1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

LỤC YÊN, ANH YÊU EM - KINH CHẬP (C8/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      31: Canh Yên
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      _______

      Nếu như dùng câu để miêu tả tình sau khi kết hôn của Lục Yên, dùng câu sau: Tình của dành cho , giống những cây hoa gạo nở đỏ rực như những đốm lửa đốt cháy góc trời tháng ba.

      [​IMG]
      Sau bốn năm kết hôn, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày vẫn đều trôi qua cách sống động.

      Tạ Đạo Niên lấy bộ truyện Chú Thoòng* và bộ truyện tranh của Kim Dung ở trong hòm ra, tại mỗi tối Nam Chi đều nhìn những bức tranh đó, chỗ nào hiểu hỏi Tạ Đạo Niên, mỗi lần đều rất kiên trì giải đáp cho bé.

      *Chú Thoòng: Là bộ truyện tranh của Trung Quốc, tên gốc của truyện là "老夫子" và tên hán việt là Lão phu tử = thầy giáo, thầy đồ, nhưng khi mang về Việt Nam đổi tên truyện thành Chú Thoòng.

      [​IMG]
      Nam Chi còn chưa biết đọc, Lục Yên thực hiểu tại sao bé lại thích xem chúng như vậy, chẳng lẽ thích xem tranh hoạt hình là do di truyền?

      Cho đến ngày nào đó, Lục Yên nhìn thấy Nam Chi cầm bút chì vẽ ba nhân vật Chú Thoòng, Xã Xệ, Lý Toét, mới hiểu được dụng ý của Tạ Đạo Niên.

      Gừng càng già càng cay!

      Năm nay Tịch Phong kết hôn, Lục Yên vốn chỉ định cùng Tạ Đạo Niên, nhưng hôm đó Tạ Đạo Niên dẫn theo cả Nam Chi, mặc bộ đồ nhìn rất đẹp trai, Nam Chi mặc trang phục như nàng tiên , nhà ba người ngồi cùng nhau đúng là rất dễ gây chú ý, có chút ngượng ngùng.

      Hai vợ chồng đều rất nỗ lực để xây đắp tổ ấm này, ở chung với nhau, tìm được nhiều chủ đề hơn, tìm được nhiều điểm giống nhau hơn, và cũng trải nghiệm được cuộc sống mỹ hơn.

      Đối với họ, hoa gạo nở đỏ rực như ánh lửa, nở trong thế giới của đối phương, và bao giờ tàn phai.

      ......

      Buổi tối, các đồng nghiệp trong Cục tổ chức liên hoan, Tạ Đạo Niên và vài người bạn đến bờ sông, Lục Yên gửi cho bức tranh Nam Chi mới vẽ hôm nay: con mèo mập mạp, lông ở đuôi dựng hết cả lên, mình có từng lớp sóng màu cam, nhìn vào thấy nét vẽ nguệch ngoạc, nhưng hai chữ được viết ở góc trống bức tranh vô cùng nắn nót: A Bảo.

      Chữ là do Lục Yên viết, tranh là do Nam Chi vẽ, đúng là quần ma loạn vũ*.

      (*quần ma loạn vũ = đám quỷ cùng nhau nhảy múa. Là thành ngữ TQ, có nghĩa dụ là đề cập đến nhóm người xấu trong lĩnh vực chính trị liên kết với nhau. Tuy nhiên ở đây, nghĩa của câu quần ma loạn vũ chỉ đơn thuần là đám quỷ cùng nhau nhảy múa, ý chỉ LY và NC cùng phối hợp với nhau tạo nên bức tranh.)

      Tạ Đạo Niên nhìn bức ảnh lúc liền bật cười, bức tranh này đúng là rất buồn cười.

      lúc sau, Lục Yên lại gửi đến tin nhắn: "Hôm nay con bé đưa bức tranh cho ông nội xem, ông nội tấm tắc khen đẹp, bây giờ con bé vừa ôm A Bảo vừa liến thoắng, thể dừng lại được."

      Tạ Đạo Niên nở nụ cười, trả lời lại: Tối nay Nam Chi có cầm bút ?

      trả lời: Có.

      Sau đó, gửi bức ảnh Nam Chi ngồi cầm bút lông cho xem.

      Tạ Đạo Niên nhìn bức ảnh cách chăm chú, sau đó bật nút ghi : "Chỉnh lại tư thế ngồi của con bé cho đúng , khoảng cách giữa các ngón tay nên quá xa."

      : Ok.Phương Tư Hiền lại gần: "Nam Chi à?"

      " phải, là Tiểu Yên."

      Phương Tư Hiền kết hôn vào năm ngoái, con cũng mới ra đời. Cậu ta với Tạ Đạo Niên, "Tối nào cậu cũng kiểm tra bài tập của Nam Chi à?"

      "Ừm, tạo thói quen cho con bé ngay từ bé mới tốt."

      Cậu ta cảm khái: "Cậu đúng là rất biết kiên nhẫn."

      "Tớ có ở nhà, Lục Yên kiểm tra thay."

      Bước chân của Phương Tư Hiền chậm lại, "Cậu phải ở lại đây làm việc trong những giờ hành chính, Lục Yên có buồn ?"

      Tạ Đạo Niên suy nghĩ lúc, ", công việc của ấy cũng rất bận rộn."

      Phương Tư Hiền nhắc nhở: "Đôi khi phụ nữ cho mình biết, sau khi kết hôn, cũng có chút thay đổi, ngoài miệng , nhưng chưa chắc trong lòng muốn."

      cái máy bay bay vụt qua bầu trời, tiếng động cơ rất to, gió đêm ùa về, tóc mái của Tạ Đạo Niên tung bay, dừng bước lại, "Phải ?"

      "Cậu cảm thấy thế nào?"

      Tạ Đạo Niên im lặng.

      Điện thoại lại rung lên lần nữa, lấy ra nhìn, Lục Yên gửi ảnh chụp Nam Chi ngủ, bên cạnh có A Bảo nằm cùng, lại gửi bức ảnh nữa cho , ảnh đắp mặt nạ đen, khóe miệng cong lên thành nụ cười.

      Ngốc, khuôn mặt đen chả khác gì than.

      Nhìn bức ảnh lúc lâu, mới trả lời lại tin nhắn: Ngủ ngon. tắt điện thoại sau đó với Phương Tư Hiền, "Về sớm chút , ngày mai vẫn còn phải làm."

      "Về thôi."

      bầu trời đêm, chiếc máy bay lại bay ngang qua.

      ......

      Nhã An Hoa Viên.

      A Bảo chạy vòng vòng quanh nhà, Nam Chi cầm vòng cổ đuổi theo nó, miệng liên tục : "A Bảo, A Bảo, chúng ta là gia đình."

      Lục Yên dọn dẹp đồ, thấy mấy quyển tạp chí về xe ở mặt bàn, Tạ Đạo Niên nhặt rau, hỏi: "Trường Canh, muốn mua xe?"

      Tạ Đạo Niên nhìn những hạt đậu, gật đầu.

      "Chiếc xe nhà mình vẫn còn rất mới mà?"

      cho đậu vào rổ, : " phải mua xe bốn bánh."

      mua xe bốn bánh, vậy chẳng lẽ mua xe ba bánh? Lục Yên nghĩ đến đây liền nở nụ cười.

      Trong bếp, cuối cùng Nam Chi cũng bắt được A Bảo, bé cầm hai cái chân trước của nó rồi từ từ kéo nó ra khỏi bếp, "Gia đình, chúng ta là gia đình."Vẻ mặt của A Bảo lên vẻ tình nguyện, Nam Chi đặt nó xuống đất, bắt đầu mặc quần áo và trang điểm cho nó.

      Sau đó, Lục Yên thể ngờ rằng, Tạ Đạo Niên mua cái xe môtô thể thao, ba màu đen trắng đỏ đan xen nhau, đầu xe rất to, ghế rộng, nhìn rất phong cách.

      [​IMG]
      Đúng là quá chất!

      Lục Yên nhìn chàng to lớn đó, rầu rĩ : "Trường Canh, mua cái xe này, em làm sao mà được chứ."

      Tạ Đạo Niên xoa xoa đầu , " cần em lái, đèo em là được rồi."

      "Ngày thường đều làm, làm sao có thời gian chứ?"

      " có."

      Vào ngày sinh nhật của Tạ Đạo Niên, chàng to lớn đó được sử dụng.

      Lục Yên cố tình làm cái bánh gato , Tạ Đạo Niên đưa Nam Chi đến Vân Phù Cư. Vân Phù cư mới nhập cây kim ngân về, Nam Chi bắt trước theo Trần Lộ buộc hàng rất hăng say, Tạ Đạo Niên dặn dò bé mấy câu rồi mới rời .

      Lục Yên mặc đồ và trang điểm xong, ra ngoài thấy, ngồi đọc báo ghế sofa, hai chân vắt lên nhau, tư thế lười biếng.

      "Trường Canh, tối nay chúng ta đón sinh nhật ở đâu?"

      đút tay phải vào túi quần, đứng dậy, cầm lấy tay , " lên đỉnh núi."

      Lục Yên rất ngạc nhiên, "Đỉnh núi?"

      "Ừm."

      Ra cửa, xe máy dừng ở ngoài sân, lấy chiếc mũ bảo hiểm treo gương xe đội cho , "Lát nữa nhớ bám chắc vào."

      Lục Yên cầm theo chiếc bánh gato, nhìn chiếc xe thể thao, ánh sáng chiếu vào nó, giống như giọt nước, có cái gì đó dịu dàng thành lời được.

      Sau khi đội mũ xong, liền ngồi lên xe và đạp chân chống lên, "Lên nào."

      Lục Yên ngồi lên xe, vòng tay qua ôm lấy eo của , Tạ Đạo Niên hỏi , "Ngồi vững chưa?"

      "Rồi."

      kéo kính chắn gió xuống, khởi động xe, vặn tay ga, chiếc xe từ từ rời khỏi Nhã An Hoa Viên, về con đường phía nam của thành phố Ngô.

      Tiếng động cơ của chiếc xe to lắm, khéo léo tránh né các con xe khác ở đường, chiếc xe như con thoi con đường lớn, cơn gió buổi tối có chút lạnh, Lục Yên ôm chặt lấy eo của , nhìn vào gường chiếu hậu, thấy vẻ mặt của vừa điềm tĩnh vừa nghiêm túc, ánh đèn đường chiếu lên chiếc mũ bảo hiểm, từng cái từng cái, qua, lại có ánh đèn khác chiếu vào, liên tiếp nhau, vô cùng vô tận.

      Dừng lại đèn đỏ, ngồi thẳng người lên, bàn tay đưa xuống cầm lấy bàn tay trái của , xung quanh có nhóm người chờ xe bus, xe tải lớn, xe tải , và hàng loạt người bộ vỉa hè. Người đường thỉnh thoảng nhìn hai người, sau đó nhìn xuống chiếc xe, trong lòng Lục Yên dần có cảm giác hai người như đôi tình nhân , trốn bố mẹ chạy ra ngoài tìm cảm giác kích thích.

      Cũng đúng, ngay cả con cũng đưa đến Vân Phù Cư.

      Đèn xanh bật sáng, lần này chạy tương đối nhanh, chỉ thấy chiếc xe thể thao bắt đầu chạy vượt qua các chiếc xe khác, chạy mạch đến con đường phía nam thành phố Ngô, Lục Yên ngẩng đầu lên, thấy ở lỗi rẽ có cái biển quản cáo khổng lồ của hãng trang sức Chu Lục Phúc, biển quảng cáo viết: , tôi em.

      Ngọn đèn màu đỏ, hắt xuống mặt , lãng mạn càng thêm nhân đôi.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      31-2: Canh Yên 2
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      ______

      Cảnh vật xung quanh dần trở nên thưa thớt, chỉ có vài cửa hàng sửa chữa ô tô ở ven đường, vào Bắc lộ* được bao quanh bởi các ngọn núi, đường chỉ có thưa thớt mấy chiếc xe tải lớn, xung quanh có nhiều hàng cây xanh, xe tải qua, còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy.

      (Bắc lộ*: ta nghĩ nó là tên con đường thôi, có thể dịch là con đường phía Bắc nhưng nghe hay, chắc nó kiểu giống Quốc lộ của Việt Nam.)

      Biển báo giao thông ở ven đường viết: Phía trước là đường núi, giảm tốc độ.

      Hai người ở dưới chân núi.

      Cây cối phát ra mùi hương thích thú đến kỳ lạ, làn gió núi rất trong lành, Lục Yên kéo kính chắn gió lên, hít vào hơi sâu.

      Tạ Đạo Niên với : "Thích chỗ này ?"

      đứng đón gió, nên giọng có chút khó nghe, "Có, gió thổi rất mát."

      chạy xe chậm lại, Lục Yên lấy mũ bảo hiểm xuống, gió thổi bay mái tóc của , mang theo hương thơm nhè , Lục Yên kẹp mũ bảo hiểm ở khuỷu tay, tựa đầu vào lưng , ngửi hương thơm của , trong lòng như có con bướm, bay nhảy liên tục.

      Chiếc xe thể thao liên tục quẹo trái rồi lại quẹo phải, đường núi rất quanh co, ngoằn ngoèo, kỹ năng lái xe của Tạ Đạo Niên rất vững, Lục Yên cảm thấy quá lắc lư, xung quanh yên tĩnh, lái xe đến cái chòi nghỉ mát ở giữa sườn núi, xung quanh bóng người, Lục Yên bước xuống xe, dẫm phải cành cây khô, cơ thể hơi lảo đảo chút, Tạ Đạo Niên bỏ mũ xuống, vuốt lại mái tóc, dắt tay đến chòi nghỉ mát để ngồi nghỉ.

      "Trường Canh, sao chúng ta lại lên đỉnh núi?"

      "Đỉnh núi có người."

      Lục Yên mở hộp bánh gato ra, mở túi xách ra tìm cây nến, nghĩ tới tìm thấy bao thuốc lá.

      Lục Yên dở khóc dở cười, "Nam Chi lại giấu bao thuốc của ông nội rồi."

      Tạ Đạo Niên cũng bật cười, lần nào Nam Chi đến Vân Phù Cư, cũng lấy mấy điếu thuốc lá của Tạ Vân Bằng ra nghịch, ngờ rằng lần này con bé đem cả bao thuốc lá giấu vào trong túi xách của Lục Yên.

      Lục Yên cắm nến lên bánh rồi châm lửa, trong đêm tối, trong chòi nghỉ mát như có bông hoa màu đỏ, bông hoa màu đỏ chiếu sáng góc, lúc lúc , mặt của cũng lúc lúc .

      Tạ Đạo Niên ngồi ghế đá, lặng lẽ nhìn .

      Lục Yên cầm bánh gato, hôm nay mặt cái váy liền áo màu đỏ, dây áo rất , dựa vào ánh lửa, có thể thấy được dây áo lót trong suốt vai của .

      Mặt trăng núp ở đâu đó, bật đèn flash lên, ánh đèn chiếu sáng cả chòi nghỉ mát, mái ngói màu xanh biếc, có vài cái lỗ .

      mỉm cười, đứng dậy, cầm chiếc bánh gato tay, hát to:

      "Chúc phúc thọ cùng trời đất, chúc sinh nhật vui vẻ..... "
      Tạ Đạo Niên mỉm cười, tay trái của chống cằm, ánh lửa chiếu vào nụ cười của , trong nháy mắt, người đàn ông này dường như quay trở về thời thiếu niên.

      hát bài hát sinh nhật kiểu cũ, giọng hát dịu dàng, ánh mắt linh hoạt.

      Xung quanh yên tĩnh, con dế mèn kêu, chi chi chi chi.

      "Hằng năm đều có ngày này, mỗi người đều có ngày này, chúc mừng , chúc mừng ....."

      Lục Yên thổi tắt ngọn nến, làn khói trắng bay ở giữa hai người, Lục Yên cúi đầu nhìn , cũng nhìn .

      Xung quanh rất yên tĩnh.

      "Trường Canh, sinh nhật vui vẻ."

      Trong đêm tối, ánh mắt của rất sáng, rất trong, cho dù đến từng này tuổi rồi, nhưng vẫn giữ được trái tim như thủa ban đầu.

      "Cảm ơn!"

      đặt bánh gato xuống, cúi người xuống hôn , Tạ Đạo Niên ôm lấy hông của , đặt lên đùi, đè lại đầu của , đầu lưỡi của hai người chạm vào nhau, trong đêm tối, ngọn nến vẫn còn xót lại chút ánh lửa . Lục Yên ôm chặt lấy , hơi thở gấp gáp, gió thổi tung bay mái tóc dài của , vén chúng lên, cho đến khi có chùm pháo hoa nổ sáng ở phía xa xa, hai người mới như bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

      ngồi đùi của , "Trường Canh, nhìn kìa."

      nhìn vệt sáng của pháo hoa, sau đó lại nhìn , cười, cười rất ngọt ngào, ngọt ngào đến nao lòng.

      tiến đến gần tai của : "Ăn bánh gato ."

      Lục Yên gật đầu, cầm dĩa ăn lên, đưa cho cái, " ăn trước , Trường Canh, chúc mừng sinh nhật."

      cầm miếng bánh có quả đào màu vàng ở phía lên ăn, Lục Yên hài lòng ăn miếng, sau đó, lại đút cho anhmột miếng, hai vợ chồng ngồi ăn chiếc bánh gato , ở trong chòi nghỉ mát, ở chỗ hẻo lánh.

      Có thể ngửi thấy đâu đó có hương thơm của hoa cỏ, và cũng có thể ngửi thấy được hương thơm ngọt ngào của chiếc bánh gato.

      miếng bánh cuối cùng được ăn sạch, Lục Yên tiến đến liếm chút kem bơ còn dính ở môi của , cái trán chạm vào trán , giọng rất bé, chỉ để mình nghe được: "Trường Canh, em ."

      Đôi mắt của sáng lấp lánh, cảm xúc như cơn mưa phùn, lã chã rơi xuống mặt đất.

      ôm hông của , vừa định mở miệng, Lục Yên dùng ngón trỏ đè lên môi của , "Đừng gì, em biết, em đều biết, ánh mắt của cho em biết."

      Tạ Đạo Niên cúi đầu, khẽ cười, "Cái gì em cũng biết."

      "Chúng ta vốn là thể." Chẳng qua lúc ban đầu gặp được nhau, nhưng khi gặp rồi, rất khó để tách ra.

      Trải qua nhiều lần hòa vào nhau, sớm phải là , còn em cũng sớm phải là em nữa.

      Tạ Đạo Niên dắt đến bên cạnh chiếc xe, "Nhìn xuống từ đây, những ngọn đèn của thành phố Ngô rất đẹp."Lục Yên giơ tay lên và làm chúng thành hai cái mắt kinh, "Còn có thể thấy tháp truyền hình, đẹp quá."

      [​IMG]
      Tạ Đạo Niên ôm chầm lấy , hai người đứng cạnh nhau, lặng lẽ ngắm nhìn những ngọn đèn của thành phố này.

      Ngón tay của Lục Yên gõ vào lên yên xe của chiếc xe thể thao, hỏi : "Trường Canh, sao lại mua xe thế?"

      Cằm của đặt lên bả vai của , "Muốn đưa em ngắm nhiều phong cảnh hơn."

      Muốn làn gió mát thổi qua mặt của em, muốn hơi thở của quanh quẩn ở chóp mũi em, muốn cho em thả lỏng bản thân, muốn cả hai có cơ hội được tự do cùng nhau.

      Quan trọng nhất là, muốn cho em biết, em đơn.

      Trở về làm đôi tình nhân, làm những gì mà đôi tình nhân làm, cho dù nó là điều điên rồ, hay lãng mạn.

      Trường Canh nghiêm túc khiến người thể chịu đựng được a.

      Lục Yên mỉm cười, "Đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên."

      "Em cũng có thể mãi làm thiếu nữ."

      " sao?"

      " để cho em mãi làm thiếu nữ."

      Giống như em vẫn luôn đốt cháy trái tim của , khiến mãi là chàng thiếu niên nhiệt huyết sôi trào.

      chạm tay lên gương mặt của , lặng lẽ miêu tả khuôn mặt của , Tạ Đạo Niên chậm rãi đến gần môi , hai người thăm dò nhau chút, sau đó bắt đầu trao nhau nụ hôn nóng bỏng.

      Mười đầu ngón tay đan vào nhau, Tạ Đạo Niên mút đầu lưỡi của , Lục Yên ngẩng cổ lên, cơ thể hai người dán chặt vào nhau.

      Đôi uyên ương hoang dã, chậm rãi chạm cổ vào nhau.

      [​IMG]
      cây cầu đỏ bắc qua con sông trong thành phố Ngô, cây cầu đó có vô số ngọn đèn, xe cộ như cái bóng đèn qua lại, từng cái từng cái . Ánh mắt của Tạ Đạo Niên nhìn cây cầu ở phía xa xa kia, dần dần, cây cầu đỏ như bốc cháy, ánh lửa bập bùng, chạy thẳng vào trong cơ thể của .

      Chiếc váy đỏ người Lục Yên dường như cũng bốc cháy.

      ______

      Yang: lửa cháy rồi phải làm sao? Nhớ ấn vote và bình luận để ủn mông ta edit nhé

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      31-3: Canh Yên 3
      Editor: Yang3S

      ____

      bế đặt lên yên xe, sau đó với tay ra sau kéo khóa váy của xuống, Lục Yên nằm yên xe, ngồi xuống cuối yên xe, đôi chân dài dễ dàng chống xuống đất, sau đó tiếp tục kéo váy của xuống rồi cởi áo lót của ra, hai bầu ngực đẫy đà nhảy ra ngoài, trắng nõn, chắc nịch, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

      Lục Yên rên rỉ tiếng, cúi người xuống, tay chộp lấy hai bầu ngực và đưa chúng vào miệng mút.

      "Ưm ~" Hai bắp đùi của kẹp chặt lấy hông của , Lục Yên đưa tay lên tai của , tiểu huyệt ở bên dưới cũng dần trở lên ướt át.

      Tiếng liếm mút, tiếng đầu lưỡi khuấy đảo, tiếng hít thở ngày càng thêm nặng nề, đặc biệt ràng trong màn đêm yên tĩnh này.

      Lục Yên ngậm lấy vành tai của , nũng nịu : "Trường Canh, Trường Canh ~"

      ngẩng đầu lên, đưa tay vào trong quần của mình, sau đó kéo quần lót của xuống, tách hai chân của ra, đến gần tai của : "Có muốn làm ở này ?"

      Đáy lòng của Lục Yên sớm nhộn nhạo, vuốt ve tiểu Trường Canh hai cái, gật đầu, "Muốn."

      đưa tay tiến vào trong tiểu huyệt, "Vậy thỏa mãn em."

      xong liền vùi đầu xuống phía dưới, ngậm mút, Lục Yên khẽ rên lên tiếng, tay bám chặt vào gương chiếu hậu, đầu chạm vào bảng điều khiển xe, có chút cứng rắn, chiếc xe rất to, yên xe cũng tương đối to, dư dả cho hai người làm tình ở đó.

      là to gan, thế mà cũng dám làm.

      biết làm gì đây? rất ướt, ướt chịu được nữa.

      Đầu lưỡi của xâm nhập vào sâu bên trong, khuấy đảo, liếm liếm, mút mút từng cái , như muốn mút cả miếng thịt non của vào miệng.

      Cá vàng nhả bọt*, mưa rơi xuống cây chuối tây.

      (*Cá vàng nhả bọt: Cá nhả bọt thể hung dữ của nó, nhả càng nhiều bọt chứng tỏ cá càng dữ. Đến thời kỳ sinh sản cá đực nhả nhiều bọt hơn để cho trứng của cá cái vào trong.)

      (Mưa rơi xuống cây chuối tây: ta cũng biết nghĩa từ này là gì? Chả lẽ mưa nhiều tốt cho chuối? cho chuối mau phát triển?)

      Trong ánh mắt có hàng ngàn ánh đèn của thành phố, Lục Yên đặt hai chân lên lưng của , Tạ Đạo Niên liếm dọc theo hai cái rãnh của hai cánh hoa, sau đó lại chui vào hang động , chui vào rồi lại chui ra, cái bụng của Lục Yên co thắt lại, tay bắt đầu tự xoa bóp bản thân, trong nháy mắt, ánh sáng như thể biến thành những hạt châu, chúng nối liền vào nhau, liên tục tiến vào cơ thể của , chui vào trong tử cung.

      "Ưm ~ a....... Trường Canh.... Nhột quá...."

      cong lưng, nhấc chân của lên cao, đôi chân thon dài trắng nõn trông rất bắt mắt. Tay của Lục Yên bám chặt vào gương chiếu hậu, mồ hôi liên tục tuôn rơi.

      "Xin chào Tiểu Ướt."

      "Gọi tao hóa, gọi tao hóa!"

      Bốp, cái mông bị đánh cái, "ưm" lên tiếng.

      Cái miệng của ngừng mút, đầu lưỡi liên tục chui vào trong, người của Lục Yên như bị sợi lông chim chạm vào, vừa tê dại vừa ngứa ngáy, cả người như có dòng điện chạy qua, xương cốt mềm nhũn, biết gì nữa.

      Sau đó lại mút mạnh cái, rồi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đen kịt như có ngọn lửa bốc cháy rừng rực. Lục Yên cởi quần lót ra, ngồi dậy đẩy nằm xuống yên xe, chiếc xe lắc lư cái, Tạ Đạo Niên đặt chân lên tay lái, Lục Yên ngồi ở phần đầu yên xe, kéo quần lót của xuống, cầm cây gậy th*t cứng rắn như sắt nóng đưa vào miệng ngậm, dựa đầu vào phần đỡ phía sau của xe, ngón tay trượt từ cổ của ra sau lưng, sau đó lại trượt đến trước bộ ngực, Lục Yên vẫn ngậm gậy th*t của , miệng mút, mắt nhìn , dựa vào ánh trăng, có thể thấy ở khóe miệng của dòng nước chảy ra.

      Cái miệng của thà, lừa đem người em trai của vào trong, đưa xuống tận cổ họng, cổ họng siết chặt lại, sung sướng ập đến tựa như lên tiên.

      Tạ Đạo Niên mỉm cười, bình thường thích cười, nhưng khi cười , khóe miệng hơi cong lên, nhìn vừa có chút hư hỏng, lại vừa có chút trêu nghẹo người.

      "Đúng là đại tinh."

      "Ưm ~ có thoải mái ?"

      xoa đầu , "Thoải mái."

      Bàn tay của luồn vào áo của , sờ lên cơ bụng của , lại di chuyển lên, lên nữa, cầm lấy hạt đậu đỏ của , bắt đầu vân vê.

      Tạ Đạo Niên nhắm mắt lại, "Muốn chết ~.... Yên Yên, ngậm vào sâu hơn chút nữa." nằm úp xuống yên xe, há to miệng, đưa phân thân của vào sâu hết mức có thể, cho đến khi xuống đến cổ họng, cổ họng liền siết chăt lại, cảm giác hít thở được ập đến, cả đều bật ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.

      Dây lưng của Tạ Đạo Niên bị kéo mở sang hai bên, còn áo bị kéo lên đến ngực, cái đầu gối lên tay phải, cái cằm đẹp đẽ được nâng cao lên, yết hầu cuộn lên xuống, cơ bắp co lại.

      ngồi dậy và đẩy nằm xuống yên xe, "Để nhìn xem em ướt đến mức nào rồi."

      Lục Yên vén tóc ra sau, hai tay chống xuống yên xe, cơ thể hơi cong lên, hai bầu ngực ưỡn lên thành độ cong vô cùng đẹp mắt, cơ thể trưởng thành, đường cong mượt mà, ánh mắt phong tình vạn chủng.

      bắt đầu từ từ bắt nạt , Lục Yên vòng hai tay ra sau lưng , cào xuống lưng , sau đó kéo xuống, "Em ẩm ướt hay , biết à?"

      cầm người em trai của mình quật vào khu vườn ẩm ướt của , " đây thử nhìn xem."

      xong, liền cầm hai chân của vòng qua hông của mình, sau đó cầm người em trai của mình để trước cửa vào, đẩy mạnh cái, lấp đầy , Lục Yên rên rỉ, vách tường bên trong siết chặt lại, Tạ Đạo Niên bắt đầu di chuyển, bàn tay đặt dưới lưng của , cơ thể Lục Yên hoàn toàn treo người , phía dưới bị vào sâu ra nông, miệng nhả ra từng tiếng rên rỉ sung sướng.

      vừa khóc nức nở vừa , "Trường Canh, sao lại khỏe như vậy.... lại to như vậy...... thoải mái."

      Bàn tay của trượt xuống bờ mông căng tròn của , bóp mạnh nó, hung hăng đẩy nó về phía trước để đón lấy va chạm của , Lục Yên kêu lên tiếng đau đớn, lại cắn lên vành tai của , " còn có thể làm cho em thoải mái hơn nữa."

      Tách hai chân của rộng ra hết cỡ, sau đó đâm vào sâu, tốc độ vừa nhanh vừa tàn nhẫn, xương mu liên tục đụng vào nhau, giống như những người lính chiến đấu ở tiền tuyến, dồn địch vào chỗ chết, cho chúng có cơ hội chạy thoát.

      Tiếng nước vang lên bốn phía, vừa dụ hoặc vừa dâm đãng.

      Cái mông của Lục Yên bị bàn tay của liên tục đánh rồi xoa bóp, thể khống chế được, cái mông liên tục co giật.

      "Ưm ~ Trường Canh...... A...... "

      "Tao hóa, ẩm ướt như vậy, đừng siết chặt như vậy, siết đến mức rút ra được rồi."

      Lục Yên càng siết chặt hơn nữa, bắp đùi cũng hung hăng siết chặt hông của lại, muốn có đường lui, phải tước vũ khí đầu hàng.

      Ngón tay của đè lên hạt châu của , cái mông ấn mạnh xuống, đâm vào tận sâu bên trong tử cung, "Vậy phải xem em có bản lĩnh hay ?"

      ôm lấy cổ , hung hăng hôn cái, "Còn lâu mới sợ ."

      Chiếc xe lắc lư, giữ vững cơ thể, Lục Yên ôm lấy cổ của và ngồi dậy, rúc người vào trong vòng tay của , đầu lưỡi tiến vào lỗ tai của , rồi lại liếm xuống cổ của , sau đó lại lên, lúc đến bờ môi của cái mông liền đẩy mạnh về phía trước, tay Tạ Đạo Niên bóp lấy eo của , thở hổn hển, tay nắm chặt lấy thanh sắt ở bên hông xe.

      "A..... Ưm.... Nóng quá..... Trường Canh ~ có nóng ?"

      liếm mút bầu ngực sữa của , "Rất nóng."

      ma sát của em khiến nóng muốn bùng cháy, muốn chết.

      Chiếc xe có ngoại hình cứng rắn liên tục lắc lư, phía cặp vợ chồng háng hái làm tình, nửa người dưới của hai người đều trần truồng, tại nơi yên tĩnh có người này, làm chuyện vui sướng nhất đời người.

      Lục Yên quay người lại cầm lấy hai cái cột của gương chiếu hậu, cái mông liên tục nện xuống đùi của , nhìn từ phía sau, cái eo thon , cái mông căng tròn, hai cánh hoa đỏ tươi bị kéo cáng ra, nhịn được liền bóp mông cái.

      đánh vào bắp đùi của , "Ưm ~ đừng bóp em."

      vỗ mông , Lục Yên đưa tay ra sau, kéo tay , bắt lấy tay , mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, tay ma sát vào nhau có chút cảm giác cứng ngắc.

      Tay nóng, cơ thể càng nóng hơn.

      Lục Yên liên tục di chuyển mông lên xuống, hỏi : "Trường Canh, sắp bắn rồi?"

      Giọng của mang theo đè nén, "Ừm."

      "Bắn vào trong, mau bắn vào trong.""

      xoay người lại, cúi người hôn , đầu lưỡi liếm quanh cánh môi của , lớp da yên xe phát ra tiếng kít két vì ma sát của hai người.

      Phía xa xa có ánh sáng của pháo hoa nổ!"A!........."

      Lục Yên nắm chặt lấy tay của , cái bụng của co thắt lại, Tạ Đạo Niên cầm bóp mông của đưa về phía trước, còn thân dưới của liên tục đỉnh lên .

      Dòng dịch nóng bỏng, ấm áp từ hai túi ngọc, chảy ra khỏi lỗ quy đầu, chậm rãi chạy vào sâu bên trong tiểu huyệt.

      Cả hai đều thở mạnh, cho đến khi pháo hoa ở đằng xa kia bắn xong, Tạ Đạo Niên hôn cái, rồi "Đứng lên, mặc quần áo, núi lạnh."

      Lấy khăn giấy ra, lau chùi phần thân dưới cho , lấy chiếc váy treo ở đầu xe mặc vào cho , Lục Yên giày, Tạ Đạo Niên chỉnh sửa lại quần áo xong, ngồi xổm xuống buộc dây giày cho , sau đó đứng lên, Lục Yên ôm lấy , "Trường Canh, mau, có phải có chuyện gì gạt em ?"

      Gần đây nào mua xe, nào hóng gió....

      Tạ Đạo Niên sửa sang lại mái tóc cho , "Yên Yên, từ nay về sau, chúng ta có thể ra ngoài chơi nhiều hơn chút."

      mỉm cười, " nghĩ rằng em đơn?"

      gì, nhưng ánh mắt của lên tất cả.

      bóp lấy bả vai của , "Đồ ngốc, em bận rộn với đống công việc như vậy, đơn gì chứ? Em hạnh phúc ý."

      nghĩ là kiểu người ngày gặp như cách ba thu?

      Mặc dù rất muốn, nhưng càng muốn bản thân có nghiệp riêng trong cuộc sống hôn nhân.

      xoa bóp chỗ bị bóp, Lục Yên rúc đầu vào lồng ngực của , "Nhưng mà em rất thích hóng gió cùng ."

      "Thích là được rồi."

      muốn cùng qua những ngày tẻ nhạt, cũng muốn phiêu lưu cùng , Lục Yên rất hiểu , cũng phối hợp rất ăn ý với , nguyện cùng tiếp con đường dài đằng đẵng phía trước.

      Hai người ngắm nhìn cảnh vật lúc, chờ hương thơm của cuộc bay hết, mới thu dọn số thứ, sau đó đội mũ bảo hiểm lên, Lục Yên ôm chặt lấy Tạ Đạo Niên, chiếc xe nổ máy, bắt đầu chậm xuống núi.

      ......

      Khi đến Vân Phù Cư, Lục Yên cởi mũ bảo hiểm ra, Tạ Đạo Niên cất xe, hai vợ chồng bước vào nhà, thấy Nam Chi đeo giỏ trúc ở lưng, A Bảo ở bên trong giỏ, vẻ mặt của A Bảo rất là hãi hùng, muốn xuống mà lại dám nhảy xuống.

      "Tiểu Hồng Tảo, chúng ta về nhà nào."

      "Bố, mẹ." Nam Chi chạy liêu xa liêu xiêu đến, hai cái tóc tết đuôi sam vung lên, bé quay lưng lại cho hai người nhìn cái giỏ có đựng A Bảo ở bên trong, "Trư Bát Giới cõng vợ."

      "........."

      ".........."

      Đứa bé ngốc nghếch, đúng là ngốc giống Trư Bát Giới.

      Trần Lộ và Tạ Vân Bằng nhìn thấy vậy cũng cười, Trần Lộ tháo giỏ trúc lưng của bé xuống, A Bảo như được giải cứu, chạy đến chân của Lục Yên để trốn.

      "Chúng ta về nhà thôi."

      Nam Chi gật đầu, với Trần Lộ và Tạ Vân Bằng: "Cháu chào ông nội bà nội."

      "Chào Nam Chi."

      Tạ Vân Bằng với Tạ Đạo Niên, "Đừng lái xe quá nhanh, mặc thêm quần áo ấm cho Nam Chi ."

      "Vâng ạ."

      bế Nam Chi lên, Nam Chi vươn tay ra : "A Bảo, chúng ta về nhà nào."

      Lục Yên ngồi xổm xuống, A Bảo nhảy vào trong ngực của , hai vợ chồng người ôm con, người ôm mèo, lên xe, A Bảo bị Nam Chi ôm vào ngực, Lục Yên đội mũ bảo hiểm xong, ôm bé vào lòng để hở ra kẽ hỡ nào, chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi Vân Phù Cư, chạy về hướng Nhã An Hoa Viên.

      Gió thổi khiến lá vàng rơi rụng, chậm rãi tung bay nơi xa.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      32: Phong tình
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      _______

      ----- 2 năm sau.

      Vào tháng 10, thời tiết có lúc nóng có lúc lạnh, bên ngoài Nhã An Hoa Viên có trồng nhiều cây đa, những chú chim đậu đó hót, lúc trầm lúc bổng, nghe rất vui tai.

      Tivi trong phòng chiếu phim hoạt hình Tây Du Ký.

      Trong sân, đôi tay rửa đào, quả hai quả, đỏ mọng, vòi nước chảy, bởi vì có ánh nắng mặt trời, nên nước có chút ấm. Bàn tay trắng nõn cầm quả đào lên đưa vào miệng, để chừa lại cái cuống màu đen ở bên ngoài, đầu lưỡi trong miệng cuộn lấy quả đào, chuẩn bị nuốt vào, đột nhiên có dáng người bé tiến tới, ôm chầm lấy .

      dừng tay, quay đầu lại, khuôn mặt vốn tinh xảo nay thêm phần đằm thắm ngọt ngào hơn, mái tóc đen thẳng cũng biến thành gợn sóng.

      Vòi nước vẫn còn chảy, và vẫn tiếp tục chảy.

      Lục Yên ôm lấy tiểu bảo bối, hôn cái vào má của bé, "Tiểu Hồng Tảo, sao lại chạy ra đây."

      "Bạch Cốt Tinh bị Đại Thánh thu phục, Đại Thánh là lợi hại."

      Lục Yên giúp bé lau sạch vụn bánh quy dính ở bên mép, "Tề Thiên Đại Thánh đương nhiên là lợi hại rồi."

      Nam Chi càng lớn càng thông minh, khuôn mặt giống Trường Canh, đường nét đặc biệt ràng, còn đôi mắt giống Lục Yên, vừa trong vắt vừa sáng long lanh, vừa có nét giảo hoạt, bé mới 4 tuổi, mái tóc vừa đen vừa dài, cả người toát lên vẻ thông minh lanh lợi.

      Chuông cửa reo lên, ánh mắt của Nam Chi sáng lên, hét lên, "Bố về rồi." xong liền chạy đến trước cánh cửa.

      bé cầm tay nắm cửa, to, "Mật mã."

      Tạ Đạo Niên đứng ngoài cửa nở nụ cười, "Vừng ơi mở cửa ra."

      Giọng của bé rất kiên quyết, "Sai!"

      Tạ Đạo Niên suy nghĩ lại lúc, "Hoàng đế tay che trời."

      "Sai!"

      Tạ Đạo Niên bắt đầu chú ý đến tiếng TV ở bên trong, sau khi nghe được giọng quen thuộc, hô to " tinh! hãy nếm thử gậy của lão Tôn đây."

      Cuối cùng Tiểu nha đầu cũng nở nụ cười, bé mở cửa, vỗ tay, "Đúng rồi, bố giỏi quá."

      Tạ Đạo Niên ôm lấy bé, hôn cái vào má bé, "Mẹ đâu?"

      "Mẹ rửa đào."

      Lục Yên cầm rổ đào ra, mái tóc tết đuôi sam, hai bên mai tóc có hai sợi tóc xoăn gợn sóng, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng.

      càng ngày càng có nét đằm thắm, dịu dàng của người mẹ.

      Năm ngoái, Lục Yên được thăng thức lên làm trưởng phòng phòng thiết kế, Tạ Đạo Niên cũng được thăng chức lên làm trưởng ban, nghiệp của hai vợ chồng tiến xa hơn bước.

      tiến đến hôn cái, "Hôm nay cần đến văn phòng?"

      Sau khi Lục Yên lên làm trưởng phòng, thỉnh thoảng thứ bảy vẫn phải đến văn phòng làm việc.

      " hoàn thành các đơn hàng, ông chủ trong kỳ nghỉ."

      cảm khái : "Làm việc ở văn phòng tư nhân cũng có cái hay a, tự do."

      " tưởng sướng à, mệt muốn chết."Nam Chi vươn tay ra, "Con cũng muốn hôn mẹ, con cũng muốn hôn mẹ."

      Lục Yên đến gần bé, bé lập tức hôn hai cái vào mặt của , Tạ Đạo Niên bế bé lên, "Hôm nay bố làm món trứng gà hấp* cho Nam Chi có được ?"

      (*trứng gà hấp: từ gốc 鸡蛋羹, phải kiểu trứng hấp đơn giản của VN, đây là món ăn truyền thống của người dân Trung Quốc.)

      "Được ạ."

      Tạ Đạo Niên thả bé xuống, vào bếp lấy tạp dề mặc vào người, Lục Yên cũng vào theo, vào để rửa rau, hỏi , "Muốn ăn món gì?"

      Phim hoạt hình trong phòng bắt đầu chiếu, phát đến bài hát chủ đề, Nam Chi hát theo, giọng hát rất vui vẻ.

      suy nghĩ chút, tiến đến ôm lấy cổ của , "Ăn có được ?"

      Tạ Đạo Niên cười, cắn vào vành tai của , phun hơi thở vào lỗ tai , "Vậy chờ ."

      Lục Yên hôn , hai người hôn nhau lúc, Tạ Đạo Niên buông ra, "Phải nấu cơm cho tiểu nha đầu."

      "Em cũng làm."

      Hai vợ chồng rất ăn ý, xào nấu, chỉ lúc sau liền làm xong cơm, Nam Chi ngoan ngoãn đẩy ghế cao ở bàn ăn ra, rồi lại đẩy cái ghế đấu thấp xuống dưới chân của chiếc ghế cao kia, đôi chân ngắn xinh của bé nhìn trông rất buồn cười khi bé chạy, vào bếp lấy từng cái bát đôi đũa ra, A Bảo theo sát ở phía sau.

      Lục Yên dọn thức ăn lên xong, Tạ Đạo Niên cởi tạp dề ra rồi ngồi xuống ghế, Nam Chi dẫm chân lên cái ghế đẩu thấp để trèo lên cái ghế cao, sau bé biết ngồi vững, đều cần ai ôm, cực kỳ ngoan.

      bé dùng thìa xúc đồ ăn, "Mẹ ăn trứng gà, bố cũng ăn ạ."

      Lục Yên nhìn Tạ Đạo Niên, hai người nhìn nhau.

      Mặc dù con thích gây ồn ào, thích để đồ lung tung, nhưng bé đặc biệt thương bố mẹ.

      Cơm nước xong, bé xem phim hoạt hình lúc, Tạ Đạo Niên về phòng trải chăn ra, bé chạy vào phòng của mình, cầm chú sao biển Patrick* đến trước cửa phòng của bố mẹ, đẩy cửa ra, bước vào phòng, bò lên giường, đặt chú sao biển Patrick lên đầu giường, "Bố, bố, con muốn ngủ trưa với bố mẹ."

      (*sao biển Patrick: Nhân vật trong bộ phim Chú bọt biển tinh nghịch)

      [​IMG]
      Tạ Đạo Niên nhìn con sao biển Patrick to bự kia, có chút dở khóc dở cười, "Được, nhưng Tiểu Hồng Tảo phải ngoan."

      Nam Chi nằm ở giường, ôm sao biển Patrick, ngoan ngoãn nằm thẳng người, "Con rất ngoan." bé cảm thấy mình có quá ít bạn, nên lại chạy về phòng cầm chú báo hồng và chú bọt biển Spongebob thích sang.

      Để Nam Chi thích những gì, ngoại trừ truyện tranh, chính là các loại gấu bông hoạt hình, kỳ lạ là, chỉ cần là nhân vật bé từng xem, bé đều nhớ và đều ra tên của chúng.

      Số lượng gấu bông của bé có thể nhét đầy cả căn phòng, đấy là còn chưa kể đến số gấu bông Lục Yên chơi gắp thú được cho bé.

      Nam Chi xếp chúng thành hàng, trấn an từng con , "Các cậu cũng phải ngủ ngon nhé."

      Tạ Đạo Niên cười cười, cứ kệ theo bé thôi.

      Lục Yên quay về phòng thấy giường có đống gấu bông, "Tiểu Hồng Tảo, sao con lại mang các bạn ấy đến đây?"

      Nam Chi đắp chăn, chỉ để lộ ra cái đầu, "Các bạn ấy ngủ cùng với con."

      bé đứng dậy, dẫm lên chăn, kéo Lục Yên, "Mẹ, ngủ thôi." Sau đó lại kéo Tạ Đạo Niên, "Bố, ngủ thôi."

      Hai người nhìn nhau lúc, rồi nằm xuống bên cạnh Nam Chi.

      "Được, ngủ cùng nhau."
      Nam Chi nhìn bố, nhìn mẹ, sau đó nhắm mắt lại trong hài lòng.

      Lục Yên nghiêng đầu nhìn Tạ Đạo Niên, Tạ Đạo Niên gối đầu lên cánh tay, hai người đều bật cười.

      Còn tiểu nha đầu vào giấc mộng đẹp.

      1 giờ chiều là thời điểm nóng nhất, Lục Yên ngủ được, xuống giường làm rơi mấy con gấu bông xuống sàn, nhặt chúng để lên giường.

      Kéo dây buộc tóc xuống, chải tóc, Lục Yên vào phòng tắm gội đầu.

      Vừa bật vòi hoa sen lên, hơi nước phả ra khắp căn phòng, mảng trắng xóa, cúi người gội đầu, mái tóc dài dính đầy bọt xà phòng, như lớp kem bơ, dày đặc.

      Chỉ lúc sau, hương thơm lan tỏa ra khắp phòng.

      Tạ Đạo Niên rời giường vào phòng tắm rửa mặt, ngửi thấy mùi hương, là mùi dầu gội đầu Lục Yên thường dùng, sàn nhà có ít bọt xà phòng, chảy thành hàng rơi xuống lỗ thoát nước.

      Lục Yên đứng trước cửa sổ sát đất, mặc cái váy ngủ dưa hấu màu đỏ, đưa lưng về phía , những chiếc lá cây ở sân sau có nửa là màu xanh nửa là màu vàng, và những bông hoa cũng nở được nửa. Mái tóc của vẫn còn nước, cầm chiếc khăn lông màu trắng lau từ đầu xuống đuôi tóc, nước ở đuôi tóc chảy rơi vào lưng của , phần áo bị ướt sẫm màu hơn chỗ khác, thỉnh thoảng thay đổi tư thế, lúc đứng trụ bằng chân trái, lúc đứng trụ bằng chân phải, cái mông nở nang theo động tác của mà rung lên.

      Đứng mỏi chân, liền ngồi xuống ghế treo, cúi đầu,nhấc chân lên, đung đưa đôi dép qua lại, hồ điệp mu bàn chân nhìn như đung đưa theo.

      [​IMG]
      Mái tóc đen bóng cũng biến thành màu vàng óng dưới ánh nắng chói chang, từng sợi từng sợi như sợi râu của lúa mì.

      Lau tóc được lúc, trong tầm mắt xuất đôi dép màu đen, ngẩng đầu lên.

      "Trường Canh!"

      lấy cái khăn lông trong tay , lau tóc cho , hỏi: "Sao dậy sớm vậy?"

      " ngủ được."

      lau tóc giúp , cái ghế treo được đan bằng mây, chỗ tựa lưng có các lỗ hở nho , ánh nắng xuyên qua các lỗ đấy, nhìn giống các lỗ mái ngói.

      Tạ Đạo Niên mặc cái áo 3 lỗ, dưới lớp áo 3 lỗ là cơ thịt rắn chắc, và phía dưới mặc cái quần ngủ rộng rãi, đôi chân thon dài, cơ thể cân xứng, hai cái dải rút màu trắng chiếc quần được buộc lại, buông thõng ở hai bên.

      đứng trước mặt , đôi chân của Lục Yên vẫn đung đưa, lắc lắc, đôi dép rơi xuống cạnh bàn chân của , duỗi chân ra muốn vào nhưng lại với tới, Tạ Đạo Niên ngồi xổm xuống nhặt nó lên, đeo vào chân cho , muốn tiếp tục đung đưa chân, nên cho chân lên ghế treo.

      lắc lắc cái chân còn lại, cho chiếc dép rơi xuống đất, sau đó co chân lên ghế treo.

      Chiếc váy ngủ dưa hấu bị co đến giữa bắp đùi, giữa hai bắp đùi có khoảng trống, có thể nhìn thấy được chiếc quần lót màu trắng ở bên trong.

      nhìn , bàn tay cầm khăn lau tóc cho dừng lại, ngồi ngả lưng xuống ghế treo, cơ thể thả lỏng, bộ dạng lười biếng, ghế treo đung đưa qua lại, đôi chân của cũng đung đưa qua lại, thỉnh thoảng còn ma sát vào bắp chân của .

      Lục Yên ngẩng cổ lên nhìn bầu trời, nheo hai mắt lại: "Nắng to a."

      Ánh nắng chói chang khiến con người có chút hoa mắt, chóng mặt.

      gì, cúi đầu nhìn đôi chân làm loạn của , tay để cạnh chân, tay cầm cái khăn lông vẫn còn ẩm ướt. Lục Yên cắn môi, đôi chân trắng nõn kẹp lấy góc của chiếc khăn lông, kéo ra, dễ dàng đoạt nó ra khỏi tay của , sau đó lại nhấc nó lên, ném vào cái chậu ở bên cạnh.

      Tóc của vẫn còn ướt, từng sợi từng sợi dính vào nhau, che khuất hai bên má, vẻ mặt nhìn có chút giảo hoạt, lại có chút trêu chọc.

      "Trường Canh, nóng qua a."

      nhìn , đôi mắt sâu thẳm, hai tay hơi nắm lại.

      Đôi chân của vẫn còn đung đưa qua lại ma sát vào chân của , " nóng à? Em nóng quá!"

      Em thực cảm thấy rất là nóng a.....

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      32-2: Phong tình 2
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      ________

      Bên ngoài con hẻm của Nhã An Hoa Viên, có chiếc xe ba bánh qua, đằng sau trở đầy rác, chiếc còi của chiếc xe bị hỏng, nên khi ngang qua cũng phá vỡ yên tĩnh của con hẻm , bác gánh hai thùng phân đến vườn rau ở gần bờ sông, bước chân vội vàng. Bên ngoài bức tường rào, hoa đỗ quyên nở đỏ tươi rực rỡ, còn bên trong tường rào, khu vườn đẹp như tranh.

      Chiếc ghế treo rung lắc dữ dội, chiếc mành che nắng ở mái hiên được buông xuống, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng cảnh vật bên trong thông qua các khe hở nho giữa các nan tre.

      (Up lại ảnh ghế treo cho trí tưởng tượng của m.n bay cao bay xa)

      [​IMG]
      Quần áo rơi đầy đất, chiếc váy ngủ dưa hấu màu đỏ được vắt hờ hững thành ghế, dây thắt lưng đung đưa qua lại, như muốn rơi xuống đất.

      Dây treo của chiếc ghế phát ra tiếng két két, nhìn từ xuống, chỉ có thể nhìn thấy tay của Tạ Đạo Niên bám vào tay cầm của chiếc ghế, cái mông liên tục ấn xuống, và có đôi chân trắng nõn quấn chặt lấy hông của , liên tục lấy đà, cọ sát lòng bàn chân vào bờ mông trần của , vừa quyến rũ vừa dâm đãng.

      "A.... Trường Canh... chỗ đó... ưm ~ "

      ôm chặt lấy , cái mông liên tục nhấn xuống, những chiếc tua dua ở tay ghế cũng đung đưa theo động tác của , quấn quýt vào nhau muốn rời.

      Tạ Đạo Niên cắn lên vành tai của , "Đâu? Em chỗ nào?"

      "A... vào sâu hơn chút... ông xã.... "

      Hai người đều thở hồng hộc, tay của nắm lấy bên ngực của , còn miệng liếm mút bên ngực còn lại, bắp đùi mạnh mẽ va chạm vào nhau, tiếng nước vang lên ở nơi hai người giao hợp, miệng của Tạ Đạo Niên thỉnh thoảng phát ra tiếng cảm thán, lúc thô to lúc nhàng, những lúc đâm vào tiếng thở từ miệng của thô to, còn những lúc rút ra , tiếng thở từ miệng chậm lại và nhàng hơn chút.

      Cả cơ thể của hai người đều ướt đẫm mồ hôi, ánh nắng chiếu vào, từng giọt từng giọt mồ hôi biến thành màu vàng nhạt, chảy xuống, nhìn vô cùng tươi ngon.

      Lục Yên ngẩng đầu lên, tiến lại gần liếm dọc theo cái cổ của , hỏi: "Chỗ nào, sâu là ở chỗ nào?"

      Lục Yên hôn , "Chỗ đó, chỗ sâu nhất."

      Vừa xong, hung hăng đâm mạnh cái, hai chân của Lục Yên giơ thẳng lên, kêu lên tiếng "a" đầy đau đớn, sợi chỉ bạc trong suốt rơi ra khỏi khóe miệng, Tạ Đạo Niên tiến lại gần đưa lưỡi ra liếm, mút nó vào trong miệng, gậy th*t màu đỏ tím vẫn ra ra vào vào giữa hai chân của , mỗi cú đâm vào đều như hòa làm thể với , khoái cảm sung sướng ngây ngất của tình dục liên tục ập đến.

      Nóng quá ! Ướt quá ! Ngay cả ánh nắng cũng là màu vàng*.

      (*màu vàng: tiếng trung là "黄色" có nghĩa là màu vàng, nhưng chữ "色情" có ý nghĩa là đồi trụy, hủ bại, nội dung khiêu dâm.)

      Chiếc mành tre bị ánh nắng chiếu vào, tỏa ra mùi tre khô, có cái lồng chim cũ được treo dưới mái hiên, bên ngoài được bao phủ đầy bụi, muốn nhìn bên trong, nhưng lại nhìn được, vì nó đung đưa quá mạnh.

      Chiếc ghế treo đung đưa qua lại, cầm lấy đôi chân của , chỉ dùng tư thế, nhưng cũng có thể khiến vẻ mặt lên vẻ say mê, hai bờ môi khẽ hé mở, phát ra từng tiếng rên rỉ, lúc trầm lúc bổng, đôi mắt hơi khép hờ, trong ánh mắt lên vẻ thích thú, đắm say, hai tay của cầm lấy bầu ngực của , vừa bóp vừa vân vê nhào nặn.

      Tiểu tinh!

      rút gậy th*t ra, bất mãn hừ tiếng, Tạ Đạo Niên kéo dậy, sau đó ngồi xuống ghế treo, vỗ đùi, : "Ngồi lên đây."

      Lục Yên mỉm cười, quàng tay qua cổ của , áp hai bầu ngực lên lồng ngực của , sau đó cầm gậy th*t để trước cửa vào, rồi từ từ ngồi xuống.
      "Ưm ~ "

      véo vào má , "Ướt , đúng là tiểu tinh."

      cần di chuyển, bắt di chuyển cái mông lên xuống, hai cái chân để ở hai bên, cái mông đẫy đà nhấc lên, sau đó nện xuống đùi của , xúc cảm vô cùng tuyệt vời, Tạ Đạo Niên nhịn được liền vỗ "bốp" cái vào mông của , sau đó lại xoa , rồi lại bóp mạnh cái, sau đó lại đánh mấy cái.

      "Ưm ~ đánh tiếp .... Trường Canh, đánh tiếp ..... "

      Ba, ba.... tiếng bàn tay đánh vào mông lại liên tục vang lên.

      Càng đánh, tiểu tinh lại càng rên rỉ dâm đãng hơn.

      "Nam Chi vẫn còn ngủ."

      Tay của Lục Yên vuốt ve lồng ngực của , sau đó đưa hạt đậu đỏ kia vào miệng liếm mút, thở hổn hển, : "Nam Chi ngủ ít nhất đến 2 giờ mới dậy."

      Chúng ta vẫn có rất nhiều thời gian.

      Tiểu huyệt liên tục cắn mút tiểu Trường Canh, hôn lên môi , nũng nịu : "Trường Canh, chảy nhiều mồ hôi quá."

      cúi đầu liếm mút bộ ngực của , sau đó liếm dọc lên, liếm đến cằm của , giọng ồ ồ, "Chẳng phải là vì em?"

      Hai chiếc dép, chiếc bị lật ngược lại, chiếc bay ra tận cửa.

      Giống như chủ nhân của nó, loạn thất bát tao*.

      ( loạn thất bát tao*: nghĩa là lộn xộn, vô tổ chức, gây rối, bừa bãi, dâm tà....)

      cầm lấy mông của , phần dưới thân liên tục ấn lên , khiến Lục Yên chịu được phải nắm lấy tóc của , liên tục rên rỉ ưm a ưm a, vô cùng dâm đãng, càng đâm càng ướt.

      nhìn với ánh mắt chăm chú, sau đó cầm ngón trỏ của cho vào trong miệng, đầu lưỡi chuyển động, liếm mút quanh nó.

      Liếm ngón tay của , cũng khiến vui thích.

      Hai người chia sẻ cho nhau, cùng nhau cảm nhận vui sướng khi cơ thể hòa quyện vào với nhau.

      Trong giờ phút này, mọi cảm xúc đều trở nên vướng víu, cơ thể ngày càng nóng rát, làn da như muốn bốc cháy, Lục Yên ngậm đầu ngón tay của , khu vườn phía dưới kiểm soát được ngày càng tiết ra nhiều chất lỏng.

      "Em ướt quá, ấm quá."

      bế lên, xoay người, đặt Lục Yên xuống ghế, để đưa lưng về phía , đặt hai tay lên tay vịn của ghế, sau đó cầm lấy hông của , mạnh mẽ đâm vào, tiếng cơ thể va chạm vào nhau lại lần nữa vang lên trong khí.

      Vợ của , người mà thương, bị liên tục xâm nhập vào sâu trong cơ thể, bờ mông căng tròn gợi cảm, vòng eo thon , và mái tóc đen bóng, đen đến mức chói mắt, còn có những giọt mồ hôi chảy kia, từng giọt từng giọt như nhiễm hương thơm say đắm của tình dục.

      Đâm chết , đâm vào chỗ sâu nhất của .

      Bộ ngực của Lục Yên liên tục rung lắc, "A... ông xã.... là lợi hại."

      kéo ngồi dậy, đôi tay nóng bỏng bóp lấy bộ ngực của , Lục Yên khẽ hừ tiếng, rồi ngã vào trong lồng ngực của , quay đầu lại, vươn đầu lưỡi ra liếm những giọt mồ hôi cổ của .
      Sau lưng của là lồng ngực rắn chắc của , cánh tay của chống ở hai bên sườn của , Lục Yên hoàn toàn dựa vào người , "Ưm.... Trường Canh.... nóng quá.... "

      Khi dục vọng của trỗi dậy, ánh mắt của đỏ ngầu, gương mặt cũng đỏ bừng, ngay cả lời cũng khiến người ta đỏ mặt, "Tao hóa, em muốn ép khô hả."

      cơn gió thổi qua khiến cây hoa đỗ quyên ở bên ngoài tường rào đung đưa rồi lại đung đưa, bông hoa chịu được sức gió liền gió xé bay, bay lơ lửng trung.

      gia tăng tốc độ ra ra vào vào, cơ thể cảm nhận được sung sướng kia sắp ập đến, kéo chiếc cằm của lại, rồi hôn lên môi , mồ hôi gương mặt của liên tục ma sát vào , ma sát ra loại cảm giác tê dại, cảm giác kiều diễm.

      Gió liên tục thổi bay những cánh hoa....

      Bàn tay của đặt lên khu vườn ẩm ướt của , rồi đè ngón tay lên hạt châu của , sau đó bắt đầu vân vê nó, khiến cho Lục Yên hét lên thành tiếng.

      " trong kỳ an toàn?"

      "Ừm, bắn vào , mau bắn vào ."

      Chiếc ghế treo liên tục đung đưa qua lại, dây treo liên tục phát ra tiếng két két....

      "Ưm..." Bàn tay của bao phủ lên khu vườn của , cây gậy th*t thô dài liên tục đâm vào rồi lại rút ra, lúc rút ra kéo theo cả chất lỏng và mảng thịt non hồng hồng ra ngoài.

      Gió ngừng thổi, cánh hoa rơi xuống đất.

      Lục Yên nũng nịu rên rỉ, "A.... nóng quá...."

      khom người, phủ lên người của , tiểu Trường Canh run rẩy thành từng đợt, bắn tinh dịch vào sâu trong tử cung của .

      Chiếc ghế treo bị ai đẩy nữa, lắc lư mấy cái rồi ngừng lại.

      Trận chiến giữa mồ hôi và cơ thể cũng ngừng lại.

      Cảnh xuân bên ngoài vẫn tươi đẹp như xưa.

      Tạ Đạo Niên vén mái tóc của lên, hôn xuống má của , "Thoải mái ?"

      vẫn nhắm hai mắt lại, bức tường bên trong lại siết chặt lại, gật đầu, "Ưm ~ "

      nở nụ cười yếu ớt, giọng gợi cảm, "Tiểu tinh!"

      Rút gậy th*t ra, tinh dịch màu trắng bắt đầu rơi xuống đất.

      Lục Yên đặt đầu gối lên ghế treo, chổng mông lên, lấy tay moi tịch dịch ra ngoài, hai bắp đùi tách rộng ra, để tinh dịch có thể chảy ra nhanh hơn chút.

      Tạ Đạo Niên nhìn nơi đó của , nhìn lúc lại cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, nhặt quần áo của mình lên và mặc chúng vào, vào phòng khách lấy khăn giấy ra lau sạch người cho , sau đó tự mặc váy ngủ vào.

      Tạ Đạo Niên lấy cây lau nhà đến lau sạch chỗ đó, cái trán của đều là mồ hôi, gương mặt vẫn chưa bớt đỏ, Lục Yên nhìn lúc, ánh mắt bắt đầu lên vẻ si mê.

      tiến tới ôm lấy cổ ,hôn lên môi , sau đó cây lau nhà liền rơi xuống đất, ôm lấy hông của , hai người đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào.

      Ngoài tường hay trong tường, phong cảnh đều đẹp.

      .....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :