1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lục thiếu cưng vợ tận trời - Đào Y

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 013: Cố Trinh Trinh tâm ngoan thủ lạt

      Cứ như vậy, chăm chú nhìn ta rất lâu, cho đến khi giọng trong trẻo trầm thấp của ta vang lên bên tai , " nghĩ cái gì?"

      giật mình, cắt đứt ngay dòng suy nghĩ của mình, thay đổi vẻ mặt, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười toét miệng với ta, "Tôi suy nghĩ cái vấn đề, cái Lục Duật Kiêu đó có đẹp trai bằng nửa của ?" Đương nhiên thể cho ta biết, suy nghĩ đến chuyện xưa của ta.

      Người đàn ông vui liếc cái, tay cởi khuy áo ở cổ ra, thở ra hơi, khóe môi cong lên, chậm rãi cong phần eo, sau đó nhe nhàng kề môi gần sát tai , "Cõi đời này, đẹp trai hơn tôi —— có."

      Cuối cùng, lại ác liệt hơi liếm vành tai của , mới đứng lên, đề cao giọng , "Sao đột nhiên lại hỏi cái này, chẳng lẽ là - trong lòng có quỷ?"

      Cố Tử Mạt muốn búa đập chết cái kẻ kiêu ngạo này, cái gì cùng cái gì đây, hỏi với hỏi đều cùng dạng! Còn để cho ta mượn cơ hội khoe thông minh cùng tự tin của mình nữa! thẳng sống lưng, ràng cho ta biết, " có quỷ!" Dù cho trong lòng có quỷ, cũng cho ta biết!

      Người đàn ông thấy như thế, ánh mắt tối sầm lại, giữ chặt hông của , hung hăng ép ở lồng ngực của chính mình, "Tha cho em bị ma nhập, lần này, em cũng đừng mong trốn thoát khỏi lòng bàn tay nữa."

      Trong lòng Cố Tử Mạt ngượng ngùng, cái gì ‘ lần này ’, cái gì ‘ nữa ’, giống như trước kia ta từng có rối rắm vậy!

      buồn bã biết trả lời thế nào, tiếng chuông điện thoại di động của liền vang lên, vội vã nhận.

      Đầu kia điện thoại là Cố Trinh Trinh, hẹn dạo phố.

      Ơ kìa, mới qua bao lâu, ta nén được tức giận? Là vì điều tra chuyện mang thai !

      Được rồi, cũng muốn xem xem Cố Trinh Trinh có thể sử dụng thủ đoạn cao tay nào nữa.

      hai lời, đồng ý đến nơi hẹn rồi.

      cúp điện thoại, chút ý nghĩ của mình với kẻ giả mạo, người đàn ông nhăn lông mày ngẫm nghĩ , mới gật đầu cái, " tùy thời thông báo địa điểm, tôi ở bên ngoài chờ ."

      "Được." Có kẻ giả mạo ủng hộ, hạ quyết tâm.

      . . . . . .

      Đúng giờ đến địa điểm hẹn trước, Cố Trinh Trinh như thường ngày, kéo tay của , từ lúc bắt đầu gặp mặt vẫn ngừng.

      Trước kia các là chị em tốt có ân oán, chuyện cười đùa như vậy là rất bình thường, nhưng tại ở giữa bị ngăn cách bởi Hà Ân Chính, Cố Trinh Trinh vẫn có thể làm như vậy được?

      Đây tuyệt đối là bình thường, vừa , vừa suy nghĩ em như vậy khiến cho nhìn thấu.

      Cố Trinh Trinh đơn giản, hơn nữa lòng dạ cực sâu, còn là cao thủ diễn trò.

      thể làm vẻ mặt tươi cười với Cố Trinh Trinh được, chỉ có thể dọc theo đường gạt ra nụ cười, dọc theo đường , Cố Trinh Trinh còn năm lần bảy lượt nhắc tới kẻ giả mạo, cũng là phụ nữ, tự nhiên biết Cố Trinh Trinh tính toán cái gì.

      Nếu ấy quan tâm đến Lục Duật Kiêu, cũng che giấu, dứt khoát gọi điện thoại để ‘ Lục Duật Kiêu ’ tới đây. Cố Trinh Trinh vui mừng quá đỗi, nhưng Cố Tử Mạt có ý định dạo cùng nữa, kiểu cách sờ lên bụng của mình, làm ra vẻ hết sức khổ sở, "Trinh Trinh, chị sợ quá lâu, em bé trong bụng chị kháng nghị, nếu , chúng ta xuống quán nước dưới lầu ngồi chút?"

      Cố Trinh Trinh nghe ‘ khoe khoang ’, sắc mặt trầm xuống, nhưng ngay sau đó thấy trước cửa thang máy có bãi nước kem tan chảy, trong nháy mắt sắc mặt tươi lên, "Được, chị."

      Thời điểm xuất ý nghĩ động đến đứa bé của Cố Tử Mạt, ra cũng làm sợ hết hồn, dù sao loại chuyện thương thiên hại lý như vậy, liên quan trọng đại, chưa từng làm.

      Nhưng, nếu như mượn danh nghĩa đứng vững đẩy những người bên cạnh cái, để cho đụng vào Cố Tử Mạt, Cố Tử Mạt ngã xuống thang máy, cái thai mười phần * là giữ được, mà đến lúc truy cứu trách nhiệm, cũng rất khó tính đến đầu .

      Nhà họ Cố nhìn trúng hạng mục của nhà họ Hà, còn đầu tư cho nhà họ Hà số tiền lớn như vậy, nếu như lúc này hôn của bọn họ thất bại, hai nhà Hà Cố ắt trở mặt, đến lúc đó nhà họ Cố tổn thất rất là nghiêm trọng.

      tuyệt đối thể để đứa trong bụng Cố Tử Mạt ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà họ Cố!

      Cố Trinh Trinh sóng vai với Cố Tử Mạt, về phía thang cuốn.

      bước, hai bước, ba bước. . . . . .

      cách bãi nước kem tan chảy trắng muốt này càng ngày càng gần, nhịp tim cũng càng ngày càng nhanh, tay cũng ra mồ hôi.

      Dù sao cũng là chuyện liên quan đến mạng người, thực khẩn trương.

      "Trinh Trinh, sao em lại toát mồ hôi, trúng gió rồi sao?" Cố Tử Mạt cảm giác em này cổ cổ quái quái, ràng vừa nãy nghe kẻ giả mạo đến còn rất vui vẻ, nhưng bây giờ dáng vẻ biến thành suy yếu.

      Cố Trinh Trinh lắc đầu cái, "Em sao, có lẽ là trúng gió rồi." về phía trước hai bước nữa, trước mắt có nữ sinh đại học làm thêm cầm truyền đơn chen vào giữa hai người, chờ đúng thời cơ, bước lên bãi nước kia, hung hăng cắn răng cái, cơ thể đột nhiên ngã xuống.

      Nữ sinh đại học sợ hết hồn, cơ thể mềm mại chịu nổi sức nặng bất ngờ đổ lên, phần truyền đơn của bị đụng bay , vì vậy bé theo bản năng đưa tay ra bắt lấy truyền đơn, thân thể lại càng đứng vững, tiếp theo liền bổ ngào về phía, cơ thể liền ngã lên người Cố Tử Mạt.

      Cố Tử Mạt não bộ vừa lên tiếng cảnh báo, bản năng khua tay như muốn nắm được cái gì, nhưng cái gì cũng bắt được, ngón tay chỉ có thể chạm tới tay vịn thang cuốn lạnh lẽo bằng kim loại.

      thoáng đó, trong đầu của trống rỗng, thân thể của ngã xuống theo quán tính lăn xuống thang cuốn.

      Xương của đập vào thang cuốn cứng rắn, thậm chí có thể cảm nhận được thanh xương cốt của bị dồn ép, bị nghiền nát.

      Cũng biết lăn bao lâu, cơ thể của mới bị hai chàng trai trưởng thành ở phía dưới chặn lại.

      Khuỷu tay và đầu gối của đều bị thương, đau rát , người vây xem cũng đứng xung quanh , làm thành bốn bức tường, mặc dù cảm thấy gân cốt toàn thân đều đau, vẫn tiếp tục diễn kịch, tay bé cố ý đặt ở bụng, tạo thành biểu giả dối nơi đau nhất là ở đó.

      Màn kịch này vốn là muốn diễn cho Cố Trinh Trinh nhìn, lại nghĩ rằng, lâu sau cũng thấy Cố Trinh Trinh xuất , chỉ nghe được có người ở phía sau kêu, "Có người té bất tỉnh."

      vừa muốn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người đàn ông dáng cao ngất đẩy cơ thể mọi người ra, bước dài nhanh về phía , giống như người kỵ sĩ.
      Last edited by a moderator: 29/7/17
      thư hồ thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 014: hay cho đóa Bạch Liên, kỹ nữ!

      Người đàn ông ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào , đưa tay ôm lấy hông , hỏi đau ở đâu.

      làm bộ đáng thương uất ức mở miệng, "Nơi nào cũng đau."

      Lúc trả lời, người đàn ông cũng nhìn , ngược lại ánh mắt quét về phía người khác rất nhộn nhịp, bỗng dưng, buông ra, nhanh chóng đứng lên, liền bước nhanh hướng nơi khác chạy .

      Cái này đáng chém ngàn đao đấy! Đàn ông đẹp mặt quả nhiên đáng tin cậy.

      có loại cảm giác bị người vứt bỏ, nước mắt xúc động trong hốc mắt, trong nháy mắt biến thành nước mắt bi phẫn.

      Trung tâm thương mại rất gần bệnh viện, an ninh nhân viên chạy tới cùng người nhiệt tâm lập tức đưa khám gấp, mà người đàn ông kia, trong quá trình này, từ đầu đến cuối có xuất , Cố Trinh Trinh cũng có lộ diện.

      còn cẩu huyết nghĩ, có phải hay từ đầu đến cuối, cái kẻ giả mạo đó đều là người của Cố Trinh Trinh, kẻ giả mạo chính là nội ứng trong lòng địch, mà , là kẻ ngốc bị đùa giỡn như khỉ làm xiếc!

      Amen, vừa nghĩ tới Cố Trinh Trinh cũng kẻ giả mạo hát ‘ đôi vợ chồng cũng nhau quản lý việc nhà ’, cảm thấy ghê tởm từ đầu đến chân !

      nằm ở giường bệnh, kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà, trần nhà cũng ra vẻ mặt ngông cuồng của Cố Trinh Trinh và kẻ giả mạo ôm nhau âu yếm, nhịn được khua hai tay trước mặt , quát to tiếng, "Tránh ra!"

      Quả nhiên, hai cái bóng dáng này bị đánh tan, chỉ còn lại mình kẻ giả mạo, vừa định đánh tiếp, liền bị cái tay giữ lấy cổ tay, định thần nhìn lại, người tới có lông mày đen đậm như mực, ánh mắt thâm thúy như vực sâu ra ánh sáng sắc bén, sóng mũi cao, môi mỏng khêu gợi, vóc người cao to. . . . . .

      Đây phải là kẻ giả mạo sao, nhìn kỹ lại, giờ phút này gương mặt cao quý của người đàn ông giống như tương đối giống với dân chúng rồi, trán của ta đấy mồ hôi, hình như là vội vàng tới."Nếu , còn quay lại làm gì! phải là đồng bọn của Cố Trinh Trinh sao? !" ưỡn ẹo xoay mặt, nhìn tới ta, rất tính khí .

      Đầu tiên người đàn ông sững sờ, tiếp theo nhìn về phía , khóe miệng cong lên, giọng của ta thấp thuần hùng hậu, mang theo ranh mãnh, " đây hoàn toàn là lẫy, tôi hiểu ý của là, sợ tôi bỏ ."

      giận quá, cả người cũng tức giận, "Tránh ra! Nếu ! Có tin tôi nôn lên người hay !"

      Khóe miệng ta cong lên, mang theo nụ cười như có như , bàn tay xoay khuôn mặt nhắn của về phía , cặp mắt kia liếc qua mặt của , nhàn nhã tới câu, "Bởi vì não bị chấn động , nghĩ nôn mửa là triệu chứng rất bình thường."

      Cố Tử Mạt có loại cảm giác bị ta bức điên, tại sao mỗi lần đều là ta thắng thua? !

      Thua lại đấu tiếp được sao?

      Hừ! quật cường ngẩng đầu lên, bày ra bộ hờ hững đối với ta, chính là muốn cho ta nếm thử chút, cảm giác bị vứt bỏ!

      Người đàn ông sao cả lắc đầu cười, tìm cái ghế ngồi xuống, sau đó đưa tay cởi nút áo ở cổ áo sơ mi ra, chậm rãi dựa lưng vào ghế ngồi, mới , " khống chế camera theo dõi trước, ở đó có đáp án mà em muốn biết."

      Bởi vì lời của ta mà cơ thể của đột nhiên chấn động. Người đàn ông này, hóa ra vội vàng rời , cũng là vì .

      Đối với việc ngoài ý muốn này, có trực giác, cảm thấy là mưu của Cố Trinh Trinh. nhớ, lúc dạo phố, có khoảng thời gian ngắn Cố Trinh Trinh nhìn chằm chằm bụng dời, ánh mắt rất kỳ quái, thế nhưng lại thể làm chứng cớ.

      cắn môi , là khó.

      Người đàn ông lại vẫn nhàn nhã ngồi ở chỗ cũ, yên tĩnh chờ ..., cho đến khi có người gõ cửa, mới cất bước ra mở cửa.

      Cố Tử Mạt tận mắt nhìn người đàn ông mở cửa, sau đó quay vào.

      ta với , "Hung thủ ở ngoài cửa, muốn gặp sao?"

      nghi ngờ nhìn về phía ta, muốn cho chút ý kiến, nhưng người đàn ông này lại giả vờ làm như nhìn thấy quay mặt , ngay cả cái ánh mắt cũng cho .

      Cố Tử Mạt oán giận trong lòng, người đàn ông này, là ăn miếng trả miếng sao? Tâm nhãn đúng là .

      Cuối cùng vẫn để cho hung thủ vào ‘ chịu đòn nhận tội ’ rồi.

      Lúc Cố Trinh Trinh tiến vào, vẻ mặt ta hơi kinh hoảng, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ vô tội, dáng vẻ luống cuống giống như vô ý làm tổn hại đến đứa bé, ta đứng lại cách giường vài bước, , "Chị, . . . . . . xin lỗi, lúc đó có thể là do em bị trúng gió, cho nên mới cẩn thận ngã xuống như vậy. . . . . ."

      Đến cuối, giọng của Cố Trinh Trinh nghẹn ngào đến ra lời, Cố Tử Mạt tính lên tiếng, chính là muốn cho Cố Trinh Trinh phát huy kỹ năng diễn xuất đẳng cấp Oscar, cho Cố Trinh Trinh cơ hội biểu vô cùng tinh tế.

      Cố Trinh Trinh cắn chặt môi dưới, mắt cũng sưng lên lợi hại, thấy Cố Tử Mạt lên tiếng, ánh mắt sợ hãi nhìn , khi nhìn tới lại vội vàng dời tầm mắt .

      Màn kịch này tiết tấu chậm, người đàn ông ôm cánh tay ở bên, bây giờ nhìn nổi nữa, hừ lạnh tiếng, "Xem ra hề gấp gáp chút nào, mấu chốt là, còn đẩy cái nữ sinh viên đó cái, đẩy vừa khéo, nhưng lại hại hai người, đúng, cộng thêm đứa bé trong bụng Tử Mạt, là ba người."

      Cố Trinh Trinh bị ‘ Lục Duật Kiêu ’ dọa cho phát sợ, hoảng sợ hơi hạ ánh mắt, hít mũi cái, cố gắng khóc thút thít, nhìn chút nửa người dưới của Cố Tử Mạt bị chăn bao trùm, ngực phập phồng kịch liệt lúc lâu, mới nghẹn ngào mở miệng, "Chị, em. . . . . . Em là người có tội, em cũng cầu xin chị tha thứ cho em ngay...em chỉ hy vọng chị có thể cho em cơ hội, để em chăm sóc chị, để em lấy công chuộc tội, em. . . . . ."

      Môi thiếu chút nữa cũng bị hàm răng cắn nát, phía hàng dấu răng đỏ ửng, váy bị tay xoa đến nhăn nhúm.

      Cố Tử Mạt nghĩ thầm, đúng là chú Tiểu Bạch Thỏ vô tội! cắn răng, nặn ra nụ cười với ta, nhìn chằm chằm ánh mắt của ta, khẽ hất cằm lên, tự tin từng chữ từng chữ, "Em yên tâm, chị cùng đứa bé của chị. . . . . . Đều rất khỏe, cần người khác tới chăm sóc."

      bị Cố Trinh Trinh chăm sóc? chừng lúc nào đó, bị Cố Trinh Trinh chăm sóc mà ‘ đẻ non ’ !

      Ai ngờ, trực tiếp như vậy, Cố Trinh Trinh vẫn chưa buông tha.

      vừa nghe thấy Cố Tử Mạt như thế, nước mắt lập tức chảy ra, giơ cánh tay lên dùng sức lau , "Chị, em là lòng, trước kia khi còn bé, lúc chị bị bệnh, em cũng vậy. . . . . ."

      Cố Tử Mạt nghe thấy ta nhắc tới khi còn bé, liền nhịn được cau mày, ghét nhất người khác dùng chiêu thân tình với , ánh mắt quét về phía ‘ Lục Duật Kiêu ’, ngắt lời ta, "Vẫn cần làm phiền đến em, mặc dù đứa bé trong bụng chị được cha nó thừa nhận, nhưng mà chị lại có người bạn trai tốt, Duật Kiêu tới chăm sóc chị, đầy đủ rồi." xong, tay của , nhịn được xoa bụng của mình.

      Cố Trinh Trinh nhìn động tác tay của , cảm giác đau đớn truyền từ ánh mắt tới đáy lòng, lại nhìn về phía ‘ Lục Duật Kiêu ’, trong lòng phẫn hận mình vẫn chưa đủ cố gắng, vừa định tiếp tục tranh thủ, liền bị người đàn ông cắt đứt, "Mời Cố tiểu thư trở về , Tử Mạt cần nghỉ ngơi."

      Người đàn ông vừa xong, cơ thể lướt qua , sải bước tới cửa.

      còn cách nào, chỉ có thể chào tạm biệt Cố Tử Mạt, lúc tới cửa, đúng lúc đụng phải người đàn ông mặc âu phục màu đen về phía bên này, hình như là đến tìm “Lục Duật Kiêu ’ .
      Last edited by a moderator: 29/7/17
      thư hồ thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 15: ấy chuẩn bị cho vở kịch hay

      Cố Trinh Trinh rất muốn tiếp xúc với Lục Duật Kiêu, nhưng thấy người đàn ông kia tới, cũng hơi do dự, trong lúc còn do dự, nghe thấy tiếng Cố Tử Mạt gọi lại.

      cực kỳ khó chịu, cắn môi, ràng muốn quay lại, càng tiếp xúc với Cố Tử Mạt, lại càng cảm thấy có nguy cơ bị nhìn thấu.

      suy nghĩ, lại phát Lục Duật Kiêu nhìn chằm chằm, ánh mắt của người đàn ông này lãnh lẽo, nét mặt kia, thần thái kia. . . . . . Là chưa bao giờ từng thấy người ta.

      khắc kia, cảm nhận được trong hai mắt của ta, mang theo cảm giác bị hủy diệt được.

      khỏi run lên cái, cắn răng, xoay người quay lại phòng bệnh của Cố Tử Mạt.

      Cố Tử Mạt chớp mắt nhìn Cố Trinh Trinh mất hồn quay lại, từ trong đáy lòng dâng lên nụ cười lạnh lùng, hít sâu, bàn tay vuốt bụng của mình, cố ra vẻ ưu thương , "Lần này Hữu Kinh Vô Hiểm, cũng coi như chị và đứa bé trải qua kiếp nạn lớn rồi, mặc dù ba đứa bé muốn thừa nhận bé, nhưng dù sao ta cũng nên đến nhìn cái chứ."

      Khuôn mặt Cố Trinh Trinh trắng bệch, trong nội tâm lại cháy lên ngọn lửa ghen ghét, nhưng thể cúi mặt xuống, hai tay bé vặn vào nhau gật đầu, "Tốt thôi, chị, vậy em và ấy cùng đến thăm chị."

      Cố Tử Mạt muốn làm gì! Trong lòng hai đều hiểu .

      Cố Trinh Trinh vẫn vô cùng yên tâm đối với Hà Ân Chính, cho nên ra lời muốn cùng .

      Nhưng Cố Tử Mạt lại vui vẻ chấp nhận, sợ cái gì? Tới ngược , tới đôi ngược đôi!

      Cho nên lúc Hà Ân Chính đến, liền gặp được cảnh tượng như thế này.

      Cố Tử Mạt khóc lóc nức nở bả vai Lục Duật Kiêu, kềm chế được, mà Lục Duật Kiêu ở bên săn sóc an ủi , thỉnh thoảng còn đưa khăn giấy để lau nước mắt.

      Nhìn thấy Hà Ân Chính và Cố Trinh Trinh đến, Cố Tử Mạt càng khóc to hơn, có thể là nước mắt nước mũi tèm lem, giấy lau nước mũi cũng ném lung lung khắp nơi, Hà Ân Chính đến gần, liền ném trúng người ta.

      Hà Ân Chính thấy miếng giấy lau nước mũi rơi từ vạt áo mình xuống đất, vẻ mặt lúng ta lúng túng .

      Cố Tử Mạt vừa lau nước mũi, vừa hướng Hà Ân Chính kêu trời gọi đất , "Ô ô, cuối cùng cũng tới, vừa rồi, hai mẹ con em thiếu chút nữa mất mạng. . . . . . Ô ô. . . . . ."

      Hà Ân Chính chưa từng chạm vào đầu ngón tay của Cố Tử Mạt, bị vu thành cha của đứa bé trong bụng ấy, cảm thấy mình quá oan uổng, bây giờ còn bị Cố Trinh Trinh ép tới đây thăm hỏi, loại cảm giác này, con khó chịu gấp hàng ngàn hàng vạn lần so với việc ‘ đội nón xanh (cho cắm sừng) ’.

      Đây là chuyện gì chứ? ! là nghiệp chướng!

      nhìn Cố Tử Mạt gào khóc thảm thiết, gian phu còn thân thiết gắn bó cùng ấy, trong mắt trong lòng đều khó chịu, bởi vì Cố Tử Mạt kêu gào quá lợi hại, cũng có ít hộ lý y tá tới cửa xem náo nhiệt, lại còn chỉ chỉ chỏ chỏ với .

      Vì mặt mũi nén được giận, khó chịu quay đầu lại làm như muốn , còn chưa bước được bước, tay liền bị Cố Trinh Trinh nhàng cầm lấy.

      Thấy Cố Trinh Trinh biến sắc lắc đầu với , liền hiểu , có Cố Trinh Trinh ở đây, cũng đừng nghĩ bỏ cuộc giữa đường.

      Cố Tử Mạt ghét cái đôi gian phu dâm phụ này trao đổi bằng ánh mắt, lòng hạ quyết định, vừa ném giấy lau nước mùi vào người Hà Ân Chính, vừa hướng cửa liều mạng kêu gào, "Ô, cái tên Hà Ân Chính khốn kiếp này! Đáng chém ngàn đao, đến rồi cũng tới chăm sóc tôi, còn tay trong tay với em tôi! đồ khốn kiếp!"

      "Đây là loại đàn ông gì thế, vợ thiếu chút nữa sanh non, ta vẫn còn cùng em vợ làm chuyện như vậy! Loại đàn ông này, nên bị trời phạt chịu báo ứng!"

      " phải sao, nếu là ở quê tôi, loại đàn ông này sớm bị thiên đao vạn quả, haiz, là lòng người dễ thay đổi!"

      Hộ lý và y tá đứng vây xem ở cửa ra vào, ồn ào thảo luận, Hà Ân Chính lập tức bị lên án trở thành Tội Nhân Thiên Cổ!

      Cố Trinh Trinh sợ bị Hà Ân Chính liên lụy, sợ hãi liền buông tay Hà Ân Chính ra, đứng sang bên cách khoảng cách.

      Hà Ân Chính quá xấu hổ, mặt lúc đỏ lúc trắng, chạy vụt ra cửa, thô bạo đóng cửa phòng bệnh lại, cố gắng ngăn lại chút thanh.

      Lục Duật Kiêu lắc đầu cái, từ bên cạnh Cố Tử Mạt rời , đem khăn giấy nhét vào trong ngực Hà Ân Chính, mắt lạnh liếc ta, "Thiếu gia nhà họ Hà cũng chỉ đến vậy thôi sao? ra cũng sợ người khác chê cười!"

      xong, liền sải bước đến cửa, tiêu sái mở cửa phòng bệnh ra, bước dài bỏ ra ngoài.

      Chân trước của vừa khỏi, những y tá hộ lý xem náo nhiệt lại lần nữa ồn ào trở lại. . . . . .

      Lúc ‘ Lục Duật Kiêu ’ trở lại phòng bệnh lần nữa, Cố Tử Mạt nghiêng người ở giường bệnh ăn salad trái cây.

      Thấy tới, ngả người về phía trước, dương dương tự đắc đưa cho , "Nhìn này, đây là tên khốn kia làm, mùi vị cũng tệ lắm, cũng nên nếm thử chút?" Trong canh giờ, nô dịch Hà Ân Chính như người hầu, rất đắc ý.

      ‘ a ’ tiếng, người đàn ông đặt tay lên đĩa salad trái cây tay , đẩy ra, bật cười hơi kề sát vào , gương mặt tuấn tú lãnh ngạnh nổi lên nụ cười mê chết người cần đền mạng, "Đây là đồ ăn ta làm cho phụ nữ có thai, tôi cũng thưởng thức nổi, cũng can đảm , sợ bọn họ hạ hoa hồng ở bên trong sao?"

      Giọng đàn ông trầm thấp chứa đựng ý cười truyền từ tai đến, mang theo sức mạnh nam tính được, làm cho cột sống của tê rần, hơn nữa ám hiệu trong lời của ta, càng cảm thấy đĩa salad trái cây trước mắt trở nên vô vị tẻ nhạt rồi.

      còn hứng thú đặt xuống, nhưng vẫn mạnh miệng , "Bọn họ mới dám lộ liễu như vậy đâu, nhiều lắm bọn họ hạ chút độc dược mãn tính cho tôi thôi."

      Người đàn ông chướng mắt nhìn đĩa salad, duỗi tay, nhanh chóng đổ hết đĩa salad vào trong thùng rác, nhắm mắt làm ngơ.

      Cuối cùng, nhếch môi quét mắt khắp toàn thân , mới chậm rãi mở miệng, "Xem ra vết thương người của có gì đáng ngại, bây giờ có thể xuất viện, về nhà , có màn kịch hay để xem đấy."

      "A. . . . . . Kịch hay?" có chút tưởng tượng ra được kịch hay trong miệng người đàn ông này là cái dạng gì.

      Mới vừa rồi nhìn Cố Trinh Trinh cùng Hà Ân Chính đầu đầy bụi đất khỏi, cảm thấy rất tuyệt, đúng là kịch hay!

      Kịch hay người đan ông này chuẩn bị cho là gì?

      Thấy khuôn mặt nhắn của trở nên nghiêm túc, giống như kiểu nghiêm túc suy nghĩ, người đàn ông nhịn được bật cười, đôi mắt hẹp dài nhuộm cảm giác say, lại càng thêm tà tứ mê người, tâm tình hình như cũng hăng hái hơn, "Tôi chỉ hơi động tay chân, làm cho người ta đưa Cố Trinh Trinh đến nơi thích hợp với ta."
      Last edited by a moderator: 29/7/17
      thư hồ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 16: thích kiểu phụ nữ thế nào

      "Đó là nơi nào?" Người đàn ông này quá mơ hồ.

      " nơi có thể làm cho ta học được cách làm người, muốn xem kịch hay, tốt nhất nên về ngay bây giờ." Người đàn ông cười yếu ớt, nếp nhăn nơi khóe mắt khi cười, mang theo sức quyến rũ của đàn ông trưởng thành, cũng mang theo tia cưng chiều. Đối với lời của ta, Cố Tử Mạt là nửa tin nửa ngờ, nhưng lúc ban đêm, vẫn quyết định chịu đau trở về nhà họ Cố.

      Nhưng còn chưa về đến nhà, liền ý thức được xảy ra chuyện lớn gì rồi.

      Xa xa, cách họ khoảng cách, chỉ thấy tiếng còi hú liên tục trước cửa nhà, kèm theo tiếng kêu trời kêu đất của Cố phu nhân, Cố Trinh Trinh lời nào bị còng tay đưa lên xe cảnh sát.

      Cảnh sát , bởi vì nữ sinh đại học bị đẩy ngã đó bị chấn thương não, Cố Trinh Trinh bị nghi là có ‘ tội cố ý đả thương người ’.

      ngạc nhiên che miệng lại, khỏi kinh ngạc nhìn về phía kẻ giả mạo đứng ở bên xem, " làm chuyện này trở nên ầm ỹ quá rồi? Cố Trinh Trinh bị đưa ăn cơm tù?" Khó trách ta muốn để cho Cố Trinh Trinh học cách làm người.

      Nhưng có cảm giác, chuyện này có ý tứ giống ‘ thảm kịch nhân gian ’. Từ Cố Trinh Trinh được sống an nhàn sung sướng, nếu phải ăn cơm tù mà , cũng giống như ép Cố Trinh Trinh tự sát.

      Suy nghĩ chút cái tình cảnh ngồi sau song sắt đó, thấy hơi hoảng.

      "Đau lòng?" Người đàn ông buông cánh tay ra, dời tầm mắt khỏi cửa nhà họ Cố, chăm chú nhìn về phía , nghiêm túc hỏi."

      Dĩ nhiên Cố Tử Mạt thể quên được lòng dạ hiểm độc của Cố Trinh Trinh, Cố Trinh Trinh còn độc ác đến mức muốn thi hai mệnh, làm sao dễ dàng quên được!

      vừa định lắc đầu phủ nhận, lại mơ hồ ý thức được chút bất thường, xem cái giọng điệu đó của người đàn ông kia, giống như còn hận Cố Trinh Trinh hơn so với , chẳng lẽ hai người này từng có va chạm? !

      Ánh mắt hoài nghi quét về phía kẻ giả mạo, trong lòng bách chuyển thiên hồi, suy nghĩ các loại khả năng, người đàn ông để ý thấy ánh mắt quái dị của , thân thể lùi về phía sau, dè dặt : " đoán mò cái gì đấy."

      "Sao biết là tôi đoán mò." sờ cằm, tế tế nhìn người đàn ông, nghĩ thầm người đàn ông này quá thần thông rồi.

      " có việc gì đừng có đoán mò." Người đàn ông câu khô khốc, dáng vẻ lập tức cao lạnh rất nhiều.

      cảm thấy người đàn ông này kỳ quái, nhưng lại ra được là ở chỗ nào.

      Nâng cằm lên nhìn dáng người của người đàn ông này, “vẻ đẹp đàn ông” xuất sắc cũng làm cho não mở ra khá lớn, vỗ vỗ vào miệng, rất Holmes tiêu sái đến trước mặt ta, đâm vào lồng ngực ta liền hỏi, "Trước kia léng phéng với Cố Trinh Trinh phải ? Phải hay ?"

      Theo tình tiết trong phim thần tượng, trăm phần trăm là người đàn ông này từng có gì đó với Cố Trinh Trinh, nhưng sau đó ấy lại ghét bỏ ta có quyền có tiền lại thế bỏ rơi ta, vì vậy ta tức giận bất bình, thay hình đổi dạng thông qua đến gần Cố Trinh Trinh lần nữa, cuối cùng đưa Cố Trinh Trinh vào ngục giam!

      Môi người đàn ông hung hăng mím cái, mắt chớp nhìn chằm chằm ánh mắt của , vừa nháy mắt, thế nhưng ta lại đột nhiên cúi đầu, môi mỏng dán lên gương mặt của , giọng giống như con muỗi bay qua, "Trí tưởng tượng tệ, đáng tiếc đầu óc nghĩ quá nhiều rồi ."

      cảm thấy mặt mình ràng nóng lên, nếu , mấy ngày nay vì diễn trò, bị người đàn ông này ăn ít đậu hũ, nhưng lần này lại làm cho cảm thấy rung động lòng người.

      Gò má khuôn mặt nhắn của bị đôi môi mỏng quyến rũ cọ xát! Quả rất rất rất thân mật!

      Tay bé che lên gò má bị ta cọ vào, chân mày cũng nhiều nếp nhăn , "Đây cũng phải diễn trò, làm gì mà táy máy tay chân như vậy!"

      Người đàn ông đứng thẳng người lên, đôi tay ôm ngực, vẻ nhàn nhã nhìn từ cao nhìn xuống, rất sao cả nhướng mày, " cẩn thận cọ đến, đều là người lớn, như vậy phải rất bình thường sao?"

      "Nếu là người khác, tôi báo cảnh sát rồi!" ôm má, tức giận .

      là chưa từng gặp người nào biết xấu hổ như vậy!

      " có nghĩ đến." đến đây, người đàn ông cố ý dừng chút, có ý xấu muốn trêu chọc , " ngờ Cố tiểu thư mặc dù là phụ nữ có thai rồi, nhưng vẫn đơn thuần như vậy, thuần khiết như vậy, giống như học sinh năm nhất trung học vậy."

      Cố Tử Mạt bị lời của ta làm cho nghẹn họng, thả tay xuống, mặt đỏ lên : " Tôi với nữa, tôi muốn vào nhà xem chút!"

      Người đàn ông lại kéo , "Cố Trinh Trinh bị bắt , mặc dù có quan hệ trực tiếp với , nhưng cũng có dính dáng , nếu bây giờ vào, nhất định đụng họng súng, trước chờ lát rồi lại vào ."

      Cố Tử Mạt hơi sửng sốt, thể thừa nhận người đàn ông này rất có lý, tìm khối đá ven đường ngồi xuống trước, sau đó gọi người đàn ông kia tới đây ngồi chung, nghĩ đến, người đàn ông này cũng lĩnh tình, bướng bỉnh giống như đại thiếu gia nhà giàu có vậy.

      ta ngồi, cũng buộc ta ngồi, bẻ cành cây, ngồi ở ven đường vẽ vòng vòng.

      Vẽ vẽ, đột nhiên nghĩ đến vấn đề rất nghiêm trọng, liền mở miệng rất nghiêm túc hỏi ta, " thích kiểu phụ nữ như thế nào?"

      Người đàn ông ngờ tới hỏi vấn đề này, đầu tiên là kinh ngạc nhìn cái, sau đó suy nghĩ chút hỏi ngược lại , " hỏi cái này để làm gì?"

      Cố Tử Mạt thấy ta trả lời thẳng vấn đề, trong lòng rất khó chịu, liền tức giận , "Nhắc nhở bản thân, ngàn vạn lần được đến gần với loại hình lý tưởng của , trong lúc thấy thay tôi trả thù tên đàn ông cặn bã và người phụ nữ đê tiện kia, tôi liền cảm nhận được mức độ nguy hiểm khi làm bạn của ."

      Khóe miệng người đàn ông hung hăng kéo ra, ta khẽ nhắm mắt, sau lại mở to hai mắt xem thường nhìn lên nhìn xuống đánh giá , ghét bỏ cười , "Yên tâm, vô cùng an toàn."

      vứt bỏ nhánh cây, ấn đầu gối đứng lên, "Nghe như vậy, tôi càng yên tâm, theo kịch tình trong phim thần tượng, bình thường đàn ông như chém đinh chặt sắt như vậy, thực tế đều ."

      Người đàn ông nghe vậy, nụ cười cứng ngắc, nhất thời đen cả mặt, "Ít xem những thứ có dưỡng chất ."

      Cố Tử Mạt vẫn cho là đúng, khinh thường liếc ta cái, "Được rồi, bây giờ tôi phải về xem cảnh hỗn độn trong nhà chút, hãy về trước thôi."

      xong, cũng chờ người đàn ông lên tiếng, liền tự mình xách bọc về nhà.

      Vừa vào cửa, chỉ thấy Cố phu nhân sốt ruột, biểu miệng, bà lau nước mắt cái, rất là nóng nảy , "Cũng biết cái nữ sinh đại học phát truyền đơn đó lai lịch như thế nào, thế nhưng thao túng cảnh sát hai lời liền bắt Trinh Trinh , chúng ta phải tìm chứng cớ biện hộ cho Trinh Trinh, nhưng bên phía trung tâm thương mại kia lại công bố có bất kỳ tư liệu theo dõi nào, cảnh sát sợ đắc tội cái sinh viên đại học kia, tuyệt cho chúng ta dàn xếp, chúng ta đưa tiền tìm người đều vô dụng."
      Last edited by a moderator: 29/7/17
      thư hồ thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 17: thương nhung nhớ

      Cuối cùng Cố Tử Mạt cũng biết dùng chiêu ‘ mượn đao giết người ’ là thế nào.

      Kẻ giả mạo đánh bất ngờ, chẳng những mượn danh nghĩa người khác trọng phạt Cố Trinh Trinh, còn thành công dời ánh mắt của người khác tập trung người .

      Chắc chắn là Cố Trinh Trinh nghĩ đến, chuyện này lại bất ngờ xảy ra, danh nghĩa, Cố Tử Mạt có cách nào bắt phải chịu trách nhiệm, nhưng nữ sinh đại học bị thương lại có thể tìm tính sổ, tại mạng của Cố Trinh Trinh bị nắm giữ trong tài liệu theo dõi.

      Nhưng tài liệu theo dõi này, sớm bị kẻ giả mạo nắm trong tay ngay lúc đó rồi.

      sợ hết hồn hết vía nghĩ, về sau đắc tội với ai, cũng thể đắc tội kẻ giả mạo.

      suy nghĩ, liền nhận được cuộc điện thoại hấp ta hấp tấp của Đại Thiến, "Tử Mạt, bạn ở đâu vậy? cho bạn biết tin lớn, tin tức độc quyền! Cái kỹ nữ Cố Trinh Trinh đó bị bắt, hình như là ta chọc phải người nào đó nên dây vào! Càng nghĩ càng hả giận, ha ha ha, với bạn nữa, tại mình phải nhanh chóng giúp Ảnh hậu leo lên giường của công tử nhà giàu, cúp đây."

      bị câu cuối cùng kia của Đại Thiến lôi đến, vừa định khuyên ấy có chừng mực, nhưng nghĩ, Đại Thiến lời nào cúp điện thoại.

      lúng túng để điện thoại di động xuống, lại thấy khuôn mặt Cố phu nhân tha thiết nhìn .

      Ánh mắt kia, làm cả người sợ hãi, hơn nữa bà ấy khóc làm lem hết hóa trang, cả người nhìn lại càng thêm dữ tợn, làm cho người ta nhìn mà rợn cả tóc gáy.

      "Tử Mạt, con ngoan của mẹ, nghe Lục Duật Kiêu có bản lãnh Thông Thiên, con có thể nhờ cậu ấy giúp tay được ."

      Cố Tử Mạt nghĩ thầm, lúc tôi bị mọi người vứt bỏ, bà có nghĩ tới tôi cũng coi như là con của bà.

      cúi đầu cái, hít sâu hơi, ngẫm nghĩ , : " Vì liên quan đến đứa bé trong bụng con, quan hệ giữa Lục Duật Kiêu và Hà Ân Chính như nước với lửa, ấy biết Trinh Trinh chính là bạn của Hà Ân Chính."

      "Chuyện này. . . . . ." Cố phu nhân đúng là bị làm khó.

      Bởi vì Cố Trinh Trinh cùng Hà Ân Chính quan hệ thân mật, như vậy chắc chắn Lục Duật Kiêu giúp kẻ địch của mình, nhưng nếu như Cố Trinh Trinh hề có quan hệ với Hà Ân Chính nữa, Lục Duật Kiêu có thể hay . . . . . .

      Nhưng nếu nhà họ Cố thoái hôn, vậy nhà đầu tư tài chính vào Cố Gia có thể hay có bảo đảm? ! Cố phu nhân sốt ruột vì con , lại gặp phải tình huống khó xử nên cả người giống như là trái cà héo, uất ức u oán , "Ai, Trinh Trinh nhà chúng ta đúng là xui xẻo, đụng phải sinh viên đại học phát tờ rơi, người ta lại còn có thân thế bất phàm."

      Cố Tử Mạt nghe, tâm càng lạnh, Cố phu nhân vẫn lẩm bẩm Cố Trinh Trinh, từ lúc về nhà đến nay, bà đối với người phụ nữ có thai lại bị thương là , thế nhưng chút quan tâm nào.

      Hoàn toàn bị xem Cố Tử Mạt lại lần nữa nhận thức được lạnh lùng và tàn nhẫn của nhà họ Cố, cúi đầu qua bên cạnh bọn họ, sau đó im lặng lên tiếng lên lầu.

      Có lẽ, thế giới này, vẫn chỉ có kẻ giả mạo đối tốt với .

      Nhưng là, tại sao kẻ giả mạo lại đối tốt với ? Tốt đến cam nguyện bị thương thay ?

      --- ------ ------ -------

      ‘ Lục Duật Kiêu ’ nhìn Cố Tử Mạt vào cửa chính nhà họ Cố, đứng bên ngoài rất lâu, mới chậm rãi đoạn đường, ngồi xe trở lại khách sạn Đằng Giang.

      Trực tiếp thang máy lên tầng cao nhất, đẩy mở cửa phòng, nhìn thấy xinh đẹp ở giường, cùng với phần lưng hoàn mỹ tỳ vết của ta.

      Nhìn thấy xa lạ nằm giường của mình, hề cảm thấy bất ngờ chút nào, mà khẽ nhếch môi, quay người lại, để điện thoại quầy bar, sau đó chậm rãi pha chế cho mình ly rượu.

      Sau đó mới lại bước tiếp vào, thân thể thon dài tựa vào khung cửa.

      nhàng đưa ly rượu lên môi nhàn nhạt nếm thử miếng, ánh mắt dọc theo bả vai của ta chút lại chuyển qua cái mông, sau đó cúi đầu cười , " có thể cho tôi biết, phải là tôi nhầm phòng rồi chứ?"

      nghe tiếng, từ từ quay người lạ, đôi mắt câu hồn nhiếp phách mở to nhìn , đủ để gọi là Thiên Kiều Bá Mị.

      ta hoàn toàn cần chuyện, đàn ông mà bị đôi mắt của nhìn cười tiếng màng sống chết.

      Người đàn ông đợi thấy trả lời, khẽ lắc đầu cái, xoay người về phía quầy rượu, vừa vừa , "Nếu như phải tôi nhầm phòng, đó chính là nhầm, nhân lúc tâm tình của tôi còn có phát tác, tốt nhất nên rời ."

      Thế nhưng khuôn mặt đẹp của vì bị cự tuyệt mà thất sắc, mặt của lên nụ cười đầy mê hoặc, đưa ra tay ngọc mềm mại xinh đẹp, " có thể tự mình tới đây kéo em, em thích như vậy."

      Người đàn ông đặt ly rượu lại quầy bar, xoay người tới, khom lưng nhặt quần dài màu vàng kim ở sàn nhà đưa cho , vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười : " Nếu có thể tìm tới nơi này, nên biết, tôi hoàn toàn có thể mời người tới đây cung tiễn ra ngoài, thừa dịp tôi còn kiên nhẫn, còn có thể mặc quần áo tử tế vào từ cửa ra ngoài."

      Nụ cười của thoáng chốc cứng lại.

      Ngây người hai giây, bỗng chốc rút quần áo từ trong tay , mặc vào.

      Người đàn ông tự giác quay lưng , cũng phòng ngự, đôi tay mềm mại xương từ phía sau quấn lên bờ vai của .

      Đôi mắt sắc đầy nham hiểm của người đàn ông đột nhiên tối sầm lại, bàn y như kìm sắt bóp hai ngón tay của , "Tay của nếu còn tiến thêm bước, tôi dám chắc cánh tay này của còn nguyên vẹn đâu."

      "Đau. . . . . ." bị đau, vội vàng thu tay lại, ngoan ngoãn mặc quần áo tử tế, đằng đằng tức giận đến cửa phòng, nhưng vài bước lại căm giận bất bình vòng trở lại, hỏi, " rốt cuộc là ai? Tôi chính là ảnh hậu, làm sao có thể ngay cả mặt mũi của tôi cũng cho?"

      Mày đẹp của người đàn ông nhíu lên, châm chọc cười , " bán, chẳng lẽ tôi cũng nhất định phải bán sao? đời có đạo lý như vậy."

      Ninh Uyển bị đả kích chưa từng có, vẻ mặt kích động trả lời, "Đúng, đúng, nhưng là chưa từng có ai trực tiếp với tôi lời như thế cả, là người đầu tiên, sức mạnh của rốt cuộc đến từ nơi nào? Theo tôi được biết, vẫn ở tại phòng cao nhất của khách sạn này, cả thành phố này đều biết, phòng tầng cao nhất của khách sạn Đằng Giang phải tùy tùy tiện tiện người nào cũng có thể vào ở, bối cảnh của cũng đơn giản! Rốt cuộc là ai?"

      Người đàn ông thể nín được cười, tay ấn lên huyệt thái dương của mình, suy nghĩ chút mới , "Đúng như các người thấy, tôi chính là hoa hoa công tử đẹp trai, được kế thừa chút tài sản từ tổ tiên, quen vài người có tiền có quyền, thần bí qua lại với xã hội thượng lưu, cũng bởi vì bối cảnh xuất thân thần bí của tôi, thiếu những nữ ngôi sao ngừơi mẫu đều nghĩ tất cả biện pháp đến gần tôi, bao gồm cả người kiêu ngạo giống như vậy ——" đưa tay so chút, "Ảnh hậu!"

      Ninh Uyển trầm mặc cái, lại quật cường ngẩng đầu lên, tiến lên nhìn thẳng ánh mắt của người đàn ông, hỏi, " cho tôi tên của sao? Tôi chỉ muốn biết mình thua dưới tay của ai."
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :