1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

LỤC YÊN, ANH YÊU EM - KINH CHẬP (C8/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      25-2: Buổi tối 2
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      ______

      Quay về với ngày thường, thân phận của hai người thay đổi, nhưng sở thích trong chuyện đó vẫn thay đổi, cho dù là trước khi kết hôn, hay là sau khi kết hôn, chỉ cần có tình thú, mỗi ngày đều là cuộc phiêu lưu.

      Cuộc phiêu lưu của tình .

      Ôm nhau chút, câu chào buổi sáng, cùng nhau đánh răng, trao nhau nụ hôn trước khi ra khỏi cửa, lâu ngày, sinh ra ăn ý, chỉ cần ánh mắt, hành động của đối phương, người còn lại cũng biết được đối phương muốn gì, hay là nghĩ gì.

      Nếu như con người sinh ra có bộ phận bị khuyết thiếu, Tạ Đạo Niên cảm thấy rằng, Lục Yên lấp đầy chỗ hổng đó của mình.

      Trong khoảng thời gian nhau trước đây hai người du lịch ở rất nhiều nơi, nên trong khoảng thời gian nghỉ kết hôn, hai người đến Bình Đỉnh Sơn(1) chơi, chơi nhảy bungee(2), dã ngoại ngoài trời, buổi tối ngủ trong lều bị muỗi đốt ngủ được, hai vợ chồng ra ngoài lều ngồi ngắm sao, ngả lưng xuống bãi cỏ, nhĩ tấn tư ma (3), quấn quýt si mê hòa quyện vào nhau.

      (1) tên thành phố trực thuộc tỉnh Hà Nam của Trung Quốc.

      (2) nhảy bungee: tên loại thể thao mạo hiểm

      [​IMG]
      (3) nhĩ tấn tư ma: là thành ngữ Trung Quốc, nó có nghĩa là vành tai và tóc mai cọ sát nhau, dùng để miêu tả những cảnh thân mật của những người nhau.

      Bầu trời đầy sao, dường như chỉ để chiếu sáng cho hai người họ.

      Cuối tuần giặt ga trải giường, giặt bằng tay, hai người mỗi người ở đầu, giống như kéo co, hai người vặn ngược lại nhau, vặn cho đến khi còn thấy nước chảy mới đem ra sân phơi.

      Ở những chỗ ai thấy, có thể sống hồn nhiên như đứa trẻ.

      Lúc cùng nhau tắm rửa, thành , ngậm tiểu Trường Canh cho đến khi nó cứng rắn lên liền bỏ chạy, đuổi theo , hai người cả người đều ướt đẫm, dựa sát vào nhau ghế sofa, Lục Yên bị làm đến mức cả người cảm thấy vô lực, đưa ngón tay vói vào trong miệng của , vừa liếm vừa mút nó, khiến cho ngọn lửa tình trong cháy ngày càng dữ dội, đè xuống ra sức dùng lực mạnh đâm vào rồi lại rút ra, hai bắp đùi của Lục Yên liên tục bị rung lắc, cuối cùng phun trào trong cơ thể của , thét chói tai, gầm , hai người lại hoàn thành cuộc phiêu lưu mới.

      Dường như hai người lớn lên cùng nhau, cùng nhau thâm nhập sâu vào mỗi tấc thước của đối phương, thể xác bị tách rời, nhưng tinh thần vẫn luôn kết nối chặt chẽ với nhau.

      Từ thứ hai đến thứ sáu Tạ Đạo Niên làm ở thành phố Cẩm, buổi tối nào hai người cũng đúng 9 giờ gọi video cho nhau, tâm với nhau, về những việc mình làm gần đây, có gì hay chia sẻ cho nhau, có đôi khi Lục Yên tự an ủi trước camera, cũng tự an ủi, cái việc tự an ủi lẫn nhau qua camera này vô cùng kích thích, khi đến cao trào, dường như có luồng điện chạy dọc qua cả người.

      Gần đây Lục Yên học được chiêu, trước khi dùng miệng ngậm tiểu Trường Canh uống ngụm nước đá, sau đó mới cúi đầu ngậm tiểu Trường Canh, bị hai loại nóng lạnh này tập kích khiến Tạ Đạo Niên đạt được khoái cảm gấp đôi, bắt đầu quất vào mông của Lục Yên, mỗi cái đánh rơi xuống liền rên rỉ kiều lên tiếng, đánh nơi đó cho đến khi nó đỏ bừng bừng lên, mới cầm lấy thang kiếm của mình xông phi vào cánh cửa lên thiên đường, hai người làm từ giường cho đến dưới sàn nhà, ai cũng dục tiên dục tử*.

      * dục tử dục tiên = muốn chết muốn thành tiên = cảm giác cực kỳ thoải mái, cực kỳ sung sướng như muốn chết .

      Khi kết hôn rồi, hai người kiêng nể gì cả, nghĩ đến vô số cách làm, và những cách làm đó ngày càng xa hơn.

      Sau khi gả Lục Yên , Đào Nhạc liền ở cùng chỗ với Ngụy Tĩnh Hàm, tại A Bảo qua lại giữa ba nhà, ăn nhà này xong rồi lại di chuyển qua nhà tiếp theo, thức ăn ở Vân Phù Cư là ngon nhất, ngày nào Trần Lộ cũng mua thức hộp dành cho mèo cho nó ăn, bây giờ nó quay về Tử Trúc Uyển nữa, chờ bao giờ ngủ dậy quay về Nhã An Hoa Viên, Lục Yên mua cái nhà xa hoa dành cho mèo và cái khung leo trèo ba tầng* cho nó, những ngày nó ở Nhã An Hoa Viên quá thoải mái và dễ chịu, nên thân mình ngày càng to mập.

      * khung leo trèo ba tầng

      [​IMG]
      Hai người vẫn làm đều đặn hàng ngày, cuộc sống vừa bình thản vừa ấm áp.

      ............

      Trước Tết thanh minh ngày là sinh nhật của Lục Yên.

      Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm du lịch, gần đây họ gửi những bức ảnh mà họ chụp ở Tây Tạng qua cho hai người xem, Tạ Vân Bằng đưa Trần Lộ về nhà mẹ đẻ, sinh nhật năm nay chỉ có hai người bọn họ.

      Chiều tối thứ sáu, Tạ Đạo Niên từ thành phố Cẩm về, mua bánh ga tô, mới vừa bước vào cửa, Lục Yên nhảy lên người , khó khăn lắm mới cầm được hai mông của nâng lên rồi giữ thăng bằng cho hai người. Lục Yên hôn lên mặt , Tạ Đạo Niên bị hôn đến mức nheo cả hai mắt lại, những nụ hôn của liên tiếp rơi xuống môi , tai , .

      Lục Yên trượt xuống từ người , "Nhớ muốn chết.""Theo nghĩ em nhớ cái bánh ga tô này có."

      Bị trúng tim đen, Lục Yên nhìn chỗ khác, miệng huýt sáo.

      Bánh ga tô được mua ở tiệm bánh Hoàng Hậu ở phía tây của thành phố Ngô, Lục Yên rất thích chiếc bánh Pandora - chiếc bánh được bán chạy nhất của tiệm bánh đó.

      phản bác lại: "Đâu có?" xong vẫn len lén nhìn trộm chiếc bánh gato, "Vị gì vậy nhỉ? Sao thơm thế nhỉ?"

      Giấu đầu hở đuôi.

      Tạ Đạo Niên nhàng bóp mũi , "Pandora mà em thích nhất."

      cầm lấy nó và công khai nhìn vào nó, nở nụ cười như tên trộm, "Đúng là những thứ tốt nhất đều rất đáng để chờ đợi."

      "Được rồi, trước tiên ăn cơm ."

      "Ăn cơm ăn cơm."

      Bốn món mặn, món canh, sau khi mang lên bàn, A Bảo trở về từ bên ngoài, thừa dịp hai người chú ý, nhảy lên bàn, định ra tay với đĩa cá hấp.

      Tạ Đạo Niên nhanh mắt nhanh tay ôm nó xuống.

      Lục Yên đặt bát đĩa xuống, "A Bảo! Em lại ăn vụng."

      Đây là lần thứ ba, càng ngày càng làm càn.

      A Bảo duỗi chân, "Meo meo~"

      Tạ Đạo Niên vỗ mấy cái lên đỉnh đầu của nó, cảm thán mà : "Nó nặng quá."

      "Thả nó xuống , em cho nó ăn, lát nữa nó lại dính người chịu buông."

      Tạ Đạo Niên đặt nó xuống sàn nhà, Lục Yên mở nắp hộp thức ăn cho nó, nó chạy nhanh như chớp đến cái bát để đồ ăn.

      Ánh nắng chiều ngoài cửa sổ dần dần nhạt dần, chuyển sang màu xanh tím, sau đó lại chuyển sang màu xanh xám, và cuối cùng chỉ còn lại dải mây khổng lồ cùng với ánh sáng vàng, và dần dần, ngay cả ánh sáng vàng đó cũng biến mất.

      Đèn trần nhà được bật lên, ánh đèn sáng mờ mờ, hai người ăn cơm, Tạ Đạo Niên mở chai rượu vang đỏ, hai vợ chồng cạn ly, nhìn nhau cười, tối nay Lục Yên có tô son, lúc uống xong miệng chiếc ly có dính lại ít son môi màu đỏ.

      Cổ áo của Tạ Đạo Niên hơi hé mở, lộ ra xương quai xanh, hôm nay mặc chiếc áo sơ mi có màu trắng đen, có đường màu đen kéo dài từ vai xuống gấu áo, tay đeo chiếc đồng hồ, nhìn tổng thể vô cùng đẹp mắt.

      môi có dính dầu, nên nhìn môi có chút lóng lánh.

      Ánh sáng chiếu vào bên cạnh chiếc ly chân dài, nên nhìn màu sắc của lượng rượu trong ly có chút nhạt hơn, Lục Yên cắn cắn môi, giơ ly rượu vang đỏ về phía , Tạ Đạo Niên cũng giơ ly rượu lên, ngờ rằng đan chéo tay với , trực tiếp uống ly rượu tay của .

      Ly rượu dính ít son môn gần ngay trước mắt, Tạ Đạo Niên ngẩn người, Lục Yên hơi lắc ly rượu, cái chân để dưới bàn từng chút từng chút cọ sát vào bắp chân của , " cũng uống !"

      Người đẹp cùng rượu vang đỏ, ánh đèn mê ly.

      Cái chân từ từ lên, lên nữa, tìm kiếm và tìm kiếm, sau đó tìm được trọng điểm.

      khẽ dời tầm mắt, lỗ tai có chút đỏ, Lục Yên mỉm cười, tay vẫn giơ, đôi mắt sáng lấp lánh.

      "Ông xã, tay em mỏi quá a ~"

      khẽ thở dài, từ từ đến gần chiếc ly rượu, chạm vào đúng vị trí có vết son môi của , uống hụm .

      Hương vị có chút say lòng người, đôi môi khẽ mấp máy, rượu vang đỏ trượt xuống thực quản, xuống, xuống, chảy vào dạ dày.

      rút khăn giấy, lau lớp màu đỏ dính môi."Ăn cơm ."

      Lúc này mới hài lòng mà đặt ly rượu xuống, tay cầm chân ly cũng buông ra, còn vẫn giữ im lặng.

      Cơm nước xong, Lục Yên tắm trước, Tạ Đạo Niên rửa bát xong thấy ra, đẩy vào phòng tắm, " lấy sẵn quần áo vào đó cho rồi, nhanh vào tắm ."

      Sau khi Tạ Đạo Niên vào, Lục Yên lấy loa Bluetooth ra, cũng lấy luôn dây đèn nhiều màu sẵ ra, đặt nó dọc theo ghế sofa, cắm điện vào, những chiếc đèn màu sắc rực rỡ sáng lên, lập tức tạo ra bầu khí mới.

      đến máy pha cà phê pha hai ly cà phê, trải khăn trải bàn xong, trải hai tấm thảm xuống sàn nhà, dọn bánh gato ra, cắm cái nến vào giữa chiếc bánh.

      Cửa phòng tắm mở ra, Tạ Đạo Niên lau tóc, người mặc cái áo cộc màu trắng, bên dưới mặc cái quần dài màu xám.

      nhìn trang trí của , nhịn được liền cười rộ lên, "Đúng là rất nhiều màu sắc."

      Tóc của Lục Yên rối tung, ngồi tấm thảm, nở nụ cười nhàng với .

      bật loa bluetooth lên, "Trường Canh, chúng mình cùng khiêu vũ bài được ?"

      Bàn tay lau tóc dừng lại, " biết khiêu vũ."

      tiến lên lấy chiếc khăn mặt của , " sao, em dậy ."

      "Được."

      Lục Yên ấn vài cái lên màn hình điện thoại, sau đó chiếc loa từ từ phát ra tiếng kèn saxophone trầm thấp.

      Mười ngón tay của Lục Yên và đan vào nhau, "Em trước, theo sau, tay đưa lên."

      "Ừm."

      Xung quanh im lặng, tấm rèm của chiếc cửa sổ sát đất lung lay, hơi hơi phiêu động, mặc chiếc váy có đai màu đen, giày, bước chân di chuyển chầm chậm, hồ điệp mu bàn chân như di chuyển, dường như muốn cất cánh mà bay. tay của Tạ Đạo Niên ôm lấy phần eo của , được dẫn bước di chuyển theo bước chân của .

      Tiếng kèn Saxophone vang lên nhàng, trầm thấp và lãng mạn.

      Kết hợp với chút đàn violin, trong khí như vang lên tiếng nước chảy.

      Những chiếc đèn màu lóe sáng lên ở cả trước và sau, bầu khí như du dương, triền miên, dây dưa.

      Đôi môi của được ánh đèn chiếu vào, hơi hơi hé mở, đôi mắt cũng rực sáng, cảm xúc bên trong giống như có dòng nước chảy chầm chậm chầm chậm, khóe môi của Tạ Đạo Niên hơi cong lên, cúi đầu nhìn , cánh tay hơi dùng sức, khiến hai người càng sát gần nhau hơn.

      Bước chân di chuyển chậm hơn.

      Trong tiếng nhạc bắt đầu xuất tiếng sáo, lãng mạn được kéo dài hơn.

      Những ngón tay đan vào tay của ngày càng gấp gáp, tự chủ được mà xiết ngày càng chặt lại.

      Yết hầu của di chuyển lên xuống, bàn tay ôm lấy phần eo của từ từ di chuyển lên gò má của .

      Lục Yên dựa vào trong ngực của , hai người ôm nhau, từ từ đung đưa theo tiếng nhạc.

      Bài hát đến đoạn cao trào, tình cảm dạt dào.

      cho xoay vòng, Lục Yên ngửi thấy được mùi hương của cà phê, mùi thơm ngọt ngào của chiếc bánh gato, còn có, hương thơm mát lạnh cơ thể .

      Vẽ vòng tròn tình , vòng vòng lại, vô cùng vô tận, cho đến khi hai người họ hôn nhau.

      Tạ Đạo Niên biến lời thành âu yếm. Tay của Lục Yên ngừng vuốt ve lưng của .

      dây dưa, triền miền kéo dài khiến con người nghẹt thở.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      25-3: Buổi tối 3
      Editor: Yang3S

      ________

      Tiếng nhạc chậm dần, chậm dần lại, cuối cùng trở thành yên tĩnh.

      mở mắt ra, bên trong như có hàng ngàn ngôi sao.

      Tạ Đạo Niên lại hôn , "Nhảy rất đẹp."

      khẽ cầm váy kéo sang hai bên, "Cảm ơn."

      dắt tay , "Ăn bánh ga tô ."

      Hai người ngồi tấm thảm, bật bật lửa lên, châm vào ngọn nến.

      "Cùng nhau hát nhé?"

      "Ừm."

      Lục Yên bắt đầu vỗ tay theo nhịp, hát phần tiếng Trung, phần tiếng .

      Tạ Đạo Niên hay hát cho lắm, bài hát chúc mừng sinh nhật là bài tủ của , hát bốn năm, và tiếp tục hát trong tương lai.

      Sau khi hát xong, hai tay chắp lại tạo thành hình chữ thập để ước nguyện, mở mắt ra, thấy mỉm cười với , tư thế ngồi đoan chính, sạch , sáng sủa.

      tự lẩm bẩm, " biết có bộ dáng gì nhỉ?"

      "Ước gì vậy?"

      " ra linh."

      Thổi tắt ngọn nến, xung quanh chỉ còn lại những ánh đèn đầy màu sắc tỏa sáng, phản chiếu nhiều màu sắc lên bức tường trong căn phòng.

      Hương vị cà phê rất thuần, nên sau khi uống vào dư vị dường như vẫn đọng lại trong miệng, Tạ Đạo Niên đưa bánh ga tô cho , Lục Yên cầm dĩa lên xúc ăn, khi nuốt xuống hai mắt liền híp lại, vẻ mặt thỏa mãn.

      nở nụ cười.

      Lục Yên cần mua quà sinh nhật cho mình, chỉ cần hai người im lặng ở bên nhau là cảm thấy hạnh phúc rồi.

      Hai vợ chồng ăn bánh ga tô, những chiếc đèn màu sáng nhấp nhánh, đèn này sáng đèn kia tắt.

      "Trường Canh, năm nay em 25 tuổi."

      "Đúng rồi."

      Lục Yên lấy cái dĩa chọc vào bánh gato, giọng chậm rãi, "Em sinh đứa con cho nhé?"

      dừng tay lại, "Công việc của em bận rộn, chậm chút cũng sao."

      nghiêm túc trả lời, "Công việc quá bận rộn."

      Tạ Đạo Niên suy nghĩ chút, "Vậy hay là lên kế hoạch trước ."

      Lục Yên đặt miếng bánh gato xuống, sau đó ngồi lên đùi , nhàng hôn lên môi , "Trường Canh, lo lắng cho em?"

      đặt chiếc cốc trong tay xuống, ôm lấy eo của , gì.Ánh mắt của vừa nghiêm túc vừa chứa chan vô vàn tình cảm, đôi môi ngừng hôn xuống khuôn mặt của , môi của , miệng phát ra tiếng thầm, "Trường Canh, cho em đứa con."

      vuốt ve gương mặt của , "Trường Canh, phải tin em." Em có thể làm người mẹ tốt, để cho phải lo lắng.

      Ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu vào gương mặt của .

      cầm lấy tay của , nhàng ma sát, có chút do dự, lại có chút đắn đo......

      Cuối cùng, đặt nụ hôn xuống môi của , " tin em."

      Lục Yên mỉm cười, cúi đầu xuống hôn , bị ép ra đằng sau, đôi tay cầm lấy phần eo của ngày càng xiết chặt lại.

      đưa tay vào trong quần của , cầm lấy tiểu Trường Canh, "Sau này chúng ta cần phải cố gắng nhiều."

      Bàn tay cầm lấy tiểu Trường Canh di chuyển lên xuống, sau đó dùng sức ấn vào phần đỉnh của quy đầu, mở miệng, liên tục ngậm mút đầu lưỡi của , cho đến khi trong đầu dần cảm thấy tê dại.

      Hơi thở của ngày càng nặng nề, bế lên rồi đặt xuống ghế sofa, cởi áo và quần ra, cúi người xuống hôn lấy môi của , "Bây giờ cho em."

      Lục Yên cởi bỏ quần áo, bên trong có mặc gì, ngón tay của luồn vào trong tiểu huyệt của , cảm nhận được trơn trượt, "Tao hóa, còn chưa có làm mà ẩm ướt như vậy rồi."

      hôn xuống cổ của , "Chỉ cần nhìn thấy , mọi lúc mọi nơi em đều có thể ướt."

      Dây đèn màu đầy màu sắc treo xung quanh ghế sofa, vì nó mà ánh mắt của cũng như đổi màu theo, đường nét khuôn mặt của sạch , ràng, ánh mắt chuyên chú, trái tim Lục Yên nhịn được mà rung động, hôn lên ánh mắt của .

      Hai cơ thể nóng bỏng bắt đầu dây dưa, triền miên, quấn lấy nhau.

      Tạ Đạo Niên cởi quần lót ra, gậy th*t liền nhảy lên cao, Lục Yên chạm tay vào nó, sau đó đưa nó vào miệng.

      Cả người đều căng chặt lại, "Ừm ~ "

      chôn đầu dưới háng của , cái đầu bắt đầu di chuyển, nắm lấy phần mép của sofa, hai mắt nhắm lại, bàn tay di chuyển lên đến bộ ngực của , xoa bóp, Lục Yên đè bàn tay của lại cho di chuyển sang chỗ khác, tiếp tục nắm lấy nó, xoa bóp, vân vê từng cái , xúc cảm vô cùng kỳ diệu.

      cứng rắn như sắt nóng, đứng dậy, vén tóc ra sau, Tạ Đạo Niên đỡ lấy eo của , cầm tiểu Trường Canh để ở trước tiểu huyệt của , sau đó từ từ ấn mông của xuống, hai chân để ở hai bên của dần siết chặt lại, bức tường bên trong bị quy đầu chen đầu vào, sau đó cả gậy th*t cũng cố gắng chen mình vào sâu bên trong, cuối cùng đâm thẳng đến hoa tâm.

      Ưm ~ a ~ vào rồi.

      "Trường Canh ~ là to!"

      quất mạnh cái vào mông của , Lục Yên kêu rên lên tiếng.

      ôm lấy cổ chậm rãi di chuyển, Tạ Đạo Niên cầm lấy mông của , chiếc ghế sofa bắt đầu đung đưa theo nhịp "" của hai người, mái tóc dài của Lục Yên ngừng trượt qua cánh tay của , khiến lòng ngứa ngáy.

      Tiểu huyệt ngừng kẹp chặt lấy gậy th*t, cái mông của đung đưa, nhìn từ phía sau, cái mông vừa trắng vừa to tròn nện từng cái xuống đùi của người đàn ông, theo nhịp lên xuống của cái mông mà những mảnh thịt hồng bị kéo ra ngoài.

      Đầu lưỡi của liên tục cuốn lấy đầu lưỡi của , tiếng thân thể va chạm vào nhau cùng tiếng hôn môi liên tục vang lên trong căn phòng rộng lớn, quá dịu dàng, quá điên cuồng, hơi thở của Tạ Đạo Niên vô cùng nặng nề, che giấu tâm tư của mình sau những hơi thở nặng nề đó.

      vuốt ve gương mặt của , làm nũng : "Em muốn bắn vào trong, em muốn bắn vào trong."

      "Được."

      Hai cái bóng vách tường ngày càng va chạm vào nhau mạnh hơn, Lục Yên bị đặt xuống ghế sofa, Tạ Đạo Niên ép chân của về phía trước tạo thành hình chữ M, sau đó đâm vào, dịch ngọt liên tục bị kéo ra ngoài, liên tục ma sát vào nhau rồi sinh ra nhiệt.

      Hồng hộc, thở mạnh, nhiệt độ cơ thể của hai người tăng lên cao, ở nách, ở khuỷa chân, đều đổ mồ hôi như mưa.

      cắn ngón tay, khuôn mặt điên cuồng, "Gọi tao hóa, gọi em tao hóa .""Ba! Ba!"

      Tiếng bộ ngực bị tay đánh mạnh xuống và tiếng cái mông bị tay quật mạnh vào, bóp lấy cằm của , "Dâm phụ, thích bị đâm đến mức vậy?"

      rên rỉ, mái tóc của dính lên khuôn ngực ướt đẫm mồ hôi của , nắm chặt lấy tay , "Em muốn đâm em mạnh, Trường Canh, bắn vào , mau bắn vào trong ."

      ngậm lấy nụ hồng đỏ đỉnh núi của , sau đó ôm dịch người lên chút, phía dưới vẫn ngừng đâm mạnh xuống, hơi thở từ mũi dần mất hơi, đầu lưỡi liên tục liếm mút bộ ngực sữa của .

      Càng đâm càng ngứa, càng tao* càng nóng.

      (*tao trong tao hóa.)

      "Ưm........... a...... Trường Canh ~"

      Khuôn mặt của đỏ bừng, "Dâm phụ, dâm phụ chỉ biết quyến rũ người."

      "Em là người vợ dâm đãng của , mau bắn vào trong, để em mang thai, a.............. là giỏi..... Trường Canh...... mạnh lên."

      Bị những lời của kích thích, tay ôm lấy , phía dưới càng đâm mạnh bạo hơn, khiến cho Lục Yên rên rỉ to hơn, ghế sofa rung lắc càng thêm dữ dội, tay của Lục Yên để ở phía , từ từ trượt xuống, để lại lớp mồ hôi ghế sofa.

      Dây đèn nhiều màu sắc phát ra ánh sáng nhấp nháy, tốc độ của hai người giống như ánh sáng của những chiếc đèn đó.

      véo lấy hạt châu phía dưới của , hỏi: "Sao lại xiết chặt đến vậy?"

      bóp lấy bờ mông của , "Trường Canh, đừng ~ dừng lại ~ "

      nghiến răng , "Tao hóa như vậy rồi mà còn sợ à."

      Lục Yên bị lật người lại, đâm vào từ phía sau, kéo lấy tay để mượn lực đâm về phía trước, bị đâm đến mức liên tục nghiêng trái nghiêng phải, "Giỏi quá, Trường Canh gỏi quá."

      Cầm lấy bộ ngực của , cắn xuống vành tai của , khiến run rẩy kịch liệt hơn.

      Tiểu Trường Canh bắt đầu nhảy dựng lên, Lục Yên đưa tay xuống dưới, hét, "Bắn vào trong, mau bắn vào trong."

      quật mạnh vào cái mông của , đâm mạnh vào sâu bên trong, Lục Yên nằm tê liệt ghế sofa.

      Tiểu Trường Canh nhảy càng thêm lợi hại, Lục Yên nở nụ cười thỏa mãn.

      nằm đè lên người , chờ nó bắn hết mới từ từ rút nó ra, hai chân của Lục Yên mở rộng, đầu đầy mồ hôi.

      thở hổn hển nhìn , Lục Yên vừa cười vừa mở rộng chân ra hơn nữa, để cho có thể nhìn thấy được tinh dịch chảy ra ngoài.

      Quá là tao.

      Uống cạn cốc cà phê ở bàn, vị đắng làm tìm lại được chút lý trí, nhặt quần áo lên mặc vào người, rút khăn giấy ra lau sạch cơ thể giúp , mặc đồ ngủ lên cho .

      Lục Yên nằm ăn vạ người của chịu xuống, cả gương mặt vẫn còn nét xuân tình, hôn xuống cổ , rồi hôn lên môi .

      "Trường Canh là giỏi."

      véo má , "Em rên rỉ như vậy, khiến ai cũng thể chịu nổi."

      đặt tay lên phía của tiểu Trường Canh, "Vậy hãy cứ chịu nổi nhiều lần nữa ."

      Hai người nhìn nhau, mỉm cười trước, vỗ vỗ cái mông của , "Dậy , đến lúc thu dọn đồ đạc rồi."

      Lục Yên lảo đảo đứng dậy, cầm lấy miếng bánh gato còn dư lại bàn ăn tiếp, Tạ Đạo Niên cầm miếng bánh gato ăn hết cho vào trong tủ lạnh, hai vợ chồng cùng nhau dọn dẹp, sau khi lau sạch bàn, bế lên, Lục Yên cười chôn đầu vào ngực của , hai cái đùi kẹp chặt lấy eo của , hai người vào phòng, để lại trong phòng khách là hương vị sau cuộc "".
      1012 thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      26: May mắn
      Editor: Yang3S

      ______

      Sau ngày sinh nhật, xúc cảm nở nang vẫn lưu lại bàn tay của .

      Gần đây thành phố Ngô mưa rất nhiều, lúc nào mặt đất cũng có mấy vũng nước, những chiếc lá cây đa bên ngoài ngôi nhà cũng bị bao phủ bởi những giọt nước, khi có xe qua, những giọt nước cây rơi xuống người họ.

      Mỗi lần đứng trước cửa sổ sát đất "" nhau, tay của Lục Yên đặt lên song cửa sổ, bị từng giọt nước nhàng vuốt ve qua tấm kính thủy tinh, có chút lạnh, cũng có chút ẩm ướt.

      vùi sâu vào trong cơ thể , có chút mềm mại, cũng có chút nóng bỏng.

      Sau khi lấy nhau hai người ngầm đạt được ăn ý trong phương diện nào đó, sau khi đóng cửa thế giới khác.

      Hai người làm nhiều hơn.

      Sau khi Lục Yên muốn có con, tần suất cơ thể hai người ma sát vào nhau ngày càng nhiều, sau khi hoàn thành dự án đến thành phố Cẩm tìm , cởi hết đồ người xuống rồi nằm lên giường chờ về, cũng có lúc khi đưa tham gia buổi họp lớp của cũng động tay động chân, khiến kìm nén được, cuối cùng hai người vào WC để giải quyết.

      lịch có đánh dấu ràng từng ngày , hai người cứ theo đó mà làm càn. Mỗi ngày đều ghé vào lỗ tai của hôm nay đường gặp đứa bé rất đáng , sau đó lại về chuyện đứa bé nào nghịch ngợm nhất ở Nhã An Hoa Viên. Mỗi khi đến cuối tuần, hai người ăn cơm xong xuống sân dạo, đường gặp mấy bà mẹ bỉm sữa, Lục Yên đều dừng lại chào hỏi.

      Đến tối hai người lăn lộn giường, làm những tư thế dễ thụ thai nhất.

      Mưa vẫn rơi, vẫn chịu tạnh, hai người họ cũng vẫn chưa chịu dừng lại.

      Lần nào tiễn ra cửa, lên xe rồi vẫn quay đầu lại nhìn , Lục Yên đứng ở cửa, đỉnh đầu có ngọn đèn màu vàng, nụ cười của dịu dàng gì sánh được, dịu dàng đến mức khiến trái tim của cũng mềm ra.

      ......

      Buổi tối, tắm xong, từ chối lời mời ăn tối của Phương Tư Hiền, ngồi trong phòng ngủ luyện viết thư pháp.

      con chim họa mi bay vào, bộ lông màu rám nắng, quanh mắt có vùng lông trắng, cơ thể giật giật, dáng vẻ nhìn vô cùng tức giận

      Tuần trước con chim họa mi này cũng bay vào đây, nó bãi lên giường của Tạ Đạo Niên, sau đó cầm chăn và ga giường giặt, giặt xong ra ngoài vẫn thấy nó chưa bay , lại còn vừa hót vừa nhảy tới nhảy lui tờ giấy luyện thư pháp của

      Sau đó, mỗi lần luyện viết thư pháp, nó bay vào, dáng vẻ sợ .

      Tạ Đạo Niên đổ thức ăn cho chim vào cái bát , họa mi bay đến bắt đầu mổ ăn.

      Bầu trời bên ngoài tối đen như mực, chữ viết tờ giấy trắng như rồng bay phượng múa.

      Trí hư cực, thủ tĩnh đốc*.

      (*Trí hư cực, thủ tĩnh đốc: câu này có ý nghĩa là giữ tâm trí trong trạng thái trống rỗng và giữ im lặng, bị ảnh hưởng bởi những chuyện xảy ra ở xung quanh.)

      đứng lên, lặng lẽ nhìn sáu chữ đó.

      Những lời Đào Nhạc với trước khi lấy Lục Yên vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng.

      ---- Cỏ bồng mọc trong bụi gai, nâng cũng thẳng; Cát trắng ở thuốc nhuộm, đen cùng thuốc*. ----

      (*là câu thành ngữ của Trung Quốc, có ý nghĩa là sống trong môi trường tốt con người cũng có thể trở thành người tốt, sống trong môi trường xấu cũng có thể khiến con người xấu , môi trường xunh quanh tác động đến con người.)

      Hồng đăng lục tửu*, vừa nhộn nhịp vừa hỗn loạn, nếu như có khả năng tự bảo vệ bản thân, cũng thể cho Lục Yên được tương lai tươi đẹp.
      (*Hồng đăng lục tửu = đèn đỏ rượu xanh: Bên Trung dùng câu này để mô tả cuộc sống trụy lạc về đêm.)

      làm ở xa, khi có thời gian rảnh dỗi, luyện thư pháp, con người ai cũng có sở thích gì đó, cứ kiên trì, cứ luyện tập, ít nhất là sau khi thức dậy, ở khoảng hư vô, vẫn có thể tự biết, bản thân mình còn có những thứ đó, điều đó khiến cuộc sống còn bần cùng, còn nhạt nhẽo nữa.

      người rất coi trọng gia đình, gia đình hạnh phúc, những chuyện khác mới thuận buồm xuôi gió được. Nếu về tình , tình mà Lục Yên dành cho , đủ để dũng cảm tiến về phía trước.

      tạo ra rất nhiều thứ trong cuộc sống của , đầu tiên là dũng cảm.

      Chim họa mi nhảy qua nhảy lại, dùng mỏ mổ cái bút lông, nó mổ hỏng chữ giấy của Tạ Đạo Niên.

      Cầm bút lên, Tạ Đạo Niên viết chữ .

      Gần đây Lục Yên mua cái tủ lớn, chuyên dùng để đựng búp bê, làm đến con búp bê Tạ Đạo Niên thứ ba, mỗi sáng tỉnh dậy, nhìn những con búp bê trong tủ kính, sau đó lại nhìn gương mặt ngủ của , thỏa mãn từ đáy lòng ùn ùn kéo đến.

      Cuộc gọi điện vẫn tiếp tục ở mỗi tối, mọi hành động của đối phương đều như vào tim người còn lại, Tạ Đạo Niên đặt tay lên song cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, ngay cả hơi thở cũng mang theo hạnh phúc.

      Chim họa mi bay lên, nó ăn no, đậu cành cây nhìn .

      "Bay ."

      Nó hơi nghiêng đầu, sau đó, vỗ cánh bay .

      ........

      Hoa gạo rơi xuống đất, hoa Thất Lý Hương bắt đầu nở, đó đều là những kỉ niệm quen thuộc.

      Những ngày quen nhau rồi nhau, vẫn còn nhiều thứ chưa biết cùng với nhiều bồi hồi, bỡ ngỡ.

      Tạ Đạo Niên công tác ở xa nên hai người gặp nhau trong khoảng thời gian ngắn, ngoài những cuộc điện thoại trò chuyện hàng ngày, nỗi nhớ mong dường như vẫn thể nào giải tỏa được.

      Tối thứ tư, ăn cơm với Phương Tư Hiền ở quán cơm gần chỗ làm.

      "Nghe con chim họa mi bay vào trong phòng của cậu?"

      Tạ Đạo Niên dừng đũa lại, "Cậu biết cả việc phòng của tớ có họa mi bay vào?"

      "Tớ nghe lão Viên ."

      Lão Viên là người đồng nghiệp trong Cục, gần đây muốn luyện viết thư pháp, nên cậu ta có đến phòng của Tạ Đạo Niên mấy lần.

      "Nó bay vào được thời gian rồi, chịu bay ."

      "Vận may của cậu sắp đến rồi đó."

      "Cậu tin vào mấy chuyện tâm linh?"

      Phương Tư Hiền đặt đũa xuống, "Tớ tin." xong lại tiến đến gần , "Cậu làm việc giỏi như vậy, nhất định được thăng chức."

      Tạ Đạo Niên cho là đúng, "Vẫn có người ưu tú hơn tớ mà."

      Phương Tư Hiền hạ thấp giọng xuống, "Trong khoảng thời gian cậu công tác, trưởng phòng Lý ngoại tình.... bị vợ bắt quả tang, cậu biết ?"

      "Biết.""Ngày hôm qua còn đánh nhau ở văn phòng, mọi người can ngăn mà được." Phương Tư Hiền uống ngụm canh, tiếp, "Lãnh đạo tìm ông ta, biết về sau điều tra thế nào."

      Đúng là đáng tiếc, mới ngồi lên chức vị đó, còn chưa ấm chỗ, lại xảy ra chuyện này.

      Phương Tư Hiền : "Tác phong làm việc có vấn đề, chỗ ngồi cũng ngồi được lâu đâu."

      Tạ Đạo Niên ăn miếng ớt xanh, có chút cay, miệng nhai chầm chậm.

      Đặt đũa xuống, cầm chén trà lên uống, sau đó cũng rót cho Phương Tư Hiền chén.

      Phía cuối chân trời có dải nắng vàng, đường phố nhộn nhịp, xung quanh có người tan làm, các bà mẹ đẩy xe đẩy cho các em bé ra ngoài dạo, đứa bé nằm trong xe đẩy, lắc lư lắc lư, Tạ Đạo Niên đặt cái chén trong tay xuống, nhìn họ chớp mắt.

      "Cậu thích trẻ con?"

      "Ừm."

      bà mẹ gọi phần ốc xào, để chiếc xe đẩy ở bên, em bé nằm ở trong xe, cái chân cứ đạp liên tục về phía trước, còn cái miệng cứ bì bà bì bõm a a ô ô, Tạ Đạo Niên búng tay tạo tiếng động, em bé nghe thấy liền nhìn về phía .

      Đôi mắt đen lúng liếng, gương mặt vừa tròn vừa phúng phính, nhìn rất đáng .

      Tạ Đạo Niên lại búng tay cái nữa, em bé liền đạp chân mấy cái, mẹ của em bé cũng bật cười.

      Phương Tư Hiền cũng đặt đũa xuống, nhìn dáng vẻ thích thú khi trêu chọc đứa bé của Tạ Đạo Niên.

      Ánh nắng chiều rất đẹp, và Lục Yên thường hay gửi cho nhau những bức ảnh chụp phong cảnh đẹp.

      Con chim họa mi kia có thể thực mang vận may đến.

      Điện thoại di động rung lên, lấy ra nhìn, là tin nhắn của Lục Yên, trong tin nhắn chỉ có hình ảnh, là cảnh hoàng hôn.

      Sau đó, điện thoại lại rung lên lần nữa.

      Chén trà được đặt xuống, bàn tay để bàn của nắm chặt lại.

      Em bé kia cứ bì bõm ê ê a a.

      ........

      Điện thoại di động lại rung lên, dần dần, bật cười.

      Phương Tư Hiền thấy cười vui vẻ như vậy, cậu ta hiếu kỳ hỏi: "Cậu trúng thưởng à? Cười vui vẻ như vậy?"

      "Cũng gần vậy." Tạ Đạo Niên nhìn đồng hồ, sau đó đứng lên : "Tớ về thành phố Ngô chuyến, cậu cứ ăn từ từ."

      " phải chứ, ngày mai vẫn phải làm mà."

      "Sáng sớm mai tớ quay về."

      Tiếng ngày càng dần, bóng dáng cũng dần biến mất khỏi tầm nhìn.

      Phương Tư Hiền quay đầu lại nhìn đứa bé mút tay, "Cháu thử đoán xem chú ấy có chuyện gì vui như vậy?"

      "Oa.... oa... a.... a."

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      26-2: May mắn 2
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      _______

      Tạ Đạo Niên được nửa đường, nhớ đến cái gì đó, liền chạy về ký túc xá, mở cửa sổ ra, đổ hết túi thức ăn cho chim vào cái chậu bàn, rồi lấy cái bút lông bị con chim mổ hỏng sang bên, làm xong mọi thứ mới rời .

      Lúc lái xe qua cầu Lăng Giang, nụ cười miệng của vẫn chưa tắt, bầu trời dần dần tối lại, đến đại lộ Cẩm Ngô, đèn giao thông chuyển đỏ, dừng xe lại, nhìn điện thoại di động, Lục Yên vừa gửi bức mới, nhìn lúc lâu. Đèn giao thông chuyển xanh, đặt điện thoại di động xuống, qua vòng xuyến, đến Nhã An Hoa Viên.

      Đỗ xe xong, nhìn vào nhà thấy đèn trong nhà vẫn sáng, ánh đèn màu vàng cam, rất ấm áp. Nhìn lúc, trái tim của cũng trở nên ấm áp hơn.

      Lý trí cố gắng kìm lại niềm vui đầy bất ngờ này, bước chân của ngày càng nhanh.

      Lấy chìa khóa mở cửa, vào trong ngửi được mùi thơm của thức ăn, Lục Yên bê đồ ăn ra, thấy , cười : "Về rồi ạ."

      Tạ Đạo Niên đặt chìa khóa xuống, tiến đến ôm lấy cổ của , hung hăng hôn cái, "Được bao lâu rồi?"

      Lục Yên ôm lấy cổ , "Hơn tháng."

      Trước khi Tạ Đạo Niên công tác hai người điên cuồng như vậy, có thai cũng là đúng thôi.

      đặt tay mình lên bụng , nhàng xoa xoa, "Nhanh như vậy có rồi."

      Hai người kết hôn còn chưa được 1 năm.

      Lục Yên cắn xuống vành tai của , cười e thẹn, "Đó là bởi vì quá giỏi."

      cười, ôm ngồi xuống ghế sofa, "Ăn cơm trước , gọi điện thoại cho bố mẹ."

      Lục Yên nhắc nhở: "Nhớ gọi cho cả Bà dì nữa."

      "Ừm."

      Khi Lục Yên ăn cơm được nửa, Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm đến, sau đó Tạ Vân Bằng và Trần Lộ cũng đến, phòng khách đột nhiên trở nên náo nhiệt hơn.

      Khuôn mặt người nào cũng mang theo nét vui mừng, Đào Nhạc vừa đến ôm chầm lấy rồi nhìn lượt, vẻ mặt của Trần Lộ trông còn xúc động hơn.

      Bị nhiều người như vậy nhìn, cảm giác có chút thoải mái, Lục Yên nhanh chóng ăn xong cơm, sau đó vào phòng lấy phiếu siêu ra.

      Trần Lộ nhận lấy nó và nhìn, sau đó cười toe toét, còn Đào Nhạc nhìn chăm chú vào hình siêu , cho dù chưa nhìn ra được hình dạng gì nhưng cũng vẻ mặt cũng vô cùng vui vẻ.

      Lục Yên bị kéo ngồi xuống ghế sofa, Trần Lộ và Đào Nhạc nhấn mạnh với những việc mà phụ nữ có thai nên làm, và phải chú ý những điều gì, Tạ Đạo Niên cầm máy tính bảng từ trong phòng ra, nghiêm túc ghi chép lại từng chút , nhìn dáng vẻ nghiêm túc hơn so với Lục Yên.

      Trần Lộ là người vui nhất, sắp được làm bà nội, bà cảm giác biết nên làm gì, thậm chí còn hỏi Tạ Vân Bằng ngay tại chỗ: Tôi sắp trở thành bà nội rồi, làm thế nào để trở thành người bà nội tốt nhất?

      Khi nghe đến đó, mọi người đều bật cười, Tạ Vân Bằng cầm lấy tay bà, "Khẩn trương như vậy làm gì?"

      Đào Nhạc dặn dò Lục Yên những điều cần chú ý trong thói quen thường ngày, Tạ Đạo Niên thỉnh thoảng rót thêm trà cho họ, mọi người mỗi người câu, vô cùng náo nhiệt.

      sinh mạng mới đến, các bậc phụ huynh đều vô cùng nhiệt tình.

      Tạ Đạo Niên nắm lấy tay của Lục Yên, hai người ngồi cạnh nhau, Lục Yên cảm nhận được độ ấm làn da của , quay sang nhìn , thấy vẫn nghiêm túc đánh chữ, dần dần, nhịn được cười.

      vốn có chút khẩn trương, nhưng thấy nghiêm túc như vậy, liền cảm thấy khẩn trương nữa.A Bảo về đến nhà, chui qua cửa sổ sát đất vào phòng, sau đó chui xuống chân của Lục Yên, Trần Lộ bế nó lên, giọng : "A Bảo à, Yên Yên mang thai, cháu đến ở Vân Phù Cư được ?"

      "Meo meo ~ "

      Chuyện trò vô số chuyện, đến 9 giờ phụ huynh hai nhà mới về, Tạ Vân Bằng bế A Bảo, còn Trần Lộ cầm cái nhà và cái thang leo trèo của A Bảo, dặn dò ít chuyện, sau đó mới đóng cửa về, sau khi cánh cửa đóng lại, căn phòng bên trong liền trở nên yên tĩnh.

      Tạ Đạo Niên đặt máy tính bảng xuống, cởi mấy cúc áo sơ mi ra, qua lại, Lục Yên thấy dáng vẻ bình tĩnh của , nhịn được cười, "Trường Canh, khẩn trương à?"

      ngồi xổm xuống, đặt lòng bàn tay lên bụng , "Yên Yên, em giỏi quá."

      véo lấy má , " cũng rất giỏi."

      Đúng là uổng phí chăm chỉ cày cấy của hai người.

      "Ngày mai đưa em kiểm tra nhé?" khoa tay múa chân, "Bây giờ siêu B*, có thể nhìn thấy được em bé ?"

      (*siêu B: hay có tên gọi khác là siêu 2D, là phương pháp siêu cắt lớp, siêu B thường được thực với mục đích chẩn đoán có thai hay , xác định thai nhiều phôi hay 1 phôi, kiểm tra vị trí thai nằm trong tử cung hay ngoài tử cung, đo độ dài và kích thước, đường cắt của bào thai so với hình thể bình thường, tuổi thai, ngày dự sinh, xác định những dị tật bẩm sinh ở thai nhi....)

      ấn tay vào trán của , "Còn chưa thành hình, thể nhìn thấy được."

      là vô cùng hưng phấn, hưng phấn đến mức quên mất cả những hiểu biết thông thường, Lục Yên nhìn thấy đôi mắt của phát ra ánh sáng lấp lánh, ôm chầm lấy và vùi đầu vào cổ của , "Trường Canh, điều ước của em thành ."

      ra ước nguyện lúc sinh nhật của là chuyện này.

      Mặt của đỏ lên, Tạ Đạo Niên nhịn được liền lần nữa hôn xuống môi , "Yên Yên, em giỏi quá." xong liền nghiêm túc nhìn , "Ngày thường em phải cẩn thận, phải mua ít miếng xốp về bọc những đồ vật có góc nhọn trong nhà lại, lúc tắm em cũng đừng có vội vàng, cũng nên thức đêm hoàn thành bản vẽ.... "

      Lục Yên che miệng lại, "Được rồi, em cẩn thận."

      ngừng lải nhải lại, kéo vào lòng, "Yên Yên, em đừng khiến phải lo lắng."

      Ánh mắt của kiên định như buổi tối hôm sinh nhật, "Em ."

      Tạ Đạo Niên nhìn đồng hồ đeo tay, "Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta siêu thị mua miếng xốp bọc góc cạnh về nhé?"

      Lục Yên nở nụ cười, gật đầu, "Vâng ạ."

      ........

      Trong nhà có thêm người, nhưng bây giờ vẫn chưa nhìn thấy được, nhưng bao lâu sau, em bé được sinh ra.

      kinh hỉ này, giống như việc chăm chỉ cần cù nuôi trồng hạt giống, hai người chờ nó mọc rễ và nảy mầm, có chút thay đổi nào cũng cảm thấy vô cùng cao hứng.

      Bắt đầu có thêm nhiều đồ vật trong ngôi nhà, giày , tất , vừa tinh xảo vừa đáng .

      Sau khi mang thai, Tạ Đạo Niên yên lòng, ngày nào cũng về về giữa thành phố Cẩm và thành phố Ngô, thời gian mất tiếng đồng hồ, sáng nào cũng dậy sớm làm, và trở về nhà lúc 7 giờ tối. Lục Yên mình có thể tự lo được, huống chi còn có Trần Lộ và Đào Nhạc đến chăm sóc cho , nhưng nghe, từ lúc mang thai cho đến bây giờ, vẫn cứ về về giữa hai thành phố.

      Ngày qua ngày, bụng của càng lúc càng to, phiếu khám thai đều bị cất , tối nào cũng lấy ra nhìn lúc, nhìn phát triển của em bé, mặc dù chưa nhìn ra được hình dạng gì.

      Mỗi tối trước khi ngủ, Tạ Đạo Niên đều chụp ảnh cho , "Yên Yên, em bước sang trái bước."

      Lục Yên sang trái bước, mang thai tháng thứ 3 bụng vẫn chưa lắm, cười nhìn về phía máy ảnh, thỉnh thoảng cũng làm mấy biểu cảm kỳ lạ.

      Mỗi ngày Tạ Đạo Niên đều chụp lại trạng thái của , chờ đến lúc em bé chào đời, làm chúng thành video, để làm kỉ niệm.Từ khi mang thai lúc nào cũng có cảm giác thèm ăn, thường muốn ăn các thứ chua và cay, lúc Tạ Đạo Niên rảnh rỗi nấu cơm cho , còn Lục Yên muối củ cải chua, cải trắng chua, sau đó nửa đêm thường len lén vào bếp gắp bát để ăn.

      vẫn còn làm, nhưng nhận ít đơn hàng hơn, tin mang thai được truyền khắp văn phòng, Tiểu Ngư ngồi ghế ôm ngực, "Trời ơi, tớ còn chưa kết hôn, cậu được làm mẹ rồi."

      "Cậu cũng nhanh thôi." Gần đây thấy có ai đó đón Tiểu Ngư vào lúc tan làm, khóe miệng của Tiểu Ngư luôn cong lên 30 độ.

      Lúc Tịch Phong biết có thai, trầm mặc lúc, sau đó câu chúc mừng.

      "Có thể tiếp tục làm được ?"

      "Lão đại, có thể."

      "Vậy em phải vất vả rồi."

      " vất vả vất vả."

      ngày càng trầm mặc hơn đối với , Lục Yên giải thích được, cũng tìm ra được lý do.

      Mỗi tối Lục Yên đều may vá, bảo trì xúc cảm, Tạ Đạo Niên cười : "Dưỡng thai kiểu này rất là tốt đó."

      "Đương nhiên rồi."

      "Được rồi, tắm ."

      "Vâng, may nốt đường chỉ này ."

      giúp sắp xếp lại các sợi chỉ, sau đó cầm bản thảo bàn lên nhìn, "Em có nhiều khách hàng ?"

      "Rất nhiều, có số người khá là khó chiều."

      Trong thiết kế, người bị hành luôn luôn là bên B, quen.

      "Vậy phải làm sao?"

      "Kiên trì đến cùng, gần đây em vừa giải quyết được dự án đinh tử hộ*, lấy được đơn đặt hàng, mau khen em ."

      (*đinh tử hộ = hộ gia đình đinh, được sử dụng để chỉ những ngôi nhà bị phá hủy vì nhiều lý do và nằm ở khu vực trung tâm thành phố hoặc khu vực phát triển.)

      [​IMG]
      Tạ Đạo Niên nở nụ cười, "Vất vả ?"

      đứng dậy, duỗi cái eo lười, " vất vả." từ từ đến bên cạnh Tạ Đạo Niên, "Em rất độc lập, giống như là trụ cột trong nhà."

      Tạ Đạo Niên véo mũi , "Tiểu thư trụ cột, có thể tắm chưa?"

      "Có thể có thể."

      vào phòng tắm, đóng cửa lại, hai vợ chồng ở bên trong phòng kính được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp sương mù, tất cả mọi thứ trông đều có vẻ mông lung kiều diễm.

      ....................

      HẾT CHƯƠNG 26
      1012 thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      27: Hạnh phúc
      Editor: Yang3S

      _______

      Vào mùa mưa, thời tiết của thành phố Ngô có chút lạnh, lá của cây đa cổ thụ hiền hòa bắt đầu chuyển sang màu vàng, cái bụng của Lục Yên ngày càng to, thắt lưng cũng dần dần cong về sau.

      Những hạt mưa như cây kim từ bầu trời rơi xuống đất, chân của bị chuột rút đau như kim đâm, mỗi đêm Tạ Đạo Niên đều phải xoa bóp cho mới có thể ngủ ngon hơn chút.

      Trằn trọn vào mỗi đêm, đều có thấy thỉnh thoảng mở mắt ra, chỉ cần hơi chút kêu lên đau đớn, liền như hoảng sợ, vô thức đưa tay qua vỗ về .

      Buổi trưa đến Vân Phù Cư ăn cơm, Trần Lộ thay đổi cách ăn cho , Tạ Vân Bằng đưa mật ong rừng cho , để mỗi sáng hòa nước uống.

      rất cẩn thận khi mang bầu, nhưng các bậc phụ huynh còn cẩn thận hơn.

      Chịu đựng khó khăn trong mấy tháng đầu tiên, sau này sinh dễ hơn.

      Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm thường hay đến thăm , Đào Nhạc mua rất nhiều quần áo bà bầu xinh đẹp cho Lục Yên, muốn làm bà bầu xinh đẹp, bà thương đứa cháu ngoại chưa ra đời như chính con ruột của mình.

      Những ngày Trường Canh có ở nhà, Ngụy Tĩnh Hàm đưa đón bệnh viện khám thai, liên tiếp mấy tháng, kể cả gió to mưa lớn.

      Vào buổi chiều mưa rả rích, Lục Yên khám định kì xong ra, ông bật ô lên che cho , vai ông ướt nửa, sau khi lên xe, Lục Yên lấy khăn giấy đưa cho ông, "Bố, lau mặt chút ."

      Ngụy Tĩnh Hàm sửng sốt nhận lấy chiếc khăn giấy trong tay của , sau đó lại nhìn về phía lần nữa, vẻ mặt ngạc nhiên.

      Bên ngoài cửa sổ, dòng xe tấp lập qua lại, những đứa trẻ được phụ huynh che chở dưới chiếc ô, bước chân vội vã, ánh đèn đường chiếu xuống lớp kính thủy tinh, những hạt nước trong suốt, từng hạt từng hạt như ngọn đèn , ướt át nhưng lại thể xâm nhập vào trong.

      gọi lại lần nữa: "Bố."

      "... Ừm, Tiểu Yên, thắt chặt dây an toàn."

      "Vâng ạ."

      Chiếc xe từ từ lăn bánh, những gánh nặng ngày xưa dường như bay tán loạn vào trong làn mưa.

      Kể từ hôm đó, vẫn gọi ông là bố, mỗi lần gọi, ông đều đáp lại câu, hai người giống như bình rượu được ủ trong thời gian dài, trong ánh mắt lên ăn ý.

      ........

      Trời ngừng đổ mưa, mặt trời bắt đầu ló đầu ra, vết tích của cơn mưa loáng cái liền biến mất còn dấu vết.

      Buổi sáng cuối tuần, trong phòng tắm yên tĩnh, cất tiếng hát, cắt phần đuôi tóc trẻ ngọn, xoẹt xoẹt, dần dần những sợi tóc màu đen rơi xuống đất, giống như làn khói, nhàng, có tiếng động rơi xuống mặt đất.

      Xoay người dựa vào chậu rửa mặt, người chỉ mặc cái váy ngủ hai dây màu trắng, dây áo trượt xuống cánh tay, để lộ ra nửa bộ ngực, tiếng quạt thông gió quay, bông hoa năm cánh xuất sàn nhà, nó vẫn quay tròn đều.(Yang: đoạn kiểu bóng của chiếc quạt thông gió in xuống sàn nhá á.)

      Cái bụng nhô lên rất cao, 7 tháng.

      vừa mới tắm xong, nhìn đồng hồ, giờ này chắc Tạ Đạo Niên cũng mua thức ăn về đến nhà rồi.

      chia tóc ra làm nhiều phần, chiếc dép xỏ ngón mang chân, lắc lư lắc lư.

      Có tiếng động từ ngoài cửa, Lục Yên lấy chiếc khăn mặt móc xuống nhúng vào nước, vừa mới vắt khô, Tạ Đạo Niên bước vào.

      xắn ống tay áo lên, kéo vạt áo từ trong quần ra, bật vòi nước để rửa tay, "Mới vừa tắm xong?"

      "Ừm, tiện thể gội đầu luôn, mới vừa sấy khô."

      Lục Yên lấy khăn mặt đưa cho , lau mặt xong, treo nó lên chỗ cũ, thấy vẻ mặt vui của , hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

      Sau khi có thai, tâm trạng dần trở lên chán nản hơn, khiến vô cùng lo lắng.

      Lục Yên đưa đuôi tóc ra cho nhìn, "Tóc bị chẻ ngọn, trước đây bị như vậy."

      Nhìn kỹ, thấy bị khá nhiều.

      Tạ Đạo Niên cầm cái kéo lên, " cắt giúp em."

      Lục Yên ngồi lên nắp bồn cầu, Tạ Đạo Niên đứng ở bên cạnh, cẩn thận kiểm tra phần tóc bị chẻ ngọn, sau đó cắt từng phần , " mua ít hạt mè đen về nghiền làm đồ ăn sáng cho em nhé?"

      Lục Yên gật đầu, "Để em tự nghiền, bây giờ có em bé, chắc là ăn ít, nên đủ dinh dưỡng."

      Tạ Đạo Niên gì, chia tóc của thành mấy phần, lấy cái kẹp kẹp tóc thừa lên cho , "Yên Yên, có phải là rất vất vả đúng ?"

      Lục Yên nhàng lắc lầu, " vất vả."

      Tạ Đạo Niên đặt nụ hôn xuống cổ của , "Sinh xong đứa này sinh nữa, quá hành hạ người."

      Lục Yên nở nụ cười: "Có ai mang thai mà vất vả?"

      tiếp, "Vất vả lần là đủ rồi."

      Trong phòng tắm yên tĩnh, chỉ có tiếng kéo cắt vang lên.....

      ngồi nắp bồn cầu, chân cong lên, chân duỗi thẳng, hai tay đặt lên bụng, đầu cúi xuống, mái tóc đen chạm vào cánh tay, đường nét mềm mại. sợi tóc rơi vào rãnh ngực sâu hút của , đưa tay vào đó muốn lấy nó ra.

      Cảm nhận được mềm mại và nóng bỏng, hô hấp của liền trở lên khó khăn, cầm lấy nó bỏ ra ngoài, để sang bên.

      Lục Yên nắm chặt tay.

      Tạ Đạo Niên cắt tóc xong, xoay người lại, hai mắt của ướt đẫm, rất cao, mỗi lần nhìn đều phải ngửa mặt lên nhìn.

      Lục Yên thấy quần của có dính ít rau, liền đưa tay lên nhặt giúp .

      Tạ Đạo Niên cảm giác bắp đùi tê dại.

      Cửa sổ mở nửa, ánh nắng chiếu vào, những hạt bụi li ti trong khí bay lượn.

      Bông hoa năm cánh sàn nhã vẫn chuyển động, liên tục quay tròn.

      Dây áo vai của Lục Yên trượt xuống, bộ ngực đầy đặn lộ ra nửa, bởi vì có thai, nên mượt mà hơn rất nhiều, đường cong mềm mại, cách lớp váy ngủ màu trắng, có thấy được quầng vú sẫm màu.

      Dần dần, nụ hoa nhô lên cao, nhìn , hai tay đặt đầu gối nắm chặt, do dự có điều muốn .

      Yết hầu của Tạ Đạo Niên di chuyển lên xuống, cởi cúc áo ở cổ ra, lặng lẽ nhìn , sau đó, cúi đầu xuống hôn . Lục Yên hơi nghiêng đầu, môi của phủ lên môi của , có chút khô, sau đó dần dần, ướt át, đầu lưỡi của ngừng liếm lấy môi của , Lục Yên há miệng ra, chui vào trong, quấn lấy đầu lưỡi của , liên tục liếm mút.

      Lục Yên đặt tay lên chiếc quần tây của , bàn tay di chuyển theo cạp quần rồi tiến vào trong.

      Trong phòng tắm sáng sủa, khom lưng, ngẩng đầu lên, hai người trao nhau nụ hôn nồng nhiệt.

      Ở miệng vòi nước có giọt nước treo ở đó rơi xuống, chiếc lược được đặt chậu rửa mặt, phía còn dính hai sợi tóc.

      Tay của bắt đầu luồn vào trong áo của , cầm lấy bộ ngực nặng trình trịch, xoa bóp vân vê nó thành nhiều hình dạng.

      Hơi thở của Lục Yên ngày càng dồn dập, bàn tay của vuốt ve tấm lưng của , di chuyển dọc theo xương cột sống, thỉnh thoảng còn dùng móng tay cào xuống.

      Dây thắt lưng được cởi ra, hơi thở của cũng theo đó mà nặng nề hơn.

      Tạ Đạo Niên đứng dậy, bế ngang lên, Lục Yên ôm lấy cổ của , bước vào phòng ngủ, đặt lên giường, sau đó liền vén váy lên, Lục Yên ngăn lại, "Lúc nữa mẹ đến đây đó."

      Dáng vẻ của Tạ Đạo Niên có chút nóng nảy, ngậm lấy bộ ngực cao vút của , "Yên Yên, chỉ hôn thôi."

      _________

      Yang: ai tin Niên ca ? vote và bình luận nhiệt tình sáng sớm mai có chương mới luôn nhé các babe

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :