1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lục thiếu cưng vợ tận trời - Đào Y

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 053: Giẫm mạnh lên Cố Trinh Trinh

      Mắt thấy đạt được, lòng Cố Trinh Trinh nóng như lửa đốt, cắn răng chấp nhận khẽ nắm tay đưa lên phía trước, lại chưa từng nghĩ, tiếp theo liền truyền tới trận đau đớn bị giẫm lên từ bàn tay.

      Cố Tử Mạt nhìn Cố Trinh Trinh làm trò cười, từ trong đáy lòng có ý xem thường, lạnh lùng liếc nhìn Cố Trinh Trinh, thản nhiên , " phải của , cũng đừng nghĩ cầm, nếu muốn, phải dùng bản lãnh lấy, chứ lén lén lút lút còn ra cái bộ dáng gì nữa."

      cũng nghĩ chỉ giáo cái gì, chỉ muốn dạy cho Cố Trinh Trinh đạo lý tối thiểu nhất thôi.

      Thiên kim tiểu thư quen sống trong nhung lụa lập tức biến thành kẻ trộm đồ, còn bị bắt tại trận, trong lòng Cố Trinh Trinh vừa hận lại vừa gấp, tay phải bị giẫm đều là cảm giác đau đớn ý hệt như bị đả thương vậy, thiếu chút nữa nước mắt cũng chảy từ trong hốc mắt ra, nhưng chính vì lòng tự ái cùng hư vinh của , lại buộc mình nuốt nước mắt trở lại.

      Gần như là thốt từ trong kẽ răng ra được mấy chữ, "Chị vu khống!"

      Cố Tử Mạt chịu nổi Cố Trinh Trinh dối trá như vậy, ràng là chó thấy được xương, tham đến mức muốn lấy trộm, nhưng bây giờ lại lên tiếng phủ nhận, mặc dù mình là chó, nhưng mình thích là cá!

      đủ khôi hài, giây trước Cố Trinh Trinh vẫn còn vu oan cho , giây sau ngược lại là vu oan, màn kịch vui!

      đến mức biết xấu hổ như Cố Trinh Trinh, khinh thường so đo những thứ này cùng ta, lạnh lùng nhìn gương mặt tái nhợt của Cố Trinh Trinh, yên lặng tăng thêm lực chân, "Tôi biết rất đau, tay đứt ruột xót cái nào cũng thấy đau, cái này hiểu hơn so với tôi, Cố Trinh Trinh, mẹ Sở đối với tôi mà , cũng có ý nghĩa tay đứt ruột xót, lúc nghĩ tới việc động tới người nhà họ Sở, có nghĩ tới mình cũng nếm qua cái mùi vị này sao!"

      Cố Trinh Trinh nắm tay chịu đựng đau đớn qua , may là tay trái cố gắng hết sức đẩy gót dầy của Cố Tử Mạt, vẻ mặt nhăn nó, giọng khàn khàn cầu xin tha thứ, "Xin chị. . . . . . Nhấc chân ra, xin chị đấy."

      quá đau rồi, tay đứt ruột xót là sai, hơn nữa mới vừa sơn sửa lại móng tay, bị Cố Tử Mạt giẫm lên như vậy, chỉ đau thịt nhức xương, ngay cả móng tay cũng bị nghiền nát ra.

      "A. . . . . ." Cố Tử Mạt từ giữa cổ họng liền bật ra chữ như vậy, hoàn toàn là bộc phát cảm xúc thôi.

      Cố Trinh Trinh là cực phẩm trong giới phụ nữ, biết đau rồi, xương cốt cũng mềm , chút cũng chịu được mà lăn qua lăn lại, ngồi xổm người xuống, đưa ánh mắt tới gần Cố Trinh Trinh, cảnh cáo ta, " cần lại lấy người thân của tôi tới để uy hiếp tôi, Lục Duật Kiêu chính là Lục Duật Kiêu, tôi ấy là , ấy chính là !"

      Hàm răng của Cố Trinh Trinh cũng bị mình cắn đau, mặt mảnh lụn bại, bởi vì đau đớn, gương mặt cực kỳ vặn vẹo, thể làm gì khác hơn là cúi đầu dạ tiếng, "Tôi hiểu rồi."

      Cố Tử Mạt nhận được câu trả lời, xê dịch gót chân, từ dưới tay của Cố Trinh Trinh, thô bạo lấy thẻ nhớ ra, sớm đoán được Có Trinh Trinh nghĩ tới nhờ vào đó mà phản kích, cố ý lãnh giọng trào phúng : " Nếu muốn mượn cơ hội cướp đoạt thẻ nhớ, vẫn nên tỉnh lại ."

      Quả nhiên Cố Trinh Trinh hoảng thần trong nháy mắt, thừa dịp lúc này, lập tức cầm thẻ nhớ trong tay mình, rồi sau đó nhấc chân, nhìn cũng nhìn Cố Trinh Trinh cái, liền lên lầu.

      cũng quên, ‘ Lục Duật Kiêu ’ còn bị mình nhốt trong phòng ngủ của mình đâu.

      Cố Trinh Trinh ngồi chồm hỗm ở sàn nhà, gắt gao cắn môi, sợ ngây người nhìn tay phải tràn đầy vết thương của mình, sơn móng tay bị phá hủy, còn lại chút điểm dính móng tay của , thảm hại, cảm giác tay như thiêu như dốt, cảm giác như bị đâm xuyên qua trái tim.

      lấy tay trái nâng tay phải lên, liều chết nín thở, hồi tưởng lại đủ loại châm chích của Cố Tử Mạt vừa rồi, nước mắt đều đảo quanh nơi hốc mắt.

      Hôm đó cảm giác vinh dự được mọi người chú ý, trở thành huy hoàng quá khứ rồi, tại khắc sâu nhất trong trí nhớ của , chính là hình ảnh ngã nhào trong cơn mưa, khắp người đều ướt chèm nhẹp nước mưa và bùn lầy.

      đám người từ trong hội trường ra, chỉ chỉ chỏ chỏ về phía , biết tự lượng sức mình, si tâm vọng tưởng! ngã từ mây xuống vũng bùn, trở thành đối tượng bị mọi người đùa cợt.

      Lục Duật Kiêu tàn nhẫn cự tuyệt, khiến cho cả người phi thường lạnh lẽo, chỉ câu của ta, là có thể phá tan tất cả ấm áp rồi, chỉ còn lại tàn nhẫn cùng vắng lạnh.

      Chẳng qua, tại ngón tay này, vẫn còn hơi ấm của người.

      nhớ, người đó từ trong góc tối ra, đuổi cả tùy tùng của Lục Duật Kiêu , sau đó vươn tay, đỡ lên, đưa cho cái khăn tay lau mặt, với , "Này, người đẹp, chúng ta hợp tác ."

      Lúc lời này, khuôn mặt đầy nữ tính của ta hề có đùa cợt, chỉ có ý mời chân thành.

      Lúc người đó gọi là “người đẹp”, cảm giác đầu tiên của chính là người lỗ mãng, hơn nữa, cách thức làm quen của ta quá cũ rồi, quả bằng trẻ con.

      là người theo đuổi danh lợi, theo bản năng nhìn xuống khăn tay trong tay mình, chiếc khăn tay màu trắng rất bình thường, căn bản có gì đặc sắc hay giá trị cả, thất vọng nhìn trang phục của ta.

      Trong đêm mưa, ánh sáng ảm đạm, nhưng vẫn có thể nhìn ra, ta mặc cái áo len dáng suông màu đỏ chót, vô cùng rộng, giầy cũng là đôi giày da mềm màu đỏ chót, cả người đều là đồ cực kỳ rẻ tiền, dùng lời trong giới những người có danh tiếng mà , chính là low.

      vừa mới được chứng kiến phô trương của Lục Duật Kiêu, làm sao có thể đặt ta ở trong mắt, gì, đưa khăn tay trả lại cho ta, liền về hướng khác.

      Chẳng qua, người đàn ông kia từ phía sau gọi lại câu, lại làm cho mấy ngày nay thậm chí thể quên được.

      ta , "Chúng ta hợp tác, mỗi người người, tôi muốn Cố Tử Mạt, cần Lục Duật Kiêu! cos¬play, tôi chính là Lục Duật Kiêu!"

      đời có người dám đóng giả Lục Duật Kiêu?

      theo bản năng quay đầu lại, tiếc nhìn ta cái.

      Vui mừng là, gương mặt này làm thất vọng, gương mặt rất trẻ tuổi rất tuấn, đôi mắt đào hoa câu hồn phóng điện, mũi dọc dừa, rất giống ngôi sao nam nổi tiếng của Hàn Quốc, dùng ánh ămts háo sắc của khái quát mà , người đàn ông trước mắt này, chính là mẫu trai đẹp thịnh hành.

      Nụ cười của người đàn ông rất tùy ý, chỉ tiếng cười tùy ý này, cũng toát ra phong lưu hào phóng đến vô tận.

      tự nhận kho ngôn ngữ của mình rất lớn, nhưng bây giờ trong đầu chỉ có câu ngừng lặp lại —— tại sao có thể đẹp mắt như vậy!

      Chẳng qua câu tiếp theo trong lòng , lại đột nhiên chuyển cái —— bộ dạng đẹp mắt có ích lợi gì!

      Thế giới này rất tàn khốc, giống như những gì Cố phu nhân dạy từ vậy, xã hội thượng lưu muốn chật chội hơn so với trong tưởng tượng, giữa người với người lại càng lạnh lùng, là người ăn thịt người cũng quá đáng, mọi người nhìn vào phải ở khuôn mặt, mà là bối cảnh!

      " sao? Bộ dạng đẹp mắt cũng dùng làm gì cả." nhàng cười cười, quay đầu , cái gì nữa, khập khễnh tiếp về phía trước.

      Nhưng vừa được vài bước, người đàn ông liền chặn lại, ta giơ lên ngón giữa cùng ngón trỏ, kẹp tấm danh thiếp, đôi mắt đào hoa hơi chớp, vô cùng mị hoặc phóng điện về phía , " tìm tới tôi đấy, người đẹp, nhận , phòng trước khỏi họa."
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 054: Châm ngòi ly gián!

      Nghĩ tới đây, Cố Trinh Trinh vội vàng chống tay trái lên, nhào sang bên, nhặt lên túi xách bị chính mình vứt bỏ trong lúc hoảng hốt, như thu được chí bảo lật tìm bên trong, "Có, nhất định có, nhất định ở đây."

      để ý vết thương tay nóng như lửa đốt, nhịn đau cố lục tìm rất lâu, hoàn toàn tìm thấy tấm danh thiếp kia trong túi xách, " đâu, vẫn còn, vẫn còn ở!"

      Cố Trinh Trinh an ủi bản thân, lại ngừng tìm kiếm, thực tế, chính căn bản cũng quên mất mình có cất giữ tấm danh thiếp kia hay .

      Khi đó, thấy người đàn ông mắt hoa đào này mặc quần áo rẻ tiền, cho nên căn bản là đặt vào mắt, chứ đừng gì đến việc để ở trong lòng, tấm danh thiếp mà thôi, rất có thể tiện tay quăng vào thùng rác rồi.

      nóng nảy, đổ toàn bộ mọi thứ trong túi xách xuống đát, dùng ngón tay máu dầm dề, bắt đầu gạt từng tý .

      Có thể là ông trời ưu ái, tìm được !

      Vật như người, danh thiếp cùng dạng giá rẻ giống như người đàn ông kia, mặt giấy cứng mày trắng, in chữ ‘Joe’ màu đen, hẳn là tên tiếng của người đàn ông kia, phía dưới là số điện thoại di động của ta.

      Joe, Kiều sao?

      siết tấm danh thiếp này chặt, trong lòng có tính toán của mình, giống như là trúng tà vậy, cầm điện thoại di động lên lưu lại số điện thoại của ta.

      Giống như là nghe được lời kêu gọi của ‘ hiệu cầm đồ số tám’ vậy, quyết tâm để bản thân cuốn vào thế giới đáng sợ hơn!

      nắm tấm danh thiếp màu trắng dính máu của mình, run run rẩy rẩy đứng lên, nhìn lên lầu, khóe miệng nhếch lên đường cong vừa quỷ dị vừa nguy hiểm. . . . . .

      Cố Tử Mạt nhìn người đàn ông dựa vào cạnh cửa phòng ngủ của , bỗng sửng sốt, theo bản năng xem cái chìa khóa của mình, cái chìa khóa có cảm nhận kim loại, rất cứng rất lạnh, còn nắm ở trong tay đấy.

      Người đàn ông này, tại sao có thể tự ra ngoài chứ?

      đúng, thiếu chút nữa quên mất, người đàn ông này có Siêu Năng Lực!

      "Sao ra ngoài được vậy?" ngơ ngác hiểu, ấn huyệt Thái Dương, cố gắng hết sức biểu lộ ra khiếp sợ.

      "Muốn nhìn em chút, ra đây thôi." Gần đây người đàn ông này bị nhiễm cười, giả giả xong, rồi sau đó từ phía sau lấy ra quyển vở, quơ quơ về phía , "Nếu quan trọng như vậy, cũng đừng để ở nơi này."

      định thần nhìn lại, sau khi nhìn ràng quyển vở kia là cái gì, sắc mặt đại biến, sải bước qua, liền đoạt đến trong tay, trợn mắt trừng , rất là phẫn hận : " cho động vào, sao còn loạn động vào nó! Về sau cho phép chạm vào! Như thế nào cũng cho phép!"

      ràng khóa quyển nhật ký này ở trong ngăn kéo, làm sao lấy ra được? !

      Cố Trinh Trinh lén lút trộm cắp, người đàn ông này hiển nhiên ăn trộm giữa ban ngày, gom thành đôi , đúng là đáng tiếc đâu? !

      Nghĩ tới đây, liền thấy lạnh buốt cả người, nhịn được hai tay ôm vào nhau, đôi tay ma sát cánh tay tạo độ ấm, đón lấy ánh mắt của người đàn ông, vội vàng hỏi thẳng , " mau, làm như thế nào! cho nhảm, cho nhăng cuội, nghiêm chỉnh trả lời vấn đề!"

      bị cái người đàn ông thần bí khó lường này ép buộc mà.

      Người đàn ông nhìn cực kỳ tức giận, tâm tình tốt hơn, đưa ngón trỏ thon dài lên, chọc chọc lên đầu mình, thoải mái , "Dùng cái này làm được."

      lại càng tức giận, rung rung người, thở dài, sau đó lại gần , rất nghiêm túc , " cho giở trò!"

      Lời vừa dứt, lại đột nhiên nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng hơn, ôm nhật ký, đến gần , rất khẩn trương , " hẳn là vẫn chưa nhìn cái gì ở bên trong chứ!"

      Nhật ký của có khóa lại, cho nên muốn nhìn, nhất định có thể nhìn được.

      " có nhìn." Người đàn ông mở miệng.

      Lấy được đáp án này, mới thở dài hơi, cuối cùng người đàn ông này cũng chịu trả lời vấn đề đàng hoàng lần.

      Người đàn ông mỉm cười, đặt tay vào bên hông của , " náo loạn nữa, em nên tìm chỗ ở ."

      "Ừ." Nếu lại sống cùng mái nhà với Cố Trinh Trinh, có lẽ buồn nôn chết mất, lại , khó bảo đảm Cố Trinh Trinh gây cho trói buộc nào, đến lúc đó khó lòng phòng bị, liền thảm rồi.

      Cố Tử Mạt tùy ‘ Lục Duật Kiêu ’ theo xuống lầu, lại chạm mặt ngay với Cố Trinh Trinh lên lầu.

      lên lầu, xuống lầu, hai người mặt đối mặt, lại lướt qua nhau, đây là quá trình vi diệu.

      Cố Trinh Trinh chưa từng cúi đầu, huống chi là lúc này, tự nhận cần thiết phải cúi đầu, bước từng bước lên, ánh mắt bình tĩnh, đón lấy ánh mắt của Cố Tử Mạt, cũng có thù hận cùng oán niệm gì đó, cực kỳ bình thản, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      Đối mặt với Cố Trinh Trinh giỏi về biểu diễn, Cố Tử Mạt ghê tởm đến muốn ói, vốn cho là mình còn có thể tiếp tục tỏ ra uy phong trước mặt Cố Trinh Trinh, nhưng cảm thấy, chờ qua cái nhiệt tình đó, cũng còn chút hứng thú nào nữa.

      Cố Trinh Trinh có thể có liêm sỉ, dáng vẻ giả bộ bình tĩnh sao cả, mà lại làm được!

      Đối mặt kỹ năng diễn hề sơ hở của Cố Trinh Trinh có loại cảm giác tự ti mặc cảm, vì ngày thường ngu xuẩn của mình! Đây chính là khác nhau trực diện giữa tiện nhân và người bình thường.

      và Cố Trinh Trinh, thể tránh khỏi gặp nhau.

      ‘ Lục Duật Kiêu ’ nghiêng nghiêng người, vừa vặn chắn giữa Cố Tử Mạt và Cố Trinh Trinh, cứ như vậy, và Cố Trinh Trinh qua nhau, bị thân thể của ‘ Lục Duật Kiêu ’ ngăn cách ra rồi.

      Cố Tử Mạt bước xuống lầu, cũng phòng bị, từ sau lưng lại truyền đến giọng cố ra vẻ tình cảm của Cố Trinh Trinh, "Chị, hôm nào chúng ta cùng nhau dạo phố , có số việc, em có thể giải thích cho chị nghe."

      Nghe giọng kiểu cách của Cố Trinh Trinh, Cố Tử Mạt lại ngụm buồn nôn, cái rắm! Có thể giải thích cái gì, ta đây là diễn trò cho ai nhìn, cho người ngoài ‘ Lục Duật Kiêu ’ nhìn sao?

      Cố Tử Mạt cố ý nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, lại thấy mặt cũng có biểu tình, hề gợn sóng, lúc này mới yên lòng lại.

      Muốn tạo hình tượng tốt đúng , Cố Trinh Trinh? !

      để cho ta như ý, dừng chân, quay đầu quay lại nhìn Cố Trinh Trinh, dùng giọng vô cùng nhu hòa : " Trinh Trinh, chuyện em hắt nước bẩn lên người chị, chị cũng để ở trong lòng, chuyện em trộm đồ, giật đồ, chị cũng tính toán nữa, biết em còn muốn giải thích cái gì."

      Dứt lời, còn cố ý thở dài, mang theo ý bất đắc dĩ nữa.

      Cố Trinh Trinh trộm đồ, giật đồ, đây là vô ý câu hai nghĩa, Cố Trinh Trinh có lôi kéo ‘ Lục Duật Kiêu ’, cho nên ở đây, ràng có ngụ ý.

      Giả bộ? Diễn trò? cũng có thể!

      Cố Trinh Trinh càng cố gắng diễn trò, lại càng có ý muốn so tài với Cố Trinh Trinh!

      mặt Cố Trinh Trinh hơi cứng ngắc, nhưng ngay sau đó biến mất, ngoan ngoãn khéo léo cúi đầu cụp mắt xuống, muốn tìm lại chút mặt mũi, "Nếu chị như vậy, vậy em cũng yên lòng rồi, những thứ này đều là hiểu lầm, chị hiểu là tốt rồi, em. . . . . . coi như em bị chút uất ức, cũng được thôi."

      đến cuối, nụ cười mặt Cố Trinh Trinh dần dần phai nhạt , biến thành loại ưu thương lên lời. . . . . . và uất ức!

      Cố Tử Mạt nhìn bộ dáng ‘ vừa thấy thương ’ của Cố Trinh Trinh ở trong mắt, dáng vẻ của kỹ nữ như thế nào, chính là cái bộ dáng này của Cố Trinh Trinh!

      Ngoài miệng chịu uất ức cũng sao, nhưng mà mặt lại đầy uất ức!

      Vẻ mặt của vẫn duy trì biểu cảm thay đổi, nhưng trong lòng muốn tức giận đến giơ chân, lời cử chỉ của Cố Trinh Trinh, biết xấu hổ, tự thẹn bằng.

      khẽ cười, "Em thích chịu uất ức như vậy, hôm nào có cơ hội, mong rằng em chịu trách nhiệm thay chị nhiều chút."

      đến cuối, Cố Tử Mạt vẫn có chút bị chính mình làm cho buồn nôn, chị em cái gì chứ, đây là muốn diễn ‘ Tân Chân Huyên truyện ’ cùng với Cố Trinh Trinh sao? Vẫn là miễn !

      xong câu này, chán ghét quay đầu , chủ động kéo tay ‘ Lục Duật Kiêu ’, cất bước ra ngoài, nhưng đột nhiên, lại nghe được Cố Trinh Trinh ở phía sau gọi lại, "Chị, có chút việc, em muốn nhắc nhở chị."

      muốn dây dưa với Cố Trinh Trinh, im lặng để ý đến ta, nhưng nghĩ, Cố Trinh Trinh lại khoan thai bước xuống, tới bên cạnh , khóe miệng dán sát vào tai của , bên tai , "Người đàn ông bên cạnh chị này, lai lịch cùng ý đồ, chị hiểu sao? ta giúp chị, chỉ là vì ích lợi mà thôi!"

      Viền tai của Cố Tử Mạt cứng đờ, trong lòng cũng bị đánh cái, sau đó cơ thể cũng co rúm lại, phản ứng đầu tiên của chính là nhìn ‘ Lục Duật Kiêu ’, ánh mắt của người đàn ông lại ngưng tụ người Cố Trinh Trinh, ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt lạnh lẽo, còn giống bình thường nữa.

      Cố Trinh Trinh che miệng cười, cánh tay cọ xát cánh tay cảu Cố Tử Mạt, cười tươi như hoa, "Chị à, nhớ tới tìm em nhé."
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 055: Hoảng sợ, muốn cánh tay phải của !

      Cố Tử Mạt tự nhận có nơi nào tốt để , chỉ có chỗ của Đại Thiến là có thể an thân.

      Lấy quyển nhật ký vừa mới đặt khung cửa, liền tìm kiếm xung quanh nhà của Đại Thiến, lật bên trái, liền chỉ vào hàng chậu hoa ở phía bên phải, chỉ huy ‘ Lục Duật Kiêu ’ , "Giúp tôi lật tìm ở bên kia, tôi muốn tìm cái chìa khóa."

      Người đàn ông nhìn chút, đứng nhúc nhích, vẻ mặt lúng túng, bất đắc dĩ ra lý do của mình, " sợ loài động vật nhiều xúc giác, vẫn là em tự mình đến đây ."

      Cố Tử Mạt nhìn nhìn lại , híp híp mắt đầy nghi ngờ, rất bình thường, " người đàn ông như , lại sợ côn trùng?" Ánh mắt tự chủ liếc về phía ngón tay thon dài của , nhịn được thầm oán, người có bộ dạng đẹp đẽ, đều có đôi tay của cậu ấm.

      Người đàn ông chú ý đến ánh mắt của , rất bất đắc dĩ giang tay, nhún vai cái, "Ừ, cho nên giúp em được."

      "Ừ." trông cậy vào người đàn ông này giúp tay được nữa, buồn bực hừ tiếng, tự mình tìm kiếm.

      Người đàn ông ôm cánh tay, gõ gõ bên cạnh hỏi, "Cố Trinh Trinh với em cái gì vậy?"

      Nghe thấy hỏi, động tác tay của ngưng lại, vội lắc lắc đầu, " có gì."

      Nghe được lời cuối cùng kia của Cố Trinh Trinh, xem ra Cố Trinh Trinh đối với thân phận của như lòng bàn tay rồi, mà , lại chẳng hay biết gì, mặc dù ra miệng, nhưng trong lòng có ngăn cách, thầm lưu tâm đến thân phận của , cùng với, ích lợi – trong miệng Cố Trinh Trinh!

      Lật lên di chuyển, đậy đậy tìm chút, cuối cùng tìm được chìa khóa ở dưới đáy bồn hoa thứ hai bên phải .

      thởi ra hơi, vì che giấu trong lòng nghi vấn cùng thấp thỏm, khoe chiếc chìa khóa với , đứng dậy, "Hây, tôi tìm được rồi."

      Tám phần bởi vì ngồi xổm quá lâu, chân hơi tê, đứng lên cũng mất chút hơi sức, sau lại thiếu chút nữa đứng vững, may là có tới đỡ .

      bàn tay của người đàn ông cùng tay phải của mười ngón nắm vào nhau, cái tay khác, vững chắc nắm ở bên hông của , sau đó chậm rãi cẩn thận đỡ lấy cơ thể của ổn định, mới buông tay ra, "Về sau cẩn thận chút."

      được tự nhiên lại xấu hổ, nhớ tới lần bị rèm cửa sổ cuốn lấy ở nhà họ Cố, gương mặt khỏi lại nóng lên, cúi đầu nhìn qua nơi tay nắm lẫn nhau, càng nhìn càng thấy kỳ cục, vẩy tay ra, "Ừ, tôi ổn rồi, có thể buông ra."

      tiếp xúc như vậy, luôn có hoặc nhiều hoặc ít mập mờ, giống như mười ngón tay của hai người nhau nắm lẫn nhau, muốn quỳ xuống tuyên thệ, xa rời .

      Theo như quan sát, , còn chưa có đến cái mức này.

      Người đàn ông sao cả cười cười, lại có chút quyến luyến buông tay ra.

      thấy thế, vội vàng nắm chặt cái chìa khóa, chọc chìa khóa vào ổ khóa, hơi mở hé cửa, quay đầu nhìn ra phía sau : " Đây là nhà Đại Thiến, tiện lắm, tôi mời vào, cũng về thôi."

      Chờ nhìn thấy người đàn ông gật đầu, mở ngay cửa ra, chạy nhanh vào nhà.

      Lưng dựa vào cánh cửa, thở mạnh mấy hơi, nhưng nghĩ, giọng đàn ông tính là xa lạ truyền đến từ trong phòng Đại Thiến.

      "Nhóc con, lâu gặp, tới đây, nếm thử ly rượu này chút." Giọng của Tần Khôn khàn khàn, mặc dù là lời khách khí, nhưng bên trong lại mơ hồ mang theo xa cách.

      Nâng lên tay áo được cắt may vừa với người, tùy ý khoát tay cái, thủ hạ liền bưng ra ly rượu, đưa tới tay Cố Tử Mạt vẫn còn hiểu ra sao.

      Cố Tử Mạt hít vào hơi, nghĩ thầm hôm nay đụng phải, tất cả đều là cao thủ mở khóa, trước có đồ giả mạo, sau có thủ hạ của Tần Khôn!

      nhận lấy ly rượu , uống, chỉ nhắm mắt lại, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, hít sâu hương vị, mới mở mắt ra, thả lại ly rượu lên khay, êm tai : " Phương pháp ủ rượu cổ xưa kiếm thấy, vừa ngửi liền biết, chỉ là, ngài Khôn, chỉ cần ngài cho tôi thời gian 2 tuần, nhất định tôi có thể sử dụng hơn loại hương liệu làm ra cái hương vị này."

      uống rượu, chỉ đến điều hương, Tần Khôn vẫn dằn lòng được để nghe, mà người đàn ông cường tráng bên cạnh Tần Khôn lại nghe nổi nữa, ta bước lên, "Đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, ngài Khôn ban rượu cho, muốn uống cũng phải uống!"

      Cố Tử Mạt nghe thấy, chân mày cũng nhíu lại, nghĩ thầm người này nhất định là tuỳ tùng mới bên cạnh Tần Khôn, còn làm việc theo kiểu xã hội đen cũ rích kia nữa!

      nhìn về phía Tần ngồi nghiêm chỉnh, thấy mặt ông ta cũng có biểu tình gì, mà chỉ trầm ngâm suy nghĩ, Cố Tử Mạt tính toán trong lòng, vừa nhìn về phía người đàn ông cường tráng có dáng vẻ hung thần ác sát, cũng bị dọa, ngược lại lại càng thêm tự tin!

      chẳng những uống rượu, ngón tay mảnh khảnh còn đẩy cả khay và ly rượu sang bên, "Ngài Khôn, xin thông cảm, uống rượu đối với tôi mà , có hại mà có ích gì, cho nên tôi uống."

      " ——" người đàn ông cường tráng giận quá, ta chính là cảm thấy cái này cho Ngài Khôn mặt mũi, cũng nhìn sắc mặt của ngài Khôn, liền tiến thân hình cao to lực lưỡng tới gần Cố Tử Mạt.

      Cố Tử Mạt định lui về phía sau mấy bước, liền nghe thấy Tần Khôn lên tiếng, "Nhóc con, đây là muốn cho tôi biết, khứu giác của khôi phục như cũ rồi !"

      Cố Tử Mạt nghe được, Tần Khôn dùng là câu khẳng định, lần này cũng lui về phía sau nữa, mà ngược lại tiến lên bước, tự tin tiến lên trước ánh mắt của Tần Khôn, gật đầu, "Phải, cho nên ngài Khôn, tôi muốn đổi loại phương thức hợp tác với ngài!"

      loại ý nghĩa nào đó mà , cũng sợ Tần Khôn.

      Chỉ nhìn cách đơn thuần cái ông Tần Khôn này cũng đáng sợ, đáng sợ là danh tiếng, bối cảnh, mánh khoé của ông ta! Cái người đàn ông này oai phong thương trường gần 50 năm, phong cách nho nhã, tướng mạo chút nào hung thần ác sát, cũng lỗ mãng, cũng khủng bố!

      Nếu ông ta mặc bộ trang phục cổ xưa này quang minh chánh đại đường, người biết thân phận của ông ta, tất nhiên coi ông như ông lão thích phong nhã.

      Tần Khôn hí mắt, sau đó phất phất tay, chỉ huy người đàn ông cường tráng lui về phía sau, thâm trầm mở miệng, " nhóc, ."

      Cố Tử Mạt nhìn người đàn ông cường tráng lui xuống, trong lòng lại càng sợ gì nữa, vuốt vuốt tóc, từ từ mở miệng, "Ngài Khôn, lần trước tôi tìm ngài, ngài đưa ra cầu với tôi, ra lệnh cho tôi mời được thầy giáo của tôi điều chế hương thơm giúp Thanh bang, nếu như làm được, tôi mặc cho Thanh Bang phế cánh tay phải của tôi, ra tôi cũng hiểu biết , đây gần như là nhiệm vụ thể hoàn thành được, chỉ vì an toàn của người nhà, nên tôi mới đồng ý, mà bây giờ giống vậy, thầy giáo của tôi có thể làm được, tôi tự tin tôi cũng có thể làm được như vậy, cho nên, tôi muốn sửa đổi hiệp nghị của chúng ta, ngài Khôn, tôi thỉnh cầu có thể điều hương giúp Thanh Bang."

      xong ý của mình, giương mắt nhìn Tần Khôn, lại thấy hình như Tần Khôn cũng có nghe, chỉ dùng miếng vải nhung màu đen để lau chai rượu, trong lòng đánh trống, ngón tay nắm chặt, hít sâu chờ lời của Tần Khôn.

      Sau khi mất ít thời gian và kiên nhẫn, mới nghe thấy Tần Khôn lên tiếng.

      Ông ta , " à, có nghĩ tới hay , tôi lại càng muốn cánh tay phải của hơn!"

      Lòng Cố Tử Mạt chấn động, chỉ cảm thấy trong nháy mắt toàn bộ khí huyết đều bị đông lạnh, tay trái của , theo bản năng liền nắm cánh tay của mình, càng nắm càng chặt, nắm chặt hơn nữa, cho tới khi cánh tay phải bị nắm đến phát đau, hình như chỉ có như vậy, mới có thể tin chắc, cánh tay này còn là của mình!
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 056: Thề sống chết trận

      Tần Khôn, là lão đại của tổ chức xã hội đen nổi tiếng, nếu muốn lấy cánh tay của , quả thực là dễ như trở bàn tay, ở trước mặt loại nhân vật lớn như này, quả chỉ giống như con sâu cái kiến.

      Chẳng qua - Tần Khôn bằng lòng dùng rượu đối thoại với , còn đích thân tới cửa tìm , điều này có ý nghĩa như thế nào? !

      tin, Tần Khôn ngày kiếm bạc tỷ, làm to chuyện vì cánh tay của , dần dần, trong đầu của có ý nghĩ của mình, chỉ là ở trong trạng thái khẩn trương, thủy chung vẫn bắt được điểm đó!

      Nhưng vậy tính sao!

      Đập nồi dìm thuyền lại có làm sao, trong lòng như có ý tưởng, quyết định thề đánh trận.

      Trong mắt xẹt qua kiên định trước nay chưa từng có, tay trái nắm cánh tay phải dần dần buông lỏng xuống, giơ giơ cánh tay phải của mình về phía Tần Khôn, sợ : " Ngài Khôn, nếu Ngài muốn lấy cánh tay phải của tôi, ngài lấy thôi, tôi hiểu bản thân mình hơn so với ngài, tôi cũng tự biết, khứu giác so với cánh tay quan trọng hơn rất nhiều!"

      Tần Khôn ngưng lại động tác lau chai rượu, ném miếng vải nhung vào trong tay thủ hạ, trong đôi mắt già đời xẹt qua tia bén nhọn, quét qua kìm sắt bên cạnh, lại nhắm mắt lại giống như vô cùng mệt mỏi, câu.

      Cố Tử Mạt nhìn, trong lòng biết, vô thanh thắng hữu thanh, như này liền coi là hạ mệnh lệnh xuống .

      Mắt đẹp khẽ liếc, quả nhiên trông thấy thủ hạ của Tần Khôn cầm cái kìm sắt lớn lên, về phía , còn chưa kịp kinh hoảng ra tiếng, hai bên bả vai bị người từ phía sau bóp chặt.

      Thủ hạ của Tần Khôn, tất cả đều có võ công đứng đầu, tóm cái, từ gân cốt truyền tới tiếng ‘ ba két ’, liền bị người chế ngự từ phía sau cách nào nhúc nhích.

      quay đầu, nhìn về phía chiếc kìm sắt đưa về phía tay phải, mở miệng lên tiếng, nhắm thẳng vào điểm mấu chốt của Tần Khôn, "Ngài Khôn, nếu ngài lấy cánh tay phải của tôi, ngài hoàn toàn lỗ vỗn rồi! Kỹ năng điều hương của tôi, hề kém bất kỳ vị Điều hương sư nào dưới trướng của ngài, kỹ thuật điều hương mang tới lợi ích kinh tế cho Thanh Bang, khẳng định cũng phải rồi!"

      Dạo này, làm ăn khó khăn, kinh doanh đứng đắn cũng tìm cách cấu kết với tổ chức xã hội đen, lăn lộn ngoài xã hội ngược lại lại muốn làm buôn bán nghiêm chỉnh.

      Thanh Bang là tổ chức xã hội đen lớn nhất, cũng ngoại lệ, Thanh Bang bước chân vào ngành Mỹ Phẩm, chính là bước đầu tiên.

      và Tần Khôn, cũng phải lần đầu tiên tiếp xúc, lúc trước khi chưa mất ‘ lỗ mũi siêu cấp ’, Tần Khôn phái người giao thiệp với , lúc ấy cũng đồng ý với cầu của Tần Khôn, Tần Khôn tự nhiên buông tha, giở ra đống lớn mưu lẫn dương mưu, có lẽ là trời cao trêu người, trong lúc đó, trời đất xui khiến lại mất ‘ lỗ mũi siêu cấp ’, dễ dàng mất tư cách tiếp tục điều chế hương thơm, cũng bởi vì như thế, Tần Khôn chỉ có thể từ bỏ.

      Phúc họa liền nhau, là họa phải phúc, mất tư cách điều hương, lại may mắn thoát khỏi hãm hại của Thanh Bang!

      Đến tận ngày hôm đó, Cố Trinh Trinh dùng sinh mạng của người nhà họ Sở uy hiếp , chỉ có thể nghĩ đến Tần Khôn, cùng Tần Khôn đạt thành hiệp nghị, từ đó che giấu trở lại thôn Thải Thạch.

      Cố Tử Mạt tin, mình ra lời này rồi, mà Tần Khôn vẫn hề động dung!

      Kìm sắt mở miệng to như chậu máu, đưa đến gần cánh tay phải của , hoảng hốt cũng là giả, dù sao cũng có niềm tin tuyệt đối.

      Nếu như chết đến nơi rồi, cũng tạm thời chấp nhận, nín thở, nhắm mắt chặt, chờ đợi kết quả cuối cùng trong bóng tối.

      Tần Khôn híp mắt, nhìn trước mắt cắn môi rất bình tĩnh, khóe miệng nâng lên đường cong.

      trẻ hơn 20 tuổi, thế nhưng lại can đảm như vậy! Nếu đổi lại là khác, đoán chừng chân cũng mềm nhũn, cũng có thể sợ đến mức tiểu cả trong quần rồi.

      Ông ta sử cái ánh mắt qua, người thủ hạ liền ngưng động tác, Tần Khôn đột nhiên đứng lên khỏi chỗ ngồi, liền , " , lời định."

      Nhóm thủ hạ kinh ngạc lúc, ngờ ngài Khôn lại dễ dàng bỏ qua cho trẻ này như vậy, hơn nữa hợp tác này, cũng có ký kết hiệp nghị gì cả!

      Cố Tử Mạt nghe vậy, bỗng dưng mở mắt, ánh mắt sáng ngời, gật đầu với Tần Khôn cái, "Tôi cám ơn ngài Khôn."

      Nhóm thủ hạ lại trận hít khí, ai cũng thấy ở trong mắt, Tần Khôn ràng cho này đãi ngộ tốt, nếu đổi thành người khác, sớm dập đầu quỳ cảm ơn rồi, ngược lại này, gặp biến sợ hãi, khách khí, xa cách lễ độ, có dáng vẻ chiếm được tiện nghi!

      Tần Khôn gì nữa, giơ giơ tay lên, để cho thủ hạ lấy ra hiệp nghị trước đó, đưa vào trong tay Cố Tử Mạt.

      Cố Tử Mạt nhận lấy hiệp nghị, nhìn cái, hoàn toàn cần tra xét đối chiếu, với thực lực của Tần Khôn, hoàn toàn cần táy máy tay chân phương diện này, huống chi, vẫn rất tin vào nhân phẩm của vị nhân vật lớn này.

      liếc cũng liếc mắt vòng nội dung phía , trước mặt mọi người, xé nát hiệp nghị!

      Giấy vụn phiêu tán rơi xuống đất!

      Tần Khôn hài lòng nhìn hành động của , cũng lên tiếng, đợi đến khi toàn bộ giấy vun đều nằm măt đất, ông ta mới ném ra câu , dẫn đoàn người dương dương tự đắc ra ngoài.

      " , Tần Khôn tôi coi trọng !" năng có khí phách!

      "Cám ơn Ngài Khôn." mặt Cố Tử Mạt có buồn vui, chỉ có kiêu ngạo tự ti, vẫn nắm chặt nắm đấm như cũ, đứng tại chỗ, nửa cúi đầu, trầm ngâm nhìn đoàn người này ra ngoài.

      Đoàn người kia tới nửa, mắt mở to, ở giữa đoàn người này, có người đàn ông cao lớn mặc quần áo bó màu đen, mặc dù ta khom người, nhưng vẫn nhìn ra được, dáng người của ta rất cao, cơ thể cũng thon gầy khác thường, ánh mắt xếch hẹp dài vẫn che giấu được sắc bén trong ánh mắt như cũ!

      Nhóm thủ hạ thấy này chính là tỏ thái độ như thế, tâm tình lại thay đổi.

      Ghét! Tuyệt đối là ghét!

      Ngài Khôn của bọn họ cho này mặt mũi như vậy, này còn lĩnh tình, chỉ đơn giản hai chữ ‘ cám ơn ’, đúng là hiểu việc lễ nghĩa, như vậy, phải coi thường Ngài Khôn của bọn họ là cái gì? !

      Cho đến khi đám người kia biến mất khỏi tầm nhìn, chân Cố Tử Mạt bắt đầu tê dại, thân thể mềm nhũn, ngã nhào vào cạnh cửa.

      dùng tay chống lên khung cửa, để cho mình ngã nhào lên mặt đấy, cái tay khác đập vào lồng ngực của mình, cố gắng đè lên cho bản thân đỡ sợ.

      Nghĩ đến các loại tình huống vừa rồi, là khiến người sợ, lúc đối mặt với Tần Khôn, phải là sợ, mà là dám sợ.

      Nhất là ở lúc sau nhìn thấy người kia, mắt xếch, cặp mắt hết sức có tính xâm lược kia, lúc này nhớ lại, vẫn khiến lòng sợ hãi!

      tại Tần Khôn vừa , rốt cuộc cần chống đỡ giữ vẻ bề ngoài kia nữa, cả người giống như là bóng cao xu bị xì hơi, bản thân tự chữa trị tổn thương của bản thân.

      chống đỡ rất lâu, cũng thấy Đại Thiến trở về, tay của ấn chặt ở ngực, từ đầu đến chân đều cảm thấy lạnh lẽo, có hai gia đình, nhưng là lại thể đến bất kỳ cái nhà nào, chỉ có thể đến nơi này của Đại Thiến để sưởi ấm.

      Hình như, bận rộn làm việc lâu như vậy, vẫn là hai bàn tay trắng.

      Cơ thể cũng khó mà chống đỡ được nữa, chán nản mặc cho thân thể của mình trượt từ khung cửa xuống sàn nhà, cả người ngồi bệt xuống sàn nhà, ôm cánh tay nhìn chằm chằm góc của khung của, sững sờ mất hồn.

      Cho đến khi góc khung cửa vào trong tầm mắt, xuất đôi giày da màu nâu dừng lại.
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 057: Tôi nhận ra , nhớ ra !

      Lục Duật Kiêu ngồi xổm người xuống, khom người cái, cố gắng hết sưucs giữu vũng tư thế nhìn thẳng với , để mắt gặp ánh mắt của , đưa tay thử tìm bàn tay của cuộn tròn ở bên trong, "Đưa tay cho ."

      lại tiếp tục cuộn người lại, tay trái nắm chặt cánh tay phải của mình, muốn buông tay, cảm thấy lạnh lẽo, nơi cánh tay phải là lạnh nhất, khẽ ngẩng đầu, lắc đầu với cái, giọng nỉ non, "Đừng, tôi lạnh."

      Người đàn ông ý thức được khác lạ của , thu tay lại, cằm bạnh căng ra, thấy trán trắng noãn bóng loáng của nổi lên tầng mồ hôi lạnh, nghĩ đến những gì vừa biết, đáy lòng khỏi cũng phát rét theo, gương mặt cũng theo đó mà lạnh lùng vài phần.

      Nếu lúc này Cố Tử Mạt chú ý đến , nhất định phát mặt khẩn trương nguy hiểm của người đàn ông này.

      Ngón tay của gạt ra sợi tóc ngăn cản ánh mắt của , dùng khăn tay bắt đầu lau từng chút mồ hôi lạnh chán .

      Nhìn gần, hình như lại gầy chút, đôi mắt như hai viên bảo thạch đen điểm xuyết khuôn mặt lớn cỡ bàn tay, càng lộ vẻ gầy gò khuôn mặt nhắn của .

      toàn tâm lau sạch mồ hôi trán , thu tay lại, chuyên chú nhìn lát, hai tay đặt lên vai , dùng giọng điệu ôn nhu nhất, hỏi, “ ôm em dậy?"

      Nghe thấy , mắt lóe lên cái, gật đầu cái.

      Người đàn ông nhận được trả lời, hai tay dùng sức, ôm cả người vào trong ngực, vào trong nhà.

      Cảm giác treo lơ lừng khung bất ngờ đến, khiến cả người Cố Tử Mạt cũng mất cảm giác an toàn, theo bản năng dùng tay níu chặt vạt áo trước ngực , cái tay khác vòng lên cổ của .

      Trong thời gian ngắn ngủi, người đàn ông thay quần áo khác, tắm rửa, người , có thể nhạy cảm ngửi ra mùi thơm ngát của cỏ xanh sau cơn mưa, cái mùi này, thích.

      Tâm nghĩ tinh thần hướng tới, mũi môi của , lại từa gần hơn vào ngực .

      Người đàn ông cảm nhận được dị động truyền đến từ nơi cổ cùng ngực, cúi đầu nhìn trong ngực, trong ánh mắt bật ra chút nụ cười, vững vàng tới bên cạnh sofa, nhàng đặt lên , nhưng ngờ, cánh tay của lại tóm chặt lấy hơn, hình như cũng bằng lòng buông tay.

      Cố Tử Mạt lăng lăng nhìn người đàn ông trước mắt này.

      Có lẽ, tới, cũng nhu nhược giống như bây giờ, rất nhanh kiên cường trở lại, nhưng người đàn ông này giống như xuất kịp thời, lại đánh nát lý do cuối cùng để kiên cường của .

      đến kịp thời như vậy, quan tâm thích hợp như thế, lời của lại dịu dàng làm sao, có thể yên tâm tin tưởng .

      Bởi vì xuất , cảm thấy bản thân có chỗ dựa, tiềm thức của , cầu mình ngã mặt đất đứng lên, cầu mình nắm chặt vạt áo của , chặt chẽ buông tay, ấm áp mang đến, muốn thả ra giây nào.

      Bây giờ lại có cách nào kiên cường như lúc ban đầu nữa, nhưng có thể dựa vào lồng ngực rộng của .

      Ý thức được điều này, nhìn vào đôi mắt đen nháy của , trong mắt suýt rơi lệ .

      Người đàn ông hơi luống cuống, cong chân quỳ xuống trước ghế sofa, ôm lấy eo của , cánh tay ôm lấy chặt hơn, sâu nặng thở dài , "Cố Tử Mạt, em biết ! hối hận!"

      Tần Khôn giao dịch cùng , biết từ sớm rồi, Tần Khôn ở bên trong chờ , lại càng ràng, nhưng là biết được tất cả, lại vẫn có tham dự vào!

      có tham dự, là kết quả cân nhắc nhiều lần, người, thể chỉ mặt cho , mà Cố Tử Mạt cũng phải là người có thể nhận ban tặng, muốn thành toàn , buông tay để cho tự mình giải quyết vấn đề, tin tưởng có thể đối phó với Tần Khôn.

      Kết quả chứng tỏ, dự đoán của là chính xác, nhưng vẫn sai, đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình!

      thấy phải chỉ ăn chút khổ, chịu tí xíu kinh sợ, ánh mắt đàu tiên khi bước đến thấy ngã ngồi ở trước cửa, bắt đầu hối hận rồi.

      Cố Tử Mạt biết cụ thể là muốn cái gì, chỉ gần như sững sờ nhìn , nhìn thấy, lúc lời này, tay nổi đầy gân xanh, người đàn ông này, luôn luôn có thể sử dụng tình cảm nhất tới che chở !

      Toàn bộ thanh đều với , thể tiếp tục mềm yếu nữa!

      Tay giữ chặt vạt áo trước của dần dần buông ra, vừa dùng hai tay đẩy lồng ngực của ra, vừa an ủi , "Tôi sao, sao."

      tin chắc mình sao, trước đó cả người lạnh lẽo, phải là bởi vì sợ Tần Khôn, mà bởi vì là sợ người, sợ hai bàn tay trắng.

      Mà bây giờ, tới bảo vệ , lại có được lần nữa.

      Người đàn ông mặc cho đẩy mình ra, đôi mắt lạnh lùng quét từ xuống dưới khắp cả người , sau khi xác định có việc gì, mới nhấc thẳng chân quỳ lên, ánh mắt sắc bén tập trung vào phòng tắm, thong thả bước tới.

      Cố Tử Mạt từ phía sau nhìn , lại phát , cái người đàn ông trước sau như ưu nhã tự nhiên, chạy vòng là có thể kim quang lấp lánh này, lần này cũng vững, bắp chân hơi run rẩy mấy cái, lúc này mới nhớ tới động tác của đối với vừa rồi.

      quỳ ở sàn nhà, an ủi lâu như vậy, nhất định chân tê rần rồi.

      Trong lòng mới vừa dâng lên phen áy náy, chỉ thấy người đàn ông cầm chiếc áo choàng tắm đến bên , "Tắm , ấm áp hơn."

      chần chờ nhận lấy áo choàng tắm đưa tới, nhưng có động, mà là từ từ di chuyển bước chân lùi về phía sau, cách khoảng cách với , cúi đầu nhìn xuống mũi chân của mình, hô hấp nặng nề mở miệng, ", nghĩ muốn cái gì? có thể thẳng cho tôi biết."

      Cố Trinh Trinh nhiều lần buông tha , là muốn chiếm đoạt hào quang của , Tần Khôn tìm , muốn lợi dụng kỹ thuật điều hương của , người đàn ông này tìm , là vì cái gì?

      Chuyện đời, đều có nguyên nhân hậu quả, Cố Trinh Trinh khẳng định sai, người đàn ông này, giúp công.

      Người đàn ông lập tức hiểu ngay được ý của , tay của vươn về phía , nhưng thu lại rất nhanh, nhìn chằm chằm , trầm giọng mở miệng hỏi ngược lại , "Em cảm thấy, mưu đồ cái gì?"

      ngừng thở, lắc đầu cái, từ từ khép hờ mắt, giọng đau thương, " ra cầu của , tôi. . . . . . tôi có lẽ đáp ứng với , ." tại chẳng cần biết là ai, muốn biết nhất, chính là ý đồ cùng mục đích của , chỉ có biết những thứ này, mới có thể tìm ra tâm tình thích hợp nhất đối với .

      Người đàn ông này, tổng cho loại cảm giác, đối với rất chân thành tha thiết, nhưng khi bị phủ kín lên tầng lợi ích, chân thành tha thiết ban đầu liền nhạt như nước ốc.

      Sau khi người đàn ông nghe xong, gương mặt tuấn tú lộ ra nét mặt cổ quái, muốn lại thôi, ngừng lát mới cười khổ mà , " cầu gì cũng có thể?"

      Bộ mặt của ngoại trừ lạnh lùng vẫn là lạnh lùng, nhìn cái trước mắt biết phải trái này, trong lòng trận tê dại, nhiều ngày như vậy, dùng chân tình đối đãi với , chẳng lẽ cảm nhận được?

      Là tảng đá cũng phải nóng lên, cố tình lại động lòng chút nào, ngược lại lại tính kế với . , ở trong miệng , vẫn là quan hệ lợi ích!

      Đáy lòng nặng nề, thử ngẩng đầu nhìn , cố nặn ra nụ cười, cố gắng để cho mình biểu nhõm chút, "Đại khái là vậy, việc gì, ." Sớm muộn gì cũng phải đến bước kia, còn bằng cảnh tỉnh ngay lúc này.

      Người đàn ông nhìn chằm chằm, giận quá thành cười, giơ tay lên, ngón tay thon dài cợt nhã nâng chiếc cằm xinh xắn của lên, liếc xéo , "Nếu như mà , muốn em ngủ với đêm, em cũng đồng ý?"

      giận đến phát điên, gần như lựa lời mà , tức giận nghĩ, nếu gặp người đàn ông đưa ra cầu như vậy, chẳng phải là bị ăn sống nuốt tươi! Lại lần nữa rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm!

      "Bốp ——" tiếng bạt tai thanh thúy vang dội trong gian yên tĩnh.

      Cố Tử Mạt thể tin nhìn tay của mình, cư nhiên động thủ đánh !

      bắt lại được tay của , ép buộc đối mặt với mình, giọng bi thương lãnh, "Cố Tử Mạt, em rất giỏi! Gặp lại lâu như vậy, em đều nhìn như vậy! Em nhận ra , nhớ nổi , còn biến thành người đàn ông ngu ngốc nhất thế giới!"

      ‘ Phác ’ tiếng, áo choàng tắm trong tay tự chủ từ trong tay tuột xuống đất.
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :