1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lục thiếu cưng vợ tận trời - Đào Y

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 125 (hết)

      Sau khi Lục Duật Kiêu rồi, nhàn rỗi mà nhàm chán, cũng men theo mùi thơm của hoa trong vườn, bắt đầu dạo.

      Đường mòn cong, khắp nơi đều là hoa cỏ, Cố Tử Mạt dạo lát con đường mòn, thế nhưng lạc đường.

      Vườn hoa này thiết kế cũng quá tinh diệu chút, tự nhận mình phải dân mù đường, vậy mà lại thành dân mù đường, nhíu nhíu mày, chăm chú nhìn xung quanh, xuyên qua hoa cỏ, đập vào mắt là kiến trúc của khách sạn bị đèn pha chiếu lên xanh vàng rực rỡ ở phía xa.

      liền thuận đường theo hướng kiến trúc kia, rốt cuộc lộ ra điểm nhận biết phương hướng.

      Kiến trúc của nhà hàng này có điểm đặc sắc, phong cách đậm chất phong tình Châu Âu, bên trong ban công là cửa sổ thủy tinh to lớn sát đất, gắn thủy tinh màu sắc rực rỡ, còn có khung cửa đồng chất, đặc biệt xa hoa.

      Đặc biệt có khuynh hướng cảm xúc, rất có cảm giác phục cổ.

      Bất tri bất giác, đến gần ban công, cơ thể thò qua lan can ban công, muốn nhìn hoa văn phcuj cổ thủy tinh màu sắc rực rỡ chút.

      híp mắt nhìn, cửa kiếng bị người mở ra từ bên trong, hơi kinh hãi, vội vàng ngước mắt, hơi mỉm cười đối với người đến, nhưng khi nhìn khuôn mặt người kia, liền trợn tròn mắt.

      Sao lại là Hứa Ngộ?

      vội vàng lùi lại hai bước, theo bản năng liền muốn chạy trốn, nhưng vừa nhớ tới những được phơi bày kia, lại ngượng ngùng chạy trốn.

      chỉ có thể nuốt ngụm nước bọt, bình ổn lại tâm trạng, cố gắng nặn ra nụ cười tự nhiên chút, cố gắng hết sức làm ra vẻ như bạn bè trao đổi, ngửa đầu : " ra là ...sao lại xuất ở nơi này."

      Ban công rất cao, cho nên ở dưới đất, ta ở phía , chỉ có thể cố gắng ngẩng lên.

      "Gần đây thiết kế cho nơi này, liền bị sắp xếp ở chỗ này, còn em, sao em lại tới đây?" Hứa Ngộ đáng lại bằng nụ cười, lại tiếp.

      nghe thấy ở chỗ này, vô ý thực liến đánh giá, phát Hứa Ngộ mặc áo ngủ, khỏi càng thêm lúng túng.

      Cúi đầu, , "Công ty tôi có làm buổi tiệc Chúc mừng ở đây, tôi đến cũng đồng nghiệp, ấy vừa , nên tôi liền dạo hoa viên lát."

      Hứa Ngộ nghe xong, gật đầu cái, mời, "Khách sạn sắp xếp phòng cho cũng tệ, góc nhìn rất tốt, đứng ở đây nhìn vườn hoa thấy xinh đẹp hơn, em có muốn nhìn thử lần ?"

      Lúc bọn họ học, Cố Tử Mạt cũng rất thích nghiên cứu kiến trúc, dạo vườn hoa, những lúc bọn họ chung với nhau, luôn có thể ở chỗ rất phát cảnh đẹp.

      Cho đến ngày nay, đều rất hưởng thụ loại cảm giác đó, đây cũng là tại sao, sau này lại dấn thân vào con đường thiết kế kiến trúc này.

      Sao Cố Tử Mạt có thể nhận lời mời của chứ, theo bản năng liền cự tuyệt, ", muộn rồi, . . . . . . nghỉ ngơi . Ngủ ngon, mộng đẹp."

      ta cũng trả lời, mà tăng tốc tới bên cạnh ban công, tung người nhảy cái, vội vàng rơi xuống bên cạnh , dưới ánh mắt kinh ngạc của kéo vào trong ngực, rung giọng , "Tử Mạt . . . . ."

      thở ra, trong hơi thở có mùi rượu rất nống, điều này làm cho hang mang ngừng.

      cố đẩy hai cái, phát giác hô hấp của ta càng thêm dồn dập, đương nhiên biết, cố gắng lung tung tránh thoát người say rượu, khác nào quyến rũ đối phương phạm tội.

      run run rẩy rẩy dừng lại, sợ hãi , "Hứa Ngộ, tối nay uống quá nhiều rồi, bình tĩnh chút, thả tôi ra trước ."

      Thân thể cứng đờ, cuối cùng vẫn chậm rãi buông lỏng tay, lùi lại bước, chăm chú nhìn vào mắt .

      Gương mặt Hứa Ngộ ửng hồng vì say rượu, nhưng ánh mắt coi như khắc chế, đôi môi mím chặt buông ra, giọng , " xin lỗi, uống quá nhiều, nhất thời xúc động."

      Mỗi lần khi những chuyện cũ kia theo nhau mà tới, liền uống rượu theo thói quen, lần này cũng ngoại lệ, bất tri bất giác uống hơi nhiều.

      trở về phòng tắm rửa, theo thói quen tới ban công ngắm phong cảnh, lại thấy gương mặt quen thuộc qua khe hở của lan can.

      Mặc dù Cố Tử Mạt mặt đất, còn vẻ trẻ con non nớt, đổi thành thanh tú trang nhã, nhưng phong vận của , vẫn có cách nào rút .

      là tinh linh trong bụi hoa, là tình nhân trong mộng của .

      Cố Tử Mạt có thể nhìn ra nội tâm mất mát của , kể từ sau khi biết được chân tướng, có lúc cũng nhịn được mà nghĩ, Hứa Ngộ làm thế nào chịu đựng .

      hiểu lầm như vậy, mà lại chỉ có thể mặc cho hiểu lầm.

      Có lẽ, chính vì chân tướng luôn mắc kẹt ở cổ họng mà thể ra này, mạnh mẽ cướp nụ cười ấm áp cùng khiêm tốn ưu nhã của Hứa Ngộ.

      yên lặng lúc lâu, , "Hứa Ngộ, chuyện này, tôi biết hết rồi, cũng cần phải chịu trách nhiệm nữa. hãy quên tôi , dù sao tất cả đều trôi qua, chúng ta cũng quay trở lại được."

      Đầu tiên Hứa Ngộ chấn động, rồi sau đó là sững sờ , cặp mắt dần dần bị hơi nước bao phủ.

      nhìn ta như vậy, lòng đau như dao cắt, nhưng vài lời kia, vẫn nhất định phải ra, hai người, cần phải có kết thúc thực .

      "Năm đó là đơn phương lời chia tay với , tôi chưa từng chia tay, vậy hôm nay, tôi cũng đơn phương lời chia tay với ." Lời của rất tàn nhẫn, giống như cây đao, nhưng biết, đao kia, phải cắt xuống.

      Vì tốt cho , vì tốt cho mình, cũng vì tốt cho Lục Duật Kiêu.

      Nam nhi có lệ dễ rơi, Hứa Ngộ quay mặt , lúc quay mặt lại lần nữa, ánh mắt khôi phục Thanh Minh, nhưng hốc mắt phiếm hồng còn chưa tan hết.

      "Nếu như em biết, còn có thể ra hai chữ ‘ chia tay ’ này? Tử Mạt, cầu em điều gì, chỉ hi vọng là, em hãy nghĩ kỹ lại, em trôi qua, nhưng mà đối với , những thứ kia vẫn chưa hề trôi qua. , làm sao trôi qua được, Tử Mạt, em có đúng ?"

      Giọng của rất thấp, nhưng bên trong, thiếu ý chất vấn, nhất là câu cuối cùng kia.

      Lòng của Cố Tử Mạt, bị lời của đánh trúng thua lùi lại liên tục, lắc đầu, "Những cái được gọi là lúc trẻ, làm sao so được với bây giờ? cách nào so sánh được, là quá khứ, người khác là tại, rất thuần túy và tinh khiết, người khác rất phức tạp, trải qua lần đau khổ liền chết non, người khác nhưng có."

      tới chỗ này, bùi ngùi dừng chút, rồi tiếp, " người khác bước vào hôn nhân, trải qua cuộc sống mới. Hứa Ngộ, hai người này, cách nào so sánh được, mọi người đều , quá khứ tốt đẹp chính là hổi ức, nhưng nếu thực chuyến xe trở lại quá khứ, vậy chỉ có thể là chuyện cười."

      "Em. . . . . . Em thay đổi suy nghĩ?" Tròng mắt của đỏ lên, trong giọng tràn đầy thất bại.

      " biết. Ý định ban đầu, em muốn phụ ai cả, nhưng em lại thể chu toàn hết, đến cuối cùng, em chỉ có thể phụ lòng người, đó chính là Lục Duật Kiêu." sợ đả thương , cho nên cố ý giọng, nhàn nhạt .

      Nhưng biết, dù là tiếng của nữa, mang đến tổn thương cho Hứa Ngộ, cũng thiếu chút nào.

      Hứa Ngộ hít hơi, chăm chú nhìn vào mắt , giọng trầm thấp, : " xem ra em quyết định chủ ý, nhưng Tử Mạt, món nợ giữa chúng ta, vẫn chưa tính toán ràng."

      "Món nợ nào?"

      " cứu em, là bởi vì em là bạn của , bạn cứu bạn, em cũng nên cảm ơn, em nên cho tạ lễ."

      Theo lời của , Cố Tử Mạt chợt nhớ đến chuyện mình bị uy hiếp, lại nghĩ đến, năm mười chín tuổi đó, vì cứu , mà chảy rất nhiều máu.

      Hơi sửng sốt, : " cám ơn, vậy tôi. . . . . . Tôi nên đưa tạ lễ gì."

      "Bây giờ em có thể đưa rồi."

      Cố Tử Mạt : " Bây giờ sao? Nhưng tôi chưa chuẩn bị cái gì. . . . . ."

      " cần chuẩn bị." tiến lên, giang hai cánh tay, mở rộng lổng ngực hướng về phía , "Em qua đây ôm cái, như vậy tốt rồi."

      "Tôi. . . . . ." do dự, nhưng khi đối diện với ánh mắt bi thương của Hứa Ngộ, cúi đầu, tiến lên, nhàng ôm lấy nh, : " cám ơn , cám ơn."

      " có việc gì, đừng khách khí, Tử Mạt. . . . . ." cũng vòng tay, ôm lấy , nhắm mắt lại giống như muốn từ biệt.

      cũng câu nào nữa, cổ họng bị các loại cảm xúc ngăn chận, có chán nản, có cảm khái, có chua xót.

      Trong lòng có loại đau nhức buồn bực, trong đầu lại trống rỗng.

      "Hứa Ngộ, buông ra!" Giọng người đàn ông gần như gầm vang lên, bắt lấy thân thể Cố Tử Mạt, mạnh mẽ kéo ra khỏi ngực Hứa Ngộ.

      còn chưa thu lại được tâm trạng, kịp làm ra phòng ngự đối diện với ánh mắt giận dữ của Lục Duật kiêu.

      Biến cố này khiến vội vàng kịp chuẩn bị, lập tức bối rối, đợi tới lúc nhớ tới phải giải thích, Hứa Ngộ , vịn lan can ban công trở lại phía , mắt nhìn xuống , giọng bình tĩnh mà lạnh đạm, "Tử Mạt, ngủ ngon."

      Lục Duật Kiêu tận mắt nhìn thấy Hứa Ngộ ôm Cố Tử Mạt, rồi sau đó ngủ ngon với Cố Tử Mạt, sau đó tạm biệt, chỉ cảm thấy ngọn lửa thiêu đốt từ lồng ngực đến cổ họng.

      Cố Tử Mạt thất hồn lạc phách, nhìn về phía Lục Duật Kiêu, giải thích vụng về, "Anhta cứu em, cho nên em. . . . . ."

      Hai hàm răng của nghiến chặt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm hỏi, "Hai người lại gặp nhau cách trùng hợp như vậy?" Nghe đến vấn đề ân cứu mạng, nghĩ tới vết sẹo tay mình, càng thêm hận hận, tức giận đặt câu hỏi.

      "Em lạc đường, tới ban công nơi đó, đúng lúc gặp phải ta." dừng lại chút, cầm tay của , " là trùng hợp , ta ở nơi này, là bởi vì có công việc hợp tác với nhà hàng."

      hít thở sâu, kéo vào trong ngực, cắn răng , " biết rồi, có phải Hứa Ngộ cố ý hay , nhất định phải cho ta đẹp mặt!"

      Cố Tử Mạt cả kinh, "Đừng, đừng!"

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 126: Đại kết cục (Hạ)

      Editor: Bồ CôngAnh~DĐLQĐ

      chầm chậm buông ra, chăm chú nhìn vào ánh mắt của , run giọng , "Tại sao, vìcái gì?" Những vấn đề liên quan đến , bá đạo chấp nhận được chút mập mờ.

      Cố Tử Mạt bị ánh mắt bỗng trở nên sắc bén của làm cho phải cúi đầu, hít hơi sâu, , " ấy hoàn toàn cố ý, ấy uống rất nhiều rượu, trong lòng lại có tình cảm, hơn nữa em lại với ấy như vậy, ấy..."

      tức giận kiềm chế được, "Uống rượu là có thể giải thích được tất cả mọi chuyện sao? Uống rượu là có thể tùy tiện ôm em! Đây là logicở đâu ra!"

      vội vã : " phải, là em chủ động ôm ấy."

      "Em chủ động? Sao em có thể..." cắn răng, chân mày nhíu chặt, có cảm xúc nhẫn muốn bùng nổ.

      Thấy như vậy, Cố Tử Mạt nhịn được run rẩy.

      Bởi vì run rẩy của , lấy lại tinh thần, nhìn bộ lễ phục dạ hội hở lưng của chút, vội vàng khoác chiếc áo khoác vắt cánh tay lên cho , "Chúng ta về nhà trước." Nếuanh và cãi nhauở chỗ này, chỉ có thể làm cho Hứa Ngộ nhìn thấy trò cười, cuối cùng lại thành ngư ông đắc lợi.

      Hai người đều có tâm , đường gì.

      Sau khi về đến nhà, Cố Tử Mạt vào phòng tắm tắm rửa, Lục Duật Kiêu ở gian phòng tắm khác tùy tiện tắm qua, vừa bước vào cửa phòng ngủ, Cố Tử Mạt cũng ra từ phòng tắm.

      hơi ngẩn ra, nhìn vào ánh mắt của , con ngươi hồng hồng, mí mắt cũng hơi sưng, hiển nhiên là dấu vết khóc.

      Thấy như vậy, thầm lo lắng, khỏi nhíu mày, : "Đừng khó chịu, ăn chút dấm chua cũng là chuyện dễ hiểu, Tử Mạt, sau này nên tùy tiện ôm người đàn ông khác nữa."

      "Em... phải em cố ý." cúi đầu, nghẹn ngào giải thíchvới , "Em và Hứa Ngộ hoàn toàn chia tay rồi, em từ biệt với ấy, ấy tìm emđể tạ lễ, muốn cái ôm, lúc đó em cũng nghĩ quá nhiều, liền ôm ấy cái."

      "Em ràng với ta rồi hả ? Vậy tốt, đừng khóc." kéo tay , khuyên nhủ .

      Bởi vì động tác của , lòng mềm nhũn, nghe được lời của , lại nghĩ đến cảnh tượng ly biệt với Hứa Ngộ, trong lòng vô cùng khó chịu, nước mắt càng chút kiêng kỵ gì chảy xuôi xuống.

      Người đàn ông luống cuống, chỉ có thể đứng bên cạnh lau nước mắt cho , dỗ dành .

      lắc đầu, cực kỳ bi ai, cúi đầu khóc nức nở. Vĩnh biệt cuộc tình, cũng chẳng hề dễ dàng như trong tưởng tượng.

      Người đàn ông lau nước mắt cho , vừa lau, trong lòng vừa có chút chua xót.

      chưa từng khóc lâu như vậy, bây giờ khóc vì ai, đáp án quá ràng.

      Trái tim như có hạt cát rơi vào, làm cảm thấy đau.

      cố gắng kiềm chế, vừa kéo tay , vừa lau nước mắtcho hỏi, "Tử Mạt, Hứa Ngộ rất quan trọng với em? Em khó chịu vì ta?"

      Cố Tử Mạt im lặng chốc lát, , "Đúng, em khó chịu."

      "Em..."

      ngẩng đầu, nhìn về phía , nhìn sâu vào ánh mắt củaanh, " đừng tức giận, em chỉ hơi buồn bã thôi, qua thời gian ngắn tốt lên, em cố hết sức điều chỉnh lại."

      Lục Duật Kiêu gì, bàn tay nắm lấy tay , cũng hơi buông xuống.

      hề nghĩ đến, Hứa Ngộ lại có sức ảnh hưởng đến lớn như vậy, thậm chí còn cần khoảng thời gian để điều chỉnh.

      nhìn gương mặt sa sầm của , trong lòng cũng thoải mái, nhưng hết lời để trấn an rồi, chẳng lẽ người đàn ông nàylại bụng dạ hẹp hòi đến mức này.

      "Cho em khoảng thời gian, khá hơn." kéo tay , cúi đầu với .

      Người đàn ông có phản ứng, nhìn vì Hứa Ngộ, uất ức cầu xin , trong lòng có nỗi chua xót nên lời.

      Thỏa hiệp lần nữa, nhưng đối mặt, lại thờ ơ của , cực kỳ tủi thân, vẫn thấy mặt sa sầm xuống, nhịn được , " và Lâm Yên Nhiên dây dưa quấn quít, trước trước sau sau khoảng thời gian dài như vậy, tại sao thể cho em chút thời gian chứ?"

      Sắc mặt của Lục Duật Kiêulập tức thay đổi.

      Trong suy nghĩ của , hai người này, hoàn toàn thể so sánh, đối với Lâm Yên Nhiên có tình nam nữ, dây dưa nữa cũng thể có kết quả.

      Nhưng và Hứa Ngộ lại khác, có nền tảng tình cảm sâu đậm, dây dưa nữa, chính là tro tàn lại cháy, càng thể cứu vãn được!

      "Hai chuyện này cách nào so sánh được." cố gắng áp chế lửa giận, với .

      xong, liền ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng của , Cố Tử Mạt hơi hối hận, cũng đúng, là do quá nóng nảy, cho nên nhất thời suy nghĩ kĩ, lựa lời .

      Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy mình có phần oan ức, chỉ vì cái ôm từ biệt, Lục Duật Kiêudằn vặt lâu như vậy, thể nào nổi.

      Có thểLục Duật Kiêu cũng ý thức được đúng, rất nhanh quay trở lại, nhìn đến bên giường, trong lòng mang theo áy náy, tiến lên ôm lấy eo của từ phía sau.

      Lục Duật Kiêu cảm nhận được đụng chạm của , xoay người, ôm ngược lấy eo của , bế lên, trực tiếp vứt lên giường, sau đó đè lên.

      Động tác quá đột ngột, cũng quá nhanh, sợ hết hồn.

      Cả người rơi xuống chăn mềm, cho dù giường rất mềm mại, nhưng bỗng nhiên bị tấn công như vậy, lồng ngực tránh khỏi trận hô hấp dồn dập.

      còn chưa hòa hoãn lại hơi thở, kéo gương mặt của lại hôn lên, cho đến khi môi của bị hôn đến phát đau, rốt cục mới buông ra.

      Cố Tử Mạt nhíu chặt mày, hít thở , " chút!"

      Động tác của Lục Duật Kiêuhơi ngừng lại, lúc này mới thả , thay đổi góc độ.

      Sóng nước chìm nổi, triền miên dứt.

      Sau đó, Cố Tử Mạt lưng mỏi chânđau, lát sau, hơi khôi phục lại chút sức lực, liền giãy giụa muốn xuống giường.

      Lục Duật Kiêungăn , " trễ thế này, còn xuống làm gì?"

      "Em khát."

      " rót nước cho em." vào phòng bếp chuyến, rót nước ấm, trở về phòng đưa cho .

      khát, uống vội vàng, suýt chút nữa bị sặc, mặt nghẹn đến đỏ bừng, mắt cũng vì vậy màhiện lên tầng hơi nước.

      vội vàng vuốt lưng cho , giúp thuận khí.

      Nhưng hít thở dễ dàng hơn, sương mù trong mắt lại càng ngày càng nặng, giây lát, giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống.

      Lục Duật Kiêu hơi sửng sốt, ôm lấy hỏi, "Sao vậy, Tử Mạt?"

      mấp máy môi, giương mắt nhìn thẳng vào ánh mắt , "Em thích đối với em giống như vừa rồi."

      cau mày, hơi do dự, dừng chút, hỏi, " làm em thoải mái? thể nào."

      lắc lắc đầu, vô cùng hiểu thân thể của , kỷ xảo lại thành thạo, sinh lý đương nhiên là thỏa mãn.

      Nhưng vừa rồi cứ giữ yên lặng như vậy, ở bên trong khâu đoạn, bỏ qua cảm nhận của , mực làm bừa, còn gấp gáp như thế, lam cho trong lòng cảm thấy vui.

      "Bộ dáng vừa rồi của , giống với ngày thường, làm em cảm thấy, làmem cảm thấy, cuốn theo rất nhiều cảm xúc ở bên trong, cách khác, chính là..." tới chỗ này, lộ vẻ do dự, dừng chút, rồi sau đó nhàng cắn cắn môi, cúi đầu ngượng ngùng , "Chính là phát tiết cảm xúc, vô cùng..."

      Lục Duật Kiêu đợi xong, liền kéo trở lại trong chăn, ôm lấy , " phải phát tiết cảm xúc, là loại tuyên bố."

      "Hả?"

      "Là tuyên bố chiếm giữ." ghé sát vào , vuốt ve vòng eo của , lấy lòng hỏi, "Có phải rất nhứcmỏi hay ? Có muốn xoa bóp cho em ?"

      lên tiếng, coi như ngầm đồng ý, nhàng xoa bóp, lại hôn hôn cổ củacô, "Ngày mai lại cải thiện mộtlần nữa, được ?"

      cảm thấy đấm đánh vào sàn cứng, buồn bực nằm xuống, thẳng tắp cự tuyệt, " cần."

      ...

      Bởi vì buổi tối bị giày vò, thẳng đến ngày hôm sau làm, cũng có tinh thần.

      Lần này tới công ty, vì muốn xin từ chức, ngồi buồn xo tại vị trí làm việc của mình lúc lâu, vừa đến giờ làm việc, liền gõ cửa phòng làm việc của Triệu Hồng Vân, chuẩn bị nộp đơn xin từ chức.

      Lúc vào phòng làm việc của Triệu Hồng Vân, Triệu Hồng Vân nghịchchiếc đồng hồtrên tay.



      Kiểu dáng trang nhã mà nhàng, dây đeo do những viên ngọc ngũ hành bóng loáng kết lại mà thành, ngọc trai trang trí mặt đồng hồ dưới ánh mặt trời khúc xạ hoa văn, giống như lơ lửng trung, có vẻ nhàng uyển chuyển. Mà dưới ánh sáng rực rỡ của kim cương bao quanh, mặt đồng hồ càng lộ ra vẻ đẹp tự nhiên, nhìn như vậy, cũng rất phù hợp với phong cách của Triệu Hồng Vân.

      Chẳng qua cái đồng hồnày, lại làm cảm thấy giống như từng nhìn thấy.

      Triệu Hồng Vân thấy vào, hơi có phòng bị thu đồng hồlại, cố ra vẻnghiêm túc hỏi , "Có chuyện gì?"

      Suy nghĩ của Cố Tử Mạt, vẫn đặt chiếc đồng hồ kia, vừa rồi Triệu Hồng Vânthu chiếc đồng hồ lại như vậy, là dođang sợ hãi cái gì, sợ nhìn ra gì sao?

      Triệu Hồng Vânđã càng sợ, lại càng muốn hỏi.

      nhếch môi cười khẽ, giống như lơ đãng , "Chiếc đồng hồ chị vừa mới thu lại, làm tôi có cảm giác như từng nhìn thấy, chẳng qua nghĩ ra rốt cuộc nhìn thấy ở nơi nào."

      Phản ứng của Triệu Hồng Vân cũng rất kích động, cười cười xấu hổ, " sao? Nhìn rất quen mắt sao? Kiểu dáng của Cartier*, có lẽ từng nhìn thấy ở quầy chuyên doanh hoặc tạp chí thôi."

      *Catier: Thương hiệu đồng hồ nổi tiếng của Pháp.

      Nào ngờ, Triệu Hồng Vâncàng giải thíchnhư vậy, Cố Tử Mạt lại càng hoài nghi.

      Lẽ ra với tính cách của Triệu Hồng Vân, cũng từng lĩnh giáo qua, tính khí rất mạnh mẽ, rất hay giở trò khôn vặt, đối xử với cấp dưới của mình, vẫn luôn vừa mắt. Bình thường đối với cấp dưới, câu hợp ý, là có thể ghi hận rất lâu, giày vò cả buổi.

      Hết lòng giải thích giống như hôm nay, đúng là hiếm thấy!

      Cố Tử Mạt nghĩ ngợi, cũng bắt được trọng điểm từ trong lời của Triệu Hồng Vân- Cartier.

      Nhãn hiệu này, vẫn luôn là nhãn hàng thời thượng, đối với hàng hiệu tính là nhạy cảm, cũng tương đối quen thuộc.

      Vì sao lại quen thuộc với nhãn hiệu này? Là bởi vì Cố Trinh Trinh, nhãn hiệu này, vẫn luôn được Cố Trinh Trinh thích.

      Có manh mối, cười mỉa, với Triệu Hồng Vân: "Nếu như tôi đoán sai, cái đồng hồ này của chị, có vị chủ nhân trước đó rồi."

      Triệu Hồng Vântrừng mắt, " lung tung cái gì vậy!"

      Cố Tử Mạt đổi nụ cười duyên, "Đừng sợ tôi , nếu làm, thẳng thắn thành khẩn nhận là được, tôi biết cụ thể chị và Cố Trinh Trinh làm trò gì, dù gì cũng là chuyện qua, chẳng qua chỉ chút ít ơn huệ ấy của Cố Trinh Trinh mua chuộc được chị, xem bản thân quá rẻ mạt mà!"

      " biết cái gì!" Triệu Hồng Vân giận đến cắn răng nghiến lợi, vỗ bàn, " cho rằng tôi dễ dàng lắm sao! Tôi từ ngôi làng ở vùng núi Tây Bắc đường thi cử ra ngoài, muốn ở nơi thành thị xa lạ này đứng vững gót chân, biết tôi đãnỗ lực bao nhiêu ? Nhưng hết lần này tới lần khác, quy tắc của xã hội này lại đáng hổ thẹn như vậy, tôi có tài nguyên tốt, thể bò lên cao hơn được, tôi góp tiền mua nhà mua xe, cách nào có được món đồ xa xỉ, biết cái cảm giác chua xót trong lòng ấy ? ... hiểu, dễ dàng có thể mặc bộ đồ Fer¬rag¬amo* số lượng hạn chế, sao có thể hiểu được!"

      *Salvatore Ferragamo: Thượng hiệu nổi tiếng của Ý, bao gồm giày dép, túi xách, quần áo may sẵn cho nam/nữ, đồ da, sản phẩm lụa, phụ kiện, kính và đồng hồ thời trang.

      "Chị sai rồi, tự tin và kiêu ngạo của người, phảiđược tạo nên bởi những thứ giả tạo này, nếu như chị muốn dựa vào cái này để cường đại của mình, chỉ có thể chứng minh, chị vẫn dừng lại ở tầng thấp nhất! Chỉ vì phần tự tin ít ỏi kia của chị, chị lại hại người, nên." xong, lấy đơn xin từ chức ra, đẩy đếntrước mặt Triệu Hồng Vân, "Tôi đến thế thôi, dĩ nhiên, tôi cũng cho chị có cơ hội hại tôi nữa, tôi muốn từ chức."

      Đối với loại người nhưTriệu Hồng Vân, còn gì để nữa rồi, nhìn cũng thèm nhìn Triệu Hồng Vân cái, đẩy cửa thẳng ra ngoài...

      *

      Chương 126 (tt)


      Lục Duật Kiêuăn xong bữa trưa như nhai sáp trong khách sạn tối hôm qua, Bùi Dực theo cũng cảm thấy áp lực rất lớn.

      Bùi Dực chỉ biết chuyện này thoát khỏi có quan hệ với Cố Tử Mạt, từ lúc Lục Duật Kiêu cầu điều trahành trình của Hứa Ngộ, anhđã mơ hồ dự đoán được hoàn cảnh tại.

      Tâm trạng củaLục Duật Kiêu tốt, nhìn thấy ràng, nhưng cũng biết nguyên nhân cụ thể việc hai vợ chồng hai người cãi nhau, dám tùy tiện chuyện, chỉ có thể im lặng đứngphía sau, giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, tránh xúcvào rủi ro.

      có đụng tới Hứa Ngộ, Lục Duật Kiêu ra ngoài, được nửa đường, lại thấy Hứa Ngộ từ đối diện tới, hơi ngẩn ra, vẻ mặt chợt khôi phục như thường, cười cười ôn hòa với ta, " khéo."

      Bùi Dực thấy công phu thay đổi sắc mặt của Lục Duật Kiêu trở nên lợi hại, theo bản năng bước lùi về phía sau, tránh khỏi chiến trường trước mặt.

      Bùi Dực quen với Hứa Ngộ, cũng cần thiết phải làm người tốt đến khuyên can, nhưng trận chiếnnày, làm cho nhìn, khỏi đổ mồ hôi hột, chỉ sợ Lục Duật Kiêu làm ra chuyện gì quá khích.

      Lúc này, đúng là tiến lùi đều khó.

      khó xử, Lục Duật Kiêu bỗng nhiên , "Bùi Dực, cậu tránh chút."

      "Tôi lấy xetrước." Bùi Dực thức thời xa.

      Nhìn Bùi Dực mất, Hứa Ngộ mở miệng, "Đúng làrất khéo."

      "Chuyện hôm qua, có gì để ." Vẻ mặt Lục Duật Kiêukhông thay đổi, bình thản , chờ Hứa Ngộtrả lời.

      Hứa Ngộ nhếch môi, giây lát, đón ánh mắtcủa , thản nhiên , "Chỉ là lời từ biệt, cần phải chuyện bé xé ra to, nhưng nếu tâm đến, thìtôisẵn sàng gánh vác tất cả trách nhiệm. Tôikhông bào chữa cho hành vi của mình, làm thìsẽ gánh chịu trách nhiệm, muốn đối với tôi thế nào,tôicũng né tránh, chịu hết tất cả."

      Mặc dù trốn tránh trách nhiệm, nhưng cũng hối hận chuyện tối ngày hôm qua.

      Cái ômđó, là lời chia tay cuối cùng của bọn họ, cho dù muốn nhiều hơn nữa, nhưng có thể cho , chỉ sợ cũng chỉ có cái ôm đó thôi.

      vừa như vậy, Lục Duật Kiêuđang tràn đầy oán giận giống nhưbị miệng cống chặn lại, có cách nào phát tiết.

      Giọng điệu của Hứa Ngộthản nhiên, lời ra, lạirất có lực sát thương, làm cho nhất thời cách nào phá vòng vây.

      Câu trước đó của Hứa Ngộ, chính là cái bẫy, nếu truy cứu, là kẻ bụng dạ hẹp hòi, tỏ ra độ lượng, khỏi làm rơi vào thế yếu trước mặt Hứa Ngộ.

      Nghĩ vậy, Lục Duật Kiêu liền lạnh mặt, đùa cợt , " cho rằng có phiền toái, có thể mình gánh chịu tất cả trách nhiệm? là gì của Tử Mạt, tại sao phải gánh chịu trách nhiệmthay ấy!"

      Lúc này mặtHứa Ngộbiến sắc, và Cố Tử Mạt chính thức chia tay, cũng cáo biệt, có nghĩa, chỉ có thể xem như là bạn trai cũ của , thực có tư cách ra mặt thay .

      Thấy Hứa Ngộ yên lặng phản bác được, tâm tình Lục Duật Kiêu tốt, điều hòa được cảm xúc, bàn tay nắm chặt phía sau chậm rãi buông ra.

      nhìnHứa Ngộ : "Hứa Ngộ, sai, cứu Tử Mạt, cũng lòngvới ấy, tôinhìn ra được." tới chỗ này, dừng lại chút, lời lại xoay chuyển, "Nếu nhưanh muốn tốt cho ấy, đừng quấy rầy đến cuộc sống của ấy, nên biết, xuất của , chỉ có thể mang đến khổ sởcho ấy mà thôi."

      Hứa Ngộ bị nắm được chỗ đau, rũ mắt xuống, nuốt khổ sở vào bụng, "Tôi biết rồi."

      Lục Duật Kiêu gật gật đầu, hít hơi, đặt tay lên vaianh, : " cứu Tử Mạt, trong lòng hai vợ chồng chúng tôiđều vô cùng cảm kích, chuyện nhà họ Hứa, tôi có thể giúp đỡ, cần gắng gượng chống đỡ."

      Hứa Ngộ miễn cưỡng mỉm cười, "Cảm ơn."

      Lục Duật Kiêunói tạm biệt, bước dài ra ngoài.

      Bùi Dực chờ ở bên ngoài, thấy sắc mặt Lục Duật Kiêuôn hòa rất nhiều, cũng đoán rađược bên trong rất thuận lợi, thở phào nhõm hơi, chạy nhanh tới mở cửa xe, đểLục Duật Kiêu lên xe.

      Bùi Dực lái xe, xe chạy nhanh về biệt thự, Lục Duật Kiêu xuống xe trước, Bùi Dực cũng nối gót vào.

      "Chuyện tiến hành thế nào rồi?" Lục Duật Kiêuvừa cởi áo vét, vừa hỏi.

      "Theo lời cậu , bắt đầu từ lúc nhà họ Hứa xuống dốc, vén lên gốc gác của tên quái vật kia, ý tưởng tất nhiên là tốt, quá trình thực của chúng ta cũng rất thuận lợi, chỉ là —" tới đây, Bùi Dựckhó xửngậm miệng.

      Lục Duật Kiêu quay đầu, "Cậuđang lo lắng cái gì? Cứ thẳng là được."

      "Quái vật là lớn sau lưng Thanh bang, vẫn luôn cầm quyền trong bóng tối, nhưng ở ngoài sáng, người cầm quyền lại là Tần Khôn, mình sợ đến lúc cần thiết, quái vật đẩy Tần Khôn ra, muốn bỏ xe bảo vệ tướng."

      "Cậu tavẫn luôn rất xảo trá, mưu ma chước quỷ, chúng ta phải đề phòng."

      "Nhưng chúng ta muốn tiếp xúc với Tần Khôn, lôi kéo Tần Khôn, nhất định phải dốc hết vốn liếng, phía cậu—"

      "Lục Minh Hàn có thể cho ông ta bảo đảm cái gì? Nhà họ Lục có thể cho ông ta bảo đảm cái gì? Trực tiếp vứt ra cho ông ta xem, để ông ta tự mình suy tính, nếu như Tần Khôn là người thông minh, nên hợp tác với chúng ta." Lục Duật Kiêuném áo vétlên ghế sa lon, giải quyết dứt khoát.

      Bùi Dực lộ vẻ do dự, luôn vọng động, nhưng gặp phải vấn đề lớn, vẫnlà suy xét rất thận trọng.

      lát sau, Bùi Dực cẩn thận , "Nhà họ Lục vẫn dính dáng với xã hội đen, đó là tổ huấn, nếu như bị cha cậu biết, sợ rằng ông ấy tha cho cậu."

      Lục Duật Kiêu trầm mặt, "Vì địa vị của nhà họ Lục, tôi là bị tình thế bắt buộc! Tôi làm trái với tổ huấn, cũng có chút bất đắc dĩ, lại đắc tội cha, tôi cũng chỉ phải chấp nhận hậu quả thôi." Câu phía sau kia, mang theo tiếc nuối nặng nề.

      Bùi Dực nghe ra cảm xúc của Lục Duật Kiêu, lắc lắc đầu, hỏi, "Cái vị trí kia, lại có lựchấp dẫn ngườinhư vậy? Từ đầu đến cuối quái vật lập mưu kế, chiếm lấy thành quả của Thanh bang, cậu lại tiếc làm giao dịch với người của Thanh bang, đúng là —"

      Lục Duật Kiêu cũng hỏi ngược lạimột tiếng, đùa giỡn nhìn về phía Bùi Dực, "Vị trí kia của nhà họ Bùi, có hấp dẫn người như vậy ?"

      Bùi Dực ngượng ngùng, xua xua tay, "Tôibiếttôibiết, tôi nữa, uống trà uống trà." Thấy người giúp việc bưng trà lên, Bùi Dực vội vàng chuyển đề tài, lôi Lục Duật Kiêu uống trà.

      Lục Duật Kiêu bưng ly tràlên, nhếch môi cười khẽ, "Người *, nếu ra, chơi vui rồi."

      * Dấu (*) ở đây là của tác giả.

      Bùi Dực gật đầu, "Tôi cũng đồng ý, nếu , hai ta sao có thể trở thành bạn bè! Ha ha ha."

      Hai người uống tràcủa mình, hề nhận thấy được, núp phía sau tấm bình phong ở đại sảnh, là Cố Tử Mạt cố gắng nín thở.

      ...

      *

      Bùi Dựccáo từ, Lục Duật Kiêu lên lầu, đẩy cửa phòng ngủra, mới phát Cố Tử Mạt về nhà.

      Vào giờ phút này, Cố Tử Mạt nằm ở giường nhắm mắt nghỉ ngơi, thân thể thoải mái, gương mặt khi ngủđiềm đạm yên tĩnh.

      Người đàn ông tới, ngồi im bên cạnh , động tĩnh của cũng lớn, nhưng vẫn đánh thức Cố Tử Mạt trong giấc mộng.

      Cố Tử Mạt mơ mơ màng màng mở mắt, hỏi , "Bây giờ mấy giờ rồi?"

      "Hai giờ chiều, sao em lại về nhà?" Người đàn ông nhìn đồng hồmột chút, báo thời gian.

      "Sản phẩm cẩm tú rất thành công, em cần thiết tiếp tục ở lại công ty nữa, lúc sáng nay, em nộp đơn xin từ chức rồi." vuốt vuốt tóc của mình, vừa vừa đứng dậy.

      Người đàn ông vội đỡ lấy , giúp đứng dậy, để tựa đầu lên lồng ngực của mình, cúi đầu hôn lên tráncô, cười , "Như vậy cũng tốt, mấy ngày nay em ở nhà, giúp chồng dạy con."

      "Giúp chồng dạy con?" Nghe lời của , nhịn được cười tiếng, "Chúng ta có con lúc nào vậy."

      Người đàn ông cũng cười, bàn tay nhàng che lên bụng của , "Có lẽ nó đợi ở chỗ này rồi." Gần đây kể từ khi bọn họ làm lành tới nay, tiếp tục dùng thuốc tránh thai nữa, biết.

      bỗngbật cười, xoay người hôn lên khóe môi , : " thần kỳ như vậy chứ, đến bây giờ em vẫn chưa có cảm giác gì đâu."

      "Hả? có cảm giác, chính là giác quan thứ sáu của phụ nữ bọn em sao?" trêu chọc , lại nghe được tiếng chuông điện thoại di động vang lên, xin lỗi đứng dậy, "Tử Mạt, nghe điện thoại ."

      Cố Tử Mạt biết có chuyện quan trọng, liền gật đầu, rời khỏi lồng ngực ấm áp của .

      Người đàn ôngnghe điện thoại xong, lúc vào phòng, gì, nhưng vẻ mặtvô cùng nghiêm túc.

      Cố Tử Mạt nhìn thấy vẻ mặt nàycủa , cũng biết có chuyện xảy ra, vội vàng lên tinh thần, chớp mắt nhìn chằm chằm vào mặt , " xảy ra chuyện gì, rất nghiêm trọng sao?"

      Lục Duật Kiêu than tiếng, ôm vào lòng, "Yên Nhiên tự sát, ấy quá tùy hứng, lại có thể lấy tính mạng của mình ra để càn quấy."

      "Cái gì?" Cố Tử Mạt thể tin vào tai mình, nhanh chóng từ giường bò dậy, "Lâm Yên Nhiên tự sát? Vậy bây giờ thế nào rồi!" Mặc dù kinh ngạc, nhưng có thể hiểu.

      Lâm Yên Nhiên như vậy, phải tùy hứng, mà là đánh bạc, lấy tính mạng của mình để đánh bạc.

      Lục Duật Kiêu , "Vẫn còn đangcấp cứu trong phòng phẫu thuật."

      "Vậy có nghĩa là vẫn chưa sống chếtà?" Sau khi khiếp sợ ban đầu qua , trong lòng Cố Tử Mạt bình tĩnh lại, trong đầu cũng bắt đầu sắp xếp lại loạt những chuyện này.

      suy nghĩ chút, cuối cùng mở miệng thở dài : "Em biết, ấy tự sát, nguyên nhân nhất định là vì em, Lâm Yên Nhiên đánh cược, ấy muốn cho anhquay về, lá gan củacô ấy lớn , lại có thể..."

      Trước kia, Lâm Yên Nhiên liên kếtvới bác sĩ để bịa đặt, cần tiến hành phẫu thuật cấy ghép, đó là sách lược, có đảm bảo, sau khi Cố Tử Mạt biết chân tướng, trong lòng chỉ có cảm khái, Lâm Yên Nhiên rất cótâm cơ.

      Mà bây giờ, Lâm Yên Nhiên lấytính mạng để đánh cược, chỉ cần chút sai lầm, nguy hiểm đến tính mạng, đúng là – rất có dũng khí!

      Lâm Yên Nhiên như vậy, xem ra lại càng đáng sợ hơn.

      Nhận thấy được lo lắng của Cố Tử Mạt, Lục Duật Kiêu vội vàng ôm chặt hơn, vuốt vuốt mái tóc dài mềm mại của , chăm chú nhìn ánh mắt , sau đó từng câu từng chữ vô cùng thong thả, cũng rất ràng, "Tử Mạt, em yên tâm, Lâm Yên Nhiên rangoài ý muốn cũng ảnh hưởng tới chúng tavà hôn lễ của chúng ta, chuyện điện thoại với cha, ông ấy đối với hôn lễcủa chúng ta, biểu rất thờ ơ, ông ấy phản đối, chính là đồng ý."

      Cố Tử Mạt gật gật đầu, lại ngẩng đầu, chống lại kiên định trong mắt Lục Duật Kiêu, mấp máy môi, mở miệng , "Em tin , nhưng mà Lâm Yên Nhiên... ấy vô cùng , hôm nay ấy có thể ầm ĩ tự sátmột lần, vậy ngày mai cũng có thể, ấy từng , ấy có thể vì mà tìm chết, nhưng..."

      Người đàn ông để xong, trực tiếp ngắt lời , "Tử Mạt, có nhưng gì hết, từ trước đến nayanh ghét nhất là biết quý trọng mạng sống, tự thương tổn bản thân cách liều lĩnh. ấy càng như vậy, ngoài đau lòng, còn thấy thất vọng nữa. Tử Mạt, emvẫn luôn hiểu , việc muốn làm, ai có thể thay đổi, cũng bao gồm cả Lâm Yên Nhiên."

      ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy trong ánh mắt lóe lên tia tuyệt nhiên.

      biết, lần này Lâm Yên Nhiên, chạm đến vảy ngược của .

      Lâm Yên Nhiên dùng tính mạng làm lợi thế, đối với Lục Duật Kiêu mà , khác nào loại uy hiếp, ai thích bị uy hiếp, Lục Duật Kiêu cũng ngoại lệ.

      Nhưng, người đàn ông này, có thể để Lâm Yên Nhiên xuống sao?!

      em thương từ , vì , làm ra loại chuyện cực đoannày, cũng có cảm giác áy náy .

      Lâm Yên Nhiên cao minh ở chỗ, là lặp lại chiêu cũ, dùng mạng sống của mình uy hiếp Lục Duật Kiêu, mà Lục Duật Kiêuchán ghét, cũng chính là Lâm Yên Nhiên ba lần bốn lượt làm như vậy.

      Nhưng suy nghĩ kỹ , tình của Lâm Yên Nhiên với Lục Duật Kiêulà sai, chẳng qua là chọn sai phương thức mà thôi, ở sâu trong nội tâm của Lục Duật Kiêu, cũng đối với em này, quá nhẫn tâm được.

      "Lâm Yên Nhiên bị kích thích, cũng khó tránh khỏi làm ra loại hành động quá khích này, đếnthăm ấy chút ." Dù sao cũng là em của , tại Lâm Yên Nhiên sống chết, nhất định Lục Duật Kiêu cũng lo lắng.

      Lục Duật Kiêu lại lắc đầu, " cần, bây giờ cũng có rất nhiều người coi chừng con bé."

      Biết lo lắng cái gì, Cố Tử Mạt vội vàng giải thích, "Em là lòng, lần này tuyệt đối ghen, thăm ấy , bây giờ người ấy hy vọng nhìn thấynhất, là ."

      Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu là Lâm Yên Nhiên, vì tình , chỉ sợ cũng khó tránh khỏi làm ra loại chuyện này.

      Lục Duật Kiêu nhìn chằm chằm vào hai mắt Cố Tử Mạt, ánh mắt trong sáng như hiểu tất cả, trước kia cảm thấy cách vẫn hơi xa, nhưng mà giờ phút này, chút cũng cảm thấy như vậy.

      Vợ của , bây giờ có thể cảm nhận được biến hóa trong nội tâm của , có thể nghĩ đến nội tâm của mà suy nghĩ.

      phải bởi vì lòng thương người của rất cao, mà bởi vì hiểu , tại sao hiểu, bởi vì , cho nên mới hiểu như vậy, mới đặt mình vào hoàn cảnh của người khá cnhư vậy.

      Lục Duật Kiêu cúi người, có chút cảm động, đến gần hôn lên khóe môi , xúc động , "Tử Mạt, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cảm thấy thiếu nợ em."

      Cố Tử Mạt ngờ, người đàn ông này có thể nghĩnhư vậy.

      Người nhà họ Cố hại như vậy, lại hề cảm thấy liên lụy đến .

      mệt mỏi như vậy, gặp phải cảnh trước mặt sau lưng đều có địch, cũng vứt bỏ , chưa từng buông tay ra chút nào.

      Ngược lại, còn cảm thấy, thiếu .

      mím môi cười, "Giữa vợ chồng, hoàn toàn có nợ nần để tính toán, sao có thể thiếu hay thiếu chứ." dùng lời từng khuyên giải an ủi , trả lại cho .

      Sau khi người đàn ông nghe xong, mặt thoáng hiệný cười, ngón tay vuốt ve gương mặt , càng ngày càng thích thể buông tay.

      cười cười với , " thăm Lâm Yên Nhiên chút , nếu , khó đảm bảo ấy làm ra chuyện còn kịch liệt hơn, em sợ đến lúc đó hối hận. hãy yên tâm , lần này ở bệnh viện bao nhiêu lâu, em cũng ghen, vẫn câu kia, cần tin tưởng em chứ, em là vợ của ."

      "Vậy được, xem chút."

      Cố Tử Mạt mỉm cười, gật đầu cái.

      nay Lục Duật Kiêu và Lục Minh Hàn đối kháng quyết liệt, muốn, bởi vì quan hệ của , chịu thua thiệt ở chỗ Lâm Yên Nhiên bên kia.

      Dù sao, Lâm Yên Nhiên cũng coi như là người nhà họ Lục, sức nặng và năng lực của Lâm Yên Nhiên ở nhà họ Lục, thể khinh thường.

      Rất nhanh, Lục Duật Kiêu mặc quần áo rời , đến bệnh viện.

      Bùi Dựctới trước , chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện.

      Nghe được tiếng bước chân, Bùi Dực từ từ ngẩng khuôn mặt vùi trong lòng bàn tay lên, mặt vẫn còn sót lại chút hoảng sợ, sau khi ánh mắt chạm vào ánh mắt Lục Duật Kiêu liền chua chát lắc đầu ngay sau đó, "Là lỗi của mình, thủ hạ mình phái ở chỗ này nhất thời sơ sót, để Cố Trinh Trinh vào."

      Lục Duật Kiêu than tiếng, có Cố Trinh Trinh xuất , chắc chắn phải chuyện tốt.

      tới, vỗ vỗ vai Bùi Dực, "Bản lĩnh của Cố Trinh Trinh , chuyện này trách các cậu được. Cố Trinh Trinh gì với Yên Nhiên, mà làm ra loại chuyện như vậy?"

      Bùi Dực đứng lên, năm mười ra, " đến hôn lễ của cậu, cậu đặt ở khách sạn nào, chuẩn bị cho Cố Tử Mạt hôn lễ hoàn mỹ, Yên Nhiên chịu nổi loại kích thích này, liền cắt cổ tay."

      Lục Duật Kiêu khẽ nhíu mày, gì.

      Rất nhanh, cửa phòng phẩu thuật mở ralần nữa.

      Lục Duật Kiêu sải bước nghênh đón, "Bệnh nhân thế nào rồi?"

      Bác sĩ lấy găng tay và khẩu trang xuống, tình huống bên trong, " may là phát sớm, vết thương cũng phải rất sâu, bệnh nhân được cấp cứu xong, chỉ là thân thể hơi suy yếu, có gì đáng ngại."

      Nghe xong, Lục Duật Kiêu và Bùi Dực lập tức thở phào nhõm.

      Hai người cùng nhau vào phòng bệnh, Lâm Yên Nhiên tỉnh, mu bàn tay lành lặn cắm cây kim truyền, cổ tay của cánh tay còn lại quấn vòng băng gạc dầy.

      Bởi vì mất máu, làn da vốn trắng nõn của Lâm Yên Nhiên lúc này càng thêm chút hồng hào, vừa nhìn, có thể thấy được là bệnh nhânsuy yếu.

      Lục Duật Kiêu tiến lên, Bùi Dực lại về phía trước nữa, nghĩ nghĩ, rụt đầu lui trở về.

      Bùi Dực mất, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại Lục Duật Kiêu và Lâm Yên Nhiên.

      Lục Duật Kiêu bước tới, hỏi Lâm Yên Nhiên, "Em có khỏe ?"

      Ánh mắt Lâm Yên Nhiên, từ từ chuyển sang , trong mắt ngập tràn sương mù, hồi lâu tiêu tan, cắn môi, nửa ngày cũng ra chữ .

      càng như vậy, cả người chỉ còn lại yếu ớt và bất đắc dĩ, càng được, chỉ có thể lẳng lặng đứng bên cạnh, chờ cảm xúc của trở nên tốt hơn.

      Vậy mà, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Yên Nhiên chỉ ngơ ngác nhìn , cắn răng chặt, nhúc nhích.

      Lúc này người đàn ông mới phát , cảm xúc của Lâm Yên Nhiên có chút bất thường.

      vội vàng cầm bàn tay bị thương của , "Yên Nhiên, em đừng như vậy, nếu em đau ra, gọi bác sĩ cho em."

      Ánh mắt của , hề chớp mắt dính chặt người của , vẫn chuyện.

      Người đàn ông nhìn như vậy, khỏi đành lòng, tiếp, "Yên Nhiên, em mất máu quá nhiều, thân thể khẳng định yếu ớt, em nghỉ ngơi lát trước , vẫn luôn ở chỗ này, đợi đến khi em tỉnh ngủ."

      nghe lời , chớp chớp mắt, có nước mắt từ hốc mắt rơi xuống, biến mất vỏ gối.

      "Yên tâm ngủ , ở đây." Người đàn ông vừa sửa sang lại góc chăn cho , vừa .

      Lúc này mới nhắm mắt, hô hấp dần dần đều đặn.

      Lục Duật Kiêu đợi hoàn toàn tiến vào mộng đẹp, mới xoay người rời , Bùi Dực vẫn còn coi chừng ở bên ngoài, nhìn Lục Duật Kiêu ra ngoài, vội vàng báo cáo tin tức mới lấy được cho .

      Lục Duật Kiêu nghe vậy, nhíu mày, "Khó đảm bảo động tác của Lục Minh Hàn nhanh như vậy."

      Bùi Dực trả lời, "Ừ, quái vật kia có thể đề phòng chúng ta mới ra tay nhanh như vậy, để Tần Khôn tốc chiến tốc thắng, nhưng mà cụ thể cậu ta tiến hành đến bước nào rồi, phía chúng ta lạikhông có tin tức."

      ...

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      "Tử Mạt, nghe công chúa giả tự sát à? Rốt xảy ra cuộc chuyện gì vậy?" Diệp Nhất Đóa biết được chuyện này từ trong miệng Bùi Dực, lúc này liền lo lắng cho Cố Tử Mạt, cúp điện thoại của Bùi Dực, lập tức gọi điện cho Cố Tử Mạt.

      Cố Tử Mạt vò vò tóc, trầm ngâm chút, đơn giản, "Chị cũng tình huống cụ thể lắm, Lục Duật Kiêu nhận được điện thoạicủa bệnh viện, chỉ Lâm Yên Nhiên tự sát, ấy đến bệnh viện rồi, chị ở nhà chờ ấy."

      Diệp Nhất Đóa vừa nghe xong, vội , "Sao chị dám để Lục Duật Kiêu ở mình với Lâm Yên Nhiên! Chị đó, quá rộng rãi rồi, nếu là em, theo cùng, nhìn xem kết quả thế nào, chừng lại giả vờ tự sát, loại phụ nữ yếu đuối này, thích dùng loại thủ đoạn này để hấp dẫn chú ý của đàn ông nhất đấy."

      "Có vẻ rất nghiêm trọng, giống như là giả."

      Diệp Nhất Đóa bĩu môi, "Được rồi, xem như em ác ý nghĩ xấu cho ta, hiểu lầm ta, vậy chị định làm như thế nào? Em nghe được ít tin tức xấu, bây giờ em lo lắng cho bản thân."

      "Tin tức xấu? Em lo lắng cho bản thân?" Cố Tử Mạt nghe câu đau buồn của Diệp Nhất Đóa, có chút khó hiểu.

      "Đúng vậy, bây giờ em lo lắng cho bản thân, lo cho lễ phục phù dâu của mình, lo cho danh tiếng làm phù dâu của mình, em nghe Bùi Dực , Lâm Yên Nhiên tự sát kinh động đến Lục Hoài Nam, Lục Hoài Nam muốn về nước nhìn chút. Lục Hoài Nam vừa tới, những chuyện xấu tai tiếng kia của chị, chẳng phải rất dễ bị Lục Hoài Nam nghe được." Diệp Nhất Đóa vô cùng lo lắng.

      Trong lòng Cố Tử Mạt dâng lên trận rùng mình, nặng nề giọng , "Có lẽ vậy."

      Lâm Yên Nhiên tự sát, hòn đá ném trúng hai con chim, chẳng những gọi đượcLục Duật Kiêu trở về, còn gọi cảLục Hoài Namvề nước.

      Những tin tức kia của , ảnh hưởng tới Lục Hoài Nam ở nước Mỹ xa xôi kia, nhưng Lục Hoài Nam đến nơi này, giống nhau, sớm muộn gì tin đồn cũng truyền đến tai Lục Hoài Nam.

      Diệp Nhất Đóa yên lặng lúc lâu, trong điện thoại mới truyền đến giọng của , "Em chỉ sợ, Lục Hoài Nam thương Lâm Yên Nhiên như vậy, lại nghe những lời đồn xấu về chị, trong cơn tức giận, để Lục Duật Kiêu cưới Lâm Yên Nhiên, đến lúc đó chú rểt rong hôn lễ thay đổi, dâu lại đổi người. Cái nàng Lâm Yên Nhiên này, đúng là rất có ma lực, cũng bởi vì lớn lên có gương mặt giống mối tình đầu của Lục Hoài Nam, liền được nhiều như vậy!" Cuối cùng, trong giọng Diệp Nhất Đóa, tràn đầy giận dữ.

      Cố Tử Mạt nghe xong, hít vào ngụm khí lạnh, : " nghiêm trọng đến thế sao, chị tin tưởng Lục Duật Kiêu."

      Mà hiển nhiên trong lòng Diệp Nhất Đóa rất bất bình, chuyện cũng hề e dè, "Lâm Yên Nhiên chính là trâu bò, bằng gương mặt là có thể khắp thiên hạ. Ngay cả người vợ thứ hai của Lục Hoài Nam, cũng chính là dì Mạnh cũng , nếu Lục Hoài Nam trẻ lại hai mươi tuổi, khéo lấy Lâm Yên Nhiên vào cửa!"

      được nửa câu, Diệp Nhất Đóa mới biết mình quá có tiết chế, vừa rồi, bản thân thực quá dư thừa năng lượng, liền vội vàng thay đổi : "Tử Mạt, chị phải lo lắng, người chính vô địch, tình đích thực bị đánh bại, chỉ cầnhai người nhau, có gì có thể đánh ngã hai người."

      Cố Tử Mạt bởi vì câu kế tiếp của Diệp Nhất Đóa mà thở phào nhõm, ngược lại tâm trạng càng trở nên nặng nề.

      Cúp điện thoại, suy nghĩ chút, thu thập đơn giản chút, liền ra khỏi cửa.

      ...

      Trong căn phòng hẻo lánh, Cố Tử Mạt trơ mắt nhìn, người đàn ông cao gầy mặc áo bó sát, qua bên cạnh .

      Người đàn ông này, hình như trời sinh tàng mang theo hơi thở trầm rét lạnh, chỉ cần là chỗ ta qua, chỗ nào là làm cho người ta rụt người lại.

      Ban đầu Cố Tử Mạt định tới tìm Tần Khôn, nhưng nghĩ rằng, dưới hướng dẫn của cả đám người ở Thanh bang, từ đầu đến cuối vẫn hề nhìn thấy nửa bóng dáng của Tần Khôn.

      Mà cái ghế vốn dĩ nên thuộc về Tần Khôn kia, bị người đàn ông mặc quần áo bó sát màu đen này chiếm lấy.

      Con ngươi của co rụt lại, mở miệng, "Tôi muốn gặp Tần Khôn, là ai?"

      Người đàn ông cao gầy mặc quần áo bó sát kiavẫn chuyện, chỉ cúi đầu, dùng bàn tay đeo găng tay da màu đen vuốt ve cái ghế hết lần này đến lần khác, giống như vật báu vậy.

      Cố Tử Mạt thấy mặt của ta, lại nhớ thân hìnhnhư vậy, lần trước Tần Khôn xuất ở trong nhà Đại Thiến, lúc bọn họ rời , người đàn ông cao gầy mặc quần áo bó sát này, cũng có trong đám người.

      Chẳng lẽ là — mưu quyền soán vị?!

      vừa có đầu mối, liền nghe thấy người đàn ông này mở miệng, "Người muốn tìm, chết!"

      nghe tin bất ngờ, sợ tới mức lùi về phía sau bước, con mắtnheo chặt, hỏi, "Là làm? Vì vị trí này!"

      Người đàn ông hừ lạnh, chợt ngẩng đầu, "Vị trí này, vốn dĩ chính là của tôi."

      " —" nghĩ đến cái gì, muốn mở miệng, nhưng bởi vì thấy gương mặt của người đàn ông này, bỗng dưng hoảng sợ kêu lên tiếng, "A —"

      Người đàn ông hung ác nham hiểm trước mắt này, quá gầy, làm nổi bậtgóc cạnh nhọn lồikhông giống với người thường, khuôn mặt càng lộ vẻ vô cùng dữ tợn, đáng sợ hơn là, mặt của ta, ràng có dấu vếtbị bỏng.

      Gần nhưcùng lúc đó, cũng 100% xác nhận, người đàn ông này, chính là quái vật trong miệng Bùi Dực -Lục Minh Hàn.

      " lại có thể diệt trừ Tần Khôn." khẩn trương che miệng.

      "Đúng vậy, ngoài dự liệu của đúng , để cho thất vọng rồi." Lục Minh Hànhung ác nham hiểm mở miệng, ta vừa , vừa cởi găng tay da tay mình.

      Trong tầm mắt của xuất bàn tay bị bỏng của ta, sợ hãi vội vàng quay mặt .

      Người đàn ông lại đứng lên, tiến gần đến trước mặt , bàn tay thô ráp vuốt ve gương mặt của , " đến vì Lục Duật Kiêu, quá cảm động mà, chỉ tiếc, Tần Khôn bị tôidiwwtj trừ trước bước rồi, cho dù có làm gì, cũng thể thuyết phục được Tần Khôn đứng ở phía , bởi vì — người chết có cách nào đứng thành hàng!"

      Cảm giác thô ráp, từ bên má truyền tới, toàn thân của cũng run rẩy, cònmột nguyên nhân khác là vì chữ “Chết” trong miệng của ta, trái tim của đột nhiên buộc chặt lại, thần kinh toàn thânđều run rẩy .

      hoảng hốt quay mặt , lùi về phía sau bước, cố gắng làm bản thântrấn tĩnh lại , "Tôi biết anhđang cái gì! Tôi chỉ tới tìm Tần Khôn, muốn cho ông ta, tôi thực ước định ban đầu, thiếu gì ông ta nữa."

      "À —" Người đàn ông cười lạnh lùng, "Tính tình còn rất cứng đầu, thừa nhận đúng ? Làm chuyện tốt bất lưu danh, tốt, chẳng qua, Lục Duật Kiêu có biết tốt như vậy ? ta bị lừa còn chẳng hay biết gì ấy, đừng sợ đừng sợ, tôi thông báo cho ta."

      "Khốn kiếp! —" sợ.

      hoàn toàn nghĩ tới, mình tự chủ trương, người ngựa đến tìm Tần Khôn, lại có thể làmLục Duật Kiêu chọc tới phiền phứclớn như vậy!

      chỉ muốn giúp , khi nghe được và Bùi Dực bàn bạc về Tần Khôn, sớm có ý nghĩ đến tìm Tần Khôn.

      và Tần Khôn từng có mấy lần giao chiến, tự nhiên hiểu người như Tần Khôn, với Tần Khôn, ít nhất nắm chắc 40%, nhưng nghĩ tới, Lục Minh Hànlại ngoan tuyệt “Giết” ông ta, đãdễ dàng xóa sạch 40% này.

      "Đừng nóng vội, tôi cho ta vào." xong, người đàn ông cười hiểm, hai tay của vỗ vỗ, cửa chính liền mở ra.

      Có ánh sáng chiếu rọi vào, ánh sángbất chợt, đâm vào ánh mắt của phát đau, híp híp mắt, chờ tỉnh lại, chỉ thấy Lục Duật Kiêuđang bước nhanh tới.

      "Trở về với ." đến trước mặt , nắm cánh tay của .

      " trai, lâu gặp rồi, em mời đến, sao anhkhông chào hỏi với em chứ?" Lục Minh Hàn ở bên, dương quái khí mở miệng.

      Cằm Lục Duật Kiêukéo căng, lạnh nhạt , "Cậu giết mọi người mà báo trước, tôi cần gì phải chào hỏi cậu."

      Lục Minh Hàn gì tiếp, mà chậm rãi đeo găng tay lại, ta vừa đeo găng tay của mình, vừa vòng quanh Cố Tử Mạt vàLục Duật Kiêu, đợi đến khi tới bên phía Cố Tử Mạt, mới dừng lại.

      Đôi môi dữ tợn ghé sát vào tai Cố Tử Mạt, giọng mang ý cười, "Năm đó có nghị lực lớn như thế nào, có thể chống cự được thuốc kích dục mà leo xuống khỏi giường của ta! Ha ha, mạng tốt, số ta cũng tốt, nếu năm đó leo xuống, hai người thành vợ chồngđược rồi. Tôi muốn hủy diệt chút tốt đẹp cuối cùng của Lục Minh Tuyên như vậy, mà sao cũng cho tôi cơ hội! Ngoan ngoan!"

      Bởi vì lời của ta, cả người Cố Tử Mạtlại run rẩy, cắn răng, trả lời, "Tôi có kinh nghiệm gì truyền lại cho , tôi chỉ nhớ, lúc đó ý chí của tôi rất kiên định, kiên định đến mức ngay cảthuốc cũng có cách nào khống chế tôi."

      Hai hàm răng dưới đều đánh nhau, bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì phẫn hận.

      Người đàn ông trầm này, quá mức đáng sợ, so vớiLục Duật Kiêu, hoàn toàn thuộc về hai thái cực.

      Lục Duật Kiêu ở bên cạnh, lạnh nhạt , "Lục Minh Hàn, cậu có bản lĩnh, nhằm vào tôi, đừng cả ngày đùa bỡn mấy mưu này, ức hiếp phụ nữ."

      Lục Minh Hàn cũng cam chịu yếu thế, "À, phải tôi bắt nạt phụ nữ, mà là bắt nạt phụ nữ của . phải sớm biết sao, mục đích tôi đối phó với , chính là để hủy diệt , hủy diệt hoàn toàn, ha ha, hủy diệt của bắt đầu rất tốt đẹp, và Cố Tử Mạt nhớ đến công viên Duyên Hải, vậy tôisẽ giúp hủy diệt ta, muốn thừa kế nhà họ Lục, vậy tôi tiếp tục đấu với . hết cách rồi, đối với tôi chút biện pháp cũng có, đây là mẹ con các người thiếu nợ tôi!"

      "Cậu có thuốc nào cứu được!"

      " đúng rồi, đúng là có thuốc có thể trị cho tôi, anhnhìn vết bỏng mặt tôi , vết sẹo rất nặng rất nặng, có cách nào chữa khỏi rồi."

      Cố Tử Mạt ở bên nghe hai em bọn họ đối thoại, lông măng người dựng đứng, đột nhiên túm lấy cánh tay Lục Duật Kiêu, giọng , "Chúng ta , chúng ta thôi."

      Nơi này u lạnh lẽo khác thường, làm cho từng giây từng phút đều thể ở lại.

      sợ, sợ Lục Duật Kiêu rơi vào thế bất lợi, sợ liên lụy .

      Lục Minh Hàn sao có thể để cho bọn họ , cười hiểm : "A, muốn cũng được, trước khi , chúng ta phải có hiệp định. trai, sau khi ra ngoài, cũng thể thu thập chứng cớ cho cha đấy! Nếu , tôi thể bảo đảm danh dự của vợ và người thân được an toàn."

      "..." Sắc mặt Lục Duật Kiêulạnh lẽo, hết sức nhẫn.

      Lục Minh Hàn thấy như vậy, càng liều lĩnh đắc ý, ta tiếp tục , "Chỗ tôi có băng ghi vợ giao dịch với Thanh bang, xem, khi những đoạnghi này bị tiết lộ ra ngoài, ai bị tổn thương nghiêm trọng nhất?"

      "Đồ điên!" Cố Tử Mạt nghe, quả thể nhẫn nhịn, " làđồ điên, Lục Minh Hàn, vẫn còn là người chứ, hèn hạ vô sỉ, đồ làm bậy!"

      Lục Minh Hàn bị mắng, lại càng cười vui vẻ hơn, "Quân tử đánh lại tiểu nhân độc ác, tôikhông biết xấu hổ, tôi hèn hạ vô sỉ, tôi làm việc hề có nguyên tắc, tôi có nhược điểm, cho nên tôi nhất định phải thắng."

      Lục Duật Kiêu kéo tay Cố Tử Mạt, "Tôi đồng ý." Việc đến nước này, còn lựa chọn nào khác.

      lại chịu , khó khăn lắc đầuvới , "Đừng đồng ý, em làm, mình em gánh chịu..."

      " được!" Nhận được, là câu cự tuyệt của .

      ...

      *

      Bầu trời trong xanh như được gột sạch, ánh mặt trời sáng lạn chiếu xống từ giữa khe hở của tánlá thông dầy đặc, tạo thành từng chùm ánh sáng , chiếu lên đám sương mỏng bồng bềnh trong chung soáng choang.

      Cố Tử Mạt lại nghĩ tới, trong thời tiếttốtnhư vậy, mà cả người cũng có thể toát mồ hôi lạnh.

      Lục Duật Kiêu nắm tay trái của , mặt cũng có vẻ nặng nề như trong tưởng tượng của , ngược lại còn an ủi , "Đừng sợ, chuyện vừa nãy qua rồi, em xem, thời tiết bên ngoài rất tốt."

      lắc đầu, "Vốn dĩ cơ hội rất tốt, đáng tiếc vì em, chỉ có thể..."

      ngắt lời , "Đây là lựa chọncủa , em chỉ cần nghe theo làđược rồi, nên nghĩ bậy bạ, ngược lại là em... Sao em lại tới tìm Tần Khôn, có phải em nghe được cuộc chuyện của vớiBùi Dựckhông!" nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngập nước của , hề chớp mắt, chỉ sợ bỏ qua dao động trong ánh mắt , bị lừa mà cho qua.

      thấy vẫn nhìn , có cách nào láo dưới mí mắt của , liền cúi đầu thấp, coi như ngầm thừa nhận.

      Lục Duật Kiêu thấy ngầm thừa nhận, lại đành lòng trách móc nặng nề với , đôi tay nhịn được nâng mặt của côlên, tinh tế hôn cánh môi của , : "Tử Mạt, cám ơn em, rất cảm động." Vợ của , vì để tránh cho tiếp xúc với Hắc bang, mình dính vào nguy hiểm, làm cho ngoại trừ cảm ơn, biết nên gì cho phải.

      lại áy náy chịu nổi, vì lỗ mãng của , làm hại đánh mất cơ hội, biến khéo thành vụng*, làm liên lụy tới .

      *Biến khéo thành vụng: Tương tự câu chữa lợn lành thành lợn què

      thắm thiết ôm cổ , hôn trả lại , ghé vào tai khẽ , "Em ."

      Quá mức bất ngờ, gần như kịp làm ra phòng ngự, đầu tiên sợ run lên, ngay sau đó bên môi gợn lên nụ cườithật sâu, hôn lên khóe miệng , trả lời, " cũng em."

      Ngọt ngào như vậy, người biết mệtmỏi.

      trận ngọt ngào quađi, nhìn đồng hồ cổ tay, khó xử cau mày, "Tử Mạt, có lẽ Yên Nhiên tỉnh, cần phải chạy về."

      hiểu ý của , "Vậy , tự em về nhà, ở nhà chờ , hơn nữa em cam đoan với , em làm loạn nữa."

      "Được, chờ ." ấn xuống trán cái hôn, lúc này mới rời .

      Lúc đến bệnh viện, Bùi Dực hút thuốc látrong hành lang, thấy xuất , vội vàng tiến lên, báo cáo với , "Sau khi Lâm Yên Nhiên tỉnh lại nhìn thấy cậu, cũng hề ầm ĩ chút nào, giống như trước khi chuyện với cậu, vẫn luôn lẳng lặng ngẩn người, cậu vào xem chút ."

      "Ừ, tôivào trước." chạy tớiphòng bệnh của Lâm Yên Nhiên, nửa đường lại quay lại, hỏi Bùi Dực, "Ngày mai mấy giờ cha tôi tới."

      "Sao lại quan tâm tới chuyện này, muốn mang Cố Tử Mạt qua? Kiêu, chuyện này nghĩ cũng đừng nghĩ, ngày mai Mạnh Nhị cũng tới, nhẫn tâm nhìn Cố Tử Mạt đồng thời chịu tàn phá của hai người này?" xong, Bùi Dực còn khoa trương làm động tác ‘Mạnh tay bẻ hoa’.

      Lục Duật Kiêu nhíu mày, trong con mắt đen như mực có tia sáng xẹt qua, gì tiếp, lại xoay người .

      Lâm Yên Nhiên đúng nhưBùi Dực , vẫn luôn ngẩn người, trong mắt vô hồn, cả người chút sức sống.

      thấy như vậy, có đau lòngnói thành lời, nhưng đến bây giờ, có cách nào hứa hẹn gì với cả.

      Chỉ có thể an ủi , "Ngày mai cha và dì Mạnh đến thăm em, em gặp được bọn họ, có lẽ tâm trạng khá hơn chút."

      Lâm Yên Nhiên nhắm mắt, lắc đầu với cái.

      còn lời nào để , chỉ có thể yên lặng ngồi ở bên giường, nhìn .

      lát sau, Lâm Yên Nhiên mới chậm rãi mở mắt, sờ bàn tay đặt giường, hỏi, " đừng , hôm nay ở đây với em, đừng gạt em nữa, được ?"

      tiếng động gật đầu cái, đồng ý cầu của .

      Lần ngồi xuống này, chính là suốt cả đêm.

      Sáng sớm hôm sau, cùng dùng bữa sángxong, liền ra sân bay đón máy bay.

      Lúc vừa tới sân bay, máy bay của Lục Hoài Namvà Mạnh Nhị cũng hạ cánh, Lục Duật Kiêuđứng ở lối ra đón ông, lập tức thấy được người cha mặc dù qua tuổi trung niên những vẫn khí bừng bừng, bởi vì hàng năm được bảo dưỡng, thậm chí sợi tóc trắng, trong đám người cũng có vẻ vô cùng xuất sắc.

      Mà bên cạnh Lục Hoài Nam, là người phụ nữ mặt mũi thanh lệ — Mạnh Nhị.

      Lục Duật Kiêu thấy Mạnh Nhị, trong lòng cảm thấy buồn phiền, nhưng vẫn kiêng dègì đó, lên phía trước, "Cha, đường có khỏe ?"

      ngắm nhìn bốn phía, cũng thấy xuất người nào khác, xem ra là Lục Hoài Nam kiên trì khiêm tốn lên đường, cũng ngồi máy bay chuyên dụng.

      Lục Hoài Nam thấy Lục Duật Kiêu, cũng hề biểu vẻ vui mừng cha con gặp lại, mà hừ lạnh tiếng, trả lời.

      Mạnh Nhị liếc gương mặt của Lục Hoài NamvàLục Duật Kiêumột cái, vội vàng mỉm cười, mềm mại : "Đều khỏe, rất thuận lợi. Minh Tuyên, là làm phiền con rồi, trong lúc bận rộn còn bớt chút thời gian tới đón chúng ta."

      Lục Duật Kiêu cũng khách sáonhếch môi, vừa muốn sao, lại bị lời lạnh lùng của Lục Hoài Namchặn lại, "Hừ! Nó mà bận? Nó bận cái gì, bận đến mức Yên Nhiên cũng chăm sóc tốt!"

      Lời này vừa ra, nét mặt Lục Duật Kiêu lập tức trở nên hết sức khó coi, Lục Hoài Nam cũng ngang ngược, tính tình hai cha con lại hợp nhau.

      Vừa gặp mặt, là như nước với lửa.

      Mạnh Nhị nhìn vẻ mặt Lục Duật Kiêu, trong lòng có tính toán.

      nhóm ba người ra khỏi sân bay, xe Lục Duật Kiêudừng ở bên đường.

      Lục Hoài Namnhất định chịu về biệt thự trước, vội vã muốn thăm Lâm Yên Nhiên, Lục Duật Kiêu cãi lời, lái xe về phía bệnh viện.

      Xe chạy đường, Lục Duật Kiêu cũng lái vững vàng, chỉ là dọc đường, từ đầu đến cuối thêm câu nào vớiLục Hoài Namnữa, mà Mạnh Nhị cũng thêm câu gì.

      Sau khi xe dừng hẳn, Lục Duật Kiêu mang theo hai ngườiđi tới phòng bệnh củaLâm Yên Nhiên.

      Đẩy cửa ra, Lục Hoài Namlại nhìn thấy bóng dáng của Lâm Yên Nhiên, liếc mắt nhìn giường bệnh trống rỗng liền hỏi, “Yên Nhiên của ta đâu rồi? Các anhđể con bé chạy đâu rồi!"

      Bùi Dực nghe được thanh bên này, vội vàng chạy tới, lại nghe thấy câu hỏi củaLục Hoài Nam, vội vàng trả lời, "Có thể ở trong phòng vệ sinh."

      Mạnh Nhị nghe xong gật đầu, sau đó tớiphòng vệ sinh riêng trong phòng bệnh, nhàng gõ gõ, "Yên Nhiên, bác trai bác tới thăm con, con khỏe chưa?"

      Nhưng bốn người chờ ở bên ngoài lúc lâu, cũng nghe được động tĩnh bên trong truyền đến.

      Người đầu tiên nhận thấy được tình hình tốt là Lục Duật Kiêu, sắc mặt hơi biến đổi, lên trước đẩy Mạnh Nhị vẫn còn cảm thấy kì quái ra, trực tiếp đẩy cửa phòng vệ sinhra!

      Bên trong trống rỗng, hoàn toàn có người!

      Theo bản năng Lục Duật Kiêu quay đầu lại, kéo rèm cửa sổ ra, chạy thẳng tới ban công.

      Mọi người cũng chạy theo Lục Duật Kiêu, đợi đến khi nhìn thấy tình cảnh ban công, nhất thời đều hít vào ngụm khí lạnh!

      Lâm Yên Nhiên chân trần, đứng thành ban công, đưa lưng về phía mọi người trong phòng, ngửa đầu nhìn trời xanh, bóng dáng hiu quạnh, ngập tràn tuyệt vọng và bi thương.

      Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

      Lục Duật Kiêu là người nhìn thấy đầu tiên, cũng phản ứng đầu tiên .

      dám tùy tiện tiến lên, chỉ có thể dừng bước, với Lâm Yên Nhiên: "Yên Nhiên, cha và Dì Mạnhđều tới thăm em, emquay lại được , đừng làm bọn họ lo lắng cho em."

      Lâm Yên Nhiên khóc nức nở, nhất định chịu quay đầu lại, thương xót , " cần em nữa, em thất bại như vậy, em thể trở về được nữa."

      "Cái gì!" Lục Hoài Nam nóng nảy, vội vàng tiến lên, lấy ra khí thể trưởng bối, : "Ai cần con, Yên Nhiên, con đừng bậy, cũng đừng nghe người khác bậy, Minh Tuyên sao có thể cần con!"

      Lâm Yên Nhiên lắc đầu, giọng đau thương, "Bác trai, con biết bácthương con, thậm chí tiếc dối để gạt con, nhưng trong lòng con so với ai khác đều ràng hơn, ấy kết hôn với người khác, con và ấy thể nữa rồi."

      " !" Lục Hoài Nam vội vàng , "Nó cái thằng nghịch tử này, nó cho rằng nó là cái gì, bácđến đây, bác cái gì là cái đó! Nó phải kết hôn với con, lần này bác và bác con tới đây, chính là đặc biệt tham gia hôn lễ của con và nó đấy!"

      Lục Duật Kiêu sững sờ, ngắt lời, "Cha! Chuyện đó thể nào!"

      "Làm sao lại thể, có Lục Hoài Namta ở đây, ta cái gì chính là cái đó!" Ánh mắt sắc bén của Lục Hoài Nam chuyển sang Bùi Dực, "Bùi Dực, bây giờ cậuphát thiệp mời thay ta, để cho thân bằng hảo hữu củaLục Hoài Nam ta cùng tới tham gia hôn lễ của Yên Nhiên vàMinh Tuyên!"

      đợi Lục Duật Kiêu ngăn cản, Lục Hoài Nam liền thận trọng bước lên mấy bước, giang hai cánh tay, "Yên Nhiên, trở lại , hôn lễ của con và Minh Tuyên, cứ giao hết cho bác trai."

      Nghe thấy lời củaLục Hoài Nam, Lâm Yên Nhiên sớm khóc thành tiếng, thân thể căng lên căng lên, bỗng dưng ngất xỉu, cả người thẳng tắp ngã về phía sau.

      Lục Duật Kiêunhanh tay nhanh mắt, bước bước dài qua, đón đượcLâm Yên Nhiên bất tỉnh nhân , quay đầu lại khẽ hô với Bùi Dựcgiật mình đứng nguyên tại chỗ: "Nhanh gọi bác sĩ!"

      Lúc này Bùi Dực mới lấy lại tinh thần, quay đầu chạy ra ngoài.

      may là, Lâm Yên Nhiên chỉ vì thể lực cạn kiệt mà dẫn tới ngất xỉu, chuẩn bị truyền dinh dưỡng là có thể tốt lên.

      Sợ bóng sợ gió hồi, nhưng mọi ngườicó mặt, đều là nhìn tôi, tôi nhìn , đầy lúng túng.

      Bên trong phòng bệnh chỉ có thanh Mạnh Nhịcúi đầu khóc nức nở, "Yên Nhiên đứa bé ngốc, con bé đối với Minh Tuyên, là tình cảm lòng, nếu , cũng lựa chọn phương thứccực đoan như vậy."

      Lục Hoài Nam chịu nổi loại khí này, đứng dậy trước tiên, nhìn bất kỳ kẻ nào, mà trực tiếp lên tiếng, "Minh Tuyên, ra ngoài với ta chút."

      Lục Duật Kiêu bị điểm tên, đứng lên, theo sau lưng Lục Hoài Nam, tới trong góc hành lang của bệnh viện .

      Nét mặt Lục Hoài Nam vô cùng nặng nề, "Tình huống như vậy, rốt cuộcmày muốn để con bé duy trì bao lâu mới bằng lòng bỏ qua! Rốt cuộc mày có trái timhay !"

      Đối mặt với chất vấn của cha, nét mặt Lục Duật Kiêu lại vẫn kiêu ngạo tự ti, "Cha nên hỏi con, vấn đề này con trả lời được."

      Lâm Yên Nhiên là người nắm giữ tính mạng của mình, làm xem thường tính mạng, cũng phải .

      Lâm Yên Nhiên ba lần bốn lượt lấy cái chết để uy hiếp, làm cho cảm thấy mệt mỏi như vậy, còn có phản cảm.

      Có lẽ là có Lục Hoài Namchống đỡ, Lâm Yên Nhiên mới dám chạy lên ban công, buộc bọn họ ra hạ sách này.

      Nghe được câu trả lời của Lục Duật Kiêu, hiển nhiên Lục Hoài Nam hài lòng, "Mày cái gì! Chẳng lẽ Yên Nhiên phải tự sát vì mày à, sao mày lại máu lạnh như vậy, Yên Nhiên là trách nhiệmcủa mày, sao mày có thể dễ dàng đẩy còn mốngnhư vậy!"

      "Cha, ấy phải trách nhiệmcủa con." Lục Duật Kiêu nhìn thẳng vào mắt của Lục Hoài Nam, lúc này, vẻ cố chấp mặt hai cha con lại giống nhau như đúc, "Chỉ có vợ của con, mới là trách nhiệm của con! Con chỉ phụ trách với vợ của mình, quản lý chuyện của Lâm Yên Nhiên! Lâm Yên Nhiên phải tự sát vì con, mà là tự mình luẩn quẩn trong lòng, vì tình mà tự sát!"

      Mặc dù câu giải thíchphía saukia, có chút gượng ép, nhưng mà cũng gây trở ngại và Lục Hoài Nam đối kháng.

      Nghe được nhắc đến người phụ nữ khác cách hiên ngang như vậy, Lục Hoài Nam cũng ngớ ra lúc, nhưng sau khi hết ngẩn người, trong lòng ông càng trở nên giận giữ kiềm được hơn.

      "Vợ của mày? Mày còn biết xấu hổ đến người phụ nữ này với tao, người phụ nữ đó có cái gì tốt, đứa con nuôi lai lịch, con nuôi sau khi lớn lên lại có thể đối nghịch với cha nuôi, có thể tốt đẹp ở chỗ nào!"

      Mặc dù Lục Duật Kiêu giật mình vìLục Hoài Nam lấy được những tin tức này, nhưng sớm chuẩn bị bị Lục Hoài Nam biết được tất cả, cho nên, đối với lần này, cũng chút sợ hãi hay lùi bước.

      bỗng chốc bật cười, "Con cũng biết ấy tốt chỗ nào, nhưng mà con lại biết, ai có thể thay thế được ấy, bao gồm cả Lâm Yên Nhiên. Vốn dĩ con nghĩ ít ra cũng có được lời chúc phúc của cha, nhưng mà bây giờ, con biết mình sai rồi, vào lúc nguy hiểm, cha chưa bao giờ đứng bên cạnh con, cho nên, con cần ủng hộ của chanữa. Cố Tử Mạt, là người vợ pháp luật của con, con tuyệt tuân theo ý cha cưới người khác, chuyện này tương đương với phạm tội — tội trùng hôn!"

      "Mày có ý gì! Mày đừng cho là mày và người phụ nữ kia có giấy chứng nhận, tao liền thể làm gì chúng mày! Mày đừng tưởng rằng mày có năm triệu là có thể làm được việc, mày và Minh Hàncạnh tranh ở dưới mí mắt của tao, đừng nghĩ để tao thiên vị mày!" Lục Hoài Nam tức giận thở gấp, đến mức lựa lời .

      "Cái này con biết , đương nhiên ngài có biện pháp của ngài, con cũng có câu trả lời, lựa chọn của con, chính là Cố Tử Mạt."

      Lục Hoài Namsử dụng áp lực, hề có chút tác dụng nào.

      Ông tức giận đến mức toàn thân phát run, run run rẩy rẩy giơ ngón tay lên chỉ vàoLục Duật Kiêu, "Mày... Cái thằng con bất hiếunày! Nếu như tối hôm nay mày bước ra khỏi nơi này bước, như vậy màylập tức còn là người của nhà họ Lục! Từ nay về sau, mày xứng có đượcvinh dự và đặc quyền của người nhà họ Lục!"

      Nghe lời nặng của Lục Hoài Nam, Lục Duật Kiêu cũng chỉ khẽ mím môimỏng, ánh mắt làm cho người ta hiểu được, nhưng thấy từ đầu đến cuối có động tác, trong lòng Lục Hoài Nam thầm thở ra hơi, cũng bắt đầu hả hê.

      Mà lời kế tiếp của Lục Duật Kiêu, hoàn toàn đưa ông vào đáy cốc.

      Lục Duật Kiêucúi người với ông, khom lưng cái, : "Cám ơn ngài để con mang năm triệu từ nhà họ Lục, bây giờ con cảm thấy, chỉ cần có năm triệu này, hơn nữa còn có Cố Tử Mạt, đời người cũng viên mãn rồi."

      Lục Hoài Namnhìn động tác của , biết nên phản kích con trai của ông thế nào.

      Con của ông, là rất có tính cách, trước kia sau khi mẹ nómất, có thể chút do dự rời khỏi nhà họ Lục, mà saunày, vẫn chưa hết, nó lại dám hoàn toàn vứt bỏ thân phận của người nhà họ Lục!

      Những điều này đều theo dự liệu của ông, chuyện này làm cho ôngđánh rớt con mắt!

      Lục Duật Kiêu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thể tưởng tượng nổicủa Lục Hoài Nam, khóe miệng gợn lên nụ cười, : " cần kinh ngạc như vậy, những thứ này, đều là mẹ dạy cho con đấy, bà ấy muốn để cho cuộc sống của con có tiếc nuối, dặn dò con nhất định phải tìm được hạnh phúc của mình. Cho nên con nghĩ, có lẽ,vầng sáng và vinh dự củanhà họ Lục, đối với con cũng phải quan trọng như vậy." xong, nhún vai cái, phóng khoáng ra ngoài.

      Bùi Dựcnhanh chóngđuổi theo, liên tiếp đặt câu hỏivới , "Đại thiếu gia của tôi, biết làm cái gì chứ! biết mình vứt bỏ cái gì ! Quái vật kia là kẻ điênăn thịt người, là kẻ điên làm người khác bật cười!"

      Lục Duật Kiêu lại như vứt bỏ được gánh nặng, vừa ấn thang máy, vừa cong khóe môi, trả lời lại, "Tôi biết mình làm cái gì, cũng biết mình vứt bỏ cái gì, nhưng tôi biết, mình chiếm được cái gì."

      "Anhchiếm được cái gì? đứa con riêng?" Bùi Dựcđi theo sau, cười khinh thường.

      Bây giờ hàm răng cậu đều hận đến ngứa ngáy, cậu muốn theo Lục Duật Kiêu về nhà, sau đó dạy dỗ con riêng kia trận!

      "Tôichiếm được — tự do, và nhõmtrước nay chưa từng có." Lục Duật Kiêu quay đầu lại, tự tin thản nhiên nhìn Bùi Dực.

      Bùi Dực muốn đập đầu vào vách tườngthang máy, ôm đầu lếch thếch, qua lại mấy vòng trong thang máy, lại , " sựbuông thachứ, hay là lấy lùi làm tiến, thủ thuật che mắt? Tung hỏa mù?"

      Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt ý vị sâu xa, nhưng cũng lộ ra chữ .

      Quả Bùi Dực thể nhẫn nhịn, quấn lấy truy hỏi đến cùng, "Tôi là bạn tốt của cậu, bạn tốt nhất, có phải cậu gạt tôi cái gì , hay là cậu buông tha, haizzz, tôi này…"

      Thang máy xuống tầng , cửa thang máy mở rộng ra, Lục Duật Kiêu xoải bước ra ngoài.

      Bùi Dực vội vàng đuổi theo, "Cậu chút , nếu gợi ý cho tôi cũng được."

      Người đàn ông im lặng, lấy chìa khóa trong túi ra, tới xe của mình, mới ra câu, "Tôi muốn về nhà, cậu đừng có mà theo tôi."

      Bùi Dực hộc máu, tức giận đến dậm chân.

      Lục Duật Kiêu lái xe trở lại biệt thự, Cố Tử Mạt ngủ trưa.

      tại có công việc, ăn xong bữa trưa, liền có thể ngủ giấc ngon.

      Lục Duật Kiêu tới trước cửa sổ, đứng rất lâu, cho đến khi hai chân hơi ê ẩm, mới nhìn đôi mắt ngái ngủ của cômà ra ý cười hình cung nhàn nhạt.

      Trút xuống gánh nặng người của nhà họ Lục, ngả bài với cha, cảm giác này so với trong tưởng tượng của nhõm hơnrất nhiều.

      Cái trọng trách kia đặt vai mình rất lâu, lâu đến mức quên mất phải làm người bình thường như thế nào.

      Nhưng sau này, dạy đúng ?

      dạy như thế nào, vậy cũng dễ dàng dạy sinh hoạt ra sao.

      Ngày hôm qua còn với vấn đề ‘Giúp chồng dạy con’, nghĩ đến câu này, trong lòng liền nhịn được cảm thấy ngọt ngào.

      Nghĩ đến đây, Lục Duật Kiêuthật vô cùng vui vẻ.

      Vén chăn lên, cũng để ý mình mặc áo sơ mi quần tây, ôm lấy từ phía sau.

      Cố Tử Mạt bị động tĩnh của quấy rầy, nhưng cũng mở mắt ra, mà là như thói quen thường ngày cọ xát trước ngực , giọng hỏi, " giải quyết xong rồi à?"

      "Hoàn toàn giải quyết." Từ bỏ hết những gì có được, vậy có tính là phương thức giải quyết trực tiếp nhất ?!

      "Ừm." hừ tiếng nho .

      "Ngủ , cũng cần nghỉ ngơi." cười, lẳng lặng nhắm hai mắt lại.

      Cảm giác ôm tốt như vậy, giống như ôm cả thế giới, lồng ngực tràn đầy cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn.

      "Ừ, cũng tốt." Biết ở trong bệnh viện chăm bệnh nhân dễ dàng, cũng nhắm hai mắt lạitheo.

      Tự nhiên, Cố Tử Mạt tỉnh lại trong ngựcLục Duật Kiêu.

      Lúc nhìn thấy trong nháy mắt cóhơi hoảng hốt, ngay sau đó mới bắt đầu thích ứng.

      Lục Duật Kiêungay động tác đầu tiên của tỉnh lại, mở hai mắt ra, liền thấy chớp chớp đôi mắt đen ngái ngủ nhập nhèm nhìn chằm chằm vào , dường như mang theo tràn đầy ngờ vực.

      nhàng nhếch môi, bàn tay nâng chiếc cằm xinh xắm của lên, hôn lên cánh môi của .

      hôn trả lại , tiếp đómuốn đứng dậy, thế nhưng lại kéo lại, "Ngủ với anhthêm lát."

      thắc mắc, "Ngủ rất lâu rồi, vội à?" Mọi khi vào giờ này, đều ởbên ngoài bận rộn công việc với Bùi Dực, bây giờ vẫn còn ở giường, hơi kỳ quái.

      nắm bàn tay bé của , nhàng thổi gió vào lòng bàn tay, : "Gần đây cũng bận gì cả, ở cùng với em, xem như là bồi thườngmấy ngày nay."

      Cố Tử Mạt hơi suy nghĩ chăm chú nhìn lát, nghe được gần đây bận, cảm thấy có chút thể tưởng tượng nổi.

      Lục Duật Kiêu để cho suy nghĩ, nhanh chóng lật người đè Cố Tử Mạt xuống dưới thân thể của mình, hai tay nắm chặt cổ tay bé của lên đỉnh đầu.

      mở to hai mắt, dường như muốn hỏi định làm gì, chẳng qua là ánh mắt như vậy lại chỉ càng thêm kích thích adrenalin của đàn ông.

      Khoảng khắc khi hôn xuống, Cố Tử Mạt mới ý thức được rốt cuộcanh muốn làm gì, nhưng mà vừa muốn kêu lên cũng giải quyết được vấn đề gì, rất nhanh bị lột áo ngủ xuống giống như bóc bánh chưng vậy, mà quần áo người cũng lập tức bị ném xuống dưới giường.

      ...

      Vừa hưởng tham hoan, khi tỉnh lại, trời gần tối.

      Nhưng, lần này lại phải tự nhiên tỉnh lại, mà là bị đánh thức, phía sauvườn hoa, có người kêu gào ầm ĩ, chọc người khác khó chịu mà.

      cảm thấy kỳ quái, trong vườn hoa nhà mình sao lại truyền ra tiếng quát tháo.

      nghe được Lục Duật Kiêu ở bên cạnh , "Là Bùi Dực."

      đỡ trán, "Vì sao ta lại tới, còn ở đó gào thét, haizzz, em biết nên gì nữa."

      Ngón tay thon dài của , nhàng xoa lên bờ vai trần trụi của , "Có lẽ ta muốn quấy rầy chuyện tốt của và em, mới gào to như vậy."

      "Ưmh..." ngượng ngùng, nhịn được cúi đầu đẩy , " đừng bừa, nhất định là ta tới tìm , mau , đừng chậm trễ chính ."

      Thế nhưng lại gác cằm lên đầu vai, mập mờ thổi hơi vàotrong lỗ tai của , than thở : "Chúng ta cũng làm chính , cũng muốn làm chậm trễviệc bên này, Tử Mạt, em dạy , nên làm như thế nào."

      "Chuyện này... Đây mà là chính gì chứ." chịu nổi da mặt dàycủa , dùng góc chăn che phủ đôi trần lộ ra bên ngoài của mình, sau đó nghiêng đầu nhìn , cảm thấy kỳ lạ cau mày hỏi, "Chẳng lẽ có tranh chấp vớiBùi Dực, mới cố ý trốn tránh ta."

      "Chuyện này sao lại coi là chính , nỗ lực tạo người là quan trọng nhất." tiếp tục trêu chọc, lộ ra vẻ đứng đắn từ trong xương.

      Nhưng mà, như vậy càng làm cảm thấy suy đoán của mình là chính xác, Lục Duật Kiêu trốn tránhBùi Dực.

      thở dài, : "Nếu như muốn gặp Bùi Dực, vậy để em ra mặt, đuổi ta ."

      "Em cũng đừng ra." Người đàn ông vội vàng ngăn lại, đè cả ngườicô xuống giường, "Ngoan ngoãn nằm ở đây, chờ trở lại." xong, liền trực tiếp cầm quần áo, mặc lại chỉnh tề.

      nào dám đểBùi Dựcvà Cố Tử Mạt giao chiến, đến lúc đó nhất định là sóng gió động trời.

      nhanh nhẹn mặc xong, xuống lầu tới vườn hoa phía sau nhà.

      Bùi Dựcnhàm chán giẫm lên đất sỏi, nghe thấy tiếngLục Duật Kiêu tới, vội vàng ngẩng đầu qua, : "Tôi là chịu thua cậu, gọi lâu như vậy, cậu mới thân. Haizzz, Lục đại thiếu gia biến thân trở thành tầm thườngdân chúng, vậy mà điệu bộ còn lớn hơn cả trước kia, đúng là có thiên lý."

      "Đây phải là điệu bộ, mà là tùy tính, bây giờ tôi là người tự do, làm việc gì quan trọng nhất, đều là hài lòng như ý." Người đàn ông nhếch môi, tao nhã cười giải thích.

      Bùi Dực vừa nghe xong, nhất thời mặt liền căng cứng, "Cậu muốn như vậy, muốn trải qua cuộc sống nhàn vân dã hạc, Lục Minh Hàn phá huỷ cậu, chính cậu mới tự phá hủy chính mình, cho dù tôi có suy nghĩ nát óc, cũng nghĩ ra cái kết cục này." Sau khi tạm biệt vớiLục Duật Kiêu ở bệnh viện, bản thân trở về tự mình suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy thấp thỏm, liền tới thẳng đây, vì buộcLục Duật Kiêu tỏ thái độ, nghĩ tới, dường như Lục Duật Kiêu định —rảnh rỗi đứng lên!

      "Vậy cứ tiếp tục nghĩ ." Người đàn ông xoay người, muốn rời .

      Bùi Dực vất vả lắm mới gọi được ra, sao có thể để cho , ba bước thành hai bước đuổi theo, thẳng, "Cậu đừng cho là cậu rảnh rỗi coi như là được giải thoát, nếu cậu rảnh rỗi, về sau nhất định cậu hối hận! Cậu cho rằng Lục Minh Hàn cũng chỉ đơn thuần muốn cạnh tranh với cậu, muốn đoạt quyền? Cậu quên là cậu ta và Mạnh Nhị hận cậu bao nhiêu, hận mẹ cậu bao nhiêu, chuyện năm đó, cậu chưa quên, tôi cũng chưa quên."

      Lục Duật Kiêu nghe xong, tự chủ mà dừng bước.

      Bùi Dực thấy dao động, lập tức : "Năm đó mẹ của cậuvà nhà họ Văn giận Mạnh Nhị thượng vị, tìm được Mạnh Nhị, bữa tiệc châm chọc chế giễuđã phá tanmộng đẹp tình củaMạnh Nhị, Mạnh Nhị chịu nổi áp lực, khi ra ngoài nghỉ phép, liền vứt bỏLục Minh Hàncòn vào trong làng du lịch, chạy mình. Mạnh Nhị trở về nước, cùng tình cũ quên hết ân oán trước kia, trả lại cho tình cũ đứa con , nhưng màbà ta sợ cha cậu tìm tới cửa, cả ngày đềusống trong sợ hãi, chưa từng có ngày an tâm thoải mái, chỉ hơn năm, chỗ ở của Lục Minh Hànbị hỏa hoạn, Lục Minh Hànbị bỏng nặng, Mạnh Nhị nhận được tin tức, lập tức trở về nhà họ Lục, bà ta còn giải thích năm mất tích của mình, thành bị tai nạn xe mất trí nhớ, vì sao bà ta trở lại, bà ta cảm thấy, trận hỏa hoạnkia, có liên quan đếnmẹ cậu, có liên quan đến cậu, bà ta chỉ muốn báo thù!"

      Lục Duật Kiêu lẳng lặng nghe, ở giữa cũng chen vào, cho đến khi Bùi Dực xong, mới thở ra hơi, : "Nhưng tôi và cậu đều biết, sau đó Mạnh Nhị lại sinh đứa con , chính là Diệp Nhất Đóa, tình cũ của Mạnh Nhị, chính là Diệp Cẩn Hành."

      Nghe lời này, ngay cả Bùi Dực cũng nhịn được hít vào hơi.

      trận gió thổi qua, trong bụi hoa phía sau vang lên tiếng hỗn loạn, cũng làm rối loạn trái tim của .

      "Tôibiết." Yên lặng lát, Bùi Dực mới .

      Lục Duật Kiêulùi về phía sau bước, giẫm lên viên sỏi bên cạnh, ý vị sâu xa , "Nếu tôi và cậu đều biết này, ai cũng đành lòng tổn thương Diệp Nhất Đóa, vậy chúng ta nên làm cái gì? Dực, trước khi tôi buông tha cho thân phận người nhà họ Lục, cũng từng bởi vì Diệp Nhất Đóamà dao động quyết tâm, cậu có quyết định, vậy tôi liền làm ra quyết định thay cậu!"

      "! được!" Bùi Dựcchần chần chừ chừ, cuối cùng mở miệng, hướng về phía Lục Duật Kiêu : "Hai mẹ con họlòng lang dạ thú, bọn họ muốn, tuyệt đối chỉ đơn thuần giống như suy nghĩ của chúng ta. Mạnh Nhị vốn dĩ vì tiền tài mới tới bên cạnh cha cậu, về sau, người phụ nữ này liền biến chất rồi, bà ta trở nên có lòng tham, bà takhông cam lòng chỉ làm vật thay thế của Lâm Nhược Thủy, bà ta bắt đầu muốn có được tình , nhưng cố tình, trong lòng cha cậu cũng chỉ có Lâm Nhược Thủy, hơn nữa, Mạnh Nhịvẫn luôn muốn sống bên cạnh cha cậu, bà ta lại thời khắc sợ mình bị bại lộ, ở trong cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai thế này, bà ta khó tránh khỏi vì mà sinh hận, muốn diệt trừ cha cậu! Cậu phải biết, tại khoa học kỹ thuật tiên tiến như vậy, muốn im hơi lặng tiếng giết chết người, quá dễ dàng!"

      Lục Duật Kiêu cau mày, đưa mắt nhìn về phía chân trời, yên lặng, cũng tỏ thái độ.

      Bùi Dực tiến lên bước, dùng sức nắm cánh tay Lục Duật Kiêu, giúp ra quyết định, "Tôi cũng có thể hạ quyết tâm ra quyết định, cậu cũng có thể!"

      ...

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 126 (tt)


      Tà dương, ánh chiều tà.

      Mặt trời chiều ngả về tây, đoạn trường nhân tại thiên nhai.

      Cố Tử Mạt nhìn tình huống trong vườn hoa, nghĩ thầm, điều này cũng hợp với tình hình.

      Lục Duật Kiêu trở lại, vội vàng thu ánh mắt, quay lưng về phía ngoài cửa sổ, chào đón .

      Lục Duật Kiêu bóp lên tay tráicô, ánh sáng chiếc nhẫn ngón áp út óng ánh rực rỡ, nhìn,trong lòng vui vẻdạt dào.

      Ánh mắt của , cũng nhìn vào ngón áp út của mình, nghẹn ngào, , " đối với Bùi Dực, là chiến thuật tâm lý à? biết nội tâm ta giãy giụa, sợ ta làm hỏng chuyện của , liền tuyên bố muốn rút lui."

      Bàn tay vuốt ve ngón áp út của tạm dừng, tiếp đó bật cười, : "Em đều nghe được, Tử Mạt, em vô cùng thông minh, đều thể gạt được em, chẳng qua, tuyên bố rút lui, quả có tính toán của , chủ yếu muốn được thoải mái lúc." phủ nhận, đó là làm, cho nên, cũng đường đường chính chính thừa nhận.

      "Thoải mái lúc? Là muốn tung hỏa mù thôi." lắc lắc đầu, rút tay khỏi bàn tay của , bước chân đến bàn bên cạnh, lấy mấy tờ bản saora, đưa cho , " rảnh rỗi, nhưng có người rảnh rỗi, đây là Cố Trinh Trinh vừa mới fax cho em đấy, xem chút ."

      Người đàn ông nhận lấy, nhìn, vẻ mặt chưa thay đổi, nhưng bàn tay nắm trang giấy, lại càng dùng sức, rất nhanh, trang giấy xuất nếp nhănrõ ràng.

      nhìn động tác của , năm mười tiếp, "Công ty để Cố phu nhân đầu tư, thành vật trong túi củaLục Minh Hàn, Lục Minh Hàn rút củi dưới đáy nồi, tìm Cố phu nhân, lấy xí nghiệp Cố thị để trao đổi lợi thế với Cố phu nhân, làm cuộc giao dịch này, Cố phu nhân trải qua thời gian dài suy nghĩ, bà ta đồng ý rồi."

      thở dài, chán nản dựa người vào bức tường bên cạnh, : "Mấu chốt lớn nhất của thất bại trong cuộc cạnh tranh của và Lục Minh Hàn — là em, phải Bùi Dực."

      Người đàn ông gì, cho tới bây giờ, nếu dốinữa, cũng cao minh.

      Giọng Cố Tử Mạt nặng nề, lấy tay chống vách tường, miễn cưỡng để cho mình đứng vững, sau đó vững vàng tới phía trước cửa sổ, : "Em tận mắt nhìn thấy, sau trao đổi của vàBùi Dực, phù dâu của em len lén chuồn rồi."

      Sau khi biết được chân tướng Diệp Nhất Đóa làmnhư thế nào, biết, chỉ biết, bây giờ Diệp Nhất Đóa, nhất định là đặc biệt đau lòng.

      Diệp Nhất Đóa hồn nhiên ngây thơ, nhiệt tình giúp người, từng nghĩ Diệp Cẩn Hành là kẻ bội tình bạc nghĩa, mà Diệp Cẩn Hành khắp nơi suy tínhvì người mình , gánh hết tất cả trách nhiệm và tội lỗi, cho đến hôm nay, Diệp Nhất Đóa mới phát , mình hiểu lầm Diệp Cẩn Hành sâu bao nhiêu.

      Còn có Mạnh Nhị, Dì Mạnh từng đối tốt với ấy đó, ra là mẹ ruộtcủa , mà ấy lại đồng thời biết, mẹ của mỹ nhân rắn rết.

      Đổi thành bất cứai, cũng rất khó vượt qua khúc mắc này, chứ đừng Diệp Nhất Đóa vẫn sống trong nhung lụa.

      quay đầu lại, nhìn về phía Lục Duật Kiêu, cầm tay , "Tất cả đều tốt, đúng ?"

      Vốn cũng muốn uể oải ra những lời này, nhưng nếu , có cách nào thẳng thắn thành khẩn với .

      , gánh vác hậu quả, thể luôn kéo chân của lại, cùng khích lệlẫn nhau, đây là tốt nhất.

      Người đàn ônglại cầm lấy bàn tay mềm mại của ,dựa cả người vào, dịu dàng , " tốt hơn, Tử Mạt, những chuyện thối nát này, xử lý, em cần cho mình gánh nặng tâm lýquá lớn."

      ném bản sao trong tay , áp sát lên người , nóinhỏ bên tai , "Tình huống hề lạc quan, nhưng phải lạc quan như trong tưởng tượng của em, nên suy nghĩ nhiều, cho mấy ngày, nhất định xử lý tốt những chuyện này."

      Chỉ sợ nghĩ lung tung, khỏi lại thêm mấy câu.

      dĩ nhiên biết an ủi , vì để cho lo lắng, lúng túng gật đầu, "Được, em chờ ."

      ...

      Cố Tử Mạt nghĩ tới, lần đợi này, chính là đợi hai ngày, hơn nữa, đợi được, là tin tức nặng ký.

      Trong tin tức, chỗ ở của Ninh Uyểnbịphóng viên bao vây tấn công, đámphóng viên võ trang đầy đủ, lên tiếng chất vấn Ninh Uyển, vụ án giết người có phải có liên quan đến Ninh Uyển hay .

      Ninh Uyển đối mặt với oanh tạc của đám phóng viên, sai người đại diện ra mặt, hết sức phủ nhận với truyền thông , " thể nào! Các người làm truyền thông, tin tức khẳng định linh hoạt hơn tôi, tôi phải người phụ nữ Lục Duật Kiêuyêu nhất, bây giờ bạn trai của tôi là công tử nhà họ Bùi. Hi vọng mọi người nên quấy rầy cuộc sống bình yên của chúng tôi, cám ơn mọi người."

      Cố Tử Mạt nhìn đến đây, lại nghĩ đến Diệp Nhất Đóa, biết ở chỗ nào, Diệp Nhất Đóamất tích có thể nhìn thấy tin tức này hay , còn có thể vì tin tức này mà nổi trận lôi đình .

      Mọi người xôn xao, lại bắt đầu truy hỏi hành tung của Ninh Uyển, nửa thánggần đây, Ninh Uyển cũng lộ diện trước mặt công chúng, có phải làm phẫu thuật thay thậnkhông, vì thế làm hại đến mạng người.

      tạiNinh Uyển đóng cửa ra, có phải vì dưỡng bệnhkhông, mà dám lộ diện.

      Ninh Uyển tiếp tục phái người đại diện ra mặt phủ nhận, kiên trì ‘Người phụ nữ Lục Duật Kiêuyêu nhất’ phải là mình, mà là người khác.

      Nhưng phóng viên cũng tin tưởng, bởi vì từ đầu đến cuối, Ninh Uyển cũng lộ diện, bên trong đương nhiên là nghi ngờ chồng chất.

      Xem đến đây, Cố Tử Mạt hoảng hốt, vội vội vàng vàng lục lọi tin tức có liên quan mới xảy ra.

      Mới biết, có người bị hại, bị ép buộclấy quả thận, sau đó chữa trị có hiệu quả, tạo thành tử vong, mà theo như lời khai của người nhà người chết, quả thận bị lấy này, được dùng cho người phụ nữ mà nhân vật tai to mặt lớn thần bí nhất.

      Nếu hỏi danh tiếng của nhân vật tai to mặt lớn thần bí gần đây vang dội nhất là ai? Mũi nhọn chỉ hướng rất ràng, chính là — Lục Duật Kiêu!

      tại phóng viên truyền thông, sắp xếp tra xét từng người phụ nữ xuất cùng Lục Duật Kiêu, cố gắng muốn bắt được‘Đầu sỏ gây nên’ này!

      Nhìn đến đây, Cố Tử Mạt khỏi hít sâu hơi, vì quả thận, gây ra mạng người.

      tin tưởngnhân phẩm của Lục Duật Kiêu, chắc chắn vì Lâm Yên Nhiên mà làm ra loại chuyện như vậy, mà có thể làm ra loại chuyện như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có — Lục Minh Hàn!

      Lục Minh Hàn làm ra mưu lớn, nhốt tất cả mọi người vào trong.

      Nếu nhưLục Duật Kiêu công khai thừa nhận , người phụ nữ mình nhất là , như vậy trở thành chỗ cho mọi người chỉ trích, gánh oan ức lưng thay Lâm Yên Nhiên, thậm chí gánh vác trách nhiệmluật pháp.

      Nếu nhưLục Duật Kiêu công khai công bố, người phụ nữ kia là Lâm Yên Nhiên, như vậy tương đương với biến thành thừa nhận, Lâm Yên Nhiên người nhất.

      Cũng có khả năng, đó chính là Lục Duật Kiêukhăng khăng , là người thân của người chết xằng bậy, thay thận đúng là Lâm Yên Nhiên, nhưng lại có quan hệ gì với chính mình.

      Nhưng kết quả sớm có thể đoán trước, người thân của người chết kia đều là người của Lục Minh Hàn, bọn họ sao có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, nhất định gắt gao lời vu khống.

      Sau khi xem hết những bài báo này, tâm lực quá mệt mỏi.

      Mệt mỏikhép tất cả bài báo lại, sau lưng truyền đếntiếng bước chân, quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy .

      Cố Tử Mạt lập tức ngu ngốc đứng im tại chỗ.

      Cũng nhúc nhích.

      Cả người quá mức căng thẳng.

      Lục Duật Kiêunhận thấy khác thường của , gọi tiếng, "Tử Mạt."

      Cố Tử Mạt chậm rãi đứng dậy, tới bên cạnh , ôm , giọng run rẩy, " bênkia, như thế nào?"

      bình thản mở miệng, "Lâm Yên Nhiên biết tung tích, cha về nước Mỹ, vô cùng có khả năng là ông ấy ngầm cho phép tất cả chuyện này."

      Cố Tử Mạt nghe giọng của , bình thản như vậy, lại tĩnh mịch như vậy.

      biết, lúc này, bọn họ có lựa chọn, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống.

      Cánh môi run run, rất muốn nhìn bộ dáng bây giờcủa chút, nhưng lại dám, biết, là mình gián tiếp làm tổn thương , cũng đẩy lên đầu sóng ngọn gió, còn đeo lưng nhiều tiếng xấunhư vậy.

      Những người đó cũng biết, là xương sườn mềmcủa , bọn họ muốn, lócra khối xươngcủa , cho nên liền nhắm mũi nhọn vào .

      , là chịu tộiliên đới.

      Lục Duật Kiêu nghe được tiếng khóccủa , trận đau lòng, chỉ có thể an ủi , "Tử Mạt, em đừng như vậy, Tử Mạt, bọn suy nghĩ biện pháp."

      nghe như thế, lập tức khóc thành tiếng, " lừa em, Lục Duật Kiêu, lừa em!" khóc la hét là tên lừa đảo, la hét la hét, nắm cánh tay Lục Duật Kiêu, ngừng đánh , "Lục Duật Kiêu, lần nàoanh cũng có biện pháp, nhưng lần nào, cũng bị em liên lụy, Bùi Dực sai, em là “con riêng” của (拖油瓶)! Em hận bản thân mình, nếu như cưới Lâm Yên Nhiên, có phải kháchay , nếu như ban đầu giúp em, có phải cũng như vậyhay ."

      Đáy lòng của bỗng nhiên sinh ra cơn tức giận, "Tại sao lại như thế! ngốc quá ! Em hỏi , bây giờ còn có thể có biện pháp gì, những thứ kia tệ hại hơn là đồng ý với điều kiện củaLục Minh Hàn sao!"

      đánh mất tất cả ngôn ngữ, trong đầulộn xộn, chỉ có thể xả tức giận lên người , lời mạch lạc hỏi , " có dã tâm như vậy, nhưng tại sao lại để tâm vào tư tình nhi nữnhư vậy, có biết là rất ngốckhông, tại sao vẫn luôn lo lắng do dự vì em, có biết , nếu băn khoăn lo lắngvì em, cũng như vậy!"

      hỏi, sức lực níu cánh tay , liền lớn dần lên.

      Người đàn ông này, vì , rời xa khỏi nhà họ Lục, tới thành phốnày.

      Người đàn ông này, lại vì , nhẫn nhịn đủ kiểu với Lục Minh Hàn, cuối cùng liên tục bại lui.

      Người đàn ông này, lần này lại vì , làm ra chuyện gì? có cách nào tưởng tượng được!

      Cố Tử Mạt cảm thấy mình giận , càng giận chính mìnhhơn, cũng mắng ra nữa, chỉ ngừng rơi lệ, lâu, mới giọng , "Lục Duật Kiêu, embiết mình có lỗi với ."

      Lục Duật Kiêu nghe được câu này, trong nháy mắt khỏi suýt nữa rớt nước mắt theo Cố Tử Mạt.

      , "Tử Mạt, em là vợ của , em có lỗi gì với , tất cả đều là tự nguyện, là tự chuốc lấy phiền phức, liên quan gì đến em."

      Nghe lời này của , nước mắt Cố Tử Mạt càng rơi như mưa, lau lệ, , " sớm biết giấy đăng ký kết hôn là giả, lúc đó Kiều Tử Hoài mật báo cho cha , giấy đăng ký kết hôn của chúng ta cũng bị động tay động chân, còn kiên trì như vậy, cũng..."

      đến đây, nghẹn lại gì nữa.

      gì.

      biết biết được những chuyệnnàytừ đâu, nhưng mà bày ra trước mắt rồi, biết.

      Trong phòng rất yên tĩnh.

      Chỉ có tiếng nức nởcủa .

      Qua lúc lâu, mới nhàng giơ tay lên, bỏ ra rất nhiều sức lực, vươn tới gương mặt của , nhàng cọ xát mặt , sau đó giọng mà hỏi, "Hối hận ? Em cũng phải vợ pháp luật của , còn bị anhlừa ngủ cùng lâu như vậy, có phải cảm thấy mình rất thiệt thòihay ."

      Hai mắt đẫm lệ, liều mạng lắc đầuvới .

      Tay của dán chặt mặt , cười cười, giọng nóivô cùng cưng chiều, " lại, ra vẫn luôn làanh buôn bán lời, ngủ cùng với người đẹp như vậy, rất tốt rất tốt. Em biết , nằm ngủ cùng với em, nằm mơ cũng cười tỉnh, em phải , cũng biết loại cảm giác đó."

      giơ tay lên, nắm lấy bàn tay đặt mặt mình, "Em biết, em biết loại cảm giác đó, cùng với , em cảm thấy nơi nào cũng là mật ngọt, đấy, tin em." xong, hốc mắt Cố Tử Mạt lập tức lại chua xót.

      Ánh mắt Lục Duật Kiêunhìn thẳng vào , ánh mắt của rất thâm tình, , "Tử Mạt, ra cho tới bây giờ, cũng biết cố chấp của mình là đúng hay sai, Hứa Ngộ đối với emcó tình, nếu , có lẽ hai người có thể ở cùng nhau. tại bảo vệ tốt cho em, để emchịu nhiều tổn thươngnhư vậy, về sau sợ rằng khi nhìn thấy Hứa Ngộ, cũng chỉ có thể vòng rồi."

      Nước mắt của Cố Tử Mạt rơi xuống, cắn môi, lắc lắc đầu, " phải vậy, coi như , em vàHứa Ngộ cũng thể nào."

      nghe lời của ..., chậm rãi ngoắc ngoắc môi, nhàng giật giật ngón tay, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt , trìu mến như trân bảo vậy.

      vẫn khóc, sớm khóc thành tiếng, nhìn gương mặt của , khỏi khẽ động, tay thon nâng lên, thâm tình phủ lên mặtanh, "Nếu như mệt mỏi, bỏ em xuống ."

      trở thành nơi cho mọi người chỉ trích, bởi vì , bây giờ bốn bề đều là địch.

      Sao côcó thể nhẫn tâm nhìn mệt mỏi như vậy, tình nguyện rời , cũng muốn thấy kiệt sức vì mình.

      Người đàn ông nghe được câu của ..., cả người ngẩn ra, bàn tay to lớn của , chậm rãi từ gương mặt buông xuống, trong phút giây đó, bỗng chốc mất sức lực.

      nhìn , hô hấp dần dần trở nên nặng nề mà kéo dài, lát sau, chậm rãi buông mí mắtxuống, có vài phần bất đắc dĩ , "Đừng những lời càn này, sao có thể bỏ em xuống."

      sớm đến tận xương, sao có thể, tự làm tổn thương xương cốt của mình!

      Từ ngày , cũng sẵn lòng phục vụ quên mình để , bây giờanh, sao có thể vì ham muốn cá nhân của mình mà vứt bỏ !

      Cố Tử Mạt cũng thu tay, nước mắt của chảy thẳng xuống dưới, nhưng có ý niệm cho biết, thể khóc.

      Tay của để ở trong miệng, hung hăng cắn, cố gắngkiềm chế bản thân, để cho mình khóc thành tiếng, sau khi nghe được đáp lại, nỗ lực hơn nửa buổi, mới hít hít mũi, mở miệng , "Chúng ta cử hành hôn lễ, cũng phải là vợ chồng luật pháp, đối với em, có bất kỳ trách nhiệm gì. Bây giờ chuyện tiến triển đến mức này, mệt mỏi em cũng mệt mỏi, nếu mệt mỏi, tiếp tục trở về làm thiếu gianhà họ Lục của , em vẫn làm CốTử Mạtnhư trước, tốt sao?"

      "Đây là lời lòng của em?" Lục Duật Kiêutrầm thấp hỏi, cũng đợi trả lời, tiếp tục mở miệng , "Tử Mạt, chúng ta vất vả mới ở chung chỗ, đừng mấy lời maynày, chỉ cần có thể cùng với em, đều hề cảm thấy mệt mỏi."

      nắm lấy áo Lục Duật Kiêu, khóc như đứa bé, khóc thảm, nước mắt của tùy ý chảy, bỗng dưng, đột nhiên vươn tay đẩy ra.

      Tách ra khoảng cách, nhìn , dùng khóc , " nghe vẫn hiểu sao, mệt mỏi em cũng mệt mỏi, vậy cảm thấy mệt mỏi, cũng chỉ có em cảm thấy mệt mỏi, có phải !"

      Ánh mắt người đàn ông kinh ngạc, cổ họng nghẹn lại, trong lúc nhất thời, cũng lời nào.

      Chờ phục hồi tinh thần lại, cười, vươn tay với , : " Tử Mạt, đừng gạt , trở lại bên cạnh , có vấn đề, chúng ta cùng nhau đối mặt, em thể bỏ lại mình được."

      nhìn , lắc đầu lại lắc đầu.

      hàng lệ rơi xuống, thể tiếp tục đối mặt với , khổ sở che mặt, lại đẩy cái, điên cuồng chạy .

      Người đàn ông ở phía sau đuổi theo , nghe tiếng bước chân của , vẫn trầm ổn có lực như vậy, lại muốn đuổi theo .

      dừng bước, : " đừng theo em... Em muốn mình yên tĩnh chút, em muốn mình."

      "Tử Mạt, em —"

      "Đừng theo em, đừng theo em... Em muốn theo em." lẩm bẩm, trong đầu buồn bực về phía trước, bước đuổi bước, bước lại nhanh hơn bước, giây cũng dám quay đầu lại.

      Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân của ở phía sau, mới dám chậm lại.

      thất hồn lạc phách tiếp tục về phía trước, qua vị phụ nhân*, nhìn, tiếp tục về phía trước, lại nghe thấy phía sau ‘Loảng xoảng’ tiếng.

      *Phụ nhân: Người phụ nữ có chồng.

      lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy vị phụ nhân vừa rồi thẳng tắp ngã xuống mặt đất.

      lắp bắp kinh hãi, vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống, kiểm tra tình huống của vị phụ nhân kia, sắc mặt người phụ nữ tốt, da thịt mặt cũng nóng bỏng, xem ra là sốt cao dẫn tới ngất xỉu.

      vội vàng đỡ người phụ nữ dậy, bấm huyệt nhân trung của người phụ nữ, lúc này bà ta mới tỉnh, chậm rãi mở mắt nhìn về phía .

      Hai mắt nhìn nhau, theo bản năng Cố Tử Mạt thấy luống cuống, mặc dù cách nhiều năm, nhưng vẫn có thể nhận ra được, người phụ nữ này, chính là mẹ của Hứa Ngộ— Hứa phu nhân.

      Chỉ sợ Hứa phu nhân nhìn ra cái gì, vội vã đưa tay, sờ lên tránHứa phu nhân cái, thấp giọng hỏi, "Bác , bác có khỏe ?"

      Hứa phu nhân trả lời, có thể bởi vì sốt cao và mệt mỏi, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, trán còn đầy mồ hôi, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng.

      Cố Tử Mạt luống cuống, nhìn chung quanh, đều là biệt thự, nên đâu?

      Suy nghĩ chút, dùng sức đỡ Hứa phu nhândậy, dìu bà về nhà mình.

      Khi về đến nhà, Lục Duật Kiêu còn ở đây, Cố Tử Mạt thở ra hơi, đỡ Hứa phu nhân lên giường, tìm cái khăn lông, thấm ướt khăn lông hạ nhiệtcho Hứa phu nhân.

      gọi điện thoại cho bác sĩ, bác sĩ đến rất nhanh, sau khi kiểm tra xong, Cố Tử Mạt mới biết, Hứa phu nhân bị viêm phổi, kéo dài lâu như vậy, cho nên mới sốt cao lui.

      Bác sĩ số điều phải chú ý, truyền dịch cho Hứa phu nhân, lại kê ít thuốc.

      Hứa phu nhân được truyền dịch, rất nhanh liền có chuyển biến tốt, khi tỉnh lại, là năm giờ, thấy Cố Tử Mạt ở bên cạnh, hơi sửng sốt, liền ngồi dậy, Cố Tử Mạt đưa nước tới trước mặt của Hứa phu nhân, "Bác , ngài uống thuốc , khỏi nhanh hơn."

      Hứa phu nhân vội vàng cảm ơn, "Cám ơn ."

      Cố Tử Mạt lấy đơn thuốc của bác sĩ, đưa cho Hứa phu nhân, lắc đầu cái , "Bác , cần cám ơn, trước kia ở công ty nhà thiết kế Hứa vẫn thường chiếu cố cháu, cháu cám ơn bác còn kịp đấy." Sợ Hứa phu nhân có gánh nặngtâm lý, tùy tiện bịa đặt thân phận.

      Nhà họ Hứa suy tàn, cũng biết, chẳng qua ngờ,nhà họ Hứa lại có thể suy tàn đến mức độ này.

      Hứa phu nhân cởi bỏ áo gấm, mặc thứ quần áo tối giản nhất, ngã bệnh cũng còn tiền khám bệnh, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.

      Hứa phu nhân nghe như vậy, bởi vì sốt cao mà hốc măt sưng đỏ, hơi có chút ướt át, cánh môi động đậy nhiều lần, cũng ra câu gì, chỉ lặng lẽ uống thuốc.

      Hứa phu nhân uống thuốc xong, hơi nhìn bố cục căn phòng, khỏi hỏi, " , đây là nhà à?"

      Cố Tử Mạt chột dạ, cúi đầu, sau đó dối, "Đây phải nhà cháu, cháu chỉ là gia sư cho đứa bé của nhà này thôi, gần đây nhà này ra nước ngoài nghỉ phép, cháu đến trông nhà cho bọn họ, bác có thể yên tâm nghỉ ngơi lát, chờ bác khỏe, cháu lại đưa bác về nhà."

      dám để Hứa phu nhân ở lâu, chỉ sợ Lục Duật Kiêu đột nhiên trở lại, chạm mặt liền khó coi.

      "A, vậy tốt." Hứa phu nhân nghe như vậy, mới thở phào nhõm.

      Hứa phu nhân lại ngủ lát, nhiệt độ cũng dần dần bình thường, Cố Tử Mạt mới yên tâm, gọi chiếc xe tắc xi, tự mình đưa Hứa phu nhân về nhà.

      Nơi ở của Hứa phu nhân là Tứ hợp viện, trong hành lang vừa u vừa chật hẹp, Cố Tử Mạt sợ Hứa phu nhân đột nhiên ngất , liền từng bước đỡ Hứa phu nhân lên lầu.

      Sau khi thu xếp cho Hứa phu nhân xong, liền chạy tới siêu thị trong tiểu khu cao cấp khác bên cạnh mua chút thức ăn, đưa qua cho Hứa phu nhân.

      Sau đó cũng nán lại lâu, đặt đồ xuống, cáo từ rời .

      Hứa phu nhân lại từ phía sau gọi lại, xoay người, hỏi, "Bác , còn chuyện gì ạ?"

      Hứa phu nhân cười cười với , : "Cố tiểu thư, là làm khó rồi."

      Cố Tử Mạt nghĩ tới, Hứa phu nhân lại có thể nhận ra , "Bác , cháu..."

      Hứa phu nhân nhìn căn phòng u ám, hơi thở dài cái, " duy nhất con tôi thích, sao tôi lại nhớ nổi , haizzz, cũng làm khó dối nhiều như vậy để gạt tôi, còn tốt bụng đưa tôi về nhà nữa, nhìn tình hình nhà chúng tô ibây giờ, những người khác đều thích tới."

      Cố Tử Mạt hiểu Hứa phu nhân muốn gì, cúi đầu, lên tiếng.

      Lòng người dễ thay đổi, nhà họ Hứa suy tàn rồi, tự nhiên ai sẵn lòng thân cận. Trước kia Cố Trinh Trinh luôn miệng muốn theo đuổi Hứa Ngộ, tại nhà họ Hứa suy tàn, cũng phải là chạy trốn thấy tăm hơi sao.

      Hứa phu nhân nhìn Cố Tử Mạt, qua lâu, mới thốt ra câu, "Cố tiểu thư, cám ơn , tốt, năm đó là chúng tôi đúng, chúng tôi nên có cái loại thiên kiến bè pháiđó, cũng khổ cho và A Ngộ."

      Cố Tử Mạt nghẹn ngào, : "Bác , ngài đừng như vậy, đây đều là chuyện duyên phận, cưỡng cầu được." tới đây, dừng chút, nhìn về phía gian phòng của Hứa Ngộ, : " rất lâu cháu liên lạc với Hứa Ngộ, tại ấy vẫn tốt chứ?"

      "Nó ấy, gần đây vẫn luôn chạy bên ngoài, chịu ít tội, biết, thanh danh của cha nó tốt, rất nhiều đơn vị nghe được chuyện của nó, đều muốn nhận A Ngộ. Tính tình A Ngộ cũng bướng bỉnh, cho dù bên ngoài vấp phải trắc trở thế nào nữa, cũng muốn với tôi, ra tôi đều biết." Hứa phu nhân xong, xúc động, nhịn được liền chảy nước mắt.

      Cố Tử Mạt thấy thế, vội vàng tiến lên, rút mấy tờ khăn giấy ra đưa cho Hứa phu nhân lau nước mắt, khuyên giải an ủi : " khá hơn, bác , Hứa Ngộ là người có tài hoa, luôn có người thưởng thức ấy."

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Lúc chạng vạng, Cố Tử Mạt tới bệnh viện với Hứa phu nhân, đường về nhà, Hứa phu nhân cố ý lôi kéo Cố Tử Mạt rẽ vào chợ bán thức ăn, là muốn cảm ơn , muốn đích thân làm bữa cơm cho ăn.

      Cố Tử Mạt có chút cự tuyệt được, chỉ có thể theo sau Hứa phu nhân.

      Hứa phu nhân mua rất nhiều đồ ăn, cùng Cố Tử Mạt mang về Tứ Hợp Viện, lúc rửa rau, Cố Tử Mạt muốn tiến lên giúp tay, Hứa phu nhân thế nào cũng chịu, Cố Tử Mạt chỉ có thể đứng ở bên cạnh, thỉnh thoảng đơn giản hỗ trợ chút.

      Hứa phu nhân vẫn luôn hỏi thăm Cố Tử Mạt thích ăn gì, khẩu vị như thế nào.

      Nhưngkhi Hứa phu nhân rửa thức ăn xong, Cố Tử Mạt lại nhận được cuộc điện thoại của Đại Thiến.

      Nhận cuộc điện thoạinày xong, trong lòng côquá nhiều cảm xúc hỗn loạn, cũng kịp ăn thức ăn Hứa phu nhân chiêu đãi, liền vội vàng chạy thẳng về nhà.

      mở hòm thưđiện tử của mìnhra, quả nhiên thấy có thư mời của Michel Almairac gửi tới.

      đọc đọc lại nội dung trong thư ba lần hề bỏ sót chữ nào, tâm trạng lần lại hưng phấn hơn lần.

      Cho đến khi nghe được tiếng động cơ ô tô vang lên dưới lầu, tâm trạng của , nhất thời nguội lạnhkhông ít, xuống lầu, thấy Lục Duật Kiêu phong trần mệt mỏi trở về.

      Vẻ mặt mệt mỏi của , xem ra cũng như ý, nhưng lúc nhìn thấy , còn miễn cưỡng cong lên khóe môi, hỏi , " trở lại?"

      Sau đó, khi anhcúi đầu đổi giày, mới chú ý tới, có nhiều hơn đôi dép, liền hỏi , "Trong nhà có khách tới?"

      nín thở, suy nghĩ lại,trả lời, "Vâng, có khách, là mẹ Hứa Ngộ."

      "Hứa Ngộ?" Nghe được cái này tên, chân màycủa , nhíu lại theo phản xạ.

      tiến lên, giọng bình thường: "Đúng, mẹ Hứa Ngộ, bởi vì có tiền chữa viêm phổi, ngất xỉu ở đường, may là em phát kịp thời, hậu quả sau đó khó mà tưởng tượng nổi. Nhà họ Hứa sụp đổ, cuộc sống của mẹ con Hứa Ngộ rất như ý, thậm chí có thể , đặc biệt thê thảm, emđến nhà ấy chính mắt thấy cuộc sốngthê thảmcủa bọn họ, trong lòng em rất khó chịu. Bọn họ bi thống, đều là dokết quả cuộc đấu của vớiLục Minh Hàn, phải nên phụ trách với bọn họ sao?"

      nghiêm túc nghe xong lời của , giọng trầm xuống, "Tử Mạt, biết emthấy đau lòng, nhưng lời này thể như vậy, cha Hứa Ngộ, bản thân có tội, ông ta và Thanh bang cấu kết nhiều năm, còn liên quan đến rửa tiền, buôn lậu, đây đều là tội danhcó . có hành động của bọn , chuyện này cũng ở thế giấy thể gói được lửa, sớm hay muộn cũng bị tố giác,Tử Mạt, phải trái đúng saiở tại lòng người."

      Giọng của vững vàng, mạch lạc ràng, bào chữa cái gì cho mình, đồng thời cũng có chủ động gánh chịu cái gì.

      từ bỏ như vậy, mà lạnh lùng , "Đối với tổn hại của Hứa Ngộ, có thể nguỵ biện cho qua, vậy đối với Diệp Nhất Đóa! Diệp Nhất Đóa mất tích, mình ấy biết chạy chỗ nào, bây giờ là chết hay sống cũng biết! Từ Diệp Nhất Đóađã được cưng chiều mà lớn lên, ấy chỉ có mình, nếu bị làm sao, ai sẽchịu trách nhiệm! Lục Duật Kiêu, làm người nên quá ích kỷ!"

      "Tử Mạt —" gọi tên , giọng khàn khàn.

      đau buồn nhìn , đây là làm sao? Vì trả thù cho Hứa Ngộ sao?

      đau lòng Hứa Ngộ, cho nên chuyện làm việc cũng giống Cố Tử Mạt nữa sao?!

      Mỗi chữ ra, cảm thấy đáy lòng đau đớn đến cực hạn, thế nào cũng được ra lời.

      Lục Duật Kiêu chậm rãi bước lên trước, giữ chặt tay của , giọng càng lúc càng suy yếu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt rời, "Tử Mạt, emđừng nháo, cũng đừng lung tung, chúng ta làm việc, sau đó thảo luận vấn đềnày, có được ?"

      Lục Duật Kiêu cảm thấy anhlúc này, giống như dỗ dành đứa bé, nhưng biết dỗ kiểu gì.

      cũng đồng ý với , mà lạnh lùng , "Đề nghị buổi sáng của em, chúng ta tách ra, bây giờ em cần đồng ý của ."

      nghe lời tuyệt tình của , hổn hển thở mấy hơi, cự tuyệt , " có lý do gì!"

      "Em có lý do." , "Đại Thiến từng gạt em, gửi phần tác phẩm ở Cẩm Tú của em cho ân sư Michel Almairac, sau khiMichel Almairac nhận được, rất hài lòng với tác phẩm của em, ông ấy thịnh tình mời em, hợp tác điều hương với ông ấy, đối tượng là nhãn hiệuquốc tế hạng nhất, đây là cơ hộicủa em! Chỉ cần em hoàn thành tác phẩm này với Michel Almairac, em liền có thể lần thành danh, trở thành Điều Hương Sư cấp cao!"

      Người đàn ông nghe xong, vẻ mặt trở nên nặng nề.

      nhìn , tiếp tục , "Michel Al¬mairac là bậc thầy đỉnh cao, trong suy nghĩ của ông ấy, ông ấy cho là, nhân phẩm của Điều Hương Sư so với kỹ năng của Điều Hương Sư còn quan trọng hơn rất nhiều. Nếu như thanh danh của em hỏng rồi, em làm mất cơ hội lần này, cho nên, hãyđến trước mặt công chúng thừa nhận , người phụ nữ kia là — Lâm Yên Nhiên."

      " thể!" nặng nề .

      " thể, vì làm hại đến nghiệp của em, vì để cho tổn thương Hứa Ngộ, Diệp Nhất Đóa và những người khác, chúng ta chỉ có thể như vậy." xúc động .

      muốn nhìn thấy, nhiều người bị tổn thương hơn nữa, càng muốn nhìn thấy, bởi vì mà bị tổn thương.

      bên là thiên đường, bên là địa ngục, tất cả đều xem lựa chọn như thế nào.

      Người đàn ông gì, chỉ nhíu mày trầm tư, trán ngày càng nhăn tít lại, giống như buộc mình nghĩ ra biện phápvẹn toàn nhất trong thời gian ngắn!

      nhìn nữa, mà xoay người , "Buông tha , em buông tha, sao có thể buông tha."

      vẫn chưa được mấy bước, bị cánh tay mạnh mẽ kéo lại, lực lớn cuốn lấy , trực tiếp ép đến cái góc .

      Cố Tử Mạt bị Lục Duật Kiêu nắm cổ tay rất đau rất đau, còn chưa kịp phản ứng, liền bị đẩy tới vách tườnglạnh lẽo, theo sát đó là nụ hôn phô thiên cái địa môi của .

      Lục Duật Kiêuhoàn toàn cho chút thời gian để phản ứng lại, giữ chặt bả vai và eo của , bóp chặt chặt, hề buông lỏng chút nào, nụ hôn của kịch liệt nhưng cũng mang theo hỗn loạn có chương pháp gì.

      Cố Tử Mạt bị buộc mở to miệng, điều duy nhất có thể làm là tiếp nhận.

      Lưng của Cố Tử Mạt dựa lên mặt tường lạnh như băng, trước ngực là cơ thể rắn chắcnóng bỏng của Lục Duật Kiêu, hoàn toàn có đường cứu vãn.

      Cố Tử Mạt tránh thoát được, đồng thời cũng nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu của , có tiêu cự, mịt mờ như sương.

      cũng mê mang, cũng luống cuống, giống như chiếc thuyền lá lẻ loi, trôi dạt trong biển lớn vô biên vô hạn, có phương hướng, có điểm cuối.

      Cho đến cuối cùng, tia khí cuối cùng trong lồng ngực cũng bị cướp đoạt sạch , mới rời khỏi môi của , hai mắt mờ mịt, cứ kinh ngạc nhìn cônhư vậy.

      Sau khi Cố Tử Mạt hít thở khí lại được, dồn dập thở mấy cái, lúc này lồng ngực mới coi như dễ chịu.

      giây tiếp theo, người đàn ông trằn trọc tựa đầu lên đầu vai của , giống như thoát lực vậy.

      Cố Tử Mạt bị động tác của hù dọa đến cả kinh, cho là còn muốn làm cái gì, nhưng cảm thấyhô hấp nóng ẩm của phả lên gáy mình, thân thể vốn căng thẳng lúc này mới tỉnh táo lại.

      "Duật Kiêu." dám đụng vào , chỉ có thể gọi tên của , gần như cầu xin hỏi , "Chúng ta hảo tụ hảo tán, có được ?"

      lắc đầu, trầm mặc.

      do dự chút, khe khẽ đẩy , giọng nghẹn ngào, "Em cũng thể làm gì, bây giờ cả , cũng muốn épem sao? nên ép em."

      Lục Duật Kiêu cũng kinh ngạc, lát sau, lắc đầu, " muốnépem, chỉ muốn dồn ép bản thân mình."

      "Đừng ." quay đầu : "Cứ như vậy , lòng em quyết."

      đẩy đến chỗ vách tường, sau đó nhìn , từ từ xoay người rời .

      Người đàn ông sững sờ lúc lâu, nhìn xa, chậm rãi lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, gọi cho Hứa Ngộ, "Là tôi."

      ...

      *

      Nửa năm sau —

      máy baytrở về nước, Cố Tử Mạt vừa lên máy bay, hơi chợp mắt lát, ngủ.

      Chẳng qua ngủ chưa được nửa đường, bừng tỉnh, giống như mơ thấy cơn ác mộng nào đó, sắc mặt vô cùng hoảnghốt.

      ra cũng phải ác mộng, chỉ là mơ thấy Lục Duật Kiêuđang hôn , liền lập tức tỉnh lại, sau đó buồn ngủ nữa.

      ngơ ngác mở mắt, nhìn bầu trời đêm bên ngoàicửa sổ nhỏcủa máy bay, sững sờ mất hồn.

      có khỏe ? Chắc bây giờ ở nước Mĩ rồi.

      Nghe Đại Thiến , Lục Duật Kiêucạnh tranh kinh tế vớiLục Minh Hàn, thắng trận, mà sau trận thắng này, cũng về nước nữa.

      Có lẽ sau chuyện kia, thừa nhận thân phận người nhất của Lâm Yên Nhiên, nhân tiện cũng thừa nhận Lâm Yên Nhiên luôn rồi.

      suy nghĩ miên man, nhưng cũng bởi vì suy nghĩ đến mức quá mệt mỏi, mơ mơ hồ hồ lại chìm vào giấc ngủ.

      Máy bay hạ cánh, nghe đượctiếng thông báo, Cố Tử Mạt liền thể chờ đợi đứng lên, cầm đồ đạc của mình, vội vội vàng vàng xuống máy bay.

      Lúc Cố Tử Mạt ra từ sân bay, cẩn thận đụng vào người, với người kia câu, " xin lỗi." Liền đến khu chờ taxi.

      Khi ngang qua đường, Cố Tử Mạt bị chiếc Porsche cản lại, lùi về phía sau hai bước, nhường đường cho chiếc Porschekia.

      Vậy mà chiếc Porsche lại có chạy , ngược lại bóp còi hai tiếng, Cố Tử Mạt vừa cau mày, liền nghe được trong trong chiếc xe kia, truyền đến giọng quen thuộc, "Tử Mạt?"

      Cố Tử Mạt dừng bước, nghi hoặc quay đầu lại, thấy người ngồitrongchiếc Porsche, nhíu nhíu mày, mới cất tiếng, "Hứa Ngộ, sao lại ở đây?"

      " vừa công tác về, đúng lúc thấy em, có duyên." xong, Hứa Ngộ xuống xe, tay cầm hành lý cho Cố Tử Mạt, tay khác mở cửa xecho , " thôi, tiễn em đoạn đường."

      Cố Tử Mạt do dự chút, nhưng hành lý của mình đều ở trong tay , có cách nào từ chối được, liền gật đầu cái, khom người lên xe.

      Cố Tử Mạt cho Hứa Ngộđích đến của mình, ngậm miệng, thêm gì nữa.

      Hứa Ngộvừa vịn tay lái, vừa nghiêng mắt nhìn , : "Tác phẩm của em và thầy Michel Almairac, rất thành công, chúc mừng em, bây giờ tác phẩm của hai người, được truyền thông trong nước tung hô nhiệt liệt, em cũng coi như nửa danh nhân rồi."

      "Cám ơn. Em hoàn thành được giấc mộng của em, rất có cảm giác thành tựu." Lời chúc mừng như vậy, ở nước ngoài, được nghe dưới mười lần, nhìn phối trí bên trong xe củaHứa Ngộ, nhịn được hỏi , " thế nào rồi?"

      Hứa Ngộ vỗ vỗ tay lái, "Rất tốt, Đông Sơn tái khởi, cũng rất có cảm giác thành tựu."

      "Cũng chúc mừng ." chúc mừng lại .

      Năm đó từng với Hứa phu nhân, nhất định Hứa Ngộ có ngàynày, quả nhiên, Hứa Ngộ làm Hứa phu nhân thất vọng, cũng làm thất vọng.

      Nghĩ như vậy, khỏi cúi đầu, mím môi cười.

      Chiếc xe yên tĩnh chạy đến cửa chung cư Cố Tử Mạt , Cố Tử Mạt mở cửa xuống xe, xoay người, vừa định câu hẹn găp lại vớiHứa Ngộ, lại thấy Hứa Ngộ cũng xuống xe.

      " đưa em lên." Sau khi Hứa Ngộ mở cốp xe, lấy hành lý của Cố Tử Mạt để ở bên trongra.

      Giọng của rất vững vàng, nhìn thẳng vào mắt Cố Tử Mạt, trong ánh mắt cũng lẫn bất kỳ tạp chất.

      " cần." Cố Tử Mạt cười khách sáo từ chối, đưa tay muốn kéo vali hành lý của mình.

      Hứa Ngộ ngăn côlại, hai mắt rũ xuống, sắc mặt đổi, chỉ dừng lại hai giây, hề lên tiếng,mà cất bước thẳng vào trong chung cư.

      Cố Tử Mạt đứng ở cửa chung cư, nhìn bóng lưng Hứa Ngộ, im lặng lát, mới cất bước theo.

      Hứa Ngộ ấn thang máygiúp , cửa thang máy mở ra, bỏ hành lý của vào, mới mở miệng , "Lên ."

      Cố Tử Mạt nhếch khóe môi, , "Hẹn gặp lại."

      Hứa Ngộ gật gật đầu, gì.

      Cửa thang máy mở ra, Cố Tử Mạt vào.

      vừa định ấn nút đóng cửa thang máy, Hứa Ngộ đứng ở bên ngoài thang máy lại cất tiếng, gọi câu, "Tử Mạt."

      Động tác tay của Cố Tử Mạt ngừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Ngộ.

      Ánh mắt dịu dàng của người đàn ông, đen nhánh sáng ngời trước sau như , bình tĩnh nhìn khuôn mặt của , hề có ý mở miệng.

      Cố Tử Mạt cảm thấyánh mắt của Hứa Ngộhơi kỳ lạ, nhưng lại được kỳ lạ ở chỗ nào, nhíu nhíu mày, "Sao vậy?"

      Hứa Ngộ vẫn nhìn chằm chằm Cố Tử Mạtnhư cũ, lúc lâu sau, mới giật giật môi, kéo ra nụ cười, " có việc gì, lên ."

      Cố Tử Mạt tiếp tục lên tiếng, đóng cửa thang máy.

      Ánh mắt sáng ngời của Hứa Ngộnhìn chằm chằm vào cửa thang máytrước mặt, từng chút từng chút khép lại, hoàn toàn ngăn cách với gương mặt của Cố Tử Mạt, mới chậm rãi móc điếu thuốc trong túi ra, chậm rãi châm.

      Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, từ từ hít hơi, thở ra vòng khói, ánh mắt của trở nên có phần thâm trầm sâu lắng.

      Rất nhanh, dập tắt thuốc lá trong tay, ném vào thùng rác bên cạnh.

      nhìn cánh cửa thang máy bóng loáng như gương, bên phản chiếu hình ảnhcủa mình.

      Vẫn dịu dàng tuấn nhã như xưa, giống nhưmột công tử văn nhã, mặc âu phục giày da, khí chất hiên ngang, nổi bật xuất chúng biết bao.

      Nhế nhưng lại nhìn thấy linh hồn của mình, từ từ mục nát, tươi đẹp như trước kia được nữa.

      Hứa Ngộ trước kia, sớm chết rồi, trải qua nhiều mưa giónhư vậy, lên lên xuống xuống, nhìn hết lòng người hay thay đổi, tình người ấm lạnh, trái tim của , cứng ngắc như đá.

      Hôm sau, tạp chígiải trí, đăng tin tức.

      Tổng giám đốc của công ty Hứa thị đêm khuya xuất ở sân bay, đón vị hôn thê, chuyện tốt hư hư thực thực sắp tới gần.

      Còn kèm theo tấm ảnh chụp, địa điểm chụp là trước cửa chung cưcủa Cố Tử Mạt, ảnh Hứa Ngộ đưa Cố Tử Mạt vào, còn có ảnh Hứa Ngộmột mình từ chung cưđi ra.

      Phía dưới còn viết, thời gian Hứa Ngộnán lại ở trong đó rất lâu, trong thời gian đó xảy ra chuyện gì, làm cho người ta phải suy đoán mơ màng.

      Dĩ nhiên, nội dung làm người ta chú ýnhất, còn là tên của vị hôn thêkia, chính là Cố Tử Mạt mà thời gian gần đây nổi tiếng, vì hợp tác vớiMichel Almairaclàm ra sản phẩm nước hoa tuyệt thế.

      Nhà điều chế nước hoa cấp cao hiếm có trong nước!

      Hôm đó cổ phiếu của xí nghiệp Hứa thị, có xu thế tăng cao, được phần đông người trong giới coi trọng.

      Mà đồng thời, có ít người cảm thán thổn thức, Hứa Ngộ lại có thể trong thời gian ngắn đông sơn tái khởi*, là hiếm thấy.

      *Đông sơn tái khởi: Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức song ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Về sau Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc theo ngôn ngữ nay đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng nghiệp.

      Cũng có vài người hoài nghi, theo như người biết chuyện ,lúc Hứa Ngộmới bắt đầu gây dựng nghiệp, nhận được khoản đầu tư thần bí, chính nhờ khoản tiền này, hỗ trợ ta những bước đầu tiên.

      Người sống tại thành phố này, phần lớn đều đọc được tin tức này.

      Đương nhiên bao gồm cảDiệp Nhất Đóa, vào lúc ăn sáng, tiện tay cầm lên tờ báo thương mại bàn, tùy ý lật xem chút, liền thấy mẩu tin tức này.

      nhìn chằm chằm tin tức lúc lâu,ném tờ báo lên bàn, lập tức mua vé máy bay đến nước Mỹ.

      ...

      *

      bộ váy đuôi cá, có trang sức lộng lẫy, chỉ có cảm giác lập thể tầng tầng lớp lớp, càng lộ đường cong yểu điệu thướt tha của Cố Tử Mạt.

      bước nhàng, vừa định về phía hội trường cùng Đại Thiến, nghe được điện thoại di động rung cái.

      Cố Tử Mạt vội vàng kéo Đại Thiến dừng bước, kiểm tra tin nhắn.

      Dãy số xa lạ, nhưng mà nội dung, lại đâm vào mắt .

      Bên viết — Tử Mạt, em nghĩ thông suốt rồi, em muốn lấy thân phận con ruột của Mạnh Nhị đến trang viên Billy Foshan, em muốn vạch trần mưu của bọn họ, chị phải chờ em, lúc này, chị ngàn vạn lần được ở bênHứa Ngộ!

      lập tức nghĩ đến Diệp Nhất Đóa, vội vàng gọi lại cho số điện thoại đó, nhưng trả lời , lại là giọng nữ máy móc lạnh lẽo, thể kết nối đượcvới chủ thuê bao.

      Đại Thiếnquay lại kéo , "Cậuđã đồng ý tới với mình rồi, thể lật lọng được."

      "Mình..." luống cuống, chỉ có thể lo sợ cầm điện thoại, theo Đại Thiến vào hội trường.

      Cố Tử Mạt có tâm , sau khi tiến vào, liền cầm ly rượu đến góc khuất, tìm chỗ tương đối yên tĩnh ngồi xuống.

      Nhưng điều làm kỳ quái là, hềkhoa trương, hơn nữa vừa trở về nước, nhưng những người tới tham gia tiệc rượu, đều thỉnh thoảng liếc nhìn hai cái, sau đó xì xào bàn tán chuyện gì đó.

      Trong lòng sinh nghi, khó chịu vào toilet, đường, lại đúng lúc bắt gặp Hứa Ngộ trò chuyện với người đàn ông trung niên hơi mập.

      Là Hứa Ngộlên tiếng gọi , "Tử Mạt."

      Cố Tử Mạt quay đầu, thấy Hứa Ngộ, liền đứng lại, gật đầu cái, "Hứa Ngộ, cũng ở đây à."

      Gần như là cùng lúc, cảm nhận được ánh mắt của người đàn ôngbên cạnhHứa Ngộ, nhìn khiến cả người cực kỳ thoải mái.

      Đáy lòng có chút chán ghét, cho nên liền tìm cái cớ, vớiHứa Ngộ, "Hứa Ngộ, Đại Thiến tìm em, em trước."

      Hứa Ngộ gật đầu cái, giữ Cố Tử Mạt lại.

      Cố Tử Mạt vội vàng gật đầu, trực tiếp quay gót rời .

      Trong nháy máykhi xoay người kia, ràng nghe thấy người đàn ông trung niên vớiHứa Ngộ, " Hứa là có phúc lớn, có mộtvị hôn thê như hoa như ngọc như vậy."

      Vị hôn thê?

      Hứa Ngộ muốn kết hôn sao?

      Đáy lòng Cố Tử Mạt tràn ngập tò mò, liền quay đầumột chút, nhưng thấy nàogần xung quanh Hứa Ngộ.

      Mới vừa nhấc chân , liền đụng vào Đại Thiến.

      Đại Thiến thấy dáng vẻ mất hồn mất víacủa , "Tử Mạt sao cậu lại thế này, đọc tin nhắn liền trở thành bộ dáng này, trạng thái tối nay của đúng là kém. Aizzz, cậu vừa về nước, có thể còn chưa thích ứng được với bầu khí như thế này, để mình mang cậuđi thích ứng." xong, Đại Thiến nhiệt tình kéo về phía trước.

      Sao có thể chịu chứ, vội vàng giữ tayĐại Thiến lại, "Đừng mà..., Đại Thiến, hôm nay e rằng trạng thái của mình tốt, thích hợp với loại giao tiếp xã giao này, cậu vẫn nên tự chơi mình ."

      lo lắng cho Diệp Nhất Đóa, sao có thể yên tâm.

      mình ra hội trường, suy nghĩ chút, nhấn số gọi choBùi Dực.

      Lẳng lặng đợi trong chốc lát, cuối cùng bên kia cũng bắt máy, quá sốt ruột, nên chờ cho đối phương vừa bắt máy, vội , "Bùi Dực, Diệp Nhất Đóa muốn đếnnhà họ Lục, ..."

      còn chưa hết, liền bị Bùi Dực ngắt lời, "Tôi biết, tại bên này rối tinh lên rồi, tôi cũng rất loạn, cần tới làm loạn thêm! Haizzz, tôi quá thảm, cúp!"

      Đầu kia đợi thêm gì, nhanh chóng cúp điện thoại.

      Cố Tử Mạt nhìn màn hình điện thoại di động, đáy lòng sáng tỏ.

      Đại Thiến thấy thế, cũng ép buộc , siết cổ taycô : "Trạng thái của cậu tốt, mình thể bỏ lại mình cậu, chúng ta cùng thôi."

      Hai người đồng loạt ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy đoàn người vào bên trong, rất khéolại đụng phải, còn đụng phải người quen nữa.

      Đại Thiến nhìn người tới, vội vàng cẩn thận kề tai với Cố Tử Mạt, "Còn nhớ sóng gió lần đó , Ninh Uyển chết sống đóng cửa ra, chỉ phái người đại diện truyền lời, thực tế ta bị vợ cả của phú thương hải ngoại nào đấy đánh, lúc ấy thiếu chút nữa bị hủy dung rồi, may vịphú thương hải ngoại đó cũng đáng tin, tháng sau quả quyết ly hôn, chính thức cưới Ninh Uyển."

      "A, mình biết rồi." Cố Tử Mạt vừa đáp lời, liền thấyNinh Uyển đứng trước mặt .

      "Cố Tử Mạt, lâu gặp." Ninh Uyển đưa bàn tay thon dài ra, ý bảo bắt tay.

      Cố Tử Mạt cũng rất có phong độ bắt lấy, " lâu gặp, khí sắc củacô cũng tệ, xem ra sống rất tốt."

      Ninh Uyển cười, "Sắc mặtcủa cũng tồi."

      Hai người phụ nữ, từ đầu đến cuối, đều chỉ vào câu xã giao, để nâng đối phương.

      Cuối cùng, vẫn là có người nhắc nhở Ninh Uyển, thời gian có chút gấp, lúc này Ninh Uyển mới phục hồi tinh thần lại, với Cố Tử Mạt: "Hôm nào có chuyện vui, viết thiệp mời cho tôi, tôi nhất định đưahậu lễ đến."

      Cố Tử Mạt nghe ra có chút ý vị, cau màylại, "Chuyện vui của tôi?"

      Ninh Uyển cười duyên nghiêng người qua, quay đầu lại, vỗ bả vaicủa Cố Tử Mạt, ghé sát vào tai Cố Tử Mạt : "Xem ra còn chưa biết, vậy xem ra sau này rẽ có kinh hỉ rồi."

      xong, Ninh Uyển nhanh chóng vào trong hội trường.

      Cố Tử Mạt đứng tại chỗ, vô cùng buồn bực, mãi vẫnkhông nghĩ ra nguyên nhân vì sao.

      *

      Nhà họ Lục thực rối loạn, rối thành nùi, nợ trước nợ sau cùng tính lượt, thể loạn.

      Lâm Yên Nhiên rơi nước mắt đứng trước mặt Lục Hoài Nam, vừa khóc vừa , "Bác trai, Minh Hàn...Minh Hàn chính là tên cầm thú, ta chính làđại ca của Thanh bang, cháu phát bí mật của ta từ rất lâu rồi, nhưng anhta quá độc ác, dùng mọi phương pháp để cho cháu ra."

      đến đoạn sau, Lâm Yên Nhiên khóc thành tiếng.

      Con mắt Lục Minh Hàn như nứt ra, bước dài đến trước mặt Lâm Yên Nhiên, bàn tay nắm lấy cằm Lâm Yên Nhiên, giọng lạnh lùng, "Con điếm này! Tôi đối với tốt như vậy, còn ban cho quả thận khỏe mạnh, lại dám bán đứng tôi!"

      "Tốt? còn dám đối tốt với tôi, đến việc khác, mà ngay việc mỗi lần thân mật với tôi... Tôi cũng thấy ghê tởm muốn nôn rồi, anhcó biết mình chính là con quái vật , làn da người xấu như vậy, mỗi lần sau khi thân mật với , tôi cũng chỉ có thể cảm thấy ghê tởm." Lâm Yên Nhiên bị giữ cằm, chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng, giọng của vỡ vụn, nghe càng lộ vẻ thê lương.

      " — Đồ điếm!" Lục Minh Hàn vô cùng tức giận, dùng sứcmột cái, liền quăng cả người Lâm Yên Nhiên ra xa hai mét.

      "A —" Lâm Yên Nhiên bị đau, kêu lên thảm thiết.

      Lục Duật Kiêu thấy thế, để vệ sĩ trong nhà ra tay, bắt Lục Minh Hàn lại, cũng dẫn cậu ta xuống, lúc này mới tới bên cạnh Lục Hoài Nam, : "Cha, lây dính với giới xã hội đen rồi, đứa em trai này của con, sợ rằng có cách nào trở thành gia chủ của nhà họ Lục nữarồi."

      Lục Hoài Nam nhắm lại mắt, nặng nề : "Là do ta từ quá nuông chiều nó, khiến cho mẹ con bọn họ có dã tâm cỡ này." xong, ông quay đầu nhìn về phía Mạnh Nhị, "Nhị, tôikhông thể cho bà tình mà bà mong muốn, nhưng tôi biết, bà thích theo đuổi loại cảm giác cao cao tại thượngđó, cho nên tôicho bà vị trí vợ cả, tôi cũng biết con của bà thích kinh doanh, thích tiền bạc, cho nên từ tôi bồi dưỡng đầu óc kinh doanh cho nó, tôi sợ người ngoài chế giếuLục Hoài Namtôicó đứa con trai quái vật, thường dẫn nó theo bên người, còn giao hàng loạt tập đoàn công ty vào tay nó, tại sao những thứ này, cũng thể thỏa mãn các người."

      Mạnh Nhịhổ thẹn cúi người, dám nhìn Lục Hoài Nam cái, giọng lên án, "Trước khi ông ở cùng với tôi, từng với tôi, trong lòng ông chỉ có mình Lâm Nhược Thủy, tôi chuẩn bị tâm lý tốt, trong lòng cũng cân bằng, nhưng tại sao, tại sao ông để tôi phát , ông cũng đem tình cho Văn Gia! Từ lúc tôi biết ông Văn Gia, tôi bắt đầu căm giận, tôi cảm thấy công bằng, vốn dĩ tôi có thể nhận được nhiều hơn. Nhưngđến bây giờ tôi cũng , tại sao... Tại sao ông Văn Gia, lại ly hôn với ta."

      Trong lòng Lục Duật Kiêusợ hãi, ánh mắt sắc bén bắn về phía cha mình, lần đầu tiên nghe được nội tìnhnhư thế, vậy , nguyên nhân cuối cùng là gì!

      Lục Hoài Nam ho khan vài tiếng, mới , "Tôi có tình cảm với Văn Gia, nhưng tôi hiểu, tình cảm của tôi với Văn Gia, trước sau vẫn thua kém Nhược Thủy, Nhược Thủy thành quá khứ, quá khứ vĩnh viễn là tốt đẹp nhất, Văn Gialại giống. Tôihiểu Văn Gia, thứ bà ấy muốn có được, nhất định phải có được trọn vẹn, nhất định phải làm cho món đồ này thuần túy và tinh khiết, nhưng mà tôi lại làm được. Sau này tôi mới biết, bàấy từng có người theo đuổi, vẫn giữ vững lời thề cả đời lập gia đình vì bà ấy, sau khi tôi gặp người kia, quyết định buông tayVăn Gia. Sau đó, Văn Gia gả cho người đó, cuộc sống cũng coi như hạnh phúc, ít nhất so với ở lại nhà họ Lục, hạnh phúc hơn nhiều."

      Mạnh Nhị nghẹn ngào lắc đầu, "Bởi vì ông tôi, ông liền hy sinh tôi, cho tôi , đổi lại cho tôi những thứ khác, ông tàn nhẫn."

      Lục Hoài Nam khoát tay, "Nhị, ra từ giây phút bà trở lại, tôi đãbiết, bà có đứa con như vậy rồi." xong, Lục Hoài Nam quay đầu nhìn về phía Diệp Nhất Đóa đứng bên cạnh Bùi Dực, khen ngợi, "Đứa con này của bà, rất giống bà trước kia, là tốt, chẳng qua sau này, bàđã thay đổi."

      Mạnh Nhị che mặt, khóc nức nở : "Tôi sai rồi, tôi nên, tôi..."

      "Đều qua, nên đến đến, nên thôi." Lục Hoài Nam xong, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó dặn dò Lục Duật Kiêu: "Cha chỉ còn lại đứa con trai là con, chuyện phía sau, con tới xử lý ."

      "Vâng." Lục Duật Kiêu đồng ý.

      Mọi chuyện kết thúc, luật pháp có thể trừng trị tốt tất cả.

      Lục Duật Kiêu hết bận, lên lầu, còn chưa vào thư phòng, nghe được phía sau có người gọi , "Minh Tuyên."

      Lục Duật Kiêukhông biến sắc lập tức quay đầu lại, đứng cách đó xa, là Lâm Yên Nhiên mặc bộ quần áo ngủ.

      "Em còn chưa nghỉ ngơi, em bị thương, phải nghỉ ngơi nhiều hơn." Lục Duật Kiêuđứng nghiêm trước cửa thư phòng, gương mặt buộc chặt, giọng cũng hết sức khách sáo.

      Lâm Yên Nhiên nghe được , nhìn nét mặtcủa , cổ họng khô khốc, nửa ngày mới ra được.

      cười khẽ, làm ra vẻ điềm nhiên như có việc gì, "Vừa định rót cốc nước..., sau đó liền nhìn thấy , trong nhà ít nhiều người, em cảm thấy rất quạnh quẽ, Minh Tuyên, luôn ở bên cạnhem,đúng ?"

      " , Tử Mạt còn chờ tôi." trả lời.

      câu đơn giản, lại dường như đưa Lâm Yên Nhiên vào trong địa ngục.

      kinh ngạc lúc lâu, giống như bị người ta điểm huyệt, sau đó mới làm dịu vẻ mặt, : "Minh Tuyên, đừng đùa nữa, trước kia phải hứa hẹn với em, luôn ở bên em, em cũng đứng ra vạch tội Lục Minh Hàn giúp , sao có thể..." cắn môi, ra cái đó, "Lật lọng?"

      Trong con ngươi của người đàn ông có ánh sáng thoáng qua, nặng nề : "Yên Nhiên, đó là giả, là thủ đoạn của tôimà thôi, tôi lừa em."

      "...Sao có thể..." Lâm Yên Nhiên cắn môi, ra được cái gì.

      thể dùng khẩu khí nặng nề, còn trông chờ cưới , thể gây gổ với .

      là người thừa kế duy nhấtcủa nhà họ Lục, sau này là thiếu phu nhânduy nhấtcủa nơi này.

      Người đàn ôngnghĩ đến cái gìbỗng cười lên tiếng, "Tại sao tôi có thể đê tiện như vậy à? Tôiđê tiện, đây đều là Lục Minh Hànép tôi, ta so với tôi còn đê tiện hơn, tôi chỉ tham khảo chút đê tiện của ta mà thôi, vì muốn nhanh chóng ở cùng chỗ vớiTử Mạt, tôi thể hy sinh chút khí tiếtcủa mình, bỏ qua chút nguyên tắc của mình."

      Lâm Yên Nhiên hít hơi dài, sauđó cười thành tiếng, giọng trầm, "Tử Mạt Tử Mạt, trừ ta ra còn biết cái gì? Tại sao lại có thể tàn nhẫn với em như vậy? Minh Tuyên, biết tình của em với tuyệt đối hề ít hơn ta!"

      Lục Duật Kiêu mím môi, nhìn thẳng Lâm Yên Nhiên, tránh né.

      Lâm Yên Nhiên lắc đầu, vẻ mặt thê lương, "Chẳng lẽ phải chờ đến khi em chết, mới có thể hồi tâm chuyển ý sao?"

      Người đàn ông vẫn ung dung thản nhiên, từ từ mở cửa thư phòng ra, mới lạnh lẽo , " có tư cách đến chữ chết kia, tôi điều tra ràng, tất cả đều là mưu của ."

      Lâm Yên Nhiên lùi về sau bước, dám nhìn vào ánh mắt của Lục Duật Kiêu, chỉ mực phủ nhận, "! Minh Tuyên, em mưu gì, em cam tâm tình nguyện chết vì !"

      "Rốt cuộc tôi có oan uổng cho ... Trong lòng tự hiểu ." Giọng điệu của Lục Duật Kiêu bình tĩnh vô ba, có chút tình cảm nào, "Lần đầu tiên, tính toán thời gian y tá kiểm tra phòng, trước đó liền cắt cổ tay, lần thứ hai, trước khi cha tôi tới thăm , cố ý bò lên ban công, còn cố ý giả bộ ngã bất tỉnh, những chuyện này, phải làm, còn có thể là ai!"

      Lâm Yên Nhiên nghe xong, mặt như màu đất, từng bước lùi về phía sau, lùi đến vị trí lan can, buồn bã , "Minh Tuyên, đối với em, chẳng lẽ chút tình cảm nho nào ư, em như vậy, cũng chịu chia cho em chút."

      Lục Duật Kiêu quay đầu, : "Những thứ này đều quan trọng, rất nhanh tôi cưới Tử Mạt, chờ sau khi chữa khỏi vết thương, có thể suy tính rời khỏi nơi này."

      "Em..."

      đợi thêm gì, Lục Duật Kiêu liền vào thư phòng, đóng cửa, thèm nghe câu chữ nào của Lâm Yên Nhiên nữa.

      *

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :