1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lục thiếu cưng vợ tận trời - Đào Y

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 063: Lục Duật Kiêu bị cảnh sát bắt!

      Hà Ân Chính vừa nghe thấy Cố Tử Mạt như vậy, cho là dao động rồi, trong lòng mừng rỡ, buông lỏng tay ngay lập tức, nâng hoa lên cho .

      Mắt đẹp của Cố Tử Mạt chuyển cái, cầm lấy bó hoa, thừa dịp Hà Ân Chính phòng bị, đập ngay lên đầu Hà Ân Chính, hung dữ , " có cửa đâu! cút ngay! Đừng có đến ghê tởm tôi! Ăn đồ thừa là thói quen của Cố Trinh Trinh, tuyệt đối phải là thói quen của Cố Tử Mạt tôi!"

      Hoạt động hàng ngày của Hà Ân Chính, chính là vẽ những bức tranh hạng hai, làm các sản phẩm điêu khắc hạng ba, hoàn toàn chính là cậu ấm chơi bời lêu lổng, bình thường chú ý rèn luyện, tại lại ở tư thế quỳ, muốn phản kháng lại cũng hơi khó khăn.

      Đối với đánh đập của Cố Tử Mạt, ta gần như thể chống đỡ được, chỉ có thể ôm đầu, "Tử Mạt, có chuyện gì từ từ , chuyện là tốt rồi."

      " cái rắm!" Đại Thiến lợi dụng đúng cơ hội, tiến lên đạp ngay cho Hà Ân Chính đạp, rút cành mận gai lưng ta ra, quật trận lên người Hà Ân Chính, "Đồ đàn ông cặn bạ, tên đàn ông thối tha, hôm nay tôi khiến về!"

      Cành mận gai thứ thiệt, phía mang theo gai nhọn, ghim lên người Hà Ân Chính phải ô ô kêu loạn, gào khóc thảm thiết cầu xin tha thứ trận.

      Đại Thiến cũng ra tay hết sức, quật mấy cái, mà cành mận gai lại bị đứt, Đại Thiến thấy cành mận gai đứt đôi, ném mạnh cành mận gai ra ngoài cửa, "Sợi gai này chất lượng kém như vậy, cũng thối nát giống như vậy! Ôm đầu! Lăn ra ngoài như quả bóng !" Dứt lời, lại đá thêm đá nữa!

      Vì vậy trện đánh đập cũng kết thúc, Hà Ân Chính ôm đầu, cả người chật vật chịu nổi, Cố Tử Mạt nhìn vẻ nhếch nhác của ta, luôn có loại cảm giác ‘ năm đó mắt chó đui mù ’, vứt bó hoa trong tay bị giày xéo rách nát chịu nổi ra bên ngoài, nhíu mày, "Ngựa hay ăn lại cỏ cũ, Hà Ân Chính, vẫn nên giữ lại mặt mũi cho mình ."

      Hà Ân Chính cũng phải là kẻ ngu, tự nhiên biết Cố Tử Mạt là mắng ta biết xấu hổ, bị đánh đến mức thảm hại, cho dù ta rất giận dữ, cũng chỉ có thảm hại mà chạy thôi.

      Nhìn cánh hoa hồng màu đỏ chót đầy đất, Cố Tử Mạt than thở tiếng, quay người cầm lấy cây chổi, quét dọn, mắt thấy, tâm phiền.

      Đại Thiến khoanh tay nhìn động tác của , bất thình lình , "Cậu bị muộn giờ làm rồi."

      Bất giác Cố Tử Mạt khẽ ném cây chổi, cầm ngay túi xách lên chạy ra ngoài.

      Nhanh chóng vội vàng, cuối cùng tới công ty mỹ phẩm Cẩm Tú, người của Tần Khôn rất có năng lực, vừa vào cửa, có người hướng dẫn làm thủ tục nhận chức, cả buổi sáng, đều làm quen với công ty thôi.

      Phòng điều hương của ở lầu hai, theo lý thuyết, lầu hai rất dễ dàng bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn ở bên ngoài, mà công việc điều hương lại cần Điều Hương Sư hết sức tập trung để tưởng tượng ra hương vị, cho nên việc bố trí phòng điều hương tại lầu hai, hình như cũng phải là lựa chọn tốt.

      Nhưng, khi nhìn từ bên cửa sổ thủy tinh xuống dưới, nhìn những cặp đôi muôn hình muôn vẻ từ trong tiệm áo cưới phía đối diện cùng trong quán cà phê ra ngoài, hiểu được phân nửa rồi.

      Nhìn những cặp đôi nhau lãng mạn ấm áp này, dễ có linh cảm hơn.

      đại khái ngắm qua vài lần, lại thấy hình như ở dưới lầu có người thang máy lên, có tâm tình xem, liền kéo rèm cửa vào, xoay người xem những nguyện liệu điều hương được chuẩn bị trong phòng điều hương.

      Xem được lúc, nghe được trận tiếng đập vỡ thủy tinh, tiếng vang đó, hình như đến từ —— ngoài cửa sổ!

      buồn bực vén rèm cửa lên nhìn, suýt chút nữa bị chấn kinh rớt mất cằm!

      Giờ phút này, Hà Ân Chính ngồi ở trong lan can thang máy, tay nâng bó hoa hồng tươi, nháy mắt với , hình như là muốn mở cả cửa sổ ra.

      Dọc theo thang máy là bức tranh chữ, bong bóng màu hồng cũng tung bay theo gió, trừơng hợp này vốn chỉ nên xuất trong phim tình cảm lãng mạn, sau khi Cố Tử Mạt nhìn thấy lại cực kỳ chán ghét, điều khiến chán ghét nhất chính là hàng chữ dọc bức tranh chữ —— sai lầm rồi, gả cho ... em!

      Càng đáng sợ hơn là, Cố Tử Mạt nhìn qua cửa sổ thủy tinh, thế nhưng nhìn thấy bên ngoài có từng đám từng đám người chạy về phía bên này, đều hiếu kỳ muốn đến xem kịch vui .

      Thời đại toàn dân giải trí, thậm chí có người còn lấy điện thoại di động ra để quay video nữa.

      Cố Tử Mạt có cách nào trốn tránh, chỉ có thể kéo cửa sổ ra, thử khuyên can Hà Ân Chính, " muốn trở thành đầu đề của các báo, nhanh chóng về , mặt mũi cũng bị hành động của vứt hết thôi!"

      "Tử Mạt, chỉ cần em đồng ý lời cầu hôn cuả , về ngay." Hà Ân Chính vừa thấy Cố Tử Mạt ló ra, vội vàng lấy chiếc nhẫn trong túi ra, nắm lấy ngón tay Cố Tử Mạt, muốn đeo chiếc nhẫn lên.

      ghét bỏ đẩy tay ta ra, "Vĩnh viễn cũng thể nào! Nằm mơ ! Hà Ân Chính, ở đây vứt bỏ mặt mũi của nhà họ Hà là việc của !"

      Nhưng Hà Ân Chính vẫn thèm để ý, giơ bó hoa hồng trong tay lên, xoay người, phất tay với đám người ở phía dưới hô to lên, "Cố Tử Mạt, em, muốn em làm vợ của , làm con dâu của nhà họ Hà!"

      "Chàng trai, rất dũng cảm, chúng tôi ủng hộ ." Phía dưới lập tức có bác phụ họa theo, lại còn ủng hộ rất nhiệt tình.

      Cố Tử Mạt cố che giấu chán ghét trong lòng, hít thở dồn dập, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại.

      nhìn ràng, chẳng những Hà Ân Chính sợ truyền thông, còn vô cùng hoan nghênh truyền thông, ta còn kêu to, để cho Cố Tử Mạt làm con dâu của nhà họ Hà, a, ta là muốn cho mọi người biết quyết tâm làm thông gia của nhà họ Hà và nhà họ Cố đây!

      tuyệt đối thể để bị ngừơi quản chế được!

      tùy tiện cầm lấy nguyên liệu lỏng trong tay, nắm chặt rồi cả giận với Hà Ân Chính, "Đây là chất cồn tôi dùng để pha chế điều hương, ràng tính ăn mòn của nó cũng thua gì a- xít sun-phu-rit, Hà Ân Chính, nếu vẫn tiếp tục hành vi này ở đây, tôi đảm bảo làm bị hủy dung!"

      Mặt mũi dáng dấp của Hà Ân Chính cũng tệ, bình thường vẫn mặt của mình như mạng sống vậy!

      Ai ngờ, vậy mà Hà Ân Chính lại có bị dọa sợ, ta vẫn cứ lù lù bất động, giả bộ vẻ thâm tình khẩn thiết, : " Tử Mạt, em phá hủy mặt của , vậy em phải phụ trách nửa đời sau của đấy."

      "Cút!" Cố Tử Mạt tức đến mức đau răng, dám hủy dung của ta, cực kỳ tức giận khép cửa sổ lại, kéo rèm cửa sổ vào, tạm thời quyết định nhắm mắt làm ngơ!

      Lấy điện thoại di động ra, theo bản năng liền bấm dãy số xin giúp đỡ, nhưng đợi đến khi tiếng chuông bên kia vang lên, bỗng dưng cả kinh, cúp điện thoại.

      muốn tiếp tục tìm nữa! Tại sao có thể? !

      Lại gọi số khác, gọi Đại Thiến, ngoài cửa sổ lại từng hồi từng hồi tiếng huyên náo của mọi nười, cho rằng Hà Ân Chính lại đùa giỡn cái gì thiêu thân, liền kéo rèm lên xem, lại nhìn thấy điều quá sức tưởng tượng.

      thấy có bóng dáng của Hà Ân Chính ở bên ngoài cửa sổ? Chỉ có thang máy chạy lên cao, vừa mở cửa sổ ra nhìn, mắt trọn tròn, Hà Ân Chính lại bị thang máy đẩy lên cao hơn, hình ảnh trong mắt càng ngày càng , mà bên tai của , vẫn truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết của Hà Ân Chính.

      Lại nhìn xuống dưới lầu, mọi người đều trong tâm trạng xem náo nhiệt mà thôi, quay video quay video, chụp hình chụp hình, nhưng ở bên cạnh thang máy, lại có bóng dáng chỉ huy, bắt mắt như vậy, để cho vừa nhìn thấy được !

      ra là đến giúp chế ngự Hà Ân Chính.

      Sau khi trải qua chuyện tối hôn qua, lại nhìn thấy lần nữa, bỗng chốc trái tim của liền đập ngừng, nắm chặt tay, di chuyển bước chân ra ngoài, trong lòng tính toán, nên dùng thái độ như nào để gặp đây.

      "Chà, chúng ta nhanh xuống xem chút, cái chàng đẹp trai điều khiển thang máy bị bắt rồi!" nhân viên trong công ty gọi đồng nghiệp, quệt vào cánh tay Cố Tử Mạt, chạy nhanh xuống phía dưới.

      Thân thể Cố Tử Mạt bị va chạm đến mức lung lay, trong đầu chỉ có hình ảnh kinh khủng ——‘ Lục Duật Kiêu ’ bị bắt rồi!
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 064: Hai nụ hôn khác nhau

      Gần như là ba chân bốn cẳng, chạy xuống dưới lầu, nhưng xuống đến dưới lầu, mờ mịt nhìn chung quanh, lại hề thấy được bóng dáng của .

      Kéo người tới hỏi, mới biết xe cảnh sát về phía Tây rồi, ngay cả câu cảm ơn cũng kịp , vội vàng chạy về phía đó.

      Dưới chân bất ngờ va phải viên đá bên đường té ngã.

      Khuỷu tay mài xuống đất, ngay sau đó cảm giác đau rát đánh tới, thuộc loại người thể chịu nổi cảm giác đau đớn của da thịt, ở phương diện này, vẫn luôn vô cùng mảnh mai.

      Nhưng lúc này, lại hoàn toàn để ý tới đau đớn, bò dậy chạy sang đường Tây.

      Nhưng vừa mới đứng lên, lại cảm thấy sau gáy bị bàn tay ấn cái, cả người hề phòng bị liền tiến vào lồng ngực quen thuộc, ngẩn ra, giơ tay lên muốn đẩy ra.

      Tay của cầm ngay cổ tay của , ngăn lại hành động muốn làm, sau đó nhanh chóng kéo ống tay áo của ra, quan sát vết thương ở cánh tay của .

      Mùi hương cỏ xanh đặc biệt người vờn quanh trong mũi , trong giọng của người đàn ông còn mang theo vài phần thở dài, "Đau ?"

      Cố Tử Mạt kéo ống tay áo xuống che khuất vết xước cánh tay, "Vẫn tốt."

      Ngước mắt lên chạm vào ánh mắt hơi vui và lông mi nhíu lên của , bị kiềm hãm, muốn nhanh chóng quay mặt chỗ khác, sớm đoán được hành động của , chợt giữ chặt hông của để cho tránh né, cúi đầu : " cần trốn, chuyện hôm qua, lựa chọn quên , Cố Tử Mạt, em nhớ , chỉ nhớ kỹ những điểm tốt của em, cho nên, ở trước mặt của , em cần có bất kỳ gánh nặng gì cả, em cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi !"

      xong, tay của lại đặt lên gáy của lần nữa, ấn vào trong ngực, giọng ôn hòa mang theo vài phần đau lòng cùng an ủi, khẽ than ở bên tai , "Lúc đau đớn, hãy với , lúc cần giúp đỡ, cũng với , lúc muốn kiên cường nữa, cũng phải cân nhắc với ."

      Chuyện hôm qua, trong lòng có cách ứng là giả, tâm tư của này, cũng phải là thể đoán ra được, chỉ là ——

      Ai bảo là Cố Tử Mạt đâu, nếu như vậy, ở trước mặt có quyền được nuông chiều!

      biết đôi khi cũng bá đạo, cũng trốn nữa, chỉ lẳng lặng hưởng thụ cái ôm thể kháng cự này, ấm áp mà tràn đầy hương vị cỏ xanh chỉ thuộc về .

      rất hi vọng, ôm ấp này, từ nay về sau chỉ mở rộng vì , nhưng lại phải cố kỵ quá nhiều, đến bây giờ vẫn có tư cách được tùy ý đâu.

      Minh Tuyên, chờ chút, chờ em lâu thêm chút, cho em thời gian.

      lặng lẽ trong lòng.

      khắc khi nghe xảy ra chuyện kia, còn khẩn trương hơn so với bất kỳ ai khác, cũng bởi vì như vậy, lại càng thêm xác định tâm ý của bản thân.

      Người đàn ông giơ tay lên gạt những sợi tóc lộn xộn trán và , cúi đầu thổn thức, "Em vẫn có toàn tâm toàn ý tin tưởng , cho nên em vẫn có chuyện giấu diếm , muốn cho cái vị trí kia, nhưng mà Tử Mạt, em cũng phải cho biết, nên làm thế nào chứ."

      Cũng biết là do vết thương ở khuỷu tay đau, hay là do cảm động, đôi mắt đỏ lên rồi, hơi đẩy người đàn ông này ra, tách ra khoảng cách với , dùng sức hít mũi cái, giọng mũi khàn khàn rất nặng quan tâm hỏi , "Em cho rằng bị cảnh sát bắt rồi, bọn họ làm gì chứ."

      Trong ánh mắt người đàn ông tràn đầy tươi cười, tràn đầy tự tin, "Bọn họ còn dám làm gì , ngược lại Hà Ân Chính lại thảm hơn đấy."

      nghe vậy, bật cười, Hà Ân Chính làm hoạ sĩ, lại cố tình làm nhà nghệ thuật tạo hình, xứng đáng bị lơ lửng giữa trung, bị dọa sợ đến mức tè ra quần.

      Sau tràng cười ngắn ngủn, cúi thấp đầu, trong lòng ngừng giục giã, tiếp theo nên gì đây.

      Người đàn ông thấy như vậy, hơi hơi thở dài, : " Cố Tử Mạt, với em nhiều như vậy, mà em vẫn có gì muốn với sao."

      bỏ qua lúng túng tối hôn qua vì , nhưng lại vẫn hề tỏ vẻ gì với , điều này ràng làm rất thất vọng.

      im lặng, ngẩng mặt lên chống lại ánh mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ của , lại cảm thấy xấu hổ, mặt dần đỏ ửng, lúng ta lúng túng mở miệng, " sao là tốt rồi, em đây, nên làm thôi."

      Bây giờ là người lĩnh tiền lương của công ty mỹ phẩm Cẩm Tú, cũng thể xin phép mà tùy tiện rời khỏi cương vị công tác được.

      nhìn đám mây đỏ rực , trong nháy mắt liền cười, cười dịu dàng đầy ý nghĩa, cuối cùng lại cười có vài phần dung túng cùng bất đắc dĩ, "Được rồi, thỏa hiệp, đầu hàng, nhưng mà, nếu như em có chuyện muốn với , bây giờ vẫn còn cơ hội đấy."

      Lại sợ mất, vừa dứt lời, lại nhàng nắm giữ lấy cổ tay của , rồi đột nhiên kéo vào trong ngực lần nữa, trực tiếp ôm eo vòng qua eo của giữ chặt chẽ trong lồng ngực, cúi đầu hôn ngay lên đôi môi mím chặt của .

      Cố Tử Mạt vội vàng lùi lại bước tránh đôi môi của , "Em...em phải làm. . . . . ."

      Còn chưa hết lời, bỗng dưng nhíu mày, lần nữa kéo người sát vào, "Cái này còn quan trọng hơn công việc, trái tim của để ở đâu, quan trọng hơn việc làm của em nhiều lắm!"

      Môi chạm vào lần thứ hai nụ hôn trở lên nhiệt tình hơn dần dần thay thế nhẫn nại trước đó, nhanh chóng cạy mở hàm răng của .

      Bàn tay ấm áp mơn trớn nơi eo, tạo ra từng trận cảm xúc dịu dàng trức tiếp đốt lên ngọn lửa nơi đáy lòng, từng chút từng chút khiến phải đầu hàng.

      Nụ hôn của mạnh mẽ bá đạo, giống với thành thạo tỉ mỉ như trước kia, lần này, lại chỉ dùng sức mạnh, đường xâm nhập vào, lại thâm nhập.

      Cố Tử Mạt chỉ cảm thấy nghẹt thở, cơ thể mềm mại lảo đảo mực trốn ra phía sau, mực lùi ra phía sau dựa vào thân cây, cũng còn trốn tránh được nữa.

      Người đàn ông toại nguyện đè cả người lên thân cây, đầu lưỡi thâm nhập sâu vào bên trong, trở nên chậm rãi vào, dùng hết kỹ xảo, tinh tế quấn quít lấy , từ trong miệng nhắn của , hấp thu hết hương vị ngọt ngào của .

      Cố Tử Mạt vừa thoát khỏi nỗi khổ sở vì nghẹt thở, lại rơi ngay vào trong vòng xoáy ôn nhu triền miên, hai cái chênh lệch quá lớn, ngay lập tức có cảm giác trôi lơ lửng giữa những đám mây.

      Ở trong ôn nhu dịu dàng này, xoay tròn, càng lún càng sâu, mờ mịt biết làm sao, gần như biết lúc này là lúc nào.
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 065: về chuyện trước kia chút

      Cơ thể mảnh khảnh đè sát lên thân cây cứng rắn, lại bị cơ thể mạnh mẽ nóng rực của người đàn ông bao phủ. kỹ thuật đầy mình, lại là chú thỏ trắng ngây thơ, trước cái loại công thành đoạt đất dần dần này, Cố Tử Mạt hề có sức chống đỡ, loại cảm giác này, so với cứng rắn bá đạo của trước kia càng làm nghẹt thở hơn.

      Lần trước bị nghẹt thở, là nghẹt thở về mặt sinh lý, còn lần này, dưới kỹ xảo tinh tế tỉ mỉ của , đấnh chiếm toàn bộ lòng của , đầu hàng, nhanh chóng tháo chạy.

      ! được!

      giọng kêu gào trong đầu , cho tiếp tục, Cố Tử Mạt bức thiết muốn nắm được cái gì đó, tay lại nắm chặt cái, lại thả ra.

      Người đàn ông nhẫn nại lúc, rốt cuộc chịu nổi hành động phá hoại trong lúc vô tình của Cố Tử Mạt, bỏ qua môi lưỡi của Cố Tử Mạt, cằm tỳ lên trán của kêu rên tiếng, "Cố - Tử - Mạt -"

      Cố Tử Mạt trố mắt lát, cũng phản ứng lại kịp, cúi đầu nhìn, cách lớp áo mềm mại, bàn tay ràng chạm vào cơ bụng rắn chắc của , cùng với vật khả nghi.

      Cố Tử Mạt như bị phỏng buông ngay tay ra, vội vàng lùi lại.

      Đây phải là lần đầu tiên có loại tiếp xúc như thế này, hơn nữa nhớ lại chuyện lần trước, ngượng ngùng chịu nổi, sau khi thu tay lại, còn dùng sức rất mạnh, xoa lòng bàn tay vào quần áo của mình.

      Ngay sau đó người đàn ông khẽ hừ tiếng, quét mắt, chú ý tới động tác của , nhịn được nhếch môi cái, sau đó cúi đầu, ấn môi lên trán của .

      Da thịt vừa tiếp xúc, bỗng nhiên Cố Tử Mạt tỉnh táo lại, mặt đỏ lên, nghẹn ngào lên tiếng, "Về sau đừng như vậy, quá. . . . . . , như vậy tốt."

      Ở nhà của Đại Thiến sao, ít nhất có ai nhìn, nhưng lúc này, mọi người lại đường, cũng xấu hổ mà.

      "Hư. . . . . ." Người đàn ông cũng để điều này ở trong lòng, môi mỏng thỏi ở bên tai Cố Tử Mạt, " có gì tốt cả, chỉ muốn —— để em hiểu được tâm ý của thôi."

      xong, siết chặt ở hai cánh tay của nàng vừa dùng lực, lần nữa lại đem ôm chặt vào trong ngực.

      "! gian xảo. . . . . ." Cố Tử Mạt vừa mới mở miệng, eo bị dùng sức giữ chặt lấy, cứ như vậy, lời của ..., liền bị nuốt ở trong bụng.

      Ngừng lúc lâu, hô hấp thông thuận hơn, nhướn mày, rất tự nhiên mà , "Em phát , rất bá đạo, cứ tiếp tục như vậy, em cũng dám trêu chọc nữa. . . . . ."

      xong những lời trong lòng, khi ở bên cạnh , người đàn ông này, chắc chắn có biện pháp khiến phải thỏa hiệp, bất kể ngụy trang nhiều thế nào, người đàn ông này, chắc chắn có biện pháp làm cho tin tưởng và phục tùng .

      nâng mặt lên, ánh mắt dịu dàng như nước chuyên chú nhìn khuôn mặt dần tháo bỏ ngụy trang của , "Chẳng lẽ bây giờ em mới biết sao?"

      trợn mắt, nhìn thẳng vào mắt chút, nhớ đến lời từng , trong lòng chợt lên tia buồn rầu, cẩn thận mở miệng : " Mặc dù đến bây giờ em vẫn có cách nào nhớ ra , nhưng em có đủ kiên nhẫn, để nghe kể về những chuyện cũ, để bản thân em cảm nhận, em mới có thể nhớ lại được!"

      Người đàn ông này, phong thái trác tuyệt, mặc dù có lưu lại ấn tượng sâu sắc ở trong trí nhớ của , cũng phải có chút dấu vết chứ.

      lừa gạt ai, cũng tự lừa dối bản thân, tin tưởng nhất định mình chút ấn tượng với người đàn ông này, mặc dù chuyện qua nhiều năm.

      chăm chú nhìn vào mắt , từ trong đó nhìn ra được kiên định cùng chấp nhất, gật đầu cái, "Năm giờ chiều, băng ghế dài bằng gỗ lim dưới cây sồi trong công viên Duyên Hải, chờ em."

      Hôm nay liên tục hai lần, đều lẩn tránh vấn đề của bản thân, cũng vội vã ép cuộc , chỉ cần muốn, tùy ý để biết trước .

      ra điểm hẹn, chính là nơi bắt đầu duyên phận của bọn họ, ở chổ đó, tự xưng là sư phụ về cuộc sống, cho đạo lý của đời người.

      mỉm cười, "Được, em chờ nghe chuyện xưa của chúng ta."

      "Ừ." Lúc này người đàn ông mới buông tay ôm ra, để tự do rời .

      Lúc Cố Tử Mạt trở về, vẫn có người bàn luận ầm ĩ về truyện thang máy, lại còn có người nhảy ra , bị cầu hôn vô cùng lạnh lùng cao ngạo, trong lời rất có ý khinh thường.

      Đối với cái này, đều cười nhạt bước qua, nhiều năm như vậy, đối với mấy loại lời châm chọc này, sớm quen rồi, mà người tạo nên loại tính cách này của , thể kể đến công của Cố Trinh Trinh và Cố phu nhân được.

      Cuộc đời như vở kịch, ngờ, lúc sắp tan ca, Cố phu nhân và Cố Trinh Trinh tới.

      Cố Trinh Trinh hoa lê đẫm mưa, vừa nhìn thấy , liền kéo tay của , tựa đầu lên vai của , mình làm sai, xin tha thứ cho ta.

      ghét bỏ đẩy Cố Trinh Trinh ra, chỉ chỉ vào khuỷu tay, "Tôi bị thương, rảnh diễn trò với đâu, Cố Trinh Trinh, có chuyện gì thẳng , cần che che giấu giấu."

      Cố Trinh Trinh bị lạnh nhạt, trong mắt xẹt qua tia kiên nhẫn, ta nhìn về phía Cố phu nhân, ý bảo Cố phu nhân lên sân khấu.

      Cố phu nhân hiểu ý, lập tức nhảy lên nhảy xuống ở trong phòng, như sói khóc quỷ gào, thê thảm thể tả, gì mà trong nhà thể thiếu ai được, nhà họ Cố thể tách rời Cố Tử Mạt được.

      Cố Tử Mạt cũng ngăn cản, mặc cho Cố phu nhân tiếp tục phát huy khổ nhục kế, Cố phu nhân trang điểm rất đậm, vừa khóc trận xong, đúng là đẹp mắt, trực tiếp thành vai mặt hoa, trong lòng Cố Tử Mạt thầm giễu cợt, diễn trò cũng là việc khổ cực, cũng thể để cho bà ta qua cửa dễ dàng như vậy được.

      Bản thân Cố phu nhân khóc xong, cũng có gương soi, tự nhiên thấy hình dạng mà quỷ mặt mình, nhưng Cố Trinh Trinh có thể nhìn thấy, Cố Trinh Trinh thể nhìn nổi, kéo váy của Cố phu nhân, "Mẹ, đủ rồi, mẹ đừng khóc nữa."

      Cố phu nhân lại cảm thấy Cố Trinh Trinh suy nghĩ cho bà, bà cho là Cố Trinh Trinh muốn lâm trận bỏ chạy, nhìn Cố Tử Mạt cũng thèm nhìn bà, bà ra sức véo bắp đùi Cố Trinh Trinh, "Con nhóc chết tiệt này, con cũng tiếp tục , trăm ngàn lần dừng giữ lại sức lực!"

      Diễn trò thế này, nếu còn giữ lại sức lực, chân .

      xong, Cố phu nhân lại tiếp trận khóc lớn, khàn cả giọng, trong miệng còn ngừng nhắc nhắc lại, "Tử Mạt, ba con cũng luôn nhắc đến con, ông ấy cũng ra mệnh lệnh, néu ngày con chưa trở về nhà họ Cố, cái gia đình này cũng giải tán ."

      Người nghe có lòng, Cố Tử Mạt hiểu ngay, ra là Cố Trình Đông lên tiếng rồi.

      Cố Trình Đông là đại lão gia của nhà họ Cố, cũng chính là người cha danh nghĩa của , quanh năm sức khỏe tốt, đối ngoại công bố là ở bên ngoài dưỡng bệnh, thực tế là tìm phụ nữ ở riêng, nhưng Cố phu nhân ngại vì cổ phần trong công ty của gia đình đều nằm trong tay Cố Trình Đông, nên vẫn dám làm ồn ào, qua nhiều năm như thế, Cố phu nhân mặc cho Cố Trình Đông và người phụ nữ kia tiêu dao ở bên ngoài.
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 066: Gặp phải tên bắt cóc

      Cố Tử Mạt nhìn Cố phu nhân ầm ĩ trận, lại liên tưởng đến Hà Ân Chính, cùng với Cố Trình Đông.

      Đại khái xâu chuỗi mọi chuyện từ trước đến sau, liền lý giải ràng mọi chuyện.

      Xem ra là Cố Trình Đông biết khôi phục khứu giác nhạy cảm, cũng nhịn được nữa, vừa nghe tin hành động ngay rồi.

      Theo lý thuyết, cũng có thể trở về, dù sao Cố Trình Đông đối xử với cũng tệ, đến lúc đó, Cố phu nhân và Cố Trinh Trinh cũng vì ngại Cố Trình Đông, mà giám có hành động gì .

      Nhưng, theo tâm tính của bây giờ, muốn trở về.

      Cố phu nhân thất linh bát lạc đống đạo lý, Cố Trinh Trinh muốn kéo cũng kéo được, trong lòng hận đến ngứa ngáy, chỉ có thể mặc cho Cố phu nhân tiếp tục khóc, vừa khóc, chính là lúc lâu, muốn ngừng cũng ngừng được.

      Trong lòng Cố Tử Mạt cũng yên, nhìn đồng hồ liên tục, năm giờ, tại cần chạy nhanh tới công viên Duyên Hải, nhưng Cố phu nhân cứ như vậy, hoàn toàn thể phân thân ra được.

      Cố Trinh Trinh nhìn thấy lo lắng của Cố Tử Mạt, tới gần, "Chị, chị vội gì sao?"

      Bị Cố Trinh Trinh hỏi như vậy, rất muốn thừa nhận, chỉ có thể tiếp tục chờ trong tâm trạng vô cùng lo lắng, cho Cố Trinh Trinh sắc mặt tốt nào, cũng thèm trả lời, chỉ khoanh tay đứng bên, giống như người khán giả, vị khán giả lạnh lùng.

      Cũng biết đợi bao lâu, cuối cùng Cố phu nhân cũng khóc mệt.

      Cố Tử Mạt cũng biết Cố phu nhân cũng sắp hết khí lực rồi, lại vội thoát thân, liền , "Hai người trở về thôi, tôi tự có tính toán, hi vọng hai người cần lại đến quấy nhiễu tôi nữa."

      xong, dằn nổi mà đẩy Cố Trinh Trinh ngăn cản ra, xách túi ra ngoài.

      Lại đề phòng, bị Cố Trinh Trinh nắm cổ tay kéo lại từ phía sau, móc chìa khóa xe trong túi ra, "Chị, em biết chị vội, em lái xe đưa chị , em có xe."

      Cho dù Cố Tử Mạt rất vội, nhưng cũng hồ đồ đến mức tin tưởng Cố Trinh Trinh, ràng nhìn thấy chút mưu tính toán từ trong mắt của Cố Trinh Trinh, dứt khoát cự tuyệt, " cần!"

      Chưa hết, vừa muốn bước ra cửa, lại thấy khuôn mặt nhuộm thuốc màu của Cố phu nhân xuất trước mặt , "Tử Mạt, nhất định phải về nhà đấy."

      Cố Tử Mạt bị dọa sợ giật nảy mình, mới lại phản ứng lại kịp, tùy tiện gật đầu cái, liền chạy nhanh ra bên ngoài.

      Cố Trinh Trinh thấy thế, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị, nắm chặt chìa khóa xe, cũng ngay theo Cố Tử Mạt.

      . . . . . .

      Cố Tử Mạt ngồi lên xe taxi, vội vàng lại hốt hoảng, dọc theo đường vẫn nhìn thời gian ngừng, nhưng lại cứ gặp cảnh ùn tắc giao thông, dọc theo đường đều là nhích từng chút về phía trước.

      lấy điện thoại di động ra, nghĩ bấm số gọi điện thoại cho ‘ Lục Duật Kiêu’, lại nghĩ đến, tài xế thắng gấp cái, cơ thể của vì quán tính mà lao về phía trước, điện thoại di động cũng bị quăng .

      nhịn được xoa xoa cổ, vừa định cúi đầu nhặt điện thoại lên, trong lúc vô tình ánh mắt nhìn ra đường, chỉ thấy phía trước có chiếc Ferrari màu đỏ vượt lên ngăn ở phía trước của xe taxi, hình như là. . . . . . Cố ý!

      còn chưa nghĩ được là chuyện gì xảy ra, cửa xe bên cạnh bị kéo ra từ bên ngoài, cơ thể cũng bị người nào đó kéo mạnh ra ngoài, vội vã với lấy điện thoại di động, cơ thể ra sức bò về phía trước, người ở phía sau lưng ngược lại lại kềm giữ khuỷu tay của , trận vừa lôi vừa kéo.

      Tay của người kia đúng lúc lại nắm mạnh vào vết thương nơi khuỷu tay của , đau đến hút khí, chưa kịp phản kháng, cả người liền bị kéo đến chiếc xe Ferrari màu đỏ ở phía trước.

      " là ai! Đây là bắt cóc! buông tôi ra!" giận dữ, ban ngày ban mặt, còn có cảnh cướp người như vậy hay sao? Tám phần chính là Hà Ân Chính ép buộc đây mà!

      Nhưng người đó căn bản để ý đến , dứt khoát mở cửa xe, thô bạo đẩy vào trong xe, nhưng ý chí và sức lực của Cố Tử Mạt lại rất ngoan cường, chân vẫn bám chặt mặt đất, tay cũng đặt ở cửa xe, sống chết để cơ thể bị đẩy vào bên trong.

      Người nọ cũng nổi giận, lại dùng sức lớn hơn đẩy , vừa cả giận , "Tôi chính là Lục Duật Kiêu, tôi muốn bắt cóc ...nếu ngoan ngoãn, tôi cho đội luật sư của tôi kiện và kẻ giả mạo ra tòa, kiện các người phải cầu xin tha thứ!"

      Cố Tử Mạt vừa nghe xong, thân thể chấn động.

      Lục Duật Kiêu , tới trả thù? ! có tội hủy hoại danh dự của người khác! có tội!

      Trong đầu trống rỗng, ngờ, người này lại nhân cơ hội nhét vào bên trong, chiếc xe Ferrari lại lao vút đường, nhưng hướng khác nhau.

      Cố Tử Mạt sát ngôn quan sắc, dám tùy tiện mở miệng.

      ta lái xe, cho nên chính diện khuôn mặt hướng về phía , mà chỉ có gò má quay sang .

      Hai tay Cố Tử Mạt nhịn được xoắn vào nhau, mắt cũng híp lại, côc ảm thấy tình huống trước mắt, chỗ nào cũng thấy lạ, cũng khó trách căn thẳng đâu.

      Xem xét lúc lâu, cuối cùng cũng biết được là lạ ở chỗ nào rồi, cái chàng Lục Duật Kiêu này, từ đầu tới chân đều thích hợp!

      Người trước mặt này, mặc chiếc áo phông màu đỏ, quần dài cũng màu đỏ, chân đôi giày da mềm màu đỏ, lại thêm đầu tóc đỏ ngông cuồng, nhìn xong, quả thực hoảng sợ.

      Người hình như chú ý tới ánh mắt của , nhìn vài lần, tiện tay sờ soạng chút lên mái tóc đỏ của mình, "Hi vọng tôi có hù dọa đến , biết vì sao, gần đây tôi lại thích như vậy, liều lĩnh mà thô bạo."

      Trong lòng Cố Tử Mạt đánh trống, hiểu nổi lối suy nghĩ của vị người này, cũng hiểu rốt cuộc ta ám chỉ mái tóc màu đỏ, hay là chuyện ta bắt cóc đây.

      Liều lĩnh mà thô bạo? Đủ sâu sắc!

      dám có bị dọa, lại cố gằng liếc nhìn vài lần, ngón tay chọc chọc cằm, hàm súc câu, " tồi, tồi."

      Chỉ nhìn chính diện khuôn mặt của ta có vài lần, cũng phải cảm thán từ tận đáy lòng, mặc dù cách ăn mặc của vị người này lạ lùng như vậy, nhưng vẫn hề tổn hao gì đến khí chất và hình tượng của ta.

      Chủ yếu là, người đàn ông này, diện mạo quá mức mị hoặc.

      Đôi mắt đào hoa hút hồn người, mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch, ngũ quan có chỗ nào hấp dẫn ánh mắt.

      Mặc dù bị vẻ đẹp của ta hấp dẫn, nhưng bởi vì lập trường khác nhau, cũng có hảo cảm với người này, hơn nữa, loại công tử cấp cao lại bảnh bao này, có thể có mấy cái là tốt đẹp chứ? !

      Quả nhiên, vừa nghĩ đến đây, người này liền xuống xe, vứt lại cho câu, "Tôi mua chút đồ, ở lại xe."

      đợi gật đầu, người này xuống xe, nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn dáng vẻ bảnh bao của người này thẳng đến hiệu thuốc.

      Quả nhiên có bệnh! nghĩ thầm

      Thấy ta mất, theo bản năng thử kéo cửa xe, ra cũng chỉ muốn thử chút thôi, cũng hi vọng quá lớn, lại ngờ, người đàn ông này lại khóa cửa xe, mà để tự do, giống như ta hề sợ chạy mất vậy!

      mở cửa xe, bước chân xuống, vừa định nhân cơ hội chạy trốn, bàn tay vịn ở cửa xe lại ngừng lại.
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 067: Sai hẹn, tai nạn

      Đến cùng cái chàng bảnh bao này, là cố ý, hay là quá tự tin đây?

      Nếu như ta cố ý như vậy, nếu chạy trốn, chẳng phải là từ cái hố này, lại nhảy vào cái hố to khác sao?

      Cố Tử Mạt suy nghĩ, đáng tiếc là căn bản hiểu ta, suy nghĩ lại, vẫn có kết luận.

      Nhưng cũng quan tâm nhiều như vậy, chạy trước rồi sau, quyết định, xoay người xuống xe, lúc đóng cửa xe, liếc mắt nhìn điện thoại của ta, sờ sờ lên người minh có vật gì cả, lại nghĩ đến chiếc điện thoại di động thê thảm của mình, định tượn tay mượn luôn, "Lục thiếu, mượn điện thoại di động của dùng tạm nhé." Ánh mắt sáng nhanh chóng liếc qua tủ kính của tiệm thuốc, cả người co chân chạy.

      " đứng lại!" Người đàn ông thân đỏ tực xách theo hộp đồ, lao từ trong hiệu thuốc ra ngoài, ánh mắt dính chặt vào bóng dáng cố chạy trốn, la lớn.

      *

      Công viên Duyên Hải ——

      Cảnh chiều tà bỗng đập vào mắt, ánh sáng màu vỏ quýt giống như tấm vải vẽ tranh sơn dầu, phủ kín cả phía chân trời, tô điểm cho cả những đán mây trắng, từng chiếc đèn đường hình Hoa Ngọc Lan được bật sáng lên cũng đẹp được bằng nửa của nó.

      Tay của người đàn ông vịn lưng ghế dài bằng gỗ lim, cũng có lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh đẹp trước mắt này, gọi gọi lại dãy số, nhưng vẫn hề có người nghe máy.

      Lông mày của người đàn ông, hơi chau lại, cúi đầu lại bấm số lần nữa, vẫn có người trả lời như cũ, khóa máy, ánh mắt vẫn ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, cuối cùng ánh mắt dời đến dãy nhà trọ ở phía sau, tầng tầng hai ba tầng. . . . . . Tầm mắt của ngừng di chuyển lên , cuối cùng dừng lại ở tầng thứ mười .

      Điện thoại di động rung cái, hoảng sợ dời ánh mắt khỏi tầng thứ mười , ánh mắt sắc bén liếc về phía điện thoại, hiển thị người gọi đến là người khác, chân mày của , lại chau vào nhiều hơn rồi.

      Chậm rãi bắt máy, "Alô."

      "Em. . . . . . Em là Cố Tử Mạt, em vẫn còn chờ em sao? Em với , chỗ em xảy ra chút chuyện. . . . . ." Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ thở dốc, ngoài ra, còn kèm theo tiếc bơcs chân hốt hoảng chạy loạn nữa.

      nghe được thanh này, ràng hơi thở cũng gấp hơn, cằm bạnh ra, "Tử Mạt, cho biết, điện thoại di động này ở đâu ra."

      Điện thoại của hiển thị người gọi đến là Kiều Tử Hoài, mà Cố Tử Mạt lại cầm điện thoại của Kiều Tử Hoài, vừa bắt được điểm thích hợp này, liền nghiêm túc vội mở miệng hỏi!

      "Chính là kẻ banh bao thối tha! Trước tiên đừng hỏi những thứ này, em. . . . . . Em. . . . . . ." nghe thấy giống như Cố Tử Mạt nơi người và xe lẫn lỗn, tiếp theo tiếng động rất ồn ào, những lời sau đó của , thế nhưng lại nghe được ràng.

      cau mày lại, "Tử Mạt, tại em ở đâu, mau đến đây ."

      Đột nhiên, trong lỗ tai truyền tới giọng đàn ông quen thuộc, hình như là cách khoảng cách, ở nơi xa, giọng đó rất vội vàng nóng nảy kêu lên, " chạy cái gì mà chạy, có chuyện gấp như vậy sao, qua đường còn chuyện điện thoại, mà có bị đụng chết cũng đưng tìm tôi nhé!"

      Lục Duật Kiêu nghe được câu kia, lại càng cau mày, "Đừng có chạy lung tung, lúc băng qua đường nên gọi điện thoại di động chứ!"

      Bước chân Cố Tử Mạt nhanh hơn, trog giọng trong trẻo lại kèm theo hơi thở gấp hơn nữa, "Em. . . . . . Em thể chạy, chạy em gặp được ——"

      Tiếng thở dốc liên tục, ở giữa xen lẫn tiếng bước chân, lại càng thêm huyên náo.

      "Két ——" , tiếng bánh xe trượt lên mặt đường bén nhọn chói tai, mang theo cả tiếng phanh xe khiến da đầu cũng phải tê dại giống như từ phía chân trời quét qua, trực tiếp truyền qua ống nghe điện thoại, truyền vào trong tai người đàn ông, kích thích màng nhĩ của người đàn ông.

      "A!" Cố Tử Mạt thất thanh kêu to tiếng.

      ‘ bùm ’ tiếng, có tiếng ầm của vật cứng gì đó dùng sức rất lớn đụng vào vật khác, trong lỗ tai chính là hồi thanh "ầm ầm bịch bịch phang", hẳn là tiếng điện thoại di động rơi xuống mặt đất.

      Chân mày người đàn ông nhanh chóng vặn lên, trong đôi mắt đen lập tức căng lên, "Cố Tử Mạt?"

      ai trả lời!

      Trả lời , chỉ có những thanh khả nghi kia.

      Gần như là cùng lúc, giọng nam cùng quen thuộc mới vừa rồi kia lại vang lên lần nữa, lần này cũng gần như khoa trương kêu thét lên tiếng, "Trời ơi! va chạm! Đồ điên!"

      Bên kia tai nghe là mảnh hỗn loạn! Bịch bịch phanh, đều là loạt thanh lộn xộn.

      Trong đầu người đàn ông giống như có bom nổ dưới nước, oanh tiếng liền nổ tung, giữ lại chút đường sống nào!

      Trái tim căng thẳng, hoảng sợ khiến dưới chân hơi lảo đảo cái, gân xanh trán đột nhiên nảy lên, ngón tay thon dài nắm chặt lấy thành ghế, hướng vào loa điện thoại, giọng kinh sợ kêu lên, "Cố Tử Mạt! Cố Tử Mạt!"

      Bản thân người đàn ông cũng biết tiếng kêu kia của mình lớn như thế nào, chạng vạng mọi người tản bộ đường, tất cả đều đưa mắt về phía .

      để ý tới ánh mắt của những người đó, tiện tay bấm dãy số, "Nhanh! Vào hệ thống định vị, tra xem vị trí cụ thể của Kiều Tử Hoài ở đâu!"

      Giọng của Kiều Tử Hoài, điện thoại của Kiều Tử Hoài! Đây đều sai!

      Người đàn ông gì nữa, liền cúp điện thoại, đưa tay vò loạn trận ở trán, cảm thấy cả trái tim đều nặng nề giống như là được đúc bằng chì vậy.

      cái tay khác của , vẫn siết lấy thành ghế dài chặt như vậy, cố gắng làm cho bản thân giữ bình tĩnh, nhưng lại thủy chung làm được, tay nắm thành ghế, cũng run lên.

      Trong lỗ tai lại vang lên giọng lo lắng của ấy, ấy , "Em thể chạy được, chạy em gặp được nữa ——"

      ấy muốn gặp như vậy, nhưng lại vẫn cứ đứng ở chỗ này!

      Cứ suy nghĩ lại điều này, lại bắt đầu hận bản thân.

      Có chút chuyện xưa còn chưa , chẳng lẽ dùng loại phương thức này kết thúc phần sau của chuyện xưa? !

      Dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng thon dài của người đàn ông lại càng thêm đơn hiu quạnh, thử xê dịch cánh tay, giương mắt nhìn về phía tầng 11 của toàn nhà phía kia, ánh mắt trong nháy mắt giật mình.

      Bỗng dưng, hình như nghĩ đến điều gì, ngón tay run lên, lập tức lại gọi cuộc điện thoại, "Theo dõi Cố Trinh Trinh! Nhìn chòng chọc!"

      Đầu kia có người đồng ý, vì chờ cái tin tức khác, liền kết thúc ngay cuộc trò chuyện này, gần như cùng lúc với lúc cúp điện thoại, số điện thoại gọi tới.

      Hiển thị gọi tới —— Kiều Tử Hoài.

      Ngón tay của lạnh lẽo, chạm lên màn hình cũng lạnh như băng, cùng lúc với việc nhận điện thoại, gần như cũng ngưng thở.

      "Xin chào ông, có . . . . . ." giọng khách khí xa lạ từ đầu kia truyền đến. . . . . .
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :