1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lục Phiến Môn Hệ Liệt - Quế Viên Bát Bảo [ 2 truyện 19 chương - hoàn ]

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      Chương 3
      “Hở? bất tỉnh?” Tiểu Phương chọc mấy cái.
      A Vệ chịu đau để mặc sức chọc loạn, cặp mắt khép chặt, ngày đêm rồi, nếu ngất sớm hơn chút nhất định bị phát , ngất muộn liền chịu thiệt, tại là thời cơ tốt nhất.
      Chỉ cần… chỉ cần chịu nốt đau đớn bị người này hành hạ là tốt rồi.
      Tiểu Phương khe khẽ thở dài: “Thế mà, ta còn nghĩ đem đồ ăn tới cho ngươi.” lấy ra cái bánh hoa quế từ trong áo, cắn miếng nho , “Là do sư tẩu của chúng ta làm, nàng chính là người đứng đầu đường hội trong thiên hạ, nếu nàng thích làm đường, cho dù ngươi có trăm vạn lượng hoàng kim cũng mua được đâu.”
      Mùi hương ngọt ngào khác thường lan tỏa khắp gian, chưa từng ngửi qua mùi đường nào tuyệt vời như vậy.
      “Tỉnh lại, ta cho ngươi ăn.” Thanh của Tiểu Phương còn dễ nghe hơn bình thường, bên tai tựa như mệnh lệnh dụ hoặc, khiến cho trái tim người ta cưỡng được rung động.
      A Vệ nhịn được, hé mở mí mắt.
      thấy gương mặt tái nhợt mà tuyệt tú của Tiểu Phương tràn ra mỉm cười đắc ý: “Ái chà chà…” chậm rãi đứng dậy, “Nếu tỉnh, vậy ngươi liền quỳ tiếp .”
      A Vệ bi phẫn nghĩ, vì sao mỗi người đời này đều ác độc như vậy, xấu xa như vậy, đều phải nghĩ hết cách để ức hiếp .
      Trải qua đêm dài, tựa như phải trải qua bao nhiêu lần kì kèo thương lượng mới bằng lòng trôi , mặt trời dần dần lên, mặt A Vệ đờ ra như gỗ, mắt ngơ ngẩn, thân thể lạnh lẽo, tâm hoàn toàn chết lặng.
      “A, bộ dáng có vẻ thê thảm ghê.” Bảo công tử nhìn thấy nước mắt đông lạnh thành băng mặt A Vệ, “Chẳng qua mới ngày hai đêm mà thôi.”
      Chẳng qua mới?
      A Vệ hơi nghiêng ánh mắt nhìn lên, thấy Bảo công tử mang thần sắc ghét bỏ lấy cây quạt che mặt, miệng tiếp: “Ánh mắt kia của ngươi là sao, đáng sợ đáng sợ…”
      “Ta bao giờ tin tưởng bất kì ai trong các ngươi nữa.” Thanh A Vệ trầm thấp như cho chính mình nghe.
      “Đừng như vậy mà…” Bảo công tử xòe cây quạt ra, đó viết hàng chữ ngay ngắn rất ‘Chỉ cần mỗi người đều chia sẻ chút tình , thế giới trở thành nhân gian tốt đẹp’. “Tiểu Phương từ hôm nay trở , ngươi hầu hạ , thân thể tốt, nhưng tâm địa xấu.”
      A Vệ ngây dại, tên bại hoại hôm qua vô tình vạch trần trò lừa bịp cửa , hôm nay lại tìm Bảo công tử xin tha.
      Dưới ánh mặt trời, quần áo hồng nhạt của Bảo công tử giống như cây hoa đào, mỉm cười mặt cũng khiến người ta cảm giác được hơi thở mùa xuân kề cận.
      A Vệ mờ mịt cúi đầu xuống.
      “Còn đến tạ ơn Tiểu Phương.”
      Nửa ngày sau A Vệ mới từ từ đứng lên, thân thể lạnh như băng chậm rãi vào trong phòng, những người này đều khiến cảm thấy kỳ quái, giống như trước đây, sau khi sư phụ đánh , luôn luôn ném cho quả táo.
      Nhưng về sau bộ dạng dần dần khó coi, quả táo kia cũng được miễn giảm.
      biết đến cuối cùng, những người này có thể giống như sư phụ hay , chỉ biết đánh cười trêu , mà còn kiên nhẫn quăng cho quả táo nữa.
      đến trong phòng nhìn thấy Tiểu Phương uống thuốc.
      nhăn lại cặp lông mày xinh đẹp, biểu tình như thể chỉ cần uống xong chết ngay lập tức.
      “Chuyện kia…” A Vệ muốn cảm ơn , nhưng thấy uống thuốc khó chịu như vậy liền nhịn được chuyển đề tài, “Vì sao ngươi ăn cùng với miếng đường ngày hôm qua?”
      “Nam tử hán đại trượng phu, uống thuốc còn phải ăn đường sao?” Tiểu Phương trừng mắt nhìn , ngửa mặt liền uống hết thuốc, thuốc đắng đến mức khiến người ta nổi điên cứ thế chảy xuống dạ dày, sống chết cắn chặt răng, dùng vẻ mặt cười nổi còn muốn liều mạng cười nhìn A Vệ, “Nam… nam tử hán… có gì phải sợ…”
      A Vệ qua, lấy ra đường hoa quế từ trong lòng , hòa tan vào cốc nước bên cạnh, đưa đến bên môi Tiểu Phương, “Đây là nước, phải đường, cho nên uống , có vấn đề gì.”
      ràng là nước đường.”
      A Vệ nhìn trong chốc lát, hơi bất đắc dĩ uống ngụm nước, đợi Tiểu Phương phản ứng liền bổ nhào vào người , cưỡng ép đưa nước đường vào miệng .
      Tiểu Phương ngây người gần nửa canh giờ, đột nhiên nhảy dựng lên, ôm đầu kêu to: “A a a a a a a a a a… ngươi vừa làm gì, ngươi vừa làm gì a?”
      A Vệ hoàn toàn thờ ơ với kích động của : “Đây là nước miếng, phải nước đường, ngươi cần kích động.”
      phải vấn đề này!” Tiểu Phương hít hơi sâu, lại bắt đầu ho khan, “Ngươi… nước miếng còn quá mức hơn nước đường! Ghê tởm! Ghê tởm muốn chết!”
      “Ngươi khó hầu hạ.” A Vệ lau nước đọng miệng, “Khi sư muội chịu uống thuốc, ta toàn đút cho nàng như thế này. Nàng kêu gì cả.”
      “Nàng là nữ, ta là nam.”
      “Nữ nhân còn kêu, nam nhân kêu loạn cái gì?”
      Tiểu Phương tức giận đến thở hổn hến, ngã gục xuống giường.
      A Vệ hơi lo lắng, muốn tên kia chết. Nếu Tiểu Phương chết, nhất định Bảo công tử nghĩ mọi cách hành hạ : “Ngươi cần khổ sở nha, nếu muốn, lần sau ta làm như vậy.”
      Tiểu Phương ở bên trong đống chăn dày thở dốc, nghĩ đến mười tám năm trường kiếm thiên hạ ngắn ngủi của chính mình, cho dù bệnh như thế này cũng khiến cho ác nhân đời nghe thấy sợ mất mật, vì sao lại có tên vừa ngốc vừa xấu xa luôn có thể khiến tức giận đến chết sống lại?
      ôm chăn vừa uất ức vừa khó chịu, hung hăng trừng mắt hướng A Vệ.
      A Vệ bị trừng biết làm sao, ngồi xuống cạnh giường: “Bảo công tử kêu ta hầu hạ ngươi, nhưng thế nào mới là hầu hạ ngươi vậy? Ngươi muốn được hầu hạ như ra sao?”
      Tiểu Phương nghiến răng: “Ngươi làm ta tức chết là tốt rồi.”
      “Ta làm ngươi tức chết nha, chẳng phải ngươi vẫn sống nhăn sao?”
      “Được rồi.” Tiểu Phương ngạo mạn nhìn sang, “Ta luôn thích người khác đụng đến đồ của mình, nhưng tại ngươi là người của ta rồi, phòng này bẩn như vậy, bụi dày tầng, ngươi trước dọn dẹp sạch .”
      A Vệ gì, việc này với coi như khá đơn giản.
      ra ngoài lấy thùng nước, tìm mấy miếng khăn lau, bắt đầu lau bàn cùng sàn.
      Tiểu Phương nằm ở giường nhìn cọ: “Ta bảo?”
      “A?” A Vệ quay đầu lại.
      “Như vậy mà ngươi cũng có thể lau sạch sao? Phải quỳ mặt đất để cọ, có chút tinh thần nghiêm túc được ?”
      A Vệ đành phải quỳ xuống, mặc áo choàng to mà dày, lúc quỳ xuống, quần áo quấn ở người, thắt lưng nhắn tựa như vừa bóp vỡ nát.
      Tiểu Phương nhìn thấy thắt lưng mảnh mai như vậy, biết vì sao khát khao nâng chân lên giẫm , thử vài lần, rốt cuộc chỉ từ đằng sau đá cái: “Lau nhanh lên.”
      A Vệ xoay người qua: “Ngươi vừa muốn nhanh vừa muốn sạch, đời có chuyện tốt như vậy.”
      “Ngươi là nô lệ, nô lệ được cãi lại!”
      A Vệ mím môi, cúi đầu, nhìn khăn lau, từ bên cạnh trông sang thấy gương mặt tròn mà , làn da trắng nhưng hơi xanh xao, đáng thương như quả đào chưa chín bị đem bán.
      Tiểu Phương ngẫm lại xem có phải chính mình hơi quá đáng rồi , A Vệ thoạt nhìn còn tuổi hơn , tuy tính cách hơi xấu chút, nhưng hẳn là bị dạy dỗ thành như vậy. nghĩ cúi đầu nhận sai, khẽ hừ tiếng : “Ngươi lau nhanh lên, làm xong ta cho ngươi ăn đường.”
      A Vệ khẽ thở dài.
      Cho ngươi ăn đường.
      Cùng với cho quả táo.
      Ai cũng dùng cách này để vỗ về .
      đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiểu Phương: “Ta muốn ăn đường, ngươi có thể đối xử tốt với ta chút ?”
      Tiểu Phương ngẩn ngơ: “A?”
      “Quên .” A Vệ biết mình chỉ là cái sọt, chính là loại sọt để ở ven đường, mọi người thích để vào đó cái gì, hoặc để cái gì, căn bản thể định đoạt.
      “Nhưng mà…” Tiểu Phương biết thế nào mới gọi là đối xử tốt hơn chút, “Ngươi… ngươi muốn như nào?”
      “Quên .”
      “Ngươi ra a, ta làm sao… làm sao…” Tiểu Phương nghẹn ngào đến mức đỏ mặt, lại bắt đầu ho khan, A Vệ vội vàng rót cho chén nước, đứng phía sau vỗ nhè lên lưng .
      Tiểu Phương lại ngước mắt sáng nhìn , A Vệ hiểu sao đỏ mặt.
      Hình như bảo người khác đối xử với mình tốt chút là việc đáng xấu hổ, đáng mất mặt.
      “Ta… ta…” Thanh của thấp như muỗi kêu, “Về sau ngươi có thể mắng ta được chăng?”
      “Chuyện này a, vậy ngươi được làm chuyện xấu.”
      “Ta hề làm chuyện xấu.”
      “Chúng ta vừa gặp ngươi muốn bóp chết ta.”
      “Nhưng là do ngươi muốn dẫn ta cùng chết.”
      “Đó là ta đùa nha?”
      “Làm sao ta biết ngươi đùa hay ?”
      “Ngươi cái tên này???” Tiểu Phương tức đến độ nổi gân xanh, “Sao ngươi biết phải trái vậy, người bình thường hỏi người khác ‘sao ngươi chưa chết’ à?”
      “Vậy… vậy vì sao ngươi có thể giỡn còn ta thể?”
      “Ta giỡn với ngươi nhưng muốn giết ngươi!” Tiểu Phương đẩy , A Vệ ngồi vững, lập tức ngã xuống sàn, “Ngươi chính là kẻ có lòng dạ xấu xa, vô sỉ ti bỉ, tiện nhân, ngươi vốn xứng được người khác đối xử tốt chút!”
      A Vệ ngã , nửa ngày sau mới đứng lên, dùng cặp mắt sáng đen trắng ràng nhìn Tiểu Phương: “Nếu trong lòng ngươi sớm nghĩ vậy, cần gì muốn cho đường, cho quả táo, khiến người khác hi vọng. May mắn ta tin là … nếu tin …” chớp chớp mắt, tựa như cặp mắt cũng sắp rơi xuống.
      Nhưng chớp được vài cái, ánh lệ kia thu về, hoàn toàn là Tiểu Phương nhìn nhầm.
      “Ta đổi nước.”
      cúi đầu ra cửa, Tiểu Phương nhìn theo bóng dáng , dưới áo choàng là thân hình gầy yếu, rốt cuộc những năm gần đây ăn cái gì? Trông đáng thương như vậy.
      Tiểu Phương bất chợt đau xót, nhịn được ra ngoài đuổi theo hai bước, nhưng cho dù đuổi kịp, biết cái gì đây?
      A Vệ ra giếng lấy nước, xoay người lại trở về.
      Tiểu Phương sợ tới mức vội vàng trốn sau cây, trời sắp tối, thấy A Vệ ngẩng đầu lên nhìn mặt trời lặn dần, mặt mang biểu tình ngơ ngác, biết vì sao khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt bi thương.
      Tiểu Phương khỏi thất thần, khi hoàn hồn, phát ra mình thở dài, dài, hít khí vào rồi lại thở ra, giống như làm vậy có thể khiến cảm giác thoải mái trong lòng trở nên khoan khoái hơn chút.

    2. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      *
      Chương 4
      “Tiểu Phương, vì sao ngươi lại ra đây?” Bỗng nhiên có người ở phía sau vỗ lên vai .
      Tiểu Phương bị dọa giật mình, quay đầu nhìn lại thấy Vân Tại Thiên: “Vân ca, ngươi , nếu người hơi hơi xấu tính, còn từng hại ngươi, thế chết cũng nhận sai, hơn nữa còn thấy bản thân có lý, vậy mà biết vì sao ngươi lại cảm thấy đáng thương. Thế là thế nào?”
      Vân Tại Thiên nâng cặp mắt phượng dài hoa lệ nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên dùng hai tay ôm lấy : “Tiểu Phương Phương, ngươi thể người khác a.”
      “Cái gì… lung ta lung tung…” Tiểu Phương giơ chân đá văng, “Chỉ là ta cảm thấy, A Vệ giống chúng ta, biết điều gì là tốt, điều gì là xấu…”
      Vân Tại Thiên liếc nhìn cái, chua chát : “Chẳng qua chỉ là hạ nhân thôi, cần gì Phương Khinh Y đại nhân ngươi lo lắng như vậy?”
      Tiểu Phương nghe lời mà kinh hãi.
      Đúng vậy, chẳng qua chỉ là hạ nhân.
      Thậm chí, cũng phải hạ nhân có tài ăn hay dung mạo xuất chúng.
      Vì sao lại chú ý tới nhiều như vậy.
      Tiểu Phương càng nghĩ càng cảm thấy phiền muộn, chậm rãi theo sau A Vệ hướng về phòng, trước khi bước vào cửa, thấy nha đầu của Diệp Lăng Sắc ôm thuốc sắc xong vào, vừa vặn đụng tới A Vệ, liền kêu lên tiếng: “Này, gọi ngươi đấy.”
      A Vệ dừng lại: “Cái gì?”
      “Đây là thuốc của Phương thiếu gia, ngươi làm nguội rồi cho uống, về sau ngươi nên học làm việc này, thể chỉ trông cậy vào mình ta a, mệt chết được!” Tiểu nha đầu kia chống thắt lưng cảm thán.
      A Vệ nhận thuốc: “Ta thấy vừa uống rồi, sao lại uống tiếp?”
      “Từ thân thể của Phương thiếu gia khỏe, giống như cái phễu chúng ta hay dùng, chặn bên này, còn phải vội vàng đổ bên kia…” Tiểu nha đầu hứng thú bừng bừng hình dung.
      A Vệ im lặng: “ cần phải hình tượng đến vậy .”
      “Ngươi cảm thấy ta hình tượng a?” Tiểu nha đầu mặt đỏ như quả táo ngượng ngùng thôi, “Chỉ có ngươi chịu khen ta, bọn họ đều miệng lưỡi ta rất độc, chuyện thà cho xong…”
      A Vệ nghĩ, tuy những người ở đây đều rất xấu, nhưng lời này vẫn là đúng.
      cầm thuốc vào phòng.
      Tiểu Phương ở sau cửa do dự, biết nên mang biểu tình gì đối mặt , cao giọng quát lớn vì sao ngươi vẫn chịu làm việc? Hay bảo cần giận mình vừa rồi lỡ lời… Những lời này, đều là khi tức giận, phải lòng.
      Nhưng mà… mình chính là thiếu gia, A Vệ là nô tài bán mình, quát mắng vài câu, vài lời bực bội, chẳng lẽ còn cần lo lắng gì sao?
      Nhưng mà… vì sao nhìn thấy gương mặt đau lòng của , lại đau lòng cùng vậy?
      Tiểu Phương giơ chân ra rồi lại thu về, thu về rồi lại tiến lên.
      Nhìn thấy A Vệ mở bình thuốc ra ngửi ngửi, mặt lộ vẻ ghét bỏ.
      Trong lòng Tiểu Phương hơi lạnh, từ yếu ớt nhiều bệnh, luôn bị người trong nhà ghét bỏ, biểu tình như vậy nhìn thấy nhiều lắm.
      Quả nhiên tuy ngoài miệng A Vệ , trong lòng cũng ghét bỏ .
      lát sau, A Vệ lấy bát để đổ thuốc ra, chắt tới khi thuốc lạnh, đứng ở bên cạnh do dự chốc lát, bỗng nhiên nghiêng người, lấy ra bao gì đó từ trong lòng, cẩn thận rắc bột phấn màu trắng xuống.
      Lòng của Tiểu Phương hoàn toàn trầm xuống.
      Lúc này phải tìm cớ gì bào chữa cho A Vệ đây?
      Lần đầu tiên, chẳng qua Tiểu Phương chỉ thuận miệng đấu võ mồm câu ‘Có chết cũng phải mang theo ngươi’, A Vệ liền nhảy lên muốn bóp chết .
      Lần thứ hai, Tiểu Phương đẩy xuống đất, mắng ‘Bại hoại, tiện nhân’, vì thế liền thả vào trong thuốc thứ gì đó nên thả.
      Còn có thể có lần thứ ba, thứ tư ?
      phải có bao nhiêu cái mạng mới đủ dây dưa cùng ?
      Tiểu Phương đẩy cửa vào, A Vệ giật mình ngẩng đầu, tờ giấy gói bột trắng vẫn còn run rẩy cầm tay, mang theo vẻ mặt hồi hộp nhìn Tiểu Phương.
      “Đây là cái gì?”
      A Vệ bị dọa sợ tới mức lùi về sau vài bước, môi run run ra lời.
      “Đây là cái gì?” Tiểu Phương cầm chén thuốc lên đập mạnh xuống sàn, màu thuốc đen thẫm văng khắp đất, nơi nơi đều là vị thuốc khiến người ta buồn nôn, “Vì sao lòng dạ ngươi ác độc như vậy? Chẳng qua ta chỉ vài câu dễ nghe, ngươi liền muốn hại người, ngươi cút cho ta, cút cho khuất mắt, cần ở trong Lục Phiến môn làm ô uế cặp mắt của mọi người!”
      A Vệ dường như muốn ngồi xổm xuống, lại bị Tiểu Phương đẩy, liền ngã nước thuốc đen đặc.
      gì, mỗi khi bị người chỉ trích, bao giờ mở miệng.
      Tiểu Phương càng nhìn càng thấy giận, liên tiếp đẩy vài cái, A Vệ cúi đầu, dứt khoát nhặt bã thuốc lên, nhét vào miệng.
      Tiểu Phương hoảng sợ: “Ngươi làm gì?”
      A Vệ để ý đến , đổ luôn bột phấn trong bao giấy rơi mặt đất vào miệng.
      “Ngươi làm gì, mau nhổ ra, nhổ ra cho ta!” Tiểu Phương bước tới cạy miệng của , A Vệ lại cắn chặt răng chịu hé ra.
      “Này, ngươi cần giận dỗi với ta, mau nhổ ra, có nghe hay !”
      A Vệ miễn cưỡng bản thân, kiên quyết nuốt xuống.
      Tiểu Phương ngây người.
      “Là đường.”
      “Cái gì?” Lỗ tai Tiểu Phương dựng thẳng lên như mèo.
      Theo đó là cảm giác rùng mình lạnh xương, ngay cả tóc cũng dựng đứng lên.
      “Thuốc rất đắng, ngươi lại chịu ăn đường, cho nên nếu pha trong thuốc, có lẽ ngươi biết.”
      Tiểu Phương nhìn A Vệ, biết nên cái gì.
      Đáng sợ là, ngay cả chút biểu tình oán hận cũng xuất mặt , chỉ như chết lặng mà tự thuật chuyện này: “Ta ăn rồi, chết, nếu tin ta có thể ăn lại cho ngươi xem.”
      cần.” Tiểu Phương lùi hai bước, tựa vào tủ gỗ.
      “Ta giết ngươi, Bảo công tử bỏ qua cho ta… Ta muốn lại phải quỳ băng…”
      Tiểu Phương nhào lên che miệng : “ xin lỗi, xin lỗi A Vệ, ngươi đánh ta, ngươi mắng ta , ngươi ta thế nào cũng được, phải ta cố ý muốn vu oan ngươi.”
      Thấy A Vệ lên tiếng, Tiểu Phương cầm tay đánh vào mặt mình: “Ngươi đánh ta, ngươi đánh ta .”
      , ta giận ngươi.”
      “Ngươi giận ta , ngươi giận ta được , ta cầu xin ngươi giận ta đó.”
      A Vệ đẩy tay ra, chậm rãi đứng dậy.
      Tiểu Phương vừa vội vừa tức, lại bắt đầu ho khan, ho đến thể đứng thẳng người.
      A Vệ nhìn , biết có nên ra đỡ hay : “Ngươi cần như vậy, ta giận, phải có ý muốn chọc tức ngươi…”
      Nhưng chính bộ dạng này mới khiến Tiểu Phương lo lắng, nếu A Vệ chịu khóc chịu cãi, chịu đá ‘Vì sao ngươi lại đổ oan cho ta’, có lẽ Tiểu Phương khó chịu như vậy.
      Nhưng, ngay cả trách mắng người khác cũng làm.
      Vẫn biểu tình như cũ, bình tĩnh như cũ, có chuyện gì’.
      Giống như, dù bị oan uổng bị vũ nhục bị tra tấn thế nào chăng nữa, đều là chuyện bình thường đáng .
      *
      P.S: Tình hình là chán học quá lôi truyện ra edit :))
      Tiểu Phương quả nhiên vẫn còn ngây thơ lắm ~ được mỗi cái mạnh mồm thôi ;)

    3. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      Chương 5
      Bên ngoài cửa, cảnh sắc tươi đẹp, A Vệ lấy tay che mặt trời, mỗi lần cảm thấy khổ sở đều nhìn mặt trời, bởi vì bất kể trời mây trời mưa gió to bão tuyết thế nào, sau đó nó vẫn có thể tươi cười ló dạng, giống như con người, lưu lại dấu vết gì hết.
      Nhưng có người chặn ánh mặt trời: “A Vệ, ngươi theo Lăng Sắc , ta chuyển Bình Quả tới chăm sóc Tiểu Phương.”
      A Vệ ngây người ngẩn ngơ: “Được.”
      Bảo công tử sờ sờ đầu : “ cần đau lòng, phải lỗi của ngươi.”
      biết vì sao, ràng hề đau lòng, ràng giận, nhưng nghe xong câu của Bảo công tử, A Vệ lại yên lặng cúi đầu, rơi xuống giọt nước mắt.
      Ngày hôm sau khi Tiểu Phương tỉnh lại, nhìn thấy người bên cạnh trở thành nữ hài tử mang mặt quả táo: “Hở, A Vệ đâu?”
      Bình Quả cười khanh khách: “Ngươi nhớ a? Xin ta , ta cho ngươi.”
      Tiểu Phương thầm giật mình: “Các ngươi đưa đâu vậy?”
      “Bảo công tử cảm thấy ngươi ưng , giết rồi băm xác cho chó ăn rồi.”
      Tiểu Phương ngồi phịch xuống, ngây người trong chốc lát mới cảm thấy mình thất lễ, tuy Bảo công tử có tính thiên vị, nhưng cũng thể biết phải trái mà giết người lung tung: “ đổi A Vệ cho Lăng Sắc sao?”
      “Chà, ngươi cũng ngốc nha.”
      Tiểu Phương âu sầu nghĩ, vốn hề ngốc.
      ràng ngốc, vì sao lại làm nhiều việc ngốc như vậy.
      Cứ mực hiểu nhầm ý tốt của người khác.
      Giống như nữ nhân ghen tị, đoán mò lung tung rồi vô cớ phát điên.
      Ăn xong điểm tâm, khoác thêm áo, đến viện Lăng Sắc ở, thấy A Vệ quỳ mặt đất lau sàn. biết vì sao luôn lau sàn, tựa như chỉ biết làm mỗi việc này.
      Tiểu Phương quấy rầy , đứng cách đó xa ngơ ngác nhìn.
      chẳng có điểm nào xinh đẹp cả.
      Nhưng nếu nhìn , ánh mắt dù liếc sang đâu cũng cảm thấy khó chịu.
      Thời tiết rất lạnh, Tiểu Phương nhịn được bắt đầu ho khan. A Vệ ngẩng đầu lên thấy , biểu tình mặt vẫn ngốc nghếch như vậy, chút ý tứ cảm động cũng có.
      Trong lòng Tiểu Phương nổi lên ngọn lửa vô danh, chẳng hiểu mình giống như tên ngốc đứng ở chỗ này nhìn làm gì. qua cầm tay : “Theo ta trở về!”
      “Nhưng mà… nhưng mà Bảo công tử đưa ta cho Diệp tiểu thư rồi.”
      “Ngươi sớm là người của ta!”
      phải thế…”
      ràng là thế!”
      “A a a a…” Bỗng nhiên ngoài cửa có người thét chói tai, “Các ngươi làm gì vậy?”
      Quay đầu lại nhìn thấy Diệp Lăng Sắc tựa như sắp phát điên, Tiểu Phương theo tầm mắt nàng nhìn xuống tay của mình, bàn tay nắm chặt lấy tay A Vệ, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy tình hình này quá mức…
      Quá mức kinh thế hãi tục.
      Tiểu Phương như phải bỏng rút tay giấu về phía sau: “ phải như ngươi nghĩ đâu.”
      Lăng Sắc tới, nhìn nhìn Tiểu Phương, lại nhìn A Vệ, kéo A Vệ lùi về sau cửa, dùng thân thể của chính mình che chắn người : “Phương Khinh Y ngươi đúng là dâm ma, nhìn ngươi ốm yếu nhiều bệnh ta còn thương cảm ngươi, ngờ ngươi cũng học tật xấu của loại thiếu gia nhà giàu xấu xa, dám đùa giỡn thị đồng bên người!”
      “Ta có làm gì đâu?”
      “Vậy vì sao ngươi là người của ngươi rồi!”
      Tiểu Phương bị nàng vậy liền nghẹn họng, mặt mũi đỏ bừng, nửa ngày mới ấp úng: “Ngươi… ngươi suy nghĩ lung tung gì thế!”
      tức giận quay đầu bước .
      Diệp Lăng Sắc hừ tiếng: “Xấu xa.” Quay đầu lại nhìn A Vệ bị nàng đè ép từ nãy, vẻ mặt thương hại nắm tay : “ cần sợ, có tỷ tỷ bảo vệ ngươi, Tiểu Phương dám đến ức hiếp ngươi nữa.”
      A Vệ nghĩ, ngươi dùng ván cửa đè ta ta cảm tạ trời đất vạn lần rồi, nhưng lời đến bên miệng, lại thốt ra câu khiến Diệp Lăng Sắc hoa dung đại biến.
      (Hoa dung đại biến: Dung nhan như hoa biến sắc.)
      “Hở? Ngươi cái gì?”
      “Ta… ta là nữ hài tử.”

    4. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      *
      Chương 6
      “Tên dâm ma, dám ức hiếp nữ hài tử!” Lăng Sắc theo phản xạ xong, chợt cảm thấy đúng, có lẽ nên sửa lại, “Tên dâm ma, dám ức hiếp nam hài tử…”
      Thế này vẫn đúng lắm.
      “A a a a, vì sao lại như vậy, các ngươi rốt cuộc muốn thế nào a!” Diệp Lăng Sắc ôm đầu, hỗn loạn kêu to, “Mau trả Bình Quả cho ta! Ta bao giờ dính dáng đến chuyện của các ngươi nữa.”
      A Vệ vạn phần thương cảm nhìn nàng: “Sư phụ của ta , nữ nhân lớn rồi nên lập gia đình, nếu lấy chồng… thành ra bộ dạng kỳ quái như thế này đây…”
      Nàng còn dở, Diệp Lăng Sắc liền vỗ chưởng đánh bay người: “Ngươi biến gặp quỷ thôi…”
      Tiểu Phương ở trong phòng đứng ngồi yên, ngay cả uống thuốc cũng thấy đắng.
      Dường như nghe lọt lời cười nhạo móc của Bình Quả.
      có việc gì vẫn tới viện của Diệp Lăng Sắc, nửa năm nay bệnh nặng, lâu rời giường, ngay cả cũng tưởng chính mình sắp trở thành phế nhân.
      Nhưng từ khi A Vệ đến đây, bởi vì luôn muốn bắt nạt , chạm vào , sờ tới , chuyện với , tinh thần lại trở nên phấn chấn ngoài ý muốn.
      Trong lòng Tiểu Phương thoáng lo sợ, rốt cuộc bị làm sao vậy?
      Ở xa xa nhìn A Vệ, tự giác liền tiến lại gần, ngồi xổm xuống bên người : “Vì sao ngươi luôn luôn lau sàn?”
      A Vệ cúi đầu, dường như thấy sàn còn đẹp hơn mặt nhiều lần: “Bởi vì Diệp tiểu thư ta lau sàn sạch, cần lau lau lại.”
      Tiểu Phương nhịn được mỉm cười: “Lăng Sắc cực kì tốt bụng, cố ý ăn hiếp ngươi như vậy, nhất định là do ngươi làm chuyện gì xấu chọc giận nàng.”
      “Đúng vậy.” A Vệ thấp giọng , “Tính tình Diệp tiểu thư cực kì tốt, cho nên… ngươi cần hỏi cũng biết, nhất định là ta làm chuyện xấu, nhất định là ta sai.”
      Tiểu Phương ngẩn ngơ: “A Vệ…”
      A Vệ quay đầu lau góc phòng.
      Tiểu Phương cũng xoay người theo: “Ta có ý đó…”
      Thấy nàng cúi đầu để ý tới , Tiểu Phương chợt nóng nảy, đè lại khăn lau trong tay nàng: “Ngươi có chịu nghe ta , ta có ý đó…”
      A Vệ ngược lại cảm thấy kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn : “ sao cả, ta trách ngươi, ngươi muốn gì đâu có liên quan tới ta?”
      Lời của A Vệ chính là lời chân , nàng được Bảo công tử đưa cho Lăng Sắc… Tiểu Phương chẳng qua chỉ là người trước đây tình cờ quen biết…
      Người nhà, người , nàng có khái niệm này, chỉ có định nghĩa người dưng mới ràng nhất.
      Nàng thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Phương, giống như nếu nàng hiểu tâm tư của , bất thình lình ngất ngay tại chỗ, cặp mắt xinh đẹp đen trắng ràng… gương mặt trong trẻo mang theo chút tà niệm…
      Người này, quả thực là người dưng của nàng sao?
      Tiểu Phương giật lấy khăn lau trong tay nàng: “Cái tên này… vì sao ngươi… vì sao ngươi hiểu chút nào…”
      “Hiểu mà…”
      “Ngươi hiểu??????” Lăng Sắc thò đầu ra từ bên cạnh, “Tiểu Phương…”
      “Hở?”
      “Dâm ma!”
      “Chính ngươi có!” tức giận mà biết trút đâu, vì sao mỗi lắn chuyện với A Vệ, nữ nhân này đều chui ra từ nơi kỳ quái, “Ngươi là sâu à!”
      “Đùa bỡn tình cảm của thị đồng là đúng, là trái pháp luật, là phải chịu người đời phỉ nhổ.”
      Tiểu Phương bị nàng chọc tức đến choáng váng: “Ta hề!”
      ràng là có.”
      “Ta chỉ…”
      “Chỉ?????????”
      “Ta chỉ…” Tiểu Phương lắp bắp nửa ngày cũng tìm ra được nguyên do. Hoảng sợ trong lòng dần dần khuếch trương, khuếch đến vô cùng lớn, sắp sửa nuốt sạch lòng của .
      muốn làm gì?
      Vì sao phải cố ý bám theo A Vệ, vì sao ánh mắt rời được người , vì sao suy nghĩ nhớ nhung trong lòng đều là người này?
      Tiểu Phương đột ngột đứng lên, đứng ngơ ngẩn trong sân hồi lâu.
      Lăng Sắc nhìn bộ dạng của , suýt nữa định an ủi, nhưng vừa mở miệng, bỗng nhiên Tiểu Phương quay đầu bỏ chạy.
      Tốc độ chạy trốn như này quả thực vượt qua cao thủ có khinh công đứng đầu thiên hạ.
      Lăng Sắc khẽ nghiêng đầu, mọi người đều nàng tốt bụng lắm, nhưng ở lâu trong đám người xấu xa, khó tránh khỏi bị lây nhiễm thói quen xấu như vậy.
      Tiểu Phương lấy chăn trùm đầu, nhưng trước mắt vẫn lên gương mặt tròn tròn cùng biểu tình ngơ ngác chậm chạp của A Vệ; chính diện, chậm rãi quay đầu, dù nhìn ở góc độ nào để đánh giá tư sắc vẫn chỉ thường thường, rốt cuộc có điểm gì tốt chứ?
      Nếu kể điểm tốt của , chi bằng đếm điểm xấu còn tiện hơn.
      Tiểu Phương dứt khoát lật chăn ngồi dậy.
      “Tiểu Phương, ngươi lại chịu ngoan ngoãn dưỡng bệnh.” Vân Tại Thiên bước vào trong phòng.
      “Vân ca, ta xong rồi.” Tiểu Phương ôm đầu, chán nản than thở.
      Vân Tại Thiên hoảng sợ: “Ngươi làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào? Có cần truyền thái y ?”
      phải, trong đầu ta, trước mắt ta, thậm chí nhắm mắt lại, vẫn có thể nhìn thấy A Vệ khắp nơi, có phải ta bị điên rồi ?”
      phải a, chỉ là ngươi thích .”
      “Chỉ là?????” Tiểu Phương bị từ này kinh động nhảy dựng lên, “Thích?”
      “A, lại, sở thích của Tiểu Phương quá kỳ quái…”
      “Cái đó phải là trọng điểm!!!!!”
      Trọng điểm là thích tên kia, vừa ngốc vừa chậm vừa xấu tính… Trọng điểm của trọng điểm là… là nam !!!!!!!!!!
      A a a a a!!!!!
      Chết luôn cho xong.
      “Nếu thích theo đuổi thôi.”
      “Hở?”
      “Đời người ngắn ngủi có vài chục năm, chẳng dễ dàng gặp được người mình thích, cần gì vì lễ tục khuôn phép nhàm chán mà khiến bản thân khổ sở chứ?”
      Tiểu Phương bị giọng vân đạm phong khinh của Vân Tại Thiên làm sửng sốt, xuất thân từ danh môn thế tộc, sao có thể nghe qua ngôn ngữ phóng đãng ngang ngạnh như thế, có điều vẫn bị cảm giác thôi thúc tự do dụ hoặc.
      thôi thôi, thừa dịp đêm trăng gió lớn, cơ hội tốt để làm chuyện xấu.” Vân Tại Thiên ở sau lưng đẩy .
      Nhìn bóng dáng Tiểu Phương bị đẩy ra cửa, Vân Tại Thiên khẽ nhếch khóe môi.
      Trở thành mai mối rồi, đó là việc cực kì tân thời, còn cần chút thiên phú, người bình thường sao có thể dễ dàng làm được như chứ.
      A Vệ kia eo mặt thon, chỉ có loại ngốc nghếch như Tiểu Phương mới biết nàng là nữ hài tử thôi.
      Vì sao cho nhỉ?
      Vì sao nhìn bồn chồn sốt ruột trong lòng liền mừng rỡ biết nên làm thế nào mới tốt nhỉ?
      Vân Tại Thiên vuốt cằm mỉm cười, thực nha… nha… Đây cũng là loại nha…

    5. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      *
      Chương 7
      Tiểu Phương đau đầu nhức óc tới bên ngoài phòng A Vệ, sắc trời tối, nhưng A Vệ có trong phòng, lại tiến lên hai bước, nghe được từ khuê phòng Lăng Sắc truyền ra tiếng cười trong trẻo.
      “Như thế này mới đẹp nha.”
      “Nhưng mà… bị người ta cười.”
      Tiểu Phương đẩy cửa ra, tiếng động lớn, vào buồng trong, từ giữa tấm rèm buộc hờ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp vô song của Lăng Sắc, bên cạnh là A Vệ, mặc chiếc váy màu vàng nhạt, tóc búi hai bên, gương mặt tròn nhắn hiểu vì sao sinh động hẳn lên, cặp mắt to cũng lấp lánh có thần.
      Tiểu Phương cảm thấy mình nằm mơ, bởi vì nghĩ thể thích nam hài tử, cho nên ngay ở trong mơ biến ‘’ thành nữ hài tử.
      A Vệ ngẩng đầu thấy , yên lặng nhìn trong chốc lát rồi : “Máu mũi.”
      Tiểu Phương vội vàng lau hồi, máu chảy ra lênh láng như nước giếng, A Vệ nhìn nổi, đưa cho chiếc khăn tay: “Thân thể tốt còn lại nhiều.”
      Tiểu Phương dùng khăn tay kia lau: “Ngươi cởi quần áo ra .”
      Lăng Sắc ngẩn ngơ: “Hở?”
      A Vệ theo phản xạ túm chặt vạt áo.
      Ác mộng quả nhiên ứng nghiệm, Bảo công tử còn dám , có ai ham sắc đẹp đáng kể của nàng.
      Tiểu Phương thấy nàng lộ ra vẻ hoảng sợ ngốc nghếch, trong lòng buồn bực, với qua nắm chặt cổ tay nàng: “Ngươi là nam hài tử, cần mặc bừa quần áo của nữ nhân, cho dù… cho dù… cho dù người khác trêu đùa ngươi, chẳng lẽ ngươi cứ ngoan ngoãn để bọn họ trêu đùa sao?”
      “Nhưng mà…”
      Tiểu Phương đợi nàng , liền vươn tay kéo luôn áo của nàng.
      Lăng Sắc kêu lên sợ hãi, vọt tới cứu nàng: “Này này, này… muốn làm việc xấu cũng phải làm dấu làm diếm sau lưng ta a…”
      Trong lúc hỗn loạn, hình như Tiểu Phương đụng phải nơi nào đó mềm mại nên chạm, cả người như bị sét đánh, đứng ngây dại.
      Cuối cùng A Vệ cũng có cơ hội để , gạt mái tóc hỗn độn, ngắn gọn mà chuẩn xác phun ra hai chữ: “Lưu manh.”
      Tiểu Phương tựa như con thỏ hoảng sợ nhảy ra xa ba thước: “Ngươi… ngươi… ngươi ngươi ngươi…”
      “Ta là nữ hài tử…” Giọng điệu của A Vệ bình tĩnh như câu ‘Ta vừa ăn bát cơm’, bộ dáng hề suy suyển, “Đương nhiên cần mặc quần áo nữ nhân.”
      “Nhưng mà… Nhưng mà…”
      Tiểu Phương bi phẫn nghĩ, nàng có chỗ nào giống nữ nhân chứ.
      Căn cứ vào bộ dáng tại, căn bản chính là tảng đá bọc trong giấy gói kẹo thôi, dù có đóng gói tinh mỹ đến đâu, cắn xuống cũng gãy răng.
      Thà rằng thẳng với người ta, đây chính là tảng đá.
      “Mặc như vậy tiện, vẫn nên đổi lại thôi.” A Vệ quay vào phòng trong thay quần áo.
      Lăng Sắc nhìn Tiểu Phương bị sét đánh, thương cảm vỗ về : “ quen thôi mà, có bánh bao, cũng có túi bọc, nam biến nữ cũng quen thôi…”
      Tiểu Phương tức giận gạt phắt tay nàng: “Từ trước ta muốn với ngươi, Lăng Sắc.”
      “Hả?”
      “Mỗi lần ngươi an ủi người khác đều rất tệ!!!!!”
      “Ngươi là đồ có lương tâm, chẳng phải vì ngươi mà ta…”
      A Vệ ra từ trong phòng, vẫn mặc bộ áo xám rách nát kia, nhưng nhìn qua bộ dạng mặc nữ trang của nàng rồi, liền cảm thấy nào cặp mắt nào lông mi, chỗ nào thanh tú, vì sao trước đây lại có người nghĩ nàng là nam hài tử, việc ngớ ngẩn.
      Tiểu Phương theo sau nàng, vẫn , thấy nàng xách thùng nước đến giếng, cũng cùng.
      A Vệ quay đầu lại, dừng chân, bước tiếp tới phía trước, liền bám theo.
      “Ngươi làm sao vậy?”
      “Ta… Ta…” Tiểu Phương biết thế nào với nàng.
      “Ngươi cần theo ta, người khác nhìn thấy.”
      “A Vệ?”
      “Cái gì?”
      “Vì sao ngươi lại đến Lục Phiến môn?”
      “Sư phụ bán ta vào.”
      “Vì sao muốn bán ngươi?”
      thích người xinh đẹp, trước đây ta xinh đẹp, mua ta, nhưng càng lớn càng khó coi, liền bán ta .”
      A Vệ múc nước lên từ giếng, bộ dạng có vẻ khó nhọc, Tiểu Phương bèn tiến đến giúp nàng kéo lên:
      “Nhưng mà… ta cảm thấy ngươi mặc nữ trang rất xinh a.”
      “Đó là ngươi chưa nhìn thấy sư phụ của ta, là người xinh đẹp nhất thiên hạ.”
      “Nhưng mua qua bán lại ngươi, lòng dạ nhất định xấu xa cùng cực.”
      mặt A Vệ lên biểu tình kỳ quái: “ rất xấu xa, mỗi tối ta đều nghĩ phải làm thế nào để độc chết , giết chết . Nếu , nhất định ta phải chịu nhiều đau khổ như vậy, nhưng khi tỉnh lại nhìn thấy , tay chân đều mềm nhũn, bất kể thế nào cũng xuống tay được.”
      Tiểu Phương ngắm gương mặt nhìn nghiêng của nàng, nghĩ đến tính tình cổ quái của nàng, hẳn phải chịu biết bao nhiêu tra tấn, trong lòng xúc động: “A Vệ, ngươi… Ngươi theo ta nha… Nhất định ta đối xử tốt với ngươi, khiến ngươi đau lòng, để ngươi khổ sở…”
      A Vệ chậm rãi quay đầu, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Tiểu Phương: “Ngươi cái gì a?”
      “Ta… Ta thích ngươi…”
      Trong đầu A Vệ lên từng hình ảnh vụn vặt, biểu tình mặt càng dại ra: “Ngươi thích ta sao?”
      Tiểu Phương nặng nề gật đầu.
      “Nhưng mà… Ngươi thích ta, vì sao ta có chút cảm giác nào?”
      Tiểu Phương ngẩn ngơ.
      “Sư phụ của ta , được người khác thích, sau đó tra tấn người khác là chuyện hạnh phúc nhất, nhưng vì sao khi ta ở cùng chỗ với ngươi, lại chỉ cảm thấy khổ sở vậy?”
      “Ta…” Tiểu Phương muốn lại thôi, trái tim đau như bị xé rách, thích A Vệ, có lẽ từ khi nàng bị đường quế hoa câu dẫn mà thầm hé mắt, có lẽ sớm hơn chút, ngây ngô mà có chút tâm kế ác độc, kết hợp cùng gương mặt thể hiền lành hơn, vừa đáng thương vừa đáng giận vừa đáng .
      để ý đến nàng như vậy, cho nên làm rất nhiều chuyện kỳ quái, duy nhất quên rằng, thích người, hẳn phải đối tốt với nàng chút, lại thêm chút.
      “Trước kia ta… biết… sau đó, mới hiểu ra… Sau này, có thể để ta đối xử tốt với ngươi …”
      A Vệ nghe câu đó, khẽ nở nụ cười: “Ngươi biết, khi ta năm tuổi, bị sư phụ lừa ra khỏi nhà, cũng với ta, ‘về sau ta đối xử tốt với ngươi’… nhưng mà… sau đó tốt với ta, ta muốn về nhà, nhưng thể nào về được… Ta quên đường về nhà…”
      “Ta… ta giống như , A Vệ…”
      , chuyện này liên quan tới ngươi, vì rốt cuộc ta luôn luôn cảm thấy hối hận, nếu ta dễ dàng tin tưởng người khác, đến mức ngay cả đường lui cũng có…” A Vệ nhìn thoáng qua Tiểu Phương, “Ngươi nếm qua mùi vị của hối hận, rất giống như bị đói, lúc đói đến cực điểm, muốn cắn nuốt cả ngón tay ngón chân của chính mình…”
      “Ngươi đừng vậy…” Tiểu Phương ôm nàng vào lòng, “Đừng nữa, ta bắt buộc ngươi, A Vệ, ta chờ ngươi, chỉ cần ta còn sống ngày, ta đối tốt với ngươi, chờ ngươi tin tưởng ta, chờ ngươi có thể hiểu được ta…”
      A Vệ ngơ ngác dựa vai , ngày nàng tin tưởng sao?
      Bờ vai ấm áp như vậy dễ chịu, chỉ cần dựa lên, dường như toàn bộ thân thể liền cần lo lắng mà thả lỏng. Trong nháy mắt, A Vệ thoáng nghĩ rằng, thực ra có thể tin tưởng cùng dựa dẫm vào người khác, cũng là chuyện rất tốt.
      *
      P.S: Đợt này ta bận thi giữa kì nên post 1 lúc mấy chương được nha :”> cơ mà yên tâm là số lượng vẫn đủ~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :