1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lục thiếu cưng vợ tận trời - Đào Y

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 058: Em có nhớ ra được chút nào về ?

      Lỗ tai Cố Tử Mạt đều run rẩy, giương mắt mà nhìn , trong đầu đều nổ ầm vang, cái gì, hoàn toàn ràng lắm rồi.

      Chỉ cảm thấy nắm tay chặt như muốn đứt lìa cánh tay ra, đau đến mức lục phủ ngũ tạng của cũng xoắn vào chỗ.

      Người đàn ông này, rốt cuộc có mình làm cái gì, cái gì hay ? !

      Gặp lại? Nhớ lại? Nhận ra?

      Những từ ngữ này, ràng đều phát ra từ trong miệng , nhưng vì cái gì những thứ này lại cứ chân như vậy! Giống như là nằm mơ!

      Trong đầu óc mơ màng, tìm kiếm khắp nơi trí nhớ về người đàn ông này, nhưng. . . . . . Ngay cả nửa điểm cũng tìm thấy được!

      lâu, chỉ biết nhìn , lúng ta lúng túng gì.

      nhìn , nhìn đau đến chân mày đều cau lại, bị thương đúng là hành hạ lớn nhất đối với , siết tay của , dần dần buông lỏng.

      Giống như quyền đánh vào bông, dần dần đọng lại trong đôi mắt lạnh lùng sau khi bộc phát, toàn bộ hóa thành ưu thương khó có thể diễn tả được thành lời.

      cũng nhìn , là chờ đợi vô cùng kiên nhẫn, cũng là dày vò hành hạ nội tâm của chính mình, " cho biết, em có thể nhớ đến chút nào? Em có thể nhận biết chúy nào?"

      nhìn vào ánh mắt của , nơi đó tĩnh mịch như biển, lóe lên ánh sáng hy vọng chờ mong.

      Nhưng —— trong đầu của vẫn ít trí nhớ về !

      phải nhân vật nữ chính trong truyện ngôn tình cẩu huyết, ở người , chưa từng có chuyện mất trí nhớ cẩu huyết, nhớ nổi, chính là quên mất, hoặc là, dối!

      gần như khổ sở lui về phía sau bước, ôm đầu, "Tôi. . . . . . có, tôi nhớ gì cả."

      Hai tay thả xuôi ở bên người của người đàn ông nắm chặt lại, chán nản mở miệng, "Cái kết quả này, nên dự liệu đến, từ lúc chúng ta gặp lại đến nay, từng bóng gió với em rất nhiều lần, em cũng đều chưa từng nhớ ra, thậm chí lần đó, bị thương. . . . . ."

      tới chỗ này, dừng lại, hề tiếp tục nữa.

      số việc, quên mất, cũng chưa hẳn phải chuyện tốt, nếu tại cho biết, từng có ân cứu mạng với , về sau tình cảm của đối với , có lẽ còn thuần túy nữa.

      " bị thương?" khẽ ngước mắt lên, giống như là mong đợi tiếp.

      Đáy mắt người đàn ông xẹt qua thất vọng sâu sắc, nhưng mà mặt lại chỉ mỉm cười khổ sở, "Có cảm giác như em đặc biệt xa cách với mọi người, lại rất dễ dàng coi như người qua đường, em dạo cửa hàng, dạo siêu thị, vô số lần thiết kế bất ngờ gặp mặt với em, nhưng từ đầu đến cuối em lại hề cho cái ánh mắt, trong chuyện này, rất thất bại."

      tới chỗ này, dừng lại chút, thở dài lại tiếp tục , "Em đăng tin tìm thuê người đến đóng giả Lục Duật Kiêu, trước khi gặp em, cố ý mặc âu phục để thể , khi chính diện tới trước mặt em, rốt cuộc ánh mắt của em cũng bị hấp dẫn, thấy được kinh hãi trong mắt em, khi đó liền có chút ý nghĩ hung ác, cuối cùng em ghi nhớ rồi, cuối cùng em có lòng hiếu kỳ đối với rồi, cho nên, cố ý dùng việc Hà Ân Chính vứt bỏ em để kích thích em, cố ý đùa muốn thuê phòng nghỉ với em, chỉ có như vậy, mới có thể bảo đảm, em có thể lần lại lần tiếp xúc gần gũi với ."

      Sau khi xong, chính là tiếng than thở nặng nề.

      Cố Tử Mạt nghe đến mê loạn, những lời này, thẳng vào sâu trong nội tâm mềm yếu của , chưa bao giờ nghĩ tới, có người đàn ông, vì để cho liếc nhìn cái, mà phải hao tổn tâm cơ đến như thế.

      Chỉ là nghe ít chuyện xưa này xong, liền tin chắc, lời phài là có cơ sở, quả bọn họ từng có duyên phận, láo!

      "Đầu tiên, tôi nghĩ tôi có thể giải thích, bởi vì tôi từng chịu tổn thương, cho nên trở nên phòng bị, tôi đối với người khác đúng là rất xa cách, . . . . . . có thể hiểu chứ." sựu dám nhìn , chỉ cúi đầu, tự giải thích cho chính mình.

      Người đàn ông gật đầu cái, bàn tay lướt qua gò má của , nhớ lại ngày trước, " hiểu, chẳng qua xa cách này của em, cũng giống trước kia, vào năm em 19 tuổi đó, ngồi ghế dài trong công viên Hải Thạch, cùng chàng thanh niên trẻ chán chường, chuyện quan điểm về cuộc đời và tình , cái người thanh niên trẻ đó, chính là ."

      "Mười chín tuổi. . . . . . Tôi...tôi xảy ra ít chuyện." Thời gian có thể làm thay đổi rất nhiều thứ, thay đổi thái độ nhìn người việc của .

      Bởi vì những lời này của , lại chau mày lần nữa, trong đầu, bắt đầu thu thập trí nhớ khi 19 tuổi.

      "Hắt xì ——" gió đêm thổi qua, bả vai của run lên, nhịn được mà rùng mình cái.

      "Cố Tử Mạt." gọi cả tên họ của .

      Khom lưng, nhặt chiếc áo choàng tắm rơi ở đất lên, lại nhét vào trong tay lần nữa, " vui mừng, chúng ta lại gặp nhau lần nữa."

      Giọng của trầm thấp, giống như có ma lực nào đó dính vào, khiến khi nghe được tên của mình phát ra trôi chảy từ đầu lưỡi của thường thường nhịn được mà tâm trạng run lên, chỉ cảm thấy trái tim dâng lên nỗi buồn ngọt ngào, mang theo ưu thương lưu luyến vô hạn nào đó.

      Người đàn ông bị quên mất, lại hết lòng đối với như vậy, mà người toàn tâm toàn ý đối đãi, lại làm tổn thương như vậy.

      "Trước tiên hãy tắm nước nóng cái, đem chuyện lúc trước, cho em nghe." Người đàn ông săn sóc .

      Nhìn vẻ mặt mờ mịt, biết, vẫn nhớ ra được, muốn bức bách , càng muốn vào thời điểm mấu chốt này, cho nhiều áp lực vô hình như vậy.

      Tần Khôn, người nhà họ Cố, điều hương, những thứ này cũng đủ để khiến này mệt mỏi lần rồi.

      nhận lấy, gần như luống cuống sững sờ gật đầu, đẩy cửa phòng tắm ra, vào.

      Người đàn ông nhìn vào, tìm được vị trí phòng bếp, tới, chuẩn bị pha cho ly trà nóng, vén tay áo lên, liền nghe thấy tiếng thét thê thảm từ trong phòng tắm truyền ra.

      Người đàn ông bất chấp những thứ khác, xoay người chạy vọt vào, đẩy cửa ra.

      Cố Tử Mạt nghe thấy tiếng động mở cửa, bỗng dưng quay đầu, liền nhìn thấy xông bừa vào, ngây người!

      Trong giây lát ánh mắt của người đàn ông dừng lại cơ thể mặc bất kỳ cái quần áo nào của , sau khi xác nhận bình yên vô , nhìn chỗ khác, lưu loát đóng cửa lại, ngăn cách bằng cánh cửa, hỏi, "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"

      Cố Tử Mạt cực kỳ xấu hổ, thân thể trần truồng, dùng áo choàng tắm miễn cưỡng che đậy cơ thể của mình, mấp máy môi, quanh co giải thích, " có gì, chính là lúc tôi treo quần áo, suýt nữa bị ngã, sau đó cẩn thận đụng phải cái nút bấm nước lạnh, nước lạnh liền xả xuống, lạnh cóng đến mức tôi run lên."

      Cái này cũng trách được, vào phòng tắm, tinh thần vẫn hoảng hốt, mực nghĩ đến năm mình 19 tuổi đó, từng gặp cái người đàn ông lấp lánh hào quang này thế nào.

      Trong trạng thái yên lòng, cẩn thận, liền chạm nhầm vào cái nút nước lạnh.

      " , tự tôi có thể." hô lên với bên ngoài.

      "Ừ."

      Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa của người đàn ông, cũng yên tâm lại.

      Nay vừa mới vọt vào, thân thể của mình cũng bị thấy hết rồi, cũng đủ bi thương, quả nhiên ra ngoài lăn lộn cũng đều phải trả giá , lần trước ở thôn Thải Thạch, nhìn trần truồng, tại đổi thành bị nhìn!

      " công bằng!" nhịn được giọng lầm bầm.

      Lần này bị xem hết toàn bộ, mà sao, lần trước dù sao cũng còn có chiếc áo sơ mi che đậy thân thể!

      ‘ Lục Duật Kiêu ’ cũng chịu nổi, sau khi rời khỏi phòng tắm, huyệt Thái Dương của liền mơ hồ giật giật liên tục, mặc cho ấn nó như thế nào vẫn có dừng lại, lại nghe đến giọng đặc biệt của từ trong phòng tắm truyền đến, càng cảm thấy tim đập rộn lên.

      Miễn cưỡng đè ép loại cảm giác này xuống, nhàn nhạt ‘ ừ ’ tiếng, muốn xoay người , bên trong Cố Tử Mạt lại “a” tiếng.
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 059: Em...Em mặc quần áo tử tế vào

      "Lại —— sao —— sao —— rồi hả ?" Giọng của người đàn ông trở nên kỳ quái.

      "Tôi. . . . . . Tôi tìm được chốt mở nước nóng, nước vẫn là lạnh." thủy chung vẫn theo kịp lối tư duy của Đại Thiến, tại lại dùng được thiết bị nhà tắm của Đại Thiến!

      "Vẫn là lạnh?" Người đàn ông giảm lượng giọng , hỏi lại rất .

      "Ừ, vẫn là lạnh, tôi thử điều chỉnh rất nhiều lần rồi."

      "Em. . . . . . em mặc quần áo vào, vào xem chút." Người đàn ông cố ý đè thấp thanh, cũng có thay đổi được việc giọng của thực bị biến dị.

      Cố Tử Mạt nhìn da thịt ướt nhẹp của mình, lại xem chút quần áo thay thế giá áo, hít hơi, cuối cùng vẫn khoác thêm áo choàng tắm, xoay người lại, " vào !"

      Gần như trong nháy mắt khi tiếng phát ra, liền nghe được tiếng người đàn ông đẩy cửa bước vào, sau loạt tiếng động, mới nghe thấy người đàn ông , " tốt hơn, em tắm ."

      gật đầu cái, sau đó thận trọng xoay người, lúc bốn mắt nhìn nhau, hơi bị hù dọa, vội vàng lại xoay người, " ra ngoài !"

      Cửa ‘ két ’ tiếng, bị người đóng lại, mới dám xoay người, đến phía dưới vòi hoa sen tắm, nhưng mặt vẫn nóng bỏng, lại nghĩ tới thân thể của mình vừa rồi bị ánh mắt của người đàn ông lướt qua, cả người đều có chút ổn.

      Lục Duật Kiêu ra cửa, trực tiếp tới ban công, gọi cú điện thoại , sau khi chuyện mấy câu, vẻ mặt của ràng trở nên nghiêm trọng .

      Bàn tay vịn lên lan can của ban công, chỉ huy Nhược Định : " cho Tần Khôn, nếu ông ta chịu nhả ra, tôi thể làm gì khác hơn là mời người ở sau lưng ông ta ra mặt." Người nhà họ Lục trong xương cao quý cùng thận trọng, là cho phép dính dáng tới tổ chức xã hội đen, từ trước cũng có tiền lệ đàm phán trực tiếp với tổ chức xã hội đen.

      Đầu kia hồi tiếng thở nặng nề, che che giấu giấu, suy đoán hàm hồ.

      Trong lòng Lục Duật Kiêu có tích tụ, bàn tay chụp lên lan can, lạnh lùng , "Đây là ép tôi đến đàm phán trực tiếp với người đó?"

      Đầu kia lập tức liên tục dám, chỉ có thể khúm núm đồng ý.

      Lúc này trong đôi mắt lạnh tanh của Lục Duật Kiêu mới có tia sáng kỳ dị, gì, kết thúc cuộc trò chuyện, cúp điện thoại, quay người vào trong nhà.

      Cố Tử Mạt mặc xong áo choàng tắm ra ngoài, còn cầm cái khăn tắm lau tóc, vừa đúng nhìn thấy ‘ Lục Duật Kiêu ’ nắm điện thoại di động vào, người đàn ông thấy dáng vẻ như hoa sen mới nở của , ánh mắt ngẩn ra, bước chân cũng tạm ngừng lại.

      Đại Thiến là người mẫu, vóc dáng cao gầy hơn người, cho nên đối với Cố Tử Mạt mà , áo choàng tắm của Đạ Thiến, ràng là quá rộng rồi.

      người mặc chiếc áo choàng tắm rộng lùng thùng, bờ vai trắng nõn hơi lộ ra, rất có phong tình, tóc ướt tùy ý xõa ra, có giọt nước xuống đầu vai trơn mịn của , sau đó trượt xuống giống như giọt sương vậy.

      ‘ Lục Duật Kiêu ’ nhìn, trái tim ràng nghẹn cái, ánh mắt tiếp tục hướng xuống, chân trần của giẫm sàn nhà, những giọt nước trong suốt trượt xuống theo chân của , chảy thẳng từ mắt cá chân xuống các ngón chân.

      Lúc này mới ý thức được, quên chuẩn bị dép cho , lấy đôi dép lê ở bên cạnh, đưa tới trước mặt , " giày vào."

      thể từ chối ý tốt được, đưa tay nhận, khom lưng đặt đôi dép lên sàn nhà, sau đó vào, lại biết lúc khom lưng dép, ánh mắt nóng bỏng như lửa hề bỏ qua ít cảnh đẹp nào.

      dép xong, đá hai cái, sau đó đến bên cạnh , hỏi , "Sao lại quen thuộc với nhà của Đại Thiếu như vậy?" Người đàn ông này, ở nhà của Đại Thiến mà như cá gặp nước vậy, khiến cho nghĩ đến đều cảm thấy lạ lùng đâu.

      Người đàn ông hơi cúi đầu, liền nhìn thấy hình ảnh mê người của bên trong áo choàng tắm, bộ phận vừa trắng lại mềm này, cùng khe sâu, đều ngoại lệ khiến cho hô hấp của đình chỉ, trong nháy mắt toàn bộ máu trong người đều tập trung về nơi nào đó người.

      "Mùi hoa hồng?" Người đàn ông nghiêng đầu, giọng khàn đặc hỏi.

      Mới đầu hiểu, sau đó mới hiểu , đến mùi người , tính Đại Thiến trời sinh thích khoa trương, tự nhiên thích loài hoa hồng rực rỡ khoe hương này hơn, nên sữa tắm thường có mùi thơm của hoa hồng Bulgari.

      "Ừ." cúi đầu, đây là lính vực chuyên ngành của , ở trước mặt , lần này cũng linh hoạt rồi.

      Người đàn ông đưa chóp mũi đến gần cổ của , hít sâu cái, cho ra kết luận, "Thỉnh thoảng thử chút cũng tồi, rất thơm, rất đẹp."

      Đối mặt với ca ngợi của người đàn ông này, ngược lại lại thấy xấu hổ, cách người đàn ông này khen quá giống bình thường, có cả từ thị giác và vị giác, nhưng vừa suy nghĩ cái, người đàn ông này vừa khen mùi thơm, lại vừa khen bản thân , cũng cần cảm thấy xấu hổ, liền gật đầu, "Cám ơn."

      Tư thế của người đàn ông vẫn giữ vững thay đổi, nghiêng người sang bên tai , chậm rãi , " cần cám ơn."

      Hơi thở ẩm ướt phả vào cổ của , dẫn đến cảm giác tê dại, Cố Tử Mạt chợt cảm thấy tứ chi đều bị làm cho mềm nhũn rồi, còn chút hơi sức nào.

      Người đàn ông quan sát tỉ mỉ, lập tức liền phát sau tai là chỗ mẫn cảm của , khóe miệng lộ ra nụ cười như hồ ly, bàn tay ung dung ôm lấy hông của , kéo cơ thể của vào trong ngực, thừa dịp còn chưa chuẩn bị, há mồm liền ngậm vành tai tinh xảo của , đặt ở trong miệng dùng đầu lưỡi liếm láp.

      Hơi thở nóng rực ở bên tai của , Cố Tử Mạt cảm thấy thần trí cũng bồng bềnh trôi nổi, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên bị mê hoặc rồi, "Dừng tay." thở dốc từng cơn, cố gắng dùng ngôn ngữ ngăn động tác của lại.

      Người đàn ông cười xấu xa tiếng, tiếp tục hà hơi, trêu trọc , "Tay của vẫn giữ yên mà."

      Vào lúc này, trong đầu của toàn bộ đều là bộ đồ lót màu xanh lam nhạt để ở trong phòng tắm.

      thể , màu sắc đó vô cùng thích hợp với làn da của , màu xanh dương tôn lên làn da trắng, tạo lên loại nhan sắc thuần khiết lại quyến rũ, lại thiết kế viền ren, càng dễ dàng khiến cho người thấy sôi trào nhiệt huyết, còn cái món đồ ở phía dưới, chỉ có mảnh ren che đậy, xuyên qua lớp voan mỏng, như như .

      Nghĩ tới dáng vẻ màu da trắng nõn mặc chúng lên, nỗi niềm che giấu dưới đáy lòng bùng nổ ra.

      Cố Tử Mạt cứng lưỡi, vừa thẹn thùng vừa lúng túng, quay đầu, từ mặt đỏ bắt đầu lan tràn khắp người, rất là uất ức , " nguỵ biện, nhanh buông tôi ra! Đây là nhà của Đại Thiến!"

      "Nhà của Đại Thiến, sau đó sao?" Người đàn ông dụ dỗ , muốn cho ra điều gì đó.

      tự biết thể trúng chiêu, mắt đẹp trừng trừng, giận dữ bừng bừng bắt đầu uy hiếp , " mau buông tay, nếu tôi. . . . . ."

      "Nếu sao?" Người đàn ông tiếp.

      hoàn toàn thua rồi, có cách nào phản bác lại nữa, trong lòng sóng lớn sôi trào.

      Trước kia vấn đề nghĩ về nhiều nhất là —— đến tột cùng là ai? giấu giếm điều gì? Tại sao có thể giúp đỡ nhiều như vậy?

      Mà bây giờ, điều nghĩ lại là —— lựa chọn tốt sao? vẫn đối xử với như vậy sao?

      ngừng tự hỏi, nhưng vẫn có kết quả, cuối cùng lựa chọn trực tiếp hỏi người trong cuộc, " thích tôi sao?"

      Tay người đàn ông ôm eo cũng căng thẳng, mỉm cười hỏi ngược lại, "Em nhìn ra được sao?"

      cúi đầu, lại hỏi, "Thích nhiều thế nào, thích đến mức muốn chính thức qua lại với tôi sao?"
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 060: Kết hôn? Dụ dỗ, đốt lửa!

      Lục Duật Kiêu hoàn toàn ngờ, có thể thẳng ra như vậy, những điều này tới quá nhanh, hoàn toàn vượt qua mong đợi của .

      Đối với lời hỏi thẳng của , nhếch môi, hơi suy nghĩ chút, lại đưa ra câu trả lời thẳng thắn, "Đúng, muốn qua lại với em, hơn nữa chỉ như vậy, còn muốn kết hôn với em."

      Chẳng qua, điều mà càng nghĩ tới đó là, sau khi Cố Tử Mạt nghe được lời thổ lộ của , chẳng những cảm động, mà còn giống như bị phỏng vậy, chân đột nhiên lùi về phía sau, ngay cả đôi tay bé vừa mới yên tĩnh lại cũng bắt đầu đẩy đẩy lồng ngực của .

      "Sao thế?" nhanh chóng phát tình hình ổn, nắm cổ tay của , cấp bách hỏi.

      Cố Tử Mạt thôi vũng vẫy, ánh mắt nhìn xuống dưới, cúi đầu chăm chú nhìn sàn nhà, tầm mắt trở nên mơ hồ .

      giống như là, tiến nhập vào thế giới của bản thân.

      Người đàn ông sững sờ, mày nhíu lại, vẫn buông lỏng tay kiềm chế , lặng lẽ nhìn chằm chằm .

      Lúc ngước mắt lên, thấy chăm chú nhìn mình, trong lòng nghẹn ngào, biết chờ đáp án của .

      Hít sâu, liền hơi, " kết hôn."

      Chân mày của người đàn ông nhíu rất sâu, ước chừng phải mất nửa phút mới tiêu hóa được những lời này, lại tự cho mình là thông minh coi phản ứng của là chứng sợ hãi hôn nhân, tâm trạng của chìm xuống, với , "Chuyện kết hôn cần nước chảy thành sông, bây giờ chúng ta ở bên nhau, chờ em chuẩn bị xong, chúng ta lại tiếp nhé."

      lắc đầu, cố chấp lại đau lòng , "! chuẩn bị này, rất dài rất khó, có thể . . . . . . vĩnh viễn!"

      Đối với vấn đề của , càng thấy ích kỷ của mình.

      mong đợi tình của , đối xử tốt với , nhưng, tính đến chuyện kết hôn, lại do dự.

      Làm con nuôi của nhà họ Cố, điều mà dám nắm chắc nhất, chính là việc hôn nhân của mình!

      Cơ thể và hôn nhân của con nhà họ Cố, đều bị mang ra giao dịch thị trường, huống chi, từ khi được nhà họ Cố nhận nuôi, nhất định bị coi như món hàng để tiến hành mua bán rồi.

      Mặc dù bây giờ khỏi nhà họ Cố, nhưng dù sao cũng vẫn có ràng buộc với nhà họ Cố.

      "Mãi mãi?" Người đàn ông nheo mắt lại, cái trán bắt đầu nhảy lên kịch liệt, "Ý của em là, kết hôn với , vậy người khác sao?"

      Lần đầu tiên từ người cảm nhận được, cái gì gọi là ‘ tự mình đa tình ’, ấm áp lưu luyến vừa rồi, hình như tất cả đều biến thành tro bụi!

      cắn cắn mội, do dự, tạm thời có cách nào trả lời vấn đề của .

      từng cố gắng học tập điều hương, tại lại đầu nhập vào dưới trướng của Tần Khôn, đều là muốn tranh thủ lót đương cho tự do hôn nhân của mình.

      Con đường tranh thủ tự do này, là cuộc đấu tranh tàn khốc, đấu tranh 2 lần, có thua ở trong tay mình, nhưng ngược lại lại thua ở trong tay đàn ông!

      Người đàn ông trước mắt này, có thể tin tưởng hay ?!

      Ra sức liều mạng vì , lại đánh bạc lần nữa sao? !

      lâu cũng trả lời, điều này rơi vào trong mắt của người đàn ông, giống như cam chịu.

      Đè nén nửa giận xông lên ùn ùn, lần đầu tiên mặt của có màu đỏ bừng của màu máu, trong đôi mắt toát ra ánh sáng tức giận, trừng mắt nhìn trước mắt, hận thể mở đầu ra để nhìn chút, rốt cuộc bên trong chứa cái gì!

      kết hôn với , kết hôn với người khác? Bí mật cất giấu trong nhật ký chính là cái người kia sao?

      Đường đường đại thiếu gia của nhà họ Lục, ngay cả kẻ giấu mặt mà cũng đánh lại sao?

      quên , sao, có thể lần nữa quen biết , dẫn dắt lại nhớ đến lần nữa; trong mắt , sao, có thể xuất trước mặt nhiều hơn nữa, để cho thể nhìn thẳng vào mặt .

      Vậy mà lại gặp phải cái kết quả này từ miệng của , cả người đều có cảm giác thất bại.

      Tôi vốn hiểu được lòng ánh trăng, thế nhưng ánh trăng lại chiếu đâu mất rồi, tim của giống như bị người xé rách ra, lục phủ ngũ tạng đều đau .

      Người đàn ông cắn chặt hàm răng, cơ bắp ở cằm khẽ run lên, "Cố Tử Mạt, đột nhiên lại cảm thấy, hiểu được em!"

      Đại thiếu gia nhà họ Lục trầm ổn cơ trí, quyết định sách lược, vào trận loạn, là kỳ tài hiếm có thương trường, đây là rất nhiều tinh đưa ra đánh giá về , mà lúc này, và những lời ca ngợi này lại hề dính dáng đến nhau chút nào.

      xoay người, nhanh ra cửa, muốn vạch trần người được giấu diếm trong quyển nhật ký, lúc tìm chìa khóa, đặt quyển nhật ký ở khung cửa.

      khẩn cấp muốn biết, người nào ở trong đó, muốn kéo người đó ra, đối kháng với ta trận!

      Phía trước có vô số cơ hội, cũng đều mở ra xem, tôn trọng như vậy, có năng lực thông qua cuộc điều tra, biết được toàn bộ quá khứ của , nhưng lại làm, chẳng hề làm gì cả!

      Vậy mà hôm nay, vô cùng tức giận, chung quy vẫn làm!

      Cố Tử Mạt nhìn bước nhanh , cũng hiểu tâm tình của , chỉ có thể yên lặng cúi đầu, ngón tay rất nhanh siết chặt cái nơ con bướm áo choàng tắm, lẳng lặng chờ đợi tiếng cửa mở ra lại đóng vào.

      cúi đầu, hề hay biết người đàn ông quay bước trở lại, tiến lại gần lần nữa, bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông bỗng chốc giữ chặt eo của , cúi đầu liền phủ lên .

      đợi phản ứng, phủ lên rồi.

      Nụ hôn này gần như xâm lược, nạy ra du nhập vào mỗi góc, hung hăng ma sát, chỉ cảm thấy hô hấp của mình cũng tràn đầy lo lắng.

      có thể vĩnh viễn cũng có cách nào chuẩn bị xong để kết hôn với !

      Lời của mang đến cho sợ hãi và đau đớn, làm cách nào ức chế tình cảm như thủy triều mãnh liệt trong lòng.

      rên lên tiếng, uổng công đẩy .

      Động tác của càng trở lên thô lỗ hơn, râu ria thô ráp châm lên vai của khiến ngứa ngáy tê dại, thiếu chút nữa co rút thành cục, hề buông ra chút nào, dùng sức kéo mở cơ thể của , buộc phải thuận theo.

      " cần trốn, em là của . . . . . ." nặng nề thở dốc, như mũi tên dây cung, hết sức căng thẳng.

      Tay siết chặt nơ con bướm của dần dần buông lỏng, lý trí tan rã dưới nhiệt tình của , hô hấp chậm lại, học theo phương thức của , khẽ cắn lên bờ môi của , triền miên cùng với .

      Mười mấy năm qua ở nhà họ Cố, sống ở nhà họ Cố theo khuôn phép cũ, chưa bao giờ tùy ý kích động lần, hôm nay, muốn cởi bỏ trói buộc, chân chính tự do lần!

      Nhận ra đáp lại của , trong cổ họng người đàn ông phát ra thanh vui thích, bàn tay thăm dò vào phía trong áo choàng tắm của , vuốt ve lên da thịt bóng loáng, cũng chạy dọc theo eo thon lên phía .

      Chưa bao giờ có tiếp xúc da thịt, khiến Cố Tử Mạt thở dốc vài lần, trong đầu thiếu dưỡng khí, dường như sắp muốn hôn mê rồi, cơ thể mảnh mai như có xương chỉ có thể dựa vào người .

      Mà đối mặt với mãnh liệt, bá đạo, mạnh mẽ của cũng kích thích các tế bào của , lại càng cam tâm yếu thế, chỉ có thể ra sức cắn lên môi của .

      Chỉ là cũng biết, chính vì lần mạnh mẽ của lại chọc hỏa.

      Người đàn ông vốn là cũng ngại chờ thêm thời gian nữa, nhưng, khi cả người đều dán sát lên người , cơ thể cọ sát vô tận xúc động mãnh liệt đốt sạch những điều chú ý của còn mảnh.

      Lại dùng sức giữ chặt eo của , ôm gần sát vào mình hơn, ngón tay thon dài trắng nõn di chuyển dọc theo eo của , từng cái từng cái trượt xuống. . . . . .
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 061: Cố Tử Mạt, em độc ác!

      Theo động tác của tay , cả người Cố Tử Mạt giật mình cái, lại càng thêm xụi lơ vô lực, thiếu chút nữa mệt lả nằm người .

      người chỉ mặc chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, bên trong đương nhiên là trạng thái trống , hoàn toàn có vật gì cả, mà thân thể lại bị ôm chặt như vậy, chỉ có thể đối mặt với , gặm cắn cùng lúc, thỉnh thoảng còn phải chú ý tới trạng thái phía dưới cơ thể nữa.

      muốn xa rời? Quấn quýt si mê? Hay là tùy tiện? Phóng túng?

      Những từ ngữ này, dùng trong trường hợp này cũng đều quá!

      cũng biết đàn ông làm đến cái bước kia, cố nén, thuyết phục bản thân cần thẹn thùng, tiếp tục nữa, nhưng vẫn ngăn được bản thân ngượng ngùng mà cả người dần trở lên ửng đỏ .

      Ngón tay của theo từng tấc da thịt bên chân , đường trượt lên phía , xoa cổ của giống như cố ý gãi ngứa vậy, nhất thời nhịn được mà run lên cái, khóe môi khẽ nhúc nhích, như có như hút lấy môi của .

      Khóe môi của người đàn ông nhếch lên, nâng ngón tay thon dài lên, nhân cơ hội miết lên môi của , dụ dỗ , : " Có thể ? Tử Mạt?"

      Cố Tử Mạt ngẩn ra, đương nhiên ràng ý hỏi là cái gì.

      Nếu trả lời là có thể, những gì làm tiếp theo như nước chảy thành sông thôi, còn nếu trả lời , người đàn ông trước mắt này, chỉ sợ cũng ép buộc rồi.

      Quyền quyết định đều nằm trong tay .

      Tay của , xoa lên lồng ngực của , cơ thể kích thích cho biết nên đồng ý cho , ngay cả lúc vừa rồi, trong đầu cũng thoáng có ý nghĩ buông lỏng.

      Nhưng, làm con nuôi của nhà họ Cố, sống theo khuôn phép cũ nhiều năm như vậy, lưỡng lự giữa tình và trí, vẫn còn có thể có tự chủ rất mạnh, để lựa chọn trí .

      Nhất thời ham vui, tất nhiên có thể làm cho nếm được sung sướng nhất thời, nhưng sau thế nào đây?

      thầm tự với bản thân mình, Cố Tử Mạt ơi Cố Tử Mạt, vẫn chưa đủ mạnh đâu, nếu có nắm chắc vạn toàn, cũng nên đánh trận đấu mà hề nắm chắc chứ!

      Tay chạm vào ngực , nhất thời có sức lực biến thành động tác khước từ, "Em. . . . . ."

      "Két ——" cửa bị người đẩy ra từ bên ngoài, theo tiếng gõ cửa từ bên ngoài đến, thoáng chốc kinh động đến tất cả, bao gồm cả việc đánh gãy lời Cố Tử Mạt sắp ra.

      "A, hai người. . . . . . Nhà tôi? Nhanh như vậy, đúng, vui. . . . . ." Đại Thiến khoa trương che miệng, phát ra tiếng la đầy kinh ngạc.

      Cố Tử Mạt được gì, xấu hổ hai gò má đỏ bừng, thể làm gì đành đưa ánh mắt cầu xin về phía người đàn ông.

      Bắt gian tại giường? Hơn nữa còn là gian tình xảy ra ở nhà người khác nữa chứ?

      Gian tình này, hình như còn chưa thực xảy ra, lại cứ như vậy, bị bắt!

      Im lặng! Cái rãnh tâm!

      Ngước lại người đàn ông lại khí định thần nhàn, thấy Đại Thiến xông vào, chân mày cũng hề nhíu lại, ngược lại trấn tĩnh sửa sang buộc lại chiếc áo choàng tắm lộn xộn che nổi thân người cho Cố Tử Mạt, rồi sau đó sao cả nhún nhún vai với Đại Thiến, " đều nhìn thấy rồi, bây giờ tiến hành."

      Cố Tử Mạt vừa nghe thấy như vậy, giận.

      Tình trạng ràng là sắp kết thúc rồi, thế nhưng lại thành tiến hành !

      Người đàn ông này phải là muốn định xuống tội danh đương vụng trộm sao? ! là. . . . . . Đủ rồi!

      Tay của còn đặt ngực , bất giác, lại vội vàng tiếp tục đẩy ra, cũng đề phòng, người đàn ông cúi đầu, nhàng cười với tiếng, lại ôm sát vào người mình, giữ chặt eo của , với , "Em là của ."

      Lời này, ràng là tuyên bố chủ quyền.

      Đại Thiến thấy ý tứ của người đàn ông này, nghĩ thầm người đàn ông này đúng là hẹp hòi!

      Ngay cả dấm chua của phụ nữ cũng ăn!

      "Khụ ——" nặng nề ho khan tiếng, Đại Thiến ra vẻ hắng giọng cái, sau đó lay động cơ thể, qua bên cạnh bọn họ, vừa , vừa ngáp dài , "Chị lăn lộn trong giới người mẫu, những cảnh nóng bỏng hơn so với hai người cũng phải là chưa từng thấy qua, hai người cứ tiếp tục , chị đây trước chợp mắt chút."

      Nghe xong lời này, hai bên mang tai của Cố Tử Mạt, lập tức liền nóng đỏ rực lên rồi.

      Quả nhiên là Đại Thiến hiểu lầm bọn họ rồi, ở trước mặt bạn tốt của mình, sợ rằng sau này khó mà ngẩng đầu lên được .

      cố gắng đẩy ra, vừa vội vừa tức giận : " buông em ra, trước đó em cũng đẩy rồi mà, ràng là cự tuyệt, làm sao vẫn. . . . . ." Phía sau, cũng tiếp, tin chắc là hiểu được.

      Cằm người đàn ông bạnh ra, vẻ cưng chiều vốn có mặt nhất thời cũng hóa thành hư vô.

      Đương nhiên biết, trước khi Đại Thiến bước vào, dùng hành động tỏ ý cự tuyệt, mà có muốn thừa nhận cũng được, ở trước mặt Đại Thiến tuyên bố chủ quyền, là ý muốn cá nhân của , là trò đùa dai của mà thôi.

      Vậy mà Cố Tử Mạt lại ra như thế, cũng đồng nghĩa với việc dội gáo nước lạnh lên đầu , để cho thể nhìn thẳng vào cự tuyệt của !

      Cố Tử Mạt thừa dịp thất thần, liền rời khỏi vùng ngực của , đuổi theo kéo lại cánh tay của Đại Thiến, rất vội vàng thanh minh: " Đại Thiến, Đại Thiến, mình thề, mình trong sạch ."

      Đại Thiến liếc mắt về phía , gẩy gẩy mái tóc xoăn lọn to màu đỏ của mình, chăm chú nhìn về phía ‘ Lục Duật Kiêu’ cái, mới tự nhiên : " Mình thấy cái gì cả, cũng biết, hai người các cậu tự dàn xếp với nhau thôi."

      Dứt lời, liền gạt cánh tay của Cố Tử Mạt ra, dáng vẻ yểu điệu đẩy cửa phòng ngủ ra, vào.

      Cố Tử Mạt thấy thế, muốn đuổi theo, lại bị người đàn ông kéo lấy cánh tay từ phía sau, cơ thể bị lực mạnh giữ lại, kéo cái, cả người cũng bị kéo đến trước mặt người đàn ông.

      Hơi thở của chưa ổn định, ngón tay được tỉa nhọn đặt lên vị trí trái tim của mình, bất đắc dĩ đứng song song đối mặt với .

      "Em liên tiếp cự tuyệt hai lần, dù sao cũng nên giải thích chứ." mắt đen nháy thâm thúy của người đàn ông tối sầm, hình như bên trong được châm có thể phun lửa ra vậy.

      Cố Tử Mạt hiểu gì, nhưng trước mắt, căn bản là cách nào giải thích tốt tất cả chuyện này.

      Tâm chìm xuống, bàn tay đè nơi trái tim khỏi nắm chặt, giọng với , " xin lỗi, em còn chưa có nghĩ kỹ, có muốn làm người đàn ông của mình hay nữa."

      Chung quy, là do thiếu cảm giác tín nhiệm đối với người khác, đúng theo như lời người đàn ông này trước đó, luôn ở trong trạng thái giữ vững khoảng cách với người chung quanh.

      Người đàn ông hạ ánh mắt nhìn , đáy mắt càng thêm u ám, đuôi mắt lại càng hung ác nham hiểm thêm mấy phần, vẫn cứ nhìn chằm chằm như vậy, giống như hận thể xuyên qua cơ thể nhìn trái tim của .

      cố gắng lâu như vậy, lại đổi lấy kết quả như này, điều này làm cho muốn vung tay bỏ !

      Trầm mặc lúc lâu, bồng dưng cười lạnh, "Xem ra chuyện xưa của cũng hề có chút lực hút nào nhỉ, thể đả động đến em chút nào, Cố Tử Mạt, em độc ác!"

      Hít vào hơi, Cố Tử Mạt thẳng thắn , " xin lỗi, em nhớ được những chuyện đó."

      "A, được thôi, Cố Tử Mạt, em nhớ ra được, lại có thể nhớ được người khác!" Người đàn ông vô cùng tức giận, quăng ra những lời này xong, cũng thèm nhìn cái, xoay người liền xoải bước ra ngoài.

      Mở cửa, đá mạnh cánh cửa, làm liền mạch.

      giận dữ, được mấy chục thước, lại vội vã quay người bước về phía cửa, lấy quyển nhật ký phía khung cửa, hơi ngơ ngác nhìn cánh cửa chút, mới cười khổ cái, quay người nhanh ra ngoài.

      " là quá may mắn, thế này cũng có thể chờ được cậu." Ở chỗ sâu đối diện bên đường, bóng đen thon dài bước ra, giọng ràng, rất làm người ta phải suy đoán.
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 062: Minh Tuyên có phải Lục Duật Kiêu hay ? !

      Lục Duật Kiêu nghe ra ý tứ trong lời của người đó, khỏi dừng bước, chờ người đó đến gần.

      Người đó thân màu đỏ, phong cách thư thái, xem ra cũng vô cùng hào phóng, đầy sức mê hoặc, có cảm giác nhếch nhác chút nào.

      Lục Duật Kiêu đợi ta đến gần, trêu tức ta, "Tử Hoài, người cậu pha trộn đủ loại mùi nước hoa, khó ngửi."

      "Cố Tử Mạt khôi phục khứu giác nhạy cảm, cậu liền coi mình như đại sư điều hương sao, cậu đúng là, tôi có muốn phục cũng được." Kiều Tử Hoài châm chọc , bước đến đấm đấm vào ngực Lục Duật Kiêu.

      Lục Duật Kiêu nhíu mày lại, vẻ mặt hề vui mừng, "Sao cậu biết! Cậu cho người điều tra ấy!"

      "Khẩn trương như vậy làm gì, mình chỉ nghe người phụ nữ ngu xuẩn thôi, làm sao mình có thể phạm vào điều tối kỵ là điều tra ấy! Nhưng mình thấy lạ, cậu tôn trọng ấy, điều tra ấy, sợ mình sơ sót nhận lầm người sao? quá tự tin đấy." Kiều Tử Hoài nghĩ đến tình cảnh Cố Trinh Trinh miêu tả sống động cho , nụ cười mặt càng tươi hơn.

      "Cố Trinh Trinh cho cậu! Chuyện gì xảy ra?" Đôi mắt người đàn ông nhíu lại, cứ như muốn ăn thịt Kiều Tử Hoài vậy, trả lời vấn đề của Kiều Tử Hoài, ngược lại lại cảnh giác hỏi ngược lại Kiều Tử Hoài.

      "A, đụng phải trong bữa tiệc nhàm chán, cứ như vậy mà Cố Trinh Trinh thuận miệng nhắc tới thôi." Kiều Tử Hoài dối lưu loát, sau cùng, mồm mép nhanh nhẹn sang chuyện khác, "Cậu sợ nhận lầm người, tìm phải cái hàng giả sao? tại thị trường này hàng giả cũng rất lừa người đâu, giống như lần trước, mình chọn người đẹp ngực lớn, kết quả đâu, ấy đúng là ngực lớn, mặc quần áo còn có thể nhìn được, lột sạch con mẹ nó chứ cũng gần đến rốn rồi! Nằm xuống lại càng kinh khủng, toàn bộ lan ra như cái bánh nướng! Thiếu chút nữa ghê tởm chết mình rồi."

      xong, vẻ mặt Kiều Tử Hoài đầy bi phẫn, lại vừa lặng yên tiếng động quan sát vẻ mặt Lục Duật Kiêu.

      Lục Duật Kiêu sau khi nghe xong, khóe miệng giật giật, "Mình tự có cảm giác, cần cậu phải quan tâm."

      ghét Kiều Tử Hoài chướng mắt ở bên cạnh, liền đẩy ta ra, bản thân về phía xe của mình.

      *

      Sáng sớm hôm sau.

      Cố Tử Mạt ăn mặc trang điểm ổn thỏa xong, chuẩn bị ra ngoài, đến công ty mỹ phẩm Cẩm Tú.

      Công ty của Tần Khôn, nghe , công ty này được đặt tên theo tên của người phụ nữ, tên của người phụ nữa đó, gọi là Tô Cẩm Tú.

      thời gian rất dài về sau, đều phải điều hương ở công ty này, vì công ty tạo ra sản phẩm mỹ phẩm mới của quý, tạo ra mùi thơm mơ mộng mê người.

      Đại Thiến thấy phải ra ngoài, vội vàng ngăn cản , dứt khoát hỏi chuyện tối ngày hôm qua.

      Trong lòng Cố Tử Mạt biết thể lừa gạt Đại Thiến, dứt khoát tóm tắt lại chuyện buổi tối ngày hôm qua.

      Đại Thiến là người hiểu chuyện, nghe xong gật đầu cái, từ chối cho ý kiến, sáng suốt có phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

      ra Cố Tử Mạt cũng vì chuyện tối ngày hôm qua mà khắc khoải suốt cả đêm, nhưng lại có cách nào sửa chữa, mà trước mắt lại có mấy kiện cần phải hoàn thành, trong đó có cái, chính là về Lục Duật Kiêu .

      nghĩ ngay đến Ninh Uyển, nhân cơ hội liền hỏi Đại Thiến, "Đại Thiến, Ninh Uyển giao thiệp rộng như vậy, ấy có thể biết Lục Duật Kiêu hay ? Cậu nghe ngóng giúp mình nhé."

      Đại Thiến lắc đầu, nghĩ ngợi , "Lục Duật Kiêu thần bí như vậy, gần như ai có thể giải quyết được, Ninh Uyển ấy mà, ấy chỉ có liên quan với Lục Duật Kiêu lần duy nhất, có lẽ chính là bài báo đó mà thôi."

      Đại Thiến xoay người , lấy ra tờ báo cũ từ trong đống báo tạp chí trong nhà, mở ra cho Cố Tử Mạt nhìn, "Đây, cậu xem, tựa đề là —— Ninh Uyển gặp mặt công tử nhà giàu thần bí, nghi ngờ là Lục Duật Kiêu."

      Cố Tử Mạt vội vàng chộp tới xem, bài báo còn kèm theo bức hình lớn, chụp thẳng mặt chỉ có bóng lưng mơ hồ của Ninh Uyển, cũng có gì khác nữa, thấy thiết kế quầy rượu ở trong bức hình, chân mày của khỏi cau lên.

      Đại Thiến tiếp tục giải thích, "Lần đó mình trong điện thoại, phải giúp Ninh Uyển bò lên giường của công tử con nhà giàu, chính là cái này! Nhưng sau đó, mình nghe Ninh uyển , người giúp việc đều gọi người đó là thiếu gia gì đó, cụ thể mình cũng nhớ , dù sao lúc ấy Mình Uyển vẫn mực chắc chắn, cái vị công tử nhà giàu thần bí đó khẳng định phải Lục Duật Kiêu."

      "Nhưng vì cái gì, bài báo này lại ràng hướng về Lục Duật Kiêu như vậy?"

      "Tuyên truyền thôi mà, người đại diện của Ninh Uyển, lôi kéo Lục Duật Kiêu vào để tuyên truyền, nâng giá trị con người của Ninh Uyển lên thôi!"

      Cố Tử Mạt nhìn khung cảnh của ‘ khách sạn Đằng Giang ’, ánh mắt bừng tỉnh, cảm giác trong đầu có thứ gì đó, lại thể bắt được!

      Bỗng dưng, bắt lấy cánh tay của Đại Thiến, khẩn trương hỏi, "Gọi ta là ‘ Minh Tuyên thiếu gia ’! Có phải cái này !" Giữa những ý nghĩ lóe lên, trong đầu của ra kết quả như vậy!

      Đại Thiến rất kinh ngạc nhìn , đối mặt với câu hỏi của , lại vắt óc suy nghĩ mà có kết quả, "Hình như đúng, mà cũng giống như đúng."

      Cố Tử Mạt nhanh chóng túm chặt Đại Thiến, tay giữ chặt cổ tay ấy, tay khác mò lấy điện thoại của Đại Thiến, đưa đến trước mặt Đại Thiến, "Đại thiến, bây giờ cậu gọi ngay cho Ninh Uyển hỏi xem, mình cần cái đáp án này."

      Đại Thiến nhìn dáng vẻ vội vàng cuống cuồng của Cố Tử Mạt, chỉ thấy trong mắt Cố Tử Mạt có sương mù, gần như sắp rơi nước mắt vậy, đau lòng bạn tốt, liền cầm điện thoại di động lên, mở ra danh bạ của điện thoại di động, còn chưa tìm được tên của Ninh Uyển, ngoài cửa vang lên hồi tiếng gõ cửa.

      "Mình xem chút." Đại Thiến vừa tìm số của Ninh Uyển, vừa lắc mông ra mở cửa, chỉ thấy Hà Ân Chính cầm bó hoa hồng dỏ dung tục tay, trực tiếp chen vào.

      "Phốc ——" Hà Ân Chính quỳ hai gối xuống mặt đất, lao thẳng tới trước mặt Đại Thiến.

      Đại Thiến nhìn cái trận thế này, cũng hiểu được nửa rồi, đưa tay về phía sau kéo, liền kéo cơ thể bé của Cố Tử Mạt vào vị trí của mình, khiến Hà Ân Chính quỳ gối thực trước Cố Tử Mạt.

      Có thể Cố Tử Mạt thiếu chút nữa đứng vững, đợi đến sau khi đứng vững được, lại càng bị kinh động, mắt đẹp trợn lên, kinh ngạc nhìn về phía Hà Ân Chính, ". . . . . ."

      Hà Ân Chính thấy Cố Tử Mạt vẫn để ý đến , trong bụng mừng rỡ, lập tức nâng bó hoa hồng đỏ lên cao hơn, "Tử Mạt, em, quyết định, muốn theo đuổi em lần nữa!"

      Hà Ân Chính trang bị đủ cả, tay có hoa tươi, lưng vác cành mận gai, người lại còn mặc chiếc áo to, đó viết năm chữ to —— biết sai rồi!

      Cố Tử Mạt liếc nhìn ta, rất sao cả bĩu môi, "Sáng kiến chịu đòn nhận tội cũng tệ, chính là người quá rách nát rồi."

      nghe Hà Ân Chính xong cười lạnh , muốn ăn đồ thừa của Cố Trinh Trinh, thà giết còn hơn.

      Hà Ân Chính vừa nghe xong, liền nóng nảy, thấy Cố Tử Mạt có ý chào đón ah, xấu hổ liếc nhìn bó hoa trong tay, hốt hoảng bắt lấy tay của Cố Tử Mạt, vẻ mặt đau thương biểu lộ lòng chung thủy , "Tử Mạt, Tử Mạt, biết sai rồi, em là linh cảm của , thể mất em được!"

      Đương nhiên Cố Tử Mạt hiẻu ý đồ của Hà Ân Chính khi đến đây, cũng biết nguyên nhân ta thể mất .

      Nhà họ Hà vẫn có ý định tranh thủ tiền đầu tư của nhà họ Cố, nhưng trước mắt, Cố Trinh Trinh và Hà Ân Chính được nữa rồi, cho nên bọn họ lại chuyển mục tiêu lên người Cố Tử Mạt.

      Cưới được con lớn nhà họ Cố, vẫn có thể kết hợp lợi ích.

      Hiểu ràng thiệt hơn trong tầng quan hệ này, trong lòng Cố Tử Mạt cũng có tính toán, ghét bỏ nhìn Hà Ân Chính cầm tay , hạ thấp giọng, , " bắt tay rôi, tôi có cách nào nhận hoa được."
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :