1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

LỤC YÊN, ANH YÊU EM - KINH CHẬP (C8/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Ôi khi nào xây nhà xong nàng nhớ quăng link vô đây cho ta hóng nhaaa

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      chuong 9
      ngày trước tết Trung Thu, Lục Yên đến đại học Z chờ Tạ Đạo Niên, tối nay ra ngoài lúc, có vấn đề học tập cần thảo luận với bạn học của .

      đeo cặp sách chờ ở cổng trường, ngẩng đầu nhìn bầu trời, phát cành cây treo rất nhiều những bông hoa giả màu đỏ, nhìn từ xa rất giống hoa , biết ai lại giành thời gian để trang trí như vậy.

      Trong lúc rảnh rỗi, ngồi nghịch những bông hoa, cây cỏ mặt đất.

      Lúc Tạ Đạo Niên chạy đến, nhìn thấy cảnh ngồi xổm xuống, chiếc quần sooc jean bao quanh bắp đùi trắng nõn của , chiếc áo ngắn nên để lộ ra chút da thịt trắng ngần ở phần eo của , dưới chân đeo đôi dép quai, lộ ra hình xăm con hồ điệp nhìn rất đẹp.

      từ từ dừng bước chân lại, tiến lên xoa đầu .

      "Trường Canh."

      "Xin lỗi, để em phải đợi lâu." xong kéo tay lên, " thôi, chúng ta về."

      "Trường Canh, tối mai em làm ít bánh quy rồi mang sang cho bác trai bác được ?"

      "Được, khi nào em đến xuống đón."

      ......

      Hôm nay là tết Trung Thu, sáng sớm, có xe ôtô con đỗ trước cửa hàng Vân Phù Cư, bà cụ khuôn mặt phúc hậu bước xuống xe, trong tay sách túi to túi quà cáp, bước chân rất có sức sống, khuôn mặt hồng hào, người chưa vào cửa mà tiếng vào trước.

      "Trường Canh, bà đến thăm cháu rồi đây!"

      Tạ Đạo Niên dừng lại đôi tay gảy bàn tính, Trần Lộ ra ngoài trước bước. Cười : "Dì tới rồi ạ."

      Tiêu Diệu Thường bỏ đống quà cáp xuống, ra sức lau mồ hôi, "Ai ui, đây là sầu riêng Miêu Sơn Vương*, nếu phải thấy nhiều người khen ngon mua đâu, mau chia nhau ."

      (*Miêu Sơn Vương = (phiên địa phương) Mao Shan Wang = (phiên tiếng ) Musang king, là loại sầu riêng ngon và đắt nhất thế giới, có nguồn gốc ở Malaysia.)

      Tạ Đạo Niên đến cầm đồ mang vào phòng giúp bà, "Bà, bà đến là được rồi, sao lại mang nhiều quà cáp theo như này?"

      "Muốn mang đến để cho Trường Canh ăn thử, nào, để bà nhìn cháu bà nào, ai ui, sao lại đẹp trai như này chứ?"

      Tiêu Diệu Thường có khuôn mặt rất phúc hậu, từ được mọi người thích, lấy chồng làm kinh doanh, có hai người con, trai , bà rất chiều con cháu, đặc biệt thương Tạ Đạo Niên.

      Điều mà Tạ Đạo Niên mong muốn nhất trước đây là người bà này có thể từ Hồng Kông sang đây chơi với , như vậy Tạ Vân Bằng lúc nào cũng làm bộ mặt nghiêm khắc nữa.

      Tiêu Diệu Thường ngồi ghế, Tạ Đạo Niên bật điều hòa, pha trà cho bà.

      Bà lau mồ hôi mặt, "Cửa khẩu La Hồ đông người quá, bà già như bà đây phải đợi những nửa ngày mới về được đến đây."

      Tạ Đạo Niên đưa chén trà cho bà, "Bà, bà uống trà ạ."

      "Ừm, ừm."

      Trần Lộ cầm ít quả khô đến, "Dì, quả óc chó mà dì thích ăn nhất đây ạ."

      Tiêu Diệu Thường vui vẻ cười đến mức cả hai mắt đều híp lại, "Các cháu còn nhớ dì thích ăn gì cơ à? Dì còn tưởng rằng các cháu quên bà già này rồi chứ."

      Tạ Đạo Niên cầm quả óc chó bóc hạt ra cho bà, từng hạt từng hạt được bóc ra, miệng Tiêu Diệu Thường cười vô cùng thoải mái, mặt có khá nhiều nếp nhăn.

      "Trường Canh vẫn chu đáo như vậy a."

      Tạ Đạo Niên cười, hỏi, "Bà có định ở đây qua tết Trung Thu ạ?"

      Tiêu Diệu Thường gật đầu, "Bọn A Phương đều Indonesia nghỉ mát rồi, bà nghĩ lâu được gặp Trường Canh, nên về đây chơi nhân dịp tết Trung Thu."

      Tạ Đạo Niên cười , "Bà cứ ở lại đây chơi lâu lâu ạ."

      Tạ Vân Bằng ra ngoài nhập hàng mới vừa trở về, vội vàng vào nhà.

      "Dì, sao dì đến mà gọi điện trước cho cháu?"

      " sao đâu, dì đến đây chơi nên các cháu cần phải tiếp đón long trọng đâu."

      Tạ Vân Bằng hỏi Trần Lộ, " mua thức ăn chưa?"

      "Vẫn chưa."

      Tạ Vân Bằng cầm chìa khóa lên tay, "Để tôi cho, Trường Canh, tiếp chuyện với bà ."

      Tạ Đạo Niên gật đầu, Tiêu Diệu Thường đứng lên, "A Bằng, đừng mua nhiều thức ăn, bà già này ăn hết đâu."

      Trần Lộ nở nụ cười, Tạ Đạo Niên tiếp tục rót trà cho bà, dáng vẻ tập trung tinh thần nhìn vô cùng đẹp trai, Tiêu Diệu Thường nhìn , mắt chớp chớp, biết suy nghĩ việc gì.

      Tiêu Diệu Thường hỏi Trần Lộ, "Lộ Lộ à, đưa dì ra ngoài thăm quan , từ lúc cửa hàng được trang trí lại dì vẫn chưa được nhìn thấy."

      Trần Lộ đưa bà ra ngoài, đến góc nhà, Tiêu Diệu Thường giọng hỏi, "Trường Canh đúng ?"

      Trần Lộ che miệng cười, "Vâng, ạ."

      Tiêu Diệu Thường thích thú, hỏi vội: "Thế nào? bé đó thế nào?"

      "Rất xinh đẹp, tính tình cũng tốt, nhà bé cách nhà mình mấy con phố."

      Tiêu Diệu Thường che giấu được hài lòng, " tốt a, bao giờ dẫn đến đây cho dì xem được ?"

      Trần Lộ cười vô cùng vui vẻ, "Hình như Trường Canh có dự định tối nay đưa bé đó đến đây cho dì xem đó."

      "Được, được, đúng là chuyện tốt a."

      .......

      Đêm nay trăng tròn, nhìn vô cùng đẹp.

      Tạ Vân Bằng đặt bánh trung thu lên bàn thờ, xào đĩa ốc to, Trần Lộ bóc sầu riêng, Tạ Đạo Niên ở dưới nhà rửa nho, Tiêu Diệu Thường nấu nồi chè táo đỏ hạt sen*.

      Hạt dẻ, bưởi Sa Điền*, cộng với pháo hoa trời, buổi tối hôm nay vô cùng ý nghĩa. Tạ Đạo Niên đưa quả nho vào miệng, ngẩng đầu lên ngắm trăng rằm tỏa sáng.

      (*bưởi Sa Điền, Sa Điền là tên huyện của Trung Quốc, nơi nổi tiếng có giống bưởi ngon.)

      biết làm gì nhì?

      _____

      Yang: Cũng sắp trung thu rồi, có ai thích ăn bưởi Đoan Hùng và bánh trung thu nhân đậu xanh . Nhớ tương tác nhiều nhé
      chuong 9.2
      biết làm gì nhì?

      Tầng ba của Tử Trúc Uyển.

      Lục Yên chuẩn bị đồ ăn, mở hộp bánh trung thu Thất Tinh Bạn Nguyệt cho lên bàn thờ, thắp hương, Đào Nhạc dành chút thời gian rảnh về nhà ăn Trung Thu với , sau khi ăn xong còn phải đến hộp đêm luôn.

      A Bảo ở dưới liên tục nhảy lên xuống.

      Lục Yên phải mất vài miếng thịt với nó.

      "Mẹ, mẹ cũng thắp hương ."

      Đào Nhạc cầm lấy thẻ hương, cúi người hướng về mặt trăng, trong miệng nhẩm đọc ước nguyện, sau đó cầm hương cắm xuống bát hương.

      Mọi người đều ngày mười sáu mặt trăng tròn nhất, nhưng Lục Yên nghĩ, ngày mười lăm trăng cũng rất tròn.

      Bên ngoài có pháo hoa nổ, vô cùng náo nhiệt.

      Lúc trước Đào Nhạc cũng thường mua pháo hoa cho Lục Yên chơi, hôm qua Lục Yên mua mấy cái đèn lồng giấy.

      Trong lúc ăn bánh trung thu có mấy cuộc điện thoại gọi đến, đều tìm Đào Nhạc có việc gì đó.

      Đào Nhạc rất giỏi trong việc xã giao, khả năng kinh doanh giỏi, quản lý nhân viên cũng vô cùng tốt, lại cộng thêm ngoại hình xinh đẹp, nên có rất nhiều người theo đuổi, nhưng những người đó cũng chỉ theo đuổi được hai, ba ngày là từ bỏ.

      "Ngại quá, tôi còn phải ở nhà với con của tôi."

      Cúp máy xong, Đào Nhạc dùng dĩa xiên miếng bánh trung thu, ăn nhiều, cầm đũa gắp thức ăn do Lục Yên làm, nếm thử xong gật gật đầu, "Yên Yên, nấu ăn ngày càng ngon a."

      Lục Yên bóc hạt dẻ cười*, hai mắt cười cong lên như trăng lưỡi liềm, "Cảm ơn mẹ khen ạ."

      *hạt dẻ cười: chú thích ảnh sau

      Đào Nhạc xoa đầu , dịu dàng , "Việc học có nặng nề quá ? Tiền có đủ tiêu ?"

      "Đủ ạ."

      "Sao ăn tiêu ít như vậy?"

      Lục Yên gì, uống hụm sưỡi tươi, cười ngại ngùng với bà.

      Đào Nhạc biết nghĩ gì, liếc mắt nhìn , "Có bạn trai liền quên mẹ."

      Lại thêm câu, "Ở trong mắt con, cậu ta cái gì cũng tốt a."

      "Cũng hoàn toàn như vậy ạ."

      Có đôi khi cũng rất xấu xa.

      Hai mẹ con cứ chuyện phiếm như vậy, hai tiếng sau, ông chủ của Đào Nhạc gọi điện thoại đến, kêu bà trở về làm việc. Đào Nhạc lau miệng xong đứng lên, cầm túi xách ra ngoài, "Mẹ làm đây, nếu ra ngoài chơi nhớ khóa cửa cho cẩn thận vào."

      "Vâng, mẹ cẩn thận ạ."

      Cánh cửa khép lại, A Bảo dụi đầu vào chân , Lục Yên véo mặt nó cái, đúng lúc này Tạ Đạo Niên gọi điện thoại đến.

      "Trường Canh, em định sang nhà ."

      "Em sang đây , khi nào đến gọi xuống đón."

      "Vâng ạ."

      Cúp điện thoại, Lục Yên vào phòng thay quần áo.

      .....

      sân thượng của Vân Phù Cư, cả gia đình vừa ăn bánh trung thu vừa ngắm trăng, hiếm khi vẻ mặt của Tạ Vân Bằng ôn hoà như này, Tạ Đạo Niên rót cho Tiêu Diệu Thường cốc nước đường, "Bà, bà uống nước đường ạ."

      "Ừm, ừm." Tiêu Diệu Thường cười tủm tỉm nhận lấy, nhìn xung quanh, ghé đầu sát vào Trần Lộ, giọng hỏi, "Sao bé kia vẫn chưa đến vậy?"

      Có tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Tạ Đạo Niên cầm máy lên nhìn, đứng dậy sang chỗ khác nghe máy.

      Trần Lộ cười cười, "Như này là đến rồi đó?"

      "Tốt, tốt!"

      Tạ Đạo Niên nghe điện thoại xong về chỗ ngồi, "Bà, cháu xuống dưới nhà lúc ạ."

      Tiêu Diệu Thường vẫy tay, cười , " , đừng để người ta đợi lâu."

      Tạ Đạo Niên chạy xuống nhà, Tạ Vân Bằng lấy điếu thuốc ra hút, hỏi Trần Lộ, "Là nhóc Lục Yên?"

      Trần Lộ gật đầu, Tạ Vân Bằng gì, nhả ra hụm khói.

      Thảo nào chạy nhanh như vậy, ti mã chiêu chi tâm lộ nhân giai tri*.

      (*ti mã chiêu chi tâm lộ nhân giai tri (hán việt) = (việt hóa) lòng của Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết; đây là thành ngữ của Trung Quốc, ý là suy nghĩ trong lòng thể rất lên khuôn mặt, người ngoài nhìn vào là biết.)

      Cánh cửa của sân thượng được mở ra, Tạ Đạo Niên nắm tay Lục Yên bước vào, hôm nay xõa tóc sang hai bên, mái tóc đen mượt óng ả, mặc chiếc váy màu xanh đậm, mặt hề dùng phấn trang điểm, nhìn vừa tự nhiên lại vừa trang nhã.

      Tiêu Diệu Thường nhìn , hạ thấp giọng với Trần Lộ. "Xinh quá."

      "Trường Canh rất thích bé. "

      "Bà, đây là Lục Yên ạ."

      Lục Yên nghĩ đến rằng còn có người trưởng bối* nữa ở đây, nhất thời có chút khẩn trương, hơi cúi đầu xuống, "Cháu chào bà ạ."

      (*trưởng bối: người bề , bậc cha chú, bậc ông bà, bậc đàn ...)

      Tiêu Diệu Thường kéo tay lại gần, cười hỏi, "Con nhà ai mà xinh thế này, cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

      "Dạ, cháu 22 tuổi, vẫn học đại học năm ba ạ."

      "Ồ, lớn thế rồi à, bà còn cứ nghĩ cháu mới 18 tuổi thôi ý."

      Tạ Đạo Niên kéo ghế ra cho ngồi xuống, Lục Yên chào hỏi từng người , Tạ Vân Bằng hờ hững tiếng, Trần Lộ cầm múi bưởi đưa cho , "Tiểu Yên, ăn bưởi ."

      "Vâng, cháu cảm ơn bác ạ."

      "Cháu để gì trong túi này vậy?"
      Chris thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      chuong 9.3
      "Trong túi này của cháu đựng gì vậy?"

      Lục Yên mở túi ra, "Dạ, cháu làm ít bánh quy ạ."

      Tiêu Diệu Thường cầm túi vải lên, phát túi còn có hình hoa văn rất tinh xảo, hỏi, "Cháu biết làm bánh quy à?"

      Tạ Đạo Niên xen vào, "Tay nghề của ý cũng khá giỏi đó ạ."

      Tiêu Diệu Thường nghe xong càng cảm thấy cao hứng, "Khéo tay như vậy a?"

      Lục Yên có chút khiêm tốn, "Dạ, cái này do cháu được học ở trường ạ."

      nhìn Tạ Đạo Niên, ánh mắt trưng cầu ý kiến, Tạ Đạo Niên rót trà cho , : "Làm quen chút thôi, đừng khẩn trương."

      Lục Yên gật đầu, Tạ Vân Bằng vẫn ngồi hút thuốc, nhìn ánh mắt thản nhiên của , Lục Yên cầm hộp bánh quy đưa qua cho ông, "Bác trai, bác ăn chút ạ."

      Giọng Tạ Vân Bằng nặng nề, "Tôi thích ăn đồ ngọt."

      Lục Yên ngẩn người, thu tay lại.

      Tiêu Diệu Thường nhìn Lục Yên, rồi lại nhìn Tạ Vân Bằng, hai đầu lông mày nhíu lại.

      Tạ Đạo Niên tách múi sầu riêng ra đưa cho ông, "Bố, bố ăn sầu riêng ạ."

      Tạ Vân Bằng nhận lấy, vừa định đưa vào miệng, lại nghĩ đến lời mình vừa , trong nháy mắt khuôn mặt ông đỏ lên, bàn tay ông giữ nguyên vị trí lúc, lúc sau mới đặt miếng sầu riêng xuống.

      Ông nhìn về phía Tạ Đạo Niên, "Dám trêu chọc bố hả?"

      Tiêu Diệu Thường , "A Bằng à, Trường Canh lớn như vậy rồi cháu còn quản lí nó chặt chẽ như vậy làm gì cơ chứ?"

      Tạ Vân Bằng nhìn Lục Yên, , " quản nó, là nó nhầm đường."

      Cổ họng của Lục Yên đau thắt lại.

      Tạ Đạo Niên gì, Tiêu Diệu Thường cảm thấy đau lòng cho , "Dì thấy Trường Canh rất giỏi, sao lại sai đường gì chứ? Con nhà người ta còn làm đồ ăn mang sang đây để biếu cháu đây này."

      Lục Yên cảm thấy nội dung cuộc chuyện quá xa, cái tay đặt ở dưới bàn của lắc lắc tay Tạ Đạo Niên, Tạ Đạo Niên , "Nào, cứ để bà ."

      Tiêu Diệu Thường rất hiểu Tạ Đạo Niên, bà là trưởng bối, nên Tạ Vân Bằng cũng đương nhiên dám cãi lại lời của bà.

      "Trước đây, khi Trường Canh còn , cháu nào là cầm móc áo, cầm gậy gỗ dậy dỗ nó, nó muốn mua cuốn truyện tranh thôi mà cũng dám ra, bây giờ cháu vẫn muốn ép buộc nó, thằng bé cũng lớn như này rồi, cháu cần gì phải lo lắng, ép buộc nó nữa chứ?"

      Tạ Đạo Niên uống trà, cũng rót cho Lục Yên chén.

      Sao lại cảm giác được có chút hả hê nhì?

      Bầu khí sân thượng rơi vào yên tĩnh, Tạ Đạo Niên rót chén trà cho Tiêu Diệu Thường, "Bà uống trà ạ."

      Tiêu Diệu Thường gật đầu, thở dài, " là, từ xa xôi về đây, mà vẫn để cho cháu ngoại của bà phải khó xử như này."

      Tạ Vân Bằng đuối lý, lời nào.

      Tiêu Diệu Thường hỏi Lục Yên, "Cháu thích ăn sầu riêng ?"

      Lục Yên gật đầu, "Thích ạ."

      "Đến đây, bà cho cháu miếng."

      Lục Yên nhận lấy, "Cháu cảm ơn bà ạ."

      Tạ Đạo Niên nhìn với ánh mắt dịu dàng, đưa cho cái khăn giấy, "Ăn , lát nữa dính đầy tay đấy."

      Tiêu Diệu Thường che miệng lại cười với Trần Lộ, "Ai ui, dì chưa từng thấy Trường Canh như này đâu đấy."

      Trần Lộ trả lời, "Tiểu Yên là cởi mở, hay cười, nên từ khi Trường Canh cũng cởi mở, vui vẻ hơn trước."

      " được bao lâu rồi?"

      "2 năm."

      "Mới 2 năm mà đưa đến đây gặp dì, đến mức như vậy?"

      " ra cũng phải là 2 năm, chắc là lâu hơn nữa cơ, nhưng Trường Canh là người cái gì cũng giữ trong lòng, nên chuyện gì với cháu cả."

      Lục Yên nghe thấy được cuộc trò chuyện thầm giữa hai người, khuôn mặt đỏ bừng lên, nhìn Tạ Đạo Niên, cười ý vị thâm trường, rồi lại nhìn Tạ Vân Bằng, trong lòng có chút buồn phiền.

      Lục Yên là tốt.

      rót trà cho Tiêu Diệu Thường, "Bà, bà uống trà ạ."

      Tiêu Diệu Thường cảm giác giọng rất , dễ nghe, dáng vẻ lại ngoan hiền, nhịn được liền hỏi, "Cháu học đại học nào vậy?"

      Lục Yên nhìn Tạ Đạo Niên, "Dạ, cháu học ở đại học H, ở ngay trong nội thành ạ."

      Tiêu Diệu Thường cười lớn, bà vỗ vỗ tay , "Gần như vậy à, rất tốt, rất tốt."

      Tạ Đạo Niên nhịn cười được, tay Lục Yên để ở dưới mặt bàn véo bàn tay của .

      Tạ Đạo Niên chạm vào bắp đùi của , sờ mó lúc.

      Hai người liên tục làm chuyện mờ ám dưới mặt bàn, nhưng mặt vẫn có biểu gì khác thường.

      Bầu trời được pháo hoa thắp sáng rực, hương thơm của hoa Thất Lý Hương lan tỏa khắp trong khí, nồng nặc, sâu vào từng tế bào trong phế quản, hoa ở trong chén, trăng cũng ở trong chén, pháo hoa nổ lóe sáng bầu trời, chiếu sáng màn đêm đen tối.

      Tiêu Diệu Thường lớn tuổi, có nhiều sức lực, bà hỏi Lục Yên mấy vấn đề, Tạ Đạo Niên ngồi ở bên cạnh "thêm dầu vào lửa", hỏi đến trong nhà có bao nhiêu người, Lục Yên thành trả lời, ngay cả công việc của Đào Nhạc cũng giấu diếm, Tạ Vân Bằng có chút bất ngờ, nhìn cái, sau đó lại hút thuốc.

      "Tối nay mẹ cháu rảnh à?"

      "Dạ vâng, mẹ cháu phải làm ạ."

      "Vất vả như vậy a?"

      Lục Yên gật đầu, ánh mắt rất chân thành, Tiêu Diệu Thường nhịn được, lại hỏi, "Cháu lớn lên ở thành phố Ngô à?"

      "Dạ phải ạ, lúc trước cháu sống ở nơi khác, sau đó chuyển đến sống ở mấy thành phố khác nhau, thi đậu đại học ở đây, nên mới chuyển đến đây sống ạ."

      Tiêu Diệu Thường nghe sơ qua thôi, cũng cảm thấy phải trải qua rất nhiều khó khăn, bà , "Đứa này, cháu phải chịu nhiều vất vả rồi."

      " vất vả ạ."

      Tạ Đạo Niên ngồi bên cạnh chen vào câu, " ý rất dũng cảm."

      Lục Yên liếc xéo cái, Tiêu Diệu Thường nở nụ cười.

      Trần Lộ bóc hạt dẻ, thấy Tạ Vân Bằng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, lấy tay đẩy ông cái.

      "Ông Tạ, nghiêm mặt làm gì đấy?"
      Chris thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Tạ Vân Bằng chọc mấy cái lỗ bánh trung thu, "Thằng nhóc xấu xa, lại dám ngáng chân ông đây."

      Tiêu Diệu Thường hỏi, "A Bằng, gì vậy?"

      ".... có việc gì đâu dì."

      Hương thơm của hoa Thất Lý Hương ngày càng nồng, tâm trạng của Tạ Đạo Niên vô cùng vui vẻ.

      Trong lúc Lục Yên vẫn chưa hiểu gì, Tạ Đạo Niên đưa gặp người bà được cả gia đình kính trọng, tối hôm đó, ăn hai miếng sầu riêng, trong miệng tràn ngập hương vị sầu riêng, Tiêu Diệu Thường lại tiếp tục đưa cho , "Cái này ăn ngon lắm, ăn nhiều chút ."

      Bà cụ đưa ba miếng sầu riêng qua, tối hôm đó ăn hai miếng rồi lại bị Tạ Đạo Niên đưa cho mấy chén trà hoa nhài, cái bụng căng phồng lên. Trước khi về, bà giữ lại , thỉnh thoảng đến chơi với bà.

      Tạ Đạo Niên đưa cồ về nhà, Lục Yên đánh ngừng.

      "Hừ.... sao cả buổi tối, hừ.... đều chỉ biết cười thôi hả?"

      "Tối nay gặp bà rồi, em cảm thấy thế nào?"

      Lục Yên suy nghĩ chút, "Rất hoạt bát, ừm.... cũng rất nhiệt tình."

      "Bà là người ăn chay, tâm địa vô cùng tốt, đối xử với rất tốt."

      Lục Yên nghĩ đến dáng vẻ kinh ngạc tối nay của Tạ Vân Bằng, nhịn được véo , " xấu xa."

      Tạ Đạo Niên và định đến chỗ, gõ đầu , " đường vòng để cứu nước, sau này em gặp rắc rối."

      (Yang: đường vòng cứu nước, ý chỉ là đường thẳng được phải đường vòng, ở đây là chỉ việc Tạ Vân Bằng thích Lục Yên, mà TVB lại rất kính trọng Tiêu Diệu Thường, nên Tạ Đạo Niên "dùng" Tiêu Diệu Thường để "đấu" lại TVB, khiến ông nghe theo TDT mà chấp nhận Lục Yên.)

      Lục Yên dừng chân lại, liên tục đánh .

      Tạ Đạo Niên đứng đó cười đến mức hai vai run lên.

      ôm , "Trường Canh.... Hừm.... Sao lại tốt như vậy chứ?"

      để cằm lên đầu , "Ừm."

      nhớ lại khuôn mặt xám xịt của Tạ Vân Bằng, hỏi , "Tối nay... em... có thể tốt ?"

      "Tốt, thành nhưng hơi ngốc."

      " mới ngốc."

      Tạ Đạo Niên cười cười, véo má , Lục Yên véo lại .

      Trăng tròn lơ lửng bầu trời, hai người chầm chậm vào ngõ hẻm.

      .....

      Khi Tạ Đạo Niên trở về, thấy bà và bố ngồi chuyện ở ngoài sân, sắc mặt của Tiêu Diệu Thường trông khá nghiêm trọng, hai tay ngừng lần tràng hạt*, Tạ Vân Bằng ngồi đối diện im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.

      (*tràng hạt: cái vòng tay mà các nhà sư hay đeo, thỉnh thoảng vừa niệm kinh vừa lần tràng hạt.)

      [​IMG]

      Tạ Đạo Niên dừng lại chào hỏi, Tiêu Diệu Thường nhìn , "Trường Canh về rồi à, nghỉ ngơi sớm , bà và bố cháu còn ngồi đây chuyện lúc nữa."

      Tạ Đạo Niên gật đầu, nhìn Tạ Vân Bằng, vẻ mặt ông thay đổi, với , "Vào nhà ."

      vào nhà, Trần Lộ thu dọn bát đũa.

      "Mẹ, để con giúp mẹ tay."

      "Tiểu Yên về đến nhà chưa?"

      "Rồi ạ."

      Tạ Đạo Niên cầm bát đũa mang vào nhà bếp rửa sạch , Trần Lộ bước đến hỏi , "Trường Canh, chuẩn bị gì cho cuộc thi sắp tới chưa?"

      "Chuẩn bị tốt rồi ạ."

      Bà nhìn người con trai lớn, trong lòng rất vui mừng, hạ thấp giọng , " cho mẹ nghe , có phải con quyết định ở cùng với Tiểu Yên ?"

      Hai từ ở cùng này, có mấy nghĩa liền.

      Nhưng mà Tạ Đạo Niên và Trần Lộ đều có cùng suy nghĩ, dừng tay rửa bát lại, gật đầu.

      Trần Lộ nở nụ cười, bà cũng nhìn ra được tình cảm mà con trai mình dành cho Lục Yên, nhưng bà ngờ, người con trai của mình mới lần đầu tiên thôi mà sâu đậm như thế, hề giống tính cách vốn có của con bà a.

      Như vậy cũng tốt, tình cảm sâu đậm, cuộc sống vợ chồng mới hạnh phúc.

      "Tiểu Yên là bé tốt, đương với con nhà người ta cho tử tế chút, bố con là kiểu người cổ hủ, cần để ý đến ông ấy, sớm muộn gì con cũng thuyết phục được ổng ấy thôi."

      "Vâng ạ." cũng quan tâm đến việc này, chỉ sợ Lục Yên nghĩ ngợi lung tung thôi.

      Trần Lộ rất thích trêu ghẹo , " ngờ Trường Canh mà cũng có lúc như này nhá."

      Trần Lộ che miệng cười đến mức ngừng lại được.

      Tối nay, có người vui mừng, cũng có người buồn, chuyện gì cũng có lúc thay đổi, có cả tốt và xấu.
      Chris thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      chuong 10
      Sáng sớm, số cửa hàng phố vẫn còn chưa mở cửa, Tiêu Diệu Thường đặt chỗ ở nhà hàng trong thành phố Ngô, bảo mọi người ra đó ăn sáng, uống trà.

      Vẫn còn sớm nên Tạ Đạo Niên muốn đánh thức Lục Yên. Sau khi cả nhà ngồi xuống, Tiêu Diệu Thường nhìn trái nhìn phải, hỏi, "Sao thấy Tiểu Yên?"

      Tạ Đạo Niên tráng lại cốc chén, Trần Lộ cười : "Vì nỡ lòng nào gọi ai đó dậy sớm a."

      Tiêu Diệu Thường cười, "Ai ui, là biết quan tâm a."

      Tạ Đạo Niên rót trà Thiết Quan * cho mọi người, "Bà uống trà ạ."

      (*thiết quan : là tên loại trà, trà Thiết Quan nổi tiếng với vị trà dịu ngọt thơm ngon, làm tinh thần nhàng, sảng khoái.)

      [​IMG]

      "Được rồi, mau ăn , đừng khách sáo với bà a."

      Tạ Vân Bằng nhìn vào thực đơn, : "Dì, cháu nó còn nữa, dì đừng nuông chiều nó quá."

      Tiêu Diệu Thường , "Nhưng dì vẫn muốn nuông chiều, Trường Canh rất hiểu chuyện, chẳng lẽ lại được đối xử như vậy với đứa bé hiểu chuyện a?"

      "...."

      "Bố uống trà ạ."

      Tạ Vân Bằng nhận lấy chén trà, liếc xéo cái, gì nữa.

      Gọi rất nhiều món, nhân viên mang lên đầy bàn, sủi cảo tôm bốn màu(1), bánh gạo cuộn(2), bánh bao nhân đậu(3), bánh rán mặn(4), DimSum(5), bánh bông lan quảng đông(6), chân gà....

      (1)sủi cảo tôm bốn màu: sủi cảo nhân tôm, có bốn cái, bốn màu khác nhau.

      [​IMG]

      [​IMG]

      (2)bánh gạo cuộn: từ gốc là "肠粉" = (hán việt) tràng phấn = (việt hóa) bột ruột, bánh bột gạo hình cái ruột (lòng).

      [​IMG]

      (3) bánh bao nhân đậu

      [​IMG]

      (4) bánh rán mặn: từ gốc là "咸水角" = bánh mặn. Nguyên liệu và cách làm khá giống với bánh rán mặn của Việt Nam nên ta để là "bánh rán mặn".

      [​IMG]

      (5)dimsum: từ gốc là "叉烧包" = bánh bao nhân thịt nướng, còn có tên gọi khác là Dimsum, Dim sum là phiên quốc tế của "điểm tâm", hiểu đơn giản là bữa ăn lót dạ, nhưng nó còn mang nghĩa khác là "chạm vào trái tim" (điểm - chạm, đánh vào và tâm - tim).

      [​IMG]

      (6) bánh bông lan quảng đông: tên gọi khác của bánh mara

      [​IMG]

      Hầu như đều là các món mà Tạ Đạo Niên thích, bà vẫn nhớ rất .

      Tạ Đạo Niên cảm thấy ấm lòng, liên tục gắp thức ăn cho Tiêu Diệu Thường. Cả gia đình vừa ăn vừa trò chuyện, về chuyện tương lai của Tạ Đạo Niên, về những thay đổi gần đây, bầu khí vô cùng ấm cúng.

      "Trường Canh, muốn làm công chức cứ làm , nhà mình có khá nhiều người làm công chức, về sau có gì có thể giúp đỡ lẫn nhau."

      "Vâng ạ."

      Kết thúc bữa ăn, Tạ Đạo Niên lấy lý do vệ sinh, ra sảnh cũng thấy Tạ Vân Bằng ở đấy.

      Tạ Vân Bằng lấy tiền ra thanh toán, hỏi , "Nhà vệ sinh hướng này?"

      ..... "....."

      Tạ Vân Bằng cầm hóa đơn thanh toán tay, hừ tiếng, "Nhóc con xấu xa, đừng nghĩ rằng ông bố này biết con nghĩ gì."

      "Con dám ạ."

      "Con ngược lại rất dám đó."

      Quay về phòng ăn, Tạ Đạo Niên gọi mấy món ăn để mang về, cả nhà đứng lên chuẩn bị ra về, bà đến quầy thanh toán người ta bảo có người thanh toán rồi, bà tỏ ra bất lực, : "Sao các cháu lại cướp việc tính tiền với bà vậy? Bà già này khó khăn lắm mới về đây được chuyến, muốn mời các cháu ăn bữa thôi mà."

      Tạ Đạo Niên đến ôm vai của bà, thầm, "Bà, phải bà còn muốn núi Quan với mẹ cháu à? Nếu muộn phải chen lấn vì có đông người lắm đó ạ."

      Trần Lộ được đà thêm luôn, "Đúng rồi, hai dì cháu mình , còn phải mất thời gian gọi xe nữa."

      Mẹ con bà quá quen với việc xử lý tình huống như này, Tiêu Diệu Thường ngây ngốc bị dụ dỗ .

      Hai mẹ con, mẹ câu, con câu, khi xe đến Tiêu Diệu Thường liền bị kéo lên xe, lời muốn còn chưa hết. Tạ Đạo Niên và Tạ Vân Bằng sau, hai bố con, bố nhìn con, con lại nhìn bố, nhìn thế nào cũng cảm thấy vừa mắt nhau, nên mỗi người đều tự làm việc riêng của mình.

      .....

      Khi Tạ Đạo Niên đến sân của chung cư Tử Trúc Uyển, thấy Lục Yên ngồi ở ban công chờ , sau khi vào nhà, nhìn thấy mặc cái áo sơ mi trắng cùng với cái quần short, vừa mới gội đầu xong, tóc vẫn còn ướt sũng.

      để đồ ăn sáng xuống, "Sao lại gội đầu vào giờ này?"

      Lục Yên nhìn túi đồ ăn sáng trong tay của , "Tối qua kịp gội, Trường Canh, sao tự dưng lại đến nhà hàng Ngô Thành mua đồ ăn sáng thế?"

      "Sáng sớm hôm nay đến đó ăn sáng."

      Lục Yên lau tóc, le lưỡi, "Lúc đó em vẫn còn ngủ."

      " hiểu em mà, qua đây, ăn sáng ." lấy cái khăn trong tay để giúp lau tóc, Lục Yên ngồi ăn ghế sofa.

      "Sủi cảo tôm này ăn ngon quá."

      Tạ Đạo Niên hỏi , "Bác đâu?"

      "Mẹ làm rồi."

      gắp cái sủi cảo đưa đến bên miệng , Tạ Đạo Niên , " ăn rồi." nghe, nhìn , đành phải* há miệng ăn.

      *đành phải: từ gốc là "无奈" = bất đắc dĩ, biết làm sao, có cách nào.)

      A Bảo liên tục kêu meo meo dưới chân hai người, cái mũi thính của nó sớm ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, thân thể mập mạp thể thèm thuồng, Tạ Đạo Niên lấy tăm xiên cái chân gà đưa xuống cho nó, sau khi được cho đồ ăn con mèo mập mạp màu cam chạy nhanh như cơn gió.

      Ăn sáng xong, Lục Yên hỏi , "Trường Canh, về cửa hàng luôn à?"

      "Tối mới về, bà và mẹ đều lễ chùa rồi."

      Lục Yên đứng dậy vào phòng cầm cái khăn tay ra, đưa cho xem, "Theo bà có thích cái này ?"

      Lúc trước Tạ Đạo Niên thấy cái khăn tay này rồi, khi đó họa tiết vẫn chưa được thêu xong, thế mà bây giờ làm xong rồi, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt của , hỏi , "Em thức cả đêm qua để thêu cái này?"

      Lục Yên gật đầu.

      im lặng lúc ----- "Đồ ngốc, bà vẫn còn ở đây hai ngày nữa cơ mà."

      "Tại em lo lắng mà."

      hôn lên trán , "Lo lắng cái gì? Có ở đây rồi."

      Lục Yên ôm lấy , "Em muốn phải lo lắng mình."

      "Đừng lo lắng, bố "đánh" lại được bà đâu." Bây giờ Tạ Vân Bằng tức giận với rồi, nếu như là trước đây, ông chỉ im lặng gì*, đến bao giờ nhận sai mới thôi.

      (*im lặng gì: từ gốc là "不声不响" = vô thanh vô tức, thầm)

      " tấm kim bài miễn tử* to như vậy á?"

      (*kim bài miễn tử: thẻ bài miễn chết)

      nhéo mũi , "Phải là, các trưởng bối đều là kim bài miễn tử."

      Lục Yên nở nụ cười, vùi mặt vào trong ngực .

      Bộ ngực đầy đặn đè lên ngực , còn có thể cảm nhận được quả đào cứng lên.

      Tạ Đạo Niên ghé vào tai , "Em mặc đồ lót?"

      Nó đâm vào người !

      Lục Yên lùi người ra, lấy tay che ngực, gật đầu.

      _______
      Hôm nay mặc bộ quần áo thể thao của Nike*, khuôn mặt trông rất sáng sủa, từ từ đến gần , khẽ : "Em có muốn mặc giúp ?"

      (*Nike: hãng đồ thể thao, gồm có quần áo, giày dép...)

      [​IMG]

      [​IMG]

      Lục Yên nở nụ cười, hạ mắt xuống, nhàng : " cần mặc đâu."

      Tạ Đạo Niên cúi đầu xuống hôn vào môi , Lục Yên đặt hai tay qua cổ , Tạ Đạo Niên đặt tay lên eo rồi kéo sát vào , hai người hôn nhau kịch liệt ở phòng khách.

      Ánh nắng chiếu vào khe hở giữa hai người, khiến khí trong phòng càng nóng thêm, đôi môi của họ như hòa vào nhau, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, cuốn mút đến từng kẽ răng, lúc lâu sau, khi hai đôi môi tách nhau ra sợi chỉ bạc được kéo ra.

      Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy trong mắt của đối phương.

      kéo khóa áo khoác của xuống, sau đó cởi ra, kéo vào phòng của mình.

      Cánh cửa phòng được đóng sầm lại, phòng khách được trả lại yên tĩnh.

      .....

      Căn phòng chỉ sáng lờ mờ, rèm cửa màu vàng nhạt hơi lay động.

      Máy xông tinh dầu thả ra từng đợt khí, cả căn phòng tràn ngập hương thơm.

      giá sách chỉ có sách, mà còn có cả số giấy chứng nhận của các cuộc thi, và còn có rất nhiều gấu bông được bày đó.

      Ngoài ra ở góc phòng cũng có rất nhiều gấu bông, tất cả đều là chiến lợi phẩm do chơi gắp thú mà có được.

      Tóc của Lục Yên vẫn còn ướt, lúc này thân dưới của trần truồng, hai chân quàng qua eo , các cúc áo áo sơ mi trắng của được mở tung ra, ngồi đùi của Tạ Đạo Niên, nhấp nhô lên xuống.

      Hai nụ hồng bầu ngực qua lớp áo sơ mi trắng, theo động tác của , vạt áo thỉnh thoảng bị kéo ra, cùng với đôi chân trắng nõn, nhìn rất quyến rũ.

      đặt tay lên đùi của , cái mông căng tròn của từng đợt từng đợt nhấp nhô lên xuống.

      Mềm mại, căng tròn, ấm áp, xiết chặt, khiến say mê.

      trần như nhộng, còn nửa kín nửa hở.

      ấn người xuống, ghé vào tai , , "Ăn no rồi lại sinh ra ham muốn*."

      (*ăn no rồi lại sinh ra ham muốn: từ gốc là "饱暖思淫欲" = bão noãn tư dâm dục ( hán việt), thành ngữ Trung Quốc, có ý nghĩa là, Khi ăn no rồi sinh ra lòng ham muốn, "ham muốn" ở đây là chỉ việc làm tốt, ham muốn tốt, khiến người ta mê muội, buông thả, thể thoát ra được.)

      nở nụ cười, xoay người lại, ép nằm xuống, úp mặt vào giữa bộ ngực sữa của , " rất đúng."

      Lớp vỏ bánh của sủi cảo bị xé ra, nước canh chảy ra, khi nhai thịt tôm vừa mềm vừa ngọt.

      Lục Yên nằm ở giường, áo sơ mi trắng bị mở rộng ra, lộ ra bộ ngực đầy đặn trắng nõn, dùng tay nắm lấy nó, nhưng nắm hết bằng tay được, dịch ngọt ở giữa hai bắp đùi càng chảy ra nhiều hơn, vừa trơn vừa mềm, mút mạnh.

      "Ưm ~ "

      Tạ Đạo Niên dùng lưỡi chơi đùa quả đào của , Lục Yên ngửa đầu lên, hơi thở dồn dập, các ngón tay nắm chặt vào mái tóc của , ôm chặt lấy bắp đùi của , miệng mút ngày càng mạnh, dường như ăn món ăn vô cùng ngon.

      "Có ngọt ?"

      buông tha cho bộ ngực của , cười , "Rất ngọt."

      đè hai chân lại, dùng lực đâm ngày càng mạnh, Lục Yên vì động tác đâm mạnh của mà người bị đẩy đến mép giường, bàn tay nắm chặt lấy ga giường, tia nắng chiếu vào bộ ngực nảy lên ngừng của , nhìn rất vui mắt.

      Căn phòng bắt đầu có tiếng nước nhóp nhép vang lên, dường như "khuấy" cái gì đó, thanh khiến người nghe vô cùng xấu hổ.

      hét lên, "Trường Canh ~, là tuyệt vời, dùng lực mạnh hơn chút nữa."

      Thấy vươn đầu lưỡi ra, Tạ Đạo Niên cùi người xuống ngậm cái lưỡi thơm tho đó vào miệng mình, bên dưới vẫn tiếp tục ra vào ngừng, cơ thể hai người như quyện vào nhau, nhấp nhô lên xuống, tay liên tục vuốt ve khắp cơ thể của .

      Tạ Đạo Niên chống hai tay xuống giường, sau đó cầm hai chân vòng qua eo , "Tiểu tao hóa*, kẹp chặt."

      (*tao hóa: được sử dụng để miêu tả phụ nữ có ý nghĩ tương đối phóng đãng, dâm đãng, quyến rũ, thông qua cơ thể để trêu trọc người khác giới, có ham muốn tình dục tương đối mạnh; Cũng được coi là lời đùa giỡn thân mật giữa hai người nhau.) Yang: Ai biết từ nào thuần Việt thay cho từ "tao hóa" này bình luận bên dưới ngay để ta thay nhá @@

      Hai chân Lục Yên lập tức kẹp chặt eo của lại, để mặc đâm vào rồi lại rút ra, nơi đó vừa ấm áp vừa ướt át, rất thuận tiện cho việc ra ra vào vào.

      "A ~ Sao em lại có thể ấm áp như này? Đúng là dâm đãng*?" xong liền bóp mạnh vào bên ngực của .

      (*dâm đãng: từ gốc là "浪" = lãng (hán việt), có nhiều ý nghĩa: 1 - dâm đãng; 2 - phòng tình vạn chủng, dịu dàng động lòng người; 3 - lẳng lơ, quyến rũ, phóng đãng, ở phương diện tình dục khá là cởi mở, buông thả...)

      nhích người lên hôn , "Cho hết đó, em là của mà."

      Tạ Đạo Niên dùng tay ghì mặt xuống, xoay qua bên, đưa đầu lưỡi vào chơi đùa trong lỗ tai của , Lục Yên thét lên tiếng chói tai, huyệt non càng thêm ướt át, "Trường Canh, đừng liếm chỗ đó, em sắp phát điên lên rồi."

      nghe theo lời của , ghìm chặt hai tay của lại, gậy thịt vẫn tiếp tục đâm mạnh vào rồi lại rút ra, hai cánh hoa bên dưới của liên tục mở ra rồi lại khép lại, chật vật ngậm lấy gậy thịt của , Lục Yên mở hai bắp đùi ra, nhìn thấy nơi đó bị động tác ra vào của "hành hạ" vô cùng mạnh bạo, run rẩy hét lên, "Sắp hỏng rồi, huyệt sắp hỏng rồi."

      thở mạnh ồ ồ, ôm lên, "Sao có thể hỏng được chứ? Đều "Làm" nhiều lần như vậy rồi, nó vừa sâu vừa ẩm ướt, lại co giãn tốt, hỏng được đâu."

      Bộ ngực của áp lên lồng ngực của , Lục Yên nhìn thấy đôi mắt của sáng rực lên, liên tục thở dốc bằng miệng, nhìn vừa đáng vừa thương (xót), nhịn được liền đặt nụ hôn lên bầu mắt của .

      Giọng của run rẩy, " khơi dậy bản năng làm mẹ* của em đó."

      (bản năng làm mẹ*: từ gốc là "母性大发" = (hán việt) nhân mẫu đại phát, đây là câu của người Trung Quốc, khi với chàng trai câu này có nghĩa là: khi ấy nhìn thấy chàng trai đó liền muốn đặc biệt chăm sóc chàng trai đó.)

      nở nụ cười, "Vậy người con trai này có làm em thích ?"

      mà cũng ra được những lời như này, huyệt non của Lục Yên nhịn được liền xiết chặt lại, hít vào hơi sâu, " muốn chết mà!"

      Lục Yên ngồi dậy, nhếch mông lên, dùng tay đánh lên đó hai cái, dịch ngọt vẫn chảy ra ở nơi đó, , "Nào, mau đến đây."

      "Dâm đãng!"

      "Mau đến nào."

      Cây gậy thịt của Tạ Đạo Niên cương cứng đến mức khiến đau nhói, cúi người xuống cắn vào cái mông căng tròn của , Lục Yên rùng mình cái, sau đó bật cười nằm úp xuống giường, nằm đè lên người , thuận lợi đưa vật nam tính vào, Lục Yên rên lên tiếng, hai tay bị vắt chéo kéo về phía sau, mạnh mẽ ra vào.

      "Trường Canh.... Chậm lại.... Chậm lại ."

      "Vậy em có thích như này ?"

      "Thích, rất thích."

      dâm đãng của khiến cả người Tạ Đạo Niên muốn bùng cháy, bóp mạnh vào mông của , cái mông liên tục nhích lên phối hợp với động tác của , cả người Lục Yên đều đổ mồ hôi, mái tóc chẳng khác gì lúc chưa gội, khóc nức nở, sảng khoái sắp bao trùm lên người , vách tường bên trong xiết chặt lại, nghe thấy kêu rên lên tiếng thỏa mãn, gậy thịt co giật, run rẩy mấy cái, cảm nhận được dòng chất lỏng cực nóng, từ từ "rót" vào huyệt non.

      Hai tay của Tạ Đạo Niên chống về phía trước, bị nhốt vào trong lồng ngực, mồ hôi cơ thể hai người hòa quyện vào nhau.

      Hai người nằm xuống giường, trao nhau ánh nhìn đắm đuối, kéo lại gần, tặng cho nụ hôn sâu.

      ngốc!

      .....
      1012, SiAmChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :