1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

LỤC YÊN, ANH YÊU EM - KINH CHẬP (C8/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      21-3: sâu đậm 3
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      Beta: Tana1206, Ykirui

      Khi ngồi lên xe, Lục Yên hỏi , "Đồng nghiệp của trông năng động nhỉ."

      Tạ Đạo Niên ngồi xuống ghế lái, trả lời , "Họ cũng là người khá tốt bụng, và rất thích chơi game."

      " có chơi cùng ?"

      " nhiều lắm, lúc liên hoan chơi nhiều hơn chút. Yên Yên, cài dây an toàn vào ."

      gọi là Yên Yên, cả người Lục Yên liền ngẩn ngơ. Tạ Đạo Niên nở nụ cười, tiếp tục xoay vô lăng, , "Tối hôm qua em đồng ý với ."

      Mặt của Lục Yên dần dần đỏ lên, hai tay áp lên má, len lén cười khúc khích.

      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Tạ Đạo Niên nhìn cái, sau đó chuyên tâm lái xe.

      đến con đường dành riêng cho người bộ, ngày hôm qua mưa rền gió dữ nhưng cũng làm ảnh hưởng đến nhộn nhịp của nơi này, người lại nườm nượp, đèn hoa được trang trí cây như ngày hội.

      [​IMG]
      Tạ Đạo Niên khóa cửa xe lại, qua dắt lấy tay , Lục Yên giơ ngón tay đeo nhẫn lên, nhìn , khóe miệng hơi cong lên thành nụ cười, mười ngón tay đan vào nhau.

      Lục Yên nhìn lên bầu trời, chóp mũi nhếch lên cao.

      Tạ Đạo Niên ở ngoảnh mặt ra chỗ khác, nở nụ cười vì đè nén lại được cảm giác hạnh phúc.

      Hai người dạo đường phố, tâm trạng của Lục Yên rất tốt, cộng thêm ở đây náo nhiệt như vậy, người nào người nấy đều xách theo túi lớn túi , liền kích thích lòng mua sắm của , cuối cùng trong tay cũng cầm cái túi to.

      Cứ bộ được mấy phút là lại nhìn xuống chiếc nhẫn đeo tay, dường như là sợ nó chạy mất.

      Tạ Đạo Niên ở bên tai , " rơi được đâu, mua cỡ vừa với ngón tay của em."

      "Ai em nhìn nó."

      "......"

      bộ tới chỗ, nghe thấy tiếng đàn nhị, ngẩn người, kéo tay Tạ Đạo Niên, , "Đó là bản nhạc Lương Chúc*."

      (bản nhạc Lương Chúc: bản nhạc Lương Sơn Bá Chúc Đài. Đây là trong số các tác phẩm concerto kinh điển của nhạc Trung Quốc viết cho violon. Đây là tác phẩm chuyển thể từ truyền thuyết Lương Sơn Bá-Chúc Đài)



      Ngày hôm qua, ông cụ kia sợ buồn chán, kéo khúc nhạc này cho nghe.

      Tạ Đạo Niên lắng nghe lúc, gật đầu, "Đúng là bản nhạc Lương Chúc."

      Lục Yên men theo tiếng nhạc đến nơi phát ra bản nhạc này, vào giữa dòng người, đúng như đoán, là ông cụ hôm qua, ông bán nghệ*, đầu đội cái mũ trắng, quần áo sạch , kéo đàn nhị vô cùng nhập tâm, vẻ mặt có chút say sưa.

      (*bán nghệ: bán tài năng)
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      người nào đó bỏ tiền xuống, Lục Yên lấy ra tờ trăm nhân dân tệ bỏ vào hộp, ông cụ nhìn thấy , vẻ mặt ngạc nhiên, Lục Yên chỉ tay vào Tạ Đạo Niên, sau đó lại chỉ vào chiếc nhẫn đeo tay, sau đó nháy mắt, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ. Ông cụ ngầm hiểu, cười cười gật đầu với , giơ thẳng ngón tay cái kéo đàn lên.

      Cháu , cháu là giỏi!

      Lục Yên cũng giơ ngón tay cái lên.

      Ông cụ, ông kéo đàn cũng rất giỏi!

      Tạ Đạo Niên hỏi , "Hình như đó là ông cụ tối hôm qua đúng ?"

      Lục Yên kéo rời khỏi đám người, "Đúng rồi, ngờ lại có thể gặp lại."

      "Hai người chuyện gì vậy?"

      Lục Yên nhìn , "Bí mật."

      hỏi tiếp nữa, thấy Lục Yên vui mừng như vậy, ôm , " thôi, vẫn còn nhiều chỗ chúng ta chưa đến nữa."

      "Vâng."

      vào quán kem, hai người ngồi xuống, bà chủ mang bát sữa hai lớp (1), và bát thạch đen (2), phần của Lục Yên là bát sữa hai lớp được rắc đậu đỏ ở , còn phần của Tạ Đạo niên là sữa thạch đen. Lục Yên lấy thìa múc đậu đỏ lên ăn, vừa ăn vừa nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương tay mình, phát ra chiếc nhẫn kim cương này rất hợp với màu trắng và đỏ của món sữa hai lớp, lấy điện thoại ra chụp lại bức ảnh.

      (1) sữa hai lớp: là món tráng miệng Quảng Đông được làm từ sữa, lòng trắng trứng và đường. Nó lần đầu tiên được phát minh ở Thuận Đức, Quảng Đông. Nó là sữa trứng mịn mượt giống như panna cotta, với hai lớp vỏ. Da đầu tiên được hình thành trong quá trình làm mát sữa luộc và thứ hai khi làm mát sữa trứng nấu chín.

      [​IMG]
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)



      [​IMG]
      (2) thạch đen: từ gốc là 龟苓膏 = quy linh cao là tên loại thạch, hay còn là quy phục linh, thạch rùa, thạch đồi mồi là loại thuốc Đông ý dạng thạch, cũng được phục vụ như món tráng miệng, là đặc sản của người Hoa vùng Ngô Châu, đồng thời cũng là món ẩm thực truyền thống của vùng Lưỡng Quảng.

      [​IMG]
      [​IMG]
      chụp xong liền nhìn Tạ Đạo Niên, cười nhìn , trong miệng vẫn nhai thạch, đôi mắt sáng ngời, nhìn rất có tinh thần.

      gửi bức ảnh vừa chụp đó cho Đào Nhạc.

      Lục Yên cắn thìa, hỏi , "Trường Canh, cái đó ăn có ngon ?"

      Tạ Đạo Niên đẩy bát sữa thạch đen của về phía , "Em ăn thử ."

      Lục Yên ăn thử miếng, có chút lạnh, có chút ngọt ngọt, thơm thơm, bùi bùi, ăn rất ngon, cũng đem phần của mình đẩy về phía , " cũng ăn thử ."

      Chỉ lúc sau, Đào Nhạc gửi tin nhắn trả lời lại, Lục Yên mở tin nhắn ra đọc.

      - Cầu hôn?
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      - Vâng ạ. trả lời.

      Đào Nhạc hỏi: bao giờ quay về?

      Lục Yên nhìn Tạ Đạo Niên, trả lời: Ngày mai ạ.

      - Ừm.

      chữ "Ừm.", nhìn dòng tin nhắn của bà lúc, cảm nhận được chúc mừng trong câu của bà.

      Lục Yên để điện thoại di động xuống, nở nụ cười rạng rỡ.

      Tạ Đạo Niên hỏi , "Có chuyện gì thế?"

      "Trường Canh, bao giờ chúng ta về?"

      Tạ Đạo Niên nhìn xuống đồng hồ đeo tay, " dạo xong rồi về."

      Lục Yên buông thìa xuống, "Nhanh như vậy?"

      "Vì ban đầu, muốn hôm nay đưa em về nhà." Em muốn dạo phố, vậy chúng ta cứ cùng nhau dạo thôi.

      Lục Yên chớp mắt mấy cái, có chút bất ngờ, nhìn trái rồi lại nhìn phải lúc lâu mới lấy lại được lý trí. cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Đào Nhạc, sau đó ăn nhanh chóng phần sữa hai lớp còn lại, miệng phồng lên, đứng lên, nhanh, " thôi, thôi, nếu muộn là kịp giờ xe chạy đâu."

      Tạ Đạo Niên lấy khăn giấy lau miệng, ôm chầm lấy , buồn cười , "Vẫn kịp giờ xe chạy đâu."

      Lục Yên kéo tay xuống để nắm, "Mới vừa ăn no xong, nên thể để sờ bụng được."

      Tạ Đạo Niên nở nụ cười bất đắc dĩ, vòng quanh mấy vòng, sau đó dừng lại, nghĩ đến chuyện gì đó, sau đó nắm chặt lấy tay , quay đầu lại nhìn kỹ, Lục Yên sờ tay lên mặt, hỏi, "Có chuyện gì vậy? mặt em có gì à?"

      hỏi , "Em tức giận?"

      Lục Yên nhíu mày lại, "Vẫn còn nghĩ đến chuyện em có tức giận hay ?"

      "Em.... " Tạ Đạo Niên suy nghĩ lúc, " muốn gì đó về mấy tin đồn kia? Có lẽ nếu ra lòng em thoải mái hơn?"

      Lục Yên đảo mắt, giọng trịnh trọng, "."

      Tạ Đạo Niên nắm lấy hai bả vai của , ánh mắt khẳng định, "Vậy em có khó chịu ? Vì ta là đồng nghiệp của nhau, em có cảm thấy thiếu cảm giác an toàn ?"

      muốn có bất kì điều phiền lòng nào cả.

      "Vậy em phải gì đây, nếu như phải việc ta quan tâm đến việc có bạn , còn cố tình theo đuổi , ta đúng là kiểu người khiến người khác ghê tởm, nhưng sau chuyện tối hôm qua, có lẽ xấu hổ của ta khiến ta phải lựa chọn hướng khác, hơn nữa, em tin tưởng , phải người như vậy, có thể người khác lung lay, nhưng, Trường Canh như vậy."

      Lục Yên cũng biết vì sao mình lại chắc chắn như vậy, nhưng tất cả lý trí của đều với rằng, Tạ Đạo Niên là người đáng để tin tưởng.

      Sau khi xong câu đó, Tạ Đạo Niên chăm chú nhìn chớp mắt, khiến cảm thấy có chút ngượng ngùng.

      "Sao vậy?"

      "Có vẻ như chúng ta đều giống nhau." hôn lên trán , " thôi, chúng ta về nhà nào."

      "Vâng, chúng ta về nhà thôi."

      Quay về thành phố Ngô, trở về ngôi nhà của bọn họ
      1012 thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      22: Kết hôn
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      Beta: Tana1206

      _____

      Hôm nay, có gió tây nam, nhiệt độ ngoài trời là 28 độ, trời nhiều mây, thời tiết tương đối đẹp.

      Mặt trời bắt đầu ló mình ra khỏi những rặng mây.

      Về đến đường Phân Phương là lúc 2 giờ chiều, mọi thứ vẫn như xưa.

      Trong Vân Phù Cư.

      Hôm nay là mùng , hương được đốt nơi cửa Phật, làn khói trắng nhàng bay lên, từ từ bay lên cao, giống như ống tay áo của người đào kép* trong các vở kịch.

      Sau cuộc trò chuyện, căn phòng rơi vào bầu khí im lặng.

      bàn tròn có đặt ấm trà, quả cà chua bi màu đỏ au lăn ra khỏi cái đĩa*, lăn lông lốc vào tay Lục Yên, làm nổi bật lên chiếc nhẫn kim cương ngón tay của , ánh sáng của chiếc nhẫn phản chiếu lên quả cà chua, trong góc phòng có chiếc quạt điều hòa chạy, mọi người đều thấy lạnh. Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm ngồi đối diện với Tạ Vân Bằng và Trần Lộ, hơi nóng từ ấm trà bốc lên, gia đình hai bên ngồi nhìn nhau.

      (*cà chua bi: từ gốc là "圣女果" = quả thánh nữ, còn được gọi tên là cà chua đào. Nó có tác dụng kích thích cơn khát, tăng cường dạ dày và tiêu hóa, thanh toán bù trừ nhiệt và giải độc, làm mát máu và làm dịu gan, nuôi dưỡng máu và nuôi dưỡng máu và tăng thèm ăn.

      Thuốc có thể chữa bệnh khát và chán ăn. Nó có thể được đặt hoặc thêm vào các món ăn nguội hoặc nước dùng.)

      [​IMG]
      [​IMG]
      Tạ Đạo Niên và Lục Yên ngồi ở bên, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.

      vài giọt nước ấm trà, Đào Nhạc ma sát miệng chén trà, ngón áp út có đeo chiếc nhẫn ngọc bích, giống chiếc nhẫn đeo tay của Ngụy Tĩnh Hàm.

      [​IMG]
      Ngón tay của Tạ Vân Bằng nhàng gõ xuống bàn, với Đào Nhạc: "Cứ quyết định vậy ?"

      Đào Nhạc trả lời, "Tôi có ý kiến." Bà nhìn Tạ Đạo Niên, , "Trường Canh, bác muốn chuyện riêng với cháu lúc."

      Tạ Đạo Niên rút tay ra khỏi tay của Lục Yên, gật đầu, "Vâng ạ."

      Đào Nhạc nhìn Trần Lộ, sau đó Trần Lộ liền hiểu, ba người cùng lên phòng khách tầng hai.

      Đợi đến khi ba người biến mất ở lối rẽ cầu thang, Lục Yên cầm quả cà chua bi kia lên, bỏ vào miệng cắn, vừa có chút chua chua vừa có chút ngòn ngọt.

      Tạ Vân Bằng rót trà vào chén cho , "Chọn ngày nào đó rồi cùng Trường Canh đăng kí ."

      Lục Yên ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn ông, cắn môi, nhàng tiếng cảm ơn bác.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Cà chua bi vừa có vị chua vừa có vị ngọt, nhai vào trong miệng cảm giác vô cùng ràng.

      Tạ Vân Bằng rót thêm nước sôi vào ấm, hơi nóng bay lên, cách lớp hơi nóng màu trắng Lục Yên nhìn thấy được mâu thuẫn giữa việc muốn thể thương và nhẫn nại của ông.

      Tạ Vân Bằng mua căn hộ trong Nhã An Hoa Viên* để làm quà cưới tặng cho hai người họ, vừa nãy mới biết.

      (*Nhã An Hoa Viên: tên khu chung cư cao cấp của Trung Quốc)

      [​IMG]
      Chuyện này, ngay cả Trường Canh cũng biết gì.

      Cuộc chuyện diễn ra suôn sẻ, Đào Nhạc nhận được cuộc điện thoại của Ngụy Tĩnh Hàm, từ chuyện chọn ngày kết hôn, đến chuyện tình hình kinh tế của hai nhà, rồi đến chuyện chọn nơi tổ chức rồi chọn đồ cưới, là những chuyện vô cùng quan trọng, và những chuyện này dường như gia đình hai bên đều chuẩn bị tốt.

      Vì vậy, chuyện kết hôn này, và Trường Canh phải chuẩn bị gì hết.

      Giống như chuyện đối phương chuẩn bị xong hết tất cả, rồi mới cho bạn biết, con đường được trải xong, bạn chỉ cần bước lên nó và thôi.

      Mà Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm cũng mua cho Lục Yên căn hộ ở phía nam thành phố Ngô, và chuyện này Lục Yên cũng vừa mới được biết.

      Điều hòa có chút lạnh, nhưng lòng bàn tay của Lục Yên có chút nóng, và đổ ít mồ hôi.

      Ngụy Tĩnh Hàm thấy chà sát hai tay lại với nhau, nhàng hỏi thăm, "Tiểu Yên, cháu lạnh à?"

      Lục Yên lắc đầu, "Cháu sao đâu bác."
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      Tạ Vân Bằng rót trà cho Ngụy Tĩnh Hàm, , "Ở lại đây ăn cơm trưa ."

      Ngụy Tĩnh Hàm gật đầu, "Vậy làm phiền gia đình vậy."

      Ông nhận lấy chén trà, Lục Yên nhìn chiếc nhẫn ngọc bích tay của ông, vừa nãy cũng thấy tay mẹ đeo chiếc giống như vậy, xem ra trong chuyến du lịch lần này, bọn họ quyết định được chuyện mình cần làm.

      Tạ Vân Bằng , "Chọn ngày nào đó, gia đình hai bên cùng nhau ăn bữa cơm, bé thấy được ?"

      Lục Yên gật đầu, "Dạ được ạ."

      Tạ Vân Bằng thấy có chút ngẩn người, đặt ấm trà xuống, chăm chú nhìn , "Bị ốm?"

      "Dạ phải đâu ạ." Giọng của Lục Yên có chút .

      Ngụy Tĩnh Hàm nhìn cái, sau đó cười cười với Tạ Vân Bằng, , "Chắc là Tiểu Yên xấu hổ đó."

      Lục Yên cúi đầu, Tạ Vân Bằng pha trà, khói trắng phả ra ngoài miệng, "Bác đây còn chưa từng được thấy bộ dạng xấu hổ của cháu đâu."

      Nghe được câu này, Lục Yên càng cúi đầu xuống thấp hơn.

      Tạ Vân Bằng nhìn , cười cười, sau đó hỏi Ngụy Tĩnh Hàm, "Tôi lớn hơn chú, có thể gọi chú là A Hàm ?"

      "Có thể."

      Sảnh sau yên tĩnh.........Dưới nhà có ba người uống tràm nhà ba người chuyện xong, Lục Yên nhìn Đào Nhạc và Trần Lộ vừa vừa cười, sau đó lại nhìn Tạ Đạo Niên, thấy vẻ mặt cũng có chút vui vẻ, liền cảm thấy có chút tò mò về nội dung cuộc trò chuyện của họ.

      Tạ Vân Bằng thấy ba người họ xuống, với Ngụy Tĩnh Hàm, "A Hàm, uống rượu ? Tôi có bình rượu ngon, uống mấy chén chứ?"

      đến rượu, Ngụy Tĩnh Hàm nở nụ cười, "Vậy khách khí nữa."

      Cơm nước xong, Lục Yên rửa bát cùng Trần Lộ, Ngụy Tĩnh Hàm và Tạ Vân Bằng vẫn uống rượu, nhìn từ cửa sổ phòng bếp ra ngoài sân, có thể thấy được Đào Nhạc và Tạ Đạo Niên đứng trong sân, Đào Nhạc chuyện gì đó, còn Tạ Đạo Niên thỉnh thoảng cũng gật đầu, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

      Lòng của Lục Yên có chút lo lắng.

      Rửa bát đũa xong, Lục Yên ra sân sau hỏi Tạ Đạo Niên, "Mẹ chuyện gì với thế?"

      Tạ Đạo Niên xoa đầu , "Đừng lo, mẹ chỉ dặn dò số chuyện thôi."

      , mẹ!

      Hoa sơn trà rơi xuống sân sau, dưới sân đầy những cánh hoa màu hồng, còn mang theo ít hạt mưa của tối ngày hôm qua.

      [​IMG]
      [​IMG]
      Lục Yên dùng ngón tay cái ma sát chiếc nhẫn kim cương, trái tim cảm thấy chua sót, đôi mắt đỏ lên.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      lặng lẽ nhìn , lúc lâu gì.

      Người lớn của hai nhà ở trong nhà bàn chuyện hôn nhân của hai người họ, Tạ Đạo Niên tiến đến ôm , bàn tay nhàng xoa mái tóc của .

      nghĩ về khoảnh khắc này vô số lần, khi nó đến, tưởng rằng vui vẻ, nhưng nghĩ đến ngoài vui vẻ còn có những cảm xúc phức tạp thành lời nữa.

      Đặc biệt là sau khi biết được bố mẹ gia đình hai bên chuẩn bị xong hết mọi thứ.

      "Trường Canh, đây là đúng ?"

      "Ừm."

      ngẩng đầu, giọng run run, "Tuyệt quá."

      Cho dù phải chờ đợi bao nhiêu chăng nữa, cho dù có chút bất ngờ, chưa kịp sẵn sàng, nhưng tâm trạng bây giờ là .

      Trái tim của đập mạnh, ôm chặt vào lòng, "Ừm."

      Nơi cửa phật (Nơi gian Phật), chỉ còn lại màu hồng của phần cuống nhang*, bụi tro đầy đất, tỏa ra hương thơm nhè .

      [​IMG]
      [​IMG]
      .........
      1012 thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      22-2: Kết hôn 2
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      ___________

      Đám cưới được định vào tháng 3 năm sau, khi đó cây hoa gạo vẫn nở hoa.

      [​IMG]
      Lục Yên mở album ảnh ra, chạm vào từng bức ảnh, mỗi bức ảnh là hồi ức của hai người, nhìn lúc, vừa cười vừa khóc.

      Ngày cứ vậy mà trôi qua, Tạ Đạo Niên làm, cũng làm. Sau khi đăng kí kết hôn, quan hệ giữa hai người càng thân mật hơn, nếu như phải thân mật hơn ở chỗ nào, Lục Yên cũng biết, chỉ cảm thấy Trường Canh dịu dàng hơn, phải là kiểu dịu dàng ngày xưa, dịu dàng bây giờ ở cấp độ cao hơn, dường như là có loại quyết tâm là cả đời này phải đối xử tốt dịu dàng với .

      Lục Yên cũng có loại quyết tâm đối với .

      Đào Nhạc chuẩn bị đồ cưới, trông bận rộn hơn so với rất nhiều, Ngụy Tĩnh Hàm cũng giúp đỡ, hai người thường thảo luận việc tổ chức đám cưới cho ở phòng khách, dường như là để tâm hơn so với .

      Ngụy Tĩnh Hàm thỉnh thoảng ở nhà, bữa sáng đều do ông làm, Lục Yên cảm nhận được, ông cố gắng kéo gần khoảng cách với , thỉnh thoảng hỏi làm có mệt lắm , hỏi muốn ăn món gì, khi trời mưa to lái xe đến văn phòng đón về nhà. Ông làm cơm rất ngon, cũng thành công trong việc vỗ béo Đào Nhạc, thỉnh thoảng ông còn chơi đùa cùng với A Bảo, bây giờ A Bảo cũng chạy ra đón tiếp mỗi khi làm về nữa, thay vào đó là chạy đến ma sát rồi cọ cọ đầu vào chân Ngụy Tĩnh Hàm, giống như con cún con thấy chủ về nhà.

      Mỗi khi Ngụy Tĩnh Hàm quan tâm đến Lục Yên, Lục Yên đều cảm thấy trái tim vô cùng ấm áp, nhưng tiếng "bố" vẫn thể ra khỏi miệng.

      Chiếc nhẫn kia được cất , là người khá là lanh chanh, hấp tấp, nếu chẳng may đánh mất nó rất phiền toái.

      Lục Yên mua lịch treo tường, dùng bút đỏ đánh dấu ngày cưới lại, sau đó ghi lại nhưng việc cần làm vào quyển sổ ghi chép, lên mạng tìm kiếm chi tiết quá trình kết hôn, nhìn vào kết quả lên, len lén nở nụ cười, ngã xuống giường, kéo chăn qua che mặt mình lại.

      Các đồng nghiệp ở văn phòng đều hỏi rằng có phải gần đây có chuyện gì vui đúng , Lục Yên gì, muốn chờ tới khi có thiệp cưới rồi mới cho mọi người biết.

      A Bảo bò lên giường, kéo chăn của , Lục Yên ôm lấy nó, hơi lắc , "A Bảo, chị sắp lập gia đình rồi."

      " Meo meo~ "

      "Em có thấy vui cho chị ?"

      " Meo meo~ "

      -------"Con chuyện với con mèo, nó có hiểu con ?"

      Lục Yên quay đầu lại nhìn, thấy tay Đào Nhạc cầm cái gối, người dựa vào khung cửa, dáng vẻ lười biếng.

      Lục Yên thả A Bảo xuống, hỏi: "Mẹ, mẹ muốn ngủ cùng con ạ?"

      Đào Nhạc gật đầu, cầm chiếc gối để xuống giường, : "Ừm, tối nay có chuyện muốn tâm với con."

      "Vâng ạ."

      Đèn đầu giường phát ra ánh sáng vàng nhạt, hai mẹ con ngồi giường, Đào Nhạc lặng lẽ nhìn , phía sau Lục Yên là cánh cửa sổ mở, ánh trăng ló đầu vào khung cửa, chiếu ánh sáng trắng xuống người , nhìn có chút thánh khiết.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Đào Nhạc chỉnh sửa lại mái tóc giúp , " lâu rồi mẹ nghiêm túc ngắm nhìn con của mẹ."

      Lục Yên đưa tay lên vuốt má, hỏi bà: "Có phải là rất đẹp ạ?"

      Đào Nhạc cốc tay vào trán , " biết xấu hổ."

      Lục Yên gối đầu lên đùi bà, ánh mắt sáng ngời, nhìn giống như hồi còn bé.

      "Mẹ và Tĩnh Hàm đăng kí kết hôn rồi, con có trách mẹ ?"

      Lục Yên lắc đầu, vuốt ve chiếc nhẫn của Đào Nhạc, hỏi: "Đăng kí khi nào vậy ạ?"

      "Lúc du lịch, khi bộ được cầu hôn."

      "Bác Ngụy là người rất lãng mạn, mẹ, hai người định tổ chức đám cưới ạ?"

      "Mẹ và bác ấy đều là người từng trải, nghi thức đó có cũng sao cả."

      "Mẹ, bác Ngụy đối xử với con rất tốt."

      " ra ông ấy biết phải ở chung với con như thế nào, lúc trước mẹ muốn mua căn hộ cho con, ông ấy cũng góp phần."

      Lục Yên nhìn bà, chần chờ , "Mẹ, bác Ngụy có để ý việc con gọi bác ấy là...."

      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      " sao đâu, ông ấy để ý đâu."

      Đào Nhạc vuốt ve mái tóc của , cảm khái : "Sắp lập gia đình rồi mà vẫn ngốc nghếch như vậy."

      "Con là đại trí giả ngu thôi."

      Đào Nhạc dùng hai tay ấn đầu , "Tém lại chút ."

      "Hức, mẹ, mẹ nghĩ con là cậu bé bút chì Tiểu Tân à?"

      Đào Nhạc véo vào eo của , "Lúc con còn bé cũng nghịch ngợm y chang nó."

      "Mẹ, haha... đừng cù con." Lục Yên lăn mình giường, Đào Nhạc vừa cười vừa cù vào chỗ thịt buồn của , hai người cùng đem chăn đá xuống đất.

      A Bảo ở dưới giường liếc mắt lên nhìn, góc chăn rơi xuống người nó, nó nhắm mắt lại vào giấc ngủ ngon.

      Tối nay, ngọn đèn đầu giường được bật rất lâu....

      .........

      Sau khi định ra ngày cưới, Tạ Vân Bằng gọi điện cho số họ hàng thân thích, và đặt chỗ ở khách sạn Ngọc Hồ, để Lục Yên gặp mặt người lớn trong nhà.

      Ngày gặp mặt đó, thời tiết có chút lạnh.
      Cái bàn rất tròn, rất to, xung quanh được ngồi kín người.

      Bà dì cũng bay từ Hồng Kông về, cũng có mấy bác mấy mấy thím, còn có số bạn bè, cũng tương đối thân thiết.

      Có mấy đứa bé nhìn Lục Yên với ánh mắt tò mò, mấy đứa bé đó rất dính lấy Tạ Đạo Niên, ngồi đùi của Tạ Đạo Niên, thỉnh thoảng kiềm chế được vươn bàn tay bé xinh xinh ra chạm vào người Lục Yên, sau đó nhanh chóng rụt tay lại, nhìn vô cùng đáng .

      Lục Yên mặc bộ lễ phục màu đen*, bên ngoài khoác chiếc áo lông ngắn, vòng eo nhắn tinh tế, chiếc vòng ngọc lục bảo** mà Đào Nhạc tặng cũng được đeo lên cổ, tóc dài xõa ra, khuôn mặt trang điểm kiểu trang nhã, ngồi ở bên cạnh Tạ Đạo Niên, nhìn qua trông vừa nhu mì vừa lanh lợi.

      [​IMG]
      [​IMG]
      ngồi ở trong lòng Tạ Đạo Niên len lén nhìn , hai bím tóc rất dài, nhìn khá là thông minh.

      Lục Yên cầm cái hạt điều lên đưa lại gần miệng bé, bé nhích đầu lại gần, há miệng ngậm lấy hạt điều sau đó lại chôn người vào lòng của Tạ Đạo Niên, miệng nhàng nhai.

      Hai người đều nở nụ cười.

      Hôm nay Tạ Đạo Niên mặc cái áo len màu xám, cổ cao, mặc cái quần dài màu đen, tóc được vuốt lên cao, trong loạn có tự*, nhìn có vẻ tùy hứng hơn so với ngày thường, chiếc đồng hồ thông minh đeo tay được thay bằng chiếc đồng hổ kiểu truyền thống, Lục Yên nhìn qua, nó là của nhãn hiệu nổi tiếng nào đó, trông rất đắt tiền.

      (*trong loạn có tự: hỗn loạn có trật tự, kiểu tóc kiểu để hơi rối, đan xéo nhau, nhìn trông tự nhiên như làm gì nhưng ra là do cố tình tạo kiểu đó.)

      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      [​IMG]
      [​IMG]
      Bàn tay đặt dưới bàn của hai người nhàng nắm lấy nhau, tay của Tạ Đạo Niên thỉnh thoảng cạo vào lòng bàn tay của cái.

      Hai người dường như có thể cảm nhận được tầng ý nghĩa trong đó, có đôi khi nhìn nhau tự chủ mà cười rộ lên, ràng trước đây hai người cũng vô cùng quen thuộc nhau, nhưng bây giờ thấy đối phương vẫn tự chủ được mà nhìn theo rồi ngại ngùng dời ánh mắt , sau khi dời ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn lén lại đối phương.

      Ánh mắt của Lục Yên ngày càng nóng bỏng, thỉnh thoảng Tạ Đạo Niên cảm thấy ngượng ngùng trước ánh mắt của .

      Hai người đều trắng, ở dưới ánh đèn trắng nhìn còn trắng hơn.

      Ở bên kia bàn ăn, Đào Nhạc và mấy mấy bác vừa vừa cười, còn Ngụy Tĩnh Hàm uống rượu cùng Tạ Vân Bằng và mấy người khác, bầu khí trong căn phòng trông có vẻ rất là tốt. Tiêu Diệu Thường gắp miếng cá cho Lục Yên, cười : "Tiểu Yên ăn cá ."

      "Dạ, cháu cảm ơn bà ạ."

      Tiêu Diệu Thường nhìn kỹ Lục Yên, " thời gian ngắn gặp, lại càng đẹp hơn a."

      Lục Yên khẽ bật cười, hai má có chút hồng, Tiêu Diệu Thường mỉm cười, tới gần : "Cháu và Trường Canh phải sống tốt, hạnh phúc, biết chưa?"

      Những lời này Tạ Đạo Niên cũng nghe thấy được, Lục Yên và cùng nhìn nhau, hai người cùng gật đầu.

      "Vâng ạ."
      1012 thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      22-3: Kết hôn 3
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      ___________

      Bữa cơm này ăn rất lâu, trong thời gian đó, có nhiều , dì, bác đến bắt chuyện với Lục Yên, và những người bạn cuối cùng cũng mạnh dạn đưa lên nắm lấy tay Lục Yên, Lục Yên bế bé ngồi lên đùi mình, bé ngơ ngác nhìn , tuổi còn , nên chưa phát được chính xác các từ, mấy mấy dì đều nở nụ cười, những người thân thích của Tạ gia đều rất lịch , hỏi những câu hỏi rất vừa phải, nên Lục Yên cũng trả lời rất lòng, hơn nữa còn có bà dì ở bên cạnh trợ giúp, nên càng cảm thấy bình tĩnh hơn.

      Sau khi cơm nước xong, bầu trời có chút tối, khí có chút lạnh, các trưởng bối đều có xe riêng, Lục Yên đợi Tạ Đạo Niên, hà hơi vào lòng bàn tay, sau đó hai tay vắt chéo ôm chặt lấy cơ thể.

      Những cành cây xung quanh đều có lá rụng, nhìn có chút tiêu điều, bước ra khỏi xe, giẫm lên những chiếc lá rụng, bước từng bước về phía , cánh tay của có treo chiếc áo vest, bầu trời phía sau tối đen, ánh mắt của sáng rực, khóe miệng cong lên thành nụ cười.

      cứ lẳng lặng nhìn như vậy, quên luôn việc thổi khí vào tay cho ấm.

      Tiếng lá rụng vang lên ngày càng ràng.......

      Áo vest được khoác lên người , Lục Yên cảm nhận được ấm áp, nắm lấy tay , " thôi, bên ngoài lạnh, chúng ta về thôi."

      Lục Yên ngửi thấy được mùi nước hoa nhè chiếc áo vest, ôm lấy eo của , lông của chiếc áo lông rất mềm mại, ngẩng đầu lên nhìn , từ cằm cho đến mũi, rồi đến mắt, sau khi nhìn xong cảm thấy trái tim đập ngày càng nhanh.

      biết nhìn , chờ đến lúc lên xe, : "Em còn tiếp tục nhìn như vậy, thể lái xe được."

      Mặt của Lục Yên đỏ lên, dựng thẳng cổ áo của chiếc áo vest lên che mất nửa mặt, ngồi xuống ghế ngồi làm tổ, nhìn giống như con chim cút*.

      [​IMG]
      Tạ Đạo Niên nở nụ cười, đặt tay lên vô lăng, chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi nhà hàng, những chiếc lá rụng bay lên khỏi mặt đất.

      ........

      Năm mới trôi qua, pháo hoa rơi đầy đất, những mảnh vụn màu đỏ bay lên trung, sau đó chầm chậm rơi xuống mặt đất.

      Có đôi khi hai người đột nhiên cho đối phương, /em nhớ em/.

      có lý do gì, cũng có báo trước, chỉ là đột nhiên nhớ đến /em, nở nụ cười trong vô thức, muốn cho /em biết.

      Ngày cưới càng đến gần, lại càng cảm thấy mỗi ngày như cuộc phiêu lưu, tim đập nhanh hơn, giống như trẻ con mong chờ điều kinh hỉ gì đó, kìm lòng được mà ngẩng đầu lên với ánh mắt mong chờ.

      [​IMG]
      Thiệp cưới do Lục Yên thiết kế, mặt bìa là do tự vẽ hình hoạt hình của và Tạ Đạo Niên, nền màu trắng, mặt sau của thiệp mời cũng là do Lục Yên thiết kế, vừa tinh xảo vừa lãng mạn, có phong cách rất riêng, gia đình hai bên nhìn thấy đều rất đẹp.

      Cầm bản thảo thiết kế thiệp mời in, tất cả mọi thứ được hoàn thành.

      Tổng cục thuế.

      Sau khi tan làm, Tạ Đạo Niên gọi mọi người lại, lấy thiệp mời trong túi ra, phát cho mỗi người tấm.

      Việc này khác gì quả bom nổ dưới nước, Phương Tư Hiền ở bên cạnh nổ lên đầu tiên.

      "Ông trời ơi! Cậu sắp kết hôn?"

      số đồng nghiệp cũng bước đến gần, hiển nhiên là cũng bị dọa , "Đạo Niên, chuyện này là bất ngờ đó nhá."

      Tạ Đạo Niên nở nụ cười, "Ngày đó xin được mời mọi người đến ăn mừng."

      Mấy người đồng nghiệp nữ mà bình thường hay tìm chuyện : "Ngay cả bạn của bọn em còn chưa được nhìn thấy đó."

      Vị thần thánh này chưa thấy lộ diện, mà thu phục được vị soái ca này rồi, ngay cả mặt mũi vị thần thánh đó như thế nào hội chị em đồng nghiệp nữ cũng chưa được nhìn thấy.

      Tạ Đạo Niên cười , " ấy công tác ở thành phố Ngô, nhau được 4 năm, mọi người có thể thấy ấy ở ngày cưới."

      đồng nghiệp nữ nghe xong lấy tay đỡ ngực: "Mẹ ơi, bốn năm, tôi sắp chịu được nữa rồi."

      Tạ Đạo Niên thấy mấy chị em đồng nghiệp nữ như vậy chỉ biết cười trừ, cất mấy tấm thiệp cưới còn thừa , ngước mắt lên nhìn vào chiếc bàn làm việc trong góc, chỉ nhìn cái, sau đó liền thu hồi lại ánh mắt.

      Tháng trước Tương Mạn Lệ chuyển , trước khi rất bình tĩnh, trịnh trọng lời xin lỗi với , Tạ Đạo Niên cũng chấp nhận lời xin lỗi đó.

      Hoa mùa xuân, nở vào mùa thu.

      Tạ Đạo Niên dọn dẹp xong số thứ, xoay người rời khỏi phòng làm việc, phải tiếp tục phát những tấm thiệp cưới còn lại.

      Văn phòng Kiến Vi Tri Trứ.

      chiếc xe dừng ở con đường đối diện văn phòng làm việc, Tạ Đạo Niên nhìn xuống đồng hồ đeo tay, chờ Lục Yên tam làm.

      Tịch Phong thu thập những bài hát dân ca, cũng được tháng, ngày hôm nay vừa về đến, Lục Yên cầm thiệp cưới phát xong hết cho mọi người, chỉ còn lại có .

      Các đồng nghiệp trong văn phòng làm việc trong trạng thái phấn khích, Tiểu Ngư là người phấn khích nhất, bởi vì Lục Yên mời làm phù dâu, ấy khoa tay múa chân trong vui sướng.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Khi Tịch Phong trở về thấy bộ dạng phấn khích đó của mọi người, hiếu kỳ nên hỏi: "Mọi người trúng thưởng à?"

      Tất cả mọi người đều cười giống như trộm, Lục Yên cũng cười, Tịch Phong càng cảm thấy tò mò hơn, gọi Lục Yên, "Tiểu Yên, ra đây lúc, tôi cho em xem thứ."

      Bên ngoài phòng làm việc có chỗ ngồi, số đồng nghiệp cũng thỉnh thoảng ra đây ngồi vẽ bản phác thảo, thời tiết se lạnh, phơi nắng chút cảm thấy thoải mái hơn chút.

      Thứ mà Tịch Phong muốn đưa cho , là xấp ảnh chụp.

      Lục Yên nhìn xấp ảnh trong tay, uống hớp trà sữa, bên tai truyền đến tiếng chuông điện thoại, ngẩng đầu, thấy Tịch Phong di chuyển cái ô to, vừa lúc có thể che được ánh nắng đầu cho .

      "Trời hôm nay có chút lạnh, nhưng cũng nên phơi nắng quá lâu."

      ra ngoài lâu, ăn nắng chút, nhìn qua có chút cương nghị.

      "Cảm ơn."

      " có gì."

      Tịch Phong dịch ghế qua chút, "Em nghĩ gì thế?"

      Lục Yên thích thú cầm rời tay, hỏi , "Lão đại, tìm được thứ này ở đâu vậy? Mô hình này đẹp quá."

      "Tôi đến ngôi làng , nghe ở đấy có số phụ nữ lớn tuổi tự mình làm áo cưới trước khi kết hôn, đến nhà hỏi thăm được bà cụ lấy áo cưới ngày xưa của bà cụ ra cho tôi nhìn, sau đó tôi liền chụp ảnh lại."

      Lục Yên nhìn bức ảnh kỹ, cảm thán mà : "Đẹp quá, uyên ương bên nhau, sát cánh bay cùng nhau, mô hình này cũng có ý nghĩa rất may mắn."

      Do sắp kết hôn, nên Lục Yên có thể hiểu được cảm giác hạnh phúc của đôi uyên ương này, cẩn thận cầm ảnh chụp lên nhìn kỹ lại lần nữa.

      Trà sữa rất ngọt, cắn ống hút, ánh mắt si mê, Tịch Phong lẳng lặng nhìn , bàn tay miết lại mép ảnh, miết tới miết lui, trông có chút thất thần.

      Cái ô che nắng có màu vàng nhạt, ánh nắng đầu mùa hạ cũng tương đối ấm áp, khuôn mặt của lên nét gì đó rất mềm mại.

      Tịch Phong nhích lại gần , giọng , "Khi đó tôi nghĩ, chắc chắc là em thích nó."

      Nghe được câu này, Lục Yên cảm thấy có điều gì đó là lạ, ngẩng đầu lên, Tịch Phong quay đầu sang hướng khác, chỉ nhìn thấy gò má của , nhỉn được ánh mắt của .

      Tịch Phong lật tấm ảnh trong tay lại, giọng thả lỏng, hỏi : "Em thấy thế nào?"

      Cốc trà sữa được đặt xuống bàn.

      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      ".... Rất đẹp."

      Hai người yên lặng gì tiếp, cũng biết suy nghĩ gì.

      vỉa hè đằng xa, có người đến gần đây.

      Lục Yên cảm thấy trà sữa quá ngọt, lau miệng, tiện thể lấy tấm thiệp mời trong túi xách ra, đưa cho Tịch Phong.

      Tịch Phong nhận lấy, thấy bìa thiệp, ngón tay khựng lại, chầm chậm mở ra, tên chú rể - Tạ Đạo Niên ra vô cùng ràng, như đánh thẳng vào đầu của .

      "Lão đại, tháng sau em kết hôn rồi."

      nhìn tấm thiệp mời, "... Sao bây giờ mới thông báo thế?"

      "Chọn được ngày tốt mới thông báo được chứ, trước đó sưu tầm dân ca, vừa về em liền cho biết đây thôi."

      Lục Yên đến đây mặt trời bị những áng mây xanh che lấp, cái ô che nắng tối sầm lại, những tấm ảnh chụp mặt bàn cũng bị mờ .

      Ánh sáng xung quanh cũng mờ cho đến khi nó chuyển thành màu trắng đen.

      Tịch Phong còn muốn điều gì đó, nhưng có người nhanh hơn bước -------

      "Yên Yên!"

      Hai người quay đầu lại.

      Tạ Đạo Niên đứng cách đó xa, mặc cái áo khoác gió màu đen, dáng người cao ngất, cổ áo được dựng lên cao, gương mặt góc cạnh, vẻ mặt có chút kiên định, tay trái để trong túi, khóe môi cong lên như cười mà cũng như cười.

      Lục Yên đứng dậy chạy đến kéo tay , "Trường Canh!"

      Tạ Đạo Niên gật đầu, nhìn về phía Tịch Phong, người đó im lặng lúc rồi mới đứng dậy đến trước mặt , Lục Yên giới thiệu: "Trường Canh, đây là ông chủ của em, Tịch Phong. Lão đại, đây là vị hôn phu của em, Tạ Đạo Niên."

      Tịch Phong lẳng lặng nhìn Tạ Đạo Niên lúc, vươn tay ra, "Chào ."

      Tạ Đạo Niên cũng đưa tay ra, "Chào ."

      Hai tay bắt nhau, Tịch Phong cảm nhận được ngón tay của Tạ Đạo Niên dùng sức, ta sửng sốt, nhìn Tạ Đạo Niên thấy ánh mắt của Tạ Đạo Niên có chút lạnh, Tịch Phong gật đầu, hơi nới lỏng bàn tay của mình ra, nét mặt hai người gợn sóng có sợ hãi gì.

      Ngón tay có chút đau.........

      Tịch Phong nhìn chiếc xe ở ngã tư đường đối diện, trong lòng liền hiểu ra.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      ra người ta nhìn từ đầu đến cuối a!

      Tịch Phong mỉm cười với hai người, "Chúc mừng a, nhất định tôi đến uống rượu mừng."

      Lục Yên nở nụ cười, "Bọn em đợi ngài đến uống."

      Tịch Phong gật đầu, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, "Hết giờ làm rồi, em về ."

      "Vâng." Lục Yên nhìn về phía Tạ Đạo Niên, "Trường Canh, chờ em lúc nhá."

      "Ừm."

      Sau khi Lục Yên rời , Tịch Phong cất đống ảnh bàn , cũng cất tấm thiệp mời vào trong túi, hai người đứng vừa vặn tạo thành đường thẳng Tạ Đạo Niên ở ngoài sáng, ở trong tối, trước khi , Tịch Phong với : "Tạm biệt."

      "Xin cứ tự nhiên."

      Mặt trời lại ló đầu ra khỏi những rặng mây, dưới chiếc ô lại có ánh sáng ấm áp, cốc trà sữa vẫn còn nửa già chưa được uống.

      bao giờ...... được uống hết nữa.

      Khi Lục Yên xuống đến nơi, thấy Tạ Đạo Niên dựa người vào cửa xe, đeo kính râm, hai tay khoanh lại, khuôn mặt nghiêng nghiêng ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, dáng vẻ vừa đẹp trai vừa phóng khoáng tự nhiên.

      Nhìn có vẻ lạnh lùng, dáng vẻ người lạ chớ lại gần.

      "Trường Canh!"

      Tạ Đạo Niên quay đầu lại, thấy tay giấu ở sau lưng, nở nụ cười giảo hoạt, đứng thẳng người lên, hỏi : "Giấu cái gì ở phía sau thế?"

      "Ten ten ten tèn!" Lục Yên lấy con búp bê ở sau lưng ra, giống con lần trước, tạo hình lần này được thay đổi, nhưng Tạ Đạo Niên vẫn nhận ra được, con búp bê này là .

      Lục Yên lắc lắc con búp bê, "Đẹp ?"

      Tạ Đạo Niên nhận lấy, cầm búp bê lên nhìn kĩ lúc, bỏ kính râm xuống, "Em làm bao nhiêu con vậy?"

      "Em còn có thể làm nhiều con hơn nữa."

      xoa đầu , mở cửa xe, "Lên xe , chúng ta về nhà ăn cơm."

      "Vâng."

      Chiếc xe lăn bánh đường, Lục Yên lấy thiệp mời còn thừa trong túi xách ra, đếm, "Còn chưa đưa cho ai nữa nhỉ?"

      Tạ Đạo Niên tiếp tục lái xe, nhìn quanh xe, hỏi: "Sếp của em có đối xử tốt với nhân viên ?"

      Lục Yên vẫn chăm chú đếm thiệp mời, "Lão đại? Tốt lắm, là người lịch , cũng rất quan tâm đến nhân viên."

      Tạ Đạo Niên gật đầu, đèn đỏ, xe dừng lại, ngón tay của gõ lên vô lăng, nhìn con đường phía trước, biết là nghĩ gì.

      Đột nhiên, Lục Yên hôn lên môi cái, quay đầu qua, thấy nở nụ cười vô cùng rực rỡ.

      "Trường Canh, mặc áo gió nhìn rất là đẹp trai a."

      Ngón tay gõ vô lăng của dừng lại, quay đầu qua hướng khác, ho tiếng, lỗ tai có chút đỏ, Lục Yên cầm chiếc kính râm của bỏ vào hộp và đặt nó cạnh con búp bê, "Nhìn nay, nhìn giống phiên bản thu của ?"

      Tạ Đạo Niên nhìn qua, nở nụ cười, "Giống."

      Lục Yên cầm con búp bê lên nghịch ngợm , "Sau này em làm nhiều con hơn, gọi chúng là Tạ Đạo Niên số 3, số 4.... đến mức đếm xuể, cho đến khi em già, làm được nữa mới thôi."

      lẳng lặng nhìn ........

      Lục Yên nghịch con búp bê, khóe môi cong lên thành nụ cười.

      Đèn xanh, chiếc xe đằng sau bấm còi, Tạ Đạo Niên lấy lại tinh thần, lái xe chầm chậm, tay cầm vô lăng, tay xoa bóp mi tâm*, sau đó thầm: " là chua a."

      (*mi tâm: khoảng cách giữa hai đầu lông mày.)

      Tạ Đạo Niên, mày đúng là ghen quá rồi.

      "Trường Canh, thầm gì vậy?"

      " gì cả, còn thiếu đồ gì ? Tiện thể mua luôn lúc ?"

      "Mua đôi đèn long phượng* nữa có được , để tối hôm cưới chúng ta đốt."

      (*đèn long phượng: đèn có hình con rồng + phượng hoàng)

      [​IMG]
      Tạ Đạo Niên quay đầu qua nhìn , gật đầu, "Được."

      Chiếc xe ngoành đầu qua hướng, vào con đường khác.
      1012 thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      23: Sát cánh bay cùng nhau*
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      *Sát cánh bay cùng nhau: từ gốc là "比翼" = bỉ dực (hán việt), là từ vựng Trung Quốc, có ý nghĩa là sát cánh bay cùng nhau.)

      _______

      Đúng như Lục Yên nghĩ, tháng 3 hoa gạo nở đỏ như ánh lửa.

      [​IMG]
      Trước ngày cưới, Vân Phù Cư mở rộng cửa đón khách, làm 9 mâm tiệc, mời hàng xóm láng giềng xung quanh, những viên bánh trôi màu đỏ màu trắng(1) nằm đan xen nhau trong cái bát, số nhân viên của nhà hàng đến giúp đỡ, tay chân của họ vô cùng nhanh nhẹn, ai cũng bận rộn chuẩn bị thức ăn, số họ hàng thân thích của Tạ gia cũng có đến, mọi người viết câu đối, trang trí và treo hoa hồng. Tiêu Diệu Thường đứng ra chỉ đạo, cả ngày hôm nay, nụ cười môi của bà chưa bao giờ tắt, chỉ đạo xong công việc nhà liền xuống nhà bếp làm bánh hoa sen(2), đốt đèn dầu(3), trong khí tràn ngập mùi dầu hỏa, cùng với ngọn nến đỏ, trông cực kì ấm áp và vui vẻ.

      (1) bánh trôi

      [​IMG]
      (2)bánh hoa sen: là loại bánh được làm từ hạt sen, đường, dầu ăn và số thành phần khác.

      [​IMG]
      [​IMG]
      (3) đèn dầu

      [​IMG]
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      Những người hàng xóm dáng vẻ vui mừng, trong tay mỗi người đều mang theo cái lì xì màu đỏ, tiếng chúc mừng, cơm nước xong xuôi cầm theo quà đáp lễ mang về.

      Tạ Đạo Niên ra ngoài gặp mấy người bạn, chuẩn bị các thủ tục để ngày mai rước dâu về nhà.

      Khi màn đêm buông xuống, khách khứa cũng ra về gần hết, các bóng đèn trong Vân Phù Cư được bật hết lên, xung quanh liền sáng bừng lên như ban ngày. Tạ Vân Bằng uống rượu cùng mấy ông bạn già đến mức mặt đỏ bừng lên, ông bạn già vỗ vào vai ông, "A Bằng à, bây giờ Đạo Niên thành gia*, ông cũng yên tâm được rồi."

      (*thành gia = thành lập gia đình)

      Tạ Vân Bằng vân vê vỏ lạc, nở nụ cười, gật đầu tỏ ý đồng ý. Tất cả mọi người cùng nhau uống rượu, nhìn những gương mặt quen thuộc trước mắt, ông nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Trần Lộ.

      Ánh đèn rất sáng, Trần Lộ đứng ở cửa, người mặc cái váy liền màu xám nhạt, bó chặt vào mông, nhìn từ bên cạnh, có ánh sáng chiếu vào, cảm giác được chỗ đó vô cùng nở nang. Bà đeo đôi hoa tai, chuyện với ai đó, hoa tai theo động tác của bà mà được ánh đèn phản chiếu vào, nhìn có chút hoa mắt.

      Sau khi tiễn số khách khứa ra về, Trần Lộ nhìn về phía ông, mỉm cười.

      Tạ Vân Bằng có chút say.

      Trần Lộ đến nhắc nhở ông, "Nửa đêm còn phải dậy, uống nhiều như vậy làm gì biết?" xong đến gần bên tai của ông, "Lên tầng chuẩn bị tiền lì xì với tôi, được uống nữa."

      Lỗ tai của Tạ Vân Bằng có chút ngứa, ông đặt chén rượu xuống, "Tôi có chút việc, mọi người cứ tiếp tục uống."

      xong liền đứng dậy theo Trần Lộ lên tầng , khoảng cách giữa hai người rất gần, Trần Lộ bước vào phòng, ông khóa cửa lại, bà kéo ngăn kéo ra, lấy xấp lì xì màu đỏ, với Tạ Vân Bằng, "Ngày mai khi đón dâu phát nhiều lì xì vào, bọn trẻ bây giờ thích giày vò nhau, tôi sợ chúng nó phá hỏng cửa nhà người ta luôn."

      (Yang: Giải thích cho ai biết: Người Trung Quốc có tục lệ là nhà chặn cửa cho nhà trai vào, nhà trai phải phá cửa (dùng nhiều biện pháp như đưa lì xì, hoặc là chịu số hình phạt của bạn dâu đưa ra hoặc là nếu phá được cửa vào thẳng luôn), chú rể mới được vô rước dâu.)

      Tạ Vân Bằng lặng lẽ nhìn Trần Lộ ngồi đếm tiền giường, : "Vậy bà cho nhiều tiền vào lì xì , nếu đủ tôi ra ngân hàng rút thêm."

      "Ừm."

      Có mấy lọn tóc rơi xuống trước trán của bà, tư thế ngồi trang nhã, dáng vẻ thướt tha, quyến rũ.

      Ông cứ lặng lẽ nhìn bà như vậy.

      Ông và Trần Lộ quen nhau qua việc xem mắt, người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng này hơn ông 3 tuổi, cùng ông qua những tháng ngày khó khăn, mối quan hệ vợ chồng giữa hai người rất tốt đẹp, Trần Lộ sinh cho ông người con trai ưu tú, hôm nay Trường Canh cũng kết hôn rồi, ông bận rộn kinh doanh, lâu lặng lẽ nhìn bà như vậy.

      Ánh đèn bên ngoài Vân Phù Cư rất sáng, rèm cửa sổ màu tím, có hoa văn, bởi vì ánh đèn chiếu vào nên màu sắc của chiếc rèm trông nhàng hơn. Bà đếm tiền, thỉnh thoảng nghĩ xem đếm đến đâu rồi, cúi đầu, nốt chu sa* cổ kia nổi bật lên khiến người khác chú ý.

      (*nốt chu sa: nốt ruồi đỏ, vì tìm được ảnh có nốt chu sa sau cổ nên minh họa bằng ảnh này.)

      [​IMG]
      Nhìn lúc, nhìn mãi, cũng biết có phải là do uống quá nhiều rượu hay , mà Tạ Vân Bằng cảm thấy trong người có chút nóng, Trần Lộ còn lải nhải, ông tiến đến bế bổng bà lên, kéo cổ áo của bà ra và hôn xuống.

      Tiền lì xì rơi xuống đầy đất, Trần Lộ bị ông đè xuống giường, miệng bị ông hôn lên, đầu mũi đều là mùi rượu, bà lắc đầu, đánh xuống bả vai của ông, "Tầng dưới vẫn còn có khách khứa, ông đúng là ông già đứng đắn."

      Tạ Vân Bằng cởi áo sơ mi của mình ra, đến hôn Trần Lộ, bàn tay di chuyển dọc lên bắp đùi kéo quần lót của bà xuống, miệng : "Lộ Lộ, tôi mới 47, già, già chút nào."

      Trần Lộ đỏ mặt, cười trèo lên người ông, Tạ Vân Bằng ngẩng đầu lên hôn bà đến mức điên cuồng, ngày xưa vì muốn lấy bà, ông cố gắng tự mình kiếm đủ tiền sắm sính lễ*, mặc dù ông nhiều, nhưng mọi hành động của ông đều biểu đạt tình dành cho bà.

      (*sính lễ: quà cưới hỏi.)

      Hai người ở trong phòng "" nhau điên cuồng, khi ở giường Tạ Vân Bằng tương đối thô lỗ, lúc mới cưới Trần Lộ cũng chịu được cách "" của ông, lâu dần mới thích ứng được, chơi đùa cũng có thể thành tình thú*. Hai người hoàn toàn quên khách khứa ở tầng dưới, may mà còn có Tiêu Diệu Thường ở đó tiếp tục chủ trì buổi tiệc.

      (*tình thú: sở thích, tham vọng hoặc vui thích trong lòng, thú vui trong tình dục....)

      Chiếc giường đung đưa kêu "kẽo kẹt" trong lúc lâu, những tiếng rên rỉ được đè nén lại cũng chầm chậm dừng lại....

      Bao cao su được ném vào trong thùng rác.

      Nhặt quần áo dưới sàn nhà lên, Tạ Vân Bằng ngồi hút thuốc ở đầu giường, ông thường xuyên phải ra ngoài, nên làn da có chút đen, đôi mắt của ông tương đối sâu, xương lông mày* nhô cao, nhìn rất góc cạnh, nhìn dưới ánh đèn có vẻ đẹp gì đó rất khác biệt.

      (*xương lông mày)
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      [​IMG]
      Bà liếc mắt lườm ông, "Dùng lực mạnh như vậy làm gì cơ chứ?"

      Tạ Vân Bằng cũng tỉnh rượu được chút, người của ông vẫn trần truồng chưa mặc gì, từ từ đến gần bà, nhàng hôn bà, Trần Lộ nở nụ cười mơ hồ, "Ông già đứng đắn."

      Tạ Vân Bằng cầm tay bà lên và tỉ mỉ vuốt ve nó, vuốt ve bàn tay bị chai sạn vì quanh năm sờ hàng khô của bà.

      Trần Lộ véo má ông, "Tuổi cao rồi mà còn làm hành động buồn nôn như vậy, nếu Trường Canh mà nhìn thấy, chắc chắn cười vào mặt ông."

      Tạ Vân Bằng xuống giường, đưa tay lên sờ vào gò má, "Cũng chỉ có bà mới dám véo má tôi."

      "Ông chỉ là con hổ giấy, sao tôi phải sợ?"

      Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Trần Lộ nhìn xuống tầng dưới, "Ông nhìn , tôi là phải tiếp nhiều khách nữa rồi, còn mau xuống tiếp khách? Đừng tưởng rằng ăn xong có thể chạy, lát nữa Trường Canh mới về."

      Tạ Vân Bằng kéo bà, " thôi."

      ........

      Mặt trăng tròn nằm bầu trời, soi sáng cả vùng trời.

      Ba giờ sáng, A Bảo bị Đào Nhạc đưa vào trong phòng, nhảy lên người Lục Yên, Lục Yên bị ngạt thở nổi, nửa tỉnh nửa mê, mới nhớ ra hôm nay là ngày cưới của mình.

      Tối hôm qua chuyện điện thoại với Trường Canh đến 10 giờ, mới ngủ được có 5 tiếng.

      Đào Nhạc trang điểm xong, đứng trước cửa gọi: "Còn chưa chịu rời giường? Thợ trang điểm đến rồi đấy."

      Lục Yên vén chăn lên, xuống giường cái là chạy nhanh vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, A Bảo theo , nhảy lên bàn rửa mặt, liên tục kêu meo meo meo meo.

      Lục Yên vừa đánh răng, vừa nhìn khuôn mặt tươi cười của chính mình trong gương, cũng quan tâm miệng đầy bọt kem đánh răng, với A Bảo: "Hôm nay là ngày chị được gả cho Trường Canh."

      "Meo meo~ "

      "Chị đây là bà Tạ."

      "Meo meo ~"

      " là tuyệt."

      -------"Còn chưa xong? Cả thế giới đều ở đây đợi con đấy!"

      Lục Yên sợ đến mức suýt nữa nuốt nước súc miệng vào bụng, thấy Đào Nhạc chống hai tay vào eo đứng ở cửa nhà tắm trừng mắt nhìn , nhanh chóng rửa mặt cho nhanh, sau đó ra ngoài.

      "Xong rồi, xong rồi, con xong rồi."

      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Thợ trang điểm ngồi chờ ở trong phòng, Ngụy Tĩnh Hàm ngồi uống cà phê ở phòng khách, hôm nay ông mặc bộ com lê màu đen, tóc được vuốt lên cao, chiếc áo có cài cái trâm cài áo*, nhìn rất đẹp.

      (*trâm cài áo)

      [​IMG]
      "Bác Ngụy, chào buổi sáng."

      "Chào buổi sáng, Tiểu Yên."

      Lục Yên uống cốc nước mà Đào Nhạc đưa cho , vào phòng ngồi để người ta trang điểm cho, Tiểu Ngư đến từ sớm, đây là lần đầu tiên ấy được làm phù dâu, nên cảm thấy rất phấn khởi, sau khi trang điểm xong liền cầm điện thoại lên lẩm bẩm gì đó, Lục Yên hỏi ấy: "Tiểu Ngư, cậu thầm gì thế?"

      Ánh mắt của Tiểu Ngư vẫn rời khỏi chiếc điện thoại, "Công lược*, tớ xem phù dâu công lược, Tiểu Yên, cậu nhanh thử áo cưới , tớ còn phải ghi chép lại mấy thứ nữa."

      (*Công lược: tấn công, chiếm giữ, chiếm đóng tiến đánh, công kích, tiến công chiếm đóng. Nếu dịch nghĩa cả câu "phù dâu công lược" có thể hiểu là nôm na là cách làm phù dâu. Chắc từ này quá quen với mọi người rồi nhỉ? Năm nay còn hot bộ phim "Diên Hi Công Lược" cơ mà, có ai xem phim đó ?)

      Lục Yên dở khóc dở cười, Đào Nhạc cầm áo cưới đến, đóng cửa lại rồi mặc nó lên giúp Lục Yên.

      Phòng khách liên tục có người đến, là bạn của Đào Nhạc và bạn của Ngụy Tĩnh Hàm. Ngoài ra còn có nhóm bạn bè cùng giới của Lục Yên, người nào cũng ăn mặc trang phục trang nhã, Ngụy Tĩnh Hàm lấy đồ uống mời nhóm bạn của Lục Yên, mấy đứng tụ vào chỗ chuyện với nhau, Tiểu Ngư đứng ở giữa thỉnh thoảng câu, nhưng mắt vẫn rời khỏi điện thoại.

      Két! Cửa mở, mọi người dừng lại cuộc trò chuyện, cùng nhau hướng mắt nhìn vào cánh cửa vừa mới được mở ra.

      Tiểu Ngư để điện thoại di động xuống, từ từ đứng lên.......

      Lục Yên từ từ bước ra, Đào Nhạc ở phía sau cầm đuôi váy giúp .

      A Bảo liên tục kêu ở dưới chân Lục Yên, cái đuôi ngừng lắc lư theo chiếc váy cưới.

      Người ta thường , người phụ nữ đẹp nhất là vào ngày cưới của họ.

      Áo cưới là do Đào Nhạc chọn, vòng eo được bo sát lại, màu trắng tinh khiết, lớp ngoài là lớp hoa làm bằng vải ren, bó lại, tôn lên vòng eo nhắn của , làn váy rất dài, mỗi khi bước , nhìn giống như rải hoa hồng trắng xuống đất vậy. trán có hai sợi tóc rủ xuống được uốn cong lại(1), phía đội vòng hoa pha lê vô cùng tinh xảo(2), gương mặt trang điểm kiểu trang nhã, lớp nền căng bóng, đôi mắt sáng ngời, khí sắc(3) vô cùng tốt.

      (1) hai sợi tóc cong hai bên hay còn gọi là kiểu tóc râu gián.

      [​IMG]
      [​IMG]
      (2) vòng hoa pha lê

      [​IMG]
      (3) khí sắc: vẻ ngoài, thường là mặt, biểu thần sắc và sức khoẻ của con người. Đồng nghĩa với từ "thần sắc".
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Mạng che mặt* rất dài, sau khi đeo nó lên đầu nhìn càng thêm thơ mộng.

      [​IMG]
      [​IMG]
      Tiểu Ngư chạy đến gần nuốt hụm nước bọt, "Đẹp quá."

      Lục Yên chỉnh sửa lại trang phục chút, do dự hỏi: "Có đẹp ?"

      Tiểu Ngư kéo chiếc gương dài đến, " tin cậu nhìn ."

      Cả người trong gương đều là màu trắng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hai má đỏ ln vì e thẹn, ngay cả bản thân cũng nhận ra được.

      Lục Yên kìm lòng được đưa tay lên sờ mặt.

      Đẹp quá !

      Mấy bắt đầu vây quanh , ríu rít câu chúc mừng, Lục Yên đứng ở giữa, hai má hồng hào, vui vẻ đến mức quên cả chuyện.

      ai cầm đuôi váy, làn váy rơi xuống sàn nhà, như những bông hoa nở rực rỡ sàn nhà.

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Đào Nhạc đứng bên cửa sổ, có bó hoa hồng đỏ được cắm trong bình hoa phía sau, cánh hoa vẫn còn dính những giọt nước, lên vẻ đẹp mê hoặc đầy màu sắc, cùng với hương thơm quyến rũ kỳ lạ. Bà nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa nơi chân trời có ánh sáng, sắp đến sáng sớm, bà nhìn bầu trời phía xa, mắt cảm thấy cay cay, giống như những bông hoa hồng đỏ, dính những giọt nước li ti.

      Ngụy Tĩnh Hàm bước đến ôm bà.

      Đào Nhạc nhìn Lục Yên đứng ở giữa nhóm bạn, giọng run nhè : "Sao lại lập gia đình nhanh như vậy? Trước đây vẫn còn là bé, sao mới chớp mắt cái lập gia đình rồi?"

      Ngụy Tĩnh Hàm nhàng đặt nụ hôn xuống trán của bà, "Tiểu Yên có gả quá xa, hai mẹ con vẫn có thể gặp mặt nhau được mà."

      Đào Nhạc lau nước mắt , "Sao lại khóc chứ? Ngày tốt lành như này, em phải cười vui vẻ."

      Ngụy Tĩnh Hàm cầm khăn tay giúp bà, "Đúng rồi, phải cười nhiều lên."

      Đào Nhạc nhìn ông, "Tĩnh Hàm, lúc làm lễ kết hôn, dắt con."

      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      "Ừm."

      Đào Nhạc hít sâu, " thôi, em muốn đưa con về nhà chồng, em muốn thấy con bước ra khỏi cánh cửa này."

      Rồi nhìn con vào cánh cửa khác.

      Suy nghĩ lúc, trong lòng lại cảm thấy chua xót, Đào Nhạc cố nén nước mắt lại, tiến lên để chỉnh sửa lại váy cho Lục Yên.

      Lục Yên quay đầu lại ôm Đào Nhạc, "Mẹ, con cảm ơn mẹ."

      Đào Nhạc vừa chỉnh sửa lại làn váy vừa , "Lúc bước ra cửa, nhớ nhìn xuống thềm cửa, con quen giày cao gót, nên phải bước cẩn thận."

      "Vâng, con nhớ rồi."

      "Lúc mời trà, nhìn thấy là ai mới mời, đừng gọi nhầm."

      "Vâng ạ."

      Đào Nhạc cho lọ dầu cù là* vào trong túi xách của Lục Yên, "Sợ con đứng lâu choáng đầu, lúc ý xoa ít dầu này ở hai đầu lỗ mũi, giúp nâng cao tinh thần, cái này tác dụng phụ, mẹ dùng thử rồi."

      (*dầu cù là: Dầu cù là hay dầu cao là loại cao bôi ngoài da dạng sệt có tác dụng làm nóng, chữa cảm cúm và phòng số bệnh thông thường và thường được đóng trong các hộp bằng kim loại hoặc thủy tinh.)

      [​IMG]
      "Mẹ!" Lục Yên kiềm chế được cảm xúc nữa, bật khóc ôm lấy bà.

      "Khóc cái gì mà khóc, mẹ đây còn chưa khóc,....... khóc cái gì cơ chứ........."

      Tiểu Ngư và mấy bạn đến bên cạnh an ủi , an ủi được lúc lại khóc tiếp.

      Lục Yên ngẩng đầu lên nhìn trần nhà lúc lâu, ép những giọt nước mắt chảy ngược vào trong, hai tay đưa lên làm quạt tạo gió, hong khô những giọt nước mắt còn vương mặt, " khóc, con có khóc."

      A Bảo nhảy lên bàn, nhàng liếm lấy bàn tay của , cái đầu hơi nghiêng nghiêng, dáng vẻ nhìn vừa dễ thương vừa ngông ngốc.

      Lục Yên kéo ngăn kéo ra lấy cái nơ con bướm màu đỏ ra đeo lên cổ nó, A Bảo nghiêng nghiêng đầu, móng vuốt chạm lên món đồ chơi mới, Lục Yên vuốt ve đầu của nó, : "A Bảo, lát nữa em cùng với chị được ?"

      "Meo meo ~."

      Thời gian còn sớm..........

      có tiếng pháo nổ truyền từ ngoài đường vào, Lục Yên thả mạng che mặt xuống, vào phòng ngồi đợi. Tiểu Ngư và mấy đều rất phấn khởi, "Nào nào, chúng ta đứng ở đây."

      Tiếng pháo đến tầng dưới, tổng cộng có 20 chiếc xe ô tô, xếp từ đầu đường đến cuối đường, trang phục đơn giản trang nhã lịch s

      [​IMG]
      _______

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :