Lục Duật Kiêu!"

      Cố phu nhân nhìn tầm danh thiếp đơn giản Cố Trinh Trinh đưa ra, cơ thể rung cái, giọng bén nhọn : " Con nhóc chết tiệt, đúng là có cái mạng chó này!"

      Cố Trinh Trinh lại cười tiếng, "Cố Tử Mạt có cái mạng chó này nên gặp được Lục Duật Kiêu, nhưng chưa chắc biết hàng! Mẹ, mẹ cũng đừng có quên, từ Cố Tử Mạt đều thích đem sản phẩm loại hai cùng hàng nhái làm bảo bối, coi hàng lại như đồ bỏ , con đoán, ta khẳng định tin người đó chính là Lục Duật Kiêu, đợi ta xuống, con khiến ta đẹp mặt!"
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :