1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lục thiếu cưng vợ tận trời - Đào Y

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 048: Nụ hôn hút hồn

      Lục Duật Kiêu bị ông bác giáo dục như vậy hồi, trước đó vốn vui, chân mày lại thoáng nhíu lên, có dấu hiệu tức giận.

      Nhưng sau lại nghe gọi là ‘ Minh Tuyên ’, cảm thấy nơi quả tim của mình lõm xuống, lại nghe hết lời của , cũng có phủ nhận ông bác hai bọn họ ‘ quan hệ người ’, tâm tình cực xuống thấp của lập tức thay đổi.

      Người đàn ông chậm rãi cúi người, lồng ngực to lớn đè xuống, môi lạnh khẽ cong, ánh mắt sâu xa cười với , "Em , em đúng."

      xong, liền đưa ngón tay trỏ của lên bên miệng mình, hôn vào mu bàn tay của .

      Trong lòng Cố Tử Mạt hít vào ngụm khí lạnh, ánh mắt vừa rồi của người đàn ông thiếu chút nữa mê hoặc , rồi sau đó chính là động tác này của , ánh mắt của thâm tình khẩn thiết, trong lời đều là khẩn thiết, động tác dắt tay êm ái, nụ hôn kia giống như là bươm buớm đậu lên mu bàn tay của vậy.

      Mê hoặc lòng người!

      Đây là từ ngữ duy nhất mà nghĩ được trong đầu nàng có thể tương đối sát nghĩa!

      Vào thời điểm cử hành nghi thức kết hôn, trước mặt mọi người chú rể đeo vào ngón vô danh bàn tay trái của dâu, cũng hôn tay dâu cái, mà loạt động tác này của , hình như cũng giống cái này như đúc!

      Sau khi buông tay ra, giống như là bị điện giật, bỗng chốc thu hồi tay của mình, dấu ra phía sau lưng, ánh mắt cũng sợ đến mức dám nhìn ông bác bên cạnh nữa.

      Ông bác này, giống như là nhân chứng cho nghi thức kết hôn của bọn họ! nhìn có cảm giác chột dạ!

      Ông bác thấy lời và hành động của Lục Duật Kiêu, nhịn được gật đầu với Lục Duật Kiêu cái, rất hài lòng , "Người trẻ tuổi đúng là dễ dạy , trẻ dễ dạy, rất tốt, rất tốt."

      Lại thấy Cố Tử Mạt có chút nâng nổi mặt, ông bác chỉ nhà người ta xấu hổ, híp híp mắt, bật cười sảng khoái, "Ha ha, này xấu hổ, bác quấy rầy nữa, người vội vàng chuyện đương , bác cũng tìm bạn già của mình thôi."

      Ông bác này, giống như là lão đầu vô danh xuất trong võ hiệp vậy, nghênh ngang cười to rời .

      Cố Tử Mạt nhìn theo bóng lưng của ông bác, trong lòng nghĩ cười, nhưng vẫn có bật cười, vừa rồi cũng bởi vì cười đùa mà gây họa, vẫn có thể nhớ vết sẹo mà đau đâu.

      Người đàn ông liếc thấy trong khóe mắt của hàm chứa ý cười, trong mắt cũng theo đó mà dâng lên nụ cười , đưa cánh tay đến bên hông của , ánh mắt nghiêm túc lại nghiêm nghị nhìn từ xuống dưới, hỏi, "Bác sỹ thế nào?"

      suy nghĩ chút, ngửa đầu với hai chữ, "Rất tốt."

      Bác sỹ cũng giống hệt với phỏng đoán của , thần kinh kích động tạo thành kích thích, cho khứu giác của kích thích, việc phải làm sau này, chính là nghiêm túc chu toàn bảo vệ ‘ lỗ mũi siêu cấp ’ của mình.

      Vì nuông chiều lỗ mũi, phải vứt bỏ số sinh hoạt tùy tiện, hết sức cố gắng tránh bị cảm, thể tiếp xúc rượu thuốc lá mùi vị kích thích cùng thức ăn cay.

      Thậm chí, vị bác sỹ này còn đề nghị, đồ dùng hàng ngày sử dụng đều cần là đồ đặc chế có hương thơm, nếu , lỗ mũi nhạy bén trở nên kém .

      Nghĩ tới đây, trong lòng lại thở dài, cuộc sống chất lượng cao có mùi thơm, vẫn còn cần dùng lỗ mũi kiếm mới được!

      Người đàn ông như có điều suy nghĩ, bàn tay lướt qua bên hông của , nhéo nhéo bàn tay bé rũ xuống của , gật đầu cái, "Nhớ kỹ lời dặn của bác sĩ, thể tùy hứng."

      kinh ngạc nhìn hai người tay trong tay, lơ đãng , "Trước kia tôi rất tùy hứng sao?"

      Sau khi người đàn ông nghe xong, thể làm gì cười , "Tùy hứng chút cũng tốt, cũng tùy hứng tốt, chẳng qua em phải cẩn thận làm theo lời dặn của bác sĩ, cần lại làm ra chuyện hại mình."

      lúc lâu Cố Tử Mạt cũng có trả lời, trong lòng oán thầm, tôi từng làm chuyện hại mình chỗ nào chứ? so với tôi còn hiểu tôi sao ?

      Ánh mắt vừa nhấc, vừa vặn liền đụng tới ánh mắt người đàn ông chăm chú nhìn mình, được tự nhiên quay mặt , bỏ tay của ra, cất bước về phía trước , " thôi, tôi muốn nhanh chóng về thăm nhà."

      Người đàn ông tay dài chân dài, bước liền đuổi theo , " cùng em."

      Cố Tử Mạt cũng cự tuyệt tốt bụng của người đàn ông này, để cho tới nhà họ Cố cùng với , nhưng đến cửa nhà họ Cố, lại dừng chân, chịu bước tiếp vào.

      Lời uy hiếp của Cố Trinh Trinh còn vang bên tai, vì người đàn ông bên cạnh này toát mồ hôi dầm dề, thể lừa dối bản thân, muốn suy tính chu toàn vì người đàn ông bên cạnh này.

      Chỉ là lần này, tuy có mười phần dũng khí, nhưng lại có niềm tin tuyệt đối!

      chiếc thuyền này, tại có hai người ngồi, , , nếu là chỉ có mình , có thể đập nồi dìm thuyền, nhưng lại có chen lẫn, có cách nào đánh trận sống chết được.

      Chuyện ập lên đầu, hoài nghi bản thân.

      Chung quy ý tưởng ban đầu cùng thực tế có chênh lệch, cho nên, cuộc sống này là phải sống trôi qua, chứ phải tự nhiên mà nghĩ ra được.

      Người đàn ông ngọc thụ lâm phong đứng bên cạnh Cố Tử Mạt, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng nhà họ Cố ở phía trước, chợt quay mặt sang, đưa tay nắm lấy bàn tay bé của , "Đừng sợ, có đâu."

      Người đàn ông này, có khả năng xử lý mọi chuyện vượt qua người thường, lại có quan tâm bình thường đối với , càng thấy cảm động, ánh mắt hạ xuống, trong lòng có dòng suối ấm áp chảy qua, chẳng qua tình cảm của lại rất mâu thuẫn.

      cảm thấy khổ, lại cảm thấy buồn cười, nghiêng mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nếu như điều kiện cho phép, rất muốn nhảy lên ôm cổ của , kéo xuống chút, sau đó khinh rẻ với , "Ngu ngốc, tôi sở dĩ sợ hãi, còn phải là bởi vì !"

      người Đại Ngốc Nghếch, ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!

      Ánh mắt dừng lại rất lâu, người đàn ông nhìn thấy đều nhịn được mà cong khóe môi, giọng, thanh hết sức mê hoặc cười , "Rất đẹp trai sao?"

      Cố Tử Mạt sững sờ, càng cảm thấy người đàn ông này rất tự mình đa tình, nhịn được câu, "Ngu ngốc!"

      Giữ lại trong lòng suy nghĩ cũng thoải mái chút nào, ra lại càng chơi đùa thích thú lại càng dễ chịu đựng hơn!

      Người đàn ông hiếm khi thấy như vậy, dường như cũng rất thích cách gọi này của , nghiêng đầu bên, bật cười, nắm chặt cổ tay của về phía trước, "Đẻ cho kẻ ngu ngốc này bảo vệ em, phải sợ!"

      "Vẫn ngu ngốc!" bị anhc ứng rắn lôi kéo , nhưng vẫn quên cho thích.

      Lông mày rậm của người đàn ông chau lên, xoay người chăm chú nhìn lát, đưa tay qua giữ chặt eo thon của , cúi người đè xuống cơ thể của , khóe môi nhếch lên, cái tay khác nâng gáy của , giữ trong khuỷu tay mà hôn thắm thiết.
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 049: Cả đời tôi đều phải dựa vào ấy rồi!

      Ánh tà dương lặn xuống, người đàn ông cao lớn tuần mỹ cúi người dính sát cơ thể mềm mại của , tay của giữu chặt eo của , đè thể nhúc nhích, giống như dùng hết sức lực, khiến cơ hồ thở ra tiếng, chỉ là thanh kế tiếp lại bị người đàn ông chận lại.

      Cạy ra đôi môi của , đầu lưỡi thăm dò vào, nụ hôn mạnh mẽ của người đàn ông dường như muốn nuốt cả cuộc đời vào bụng, dính dáng tới hình ảnh ôn tồn nho nhã bình thưởng chút nào.

      Trong nháy mắt bị đoạt hô hấp, trong miệng bị khuấy đảo giống như trời đất đảo điên, chỉ có thể vô lực dựa vào người , mặc cho muốn làm gì làm.

      Vào giờ phút này, hai người giống như nghênh đón ngày tận thế vậy, liều chết triền miên, hận thể khảm sâu vào cơ thể nhau mới bằng lòng bỏ qua.

      Ở bên ngoài bồn hoa sắc màu rực rỡ, ánh mắt ghen ghét của Cố Trinh Trinh thấy tất cả.

      ta hề chớp mắt nhìn phía trước, lồng ngực phập phòng kịch liệt, mu bàn tay trắng tinh cũng nổi gân xanh, kể cả chiếc bao tay nằm trong tay cũng chịu khổ, ngắn ngủn mấy giây, bị vặn thành nếp gãy rất sâu.

      Dưới chân có quả cầu màu đen lông mượt mà đàn nhốn nháo, Cố Trinh Trinh vừa định đưa chân đạp, trong nháy mắt giơ chân, mới phát là con mèo đen nhà mình chạy ra, mắt đầy hàn ý của ta trong nháy mắt lóe sáng, ta cúi người xuống, ôm Tiểu Hắc Cầu đến trong tay, đưa lên phía trước, "Tiểu Hắc Cầu, ."

      Làm xong mọi việc, Cố Trinh Trinh co người lại, nhanh nhẹn mình dưới bồn hoa, chờ xem kịch hay trước mặt.

      Cố Tử Mạt bị người đàn ông ôm chăt lấy, khi vật nhọn lạnh như băng đâm vào mắt cá chân của , bị dị vật chạm vào, khiến cho cơ thể bỗng nhiên co rụt lại run lên.

      Người đàn ông nhận thấy khác thường của , dừng lại nụ hôn vẫn chưa được thỏa mãn, ánh ămts thâm thúy lưu luyến qua đôi môi của , mới đưa tầm mắt hướng tới toàn thân của , "Sao thế?"

      Ngược lại Cố Tử Mạt lại quan tâm đến cảm giác quái dị chân, mà nhìn chàm chằm vào , đôi mắt đen trước mắt này, lóng lánh như thần, sâu xa như biển, tích chứa trong đó sức hấp dẫn cực lớn, làm cho người ta khó có thể ngăn cản, giống như mới vừa rồi, đắm chìm trong vòng xoáy của nụ hôn, nhất thời thể tự kềm chế.

      Hai người đứng hết sức sát nhau, hình như cũng có thể nghe được tiếng nhịp tim của nhau.

      Ánh mắt người đàn ông nhanh nhẹn, lập tức liền phát Tiểu Hắc Cầu bên nhìn chằm chằm.

      Con mèo đen đưa đẩy cái móng trước, bày ra bộ diễu võ giương oai, ánh mặt cực lạnh của người đàn ông bắn ra khiến người khác phải sợ hãi, tròng mắt của vừa chuyển cái, thấy phần chân lộ ra của , ánh mắt trầm cái, ngồi xổm người xuống, hơi quan sát, cũng phát phía có vết thương cùng dấu vết chảy máu.

      cũng cúi người nhìn xuống, bàn chân trơn nhẵn sạch , cũng có dấu hiệu bị cắn bị thương, vừa rồi cũng sợ hết hồn, hoàn toàn là ảnh hưởng tâm lý.

      Sau khi xác nhận là có việc gì, mới phóng tâm mà , "Chỉ là bị móng của nó cọ xát , có việc gì, đây là con mèo trong nhà nuôi, chúng tôi gọi nó là Tiểu Hắc Cầu."

      Người đàn ông cũng tiếp lời, lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra, cẩn thận chạm lên bàn chân mỏng manh thon gầy của , vừa dùng khăn tay lau từng chút từng chút , vừa hỏi, "Như thế nào, có đau hay ?"

      lẳng lặng nhìn, gì, trong lòng có điều suy nghĩ.

      Người đàn ông này, có thể quỳ chân xem xét vết thương cho như vậy, mà , lại vẫn muốn lấy làm lá chắn cho bản thân? !

      phải có bao nhiêu ngu ngốc đây.

      Ánh mắt run lên, chợt cắn chặt môi dưới, bàng hoàng trong ánh mắt dần dần hóa thành kiên định, giống như là hạ quyết tâm lớn vậy, ánh mắt bắn về phía tòa nhà của nhà họ Cố, "Chúng ta vào!"

      Người đàn ông cất khăn tay , co thể nửa ngồi đứng lên, ngọc thụ lâm phong ở bên người , nắm lấy tay của , "Được."

      Tiểu Hắc Cầu meo tiếng, vụt chui lên theo bọn họ, Cố Tử Mạt nhịn được khom lưng cúi đầu, muôn ôm Tiểu Hắc Cầu cùng vào, lại bị người đàn ông đưa tay cản lại, ngăn lại động tác.

      Ánh mắt người đàn ông hơi lạnh lùng, " nên đụng vào, dị ứng với lông mèo, ảnh hưởng khứu giác của em."

      Cố Tử Mạt biết cẩn thận, tính lạnh lùng, nhưng vẫn giọng lầm bầm , "Nhưng tôi dị ứng với lông mèo, Tiểu Hắc Cầu rất quen thuộc với tôi."

      "Cẩn thận tốt hơn." Người đàn ông đỡ lên, nhìn chòng chọc Tiểu Hắc Cầu cái, sau đó chuyển ánh mắt lên phía trước, " thôi."

      Ở phía sau bọn họ, trong đôi mắt đẹp của Cố Trinh Trinh đầy lửa giận thiêu đốt, ta nghiến răng, "Cố Tử Mạt, tôi cũng tin, cái gì cũng làm tổn thương được chị!"

      ta nhìn người đàn ông cùng Cố Tử Mạt vào cửa chính của nhà họ Cố, đạp Tiểu Hắc Cầu cọ cọ dưới chân cước cho hả giận, "Chết phế vật! Đều là phế vật!"

      . . . . . .

      Trong đại sảnh trống rỗng nhà họ Cố chỉ có người giúp việc dọn dẹp, Cố Trinh Trinh ở đó, Cố phu nhân cũng có mặt, Cố Tử Mạt cũng muốn chờ Cố Trinh Trinh, thẳng tới điện thoại ở phía bên cạnh, dùng điện thoại nhà gọi điện thoại cho Cố Trinh Trinh.

      Rất nhanh, đầu kia liền nhận, "Chuyện gì!"

      Giọng của Cố Trinh Trinh xen lẫn ác liệt, hiển nhiên tâm tình được tốt lắm.

      Đôi môi Cố Tử Mạt cong lên, suy nghĩ Cố Trinh Trinh là bị người nào trêu chọc đây? ở đây, ngược lại trong lòng Cố Trinh Trinh lại càng buồn phiền hơn sao?

      biết, đầu kia cũng biết là , rất có khả năng cho là người giúp việc, Cố Tử Mạt cố ý nín thở, chờ Cố Trinh Trinh bộc phát trong điện thoại!

      "Chuyện gì! lời nào, câm sao? !"

      Nụ cười mặt Cố Tử Mạt càng đậm, tính khí của nhị tiểu thư nhà họ Cố thể , đơn giản như vậy nổi cơn thịnh nộ, thái độ đối với người giúp việc cũng là. . . . . . Đủ ác liệt! Lộ nguyên hình rồi, xem ra Cố Trinh Trinh ở phía sau người khác, chính là cái hình tượng như vậy!

      "Trinh Trinh, câm làm sao lại lựa chọn dùng điện thoại chuyện với em chứ?" Lúc lời này, khóe mắt cũng cười rất tươi.

      Cố Trinh Trinh thấy Cố Tử Mạt trở lại, chỉ ngờ, người đầu tiên Cố Tử Mạt muốn tìm, lại chính là !

      Nhớ tới các loại hành động vừa rồi Cố Tử Mạt cùng Lục Duật Kiêu ở cửa ra vào, vẻ mặt của ta trực tiếp vặn vẹo đến cực hạn, bàn tay cầm điện thoại di động nắm chặt thành quyền, móng tay cũng bấm vào trong da thịt.

      "Cố Tử Mạt, chị mang theo cả người đàn ông kia về! Xem ra, cả đời chị đều muốn dựa vào ta rồi ! Chị đưa kẻ giả mạo tới để ra vẻ ta đây, cũng ngại mất giá!"

      xong liền cắn răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy phẫn hận!

      Cố Tử Mạt nghe thấy Cố Trinh Trinh nhắc tới đồ giả mạo, rất khéo, cũng bị lời này của Cố Trinh Trinh chọc giận, ngược lại lại tăng thêm lòng tin với kẻ giả mạo!

      Trong lúc ở đây, đồ giả mạo từng tiếp xúc với Cố Trinh Trinh, nhưng cho dù là như vậy, đồ giả mạo vẫn như hình với bóng với , cũng hề bị Cố Trinh Trinh thu mua chút nào.

      hoàn toàn có thể lý giải lời của Cố Trinh Trinh là vì ghen ghét!

      Khóe miệng Cố Tử Mạt cười , nhìn về phía đồ giả mạo, ánh mắt cùng giao nhau, lông mày người đàn ông hếch lên, nhàng gật gật đầu, bày tỏ nhận được, lại có dời ánh mắt, mà hề chớp mắt nhìn , với phía đầu bên kia điện thoại, " sai, cả đời tôi đều muốn dựa vào ấy rồi, hạnh phúc của cả đời tôi đều phải dựa vào ấy rồi !"
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 050: Thể tính khí

      Cố Tử Mạt gọn gàng linh hoạt, làm liền mạch.

      Ánh mắt vững vàng chăm chú nhìn mặt người đàn ông, nhìn thấy mặt người đàn ông ràng sững sờ, sau đó chính là khóe miệng khẽ động, mặt lên nụ cười thể hòa tan.

      Đáy lòng của cảm thấy ngọt ngào, nhưng sau đó, lại bị loại cảm xúc lúng túng quẫn bách che giấu .

      muốn dời ánh mắt chỗ khác, trong mắt, lại thấy người giúp việc dùng loại ánh mắt rình xem thỉnh thoảng lại nhìn ‘ Lục Duật Kiêu ’, trong bụng hiểu , người đàn ông này khí độ phi phàm, thu hút người giúp việc có tham vọng.

      Người đàn ông này, đúng là rất trêu hoa ghẹo nguyệt!

      hơi ghen ghét bĩu môi, lại dám nghĩ đến cái khác, tập trung tâm tư ở lời đối đáp của Cố Trinh Trinh.

      Quả nhiên, cách cái ống , cũng nghe được tiếng thở vừa dày vừa nặng của Cố Trinh Trinh, xem bộ dáng là giận quá, Cố Tử Mạt ngửa người ra sau, tự lưng vào ghế sa lon phía sau, chờ Cố Trinh Trinh nổi đóa.

      "Cố Tử Mạt, chị biết xấu hổ! Chẳng biết xấu hổ!" Cố Trinh Trinh cắn răng nghiến lợi ra từng câu.

      nghe, thầm nghĩ quả là giận quá, cũng lựa lời rồi, nếu đặt ở trước kia, nhất định bị câu này của Cố Trinh Trinh khiến cho đỏ mặt, nhưng bây giờ giống nhau, mặt đỏ cũng thở gấp, hề có dáng vẻ bị mắng chút nào, còn thoải mái dễ chịu ngồi dựa vào ghế salon.

      cảm thấy còn chưa đủ thoải mái, lại tiện tay lôi đệm dựa của ghế salon lót ra sau lưng, mới từ từ kéo câu chuyện về với trọng điểm, lời mang theo uy hiếp: " Nếu như về, tôi khẳng định khiến hối hận, lựa chọn ."

      Cố Trinh Trinh tự nhiên nghe ra được ý uy hiếp trong lời của Cố Tử Mạt, dám hành động thiếu suy nghĩ, suy nghĩ chút mới quyết định, : " Đây là chuyện giữa tôi và chị, cần liên lụy đến người khác, tôi lôi kéo mẹ tôi chuyện ân tình với chị, về phía chị, tôi cũng hy vọng có đồ giả mạo ở đó!"

      mới hơi tiếp xúc thân mật với Lục Duật Kiêu, tất nhiên hi vọng phơi bày đanh đá của mình ở trước mặt Lục Duật Kiêu, phải bảo đảm, ở trước mặt Lục Duật Kiêu, vẫn là nhị tiểu thư nhà họ Cố như con chim nép vào người, ưu nhã săn sóc.

      Cố Tử Mạt nghe cầu của Cố Trinh Trinh, cho là căn bệnh tự cho là đúng của thiên kim đại tiểu thư của Cố Trinh Trinh lại phát tác.

      Bởi vì đồ giả mạo cự tuyệt hợp tác cùng Cố Trinh Trinh, cho nên Cố Trinh Trinh cũng đáng trao đổi cùng đồ giả mạo!

      Ánh mắt theo dòng suy tư, cũng khỏi tự chủ dời đến người ‘ Lục Duật Kiêu’, chưa từng nghĩ, vừa vặn hai người lại có loại tâm ý tương thông nhìn thẳng vào mắt nhau.

      Nhất thời cũng mất hồn, quên mất trả lời Cố Trinh Trinh như thế nào, lúc nhìn thấy ‘ Lục Duật Kiêu ’ đến gần , bỗng sợ hãi xoay tầm mắt, cúi thấp đầu, đồng ý cầu của Cố Trinh Trinh, "Được, tôi bảo đảm, mau về ."

      xong, liền lập tức cúp điện thoại, ngồi thẳng người lên, lấy tay sửa lại mái tóc của mình chút, hơi lúng túng cười cười với , rồi sau đó đưa tay chỉ vào điện thoại nhà, với , "Cố Trinh Trinh sắp trở lại."

      "Ừ." Người đàn ông gật đầu, ánh mắt đen thâm thúy từ đầu đến cuối, cũng dời khỏi mặt .

      Bị nhìn đến bây giờ, quẫn bách đến chịu nổi, chủ yếu là trong lòng ngượng ngùng vì chuyện mình làm thôi.

      Cái gì gọi là, "Cả đời tôi đều muốn dựa vào ấy, hạnh phúc của cả đời tôi đều phải dựa vào ấy rồi." ? ! đúng là cũng nghĩ ra được, đúng là giỏi, cũng hơi tự bội phục chính mình.

      Lúc những lời này, thế nào lại thèm suy nghĩ chứ, chỉ muốn ra oai với Cố Trinh Trinh, ngay cả việc sau này phải đối mặt với như nào cũng suy tính đến!

      hận thể che gò má nóng lên vì xấu hổ của mình, ngượng ngùng a ngượng ngùng, ra là loại cảm giác này!

      Lời này bị người đàn ông nghe rồi , cảm thấy thế nào? có ý nghĩ gì?

      Cảm thấy thổ lộ, hay là cầu cam kết đây?

      Ai, bất kể là loại nào, hình như cũng khiến rất mất thể diện rồi.

      cúi đầu, lấy mu bàn tay chạm vào gò má của mình, phát giác phía cũng có cảm giác nóng bỏng như trong tưởng tượng của mình, quả đây là —— có tật giật mình.

      Lơ đãng mở mắt, lại thấy khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch cười, vẻ mặt vô hại, cười như cười nhìn .

      Trong lòng lo sợ, cảm giác người đàn ông này dùng ánh mắt để cười nhạo biết giữ miệng, vừa chột dạ , khuôn mặt khỏi lộ vẻ xấu hổ, nắm gối vốn sựa lưng lên ôm, cẩn thận mở miệng , "Vừa rồi tôi những lời kia, để ở trong lòng chứ?"

      Người đàn ông khom người cái, ánh mắt gần hơn nhìn xuống mặt của , vẫn cười như cũ, ánh mắt nóng rực, nhàng hỏi ngược lại đầy hàm ý, "Sao? Ý của em là, nên để ở trong lòng?"

      Trong lòng Cố Tử Mạt hối hận trận, sao lại quên được, người đàn ông trước mắt là người có trí thông minh rất cao, sao lại hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy chứ.

      , đây là bị con sói này đùa giỡn sao?

      Điều này cũng rất có thể? !

      Mắt thấy lồng ngực của ép tới gần mình, luống cuống liền ngả người về phía sau cái, linh hoạt di chuyển ra sau, cơ thể trốn thoát khỏi lồng ngực của , vụt đứng lên, cách người đàn ông khoảng cách, cảnh cáo : " Tôi mới mặc kệ có để ở trong lòng hay , dù sao tôi chính là lợi dụng ra oai với Cố Trinh Trinh, dù sao lời kia ra, nước đổ khó hốt, cũng làm gì được tôi!"

      Làm bộ lưu manh vô lại, lại rất có khí thế, cũng cần lo lắng này lo lắng kia, chính là bộ ‘ có thể làm gì tôi nào ’.

      Người đàn ông xoay người lại, bước tới trước mặt , ngón tay thon dài nâng cằm xinh xắn của lên, cúi đầu xuống bên tai , chậm rãi , "Có thể được em lợi dụng, cũng rất vui vẻ, lần sau lại tiếp tục."

      Cố Tử Mạt hơi bị chấn động, người đàn ông này sao?

      Nhìn kỹ đôi mắt trong sáng thâm thúy của , nhuộm nụ cười nhàng, còn kèm theo nghiêm túc, ngược lại lại biết cái gì nữa rồi.

      Trước đó cũng nghĩ cách tốt lắm, nếu như tức giận, liền đẩy , đuổi ra ngoài, vừa có thể khiến thể ở lại đây! Nhưng bây giờ xem ra, hình như tính toán sai rồi?

      tức giận?

      tức giận sao?

      Đều đến mức này rồi, vẫn còn chưa tức giận sao?

      Cố Tử Mạt cực kỳ mong muốn, nhưng hết lần này đến lần khác lại cách nào phát tác, chỉ có thể mạnh mẽ hất ngón tay khỏi cằm , vừa cố gắng hất ra, vừa biết làm thế nào, lại kiêu căng , "Được rồi, lần sau còn có cơ hội tương tự nữa, tôi nghĩ đến ."

      đến cuối, lời này cũng là cắn răng nghiến lợi ra được, mẹ nó, sức mạnh đầu ngón tay của người đàn ông này cũng thể khinh thường như vậy, mặc cho dùng sức như thế nào, cũng thể hất ra được !

      Người đàn ông thấy cố cố hết sức hất ra, nhếch môi khẽ cười, cũng có làm khó quá mức, liền ưu nhã thu lại ngón tay, đưa tay vào túi quần âu.

      Cố Tử Mạt nhìn thu hồi ngón tay làm việc xấu lại, cuối cùng tay của cũng giấu kín trong túi quần, nhịn được nghẹn ngào, vẩy vẩy cánh tay sức cùng lực kiệt, "Mệt mỏi mệt mỏi, chơi, tôi muốn lên phòng nghỉ ngơi, cũng lên đó ."
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 051: Nữ hôn nam, cách tầng lụa mỏng

      Mắt thấy Cố Trinh Trinh có thể về tới, bất đắc dĩ, chỉ có thể dẫn lên như vậy.

      Người đàn ông lại là từ đầu đến cuối cũng nhận thấy được ý đồ của , nghe thấy Cố Tử Mạt như vậy, ‘ Lục Duật Kiêu ’ nhìn lên lầu chút, đút nốt cái tay khác vào túi quần, sao cả nhún vai cái, "Có thể."

      Cố Tử Mạt gật đầu, trước dẫn đường, lên lầu trước, vẫn quên liếc nhìn người giúp việc vẫn nhìn chằm chằm này, hớn hở, mặt mày khẽ hất lên, nghĩ thầm như này cảm giác cũng tệ.

      phải là đồ của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn, có cơ hội tiếp xúc, mà đồ đạc của mình, nhào nặn thế nào cũng có thể, cũng khó trách Cố Trinh Trinh luôn trăm phương ngàn kế giành đồ của .

      Nghĩ tới đây, khỏi có chút thổn thức, híp híp ánh mắt, bước lên mười bậc, đường .

      ‘ Lục Duật Kiêu ’ vẫn ở phía sau lưng , sau khi có được cho phép của Cố Tử Mạt, mới bước vào gian phòng của .

      Bày biện trong phòng , cùng dạng với trong tưởng tượng của , tươi mát thanh nhã, tính chất gia cụ trang trí trong phòng đồng nhất, khiến cho cả căn phòng nhìn chung rất ấm áp hoạt bát .

      Cố Tử Mạt tới, kéo rèm cửa sổ màu xanh nhạt ra nửa, lại mở cửa sổ ra, nhìn lướt ra ngoài, vừa hay nhìn thấy bóng dáng của Cố Trinh Trinh đến cửa, nhưng Cố Trinh Trinh vẫn chưa vào, hình như vẫn còn ở cửa bồi hồi.

      khỏi cau mày, nghĩ thầm Cố Trinh Trinh này lại suy tính cái mưu mà chước quỷ gì đây!

      Người đàn ông nhìn bốn phía chung quanh, ngồi lên chiếc ghế xoay bên cạnh bàn sách của , tùy ý nhìn bàn sách mấy cái, lại bị quyển vở thu hút chú ý, chăm chú nhìn lúc lâu, sau đó đưa tay qua, sắp chạm được vào, bị người đoạt từ phía .

      Cố Tử Mạt ôm quyển vở vào trong ngực, vẻ mặt thay đổi, " được lộn xộn đồ của tôi! Đây là nhật ký của tôi!"

      "Nhật ký, vậy tức là, bên trong có bí mật của em? Ví dụ như, người con trai em đẫ từng thầm mến? Thần tượng của em?" Người đàn ông vừa nghe, cảm thấy hứng thú, lông mày nhướng lên, vươn tay tựa lưng vào ghế ngồi, nhạo báng , Công tử ưu nhã, kết hợp với giọng vừa rồi, cũng có cảm giác hơi lưu manh.

      tức giận trừng mắt liếc cái, khom lưng cúi đầu kéo ngăn kéo ra, cẩn thận bỏ nhật ký vào, sau đó khóa lại, mới , "Đều phải! Tổi chỉ thích người khác lục loạn đồ của tôi!"

      Người đàn ông vô tội buông tay, " lục lọi, chỉ là muốn xem ở khoảng cách gần chút mà thôi."

      Cố Tử Mạt biết người đàn ông này cũng phải là ngày ngày hai nữa rồi, vậy nên mới tin chỉ là đơn thuần muốn xem ở khoảng cách gần đâu, ràng là muốn xem nội dung bên trong!

      Vậy mà người đàn ông này còn cứ ra vẻ vô tội, mới tin đâu!

      "Tốt nhất là như vậy!" Nghĩ đến việc nhật ký chút nữa thôi là bị nhìn trộm mất, giống như con nhìm dựng lên gai bé vậy!

      Người đàn ông từ chối cho ý kiến, sắc mặt như thường, đôi mắt đen lại quét về phía cái ngăn kéo khóa quyển nhật ký, hết sức quan tâm đến nội dung bên trong.

      trận gió thổi qua, nửa tầm rèm cửa sổ màu xanh nhạt bị thổi vào, lướt lên gò má của , mảng rèm lớn cũng chạm qua người , tiếp xúc thân mật với cơ thể của , mà người đàn ông đối mặt với , cũng bị rèm cửa sổ cho hôn môi rồi.

      theo bản năng liền đưa tay ra túm mấy lần, nhưng thấy người đàn ông có động tĩnh, " cũng túm lại ."

      Người đàn ông lại khẽ lắc đầu, cơ thể vốn tựa lưng vào ghế ngồi nghiêng về phía trước, đưa tay về phía , mở ra lời mời với , "Tới đây."

      lý do, hoàn toàn đem cử chỉ này của lý giải là ‘ đứng chuyện đau thắt lưng ’, mặc kệ , dùng sức túm lấy tấm rèm cửa sổ, chẳng qua gió thổi đến liên tục, cố gắng rất lâu, nhưng cũng có hiệu quả lớn lắm.

      muốn đóng cửa sổ vào, eo vừa động, cả người bị sức mạnh khổng lồ lôi kéo sang bên, thiếu chút nữa khiến lên tiếng kinh hô, đợi đến khi phản ứng kịp, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là gương mặt tuấn tú của người đàn ông, cúi mặt xuống, đáy mắt mê mang sâu thẳm.

      Quanh thân đều là màu lam nhạt, Lúc này đây toàn thân bọn họ đều bị màu lam nhạt bao quanh, chát liệu vài tơ lụa mỏng màu lam nhạt phất qua cánh tay của , gương mặt của , tâm thần sảng khoái cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

      Người đàn ông ôm chặt lấy cơ thể của , ánh mắt vừa vặn rơi vào gương mặt của , da thịt trắng nõn gần như trong suốt của , lông mi dài mà cong vút lên, giống như cánh bướm tung bay, thoáng chốc làm cho trái tim ngứa ngáy, tự chủ, lại ra sức ôm chặt hơn chút.

      Dùng sức của cánh tay đem nhiệt lượng truyền tới người của , cảm thấy đáy lòng nóng bỏng, tất cả cảm xúc trong nháy mắt cũng truyền người của người đàn ông trước mắt này, tiêu cự ánh mắt càng ngày càng , toàn bộ đều tập trung đến môi của .

      Gió thổi vào mặt, mang tới nhàng khoan khoái cũng che giấu được lửa nóng cùng nỗi lo lắng dưới đáy lòng, mà rèm lụa mỏng màu lam nhạt lại bị thổi lất phất vào giữa hai người, che nửa dưới gương mặt của .

      khẽ nhếch môi cười, tìm đúng cơ hội, khẽ nhắm mắt, ngửa đầu, khóe môi nhếch lên, cách tầng lụa mỏng màu xanh nhạt, chạm lên môi người đàn ông.

      Nụ hôn cách tầng lụa mỏng, vừa chạm vào liền thôi, chỉ ngắn ngủn giây thôi, thiếu chút nữa cũng khiến cho trái tim nhảy loạn mấy nhịp.

      Đôi mắt đen của người đàn ông hớn hở nheo lại, dùng cánh tay ôm chặt lấy , còn cánh tay đưa lên, đẩy ra tầng lụa mỏng màu xanh nhạt làm trở ngại tầm mắt hai người, nụ cười khuôn mặt cũng tỏa ra theo tầng lụa mỏng này, từ từ ràng.

      Cố Tử Mạt bị sợ đến mức nhắm mắt chặt, theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng cả người giống như là ỳ ra, tham luyến cái ôm ấp ấm áp an toàn của .

      Bỗng dưng, dưới lầu vang lên hồi tiếng của lớn mở ra đóng lại, giống như là tiếng bom nổ tung dưới nước bắn đến bên , bỗng mở mắt, mạnh mẽ đưa tay đẩy ra.

      Ánh mắt thâm thúy của người đàn ông híp lại, khẽ lắc đầu, giơ tay lên đè đôi tay làm loạn của lại, dưới thân dùng sức chuyển cái, cả ghế xoay liền chuyển đến bên, rèm của sổ màu xanh nhạt cũng theo đó mà tách khỏi bọn họ.

      Đợi đến khi đứng vững vàng mặt đất, mới bỗng nhiên hiểu ra, ra là rèm của sổ phất qua, chỉ là - vấn đề góc độ!

      Cố Trinh Trinh về, kịp suy nghĩ nhiều hơn nữa, đẩy ra, cất bước liền chạy tới cửa phòng ngủ, rút chìa khóa phòng ra, đóng cửa, khóa trái, làm liền mạch!

      Sau khi xong, mới đưa tay lên che ngực, bộ mặt kinh ngạc hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm cánh cửa bóng loáng, hít thở sâu hai cái, nắm chìa khóa chặt hai lần, mới điều chỉnh tốt cảm xúc, xuống lầu.
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 52: Bắt đúng điểm yếu của người nhà họ Cố

      Cố Trinh Trinh đứng ở ngưỡng cửa, nhìn thân hình Cố Tử Mạt chậm rãi bước từ lầu xuống.

      Thân hình Cố Tử Mạt vốn mỏng manh, gió lướt qua mặt, thổi mái tóc thả tự nhiên càng thêm tán loạn, tăng thêm loại phong tình yếu đuối hỗn độn khác, Cố Trinh Trinh nhìn bằng mắt, hận ở trong lòng.

      Đợi Cố Tử Mạt đến gần, ánh mắt Cố Trinh Trinh ngược lại lại dừng chiếc áo màu trắng rộng thùng thình người , áo hơi có nếp nhăn, bởi vì là màu trắng, cho nên nhìn qua đặc biệt ràng, ánh mắt của Cố Trinh Trinh nghi ngờ dời , nhạy bén quan sát được, Cố Tử Mạt cẩn thận nhấp môi dưới.

      Có tật giật mình! Cố Trinh Trinh nghĩ thầm, sau đó ánh mắt di chuyển lên lầu, từ lúc Cố Tử Mạt gọi điện thoại cho xong, vẫn đứng ở ngoài cửa, làm sao lại biết Lục Duật Kiêu hề rời chứ!

      Mà những dấu vết này, chẳng lẽ là liên quan với Lục Duật Kiêu? !

      Trong đầu xuất hình ảnh ái muội, khiến Cố Trinh Trinh xiết chặt nắm tay lại, mu bàn tay trơn bóng trắng noãn cũng lên gân xanh.

      Lúc Cố Tử Mạt đến gần Cố Trinh Trinh, liền ngửi được mùi quần áo của Tiểu Hắc từ người ta, mùi hương này nhanh chóng khuếch tán trong khí, khiến thích vị ngọt này phải lui về phía sau, nhưng trong nháy mắt nghiêng đầu , vừa vặn ngửi được mùi thơm khác từ vai của Cố Trinh Trinh.

      Hiểu mùi thơm này xuất ra từ đâu, ánh mắt sáng lên, cất bước, quanh Cố Trinh Trinh vòng, mới sâu xa , "Giữ mùi hương trái cây thơm mát quần áo của Tiểu Hắc, kết hợp với mùi thơm của hoa Diên Vĩ, ra cũng sai, Trinh Trinh, cám ơn để cho tôi tìm được linh cảm điều chế hương thơm, cũng làm khó nấp trong bụi hoa Diên Vĩ trước nhà lâu như vậy."

      Cố Trinh Trinh vốn do dự, có nên phát giận với Cố Tử Mạt hay , lại bị lời của Cố Tử Mạt gõ trúng, thân thể của run rẩy, khóe miệng khẽ nhúc nhích, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Cố Tử Mạt.

      Cố Tử Mạt dừng lại cước bộ, hài lòng nhìn vẻ rung động mặt Cố Trinh Trinh, đây đúng là hiệu quả mà muốn, " nên dùng ánh mắt như thế nhìn chị, chị được sủng ái mà lo sợ đấy, em đoán sai, khứu giác của tôi khôi phục như lúc ban đầu."

      " thể nào! Tôi có!" Cố Trinh Trinh lui về phía sau bước, kích động lên tiếng phủ nhận, luống cuống dùng tay vén tóc rơi má, cố gắng che giấu tâm trạng của mình.

      Nụ cười mặt Cố Tử Mạt lại càng lớn hơn, Cố Trinh Trinh càng muốn thừa nhận, lại càng chứng minh việc khứu giác của khôi phục ảnh hưởng đến Cố Trinh Trinh lớn đến mức nào!

      nhìn em trước mắt càng ngày càng thấy xa lạ này, Cố Trinh Trinh mặc chiếc váy dài vừa người màu xanh, có vẻ ngây thơ lịch tao nhã, lúc bọn họ còn , rất thích màu xanh lam, Cố Trinh Trinh cũng thích màu xanh lam theo , cho nên hai bọn thường cùng nhau lựa chọn quần áo màu xanh lam, vậy mà hôm nay, nhìn Cố Trinh Trinh mặc màu xanh dương, trong lòng khác nhau rất lớn rồi!

      Cố Trinh Trinh, là thích màu xanh dương, hay vẫn muốn mặc đồ màu xanh dương, để phân cao thấp với đây? Sợ rằng cái sau vẫn chiếm đa số .

      Lòng thấy nghẹn ngào, muốn lời thừa thãi với Cố Trinh Trinh, thẳng, " có gì là thể, khứu giác của tôi khôi phục như trước, tôi lại có thể điều phối hương thơm, nhà họ Cố thể nào cần tôi được, tôi từng nghĩ tới việc tiếp tục phục vụ cho nhà họ Cố, nhưng mấy ngày trước, khi dùng mẹ Sở uy hiếp tôi, tôi chỉ có thể tìm Tần Khôn hợp tác, đặt điều kiện để người của ta bảo vệ người nhà họ Sở, cho nên. . . . . . Trinh trinh, nếu là muốn tôi hiến dâng công thức chế tạo hương liệu độc quyền của nhà họ Cố cho Tần Khôn, tốt nhất đừng làm chuyện mờ ám với những người bên cạnh tôi nữa!"

      Nếu về thủ đoạn uy hiếp này, làm, cũng chưa chắc kém hơn so với Bạch Liên Hoa Cố Trinh Trinh này!

      Sắc mặt Cố Trinh Trinh tái nhợt, tình huống bây giờ của , giống như đạn còn chưa bay ra khỏi nòng súng, tắt hỏa, cả người , bao gồm cả nhà họ Cố, cũng bị Cố Tử Mạt nắm chặt rồi.

      Nhà họ Cố lập nghiệp từ việc điều chế hương thơm, bắt đầu từ ngành thực phẩm, lại vượt đến ngành mỹ phẩm, trước kia Điều Hương Sư xuất sắc nhất của nhà họ Cố, chính là Cố Tử Mạt, mà sau khi Cố Tử Mạt mất ‘ lỗ mũi siêu cấp’, nhà họ Cố vẫn đào tạo được Điều Hương Sư nào xuất sắc hơn Cố Tử Mạt, vì vậy nhà họ Cố quyết định lấy ra phần tài chính, đầu tư vào ngành bất động sản của nhà họ Hà, nhưng nghĩ đến, cuối cùng bị vướng mắc của và Cố Tử Mạt phá hủy mất rồi!

      Trước mắt, công việc kinh doanh của nhà họ Cố mỗi bước đều là khó khăn, nếu Cố Tử Mạt đem toàn bộ hương thơm của nhà họ Cố cho Tần Khôn, nhà họ Cố xong đời rồi!

      Nghĩ tới phản ứng dây chuyền kinh khủng này, Cố Trinh Trinh cũng bình tĩnh được nữa, mạnh mẽ tóm lấy cổ tay Cố Tử Mạt, lôi kéo Cố Tử Mạt về phía trước giật mạnh lại phía sau, giọng tê tâm liệt phế lên án : " Cố Tử Mạt, thân là con của nhà họ Cố, thế nhưng chị lại cấu kết với Tần Khôn! Chị ! Chị và Tần Khôn có phải thông đồng với nhau từ sớm rồi !"

      Cố Tử Mạt chán ghét liếc Cố Trinh Trinh cái, phủ nhận nửa câu sau của Cố Trinh Trinh, "Tôi có."

      Cố Trinh Trinh nổi nóng, lại còn tin chút nào với lời của Cố Tử Mạt, ta kịch liệt lôi kéo cánh tay của Cố Tử Mạt, trợn mắt trừng , như người đàn bà chanh chua cả giận , " thể nào có! Thông đồng cùng với loại người như Tần Khôn, cũng chỉ có loại người như chị có thể làm ra được!"

      Cố Tử Mạt chán ghét nhất là người khác hắt nước bẩn lên người , thế nào cũng nghĩ tới, Cố Trinh Trinh có thể đến cái nông nỗi chụp mũ loạn xạ cho như vậy, ngày thường vẻ thiên kim tiểu thư thế mà giờ lại biến thành người đàn bà điên.

      khẽ nhắm mắt, che giấu nửa ánh mắt chán ghét, dùng cái tay khác bắt lấy cánh tay của Cố Trinh Trinh, chân dùng sức, dựa vào lực chân mình, vứt Cố Trinh Trinh sang bên cạnh.

      Trinh Trinh đôi dày cao gót , mà lại dày chỉ cao 4 cm, vừa ra sức, liền thắng Cố Trinh Trinh, cho nên vừa quăng cái, liền vứt Cố Trinh Trinh bình thường ra vẻ yếu ớt ra xa..

      Cố Trinh Trinh ngờ Cố Tử Mạt ra tay, hoàn toàn kịp đề phòng, hơn nữa lần đó sóng vai rời cùng Lục Duật Kiêu, bị trẹo chân, lần này vết thương mới cùng thương cũ, gót chân mất thăng bằng, cả người cũng bị quăng ngã mặt đất.

      Cố Tử Mạt lui về phía sau mấy bước, nhìn bằng nửa con mắt ôm lấy vai, "Nếu như lại ép tôi, nhất định tôi nghĩ đến việc cấu kết với Tần Khôn, hi vọng tốt nhất nên suy nghĩ chút."

      Cố Trinh Trinh nhưng có nghe lời của Cố Tử Mạt, lực chú ý của bị hấp dẫn bởi chiếc thẻ nhớ màu đen, sớm chú ý tới, lúc Cố Tử Mạt quăng ngã , cái thẻ nhớ này, bị rơi ra từ trong túi áo Cố Tử Mạt, vốn đến mức ngã nhào mặt đất, nhưng vì thoáng nhìn thấy, nên mới cố ý giả vờ ngã nhào ra.

      Thừa dịp Cố Tử Mạt căn bản liếc nhìn , mấp máy môi, híp mắt, cẩn thận duỗi tay ra phía trước cái, mắt thấy sắp chạm vào chiếc thẻ nhớ, đột nhiên lại có bóng mờ ra trước mắt.
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :