1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

LỤC YÊN, ANH YÊU EM - KINH CHẬP (C8/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      23-2: Sát cánh bay cùng nhau* 2
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      Vừa đọc vừa nghe những bài hát này nhé, đảm bảo hợp:))







      __________

      Những người hàng xóm xung quanh đều ra ngoài ngó nghiêng, người nào người nấy đều mang theo nụ cười, ngay cả người đường cũng dừng lại nhìn, những đứa trẻ hẹn mà cùng nhau nhìn chiếc xe hoa xinh đẹp, có vài đứa trẻ chạy vòng quanh chiếc xe.

      Lục Yên lặng lẽ kéo rèm cửa sổ ra nhìn, thấy đoàn xe dài, nhàng lấy tay che miệng lại, "Sao Trường Canh phô trương vậy?"

      [​IMG]
      lấy lại tinh thần nhìn đoàn dài xe màu đen ở phía dưới, chỉ lúc sau, dáng người cao lớn bước xuống xe, trong tay cầm bó hoa, cả người mặc bộ suit màu trắng, bên túi phải của chiếc áo có gài bông hồng trắng, tóc được chải sang bên, lộ ra cái trán, sạch , trắng trẻo, ấm áp.

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)



      Khi bước , khí chất tự nhiên, phong độ ngời ngời.

      chàng phù rể đứng bên cạnh gì đó với , Tạ Đạo Niên gật đầu, Lục Yên vẫn đứng ở tầng nhìn xuống.

      Hình như là cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng ba.

      vội vàng tránh sang bên, tim đập thình thịch thình thịch.

      Các chàng phù rể sẵn sàng chiến đấu, vừa mới lên tầng, Tạ Đạo Niên ngăn bọn họ lại, "Chia ra làm hai đội, phòng bếp của nhà Yên Yên có lưới chống trộm, Phương Tư Hiền, cậu cùng mấy người nữa tìm cách leo lên, đối diện có cửa hàng vật liệu xây dựng, vào đấy mượn cái thang."

      "Ok."

      La Âu , "Tớ có thể cùng."

      Tạ Đạo Niên nhìn đồng hồ, "Tốt hơn là lên kế hoạch trước."

      chứng minh, nhóm người Tiểu Ngư phải là người thích sử dụng não, từ đầu đến cuối Tạ Đạo Niên đều rất bình tĩnh, cho dù có bắt đọc mấy câu khó đọc hay những câu hỏi liên quan đến Lục Yên, Tạ Đạo Niên vẫn đọc lại được câu đó các trôi chảy, những câu hỏi liên quan đến Lục Yên cũng đều trả lời được hết, lì xì đỏ được nhét vào tương đối nhiều qua đáy cửa, nhưng nhóm người Tiểu Ngư vẫn chịu mở cửa.

      Lục Yên ngồi ở trong phòng, tai nghe thấy những tiếng la hét của bọn họ, khóe miệng từ từ nhếch lên cao.

      Trường Canh đúng là người bình tĩnh.

      Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm đứng ở bên ngoài, thấy khí thế của bọn họ hừng hực như thế, bà có chút lo lắng, "Chẳng lẽ chúng muốn phá cửa mà vào?"

      Ngụy Tĩnh Hàm nở nụ cười, "Chắc là vậy rồi."

      Nhóm người Tiểu Ngư vẫn đứng chặn ở cửa, các chàng phù rể nghĩ cách để đẩy cửa ra, hai bên giằng co nhau, thời gian từng chút từng chút trôi qua.

      Khi các chàng phù rể định tìm thứ gì đó để cạy cửa ra Tạ Đạo Niên ngăn bọn họ lại, gọi điện thoại, "Được, các cậu hành động ."

      Để điện thoại xuống, trong phòng truyền ra tiếng hét chói tai của các , xem ra nhóm người Phương Tư Hiền tiến vào được rồi, chỉ lúc sau, cánh cửa được mở ra.

      "Làm tốt lắm."

      Tạ Đạo Niên vào, các ngăn lại, " được, được, quá nhanh, các chơi xấu."

      Các nàng thậm chí còn chưa giấu kỹ giày .

      Tạ Đạo Niên lấy ra tệp lì xì màu đỏ thẫm, phát cho mỗi người cái, các chàng phù rể ngăn cản các nàng phù dâu, còn chạy thẳng vào phòng trong.

      Mở cửa ra, Lục Yên ngồi giường, đeo cái mạng che mặt màu trắng, đầu cúi xuống, gò má ửng hồng.

      Những người bên ngoài đều bước vào, căn phòng trông có vẻ chen chúc.

      Nhóm người đông đúc đứng chen nhau, mắt nhìn hướng nào cũng thấy người.

      Mấy người quay phim ghi lại toàn bộ quá trình, Tạ Đạo Niên đứng ở giữa, chăm chú nhìn , ánh mắt ấm áp dịu dàng, nhóm người Tiểu Ngư cầm lì xì đứng ở bên cạnh, vẻ mặt hâm mộ.

      bước chầm chậm về phía , tay cầm hoa tươi, bước chân vững vàng, Lục Yên nhìn , trái tim đập thình thịch thình thịch.

      Ánh mắt hai người nhìn nhau chứa đựng muôn vàn thương.

      Mọi người đồng thanh hô: "Hôn , hôn ."

      quỳ gối xuống trước mặt , nắm lấy tay , "Yên Yên."

      [​IMG]Lục Yên nở nụ cười, " đến rồi."

      Tạ Đạo Niên nhìn , như thể nhìn thế nào cũng thấy đủ, Lục Yên đưa tay lên xoa mặt , ngón tay nhàng lướt qua bông hồng trắng trước ngực của .

      Trường Canh đúng là đẹp trai quá mức mà!

      Tạ Đạo Niên lấy hộp nhung màu xanh, bên trong có đôi nhẫn.

      [​IMG]
      [​IMG]
      quỳ chân xuống đất, nở nụ cười nhàng với , mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người.

      Lục Yên hơi cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn từ xuống dưới, khóe miệng vẫn nhếch lên cao, nhìn thế nào cũng thấy được vô cùng hạnh phúc.

      người thợ chụp ảnh bận rộn chụp lại những bức ảnh cận cảnh.

      A Bảo nhảy lên giường, liên tục kêu meo meo meo meo, vòng quanh người Lục Yên, như thể thúc giục mau mau đeo nhẫn vào.

      Lục Yên vươn tay ra, Tạ Đạo Niên lấy chiếc nhẫn của nữ ra đeo vào tay , còn lấy chiếc nhẫn của nam ra, đeo vào ngón tay áp út của , hai người nắm chặt tay lại với nhau.

      Từ nay về sau, và em trở thành vợ chồng, cả cuộc đời này, mãi mãi bao giờ rời xa.

      nhấc tấm mạng che mặt của lên, cúi người xuống hôn .

      Hai người đều mặc đồ trắng, giống như cặp tiên đồng ngọc nữ.

      Mọi người cùng nhau im lặng, dám làm gì để ảnh hưởng đến cảnh trước mắt......

      Lục Yên và Tạ Đạo Niên hôn nhau xong, nhưng vẫn luyến tiếc nên khẽ chạm môi vào nhau, trán chạm trán, chóp mũi nhàng chạm vào nhau, vẫn cầm tay nhau, nhìn nhau, bầu khí ái muội được kéo dài, khiến trái tim của ai cũng muốn tan chảy.

      Đào Nhạc nhìn thấy vậy liền tựa đầu vào vai Ngụy Tĩnh Hàm, ánh mắt ươn ướt.

      nhàng hỏi: " giày nhé?"

      "Vâng."

      "Chuẩn bị xong chưa?"

      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      "Chuẩn bị xong rồi."

      [​IMG]
      Tạ Đạo Niên bế bổng lên, đuôi váy của Lục Yên xòe tung sang hai bên, ôm lấy cổ , Tạ Đạo Niên nhìn , : "Em rất đẹp."

      " cũng rất đẹp."

      bế xuống tầng, phù rể và phù dâu đằng sau, Tạ Đạo Niên mở cửa xe ra và bế Lục Yên ngồi xuống ghế, sau khi lên xe với tài xế: "Bác ơi, vòng vòng quanh thành phố."

      Bác lái xe gật đầu, " dâu chú rể ngồi ổn định chưa, chúng ta xuất phát nào."

      Tạ Đạo Niên ôm Lục Yên vào ngực, chiếc xe từ từ lăn bánh, đoàn xe phía sau cũng bắt đầu rời theo thứ tự xếp.

      Phong cảnh ngoài cửa sổ lần lượt lướt qua.

      Lục Yên dựa đầu vào lòng Tạ Đạo Niên, ngước mắt lên lặng lẽ ngắm nhìn , trong đáy mắt thể si mê, tham lam và muôn vàn tình .

      Tạ Đạo Niên nở nụ cười, đặt nụ hôn xuống trán của , "Thực là khiến người khác kiềm chế được."

      Thợ chụp ảnh vẫn còn chụp ảnh, mặt Lục Yên đỏ bừng lên, vùi mặt vào lồng ngực của .

      Chiếc xe vòng vòng quanh thành phố, hai người thỉnh thoảng nhìn nhau, nhìn lúc lâu thấy xấu hổ liền nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng lại thể nhìn nhau, thỉnh thoảng nghĩ đến chuyện gì đó, mặt hai người đều đỏ bừng lên.

      Ngày hôm nay đúng là ngày đẹp trời, nóng lạnh, trời cao mây trắng, ánh nắng nhàng.

      Đoàn xe đến trước cửa Vân Phù Cư, xung quanh đều là khách khứa, khuôn mặt người nào cũng vui mừng, có rất nhiều người mà Lục Yên chưa từng gặp.

      Người đến đều là hàng xóm láng giềng và họ hàng gần xa, chỉ vậy thôi mà ngồi kín cả nhà.

      Tiêu Ngư cầm chiếc ô màu đỏ che cho Lục Yên, Ngụy Tĩnh Hàm dắt tay , nhắc nhở: "Tiểu Yên, nhớ cẩn thận."

      "Vâng, cháu cẩn thận ạ."

      Nhảy qua chậu than xong, bước vào cửa, Tiểu Ngư bê mấy chén trà, Tạ Đạo Niên và Lục Yên cùng quỳ gối xuống mời trưởng bối, lần lượt mời trà từng người, nhận được ít tiền lì xì, Lục Yên luôn cố gắng duy trì trạng trái tỉnh táo, nhìn mặt mới dám gọi tên mời trà, bị nhiều ánh mắt nhìn nên ngón tay của có chút run, nhìn sang Tạ Đạo Niên, thấy cũng có chút bình tĩnh, lúc đứng dậy Lục Yên có nghiêng người chút, đưa tay ra đỡ lấy , hai người đứng chung chỗ, cử chỉ vô cùng thân mật.

      Tạ Vân Bằng và Trần Lộ đều nở nụ cười.

      bà cụ tiến lên trước mặt hai người và niệm lời chúc mừng, nghe hiểu và có chút thần bí.

      Tạ Đạo Niên và Lục Yên nắm tay nhau, cúi đầu nghiêm túc lắng nghe.

      Kết thúc nghi lễ, mọi người thu dọn đồ đạc, lên xe đến khách sạn Royal View.[​IMG]
      Bữa tiệc được trang trí hết sức xa hoa, trang trọng và tinh tế, hoa tươi được bố trí từ cửa vào cho đến sảnh trong, vòng hoa ở cửa vào vừa lớn vừa tròn, thảm đỏ được trải từ đầu đến cuối, người phục vụ qua lại, bước chân vội vàng, Tiêu Diệu Thường đứng ở sảnh sau đếm các ngọn nến cần dùng, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ.

      [​IMG]
      [​IMG]
      Tạ Vân Bằng và Trần Lộ cùng nhau thảo luận với người quản lý về vấn đề bố trí tiệc rượu, còn Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm trò chuyện với các vị khách khứa, phù dâu phù rể đứng ở cửa làm nóng bầu khí, tất cả đều đâu vào đấy.

      Lục Yên thay bộ sườn xám, Tạ Đạo Niên cũng thay sang bộ suit màu đen, hai người đứng ở cửa đón khách.

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Năm xin đợi, sáu ngồi vào bàn luôn.

      (Yang: Đoạn này chắc đến việc 6 người mâm, 5 người phải đợi đủ người (6 người), còn nếu đủ 6 người ngồi luôn vào bàn ăn tiệc.)

      Hai người đứng chung chỗ, trai tài sắc, vị khách nào đến cũng khen câu.

      lúc sau, Tịch Phong đến, đằng sau còn có bảy người đồng nghiệp, mọi người chuyện cười đùa vui vẻ với nhau.

      Hôm nay Tịch Phong mặc bộ suit trông rất nghiêm trang, nhìn từ xa, giống hệt như người mẫu.

      Tạ Đạo Niên nắm lấy tay Lục Yên, hai người cùng nhau nở nụ cười với họ, "Hoan nghênh."

      Tịch Phong : "Chúc mừng."

      Những người còn lại , "Chúc mừng đám cưới hai người."

      Lục Yên đưa tay ra, "Mời mọi người vào trong."

      Tịch Phong gật đầu, mấy vị đồng nghiệp đến chỗ đăng kí đưa phong bì màu đỏ cho người ta ghi lại vào sổ. Trước khi ngồi xuống ghế, Tịch Phong quay đầu lại nhìn Lục Yên, Lục Yên chào hỏi khách đến, khéo léo nở nụ cười xinh đẹp, phong thái rạng ngời, hơn nữa còn đứng cạnh Tạ Đạo Niên, nhìn thế nào cũng thấy hai người vô cùng xứng lứa vừa đôi.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      chụp lại chiếc váy cưới của người khác, và cuối cùng nó chỉ là chiếc váy cưới của người khác.

      Chỉ cái nhìn thoáng qua qua chiếc rèm cửa, mà nó lưu lại tận sâu trong trái tim .

      (Yang: Nhắc lại cho ai quên, đó là cảnh lần đầu tiên Tịch Phong gặp LY, khi đó LY đứng sau bức rèm cửa ở văn phòng, TP nhìn qua bức rèm thấy LY => Say nắng )

      Bầu trời bắt đầu tối , các bóng đèn được bật lên.

      Bên ngoài bắt đầu có gió thổi, Tạ Đạo Niên nhìn xuống đồng hồ đeo tay, hỏi Lục Yên: "Có mệt ?"

      Lục Yên lắc bàn chân, hôm nay đôi giày cao gót có đế tương đối nhọn, nên cảm thấy khá là mệt mỏi.

      "Có chút."

      Tạ Đạo Niên lấy lọ dầu cù là trong túi xách của ra, mở nắp, đưa nó lên đầu mũi để cho ngửi chút, Lục Yên lấy ít ra bôi vào hai huyệt thái dương, hai mắt khép hờ, lông mi nhàng rung động.

      Tạ Đạo Niên ôm , "Tựa vào , sắp được ngồi rồi."

      "Vâng ạ."

      Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn đường phố tràn ngập màu sắc, bên ngoài khách sạn bắt đầu đốt pháo hoa, pháo rất dài, nổ được lúc lâu, cuối cùng có tiếng nổ to, cả bầu trời rực sáng.

      [​IMG]
      [​IMG]
      Lục Yên vươn tay ra hứng được mảnh pháo đỏ, ngẩng đầu lên, ánh đèn phản chiếu vào đôi mắt, gió đêm thổi qua, khiến lòng người có chút ngứa ngáy, vạt váy nhàng lay động, lộ ra đôi chân thon dài, trắng noãn khiến ánh mắt người khác thể rời được.

      Tạ Đạo Niên tiến lên hôn xuống trán , " thôi, bên trong đợi."

      "Vâng."

      Hai người ôm nhau vào trong hội trường, nhạc vang lên, thảm đỏ được trải từ đầu cho đến cuối, Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm đứng ở cái bàn đầu tiên lẳng lặng nhìn , Lục Yên nhìn mẹ, trái tim run lên.

      Tạ Đạo Niên vỗ vào tay , "Đừng lo lắng, có ở đây."

      "Trường Canh, em...... dắt em ."

      "Được."

      nắm chặt lấy tay , Lục Yên hít sâu, bước từng bước lên thảm đỏ.

      .....

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      24-1: Tình cảm vợ chồng 1
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      _____

      Những chùm đèn trong khách sạn tỏa ra ánh sáng xa hoa và rực rỡ, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía hai người, chiếc thảm đỏ này rất dài, đủ thời gian để Lục Yên có thể thấy được các ánh mắt chúc mừng của mọi người.

      Đồng nghiệp, bạn bè, người thân, bạn học..... có những khuôn mặt quen thuộc, nhưng cũng có những khuôn mặt quen thuộc.

      Lục Yên chú ý đến thảm đỏ dưới chân, sau đó quay sang nhìn Tạ Đạo Niên, nắm chặt lấy tay của , mỗi bước chân đều vô cùng vững vàng.

      Trần nhà rất cao, đó được trang trí rất nhiều chùm đèn pha lê*.

      [​IMG]
      Màn hình TV HD chiếu hình cưới của hai người, trai tài sắc, trao cho nhau ánh mắt muôn vàn thương. Lục Yên nhìn về phía Đào Nhạc, hốc mắt của Đào Nhạc hơi đỏ, cố nén nước mắt mỉm cười vui vẻ, Trần Lộ và Tạ Vân Bằng cười vui vẻ, Tiêu Diệu Thường chắp hai tay lại thành hình chữ thập (十) ở trước ngực, vẻ mặt cầu phúc.

      Gia đình hai bên đều chăm chú nhìn hai người.

      thảm đỏ được trải những cánh hoa hồng, nhìn vô cùng đẹp.

      Hội trường tổ chức lễ cưới quá rộng lớn, nên Lục Yên thể nhìn thấy toàn cảnh đám cưới.

      Nhiều thứ ở trước mắt dần dần lướt qua.

      nghe thấy được tiếng tim mình đập, nhịp, hai nhịp, đập càng lúc càng nhanh.

      nắm chặt tay , Nhiệt độ cơ thể của hai người đều rất cao, ngay cả nhịp đập của trái tim cũng cảm nhận được, gương mặt của trông có chút trang nghiêm, dần dần, khuôn mặt của Lục Yên cũng lên vẻ khẩn trương.

      tấm thảm đỏ, mang theo hàng ngàn ý nghĩa.

      đến sân khấu, Phương Tư Hiền đưa micro cho Tạ Đạo Niên, đứng dưới vòm hoa, Lục Yên có thể ngửi thấy hương thơm của hoa hồng trắng.

      [​IMG]
      [​IMG]
      Dưới khán đài đều là khách khứa của hai bên gia đình, tất cả mọi người nhìn , những người bạn đồng nghiệp thân thiết ở văn phòng đều giơ ngón tay cái lên cổ động cho Lục Yên, ánh mắt của dừng lại người Tịch Phong, mỉm cười với .
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      nhìn quanh hội trường vòng, cuối cùng ánh mắt trở về bên người Tạ Đạo Niên, nơi đó giống như đường, khiến Lục Yên cũng sắp tan chảy.

      cúi đầu và hỏi , "Hồi hộp ?"

      Lục Yên hít sâu, "Có rồi nên hồi hộp nữa."

      Tạ Đạo Niên tới gần tai của , " ra suy nghĩ của mình, em có chuẩn bị lời gì để với ?"

      Lục Yên nhìn vào chiếc micro, lòng bàn tay đổ mồ hôi, "Có, em chuẩn bị rồi."

      nhìn lên sân khấu, quay đầu lại nhàng hôn lên gò má của , khiến mọi người ở dưới hú hét trận.

      "Đúng là rất ăn ý."

      Tạ Đạo Niên vỗ vỗ micro, ho tiếng, tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại.

      dừng lại lúc, sau đó giọng lạnh lùng nhưng trong trẻo vang lên khắp hội trường.

      "Cảm ơn mọi người hôm nay đến dự đám cưới của tôi và Yên Yên."
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      Tạ Đạo Niên quay đầu lại, cầm tay Lục Yên dắt lên phía trước, rồi giơ bàn tay đan chặt lấy nhau lên, "Người bên cạnh chính là vợ của tôi, tôi và ấy nhau được bốn năm, cùng nhau trải qua bốn mùa xuân."

      [​IMG]
      Ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn hai người.

      Lục Yên nhìn với ánh mắt chăm chú, sáng lấp lánh.

      Tạ Đạo Niên nhìn các vị khách mời dưới khán đài, giọng ràng, vui vẻ, "Tôi từng nghĩ, biết tình của mình có hình dáng như thế nào? Sau nhiều năm, tôi vẫn chưa đợi được người mình thích, nhưng tôi vẫn đứng ở đó, chờ mong ấy có thể ra từ chỗ rẽ nào đó, thậm chí xuất khi tôi xoay người lại."

      Mọi người im lặng, những người uống nước cũng dần dần đặt chiếc ly xuống bàn.

      Tạ Đạo Niên quay đầu sang nhìn Lục Yên, "May mắn, tại khúc rẽ của cuộc đời, vợ tôi xuất , ấy có lòng nhiệt huyết, chân thành, vui vẻ, và tôi được lây tất cả những phẩm chất đặc biệt đó của ấy."

      Ánh mắt của sâu thẳm, Lục Yên cảm thấy giọng của như quanh quẩn trong tai , có chút ngứa, cũng có chút chua, độ chua lan sang mắt, khiến hốc mắt biến thành màu đỏ.

      hôn lên mu bàn tay của , "Nếu như phải ấy, tôi biết bầu trời có thể đẹp đến vậy, cuộc sống thơ mộng đến vậy, là ấy tô điểm tất cả những màu nhạt của tôi thành những màu sắc rực rỡ. Tôi thể dùng những lời hoa lệ để diễn tả tình sâu đậm của mình, nhưng tôi sẵn sàng dùng tất cả nhiệt huyết của mình để báo đáp ấy."

      Giọt nước mắt lấp lánh trong mắt của Lục Yên tràn ra ngoài.Điếu thuốc lá trong tay của Tạ Vân Bằng vẫn cháy, nhưng ông có hút tiếp.

      sờ tay lên gò má của , giọng trầm ấm, "Những năm tháng còn lại vẫn còn rất dài, chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể cùng ấy trải qua những năm tháng còn lại đó, tôi cảm thấy vô cùng mong đợi. Đối với tôi, điều hạnh phúc nhất trong cuộc sống này là, mỗi khi thức dậy có thể nhìn thấy ấy, cho dù mai này ấy biến thành hình dạng gì, tôi cũng luôn ở bên, và luôn chờ đợi. Câu chuyện này bắt đầu từ quả táo đỏ, và sau khi lên chiếc thảm đỏ này, nó kết thúc. Và bây giờ, là khởi đầu của chúng tôi."

      Ánh mắt của Lục Yên sáng lấp lánh hơn cả những ánh đèn pha lê trong hội trường.

      Dưới khán đài rơi vào trận yên tĩnh..... biết là ai vỗ tay đầu tiên, dần dần cả hội trường vang lên liên tiếp những tràng pháo tay to như sấm đánh.

      Đào Nhạc hít hơi sâu, ánh mắt chua xót, bà cầm khăn tay lên lau sạch nước mắt, sau đó cũng bắt đầu vỗ tay theo.

      Ngụy Tĩnh Hàm ôm lấy bà, trái tim cũng cảm thấy xúc động.

      Trần Lộ cũng vỗ tay, nước mắt liên tục rơi giọt xuống lễ phục.

      Tiêu Diệu Thường nhàng lau nước mắt, liên tục gật đầu, "Được, được, tốt lắm."

      Trán của Tạ Đạo Niên chạm vào trán , hỏi : " xong rồi, đến lượt em?"

      Lục Yên cầm micro lên, vừa mở miệng liền kìm lại được tiếng nức nở, xoay người sang bên cạnh im lặng lúc, khịt khịt mũi, giọng run rẩy, "Trường Canh, tất cả những lời em muốn rồi."
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      Tạ Đạo Niên nở nụ cười, "Vậy em có lời gì muốn với ?"

      Lục Yên cầm micro, mắt liếc xuống khán đài, Đào Nhạc, Ngụy Tĩnh Hàm, Tạ Vân Bằng, Trần Lộ, Tiêu Diệu Thường, đồng nghiệp.....

      Khách sạn được trang trí bằng những thiết bị rất xa hoa, có rất nhiều người đến, và số lượng bàn thể đếm xuể, đám cưới này được tổ chức vô cùng long trọng.

      màn hình chiếu ảnh cưới của và Tạ Đạo Niên, trong bức ảnh, người đứng cầu, người đứng dưới cầu.

      người đứng sau cửa sổ, người đứng trước cửa sổ.

      Đoạn chương*, bọn họ cùng đoạn chương.........

      (*Đoạn chương: từ này được ta chú thích ở những chương đầu, nhưng sợ có nhiều người quên nên ta chú thích lại nhé. Đoạn chương là tên bài thơ của tác giả Biện Chi Lâm, dịch nghĩa câu thơ có nghĩa như sau:

      Em đứng cầu ngắm phong cảnh

      Còn đứng lầu ngắm em.

      Mặt trăng tô điểm cho cửa sổ nhà em

      Em tô điểm cho những giấc mơ của .)

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      24-2: Tình cảm vợ chồng 2
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      _________

      nhớ ra những điều muốn ở trong đầu, nhưng khi chuẩn bị những câu đó ra khỏi miệng lại cảm thấy cần thiết, buông micro xuống, xoay người qua ôm lấy cổ của Tạ Đạo Niên, tặng nụ hôn sâu.

      Mọi người hẹn mà cùng nhau phát ra tiếng wow.

      Cỗ khẽ cắn môi , Tạ Đạo Niên chạm tay lên mặt của , hai người môi kề môi, tách ra được tí, lại chạm môi vào nhau, lưu luyến muốn rời, tình cảm thắm thiết. Sau khi tách nhau ra, những giọt nước mắt trong mắt lại lần nữa trào ra ngoài.

      Tạ Đạo Niên cầm micro lên, nhìn : " nhận được lời em rồi."

      Mọi người lại lần nữa phát ra những thanh ngạc nhiên.

      Trần Lộ và Đào Nhạc vừa khóc vừa cười, trong ngày mà nếm được cả bốn vị chua ngọt đắng cay.

      Bài phát biểu trong buổi lễ ngày hôm nay để lại ấn tượng sâu sắc với nhiều người, mỗi câu của chú rể đều phát ra từ tận trái tim, còn có nụ hôn mang theo những giọt nước mắt của dâu, và được chứng kiến tình thuần khiết và chân thành nhất.

      Buổi tiệc bắt đầu, dâu và chú rể cùng mời rượu, bàn đầu tiên là kính bố mẹ, Tạ Vân Bằng vỗ vỗ vai của Tạ Đạo Niên, chỉ câu, được. Trần Lộ và Đào Nhạc khóc khiến lớp trang điểm có chút bay màu. Tay của Tiêu Diệu Thường run run kéo lấy tay của hai người, hai mắt bà tràn đầy nước mắt, trong miệng cứ lẩm bẩm câu chúc mừng, hai người nghiêm túc lắng nghe, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

      Lần lượt mời rượu từng bàn , bữa tiệc này đúng là làm quá to, mời rượu xong hết mọi người cũng ăn xong, khi được ngồi xuống hai chân như nhũn ra, Lục Yên và Tạ Đạo Niên đều chưa được ăn gì vào bụng, nên cảm thấy thể chống đỡ được nữa, Tiểu Ngư len lén lấy ít bánh đậu xanh* cho Lục Yên, "Tiểu Yên, lót bụng bằng cái cái này ."

      *Bánh đậu xanh

      [​IMG]
      Tiểu Ngư vẫn theo sau, Phương Tư Hiền chắc cũng có chút mệt mỏi.

      Nhân lúc đến lượt Tạ Vân Bằng mời rượu mấy người trưởng bối, Lục Yên bẻ đôi chiếc bánh đậu xanh ra, cùng len lén ăn với Trường Canh.

      Sau khi bữa tiệc kết thúc, thức ăn cũng nguội, Tạ Vân Bằng gọi nhà bếp ra kêu họ rang cơm cho hai người ăn, hai người yên lặng ngồi ăn ghế, cả hai người đều mệt mỏi suốt cả ngày hôm nay.

      Tạ Đạo Niên mở nắp bát soup ra cho , "Cơm rang có nhiều dầu mỡ, uống ít nước canh ."

      [​IMG]
      Lục Yên nhận lấy, uống vài hụm, sau đó đẩy về phía Tạ Đạo Niên, uống nốt phần còn lại.Hai người ăn xong cơm, tiễn những vị khách còn lại, và chụp mấy bức ảnh với phù dâu phù rể, rồi tặng cho mỗi người cái lì xì màu đỏ, sau khi nhìn bọn họ rời , Lục Yên dựa vào lòng Tạ Đạo Niên, cả đôi chân đều mềm nhũn.

      Chiếc xe đưa hai người đến Nhã An Hoa Viên, Tạ Vân Bằng và Đào Nhạc theo sau.

      Nhã An Hoa Viên* cách đường Phân Phương có xa, căn hộ của hai người ở tầng , lúc mua xong còn được tặng vườn hoa , mỗi tòa nhà ở đây đều có tám tầng, xung quanh có đều có cây xanh và hoa Canna**, vừa yên tĩnh vừa trong lành.

      *Nhã An Hoa Viên: Tên khu chung cư cao cấp

      **Hoa Canna:

      [​IMG]
      Ở gần đó có trường tiểu học và trung học*, Tạ Vân Bằng tính toán rất xa.

      *trung học: trung học cơ sở và trung học phổ thông. Câu trênmuốn TVB chọn nơi gần trường học để mai này cháu mình học cho gần:)).

      Việc trang trí sửa sang lại căn nhà được thực trước ngày cưới, các đồ nội thất trong nhà đều do hai vợ chồng chọn, tối hôm qua Trần Lộ và Tiêu Diệu Thường đến đây để trang trí phòng tân hôn, khi mở cửa ra, mùi đồ mới xông thẳng vào mũi.

      Bố mẹ hai bên cùng chuyện với hai người, thời gian chậm rãi trôi qua, Đào Nhạc thấy mặt của Lục Yên lộ vẻ mệt mỏi, trò chuyện lúc với Trần Lộ, các bậc phụ huynh cũng lần lượt ra về, Tạ Vân Bằng dặn dò số thứ với Tạ Đạo Niên, sau khi cánh cửa được đóng lại, Tạ Đạo Niên và Lục Yên vươn tay ra duỗi người, sau đó nhìn nhau cười.

      Hai người hẹn mà cùng : "Kết hôn đúng là mệt mỏi."

      Đứng suốt cả ngày, cơm cũng kịp ăn, trong lòng luôn cảm thấy hồi hộp, lo lắng.

      Mở cửa phòng ngủ, ngửi thấy mùi của ngọn đèn dầu, bàn có đặt giỏ hạt sen, bên dưới có lót giấy đỏ, hai bát bánh trôi đỏ trắng được đặt ở hai bên cạnh, vẫn còn nóng. Giường màu đỏ, tường có dán chữ song hỷ (囍)* rất to, bức ảnh cưới được treo ở nơi dễ nhìn thấy nhất, ánh đèn dầu tương đối tối, bầu khí rất đẹp.

      [​IMG]
      *chữ song hỷ (囍): Chúng như thể lời chúc phúc của hai bên gia đình về cuộc sống hôn hạnh phúc và đầy ấp niềm vui cho các đôi vợ chồng son.

      [​IMG]
      Tạ Đạo Niên cầm bát bánh trôi lên, " Cùng nhau ăn nào."

      Đây là phong tục, mang lại điềm lành.
      (Ý nghĩa của việc ăn bánh trôi ngày cưới là điền viên và mật ngọt.)

      Hai người ngồi giường ăn bánh trôi, Lục Yên hỏi: "Trường Canh, sao nó có nhân vậy?"

      Tạ Đạo Niên uống nước đường, lắc đầu, " cũng biết."

      "Ngọt quá."

      "Đừng uống nước, ăn bánh trôi là được rồi."

      Hai người ăn bánh trôi xong, Tạ Đạo Niên : "Em tắm trước , còn dọn dẹp số thứ nữa."

      "Vâng."

      Lục Yên tắm, Tạ Đạo Niên vặn đèn dầu lại để giảm bớt mùi dầu hỏa, mở cửa sổ ra cho thoáng khí, dọn dẹp giường chiếu, ngọn đèn dầu tỏa ánh sáng mờ. Rửa bát đũa xong, cởi áo khoác ngoài, cởi cà-vạt, kéo dây thắt lưng ra và đặt nó xuống giường, cảm thấy cả người nhõm, thoải mái hơn rất nhiều.

      lúc sau, Lục Yên bước ra, mặc cái váy ngủ màu đỏ, ngồi xuống gường, thở dài cái.

      "Chân của em, cuối cùng cũng sống lại."

      xoa đầu , "Nếu em mệt ngủ trước ."

      "Vâng."

      lấy quần áo rồi vào phòng tắm, lúc sau có tiếng nước truyền ra.

      Lục Yên nằm ở giường, ngón tay nhàng sờ lên chiếc màn khung, màu đỏ nhìn trông rất hạnh phúc, ngọn đèn dầu bàn được thắp sáng, ánh lửa to như hạt đậu, khẽ đung đưa, lặng lẽ nhìn nó, nheo mắt lại, giơ ngón trỏ lên đặt dưới chân đốm lửa đỏ, làm như vậy nhìn ngọn lửa như thể cháy ngón tay của .

      [​IMG]
      Ngọn lửa nhảy nhót, giống như thôi miên.

      Dần dần, mí mắt càng trở lên nặng trĩu.....

      Rầm, cửa phòng tắm mở ra.

      Tạ Đạo Niên vừa lau tóc vừa bước ra, phần thân dưới chỉ được bao quanh bởi chiếc khăn tắm.

      về phía giường ngủ, thấy ngủ, đắp chăn lên cho . Sau khi lau khô tóc, mở điện thoại lên trả lời vài tin nhắn, trời bên ngoài ngày càng tối, thời gian cũng còn sớm nữa, mặc đồ ngủ, vén chăn lên và chui vào.
      1012 thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      24-3: Tình cảm vợ chồng 3
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      ______

      Dáng ngủ của Lục Yên rất ngoan, nằm thẳng tắp, hai tay đặt ngoài chăn, Tạ Đạo Niên chống má nhìn với ánh mắt chăm chú, nhìn khuôn mặt của , đôi môi hồng hào của , cổ của , và chiếc nhẫn được đeo ngón tay áp út của .

      nắm lấy tay nhàng vuốt ve nó, sau đó đặt nụ hôn xuống đó.

      Lục Yên ngủ chưa sâu, khẽ cử động, miệng phát ra tiếng ưm, dần dần tỉnh dậy.

      Dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn với ánh mắt dịu dàng.

      Lục Yên chớp mắt mấy cái, "...... Trường Canh, ngủ à?"

      "Tắm bằng nước lạnh, nên tỉnh ngủ."

      Lục Yên nhìn xung quanh, ngồi dậy, "Em ngủ được bao lâu rồi?"

      "Còn chưa được tiếng."

      Lục Yên dụi mắt, tập trung nhìn vào hướng, bỗng dưng nghĩ đến chuyện gì đó, xuống giường đeo dép.

      "Chúng ta còn chưa thắp nến long phượng."

      [​IMG]
      tìm được cái túi của mình, tìm kiếm bên trong, lấy ra được đôi nến.

      Tạ Đạo Niên cầm lư hương* đến, Lục Yên để đôi nến vào trong lư hương và thắp nến lên, dần dần, căn phòng trở lên sáng hơn chút.

      *lư hương: Lư hương là vật dụng dùng để cắm hương hay đốt trầm, phục vụ cho việc thờ cúng. Nó thường được làm bằng nhiều chất liệu như đồng, đá, gốm...với nhiều kiểu dáng và kích cỡ khác nhau

      [​IMG]
      Căn phòng xuất thêm hai bông hoa màu đỏ cam. (Yang: ý chỉ hai ngọn lửa đôi nến long phượng.)

      Hai người lặng lẽ quan sát ngọn nến cháy, chiếc nhẫn ngón áp út được ánh lửa phản chiếu vào.

      Lục Yên nhìn Tạ Đạo Niên, "Hình như đến giờ phút này, em mới thực cảm nhận được mình kết hôn với ."

      " cũng vậy."

      Hai người nhìn nhau cười và quay trở về giường, Lục Yên chạm vào chiếc chăn màu đỏ, cười : "Màu này là đẹp."

      "Sau này mua tất cả đều là màu đỏ ."

      "Ừm."

      "Trường Canh."

      "Hửm?"

      "Em rất cảm động trước những lời hôm nay!"

      "Có ngạc nhiên ?"

      " đâu."

      Tạ Đạo Niên nở nụ cười, ánh lửa rọi sáng nửa mặt của , khuôn mặt sắc nét, sống mũi vừa cao vừa thẳng, cái cằm thon gầy, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.

      Bộ dạng khi mặc bộ tây trang màu trắng, đúng là ngọc thụ lâm phong*.

      *ngọc thụ lâm phong: nghĩa là "cây ngọc đón gió". Người con trai có nét kiêu hùng, người con có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà hể bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa. " Ngọc thụ lâm phong" trong tướng học là tướng quí.

      cứ nhìn như vậy, nhìn chớp mắt, tình ý dạt dào, khiến tim của Tạ Đạo Niên đập rộn lên.
      che mắt của lại, tới gần lỗ tai của , "Mỗi lần em nhìn như vậy, làm sao chịu được chứ?"

      Lục Yên kéo tay xuống, "Em muốn nhìn ."

      cúi người xuống hôn , tiếng cười bật ra từ miệng của Lục Yên, hai chân của quấn quanh eo của , ngón tay từ ngực trượt xuống dưới, luồn tay vào trong quần ngủ của , nắm lấy cây gậy ngủ say, nhàng vuốt ve lên xuống.

      cắn vào cằm của , "Vẫn còn sức lực à?"

      Vật trong tay dần dần tỉnh dậy, Lục Yên ngẩng đầu lên tỏ vẻ kiêu ngạo, "Em có cần phải dùng sức đâu."

      "Tiểu tao hóa." (Yang: biết nên thay từ gì luôn:))), đồ dâm đãng? đồ lẳng lơ? dâm đãng? lẳng lơ? Mọi người có từ nào hay nhớ bình luận nhé.)

      chơi đùa những chiếc cúc áo ngủ của , cởi ra rồi lại cài vào, rồi lại cởi cúc áo ở giữa, sau đó ngón tay từ từ chui vào trong.

      Đúng là khiến người khác chịu nổi.

      đứng dậy cởi quần ra, tay cởi áo của mình, tay cởi váy ngủ của Lục Yên ra, đuổi theo bờ môi của , Lục Yên bật cười và liên tục tránh né, Tạ Đạo Niên đè xuống, tiếng cười thoát ra khỏi miệng, "Hôn chút, hôn chút thôi mà."

      Sau khi đè tiểu tao hóa này xuống, đầu lưỡi bắt đầu nghịch ngợm, trượt vào trong liếm mút lúc.

      Lục Yên nhàng nắm lấy mái tóc của , giọng nũng nịu và hét lên, "Ông xã ~ đưa em đến nơi đó ."

      Tạ Đạo Niên liên tục cắn mút bộ ngực của , giọng thầm: "Đến đâu cơ?"

      "Đến nơi sung sướng nhất."

      liếm đường đến rốn của , Lục Yên rên rỉ, hai bắp đùi ngừng ma sát vào nhau, hoa huy*t ẩm ướt mảng, đưa ngón tay xuống tiến vào nơi đó, lúc sau, cả ngón tay dính đầy nước.

      Bàn tay nắm chặt vào chiếc gối, chiếc nhẫn ngón áp út lóe sáng, ngẩng đầu lên, khẽ rên thành tiếng: "Sâu hơn nữa, sâu hơn chút nữa."

      cho thêm ngón tay nữa vào, miệng ngậm hạt châu của , đầu lưỡi ngừng trêu chọc vách tường bên ngoài, chân của Lục Yên di chuyển xuống dưới đũng quần , nhàng giẫm lên, Tạ Đạo Niên đâm vào sâu hơn, miệng liên tục mút rồi lại mút và mút, hút hết dịch ngọt mà tiết ra.

      Trong đêm tối, chỉ có ánh lửa của ngọn đèn dầu và ánh lửa của đôi nến long phượng, chiếu sáng vào đôi vợ chồng "" nhau, cơ thể trắng nõn của bị ép lún xuống đệm, tóc dài rối tung, vẻ mặt hàm xuân*, chàng trai nằm đè lên người của , móc và hút, tạo thành từng đợt sóng. Chiếc giường lớn liên tục lắc lư như chiếc thuyền lắc lư giữa đại dương mênh mông.

      *vẻ mặt hàm xuân: vẻ mặt vui vẻ, kiểu phê pha ý:))

      "Ông xã, ông xã...."

      ngẩng đầu lên nhìn , trong ánh mắt tràn ngập lửa tình, cả người của Lục Yên đỏ lên vì cái nhìn của , và ngay sau đó như hòa làm vào cái giường này.

      Trường Canh, có biết ? Mỗi lần em vô tình nhìn thấy ánh mắt của , em đều cảm nhận được tình dành cho em hề ít hơn em.

      tim của đập rộn lên, em cũng thế mà?

      nắm lấy tay và thúc giục, "Ông xã, nhanh, đưa vào , nhanh......."

      Tạ Đạo Niên lau khóe miệng, sờ lên mặt , trong mắt Lục Yên như có ánh sáng, và ánh sáng đó là vì mà phát ra.

      bình tĩnh , " ."

      Lục Yên ngừng hôn , "Em , Trường Canh, em ."

      nâng chân của lên, cầm gậy th*t tìm lối vào cửa thiên đường, vừa vào cửa liền dùng sức đâm vào cái mạnh, Lục Yên cảm nhận được đau đớn, rên lên tiếng, bám chặt vào lưng của , ngón tay cong xuống, cào mạnh, để lại dấu vết.

      Tạ Đạo Niên bắt đầu đâm vào rút vào, liên tục hôn , "Yên Yên, Yên Yên của ."

      Bên ngoài cửa sổ là hàng cây đa, cành cây rủ xuống nhàng lung lay theo nhịp gió, những chiếc lá rụng nhàng bay lên, gợi nhớ hàng loạt kỉ niệm.

      ----- Tôi từng nghĩ, biết tình của mình có hình dáng như thế nào? Sau nhiều năm, tôi vẫn chưa đợi được người mình thích, nhưng tôi vẫn đứng ở đó, chờ mong ấy có thể ra từ chỗ rẽ nào đó, thậm chí xuất khi tôi xoay người lại.

      -------Tôi thể dùng những lời hoa lệ để diễn tả tình sâu đậm của mình, nhưng tôi sẵn sàng dùng tất cả nhiệt huyết của mình để báo đáp ấy.

      ------- Câu chuyện này bắt đầu từ quả táo đỏ, và sau khi lên chiếc thảm đỏ này, nó kết thúc. Và bây giờ, là khởi đầu của chúng tôi.

      Cái giường lắc lư, lắc lư theo từng động tác đâm vào rồi rút ra của , cơ thể liên tục va chạm vào nhau, tiếng nước vang lên khắp căn phòng, ấm áp như mùa xuân, nhu tình vạn chủng*, khi nhìn vào ánh mắt của , trái tim của kiềm chế được mà rung động.

      *nhu tình vạn chủng: nhu tình = thùy mị, dịu dàng; vạn chủng = muôn vàn

      Ánh mắt khi nhìn người mình , rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến người ta ngạt thở. thể giả vờ, cũng thể che giấu được.

      Ngày hôm nay nhìn vô số lần, khiến nhớ về nhiều năm trước, nhớ đến ánh mắt của khi lần đầu tiên gặp .

      Vừa tinh khiết vừa nồng nàn thương.

      "Ông xã.... ông xã......" gọi , giọng ngày càng run rẩy, Tạ Đạo Niên hôn xuống gò má của , ngừng đâm mạnh vào rồi lại rút ra, Lục Yên nhìn thấy ánh mắt của , nhưng gò má của ươn ướt.

      Càng ngày càng ướt.

      chứng minh, mọi cử động của đều chứng minh tồn tại của .

      "Ưm ~ Trường Canh...... Trường Canh......"

      rong ruổi chạy trong cơ thể , tay chân của Lục Yên quấn chặt lên người của , Tạ Đạo Niên bình tĩnh , "Đứng lên, ngồi lên người ."

      ngồi lên đùi , Tạ Đạo Niên ngồi ở mép giường, ấn mông của xuống, Lục Yên đặt tay lên vai , đầu ngẩng lên, tiếng rên rỉ lúc trầm lúc bổng, mỗi câu như thể cào vào trái tim của .

      "Dâm đãng, ướt đến mức này rồi."

      Cái mông của trượt lên trượt xuống, tạo thành làn sóng mê người, "Tiểu Trường Canh thoải mái ?"

      ngậm lấy ngực của , giọng mơ hồ, "Thoải mái."

      Ánh lửa dập dờn, ngọn nến cháy được nửa, những giọt sáp của cây nến đỏ rơi xuống, chảy xuống mặt cát, và đông lại trong nháy mắt.

      gậy th*t liên tục đâm vào, ưm.... a, bức tường của ngày càng siết chặt lại, buông thả bản thân, mạnh mẽ đâm vào rút ra.

      Cọ sát sinh nhiệt*, nhiệt sinh nhiệt..... thực ngứa! thực ấm áp!

      *nhiệt: nóng

      Ngọn nến vẫn cháy, và hai người ngồi ở mép giường vẫn tiếp tục cuộc .

      Lục Yên cắn xuống cổ , hai tay ôm lấy eo của , "Trường Canh, muốn bắn à?"

      "Ừm."

      Huyệt non siết ngày càng chặt, đỡ xuống, để chống hai tay vào mép giường, sau đó hai tay của bóp mạnh vào mông để tạo điểm tựa đâm vào rút ra, bắp đùi va chạm vào người , giọng kìm nén khiến người nghe liên tưởng xa xôi.

      Lục Yên quay đầu lại nhìn , lồng ngực của đổ đầy mồ hôi, mũi thở hổn hển, mắt vẫn luôn nhìn , đường nét khuôn mặt ràng, sạch , đẹp trai, các cơ bụng siết chặt lại.

      Càng nhìn càng ẩm ướt.

      Sáp nến liên tục chảy xuống.......

      Chiếc giường lắc lư, cũng lắc lư, lắc lư, khiến mái tóc sau lưng cũng lay động.

      Tiếng cơ thể va chạm vào nhau liên tục vang lên.

      Ánh nến lấp lóe cái, Tạ Đạo Niên cúi đầu xuống kêu rên, đâm mạnh cái, Lục Yên hét lên, bức tường bên trong siết chặt lại, bức tường có bóng hai người nằm chồng lên nhau, cuộc vận động dừng lại.

      Lục Yên nằm úp sấp ở giường, giọng mệt mỏi, "Nóng quá.... "

      nằm thở hổn hển lưng .

      Hai cái bóng quấn chặt lấy nhau, như thể là .

      Dư vị qua, gậy th*t được rút ra, cửa huyệt của mở ra, dần dần, tinh dịch từ từ chảy ra.

      Lục Yên lấy khăn giấy lau cơ thể phía dưới, cả người đều là mồ hôi, ánh lửa chiếu xuống cơ thể , tạo thành loại vẻ đẹp yên tĩnh và bí .

      Sau khi lau xong, Tạ Đạo Niên bế lên giường, hai người đắp chăn, thở hổn hển nhìn nhau, nhàng hôn nhau, ôm lấy eo của , Lục Yên nằm trong vòng tay của , hai người ôm nhau ngủ.

      Ngọn nến trong lư hương dần dần cháy hết, căn phòng tối om, chỉ còn có ánh lửa của ngọn đèn dầu vẫn sáng như trước.

      ____________

      Yang: Hết chương 24 ^_^. Nhớ ấn vote và bình luận để sớm có chương mới nhé ❤❤
      1012 thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      25: Buổi tối 1
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      ________

      Trời sáng, gió thổi vào trong phòng, rèm cửa hơi hơi phiêu động, con ong mật bay vào và lượn vài vòng rồi lại bay ra, chữ song hỷ ( 囍) màu đỏ rực được dán tường, quần áo rơi lộn xộn dưới sàn nhà.

      Chiếc chăn trượt xuống bên hông, Lục Yên từ từ tỉnh dậy, nheo mắt lại để thích nghi với ánh sáng, nhìn xung quanh, lúc lâu sau mới phản ứng được rằng đây phải Tử Trúc Uyển.

      kết hôn.

      Tạ Đạo Niên nằm ở bên cạnh vẫn ngủ say, đầu hơi hơi nghiêng, ngực phập phồng từng nhịp chậm rãi.

      lặng lẽ nhìn .

      Mỗi sáng thức dậy, thấy người nằm cạnh mình là người có khuôn mặt quen thuộc.

      Loại cảm giác này, biết nên miêu tả như thế nào?

      Giống như khi cắt quả dưa hấu ra, ập vào mũi là hương thơm, vừa ngọt ngào vừa tươi mát, tự chủ được nhắm mắt lại để từ từ thưởng thức.

      Lục Yên nở nụ cười, các ngón tay từ từ di chyển khuôn mặt , Tạ Đạo Niên khẽ giật mình, từ từ mở mắt ra, mắt có chút lim dim.

      "Tỉnh rồi?"

      lặng lẽ nhìn lúc, khóe miệng hơi cong lên, giọng có chút lười biếng, " phải là mơ a."

      "Em cũng tưởng rằng mình mơ."

      Hai tay bóp mặt lại, đặt nụ hôn xuống cái trán của , chống người lên, dụi dụi mắt, mở điện thoại lên xem giờ, " tám giờ, lát nữa còn phải về cửa hàng."

      Hai người xuống giường mặc quần áo, Lục Yên đột nhiên mềm nhũn chân bên giường, đỡ lấy , cười : "Chân vẫn còn mềm à?"

      Lục Yên cười và đánh cái, chỉnh sửa lại quần áo, rồi vào phòng tắm.

      Căn chung cư này có bốn phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp, diện tích rất rộng lớn, khu vườn chưa trồng cái gì, nên thoạt nhìn có chút trống trải.

      Hai người đứng đánh răng cạnh nhau, miệng Lục Yên dính đầy bọt kem đánh răng, nhìn Tạ Đạo Niên ở trong gương, vừa mới ngủ dậy nên đầu tóc của có chút rối, da trắng, lông mi rất dài, rất đẹp trai.

      tiến đến gần , giọng , "Ông xã!"

      Tạ Đạo Niên cạo dâu, nở nụ cười .

      Hai người rửa mặt xong, Lục Yên bước ra khỏi phòng tắm, Tạ Đạo Niên theo đằng sau, bắt kịp , nhanh chóng câu "bà xã" ở bên tai sau đó vào nhà bếp làm đồ ăn sáng.

      Lục Yên đứng tại chỗ, lỗ tai cảm thấy ngưa ngứa, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nhịn được nở nụ cười tươi rói.

      Bữa sáng là thang phấn*, Tạ Đạo Niên cũng hấp hai cái bánh hoa sen, mỗi người cái, hai người ngồi ăn đối diện nhau, Lục Yên vừa ăn vừa cười trộm, Tạ Đạo Niên cũng nhịn được cười, "Giống con vịt (1)."

      Quạc quạc quạc.

      *thang phấn = canh bột (hình như là tên loại bún/phở bên Trung.)

      [​IMG]
      (1)Giống con vịt: Ta tra baidu thấy dân mạng bên Trung họ giải nghĩa là khi người bạn giống con vịt có nghĩa là bạn đáng , tự hào về bạn.

      "Trường Canh, em thực kết hôn với ?"Tạ Đạo Niên đặt bánh hoa sen xuống, búng tay vào trán , Lục Yên kêu lên tiếng "ai u".

      "Có thấy đau ?"

      Lục Yên xoa trán, "Là rồi."

      "Đồ ngốc!"

      Sau khi ăn sáng xong, hai người vào phòng ngủ thay quần áo, Tạ Đạo Niên mặc chiếc áo sơ mi màu cà phê sậm màu và cái áo gió màu đen, quần màu lam đậm, dây lưng được thắt chặt lại, kéo ngăn kéo ra lấy cái đồng hồ đeo vào tay, động tác vừa thuần thục vừa đẹp mắt.

      Lục Yên dựa vào cạnh cửa nhìn , nhìn chớp mắt.

      "Có chuyện gì vậy?"

      "Sao em lại cảm thấy dáng vẻ của người đàn ông khi ăn diện trông rất đẹp mắt nhỉ?"

      nở nụ cười, "Vậy em cứ nhìn thêm vài lần nữa ."

      Lục Yên tiến đến ôm lấy eo của và cười , Tạ Đạo Niên đặt tay lên bả vai của , " thôi, phải ra ngoài."

      Vẫn như đứa trẻ.

      ............

      Đến Vẫn Phù Cư, Tiêu Diệu Thường đưa cho hai người hai bát bánh trôi, Tạ Đạo Niên và Lục Yên nhận lấy ăn hết bánh rồi uống cạn sạch nước. Đến trưa, Tạ Vân Bằng tự mình xuống bếp nấu ăn, Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm cũng đến, A Bảo cũng cùng đến, béo mũm mĩm nằm núp trong lòng của Đào Nhạc, như quả bí đỏ to lớn.

      [​IMG]
      Cửa sau nằm đối diện với con hẻm , vẫn còn chưa quét dọn những mảnh vụn của pháo đỏ, chiếc lư hương ở cửa chứa đầy tàn hương, chữ viết câu đối như rồng bay phượng múa, xung quanh vẫn còn giữ nguyên vẹn cảnh vui ngày hôm qua.

      Sau khi Lục Yên gả vào đây, đây là lần thứ hai nhìn phong cảnh nơi này, có loại cảm giác giống trước đây.

      Sau bữa tối, bọn trẻ ra sân sau chơi, A Bảo ngủ gật dưới chân của Lục Yên.

      Hôm nay mặc chiếc váy màu đỏ, ngồi ghế đá, trong tay cầm chén trà, nhìn thế nào cũng thấy tươi đẹp hơn những bông hoa sơn trà* trong sân.

      [​IMG]
      bé cắn hạt điều ngày đó nhìn về phía , đến bên cạnh rồi nhàng kéo lấy làn váy của Lục Yên, chỉ vào A Bảo : "Thím ơi, mèo mèo."

      "Nó tên là A Bảo."

      bé nhìn cái bụng phình to của A Bảo, "Nó là béo a."

      "Miệng nó lúc nào cũng thèm ăn, nên ăn rất nhiều."

      bé ngồi xổm xuống, lặng lẽ vươn bàn tay ra sờ vào người A Bảo, thấy nó chống cự, mạnh dạn đưa tay vuốt ve từ đầu cho đến đuôi.

      A Bảo phát ra tiếng ngáy.

      Lục Yên nở nụ cười .

      Tiêu Diệu Thường và Trần Lộ đứng ở cửa cắn hạt hướng dương, Tạ Đạo Niên bê hai chén trà đến cho hai người, khi bước đến gần đó nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của hai người.

      Tiếng cắn hạt hướng dương tanh tách tanh tách...
      "Bọn trẻ có vẻ thích Tiểu Yên, giống như là thích Trường Canh vậy."

      Tiêu Diệu Thường gật đầu, ánh mắt lưu luyến dừng người Lục Yên, "Cái mông tròn trịa, bộ ngực cũng nở nang, hai chân vừa thẳng vừa khít, đúng là rất tốt. Khi nào cháu nó sinh dì về đây chuyến, bà già này có nhiều kinh nghiệm, đảm bảo có thể chăm sóc tốt cho cả mẹ lẫn con."

      Nhà bên cạnh bật bài hát Đồ ngốc đồ ngốc*.

      *Đồ ngốc đồ ngốc: tên bài hát được trình bày bởi ca sĩ Trần Hách



      ".... Bà, mẹ, uống trà ạ."

      thanh cắn hạt hướng dương ngừng lại.

      "......"

      "..........."

      ngồi lên đùi của Lục Yên, cái đuôi của A Bảo ngoe nguẩy đảo qua đảo lại, ánh mắt của cũng đảo qua đảo lại.

      "Cháu thích mèo?"

      "Mèo rất đáng ." xong liền chỉ vào A Bảo : "Nó là con mèo mập mạp đáng ."

      Lục Yên cười, vén tóc lên giúp cháu , "Cháu tên là gì?"

      "Miểu Miểu, Tạ An Miểu." Miểu Miểu nằm luôn vào lòng , dáng vẻ lanh lợi, giương mắt lên lặng lẽ nhìn , khiến người ta thích, lòng Lục Yên cảm thấy ấm áp, ôm bé chặt hơn chút.

      Tạ Đạo Niên tới, xoa đầu Miểu Miểu, "Thích thím thế cơ à?"

      Khi Miểu Miểu cười lên liền có má lúm đồng tiền.

      "Thím xinh đẹp hơn cả giáo viên nhạc ạ."

      Tạ Đạo Niên véo má bé, "Còn lanh thế rồi."

      A Bảo sau khi tỉnh ngủ liền duỗi cái eo lười, sau đó bước chân rời , Miểu Miểu thấy nó muốn , lập tức xuống đất đuổi theo nó.

      "Mèo con, em đừng , em đừng ."

      đuổi theo con mèo mập mạp, vừa hồn nhiên vừa ngây thơ, bước chân vội vã, cái sân liền trở lên nhộn nhịp hơn.

      Lục Yên nở nụ cười, sờ lên ngón tay của mình, ở đó vẫn còn lưu lại ấm áp của Miểu Miểu, xúc cảm mềm mại, khiến người khác rất thích.

      Tạ Đạo Niên ngồi uống trà ở bên cạnh, dáng vẻ thảnh thơi, tư thế ngồi ưu nhã*.

      *ưu nhã: đep mắt, thanh nhã, xinh đẹp, tao nhã....

      Lục Yên lặng lẽ nhìn .....

      Con của và Trường Canh trông như thế nào nhỉ?

      đôi chim sẻ đậu cây cột điện, nhảy và nhảy, nhìn rất là hồn nhiên.

      Những đứa trẻ chạy vòng quanh cái sân, Lục Yên lại gần hơn, sau đó nhàng dựa vào vai .

      cúi đầu nhìn , nở nụ cười , đưa tay ra sau ôm lấy eo , Lục Yên vùi đầu vào cổ , cười khanh khách, thở ra hơi khiến ngứa ngáy.

      Đào Nhạc đứng ở cửa sổ nhìn hai người, trong tay vốn cầm nắm hạt dẻ cười, suy nghĩ chút liền bỏ chúng xuống.

      cháu còn chạy đuổi theo mèo, ngay cả cơn gió dường như cũng mang theo mùi vui vẻ.
      1012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :