1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

LỤC YÊN, ANH YÊU EM - KINH CHẬP (C8/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Đến giữa trưa, Tạ Đạo Niên đưa Lục Yên về nhà của mình, đường , chân Lục Yên vẫn còn run rẩy, bước chân vững, phải bám vào cánh tay của Tạ Đạo Niên, áp sát vào , hỏi, "Còn muốn làm tiếp nữa?"

      "Còn, lúc nào cũng muốn."

      nghẹn lời, Lục Yên nở nụ cười, bóp mông cái.

      Lại dám trêu trọc .

      "Nào, thôi, em muốn ăn cơm."

      Khi Tạ Đạo Niên đưa Lục Yên vào đến cửa, thấy Tiêu Diệu Thường vừa xem hí khúc tivi, vừa vỗ tay vừa hát theo.

      (*hí khúc: là loại hình nghệ thuật truyền thống của Trung Quốc.)

      [​IMG]

      "Bà, cháu về rồi ạ."

      Tiêu Diệu Thường quay người lại nhìn, cười , " về rồi à?" Nhìn thấy Lục Yên, bà vươn tay ra, Lục Yên về phía bà, nở nụ cười với bà, bà , "Hình như ban ngày nhìn xinh đẹp hơn nhá, khuôn mặt hồng hào, khí sắc* rất tốt."

      (*khí sắc: vẻ ngoài, thường là mặt, biểu thần sắc và sức khỏe con người. Nguồn: Từ điển soha.)

      Nghe được lời này của bà khuôn mặt của Lục Yên đỏ bừng lên như tôm luộc, hai chân vẫn mềm nhũn, đứng vững.

      dựa vào người của Tạ Đạo Niên, đỡ lấy eo của , Lục Yên có thể cảm nhận được lồng ngực của rung.

      cười!

      Còn Lục Yên xấu hổ muốn chết được.

      Tiêu Diệu Thường nhìn hai người thân mật tự nhiên như vậy, che miệng cười khúc khích.

      Trần Lộ bưng rổ hoa quả ra, "Đến rồi à, mau ngồi xuống , chuẩn bị ăn cơm."

      "Cháu chào bác ạ."

      "Tiểu Yên ngoan quá."

      Lục Yên mở túi lấy khăn tay ra đưa cho bà và Trần Lộ, "Cháu tặng cho bà và bác ạ."

      Tiêu Diệu Thường nhận lấy rồi đưa gần vào mắt để nhìn cho , "Ai ui, cái khăn này tinh xảo quá a."

      Trần Lộ cũng cầm lên nhìn, liên tục gật đầu đồng ý.

      Tiêu Diệu Thường vừa sờ khăn tay vừa khen ngợi, "Bây giờ hiếm có nào biết làm cái này."

      Lục Yên xua tay, "Bà, ra cháu cũng chỉ biết làm cái này, những việc khác cũng giỏi lắm đâu ạ."

      Tiêu Diệu Thường nở nụ cười, liên tục xoa bàn tay của , "Ừm, cháu như vậy là giỏi rồi."

      Tạ Đạo Niên đến gần , thầm, "Em là người thành như vậy à? Sao ngày thường thấy em thành như này nhì?"

      Lục Yên cố hạ thấp giọng xuống, "Tại vì quá xảo quyệt."

      Tạ Vân Bằng mới từ cửa hàng xuống, nhìn thấy Tiêu Diệu Thường cầm cái khăn tay, tiến lại gần nhìn, ngay lập tức hiểu ra.

      Ông liếc mắt nhìn Lục Yên, miệng nhả ra hụm khói, "Nếu đến rồi ở lại ăn cơm trưa ."

      Trần Lộ quay người lại với ông, "Mục đích Trường Canh mang con bé sang đây là để ăn cơm mà."

      Lại cãi lại, khóe mắt của Tạ Vân Bằng giật giật, nhìn dì vui vẻ chuyện ngừng với Lục Yên, ông trừng mắt với Tạ Đạo Niên, xoay người vào phòng bếp.

      ....

      Đồ ăn được bày ra đầy cả bàn, hương thơm xông vào mũi.

      Lúc ăn cơm, Tạ Vân Bằng hỏi Lục Yên có biết uống rượu ?

      Tiêu Diệu Thường ngăn ông lại, "Cháu muốn cho con nhà người ta uống rượu?"

      Tạ Vân Bằng im lặng gì, cầm chén rượu nhìn Lục Yên.

      Tạ Đạo Niên nhìn , , " uống cũng sao đâu." nhìn về phía Tạ Vân Bằng, "Bố, để con uống."

      Đây là rượu thuốc, nồng độ khá cao.

      Tạ Vân Bằng đưa chén rượu cho Tạ Đạo Niên, tay trái ông vẫn cầm chai rượu, tay phải cầm chén rượu đưa đến trước mặt Lục Yên, muốn thử, cũng muốn nhìn thái độ của .

      Đào Nhạc làm công việc gì chứ? Làm ở quán bar đó.

      Lục Yên nhận lấy, "Cháu cảm ơn bác ạ."

      Mọi người nhìn Lục Yên cầm chén rượu đưa vào miệng uống, uống xong mà sắc mặt vẫn thay đổi, ánh mắt vẫn sáng, vẫn rất tỉnh táo.

      Trần Lộ im lặng, bà đặt bát cơm xuống, "Chai rượu thuốc này ngâm được ba năm a."

      Tiêu Diệu Thường cũng rất ngạc nhiên.

      Khuôn mặt Tạ Đạo Niên cũng biểu ra ngạc nhiên, hỏi , "Em biết uống rượu từ khi nào thế?"

      Bàn tay để dưới bàn, vuốt ve bắp đùi của , giọng , " cho biết."

      Bình thường Tạ Vân Bằng gì nhưng bây giờ lại nở nụ cười, ông cũng cầm chén rượu lên uống cạn, sau đó cầm chén lên úp ngược xuống, để biểu còn giọt rượu nào trong chén nữa.

      Bữa ăn này có chút kỳ lạ, Tạ Vân Bằng lại rót rượu cho Lục Yên, Lục Yên vẫn nhận lấy, uống cạn, vậy mà mặt vẫn chưa đỏ, người vẫn tỉnh táo, Tiêu Diệu Thường thấy vậy còn vỗ tay, giỏi.

      "A Bằng à, dì biết cháu thích uống, nhưng cháu nó là mà, cháu đừng làm khó cháu nó nữa."

      Tạ Vân Bằng nhìn Lục Yên, nở nụ cười với ông, ông , "Điều này chưa chắc đúng."

      "Đừng uống với nó nữa, Tiểu Yên, nào, ăn sườn , uống nhiều rượu như vậy tốt cho dạ dày đâu."

      "Cảm ơn bà ạ."

      Trần Lộ nhìn hai cha con giống như hai con gà chọi nhau, nhịn được cười, sau đó quay sang nhìn Lục Yên ăn sườn lợn.

      Đúng là oai đả chính trứ*!

      (*oai đả chính trứ: là thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa dụ là thích hợp nhưng có đủ may mắn để vượt qua.)

      Ăn xơm xong, Lục Yên thu dọn bát đũa giúp Trần Lộ, còn bà dì ngồi ở bên cạnh, lấy mặt dây chuyền hình quan bồ tát* ra đưa cho , "Cháu cầm , chiều nay bà mới xin được ở chùa, mang về để niệm kinh phật, để được bình an."

      Lục Yên thụ sủng nhược kinh*, lắc đầu, "Bà, cháu dám nhận đâu ạ?"

      (*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái/ thương mà kinh sợ)

      Tiêu Diệu Thường cầm mặt dây chuyền đó nhét vào trong túi của , "Lần đầu gặp mặt mà bà già này cho cháu được cái gì, nên lần này cháu cứ cầm lấy ." Bà vỗ lên tay của , "Cháu và Trường Canh phải hạnh phúc nhá."

      Trần Lộ ngồi ở bên cạnh, "Tiểu Yên, nhận lấy ."

      Lục Yên nhìn bà, cảm thấy cái mặt dây chuyền Quân Bồ Tát cầm trong tay rất nóng, do dự lúc, gật đầu, "Cháu cảm ơn bà ạ."

      " cần, cần cảm ơn."

      Tạ Đạo Niên đưa Lục Yên về nhà, đường về, cầm mặt dây chuyền, ban đầu cảm thấy say, nhưng lúc sau lại cảm thấy có chút chóng mặt.

      Tạ Đạo Niên cốc tay vào đầu ,"Uống nhiều như vậy, tập uống rượu từ khi nào?"

      "Mẹ em uống rượu rất giỏi."

      ra là do di truyền?

      Lục Yên kéo tay , "Trường Canh, .... " thay đổi cách hỏi, "Từ khi nào ... "

      nên lời.

      Cái mặt dây chuyền này có ý nghĩa vô cùng lớn, giống như là lời gửi gắm của bà cụ, Lục Yên muốn bị áp lực như này.

      Tạ Đạo Niên nhìn ra được suy nghĩ của , tiến lại gần ôm , "Đồ ngốc, đừng nghĩ nhiều làm gì, em chỉ cần lo việc học tập cho tốt, rồi làm tốt những chuyện của mình là được."

      " cũng chưa tốt nghiệp mà."

      " ra trường trước em, chắc chắn luôn bước cùng em."

      "Trường Canh, sau này làm nghề gì?"

      xoa đầu , "Sau này cho em biết."

      "Bao giờ, sau này là bao giờ... " thanh ngày càng dần.

      Tạ Đạo Niên ôm , cười , "Trước tiên là tốt nghiệp , tốt nghiệp xong tiếp."

      đưa về nhà, Lục Yên đứng ở ban công nhìn về, Tạ Đạo Niên quay người lại lùi, nhìn , cho đến khi đến ngã rẽ mới xoay người lại.

      Lục Yên cầm mặt dây chuyền Quan , vào nhà, ngồi lên sofa, lật qua lật lại mặt dây chuyền.

      "Lục Yên, mày thể lười biếng được nữa."

      A Bảo ngồi liếm móng vuốt dưới chân , Lục Yên đứng dậy, nhìn xung quanh, "Sao giờ này mẹ vẫn chưa về nhì?"

      ........

      Chập tối, Đào Nhạc lái xe đến cửa hàng sửa xe ở trong thành phố Ngô, bà vào cửa hàng, các nhân viên đều bận rộn sửa chữa, cậu nhóc đến hỏi bà, "Tiểu thư, muốn sửa xe à?"

      "Ừm, hình như phanh được ăn lắm, có thể sửa nhanh giúp tôi được ? Tôi phải về nhà sớm."

      Bà mới mua hải sản tươi, định tối nay nấu nồi lẩu cho Yên Yên ăn.

      "Các nhân viên đều bận rồi, để tôi hỏi ông chủ xem sao, ngồi chờ chút."

      Đào Nhạc gật đầu, sang bên cạnh ngồi xuống chờ.

      Đôi giày cao gót màu trắng của bà hợp với chỗ sửa xe này cho lắm, chóp mũi ngửi thấy toàn là mùi xăng dầu, các nhân viên ở đây người sửa xe người rửa xe, dáng người Đào Nhạc thon thả, xinh đẹp, ngồi ở giữa đám người này nhìn rất chói mắt.

      Đao Nhạc hề ghét cái mùi dầu máy này, ngược lại cảm giác nó có mùi giống mùi của nước của cây Tùng, có chút hương cồn.

      Ánh chiều tà chiếu vào cửa hàng, cánh cửa ra vào có nửa màu vàng, nửa màu xanh.

      Ánh chiều tà từ từ chiếu đến chân của bà, Đào Nhạc vừa đứng lên, hai chân đắm chìm trong ánh chiều tà.

      Phía sau vang lên tiếng bước chân.

      "Tiểu thư, chào , các nhân viên của cửa hàng đều bận, tôi có thể sửa cho được ?"

      Đào Nhạc quay đầu lại, nhìn thấy người mới đến, nhìn lúc, ánh mắt có chút hốt hoảng.

      Làn da bị ánh nắng chiếu vào nên có cảm giác ấm áp, đôi giày của Đào Nhạc nghiêng sang bên.

      Ngụy Tĩnh Hàm hỏi , "Có thể ?"

      "... Có thể."

      cái máy bay phản lực bay ngang qua bầu trời, để lại vệt khói trắng.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      chuong 10 (tiep)
      Sắp đến ngày Quốc Khánh*, nên Đào Nhạc khá bận rộn, thời gian hai mẹ con ở chung với nhau khá ít.

      (*Quốc Khánh: ngày quốc khánh của Trung Quốc là ngày 1/10 hàng năm)

      Trước khi bay về Hồng Kông, Tiêu Diệu Thường chuyện lúc lâu với Tạ Vân Bằng sân thượng, khi xuống nhà, Tạ Đạo Niên thấy vẻ mặt của bố cố kiềm chế bằng lòng, khi ông ngang qua dừng lại, hai bố con nhìn nhau gì.

      chuẩn bị cho kì thi cấp quốc gia sắp tới, Lục Yên quấy rầy , buổi tối nào hai người cũng gọi điện thoại chuyện, về những việc làm gần đây, đủ thứ chuyện đời, kể cả sinh hoạt hàng ngày cũng đến.

      Lục Yên và có nhiều thời gian để hẹn hò, hai người thỉnh thoảng gửi cho nhau cái album nhạc cổ điển, hoặc có lúc viết vài câu gửi cho nhau.

      Ngày cứ vậy mà trôi qua, nhanh cũng chậm, ngày bình thường hai người gặp nhau, chỉ có lúc nào nhớ nhau quá mới gặp nhau lúc, thuê nhà nghỉ ở gần trường, say mê "làm" biết trời đất là gì, chỉ muốn ở cạnh nhau, muốn thời gian trôi chậm hơn, muốn được ở bên nhau lâu hơn nữa.

      hứa với Lục Yên, sau khi tốt nghiệp, đưa nghỉ mát ở khu đầm sen nằm ở ngoại thành thành phố Ngô.

      "Nhà có đầm sen?"

      "Vậy em nghĩ những hạt sen trong cửa hàng nhà ở đâu ra?" còn chưa cho biết, nhà phải chỉ có cửa hàng Vân Phù Cư.

      "Vậy chúng ta phải nhặt hạt sen à?"

      " cần, ở bên đó có căn nhà, chúng ta đến đó chơi mà, cứ thoải mái ."

      ....

      Vào lúc hoàng hôn, Lục Yên tìm , hai người ngồi ở bãi cỏ của đại học Z.

      Lục Yên nhìn hai cuốn sách dày cộp bên cạnh , hỏi , "Trường Canh, đọc nhiều sách như vậy, cảm thấy mệt?"

      ", đọc vì thấy nó rất bổ ích." Tạ Đạo Niên ăn miếng bánh cookie* do Lục Yên làm, xoa xoa đầu , "Còn em, em đọc sách gì?"

      (*Bánh cookie: Bánh quy, còn gọi là bánh bích quy, là loại bánh và dẹt, làm từ bột, đường, dầu ăn, bơ và có thể bổ sung số nguyên liệu khác như nho khô, sô la, hạt dẻ, vân vân - Wikipedia)

      [​IMG]

      [​IMG]

      "Em đọc truyện cổ tích, cười em chứ."

      Tạ Đạo Niên cầm cuốn sách "Họa Mi và Hoa Hồng*" của lên lật vài trang, nở nụ cười, "Em vẫn rất đam mê với công việc thường ngày nhì."

      (*Họa Mi và Hoa Hồng: tên xuất bản của cuốn sách "The Nightingale the Rose" của tác giả Oscar Wilde)

      có việc gì làm thích làm mấy món đồ thủ công, khi làm việc nhà cũng nghĩ ra được những thứ hay ho, trong đầu toàn là những ý tưởng kỳ lạ.

      "Hình như em có thiên phú với việc đọc sách, nên phải cố gắng vào những việc khác, em giống , học cái gì cũng nhanh cũng giỏi, đúng là siêu nhân."

      cốc vào đầu , "Giỏi lắm."

      nằm đùi , cầm cây cỏ đuôi chó* khua khua trước mặt , "Em khá lười, ngoại trừ việc học, cũng chỉ biết thêu thùa may vá."

      dùng tay vuốt ve khuôn mặt , "Có rất nhiều người biết phải làm gì sau khi tốt nghiệp, lập kế hoạch trước cũng là việc rất quan trọng."

      "Vậy còn , có kế hoạch gì cho sau này chưa?"

      cầm cây cỏ đuôi chó chọc vào mặt , "Em ?"

      "Trường Canh, em cảm giác việc gì cũng có thể làm tốt được?"

      " giỏi* đến mức vậy đâu, chẳng qua là thói quen thôi."

      (*giỏi: từ gốc là "神" = thần - thần trong thần thông, thông minh, tháo vát...)

      Lục Yên nghĩ đến khuôn mặt nghiêm nghị của Tạ Vân Bằng, rùng mình cái, "Trường Canh, lúc trước có từng chống đối lại bố ?"

      "." trả lời rất nhanh.

      đứng dậy, "Tại sao?"

      suy nghĩ chút, "Sợ."

      Từ loại cảm giác kính nể đối với bố mình.

      Sau khi lớn lên, mới biết cách giáo dục đó là đúng, nhưng cũng ra, cũng có chống đối, lúc đó nghĩ, cứ tiếp tục như này cũng rất tốt.

      có thể thoát ra khỏi kiểm soát này, nhưng khi đó cảm thấy mình có thể sống trong kiểm soát này.

      có nhiều nguyện vọng, tham vọng của cũng cao, có thể dùng khả năng của chính mình để đạt được những gì xứng đáng với .

      vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm.

      "Tại sao vậy?"

      "Em đừng cho rằng rất dũng cảm, con người ai cũng cố kỵ* điều gì đó."

      (*cố kỵ: băn khoăn, long lắng do dự, kiêng nể, kiêng dè.)

      Cùng việc, nhưng lại có rất nhiều cách làm và cách nghĩ khác nhau.

      "Vậy từng phản kháng việc gì chưa?"

      Tạ Đạo Niên nhìn , đặt nụ hôn lên môi , "Em đoán ."

      Lục Yên nhìn sâu vào mắt , miệng khẽ mở ra, còn chưa , nhưng cũng có thể đoán ra.

      đặt ngón tay lên môi , " biết rồi."

      xấu hổ, mặt đỏ bừng, trán của Tạ Đạo Niên chạm vào trán , nhàng hôn lên môi .

      "Bác trai mà biết nổi giận?" Giọng của trầm xuống.

      xoa đầu , "Em nghĩ đến cái gì thế?"

      đứng dậy, kéo lên, phủi bớt cỏ dính mông xuống, " nào, dạo sân trường mấy vòng."

      ngang qua cái tổ kiến bị vỡ, Lục Yên ngồi xổm xuống để nhìn cho , "Trường Canh, bọn chúng đồng tâm hiệp lực* làm việc."

      (*đồng tâm hiệp lực: cùng nhau, cùng lòng làm việc gì đó, lòng dạ...)

      số con kiến khuân quả trứng màu trắng xíu, mang giấu, còn những con còn lại khuân cát để sửa chữa lại cái tổ bị hỏng.

      "Đó là vì tín nhiệm* chúng dành cho nhau rất lớn."

      (*tín nhiệm: tin tưởng lẫn nhau....)

      Nghe được lời , Lục Yên cắn môi, "Vậy chúng ta phải tín nhiệm nhau."

      "Trước tiên là phải bỏ cái bệnh hay suy nghĩ nhiều của em ."

      "Biết rồi."

      Chạng vạng tối, Lục Yên ở phía trước, đế giày màu trắng bước lên đường chạy màu đỏ*, bước lùi lại, trong tay cầm đầu của dải ruy băng lúc nãy dùng để buộc túi bánh cookie, còn Tạ Đạo Niên cầm đầu còn lại của ruy băng.

      (*đường chạy màu đỏ: hay dùng cho thi đấu)

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      chuong 11:
      Bầu trời màu xanh sẫm, hôm nay mặc mặc cái áo sơ mi màu đen, làn da của rất trắng, khuôn mặt sáng sủa, đường nét khuân mặt rất ràng, rất đẹp trai, ánh sáng chiếu hắt lên khuôn mặt , nhìn lại càng đẹp* hơn. tay của nắm chặt dải ruy băng mà đưa cho, tay còn lại cầm hai quyển sách, bước chân vừa đều vừa vững vàng.

      [​IMG]

      (*đẹp: từ gốc là "立体" = lập thể, các khối hình học ba chiều, có thể hiểu ở đây là nhìn càng ràng góc cạnh...)

      Trường Canh đúng là người rất kiên định* a.

      (*kiên định: thiết thực, ổn định, bốc đồng, nỏng nảy...)

      nhìn chớp mắt, Lục Yên nhìn , cảm nhận được tương lai tươi đẹp đợi hai người.

      Từ lúc được tặng tấm phật bài, tối nào cũng mang ra nhìn.

      hiểu sao, mũi cảm giác hơi ươn ướt.

      Tạ Đạo Niên nhìn cứ bước lùi lại, chiếc váy màu đen làm nổi bật đôi chân vừa dài vừa trắng nõn của , cơn gió thổi qua, tóc bị thổi bay, nhìn lại càng xinh đẹp hơn, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười.

      lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, trong ánh mắt luôn có chân thành.

      Mặc dù ngốc nghếch nhưng thỉnh thoảng cũng có chút thông minh.

      ôm cuốn sách, gió thổi bay mái tóc dài của , tầm nhìn bị che mất, Tạ Đạo Niên hoa mắt, nhìn cuốn sách trong tay hóa thành con búp bê.

      cọ sát dải ruy băng, cảm giác mềm mại truyền đến đầu ngón tay của .

      Bỗng dưng, Lục Yên dừng bước chân lại, khóe miệng kéo ra nụ cười, kéo dải ruy băng, Tạ Đạo Niên bị kéo lại từng bước , khoảng cách dần được thu hẹp lại, cho đến khi dừng lại trước mặt .

      ôm lấy , " làm gì vậy?"

      Tạ Đạo Niên cảm thấy có cơn gió đến, thổi qua người , sắp nhìn đường nữa rồi.

      Tạ Đạo Niên vén tóc lên giúp , "Ừm, đến gần em*."

      (*đến gần em: tên tiếng trung là "靠近些" đây cũng là tên bài hát do ca sĩ Hoàng Lễ Cách trình bày, biết tác giả có ngụ ý gì . Lời bài hát up ở dưới bình luận - nếu có nhiều cầu.)

      Mãi mãi, dù có thế nào cũng rời xa nhau.

      Câu này thành công trong việc khiến cảm

      động, vùi người vào ngực , Tạ Đạo Niên và dạo mấy vòng sân trường, cho đến khi mặt trăng ngó đầu ra khỏi những đám mây.

      ....

      Tối thứ sáu, các nam sinh ăn lẩu, ăn uống no say rồi chuyện tương lai.

      Tạ Đạo Niên chịu trách nhiệm rửa bát, La Âu hỏi , "Đạo Niên, chuẩn bị cho kì thi thế nào rồi?"

      "Tạm ổn."

      Bọn họ ai cũng biết, khiêm tốn.

      Những người khác mở nắp chai bia, ngồi xuống dưới đất, ông Tất là người nhiều chuyện nhất, cậu ta hỏi Tạ Đạo Niên, "Đạo Niên a, hai người nhau cũng được hai năm rồi, đến giai đoạn kia* rồi chứ?"

      (*giai đoạn: đại loại là trong tình có bốn giai đoạn: Giai đoạn 1 - nắm tay; Giai đoạn 2 - hôn môi; Giai đoạn 3: Đại khái là sờ mó, vuốt ve các kiểu hết rồi nhưng chưa " vào"; Giai đoạn 4 - "làm" hết. Ý của bạn Niên ca là đến giai đoạn 4 chưa ^_^)

      Tạ Đạo Niên chỉ uống bia, câu gì, La Âu , "Đạo Niên là kiểu người chính nhân quân tử*, sao có thể ăn kem trước cổng được chứ? Các cậu thấy đúng ?"

      (*Chính nhân quân tử: đại loại là người đàn ông tốt, đàng hoàng, luôn làm những việc trái lẽ thường...)

      Những người khác đồng loạt gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

      Tạ Đạo Niên nở nụ cười, xem ra khiến mọi người thất vọng rồi.

      Lần đầu tiên thử bát quái* lần, "Vậy các cậu sao?"

      (*bát quái: nhiều chuyện, hóng hớt....)

      "Ba năm."

      "Gần đây, tớ và ấy hay cãi nhau*."

      (*cãi nhau: từ gốc là "走下去了", ta tra mạng thấy nó có nghĩa là hai người nhau cãi nhau, tình bị rạn nứt nhưng vẫn muốn chia tay nhau.)

      "Trái tim của tớ rất rối, muốn du học."

      "Đạo Niên, cậu có hay cãi nhau với bạn ? Tớ chán muốn chết, như thể tớ làm cái gì cũng sai."

      Tạ Đạo Niên suy nghĩ lúc, "Thỉnh thoảng ấy cũng có tức giận, nhưng tớ thích cãi vã, ấy cũng thích cãi vã, nên chuyện đó cũng cứ vậy mà qua."

      Lục Yên sợ nhất vấn đề qua đêm*, mà Tạ Đạo Niên cũng biết mức độ nghiêm trọng của việc đó, cả hai đều biết rằng muốn duy trì mối quan hệ lâu dài đòi hỏi hai người phải bao dung và thấu hiểu nhau hơn, như vậy việc gì cũng giải quyết được, rồi dần dần, tính cách càng hợp nhau hơn.

      La Âu hỏi , "Đạo Niên, cậu có dự định gì cho tương lai chưa?"

      Lúc đó Tạ Đạo Niên cầm chai bia, đầu tựa vào cầu thang, ánh mắt sáng ngời, ngắn gọn, " kết hôn."

      Những người khác có vẻ ngạc nhiên, cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu.

      " ngờ nhá, ra cậu vội vàng muốn kết hôn như vậy a."

      hỏi lại bọn họ, "Chẳng lẽ các cậu thấy đúng?"

      Câu này là hỏi tất cả mọi người.

      Ông Tất cười , "Nếu như có thể, ông đây cũng ngần ngại gì mà kết hôn."

      Tại sao thể?

      Tạ Đạo Niên giải thích được, La Âu vỗ vai , "Cậu tưởng rằng ai cũng may mắn như cậu?"

      Có thể gặp được người mình và mình cũng người đó, hai người lòng dạ nhau, cùng nhau phấn đấu, nếu được như vậy vô cùng may mắn.

      Tất cả mọi người ai cũng ngưỡng mộ , làm việc gì cũng có chừng mực, lại có thể kiểm soát được bản thân làm gì vượt quá giới hạn.

      Ánh mắt của người thể che giấu được, bọn họ học cùng nhau bốn nhau, có thể nhìn thấy được tình cảm mà Tạ Đạo Niên dành cho Lục Yên, cũng chỉ có Lục Yên mới có thể khiến Tạ Đạo Niên như vậy.

      Đúng là đáng ngưỡng mộ a.

      Tạ Đạo Niên nhìn vẻ mặt biểu đơn của bọn họ, đột nhiên hiểu ra.

      Ông Tất* giơ chai bia lên, "Cạn ly, vì tình bạn bốn năm của chúng ta, say về."

      (*Ông Tất: hay gọi là lão Tất, bạn bè thân thiết hay gọi nhau kiểu ông này bà kia...)

      5 người nâng chén rượu lên, chạm vào nhau, đến khi được 5 năm chắc lúc đấy mỗi người ngả.

      ........

      Kì nghỉ cuối tuần, buổi tối, Lục Yên đưa về nhà.

      Thời tiết bắt đầu trở lạnh, Lục Yên đưa cho cái khăn quàng cổ, màu xám tro, ở góc khăn có thêu hai chữ Trường Canh, Tạ Đạo Niên hài lòng* nhận lấy.

      (*hài lòng: vừa lòng, vừa ý...)

      Cây hoa gạo cao to ngoài cửa sổ đung đưa qua lại.

      Hai người vừa hôn nhau vừa bước vào phòng Lục Yên.

      Hai người vừa hôn nhau vừa bước vào phòng Lục Yên.

      Lục Yên bật bản nhạc Concerto Oboe in D minor* lên, tiếng đàn piano chậm rãi vang lên, như tiếng nước suối chảy róc rách, khiến người nghe thể chậm lại được.

      (* Concerto Oboe in D minor: hình như là bản nhạc piano nổi tiếng của thế kỉ 18, ai am hiểu lĩnh vực này bình luận nhá.)

      nhàng, dịu dàng.

      Cửa sổ được đóng lại, nhưng vẫn thể ngăn lại được ánh trăng luồn qua khe cửa, chiếu ánh sáng xuống cơ thể hai người.

      Lục Yên nằm đùi , hai người đều trần truồng, cầm gậy thịt của , ngước mắt lên nhìn , mạch nước ngầm ở nơi nào đó bắt đầu chảy ra, há miệng, muốn gì đó, Tạ Đạo Niên đưa tay xuống khu vườn bí mật của , từ từ vuốt ve.

      vẫn nghĩ về câu đó.

      ----- gặp được người mình mà mình cũng người đó, đó là việc vô cùng may mắn.

      "Ưm... " cọ sát hai chân lại với nhau, đôi chân vừa dài vừa trắng mịn.

      Hai tay cầm bộ ngực của , nhàng kéo quả đào ra.

      Nơi đó của dựng thẳng lên, Lục Yên vẫn xoa nắn "nó", ánh mắt chưa từng rời khỏi .

      dùng ngón trỏ của mình đưa đến miệng , "Muốn làm gì làm ."

      nở nụ cười, ngón cái xoa lên đầu nấm rỉ nước, nhích đầu lại gần, há miệng ngậm vào.

      Tạ Đạo Niên hít vào hơi sâu, nhắm mắt lại cảm nhận được ấm áp và ướt át trong miệng của , lồng ngực phập phồng, ngón tay vuốt ve khu vườn bí mật đột nhiên chui vào cánh cửa của khu vườn rồi bắt đầu công việc "đào" mọi ngóc ngách của khu vườn lên.

      muốn phun nước.

      sao, cũng có thể khiến bắn.

      Tay của Tạ Đạo Niên xâm nhập vào huyệt non của , ra sức đâm vào rồi lại rút ra, thỉnh thoảng cong ngón tay lên móc dịch ngọt ra ngoài, còn Lục Yên vẫn dùng miệng liếm mút gậy thịt của , tiếng nước bọt vang lên liên tục trong khí.

      Hai người ra sức lấy lòng nhau, căn phòng tràn ngập hương thơm của cuộc .

      Đây là lần đầu tiên Lục Yên dùng miệng, Trường Canh là người thích sạch , chỗ nào cũng sạch , mút ngày càng hăng say.

      Hai bên đường tràn ngập cây Thất Lý Hương, cơn gió thổi qua, cả con phố tràn ngập hương hoa Thất Lý Hương.

      Tiếng đàn piano vẫn từ từ vang lên.

      thở hổn hển, ra sức ra vào huyệt non của , Lục Yên cũng phun ra nuốt vào với tốc độ nhanh chóng, bàn tay đặt gậy thịt liên tục làm việc xấu, thỉnh thoảng xoa nắn hai viên ngọc ở phía dưới.

      Huyệt non bắt đầu có nước chảy ra, cũng cảm nhận được gậy thịt run rẩy trong bàn tay của .

      Cùng nhau đè nén lại tiếng rên rỉ sung sướng.

      Dịch ngọt chảy ra ngày càng nhiều, Lục Yên cố gắng mở rộng hai chân hết cỡ, để động tác tay của dễ dàng ra vào hơn.

      nhịn được rên rỉ thành tiếng.

      bắt đầu có nước chảy ra.

      Tạ Đạo Niên biết sắp đạt cao trào, tốc độ ra vào càng nhanh hơn, Lục Yên ra sức liếm mút gậy thịt của , hai người ai nhường ai.

      Dường như là vì hai người mà tiếng nhạc piano càng vội vã hơn.

      Cuối cùng, bắn, phun, bất phân thắng bại*.

      (*bất phân thắng bại: ngang nhau, ai hơn ai, ai thắng cũng ai thua.)

      Tạ Đạo Niên giơ ngón tay dính đầy dịch ngọt của lên cho nhìn.

      Lục Yên đứng lên, đến thùng rác, mở miệng ra, dòng chất lỏng màu trắng rơi xuống, biến mất vào bóng tối.

      Tạ Đạo Niên đưa khăn tay ra lau miệng giúp , "Khó chịu ?"

      Lục Yên lắc đầu, ôm lấy , " hề, em cảm thấy rất hạnh phúc."

      "Vậy, vào nhé?"

      "Ừm."

      đặt nằm xuống giường, tách hai chân ra, Lục Yên nằm giường, tóc đen xõa tung ra, bộ ngực phập phồng, có mấy ngọn tóc lọt ở giữa khe ngực sâu hun hút.

      hạ lưu* dùng tay vỗ lên nơi đó của , khiến rên rỉ lúc.

      "Gọi tên ."

      "Trường Canh ~ "

      "Ừm, gọi lại ." xong, đưa mũi khoan của mình vào cửa vào của , từng hạt mồ hôi lớn rơi xuống bụng, sau đó từ từ rơi xuống bụi cỏ màu đen.

      " Trường Canh ~"

      đột nhiên đánh mạnh vào mông , nắm vào thành giường để mượn sức, nhấc hai chân của lên cao, đâm vào phát mạnh.

      Giọng buồn bực, "Gọi lại."

      Nước mắt chảy ra, "Trường Canh~"

      Tạ Đạo Niên ôm nhấc lên, để hai chân vòng qua eo , hai tay cầm mông bắt đầu ra ra vào vào.

      Ngư tường thiển để, phong hồi lộ chuyển*.

      (*Ngư tường thiển để, phong hồi lộ chuyển: Đây là câu thơ (?) của Mao Trạch Đông,: Nội dung được dịch nghĩa là bởi vì độ trong của nước, cộng thêm độ sâu của con sông nên con cá thả sức bơi lội tự do. Nó ngụ ý khao khát của tác giả, ước muốn theo đuổi tự do, muốn được giải phóng bản thân. Trong trường hợp này con cá là gậy thịt của TĐN còn con sông là huyệt non của LY )

      hôn , lau bớt mồ hôi trán giúp , giọng thầm, "Em , nhưng còn em dữ dội hơn.*"

      (* câu thơ của tác giả Quản Đạo Thăng, ta dịch sang nghĩa tiếng Việt luôn)

      Lục Yên nghe xong câu đó, ôm càng chặt hơn.

      Động tác ra vào của Tạ Đạo Niên càng ngày càng nhanh, "Tình nhiều lúc, nóng như lửa; Cầm chút bùn, nặn thành hình và em.*"

      (*đây là mấy câu thơ, ta dịch ra nghĩa tiếng Việt luôn @@ Niên ca đúng là... làm tình mà cũng đọc thơ được @@)

      Lục Yên vùi mặt vào cổ , nước mắt chảy xuống làm ướt vai áo .

      đặt nằm úp xuống giường, nhấc chân lên, đâm vào, thầm vào tai , ".... Trong bùn của có em, trong bùn của em có ; với em nằm chung chăn, chết cũng nằm chung quan tài.*"

      (*lại là thơ và ta dịch nghĩa luôn rồi @@. Niên ca ơi, em khổ vì mấy câu thơ của quá, câu "trong bùn của ..." bùn ở đây chắc kiểu dụ là những dục vọng, ham muốn đen tối...)

      Lục Yên bật khóc, càng ôm chặt hơn, "Trường Canh, em muốn kết hôn với , em muốn kết hôn với ."

      Tạ Đạo Niên mạnh mẽ ra vào đột nhiên rút ra, dòng dịch trắng được bắn lên bụng của .

      Sau đó, thở hổn hển bên tai , nằm đè lên người .

      Khi lấy nụ hôn đầu của em, khi lấy đêm đầu của em, khi em đem tất cả thánh thiện của em cho .

      tự thề với trái tim mình.

      Trong những năm qua, học cách kiềm chế, học cách trưởng thành, và học cách chống lại cám dỗ.

      Sau đó gặp được em.

      Lục Yên hôn , "Trường Canh, em muốn kết hôn với ."

      Tạ Đạo Niên ôm , "Ừm."

      biết, vẫn luôn biết.

      Lục Yên xoay người lại ôm chặt lấy , Tạ Đạo Niên để cằm lên đỉnh đầu của , ôm rồi nghiêng người để nằm lên người mình.

      Mặt trăng lên cao, ánh trăng cũng sáng hơn, hai người im lặng lúc lâu.

      Tiếng đàn piano phát phát lại nhiều lần, nhưng bây giờ, cũng dừng lại.

      Tạ Đạo Niên hỏi , "Tiểu Yên, em lớn lên như thế nào?"

      "Ngày thường mẹ rảnh, em tự ở nhà chơi mình, sau khi chuyển đến thành phố Ngô, em mua A Bảo, nó cứ vậy mà chơi cùng với em."

      "Thế còn bạn học? bạn bè của em đâu?"

      "Có a, nhưng đều ở rất xa."

      "Sao em lại xăm hình ở chân?"

      "Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, em bị ngã, bị thương ở chân, về sau thành sẹo, nhìn rất xấu xí, nên em xăm."

      mỉm cười, bàn tay an phận xoa xoa cái mông căng mọng của , "Chắc chắn lúc đó em vừa vừa nghịch điện thoại."

      Bị trúng nguyên nhân, Lục Yên lanh lợi né tránh chuyện quá khứ, hai chân của vòng qua eo , đặt những nụ hôn dày đặc lên khuôn mặt , "Trường Canh, sao tự dưng lại muốn biết chuyện quá khứ của em?"

      cúi đầu xuống nhìn , "Điều tra lý lịch để xem em có làm điều gì sai trái hay ."

      Tay luồn xuống dưới chui vào quần cầm gậy thịt to lớn của lên, "Vậy có muốn kiểm tra những nơi đoan chính của em ?"

      Tạ Đạo Niên nở nụ cười, xoay người lại nằm đè lên người , dùng miệng ngăn lại lời .

      ......

      Mùa đông đến, thành phố Ngô vẫn còn nóng, cái gì của thành phố này cũng chậm hơn nơi khác nửa nhịp, những bông hoa rơi xuống, bị cơn gió thổi bay ra xa.

      Gần đây Lục Yên thấy Đào Nhạc thường hay ngẩn người, thỉnh thoảng đứng ở ban công lúc lâu, cũng thường xuyên đến hộp đêm nữa, thỉnh thoảng lại lấy ảnh chụp ngày xưa ra nhìn lúc lâu, như người mất hồn, hỏi bà bà cũng lý do.

      nghĩ, mẹ lại nhớ bố rồi.

      Sau kì nghỉ dài, hai người trở lại trường học, thỉnh thoảng Tạ Đạo Niên đèo chiếc xe đạp, vòng quanh con đường xanh của thành phố Ngô, có lần đến con suối nấu cơm dã ngoại, Lục Yên có tài nướng cá, Tạ Đạo Niên ăn xong gật đầu, "Có vẻ như sau này rất có phúc."

      ngày nào đó, Lục Yên và Tạ Đạo Niên dạo phố, hỏi , " Trường Canh, sau này chỉ định làm công chức thôi à?"

      chọn đồ dùng văn phòng cho , , "Cũng hẳn, chắc chắn lúc đó cửa hàng được bàn giao lại cho ."

      " muốn làm ở công ty à?"

      Tạ Đạo Niên lắc đầu, "Lúc trước có gặp mấy vấn đề với công ty hợp tác, nên có ấn tượng tốt, cũng thích môi trường làm việc ở đó cho lắm, yên tâm, vẫn có đủ khả năng để lo cho cuộc sống tương lai của em."

      Lục Yên dùng đầu đụng vào bả vai của , "Đừng coi thường em, em cũng có thể kiếm tiền."

      Tạ Đạo Niên cầm tay , nhàng , " biết, chúng ta cùng nhau cố gắng."

      "Nhưng mà rất thích hợp làm công chức a, xem... " Lục Yên ho mấy tiếng, đứng thẳng người, tay để sau lưng, "Lúc nào cũng trong bộ dạng này, nhìn rất đứng đắn."

      Tạ Đạo Niên nở nụ cười, "Đó là vì em là ngốc."

      "........"

      đến khu đồ sinh hoạt, dãy hộp áo mưa với các màu sắc sặc sỡ đủ loại, Tạ Đạo Niên cầm hộp ở giữa lên, Lục Yên ghé vào tai , "Chọn vị hoa quả ý."

      Tạ Đạo Niên nở nụ cười, nhặt lấy vài hộp bỏ vào xe đẩy, Lục Yên vùi mặt vào bả vai của dám ngẩng mặt lên, buồn cười nâng cầm của lên, "Này này này, là ai lần nào gặp cũng đều bóc lột sức lao động của hả?"

      Lục Yên gì, nhéo cái vào eo .

      Tạ Đạo Niên kêu a lên tiếng, bóp cái vào mông , "Dám nghịch lần nữa là cho em vào xe đẩy đấy."

      Lục Yên ngẩng đầu lên, "Trường Canh, bác trai có bắt phải cảnh giác với em ?"

      " có."

      "Chắc chắn bác ấy nghĩ em làm hư , bảo được làm loạn, đúng ."

      Đúng là có chuyện này, Tạ Vân Bằng biết rằng, con của ông sớm thất thân*.

      (*thất thân: mất trinh, giữ được trinh tiết.)

      Còn thất tâm* nữa.

      (*thất tâm: đánh mất trái tim.)

      "Tính bố là vậy, khi còn cũng biết câu nào là câu nào là giả, chuyện đương của hai chúng ta là chuyện của chúng ta, tuy ông ấy là bố , nhưng cũng quản việc này được, bà cũng rất thích em mà?"

      Nghĩ đến bà, Lục Yên liền nở nụ cười.

      Trước khi bà còn với là muốn và Trường Canh phải sống hạnh phúc với nhau.

      Nghĩ đến thôi cũng cảm thấy lòng ấm áp.

      ôm cổ , Tạ Đạo Niên chọn dao cạo râu, nhịn cười được, "Nào, nào, sao cứ nghịch ngợm vậy?"

      Bầu khí tốt như vậy bị phá vỡ, Lục Yên cũng giận , cười , "Bắp cải bị em nhổ rồi, em muốn đem nhổ tận gốc."

      Tạ Đạo Niên buồn cười, "Em là heo à?"

      "Là heo em cũng là con heo xinh đẹp nhất."

      mỉm cười, "Được, nhổ sạch ."

      ôm chặt , cắn vành tai , tựa vào vai , đan mười ngón tay vào tay .

      Tạ Đạo Niên thầm xúc động.

      Sao lại có thể thích như vậy chứ?

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      chuong 12
      Lật sang trang mới, năm mới cũng trôi qua, hoa Thất Lý Hương cũng rụng hết, cây hoa gạo nở những bông hoa đỏ thắm. cơn gió thổi qua khiến những chiếc lá rụng dưới đất bị cuốn vào tạo thành cơn lốc hình nón, sau đó lại có cơn gió khác thổi qua, hai cơn gió va chạm vào nhau, rồi tan biến.

      Tạ Đạo Niên hoàn thành bài thi viết, Lục Yên rất hồi hộp về kết quả của , hỏi , "Em tin ?"

      " phải, nhưng mà, nhưng mà, em nghe đồn rằng kỳ thi này chỉ chọn những người con ông cháu...... " giọng ngày càng .

      Tạ Đạo Niên véo vào má của ,"Vớ vẩn, cần lo lắng cho ."

      Nếu như vậy rồi cũng cảm thấy yên lòng hơn.

      Gần đây Lục Yên liên tục tham gia các cuộc thi, Tạ Đạo Niên cảm thấy cứ như vậy quá sức, nên khuyên cứ từ từ.

      trả lời cách hùng hồn, " làm rồi, nếu em tích lũy ít vốn, sau này phải uống gió Tây Bắc."

      Vào đầu tháng 5, có kết quả vòng thi viết, Tạ Đạo Niên đứng thứ hai của cuộc thi.

      Lục Yên nhìn màn hình máy tính, tự lẩm bẩm, "Em phải nỗ lực hơn nữa."

      Sau vòng thi viết là vòng phỏng vấn, Lục Yên làm phiền , để có thể chuẩn bị tốt cho cuộc thi, trong khi đó cuộc thi mà tham gia cũng có kết quả, người ta gửi giấy thông báo về báo đoạt giải.

      Các bạn cùng phòng đều hỏi, Tiểu Yên, cậu chuẩn bị tốt cho việc tốt nghiệp rồi à? Còn năm nữa mà, sao lại vội vàng như vậy?

      "Tớ muốn phấn đấu cho bằng ấy."

      Bạn bè cùng phòng cảm khái, "Bao giờ tớ mới gặp được người bạn trai đôn đốc mình học hành đây a?"

      Lục Yên về về, tham gia nhiều cuộc thi hơn, tay nghề của ngày càng được nâng cao, trong căn phòng Tử Trúc Uyển, các tác phẩm của được trưng bày kín cả tủ kính, Đào Nhạc thấy ngày nào cũng thêu thùa may vá, nhịn được , "Mắt sắp cận đến nơi rồi, mau nghỉ ngơi ."

      "Sắp xong rồi, sắp xong rồi, còn mấy mũi kim nữa thôi ạ."

      Đào Nhạc thấy nghiêm túc như vậy, lời chuẩn bị mấy ngày hôm nay lại nghẹn lại nơi cổ họng rồi nuốt xuống bụng.

      Sáng sớm Lục Yên mua đồ ăn sáng, thấy bác Thất, vẻ mặt bác ấy rất vui vẻ, bàn tay nặn bánh cũng rất mạnh mẽ, Lục Yên hỏi bà, "Bác Thất, có chuyện gì khiến bác vui như vậy?"

      Mỗi lần nghe được câu hỏi kiểu này, bác Thất đều che giấu được khuôn mặt tươi cười.

      "A Lâm tỉnh lại rồi."

      A Lâm là tên con trai của bác ấy.

      Lục Yên cười , " ạ? Vậy tốt quá rồi."

      Bác Thất chắp hai tay lại thành hình chữ thập (十), cảm thán, "Đúng vậy, đúng vậy, ông trời phù hộ a."

      Nhìn khuôn mặt vui vẻ của bác Thất, Lục Yên lại nghĩ đến cuộc trò chuyện lúc trước của mình và Trường Canh.

      Cuộc sống khó khăn như vậy rồi, vậy mà hy vọng duy nhất cũng còn, còn biết hy vọng điều gì nữa?

      may, bác Thất chờ được đến ngày hy vọng của bác trở thành .

      Lục Yên đến tiệm giặt để lấy quần áo cho Đào Nhạc, Bạch Mân bước ra, mặc cái váy freesize màu xanh lam, nhìn cái váy được chỉnh tề cho lắm, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt phúng phính, khí sắc rất tốt.

      Bạch Mân đưa quần áo cho , "Tiểu Yên, quần áo của em đây."

      Lục Yên gật đầu rồi đưa tay ra nhận lấy, "Cảm ơn chị Bạch Mân."

      "Em chào chị Bạch Mân ạ."

      "Ừm, lần sau gặp a."

      Sau khi thấy khỏi tầm mắt, Bạch Mân vào nhà, Triêu Thành làm xong bữa sáng, từ từ bước tới, nhàng ôm eo từ phía sau.

      hôn cái "Có mệt ?"

      Bạch Mân lắc đầu, bám vào áo , khuôn mặt lo lắng, ", chúng ta rời khỏi đây ?"

      Ở đường Phân Phương này, bọn họ quen khá nhiều người, nếu cứ tiếp tục như này sớm muộn cũng bị đồn thổi những lời hay.

      Triêu Thành ôm vào lòng, "Ừm, đợi em ly hôn với nó, đưa em ."

      Bạch Mân gật đầu, vùi mặt vào ngực .

      Hai người ôm nhau thắm thiết trong căn phòng bếp chật hẹp, giống như mối quan hệ của hai người, ngay cả chỗ xoay người cũng có.

      mối quan hệ bị người đời coi là loạn luân, háo hức chờ tia sáng chiếu vào góc nhà, ở trong cuộc sống vô cùng tăm tối này, vẫn phải bước ra bước.

      .......

      vài ngày sau, cuối tuần.

      Lục Yên về đến nhà, dọn dẹp nhà cửa chút, A Bảo lăn qua lăn lại sàn nhà, cầm cuộn len của chơi đùa, cái bụng sắp to tròn như trái bóng rồi.

      Lục Yên kéo cuộn len ra, nhưng bị A Bảo đè lên nên kéo ra được.

      "Em nhìn lại mình , mập ú thành hình dáng gì rồi? Mau đứng lên!"

      "Meo meo~~ "

      Có tiếng chuông cửa vang lên, Lục Yên ra mở cửa, có người đàn ông mặc quần áo lao động đứng ở bên ngoài, lịch giữ khoảng cách với , hỏi, "Xin hỏi, đây có phải nhà của Đào Nhạc ?"

      Người đàn ông nhìn chỉ khoảng 40 tuổi, rất cao, khuôn mặt đoan chính, bộ quần áo lao động mặc người là của nhân viên sửa chữa, Lục Yên nhận ra đây là đồng phục của cửa hàng ở phía nam của thành phố Ngô.

      "Đúng rồi, có chuyện gì vậy bác?"

      Người đàn ông đó lấy ra thỏi son, "Đây là đồ ý để quên lại."

      Mẹ đâu mà lại để quên thỏi son lại chỗ người ta?

      Lục Yên vừa định giơ tay ra nhận Đào Nhạc bước đến, giọng lười biếng, "Đứng ở bên ngài làm gì? Vào nhà a."

      Bọn họ quen nhau?

      Vẻ mặt có người đàn ông này vốn có chút kỳ lạ, sau khi nhìn thấy Đào Nhạc lại càng kì lạ hơn. Ông đưa thỏi son cho Lục Yên, "Tôi vẫn còn giữ thỏi son màu đỏ của em."

      xong xoay người rời .

      Lục Yên đóng cửa lại, xoay người lại thấy Đào Nhạc cười, tò mò hỏi, "Mẹ, bác ấy là ai vậy?"

      Đào Nhạc lấy lại thỏi son, xoay thỏi son lại nhìn, phát chỗ bị sứt của thỏi son được gắn lại, bà càng cười tươi hơn.

      Đào Nhạc chỉ nhìn rồi cười mà trả lời câu hỏi của .

      ......?

      Lục Yên thấy mẹ bước từng bước duyên dáng, nhìn có vẻ rất vui vẻ?

      Hình như gần đây xảy ra rất nhiều chuyện tốt a.
      Sau khi hoàn thành vòng thi phỏng vấn của cuộc thi công chức, là đến buổi lễ tốt nghiệp, Lục Yên mặc bộ trang phục đặc biệt, cầm bó hoa đến đại học Z tìm Tạ Đạo Niên.

      sân cỏ của đại học Z, có rất nhiều sinh viên, cùng với tiếng cười trêu đùa lẫn nhau.

      Tạ Đạo Niên mặc bộ đồ cử nhân*, đội mũ cử nhân, khí chất ôn hòa trong sáng, dáng người cao lớn như hạc lạc giữa bầy gà.

      (*bộ đồ cử nhân: thường được mặc khi tốt nghiệp đại học.)

      Mấy người bạn cùng phòng đứng ở bên cạnh liên tục trêu chọc , cầm bông hoa cho vào trong túi của , lúc chụp ảnh lấy tay tạo những kiểu dáng kỳ lạ đầu của , mọi người đều nháy mắt ra hiệu cho nhau.

      Tạ Vân Bằng và Trần Lộ đứng ở góc nhìn, rất hiếm khi thấy Tạ Vân Bằng cười như đón gió xuân thế này, Trần Lộ nhìn ông, "Ông Tạ a, nhìn ông có vẻ rất vui a?"

      "....."

      Tạ Đạo Niên cảm thấy rất bất lực với trêu chọc của lũ bạn, "Các cậu trêu đủ rồi đấy."

      Bọn La Âu , "Đủ, sao có thể đủ chứ? Hôm nay các đây cần phải dậy dỗ cậu đến nơi đến chốn."

      Ai bảo cậu bốn năm học liền lúc nào cũng trong bộ dạng nghiêm túc đứng đắn, nên bọn bạn này phải trêu chọc cậu lần mới được.

      Bọn họ lại, nhưng mà vẫn dám trêu chọc quá đà, năng lượng của Tạ Đạo Niên quá mạnh, khuôn mặt biểu gì nhưng mà vẫn khiến cho người khác phải kính nể, sợ hãi.

      Có mấy nữ sinh chạy đến, cười e thẹn, "Bạn học, có thể chụp chung bức ảnh ?"

      Tạ Đạo Niên gật đầu, các nữ sinh đột nhiên đổ xô vào muốn chụp ảnh cùng , bước lùi về sau mấy bước, ngờ rằng các bạn nữ sinh còn chen vào nhiều hơn, nhìn thấy cảnh này mặt Trần Lộ che giấu được vui vẻ, "Ông nhìn con trai của chúng ta nổi tiếng kìa."

      Tạ Đạo Niên đứng ở giữa nhóm nữ sinh mà khuôn mặt có biểu tình gì, chỉ khi người chụp ảnh cười lên mới cười cái, các nữ sinh vẫn còn thấy chưa thỏa mãn lắm, câu xin lỗi rồi rời .

      , đâu? Ai đến thế kia?

      Lục Yên cầm bó hoa bước đến bên , Trần Lộ cầm máy ảnh, kéo tay áo của Tạ Vân Bằng, "Ông Tạ, ông nhìn kìa, Tiểu Yên đến."

      kia phải là nhóc kia là ai?

      mặc bộ áo yếm, mái tóc đen bóng xõa sang hai bên vai, đeo đôi hoa tai mà Tạ Đạo Niên tặng cho, lông mày lá liễu, đôi môi đỏ cùng với hàm răng trắng, cầm bó hoa, nở nụ cười vô cùng rực rỡ.

      "Đến rồi."

      "Vâng."

      Mấy người bạn cùng phòng cùng ồ lên tiếng, các nữ sinh nhìn thấy vậy đều cảm thấy trái tim tan nát.

      ra người ta có bạn từ lâu rồi.

      "Cháu chào hai bác ạ."

      "Tiểu Yên đến rồi à."

      Tạ Vân Bằng nhìn Lục Yên từ xuống dưới, hừ tiếng, "Ừ."

      Buổi lễ được bắt đầu, Tạ Đạo Niên là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc, lúc nữa phải lên khán đài đọc bài phát biểu, đưa đến góc khuất có ai, hỏi , "Sao gần đây gọi điện thoại cho ?"

      giơ mấy ngón tay bị thương của mình lên, "Bận thi đấu."

      Tạ Đạo Niên cầm mấy ngón tay bị thương của lên, vẻ mặt biểu đau lòng " với em là cần gắng sức thi đấu như vậy rồi mà?"

      "Em mệt."

      Lục Yên nhìn mặc bộ đồ cử nhân màu đen, dáng vẻ sạch gọn gàng, các đường nét khuôn mặt vô cùng đẹp, đứng thẳng người nhìn rất cao, nhớ nhung bao ngày qua tuôn trào, đặt nụ hôn lên cổ của .

      Tạ Đạo Niên cúi đầu, ôm vào lòng.

      Ở khoảng cách xa như vậy vẫn có thể nghe thấy giọng người hiệu trưởng đọc diễn văn, bầu khí náo nhiệt đằng đó cũng hề ảnh hưởng đến hai người, hai người chỉ biết đến người đứng ở trước mặt mình, cùng với nụ hôn vô cùng nồng nhiệt.

      Trần Lộ tìm Tạ Đạo Niên thấy cảnh này, che miệng cười chạy .

      "Ai ui, hai đứa này đúng là nhiệt tình như lửa a."

      ........

      Đợi Tạ Đạo Niên đọc xong bài phát biểu rồi bước xuống, Lục Yên ngồi ở dưới cầm bó hoa chờ , bước nhanh đến phía , bộ đồ cử nhân tung bay theo gió, qua ngày hôm nay, thể đến đây tìm nữa rồi.

      Tạ Vân Bằng và ở phía trước, hai bố con chuyện gì đó, Trần Lộ và Lục Yên ở phía sau.

      Trần Lộ vẫn nhìn cười, Lục Yên rất tò mò, nhưng lại dám mở lời ra để hỏi, cho đến khi Trần Lộ kéo tay qua, giọng điệu nghiêm túc, "Tiểu Yên a, hai đứa phải hạnh phúc đấy."

      mơ mơ màng màng , "Nhất định rồi bác."

      Tạ Vân Bằng bước , thỉnh thoảng nhìn Tạ Đạo Niên, "Phỏng vấn thế nào rồi?"

      "Tạm được, vẫn chờ kết quả ạ."

      "Trong nhà mình có người làm trong nhà nước, sau này có việc gì cũng có thể giúp đỡ nhau."Giọng của ông rất chắc chắn, Tạ Đạo Niên nhìn ông cái, có chút nghi ngờ.

      Tạ Vân Bằng nhìn về hướng khác, "Bố tin tưởng vào năng lực của con, mấy cái thể chế gì đó, vẫn phải có quy tắc của nó, cứ thoải mái ."

      Bây giờ Tạ Đạo Niên hiểu, gật đầu.

      " nghĩ đến làm việc ở đâu chưa?"

      "Tổng cục thuế quốc gia ạ."

      Tạ Vân Bằng nhìn , rất đồng ý, "Được đấy."

      Các sinh viên cầm hoa tay thi nhau chụp ảnh sân cỏ, khuôn mặt người nào người đấy đều tươi như hoa, ai cũng dẫn theo người nhà hoặc bạn bè của mình.

      Tạ Vân Bằng nhìn bọn họ, lại nhìn Tạ Đạo Niên, nhoáng cái, con trai tốt nghiệp đại học, hình như bọn họ còn chưa chụp bức ảnh chung với nhau.

      Lời tối hôm đó của dì còn vọng lại trong đầu ông, mấy ngày hôm nay Tạ Vân Bằng suy nghĩ rất nhiều.

      -----Tức nước vỡ bờ*, A Bằng, cháu cứ muốn ép buộc Trường Canh phải đau khổ mà lựa chọn và từ bỏ tình như vậy sao?

      (*tức nước vỡ bờ: từ gốc là "物极必反" = vật cực tất phản, nghĩa là vật khi phát triển đến cực điểm chuyển hóa theo hướng ngược lại.)

      Tạ Vân Bằng lấy điếu thuốc ra hút, cổ họng cảm giác chua chua.

      Lục Yên cầm cái máy ảnh chụp choẹt phong cảnh xung quanh, Tạ Vân Bằng nhìn thấy vậy, ông quay đầu lại với , gọi to, " nhóc."

      Lục Yên có chút ngạc nhiên, lên phía trước, hỏi, "Bác trai, có chuyện gì ạ?"

      Tạ Vân Bằng bỏ điếu thuốc ra, giọng bình tĩnh, "Chụp giúp bác và Trường Canh tấm ảnh."

      Tạ Đạo Niên dừng lại, nhìn ông, khẽ gật đầu.

      Trần Lộ bước đến vỗ vai , "Nhanh nào."

      "A... vâng ạ." Lục Yê giơ máy ảnh lên, với bọn họ, "Bác trai, Trường Canh, hai người đứng gần vào nhau chút."

      Tạ Đạo Niên chọn đài tưởng niệm để làm nền chụp ảnh, nhích lại gần Tạ Vân Bằng, hai bố con lâu có gần gũi nhau như này, thoáng cái, trái tim dường như được lấp đầy bằng ấm áp.

      Trần Lộ , "Ông Tạ này, ông phải cười lên chứ, Trường Canh, con cũng cười lên ."

      Lục Yên với bọn họ, "Cười lên nào."

      Khóe miệng Tạ Vân Bằng hơi nhếch lên, khuôn mặt của Tạ Đạo Niên cũng được thả lỏng, Lục Yên ấn nút chụp ảnh, tách tách, lúc sau tấm ảnh được in ra.

      Trần Lộ tiến lên, "Công nghệ đại đến mức tách cái là bức ảnh a?"

      Lục Yên cầm bức ảnh lên nhìn, trong ảnh có hai người, chiều cao của hai người chênh nhau lắm, khuôn mặt có nét hao hao nhau, ngay cả khí chất cũng khác nhau lắm.

      Chỉ khác nhau ở nụ cười khuôn mặt của hai người, cho dù nhìn khác nhau, nhưng vẻ mặt hai người đều biểu hạnh phúc.

      Hai người trong bức ảnh bỏ , người hút thuốc, người chụp ảnh cùng các bạn cùng lớp.

      Trần Lộ hỏi, "Tiểu Yên, có thể đưa bức ảnh đó cho bác ?"

      "Dạ, đương nhiên là được ạ."

      Trần Lộ đến gần Tạ Vân Bằng, nhét bức ảnh vào trong tay của ông, "Giữ gìn cho tốt."

      Tạ Vân Bằng nhìn tấm ảnh trong tay, Tạ Đạo Niên trong ảnh khẽ mỉm cười, khí chất sạch tươi mát như ánh trăng.

      Ông cất ảnh chụp vào túi, sau đó lại tiếp tục hút thuốc.

      Trần Lộ liếc mắt nhìn ông, sau đó quay đầu lại chuyện với Lục Yên.

      ........

      Buổi tối còn có bữa tiệc với bạn bè cùng lớp, Tạ Đạo Niên phải tham gia, trước khi rời , Lục Yên với rằng, ở nhà chờ về, bàn tay còn an phận vuốt ve cánh tay của .

      nhìn , nắm chặt tay lại.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      chuong 12
      Lật sang trang mới, năm mới cũng trôi qua, hoa Thất Lý Hương cũng rụng hết, cây hoa gạo nở những bông hoa đỏ thắm. cơn gió thổi qua khiến những chiếc lá rụng dưới đất bị cuốn vào tạo thành cơn lốc hình nón, sau đó lại có cơn gió khác thổi qua, hai cơn gió va chạm vào nhau, rồi tan biến.

      Tạ Đạo Niên hoàn thành bài thi viết, Lục Yên rất hồi hộp về kết quả của , hỏi , "Em tin ?"

      " phải, nhưng mà, nhưng mà, em nghe đồn rằng kỳ thi này chỉ chọn những người con ông cháu...... " giọng ngày càng .

      Tạ Đạo Niên véo vào má của ,"Vớ vẩn, cần lo lắng cho ."

      Nếu như vậy rồi cũng cảm thấy yên lòng hơn.

      Gần đây Lục Yên liên tục tham gia các cuộc thi, Tạ Đạo Niên cảm thấy cứ như vậy quá sức, nên khuyên cứ từ từ.

      trả lời cách hùng hồn, " làm rồi, nếu em tích lũy ít vốn, sau này phải uống gió Tây Bắc."

      Vào đầu tháng 5, có kết quả vòng thi viết, Tạ Đạo Niên đứng thứ hai của cuộc thi.

      Lục Yên nhìn màn hình máy tính, tự lẩm bẩm, "Em phải nỗ lực hơn nữa."

      Sau vòng thi viết là vòng phỏng vấn, Lục Yên làm phiền , để có thể chuẩn bị tốt cho cuộc thi, trong khi đó cuộc thi mà tham gia cũng có kết quả, người ta gửi giấy thông báo về báo đoạt giải.

      Các bạn cùng phòng đều hỏi, Tiểu Yên, cậu chuẩn bị tốt cho việc tốt nghiệp rồi à? Còn năm nữa mà, sao lại vội vàng như vậy?

      "Tớ muốn phấn đấu cho bằng ấy."

      Bạn bè cùng phòng cảm khái, "Bao giờ tớ mới gặp được người bạn trai đôn đốc mình học hành đây a?"

      Lục Yên về về, tham gia nhiều cuộc thi hơn, tay nghề của ngày càng được nâng cao, trong căn phòng Tử Trúc Uyển, các tác phẩm của được trưng bày kín cả tủ kính, Đào Nhạc thấy ngày nào cũng thêu thùa may vá, nhịn được , "Mắt sắp cận đến nơi rồi, mau nghỉ ngơi ."

      "Sắp xong rồi, sắp xong rồi, còn mấy mũi kim nữa thôi ạ."

      Đào Nhạc thấy nghiêm túc như vậy, lời chuẩn bị mấy ngày hôm nay lại nghẹn lại nơi cổ họng rồi nuốt xuống bụng.

      Sáng sớm Lục Yên mua đồ ăn sáng, thấy bác Thất, vẻ mặt bác ấy rất vui vẻ, bàn tay nặn bánh cũng rất mạnh mẽ, Lục Yên hỏi bà, "Bác Thất, có chuyện gì khiến bác vui như vậy?"

      Mỗi lần nghe được câu hỏi kiểu này, bác Thất đều che giấu được khuôn mặt tươi cười.

      "A Lâm tỉnh lại rồi."

      A Lâm là tên con trai của bác ấy.

      Lục Yên cười , " ạ? Vậy tốt quá rồi."

      Bác Thất chắp hai tay lại thành hình chữ thập (十), cảm thán, "Đúng vậy, đúng vậy, ông trời phù hộ a."

      Nhìn khuôn mặt vui vẻ của bác Thất, Lục Yên lại nghĩ đến cuộc trò chuyện lúc trước của mình và Trường Canh.

      Cuộc sống khó khăn như vậy rồi, vậy mà hy vọng duy nhất cũng còn, còn biết hy vọng điều gì nữa?

      may, bác Thất chờ được đến ngày hy vọng của bác trở thành .

      Lục Yên đến tiệm giặt để lấy quần áo cho Đào Nhạc, Bạch Mân bước ra, mặc cái váy freesize màu xanh lam, nhìn cái váy được chỉnh tề cho lắm, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt phúng phính, khí sắc rất tốt.

      Bạch Mân đưa quần áo cho , "Tiểu Yên, quần áo của em đây."

      Lục Yên gật đầu rồi đưa tay ra nhận lấy, "Cảm ơn chị Bạch Mân."

      "Em chào chị Bạch Mân ạ."

      "Ừm, lần sau gặp a."

      Sau khi thấy khỏi tầm mắt, Bạch Mân vào nhà, Triêu Thành làm xong bữa sáng, từ từ bước tới, nhàng ôm eo từ phía sau.

      hôn cái "Có mệt ?"

      Bạch Mân lắc đầu, bám vào áo , khuôn mặt lo lắng, ", chúng ta rời khỏi đây ?"

      Ở đường Phân Phương này, bọn họ quen khá nhiều người, nếu cứ tiếp tục như này sớm muộn cũng bị đồn thổi những lời hay.

      Triêu Thành ôm vào lòng, "Ừm, đợi em ly hôn với nó, đưa em ."

      Bạch Mân gật đầu, vùi mặt vào ngực .

      Hai người ôm nhau thắm thiết trong căn phòng bếp chật hẹp, giống như mối quan hệ của hai người, ngay cả chỗ xoay người cũng có.

      mối quan hệ bị người đời coi là loạn luân, háo hức chờ tia sáng chiếu vào góc nhà, ở trong cuộc sống vô cùng tăm tối này, vẫn phải bước ra bước.

      .......

      vài ngày sau, cuối tuần.

      Lục Yên về đến nhà, dọn dẹp nhà cửa chút, A Bảo lăn qua lăn lại sàn nhà, cầm cuộn len của chơi đùa, cái bụng sắp to tròn như trái bóng rồi.

      Lục Yên kéo cuộn len ra, nhưng bị A Bảo đè lên nên kéo ra được.

      "Em nhìn lại mình , mập ú thành hình dáng gì rồi? Mau đứng lên!"

      "Meo meo~~ "

      Có tiếng chuông cửa vang lên, Lục Yên ra mở cửa, có người đàn ông mặc quần áo lao động đứng ở bên ngoài, lịch giữ khoảng cách với , hỏi, "Xin hỏi, đây có phải nhà của Đào Nhạc ?"

      Người đàn ông nhìn chỉ khoảng 40 tuổi, rất cao, khuôn mặt đoan chính, bộ quần áo lao động mặc người là của nhân viên sửa chữa, Lục Yên nhận ra đây là đồng phục của cửa hàng ở phía nam của thành phố Ngô.

      "Đúng rồi, có chuyện gì vậy bác?"

      Người đàn ông đó lấy ra thỏi son, "Đây là đồ ý để quên lại."

      Mẹ đâu mà lại để quên thỏi son lại chỗ người ta?

      Lục Yên vừa định giơ tay ra nhận Đào Nhạc bước đến, giọng lười biếng, "Đứng ở bên ngài làm gì? Vào nhà a."

      Bọn họ quen nhau?

      Vẻ mặt có người đàn ông này vốn có chút kỳ lạ, sau khi nhìn thấy Đào Nhạc lại càng kì lạ hơn. Ông đưa thỏi son cho Lục Yên, "Tôi vẫn còn giữ thỏi son màu đỏ của em."

      xong xoay người rời .

      Lục Yên đóng cửa lại, xoay người lại thấy Đào Nhạc cười, tò mò hỏi, "Mẹ, bác ấy là ai vậy?"

      Đào Nhạc lấy lại thỏi son, xoay thỏi son lại nhìn, phát chỗ bị sứt của thỏi son được gắn lại, bà càng cười tươi hơn.

      Đào Nhạc chỉ nhìn rồi cười mà trả lời câu hỏi của .

      ......?

      Lục Yên thấy mẹ bước từng bước duyên dáng, nhìn có vẻ rất vui vẻ?

      Hình như gần đây xảy ra rất nhiều chuyện tốt a.
      Sau khi hoàn thành vòng thi phỏng vấn của cuộc thi công chức, là đến buổi lễ tốt nghiệp, Lục Yên mặc bộ trang phục đặc biệt, cầm bó hoa đến đại học Z tìm Tạ Đạo Niên.

      sân cỏ của đại học Z, có rất nhiều sinh viên, cùng với tiếng cười trêu đùa lẫn nhau.

      Tạ Đạo Niên mặc bộ đồ cử nhân*, đội mũ cử nhân, khí chất ôn hòa trong sáng, dáng người cao lớn như hạc lạc giữa bầy gà.

      (*bộ đồ cử nhân: thường được mặc khi tốt nghiệp đại học.)

      Mấy người bạn cùng phòng đứng ở bên cạnh liên tục trêu chọc , cầm bông hoa cho vào trong túi của , lúc chụp ảnh lấy tay tạo những kiểu dáng kỳ lạ đầu của , mọi người đều nháy mắt ra hiệu cho nhau.

      Tạ Vân Bằng và Trần Lộ đứng ở góc nhìn, rất hiếm khi thấy Tạ Vân Bằng cười như đón gió xuân thế này, Trần Lộ nhìn ông, "Ông Tạ a, nhìn ông có vẻ rất vui a?"

      "....."

      Tạ Đạo Niên cảm thấy rất bất lực với trêu chọc của lũ bạn, "Các cậu trêu đủ rồi đấy."

      Bọn La Âu , "Đủ, sao có thể đủ chứ? Hôm nay các đây cần phải dậy dỗ cậu đến nơi đến chốn."

      Ai bảo cậu bốn năm học liền lúc nào cũng trong bộ dạng nghiêm túc đứng đắn, nên bọn bạn này phải trêu chọc cậu lần mới được.

      Bọn họ lại, nhưng mà vẫn dám trêu chọc quá đà, năng lượng của Tạ Đạo Niên quá mạnh, khuôn mặt biểu gì nhưng mà vẫn khiến cho người khác phải kính nể, sợ hãi.

      Có mấy nữ sinh chạy đến, cười e thẹn, "Bạn học, có thể chụp chung bức ảnh ?"

      Tạ Đạo Niên gật đầu, các nữ sinh đột nhiên đổ xô vào muốn chụp ảnh cùng , bước lùi về sau mấy bước, ngờ rằng các bạn nữ sinh còn chen vào nhiều hơn, nhìn thấy cảnh này mặt Trần Lộ che giấu được vui vẻ, "Ông nhìn con trai của chúng ta nổi tiếng kìa."

      Tạ Đạo Niên đứng ở giữa nhóm nữ sinh mà khuôn mặt có biểu tình gì, chỉ khi người chụp ảnh cười lên mới cười cái, các nữ sinh vẫn còn thấy chưa thỏa mãn lắm, câu xin lỗi rồi rời .

      , đâu? Ai đến thế kia?

      Lục Yên cầm bó hoa bước đến bên , Trần Lộ cầm máy ảnh, kéo tay áo của Tạ Vân Bằng, "Ông Tạ, ông nhìn kìa, Tiểu Yên đến."

      kia phải là nhóc kia là ai?

      mặc bộ áo yếm, mái tóc đen bóng xõa sang hai bên vai, đeo đôi hoa tai mà Tạ Đạo Niên tặng cho, lông mày lá liễu, đôi môi đỏ cùng với hàm răng trắng, cầm bó hoa, nở nụ cười vô cùng rực rỡ.

      "Đến rồi."

      "Vâng."

      Mấy người bạn cùng phòng cùng ồ lên tiếng, các nữ sinh nhìn thấy vậy đều cảm thấy trái tim tan nát.

      ra người ta có bạn từ lâu rồi.

      "Cháu chào hai bác ạ."

      "Tiểu Yên đến rồi à."

      Tạ Vân Bằng nhìn Lục Yên từ xuống dưới, hừ tiếng, "Ừ."

      Buổi lễ được bắt đầu, Tạ Đạo Niên là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc, lúc nữa phải lên khán đài đọc bài phát biểu, đưa đến góc khuất có ai, hỏi , "Sao gần đây gọi điện thoại cho ?"

      giơ mấy ngón tay bị thương của mình lên, "Bận thi đấu."

      Tạ Đạo Niên cầm mấy ngón tay bị thương của lên, vẻ mặt biểu đau lòng " với em là cần gắng sức thi đấu như vậy rồi mà?"

      "Em mệt."

      Lục Yên nhìn mặc bộ đồ cử nhân màu đen, dáng vẻ sạch gọn gàng, các đường nét khuôn mặt vô cùng đẹp, đứng thẳng người nhìn rất cao, nhớ nhung bao ngày qua tuôn trào, đặt nụ hôn lên cổ của .

      Tạ Đạo Niên cúi đầu, ôm vào lòng.

      Ở khoảng cách xa như vậy vẫn có thể nghe thấy giọng người hiệu trưởng đọc diễn văn, bầu khí náo nhiệt đằng đó cũng hề ảnh hưởng đến hai người, hai người chỉ biết đến người đứng ở trước mặt mình, cùng với nụ hôn vô cùng nồng nhiệt.

      Trần Lộ tìm Tạ Đạo Niên thấy cảnh này, che miệng cười chạy .

      "Ai ui, hai đứa này đúng là nhiệt tình như lửa a."

      ........

      Đợi Tạ Đạo Niên đọc xong bài phát biểu rồi bước xuống, Lục Yên ngồi ở dưới cầm bó hoa chờ , bước nhanh đến phía , bộ đồ cử nhân tung bay theo gió, qua ngày hôm nay, thể đến đây tìm nữa rồi.

      Tạ Vân Bằng và ở phía trước, hai bố con chuyện gì đó, Trần Lộ và Lục Yên ở phía sau.

      Trần Lộ vẫn nhìn cười, Lục Yên rất tò mò, nhưng lại dám mở lời ra để hỏi, cho đến khi Trần Lộ kéo tay qua, giọng điệu nghiêm túc, "Tiểu Yên a, hai đứa phải hạnh phúc đấy."

      mơ mơ màng màng , "Nhất định rồi bác."

      Tạ Vân Bằng bước , thỉnh thoảng nhìn Tạ Đạo Niên, "Phỏng vấn thế nào rồi?"

      "Tạm được, vẫn chờ kết quả ạ."

      "Trong nhà mình có người làm trong nhà nước, sau này có việc gì cũng có thể giúp đỡ nhau."Giọng của ông rất chắc chắn, Tạ Đạo Niên nhìn ông cái, có chút nghi ngờ.

      Tạ Vân Bằng nhìn về hướng khác, "Bố tin tưởng vào năng lực của con, mấy cái thể chế gì đó, vẫn phải có quy tắc của nó, cứ thoải mái ."

      Bây giờ Tạ Đạo Niên hiểu, gật đầu.

      " nghĩ đến làm việc ở đâu chưa?"

      "Tổng cục thuế quốc gia ạ."

      Tạ Vân Bằng nhìn , rất đồng ý, "Được đấy."

      Các sinh viên cầm hoa tay thi nhau chụp ảnh sân cỏ, khuôn mặt người nào người đấy đều tươi như hoa, ai cũng dẫn theo người nhà hoặc bạn bè của mình.

      Tạ Vân Bằng nhìn bọn họ, lại nhìn Tạ Đạo Niên, nhoáng cái, con trai tốt nghiệp đại học, hình như bọn họ còn chưa chụp bức ảnh chung với nhau.

      Lời tối hôm đó của dì còn vọng lại trong đầu ông, mấy ngày hôm nay Tạ Vân Bằng suy nghĩ rất nhiều.

      -----Tức nước vỡ bờ*, A Bằng, cháu cứ muốn ép buộc Trường Canh phải đau khổ mà lựa chọn và từ bỏ tình như vậy sao?

      (*tức nước vỡ bờ: từ gốc là "物极必反" = vật cực tất phản, nghĩa là vật khi phát triển đến cực điểm chuyển hóa theo hướng ngược lại.)

      Tạ Vân Bằng lấy điếu thuốc ra hút, cổ họng cảm giác chua chua.

      Lục Yên cầm cái máy ảnh chụp choẹt phong cảnh xung quanh, Tạ Vân Bằng nhìn thấy vậy, ông quay đầu lại với , gọi to, " nhóc."

      Lục Yên có chút ngạc nhiên, lên phía trước, hỏi, "Bác trai, có chuyện gì ạ?"

      Tạ Vân Bằng bỏ điếu thuốc ra, giọng bình tĩnh, "Chụp giúp bác và Trường Canh tấm ảnh."

      Tạ Đạo Niên dừng lại, nhìn ông, khẽ gật đầu.

      Trần Lộ bước đến vỗ vai , "Nhanh nào."

      "A... vâng ạ." Lục Yê giơ máy ảnh lên, với bọn họ, "Bác trai, Trường Canh, hai người đứng gần vào nhau chút."

      Tạ Đạo Niên chọn đài tưởng niệm để làm nền chụp ảnh, nhích lại gần Tạ Vân Bằng, hai bố con lâu có gần gũi nhau như này, thoáng cái, trái tim dường như được lấp đầy bằng ấm áp.

      Trần Lộ , "Ông Tạ này, ông phải cười lên chứ, Trường Canh, con cũng cười lên ."

      Lục Yên với bọn họ, "Cười lên nào."

      Khóe miệng Tạ Vân Bằng hơi nhếch lên, khuôn mặt của Tạ Đạo Niên cũng được thả lỏng, Lục Yên ấn nút chụp ảnh, tách tách, lúc sau tấm ảnh được in ra.

      Trần Lộ tiến lên, "Công nghệ đại đến mức tách cái là bức ảnh a?"

      Lục Yên cầm bức ảnh lên nhìn, trong ảnh có hai người, chiều cao của hai người chênh nhau lắm, khuôn mặt có nét hao hao nhau, ngay cả khí chất cũng khác nhau lắm.

      Chỉ khác nhau ở nụ cười khuôn mặt của hai người, cho dù nhìn khác nhau, nhưng vẻ mặt hai người đều biểu hạnh phúc.

      Hai người trong bức ảnh bỏ , người hút thuốc, người chụp ảnh cùng các bạn cùng lớp.

      Trần Lộ hỏi, "Tiểu Yên, có thể đưa bức ảnh đó cho bác ?"

      "Dạ, đương nhiên là được ạ."

      Trần Lộ đến gần Tạ Vân Bằng, nhét bức ảnh vào trong tay của ông, "Giữ gìn cho tốt."

      Tạ Vân Bằng nhìn tấm ảnh trong tay, Tạ Đạo Niên trong ảnh khẽ mỉm cười, khí chất sạch tươi mát như ánh trăng.

      Ông cất ảnh chụp vào túi, sau đó lại tiếp tục hút thuốc.

      Trần Lộ liếc mắt nhìn ông, sau đó quay đầu lại chuyện với Lục Yên.

      ........

      Buổi tối còn có bữa tiệc với bạn bè cùng lớp, Tạ Đạo Niên phải tham gia, trước khi rời , Lục Yên với rằng, ở nhà chờ về, bàn tay còn an phận vuốt ve cánh tay của .

      nhìn , nắm chặt tay lại.

    6. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chạng vạng tối, những hạt mưa rơi xuống, khí oi bức, xe buýt bật điều hòa, lớp kính thủy tinh được phủ tầng hơi nước, Lục Yên hà hơi lên đó, dùng ngón tay viết tên của lên cửa kính. Sau khi xe khởi động, vẫn nhìn nhau đắm đuối, Tạ Đạo Niên nhìn chiếc xe biến mất ở ngã tư đường, mới từ từ hoàn hồn lại.

      Cánh tay vẫn cảm giác ngưa ngứa.

      Ngón tay của viết tên của lên cửa kính, nhưng dường như lại là viết lên trái tim .

      bữa ăn vui vẻ với các bạn cùng lớp, sau khi ăn xong lại tăng 2 - hát Karaoke, mọi người cùng uống rượu cùng nhau cất tiếng hát, tạm biệt thời đại học, Tạ Đạo Niên uống chút rượu, gương mặt ửng đỏ lên, có số bạn học cùng lớp đến trò chuyện với , nhân cơ hội này chuyện với bông hoa cao ngạo này, nếu về sau có cơ hội nữa.

      Tối nay Tạ Đạo Niên rất bình dị gần gũi, phải là cởi mở hơn so với ngày thường rất nhiều, còn kể mấy câu chuyện cười, thỉnh thoảng còn trêu đùa lại, lưỡi xán liên hoa*. Mọi người chuyện với nhau lúc, đều cảm giác buồn man mát vì bữa tiệc nào cũng có lúc tàn.

      (*lưỡi xán liên hoa: là câu dùng để khen tài năng văn học vô cùng tài giỏi, tuyệt vời.)

      ra bạn ý còn có bộ dáng như này a, nếu biết sớm bắt bạn ý lại rồi.

      Tạ Đạo Niên uống nước trái cây, cười cười gì.

      Điện thoại di động liên tục vang lên tiếng có tin nhắn đến, vào WC và đóng cửa lại rồi mở điện thoại ra nhìn, mỗi bức ảnh đều do tự chụp, có bức chụp bộ ngực nửa kín nửa hở, còn có bức lại chụp lại cái mông căng tròn vểnh lên, cùng với bắp đùi trắng mịn nõn nà.

      Mở tin nhắn thoại lên, để gần vào tai lắng nghe, tiếng thở gấp ập vào trong đầu .

      Tạ Đạo Niên mở vòi nước sau đó lấy tay hứng rồi té nước lạnh lên mặt, trả lời tin nhắn của : Chờ chút.

      Trong lúc chờ nhắn lại, cảm thấy cơ thể sôi sùng sục, chống tay vào bồn rửa mặt để chống đẩy mấy cái, các bắp thịt lưng dường như được dãn ra, mồ hôi liên tục chảy xuống, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn lúc nãy chút.

      Tiếng tin nhắn Wechat vang lên.......

      Lại là hình ảnh, lần này Lục Yên chụp lại cảnh huyệt non của hé mở ra, màu hồng hồng đỏ đỏ, còn có nước chảy ra, ngay cả vườn cỏ màu đen cũng ướt, ngón tay còn cắm vào bên trong.

      Cơ thể vừa mới hạ nhiệt mà giờ lại bừng bừng khí thế rồi.

      Tạ Đạo Niên cầm chặt điện thoại trong tay, nghiến răng , "Đúng là dâm đãng."

      Cơ thể như bốc cháy, người chiến sĩ trong đũng quần như muốn nhảy ra, căng trướng đến phát đau.

      thể nhịn được nữa, muốn nhịn nữa.

      Tắt điện thoại, bước ra ngoài WC, về chỗ ngồi cầm ly rượu lúc nãy vẫn chưa uống hết lên uống cạn, sau đó với La Âu và các bạn cùng lớp, "Tớ về trước đây, hẹn dịp sau gặp lại mọi người."

      "Sao lại về sớm thế?"

      "Trong nhà có chút việc."

      xong liền ra ngoài, bước chân rất vội vàng.

      Tạ Đạo Niên taxi luôn chứ tàu điện ngầm nữa.

      Sau khi lên xe, tiếng báo tin nhắn thoại vang lên, đeo tai nghe vào, ngoài cửa xe ánh đèn neon đầy màu sắc rực rỡ, mờ mờ ảo ảo, đỏ thẫm, xanh nhạt, đập vào mắt , mờ ảo ràng.

      loạt tin nhắn thoại, cái dài cái ngắn.

      Trường Canh ~ Trường Canh ~

      Quá mức dâm đãng.

      Cổ và khuôn mặt của đều đỏ bừng lên, mắt cũng bắt đầu có tơ máu, lồng ngực liên tục phập phồng lên xuống.

      ........

      Sau khi đến dưới sân Tử Trúc Uyển, thẳng lên tầng ba, bấm chuông cửa, cánh cửa được mở ra, thấy người mở cửa, liền kéo cầm lại, hôn mạnh xuống.

      Bóp mông của , dùng lực bóp rất mạnh để khiến phải rên rỉ thành tiếng.

      "Trường Canh, cuối cùng cũng đến rồi, em biết là đến mà."

      Tạ Đạo Niên buông ra, vuốt ve gò má của , thấy mặc cái áo màu trắng, cổ áo trễ xuống để lộ ra hơn nửa bộ ngực đẫy đà, bên dưới chỉ mặc cái quần lót nhưng cũng che giấu được khu vườn bí , chân cũng gì.

      "Dâm đãng."

      Lục Yên ôm lấy , dịu dàng , "Em là người phụ nữ dâm đãng của ."

      Tạ Đạo Niên nhấc bổng lên, vào phòng ngủ, đặt lên giường, bắt đầu cởi quần áo, vừa cởi vừa , " nhịn được đến như vậy?"

      Lục Yên lăn người vòng, sờ lên gậy thịt của , "Vậy muốn giang sơn hay là muốn mỹ nhân?"

      Tạ Đạo Niên cúi đầu xuống hôn , chút do dự gì trả lời, "Muốn mỹ nhân."

      Lục Yên mắng , " đúng là hôn quân."

      Tạ Đạo Niên nâng cằm lên, hỏi , ", vừa nãy tự an ủi như thế nào?"

      Lục Yên nở nụ cười, mở rộng hai chân, cởi cái quần lót ướt xuống, dùng ngón tay tách hai cánh hoa ướt át ra, sau đó cho ngón tay vào, "Như này.... " rồi lại rút ra, dịch ngọt dính đầy ngón tay, sau đó đưa hai ngón tay vào, "Rồi lại như này."

      Đôi mắt đỏ bừng lên, ấn xuống, kéo ngón tay của ra, "Cần gì phải khó chịu như vậy?" xong liền cắm em trai của mình vào, huyệt non đột nhiên bị lấp đầy.

      Lục Yên nằm giường, hai chân kẹp chặt eo , "Ưm..... em trai của Trường Canh vào được rồi."

      Tạ Đạo Niên dùng tay đánh vào mông của , mỗi cái đánh giáng xuống là lại câu, "Dâm đãng."

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :