1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lục Hoa Cấm Ái - Nguyệt Lạc Tử San (14) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Lấy thân phá trận


      "Huynh cần phải trả lời ngay bây giờ! Có thể suy nghĩ kĩ!" Lạc bối rối thêm câu, biết là khuyên bản thân mình hay khuyên . "Ta biết...Ta biết như vậy, có lẽ hơi đường đột! Nhưng huynh cần phải kinh ngạc vậy đâu, Thân tộc từ trước đến nay thừa kế thân thể của Thần cũng chỉ có nữ giới mà thôi, nên tất nhiên coi nữ giới là cao nhất,lời này mà có do ta trước cũng có gì ổn cả." Nàng cười ngần ngại, ngón tay xoắn thành khối, khẩn trương như đứa trẻ.

      "Ta biết, mặc dù ta biết gì cả, ngay cả tiên pháp vân vân, cũng nhất định có thể vượt qua huynh, nhưng huynh yên tâm, ta luôn đối xử tốt với huynh. Đợi đến đại hội Tầm Kiếm*, ta cũng dùng toàn lực của mình..."
      (*tầm là tìm)

      " cũng muốn tham gia Tầm Kiếm?" hơi kinh ngạc.

      Lạc chậm rãi cười tiếng,"Đúng vậy! Ta là người của Thần tộc, mặc dù biết gì, tiên pháp cũng biết, ngự kiếm cũng thế...quả làm Thần tộc vô cùng mất mặt."

      " vốn làm gì sai, sao phải tự hạ thấp bản thân mình?" Bạch Trúc cau mày.

      "Ta cũng chỉ mà thôi!" Lạc để ý mà cười "Huynh cũng có nghe đến lời tiên đoán sao?"

      Bạch Trúc gật đầu: "Trăm triệu năm trước Thiên Đế qua đời, có lời tiên đoán rằng ngày Ma Thần xuất , cũng chính là cơ hội Thiên Đế sống lại."

      "Thế nhưng Thần tộc truyền tới đời của ta, có lẽ là đời cuối cùng mất rồi!" Lạc chậm chạp, giọng trong trẻo: "Từ xưa, đời sau của Thần tộc cũng đều là nam nữ. Huynh muội hoặc tỷ đệ, hai người kết hợp để kế tục đời sau. Đây là truyền thống của Thần tộc, nhưng mẫu thân của ta lại liên tiếp sinh hạ toàn là con , cho nên, Thần tộc có lẽ dừng lại ở đời này, thể tiếp tục nối tiếp. Người đời đều cho rằng trong hai chúng ta là Thiên đế tái thế." Vừa xong lại lắc đầu ngay " đúng, phải là đều cho rằng chính là Tôn chủ mới đúng. Tuy nhiên, nếu được Thiên kiếm thừa nhận, vẫn chưa chắc chắn đúng trăm phầm trăm. Cho nên...cho dù có chỉ có tia hy vọng, ta cũng muốn thử nó lần."

      "Tầm Kiếm nhất định là hung hiểm vô cùng, ..." Bạch Trúc muốn lại dừng lại.

      "Thiên kiếm chỉ nhận chủ, ta biết!" vẻ mặt Lạc hề thay đổi, chút sợ hãi "Đối với những kẻ khác muốn mạo phạm, hoặc là tìm mãi cũng thể tìm được tung tích của kiếm, hoặc chắc chắn tìm đến phát điên. Cho dù là Thần tộc cũng như thế! Có sống cũng chỉ còn lại tuổi thọ đến trăm năm!" Đây cũng là lí do vì sao Thần tộc luôn có rất ít "Cho nên...cho nên ta mới muốn bày tỏ với huynh lúc này."

      Nàng tiến lên bước, nghĩ muốn hạ quyết tâm, lấy hết dũng khí, lấy ra vật từ trong chiếc túi đựng đồ luôn ở bên cạnh mình, nhét vào tay : "Đây là...đây là Lục hoa huyết sắc, huynh biết đến Lục hoa màu, chắc cũng biết đến ý nghĩa của Lục hoa huyết sắc và lục sắc! Huynh có nguyện....nguyện ý bảo quản thay ta ?"

      Đôi mắt đen như mực của nhìn chằm chằm vào nàng.

      Tay Lạc run, lòng cũng như run lên, kéo kéo khóe miệng, muốn cười nhưng vì quá khẩn trương mà ngay cả cười cũng cười nổi: "Huynh có thể suy nghĩ....từ từ suy nghĩ, dù sao từ đây đến Tầm kiếm vẫn còn cách đến năm năm, Lục hoa huyết sắc này huynh cứ cầm lấy, năm năm...năm năm sắp tới hi vọng rằng huynh cố gắng mang theo, ở bên cạnh ta, tất nhiên...tất nhiên là giống như quan hệ giữa nam và nữ, ta nhất định phải tìm được Thiên kiếm, trong khoảng thời gian này, huynh có thể ở lại Thần sơn. Thần sơn và vùng đất nơi Thần sơn, rất có lợi cho việc tu hành của huynh. Ta cần gì nhiều từ huynh cả, chỉ là...chỉ là năm năm mà thôi...nếu như...nếu như có ngày nào đó huynh muốn nữa, huynh có thể trả lại cho ta cũng được!"

      Lạc run rẩy càng dữ dội, ngay cả mắt cũng dám chớp, nhìn Lục hoa trong tay , thấy vứt đóa Lục hoa xuống ngay trước mặt nàng, khiến trong lòng nàng mừng như điên. Có cơ hội, có cơ hội! Ông trời đối với nàng tệ, quả là tệ...

      "Ta....cả đời chỉ cưới người..."

      "Huynh đừng lo lắng, ta chưa là muốn làm thê tử của huynh. Ta chỉ là muốn huynh...ở bên cạnh ta là tốt rồi. Huynh có thể giữ lại danh phận cho thê tử của mình. Nhưng nếu..." lúc sau, nàng mới giọng : "Nhưng nếu tương lai, huynh có lòng thích , ta cũng ngăn cản huynh....để huynh cùng nàng ấy song túc song phi, ta oán hận huynh. Ta chỉ là muốn...ở thời điểm ta còn sống, có người....có người lòng đối xử với mình, vì lợi ích nào khác. Ta ngại huynh chỉ là tiểu tiên mới thành tiên, huynh lại càng để ý đến chuyện ta là vị thần bị vứt bỏ trơ trẽn. Cho dù...cho dù trong lòng huynh có ta, chỉ cần có lừa gạt....Vậy là được!"

      Đối phương im lặng lâu, tim của Lạc đập giống như nhảy mũi dao, chỉ sợ chán ghét ném Lục hoa trở lại.

      "Ta đối xử tốt với huynh... tốt! Huynh yên tâm....Thuật tu luyện ở Thần sơn của ta, từ trước đến giờ cũng đều đứng đầu. Nếu như huynh muốn tu hành, tất nhiên nhanh hơn so với ở Bạch Mộ nhiều" Đáng tiếc đến tận đây lại chẳng thể tìm được đường vào "Chỉ cần huynh đồng ý, sau khi cứu được chúng tiên Tiên giới ra, ta...ta lập tức đưa huynh về Thần sơn. Khi ở bên ta, chắc chắn có người cười nhạo huynh, đến lúc đó, mong huynh cũng đừng để ý...."

      Miệng hơi động đậy, nhưng vẫn gì. Sau đó, bỗng vang lên tiếng vang khổng lồ, những tia sáng trong trung cũng bắt đầu chuyển động. Hai người đều kinh hoàng, nhìn về khoảng phía trước.

      "Kết giới trong Thiên Lăng trận yếu dần!" Chân mày Bạch Trúc cau lại: "Chúng tiên gặp nguy hiểm!"

      "Ta lập tức vào đó!" Lạc suy nghĩ gì nữa, xoay người xông về phía trước, giống như muốn chứng minh lời của mình.

      " Lạc!" Bạch Trúc đưa tay muốn ngăn cản, Lạc quay đầu lại, liếc mắt nhìn Lục hoa huyết sắc trong tay , lại chỉ nhếch khóe môi cười cái. Nụ cười vô cùng thỏa mãn mà lại tuyệt mĩ thoát tục, giống như đột nhiên biến thành người khác, Bạch Trúc thấy vậy ngây người, nhất thời quên mất động tác tay.

      Lạc quan tâm gì nữa, kiên trì xông về phía trước, nàng chưa từng học qua tiên pháp hộ thân gì cả, chỉ có thể dựa vào thân bất tử của Thần mà tiến lên.

      Nhưng bất tử lại có nghĩa là đau, ngay khi vừa chạm vào lối vào vô hình của trận pháp kia, đau đớn từ lồng ngực cũng cuồn cuộn truyền đến, giống như bị ngàn vạn lợi khí cùng lúc lăng trì*. Lúc ấy giống như có vòi máu được mở ra, nhìn từ xa có thể thấy cột máu bắn tung tóe, phun ra xa. Ngay tức khắc, hồng liên nở ra đầy đất, như những vệt màu thấm đẫm, toàn bộ mật đạo đều bị hồng liên che phủ, nơi nơi đều là màu đỏ chói mắt.
      (*lăng trì: hình phạt thời xưa, chặt đứt tứ chi rồi chặt đầu)

      Vốn là mật đạo u, trong nhát mắt như bị bao phủ bởi mùa xuân mang màu máu đỏ. Khắp nơi đều nở những đóa hoa bất tử.

      Nhưng cơn đau vẫn còn tiếp tục, vết thương cứ như bị dao đâm xuyên qua toàn thân, có lúc như cắm vào ngực, lại có lúc như khứa vào cánh tay. Từng bộ phận người, giống như từng cái từng cái đều muốn rời khỏi cơ thể, thịt nát xương tan.

      Đau, rất đau! Trăm ngàn năm qua, nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác đau đớn đến chết cũng xong như thế. Cảm giác đau đớn này giống như mãi mãi ngừng lại, theo từng bước chân của nàng, lại càng tăng lên, lúc nào cũng có thể xé tan nàng thành trăm ngàn mảnh.

      Lạc cắn chặt răng, mạnh mẽ chống đỡ thân mình tới phía trước, gần chút, gần chút nữa thôi Thiên Lăng trận bị xé rách. Nàng tặng Lục hoa rồi, đúng ? Chỉ cần phá được Thiên Lăng trận này, nàng có thể cùng với Bạch Trúc, từ đó nàng cũng người lòng đối xử với nàng, cũng có người biến nàng thành công cụ đẫm chân mà dẫm đạp, cho dù chỉ có năm năm, nhưng hạnh phúc hơn biết bao nhiêu so với trăm ngàn năm mà nàng trải qua.

      Lạc biết mình làm thế nào để vượt qua đoạn thời gian kia, có lẽ chỉ bằng tia ấm áp nhoi ở đáy lòng. ràng chỉ là khoảng cách tới thước nhưng nàng có cảm giác như cả ngàn năm. Cho đến khi bên tai truyền đến "đinh" tiếng, như thanh của cái gì đó bị vỡ tan tành, nàng mới ngã xuống, trước mắt chỉ thấy mơ hồ, toàn là màu đỏ, ý thức lại vô cùng tỉnh táo, đau đớn của mỗi vết thương người cũng đều truyền ràng đến tận tim.

      " Lạc!" Bên tai vang lên giọng mang theo áy náy, bên người dần có nhiệt độ, giống như được ôm lấy. Trong mắt chỉ thấy vẻ mặt phức tạp của Bạch Trúc!

      "Huynh nhìn xem...ta rồi...với thân thể của Thần như ta chắc chắn.... có chuyện gì!" Lạc giật giật khóe môi, cười đắc ý, thứ duy nhất mà nàng có, chính là thân thể của Thần được thừa kế từ mẫu thân sao, cho dù là Thiên Lăng trận cũng thể làm nàng tan xương nát thịt.

      "Đừng chuyện! Ta giúp cầm máu!" Bạch Trúc cắn răng, miệng niệm chú, che lên miệng vết thương của nàng, lại phát vết thương hề khép lại chút nào: "Sao lại như thế?"

      "Thân thể của ta....khác với người thường! Máu.... thể ngăn lại được, chỉ có thể chờ chính nó khép lại mà thôi!" Lạc giải thích, phàm là có lợi chắc chắn có hại, nàng mặc dù có thân thể của Thần, nhưng lại thể hấp thu tiên pháp bình thường.

      Người bên cạnh lại trầm mặc, cánh tay bên người lại càng gấp gáp, chắc là rất lo cho mình, Lạc nghĩ thầm, đáy lòng lại bị nhiễm mùi vị ngọt ngào.

      "Lục hoa đâu?" Nàng hỏi

      "...Ở đây!"

      Nàng nghe thấy thế, tâm tình lại càng tốt lên, vết thương người trong lúc đó giống như đều bị quên hết, vẫn mang theo nó!

      "Huynh vội cứu chúng tiên sao! Ta sao, vết thương có thể tự khép lại, vết thương lần này hơi sâu, cần có chút thời gian nhưng cung nguy hiểm đến tính mạng đâu!"

      Bạch Trúc nắm chặt Lục hoa trong tay, hề đáp lời!

      Lạc lại : "Huynh nhìn vết thương tay trái của ta này, phải tốt hơn sao! Đó là vết thương lúc còn ở Tiên hội, giờ còn chút dấu vết nào rồi, huynh yên tâm !"

      nghe vậy, nhìn cánh tay trái nhuốm máu của nàng, lúc này mới yên tâm, bế ngang lấy thân thể của nàng, ngự kiếm bay ra khỏi mật đạo, đặt nàng xuống rừng đào trong Dao Trì.

      "Ta biết ở đằng trước có phục binh của Ma giới , tạm thời ở lại đây chờ lát, chờ ta cứu mọi người xong đến tìm !"

      Lạc gật đầu, lại quay đầu nhìn lại mấy lần, giơ tay tạo ra trận pháp phòng hộ xung quanh nàng, sau đó mới xoay người cứu mọi người.

      Ngay khi bóng dáng tuyệt trần kia vừa khuất bóng, Lạc mới tùy ý để đau đớn tràn lan, cắn răng nhịn đau đớn như bị lăng trì này. Nàng , thân thể của Thần là bất tử, vết thương tự động khép lại, thế nhưng là trong tình trạng bị suy giảm chân nguyên mà thôi.

      Mà Thiên Lăng trận là trận pháp từ thời Thượng cổ, thuộc về cấm thuật! Vết thương nay của nàng, e là... làm suy giảm chân nguyên! Nàng có thể cảm giác được máu người ngừng chảy ra, mà dưới thân cũng nở từng đóa từng đóa hồng liên, từng đóa từng đóa xâm chiếm của rừng đào. Cả rừng hoa đào lập tức như bị thất sắc, chỉ còn lại những đóa màu đỏ diễm lệ như máu như lửa kia mà thôi.

      lúc lâu sau!

      Dưới thân đột nhiên từng trận rung lên, tiếp theo lại từ từ bay lên, vốn là Dao Trì mờ ảo, dần dần bị bao phủ bởi luồng ánh sáng rực rỡ, lao ra khỏi nơi hắc ám. Khí tức hắc ám lạnh lẽo nhất thời biến mất. Ngẩng đầu nhìn về phía ánh sáng cao, Lạc biết Bạch Trúc thành công, Dao Trì bay lên.

      Trong lòng nhất thời buông lỏng, ý thức từ nãy đến giờ vẫn cố cầm cự, lúc này bắt đầu dao động. Cố gắng chống đỡ để mình ngất , nàng cắn môi dưới chờ bóng dáng như tuyết bay cõi trần kia trở lại.

      Cánh hoa hồng liên đột nhiên nhảy múa, từ nơi xa lên bóng dáng mờ ảo, mang theo cỗ hơi thở quen thuộc, hệt như bóng dáng màu trắng trong trí nhớ kia. Lạc khỏi nở nụ cười.

      "Huynh luôn là người tìm được ta trước!"



      Chương 9: Vết thương


      "Biết trước thành ra bộ dạng như thế này, ta thà đến còn hơn!" Vị nam tử ở đằng kia, dù trong giọng có mang chút oán giận nhưng chân vẫn nhanh chóng bước tới.

      "Ta cũng thế, đúng là...chẳng bao giờ chuyện dễ nghe chút nào!" Lạc thở dài, khẽ cười oánh trách "Nguyệt Nhiễm"

      "Có chứ! Ai !" lại càng cáu kỉnh hơn, hai hàng chân mày rậm cứ như muốn dựng đứng lên: "Nếu như muốn ta chuyện dễ nghe, phiền báo trước cho ta biết nên cái gì trước, muốn ta gì ta cái đó! Chết tiệt...đây là cái gì?"

      đứng ở nơi cách nàng khoảng năm thước, nhìn chằm chằm vào bức tường trong suốt đằng trước, mắt tóe lửa: " còn có sức lực để bố trí kết giới nữa cơ đấy?"

      " phải ta làm!" Lạc vẫn chầm chậm trả lời, giọng đến mức dường như chỉ chút nữa thôi là bị tắt hẳn. Đột nhiên lại giống như nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng hơi nhếch lên: "Nguyệt Nhiễm, ta cho biết, ta...ta cuối cùng cũng tìm được....Tìm được...."

      " câm miệng!" Nguyệt Nhiễm quay đầu trừng mắt với , tay đặt lên kết giới trong trung "Muốn gì đợi ta vào trong rồi !" Sau đó im lặng bắt đầu niệm chú pháp, tuy có gió nhưng những sợi tóc lại bắt đầu bay bay. Đột nhiên, luồng ánh sáng từ lòng bàn tay bắn ra, mạnh đến mức như muốn đánh văng ra.

      Nguyệt Nhiễm kinh ngạc lui hai bước, nhìn về phía người ngồi đất: "Này, ai bố trí kết giới này? Ta vậy mà lại thể phá được?"

      Lạc cười khẽ, ánh mắt cong như trăng lưỡi liềm, nhìn về phía .

      Mặt Nguyệt Nhiễm lập tức sưng thành màu đỏ tím, hung hăng trừng nàng: "Đừng có cười,cũng chỉ có mình mới học nghệ tinh thôi! Ta có đâu!" xong lại nhìn về phía trước "Phá được, đành phải hủy nó thôi!"

      Giơ tay lên cao, có thứ gì đó từ trong tay từ từ lên, giống như vũ khí, chỉ cần nhàng vung tay lên, kết giới phía trước lập tức được dễ dàng phá giải.

      Lạc chu môi thèm lên tiếng nữa, có học nghệ tinh cũng là do dạy chứ ai.

      "Ê, nhóc con, sao chứ?" Nhanh chóng chạy vào, Nguyệt Nhiễm mặc dù từ xa biết nàng bị thương , đến khi nhìn gần mới hết hồn hết vìa, đỡ người nằm đất kia dậy, tay kìm được hơi run lên.

      Lạc tỏ vẻ sao cười cười, quen với giọng điệu ác liệt của : "Ta...Ta chết đâu!"

      "Tốt nhất là như thế!" Nguyệt Nhiễm lại trừng mắt nhìn , nghiêng người móc ra viên thuốc "Đây là 'tục hồn", ăn vào có thể làm vết thương của ngừng chảy máu!"

      Lạc nhận lấy viên thuốc trong tay , cũng vội ăn vào, nắm chặt trong tay: "Đây ràng là thánh dược mà Tôn chủ cho , rốt cuộc, ta lại là người dùng nhiều nhất!" Lạc vẫn cười, nhưng hồng liên dưới thân lại càng kiều diễm như lửa.

      " biết thế đừng tạo thêm phiền phức cho ta nữa!" Nguyệt Nhiễm giận dữ , bắt lấy tay cầm thuốc của nàng, nhét thuốc vào miệng nàng "Ăn vào mau!" cũng thèm quan tâm xem nàng có cắn trúng tay hay .

      Lạc kịp phản ứng, nuốt luôn viên thuốc, bị nghẹn mất "Khụ khụ....... biết dịu dàng chút nào sao!"

      " biết!" Nguyện Nhiễm trả lời ngắn gọn, dời tay đặt lên lưng nàng, từ từ truyền linh khí vào, tăng nhanh tốc độ của dược hiệu*. Lạc chỉ cảm thấy luồng khí ấm áp từ ngực bụng lan ra, đau đớn nơi vết thương cũng giảm nhiều, thân thể dần có sức.
      (*dược hiệu: hiệu quả của thuốc)

      Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng quanh năm hề đổi của Nguyệt Nhiễm, đột nhiên có nhiều lời muốn với : "Nguyệt Nhiễm, ta từng với , quả sai, đời này... , có người lòng đối xử với người khác! Chỉ cần ta chịu tìm...Ta tìm được rồi...."

      "Đừng chuyện! Vết thương của chút nào đâu!" Nguyệt Nhiễm hiển nhiên thèm để ý đến cảm xúc vui vẻ của nàng, đè chặt nàng khoa tay múa chân.

      "Ta mà.... đó!" Lạc cam lòng rút tay ra, lại túm chặt lấy tay áo của , giống như níu lấy vật cứu mạng " muốn biết sao?"

      Nguyệt Nhiễm lạnh lùng nhìn nàng, trong đôi mắt sáng như sao giống như , sao lại hỏi ta, sao lại hỏi ta! Thở dài " làm sao biết, giống mấy kẻ kia!"

      " đâu! chắn chắn phải!" Lạc khẳng định lắc đầu.

      " lần nào mà chả thế?" Lại liếc nàng, tiếp tục giúp nàng cầm máu. Nàng lần đó, chẳng phải cũng nhiệt tình tiếp cận, sau khi bị lợi dụng, mới biết thế nào là đau lòng. Người người đều , lần bị rằn cắn, mười năm sợ dây thừng, thế mà trí nhớ nàng sao lại ngắn củn như thế chứ. Biết bị lợi dụng, lại cứ dùng nhiệt tình mà tiếp cận người ta. Khi nào mới biết khôn ra đây?

      "Thế nhưng Bạch Trúc rất đặc biệt, , mong muốn gì cả! bảo vệ ta vì bất cứ lí do gì!"

      "Bạch Trúc?" Nguyệt Nhiễm quay đầu lại.

      " tên là Bạch Trúc, là đệ tử của Bạch Mộ!"

      "Kết giới vừa rồi là do bố trí?" Nguyệt Nhiễm hỏi tiếp, ánh mắt híp lại.

      "Đúng vậy!" Lạc gật đầu " mặc dù chỉ là tiểu tiên mới thành tiên, nhưng năng lực kém chút nào đâu!" Lạc đột nhiên hơi kiêu ngạo, giống như khen chính bản thân mình vậy.

      "Tiểu tiên?" Nguyệt Nhiễm cười lạnh.

      "Ta chưa từng thấy trước đây, nhưng cảm thấy rất quen thuộc. Có lẽ đây chính là duyên phận sao, đối với ta tốt vô cùng, cho dù ta đưa Lục hoa cho ... cũng cự tuyệt! Cho nên..."

      " đưa Lục hoa cho !" Nguyệt Nhiễm đột nhiên trợn mắt nhìn nàng, kéo lấy tay nàng, vẻ mặt sửng sốt!

      "Cũng bình thường mà!" Lạc nhếch môi cười vui vẻ "Ta còn tưởng cho đến lúc chết cũng thể tặng hoa này cho người khác! Cuối cùng..."

      Chân mày của Nguyệt Nhiễm càng nhíu chặt hơn, nhìn biểu tình thỏa mãn của nàng, miệng hơi động đậy nhưng lại tiếng nào.

      "Ta biết lo lắng!" Lạc nhìn "Nhưng đây là lựa chọn của ta, ta sống ngàn năm rồi, từ trước đến nay chưa bao giờ được lựa chọn điều gì, lần này....Ta tin trực giác của mình, cũng tin !"

      Vẻ kiên định chưa bao giờ có lên mặt Lạc, Nguyệt Nhiễm hiểu cho dù nhiều hơn nữa, nàng cũng nghe lọt tai, chân mày cau chặt đến thể chặt hơn nữa, lại như nhớ tới điều gì, thở dài: "Chỉ mong.... đừng có hối hận!"

      Đảo mắt nhìn về phía vết thương người nàng, máu ngừng, nhưng vết thương lại khép lại, mặt biến sắc: "Vết thương của .... trúng ác khí? " Nguyệt Nhiễm kinh hãi, vốn là vết thương của nàng đủ nặng, lại thêm bị ác khí nhập vào cơ thể, làm suy giảm chân nguyên, cứ tiếp tục như vậy...

      "...Con nhóc ngu ngốc này, chỉ vì người mới gặp lần đầu tiên, có đáng ? được, ta đưa trở về Thần sơn, cầu xin Tôn chủ ban 'quy hồn' cho "

      "! Bây giờ chưa về được!" Lạc nhanh chóng bắt lấy tay , liếc mắt nhìn về phía rừng đào "Ta đưa Bạch Trúc đến Thần sơn, ta muốn chờ trở lại!"

      " có thể đợi....nhưng vết thương của thể đợi được!" Nguyệt Nhiễm cắn răng, hận thể tát cho nàng mấy cái "Nhóc con, có biết tình trạng giờ của ? Nếu phải ta đến tìm ......." Nguyệt Nhiễm dám nghĩ thêm nữa, tay phải nắm chặt thành quả đấm: " nếu lần này theo ta trở về, sau này đừng mong ta đến tìm nữa!"

      Nguyện Nhiễm lần này tức đến sắp điên, vết thương của mình Lạc cũng hiểu , quả là rất nặng, nếu làm sao phải dùng đến 'quy hồn' cứu người kia. Thế nhưng nàng lại muốn bỏ lại Bạch Trúc như thế, vất vả mới tìm được người như vậy, nên nàng muốn rời dù chỉ trong chốc lát.

      "Để ta với tiếng được ?" cho biết tiếng cũng tốt, cho biết nàng phải về trước, cho biết rằng nàng chờ đến tìm nàng.

      "....Tùy !" Nguyệt Nhiễm cắn răng phẩy tay áo, tức đến muốn bỏ luôn, lại thấy thân thể của Lạc sắp chịu nổi rồi, lại nhìn được mà đỡ nàng, nên lại càng nghiến răng nghiến lợi.

      === ====== ====== ========

      Lạc chịu đừng cơn đau người, tìm Bạch Trúc, trong lòng vui mừng, Dao Trì trở lại vị trí cũ, thành công rồi sao. Nếu thành công, hẳn là nguyện ý theo nàng trở về?

      Nàng ngốc! Cuộc sống sau này còn rất dài, cũng phải chỉ có ngày. Huống chi mình bị thương, coi như là xin được thuốc của Tôn chủ, nhưng vết thương cũng phải chỉ có mấy ngày có thể đỡ hơn được. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nhận lấy Lục hoa, nàng lại nhịn được cười khúc khích. lòng dạ, lòng tiếp nhận mình. Nàng từ khi có trí nhớ đến nay chưa bao giờ biết thế nào gọi là lòng dạ. Nguyệt Nhiễm mặc dù đối xử tốt với nàng nhưng cũng chỉ là bạn chơi từ đến lớn của nàng, huống chi lại là người của Tôn chủ. đối với nàng có mấy phần lòng, trước mặt Tôn chủ là mấy phần, nàng cũng biết nữa.

      Ở đằng trước có bóng người, thân áo trắng như tuyết, Lạc nhìn qua là có thể nhận ra ngay. Tim lại bắt đầu đập rộn ràng lên rồi! Nàng dừng lại, muốn mở miệng gọi , nhưng lại nghe có người gọi "Tử Hân!"

      Tử Hân? Cái tên này quen! Nàng nhận lầm người rồi sao?

      Lại thấy từ bên kia có người chạy tới, người mặc áo khoác màu xanh, nhìn hơi hen, hình như từng thấy ở tiên hội Dao Trì.

      "Đệ trở về Bạch Mộ mà lại đâu đó?"

      "Đệ phải tìm người!" có vẻ hơi vội, nhăn mày nhìn về phía xa,trong lòng Lạc lại bắt đầu cảm thấy ngọt ngào.

      "Rốt cuộc là ai?"

      " Lạc."

      " Lạc? Vị thần bị vứt bỏ kia?" Nam tử mặc thanh y kinh hãi "Sao đệ lại quen người này?"

      "Đệ bị Ma giới cố ý đánh lạc hướng rời xa Dao Trì, thấy có linh khí chuyển động, thuận đường cứu giúp, mới biết là nàng"

      Động tác của Lạc hơi dừng lại.

      "Là nàng đưa đệ từ mật đạo đến Dao Trì này để cứu mọi người! tại nàng bị thương, về tình về lý đệ tất nhiên phải giúp nàng!"

      "Nghe người này có thân thể của Thần, cũng chẳng có Thần lực! Năng lực kia còn kém hơn cả người ở Tiên giới, cho nên mới gọi là vị thần bị vứt bỏ. Đệ cứu nàng làm gì? Huống chi với năng lực của Thần tộc, tự nhiên đến cứu nàng thôi!"

      "Sư huynh, nàng mặc dù Thần lực cao, nhưng vẫn là người của Thần tộc, lại còn là muội muội của Tôn chủ. Sau này đối phó hai giới ma, nhất định có chỗ dùng. Hai giới lại xâm phạm lần nữa, Bạch Mộ ta cũng thể ngồi nhìn nữa. Lần này chúng có thể dùng Thiên Lăng trận, ngày khác nhất định dùng trận pháp lợi hại hơn. Tu vi tương đương với đệ nơi Tiên giới,cũng chỉ có bốn người, e rằng thể hoàn toàn phòng ngừa dã tâm của Ma giới. Nếu như có được ủng hộ của Tôn chủ, đối với Tiên giới mà cũng phải chuyện xấu!"

      ....... ra.... ra....vẫn là vì Tôn chủ.....

      Hóa ra...đến cuối cùng...cũng chỉ là giấc mộng đẹp mà thôi. Nàng hơi hoảng hốt, chớt nhớ đến chuyện khi còn , rất nhiều người nhiều việc, ban đầu đều khiến nàng vô cùng vui mừng, càng về sau, lại đều trở thành công dã tràng. Nguyệt Nhiễm sai, nàng lúc nào cũng thế, sau mỗi lần...lại vẫn biết khôn ra!

      Ai cũng muốn lừa gạt nàng, lợi dùng nàng!

      Thế nhưng... ràng nhận Lục hoa, ràng nhận lời.

      Nghẹn ngào bước lui về phía sau, nhìn về phía dưới cây đào ở đằng xa kia, bóng dáng màu trắng kia, ánh mắt dịu dàng kia. Nàng muốn xác nhận, có phải nàng ...nhìn lầm rồi, có phải vì bị thương quá nghiêm trọng...cho nên....mới sinh ra ảo tưởng, người ở đằng kia phải là Bạch Trúc

      Bạch Trúc....Tử Hân....

      " biết sư phụ của ta sao! phụ ta là Mộ Tử Hân, Bạch Mộ Tử Hân!"

      Bên tai lại vang lên câu kia của Cố Thiên Phàm....

      A....

      ra... chính là vị Bạch Mộ thượng tiên kia, là sư phụ của Cố Thiên Phàm, Mộ Tử Hân! ra... vốn cần giúp đỡ của mình cũng là thượng tiên rồi. ra... vốn cần phải vào Thần sơn.



      Ờ ờm. Tks ss (em chắc đúng phải hơm?) nhìu nha! Cơ mà cách xưng hô ss đổi thành Ta - ngươi (như Lạc vs Nguyệt Nhiễm, dù sao ông này cũng... ) hay Chàng - ta... vậy có hơi hớm cổ đại hơn, ss nhỉ. http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      Trích dẫn:
      Vickiee: chung là tại đó giờ mình (với cả nhà mình) thích xài cái kiểu Ta ta ngươi ngươi nên...:)) Ôi nhức đầu mấy cái xưng hô, thôi kệ, đọc đỡ nha há há :))
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif

      Chương 10 Nơi Thần sơn vô tình


      Lui thêm vài bước nữa, thân thể của nàng gần như đứng vững, may là có người ở đằng sau đỡ nàng, nàng mới miễn cưỡng bị ngã. Quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nhiễm với vẻ mặt hiểu , nàng lộ ra nụ cười khổ.

      Nguyệt Nhiễm, lại để huynh đoán trúng rồi!

      Khi giải khai kết giới cho nàng, chẳng phải rồi sao! Chỉ là do nàng, hết lần này đến lần khác đều muốn tận mắt nhìn thấy mới tin là .

      "Trở về thôi!" Nguyệt Nhiễm thở dài, phất tay phá giải kết giới che hơi thở của cả hai. biết khát khao của nàng, khát khao có được người lòng đối xử với nàng, tới phút cuối cùng tuyệt đối buông tay. Có lẽ, chỉ có như vậy mới khiến nàng hoàn toàn hết hy vọng.

      "Là ai?" Nam tử áo xanh kia phát có động tĩnh, quay đầu nhìn về phía này, Mộ Tử Hân cũng nhìn qua. Hai người bước về phía này. Lạc lại vẫn trong trạng thái ngây ngốc sững sờ, bên tai chỉ có tiếng ong ong ngừng vang lên, nghe thấy tiếng gì khác.

      Hai người qua khỏi cây đào, thẳng đến phía trước, nhìn thấy Lạc với vẻ mặt tươi cười rực rỡ như hoa mùa xuân nhìn về phía Mộ Tử Hân và Nguyệt Nhiễm bên cạnh với vẻ mặt tối sầm hoàn toàn trái ngược với nàng.

      Nam tử áo xanh bật thốt lên: "Bị vứt bỏ....bị vứt bỏ...." (ảnh định là "vị thần bị vứt bỏ" đấy ạ)

      " Lạc, tên ta là Lạc!" Lạc xen ngang vào lời , trả lời: "Huynh chính vị sư huynh mà Bạch Trúc nhất định phải cứu sao?"

      Nam tử cau mày, biết hai người che dấu hơi thở đứng ở đây bao lâu rồi: "Chưởng môn của Bạch Mộ - Mộ Lãnh Liệt!" Thấy nàng chỉ mỉm cười nhìn Tử Hân, có lẽ là nghe được gì nhiều.

      " ra là Chưởng môn!" Lạc hơi giật mình, cuối cùng biết vì sao nàng nhìn lại thấy quen mắt như thế. Nàng xoay người, cười rực rỡ với người bên cạnh nam tử áo xanh: "Ta uống thuốc, khá hơn nhiều rồi, cho nên mới đến đây xem chút!"

      Nàng như thế, nhưng thân thể vẫn hơi run rẩy, giống như chỉ cần làn gió thổi qua ngã xuống ngay. Mộ Tử Hân lo lắng tiến lên đỡ lấy nàng, chân mày bắt đầu cau chặt: "Vết thương của nàng rất nặng, nên cử động nhiều!"

      " việc gì! Ta chẳng phải có thân thể bất tử của Thần sao!" Lạc cười lanh lảnh, chậm rãi rút canh tay bị nắm lấy ra. Ánh mắt nàng chăm chú nhìn người , phải nhìn mặt như lúc nãy, mà là nhìn nơi thắt lưng của .

      "Tìm gì vậy?" hỏi

      "Ta nghĩ xem....Huynh để Lục hoa ở đâu?"

      "Ta cầm trong tay đây!"

      Lạc cúi đầu nhìn,quả là như thế. "Công tử quý trọng nó như thế, ta vui vẻ" rồi định đưa tay về phía tay , ngờ ngực lại truyền đến từng cơn đau nhức, khiến nàng phải gập người xuống.

      " Lạc!"

      " sao!" Nàng lại né tránh giúp đỡ của , lui về phía sau dựa vào Nguyệt Nhiễm. Nguyệt Nhiễm nhướng mày, sắc mặt căng thẳng, thấy nàng ngừng thở gấp, thở dài tiếng, cuối cùng cũng đỡ lấy nàng.

      "Đây chỉ là bệnh cũ, phải vì vết thương ban nãy, lát nữa tốt thôi!" Lạc nhếch miệng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Đè chặt lồng ngực, nàng cắn cắn môi, nhìn về phía tay .

      Cố gắng kéo tay của qua, trong lòng bàn tay ấy là Lục hoa của nàng. Vươn tay về phía Lục hoa còn mang hơi ấm kia, nàng muốn cầm lên nhưng lại cảm giác được tay hơi động đậy, giống như muốn giữ lại, nhưng cuối cùng vẫn để mặc nàng lấy .

      "Vì sao phải lấy lại?" hỏi.

      Lạc chăm chú nhìn Lục hoa trở lại trong tay mình, hoa được tầng băng lạnh bao lấy, cánh hoa màu trắng thuần khiết như tuyết, chỉ có chút màu đỏ trong nhụy hoa, tinh khiết mà vẫn mê hoặc lòng người. Đó là máu của Thần, giữ cho hoa bao giờ héo úa.

      Nàng lại nở nụ cười rực rỡ đến lóa mắt: "Hoa này ở bên cạnh ta hơn ngàn năm, lâu đến mức ta cũng nhớ mình trích máu mà ngưng tụ thành nó như thế nào nữa. Có lẽ hơi cũ kĩ rồi. Để ta trở lại Thần sơn, hái đóa hoa khác...để tặng công tử"

      Mộ Tử Hân biến sắc, trong lòng hơi siết chặt lại, nghe ra giọng của nàng có gì đó đúng: " phải về Thần sơn sao?"

      "Ừ!" Nàng gật đầu "Ta ra ngoài hơn nửa ngày rồi, phải trở về thôi!"

      ".... cần ta...đưa về...sao?"

      Nàng lại cười "Tiên giới bị kiếp nạn lần này, nhất định là bị tổn thương nguyên khí rất nặng nề, chắc phải tốn nhiều năm để hồi phục, Lạc dám làm phiền Thượng tiên!"

      Thượng tiên? Nàng quả nhiên nghe thấy "....Lần này....cũng nhờ có .... biết phải tạ ơn thế nào...."

      "Có thể cầu xin Thượng tiên chuyện được ?" Lạc đột nhiên xen ngang lời !

      Thấy gật đầu liền tiếp: "Ta nghe Bách Hoa Hoa Linh vì muốn thành tiên, bị Ngọc đế trách phạt, nhưng Hoa Linh tính tình hiền lành, vốn phải hạng người đại gian đại ác, mong Thượng tiên cầu tình giúp."

      Tử Hân nghĩ nghĩ, quả là có chuyện này "Chuyện này ta cũng có biết chút, cho dù , ta cũng với Ngọc đế!"

      "Vậy Lạc phải tạ ơn Thượng tiên rồi!" Nàng cúi người muốn hành lễ, lại làm động đến vết thương, ho khan ngừng. Thấy Mộ Tử Hân định tiến lên, nàng nhanh chóng lui về phía sau, dựa vào người Nguyệt Nhiễm: "Hoa Linh này....cũng có quen biết với ta, như vậy....Thần giới và Tiên giới coi như ai nợ ai!"

      Chân mày Mộ Tử Hân nhíu lại càng chặt.

      biết là do vừa chạm phải vết thương ở ngực, hay là dó vết thương người quá đau đớn, Lạc ho đến thể dừng được, cả người gần như dựa người Nguyệt Nhiễm.

      "Còn...khụ khụ...còn chuyện!" Lạc cố gắng chịu đựng cơn đaum nhìn về phía người mặc áo trắng như tuyết trước mặt: " biết....Bạch Trúc, là tên của Thượng tiên, hay chỉ là tên tùy tiện đặt ra?"

      "....Ta trước khi tu tiên vốn tên là Bạch Trúc, sau khi vào Bạch Mộ được sư phụ ban tên là Tử Hân!"

      " ra là vậy...." Lạc lại cười, ít nhất....ít nhất cũng có chút gì đó là ! Nàng nên cầu quá xa vời đúng ?

      "Như vậy....tạm biệt!" Lạc dùng hết sức lực cuối cùng, chân mềm nhũn, đứng nổi nữa.

      "Nhóc con!" Nguyệt Nhiễm mặt mày căng thẳng, phất tay xuất kiếm ra, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn hai người kia cái, rồi cưỡi kiếm bay .

      "Tử Hân...." Mộ Lãnh Liệt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của người bên cạnh, đoán được Mộ Tử Hân nghĩ gì, giọng mở miệng.

      Mộ Tử Hân vẫn nhìn về phía mà hai người kia vừa biến mất, giữa trung là những đóa hồng liên lơ lửng, kiều diễm vô cùng.

      "Sư huynh! Đệ lòng vì chúng sinh, lòng vì Tiên giới, lòng vì Bạch Mộ, đến cuối cùng là đúng, hay là sai?"

      "Hả?" Mộ Lãnh Liệt hiểu, kinh ngạc nhìn ,thấy trong mắt xuất lưỡng lự trước nay chưa bao giờ thấy.

      Thế nhưng lại muốn đến vấn đề này nữa, khẽ nhắm mắt, hít sâu, khi mở mắt ra lần nữa, thanh tỉnh như trước.

      "Trở về thôi! Thiên Phàm còn ở trong!"

      === ====== ====== ====== =========

      Thần sơn. Trái tim của Bắc Hải.

      Ban đêm, vạn vật đều trở nên yên lặng, chỉ nơi đây là đèn đuốc sáng choang. đại điện, có rất nhiều người đứng, tầm hơn mấy chục người, ai ai cũng tiên phong đạo cốt*. Vốn nên là nơi náo nhiệt, lúc này lại bị yên tĩnh đến đáng sợ bao phủ. Tất cả chỉ vì nữ tử ngồi thượng vị kia.
      (*tiên phong đạo cốt: có cốt cách thần tiên)

      ràng người mặc bộ y phục màu đỏ nhiệt tình như lửa, nhưng vị nữ tử kia lại phát ra lãnh ý kinh người. Đôi mắt kia như được ngâm trong băng tuyết, lạnh lùng nhìn mấy người trong sảnh.

      Lạc toàn thân đẫm máu, thiếu giúp đỡ của Nguyệt Nhiễm, chỉ có thể nằm rạp mặt đất. Nàng cố gằng chống thân thể, ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi ở chủ vị, gương mặt hề có tí biến đổi nào kia.

      "Tôn chủ....... Lạc... về!"

      Nghiên Tịch đáp, trong mắt thậm chí hề có bóng dáng của nàng, chỉ ngồi như thế nơi chủ vị. Phúc thúc đứng bên cạnh, nhíu mày.

      "Nhị chủ, cả ngày nay người đâu vậy?" Trong giọng ràng mang theo trách cứ.

      Lạc nhìn Phúc thúc, rồi quay đầu nhìn bốn phía, đại sảnh có vài chục người, đều là những người vẫn thường theo Tôn chủ. Có số người phải theo lệnh Tôn chủ ra ngoài làm việc, cho nên hơn phân nửa thời gian đều ở bên ngoài, hiếm khi nào tề tựu đông đủ.

      Lạc may mắn, có thể đồng thời thấy bọn họ tề tụ tại đây.

      Mắt hơi sưng, nàng đưa tay xóa , nghĩ là có thể bôi được nước mắt hay cái gì đó, lại chỉ thấy vết máu khô khốc trong lòng bàn tay. Nàng quên mất, Thần làm gì có nước mắt.

      "Tôn chủ, Lạc sai lầm rồi, nên tự tiện rời khỏi Thần sơn, đến Dao Trì, bị cuốn vào cuộc giết chóc của hai giới Ma - Tiên, rơi vào Bích Lạc, khiến cho khí tà xâm nhập vào cơ thể, lại càng may chạm vào Thiên Lăng trận, tính mạng trong sớm tối*. Vốn tất cả đều là do muội tự làm tự chịu, nhưng Lạc đạo hạnh thấp kém, thể chịu được trọng thương như thế, mong rằng Tôn chủ niệm tình tỷ muội, ban cho muội "quy hồn" để vượt qua kiếp này!" Giọng của nàng nhún nhường, lộ ra vẻ sợ chết.
      ( *tính mạng trong sớm tối: còn sống được bao lâu nữa)

      Mọi người xung quanh đều nhíu mày, vẻ mặt vẫn tỏ vẻ khinh miệt.

      Nử tử nơi thượng vị, vẻ mặt vẫn trang nhã, đáp lời nào, giống như hề nghe được lời cầu khẩn của nàng.

      Mặc dù là đoán trước được, trong lòng Lạc vẫn nhịn được cảm thấy đau đớn, dám ngẩng đầu nhìn mặt người kia. Khuôn mặt có vài phần tương tự với mình, lại càng xa lạ hơn bất kì kẻ nào khác.

      Trải qua khoảng thời gian lâu như cả thế kỉ, giọng lạnh nhạt mới truyền đến: "Quy hồn....chỉ có !" Trong giọng có tí độ ấm nào.

      Trong lòng Lạc hơi nghẹn lại, vết thương có vẻ trở nặng rồi. Nàng bò mặt đất, ôm đầu: " Lạc biết....Quy hồn rất trân quý, cả Thần sơn này cũng chỉ có , nếu như bị muội dùng, quả rất...lãng phí. Nhưng thế nào, muội cũng là người của Thần tộc. Hôm nay Thần tộc chỉ còn lại hai người chúng ta, mong rằng Tôn chủ...nể tình huyết mạch của tộc ta....cứu...cứu Lạc mạng" Lạc cố gắng đè thấp thân thể của mình, mặc dù tư thế của nàng thấp lắm rồi.

      Người thượng vị, vẫn mở miệng, chỉ hơi nghiêng đầu...., giống như ngay cả việc nhìn nàng cái cũng thể chịu được. gương mặt tuyệt mĩ vẫn là tầng băng giá.

      "Nhị chủ hóa ra còn biết tác dụng của "quy hồn" sao!" Người vẫn là Phúc thúc "Đây là thánh dược do Thượng cổ Thần tộc truyền lại, chỉ có viên, là dùng cho ngày Ma Thần lại xuất , nếu như có biến cố, có thể dùng thuốc này thay đổi càn khôn. Chuyện này liên quan đến chúng sinh nơi Lục giới, sao có thể lãng phí vào lúc này!"

      Là lãng phí sao? Để nàng dùng, quả là rất lãng phí!

      " Lạc biết tầm quan trọng của thuốc này! Chỉ là muốn mượn dùng chút. Nếu sau này Ma Thần thực xuất , Lạc nguyện ý dùng thân thể chế thuốc, tái tạo "quy hồn""

      " được!" Phúc thúc phản đối "Dùng thân chế thuốc, chưa nghe qua bao giờ. Ai có thể đảm bảo là nhất định có thể luyện lại? Cho dù có thể, sao có thể đảm bảo được dược tính...." giống như đột nhiên nhớ đến điều gì, quay đầu nhìn về phía Nghiên Tịch nơi chủ vị, thêm nữa.

      ra là, sợ nàng lấy mạng luyện thuốc, làm mất dược tính vốn có! Lạc cố gắng tươi cười, trong lòng lại tràn ngập mùi vị kì lạ, có mùi máu tanh, còn có loại chua chát biết tên. Theo thói quen muốn đưa tay lấy viên kẹo ngọt trong túi, lại phát mình đủ sức.

      cũng phải, mạng của nàng, làm sao xứng để được dùng "quy hồn'' trân quý như thế.

      " Lạc.... hiểu !"

      Chương 11: Dùng thân thử thuốc*

      (*Nguyên văn “Thần thân thí dược”: Ý dùng thân thể của Thần để thử thuốc)


      Lạc cố chấp bò dậy từ mặt đất, vết thương người sắp chống đỡ nổi, tùy lúc đều có thể ngã xuống. Thế nhưng nàng vẫn mạnh mẽ hít sâu, đứng thẳng lưng. Kết cục này phải nàng sớm biết rồi sao? Vì sao trong lòng còn mong chờ chút may mắn, chỉ mong người thượng vị kia, có thể cho nàng ánh mắt thương hại thôi hi vọng xa vời lắm rồi.

      "Tạ ơn Tôn chủ, Lạc nên đến quấy rầy lúc đêm khuya, xin cáo lui!"

      Thân thể vững, giống như sắp ngã, nàng lại vẫn cố gắng ra lệnh mình đứng vững lại, chỉ cần tới cửa thôi, chỉ cần kiên trì tới cửa, nơi này ai có thể giúp nàng, mà người có thể giúp nàng, lại muốn giúp nàng.

      "Khoan !" Giọng lạnh như băng từ đằng sau vang lên, như cầu vồng phá vỡ mây đen, để lại từng tiếng vọng lại trong đại điện. Lạc kinh ngạc quay đầu lại, chống lại đôi mắt vẫn lạnh như băng kia. Trong nháy mắt, nàng cứ ngỡ mình nghe lầm.

      "Tôn chủ!" Phúc thúc cũng giật mình, xoay người hỏi, lại bị ánh mắt của Tôn chủ ngăn lại.

      Nghiên Tịch nhìn về phía bóng dáng kia, tính mạng như chỉ mành treo chuông nhưng vẫn quật cường đứng thẳng người, trong mắt lên tia gì đó, nhưng ngay lập tức lại khôi phục lạnh như băng: "Quy hồn tất nhiên thể cho ngươi, nhưng...." Nàng giơ tay ném ra vật, chậm rãi bay về phía Lạc, dừng ở nơi cách nàng khoảng bước ngăn trong trung. Đó là viên thuốc màu đen: "Đây là Vân Tịch, có thể tạm giữ được tính mạng của ngươi, kẻo ngươi lại Thần tộc ta vô tình."

      Lời nàng kia vừa thốt ra, mọi người đều kinh ngạc đứng yên tại chỗ, rối rít nhìn về phía nàng.

      Nguyệt Nhiễm vẫn đứng bên cạnh gì, cũng trắng xanh cả mặt, tiến lên bước ôm quyền : "Tôn chủ, quy hồn ban cho cũng sao, nhưng Vân Tịch này....Dù nó có công năng chữa thương, nhưng lại chứa kịch độc, trăm ngàn lần thể để Nhị chủ dùng!"

      "Nàng là người của Thần tộc ta, nếu như ngay cả trình độ này cũng chịu được, coi như uổng phí thân thể của Thần! Huống chi...." Nghiêng Tịch hơi híp mắt, nhìn về phía Nguyệt Nhiễm vẻ mặt cấp bách, ngược lại lạnh lùng : "Bổn tôn làm việc khi nào đến lượt ngươi xen mồm?"

      "Ngài...." Nguyệt Nhiễm tiến lên bước cố gắng muốn gì, lại bị Lạc xen ngang.

      " Lạc tạ ơn Tôn chủ!" Cầm lấy viên thuốc trước mặt, nghĩ ngợi lập tức nhét vào miệng, cúi người hành lễ tạ ơn.

      Sắc mặt Nghiên Tịch lúc này mới bình thường trở lại,chỉ là ánh mắt nhìn Lạc lại thêm vài phần khinh miệt và xem thường. Cũng muốn lưu lại, phất tay áo xoay người, bóng dáng màu đỏ kia biến mất đại điện.

      Chủ tử , mọi người cũng lần lượt tản , lát sau trong đại điện chỉ còn lại hai người là Lạc và Nguyệt Nhiễm. Hai chân mềm nhũn, nàng thể cố gắng nữa, Nguyệt Nhiễm thuận thế đỡ lấy nàng.

      "Nhóc con!" Nguyệt Nhiễm khẽ cắn răng, vẻ mặt gấp gáp lẫn căm phẫn: "Sao lại nuốt viên thuốc này, biết mình...."

      "Vào phòng!" Lạc giọng đáp, hơi thở mỏng manh như tơ nhệnh, nhưng vẫn nặn ra nụ cười: "Yên tâm, ta ....chết được!"

      "Nhóc con!"

      xong, người ngất .

      === ====== ====== ====

      Đêm xuống.

      Lạc từ trong đau đớn tỉnh lại, đưa tay ép chặt lồng ngực, nhưng dù có ép chặt đến mức nào nữa, nơi đó vẫn chất chứa thống khổ như bị lửa thiêu. Toàn thân dưới như có nơi nào thuộc về mình, giống như bị xẻo từng miếng từng miếng thịt. Mặc dù biết Vân Tịch chắc chắn có tác dụng phụ, lại ngờ được nó lại phát tác mãnh liệt như thế.

      sao, sao cả, nàng tốt thôi, nàng uống thuốc rồi phải sao? Nỗi đau như thế này, nàng vẫn có thể nhịn được, có thể chống đỡ được! Nàng phải sống, phải sống!

      Buồn cười ? Người như nàng vậy, vốn có lí do gì để tồn tại, nhưng nàng vẫn muốn sống. Mặc dù biết sống chết của mình chẳng ai quan tâm, mặc dù biết có sống cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng nàng vẫn muốn sống, quan tâm gì khác mà chỉ muốn sống sót thôi.

      Nàng sống mấy ngàn năm nhưng vẫn chưa chán đâu! Nhưng hết người này đến người khác lại chán ghét nàng. Như người ở Thần sơn, như người khắp Lục giới, như....chính tỷ tỷ thân sinh của nàng.

      Lúc rảnh rỗi, nàng luôn nhìn qua Thủy kính để nhìn lén nhân gian muôn màu, muốn nhìn chút xem cái gì gọi là tình cảm chốn trần gian, có phải cũng giống như nàng hay . Càng nhìn nhiều, nàng càng cảm thấy chữ "tình" này xa đến thể với tới, có lúc nàng chỉ ước mình chỉ là người phàm, còn tốt hơn cuộc sống nơi Thần sơn này, cuộc sống dài vô tận có điểm dừng.

      Đau đớn vẫn cứ tăng lên, Lạc đau đến tê dại, chỉ còn lại chút lý trí khiến nàng tự nhắc nhở mình, cố gắng lên, cố gắng lên, nhất định phải sống.

      biết ý nghĩ này từ đâu mà có nhưng nó trở thành lí do khiến Lạc chịu được mọi đau đớn này, đôi khi có lí do nào cũng là loại lí do.

      "Tôn chủ!" Ngoài cửa có giọng cung kính vang lên.

      "Vào !" Nữ tử áo đỏ bên trong phòng xoay người lại, thuận tay che hình ảnh Thủy kính phía sau, mắt nhìn về phía lão giả tiến vào: "Chuyện gì?"

      Người vào chính là Phúc thúc, lão cung kính khom người hành lễ: "Tôn chủ, lão hủ* có chuyện ?"
      (*lão hủ : đại loại là cách xưng hô với bề của những người lớn tuổi)

      Nghiên Tịch ngồi xuống chính vị, nhanh chậm : " !"

      "Tôn chủ muốn đem 'Quy hồn' cho Nhị chủ, cần gì lại phải ban thưởng Vân Tịch?"

      "Ý của lão là, ta niệm tình tỷ muội, quan tâm đến sống chết của nàng ?" Hai mắt nàng híp lại

      "Thuộc hạ dám!"

      " tệ, ta cũng chẳng quan tâm nàng có phải muội muội của ta hay !" ngờ Nghiên Tịch lại hào phòng thừa nhận: "Ta ban thưởng 'Quy hồn' cho nàng, đó là để trừng phạt nàng đợi lệnh mình đến Dao Trì. Nàng sở dĩ bị thương thành như vậy, đó cũng là do nàng gieo gió gặt bão, chẳng thể trách ai."

      "Vậy vì sao...." Phúc thúc càng thêm nghi ngờ.

      "Vân Tịch?" Nghiên Tịch hỏi ngược lại, nhìn thấy đối phương gật đầu cam chịu, chậm rãi nở nụ cười, nhưng vẫn có chút độ ấm nào: "Vân Tịch là cái gì, lão chắc còn hơn ta, đó là tiền thân của 'Quy hồn'. Thần tộc ta nhiều lần muốn tái tạo 'Quy hồn', nhưng vẫn tài nào thành công, Vân Tịch là thành phẩm thất bại, công hiệu hơi tệ, còn có tác dụng phụ. Có làm chết người hay , ai biết được. Nếu có hiệu quả thân thể của Thần, trình độ chế tác có thể tăng thêm bậc. Ta để nàng dùng nó, cũng là muốn cho nàng cơ hội!"

      Vân Tịch.....là thuốc thử nghiệm!

      Phúc thúc trừng to mắt, mặc dù lão sớm nghĩ tới, lại vẫn bị lời của Tôn chủ dọa muốn nhảy dựng...., quả rất hợp tình hợp lý, nhưng cũng ....tàn nhẫn!

      Dừng lúc, hai tay ôm quyền: "Tôn chủ thưởng phạt phân minh, quả là phúc của Lục giới, thuộc hạ hiểu! Thuộc hạ xin cáo lui!" Thấy Nghiên Tịch gật đầu, lúc này mới lui khỏi cửa.

      Nghiên Tịch nhìn bóng dáng lão biến mất ở ngoài cửa, mặt lạnh như băng, chân mày khẽ nhăn, quay đầu nhìn về phía Thủy kính, lẩm bẩm: "Diêm Phúc...sao?"

      Sáng sớm đầy sương, Nguyệt Nhiễm thân áo xanh đứng trước cửa. Mày rậm khẽ nhíu nhìn cửa phòng sơn đỏ lúc lâu. giống như đứng yên lâu, y phục cần dính vài giọt sương. lúc lâu, đưa tay ra, rồi lại hạ xuống, nhàng đập vào cửa.

      nghe thấy bất cứ thanh nào, trong lòng như chìm xuống, lại gõ mạnh hơn chút, mặt cũng có thêm vẻ gấp gáp.

      "Nhóc con, nhóc con, trả lời ta xem! Nhóc con...."

      "Nguyệt Nhiễm? Huynh tìm ta?" ngờ, giọng đáp lại lại vang lên từ đằng sau.

      Nguyệt Nhiễm chợt xoay người, nhìn về phía người đằng sau. Vẫn là áo màu xám trắng, đầu nho , nhìn về phía mình. Sắc mặt biết có phải bị khí sáng sớm làm đông lạnh hay mà trông tái nhợt, sau bóng sương mờ nhạt, cứ như chỉ lát sau biến mất.

      Nguyệt Nhiễm nhìn chăm chú, giống như cách mấy đời, mang bộ dáng vì phản ứng kịp mà dại ra.

      Lạc theo thói quen nhếch môi cười, nhưng nét cười đến đáy mắt,sắc mặt vẫn tái nhợt: "Sớm như vậy, có chuyện gì sao?"

      Nguyệt Nhiễm ngây ngốc mốt lát, lúc này mới nhớ tới nguyên nhân, thu hồi vẻ mặt ngu ngơ lại: "Ta....ta đến thăm....ta đến thăm !"

      Ánh mắt như có như hơi né tránh, đáy lòng Lạc xẹt qua chút khổ sở, mặt vẫn hề tỏ vẻ gì: "Huynh sợ ta...cứ vậy mà chết ?"

      " nhảm!" Nguyệt Nhiễm chau mày kiếm, nhất thời nổi nóng: " sao có thể chết được!"

      Lạc nhàng cười, hùa theo : "Đúng vậy! Ta chết..." Chậm rãi giơ tay lên, nhìn chăm chú vào đóa Lục hoa trong suốt trong tay. Giống như bị mê hoặc, nhìn chớp mắt.

      Nguyệt Nhiễm lúc này mới thấy , tay nàng là Lục hoa, dường như mới được hái xuống, ống tay áo nàng bị ướt phân nửa, trong lòng lại càng nóng nảy: " sao, phải nghỉ ngơi, sao sáng sớm chạy lung tung?"

      Lạc để ý cười cười, vẫn nhìn đóa hoa trong tay, giọng nhàn nhạt tức giận chút nào: "Ta chỉ là đột nhiên....muốn hái....muốn hái....đóa hoa này!"

      "Hoa này lúc nào hái mà chẳng được! Cần gì phải là bây giờ!" Nguyệt Nhiễm cau mày, về phía nàng: "Theo ta trở về phòng nằm, vết thương của phải tịnh dưỡng thêm mấy ngày!"

      đưa tay định nắm lấy tay nàng, nàng lại đột nhiên giống như bị sợ hãi, mạnh mẽ lui bước, tránh được tay . tay run lên, hoa rơi xuống, chạm vào quần áo , trong nháy mắt hóa trở lại thành nước, làm ướt phân nửa.Lục hoa nhiễm phàm trần, chỉ có thần mới có thể chạm vào.

      Tay Nguyệt Nhiễm cứ lúng túng dừng ở giữa trung, vẫn thể bình tĩnh trở lại.

      "Ta.... sao rồi!" Lạc có chút áy náy với phản ứng tự nhiên của mình, ràng người ta chỉ có ý tốt, mình lại....Aizz!


      Nhìn vết nước áo "Huynh cũng biết, ta chỉ cần chịu đựng qua đêm thôi, còn gì nguy hiểm đến tính mạng nữa! giờ chỉ là thân thể có sức lực, việc gì phải lo!"

      Nguyệt Nhiễm trả lời, tay giương trung lúc lâu, mới chậm rãi thu hồi lại, gắt gao nắm chặt.

      "Nguyệt Nhiễm, huynh cần lo cho ta, giờ ta chỉ cần ra ngoài hít thở chút linh khí của đất trời càng khỏe khoắn hơn nằm ở trong phòng nhiều!" Nàng chậm rãi cười, cố gắng giảm bớt khí lúng túng giữa hai người, nhưng dường như có tác dụng gì.

      Ngược lại, nàng càng , chân mày Nguyệt Nhiễm lại càng cau chặt.

      Lạc thở dài,cúi đầu lục lọi túi kẹo ngọt bên người, giống như chỉ cần làm thế khiến khổ sở trong lòng vơi : "Khí tà trong thân thể ta tiêu hết, vết thương cũng khỏi hẳn rồi! Ngoài việc thân thể có sức lực, có việc gì khác! Huynh cứ báo cáo với Tôn chủ là được!"

      Nguyệt Nhiễm ngẩng phắt đầu nhìn nàng, đôi môi giật giật nhưng lên tiếng, chỉ là mặt trở nên hổ thẹn.

      cũng có tội tình gì, cho dù , nàng cũng hiểu mục đích mà mới sáng sớm đến tìm nàng. Nếu là mệnh lệnh của Tôn chủ, nàng sao lại phối hợp, Vân Tịch này chưa từng có người Thần tộc nào thử qua, Tôn chủ muốn biết hiệu quả ra sao, cũng rất bình thường. Về phần sai ai đến xem, nàng cần biết, , chút cũng ! Cho dù là...Nguyệt Nhiễm.

      "Nguyệt Nhiễm, huynh có mang bùa di chuyển ?" Lạc hỏi "Ta có nơi cần , huynh cũng biết, hồ lô tử ngọc của ta hỏng rồi!"

      Nguyệt Nhiễm nghe vậy, im lặng lát, móc ra hai lá bùa màu đỏ.

      Lạc mỉm cười nhận lấy: " cái thôi, trả lại huynh cái, cám ơn!"

      Tay Nguyệt Nhiễm lại run lên, nàng ....cảm ơn !

      "Ta vội , tạm biệt nhé!" Lạc gật đầu, xoay người về phía hậu viện. Chân có vẻ gấp gáp giống như rất vội vã muốn đến đến nơi kia.

      " Lạc!" Nguyệt Nhiễm vẫn nhịn được mở miệng, nắm quả đấm chặt: "... trách ta sao?"

      Bước chân Lạc dừng lại, cứng đờ tại chỗ, lúc sau, nhanh chóng quay đầu lại, mặt nở nụ cười tươi như hoa mùa xuân: "Nguyệt Nhiễm mơ gì đó, ta sao lại trách huynh" Chuyện như vậy, nàng sớm quen rồi "Ta phải rồi, gặp lại sau!" xong, nàng vào sân bên cạnh, còn thấy bóng dáng

      Trong viện chỉ còn lại mình Nguyệt Nhiễm đứng đó, nhìn vết nước áo, nhìn chằm chằm lúc lâu.

      "Ta thà rằng.... trách ta!"

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Hoa Linh của Hoa Nhan

      ra khỏi Thần sơn, Lạc Hoa Nhan sơn, nàng cũng biết mình quen Bách hoa Hoa Linh lúc nào, chỉ nhớ khi lần đầu tiên gặp gỡ, Hoa Linh luôn mang vẻ thờ ơ chẳng để ý đến ai.

      Ngọc Đế phạt Hoa Linh đến nhân gian để tu đủ ngàn vạn công đức nhằm bồi thường lại ngàn năm tu vi cho Rết tinh, đồng thời cũng rút lại lời bắt nàng hồn bay phách tán kia. Xem ra Mộ Tử Hân cũng làm trái lời hứa, thay Hoa Linh vài lời.
      (Hoa Linh này là cái bạn chịu thành tiên, còn giết Rết tinh ngàn năm - được nhắc tới ở chương 4 )

      Nàng lấy việc dẫn chàng vào Bích Lạc cứu người, để đổi lấy đường sống cho Hoa Linh, cũng coi như là hợp tình hợp lý. Từ đây, hai giới Tiên - Thần chẳng còn thiếu thốn gì nhau, mà giữa nàng và Mộ Tử Hân, cũng chẳng còn nợ nần gì.

      Chẳng qua là Hoa Linh lại cảm thấy đây là chuyện lớn lao gì, mãi cho đến lúc rời khỏi Hoa Nhan sơn, điều duy nhất mà nàng ấy nhắc tới vẫn là chuyện ở nhân gian có thức ăn hay ?

      Nàng ấy xem ăn uống như mạng sống, ngoài món ngon khắp thiên hạ, thứ gì khác có thể xen vào mắt nàng. Ngay cả Mặc Hề luôn theo bên cạnh nàng ấy cũng thế, trong mắt nàng ấy, cũng chỉ là đầu bếp của nàng mà thôi.

      Hoa vô tâm, biết là gì. Lạc hiểu, Mặc Hề lại càng ràng hơn. Chẳng qua lại tình nguyện chờ, cho dù chờ đợi ngàn vạn năm, vẫn cứ tiếp tục chờ. từ lúc có trí nhớ đến nay, vẫn ở luôn ở bên cạnh Hoa Linh, chưa bao giờ rời khỏi nàng hơn nửa bước, trong mắt Hoa Linh, là đầu bếp cũng tốt, là thứ gì khác cũng tốt, cũng có gì khác biệt. chỉ luôn mong cứ mãi được như vậy.

      cứ tiếp tục như thế, có kết quả hay Lạc biết, Mặc Hề cũng biết, nhưng những chuyện này quan trọng, quan trọng là....có người tình nguyện chờ, cũng có người đáng cho chờ.

      Trước khi bọn họ , Mặc Hề vẫn cứ chăm chú thu dọn đồ đạc, luôn bận rộn trong phòng bếp. Vừa thu dọn vừa nghe Lạc chuyện ầm ĩ, rảnh rỗi chút nào. Còn Hoa Linh, mặc dù ngồi cạnh Lạc, nhưng lại vô cùng kiệm lời. Thỉnh thoảng lại tiếp lời chút, nhưng lại đầu ra đầu, đuôi ra đuôi gì cả. Lạc hiển nhiên quen với việc này.

      Cho đến lúc mặt trời lặn, Mặc Hề xách ra hai bao to kẹo ngọt, trút hết vào túi của nàng. Cho dù là túi càn khôn* cũng bị nhét đến tràn ra ngoài. , những năm qua, kẹo ngọt của nàng đều là do cho. Bây giờ bọn họ phải , nên phải chuẩn bị nhiều chút.
      (*túi càn khôn: túi có thể chứa vô số vật)

      Lạc từ chối, chỉ là yên lặng nhón lấy viên bỏ vào miệng. Vẫn giống như mọi ngày, chẳng nếm được mùi vị gì cả.

      Hoa Linh và Mặc Hề chuẩn bị , Lạc đứng trong bụi hoa, nhìn hai người cưỡi mây rời . Bóng dáng của hai người, được ánh chiều tà kéo đến dài dài, dính liền vào nhau. giống như mãi mãi cũng hề cách xa. Lạc trong lòng chợt hiểu tâm trạng của Mặc Hề.

      Kết quả, cũng chẳng cần kết quả gì cả. Chỉ cần lúc này bọn họ ở bên nhau, lại vẫn cứ mãi được như thế, như vậy, có kết quả hay cũng đâu có gì khác biệt.

      Ai Mặc Hề may mắn, Lạc cảm thấy là người may mắn nhất. Ít nhất tìm được người xứng đáng cho chờ đợi. Mà nàng, ngay cả tư cách chờ đợi cũng có.

      Đáy lòng lại dâng lên cảm giác lạ thường, nàng cuống quýt xoay người lấy viên kẹo ngọt trong túi nhét vào miệng, cũng nhìn hai người xa kia nữa, nàng bước nhanh về phía trận pháp dùng để di chuyển dưới chân núi Hoa Nhan.

      Giẫm phải những bông hoa tươi rơi đầy đất, nhịn được phải dừng bước, nhìn nơi núi đồi đầy hoa mà ngây ngẩn cả người. Hoa Nhan sơn này, thiếu linh khí của Hoa Linh, e là.... chẳng còn đóa hoa nào có thể nở mãi tàn nữa!

      Nàng và Hoa Linh cũng tính là quen bết, cùng lắm chỉ được xem là thỉnh thoảng thấy nhau. Cũng vì tính tình lười nhác này của Hoa Linh mà mỗi lần gặp mặt, lúc nào cũng có chuyện. Nhưng trong lúc vô tình, nàng cũng thích nơi này. Cũng bởi Hoa Linh vô tâm, cho nên nàng quả thực chân hơn rất nhiều kẻ khác, từ người nàng ấy, hề thấy bất cứ giả tạo nào. Mặc dù lời ra có khi làm tổn thương người khác, nhưng đó lại chính là tính cách mà Lạc vô cùng thích.

      Lưu luyến nhìn chung quanh lần nữa, có lẽ đây là lần cuối nàng đến nơi này.

      Nàng vừa , vừa nhìn những đóa hoa nở ngọn núi này lần nữa. Chưa đến trận pháp, nàng nhìn thấy từ xa có người khom người, thấy mặt. Chẳng qua là áo bào màu xám tro kia lại lộ ra quen thuộc đến ngờ, tay lại giống như cầm thứ gì đó, về phía núi bên kia.

      Lạc nhíu mày nhè , giống như sắp nhớ ra điều gì, lại lập tức nhớ ra nổi nữa. Lắc đầu, nàng quyết định bỏ qua, đến trận pháp, lấy ra bùa di chuyển, trở về Thần sơn.

      Thấy người còn đứng yên trong viện, nàng hơi sững sờ. Theo thói quen lui lại bước, lúc sau mới chậm chạp bật cười: "Nguyệt Nhiễm, huynh còn ở đây sao?"

      Nguyệt Nhiễm nhăn mày, vẻ mặt phức tạp, nhìn nụ cười của Lạc, khóe miệng động đậy lúc lâu, mới thốt ra câu: "... đâu vậy?"

      "Chỉ là chuyến đến Hoa Nhan sơn, xin chút kẹo ngọt mà thôi!" Lạc quơ quơ chiếc túi phình to trong tay, cười đến hoàn mỹ vô cùng: "Lần này ta xin nhiều, chắc đủ để ăn trong khoảng thời gian dài!"

      Nguyệt Nhiễm , chẳng qua là chân mày lại nhăn càng chặt hơn. Đôi mắt cũng chớp lấy cái.

      Thấy vậy Lạc tự chủ lui thêm bước, cười rực rỡ: "Ta về phòng trước!" Vừa vừa xoay người về phía hậu viện.

      "Nhóc con!" Nguyệt Nhiễm vẫn nhịn được gọi nàng lại.

      Lạc dừng bước, đứng tại chỗ, nhưng hề quay đầu lại.

      "Nhóc con! Ngày đó..." Nguyệt Nhiễm cau mày chặt, ngừng hồi lâu, mới : " biết đó....loại trường hợp này, ta hẳn là nên giúp....Ta phải muốn cầu xin giúp ....chỉ là.... đừng để ý, ta...."

      Lạc khẽ cắn răng, hít sâu vào, quay người lại vẫn là nụ cười rực rỡ vô cùng: "Nguyệt Nhiễm, huynh gì vậy? Ta sao lại phải để bụng? Tính tình của Nghiên Tịch, ta và huynh đều , huynh là người dưới trướng của tỷ ấy,trong trường hợp đó dĩ nhiên là thể mở miệng"

      Nguyệt Nhiễm sửng sốt, ngẩng mạnh đầu lên: ".... trách ta?"

      "Dĩ nhiên rồi!" Lạc lại cười, khóe miệng lại cứng đờ đến mức giống như còn là của mình nữa, nghịch ngợm lè lưỡi: "Chúng ta là quan hệ gì chứ!"

      "Cũng...phải!" Nguyệt Nhiễm lúc này mới thở phào, thoải mái cười.

      "Ta về phòng trước, huynh rất đúng, vết thương kia dễ lành lại đâu!" Lạc trêu ghẹo cười cười.

      "Ừ! mau về phòng nghỉ !" lo lắng mặt Nguyệt Nhiễm còn, thở dài, giống như là vừa buông xuống thứ gì, sau đó xoay người về hướng khác.

      Lạc tất nhiên dừng lại, từng bước từng bước trở về phòng, tay lại hề nhàn rỗi. Nhét vào miệng hết viên kẹo này đến viên kẹo khác, nhét cho đến khi miệng cũng phình ra, nhưng vẫn dừng động tác tay.

      Tại sao ăn nhiều như thế, vẫn cảm thấy ngọt? Lạc dừng lại, nhìn bốn phía, phát có ai mới đến dưới tàng cây, ói hết toàn bộ ra. Ói mãi đến thể dừng được, ói hết mật xanh mật vàng ra ngoài. Mãi lúc lâu sau mới có thể dừng lại, nàng tựa vảo cây, toàn thân khó chịu như còn chút sức lực nào.

      Trong miệng lại càng thêm đắng chát, giơ tay lên, nhìn viên kẹo ngọt vừa mới lấy ra, nhìn chăm chú lâu. Ngọt là mùi vị như thế nào, nàng sớm quên mất. Cho dù có ăn nhiều kẹo ngọt hơn nữa, cũng thể nhớ ra. Ngàn năm qua, ngày ngày đều ăn, sớm còn nếm được vị gì nữa.

      "Mình có phải.... cười quá nhiều rồi ?" Nàng nhìn bầu trời thào , nàng cười quá nhiều, mỗi ngày đều cười, nhưng lại hiểu ý nghĩa thực của nụ cười, nụ cười giống như thành phần thân thể của nàng, là hay giả, nàng cũng .

      Nguyệt Nhiễm hỏi nàng, có phải trách . Nàng chỉ cảm thấy khó hiểu, trách , sao lại phải trách? Chỉ vì lúc đại điện, khi nàng sắp chết, cầu xin giúp nàng sao?

      Tại sao? Nàng cảm thấy như vậy có chỗ nào ổn, phải thành thói quen rồi sao? Thói quen, cứ coi như là thói quen là tốt rồi. Nguyệt Nhiễm cho dù có thể gì, cuối cùng cũng thể . thay đổi vì bất cứ chuyện gì, huống chi, vốn là người của Tôn chủ.

      Chuyện này cũng phải chuyện lớn gì, nơi Thần sơn này, theo Tôn chủ, tất nhiên là tốt hơn theo nàng. Cho nên ngay từ đầu, nàng tự với mình, Nguyệt Nhiễm chẳng qua là làm chuyện muốn làm, nên thay vui mừng. Cho dù từng qua, vĩnh viễn theo nàng, đó chẳng qua cũng chỉ là chuyện vui đùa khi còn bé, ai có thể gánh vác. Nguyệt Nhiễm vẫn cứ là Nguyệt Nhiễm thôi!

      Nàng sao, cho dù giúp nàng, nàng vẫn sống tốt. Cho dù có bị ruồng bỏ thêm lần nào nữa, nàng vẫn có thể chịu được.

      "Mình là vị thần bị vứt bỏ mà!" Lạc tự giễu lẩm bẩm, theo thói quen muốn cười to, lại phát kéo nổi khóe miệng. Thở dài, nàng chống thân cây đứng lên.

      Hơi nghiêng ngả hai bước, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía những đóa hoa tràn đầy trong hồ nước bên cạnh —— Lục hoa

      Ngơ ngác nhìn lâu, vẫn cố gắng qua. Khẽ chạm vào cánh hoa trong suốt, có hương thơm nhàn nhạt phiêu tán khiến người ta nhàng khoan khoái. Nàng đứng yên hồi lâu, mới đưa tay hái đóa hoa kia. Hoa tâm nở ra, lẳng lặng nằm trong tay nàng.

      Chỉ có lúc này, Lạc mới có thể tìm được vị trí của mình, Lục hoa, nàng có thể chạm vào nó! nhiều năm rồi, dưới khinh thường và hoài nghi của kẻ khác, nàng bắt đầu còn tin chính mình.

      Chỉ có hái đóa hoa này, nàng mới có thể xác định, mình cũng là thần. Đây là lí do tại sao khi nàng cảm thấy mờ mịt, liền hái đóa hoa này. Nàng muốn chứng minh rằng, mình và Tôn chủ cùng chảy dòng máu. Người ta thường , máu mủ tình thâm, máu mủ tình thâm. Nàng sao?

      Trong lòng lại như bị bóp nghẹn, tay cầm hoa cũng run rẩy, vẫn cứ nhìn chằm chằm đóa hoa.

      lúc lâu sau!

      Nàng giống như hạ quyết tâm, lại cảm thấy thoải mái sau lúc lâu giãy dụa vô cùng. Cầm lấy đóa Lục hoa trở về phòng mình, khẽ đẩy cửa, vừa muốn bước vào, lại hơi chần chừ, giơ tay cắm Lục hoa vừa mới hái kia vào khung cửa.

      Xoay người nhìn về phía bầu trời xa xăm vạn dặm kia, hít sâu, khí trời như vậy tự dưng lại khiến người ta có cảm giác bị đè nén.

      "Chắc là phải đổi ngày khác rồi!" Nàng rủ rỉ mình, mày nhàng nhăn lại "Chỉ mong rằng mưa này quá lớn!" thở dài rồi đẩy cửa vào.

      Chỉ còn lại Lục hoa ngoài cửa, nhàng chập chờn trong gió. ràng là tình cảnh vô cùng yên bình, lại khiến người ta cảm thấy như sóng gió dần nổi lên.

      Nửa đêm, trong khí bao trùm hơi thở ổn định. Ngay cả bầu trời đen nhánh kia, lại càng nặng nề hơn bầu trời lúc chiều.

      Nàng vốn muốn ra ngoài, nhưng ngăn được bối rối trong lòng, giống như sắp có chuyện gì đó sắp xảy ra. Cảm giác rất quen thuộc, cũng nhớ nổi là có cảm giác này lúc nào.

      Quay đầu nhìn cạnh cửa, cây cột rỗng bóng loáng, nhíu mày, nàng men theo sân quen thuộc mà , tự động dừng chân ngay cạnh ao Lục hoa.

      Cách đó xa, có bóng người đung đưa, nàng nắm chặt câu ngọc trước ngực, theo trực giác muốn lui về, ngờ lại nhìn thấy bóng dáng màu đỏ bên bờ bên kia của ao.

      Khuôn mặt kia, vẫn là vẻ mặt lộ cảm xúc nào mà nàng vẫn quen thuộc, mặc dù đẹp đến mức khiến mọi thứ xung quanh thất sắc nhưng lại lạnh băng đến tận xương.

      Lạc dừng lại! Đó là....Tôn chủ!


      Cảnh máu me nhằm Happy Halloween :))

      Chương 13: Lục hoa nhuốm máu.

      Trong lòng hơi chua chát, nàng mang theo câu ngọc, xem như nhìn thấy. Huống chi Tôn chủ chắc cũng muốn gặp vết nhơ là nàng đâu! Nghĩ ngợi lát, sau đó xoay người rời .

      "Đây là đại mà ngươi muốn sao? Giọng đều đều, mang theo chút lười nhác, truyền đến từ phía sau.

      "Nếu ta vậy, làm thể nào để ngươi rời khỏi Nghiên cung, đến nơi hậu viện vắng vẻ này?" Giọng hùng hồn hơi già nua, khóe miệng câu lên kết hợp với đắc ý trong mắt: "Làm thế nào để có cơ hội giết ngươi!"

      Giết! Lạc giật mình.

      Bước chân tự chủ được dừng lại, đầu cẩn thận nhìn về phía này, lúc này mới phát bên kia còn có người, mà trong tay phải của ....là kiếm.

      "Diêm Phúc, ngươi tự tin có thể thắng được ta?" Nghiên Tịch lạnh lùng .

      Người nọ cười ha ha, ánh mắt híp thành đường, "Nếu là Tôn chủ ngày thường, đừng là ta, cho dù người của Lục giới đồng loạt ra tay, cũng chưa hẳn là đối thử của ngươi. Chỉ là hôm nay....Hừ hừ..."

      "Hôm nay sao?"

      Diêm Phúc cười càng sâu, đôi mắt như sợi dây giấu được tham lam trong đáy mắt: "Có Thúc Tiên trận* này, cho dù ngươi có mạnh đến đâu, cũng thể nhúc nhích được!" vừa dứt lời, dưới chân Nghiên Tịch đột nhiên xuất ánh sáng rực rỡ, ngay lập tức thể làm gì được.
      (*Thúc Tiên trận: tạm dịch là trận pháp trói Tiên)

      mặt Diêm Phúc lại càng đắc ý "Vạn vật tương sinh tương khắc, cho dù là thần cũng phải là có cấm kị, muốn thành công, chỉ có thể tạm thời hạn chế Thần lực của ngươi bằng cách dùng lá của Lục hoa kết hợp với Bách hoa của Hoa Nhan sơn. Ngươi vừa mới uống nước trà pha hai loại này, ta dùng hết tâm tư nghiên cứu hơn trăm năm, mới có thể tìm ra phương pháp này. Hôm nay chính là thời điểm dùng đến công dụng của nó."

      Hoa Nhan sơn, Lạc đột nhiên nhớ tới, lúc trở về có nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, quả nhiên là lão sao?

      Diêm Phúc xong, trường kiếm trong tay bay tới, hướng thẳng về phía ngực của Nghiên Tịch.

      " được!" Trong đầu Lạc trống rỗng, nhìn thanh kiếm kia trờ tới, biết sao lại xông ra ngoài, che trước mặt Nghiên Tịch. Hai người còn lại đều kinh hãi, thanh kiếm của Diêm Phúc ngừng lại cách ngực nàng chưa đến tấc.

      Lão hơi sửng sốt, khi nhìn , cười to thành tiếng: "Ha ha ha....Nghiên Tịch, ngờ, trong thời khắc này, tới cứu ngươi lại chính là kẻ mà ngươi từ trước đến này vẫn hề coi ra gì. Chỉ là, đáng tiếc...." Mắt lão hơi híp lại, đáy mắt che dấu khinh miệt: "Kẻ vô dụng, đến phút cuối cùng cũng chỉ là vô dụng mà thôi!"

      Kẻ vô dụng,trong lòng Lạc nhiễm loại cảm giác dị thường, chỉ là nàng biết , đây phải lúc truy cứu.

      "Phúc...thúc! Mấy trăm năm qua, thúc vẫn luôn kính trọng Tôn chủ, sao hôm nay lại chĩa kiếm vào nàng?"

      "Tại sao?" Diêm Phúc cười lạnh "Ngươi cho rằng mục đích ta đến Thần sơn này là gì? Ngưỡng mộ Thần tộc của ngươi sao? Lạc, ngươi ngây thơ, thế gian ai mà biết, sức mạnh của Thần tộc cất giấu nơi huyết mạch, chỉ cần ăn được máu thịt của Thần, có được Thần lực. Ngươi cho rằng người nơi Thần sơn này đều là vì kính trọng Thần tộc mà lên Thần sơn sao? Buồn cười! Theo đuổi sức mạnh vô thượng vốn chính là bản năng của con người. Ta nhịn mấy trăm năm, chính là chờ đợi thời khắc này!"

      "Đây chỉ là lời đồn mà thôi!" Chỉ vì lời đồn đãi, lão lại trăm phương nghìn kế vào tận Thần sơn này!

      "Ai có thể khẳng định đây chỉ là lời đồn?!" hai mắt Diêm Phúc trở nên đỏ rực, nhìn chằm chằm Nghiên Tịch: "Ta chẳng cần quan tâm nhiều như thế! Ta hao hết bao nhiêu tâm cơ cũng chỉ vì giờ khắc này, Nghiên Tịch, kẻ như ngươi, ngay cả tính mạng muội muội mình cũng quan tâm, lại vẫn có thể là Thần, vậy Diêm Phúc ta đây cũng có thể!"

      Lão giơ tay vung ra chưởng hướng về phía Lạc, Lạc chỉ cảm nhận được trận gió to quét qua, đánh thẳng về phía ngực nàng, thân thể thể khống chế bị văng ra xa, hung hăng va vào núi đá đằng sau. Nhất thời khí huyết quay cuồng, cơn đau tràn đầy khoang ngực. Nàng vừa mới bị thương còn chưa khỏi, tất nhiên cũng thể chịu nổi chưởng này, còn chút sức lực nào để ngồi dậy.

      Mà Nghiên Tịch đứng cách đó hai bước, vẫn mang bộ dạng lạnh băng, Thúc Tiên trận dưới chân chợt lóe sáng, thân thể hề động đậy, trong đôi mắt kiêu ngạo coi trời bằng vung kia, cũng chứa bất cứ ai, càng có người thay nàng đỡ chưởng kia.

      Lạc thu hồi ánh mắt, cắn răng, trong lòng khổ sở, nàng mong đợi cái gì, mong đợi ánh mắt quan tâm từ tỷ tỷ sao? Biết đây chỉ là hy vọng xa vời,vậy mà nàng vẫn thể điều khiển bản thân mình mà lao tới, chính nàng cũng thể hiểu nổi tại sao lại làm thế, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn làm.

      Cứ như dùng hết sức lực toàn thân, nàng lại cố đứng lên, nhìn về phía Diêm Phúc từng bước từng bước đến gần kia: "Chờ ! nên....Ta cũng là Thần! Nếu ngươi muốn máu của Thần tộc, ta cho ngươi!" Tôn chủ khác nàng, nàng chết, chỉ giống như ít tro bụi bị phủi , có chết cũng có gì đáng tiếc. có ai quan tâm, càng có ai đau lòng.

      Thế nhưng Tôn chủ là người tôn quý nhất Lục giới, thế gian này thể có nàng.

      "Ngươi ư?" Diêm Phúc giống như nghe được câu chuyện cười, cười điên cuồng: "Ha ha ha....Chỉ bằng năng lực của ngươi, cũng có thể xưng là Thần ư?! Chỉ e rằng....thần lực chưa có, mà đạo hạnh của ta sớm bị ngươi làm hủy mất!" hừ lạnh, chuyên tâm trừng mắt nhìn nữ tử áo đỏ trước mắt "Nghiên Tịch, Lục hoa trong ao này, đều được thấm đẫm Bách hoa, ngươi trốn thoát đâu. Chỉ cần bây giờ ta ăn thịt ngươi, ta chính là Thần!"

      bay tới gần, kiếm phong lạnh lùng, hề có chút dư , thế mà Nghiên Tịch lại hề thấy kinh hoảng chút nào, khóe miệng nhếch lên chút, lộ ra nụ cười lạnh như có như .

      "Đây là cũng là do ngươi tự tìm!"

      Keng keng!

      tiếng động kì ảo vang đến, lập tức có tiếng động của binh khí rơi đất, chỉ thấy nhiều máu bắn ra, vòi máu khổng lồ phun ra từ người Diêm Phúc, cánh tay phải mới vừa rồi còn cầm kiếm của , lúc này an tĩnh nằm mặt đất.

      Sắc mặt Diêm Phúc tái nhợt như tờ giấy, trợn to mắt nhìn người mà căn bản chưa hề bước lên nửa bước trước mắt mình, lảo đảo lui về phía sau mấy bước "Sao....sao có thể! Ta ràng dùng Thúc Tiên trận...."

      "Thúc Tiên trận?" Nghiên Tịch cười lạnh, ánh mắt khẽ híp lại, ánh sáng tỏa ra bốn phía "Ta nghĩ ngươi quả chờ quá lâu, lâu đến nỗi, ngươi quên, ta phải là tiên!"

      Nàng gằn từng chữ từng chữ, cất bước rời khỏi trận pháp.

      "........ thể nào!" Diêm Phúc thể tin được lắc đầu, gắt gao nhìn mỗi bước chân của nàng, cánh tay bị chặt đứt càng đau đớn.

      Nghiên Tịch cười càng tươi "Diêm Phúc, ngươi nên nhớ , ta từng với ngươi, kẻ phạm phạm Thần tộc ta có kết quả gì!"

      Diêm Phúc dừng bước, chậm rãi ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh thấu xương kia của nàng, ánh mắt từ từ trợn to, tràn đầy hoảng sợ: "Ngươi....ngươi sớm biết mục đích của ta!"

      Nàng hừ lạnh "Cái tâm tư xấu xa này của ngươi, ngay từ ngày đầu tiên ngươi đến đây, ta nhìn ra. Vốn nghĩ ngươi còn kiên nhẫn thêm ít lâu, ngờ nhanh như vậy ngươi đến nộp mạng!"

      Diêm Phúc càng thêm bối rối, kiếm trong tay cũng cầm nổi nữa: "Ngươi vậy mà biết, nhưng vẫn trơ mắt nhìn muội muội của mình vì ngươi mà chịu chết, hừ! Ta sớm nghe Thần tộc vô tình, xem ra cũng hề giả!" vừa , vừa lui về phía sau.

      lại bước nhanh bước về phía ao Lục hoa, cười lạnh: "Mặc dù giết được ngươi, nhưng cũng để ngươi sống tốt!" xong tay liền tạo kết ấn hướng về phía ao Lục hoa, ngay lập tức nước ao giống như bị hút lên, dâng lên từ ao tạo thành cột nước, bắn về phía Nghiên Tịch!

      Mà Nghiên Tịch lại hề nhúc nhích, nàng quay đầu nhìn thoáng qua ao Lục hoa, cười lạnh: "Cũng được, ngươi mong đợi như thế, ta tiễn ngươi đoạn. Chỉ là...." Ánh mắt nàng khẽ nhíu lại, trong mắt có tia sáng lạnh lẽo bắn ra "Chỉ là, ngươi nên biết, bị thần giết chết, chỉ có kết cục, là hồn, phi, phách, tán!"

      Tay hạ xuống, có tiếng động như cái gì đó bị đứt gãy, nước trong trung bị hạ xuống, máu tươi nhiễm đỏ cả trời đêm. Diêm Phúc hét thảm, lăn lộn mặt đất, cách đó xa đất...là cánh tay khác.

      Hai mắt như lồi ra, đau đớn quá lớn cộng với sức lực đều bị rút hết, khiến lớn lối ngang tàng vừa rồi còn nữa, chỉ còn sợ chết vô cùng: "Tôn chủ....ta sai lầm rồi...Tôn chủ...tha mạng!"

      Nàng lại giống như hề nghe thấy, ánh mắt lưu chuyển, vẫn nhúc nhích. Tiếp sau đó, lại tiếng đứt gãy vang lên, chân trái của Diêm Phúc rời khỏi thân thể.

      tiếng kêu thảm thiết vang lên, truyền vào màng tai, Diêm Phúc chỉ còn lại chân, giống như con cá chạch giãy giụa mặt đất, bãi cỏ màu xanh biếc bị máu của nhuộm đỏ. Vẫn cam lòng nhìn tứ chi bị gãy lìa, giọng thê thảm như từ lòng đất truyền ra "Chân của ta...chân của ta...chân..."

      Nhưng nàng lại hề vì cảnh tượng thê thảm này mà ngừng tay, tiếng đứt gãy kia vẫn cứ tiếp tục, máu tươi lại lần nữa phun ra, cái chân duy nhất của cũng mất . bây giờ giống như người phàm, đau đớn vẫn cứ hành hạ , nhưng do có thể chất của tiên, muốn chết mà cũng chết được, chỉ có thể oán hận người gây nên "Nghiên Tịch, ngươi phải Thần....Ngươi là ác ma, ta muốn giết ngươi...giết người....'

      tiếng động lại vang lên, còn khả năng trừng mắt nữa, đôi con ngươi lăn lăn bãi cỏ. Trong nháy mắt thân thể lăn lộn của như bị đập vụn, phát ra từng tiếng vang bộp bộp.

      "Nghiên Tịch...Nghiên Tịch....Ngươi.... xứng là Thần...."

      Nữ tử áo đỏ bên cạnh, từ đầu đến cuối đều hề nhúc nhích, cứ như hề nhìn thấy tình cảnh bị thảm như dưới địa ngục kia, mặt vẫn là vẻ lạnh lùng băng giá, hề có chút biến động nào, từ từ đoạt từng bộ phận thân thể của kẻ nằm đất.

      Tay, chân, đôi mắt, tiếp theo là....

      Diêm Phúc từ lúc đầu vẫn còn cầu xin tha thứ, đến lúc này trở thành oán hận, lòng muốn chết.

      "Giết ta....giết ta...."

      Giọng thê lương khiến lòng người run rẩy, Lạc chỉ cảm thấy bụng nhộn nhạo, nhịn nổi muốn ói ra.

      "Dừng tay! Dừng tay..." Kiềm lại giọng quá mức kích động của mình, Lạc thấp giọng cầu xin: "Đủ rồi, đủ rồi!" Cho dù Diêm Phúc có muôn vàn sai lầm, trách phạt như vậy cũng quá lắm rồi.

      Nghiên Tịch quay đầu lại, nhìn về phía Lạc gục đất, ánh mắt lạnh thêm mấy phần.

      hồi lâu, nàng đột nhiên khom người nhặt thanh kiếm đất, vỗ lên thân kiếm lạnh lẽo, thản nhiên : "Nghe ngươi muốn tham gia Tầm Kiếm*!"
      (*đại hội Tầm Kiếm được nhắc ở chương 8-)

      Lạc hơi sững sờ, tay phải siết chặt lúc, mới cắn răng gật đầu: "Dạ!"

      Nghiên Tịch cười lạnh, ánh mắt lướt qua mặt đất đầy máu nhìn về phía ngọn núi cao nhất Thần sơn, giọng nhàng mang theo lạnh lẽo: "Nếu như, ta cho?"

      Lạc ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt mở to, cắn chặt môi dưới, đè nèn đau đớn nơi đáy lòng "Muội....cũng là thần!" Nàng thể ngay cả quyền lợi này cũng có được.

      Nghiên Tịch cau mày, trong mắt lại càng lạnh băng: "Thần? Ngươi tham gia Tầm Kiếm, chẳng qua là để cho người khác thừa nhận tư cách làm Thần của ngươi sao?" Nàng cười lạnh, ánh mắt bao phủ lạnh lẽo thấu xương: "Ngươi muốn tham gia Tầm Kiếm? là làm khó ta!"

      Lạc , chỉ là quả đấm càng siết chặt.

      Nghiên Tịch lại chậm rãi nở nụ cười, giơ tay đưa thanh kiếm qua: "Tốt! Vậy giết !"

      Chương 14: Tự tay đâm Diêm Phúc

      Lạc sửng sốt, nhìn thanh kiếm lúc lâu, quay đầu nhìn Diêm Phúc lòng muốn chết đất, nàng hơi lui về phía sau. Nàng thậm chí còn chưa từng đả thương ai!

      "Lời đồn trong Lục giới, sức mạnh của Thần tộc ta, vốn là từ trong huyết mạch, chỉ cần có thể ăn được thịt của Thần, có được Thần lực! Hừ! lời đồn đãi có chứng thực, vậy mà cũng có kẻ ngu xuẩn như thế, tự đến nộp mạng!" Nghiên Tịch nhìn về phía người nằm đất, mắt khẽ híp lại " phải ngươi muốn Tầm kiếm sao? Nêu như ngươi có Thần lực, sớm muộn cũng bị bọn người này thèm thuồng mà để mắt tới, tầm kiếm, thứ ngươi tìm được chính là Thiên kiếm! Ngươi muốn làm Thiên đế, phải trừng phạt tốt bọn dám can đảm mạo phạm Thần tộc này, để bọn chúng giác ngộ!"

      Lạc run lên, ý của tỷ ấy có nghĩa là, muốn tham gia Tầm kiếm, nhất định phải tự tay đâm Phúc thúc sao? Đây là ép nàng, ép nàng giết người! Nàng nhìn chằm chằm thanh kiếm kia, lâu sau cũng dám cầm lấy.

      Lời đồn kia nàng nghe thấy từ lâu, mặc dù biết chỉ là lời đồn, nhưng vẫn có vô số những người xấu, vì mục đích này mà đến Thần sơn.

      Thần lực của nàng gần như bằng , mục tiêu của bọn họ đương nhiên chuyển sang Tôn chủ! Đây là lí do mà Tôn chủ đối với mình có nhiều hiềm khích như thế.

      "Sao? dám à?" Nghịch Tịch hừ lạnh "Ngươi có can đảm muốn Tầm kiếm, lại có đủ can đảm cầm lấy thanh kiếm này sao?"

      Trong mắt Nghiên Tịch lại càng lạnh lẽo " kẻ mà ngay cả cầm kiếm cũng dám, đừng bao giờ mấy chuyện ngốc nghếch như tham gia Tầm kiếm nữa!"

      xong liền xoay chuyển ánh mắt, trường kiếm hạ xuống, tiếng hét thảm vang lên, người đất, bên lỗ tai bị đứt ra. Máu tươi dính đầy thân kiếm.

      "Giết ta.....Giết ta...." Giọng thảm thiết cầu xin được chết vang lên, truyền vào bên tai, nhưng trong mắt Nghiên Tịch lại vẫn lạnh lẽo có chút gợn sóng, giống như nhìn thấy, hoặc là , nàng sớm quen. Kiếm trong tay lần nữa giơ lên, muốn chém về cái tai khác.

      "Đủ rồi! Dừng tay, dừng tay!" Lạc nhịn được nữa, đến kéo nàng lại, đoạt lấy thanh kiếm kia. Phúc thúc mặc dù tâm địa xấu xa, nhưng cũng ở tại Thần sơn này mấy trăm năm, tỷ ấy vì sao phải hành hạ như thế? "Muội làm! Muội làm!" Ít nhất, có thể khiến cho phải chịu quá nhiều đau đớn mà ra .

      Gắt gao cắn môi dưới, Lạc khẽ nắm kiếm, nhìn về phía Diêm Phúc nằm đất, còn lực để phản kháng, chỉ lòng muốn chết.

      Ngoài việc đau lòng và trong lòng đều nguội lạnh, nàng còn cảm giác nào khác, đau là hai tay mình bị dính máu tươi, lòng lạnh giá là vì người ép nàng làm vậy, chính là người thân duy nhất của nàng. Nàng thể hô hấp, nhưng lại thể bước tới, mỗi bước chân đều như lên pháp trường, ràng khoảng cách chỉ có mấy bước, nhưng cứ như vạn năm

      Ngồi xổm xuống, nhìn người mặt đất. Nàng vung kiếm trong tay lên, nhưng run rẩy làm nàng thể xuống tay, trái tim thắt chặt như sắp vỡ nát.

      Nàng giết người, nàng phải giết người....

      Giơ kiếm, dù biết rất nàng giết mới là giải thoát tốt nhất, biết rằng chỉ khi giết mới được coi là giúp . Thế nhưng, kiếm ở trong tay lại cách nào hạ xuống.

      "Tay động đậy nổi sao?" Giọng lạnh nhạt từ phía sau truyền đến "Ngươi phải muốn tham gia Tầm kiếm, chứng mình tư cách làm Thần của mình sao? Vậy ngươi phải biết cách giết người!"

      Tay Lạc vẫn cứ run rẩy.

      lúc lâu sau!

      Hình như cảm giác được có người đến gần, người mặt đất đột nhiên nhảy dựng lên, nhào về phía Lạc, cổ động vào chuôi kiếm, máu theo chuôi kiếm chảy xuống. Chỉ thấy hốc mắt còn tròng mắt trừng về phía mình,tràn đày oán niệm gào lên: "Nghiên Tịch!" Đột nhiên há to mồm, cắn xuống cổ Lạc.

      Nàng chỉ cảm thấy cổ đau xót, có cái gì chậm rãi chảy ra. Biến cố đột nhiên xuất , khiến Lạc thể phản ứng.

      Trong lúc nàng sững sờ, nửa đoạn thân thể nhào lên kia, đột nhiên nổ tung như vòi máu, hóa thành vô số mảnh . Máu thịt rơi đất, xương cốt cũng còn.

      Nữ tử áo đỏ đằng sau chậm rãi giơ lên tay trái, trong mắt lên chút gì đó, giống như...bối rối?Nhìn kĩ lại, cảm xúc đó lại lập tức biến mất, giống như chưa từng xuất qua.

      Giọng lạnh lùng, mang theo tức giận mở miệng: "Vô dụng!"

      Giơ tay ném ra vật, đó chính là Lục hoa mà Lạc cắm khung cửa vào ban ngày sau khi thấy hành động kì quái của Diêm Phục, đó chính là cách để nhắc nhở người khác cẩn thận chút.

      "Việc này còn chưa đáng để ta lo lắng! Sau này ngươi ít làm việc dư thừa !" Nghiên Tịch bực tức xoay người bỏ , nhưng dưới chân lại căng thẳng, đôi tay nhuốm máu bắt lấy vạt áo của nàng.

      "Muội.... ...." Lạc gắt gao cắn răng, toàn thân như lá run rẩy trong gió, chỉ là cánh tay kia lại nắm chặt, nàng giống như dùng hết sức lực toàn thân mà , mạnh mẽ ngẩng đầu, gằn từng chữ "Muội , nhất định tham gia Tầm kiếm!"

      Nghiên Tịch sửng sốt, chân mày nhíu chặt hơn. Mạnh mẽ bước đến bước, hất tay nàng ra: "Tùy ngươi!" Nửa khắc cũng muốn dừng lại, xoay người biến mât trong đêm.

      Trong lúc nhất thời, trong viện chỉ còn mình Lạc, ngồi yên mặt đất đày máu tươi, thân thể lạnh run, tay còn nắm lấy thanh trường kiếm kia.

      lúc lâu sau....

      Sấm chớp vang lên,giống như được tích lũy từ lâu mà bộc phát, nhất thời mưa rơi tầm tã, rửa trôi máu tanh đất, rơi vào trong ao Lục hoa, khiến cho cả ao đều bị nhuộm thành màu đỏ.

      Nàng run rẩy đứng lên, ánh mắt hoàn toàn có tiêu cự, hầu như trở nên trống rỗng. Nàng bước như cái xác hồn, tay buông lỏng, trường kiếm rơi xuống ao Lục hoa, làm nước văng tung tóe, văng đến tay nàng. Ngay lập tức, nàng cảm thấy như bị bỏng rát đau đớn, khiến nàng phải lui mấy bước, ôm lấy tay.

      cảm giác vô cùng quen thuộc chợt xuất .

      Diêm Phúc , trong ao này có cho thêm Bách hoa, được xem như kịch độc đối với Thần, khó trách lại đau như thế. Thế nhưng, vì sao Tôn chủ lại bị gì? Chẳng lẽ bởi vì Thần lực của nàng ấy quá mạnh sao?

      Hơi nhếch miệng, lại lộ ra nụ cười khổ, khó trách cho dù nàng có tự mình đưa thân ra, Diêm Phúc cũng thèm hút máu của nàng. Vết thương mới lại thêm vết thương cũ, lúc đầu còn cảm thấy đau nhưng dần dần cũng trở nên chết lặng.

      Chậm rãi đến gần ao Lục hoa, nước vẫn cứ bắn lên tung tóe, văng lên người nàng, cảm giác đau đớn ban nãy lại càng , thế nhưng lại cứ như cảm giác được gì, từng bước bước về phòng.

      Bước loạng choạng, mỗi bước đều như mây. Nàng khẽ đẩy cửa phòng, toàn bộ sức lực gần như tiêu hao hết, tùy ý để mình ngã xuống đất, trước mắt đều trở nên tối đen, ngất .

      Trong lúc mơ màng, nàng mơ hồ nghe được gì đó, có người nào đó với nàng, nhưng trước mắt cũng chỉ xuất bóng dáng mơ hồ.

      Ai vậy, đó là ai? Trong tay cầm gì vậy?

      Tại sao lại quen thuộc đến thế? ràng chưa từng gặp qua người này dù nàng cố gắng nhìn cho kĩ, thế nhưng chỉ vừa nhìn thấy bóng dáng kia, trái tim lại lập tức đau nhói?

      Hình ảnh ở trước mắt ngừng thay đổi, quá nhiều thứ khiến nàng như hoa cả mắt lên.

      "Muốn nó sao? Nếu lấy, được đổi ý đó!"

      "Lạc nhi....Ngoan.....Phải nghe lời!"

      "Lạc nhi....Đừng quậy, đừng quậy! Đều nghe theo muội, tất cả đều nghe theo muội, chỉ cần....muội đừng khóc!"

      "Nghe lời!....Ta quả còn cách nào khác! Chỉ có thể làm vậy....Muội đồng ý đúng ?"

      "Yên tâm ....Dù là bây giờ hay trước kia, ai phải lời tạm biệt nữa...."

      Giọng kia giống như vẫn cứ vang vọng bên tai nàng, vang lên tiếng, lòng lại đau thêm lần. ràng là giọng mà nàng chưa từng nghe thấy bao giờ, nhưng lại khiến người ta quen thuộc đến nỗi như đó là giọng của người thân cận nhất.

      Đau lòng thể kiềm chế, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu lung lay, nàng đưa tay ra bắt lấy, nhưng chỉ rơi vào khoảng . Nàng chỉ có thể ngừng níu lấy, vùng vẫy, nhưng cách nào thoát khỏi cảm giác này, đầu đau như muốn vỡ tung, như có cái gì đó cố chui ra từ trong đầu.

      Đột nhiên trán truyền tới cảm giác mát mẻ, cảm giác kia chỉ vừa xuất , nàng hoàn toàn ngủ say.

      "Ai!"

      Có tiếng than , người áo đen trong phòng, thu hồi cánh tay đặt trán Lạc, nhìn vẻ mặt nàng từ từ khôi phục bình thản, mới cẩn thận ôm lấy nàng đặt lên giường.

      Mấy hạt mưa tóc nàng khẽ rơi xuống tay, mày khẽ nhăn, giơ tay vung khẽ, giường được dọn sạch . Tay lại nhàng đặt lên trán nàng, xác định có việc gì, lúc này mới thở phào nhõm.

      "....Lạc nhi....Nàng cần gì phải như thế? Khiến cho ta...." đến đây kiềm được phải thở dài.

      Đứng ở mép giường hồi lâu, bình tĩnh nhìn người giường, im lặng xuất thần. Trong đôi mắt đen thẳm kia, chỉ chứa hình bóng. cứ thế mà ngây dại, định đưa tay ra chạm vào, nhưng cuối cùng lại rút tay về. Tay nắm chặt thành quyền, chậm rãi thả tay xuống.

      dứt khoác xoay người , được nửa đừng lại dừng bước, đứng sững hồi lâu, mới hít sâu, cuối cùng kiềm nén quay đầu lại. đẩy cửa bước ra ngoài, bên ngoài mưa vẫn rơi tầm tả.

      Thần sơn sao lại có mưa, chỉ là vì, có người để cho mưa rơi mà thôi.

      "Ngừng !" Nam tử , mưa to đột nhiên ngừng hẳn. xuống bậc thang, đến đình viện lại dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời bao la đen nhánh, ánh mắt mê mang. nhìn lúc lâu, thân hình hơi cử động, như khói mờ tan, trong chớp mắt còn thấy bóng dáng.

      Khi Lạc tỉnh lại, là giữa trưa ngày hôm sao, Nguyệt Nhiễm khẩn trương vô cùng bưng nước nóng vào, vừa xem xét vết thương của nàng, vừa lải nhải như mọi ngày. Lạc chỉ nhếch miệng cười khẽ đáp lại, hề chữ những chuyện xảy ra tối qua.

      Nhớ lại màu biển máu kia, nàng thầm đè lại đôi tay run rẩy, cứ như tay nhuộm thành màu đỏ như máu. Đáy lòng lại truyền đến cảm giác khổ sở quen thuộc, đưa tay tìm kiếm

      "Nguyệt Nhiễm, túi của ta đâu?"

      "Cái này?" Nguyệt Nhiễm lấy ra túi càn khôn của nàng, giơ giơ lên như đưa lại "Thân thể của còn chưa khôi phục, bây giờ thể ăn mấy thứ bậy bạ thế này, ta giữ cho ."

      "Nguyệt Nhiễm...." Lạc giọng năn nỉ.

      " thương lượng!" Nguyệt Nhiễm nhét ngay cái túi vào trong ngực, vỗ hai cái, xác định cất kĩ "Chờ thân thể tốt hơn , ta tất nhiên trả lại." lại đánh giá nàng từ xuống dưới, vừa thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, vẻ mặt vốn hòa hoãn lại trở nên tối sầm.

      "Nhóc con, cũng là, bảo ta làm sao cằn nhằn ? Vết thương mới tốt chút, chạy tắm mưa, cho dù thân thể của sợ bị giày vò nhưng pháp lực sao có thể bị tiêu hao ? biết có phải trời sinh ngu ngốc nữa! Hay là do ăn kẹo ngọt này nhiều quá, ăn đến hư hỏng cả đầu rồi!" Vừa vừa vội vàng mở túi, nhét mấy viên vào mồm, giúp nàng tiêu diệt bớt!

      Lạc sửng sốt, vẻ mặt cũng tối sầm , cũng chú ý tới động tác của Nguyệt Nhiễm. Nàng kéo kéo góc chăn lẩm bẩm: "Ta tất nhiên là muốn tắm mưa rồi...."

      "Cái gì?" nghe , giương cái miệng phình to hỏi lại.

      " có... có gì!" Lạc lập tức cười cười "Sao huynh lại đến đây? Sáng phải đến tiền điện sao?"

      "Hôm nay cần!" Nguyệt Nhiễm vất vả nuốt hết đống kẹo ngọt, nhíu mày, rót chén nước để uống, quả nhiên thích ăn đồ ngọt "Tôn chủ bắt đầu từ hôm nay bế quan, với lại bên tiền điện kia cũng quá ồn rồi, ta quen!"

      "Ồn ào sao?" Thần sơn thường yên tĩnh lắm mà.

      Nguyệt Nhiễm sửng sốt, mặt liền biến sắc, giống như nhớ ra cái gì, liền khoát khoát tay : " có gì, có gì, cũng phải chuyện to tát gì, tiếp tục nghỉ ngơi !" xong, liền lời nào túm nàng kéo về giường.

      ‘'Nguyệt Nhiễm!" Lạc bất đắc dĩ, nàng ràng mới ngủ dậy mà. muốn bò dậy lần nữa, ngoài cửa liền có tiếng gõ cửa.

      "Xin hỏi, Nhị chủ có ở đây ?" Giọng rất lạ, phải là người của Thần sơn.

      " có!" Nguyệt Nhiễm giành mở miệng trước, giọng chứa mấy phần oán khí. muốn lên tiếng phản đối, lại thấy cái nhìn chằm chằm của Nguyệt Nhiễm, ý bảo nàng im lặng. Người nào đó cũng rất có cốt khí mà im luôn.

      Người ngoài cửa sửng sờ chút, lúc sau mới lễ phép hành lễ, tiếng : "Đa tạ!" sau đó là tiếng bước chân rời .

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :