1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lục thiếu cưng vợ tận trời - Đào Y

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 28: còn tốt hơn Lục Duật Kiêu

      Nghĩ tới cái tên kia lại khiến hơi khó chịu, khẽ nhíu lông mày, con mắt nhìn về phía . Thợ trang điểm chọn cho là bộ lễ phục lệch vai màu xanh lam, cắt xén đơn giản, cổ đeo chiêc vòng trân châu màu trắng trong suốt, ngoài ra người có trang sức nào khác, càng lộ vẻ lịch tao nhã, phần cuối của chiếc vày hơi xòe rộng, càng lộ chiếc eo nhắn.

      Chiếc váy duyên dáng vừa người, làm lộ đường cong dịu dàng của , phô bày hết ưu thế của dáng người ở trước mặt của .

      ra , vóc người của như thế nào, rất ràng.

      Dáng người của mảnh khảnh, nhưng cũng quá mỏng manh, cảm thấy vừa vặn.

      Nghe chiều dài cánh tay người đàn ông tương đương với vòng eo của người phụ nữ, đột nhiên trong lòng nảy ra ý tưởng nào đó, nhưng đủ thứ đan xen, lại thực .

      Cố Tử Mạt nhìn con số thang máy tăng lên, trong lòng bắt đầu phác thảo các loại khả năng có thể xảy ra sau khi lên, bỗng dưng, cảm thấy cổ tay có chút khác thường, chỉ thấy người đàn ông lấy ra chiếc vòng tay, đeo vào cổ tay .

      Vừa nhìn cái vòng tay này, giống như từng quen biết, đợi đến lúc giơ cổ tay lên nhìn, mới nhớ tới, giống với món nhìn thấy trong cửa hàng phố Triêu Dương, nghi ngờ nhìn , "Đây là hàng ?"

      Người đàn ông gật đầu cái.

      nhìn hoa văn quen thuộc vòng tay, so sánh thấy tinh xảo hơn nhiều, xem ra đúng là hàng , nhưng kỳ , cái đồ này cho rung động nếu so với cái đồ giả trước đó lại lớn lắm.

      Cái vòng tay này, kinh hỉ vì hoa văn ở phía , chứ phải vì chất liệu, mà hàng giả là hoa văn nhìn thấy lần đầu tiên, khắc sâu ấn tượng, ý nghĩa phi phàm.

      "Thế nào, thích?" Người đàn ông thấy mặt có biểu cảm dư thừa, lên tiếng hỏi .

      suy nghĩ chút, khẽ ngửa mặt, cười rất tự nhiên với , " phải thích, em chỉ là cảm thấy hàng và hàng giả cũng chênh lệch bao nhiêu, hơn nữa nếu , hàng giả cho em xúc động lớn hơn hàng , cũng giống như , gần đây em có loại cảm giác, phải tốt hơn Luc Duật Kiêu hàng ngàn hàng vạn lần, mặc dù em biết loại cảm giác này có đúng hay , nhưng là trước mắt em chính là loại cảm giác này."

      Nghe xong lời này, ánh mắt khẽ biến, nhưng lại ngay sau đó che giấu, như có như cong cong bờ môi, cúi người thấp, đưa môi đến gần bên tai , "Em biết là tốt rồi."

      Cố Tử Mạt vốn bởi vì bị lây nhiễm cảm xúc mới ra những lời vừa rồi, nhưng xong, luôn cảm giác mình ấm đầu, kìm chế được nỗi lòng, là do tế bào loạn nên nhạy cảm đa tình làm như vậy, đối với lần này hối hận khủng khiếp.

      Nhưng kì lạ người đàn ông này lại cho là , còn vẻ thừa nhận nữa chứ, điều này làm cho càng cảm thấy hối hận kịp.

      Người đàn ông này, luôn tự tin như vậy sao? !

      suy tư, ngang hông đột nhiên cảm thấy khác thường, cúi đầu xem xét, ngang hông thêm con cánh tay nhàng ôm , nhàng buộc chặt.

      ngẳng đầu nhìn khuôn mặt đến gần, trong cặp mắt đen kia hình như cất giấu mê hoặc cùng dịu dàng rất sâu, vừa định nghiên cứu kỹ, liền nghe thấy tiếng thang máy"Đốt" tiếng vang lên.

      thu hồi tâm tư khác, lại nhìn , chỉ thấy người đàn ông mỉm cười, mặt cũng có cái khác.

      như vậy, khiến có cảm giác suy sụp, thể làm gì khác hơn là kéo cánh tay của ra khỏi thang máy, hai người nhanh chậm về phía nơi tổ chức tiệc đính hôn của Cố Trinh Trinh và Hà Ân Chính.

      Lúc bọn họ vào, đầu tiên nhìn thấy chính là Hà Ân Chính mở chiếc nhẫn đính hôn của hai người ra cho mọi người nhìn, chẳng qua là khoe khoang nơi sản xuất kim cương, đánh bóng kim cương mất bao nhiêu thời gian, kim cương là xuất từ nhà đánh bóng kim cương nổi tiếng kia.

      chiếc nhẫn nho cũng có thể bị người này viết thành bài văn, càng làm lộ ganh đua so sánh nếp sống cùng khoa khoang trong xã hội thượng lưu, nhìn dáng vẻ kệch cỡm của Cố Trinh Trinh và Hà Ân Chính, nhịn được cười nhạo tiếng.

      Tiếng cười này của , , lớn lớn, nhưng ít ra đưa tới ít cái nhìn chăm chú của vài người chung quanh, cũng sợ hãi, nháy mắt cho ‘ Lục Duật Kiêu ’, ý bảo có thể bắt đầu.

      ‘ Lục Duật Kiêu ’ nhận được tín hiệu của , khóe miệng nhếch lên, trong mắt lóe ra vẻ bén nhọn, kéo lên trước, nghiêm túc , "Chậm !" Hai chữ này, giận mà uy, làm cho mọi người ở đây đều như có như nhường ra con đường cho hai người bọn họ.

      Đoạn đường ngắn này dưới cái nhìn chăm chăm của mọi người, giống như dài chưa từng có.

      Người đàn ông bên cạnh dẫn lướt qua mọi người, giống như dẫn dắt xuyên qua ngàn núi vạn sông, bên cạnh lướt qua hàng ngàn cánh buồm, chẳng qua, này phía cuối của ngàn núi vạn sông này, đôi đàn ông cặn bã phụ nữa đê tiện đứng.

      Bởi vì tầm mắt giới hạn, Cố Trinh Trinh chỉ thấy được ‘ Lục Duật Kiêu ’, thấy tiến đến, nội tâm vui vẻ, mặt ra nụ cười ưu nhã, lẳng lặng chờ đến gần, vậy mà, giây kế tiếp, cảm giác khóe mắt mình đều phải tách ra!

      Khó có thể tin!

      Làm sao lại là chị ấy? Quả thực là hồn bất tán! phải mẹ tìm người trông coi Cố Tử Mạt sao!

      Ánh mắt của hốt hoảng nhìn sang Cố phu nhân, lại thấy khuôn mặt Cố phu nhân đầy vẻ tin cùng hoảng sợ!

      để kịp nghĩ gì khác, Cố Tử Mạt đứng trước mặt .

      Hai chị em rất gần nhau, ngay cả từng lỗ chân lông khuôn mặt đối phương đều có thể nhìn được, khỏi quan sát lẫn nhau, Cố Trinh Trinh hoảng sợ với vẻ đẹp trời sinh của Cố Tử Mạt, dung mao Cố Tử Mạt từ rất tốt, tự nhiên cũng biết, chỉ là Cố Tử Mạt sợ đoạt danh tiếng của em , luôn luôn thích ăn diện, nhưng hôm nay vừa thấy Cố Tử Mạt sau khi trang điểm, Cố Trinh Trinh chỉ có thể thừa nhận, chênh lệch giữa mình và Cố Tử Mạt phải là .

      cố gắng khiến cho bắp thịt miệng hoạt động lại, nặn ra nụ cười yếu ớt thích hợp, giả vờ như biết, hỏi, "Chị, chị đây là. . . . . ."

      Cố Tử Mạt chỉ chú ý đến khuôn mặt Cố Trinh Trinh dưới lớp phấn lót, phấn lót rất dầy, nhưng vẫn giấu được làn da rất xấu cùng tinh thần tiều tụy của Cố Trinh Trinh, sợ rằng điều này đều phải quy cho những ngày ăn cơm tù rồi.

      Bạch Liên Hoa rất thích bôi phấn cho mình trắng như vậy, ra trong lòng sớm đen như bàn thạch rồi.

      nhìn Cố Trinh Trinh cố làm ra vẻ cười yếu ớt, hừ tiếng, "Em , má em vẫn hơi kém hồng chút, thấy đúng , Duật Kiêu?" Dứt lời, liền chuyển ánh mắt lên người người đàn ông bên cạnh.

      Người đàn ông nhìn cũng chưa từng nhìn Cố Trinh Trinh, liền gật đầu với Cố Tử mạt cái đúng, sau đó mới đưa mắt nhìn sang Cố Trinh Trinh, ánh mắt u lãnh như sương khói, bên môi như có như nâng lên đường cong vi diệu, nhanh chậm mở miệng, "Hôm nay Cố nhị tiểu thư cùng Hà tiên sinh là vai chính, nhưng cũng đừng quên vai phụ chứ, Cố tiểu thư, thấy đúng ?"

      Thân thể Cố Trinh Trinh đột nhiên giật mình cái, mím môi, ấp úng ra lý do, "Tôi. . . . . ."

      Cố Tử Mạt nhịn được cười lạnh trong lòng, đương nhiên Cố Trinh Trinh biết trả lời như thế nào, bởi vì Cố Trinh Trinh căn bản biết ‘ Lục Duật Kiêu ’ là chuẩn bị ra bài thế nào!

      Chỉ là, bài này mà bị bày ra, khả năng càng thoải mái hơn đâu.

      ‘ Lục Duật Kiêu ’ thong thả bước bước, cơ thể hơi dựa sát vào Hà Ân Chính, đầu cao hơn so với Hà Ân Chính, phong cách cũng biết là cao hơn Hà Ân Chính mấy bậc, cho nên vừa đứng như vậy, Hà Ân Chính liền tự giác trở thành thằng hề.

      Con mắt lạnh của người đàn ông bắn ra làm cho người ta sợ hãi, bỗng chốc cừoi khẩy với đối phương, tiếp theo đề nghị, "Hà tiên sinh, lúc trước từng đăng báo xin lỗi Cố đại tiểu thư, vậy bằng hôm nay nể mặt Lục mỗ tôi lần, ở trước mặt xin lỗi Cố đại tiểu thư, cũng tốt lại biểu chân thành?"
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 29: Bí mật: Lại cứu em lần nữa

      Mọi người ở đây hầu như cũng đều biết cái tin tức kia, mà sau đó, nhà họ Hà cùng nhà họ Cố đều hề có bất kỳ lời dị nghị hay bác bỏ nào, cũng tương đương với chấp nhận chuyện này.

      Chẳng qua ở trường hợp như này, Hà Ân Chính ở trước mặt lời xin lỗi, đúng là phải cân nhắc phen.

      mặt, dù thế nào nhà họ Hà cũng coi là gia đình có mặt mũi, Hà Ân Chính lại là nam nhi bảy thước, nếu như bị buộc xin lỗi với yếu đuối như vậy, cũng chỉ vứt bỏ mặt mũi của minh ta; mà phương diện khác, người đàn ông lai lịch này là rất có khí thế, làm cho người ta thể nghiêm chỉnh với cầu của ta, người tới tự xưng là Lục mỗ, chẳng lẽ là. . . . . . Trong đầu mọi người, sớm có cái tên lởn vởn.

      Hà Ân Chính vừa thẹn vừa cáu, vận khí của cũng đủ xui xẻo, nội dung tờ báo buổi sáng bị người sửa đổi, Cố Tử Mạt nên xuất lại xuất , ta thù oán nhìn về phía Cố Trinh Trinh, nghĩ thầm những người nhà họ Cố này làm việc đúng là đáng tin cậy!

      Cố Trinh Trinh bị ta nhìn cái, trong lòng lại càng nghi hoặc, tại sao lại phải gả cho người đàn ông vô dụng như vậy, cố ý chuyển ánh mắt, cho Hà Ân Chính chút ý kiến nào.

      ‘ Lục Duật Kiêu ’ nhìn hai người này mắt mày lại, trong lòng có để nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, giọng càng thêm bức người, " Hà, lời xin lỗi mà thôi, là người đàn ông, chẳng lẽ ngày cả điểm này gánh vác cũng có."

      Lời này vừa ra, ánh mắt của mọi người khỏi hướng tới nửa người dưới của Hà Ân Chính, ánh mắt của con người quả có thể giết người, Hà Ân Chính đâu ngờ mình gặp phải loại chế giễu này, hai tay ta nắm thành quyền, hận thể đánh ta quyền, sau đó gọi nhân viên an ninh đưa người trước mặt này ra ngoài.

      ‘ Lục Duật Kiêu ’ nâng khóe môi, đưa tay nắm lấy tay phải nắm thành quyền của Hà Ân Chính, vân đạm phong khinh : " Hà, câu mà thôi, cần gì tức giận chứ."

      Quả đấm của Hà Ân Chính sao có thể xuất ra được, lời của ‘ Lục Duật Kiêu ’ , để cho mọi người cũng biết tức giận muốn đánh người, phong độ cùng hình tượng thường ngày ta cố gây dựng đều biến thành tro bụi, ta nuốt trôi khẩu khí này, nhưng vẫn phải nuốt nước đắng vào trong.

      Hướng về phía Cố Tử Mạt, , " xin lỗi."

      "Tôi nghe thấy, đây coi là xin lỗi gì thế?" Cố Tử Mạt làm bộ nghe thấy, cười lộ lúm đồng tiền với ta, cố ý muốn trêu trọc ta phen.

      Hà Ân Chính bị buộc đến vách núi đen, chỉ có thể đề cao lượng, " xin lỗi."

      Khóe môi Cố Tử Mạt khơi lên, nghĩ thầm Hà Ân Chính cũng chỉ có chút tiền đồ như vậy thôi, nhìn cũng thấy khinh thường nhìn ta, quay đầu, liền sang hướng khác.

      để ý, cho tới bây giờ cũng phải lời xin lội của Ân Chính.

      Cố Trinh Trinh thấy vậy, liền vội vàng tiến lên bước, ngăn lại, cầm tay Cố Tử Mạt, giả mù sa mưa diễn trò : " Chị, cám ơn chị thành toàn, cám ơn chị đến."

      Vừa thể chị em tình cảm sâu đậm, lại vừa thể cám ơn Cố Tử Mạt rộng lượng thành toàn.

      Cố Tử Mạt biết, Cố Trinh Trinh đây là cố ý, Cố Trinh Trinh đây là nghĩ thay hai nhà Hà Cố lấy lại chút mặt mũi, chứng tỏ với những người ở đây, Cố Tử Mạt thoải mái đối với việc này, hơn nữa còn đến thành toàn và chúc phúc nữa.

      nhìn cũng nhìn Cố Trinh Trinh, dùng sức hất tay Cố Trinh Trỉnh ra, nhìn Hà Ân Chính giọng khinh miệt, rất xem thường : " Đồ tôi cần cũng muốn nữa, huống chi, ta căn bản ra cái gì cả!"

      Mọi người xôn xao, nghĩ thầm vị Cố đại tiểu thư này đúng là gan lớn, lời này, chỉ kém chỉ thẳng vào mặt Hà công tử mắng ta ‘ Đồ ra gì ’!

      Cố Tử Mạt xong, ‘ Lục Duật Kiêu ’ sớm yên lặng đứng ở bên, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, khoác tay vào tay , hai người về phía bên kia.

      Vừa , còn thầm với , " đúng là nghĩ nhanh như vậy."

      Chân mày người đàn ông nhướn lên, giọng có ý cười, "Ai chúng ta phải , bây giờ chúng ta ra vườn hoa phía sau."

      "À." ngoan ngoãn đuổi theo bước chân của , cùng bước với , cho đến khi hai người cùng tới vườn hoa, thấy sau lưng có ánh mắt của mọi người, thở ra hơi, rút thẳng cánh tay khỏi khuỷu tay của , trực tiếp chạy về phía đình nghỉ mát bên cạnh.

      Người đàn ông nhìn khuỷu tay trống của mình chút, trong đôi mắt thâm thúy thoáng qua cảm xúc đơn, rồi sau đó cất bước theo.

      Cố Tử Mạt thấy theo tới đây, gọi ngồi xuống chỗ bên cạnh mình, sau đó chống cằm nhìn ánh đèn trong sân, "Đồ giả mạo, tôi đúng là có chút đắc ý vênh váo rồi, hắc, vậy, có phải nên nhắc nhở tôi đừng kiêu ngạo đừng nóng nảy hay vậy."

      Lúc lời này, đầu lông mày của cũng nhuộm nụ cười, trong mắt cũng lóe sáng.

      Người đàn ông nhìn thấy mất hồn, ngay sau đó khẽ lắc đầu cái, chống cơ thể cao lớn ở trước mặt , " giúp em chống đỡ, em có thể ôm bụng cười năm phút."

      nhìn , thấy tại nơi sâu nhất trong ánh mắt thâm thúy của đều là nghiêm túc, động tâm, nhưng vẫn khoát khoát tay, "Ai, vẫn là nên, đắc ý vênh váo có kết quả tốt, lần trước cũng là bởi vì tôi sơ sót, mới thiếu chút nữa bị người nhà họ Cố giam lỏng." tới đây, bỗng dưng nhớ tới vẻ mặt khác thường của Cố Trinh Trinh và Cố phu nhân, nhịn được lên tiếng hỏi , " làm cái gì? Vừa rồi tôi có vài phần chú ý tới, thời điểm phát tôi đến, bọn họ cũng bị hù sợ."

      Người đàn ông nhìn đôi mắt tỏa sáng của , khóe môi nâng lên, tựa vào bên người ngồi xuống, "Tôi chỉ tìm người thay đến nhà Đại Thiến trốn tránh, bọn họ cứ thế mà nhầm đối tượng, tôi cũng có biện pháp."

      "Thế thân, thay tôi?" hơi bị hù dọa, người thay thế có thể lừa gạt mọi người? Hàng cao cấp kỹ thuật cao siêu?

      gần như thể tưởng tượng nổi nhìn về phía , bối rối, người đàn ông này có phải là siêu nhân ?

      Người đàn ông để ý đến kinh nghi của , lạnh nhạt nhìn thời gian đồng hồ đeo tay chút, đứng lên , "Nghi thức đính hôn hoàn thành rồi, khẳng định bọn họ trăm phương ngàn kế muốn tìm ."

      "Vậy tôi liền —— sợ ném chuột vỡ bình!" Nghe được như vậy, lại tràn đầy sức chiến đấu, hớn hở đứng dậy theo , ánh mắt kiên định dứt khoát hướng tới hội trường.

      Người đàn ông nhin đôi mắt sáng chói của , lông mi đẹp khẽ nhướn lên, cười như cười, "Yên tâm, dù có bị bắt được, tôi cũng đến cứu ."

      Những lời này của , xong trong lòng ấm áp, lỗ mũi liền chua chua, cảm xúc của muốn bùng nổ, nhịn được nhìn về phía , muốn lời lòng gì đó, lại thấy tâm thần hoảng hốt ngửa đầu nhìn bầu trờ, nhìn đôi mắt của , nhưng cứ có cảm giác lúc này ngăn cách.

      Người đàn ông này, có thế giới thần bí, có thể còn có đoạn ký ức càng thêm bí , đều thấy .

      Thôi thôi, vẫn là chăm sóc tốt chính mình hãy , bước từng bước về phía hội trường, cẩn thận chờ theo kịp.

      Theo bước , người đàn ông cũng từ từ thu hồi suy nghĩ, nhìn bước từng bước , dạo bước đuổi theo, đồng thời, khóe môi tự chủ được nâng lên, yên lặng lẩm bẩm, "Cố Tử Mạt, lại cứu em lần nữa, em có thể nhớ tới ?"
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 30: Hai chị em xé rách mặt

      Cố Tử Mạt cùng ‘ Lục Duật Kiêu’ trở lại hội trường, quả nhiên, vừa mới bước vào, ánh mắt của Cố Trinh Trinh tập trung ngay về phía , hất đầu giống như khiêu khích Cố Trinh Trinh, sau đó đưa ánh mắt lên người ‘ Lục Duật Kiêu ’.

      Người đàn ông đưa cho ly sâm banh, "Xem ra em rất tự tin."

      nhận lấy, còn chưa hiểu ý trong lời của , thấy thong thả bước , muốn gọi nhưng lại sợ thất lễ, chỉ có thể đành chịu đứng tại chỗ.

      Nhìn theo bóng lưng rộng lớn của rời , hơi đơn nghĩ, nếu ở đây, tôi càng tự tin hơn.

      " tiếc nuối sao? Hậu thuẫn của chị rồi." biết từ khi nào, Cố Trinh Trinh đứng trước mặt , thậm chí còn đoán được suy nghĩ của .

      "Chị hiểu em gì vậy." hừ tiếng, cố làm cao lạnh nhạt .

      Cố Trinh Trinh hình như cũng định che giấu với , đưa tay chỉ về phía người đàn ông rời , sắc bén với , " ta, chị là gì cả!"

      Cơ thể Cố Tử Mạt chấn động, đột nhiên ý thức được, Bạch Liên hoa quyết định bỏ chiếc áo khoác màu trắng, phát động cuộc chiến lớn với đây!

      lạnh lùng nhìn khuôn mặt nham hiểm của Cố Trinh Trinh, cười nhạo tiếng, "Em ghen tỵ trắng trợn đấy sao? Có phải thấy ấy tốt, nên cũng muốn cướp đoạt ấy sao? Cố Trinh Trinh, em vẫn khá hơn được nhỉ!"

      Ban đầu Cố Trinh Trinh nhìn trúng Hà Ân Chính, dùng mọi thủ đoạn cướp đoạt Hà Ân Chính, tại lại có tâm tư quỷ quái muốn động đến ‘ Lục Duật Kiêu ’.

      "Chị ——" Cố Trinh Trinh bị đâm đúng chỗ đau, "Chúng ta cứ nhìn xem!"

      Còn nhiều thời gian, trước kia giấu tài, cần tốn nhiều sức cướp đoạt đươc Hà Ân Chính đến tay, tự tin cái chàng ‘ Lục Duật Kiêu ’ này cũng ngoại lệ.

      tới đây, Cố Trinh Trinh có chút hối hận vì đính hôn với Hà Ân Chính, đều do ba , vì chút lợi ích trước mắt, nhất định ép phải hòa hảo với Hà Ân Chính như lúc ban đầu, nếu bám được vào ‘ Lục Duật Kiêu ’ , nhà họ Cố có thể thiếu chút lợi trước mắt này sao ? !

      Nếu ban đầu sớm nghĩ đến Cố Tử Mạt phách lối như vậy, sau khi ra khỏi trại tam gian nên nghe theo Cố phu nhân , lập tức cắt đứt quan hệ với Hà Ân Chính cho xong hết mọi chuyện rồi!

      Cố Tử Mạt khỏi cảm thấy Cố Trinh Trinh buồn cuồi, này, hình như còn biết là ai gây sức ép khiến ta phải ăn cơm tù đây !

      cũng thèm toạc ra, cố ý châm chọc ta, "Bắt chước lời người khác, cũng đáng để em có cảm giác thành tựu như vậy? Cố Trinh Trinh, tại sao em lại chẳng khá hơn chút nào thế."

      Cố Trinh Trinh nghe xong, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, những câu này của Cố Tử Mạt đâm trúng lòng , sớm thua từ điểm xuất phát rồi. Nhưng Cố Trinh Trinh chưa bao giờ là người cam chịu thua cuộc cả, hận đến cắn răng nghiến lợi, "Cố Tử Mạt, đồ tốt trong tay chị, tôi đều có thể cướp , tin chị hãy thử nhìn xem! Cố Tử Mạt, chị chỉ là con nuôi của nhà họ Cố, chị tính cái gì, chưa kết hôn mà có con, biết xấu hổ, căn bản xứng với Lục Duật Kiêu!"

      Nghe xong lời ngoan độc này, chẳng những Cố Tử Mạt hề tức giận, trong lòng còn cảm thấy cực kỳ sung sướng.

      thong thả lắc lắc rượu sâm banh trong ly, nghĩ thầm, Cố Trinh Trinh cũng là nhất thời hồ đồ, vẫn tin chuyện mang thai, sợ rằng từ lúc bắt đầu, Cố Trinh Trinh tự tin chút nào hoài nghi rồi, khi đó Cố Trinh Trinh cũng biết có tâm tư đối phó với ta, càng tin hy sinh danh dự tới khiêu chiến ta.

      Nghĩ tới đây, như có như ngoéo môi cái, ánh mắt nhìn vào bụng của mình, "Tôi tôi mang thai, liền tin? Cố Trinh Trinh, bắt đầu từ khi nào, trở nên dễ mắc lừa như vậy?"

      Cố Trinh Trinh hoảng sợ, ánh mắt của nhìn khắp toàn thân Cố Tử Mạt, tiếp theo tập trung ánh mắt vào ly sâm banh tay , giọng châm chọc : " Cố Tử Mạt, thủ đoạn của chị cao hơn tôi nhiều."

      "Đều do ban tặng." Dĩ nhiên biết Cố Trinh Trinh chế nhạo , nhưng cũng chột dạ, ngược lại càng đúng lý hợp tình mà , dạo này, có oan ôm oan có cừu báo cừu, cũng nợ gì ai!

      hướng ánh mắt thẹn với lương tâm trực tiếp nhìn Cố Trinh Trinh, ràng như vị nữ vương, nhưng nghĩ, ánh mắt của Cố Trinh Trinh lại tập trung toàn bộ nhìn chăm chú ly rượu sâm banh trong tay , loại ánh mắt này của Cố Trinh Trinh, cũng cảm thấy xa lạ.

      Lần trước sau khi Cố Trinh Trinh xuất loại ánh mắt này, liền bị người đẩy từ thang máy xuống.

      Chủ mưu, tập kích, mưu mô, trong ánh mắt của Cố Trinh Trinh đầy rẫy những chữ này!

      Trong lòng Cố Tử Mạt cả kinh, đầu óc hoạt động cực nhanh, bỗng dưng, cổ tay của dùng sức, khéo léo hắt toàn bộ rượu sâm banh trong tay lên người Cố Trinh Trinh.

      "A ——" Sau khi Cố Trinh Trinh cảm giác được, nhanh tránh ra bước, nhưng vẫn chậm, chiếc váy trắng của đầy vết rượu sâm banh rồi.

      Trong mắt Cố Trinh Trinh là thể tin, kinh ngạc nhìn Cố Tử Mạt.

      Cố Tử Mạt ném ly sâm banh qua bên, tiến lên bước, nhìn thẳng vào mắt Cố Trinh Trinh, cố làm ra vẻ tiếc nuối , "A, xin lỗi, lần này chị lại hành động trước em bước, vậy hãy coi như đây là món quà chị tặng em , Trinh Trinh."

      biết Cố Trinh Trinh có suy nghĩ ra tay với ly sâm banh, vậy hắt lên người ta , để cho ta quần áo nhếch nhác, nếu cũng tự hắt lên người mình, ghen tỵ với ta, cố ý làm dơ lễ phục của ta.

      vậy , quyết định thành toàn cho Cố Trinh Trinh.

      "Chị, em biết chị hận em thế nào, nhưng là, em. . . . . ." Ánh mắt Cố Trinh Trinh mê mang, thê lương nhìn Cố Tử Mạt, mắt hạnh rưng rưng, rất đáng thương.

      Cố Tử Mạt quen với vẻ mặt làm bộ làm tịch của Cố Trinh Trinh, có kháng thể, tự nhiên miễn dịch, nhịn được cảnh cáo ta, " muốn làm cho tôi khó xử, tôi khiến càng lúng túng hơn, tin hãy cứ thử xem!"

      xong, cố ý nhìn chung quanh, khinh thường hừ tiếng với Cố Trinh Trinh, "Mọi người cách bên này hơi xa, nếu muốn diễn trò cho mọi người xem, e rằng phải ra sức thêm chút nữa đấy." Dứt lời, cũng nhìn Cố Trinh Trinh, ngẩng đầu nhấc chân, liền tới phía bên kia.

      Cố Trinh Trinh trơ mắt nhìn Cố Tử Mạt xa, nhưng lại thể làm gì, cố nén tức giận thay quần áo, sau đó trở lại phòng hóa trang, để thợ trang điểm hóa trang lại cho .

      Thợ trang điểm đánh má hồng cho lần nữa, Cố Trinh Trinh càng nhìn má hồng này lại càng tức, bấm mã số, tên thủ hạ lùn vào.

      hạ mắt, phân phó, " theo dõi người đàn ông cùng Cố Tử Mạt kia, tôi muốn biết ràng thân phận chân chính cùng hành tung của ta." Sau khi giao chiến với Cố Tử Mạt, cũng dài ánh mắt hơn, quyết định xuống tay từ ‘ Lục Duật Kiêu ’.

      rất hoài nghi cái chàng ‘ Lục Duật Kiêu ’ này là hàng giả, mặt, cũng tin số mệnh Cố Tử Mạt lại tốt như vậy, mặt khác, Cố Tử Mạt có thể giả mang thai, cũng có khả năng dùng bạn trai giả!

      Cho dù chàng ‘ Lục Duật Kiêu ’ này là , ít nhất thông qua lần điều tra này cũng biết ràng hành tung của ‘ Lục Duật Kiêu ’! Sau này có xuống tay với ‘ Lục Duật Kiêu ’, chẳng phải lại càng dễ như trở bàn tay? !

      Có tâm tư như vậy, nên lòng tự tin của Cố Trinh Trinh lại khôi phục hơn phân nửa, nghe thuộc hạ lên tiếng trả lời rồi , trong lòng hơi đắc ý, suy nghĩ, cánh cửa kia lại bị người đẩy ra.

      "Thế nào? Nên phân phó tôi đều phân phó, còn có vấn đề gì?" cho là thuộc hạ lại quay lại, trong lòng phiền não mở miệng hỏi.

      ngờ, lại là giọng trầm thấp vang lên.
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 31: Lục Duật Kiêu trêu hoa ghẹo nguyệt?

      "Có lẽ Tử Mạt hơi kích động, tôi rất xin lỗi vì hành động vừa rồi của ấy."

      Cố Trinh Trinh nghe tiếng, nhìn về phía người tới, người tới cao lớn tuấn tú, khí chất bất phàm, phải ‘ Lục Duật Kiêu ’ là ai ?

      ngờ ta xuất tại nơi này, tâm tâm niệm niệm lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội ở mình với ta, trong nội tâm Cố Trinh Trinh chợt mừng như điên, nhưng chỉ giây sau, tâm tư của rất nhanh bị những thứ khác chiếm lấy rồi.

      ‘ Lục Duật Kiêu’ ràng là đồng minh của Cố Tử Mạt, ta làm sao có thể tốt bụng đến xin lỗi chứ? Giả vờ tốt bụng chứ gì?

      nghiêm túc chăm chú nhìn ta, muốn tìm ra sơ hở từ trong mắt ta, nhưng cuối cùng lại tốn công vô ích, có thời gian ngẫm nghĩ nữa, chỉ có thể đứng dậy, ưu nhã bước từng bước tới bên cạnh ta, khẽ lắc đầu, cười yếu ớt với ta, " có việc gì, Chị ấy. . . . . . Chị ấy chỉ là nhất thời xúc động, tôi để ở trong lòng ."

      Người đàn ông nhìn dáng vẻ Cố Trinh Trinh, trong lòng chán ghét đến cực điểm, ánh mắt tối sầm lại, nhưng lại che giấu ngay lập tức, trầm giọng , "Cảm ơn Cố nhị tiểu thư thông cảm, Lục mỗ muốn mời Cố nhị tiểu thư nhảy điệu, như thế nào?"

      "Chuyện này. . . . . ." Cố Trinh Trinh giống như vô ý cúi đầu, giả bộ dáng vẻ e lệ suy tính, rồi sau đó mới cắn môi ngẩng đầu, "Vậy. . . . . . Tôi mà từ chối bất kính quá rồi."

      Miệng như vậy, nhưng trong lòng lại nhịn được mà kích động, giống như là sợ đổi ý, liền nâng tay lên, ý muốn khoác lên tay của .

      Người đàn ông nhìn tay của ta, trong lòng chê cười, này cũng nóng lòng, giấu diếm chán ghét xuống, thử giơ tay ra nâng tay thon của ta lên, được nửa đường nhưng vẫn thất bại, híp híp mắt, theo thế tay vừa rồi tiếp tục giơ tay lên, giống như quan tâm sửa lại đồ trang sức cho ta.

      Cố Trinh Trinh buồn buồn lại lúng túng rút tay trở về, nhưng vẫn vui vẻ trong lòng, bởi vì ta vừa sửa sang lại đồ trang sức cho , ta quan tâm .

      nhìn gò má gần như hoàn mỹ của người đàn ông, trong lòng càng thêm mong đợi.

      Theo biết, đây cũng là điệu nhảy đầu tiên của ‘ Lục Duật Kiêu’, điệu nhảy này có ý nghĩa to lớn, chắc chắn khiến Cố Tử Mạt tức đỏ mặt, vừa nghĩ tới dáng vẻ của Cố Tử Mạt, trong lòng liền dâng lên niềm hưng phấn ức chế được!

      Hai người đến hội trường, bởi vì ‘ Lục Duật Kiêu ’ tái xuất , ánh mắt của phần lớn mọi người cũng bị hấp dẫn.

      Cố Trinh Trinh cười ưu nhã, đổi chiếc váy dài hở vai đơn giản màu vàng kim, lại thích kim cương, dây chuyền kim cương cổ đẹp mắt vô cùng, chân chính có cảm giác đứng ở vị trí cao, giờ phút này lộng lẫy, bắt mắt, vượt qua tất cả phụ nữ trong hội trường, bao gồm cả Cố Tử Mạt!

      nhìn sàn nhảy cái, ánh mắt quyến rũ nhìn ta, đôi mắt tình, gần như ám chỉ thẳng.

      Người đàn ông nhúc nhích, duy trì mỉm cười, ánh mắt liếc về phía Cố Tử Mạt trong đám người, ánh mắt thâm thúy.

      Cố Trinh Trinh thấy ta mất hồn, lại nhìn theo ánh mắt của ta, liền thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cố Tử Mạt, lòng tranh cường háo thắng của vì vậy mà càng thêm mãnh liệt, thản nhiên cười, dứt khoát vươn tay ra, "Bây giờ có thể sao?"

      Người đàn ông lại liếc Cố Tử Mạt cái, hơi ảm đạm, mới mỉm cười với Cố Trinh Trinh, "Có thể, là vinh vạnh." tay chắp sau lưng, tay tao nhã lễ phép nâng mấy ngón tay của Cố Trinh Trinh lên, bước vào sàn nhảy.

      Cố Tử Mạt nhìn hai người trong sàn nhảy, trong lòng phẫn nộ ra được, đặt mạnh ly rượu tay vào trong khay, ánh mắt phẫn uất nhìn của bọn họ.

      Mục đích của ‘ Lục Duật Kiêu ’ là gì? biết, nhưng biết, mình nhìn thấy cái gì, hơn nữa bản thân còn rất tức giận!

      Mỹ Nam Kế sao? Hừ! Còn phải là ỷ vào bề ngoại tốt đẹp của chính mình, lưu tình khắp nơi, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi? !

      khuyên chính mình, đây đều là mưu kế, chính là muốn đối phó Cố Trinh Trinh, mặc dù trước đó có thương lượng với mình, nhưng nhất định là giúp mình!

      Nhưng thanh khác lại ngừng nhảy ra, , Cố Trinh Trinh chính là Bạch Liên hoa, có thể lừa gạt tất cả đàn ông, có thể lôi kéo tất cả đàn ông đến tay, ‘ Lục Duật Kiêu ’ cũng phải là Thánh Nhân, nhất định bị quyến rũ!

      Cặp mắt bị lửa giận thiêu đốt trừng mắt nhìn hai người trong sàn nhảy, người đàn ông nhảy waltz rất tốt, dáng người thẳng tắp ưu nhã, lại kiểu cách chút nào, hết sức đẹp mắt, có ta ở đây, cả người Cố Trinh Trinh cũng trở nên rực rỡ chói mắt rồi.

      Hai tay Cố Tử Mạt nắm chặt thành quyền lại nắm chặt, tiếng các khớp xương va vào nhau nắm tay nho của tiếng tiếp tiếng truyền ra, trong lòng lại càng bồn chồn ngừng.

      Loại cảm giác đó lại xuất , chính là loại cảm giác lúc nhìn thấy ‘ Lục Duật Kiêu ’ dạo phố cùng người đẹp. Cảm giác lần này còn mạnh mẽ hơn trước kia, nắm được, khiến cho gần như thể thở nổi.

      rất muốn kéo về, nhưng lại có tư cách đó, trước kia coi như là chủ thuê của , có thể ra lệnh cho , nhưng bây giờ, có tài lực, thành người thuê chỉ có hình thức thôi.

      lý do nào cả.

      "Hô —— hút ——" thầm ra lệnh cho bản thân, để mình tỉnh táo!

      nhìn chỗ khác, ép buộc cho mình nhìn tình huống bên trong sàn nhảy, cũng để ý dáng vẻ Hà Ân Chính ở trong đó nhìn như thế nào.

      Bộ dáng của Hà Ân Chính như nào? Bị làm trò cười cho đội nón xanh!

      Có lẽ, khẳng định có ít người ở xung quanh xấu ta. suy nghĩ chút, tiếng động bước đến trước mặt Hà Ân Chính, ranh mãnh với ta, "Hết cách rồi, người em này của tôi chính là có sức quyến rũ như này đây, lòng của con bé, ai ngăn cản được."

      Hà Ân Chính buồn buồn, câu cũng nên lời, nhưng bị châm chọc như vậy, hiển nhiên Hà Ân Chính chịu nổi, hai mắt đỏ lên, bên trong bốc lên nửa giận đối với .

      thấy ta như vậy, nghĩ thầm, đôi mắt của ta là rất sắc, phối hợp với gương mặt màu gan heo, về sau cũng cần xào gan heo nữa rồi.

      quyết tâm châm lên ngọn lửa này của ta, để cho hương vị món gan heo càng tốt hơn, vì vậy cố ra vẻ tò mò với mấy chuyện xấu hỏi ta, " cho tôi biết, cảm giác bị cắm sừng như thế nào? dễ chịu rồi."

      Vừa dứt lời, thân thể của liền bị người đàn ông ở trước mặt đẩy, cố đứng vững, lại nhìn về phía bên kia, chỉ thấy Hà Ân Chính rảo bước đến sàn nhảy bên kia. . . . . .

      Cố Trinh Trinh lại vẫn đắm chìm trong điệu nhảy, trong lòng nghĩ, làm thế nào để lôi kéo “Lục Duật Kiêu” nhảy điệu thứ 2 đây, nghĩ nghĩ lại, liền nhìn thấy mặc váy từ bên kia tới, nhìn hết sức quỷ dị.

      "Có thấy kia , ấy là phóng viên của《 báo Tân Đô 》 ." vừa bước nhảy, liền nghe thấy ‘ Lục Duật Kiêu ’ giới thiệu cái mặc váy đó như vậy.

      Cố Trinh Trinh hơi bị kích thích bởi hai chữ “phóng viên” này, lòng phòng bị lên, nheo lại mắt, vô cùng thận trọng tập trung vào kia, khuôn mặt của này. . . . . . Giống như từng quen biết.

      " ấy, ấy chính là cái đó. . . . . ." có chút luống cuống thiếu chút nữa lộ ra chân tướng, nhất thời luống cuống, tránh né, cúi thấp đầu xuống, muốn che giấu bản thân.

      thực tế, sợ hãi đến mức muốn chạy trốn, ký ức về những thứ khủng bố kia xâm nhập vào trong đầu , như trùng độc.

      cực kỳ bối rối, chỉ thấy Hà Ân Chính tới, cho là mình gặp được cứu tinh, nghĩ thầm còn có thể nhân cơ hội rời , lại nghĩ, còn chưa kịp đánh tín hiệu cho Hà Ân Chính, Hà Ân Chính lại đè lên đầu vai của , níu lại tay của , "Cố Trinh Trinh, đừng quá đáng quá!"

      ‘ Lục Duật Kiêu ’ thấy thế, cũng cản, mặc cho bạn nhảy bị Hà Ân Chính lôi .

      Sắc mặt khẽ thay đổi hướng Hà Ân Chính, con ngươi bắn ra tia sắc lạnh làm cho người ta sợ hãi, khóe miệng lên nụ cười lạnh, "Thế nào? Hà lại có phong độ như vậy?"
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 32: Vừa hôn rồi lại hôn nữa

      Hà Ân Chính kéo Cố Trinh Trinh ra phía sau mình, tức giận , " và vợ chưa cưới của tôi kề vai sát cánh như vậy, tôi vẫn còn cần phong độ sao? !" sớm nhịn được, ít người bị cho cắm sừng, bất kỳ người đàn ông nào đối với vấn đề này đều nhìn được tức giận!

      Huống chi, mặt mũi của chính là mặt mũi của nhà họ Hà, dù cho vô năng, cũng thể khiến người khác cười nhạo nhà họ Hà được.

      "Vậy ý của , giữa tôi và vợ chưa cưới của , có cái gì ám muội sao?" Đôi mắt nguy hiểm của ‘ Lục Duật Kiêu ’ híp lại, châm chọc hỏi ngược lại.

      Hà Ân Chính chấn động, tuy có dũng khí, nhưng trước mặt ‘ Lục Duật Kiêu ’, vẫn là chưa đủ sức, đối với chất vấn của ‘ Lục Duật Kiêu ’, thấy hơi do dự.

      Cố Trinh Trinh nghe hai người đàn ông này lời qua tiếng lại, tâm tình đột nhiên chìm vào đáy cốc, vốn tưởng rằng Hà Ân Chính tới cứu , nhưng hoàn toàn ngược lại, Hà Ân Chính chính là đến cho ngột ngạt .

      Tên đàn ông Thành đủ mà bại có thừa! Trong lòng khẽ nguyền rủa câu, sau đó bực tức tiến lên, ngăn Hà Ân Chính lại, "Hà Ân Chính, im miệng!"

      Vốn Hà Ân Chính nổi nóng lại càng bị đốt nóng hơn, lại bị Cố Trinh Trinh quát câu ngăn cản, lại càng tức giận, "Im miệng cái gì? Chuyện ám muội cũng làm rồi, cũng đừng sợ người khác chứ!"

      Cố Trinh Trinh luống cuống, đây là có chuyện gì thế, Hà Ân Chính luôn luôn khiếp đảm, thế nhưng có đầu óc chạy tới chất vấn , còn dám quát tháo như vậy? ! Mà lúc này, còn chưa hiểu , Cố Tử Mạt chậm rãi bước tới, đến gần rồi.

      Cố Tử Mạt đến gần, đứng lại ở bên cạnh Cố Trinh Trinh, rồi sau đó khinh thường liếc mắt nhìn Cố Trinh Trinh, "Bốp ——" giơ tay tát thẳng vào khuôn mặt của ta.

      Bàn tay đánh xuống rất mạnh, Cố Trinh Trinh bất ngờ phòng ngự, mặt cảm thấy đau đớn nóng bỏng, khuôn mặt trắng bệch của lên 5 dấu tay hồng hồng, đặc biệt nét.

      Cố Trinh Trinh bị đánh choáng váng, thể tin nhìn Cố Tử Mạt, mu bàn tay hoàn mỹ tinh khiết nổi đầy gân xanh, chưa bao giờ nghĩ đến, cái người chị danh nghĩa này của lại dám đánh , lại còn lợi dụng lúc chú ý!

      Ngày trước ở nhà họ Cố, chỉ có Cố Tử Mạt chịu đựng nhường nhịn , tại thế nào? !

      Cố Tử Mạt nhìn dáng vẻ sững sờ tại chỗ của ta, ánh mắt lăng nhiên, "Thế nào? Vẫn còn muốn ở đây giả bộ đáng thương, lén lút quyến rũ bạn trai của tôi, chẳng lẽ nên đánh sao?"

      Lúc lời này, ánh mắt của thừa cơ liếc về phía ‘ Lục Duật Kiêu ’, thấy ta khoanh hai tay vào nhau, nhìn bên này giống như xem kịch hay vậy, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ta còn như có như nhíu mày với , tròng mắt đảo qua, Câu Hồn Nhiếp Phách, hơi choáng váng, vội vàng thu lại ánh mắt, nghĩ thầm may mà người này phản bội .

      "Em. . . . . ." Bị lời của Cố Tử Mạt kích thích, Cố Trinh Trinh lập tức hoàn hồn, che nửa bên mặt, làm ra vẻ uất ức vừa thấy thương lắc đầu, ", em có, có. . . . . ."

      Cố Trinh Trinh bộ điềm đạm đáng , bộ dáng đáng thương, nhưng ở trong mắt Cố Tử Mạt, lại hết sức buồn nôn, tát này, chính là cố ý trả thù, trả thù Cố Trinh Trinh giành bạn trai của !

      Ừ, hai lần!

      Quân tử báo thù, mười năm muộn, mặc dù bây giờ có hơi chậm.

      căn bản cần nhìn Cố Trinh Trinh diễn trò nữa, nắm lấy tay ‘ Lục Duật Kiêu ’, thị uy với Cố Trinh Trinh : " nhìn cho kỹ, có số góc tường tốt, là cạy được! Cái cạy được, đều là góc tường thối nát, rác rưởi, hạ lưu! hiểu chứ? !"

      Dứt lời, cũng thèm nhìn Cố Trinh Trinh, lôi kéo tay ‘ Lục Duật Kiêu ’ .

      Cố Trinh Trinh sững sờ tại chỗ, hơi mất hồn, lại thấy cái mặc váy đó từng bước tiến gần tới, cuối cùng dừng lại trước mặt . . . . . .

      Cố Tử Mạt lôi kéo ‘ Lục Duật Kiêu ’ đến góc tối, liền giật mạnh tay ra, ghét bỏ nhìn về phía , trong miệng bật ra chữ, "Cắt ——"

      Người đàn ông nhướn mi, ánh mắt thâm thúy liếc , "Thế nào? Tát Trinh Trinh cái, cũng vui mừng sao?"

      xoay mặt, hơi giở tính khí , "Hừ, vui mừng hay tôi biết, nhưng mà tôi lại biết rất vui mừng đấy, lấy cớ trị Cố Trinh Trinh, cọ sát với vợ chưa cưới của người ta, rất vui mừng !"

      Người đàn ông nghe vậy, bật cười ra tiếng, rồi sau đó chậm rãi cúi người, lồng ngực to lớn áp về phía , môi mỏng cong lên, sóng mắt mênh mông, " như vậy, mất hứng vì điều này?"

      Cố Tử Mạt bị trúng tâm , cảm thấy cực kỳ bực tức, đẩy lồng ngực của ta ra, hung tợn , "Đừng đụng vào tôi! Chớ đến gần tôi! Tôi sợ bẩn!" Vừa nghĩ tới ta vừa kề vai sát cánh với Cố Trinh Trinh, trong lòng cũng thoải mái.

      Sáng sớm còn bắt tập nhảy, sau khi tới đây lại khiêu vũ rất đẹp cùng với Cố Trinh Trinh! Người đàn ông này, đúng là làm cho người ta được lời nào rồi đấy!

      xoay người bước nhanh về phía trước, muốn để ý tới ta.

      Đôi mắt người đàn ông nhíu lại, thân thủ nhanh nhẹn tiến lên bắt được cổ tay của , kéo vào ngực mình.

      cả kinh, " làm gì đấy. . . . . . Ưmh. . . . . ."

      Người đàn ông cúi đầu hung hăng hôn , cường ngạnh cạy hàm răng của ra.

      Hai mắt trợn to, đôi tay chống ở ngực của ra sức đẩy, cố gắng giãy giụa.

      cũng phải , dùng sức giữ chặt gáy của , ôm chặt , hung ác chiếm đoạt ngọt ngào trong miệng !

      Sau mấy phút đồng hồ, mới buông ra, ngừng thở, đôi mắt đen hề chớp mắt nhìn chằm chằm .

      nhìn vào đôi mắt đen của , chỉ cảm thấy bên trong là vực sâu vạn trượng, làm cho cách nào hô hấp, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa chật vật ngã xuống, may là kịp thời ôm lấy , ôm chặt trong ngực.

      Bởi vì thiếu dưỡng khí trong thời gian dài, đầu của cũng choáng váng, mặc cho ôm lúc lâu, mới phản ứng được, muốn đẩy ra, người đàn ông lại càng ôm chặt hơn.

      giận, bừa, " buông tôi ra, tôi muốn ôm tôi, tay của rất bẩn, tôi thích sạch , tôi ngại bẩn, buông ra!"

      Nụ cười khóe môi người đàn ông càng sâu, mặt mày cũng nhiễm ý cười, ngửa đầu nhìn , lại phát giác, mặt có vẻ kỳ quái, ánh mắt sáng quắc, nhìn thẳng vào mắt , chớp cũng chớp, giống như cõi đời này còn người nào khác, vật nào khác nữa, chỉ còn lại .

      để suy nghĩ nhiều, cúi đầu xuống , hôn môi lần nữa.

      Lại hồi ngẹt thở và mê loạn, thiếu chút nữa khống chế được, cũng biết là qua bao lâu, nụ hôn này mới dừng lại.

      Sau nhiều lần lưu luyến môi , lại mút mạnh cái, mới chậm rãi rút lui.

      Đôi mắt đen sâu thẳm, sâu kín nhìn vào trong lòng .

      , "Nơi này tuyệt đối có chạm qua những khác, tuyệt đối bẩn."

      hơi sửng sốt, đây là ý gì? Tuyệt đối bẩn? Người đàn ông này, lại đem lời của thành hợp lý như vậy, mà lại tích cực như vậy? !

      "Ai thèm quan tâm, tôi mới quan tâm đâu, thích nhảy điệu nhảy đầu tiên với ai nhảy với người đó thôi!" Đến giờ, vẫn quan tâm đến điệu nhảy đầu tiên kia.

      Điệu nhảy đầu tiên, ý nghĩa trọng đại, người đàn ông này lại nhảy với Cố Trinh Trinh, đây phải là muốn chọc giận chết sao!

      Bây giờ suy nghĩ chút, tình nguyện tát Cố Trinh Trinh cái tát kia, cũng muốn Cố Trinh Trinh nhảy điệu nhảy đầu tiên với .

      Nghĩ tới đây, khỏi lại khiến mình tức giận quá mức, sao lại thế này? thế nhưng lại cảm thấy kẻ giả mạo là quan trọng nhất?

      Người đàn ông nhìn bộ dáng tức giận của , trong ánh mắt thoáng qua tia nóng bỏng, bên môi như có như nâng lên đường cong , nhanh chậm mở miệng, "Điệu nhảy đầu tiên ngày hôm nay của tôi, cũng trình diễn vào lúc sáng sớm rồi."

      Điệu nhảy đầu tiên của hôm nay, cho , mà điệu nhảy đầu tiên của đêm nay, cho Cố Trinh Trinh!

      có chết cũng muốn thừa nhận, cực kỳ tức giận , "Vậy chứng minh cái gì? Chó má!" Người đàn ông này quá mưu mô quỷ quyệt rồi, vĩnh viễn làm gì được ta.

      Người đàn ông thấy như vậy, thể làm gì lắc đầu cái, ánh mắt sắc bén quét vòng mọi người ở đây, bỗng dưng mở miệng, "Bước kế tiếp nên —— để cho trở lại nhà họ Cố cách phong quang thôi."
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :