1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lục Phiến Môn Hệ Liệt - Quế Viên Bát Bảo [ 2 truyện 19 chương - hoàn ]

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      *
      Chương 8
      Tiểu Phương trở về phòng, lăn qua lộn lại nghĩ tới những lời A Vệ vừa với . A Vệ bây giờ, đều do tay sư phụ nàng làm hỏng. Nàng thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ người nào nữa, bởi vì muốn giữ cho mình đường lui.
      Tiểu Phương cảm thấy phẫn hận đau đớn, vì sao đời lại có người ác độc như vậy, mặt dùng hoa ngôn xảo ngữ để dụ dỗ, mặt kia lại bởi việc bé đáng liền tùy hứng vứt bỏ.
      ngụm máu trong ngực thể ép xuống, phun lên giường.
      Ánh trăng bên ngoài rất lớn, dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống đỉnh đầu. Tiểu Phương nhìn ánh trăng, tới trước thư phòng của Bảo công tử: “Ngươi vẫn chưa ngủ?”
      “Tiểu Phương sao?”
      “Là ta.”
      “Hiếm thấy ngươi rời khỏi chiếc giường kia.” Tiếng của Bảo công tử mang theo ý cười truyền từ trong phòng ra, “Vào , ngoài trời lạnh lẽo, cẩn thận bị đông cứng.”
      Tiểu Phương vào trong, chỉ cảm thấy ánh trăng bên ngoài càng tròn càng to hơn, nhất thời ánh mắt mịt mờ: “Ta muốn xin ngươi giúp việc.”
      để A Vệ làm hạ nhân nữa sao?”
      “Đúng vậy. Bảo công tử, ra ta vẫn muốn tiếng cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi mang ta ra khỏi nhà, cần chịu đựng xem thường cùng cười nhạo của những người trong nhà. Nhưng ta lại nghĩ, nhất định ngươi làm vậy là vì võ công của ta, muốn lợi dụng ta để ngươi thăng chức phát tài, cho nên tiếng cảm tạ này, mãi vẫn chưa có dịp ra.”
      Bảo công tử mỉm cười dưới ánh nến: “ sao, ta cũng cần ngươi cảm tạ, chỉ cần ngươi mau chóng khỏe mạnh.”
      Tiểu Phương im lặng trong chốc lát rồi : “Bảo công tử, trước đây ta biết đời này có nhiều người xấu như vậy, bắt bọn họ là làm điều thừa, nhốt vào nhà giam rồi sao, cuối cùng chẳng phải cũng thả ư. Bọn họ xấu xa cũng liên quan tới ta, thấy các ngươi bận rộn như vậy, bôn ba vì mấy chuyện nhàm chán đó, ta lại nghĩ ra bệnh nằm giường còn đỡ lo hơn…”
      Bảo công tử nghĩ, rốt cuộc ngươi cũng chịu .
      Bệnh của Tiểu Phương có từ , hai năm trước đến Lục Phiến môn cũng coi như đỡ hơn, nhưng nửa năm gần đây, ngược lại liền bệnh liệt giường.
      Bảo công tử biết chính mình bạc đãi , dùng thuốc tốt nhất cùng thầy thuốc giỏi nhất, đều điều từ chỗ Hoàng Thượng tới đây, nhưng bệnh của Tiểu Phương vẫn càng ngày càng nặng.
      người khăng khăng nghĩ mình có bệnh, ai có thể chữa trị.
      “Nhưng Bảo công tử, ta nghe những lời A Vệ , biết được đời này quả có kẻ đáng hận, quả có kẻ dù đẩy vào chỗ chết ta vẫn cảm thấy cam lòng.”
      “Đó chỉ là vì ngươi thương người, cho nên cho rằng kẻ hại nàng tội đáng chết vạn lần.”
      “Đúng vậy, Bảo công tử, trước kia ta đối xử tốt với A Vệ, nàng thể tin tưởng ta, có lẽ cả đời cũng thể nào tin tưởng nữa, như vậy dù ta chờ đợi cũng vô dụng, ta hy vọng có thể làm cho nàng điều gì đó.”
      Bảo công tử im lặng: “Có phải ngươi với ta, ngươi muốn an tâm mà , ta thay ngươi chiếu cố A Vệ sao?”
      “Nếu ngươi từ chối, dù chết ta cũng yên lòng.”
      “Ta từ chối, bởi vì ngươi là Tiểu Phương, nhất định ngươi có thể sống sót trở về, mà ngươi cũng biết tính cách của ta, ta thể chiếu cố miễn phí dài hạn cho người vô dụng.”
      Bản tính coi lợi là ham của Bảo công tử tất nhiên Tiểu Phương biết nhất, nhưng tới bây giờ cũng chưa từng thoải mái như vậy, nhịn được hiểu ý cười: “Ta biết, cảm ơn ngươi.”
      Đêm hôm đó Bảo công tử ngủ, sau hừng đông ra ngoài cửa, lại nhìn thấy rất nhiều cây quạt viết chữ bậc thềm.
      Bảo công tử từ thích đọc sách, Hoàng Thượng hận nhất ở điểm này, cho nên luôn thích phạt viết chữ, những người khác thay viết đều bị Hoàng Thượng phát rồi trách phạt nghiêm khắc, chỉ có mỗi chữ của Tiểu Phương, có thể làm giả như .
      Bảo công tử cầm cây quạt khẽ thở dài, nhớ tới hai năm trước, nhìn thấy Tiểu Phương lần đầu tiên ở nhà của đương triều tể tướng Phương Thiếu Ngôn, khi đó Tiểu Phương mới mười sáu tuổi, còn mà yếu ớt, bị mọi người khinh thường, liền với Tiểu Phương: “Ngươi có muốn theo ta .”
      Ngay cả câu hỏi nơi nào Tiểu Phương cũng , liền theo rời khỏi nhà.
      Đưa công tử của tể tướng làm bộ khoái, mà nay còn để thất lạc, nhất định bị Hoàng Thượng mắng chết.
      Bảo công tử thầm nghĩ, ngươi còn sống trở về , coi như vì tiền đồ của ta, ngươi nhất định phải còn sống trở về.
      Từ ngày đó ai gặp Tiểu Phương trong Lục Phiến môn, lúc đầu A Vệ cũng lưu ý, thậm chí thấy Tiểu Phương đến tìm nàng, cũng chỉ thầm nghĩ, quả nhiên ai cũng như thế, miệng thích, xong liền thôi, nếu khi đó nàng coi là
      Nếu coi là
      biết có thể lại hối hận muốn cắn đứt ngón tay của chính mình hay .
      Nhưng có ngày, Lăng Sắc bảo nàng đến phòng Tiểu Phương lấy ít đồ vật, nàng thấy căn phòng kia trống trơn tiêu điều, tựa như chưa từng có người ở, lòng của nàng đột nhiên quặn thắt.
      Thân thể Tiểu Phương tốt, có khi nào chết rồi ?
      Căn phòng nhiễm hạt bụi, quả thực có chút tưởng niệm chủ chân cũ.
      Hay là, dù bệnh như vậy, vẫn bị phái bắt người xấu.
      Miên man suy nghĩ hồi lâu, thấy Bảo công tử tới, nhịn được đuổi theo hai bước: “Ai… Ai…”
      “Ta tên là Ai.” Bảo công tử quay đầu lại. A Vệ chỉ đành chậm chậm theo .
      “Tiểu Phương… người kia… Tiểu Phương…”
      “Ta cũng họ Phương.”
      “Tiểu Phương đâu rồi?”
      “Cuối cùng ngươi cũng chịu hỏi, ta chờ những lời này của ngươi sắp hết kiên nhẫn rồi.” Bảo công tử tính toán , “Hôm nay là ngày thứ mười.”
      A Vệ ngẩn ngơ: “Ngày thứ mười?”
      “Tiểu Phương nên làm cho ngươi chuyện, để ngươi hoàn toàn quên hết những việc trước kia, trước khi dặn ta chăm sóc cho ngươi, nhưng mãi sau mười ngày ngươi mới hỏi .”
      Toàn thân A Vệ chấn động: “Ta tưởng rằng…”
      “Ngươi tưởng rằng thích ngươi chỉ là lời đầu môi, cho nên dù thấy ngươi cũng thoải mái. Nhưng đời này phải ai cũng giống sư phụ của ngươi, Tiểu Phương thực người chấp nhất.”
      muốn đâu?”
      Bảo công tử quay đầu mỉm cười: “Ngươi xem.”
      A Vệ lùi hai bước: “ …”
      “Có gì thể chứ, rồi, ngày thứ mười, chừng tìm được sư phụ của ngươi, cũng chừng xử lý , lại chừng, bị sư phụ của ngươi xử lý.” Bảo công tử mỉm cười , “Nếu ngươi chịu hỏi sớm chút, mở miệng sớm chút, hoặc từ bỏ mấy thứ phỏng đoán hoài nghi nhàm chán kia, có lẽ có chuyện gì xảy ra.”
      Gương mặt tròn ngơ ngác của A Vệ vương hai hàng nước mắt, biết từ khi nào, nước mắt kìm được mà lăn xuống, bỗng nhiên quay đầu chạy ra ngoài.
      Bước chân của nàng quá nhanh quá mạnh, té lăn đất, lại đứng lên.
      Tiểu Phương là người duy nhất đời thành tâm thích nàng. Sư phụ cũng từng , nhưng chỉ luôn xem nàng đáng như con chó con mèo, muốn ôm nàng về nhà, tùy hứng liền dỗ dành là đủ.
      Những năm gần đây ai chịu đối xử tốt với nàng, ai giống như Tiểu Phương, chịu đưa vai cho nàng dựa vào.
      Nàng nghĩ Tiểu Phương nhất định biết, lúc đó nàng thực nghĩ rằng, có thể lo lắng dựa vào người , là chuyện may mắn.
      Nàng muốn chết, bởi vì những lời từ thâm tâm này, tới bây giờ nàng vẫn chưa cho nghe.

    2. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      Chương 9
      Chặng đường từ kinh thành đến núi Đại Lương khoảng mười ngày, nhưng A Vệ chỉ cần năm ngày chạy tới. Nơi này, nàng vốn nghĩ mình vĩnh viễn trở lại.
      Thậm chí nhìn thấy rừng trúc trong thời tiết cuối đông vẫn xanh biếc, từ trái tim đến đầu ngón tay đều cảm thấy đau đớn khác thường.
      Chạy như bay ngừng nghỉ vào sơn cốc.
      Hoa lúc chạng vạng yên lặng nở rộ.
      Giữa rừng trúc truyền ra tiếng cười trong trẻo nhàng: “Vì sao ngươi lại rút hoa đầu ta xuống, để ta cho sư phụ, đập nát chân của ngươi…”
      đời nào, sư phụ hiểu ta nhất…”
      “Vậy ta rạch hỏng mặt ngươi, xem sư phụ còn thương ngươi hay .”
      “Ha, sợ, trước đó ta nhất định chặt đứt tay ngươi.”
      Đó là sư huynh và sư muội, cũng giống mình bị sư phụ bắt khỏi nhà, quên đường về. Từ giữa rừng trúc xanh biếc có thể thấy thân ảnh nhàng như tiên tử của họ.
      A Vệ nhịn được rùng mình cái.
      Phía trước là con sông, nước sông hề có dấu hiệu đóng băng, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy ào ào đến run người.
      Mà hết thảy núi xanh trúc biếc hoa tươi nước chảy này, chỉ cần vừa đến trước mặt người kia, đều trở nên hư vô còn ý nghĩa, tựa như thế gian này chỉ có là tinh hoa ưu ái của trời đất.
      Chỉ có tồn tại của , mới là mục đích tồn tại của vạn vật trần gian.
      A Vệ nhìn thấy liền tự giác quỳ gối: “Sư phụ…”
      mặc áo choàng màu xanh nhạt, màu xanh nhất mỏng rất , khiến người ta chỉ liếc mắt qua liền tự giác bị nó thu hút, gương mặt dửng dưng, có vẻ nhàm chán nhìn bàn cờ phía trước, dường như chú ý tới A Vệ bên cạnh.
      A Vệ vẫn quỳ tại chỗ, trời càng ngày càng tối, người nọ ngáp cái.
      Bình thường như thế này, A Vệ tuyệt đối dám quấy rầy , nhưng nay trong lòng nàng lo lắng cho an nguy của người, liền quỳ gối tiến lên, ôm lấy chân người nọ: “Sư phụ…”
      “A?” Người nọ khẽ giật mình khi nhìn thấy nàng: “Chẳng phải ta bán ngươi rồi sao?”
      Da mặt A Vệ dày như vậy mà vẫn sững người, trợn mắt liếc cái, dám làm tức giận, mặt ăn khép nép: “Ta muốn trở về hầu hạ ngài.”
      cần.” Người nọ đẩy nàng ra, đứng dậy, lười biếng vươn vai cái, “Ngươi khó coi như thế, mỗi ngày nhìn thấy ngươi, ta ăn ngon.”
      xoay người , A Vệ theo : “Sư phụ, nếu ngài để ta về hầu hạ ngài, muốn nuốt trôi, vậy thả Tiểu Phương , ta theo biến mất.”
      “Ngươi uy hiếp ta đấy à…”
      “Đúng, sư phụ, nếu ngài thả Tiểu Phương, ta luôn thoắt thoắt trước mặt ngài!”
      “Vậy ư…” Ngươi nọ dừng bước, nghiêng đầu trong chốc lát, “Nhưng mà… Tiểu Phương… Có người như vậy sao?”
      “Mười ngày trước, hoặc bảy tám ngày trước, từng đến ám sát ngài.”
      “À à.” Người nọ tiếp tục về phía trước.
      “Sư phụ?”
      Người nọ hề để ý đến nàng, A Vệ đột nhiên nhảy lên, muốn túm lấy từ sau lưng, bỗng nhiên người nọ xoay tay, tiếng gió rung động, A Vệ bị chưởng đánh bay thẳng ra ngoài, đập mạnh lên thân cây.
      Động tác rất này khiến thân hình người nọ lảo đảo chút, chống vào cây mới có thể đứng vững.
      A Vệ thấy , trong lòng chấn động, Tiểu Phương khiến sư phụ bị thương!
      Nhiều năm như vậy, bao nhiêu cao thủ võ lâm mất mạng trong rừng trúc, màu trúc xanh thẳm xinh đẹp, chẳng qua là được máu tươi tưới lên.
      A Vệ nghĩ tới Tiểu Phương thoạt nhìn bệnh tật yếu ớt, mà võ công có thể cao tới trình độ này.
      Người nọ trầm ngâm trong chốc lát, tiếp tục bước , A Vệ vội vàng đứng lên theo sau.
      Lúc này hai thân ảnh phiêu diêu như tiên bỗng bay ra từ rừng trúc, chặn đường A Vệ: “Đồ xấu xí, sư phụ bảo ngươi cút, ngươi nghe thấy sao?”
      Hai sư huynh muội kia nhảy lên bắt lấy A Vệ, hung hãn ném ra xa.
      A Vệ bị rơi đến choáng váng đầu óc, nửa ngày sau mới đứng lên: “Ta muốn tìm Tiểu Phương!”
      “Ai mà biết nhân tình Tiểu Phương kia của ngươi là cái gì!”
      gương mặt tròn ngơ ngác của A Vệ vẫn trưng lên biểu tình ngốc ngốc khiến người ta tức giận: “Các ngươi biết cũng sao, dù gì ta cũng vừa thả cực độc Thiên Chu Thủy lên quần áo các ngươi, nếu tìm thấy , cùng lắm chúng ta cùng chết!”
      Hai người kia lắp bắp kinh hãi: “ thể nào, vì sao ngươi lại có thứ như Thiên Chu Thủy.”
      A Vệ bình tĩnh : “Điều này phải trách sư phụ, ai bảo bán ta vào Lục Phiến môn, nơi đó có thứ gì kỳ quái mà tìm thấy đâu?”
      Sư huynh cùng sư muội thoáng nhìn qua nhau, đột nhiên cười tươi như hoa: “Ngươi cũng là, chúng ta cùng lớn lên từ , vì việc bé xíu mà hạ độc thủ sao, thôi mau đưa thuốc giải ra .”
      “Ta muốn người, các ngươi muốn thuốc giải, coi như hòa nhau.”
      Hai người lại nhìn nhau: “Tiểu Phương mà ngươi , chắc là cái tên mấy ngày trước đến ám sát sư phụ rồi. Sau khi khiến sư phụ bị thương, cũng bị sư phụ đánh cho gần chết, bỏ chạy về hướng đào nguyên bên kia, hẳn sớm chết.”
      (Đào nguyên: Ý chỉ tiên cảnh. Còn gọi là động đào, suối hoa đào, động bích, động nguyên,…)
      A Vệ nghe bọn xong, quay đầu chạy về phía đào nguyên.
      “Này này, thuốc giải.” Hai người đuổi theo sau nàng.
      có thuốc giải, thứ quý giá như Thiên Chu Thủy, ta vốn thể lấy được mà!”
      Hai người kia dừng chân, ngơ ngác nhìn nhau: “Nàng lại lừa chúng ta!”
      “A Vệ vô lại!!”
      A Vệ chạy còn nhanh hơn thỏ, tiến vào đào nguyên ở cuối đông còn nở hoa, mùi hương nồng nàn khiến người ta đau đầu nhức óc. Tuy hoa đào xinh đẹp thiên tiên, nhưng nhìn lâu chỉ cảm thấy tức ngực thở nổi, nếu người bị thương xông vào đào nguyên, hẳn chỉ có con đường chết.
      A Vệ túm lấy vạt áo, lòng đau như đao cắt, vì sao Tiểu Phương ngốc như vậy, nếu lúc đó nàng được như lời Bảo công tử , từ bỏ ngờ vực cùng nghi kỵ nhàm chán tốt rồi.
      “Tiểu Phương… Tiểu Phương…” Nàng ở giữa đào nguyên kêu to tìm kiếm.
      ràng , đối xử với nàng tốt chút, chỉ cần còn sống ngày, đối tốt với nàng ngày, vì sao còn muốn bắt nàng lần nữa phải trải qua cảm giác hối hận đến mức muốn cắn đứt ngón tay nuốt vào bụng vậy.

    3. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      Thiên hạ đệ nhất tiện nhân
      Tác giả: Quế Viên Bát Bảo
      Biên tập: Candy
      *
      Chương 10
      Đào nguyên sâu hút như biển, A Vệ dựa vào trí nhớ thủa bước từng bước dò dẫm, mắt thấy sắc trời tối, chung quanh yên tĩnh người, chỉ tiếng chim hót tiêu điều bi ai truyền ra từ giữa rừng.
      A Vệ lạnh run ôm lấy bả vai của mình, bỗng nhiên chân vấp phải thứ gì, lảo đảo suýt ngã xuống, thứ kia mềm mềm thịt thịt, nàng lại giẫm thêm lần nữa, liền phát ra tiếng rên rỉ.
      A Vệ vội vàng cúi người túm lấy : “Này, này…”
      “A Vệ…” Tiểu Phương chậm rãi mở mắt.
      “Ta… Ta đây…”
      “Ngươi ngàn dặm xa xôi đuổi đến nơi, chỉ vì muốn giẫm chết ta sao?”
      Gương mặt tròn ngốc nghếch của A Vệ chảy xuống hai hàng nước mắt: “Xin lỗi, là thói quen của ta, trước kia sư huynh sư muội bắt nạt ta, ta nghĩ mọi cách đánh ngã bọn họ rồi, nhất định phải giẫm hai cái mới cảm thấy hả giận.”
      Tiểu Phương gắng chịu đau đớn miệng vết thương, giơ tay sờ sờ đầu nàng: “Ta phải sư huynh sư muội của ngươi, cho nên ngươi cần sợ hãi, có người sau khi đứng lên liền đánh trả ngươi nữa.”
      Nước mắt A Vệ chảy càng dữ: “Vì sao muốn tới đây làm loại chuyện này, chẳng phải ngươi , muốn ở bên ta, đối xử tốt với ta ư?”
      “Bởi vì những kẻ ức hiếp ngươi rất đáng giận, chết vạn lần cũng đủ. Hơn nữa chỉ cần về sau khi thấy người khác đối xử tốt với mình, ngươi còn sợ sệt lùi bước nữa, cho dù ta chết cũng sao cả.”
      A Vệ lau nước mắt mặt: “Nếu ngươi chết rồi, còn ai đối xử tốt với ta nữa.”
      thể nào.” Tiểu Phương mỉm cười, gương mặt tuấn tú trong bóng đêm nhợt nhạt kinh người, nhưng nụ cười vẫn ấm áp mà cám dỗ, “A Vệ, ngươi nhất định biết mình là nữ hài tử đáng như thế nào. Ta thích ngươi, nhất định cũng có rất nhiều người thích ngươi… A Vệ… hứa với ta, đừng sợ hãi được ?”
      A Vệ ngơ ngác nhìn : “Ta… ta…” Rốt cuộc nhịn được mà khuỵu xuống, gục người , “Ngươi được chết…”
      Tiểu Phương ho khan, thanh kia tê tâm liệt phế, máu từ miệng vết thương chảy ra rất nhiều, thấm vào quần áo. A Vệ luống cuống muốn thay giữ miệng vết thương, nhưng biết máu chảy từ nơi nào.
      “Đừng nhìn.” Tiểu Phương muốn nàng đau lòng.
      A Vệ biết vết thương kia nhất định rất nặng, võ công của sư phụ cao lường được, Tiểu Phương còn khiến bị thương, biết phải trả giá lớn cỡ nào.
      Quả nhiên cởi bỏ vạt áo, thấy miệng vết thương chằng chịt trước ngực, máu chảy nhiều đáng sợ. A Vệ vội vàng xé quần áo băng bó vết thương cho , mấy ngày nay, biết làm sao chịu đựng được.
      “Ngươi có đói bụng , ta mang theo đồ ăn.”
      Tiểu Phương còn sức , gật đầu.
      A Vệ tìm được lương khô trong bọc đồ, dùng nước làm mềm, đưa đến bên miệng Tiểu Phương.
      Tiểu Phương ăn hai miếng, muốn ăn tiếp.
      “Làm sao vậy?”
      “Rất khó ăn…”
      A Vệ đưa lên miệng cắn mấy miếng, vụng về : “Ngươi thế này rồi, đừng kén chọn nữa…”
      Tiểu Phương dù sao vẫn là người quen với cẩm y ngọc thực, mặc dù ở Lục Phiến môn, Bảo công tử cũng cung phụng toàn thứ tốt nhất cho , nào nếm trải qua khổ sở như này, khẽ thở dài: “Thà để ta đói chết .”
      (Cẩm y ngọc thực: Tạm hiểu là ăn ngon mặc đẹp. Tiểu Phương đỏng đảnh ghê gớm =D)
      A Vệ ngẩn ngơ nhìn trong chốc lát: “Ta… ta tìm cho ngươi vậy…”
      Nàng đứng lên, Tiểu Phương nhoài người giữ nàng lại. Võ công của A Vệ vốn chỉ học mèo cào lung tung, dù Tiểu Phương bị thương như thế này vẫn đủ sức đánh lại , bất ngờ bị ngã xuống đất: “Đừng .”
      “Nhưng mà ngươi…”
      Tiểu Phương kéo nàng nằm xuống, để nàng dựa vào trong lòng mình: “Ngươi ở đây với ta chút là tốt rồi.”
      A Vệ ôm sát , nghe thấy thanh sôi bụng rầm rì, đói đến thế rồi mà vẫn kén ăn, nàng hiểu nổi.
      “Ta có hôi ?”
      .” A Vệ chỉ ngửi thấy mùi cỏ xanh người , cùng với vị máu tươi nhàn nhạt.
      “Sáu ngày tắm rửa rồi.”
      A Vệ nghĩ, đến nông nỗi này, thiếu gia nhà ngươi chỉ lo lắng mỗi điều đó sao?
      “Ngươi có thể ở bên cạnh ta, ta rất hạnh phúc.” Tiểu Phương cúi xuống nhìn nàng mỉm cười, “Trước đây ta ở trong căn phòng rất lớn, trong phòng có rất nhiều người, nhưng vì thân thể của ta khỏe, nên bọn họ ai thích ta cả… Vì thế chuyện ta sợ nhất, chính là người khác quan tâm tới ta…”
      A Vệ muốn , ta vẫn bên cạnh ngươi, bao giờ bỏ mặc ngươi.
      Nhưng thanh của Tiểu Phương dần dần trầm thấp, càng ngày càng , tựa như ngủ.
      A Vệ hơi nhích người lên, thấy lông mi cong dài của buông dưới mí mắt, hề hé mở chớp động. A Vệ hoảng hốt ngồi dậy, lòng dạ rối bời nhìn xung quanh, tựa như muốn tìm ra thứ gì có thể đáp lại nàng từ trong bụi cỏ tối tăm này, nhưng nơi đó có gì cả…
      Đêm tối yên tĩnh như vậy, chỉ mình nàng đối mặt với hết thảy khiến người ta tan nát cõi lòng.
      “Đừng chết…” Nàng ôm Tiểu Phương vào lòng, kề sát gương mặt của , “Cầu xin ngươi…”

    4. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      *
      Chương 11
      Nàng dùng toàn bộ sức lực, đỡ đứng dậy, hướng ra ngoài đào nguyên.
      Nàng biết chỉ người có thể cứu được Tiểu Phương, nhưng người kia nhất định giúp. Trong lòng A Vệ lên trăm ngàn ý nghĩ, nhưng dù nghĩ đến điều gì cũng chỉ có tuyệt vọng tuyệt vọng, lại tuyệt vọng.
      Khi ra ngoài đào nguyên trời sáng, vài tia nắng rọi xuống trước cửa phòng sư phụ, A Vệ cần suy nghĩ liền gõ cửa, gọi sư phụ sư phụ… Vừa gọi vừa chảy nước mắt… Cảm giác biết là tuyệt vọng càng muốn hy vọng xa vời này, khiến người ta đau như đứt từng khúc ruột.
      lát sau đột nhiên cửa mở, A Vệ dập đầu xuống đất chú ý, ngẩng đầu lên ngửi thấy mùi hương ấm áp quen thuộc, vấn vít gian tựa như tiên nhân: “Sư phụ… sư phụ… ngươi cứu …”
      làm sao vậy?” Người nọ cúi đầu quan sát Tiểu Phương.
      sắp chết…” A Vệ khóc thút thít.
      “Vậy…” Người nọ lại nghiêm túc hỏi, “Vậy có liên quan gì đến ta?”
      A Vệ suýt nữa bị nước mắt nghẹn chết.
      “Ngươi rất phiền.” Người nọ vung tay, sư huynh cùng sư muội liền tiến lên túm nàng.
      A Vệ sớm biết sư phụ dễ mềm lòng, đến cầu xin cũng có tác dụng, nhưng nhất định phải thử lần, kể cả cái giếng đọng giọt nước, ngày khoan đêm đào, vẫn có thể tìm được cam lộ cứu mạng.
      A Vệ đột nhiên bắt lấy sư muội, sư huynh giả bộ muốn cứu nàng, lại giống như cẩn thận, tay đẩy mạnh nàng vào người A Vệ. A Vệ bóp cổ nàng, đao trong tay nhanh như chớp, hề do dự cứa xuống gương mặt như hoa như ngọc. Tiếng thét chói tai vì hoảng sợ của sư muội khiến cả căn phòng rung động ngừng.
      Sư huynh giọt nước mắt: “A Vệ, ngươi làm gì vậy?”
      Người nọ khó hiểu nhìn A Vệ: “Ngươi hủy mặt của Tiểu Thúc cũng vô dụng, ta cứu .”
      “Sư phụ… Sư muội xấu xí rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn giữ nàng bên người sao, muốn đổi người khác đến hầu hạ ngươi sao?”
      Người nọ nhìn thoáng qua Tiểu Phương, lại nhìn Tiểu Thúc trong tay A Vệ, máu cùng nước mắt mặt nàng quyện vào chỗ, vẻ sợ hãi khôn cùng trong đôi mắt quả khiến người ta chán ghét: “À…”
      Tiểu Thúc rít lên: “Sư phụ… sư phụ…”
      A Vệ bóp chặt khiến nàng thể lên tiếng: “Huống chi võ công của Tiểu Phương tốt như thế, ngươi có thể luyện võ cùng , chơi đùa cùng . Ngươi có thể chính mình cứu , người tốt biết phân biệt ân oán ràng, nhất định cảm kích ngươi…”
      Người nọ suy nghĩ nửa ngày: “Ngươi cũng phải…”
      “Sư phụ! ! ! ! !” Thanh của Tiểu Thúc đinh tai nhức óc.
      “Nhưng có nhiều liên hệ với người bên ngoài, rất phiền toái.”
      “Bọn họ đều nghĩ chết rồi!”
      Người nọ trái lo phải nghĩ, liếc thấy Tiểu Thúc vẫn đứng bất động kêu thảm thiết ngừng, ngược lại có phần động tâm: “Nếu như vậy, về sau ngươi đừng tới tìm nữa, là đồ của ta.”
      A Vệ cắn môi, nặng nề gật đầu, nước mắt lại chảy xuống từ hai má: “Ta biết, ta quên … Chỉ cần ngươi chịu cứu , ta… ta…”
      Nàng thêm gì nữa, đứng phắt dậy, kéo Tiểu Thúc ra ngoài.
      “Sư phụ…” Tiểu Thúc tuyệt vọng kêu tiếng, ngờ rằng nhiều năm như vậy rồi, nàng ở bên cạnh , chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi có thể tùy tay vứt bỏ mà thôi.
      Bên ngoài cảnh sắc tươi đẹp, A Vệ lau nước mắt mặt, nàng quen hy vọng xa vời đối với bất cứ ai, tất cả những gì Tiểu Phương trao nàng, đều là ngoài dự liệu của nàng. Cho nên chỉ cần có thể sống đời này, có thể hít thở, chuyện quá vẹn toàn, quá vẹn toàn rồi.
      Nhưng nước mắt cạn khô vẫn lưu lại hoen mờ, tất cả những gì và nàng cùng trải qua sao có thể quên được.
      A Vệ siết tay, chế giễu rồi hiểu nhầm, ngượng ngùng thổ lộ và dịu dàng, nắm lấy tay nàng, rằng chỉ cần sống đời này đối xử tốt với nàng.
      Toàn bộ quá khứ này, tuyệt đối thể quên !
      Khi Tiểu Phương dần dần tỉnh lại, nghe được tiếng đàn như biển chậm rãi bao phủ .
      Thân thể chưa từng nhõm như vậy, tựa như mệt mỏi cùng ốm đau đều xa rời mà , trước mắt lụa mỏng bóng mây, ngỡ rằng tiên cảnh.
      chết rồi, nên mới nhận được yên bình cùng thanh thản sao?
      “Thủa kinh mạch ngươi bị thương tổn, ngũ tạng đều chịu ảnh hưởng, phải sống đời chính là tra tấn vô tận. Nhưng bởi vì dạng thân thể này có thể luyện võ công tiến bộ thần tốc so với người khác, nên tuổi còn trẻ có được võ công cao như vậy.”
      Tiểu Phương mở mắt ra, thấy người nọ đứng trước giường, mặt mày như tô như vẽ, khiến người ta nhất kiến khuynh tâm, nhịn được hỏi: “Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta muốn hỏi, rốt cuộc ngươi bao nhiêu tuổi?”
      (Nhất kiến khuynh tâm: Vừa gặp ‘liêu xiêu’ :)) )
      Ngươi nọ khẽ nhíu mày: “Ngươi quan tâm bệnh của mình sao?”
      “Lòng hiếu kì của ta nhiều hơn chút.”
      “Có lẽ…” Người nọ suy nghĩ hồi lâu, mới , “Có lẽ là hai mươi mốt tuổi.”
      Tiểu Phương chấn động, nếu phải vết thương chưa lành nhảy dựng lên từ giường: “Vậy… vậy năm ngươi mang A Vệ , mới chỉ có tám tuổi?”
      “À… Chuyện đó a…” Người nọ thờ ơ đáp, “Tuổi còn , cho nên ánh mắt kém chút, ai ngờ về sau nàng trưởng thành lại có bộ dáng kia…”
      Tiểu Phương muốn cho cái tát chết luôn: “Nàng còn như vậy, hiểu gì cả, ngươi lừa nàng theo ngươi tính, vì sao những năm gần đây còn ngược đãi rồi lạnh nhạt với nàng!”
      càng càng giận, nhịn được gập người ho khan, người nọ lại hoàn toàn đếm xỉa, nhìn thản nhiên : “Ta thích nàng, đương nhiên để ý nàng, nếu ngươi vẫn mang dáng vẻ ốm chết ấy, ta cũng thích ngươi.”
      “Ai muốn ngươi thích!” Tiểu Phương đứng thẳng dậy mắng .
      “A Vệ bán ngươi cho ta, ta cứu ngươi, đương nhiên ngươi phải khiến ta vui vẻ.”
      Tiểu Phương ngẩn ngơ, chợt hiểu ra, A Vệ muốn xin sư phụ cứu , nhất định đồng ý bất kì điều kiện gì, nghĩ đến đây lòng đau thắt: “Ngươi cứu ta, ta rất cảm kích ngươi, về sau nhất định cũng nghĩ cách báo đáp. Nhưng ta thể ở đây trở thành trò tiêu khiển cho ngươi, ta thích A Vệ, ta muốn ở bên nàng!”
      “Ừm…” Người nọ suy nghĩ , “Vậy ta để ngươi ra ngoài là được thôi.”
      Tiểu Phương đơ người biết nên gì: “Ta nhất định ra ngoài. Cho dù giết ngươi, cũng phải ra khỏi nơi này.”
      Người nọ tiếp: “Ngươi đánh lại ta.”
      “Ta có thể khiến ngươi bị thương…”
      “Vậy có vấn đề, dù sao rất nhiều năm ai có thể thương tổn ta.” Người nọ xong liền lộ vẻ hứng thú. “Tốt lắm, cứ ba ngày ta cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi đánh bại được ta, ta cho ngươi ra ngoài.”
      Tiểu Phương nhìn thấy biểu tình vui vẻ hiếm thấy gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân của , liền cảm thấy chính mình trở thành món đồ chơi, nhưng võ công người này cao đến kinh thế hãi tục, cứng rắn với nhất định có kết cục tốt, trước cứ mềm mỏng đồng ý, xem xét lại may ra còn có thể tìm được cơ hội xoay chuyển tình thế, nghĩ như vậy liền gật đầu: “Ngươi phải giữ lời.”
      Người nọ mỉm cười, chợt câu hoàn toàn liên quan: “Giọng của ngươi dễ nghe.”
      Tiểu Phương ngơ ngác nhìn .
      Người nọ tiếp: “Bộ dạng cũng rất ưa nhìn.”
      gương mặt xinh đẹp là vẻ tàn nhẫn mà ngây thơ, khiến người ta cảm thấy như đứa , nguy hiểm nhưng thể liều mạng chống lại .
      Tiểu Phương thở dài nghĩ, A Vệ rất đáng thương.

    5. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      *
      Chương 12
      A Vệ đáng thương dừng chân ở nơi xa đào nguyên, Tiểu Thúc cao giọng kêu to: “Người đâu, người đâu, bắt lấy đứa tiện nhân này!”
      A Vệ giẫm nàng cái, tiếng của Tiểu Thúc tựa như sâu con bị giẫm bẹp, thấp dần. A Vệ : “Ta muốn cứu Tiểu Phương ra, ngươi giúp ta chứ?”
      Tiểu Thúc trợn tròn mắt: “Ngươi điên rồi, ngươi tranh thịt từ miệng sư phụ, trừ phi ăn thừa, nếu làm sao có thể cho ngươi?”
      “Vậy thôi, ngươi quá vô dụng, chết .” A Vệ vừa giơ đao lên, Tiểu Thúc liền gào:
      “Dừng, dừng tay.” Nàng chớp chớp cặp mắt to tròn, “Vậy ngươi , ngươi muốn làm gì?”
      A Vệ ngẩng đầu nhìn đào nguyên: “Dùng biện pháp ngốc nhất, sư phụ là người thông minh như vậy, nhất định nghĩ đời này có người ngu đến thế…”
      “Ngươi điên rồi, nam nhân kia có gì tốt, cho dù cứu ra, vài năm nữa cũng chết, bị bệnh… A… Ngươi chết , có bệnh cũng cho người ta sao?”
      Chân của A Vệ giẫm lên mặt nàng chịu rút về: “Tâm của rất hoàn mỹ, ngươi hiểu.”
      Tiểu Thúc thét chói tai: “Ngươi… ngươi lấy chân ra …”
      A Vệ giẫm nàng, phiền muộn nhìn phương xa, hai dòng nước mắt chảy xuống gương mặt tròn ngơ ngác: “ biết khi nào mới có thể thấy …”
      “Bỏ chân của ngươi ra!!!!!!!!!!!!!”
      là lần thứ chín của tháng thứ ba, Tiểu Phương chỉ cảm thấy máu của mình càng ngày càng vô giá trị.
      “Còn muốn so chiêu ?” Người nọ cúi đầu chọc hai cái.
      Tiểu Phương khẽ nhắm hai mắt, hô hấp mỏng manh.
      Người này đáng sợ, bất kể là chiêu thức gì, chỉ cần dùng trước mặt lần, có thể học theo, hơn nữa còn phát triển thêm.
      Mới hai mươi mốt tuổi, e rằng là thiên hạ vô địch.
      Làm thế nào mới có thể trốn thoát khỏi tay .
      Người nọ lại chọc chọc, Tiểu Phương giơ tay túm lấy cổ . Người nọ nào thấy qua kiểu đánh nhau thô lỗ dã man như vậy, nhất thời kịp phản ứng, bị Tiểu Phương đè lên . ghì mạnh, sợ buông lỏng tay bị rơi vào tay : “Thả ta ra ngoài, nếu ta giết ngươi!”
      Vừa vừa ho khan, người nọ tàn nhẫn đá cước vào bụng , Tiểu Phương bay ra ngoài, đập mạnh lên tường, cổ họng trào lên vị ngọt, ngụm máu phun thẳng ra.
      Người nọ bị siết , hít hơi sâu: “Nếu như muốn , giết ta là có cơ hội, cần gì hỏi thừa nữa.”
      Tiểu Phương cười khổ: “ biết vì sao, đến lúc này rồi, ta vẫn thể hạ thủ được.”
      Người nọ nhìn : “Ngươi rất mềm lòng.”
      Tiểu Phương chỉ cười khổ , người nọ sau lúc lâu trầm tư mới : “ ra ngươi cứ ở đây cũng tệ, tuy rằng mỗi ngày ta đều đánh nhau với ngươi, nhưng lại có thể dùng tiếng đàn thúc đẩy nội lực, trị vết thương trong kinh mạch của ngươi, ngươi ở nơi này năm, liền có thể sống lâu mười năm.”
      “Ở trong này làm đồ chơi của ngươi, vậy sống lâu thêm mười năm còn ý nghĩa gì?”
      Người nọ ngần ngừ, lộ ra bộ dáng bị tổn thương: “Ta coi ngươi là đồ chơi.”
      “Vậy ta là cái gì?”
      Người nọ nhất thời đáp được, giọng thấp xuống, lát sau mới cất lời: “A Vệ cũng phải bị ta lừa đến.”
      “Hả?”
      “Khi đó ta cầm xâu mứt quả trong tay, nàng thấy thích, liền chạy theo ta, ta đuổi được nàng, mới mang nàng lên thuyền của ta.”
      Tròng mắt của Tiểu Phương tưởng như rơi ra ngoài: “Vậy… vậy vì sao nàng lại khác hẳn?”
      “Ta cũng biết vì sao bọn họ ai cũng xấu xa như vậy, có lẽ do ta rất xấu rồi, cho nên chỉ khi ta tệ hơn, bọn họ mới có thể cân bằng hơn chút.”
      Tiểu Phương vô lực dựa lên tường, nghĩ tới lúc A Vệ đứng bên giếng, mang biểu tình bình tĩnh mà chậm chạp kia “Nếu ta dễ dàng tin tưởng người khác, đến mức ngay cả đường lui cũng có”, đau lòng đến mức dù vì nàng mà chết cũng cam tâm tình nguyện.
      Nào ngờ những lời này, đều là do mình nàng tự nghĩ ra được.
      Sớm nên nghĩ đến, có người vô tội đáng thương đến vậy, cũng có người ác độc đến mức biết thế nào là xấu xa, tất cả tựa như truyện tiếu lâm.
      Tiểu Phương ôm đầu cười lớn mấy tiếng, vì mấy câu của nàng liền chạy xa vạn dặm tới giết người, có phải giống như thằng ngốc vừa dốt vừa nát ?
      Tiếng cửa đá mở ra dần dần tiêu tan, ngồi mình trong gian kín mít, biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vang . Tiểu Phương theo bản năng xoay qua nhìn theo phương hướng đó, thấy khối đá động đậy hai cái, tưởng mình nhìn nhầm, dụi dụi mắt, quả thực chuyển động.
      Tiểu Phương tiếng lại gần, phiến đá kia rất nặng, bàn tay ôm lấy phiến đá cố gắng kéo lên , vật lộn lúc mới được, Tiểu Phương vội vàng đẩy phiến đá kia sang bên, người bên dưới thò đầu lên, mặt xám mày tro, chỉ còn đôi mắt sáng vẫn thay đổi, cằm của Tiểu Phương rơi xuống: “A… A Vệ…”
      A Vệ che miệng : “ được , sư phụ nghe thấy.”
      “Vì sao ngươi lại chui ra từ chỗ này?”
      A Vệ nhìn , hai dòng nước mắt lăn xuống: “Ta vốn rời đào nguyên, vì cứu ngươi ra, liền đào cái hầm thông từ bên ngoài vào…”
      Tiểu Phương ngây người, ba tháng, từ ngoài đào nguyên đào đến trong thạch thất, mặc kệ nàng làm gì, nàng , Tiểu Phương dùng tay ôm nàng vào lòng: “Vì sao ngươi lại ngốc như vậy…”
      “Ta thể bỏ ngươi lại…”
      Tiểu Phương nghe được câu đó liền thể kiềm chế, nâng nàng hôn xuống khuôn mặt, mùi vị bùn đất hòa với nước mắt có phần kỳ quái, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ, vui vẻ: “A Vệ… A Vệ…”
      A Vệ ôm chặt lấy , giống như sợ bay mất: “Chúng ta mau thôi, sư phụ mà đến chạy được.”
      Tiểu Phương gật đầu, ôm nàng thả người nhảy xuống hố.
      Bên trong vừa đen vừa tối, u lạnh lẽo chịu nổi, nhưng hai người đều đồng lòng, nghĩ rằng chỉ cần trốn ra nơi này có thể vĩnh viễn bên nhau, liền cảm thấy mặc dù đường hầm u nhưng cũng thập phần hạnh phúc.
      được đoạn, đột nhiên A Vệ nhớ tới điều gì, : “Chờ chút.” Rồi ngược trở về đoạn đầu, trèo lên thạch thất, đặt bọc đồ giường, lại lần nữa bò lại hầm.
      “Làm gì?” Tiểu Phương khó hiểu.
      Trong bóng tối có thể nghe thấy tiếng thuần khiết hề mang theo tia vui sướng khi người gặp họa: “Tổ ong vò vẽ, dùng mật sáp phủ kín, nhưng trong thạch thất rất nóng, dần dần tan chảy, ong vò vẽ bay ra, đợi lúc sư phụ vào…”
      đợi nàng xong, Tiểu Phương liền nhanh chóng bước về phía trước.
      A Vệ đuổi ở phía sao, í ới gọi : “Ngươi giận ư?”
      Tiểu Phương nghĩ vận số của mình là thể loại gì a, cả đời chưa từng làm việc xấu, thậm chí với người xấu cũng thủ hạ lưu tình, vì sao lại thích nữ hài tử vừa ngốc vừa xấu xa như vậy.
      A Vệ vừa vừa giải thích: “Chỉ vì ta sợ đuổi theo… Ngươi cũng biết sư phụ đáng sợ cỡ nào rồi…” Tiếng vốn luôn bình tĩnh và khô khan của nàng rốt cuộc xen lẫn bối rối, luống cuống muốn giữ chặt tay Tiểu Phương, “Ngươi đừng giận…”
      Tiểu Phương thở dài, đứng lại chờ A Vệ đuổi theo, tay kéo nàng vào lòng.
      A Vệ ôm chặt .
      Thôi thôi, có cách nào đâu?
      đời này, người có thể gặp người khác là việc dễ dàng. mười tám tuổi, A Vệ cũng mới mười bảy, về sau còn rất nhiều năm, có thể chậm rãi dạy nàng, cho nàng ra bên cạnh nàng, người tốt vẫn nhiều hơn. Có lẽ ngày nào đó nàng hiểu ra, chỉ cần có ở bên nàng, cần sợ hãi, cần lại dùng lời dối cùng dụng ý xấu để ngụy trang chính mình.
      Nhất định, nhất định ngày như vậy.
      - Hoàn -
      P.S: Xong rồi là xong rồi *tung hoa đầy trời* ~ cho mình hỏi là có bạn nào bị vỡ mộng vụ tâm bên giếng như mình k? :))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :