1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lục Cung Vô Phi - Khuynh Thân ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 20: Nam sủng trẻ tuổi




      điều hết sức châm biếm đó là: Sau “Ngày mất” ngày là sinh nhật nàng. Bản thân Đường Phong Hoa chẳng nhớ, cũng có thể là trong tiềm thức của nàng muốn nhớ đến. Mới sáng sớm có người đến gõ cửa, nàng trong cơn ngái ngủ choàng áo khoác đứng dậy mở cửa. Cửa vừa mở ra, nàng nhất thời ngẩn người.

      Sáu thiếu niên với tướng mạo thanh tú khôi ngô xếp thành hàng ngang, đứng trước cửa phòng. Vừa nhìn thấy nàng, sáu người đồng loạt mỉm cười, khom người chúc mừng: “Chúc Phong nương sinh nhật vui vẻ!”

      “Các ngươi là ai?” Đường Phong Hoa nghi hoặc nhìn lướt qua bọn họ. Những thiếu niên này mặt như ngọc thạch; đường nét sắc sảo như con ; khóe mắt, chân mày cong cong mềm mại. Nếu phải có yết hầu ở cổ, đúng là khó phân biệt trai hay .

      “Hoa công tử mời chúng tôi đến chúc mừng sinh nhật Phong nương.” thiếu niên đứng giữa ôn hòa mỉm cười, bộ dạng tươi cười kia như mùa xuân đâm chồi nảy lộc, mang thêm mấy phần phong tình mê hoặc nên lời, “Hôm nay nương có đặc biệt muốn đến chỗ nào ?”

      vỗ tay, ra hiệu cho thiếu niên khác đứng bên cạnh bưng chiếc hộp thức ăn gỗ chạm trổ hoa văn, tiếp: “Chi bằng ăn sáng trước , xong rồi nghĩ tiếp được ?”

      Đường Phong Hoa nhướng mày cao, khóe môi chậm rãi nở nụ cười hứng thú. Nàng tránh sang bên nhường đường, mấy thiếu niên đó nối đuôi nhau vào trong phòng.

      Các thiếu niên khôi ngô làm việc nhàng linh hoạt. Họ phân công nhau bày những đĩa bánh điểm tâm. Vài nhánh hoa tươi được cắm vào bình sứ trắng, đặt bên cạnh bàn tô điểm cho gian. Trong đó, có hai thiếu niên cằm ống tiêu và sáo lẳng lặng đứng hai bên, đợi biểu diễn khúc nhạc.

      Đường Phong Hoa mỉm cười, phong cảnh này giống như là nàng hạ cố đến chơi lầu xanh.

      Người thiếu niên lúc trước ôn nhu mỉm cười, kéo tay nàng qua, cùng ngồi xuống với nàng, thanh trầm ấm: “Phong nương, ta là Mạch Sâm. Nếu như nương ngại, ta dùng bữa cùng được chứ?”

      “Được.” Đường Phong Hoa thẳng thắn đồng ý. Nàng lấy từ trong tay áo ra cái ngân châm, chọc lượt vào những đĩa bánh điểm tâm, mặt thản nhiên rằng, “ có ý gì đâu. Kẻ thù của ta rất nhiều, cẩn thận chút vẫn hơn.”

      Nụ cười môi thiếu niên kia đổi, vẫn ôn hòa ấm áp, tiếp lời: “Mặc dù Tùng Trúc Lâu phải nơi đứng đắn gì cho cam, nhưng chưa từng có chuyện sai trái. Nhưng mà nương cẩn thận cũng là chuyện nên làm.”

      “Tùng Trúc Lâu?” Đường Phong Hoa thu hồi ngân châm, từ từ quay đầu nhìn , “Nơi trăng hoa nổi tiếng nhất ở Tô Thành?”

      Thiếu niên kia chỉ cười , nét mặt cũng có nét tự ti hay xấu hổ.

      Ánh nhìn Đường Phong Hoa dán chặt mặt , ánh mắt có chút sắc bén. Thiếu niên kia cũng trốn tránh, bình chân như vại.

      lát sau, Đường Phong Hoa cong môi cười, tán gẫu với : “Nhìn dáng dấp ngươi hẳn là chưa đủ mười tám tuổi, ở Tùng Trúc Lâu bao lâu rồi?”

      “Hai tháng nữa Mạch Sâm tròn mười tám tuổi.” Thiếu niên tốt tính chỉ cười cười, trả lời: “Mạch Sâm từ có nơi nương tựa, quanh năm lang thang khắp nơi ăn xin. Có lần bị bệnh rất nặng, Cù nương của Tùng Trúc Lâu thấy ta té xỉu đường. Bà tốt vụng dẫn ta về đó, chớp mắt cái mà mười hai năm.”

      Đường Phong Hoa gật đầu, gắp miếng bánh bỏ vào miệng, “Ừm” rồi khen: “Ngọt thanh ngấy, vừa vào miệng tan ra, tay nghề giỏi.”

      “Thử miếng báng hoa quế thạch này xem?” Thiếu niên động đũa, cặp miếng bánh hoa quế đưa đến bên miệng nàng. Sau đó lại tự tay rót trà, đặt vào tay nàng.

      loạt hành động hầu hạ người khác được làm rất thành thạo tự nhiên, cũng ân cần quá trớn, chỉ vừa đủ vừa đúng lúc. Tiếng tiêu cùng tiếng sáo réo rắt hai bên trái phải đồng thời hòa tấu, du dương thánh thót. Những đóa hoa bách hợp trong bình sứ tỏa hương thơm ngát, khiến cho người ta có cảm giác như cánh đồng ngoại ô với trăm hoa đua nở.

      Đường Phong Hoa tay chống cằm nhắm mắt để hưởng thụ bầu khí thoải mái này. Trong lòng nàng thầm nghĩ, Vô Hoan tìm những thiếu niên này lại đây, chỉ đơn giản là chúc mừng sinh nhật nàng? Nhưng thiếu niên này nhìn qua tưởng như nho nhã yếu đuối, thực ra lại bình tĩnh lãnh đạm, phải là nam sủng bình thường.

      “Thế nào? thỏa mãn chưa?”
      tiếng cười đùa dí dỏm bỗng nhiên vang lên, truyền từ bên ngoài phòng vào. Lập tức chỉ thấy Hoa Vô Hoan mời vào, ranh mãnh nháy mắt mấy cái với nàng.

      “Thỏa mãn.” Đường Phong Hoa đứng dậy về phía , cười : “ lần sáu người, ngươi quả tiếc chi mớ tiền.”

      “Ngươi biết mà, ta bao giờ keo kiệt đối với ngươi.” Hoa Vô Hoan tao nhã mở chiếc quạt giấy tay, thờ ơ phe phẩy: “Nhưng thân là người thầy thuốc, ta có nghĩa vụ nhắc ngươi, miệt mài quá độ tổn hại sức khỏe. Đêm nay ngươi đừng quá tham lam, giữ lại người là được rồi.”

      Đường Phong Hoa gật đầu tán thành, ngón tay như tùy ý chỉ chỉ, : “Vậy , đêm nay ở lại.”

      Hoa Vô Hoan “bộp” phát, thu hồi lại cây quạt, giống như cười lại giống như giận rằng: “Ánh mắt tinh tường! Nhưng mà Tùng Trúc Lâu cũng có phép tắc của nó, Mạch Sâm cũng giữ khách qua đêm. Ngươi chỉ đích danh muốn , cũng phải xem người ta có đồng ý .”

      Đường Phong Hoa cong môi cười. Nàng tới trước mặt Mạch Sâm, ngón tay trắng ngần đặt dưới cằm , hơi đẩy lên, cúi người dịu dàng hỏi: “Dành trọn đêm nay cho ta, ngươi có bằng lòng ?”

      Mạch Sâm cũng thuận thế ngẩng đầu lên, dung mạo tuyệt sắc cùng nụ cười má lúm đồng tiền say đắm lòng người chiếu vào đáy mắt . hơi ngẩn ngơ lúc, sau đó mới hoàn hồn đáp: “Đương nhiên, đây là vinh hạnh của Mạch Sâm.”

      Đường Phong Hoa hài lòng thu tay lại. Nàng xoay người nhìn ngắm khuôn mặt tuấn tú nhưng nét mặt quái dị của Hoa Vô Hoan.

      “Vô Hoan, món quà sinh nhật ngươi tặng ta này rất hợp ý ta.” Đường Phong Hoa rất lễ nghĩa cúi người, giọng điệu vui vẻ cảm ơn, “Đa tạ, đa tạ. Đợi đến sinh nhật của ngươi, ta tặng lại ngươi mười hai mỹ nữ.”

      Sắc mặt Hoa Vô Hoan khỏi đen xạm . vốn chỉ là muốn trêu đùa nàng, những trò hay còn ở phía sau. ngờ nàng lòng muốn dưỡng nam sủng?

      Đường Phong Hoa thu tất cả những biểu cảm thay đổi thất thường của vào trong đáy mắt, nàng càng thêm vui sướng. Nàng vươn tay khoác cánh tay của Mạch Sâm, giọng ngọt ngào: “Ta muốn chợ mua vài thứ, ngươi cùng ta.”

      “Được.” Mạch Sâm dịu ngoan lên tiếng trả lời, theo nàng ra khỏi phòng.

      Hoa Vô Hoan nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, khóe mắt mơ hồ giật giật, lòng căm tức đến độ nghiến răng kèn kẹt. Cái đồ nữ nhân ác độc này, biết là nhìn thấu cái gì, hay là cố tình trêu chọc !

      “Đúng rồi, Vô Hoan,” Đường Phong Hoa tới cửa, bỗng nhiên quay đầu, vừa cười tủm tỉm vừa : “Hôm nay nhất định phải để lão Trần trông Bách nhi, đừng để nó chạy lung tung. Ngộ nhỡ bị nhóc con bắt gặp ta cùng Mạch Sâm thân mật như vậy, sợ rằng hủy hoại hình tượng người mẹ hiền lương thục đức của ta trong suy nghĩ của nó.”

      Hiền lương thục đức? Vậy mà nàng ta cũng mở miệng được. Hoa Vô Hoan khỏi làm động tác buồn nôn. định lên tiếng móc nàng, thấy nàng nhàng nắm tay thiếu niên tiêu sái rời , hoàn toàn để cho có cơ hội mở miệng.

      Cơn tức còn nghẹn ở lồng ngực, Hoa Vô Hoan căm phẫn vỗ ngực, cả giận : “ bị mắc lừa, lại còn đánh trả ta chiêu. Xem như ngươi lợi hại! Nhưng ta tin Hiên Viên Triệt cũng có bản lĩnh này!”

      Sau khi phát tiết hết, nheo đôi mắt dài đẹp, ánh mắt gian xảo chớp nháy lấp lánh.

      Hết chương 20

      Xì – poi:

      “Hãy lấy ta. Ta xin thề, cả đời này chỉ nàng, tin nàng, bảo vệ nàng, quyết thay đổi.”
      Chris thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 21: Tiếp tục trò chơi



      Đến phố xá sầm uất, Đường Phong Hoa mặt tùy ý dạo khắp nơi, mặt khác trò chuyện với Mạch Sâm: “Vô Hoan đến Tùng Trúc Lâu khi nào?”

      Nàng vẫn còn dắt tay , gương mặt chàng thiếu niên vẫn là nụ cười mỉm đổi, mỗi bước chân đều theo cự ly ổn định, : “Tối hôm qua, Hoa công tử đến đặt cọc, căn dặn chúng tôi nhất định phải mang đến cho Phong nương ngày sinh nhật khó quên.”

      trả bao nhiều tiền?” Đường Phong Hoa có chút hiếu kỳ. Nàng và Vô Hoan sống ở sơn cốc trăm hoa khoe sắc bảy năm. Vô Hoan thỉnh thoảng có ra ngoài cốc hành y chữa bệnh. Theo nàng biết, Vô Hoan hớn hở thâm sơn cùng cốc chữa trị cho dân nghèo lẫn tặng thuốc, hẳn là phải tích lũy được chút ít của cải.

      nghìn lượng.” Mạch Sâm trả lời rất qua loa, tựa như biết giá trị nghìn lượng là thế nào.

      nghìn lượng?!” Đường Phong Hoa sửng sờ, con số này đủ để gia đình bình thường sống tròn ba năm!

      Mạch Sâm bất ngờ vì giọng điệu của nàng, nghi hoặc xoay mặt sang nhìn nàng.

      Đôi mắt của chàng thiếu niên giống như hồ nước sâu thăm thẳm, tựa như trong veo thuần thiết rành thế . Đường Phong Hoa dừng bước, tỉ mỉ ngắm nhìn. Chàng thiếu niên vẫn lảng tránh, yên lặng để mặc cho nàng dò xét. Ánh mắt trong suốt dần lắng đọng, lộ ra đôi chút vô vị.

      Ngón tay Đường Phong Hoa ngầm trượt xuống dễ nhận ra, khe khẽ đặt lên mạch cổ tay của , sau đó nhanh chóng rút ra, cười : “Ta biết là Vô Hoan lại có nhiều tiền như thế.”

      Sau lần thăm dò đó, nàng cũng thử lại lần nữa. Nàng xốc lại tinh thần, hăng hái dạo phố tiếp. Nàng mua ít đồ chơi mới và vô số bánh kẹo cho Đường Bách. Mãi đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, nàng mới hả hê quay về khách sạn Nguyên Khung.

      Mới vừa đẩy của vào phòng trọ, nàng thấy Hoa Vô Hoan uể oải ngồi gường của nàng. Thấy nàng trở về, oán giận nhưng còn sức mắng chửi, chỉ ỉu xìu : “ chơi lâu quá, uổng công ta chu đáo chuẩn bị bữa trưa cho ngươi.”

      Đường Phong Hoa nhíu mày. Hôm nay ăn mặt giống chú công. Vải áo màu tím nhạt thêu chỉ vàng lấp lánh, còn phối đai lưng vàng đính ngọc. Quả thực cả người đều được mạ vàng, sáng chói đến lóa mắt.

      nào, ta đưa ngươi ăn.” Hoa Vô Hoan phủi phủi áo dài rồi mới đứng dậy, thẳng ra ngoài cửa phòng.

      Bên ngoài nhà trọ chuẩn bị sẵn ba chiếc kiệu người khiêng. Đường Phong Hoa cũng hỏi nhiều, vén rèm lên kiệu. Dọc đường nhắm mắt đong đưa cùng kiệu, ước chừng khoảng nửa canh giờ sau mới đến nơi.

      Trước đây nàng tưởng rằng Tùng Trúc Lâu là tòa lầu các ở chốn trăng hoa, ngờ lại là căn nhà lớn xa hoa lại lịch nhã nhặn như vậy. Đường Phong Hoa xuống kiệu, vừa vừa ngắm nghía, khỏi ngâm nga: “Cây xanh tươi tốt những ngày hè, lầu các lung linh in bóng nước. Rèm thủy tinh đong đưa theo gió, sân vườn ngát hương hoa tường vi.”

      Tòa nhà này chiếm khoảng đất khá lớn. Khắp nơi đều có thể thấy nào là sơn thạch cùng suối , đình đài lẫn lầu các, được bày bố xen lẫn vào nhau rất tinh tế, thoáng mát sáng sủa. Nếu muốn dạo hết lần e là phải mất hơn nửa ngày. khó để suy đoán, chủ nhân của dinh thự rộng lớn này tất nhiên là phú gia Tô Thành.

      Mạch Sâm trước dẫn đường, đưa Đường Phong Hoa và Hoa Vô Hoan đến chiếc thuyền đá bên cạnh hồ sen. Chiếc thuyền đá này được xây rất độc đáo, mũi thuyền là đài sen. Cửa sổ hai bên khoang thuyền gần mặt nước, chỉ cần đẩy cửa sổ ra là có thể ngắm những gợn sóng lăn tăn. Càng khiến Đường Phong Hoa mở mang tầm mắt chính là năm mỹ nhân lộng lẫy đứng bên cạnh chiếc giường . Năm thiếu niên này mặt mày xinh đẹp duyên dáng, mặc áo dài khá rộng, cổ áo hơi trệ xuống, có thể nhìn thấy cả làn da trắng sáng lấp ló trước ngực. Vừa thấy nàng bước vào, cả năm mỉm cười như gió xuân đón chào, vừa đẩy vừa kéo nàng đến nằm giường.

      Mạch Sâm nửa ngồi nửa quỳ trước giường, tay bưng tới chiếc bàn , đó có chén canh hạt sen ướp lạnh. đút nàng từng muỗng từng muỗng canh, lại hỏi: “Phong nương có thích xem múa ?”

      ngụm canh hạt sen mát lạnh chảy xuống cổ họng, Đường Phong Hoa thoải mái chớp mắt, khóe mi lại liếc về phía Hoa Vô Hoan.

      “Sống thế này, chết cũng hối tiếc ha?” Hoa Vô Hoan vén tà áo ngồi chiếc ghế bên cạnh, mặt hớn hở .

      Đường Phong Hoa rảnh trả lời . Mạch Sâm bỏ chén canh xuống, thay vào đó là các món ăn, lần lượt là vây cá phượng chiên xù, bào ngư hấp cách thủy, gỏi cuốn quả phật thủ. Tất cả đều là món ăn quý hiếm trong hoàng cung, xa hoa đến tột cùng.

      Năm thiếu niên khác bắt đầu múa theo điệu nhạc. Tay áo lướt theo vũ điệu, nhàng tung bay. Điệu múa vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ nhưng cũng kém phần kỳ lạ và đẹp mắt cùng sống động, khiến ngườiv ta bị thu hút thôi.
      Đường Phong Hoa nheo mắt nhìn, nhớ đến mạch tượng thăm dò được ở chợ. Thiếu niên tuấn mỹ ôn nhu bên cạnh nàng đây đúng là luyện nội công độc môn của phái Phạm Thiên, hơn nữa tư chất phi phàm nội lực thâm hậu.

      “Vô Hoan.” Điệu múa hoàn tất, nàng mới hờ hững mở miệng : “Bây giờ mới buổi trưa, phải là ngươi định cho ta xem múa hết nửa ngày còn lại đấy chứ? Chuyện nhã nhặn như vậy hợp với ta lắm.”

      “Đừng nóng vội.” Hoa Vô Hoan nhếch môi cười gian: “Trò hay tới nhanh thôi.”

      Vừa mới xong, ngay cửa ra vào của khoang thuyền đá có thân ảnh chắn ngang, che mất cả ánh mặt trời, khoang thuyền nhất thời tối sầm lại.

      Đường Phong Hoa đưa mắt liếc sang, môi mỉm cười, miễn cưỡng chào hỏi: “Sống ở đời cớ sao tương ngộ cho được.”

      Hiên Viên Triệt đứng ở bên cạnh rèm cửa, trầm mặc nhìn cảnh tượng xa hoa lãng phí lượt, vẻ vui chợt sượt qua khuôn mặt tuấn.

      “Phong Uẩn, sinh nhật vui vẻ.” Tiếng của cực kỳ trầm thấp, sắc mặt lại rất nhanh khôi phục như thường. bước vào trong, nhìn nàng chớp mắt, đến trước mặt nàng và đưa ra hộp gấm.

      chờ nàng đưa tay nhận, Mạch Sâm khẽ cười lấy giúp nàng, cúi người thay lời cảm ơn. Mặt khác, năm mỹ nam kia lúc này cũng vây quanh sang đây, nào là bóp chân đấm vai cho nàng, còn thầm to với nàng nữa.

      Trong lòng Đường Phong Hoa hiểu chuyện gì diễn ra, nhưng vạch trần trò đùa của Hoa Vô Hoan. Nàng cũng vô cùng phối hợp, cười khanh khách khi nghe chàng trai trẻ kể câu chuyện cười thú vị, hay há miệng ngậm miếng đào được đưa đến tận miệng.

      Hiên Viên Triệt nhìn cảnh này, mặt biến sắc, từ từ cong môi cười lớn: “Phong Uẩn nương là biết hưởng thụ, còn hơn cả bậc đế vương.”

      “Hiên công tử sai rồi.” Đường Phong Hoa dương dương tự đắc nằm nghiêng, ngước mắt nhàn hạ thảnh thơi mà : “Đế vương dành toàn bộ tâm trí cho thiên hạ, rảnh hưởng thụ, sao có thể so sánh với ta chứ?”

      Hiên Viên Triệt cũng giận, gật đầu đồng ý : “ thế cũng có đạo lý.”

      Đường Phong Hoa cười nhìn , cho dù tận lực khống chế tâm tình, nhưng vẻ tức giận nơi đáy mắt vẫn tản được. có vẻ như lơ đãng liếc mắt nhìn bàn tay đấm vai bóp chân cho nàng, ánh mắt như dao sắc bén lành lạnh.

      Bầu khí kỳ lạ, Hoa Vô Hoan đột nhiên vỗ tay. Các thiếu niên liền im lặng lui xuống, đứng sang hết bên.

      “Uẩn nhi.” Vẻ mặt Hoa Vô Hoan đặc biệt nghiêm túc, giọng dịu dàng như nước, rồi quỳ gối trước mặt nàng.

      “Ừ?” Đáy lòng Đường Phong Hoa thầm run run chút. Có phải giọng Hoa Vô Hoan thế này quá buồn nôn ?

      “Chúng ta sớm chiều bên nhau lâu như vậy, ta đối với nàng ra sao, nàng hẳn là biết rất .” Hoa Vô Hoan lúc này ngược lại hoàn toàn với bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày, còn nghiêm chỉnh cầm tay nàng, ánh mắt sáng ngời, trầm giọng : “Hãy lấy ta. Ta xin thề, cả đời này chỉ nàng tin nàng và bảo vệ nàng, quyết thay đổi.”

      Đường Phong Hoa giật mình trầm trọng, chống lại ánh mắt sáng rỡ kiên định của . Trong giây phút này nàng mơ hồ diễn trò hay đây là những lời phát ra từ tận đáy lòng .

      Sắc mặt Hiên Viên Triệt vẫn đứng bên cạnh cuối cùng cũng tối , cắn răng tiếng động, thái dương nổi gân xanh. Đều là nam nhân, nên nhìn ra được cái nào là chân tình, cái nào là giả ý.

      Hết chương 21
      Chris thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 22: Cầu hôn chân thành




      Thấy Đường Phong Hoa , chỉ yên lặng nhìn chằm chặp, trái tim Hoa Vô Hoan từng chút buộc chặt, hồi hộp khó hiểu trào dâng. vốn là định mượn cơ hội này để mài mòn lòng hăng hái của Hiên Viên Triệt, ngược lại còn hi vọng bản thân có thể thực cầu hôn thành công. Nhưng tâm tình lúc này lại căng thẳng như vậy, tim đập mạnh, và còn lặng lẽ sinh sôi tia hi vọng.

      “Uẩn nhi.” Hoa Vô Hoan khẽ gọi tiếng, cố gắng che giấu tiếng trái tim đập loạn nhịp thình thịch. vừa thâm tình vừa chân thành nhìn nàng, ôn nhu bày tỏ nỗi lòng, “Nàng có quyền cự tuyệt lời tỏ tình của ta, nhưng nàng thể xem thường tình cảm của ta. Bởi vì đó là trái tim chân thành dành trọn cho nàng.”

      sớm học thuộc lòng những lời này, xúc động gì sánh được, đến mức ủy mị, sướt mướt. Trong mắt lại bỗng cảm thấy vô cùng chân , từng câu từng chữ đều miêu tả tình cảm khắc sâu trong lòng , “Nếu nàng là sai, ta muốn làm đúng. Nếu như đúng là phải rời xa nàng, ta tình nguyện sai cả đời.”

      Đường Phong Hoa kinh ngạc lúc lâu. Nhưng sững sờ lúc đầu từ từ tan , nàng bắt đầu cảm thấy lông tơ dựng đứng cả lên, cánh tay nổi đầy mụn . Nàng đưa tay vỗ mạnh lên bả vai của Hoa Vô Hoan, vừa cười vừa : “Giỏi, suýt nữa bị ngươi lừa đẹp rồi!”

      Mặt Hoa Vô Hoan co giật đôi chút. Ngay cả cũng bị chính mình làm cho cảm động, thế mà nữ nhân ý chí sắt đá này lại còn cười được? Đây mà là nữ nhân sao?

      Nhìn bộ dạng sắp trở mặt của , Đường Phong Hoa còn bổ sung thêm câu: “ phải trước đây ta từng rồi sao? Chỉ cần ngươi đánh thắng ta, ta cân nhắc đến việc lấy thân báo đáp?”

      Khóe miệng Hoa Vô Hoan lại lần nữa méo mó giật giật. Nàng cho rằng đánh lại nàng? Cho dù võ công của bì kịp với nàng, nhưng vẫn có rất nhiều biện pháp khiến nàng thua dập mặt!

      “Hôm nay đúng là ngày sinh nhật khó quên.” Đường Phong Hoa chỉnh trang quần áo, xoay người xuống giường, nhân tiện đỡ Hoa Vô Hoan quỳ gối mặt đất, thản nhiên cười : “Trò vui kết thúc, ta cũng nên về chăm sóc Bách nhi thôi.”

      Hoa Vô Hoan trừng mắt nhìn bộ dáng tươi cười vô tâm của nàng, bàn tay ngứa ngáy, là muốn đánh nàng phát cho nàng tỉnh ra! “Kịch giả tình ” lẽ nào nàng chưa từng nghe qua?

      Đường Phong Hoa dường như có chút cảm giác đối với ánh mắt như muốn giết người đến nơi của Hoa Vô Hoan, nàng vô tư quay người lấy hộp gấm trong tay Mạch Sâm. Nàng mở hộp ra xem, lấy hai vật vàng óng trong đó cất vào trong túi đeo ở thắt lưng, sau đó hiên ngang bỏ .

      Hiên Viên Triệt vẫn kiềm chế cho đến giờ phút này, mới chậm rãi thả lỏng nắm tay, im lặng theo sát sau bước chân của nàng.

      Phía sau hai người bọn họ, Mạch Sâm liếc mắt nhìn Hoa Vô Hoan, trong đôi mắt trong veo của chàng thiếu niên xuất sát khí. Nhưng lại thấy Hoa Vô Hoan lắc đầu, ý bảo cậu ta nên manh động.

      Ra khỏi thuyền đá, Hiên Viên Triệt tăng tốc để cùng sánh vai với Đường Phong Hoa, mở miệng trầm khàn hỏi: “Sinh nhật hàng năm đều tổ chức chúc mừng như vậy sao?”

      Đường Phong Hoa dừng chân, vừa vừa miễn cưỡng trả lời: “Tùy tâm trạng.”

      Hiên Viên Triệt thu lại đáy lòng ghen tuông chua loét, bình thản rằng: “Lần trước ta thiếu nàng tấm kim bài thông hành hoàng cung, hôm nay ta tặng thêm tấm, để cho Phong tiểu đệ dùng.” phải chú ý đến mấy thiếu niên ôn nhu kia, mà là để ý đến những năm tháng Hoa Vô Hoan sống cùng với nàng. Bảy năm, bỏ lỡ nàng tròn bảy năm…

      “Cảm ơn.” Lời cảm ơn của Đường Phong Hoa vô cùng nhàng hờ hững. Trong mắt người đời, lệnh bài này là đồ quý hiếm, nhưng nàng nhận lấy cách thản nhiên như chuyện đó là điều hiển nhiên vậy.

      thẳng mạch khỏi tòa nhà, Hiên Viên Triệt gì thêm. Quà sinh nhật muốn đưa, tối hôm qua tặng rồi. Toàn bộ quá trình đúc cung huyền băng, đều tự lực cánh sinh, từ việc rèn sắt đến việc mài mũi tên rồi đẽo cánh cung. làm trọn tháng, bởi vậy mà vết chai sạn ở lòng bàn tay dày thêm mấy lớp.

      Đến cổng lớn, Đường Phong Hoa dừng chân, quay đầu hỏi: “Là Vô Hoan gửi thư mời ngươi tới đây ư?”

      Hiên Viên Triệt gật đầu, chỉ chiếc xe ngựa chờ bên ngoài từ lâu, và : “Vệ Thanh Đồng định cắn lưỡi tự sát, ngày mai Diễm Liệt áp giải nàng ta về kinh đô, giao cho hình bộ xử lý. Ta tiện đường đến hỏi thăm nàng, nàng có còn điều gì muốn hỏi nàng ta hay ?”

      Ý tứ mời nàng lên ngồi xe ngựa ràng như vậy, Đường Phong Hoa cười nhạt. Nàng cũng câu nệ lễ tiết mà tới trèo lên thùng xe trước .
      “Vì sao lại yên tâm để ta nhúng tay vào chính quân cơ như vậy?”

      Người chăn ngựa quất roi lái xe, tiếng vó ngựa lộc cộc, giọng của nàng hòa lẫn trong đó, có chút .

      Hiên Viên Triệt tựa hồ nghe thấy, nhắm mắt dựa lưng vào vách thùng xe dưỡng thần. Bất kể nàng thừa nhận hay phủ nhận, đều xem nàng là Đường Phong Hoa “mới”, lần nữa biết nàng, đến gần, cho đến khi xác nhận hoàn toàn.

      Kiểu lập luận như đúng như sai này rất khó để , có lẽ chỉ có chính mới có thể hiểu được mùi vị trong đó.

      Dọc đường ai gì, nửa canh giờ sau đến hành quán.

      Vừa mới đến bên ngoài phòng khách, thấy cậu bé mập mạp chạy loạn trong phòng. Cậu đuổi theo con vật màu trăng trắng, miệng la í ới: “Đại Bạch! Đứng lại , đừng chạy mà!”

      Bước chân Đường Phong Hoa đình trệ, trong đôi mắt sáng trong sượt qua tia cảnh giác. Sao Bách nhi lại ở đây? Lão Trần lại chăm nom Bách nhi tốt!

      “Mẹ?” Đường Bách bỗng quay đầu, vừa vặn nhìn thấy nàng, cậu chạy như điên đến bên mẹ, làm nũng thỏ thẻ, “Hiên huynh mời con đến thăm sói con, mẹ thể đến gần sói con quá. Bây giờ con ôm nó ngay!”

      Đường Phong Hoa kéo tay cậu nhóc, ngổi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu, thấp giọng hỏi: “Bác Trần đồng ý cho con rời nhà trọ?”

      Đường Bách cười hì hì, hơi chột dạ.

      Hiên Viên Triệt đến gần, trả lời thay cậu: “Là ta đến nhà trọ đón đệ ấy tới đây.”

      Ánh mắt Đường Phong Hoa hơi tối lại, đứng lên đối diện với đôi mắt thâm sâu gợn sóng của , lạnh lùng : “Ngươi tự tiện ẳm con ta tới đây, có phải nên cho ta lời giải thích xác đáng hay ?”

      Đường Bách bứt rứt bất an, khẽ kéo tà váy của nàng, giọng chen vào: “Mẹ, là do con bỏ thuốc mê trong chén trà của bác Trần…”

      Đường Phong Hoa chợt cúi đầu, nghiêm khắc chất vấn cậu: “Sao lại làm như thế? Mẹ những gì, con quên sạch rồi hả?”

      Đường Bách bị nàng mắng, cơ thể bé khe khẽ co rúm lại, nước mắt lưng tròng trong đôi mắt to tròn, là đáng thương.

      Tuy Đường Phong Hoa nỡ, nhưng nghĩ đến việc cậu càng lớn càng cả gan làm bậy, chỉ sợ sau này gây ra họa lớn. Nàng liền cứng rắn, dùng giọng điệu lạnh lùng : “Theo mẹ về ngay!”

      Đường Bách dám , nước mắt lập lờ liếc nhìn Hiên Viên Triệt. Cậu méo miệng cúi đầu chào, bị Đường Phong Hoa dắt ra ngoài.

      Đến chỗ bậc cửa, cậu giọng lẩm bà lẩm bẩm câu: “Hiên huynh huynh ấy là cha con, con muốn biết đó có phải là hay …”

      Lỗ tai Đường Phong Hoa rất thính, nghe vậy cơ thể cứng đờ. Nàng thong thả quay đầu lại, ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương, vừa hay chạm vào tầm nhìn vừa ngẩng lên của Hiên Viên Triệt.
      Chris thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :