1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lục thiếu cưng vợ tận trời - Đào Y

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 23: Kẻ giả mạo cũng bắt cá hai tay?

      "Hì hì" tiếng, Cố Tử Mạt bật cười, như như giả gật đầu với ta cái, "Đúng vậy, tôi tin mà, đúng là Lục Duật Kiêu, có điều là giả."

      Người đàn ông nhíu mày, đôi mắt thâm thúy liếc , "Nhắc nhở câu, chưa chắc ." Dứt lời, liền nhấc chân về phía trước.

      An cho bất luận kẻ nào mặt mũi, . Bọn họ bỏ rơi Hà Ân Chính ở nhà họ Cố như vậy, đúng lúc cũng cho Hà Ân Chính nan kham chút.

      "À?" Đầu óc Cố Tử Mạt xoay chuyển liên hồi, bộ não hoạt động gần như quá công suất, có đáp án chân nhất, đuổi theo bước chân của ta, liền bật thốt lên, "Chẳng lẽ hai người làm việc cùng trong “công ty ngược kẻ cặn bã” hay sao? Chỉ là khả năng đóng giả của ta cao hơn ? Hai người đây là cạnh tranh nghiệp vụ có phải ?"

      Trước kia lúc xem phim, có cái công ty kỳ quái là công ty chia tay, nếu trong cuộc sống thực xuất loại ‘ công ty ngược kẻ cặn bã ’ này, cũng rất bình thường. Dù sao, thế giới rất to lớn, thiếu điều lạ.

      Người đàn ông để ý đến , tiếp tục về phía trước, hơn nữa còn có ý mang cùng, lại hiểu, thiếu chút nữa buồn bực chết! Gấp đến độ dậm chân, "Này, cho tôi biết . . . . . ."

      Đáng tiếc, hề có thanh trả lời.

      . . . . . .

      Nhưng may còn có Đại Thiến theo giúp , nếu buồn chết mất.

      Cố Tử Mạt bị Đại Thiến hẹn dạo phố, Đại Thiến muốn lên lầu hai uống cà phê, muốn lên , nên đứng bên cạnh thang máy ở lầu đợi ấy.

      Có lẽ là duyên phận, dưới tình huống có hẹn trước, thế nhưng thấy được bóng dáng quen thuộc —— kẻ giả mạo.

      tâm tình tốt lại có việc gì làm, vừa thấy ta, lập tức hưng phấn chạy qua, cách xa hai mét, liền hướng về phía ta ‘ uy ’ tiếng.

      Bởi vì chưa bao giờ biết tên họ chân của ta, lại thể ở nơi công cộng như này gọi ta là ‘ kẻ giả mạo ’, cho nên chỉ có thể dùng ‘ uy ’ để thay thế.

      Hiển nhiên là ta nhìn thấy , trong ánh mắt lướt qua tia kinh ngạc, nhưng lại bị che ngay.

      chuẩn bị tiếp, bên cạnh ta liền xuất xinh xắn, ấy rất tự nhiên tới trước mặt ta, đưa cho ta cái bọc màu bạc trong tay mình, "Minh Tuyên, châm của em hơi bị lệch, em muốn sửa lại nó chút, cầm giúp em lát."

      Cố Tử Mạt hơi có địch ý nhìn xinh đẹp này, khuôn mặt ấy trang điểm tinh xảo, mặc chiếc váy màu đỏ chiết eo, bộ ngực đầy đặn như như , chân đôi giày cao gót Versace màu bạc, xem ra rất có phong tình cùng thưởng thức, ngoài ra, còn có vẻ rất đắt giá, cùng với. . . . . . quý phái.

      như thế nào đây, mấy tính từ tốt đẹp đó, đều phải nguyện ý thừa nhận!

      nhìn thấy hai tay kẻ giả mạo còn cầm túi, cũng đều là chiến lợi phẩm của xinh đẹp này gom lại , xem ra hai người quen biết lâu, hơn nữa dáng vẻ còn rất thân thiết.

      sửa lại châm xong, tiến sát lại bên người đàn ông, mắt đẹp chuyển động, mặt tò mò nhìn về phía Cố Tử Mạt, liền hỏi bên người đàn ông bên cạnh, "Minh Tuyên, hai người quen biết?"

      Người đàn ông mặt chút thay đổi liếc Cố Tử Mạt cái, rất lạ lùng mở miệng, "Cũng biết, có lẽ ấy nhận lầm người."

      xinh đẹp cười với ta tiếng, "À, như vậy sao, vậy chúng ta thôi."

      Thân thể Cố Tử Mạt khỏi chấn động, vốn dĩ lòng tràn đầy vui mừng chạy đến đây, nhưng lại gặp phải tình hướng xấu hổ nhất trong lịch sử, vào giờ phút này, vừa cảm thấy mất mặt, lại vừa cảm thấy vô dụng.

      Người đàn ông hôm qua còn chuyện trò vui vẻ cùng , thế nhưng bây giờ biết ? !

      Bỗng dưng lại nhớ tới kẻ trở mặt vô tình Hà Ân Chính, nhưng từ đáy lòng vẫn là chưa tin kẻ giả mạo cũng đối với như vậy, chưa từ bỏ ý định đuổi theo, cơ thể bé chặn trước mặt ta, hai tay cản lại, "Làm sao có thể biết tôi? ngốc sao?"

      Ánh mắt người đàn ông khẽ biến, nhíu lông mày nhìn , trong đôi mắt lạnh lùng lóe ra cái nhìn cảnh cáo, "Tiểu thư, tôi tin chắc tôi biết ... có thể rời ."

      Hai tay xuôi bên người Cố Tử Mạt nắm chặt, nụ cười tái nhợt, nhìn chằm chặp ta, muốn tìm kiếm chút kẽ hở mặt ta, nhưng tìm thế nào cũng thấy được, biểu của người đàn ông này gần như hoàn mỹ, chê vào đâu được.

      hết sức ủ rũ, lại phục, mắt đảo vòng tròn, nhịn xuống kích đông muốn tục, nhếch môi cười cười với ta, "Vậy là tôi nhận nhầm rồi, người bạn kia của tôi cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, thay đổi thất thường , chắc chắn lòng giống ! Ừ, đúng là như vậy ."

      xong, đôi mắt đẹp của mang ý cười còn liếc nhìn xinh đẹp bên cạnh ta, ánh ămts hai người vừa đụng nhau, co liền chuyển ánh mắt, quay đầu , lưu luyến chút nào!

      Tên đàn ông chết tiệt, có thể cua được đắt giá như vậy, còn thèm muốn chút tiền này của ! Đúng là người có tiền đồ!

      Đúng rồi, kia ngọt ngào gọi ta là ‘ Minh Tuyên ’, Thôi , cái tên gì rắm thúi, còn làm bộ như rất phong cách ! cũng cảm thấy cái tên này hay chút nào.

      vừa nguyền rủa kẻ giả mạo, vừa quay trở lại đường cũ, thấy Đại Thiến xách theo cà phê thò đầu ra, vội vã thang máy lên lầu hai, vừa lên liền lôi kéo tay Đại Thiến, chỉ vào hai người ở dưới lầu hỏi, "Nhìn , đó có phải kẻ giả mạo ? Vừa rồi ta thế nhưng làm bộ biết mình, khiến mình tức chết rồi!"

      Đại Thiến liếc nhìn, lại thấy bộ dạng hổn hển của , hơi híp mắt lại, cố ý đùa, "Làm sao biết chứ, kẻ giả mạo nhà bạn là hàng kém chất lượng, ngay cả thứ phẩm cũng được, cũng lắm là cái hàng nhái, bạn nhìn người đàn ông này, đứng cùng chỗ với đẳng cấp kia, ấy nhất định là người chỉ dùng hàng cao cấp, bạn dùng nổi."

      "Bạn mắt mù, lại còn bị sốt đến hồ đồ rồi, bạn lừa gạt quỷ ! ta ràng chính là kẻ giả mạo!" oán giận thôi, nín nhịn đến chết rồi.

      Đại Thiến sao cả cười cười, đưa cà phê tới trước mặt Cố Tử Mạt, "Tâm tính, tâm tính quan trọng nhất, còn nhớ ảnh hậu Ninh Uyển lần trước mình sao? Chính là ấy, lần trước leo lên giường của Quý công tử, kết quả thất bại thảm hại mà về, bạn đoán xem, ngày hôm sau ấy như thế nào? Vẫn quay quảng cáo được khoản tiền kếch xù như bình thường, bạn đó, nếu có được tâm tính như ảnh hậu người ta, cho nên nhất định bị đàn ông bắt nạt, đến đây, uống chút cà phê, điều chỉnh lại tâm tình ."

      Cố Tử Mạt đoạt lấy cà phê trong tay Đại Thiến, rất ấm ức mở ra, mới vừa uống được nửa, liền nhìn thấy hai người kia gần đến bên này, xác định chính xác phương hướng, lập tức ném cốc cà phê tới.

      "Pằng ——" cà phê từ lầu hai rơi xuống lầu , vừa đúng rơi xuống dưới chân người đàn ông.

      cũng trốn, chờ kẻ giả mạo nhìn bên này, chỉ thấy đôi mắt sắc bén của ta nhìn chằm chằm lên, nhìn đến cũng khiến giật mình cái.

      Cố Tử Mạt bé bộc phát, cặp mắt tràn đầy lửa giận trừng mắt nhìn lầu dưới, hai tay nắm chặt thành quyền, tiếng khớp xương bị bóp chặt liên tiếp truyền ra từ nắm tay nho của .

      lấy dũng khí, kêu gào xuống phía dưới lầu, "Đáng đời! có ném trúng, lần sau !"
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 24: Cố Trinh Trinh ăn khép nép

      Vốn nghĩ rằng nhất định người đàn ông cực kỳ tức giận, nhưng nghĩ.

      Người đàn ông kia chỉ ngửa đầu nhíu mày nhìn , trong ánh mắt thâm thúy như nhìn thấu tất cả, khóe môi bật ra nụ cười ý vị , ta cũng có phản ứng khác, chỉ nhìn.

      Mắt Cố Tử Mạt nhìn xuống, thấy ta như vậy, trong lòng càng thêm căm tức.

      Chớp mắt cái, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, cả người đều cảm thấy quỷ dị đâu? Càng nghĩ càng thấy giống như là Tây Môn Khánh cùng Phan Kim Liên vậy.

      Cuộc sống thay đổi, đúng thể hết nguyên nhân, trong giây biến thành dâm phụ, mà kẻ giả mạo biến thành gian phu cũng chỉ trong giây? !

      Trong đầu ý nghĩ lộn xộn nhìn Đại Thiến, thấy trong tay ấy còn cầm cái bánh trứng, chút nghĩ ngợi, liền cướp đến tay, hành động theo cảm tình muốn ném lần nữa, đập cho cái kẻ ở lầu dưới kia nát bét luôn!

      ngờ động tác của Đại Thiến nhanh hơn , Đại Thiến nhanh chóng đoạt lại bánh trứng, liếc nhìn xuống dưới lầu, rất vô tội đối khoát tay với , "Bạn đừng khi dễ bánh trứng của mình, vất vả mới được ăn lần đấy."

      Cố Tử Mạt vừa nóng vừa giận, lại thấy ở dưới lầu xinh đẹp giống như quan tâm hỏi thăm kẻ giả mạo, chợt cắn chặt môi dưới, ngón tay nắm thành quyền, đằng đằng giận dữ ra lời ác độc, "Lần sau đừng tôi quen ! Tôi biết !"

      Cũng nhìn phản ứng của ta, liền lôi kéo Đại Thiến từ từ rút lui khỏi trường.

      Ở phía trước bước rất nhanh, Đại Thiến giày cao gót ở phía sau cũng phải cố hết sức, Đại Thiến nén đủ hơi, tiến lên kéo Cố Tử Mạt, đôi môi nóng bỏng đỏ mọng mấp máy với , "Có muốn quay lại hay ? ta nhưng là đồng bọn của bạn."

      "Chó má!" Cố Tử Mạt cực kỳ tức giận, ném đá giấu tay mắng câu, cũng quay đầu lại hất Đại Thiến ra tiếp tục về phía trước.

      hổn hển trở lại nhà họ Cố, ngoài dự đoán, Cố Trinh Trinh thế nhưng trở lại, đúng lúc, nhìn thấy, bày ra trước mặt Cố Trinh Trinh, chính là bài báo xin lỗi của Hà Ân Chính, mà Hà An Chính đứng ở bên, gương mặt luống cuống cùng bàng hoàng.

      Cố Tử Mạt muốn quan tâm đến hai kẻ cầu nam nữ này, trực tiếp lên lầu.

      "Chị." Cố Trinh Trinh gọi lại.

      Bị Cố Trinh Trinh gọi lại, thể làm gì quay người lại, "Làm sao vậy."

      Theo lý thuyết, Cố phu nhân phải buộc Cố Trinh Trinh chia tay với Hà Ân Chính, nhưng bây giờ hai người bọn họ vẫn tốt, là kỳ quái, xem ra bọn họ vẫn nỡ bỏ chút lợi ích trước mắt này, cố ý muốn hợp tác làm ăn cùng nhà họ Hà.

      Cố Trinh Trinh đứng lên, mở tờ báo ra đưa đến trước mặt Cố Tử Mạt, hữu ý vô ý nhìn Ân Chính cái, do dự mở miệng , "Chị, đây là chị khiến Ân Chính làm?"

      nhìn Cố Trinh Trinh ở khoảng cách gần, mới phát chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Cố Trinh Trinh thon gầy ít, sắc mặt cũng tốt, là khó cho em ấy, ra khỏi nhà tù, còn phải xử lý sạp chuyện tình thối nát của Hà Ân Chính.

      "Ừ." quang minh chính đại, làm liền thừa nhận, giống số người, che che giấu giấu!

      Khuôn mặt Cố Trinh Trinh cả kinh, giống như nghĩ tới chị ấy lại thừa nhận nhanh như vậy.

      "Chị, việc này quan hệ trọng đại, chúng ta cũng thể tùy hứng, nhà họ Cố cùng nhà họ Hà có hợp tác hạng mục, chị làm như vậy, khiến cho hình tượng công ty nhà họ Hà suy giảm, có mấy bên hợp tác cũng muốn tiếp xúc với nhà họ Hà nữa, chị, tại nước đổ khó hốt, nếu chị ra mặt giải thích cho Ân Chính được ?" Cố Trinh Trinh khổ sở mở miệng.

      Phải biết, bây giờ hai nhà Cố Hà là châu chấu sợi dây, việc Hà Ân Chính ‘ đăng lời xin lỗi ’, hủy hoại nghiêm trọng hình tượng công ty nhà họ Hà, cũng làm cho mọi người sinh ra hoài nghi đối với việc kết thân của hai nhà Cố Hà, cho nên những đơn vị có ý định hợp tác cũng tỏ thái độ chờ đợi đối với hạng mục này.

      Cố Tử Mạt cũng nắm được sơ lược tình hình, lúc ấy cầu Hà Ân Chính công khai xin lỗi, tất nhiên kéo theo loạt phản ứng dây chuyền, cái này trách ai được? Chỉ có thể trách Hà Ân Chính.

      làm mặt lạnh, lạnh lùng , "Chuyện này, có quan hệ gì với chị, chị có kề dao vào cổ Hà Ân Chính buộc ta đăng tin, nhưng ta đăng tin rồi, chị cũng có cách nào." Hà Ân Chính đúng là kẻ ngu ngốc, thế nhưng từ hoảng sợ nhất thời, liền chủ động giấu mọi người công khai xin lỗi.

      " ngược, ràng là và Lục Duật Kiêu ép tôi , tôi. . . . . ." Hà Ân Chính bước lên, cố hết sức muốn thanh minh chút.

      Cố Tử Mạt mắt lạnh liếc ta cái, kẻ thành chưa đủ bại có thừa như Hà Ân Chính, sao có thể xoay chuyển được gì!

      Cố Trinh Trinh đối mặt với Cố Tử Mạt, cũng gì nữa, trợn trừng mắt liếc Hà Ân Chính, tỏ vẻ ta nên lung tung.

      Cố Tử Mạt rảnh để xem bọn họ trao đổi, xoay người tiếp tục lên lầu, mới vừa tới nửa đường, lại thấy Cố Trinh Trinh đúng là hồn bất tán đuổi theo.

      "Chị, chỉ cần chị đăng bài đính chính, tất cả mọi chuyện được giải quyết, em xin chị, chị, lần này coi như em nợ chị, chị giúp bọn em lần có được hay ?" Gương mặt Cố Trinh Trinh hoa lê đẫm mưa, thân mật lấy tay dùng sức cầm tay Cố Tử Mạt, đánh bài tình cảm.

      Cố Tử Mạt mím môi, vẻ mặt tràn đầy chán ghét, nín hơi, cạy tay ta ở tay mình bỏ xuống, lạnh lùng cự tuyệt, "Chị làm được!"

      "Chị, giúp em chút, xin chị, xin chị. . . . . ." Cố Trinh Trinh bắt được cánh tay của , lại cầu xin lần nữa, mặt cực kỳ bi ai, nước mắt ào ào chảy xuống từ khóe mắt, xong lại than thở khóc lóc.

      " làm được."

      Cố Trinh Trinh vẫn cứ bám theo buông tha, gắt gao nắm lấy , cứ như thế buông tay, nhìn vào ánh mắt của Cố Tử Mạt, dịu dàng mà đau thương : " Chị, có phải chị vẫn còn hận em hay , hận em đoạt Ân Chính? Mặc dù ngoài miệng chị ra. . . . . ."

      "Loại người cặn bã như vậy, chị hiếm lạ! Cố Trinh Trinh, cho dù em gì, chị cũng giúp, em chết tâm ."

      mặt Cố Trinh Trinh mảnh xám xịt, ánh mắt của ta từ mặt Cố Tử Mạt, dao động đến bụng của ấy, do dự mở miệng, "Chị, vậy. . . . . . Vậy thai nhi trong bụng chị. . . . . . Vẫn còn chứ?"

      Cố Tử Mạt nghe vậy, dở khóc dở cười, khóe miệng bật ra nụ cười lạnh, cúi đầu nhìn về phía cầu thang, ý cười lạnh trong mắt dần dần hóa thành kiên định, giống như là hạ quyết tâm lớn vậy, mới mở miệng châm chọc : " Cố Trinh Trinh, nếu như chị đứa bé vẫn còn, em có nhân tiện đẩy chị lần nữa vậy?"

      xong, dùng cánh tay để của mình kia, bấm lên cánh tay Cố Trinh Trinh khống chế kia.

      Lại , chiêu này, vẫn là học được từ Cố Trinh Trinh !
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 25: Kết quả của việc ghen bậy

      Gương mặt đẹp của Cố Trinh Trinh lập tức tái mét lại, đầu tiên vẻ mặt của thể tin, ngay sau đó biến thành hốt hoảng, chịu đựng đau nhức cánh tay, thay đổi thái độ đầy đáng thương, mở ánh mắt vô tội, đau thương , "Chị, sao chị có thể như vậy chứ, em , em có."

      đến lời cuối cùng, biến thành khóc sụt sùi, lực nắm của ấy cũng dần dần bởi vì đau thương mà có, vì vậy mà cánh tay của Cố Tử Mạt được giải phóng.

      Cố Tử Mạt hơi hoạt động cánh tay, nhìn ta góp vui lấy lệ, "Đừng giả vờ, tiếp tục giả vờ nữa cũng có ý tứ gì sao? Em muốn tìm an ủi, cũng đừng đến tìm chị, xin cứ việc tìm người bạn trai nhu nhược kia ."

      Dứt lời, dứt khoát kiên quyết xuống lầu trước, khẳng định tối này nhà họ Cố cuộc gió tanh mưa máu, ở lại được.

      vừa ra cửa, bóng dáng cao to tuấn dật chậm rãi ra từ bụi hoa thấp thoáng, tay người đó tùy ý đút trong túi quần, phong thái thanh nhã, vóc người tuấn tú.

      Thấy ta thẳng đến bên này, chút suy nghĩ liền bước nhanh hơn về phía bên trong cửa, cố gắng né ra, đáng tiếc, tốc độ bước chân của so ra vẫn kém ta, chưa được hai bước bị ta đuổi kịp.

      ta đến gần trước mặt , lôi kéo cổ tay của , đáy mắt lấp lánh, bốn mắt nhìn nhau với , "Sao vậy, vài ngày gặp, ngay cả bạn trai của mình cũng nhớ?"

      Lời này, giống như là hoàn toàn chưa từng xảy ra chuyện kia vậy!

      làm sao có thể cho ta sắc mặt tốt được, trừng mắt liếc ta cái, hận thể dùng ánh mắt khoét lấy miếng thịt người ta, cố ý dùng giọng cường điệu , "Ây da, là ai vậy? Sao lại trợn mắt mò, còn mình là bạn trai của tôi ! Ai, cách bắt chuyện này của quá lỗi thời rồi, buông tay , nếu tôi báo cảnh sát."

      Người đàn ông thấy nhất quyết bỏ qua, nhếch mày lên, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú, bàn tay càng nắm chặt cổ tay hơn, "Đổ cà phê trước mặt mọi người, vẫn chưa hả giận sao? Lúc ấy là tình thế bất đắc dĩ, tôi mới nhận ."

      "Hả? Tình thế bất đắc dĩ cái gì? Chẳng lẽ, là chồng, bạn trai của kia? Hay là, là người đàn ông được kia bao dưỡng?" Cố Tử Mạt hừ lạnh tiếng, khinh bỉ nhìn kỹ lượt từ đầu đến chân ta, "È hèm, tôi thấy còn rất có tiêu chuẩn ăn cơm chùa đấy, nhìn như thế nào cũng thấy giống."

      Người đàn ông biết châm chọc, cố ý chậm rãi cúi thấp người xuống, lồng ngực to lớn áp sát vào , môi mỏng khẽ cong, "Xem ra cũng rất vừa ý đây, nếu bao tôi , tôi còn có thể tặng nghiệp vụ?"

      Nhìn thấy cái dáng vẻ này của ta, Cố Tử Mạt lại càng giận, cố gắng hất mạnh tay của ta ra, giận dữ , "Đừng đụng vào tôi! Bẩn lắm! Tôi thích sạch ! Cực kỳ thích sạch !"

      Người đàn ông lại càng nắm chặt hơn, cặp mắt nhíu lại, cánh tay dùng sức kéo, khiến cả người ngã vào trong ngực của , cúi đầu, giọng vào bên tai , "Đây chẳng qua là khách hàng xoi mói, thế nào, ghen?"

      Cố Tử Mạt giật mình cái, ghen ư?

      Tại sao lại có thể có cảm xúc “tức cười” như vậy! kỳ quái.

      bị giam cầm trong ngực, hơi thở của hai người quấn quít, khiến cho tâm trạng của ngày càng phức tạp, nhất là khi nhìn gương mặt tuần tú làm điên đảo chúng sinh của ta, thiếu chút nữa cũng chết mê chết mệt rồi.

      buồn nôn, thế nhưng lại động lòng với kẻ giả mạo lai lịch, đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ! Nhẫn quyết tâm, dùng giày cao gót giẫm mạnh lên chân của ta, chờ ta phản ứng lại, liền hung ác đẩy ta cái, dịch người ra ngoài, thoát khỏi giam cầm của ta.

      Đôi mắt đẹp của người đàn ông khẽ nhếch, chậm rãi về phía , cho đến khi còn cách chưa đến 20 cm dừng lại, ta cũng tỏ thái độ, chỉ là chậm rãi móc tờ giấy từ trong túi ra, " xem , trước đó chúng ta ký hợp đồng rồi ."

      hoàn toàn thèm nhìn, ta cầm trong tay đều là máu và nước mắt của , cắn răng, "Tôi muốn hủy bỏ! Tôi đền tiền!"

      Cố Tử Mạt nổi giận , nhớ đến lúc ở trung tâm thương mại, trong lòng liền cảm thấy khó chịu nghẹn khuất, kẻ giả mạo bị khác chiếm dụng, lại có cảm giác kẹo của mình bị những đứa trẻ khác cướp đoạt.

      Người đàn ông nhin dáng vẻ tức giận của , ánh mắt híp lại, nhàn nhạt nhếch môi, chìa bản in thử của tờ báo ra trước mặt , " xem cái này rồi hãy quyết định có muốn hủy bỏ hợp đồng hay ."

      "Đây là cái gì?" Người đàn ông này lại lấy đồ ra, chẳng lẽ có chiếc túi của Doraemon? Chúa ơi, nếu so sánh người đàn ông này với những tổng giám đốc xa hoa kia còn cao lớn hơn đây!

      Người đàn ông cũng trả lời vấn đề của , chỉ chỉ cho xem, cũng đưa ra đề nghị, " biết nên tìm ai giúp việc, Đại Thiến."

      Cố Tử Mạt nheo mắt lại, cẩn thận nhìn lên tờ giấy người đàn ông đưa ra, bỗng nhiên đôi mắt đẹp của mở to, "Mượn danh nghĩa của tôi để thanh minh, bôi đen tôi! là làm khó cho bọn họ, thế nhưng nghĩ ra diệu kế ác độc như vậy." Đây là tờ báo xuất bản vào ngày mai, người nhà họ Cố hất toàn bộ nước bẩn lên người Cố Tử Mạt, bẻ cong , đổi trắng thay đen!

      Đôi mắt người đàn ông chăm chú nhìn về phía nhà họ Cố đèn đuốc sáng choang, dưới bóng đêm ánh mắt của ta có vẻ u ám, giọng cũng nghe ra hỉ nộ, "Nếu mượn danh nghĩa của đăng bài thanh minh, vậy khi trở về, bị cấm túc được , rồi sau đó, chính là bữa tiệc đính hôn của hai nhà Hà Cố."

      Nghe được hai từ “cấm túc” trong miệng ta, nhịn được rùng mình cái, vân vê bản in thử của tờ báo trong lòng bàn tay, hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía kẻ giả mạo, "Người nhà họ Cố là độc ác, tôi. . . . . . Ngay bây giờ tôi tìm Đại Thiến, nhưng Đại Thiến thực có năng lực phong tỏa tin tức sao?"

      Người đàn ông tính trước, hiển nhiên sớm lên kế hoạch, "Mặc dù Đại Thiến là người mẫu , nhưng tay ấy nắm giữ nhược điểm bí mật của ảnh hậu Ninh Uyển, chỉ cần ấy giao cho tòa soạn báo chút tin của Ninh Uyển, ngày mai trang nhất được tay thế bằng Ninh uyển."

      nắm tay, thầm hạ quyết tâm, "Vậy tốt, tôi tìm Đại Thiến ngay, thuận tiện tránh ở chỗ của ấy, đợi đến ngày mai, có thể biểu diễn cùng tôi sao?"

      ta khẽ gật đầu, "Tôi an bài tốt."

      ta rất cao, từ góc độ đứng mà nhìn xuống, ánh mắt vừa vặn rơi vào gương mặt của , da thịt của trắng nõn gần như trong suốt, lông mi dài mà cong, giống như cánh bướm tung bay, thoáng chốc khiến cho trái tim nhột cái.

      khẽ cúi người xuống, dán môi lên bên tai của , "Chỉ cần cần tôi, tôi xuất ."

      bỗng chấn động, quên nên như thế nào.

      Ngừoi và người chung sống với nhau chính là kỳ diệu ở chỗ này, vừa mới đây, còn hận thể hủy bỏ hợp đồng, đoạn tuyệt quan hệ với ta, mà lúc này, muốn dựa vào bờ vai ta, vĩnh viễn dựa vào ta.
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 26: Dịu dàng trong mắt

      Cố Tử Mạt cảm xúc lẫn lộn nhìn về phía nhà họ Cố đèn đóm leo lét, từ hôm nay trở , ngọn đèn nhà họ Cố, còn ấm áp thuộc về nữa rồi.

      quay đầu , quay mặt sang, đối diện với người đàn ông bên cạnh, , "Đưa tôi thôi, lúc quen biết , tôi muốn đường đường chính chính về đây, nhưng bây giờ, tôi lại thấy sợ hãi nơi này như vậy."

      Người đàn ông ôm chầm lấy , ép đầu của vào ngực, ngâm nga , " cần đau lòng, vượt qua cửa ải khó khăn này, tôi khiến quay trở lại càng vẻ vang hơn."

      nghi ngờ gì, người đàn ông này, từ trước đến giờ ra là làm được, người của , luôn có sức mạnh ghê gớm mà dự đoán được. dựa gương mặt vào ngực của , cũng ghét, hơn nữa cảm thấy hết sức ấm áp, nhưng khi nhớ đến màn ở trung tâm thương mại kia, vẫn hơi lo được lo mất, tay bé của tóm chặt vạt áo của , " vĩnh viễn đứng bên cạnh tôi, phải hay ?" Nếu như phải mà , xin sớm rời , tôi ít bị tổn thương.

      Người đàn ông cúi đầu, nhàng hôn lên cái trán của , "Tin tưởng là được."

      cũng kháng cự, tóm lấy vạt áo chặt, như có như gật đầu cái.

      Đêm lạnh như nước, tình nhuận như mưa.

      chỉ sợ nhà của Đại Thiến an toàn, cuối cùng cũng đưa đến nhà Đại Thiến, mà đến khách sạn Đằng Giang, Cố Tử Mạt ngạc nhiên đầy nghi ngờ, " chắc chắn muốn em ở đây? Em cũng cảnh cáo trước, tại em là tiểu thư nhà nghèo, căn bản trả nổi tiền phòng ở nơi này."

      tay tùy ý đút túi quần, nghiêng đầu, rút ra xấp tiền từ trong ví, "Đây là tối hôm chúng ta quen biết, em kiên quyết phải đưa , nếu trả tiền phòng khách sạn, cũng vừa đủ."

      "Nhưng. . . . . ." Ngoài số tiền kia ra, sợ rằng người đàn ông này chưa bao giờ chiếm được chút lợi ích nào từ người .

      Nhưng bây giờ, người có đồng nào, thậm chí ngay cả an toàn của bản thân đều khó mà bảo đảm, chỉ có thể tiêu số tiền kia trước thôi.

      " nhưng gì cả, em cứ nghỉ ngơi tốt, những việc khác cứ giao cho và Đại Thiến đến làm, em chỉ cần yên tĩnh nghỉ ngơi thôi." xong, người đàn ông dùng thân phận của mình thuê cho phòng.

      Đôi mắt đẹp của tiện thể nhìn lướt qua, muốn nhân cơ hội nhìn tên tuổi của thẻ căn cước, nếu như ngày đó có nghe lầm, kia gọi là Minh Tuyên .

      Chẳng qua là, động tác của hết sức tuyệt diệu, coi như cố ý nhìn, cũng nhìn được, hơi nản lòng, nhưng nhìn đến từng cử động của ta, trong lòng càng thêm sinh nghi, tại sao người đàn ông này lại tránh né để cho nhìn thấy đây? !

      dấu giếm cái gì? Có lẽ chờ những chuyện này qua , nên hỏi chút.

      ‘ Lục Duật Kiêu ’ đưa thẻ mở cửa phòng cho , lại thấy hoảng thần, nhịn được hỏi , "Em nghĩ gì vậy? cần nghĩ quá nhiều."

      nhìn gương mặt của người đàn ông, đột nhiên cảm thấy, hình như mỗi lần cũng chỉ thấy bề ngoài của mà thôi, còn đối với những khía cạnh khác của , lại biết gì cả, điều này khiến rất lo lắng.

      Nhưng mỗi người đều là như vậy, cũng chưa chắc nguyện ý tiết lộ cho biết, vẫn gì, theo hướng dẫn của phục vụ, lên phòng.

      Suốt đêm chưa chợp mắt, ngày hôm sau đương nhiên dậy sớm, còn chưa kịp rửa mặt, gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ muốn tờ báo buổi sáng.

      Sau khi nhận được tờ báo, lật nhìn phía trước phía sau của tờ báo, trái trái phải phải, thấy bài báo về mình, đến đây mới yên lòng, thay vào đó, là tin tức của ảnh hậu Ninh Uyển.

      Báo viết, Ninh Uyển từng quyến rũ công tử nhà giảu bí , lại bị xem thường cùng lăng nhục, từ đó Ninh Uyển coi chuyện này là chuyện vô cùng nhục nhã, mọi người nhao nhao suy đoán, vị công tử nhà giàu thần bí này chính là Lục Duật Kiêu trong tin đồn, nhưng đến nay chưa người nào có thể tìm ra chứng cớ.

      Trong lòng vừa động, nghĩ thầm gần đây cái vị Lục Duật Kiêu này tốt nhất là an ổn chút, cũng để cho diễn xong vở kịch hay này.

      Có người gõ cửa vào, ra mở cửa, chỉ thấy ‘ Lục Duật Kiêu ’ cầm cái CD tới đây, vừa vào cửa, ta tiêu sái đến bên máy CD, vừa bỏ đĩa C vào trong máy CD, vừa mỉm cười, "Để chuẩn bị cho buổi tối, luyện tập chút cho ăn ý."

      vừa dứt lời, tiếng đàn dương cầm khoan thai vang lên, tim của cũng chộn rộn, nhưng vẫn tiến lên.

      Thực rất ngại, chưa rửa mặt, bị ôm khiêu vũ, theo bản năng liền muốn né tránh, tối thiểu cũng để rửa mặt .

      " tại chúng ta là người , nhớ chứ?" thẳng đến ôm eo , kéo sát vào trong lòng, nở nụ cười cúi đầu nhìn , "Tập thử chút? Hả?"

      xác nhận, thực tế biến thành loại uy hiếp.

      thực tế, cái này cùng khiêu vũ trong tưởng tượng của giống nhau, lúc mới bắt đầu, hai người chỉ là dựa sát vào nhau nhàng lắc lư, ngay cả khoảng cách cũng như có như .

      có chiều hướng bị buộc ra trận, thiếu chút nữa tay chân cũng biết nên để ở đâu.

      Khóe môi nhếch lên, câm lấy bàn tay bé của trong lòng bàn tay, giọng hướng dẫn , "Có thể đặt nó ở đây, hiểu?" nắm tay đặt lên ngực của mình, chậm rãi đường xuống.

      cảm thấy tay có xúc cảm rất kỳ lạ, nóng như lửa, rắn chắc, lực đàn hồi mạnh mẽ, tản ra hơi thở đàn ông.

      hơi bị loại cảm giác này của chính mình hù dọa, bất giác muốn rút tay lại ngay, nào biết lại càng nhanh hơn, đợi rút ra, càng nắm chặt tay bé của .

      nhàng cười lên, kéo tay vòng qua hông của mình, "Em thích ứng được."

      Cách quá gần, cũng thấy thích ứng, do dự di chuyển tay lên cánh tay , "Vẫn là nơi này ."

      "Để đây." Hình như hài lòng, lại thay điều chỉnh tư thế, nắm tay đặt lên cổ mình, kéo đầu ngả vào cổ, dùng mặt kẹp lại, cúi đầu dùng cánh mũi nhàng cọ lỗ tai của .

      Khúc dương cầm chậm rãi khiến ngừơi mất ngủ là cũng có chút buồn ngủ, nhưng ngực của vững vàng ấm áp, để cho thủy chung cũng có thể cảm nhận được cái loại nhiệt độ đó.

      Lần đầu hợp tác, tiết tấu của hai người cực kỳ đồng nhất, hết sức ăn nhịp.

      Lần trước lúc bị bé trại đụng vào, từng nghĩ đến cảnh hai người cùng khiêu vũ, chỉ nghĩ tới, mới mấy ngày ngắn ngủi, giấc mộng của liền được thực .

      mở mắt, bởi vì chiều cao chênh lệch, lại chỉ có thể nhìn thấy cổ của người đàn ông, ngẩng đầu lên, liền có thể nhìn đến chiếc cằm khiêu gợi của .

      khỏi mỉm cười, nhìn , thừa dịp khí tốt, lên tiếng hỏi , " tên gì. . . . . ." nghĩ, tối thiểu cũng nên biết tên của .

      "Hư. . . . . ." Thế nhưng lại ngăn cản câu hỏi của , cúi đầu dùng sống mũi cọ lỗ tai của , dùng giọng khàn khàn y hệt tiếng đàn vi-ô-lông-xen hỏi, "Có thích hay ?"

      suy nghĩ chút, khép hờ mắt, thành , "Thích." Có bạn nhảy như vậy, cảm thấy rất vinh hạnh.

      thở nổi, mơ hồ cảm thấy lo lắng, nhưng lại ra.

      ta lại còn thở gấp hơn , càng nóng hơn, giọng khàn khàn, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn , dùng giọng cực khàn : " Nhìn ."

      ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong đôi mắt đen như mực kia, sôi trào mảnh dịu dàng.
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 27: Có phần bị cưỡng hôn

      cổ khí nóng thở ra làm cho ngứa ngáy, thân thể cũng nhịn được mà khẽ run, lòng vô cùng nóng ruột, cũng biết phát ra từ đâu, nhịn được quay đầu , lặp lại luận điệu cũ rích, " trêu ghẹo em ít thôi, cũng đừng quên, em so học sinh trung học năm nhất còn đơn thuần hơn!"

      câu rất phá hoại khí, thế nhưng lại vui vẻ chịu đựng, cũng ghét, giọng mỉa mai trả lời, "Em có thể kiện phạm tội, em cứ tố cáo xem."

      Sau khi nghe xong, nghĩ thầm hai người bọn họ vĩnh viễn là cái đức hạnh này, thể yên tĩnh được lát, thích bới móc , cũng thích hùa theo tâng bốc .

      nào dám kiện phạm tội chứ, người này có thể mượn đao giết người tống Cố Trinh Trinh vào trại giam, khó bảo đảm đem thế nào.

      khẽ quẩy người cái, nhưng thành công, cách nhau lớp vải mỏng, da thịt của có thể cảm nhận sức nóng cùng sức mạnh từ bàn tay .

      Lại có vật thể mềm mại, nhàng nặng nề mà chạm vào tóc của , nhạy cảm, thính tai. . . . . . Càng ngày càng gần, tay của cùng chân dần dần mất sức lực, thân thể dần dần xụi lơ ở người .

      Tay của đến gần bên hông của , sống mũi chọc vào cánh mũi của , nhàng cọ xát, hơi thở nóng bỏng từng tầng thổi lên môi .

      Cách khí, đều có thể cảm giác được môi khô giòn nóng rực, trong đầu nổ vang tiếng, ánh mắt lại tự chủ được liếc sang bên.

      "Chuyên tâm." Người đàn ông giọng khàn đặc cầu.

      lại dừng ánh mắt trong hai mắt của lần nữa, chỉ cảm thấy nơi đó có vòng xoáy như muốn cuốn vào bên trong, nhìn ở trong đó cất giấu cái gì, hoảng hốt vẫn là muốn tránh né, nhưng cái gáy của bị giữ cố định, thể né ra được.

      Hai bên đều tránh được, ngơ ngác nhìn đôi mắt , ánh mắt của giống như vực sâu u tối, có dòng nước xoáy chảy xiết, hút lấy vào.

      Hô hấp của dồn dập, thể kìm lại được, cho đến khi hồi chuông truyền từ cửa vào, loại cảm giác này mới giảm bớt.

      Đầu tiên người đàn ông bắn ánh mắt sắc bén về phía cửa, tiếp theo vừa nhìn về phía , khóe miệng hơi khiêu khích, mới buông ra mở cửa.

      lấy tay trái của mình nắm lấy tay phải, mới hơi khống chế được cảm xúc, chuyển ánh mắt ra cửa, nhìn người đàn ông trực tiếp dẫn theo vài người, thẳng vào trong phòng của .

      Người đàn ông đứng bên cạnh , nhìn lượt, hai người đứng rất gần, có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng người , cố gắng hết sức ổn định quả tim đập rối loạn của mình, hỏi, "Nhiều người tới như vậy làm gì?"

      "Chuẩn bị trước." Lần này người đàn ông lại trả lời vấn đề của Cố Tử Mạt, sau đó nháy mắt ra hiệu cho những người đó, những người đó lần lượt mở đồ mình đem theo ra, Cố Tử Mạt liếc nhìn, lúc này mới thấy, có quần áo, đồ trang sức, giày cao gót, còn có mỹ phẩm.

      Hôm nay, còn chưa có rửa mặt, tại lại bị các loại nhân sĩ chuyên nghiệp nhìn, khẳng định rất đau đầu rồi.

      "Tối nay đặc biệt quan trọng, cũng phải có dáng vẻ, em ra sân, nhất định phải làm cho toàn trường kinh ngạc chết!" vừa , vừa đưa Cố Tử Mạt đến trước gương trang điểm, chỉ huy những người đó, "Cho các người thời gian hai tiếng, lựa chọn phương án hoàn mỹ nhất."

      Cố Tử Mạt nhìn bóng dáng bận rộn của những người đó, rất muốn kêu dừng, chủ yếu là có tiền.

      Người đàn ông giống như nhìn thấu tâm tư của , lông mày đẹp khẽ nhíu, khẽ khom người, gần sát bên tai , giọng , "Ghi hết những cái này dưới danh nghĩa của Đại Thiến, như thế nào?"

      " thực đánh chủ ý lên Đại Thiến, biết. . . . . ." đến phần sau, chân mày nhíu lại.

      Nghe thấy cái người đàn ông này nhắc đến Đại Thiến liên tục, lại hiểu khá Đại Thiến, ý nghĩ lớn mật lại khoa trương nổi lên, phải ta câu kết với Đại Thiến chứ.

      Đồng thời, lại vì mình cảm thấy xấu hổ, ngay cả dấm của Đại Thiến cũng ăn, đây là thế nào? !

      " biết cái gì?" Trong đôi mắt của người đàn ông lóe lên, dụ dỗ tiếp.

      Cố Tử Mạt cảm thấy, lần này cần phải hỏi chút, nếu người đàn ông này nể mặt Đại Thiến mà giúp , vậy vừa rồi lại mập mờ với , lại coi là cái gì? Nếu người đàn ông này lại biến thành lại người như Hà Ân Chính, thể chịu đựng được.

      " giúp em, là bởi vì Đại Thiến sao?" cắn môi mở miệng.

      Lúc ra những lời này, ràng thấy khóe miệng người đàn ông cứng lại, sau đó mới hòa hoãn xuống, bình tĩnh nhìn mấy giây, trầm giọng , "Nếu như em nghĩ như vậy, cũng quá làm thất vọng rồi."

      nghe xong, biết có cảm tưởng gì, vui chính là, phủi sạch quan hệ cùng Đại Thiến, lo lắng là, lần đầu tiên thấy vẻ mặt u của người đàn ông này, thất vọng với ?

      tốt với như vậy, tại sao có thể như vậy chứ? !

      Vẻ mặt người đàn ông chán nản nghiêm nghị, chờ mở miệng, lại lâu thấy trả lời.

      " trước, em nghỉ ngơi , đến giờ, đến đón em." bỏ lại câu, mặt tỏ vẻ gì sải bước ra cửa, bàn tay nắm lấy tay cầm cánh cửa, hơi dừng lại, vẫn nghe thấy tiếng , mới mở cửa ra, nghênh ngang rời .

      Cố Tử Mạt vẫn ngồi ở chỗ cũ, dám quay đầu lại nhìn , trong lòng tràn đầy thấp thỏm cùng lo lắng, siết chặt ngón tay, lại nghĩ ra là đúng ở chỗ nào!

      Có lẽ, là bởi vì sắp đến cuộc chiến ác liệt, ầm ĩ với , mới lo lắng thôi.

      lắc đầu cái, chán chường ngả người về phía trước, dán sát mặt lên gương trang điểm, lặng lẽ tiêu hóa tâm tình bất an.

      "Cố tiểu thư." Thợ trang điểm gọi tiếng, mới lấy mặt ra khỏi gương trang điểm, phối hợp với thợ trang điểm cùng nhà tạo mẫu.

      ra sáng sớm là giai đoạn chuẩn bị thử đồ thử trang điểm, cả đám nhân viên làm việc mất gần hai giờ, làm bốn bộ phương án cho , lúc xế chiều, nhóm người này lại tới lần, dùng bộ phương án từ buổi sáng.

      Lúc còn chưa trang điểm xong, ‘ Lục Duật Kiêu ’ đợi ở trong phòng khách.

      Nửa người của tựa vào lưng sofa, hai chân vắt lên nhau tư thế lười biếng, ngón tay nhìn khớp xương đặt mặt bàn, tư thái ưu nhã quý khí, len lén nhìn mấy lần, nhưng thủy chung vẫn dám lên tiếng.

      Giữa người với người đúng là khó hiểu, lúc cảm thấy xa lạ cái gì cũng có thể , khi quan hệ gần hơn thân mật hơn, ngược lại phải cân nhắc nhiều lần trước khi rồi.

      Sau khi trang điểm xong, người đứng đầu đội trang điểm đẩy Cố Tử Mạt tới trước mặt người đàn ông, bọn họ mới mặt đối mặt tiếp xúc.

      Ánh mắt của so với lúc trước, có chút nhạt nhẽo, chuyện, chỉ giơ cánh tay phải ra như thân sỹ, tính để cho khoác ở khuỷu tay của , hiểu ý của , lúng ta lúng túng khoác lên.

      Hai người cùng nhau ra ngoài, cùng vào thang máy, trong thang máy hơi lạnh vừa đủ, ‘ Lục Duật Kiêu ’ lại đột nhiên có chút phập phồng yên.

      nhìn thấy Cố Tử Mạt xoắn búi tóc tinh xảo, hơi cúi đầu, biết nghĩ cái gì, có lẽ là suy nghĩ chuyện lúc sáng, cũng có lẽ suy nghĩ. . . . . Hà Ân Chính.
      Last edited by a moderator: 29/7/17
      thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :