Chương 054: Châm ngòi ly gián!
Nghĩ tới đây, Cố Trinh Trinh vội vàng chống tay trái lên, nhào sang bên, nhặt lên túi xách bị chính mình vứt bỏ trong lúc hoảng hốt, như thu được chí bảo lật tìm bên trong, "Có, nhất định có, nhất định ở đây."
để ý vết thương tay nóng như lửa đốt, nhịn đau cố lục tìm rất lâu, hoàn toàn tìm thấy tấm danh thiếp kia trong túi xách, " đâu, vẫn còn, vẫn còn ở!"
Cố Trinh Trinh an ủi bản thân, lại ngừng tìm kiếm, thực tế, chính căn bản cũng quên mất mình có cất giữ tấm danh thiếp kia hay .
Khi đó, thấy người đàn ông mắt hoa đào này mặc quần áo rẻ tiền, cho nên căn bản là đặt vào mắt, chứ đừng gì đến việc để ở trong lòng, tấm danh thiếp mà thôi, rất có thể tiện tay quăng vào thùng rác rồi.
nóng nảy, đổ toàn bộ mọi thứ trong túi xách xuống đát, dùng ngón tay máu dầm dề, bắt đầu gạt từng tý .
Có thể là ông trời ưu ái, tìm được !
Vật như người, danh thiếp cùng dạng giá rẻ giống như người đàn ông kia, mặt giấy cứng mày trắng, in chữ ‘Joe’ màu đen, hẳn là tên tiếng của người đàn ông kia, phía dưới là số điện thoại di động của ta.
Joe, Kiều sao?
siết tấm danh thiếp này chặt, trong lòng có tính toán của mình, giống như là trúng tà vậy, cầm điện thoại di động lên lưu lại số điện thoại của ta.
Giống như là nghe được lời kêu gọi của ‘ hiệu cầm đồ số tám’ vậy, quyết tâm để bản thân cuốn vào thế giới đáng sợ hơn!
nắm tấm danh thiếp màu trắng dính máu của mình, run run rẩy rẩy đứng lên, nhìn lên lầu, khóe miệng nhếch lên đường cong vừa quỷ dị vừa nguy hiểm. . . . . .
Cố Tử Mạt nhìn người đàn ông dựa vào cạnh cửa phòng ngủ của , bỗng sửng sốt, theo bản năng xem cái chìa khóa của mình, cái chìa khóa có cảm nhận kim loại, rất cứng rất lạnh, còn nắm ở trong tay đấy.
Người đàn ông này, tại sao có thể tự ra ngoài chứ?
đúng, thiếu chút nữa quên mất, người đàn ông này có Siêu Năng Lực!
"Sao ra ngoài được vậy?" ngơ ngác hiểu, ấn huyệt Thái Dương, cố gắng hết sức biểu lộ ra khiếp sợ.
"Muốn nhìn em chút, ra đây thôi." Gần đây người đàn ông này bị nhiễm cười, giả giả xong, rồi sau đó từ phía sau lấy ra quyển vở, quơ quơ về phía , "Nếu quan trọng như vậy, cũng đừng để ở nơi này."
định thần nhìn lại, sau khi nhìn ràng quyển vở kia là cái gì, sắc mặt đại biến, sải bước qua, liền đoạt đến trong tay, trợn mắt trừng , rất là phẫn hận : " cho động vào, sao còn loạn động vào nó! Về sau cho phép chạm vào! Như thế nào cũng cho phép!"
ràng khóa quyển nhật ký này ở trong ngăn kéo, làm sao lấy ra được? !
Cố Trinh Trinh lén lút trộm cắp, người đàn ông này hiển nhiên ăn trộm giữa ban ngày, gom thành đôi , đúng là đáng tiếc đâu? !
Nghĩ tới đây, liền thấy lạnh buốt cả người, nhịn được hai tay ôm vào nhau, đôi tay ma sát cánh tay tạo độ ấm, đón lấy ánh mắt của người đàn ông, vội vàng hỏi thẳng , " mau, làm như thế nào! cho nhảm, cho nhăng cuội, nghiêm chỉnh trả lời vấn đề!"
bị cái người đàn ông thần bí khó lường này ép buộc mà.
Người đàn ông nhìn cực kỳ tức giận, tâm tình tốt hơn, đưa ngón trỏ thon dài lên, chọc chọc lên đầu mình, thoải mái , "Dùng cái này làm được."
lại càng tức giận, rung rung người, thở dài, sau đó lại gần , rất nghiêm túc , " cho giở trò!"
Lời vừa dứt, lại đột nhiên nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng hơn, ôm nhật ký, đến gần , rất khẩn trương , " hẳn là vẫn chưa nhìn cái gì ở bên trong chứ!"
Nhật ký của có khóa lại, cho nên muốn nhìn, nhất định có thể nhìn được.
" có nhìn." Người đàn ông mở miệng.
Lấy được đáp án này, mới thở dài hơi, cuối cùng người đàn ông này cũng chịu trả lời vấn đề đàng hoàng lần.
Người đàn ông mỉm cười, đặt tay vào bên hông của , " náo loạn nữa, em nên tìm chỗ ở ."
"Ừ." Nếu lại sống cùng mái nhà với Cố Trinh Trinh, có lẽ buồn nôn chết mất, lại , khó bảo đảm Cố Trinh Trinh gây cho trói buộc nào, đến lúc đó khó lòng phòng bị, liền thảm rồi.
Cố Tử Mạt tùy ‘ Lục Duật Kiêu ’ theo xuống lầu, lại chạm mặt ngay với Cố Trinh Trinh lên lầu.
lên lầu, xuống lầu, hai người mặt đối mặt, lại lướt qua nhau, đây là quá trình vi diệu.
Cố Trinh Trinh chưa từng cúi đầu, huống chi là lúc này, tự nhận cần thiết phải cúi đầu, bước từng bước lên, ánh mắt bình tĩnh, đón lấy ánh mắt của Cố Tử Mạt, cũng có thù hận cùng oán niệm gì đó, cực kỳ bình thản, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đối mặt với Cố Trinh Trinh giỏi về biểu diễn, Cố Tử Mạt ghê tởm đến muốn ói, vốn cho là mình còn có thể tiếp tục tỏ ra uy phong trước mặt Cố Trinh Trinh, nhưng cảm thấy, chờ qua cái nhiệt tình đó, cũng còn chút hứng thú nào nữa.
Cố Trinh Trinh có thể có liêm sỉ, dáng vẻ giả bộ bình tĩnh sao cả, mà lại làm được!
Đối mặt kỹ năng diễn hề sơ hở của Cố Trinh Trinh có loại cảm giác tự ti mặc cảm, vì ngày thường ngu xuẩn của mình! Đây chính là khác nhau trực diện giữa tiện nhân và người bình thường.
và Cố Trinh Trinh, thể tránh khỏi gặp nhau.
‘ Lục Duật Kiêu ’ nghiêng nghiêng người, vừa vặn chắn giữa Cố Tử Mạt và Cố Trinh Trinh, cứ như vậy, và Cố Trinh Trinh qua nhau, bị thân thể của ‘ Lục Duật Kiêu ’ ngăn cách ra rồi.
Cố Tử Mạt bước xuống lầu, cũng phòng bị, từ sau lưng lại truyền đến giọng cố ra vẻ tình cảm của Cố Trinh Trinh, "Chị, hôm nào chúng ta cùng nhau dạo phố , có số việc, em có thể giải thích cho chị nghe."
Nghe giọng kiểu cách của Cố Trinh Trinh, Cố Tử Mạt lại ngụm buồn nôn, cái rắm! Có thể giải thích cái gì, ta đây là diễn trò cho ai nhìn, cho người ngoài ‘ Lục Duật Kiêu ’ nhìn sao?
Cố Tử Mạt cố ý nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, lại thấy mặt cũng có biểu tình, hề gợn sóng, lúc này mới yên lòng lại.
Muốn tạo hình tượng tốt đúng , Cố Trinh Trinh? !
để cho ta như ý, dừng chân, quay đầu quay lại nhìn Cố Trinh Trinh, dùng giọng vô cùng nhu hòa : " Trinh Trinh, chuyện em hắt nước bẩn lên người chị, chị cũng để ở trong lòng, chuyện em trộm đồ, giật đồ, chị cũng tính toán nữa, biết em còn muốn giải thích cái gì."
Dứt lời, còn cố ý thở dài, mang theo ý bất đắc dĩ nữa.
Cố Trinh Trinh trộm đồ, giật đồ, đây là vô ý câu hai nghĩa, Cố Trinh Trinh có lôi kéo ‘ Lục Duật Kiêu ’, cho nên ở đây, ràng có ngụ ý.
Giả bộ? Diễn trò? cũng có thể!
Cố Trinh Trinh càng cố gắng diễn trò, lại càng có ý muốn so tài với Cố Trinh Trinh!
mặt Cố Trinh Trinh hơi cứng ngắc, nhưng ngay sau đó biến mất, ngoan ngoãn khéo léo cúi đầu cụp mắt xuống, muốn tìm lại chút mặt mũi, "Nếu chị như vậy, vậy em cũng yên lòng rồi, những thứ này đều là hiểu lầm, chị hiểu là tốt rồi, em. . . . . . coi như em bị chút uất ức, cũng được thôi."
đến cuối, nụ cười mặt Cố Trinh Trinh dần dần phai nhạt , biến thành loại ưu thương lên lời. . . . . . và uất ức!
Cố Tử Mạt nhìn bộ dáng ‘ vừa thấy thương ’ của Cố Trinh Trinh ở trong mắt, dáng vẻ của kỹ nữ như thế nào, chính là cái bộ dáng này của Cố Trinh Trinh!
Ngoài miệng chịu uất ức cũng sao, nhưng mà mặt lại đầy uất ức!
Vẻ mặt của vẫn duy trì biểu cảm thay đổi, nhưng trong lòng muốn tức giận đến giơ chân, lời cử chỉ của Cố Trinh Trinh, là biết xấu hổ, tự thẹn bằng.
khẽ cười, "Em thích chịu uất ức như vậy, hôm nào có cơ hội, mong rằng em chịu trách nhiệm thay chị nhiều chút."
đến cuối, Cố Tử Mạt vẫn có chút bị chính mình làm cho buồn nôn, chị em cái gì chứ, đây là muốn diễn ‘ Tân Chân Huyên truyện ’ cùng với Cố Trinh Trinh sao? Vẫn là miễn !
xong câu này, chán ghét quay đầu , chủ động kéo tay ‘ Lục Duật Kiêu ’, cất bước ra ngoài, nhưng đột nhiên, lại nghe được Cố Trinh Trinh ở phía sau gọi lại, "Chị, có chút việc, em muốn nhắc nhở chị."
muốn dây dưa với Cố Trinh Trinh, im lặng để ý đến ta, nhưng nghĩ, Cố Trinh Trinh lại khoan thai bước xuống, tới bên cạnh , khóe miệng dán sát vào tai của , bên tai , "Người đàn ông bên cạnh chị này, lai lịch cùng ý đồ, chị hiểu sao? ta giúp chị, chỉ là vì ích lợi mà thôi!"
Viền tai của Cố Tử Mạt cứng đờ, trong lòng cũng bị đánh cái, sau đó cơ thể cũng co rúm lại, phản ứng đầu tiên của chính là nhìn ‘ Lục Duật Kiêu ’, ánh mắt của người đàn ông lại ngưng tụ người Cố Trinh Trinh, ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt lạnh lẽo, còn giống bình thường nữa.
Cố Trinh Trinh che miệng cười, cánh tay cọ xát cánh tay cảu Cố Tử Mạt, cười tươi như hoa, "Chị à, nhớ tới tìm em nhé."
Last edited by a moderator: 29/7/17