1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

LỤC YÊN, ANH YÊU EM - KINH CHẬP (C8/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yang3S

      Yang3S Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      215
      Chương 5.3

      Editor: Yang3S

      Beta: Yang3S (17/08/2018-)

      ______

      Lục Yên hỏi, "Gì cơ?"

      "... có gì ...."

      Đưa về đến nhà, Lục Yên mở cửa , con mèo mập mạp chạy nhanh ra đón, đứng ở dưới chân kêu meo meo liên tục.

      ____ con mèo mập mạp nhưng rất năng động.

      Hôm nay Đào Nhạc dạy sớm, ra nhìn thấy Tạ Đạo Niên, ánh mắt quan sát lúc.

      Đây phải là lần đầu hai người gặp nhau, Tạ Đạo Niên sớm đoán ra người phụ nữ đến đặt câu đối hôm đó là mẹ của Lục Yên.

      Nhìn cậu nhóc rất sáng sủa, mặc cái áo trắng, quần đen, trông vừa đẹp trai vừa đoan chính*. (*đoan chính: kiểu người tốt, ngay thẳng, nghiêm chỉnh, đoan trang ... )

      Con bà đứng ở đằng trước cậu nhóc, có cảm giác rất xứng lứa vừa đôi.

      "Cháu chào ạ." khom lưng chào hỏi.

      Lục Yên nhảy bằng chân đến gần bà, "Mẹ, con về rồi đây."

      Đào Nhạc nhìn , "Chân làm sao thế này?"

      "Bị trẹo chân ạ."

      nhìn Tạ Đạo Niên, giới thiệu, "Mẹ, đây là Tạ Đạo Niên."

      Đào Nhạc gật đầu, nhìn hồi lâu, "Biết, con thường hay nhắc đến mà."

      nghĩ đến Đào Nhạc thẳng ra như vậy, Lục Yên xấu hổ liếc nhìn cái, mặt Tạ Đạo Niên hơi ửng đỏ.

      ___ thế mà đỏ mặt.

      Đào Nhạc cười cười.

      " Lục Yên, tôi về đây." xong nhìn về phía Đào Nhạc, "Chào , cháu xin phép về trước ạ."

      Lục Yên đứng dậy, to, " đường cẩn thận a, đừng vào đường greenway."

      Tạ Đạo Niên nhìn , khẽ gật đầu, nhàng đóng cửa lại, xoay người về.

      Đào Nhạc ngồi xuống bên cạnh , Lục yên vẫn thỉnh thoảng kêu a a, dường như là rất đau.

      Đào Nhạc cầm chân lên, đánh mạnh vào đùi .

      "A! ."

      Lục Yên lúc này mới cẩm thấy đau thực .

      "Vết thương nghiêm trọng mà dám ở trước mật mẹ giả vờ."

      Lục Yên cầm tay bà lắc lắc, nín cười.

      Đào Nhạc hỏi , "Theo đuổi được cậu nhóc kia rồi?"

      Nhắc đến Tạ Đạo Niên, Lục Yên có chút ủ rũ, "Chưa ạ, ý khó theo đuổi quá."

      "Đầu heo!"

      "Mẹ, mẹ lại mắng con."

      Đào Nhạc tunh hoành ngang dọc trong tình trường, mà lại sinh ra người con ngốc nghếch thế này.

      ........

      và Tạ Đạo Niên vẫn tiến triển khá chậm, thỉnh thoảng Tạ Đạo Niên đồng ý ăn với , cũng ngăn cản những hành động mờ ám của .

      Bạn cùng phòng của mỗi lần thấy đều giơ ngón tay cái lên.

      Lục Yên hiểu.

      cầu viết thư pháp cho mình, Tạ Đạo Niên viết hai chữ đoạn chương* cho .

      (*đoạn chương: Nam chính chơi chữ, đây là tên bài thơ của tác giả Biện Chi Lâm :

      Em đứng cầu ngắm phong cảnh,

      lầu ngắm cảnh lại ngắm em.

      Trăng sáng tô điểm cửa sổ phòng em,

      Em điểm tô giấc mộng của .

      Nguồn: Baidu )

      " có ý gì vậy?"

      Hầu kết* của chuyển động, "Em tự suy nghĩ ."

      (*Hầu kết: Chỗ đầu ống phía trong họng lồi ra ở trướng cổ, nam giới mới có, người gầy lồi cao hơn, người béo ở trong khó thấy.)

      Khi đó Lục Yên hề nghĩ đến Biện Chi Lâm, cũng liên hệ hai chữ này đến bài thơ của Biện Chi Lâm.

      Mặt trời ngày càng lên cao, khí nóng nực.

      nghe hôm nay trường đại học của có đại hội thể dục thể thao, lẻn chạy vào đại học Z, đến sân vận động tìm .

      Có rất nhiều người, rất nhiều chàng trai, nhưng phải .

      Tạ Đạo Niên mới thi nhảy cao xong, ngồi uống nước ở ghế, cả người ướt đẫm mồ hôi, những bạn học khác cũng thở hồng hộc.

      Đây là chương trình thi đấu nhiều trận, lát nữa còn phải thi đấu trận tiếp theo.

      sư muội ở bộ phận hậu cần ngồi xổm xuống đưa cho chiếc khăn, đây là công việc của bộ phận hậu cần, đợi vận động viên thi đấu xong có người qua đưa họ vài thứ.

      Tạ Đạo Niên cảm ơn, nhận lấy lau mồ hôi.

      Sư muội còn chưa .

      "Đàn , học năm mấy?"

      trán đeo chiếc băng rôn màu đen, lông mày vừa rậm vừa đen, đôi mắt rất sáng, dáng người cao lớn, khí chất nổi bật. khi nhìn thấy thi đấu cảm giác động lòng, tìm được cơ hội đến gần .

      Tạ Đạo Niên mở nắp chai ra, dừng lại lúc, lịch trả lời, "Năm hai."

      Khuôn mặt sư muội ửng hồng, đến gần , "Đàn , có thể kết bạn Wechat với em được ?"

      đứng rất gần , khuôn mặt ửng hồng, tràn đầy sức sống.

      Tạ Đạo Niên nắp nút chai lại, lau nước ở khóe miệng, "Xin lỗi, tôi mang điện thoại."

      Có người nào tham gia thi đấu mà mang theo điện thoại.

      Sư muội lấy điện thoại của mình ra, "Đàn , có thể cho em xin số điện thoại của được ?"

      "Xin lỗi, tôi mới đổi số điện thoại, nên nhớ lắm."

      Người có mắt cũng biết có ý muốn từ chối, nếu người ta lịch như vậy, mà mình còn hỏi nữa đúng là bẽ mặt.

      Tiểu sư muội ủ rũ rời , đúng lúc đó trọng tài gọi tên của , Tạ Đạo Niên lau mồ hôi, buộc lại dây giày cho chặt, chỉnh lại băng rôn trán. Khi vào sân, ánh mắt nhìn khắp khán đài, thấy rất nhiều khán giả hò hét, có cảm giác là lạ lên lời.

      Thiếu thiếu cái gì đó?

      ......

      Sau đại hội thể dục thể thao là ngày nghỉ lễ 1/5, Tạ Đạo Niên chưa dọn dẹp đồ đạc, sắc trời có chút tối, trời như sắp mưa, cầm lấy cái ô và ra ga tàu điện ngầm.

      Ga đại học thành phố là trạm trung chuyển, bây giờ rất đông người, về đường Phân Phương tuyến số 03, lúc chờ xe, thấy Lục Yên đeo cặp sách, vừa nghe nhạc vừa cúi đầu bước .

      đứng sai chỗ đón tàu 03 .

      Cúi thấp đầu, cũng biết nghĩ gì nữa.

      Lục Yên lên tàu, phát hôm nay toa tàu đông người, ngồi xuống ghế, bám vào cột tàu.

      Chỉ cần ngồi 6 trạm là đến.

      suy sụp tinh thần, kể từ ngày trường đại học Z rồi quay về tâm trạng luôn suy sụp.

      Cúi đầu quan tâm cũng nhìn cảnh vật xunh quanh, đeo tai nghe điện thoại, nghe thấy thanh gì ở bên ngoài.

      Cửa xe lần thứ 6 mở cửa, chắc là đến rồi, khoác cặp sách ra ngoài, lên cầu thang, tìm được lối ra, đến thang máy, bắt đầu nghe thấy tiếng mưa rơi.

      Bỏ tai nghe điện thoại ra, "Ơ, mưa à? đúng, lối ra cửa C dài như này."

      ___ "Em nhầm tàu rồi."

      cái ô che lên đầu , Tạ Đạo Niên cúi đầu nhìn .

      ____

      Yang: Tạm thời trong thời gian này t chú thích bằng hình ảnh nhé.
      Chris_Luu, taisinh, SiAm5 others thích bài này.

    2. Yang3S

      Yang3S Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      215
      Chương 5.4

      Editor: Yang3S

      _____


      Lục Yên ngây người ra, trái tim bắt đầu đập nhanh.

      Đội nhiên muốn khóc.

      ____ được khóc!

      "Em muốn về." nhìn , xoay người về phía tàu điện ngầm.

      Tạ Đạo Niên cụp ô lại, theo phía sau .

      Bóng lưng của nhìn rất quật cường*, bước chân vội vã, cánh tay đưa lên mặt lau cái.

      (*quật cường: bướng bỉnh, ngang ngược, chịu khuất phục)

      Tạ Đạo Niên đuổi kịp , bên cạnh .

      bỗng dưng dừng lại, ngẩng đầu nhìn , đôi mắt đỏ bừng.

      " ý phải bạn của đúng ?"

      nghi hoặc, "Ai cơ?"

      " đưa cái khăn cho ý."

      suy nghĩ lúc, mới nhớ ra được có người như vậy ở đại hội thể dục thể thao, hỏi , "Em đến tìm tôi?"

      "Có phải hay ?" vội vàng hỏi.

      thở dài, " phải."

      Sao lại có thể nghĩ là người chân đạp hai thuyền cơ chứ?

      "Hức ... " nhịn được bật khóc, tiến lên ôm .

      Hai người nổi bật dưới ánh đèn của tàu điện ngầm, váy của Lục Yên bị ướt bên.

      Tạ Đạo Niên đặt tay lên vai , "Sao khóc là khóc được liền vậy?"

      bỏ tay khỏi vai , " có bạn ?"

      Đôi mắt của đỏ hoe, nước mắt tràn ở đáy mắt, nhưng vẫn rất kiên định, bướng bỉnh, đặt hai tay vào túi áo.

      Dường như tàu điện ngầm ở xunh quanh liên quan đến họ.

      Người đường vội vàng, cầm cái ô ướt sũng, để lại vệt nước dài sàn sáng bóng.

      cái tàu điện ngầm qua, đường hầm trở nên trống vắng, đèn biển quảng cáo sáng lên, là quảng cáo điện thoại của Sony, đó viết:

      ___ Bây giờ giữa chúng ta có bí mật nữa.

      đành thừa nhận, " có."

      "Vậy có muốn có bạn ?"

      Tạ Đạo Niên cười khẽ, "Em như vậy là ép mua ép bán."

      "Có muốn hay ?" cầm tay .

      Nếu như đối phương có tình cảm với bạn, sao có thể nhiều lần để bạn tùy ý thăm dò rồi theo đuổi cơ chứ?

      Đúng là thông minh!

      "Có."

      đến gần , "Lập lại lần nữa?"

      cúi đầu nhìn , "Có."

      "Ôi mẹ ơi." che miệng mình lại, nước mắt chảy xuống.

      Bỏ tay khỏi túi áo, ảnh chụp rơi đầy đất.

      Tạ Đạo Niên ngồi xổm xuống, Lục Yên nhanh tay nhặt lên, muốn nhìn thấy.

      cười, "Chụp nhiều vậy?"

      "Đừng nhìn, đừng nhìn." vội vã nhặt lên.

      Tạ Đạo Niên cũng trêu nữa, cầm ảnh chụp bỏ vào túi áo của .

      "Nào, về thôi."

      Lục Yên ôm chặt cái túi của mình, bị kéo vào cửa tàu, bây giờ chắc nhầm tàu nữa a.

      .........

      đến đường Phân Phương, trời quang mưa tạnh, dưới đất hoa rơi rải rác, nước đọng lại cành cây, xa xa có ánh sáng mơ hồ.

      Tạ Đạo Niên cùng vào trong ngõ hẻm, suốt đường Lục Yên đều nhìn , mỗi lần nhìn xong đều cười trộm.

      nhịn được cười, "Sao em vẫn cười vậy?"

      "Vui vẻ."

      Câu trả lời rất đơn giản, rất thẳng thắn.

      Các hạt mưa tích ở cành hoa rơi xuống, biến mất vào vũng nước. Nước ở hai bên cống liên tục chảy vì đợt mưa vừa rồi.

      kéo áo , "Em có phải người bạn đầu tiên của ?"

      Tạ Đạo Niên gật đầu.

      Lục Yên lại cười, dừng lại đánh đấm vào tường.

      kéo tay qua, "Em làm gì thế? Đau."

      "Đau, mới chứng tỏ đây là ." cau mày, ngược lại rất vui vẻ.

      nên làm gì đây?

      "Việc cần làm là phải thích em rất thích em." đưa ra cầu.

      Tạ Đạo Niên xoa xoa đầu , "Lúc nào bắt đầu thích ?"

      "Mua táo đỏ."

      ra là vậy, thảo nào tay đấm vào tường mà vẫn còn cười được.

      "Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."

      Tạ Đạo Niên lắc đầu, " phải."

      "Gì cơ?"

      "Trước đây từng gặp em rồi." suy nghĩ, "Em đứng ở bên dòng sông, còn nhảy ở quảng trường."

      Bước chân vui vẻ dừng lại ......

      Lục Yên cắn môi, cứ nghĩ rằng, chỉ mình đơn phương*, nghĩ đến biết từ lâu rồi.

      (*đơn phương: từ gốc là "剃头刀子一头热" - thế đầu đao từ nhất đầu nhiệt : có ý nghĩa là chỉ có bên nguyện ý, bằng lòng còn bên kia bằng lòng; trong tình bên mãnh liệt bên lạnh nhạt có tình cảm.)

      Ở trước mặt hết nhảy rồi đùa nghịch, a, là xấu hổ.

      ngồi xổm xuống hai tay ôm mặt.

      "Sao vậy?"

      "Để cho em yên tĩnh lúc." ôm mình co lại như quả bóng, dự định đứng dậy.

      Tạ Đạo Niên cảm giác được xấu hổ, ngồi xổm xuống muốn đưa tay sờ lên mặt , ngờ nhích sang bên, suy nghĩ lúc, hô to tiếng, "Rết kìa."

      Quả nhiên, Lục Yên lập tức nhảy dựng lên, chạy đến bên cạnh , "Đâu đâu?"

      Tạ Đạo Niên mỉm cười, Lục Yên nghe thấy tiếng cười, biết mình bị trêu đùa, đánh , " lừa em, nhìn giống người lừa người khác."

      "Sao lại giống người lừa người khác?"

      "....."

      Lục Yên gì, chỉ ôm , tóc đen làm nổi bật bộ quần áo màu trắng của , rất nổi bật.

      Ánh nắng chiều ngày càng gay gắt hơn, bài hát vẫn tiếp tục phát, chàng trai để mặc cho ôm.

      "Lục Yên."

      "Dạ?"

      "Em biết ý nghĩa của từ đoạn chương sao?"

      Có ý nghĩa gì?

      ___ đoạn chương.

      bỗng dưng ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn , " ra sớm ."

      Tạ Đạo Niên nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của , được tự nhiên gật đầu.

      "Trời ơi! " lại vùi mặt vào ngực .

      "...."

      Khi đó em chỉ biết nhìn phong cảnh, mà biết rằng, có người ở sau nhìn em *. (* đoạn này là lời việt ngắn gọn của bài thơ "đoạn chương" của tác giả Biện Chi Lâm, chú thích ở chương trước.)

      Buổi tối đến dưới cửa sổ phòng chuyện với , mà biết rằng, dáng vẻ tươi cười kia của vào giấc mộng của .

      đời này, đáng ngưỡng mộ là chân thành.

      , lần nào cũng khiến cảm nhận được điều đó. (Yang: ý Niên ca là cảm nhận được chân thành của .)

      " là bất ngờ a! "Tạ Đạo Niên vuốt tóc , gì.

      Trong hẻm , hoa Thất Lý Hương rơi xuống vũng nước, nhuộm màu trắng........

      (Yang: hoa TLH màu trắng, chú thích ở chương trước.)
      taisinh, Bờm xinh, Mạc Thanh Vy5 others thích bài này.

    3. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Khiếp eo ôi đúng là nhất cự li nhì tốc độ, xinh k bằng chai mặt nha
      Yang3S thích bài này.

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      @Yang3S b ơi b còn edit truyện này nữa k????

    5. Yang3S

      Yang3S Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      215
      Chương 6.1 : Trái cấm

      Editor: Yang3S

      ________-

      Hoa Thất Lý Hương ngày càng nở nhiều, hương thơm ngày càng thơm ngát.

      Chàng trai ngồi sau khung cửa sổ, mỗi khi đến, chàng trai xuống, hai người ngồi rất lâu ở trong ngõ hẻm.

      Lục Yên làm tặng cái ví tiền, mặt cái ví có thêu chữ Niên.

      Nhìn rất đẹp, là muốn đem cả người và tiền cất .

      buổi chiều hoàng hôn bình thường, Tạ Đạo Niên đưa tay ra sau đầu, trong ánh mắt phản chiếu hình ảnh những đám mây bầu trời.

      "Tiểu Yên !"

      "Dạ?" nằm lên đùi , nhìn .

      "Em có thể gọi là Trường Canh."

      " Trường Canh?"

      "Ừm, sinh ra vào lúc hoàng hôn, ở xa có ngôi sao Trường Canh*, nên bố đặt cho cái nhũ danh** này, người nhà đều gọi như vậy."

      (*ngôi sao Trường Canh: Hay còn gọi là sao Kim)

      (**nhũ danh: tên thân mật ở nhà)

      Lục Yên ôm cổ , cười , "Xem ra chúng ta rất có duyên với nhau đó."

      "Tại sao?"

      "Em cũng sinh ra vào lúc hoàng hôn, mẹ em lúc đó bên ngoài bệnh viện trời có dải mây đỏ, nên đặt tên em là Lục Yên* ."

      (*Lục Yên: Lục - đất đai , Yên - đỏ )

      Tạ Đạo Niên nở nụ cười, xoa mặt , "Xem ra chúng ta rất có duyên với nhau."

      Chàng trai vóc người cao lớn, đem ôm vào trong ngực, Lục Yên cứ ôm như vậy, hai người cùng nhìn dặng mây đỏ trời, đến khi nó biến mất mới thôi.

      .......

      Đào Nhạc biết được , thở phào nhõm, bà cứ tưởng rằng con của mình vẫn tiếp tục ngốc nghếch mãi cơ chứ.

      Tuy nhiên, cậu khóc kia cũng được, Lục Yên kiên trì theo đuổi, ngây ngốc năm mới theo đuổi được.

      "Con phải giữ mình cho tốt, đừng để bị thiệt thòi."

      "Mẹ, ý làm gì con đâu." Có mà làm gì có, hôm qua còn mới sờ soạng , khiến Tạ Đạo Niên cương cứng tại chỗ, khuôn mặt kìm nén mà đỏ bừng.

      Như vậy rất vui.

      "Con to gan rồi, mẹ mà nhắc nhở con, chỉ sợ con xằng bậy."

      Lục Yên lăn vòng giường, cười khúc khích ôm gấu bông của mình, "Mẹ, con nghĩ con gặp được người rất tốt."

      Đào Nhạc hút thuốc, gì.

      "Nếu con cảm thấy được, dũng cảm lên, hai người nhau mà đến được với nhau đó là chuyện hạnh phúc."

      Hai người đều có tình cảm với nhau, đúng là phải ai cũng may mắn như vậy.

      ........

      Gần đây, buổi tối nào Tạ Đạo Niên cũng có điện thoại, cho dù luyện thư pháp, cũng dừng bút lại ra ban công nghe điện thoại.

      Mấy người bạn cùng phòng tụ lại chỗ ....

      "Tớ đoán, nhất định là cái tên Lục Yên gọi."

      "Tớ cũng nghĩ vậy, chắc chắn là em ý, mỗi lần Đạo Niên gặp em ý đều rất lạ."

      Khi Tạ Đạo Niên vào, bị bọn bạn cùng phòng truy hỏi đến cùng, quả nhiên, đúng như dự đoán của bọn họ.

      " rồi, theo đuổi Đạo Niên cần phải kiên trì đến cùng, các cậu nhìn cậu ta , phải là bây giờ rơi vào tay con nhà người ta rồi sao?"

      Tạ Đạo Niên cười cười, gì.

      Kiên trì theo đuổi, cũng phải, bọn họ biết. (Yang: câu này có nghĩa là - phải như các bạn của Niên ca thấy, phải cứ kiên trì theo đuổi là "đổ", ra là do cũng thích Lục Yên trước rồi, chẳng qua do chưa bao giờ nên biết đó là , đến khi được Lục Yên theo đuổi mới nhận ra tình cảm của mình dành cho Lục Yên.)

      Mọi người xunh quanh đều cảm nhận được, dạo này Tạ Đạo Niên thích cười hơn xưa, cảm giác bớt đáng sợ hơn, trước đây muốn đùa với cũng dám.

      La Âu , "Sức mạnh của tình là vĩ đại, bao giờ ông trời mới ban cho tôi nhiệt tình như vậy đây a?"

      Những người khác trả lời, "Cậu cứ mơ tiếp ."

      .......

      Sau khi chính thức qua lại với Lục Yên, Tạ Đạo Niên mới thấy được tinh thần phấn chấn của , có thể là tinh lực* dồi dào.

      (*tinh lực = tinh thần + thể lực)

      Nhiều lần tìm , đứng ở dưới chung cư nhà , thấy ngồi ở ban công chờ , tay cầm bát ô mai, nhìn thấy , liền đặt bát ô mai xuống mở cửa chạy xuống, lần nào Tạ Đạo Niên cũng phải dùng lực đứng thẳng mới tiếp được .

      Tay đặt lên cái mông mềm mại căng tròn của , nụ hôn của liên tục rơi xuống mặt , Tạ Đạo Niên ngửi thấy hương thơm ngọt ngào trong miệng .

      Cảm giác có chút say.

      Đôi chân của kẹp chặt vào eo , cảm nhận được loại ấm áp chưa từng có trước đây.

      Lục Yên rất đẹp, bây giờ mới nhận thức được điều này.

      Hoa thất lý hương tỏa hương thơm khắp các con phố.

      Chỗ nào đó của chàng trai ngẩng đầu lên khí thế bừng bừng, cơ thể nhịn được mà rung động.

      Đêm đó, tỉnh lại sau giấc mộng tươi đẹp, đũng quần Tạ Đạo Niên bị ướt mảng.

      cầm cái quần đó giặt.

      Tạ Đạo Niên vẫn luôn là học sinh ngoan ngoãn, trong học tập, có thể duy trì xuất sắc và chăm chỉ, giáo viên rất thích . người có nguyên tắc, ai có thể tiếp cận quá gần, cũng có ai biết được suy nghĩ thực của , giống như bông hoa kiêu ngạo và lạnh lùng.

      Mà lúc này, bàn tay của Lục Yên ngừng thăm dò cơ thể , sờ biết mệt.

      Tạ Đạo Niên chịu thua .

      liên tục để mặc sờ mó mình khiến cho bị thất bại.

      Khi hai người xe về nhà, Lục Yên vuốt ve lồng ngực , Tạ Đạo Niên mở to hai mắt, cúi đầu cảnh cáo , Lục Yên nhận sai, ngược lại còn tựa vào ngực nở nụ cười.

      Cơ thể vừa rắn chắc vừa cao lớn, tuy có cơ bắp nhưng cũng cảm giác quá đô con hay là hung dữ gì.

      Lục Yên rất thích vuốt ve , ngón tay của từ thắt lưng lên , xuyên qua lớp áo, xoa nắn nơi cứng rắn ngực , giữa mùa hè nóng nực dường như muốn nổ tung.

      làm việc gì cũng nghĩ đến , vừa quan tâm vừa chu đáo, ngoại trừ việc có chút gian xảo, còn những thứ khác đều khiến rất vui thích. Lâu ngày, ngay cả chút gian xảo của cũng khiến thích thú. Lục Yên giống hệt con mèo của nhà ý, vẻ ngoài nhìn có nguy hại gì, nhưng khi đến gần, đều khiến người ta hít thở thông.

      Loại cảm giác này rất kỳ diệu, vừa cảm giác tê dại, vừa cảm giác dễ chịu thành lời được, cảm giác này chưa bao giờ trải qua, dường như có dòng điện chạy khắp người .

      Mỗi lần dựa vào , nghĩ càng nhiều, muốn nhiều hơn, dần dần suy nghĩ càng ngày càng bay xa. (Yang: Mọi người biết Niên ca nghĩ gì ? :)))

      hôm học, trong lớp, giảng viên giảng đến vấn đề bạn đời, vốn ghi chép bài, nhưng lại nghĩ đến Lục Yên, vô thức nở nụ cười, La Âu hỏi , " nghĩ đến Lục Yên?"

      "Sao cậu lại vậy?"

      "Cậu rất hiếm khi cười, chỉ có khi nhớ đến Lục Yên mới cười."

      "Các cậu đều thích quan sát người khác như vậy à?"

      "." Mấy bạn cùng phòng đồng thanh , "Tại vì quan sát cậu rất có giá trị."

      "....."

      .....



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :