1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lục Cung Vô Phi - Khuynh Thân ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 5: Ra tay thăm dò




      Vào giữa trưa của ngày hè, ánh nắng mặt trời gay gắt, khắp nới đều bị phơi bày sáng loáng dưới ánh nắng.

      bãi đất trống sau vườn của nhà trọ, cậu nhóc đáng dang chân đứng tấn. Cung tên bằng bạc tinh xảo tay cậu lóe sáng như tia chớp. Chỉ nghe tiếng "vút" vang lên, mũi tên rời khỏi dây cung tựa như gió lùa tiến về phía trước!

      Chỉ có chú ruồi may bị mũi tên bắn hạ, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng có, trong nháy mắt đời nhà ma.

      "Oa ha ha ha! Ta thần xạ thủ thiên tài!" Cậu bé thu hồi cung tên, kiêu ngạo chống nạnh và ngửa đầu cười to.

      Bỗng nhiên "bốp'' cái, có người đập phát vào sau gáy của cậu bé. Cậu bé phát đau, giận dữ quay đầu quát lớn: ''Tên cừu non bị cắm sừng nào dám đánh lén ta hả?''

      Thấy người mới đên, mặt mày kiêu ngạo của cậu bé thay đổi chóng vánh. Cậu cực kỳ khôn ngoan mà lên tiếng nịnh nọt: ''Sư phụ tiểu Hoa, Xuyên vân tiễn của con luyện được rồi đúng ? phải người đáp ứng con, tài bắn cung của con tiến bộ người dạy con 'Kỳ tông giải độc pháp' sao?''

      Dưới ánh nắng lấp lánh, nam tử áo tím có gương mặt tuấn tủ, đôi mắt hẹp dài mang chút tà khí. miễn cưỡng lên tiếng: ''Tên nhóc nhà ngươi mướn cứu người cứ việc thẳng, cần phải khoe tài.''

      Đường Bách xoa sau ót, có chút buồn bực : ''Nhưng mà hình như mẹ muốn cứu người kia.''

      Hoa Vô Hoan nhếch môi, nhàn nhạt: ''Ta cũng muốn cứu lắm.''

      Đường Bách hếch mũi, trợn mắt, hừ : ''Tiểu Hoa là con quỷ hẹp hòi, chịu dạy con phương pháp giải độc gia truyền.''

      ''Phép khích tướng có tác dụng với ta.'' Khóe mắt Hoa Vô Hoan liếc về bóng mát dưới tán cây ở phía sau, tựa như tùy hứng mà hỏi thăm: ''Tiểu Bách, vì sao con muốn cứu người kia?''

      ''Hàng lông mày của rất giống với con, nhìn rất thân quen cho nên muốn cứu thôi.'' Đường Bách cần nghĩ ngợi trả lời, hể nghĩ đáp án này có hơi nực cười.

      Hoa Vô Hoan nhịn ham muốn trợn trừng mắt xuống, lại hỏi: '' phải do cứu con sao?''

      Đường Bách cằm, làm bộ dạng suy nghĩ cặn kẽ: "Bị người ta cứu, điều này quá mất mặt rồi. Sau này bị xe ngựa đụng, ta cũng cứu lần là được.''

      Hoa Vô Hoan cảm thấy còn lời nào để . bĩu môi với người ở dưới bóng râm cái, liền xoay người bỏ .

      Đường Phong Hoa ra từ chỗ mát, mắt Đường Bách sáng rực lên. Cậu chạy tới ôm bắp chân mẹ, gọi : "Mẹ..."

      ''Được rồi, con phải ngoan ngoãn ở nhà trọ đợi.'' Trong mắt Đường Phong Hoa mang theo ý cười nhàn nhạt, cúi đầu nhìn con trai và : ''Mẹ ra ngoài chuyến, con đừng chạy loạn.''

      Đường Bách nhanh trí nghe ra ý trong lời của mẹ, liền gật đầu cái rụp. Cậu vui vẻ vẫy tay tiễn mẹ cậu : " , ! Mẹ sớm về sớm nhé!"

      Đường Phong Hoa vừa cười vừa lắc đầu, nhàn nhã bộ. ra Ứ độc trong người của "người nọ" cũng khó giải lắm. xuất cung đương nhiên có mang theo thái y. Chỉ là loại độc này khá kì lạ, cho dù có giải độc cũng khiến người ta mất nội lực bảy bảy bốn mươi chín ngày.

      Lần này Đường Phong Hoa có trèo tường vào, nàng thoải mái đến trước cửa lớn của hành quán. Nàng vừa mới báo tên họ có quản gia đến dẫn đường, cung kính mời nàng vào trong.

      "Phong nương, xin mời bên này." Lão quản gia đưa nàng đến nội uyển, chỉ vào căn phòng bên cạnh, cung kính : "Chủ tử có lệnh, nếu Phong nương đến mời người tới đây."

      Đường Phong Hoa cũng khách sáo, tiến đến gõ cửa hai cái rồi tự mình đẩy cửa bước vào trong.

      Căn phòng này tương đối lớn, bức bình phong bằng ngọc lưu ly ngăn cách gian bên trong và gian bên ngoài, khiến cho người ta có nhướng mắt cũng thấy bên trong.

      "Hiên công tử?" Đường Phong Hoa đến trước tấm bình phong, dừng chân lại hỏi.

      "Vào đây." Tiếng trầm ấm từ gian phòng trong truyền ra, giọng điệu giống với ngày thường.
      Đường Phong Hoa theo lời vòng qua tấm bình phong, vừa đưa mắt nhìn sang nàng khỏi ngẩn người.

      chiếc thùng gỗ rất lớn được đặt sau tấm bình phong, còn Hiên Viên Triệt ngâm mình trong nước. trán có vài sợi tóc ướt bám dính vào đó, bờ môi mỏng ngậm ý cười hứng thú , tăng thêm vài phần mờ ám vào bầu khí.

      "Phong Uẩn lỗ mãng rồi." Đường Phong Hoa nhíu mày lại, lập tức quay người đưa lưng về phía .

      "Ứ độc tanh hôi, buộc lòng phải tắm mới tẩy bớt mùi." Giọng Hiên Viên Triệt vẫn thản nhiên, rồi tự nhiên khẽ cười, "Mạo phạm Phong nương rồi."

      Đường Phong Hoa hơi bực trong lòng, lời. Nàng đưa tay ra sau lưng, tung bình dược lên rồi muốn bỏ .

      "Phong nương, xin dừng bước." Hiên Viên Triệt chụp được bình dược bay tới, lớn: "Ngươi biết thích khách đến từ Minh môn, vậy cũng có thể đoán ra thân phận của người đứng sau chuyện này."

      Đường Phong Hoa nghe vậy cười nhạt, chậm rãi xoay người lại. Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt đen sáng rực của , mở miệng chậm từng từ từng chữ: "Thuốc trong bình này có thể giúp ngươi khôi phục nội lực. Nếu như ngươi hoài nghi ta là tên đầu têu đứng sau màn kịch này, tốt nhất ngươi nên uống thuốc, và sớm hồi cung tránh họa ."

      Hiên Viên Triệt bỗng đứng bật dậy từ trong thùng nước, tiếng nước ào ào vang lên. Toàn bộ nửa người của để trần trong khí, giọt nước trườn theo làn da, chảy từ bả vai lượn qua vòm ngực rắn chắc rồi lăn xuống dưới, cảnh tượng vô cùng quyến rũ.

      "Phong nương đứng hiểu lầm, ta chỉ muốn người có thể cung cấp đầu mối mà thôi." nhướng mày, môi nở nụ cười. Khuôn mặt tuấn trong sáng vô tư, có chút biểu được tự nhiên khi khỏa thân.

      "Phải ?" Đường Phong Hoa nheo mắt, cười . Nàng hề kiêng kị, trái lại còn nhìn chòng chọc vào thân thể hơi gầy nhưng rắn chắc của chớp mắt. Vết sẹo vai trái của kia, là vào chiến dịch Kinh Châu năm đó lãnh kiếm khi chắn cho nàng...

      Nhận ra hướng nhìn của nàng, Hiên Viên Triệt cũng cúi đầu trông vai trái của chính mình, tự dưng lên tiếng như với bản thân: "Vết sẹo dữ tợn này theo ta rất lâu rồi, ta muốn nó vĩnh viễn mất ."

      Đường Phong Hoa dời ánh mắt, giọng bình tĩnh gần như lạnh lùng: "Tuy là mùa hè, nhưng cũng có khả năng bị nhiễm phong hàn, đợi ngươi mặc quần áo xong rồi chuyện tiếp."

      Nàng quay đầu thẳng, chẳng hiểu vì sao trong lòng lại trồi lên cơn tức giận mơ hồ. thử nàng, dùng kỷ niệm qua của hai người để thử nàng!

      Vượt qua tấm bình phong, nàng đến ngồi xuống cạnh bàn uống trà trong gian phòng ngoài. Nàng nghe thấy tiếng mặc quần áo sột soạt phía trong, bờ môi nhếch lên cười giễu. Thử sao? Cả đời "Đường Phong Hoa" mang lưng tội danh gian tế, cho dù chưa chết, trong sạch của nàng cũng còn!

      Chỉ mất vài phút ngắn ngủi, Hiên Viên Triệt mmawcj xong y bào, ra ngoài. Khuôn mặt tuấn ung dung, lẳng lặng nhìn nàng.

      Đường Phong Hoa đứng dậy, đối mắt với .

      "Tên đầu sỏ phía sau vụ ám sát lần này phải muốn lấy mạng của ngươi, mà là muốn ngươi lo lắng cho an nguy của bản thân mà nhanh chóng rời khỏi Tô Thành." Nàng lãnh đạm mở miệng : "Rất dễ nhận ra, có người muốn ngươi tiếp tục điều tra chuyện ở đây."

      "ừ" tiếng, nhưng tiếp. chỉ im lặng nhìn nàng chằm chặp, sắc mặt có đôi phần đăm chiêu.

      Đường Phong Hoa cũng cần phải nhiều lời nữa. Theo thông tin nàng thu được, gần hai năm nay thế lực trong triều của Sở tả tướng phát triển lớn mạnh. Mà kẻ nắm giữ Tô Thành lại là đệ tử của Sở thị. Hiên Viên Triệt tự mình xuất cung lần này, chắc chắn là muốn mượn chuyện lũ lụt để tóm được càng nhiều mạch máu của Sở thị càng tốt, làm thế lực của chúng suy yếu dần và cân bằng cục diện chính trị trong triều đình.

      Tả tướng Sở Hoành, chính là người đầu tiên nàng muốn tra ra.

      "Ngươi biết ít chuyện." Hiên Viên Triệt đột nhiên lên tiếng, trong đôi mắt sâu thăm thẳm xẹt qua tia sáng nhạt.

      "Sợ ta hại ngươi?" Đường Phong Hoa thẳng thắn, lời sắc bén: "Nếu ta muốn ra tay với ngươi, khi ngươi bị tập kích ở chợ, ta nhân cơ hội mà lấy mạng ngươi rồi."

      "Ngươi muốn gì?" Ánh mắt của Hiên Viên Triệt khóa chặt nàng, trong đó còn có loại tình cảm nồng nàn khó hiểu.

      " thể trả lời." Đường Phong Hoa cong môi cười, trả lời rất thách thức.

      Hiên Viên Triệt cũng cười , khuôn mặt xuất chúng kia bởi vì nụ cười mà dịu dàng hơn nhiều, nhưng đáy mắt có tia sáng sắc nhọn nhảy vọt lên. hề báo trước, bỗng ra tay đánh thẳng vào ngực nàng!
      Chrismilary thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 6: Dường như là nàng




      "Hiên Viên Triệt!" Cùng với tiếng hét cao trong lanh lảnh phát ra, Đường Phong Hoa cũng nghiêng người tránh bàn tay đột ngột xuất kia.

      Hiên Viên Triệt tiếng, trước hết dốc sức đuổi theo, bàn tay khó khăn lắm mới nắm được vạt áo của nàng.

      Cơn tức giận của Đường Phong Hoa lên cao. Cơ thể nhắn phút chốc di chuyển, vọt đến bên trái của . Nàng giơ cao con dao trong tay, mạnh mẽ đâm xuống!

      "Á!" Hiên Viên Triệt bị đau la lên, thu hồi thế tấn công. Nội lực của chưa bình phục hoàn toàn, vốn định thừa lúc nàng sơ hở mà xé vạt áo của nàng, ai dè đâu phản ứng của nàng lại nhanh nhẹn như vậy.

      "Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?" Đường Phong Hoa đanh mặt, nổi giận quát ào ào: "Đầu tiên là dụ ta vào xem ngươi tắm, sau đó lại ra tay đánh lén. Đường đường là vua nước, lại dùng những thủ đoạn đê tiện này, sợ đánh mất địa vị thân phận hay sao?!"

      Hiên Viên Triệt buông tay ôm bả vai xuống, từ từ ngẩng đầu lên. đôi mắt đen như mực, sâu lắng như đại dương, nhưng lại chứa sóng cả cuồn cuộn, còn có những bí mật khó nhận biết. biết cái suy nghĩ trong lòng của chính mình kia có chút nực cười. Thế nhưng, mỗi cái nhíu mày lẫn từng nụ cười của trước mặt đều khiến cảm thấy vô cùng quen thuộc. Nàng là "Nàng" sao?

      Trong im lặng. Hiên Viên Triệt bất ngờ nhảy lên, giống như sức mạnh to ớn của con báo săn mồi. thô bạo lại cứng rắn đè Đường Phong Hoa ngã mặt đất!

      Cú tấn công có chiêu thức lẫn kĩ xảo này quá nhanh và mạnh. Đường Phong Hoa ngạc nhiên hiểu, hoài nghi nhìn nam tử ức hiếp người nàng. Nàng ra tay phản đòn, những hành động kì lạ liên tiếp của Hiên Viên Triệt nhất định có nguyên do phía sau, nàng im lặng quan sát mọi biến động.

      "! Đến cùng ngươi là ai?" Hiên Viên Triệt cúi thấp người đè chặt nàng xuống. Bàn tay giữ chặt hai tay của nàng đỉnh đầu, hung dữ: "Ngươi nửa đêm lẻn vào hành quán, có ý đồ nhúng tay vào chuyện thiên tai lũ lụt sông Tô Hà. Đừng với ta rằng ngươi chỉ hành hieeph trượng nghĩa. Ngươi hết sức tiếp cận ta, rốt cuộc là có mưu đồ gì?"

      Đường Phong Hoa ngẩng đầu ngắm nhìn bộ dáng ngang ngược, lạnh lùng nghiêm nghị của , chỗ trong tría tim bỗng nhiên đau đớn. Nàng biết Hiên Viên Triệt như vậy, đối ngoại luôn trầm ổn và giấu mọi suy nghĩ vào trong. Chỉ có những khi ở cùng nàng, mới thỉnh thoảng bộc lộ bộ mặt khác, đó là tính khí trẻ con ngang tàng lại bạo ngược. Vào giờ này khắc này, tựa như thời gian chưa từng trôi qua, và nàng vẫn là vợ chồng tình cảm nồng nàn, thắm thiết. Hai người đùa giỡn quấy phá nhau trong lều quán.

      " !"

      Tiếng quát khẽ vang lên, kéo suy nghĩ bay xa của nàng quay trở lại. Nàng lấy lại bình tĩnh, nhìn sâu vào mắt , thản nhiên : "Mặc dù ta xuất thân từ phái Phạm Thiên, nhưng sư môn có ý định tìm ngươi báo thù, ngươi cứ yên tâm."

      Hiên Viên Triệt nhếch bên khóe môi, nụ cười cong cong lạnh buốt, đôi mắt đen lại lóe lên tia sáng quái lạ chói mắt. rút ra tay còn tay của vẫn áp chặt hai tay nàng. Bàn tay tự do nắm bên cổ áo của nàng, chút kiêng kị nào mà dùng giọng uy hiếp : "Xem ra ngươi muốn . Trái lại ta tin đến khi ta lột sạch quần áo của ngươi ngươi còn chịu !"

      Đường Phong Hoa mở to hai mắt, tin nổi mà trợn trừng với . xuất thân từ quân đội, có thói quen dùng thủ đoạn nổi trận lôi đình để át vía đối thủ. Nhưng loại chiêu trò dâm tà hạ lưu này cho tới bây giờ nàng mới thấy, lẽ nào sau bảy năm xa cách, tính tình thay đổi hoàn toàn?

      Trong khi nàng vẫn ngơ ngác thất thần, tay dùng sức xé áo nàng!

      Chiếc váy mỏng mùa hè chịu nổi lực mạnh liền bị xé rách. Chỉ có tiếng "soạt" của vải lụa bị rách, lộ ra phần vai trắng nõn nà như ngọc.

      "Đồ vô liêm sỉ!" Đường Phong Hoa lập tức hoàn hồn, cơn thịnh nộ bùng phát. Nàng gắng sức thoát khỏi trói buộc. Nàng tung chưởng đánh về vòm ngực của .

      Hiên Viên Triệt vội nghiêng người tránh, còn bàn tay nàng xẹt qua quần áo của . Trong lúc vô tình, nàng kép rớt đai lưng của , và thế là cơ ngực cường tráng rắn chắc bỗng lồ lộ ra ngoài...

      Đường Phong Hoa sửng sốt, cúi đầu dán mặt vào vạt áo để ngỏ. Khi ngẩng đầu trở lại, trong ánh mắt của nàng lờ mờ xuất tia sáng dụ hoặc.

      "Bệ hạ..." Nàng bỗng nhiên dịu giọng gọi, đôi môi cong lên, nụ cười tươi thắm ngọt ngào. Nàng dịu dàng dựa vào vòm ngực của .
      Hiên Viên Triệt quá đỗi kinh ngạc, nhưng mà vẫn quên mục đích của bản thân. thuận lợi tìm được chiếc khăn lụa, nắm trong tay.

      Đường Phong Hoa để ý đến hành động của , lại cố dịu : " phải Bệ hạ muốn biết ta có ý định gì sao? Cái này, ta cho Bệ hạ biết." Đầu ngón tay trắng nõn khẽ chạm vào trước ngực của , mang theo ý khiêu khích mập mờ.

      Tầm mắt của Hiên Viên Triệt chuyển dời từ chiếc khăn lụa sang ngón tay búp măng vẽ những đường cong uốn lượn.

      Giọng điệu của Đường Phong Hoa càng thêm ngọt ngào êm dịu, rủ rỉ : "Hơn mười năm trước, Kiều Triều áp dụng chính sách tàn bạo, nghĩa quân nổi lên khắp nơi. Cuối cùng do quân Hiên Viên kết hợp với quân Tào nên lật đổ được Kiều Triều. Lấy sông Trường Giang làm ranh giới lập quốc, nên bây giờ mới có Kim Triều và Nguyên Triều. Tuy rằng hai quốc gia nước sông phạm nước giếng, nhưng người sáng suốt đều biết, chỉ cần nội bộ trong hai nước nhiễu loạn, đúng là thời cơ tốt nhất của đối phương."

      Đề tài đứng đắn nghiêm túc như vậy lại kết hợp với cử động mê hoặc của nàng. Hành động giống như tự nhiên, chẳng ra cái gì nhưng lại hấp dẫn toàn bộ sức chú ý của Hiên Viên Triệt. Nàng quả thực có chuẩn bị tốt mới đến!

      Đường Phong Hoa càng ngày càng dựa sát vào người . Chiếc cằm của nàng vuốt ve đầu vai , tiếp tục : "Với tài năng của ta, nhất định có thể giúp người diệt sạch bọn sâu mọt trong triều đình, củng cố giang sơn xã tắc, còn thống nhất thiên hạ! Vương tôn quý tộc, ai chỉ có nam tử mới có thể ngồi vào? Ta muốn làm Đệ nhất Nữ thừa tướng của Kim Triều, lưu danh muôn đời, được hậu thế ngưỡng mộ tôn kính!"

      Hiên Viên Triệt đột nhiên nhỏm người dậy, rời xa cái ý định sáp lại của nàng.

      Đường Phong Hoa che miệng cười khẽ, thu lại ánh sáng giảo hoạt chợt lóe lên trong đôi mắt nàng. sợ nhất những có ý định quyến rũ , muốn thử nàng ư? Lẽ nào nàng biết làm ngược lại sao?

      Hiên Viên Triệt lùi lại hai bước, vẻ mặt có hơi tức giận, trầm giọng hỏi: "Cây cỏ chiếc khăn này là do ngươi thêu hả?"

      Đường Phong Hoa lười biếng dựa người bên mép bàn, nhếch đuôi mắt dò xét. trả lời.

      "Cái mẫu thêu này..." Môi mỏng của Hiên Viên Triệt cong lên, đáy mắt nhuộm màu đen tối và hung ác. Đây là mẫu thêu của mình Phong Hoa, hoặc phải là Phong Hoa căn bản rành thêu thùa. Từng có lần, nàng bị chế nhạo, nàng phục. Thế là nàng ngồi tại chỗ thêu ra bụi cây cỏ xiêu xiêu vẹo vẹo.

      "Bệ hạ kì lạ, hỏi ta có năng lực gì có thể trợ giúp người. Lại cảm thấy hứng thú với những chuyện quan trọng này." Đường Phong Hoa thờ ơ liếc mắt nhìn .

      "Chuyện quan trọng?" Hiên Viên Triệt lặp lại, môi nở nụ cười nhạt. Với , chuyện này quan trọng xiết bao!

      "Vừa rồi Bệ hạ muốn xé quần áo của ta, chẳng lẽ là muốn..." Đường Phong Hoa kéo dài cuối, cừa cười đùa vừa : "Muốn nạp ta làm phi?" muốn xem người nàng có dấu vết hay , đừng hòng nàng để thực được!

      Hiên Viên Triệt nheo mắt, hỏi ngược lại: "Giả sử ta có ý này sao?"

      Đường Phong Hoa nhàng nhún vai: "Địa vị phi tử ta còn để trong mắt. Bệ hạ nợ Đường sư tỷ ghế Hậu mũ Phượng, nhưng ta lại cần ngồi vào vị trí đó, đội chiếc mũ đó."

      Sắc mặt Hiên Viên Triệt trầm xuống nhưng khó nhận ra. lúc thông minh, khi lẳng lơ ngả ngớn, tựa như quen thuộc lại như xa lạ. Rốt cuộc nàng có phải hay phải...

      Đường Phong Hoa xem như thấy sắc mặt khẽ biến đổi của . Nàng ung dung đứng dậy, thản nhiên cáo từ : "Thuốc giải khôi phục nội lực ta đưa đến, những điều muốn đều xong. Ta đây."

      Hiên Viên Triệt nhìn chằm chặp theo bóng lưng thon dài yểu điệu của nàng. Mâu thuẫn và quyến luyến quấn bện trong đáy mắt của , như muốn xuyên qua cơ thể nàng để nhìn linh hồn của nàng.
      Chris thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :