1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

LỤC YÊN, ANH YÊU EM - KINH CHẬP (C8/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      20-2: Chờ đợi 2
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      _____

      Gió thổi, vừa lạnh vừa ẩm ướt, rất lạ.

      Lục Yên dám tùy tiện vào trong Cục tìm , lại trước cửa hàng ở gần đó, sắc trời tối, khí có chút oi bức. ngang qua nhà hàng bún ốc Liễu Châu*, bị hương thơm của nó hấp dẫn, đưa tay lên sờ bụng, đúng là có chút đói, vào cửa hàng gọi bát bún, sau đó ra ngoài chọn cái bàn rồi ngồi xuống.

      (*bún ốc Liễu Châu: Từ gốc là "螺蛳粉" = bột ốc, là tên món bún, phở nổi tiếng ở thành phố Liễu Châu, Quảng Tây, Trung Quốc)

      [​IMG]
      [​IMG]
      lúc sau bát bún được bưng lên, bún ốc có vị vừa thơm vừa chua, nhịn được liền bê bát lên húp ngụm nước.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      Lúc ăn, vẫn luôn để mắt đến cái điện thoại, nhưng vẫn chưa thấy trả lời lại tin nhắn của , Lục Yên có chút thất vọng, "Trường Canh, làm gì vậy?"

      Trời có chút lạnh, có chút khô hanh, cánh tay của Lục Yên nổi hết da gà lên, khịt mũi mấy cái, "Sao tự dưng lại lạnh như thế nhỉ?"

      Bầu trời tối sầm lại, sau đó, soạt soạt trận mưa đá rơi xuống, gần đây khối khí lạnh và khối khí nóng cùng nhau đổ về, đặc biệt là vùng duyên hải này, thời tiết lại càng ổn định. Mưa đá ngày càng lớn, rơi lộp độp xuống mái nhà, người đường chạy nhanh vào các điểm trú mưa, chó mèo cũng lối đuôi nhau chạy mưa, thỉnh thoảng bị hạt mưa đá rơi trúng mà ngã trái ngã phải.

      Trong nháy mắt, cả con phố trở lên hỗn loạn.

      ....

      Tạ Đạo Niên bàn xong chuyện công việc với Tạ Thanh Phàm, xuống cầu thang, sờ xuống túi quần, lúc nãy Tạ Thanh Phàm tìm gấp, nên để quên điện thoại ở phòng làm việc, với bọn Phương Tư Hiền, "Các cậu trước ."

      "Ê, bên ngoài mưa to đó, nhớ mang ô theo."

      "Ừm."

      Quay về phòng làm việc, Tương Mạn Lệ chuyện với mấy đồng nghiệp, vừa nhìn thấy liền nở nụ cười.

      Tạ Đạo Niên gật đầu, cầm điện thoại di động lên, bật máy, thấy loạt tin nhắn được gửi đến từ tiếng trước, sắc mặt liền lập tức thay đổi.

      cầm ô lên, Tương Mạn Lệ gọi lại, "Đạo Niên, tối nay cùng ăn cơm ."

      ", cảm ơn." xong liền bước nhanh ra khỏi phòng, vội vàng về hướng khu chợ gần đó.

      Tương Mạn Lệ nhìn lên bầu trời, nở nụ cười, giọng điệu tự tin và chắc chắn, " tin tức giận."

      .......

      Cơn mưa đá ngày càng to, rơi lộp bộp xuống mặt đất nhìn có chút dọa người, nên người người dám ra ngoài, Tạ Đạo Niên ngay cả đồng phục cũng chưa thay, vội vàng chạy đến nhà hàng bún ốc kia, đến nơi thấy bàn ghế ở ngoài bị cơn mưa làm cho lộn xộn, còn ai ngồi ở đó nữa, những người khách ngồi trong quán nhìn thấy sắc trời bên ngoài đều nhíu mày lại.

      đứng giữa trời mưa, ánh mắt dò tìm khắp nơi, hề có mục tiêu, cũng hề có phương hướng nhất định.

      Cơn mưa bắt đầu dần lại.

      Điện thoại di động rung lên, lấy ra nhìn, có tin nhắn vừa mới gửi đến.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      ------- Em ở trước cửa hàng điện thoại Thiên Hú, đợi .

      thở phào nhõm, chạy đến cưa hàng điện thoại ở gần bên đường đối diện kia, thấy dáng người quen thuộc, góc váy bị ướt, ngồi bên cạnh còn có ông cụ kéo đàn nhị, ông cụ chuyện với .

      ấy có khóc hay ?

      Tạ Đạo Niên chậm lại đó, cơn mưa đá đến nhanh mà cũng nhanh, người công nhân vệ sinh quét những viên đá lại vào góc, góc đó liền tỏa ra những đợt khí lạnh.

      Đến gần hơn nữa, nghe thấy , "Ông ơi, ông kéo đàn nhị được bao nhiêu năm rồi? Ông kéo rất hay."

      "Được nhiều năm rồi, ông cũng nhớ là bao lâu nữa."

      "Ông ơi, ông ở gần đây ạ?"

      "Ừm. Cháu , cháu đangđợi ai vậy?"

      "Đợi người của cháu ạ."

      "Giờ vẫn mưa, biết cậu ta có đến ?"

      "Có, ấy nhất định đến ạ."

      Giọng điệu của nghe rất bình thường, từ từ, nhanh cũng chậm. Hai tay chống cằm, nhìn ông cụ.

      Tiếng quét rác soàn soạt của người công nhân vệ sinh...

      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Bạn có tin vào linh cảm của tình ?

      còn chưa mở miệng, từ từ quay đầu lại, dường như là biết ở sau lưng của .

      Hai người nhìn nhau, ngón tay của Lục Yên run rẩy, Tạ Đạo Niên đứng trước mặt , tay cầm ô, đầu đầy mồ hôi, đồng phục người đều ướt sũng.

      đứng dậy, đột nhiên tiến đến ôm , "Trường Canh!"

      Tạ Đạo Niên bỏ ô xuống, hung hăng ôm lấy , "Xin lỗi, đến chậm."

      "Em biết, em biết nhất định đến." Giọng của có chút nức nở.

      Tạ Đạo Niên ngừng xoa mái tóc của , Lục Yên xiết tay ôm chặt lấy , muốn buông tay.

      Ông cụ lấy điếu thuốc ra châm, cười cười rồi nhả ra đợt khói.

      Khi ôm đủ rồi, tách nhau ra mới thấy vùng áo trước ngực của bị bẩn, tóc vẫn còn ướt, giày cũng đen bẩn, hỏi , "Sao lại như này?"

      đến chuyện này Lục Yên liền cảm thấy bực mình, "Lúc em ăn bún ốc, trời tự dưng đổ cơn mưa đá, viên đá to như vậy rơi xuống bàn, rơi xuống đầu em, rơi vào bát bún, nước bún bắn tung tóe, em còn chưa ăn xong nữa."

      May là trả tiền trước rồi, nếu lúc chạy nhanh đến cửa hàng điện thoại, ông chủ tưởng là ăn quỵt của người ta rồi.

      đến tìm , trả lời tin nhắn của , cũng tức giận, còn ở lại đây chờ , trái tim Tạ Đạo Niên cảm thấy đợt ấm áp, thấy mặt bị dính bẩn, lấy khăn tay ra lau mặt cho , ", đưa em về, về phải tắm trước."

      Lục Yên gật đầu, quay người lại vẫy tay với ông cụ, "Cháu chào ông ạ."

      Ông cụ nở nụ cười tươi như hoa với , ông phất tay, " , ."
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      ......

      Xe chạy mạch đến ký túc xá dành cho viên chức, mở cửa giúp xuống xe, vào thang máy, thẳng lên tầng ba.

      Những đám mây đen bắt đầu tan biến, bầu trời bắt đầu sáng hơn, mưa cũng ngừng rơi.

      Vào đến phòng, tìm quần áo cho , sau đó vào phòng tắm vặn nước tắm cho , sau đó hỏi , "Có đói , mua cơm cho em?"

      " ăn tối chưa?"

      "Chưa."

      "Vậy chúng ta cùng nhau ăn ."

      "Trước tiên em tắm , còn mua cơm."

      "Vâng."

      Tạ Đạo Niên xuống dưới tòa nhà, gặp phải mấy người Phương Tư Hiền, bọn họ gọi , "Đạo Niên, đâu vậy, đá bóng ."

      ", các cậu cứ chơi , lần sau mình ." thẳng ra con phố bên ngoài, mấy người đồng nghiệp ở lại cậu nhìn tớ tớ lại nhìn cậu.

      Phương Tư Hiền nghĩ mãi ra, "Sao cậu ấy vẫn còn chưa thay đồng phục nhỉ?"

      Tạ Đạo Niên gọi phần cháo thịt trứng muối(1), phần bánh cuộn (2), phần gà xé (3), sau khi thức ăn được đóng gói lại liền trả tiền rồi vội vã cầm túi thức ăn quay về ký túc xá.

      (1)cháo thịt trứng muối

      [​IMG]
      (2)gà xé

      [​IMG]
      [​IMG]
      (3)bánh cuộn

      [​IMG]
      [​IMG]
      Tương Mạn Lệ nhìn thấy , muốn bắt kịp bước chân của , nhưng quá xa.

      Nhìn đèn ở tầng ba sáng, ta có vẻ đoán ra được điều gì đó.

      Suy nghĩ lúc, ta liền tiếp tục theo sau.

      ......
      1012 thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      20-2-2: 20.2 (fix)
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      _____

      Gió thổi, vừa lạnh vừa ẩm ướt, rất lạ.

      Lục Yên dám tùy tiện vào trong Cục tìm , lại trước cửa hàng ở gần đó, sắc trời tối, khí có chút oi bức. ngang qua nhà hàng bún ốc Liễu Châu*, bị hương thơm của nó hấp dẫn, đưa tay lên sờ bụng, đúng là có chút đói, vào cửa hàng gọi bát bún, sau đó ra ngoài chọn cái bàn rồi ngồi xuống.

      (*bún ốc Liễu Châu: Từ gốc là "螺蛳粉" = bột ốc, là tên món bún, phở nổi tiếng ở thành phố Liễu Châu, Quảng Tây, Trung Quốc)

      [​IMG]
      [​IMG]
      lúc sau bát bún được bưng lên, bún ốc có vị vừa thơm vừa chua, nhịn được liền bê bát lên húp ngụm nước.

      Lúc ăn, vẫn luôn để mắt đến cái điện thoại, nhưng vẫn chưa thấy trả lời lại tin nhắn của , Lục Yên có chút thất vọng, "Trường Canh, làm gì vậy?"

      Trời có chút lạnh, có chút khô hanh, cánh tay của Lục Yên nổi hết da gà lên, khịt mũi mấy cái, "Sao tự dưng lại lạnh như thế nhỉ?"

      Bầu trời tối sầm lại, sau đó, soạt soạt trận mưa đá rơi xuống, gần đây khối khí lạnh và khối khí nóng cùng nhau đổ về, đặc biệt là vùng duyên hải này, thời tiết lại càng ổn định. Mưa đá ngày càng lớn, rơi lộp độp xuống mái nhà, người đường chạy nhanh vào các điểm trú mưa, chó mèo cũng lối đuôi nhau chạy mưa, thỉnh thoảng bị hạt mưa đá rơi trúng mà ngã trái ngã phải.

      Trong nháy mắt, cả con phố trở lên hỗn loạn.

      ....

      Tạ Đạo Niên bàn xong chuyện công việc với Tạ Thanh Phàm, xuống cầu thang, sờ xuống túi quần, lúc nãy Tạ Thanh Phàm tìm gấp, nên để quên điện thoại ở phòng làm việc, với bọn Phương Tư Hiền, "Các cậu trước ."

      "Ê, bên ngoài mưa to đó, nhớ mang ô theo."

      "Ừm."

      Quay về phòng làm việc, Tương Mạn Lệ chuyện với mấy đồng nghiệp, vừa nhìn thấy liền nở nụ cười.

      Tạ Đạo Niên gật đầu, cầm điện thoại di động lên, bật máy, thấy loạt tin nhắn được gửi đến từ tiếng trước, sắc mặt liền lập tức thay đổi.

      cầm ô lên, Tương Mạn Lệ gọi lại, "Đạo Niên, tối nay cùng ăn cơm ."

      ", cảm ơn." xong liền bước nhanh ra khỏi phòng, vội vàng về hướng khu chợ gần đó.

      Tương Mạn Lệ nhìn lên bầu trời, nở nụ cười, giọng điệu tự tin và chắc chắn, " tin tức giận."

      .......

      Cơn mưa đá ngày càng to, rơi lộp bộp xuống mặt đất nhìn có chút dọa người, nên người người dám ra ngoài, Tạ Đạo Niên ngay cả đồng phục cũng chưa thay, vội vàng chạy đến nhà hàng bún ốc kia, đến nơi thấy bàn ghế ở ngoài bị cơn mưa làm cho lộn xộn, còn ai ngồi ở đó nữa, những người khách ngồi trong quán nhìn thấy sắc trời bên ngoài đều nhíu mày lại.

      đứng giữa trời mưa, ánh mắt dò tìm khắp nơi, hề có mục tiêu, cũng hề có phương hướng nhất định.

      Cơn mưa bắt đầu dần lại.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Điện thoại di động rung lên, lấy ra nhìn, có tin nhắn vừa mới gửi đến.

      ------- Em ở trước cửa hàng điện thoại Thiên Hú, đợi .

      thở phào nhõm, chạy đến cưa hàng điện thoại ở gần bên đường đối diện kia, thấy dáng người quen thuộc, góc váy bị ướt, ngồi bên cạnh còn có ông cụ kéo đàn nhị, ông cụ chuyện với .

      ấy có khóc hay ?

      Tạ Đạo Niên chậm lại đó, cơn mưa đá đến nhanh mà cũng nhanh, người công nhân vệ sinh quét những viên đá lại vào góc, góc đó liền tỏa ra những đợt khí lạnh.

      Đến gần hơn nữa, nghe thấy , "Ông ơi, ông kéo đàn nhị được bao nhiêu năm rồi? Ông kéo rất hay."

      "Được nhiều năm rồi, ông cũng nhớ là bao lâu nữa."

      "Ông ơi, ông ở gần đây ạ?"

      "Ừm. Cháu , cháu đangđợi ai vậy?"

      "Đợi người của cháu ạ."

      "Giờ vẫn mưa, biết cậu ta có đến ?"

      "Có, ấy nhất định đến ạ."

      Giọng điệu của nghe rất bình thường, từ từ, nhanh cũng chậm. Hai tay chống cằm, nhìn ông cụ.

      Tiếng quét rác soàn soạt của người công nhân vệ sinh...

      Bạn có tin vào linh cảm của tình ?

      còn chưa mở miệng, từ từ quay đầu lại, dường như là biết ở sau lưng của .

      Hai người nhìn nhau, ngón tay của Lục Yên run rẩy, Tạ Đạo Niên đứng trước mặt , tay cầm ô, đầu đầy mồ hôi, đồng phục người đều ướt sũng.

      đứng dậy, đột nhiên tiến đến ôm , "Trường Canh!"

      Tạ Đạo Niên bỏ ô xuống, hung hăng ôm lấy , "Xin lỗi, đến chậm."

      "Em biết, em biết nhất định đến." Giọng của có chút nức nở.

      Tạ Đạo Niên ngừng xoa mái tóc của , Lục Yên xiết tay ôm chặt lấy , muốn buông tay.

      Ông cụ lấy điếu thuốc ra châm, cười cười rồi nhả ra đợt khói.

      Khi ôm đủ rồi, tách nhau ra mới thấy vùng áo trước ngực của bị bẩn, tóc vẫn còn ướt, giày cũng đen bẩn, hỏi , "Sao lại như này?"

      đến chuyện này Lục Yên liền cảm thấy bực mình, "Lúc em ăn bún ốc, trời tự dưng đổ cơn mưa đá, viên đá to như vậy rơi xuống bàn, rơi xuống đầu em, rơi vào bát bún, nước bún bắn tung tóe, em còn chưa ăn xong nữa."

      May là trả tiền trước rồi, nếu lúc chạy nhanh đến cửa hàng điện thoại, ông chủ tưởng là ăn quỵt của người ta rồi.

      đến tìm , trả lời tin nhắn của , cũng tức giận, còn ở lại đây chờ , trái tim Tạ Đạo Niên cảm thấy đợt ấm áp, thấy mặt bị dính bẩn, lấy khăn tay ra lau mặt cho , ", đưa em về, về phải tắm trước."

      Lục Yên gật đầu, quay người lại vẫy tay với ông cụ, "Cháu chào ông ạ."Ông cụ nở nụ cười tươi như hoa với , ông phất tay, " , ."

      ......

      Xe chạy mạch đến ký túc xá dành cho viên chức, mở cửa giúp xuống xe, vào thang máy, thẳng lên tầng ba.

      Những đám mây đen bắt đầu tan biến, bầu trời bắt đầu sáng hơn, mưa cũng ngừng rơi.

      Vào đến phòng, tìm quần áo cho , sau đó vào phòng tắm vặn nước tắm cho , sau đó hỏi , "Có đói , mua cơm cho em?"

      " ăn tối chưa?"

      "Chưa."

      "Vậy chúng ta cùng nhau ăn ."

      "Trước tiên em tắm , còn mua cơm."

      "Vâng."

      Tạ Đạo Niên xuống dưới tòa nhà, gặp phải mấy người Phương Tư Hiền, bọn họ gọi , "Đạo Niên, đâu vậy, đá bóng ."

      ", các cậu cứ chơi , lần sau mình ." thẳng ra con phố bên ngoài, mấy người đồng nghiệp ở lại cậu nhìn tớ tớ lại nhìn cậu.

      Phương Tư Hiền nghĩ mãi ra, "Sao cậu ấy vẫn còn chưa thay đồng phục nhỉ?"
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      Tạ Đạo Niên gọi phần cháo thịt trứng muối(1), phần bánh cuộn (2), phần gà xé (3), sau khi thức ăn được đóng gói lại liền trả tiền rồi vội vã cầm túi thức ăn quay về ký túc xá.

      (1)cháo thịt trứng muối

      [​IMG]
      (2)gà xé

      [​IMG]
      [​IMG]
      (3)bánh cuộn

      [​IMG]
      [​IMG]
      Tương Mạn Lệ nhìn thấy , muốn bắt kịp bước chân của , nhưng quá xa.

      Nhìn đèn ở tầng ba sáng, ta có vẻ đoán ra được điều gì đó.

      Suy nghĩ lúc, ta liền tiếp tục theo sau.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      20-3: Chờ đợi 3
      Editor: Yang3S

      ________

      Lúc Tạ Đạo Niên trở về vẫn tắm, dọn sẵn thức ăn lên bàn cho , Lục Yên ra, cả người chỉ mặc cái áo cộc của , dài đến bắp đùi, bên trong dường như mặc gì.

      Tạ Đạo Niên kéo ngồi xuống, "Ăn ."

      Lục Yên thấy vẫn còn mặc đồng phục, hỏi, " có muốn thay quần áo ?"

      Tạ Đạo Niên nhìn lại chính mình, phát mình vẫn chưa thay đồng phục, gật đầu, "Em ăn trước , tắm."

      " ."

      Lục Yên ngồi xuống mép giường ăn chút thức ăn, nhìn quanh căn phòng, phòng ngủ, phòng khách, khá là đầy đủ, nhưng vẫn thiếu cái gì đó, mặt bàn bày thư pháp viết giở, sàn nhà có quả tạ tập tay, thảm để chống đẩy, giường còn có mấy con gấu bông gắp được cho , nhìn có vẻ hợp với tổng thể căn phòng.

      Cốc cốc cốc, có người gõ cửa.

      để đũa xuống, nhìn ra ngoài qua mắt mèo, thấy , tóc được búi lên, khuôn mặt thanh tú, dáng người nhắn.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      đó đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn có vẻ như lo lắng.

      Lục Yên suy nghĩ lúc, vào nhà lấy áo khoác của Tạ Đạo Niên mặc vào, sau đó ra mở hé cửa, ló cái đầu ra, "Xin chào, tìm ai vậy?"

      Dễ nhận thấy được rằng đó rất bất ngờ, ta nhìn và đánh giá Lục Yên lúc.

      Khi người phụ nữ nhìn người phụ nữ, nhất là tình địch của nhau, nhìn vào khuôn mặt của đối phương đầu tiên, nếu như khuôn mặt có gì để chê, nhìn dáng người, nếu như dáng người cũng cũng có gì để chê, cố tìm kiếm điểm gì đó để soi mói, bắt bẻ.

      Nhìn thẳng vào ánh mắt của ta, Lục Yên nở nụ cười.

      Tương Mạn Lệ do dự hỏi, " là?"

      Lục Yên biểu ra vẻ mặt bất ngờ, "Tôi là bạn của Trường Canh."

      Trái tim của Tương Mạn Lệ đập thình thịch thình thịch, đúng như ta đoán.

      Trường Canh, Trường Canh là ai? Tạ Đạo Niên còn có tên gọi khác mà biết?

      Trong nháy mắt, vẻ mặt kỳ lạ của ta bị nhìn thấy được.

      Lục Yên nhìn thấy vẻ mặt này của ta, trong lòng liền hiểu .

      Hai người chuyện.

      Cánh tay của Lục Yên nhàng dựa lên cánh cửa, đầu hơi nghiêng, người mặc cái áo khá rộng, ánh mắt nhàng lướt qua, có loại cảm giác lên lời, có chút mềm mại, lại có chút cứng rắn. Đó là kiểu người Tương Mạn Lệ chưa bao giờ gặp, nhìn ra được, nhưng lại miêu tả được thành lời.

      Cái áo khoác mặc bên ngoài là minh chứng vô cùng ràng về mối quan hệ giữa và Tạ Đạo Niên.

      "Xin hỏi, có chuyện gì vậy?"

      Tương Mạn Lệ xốc lại tinh thần, ta lấy ra chai rượu vang đỏ từ phía sau, "Chào , đây là thứ tôi muốn tặng cho Đạo Niên, có thể đưa nó cho ấy giúp tôi được ?"

      Lục Yên đứng thẳng người lên chút, bước lên trước bước, để lộ ra đôi chân vừa trắng vừa mịn tì vết, nhìn vô cùng chói mắt. hơi nghiêng người về phía ta, Lục Yên cao hơn ta, nhưng Tương Mạn Lệ lại cảm thấy mình có thấp hơn .

      Lục Yên nhận lấy cách hào phóng, "Cảm ơn ."
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      có nhìn ta, nhưng Tương Mạn Lệ lại len lén nhìn trộm .

      cúi đầu, lông mi vừa dài vừa cong khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của nhìn lại càng động lòng người hơn, hơn nữa quần áo mặc người đều là của Tạ Đạo Niên, đôi chân phía dưới mặc quần dài, khiến người nhìn vào liền nghĩ ngợi xa vời.

      nhìn thấy vẻ mặt khác lạ gì của , khiến ta cảm giác bản thân thất bại.

      Vẫn chưa vào trận đấu, khí thế của đối phương mạnh như vậy, còn khí thế của mình như tụt dốc phanh.

      Da gà liền nổi hết lên, hình như gió ở hành lang có chút mạnh, ánh mắt của Tương Mạn Lệ đo đỏ, ta cắn môi , "Tạm biệt."

      Lục Yên gật đầu, trước khi ta xoay người ở khúc rẽ, vọng ra, "Trường Canh thích uống rượu, lần sau tặng sữa chua nhé."

      Tương Mạn Lệ đột nhiên cảm thấy dường như có gai nhọn đâm vào trái tim ta, da giống như bị người ta lột xuống rồi xát nước muối, vừa đau vừa sót, cảm thấy vô cùng nhục nhã, bước chân ngày nhanh.

      ........

      Lúc Tạ Đạo Niên ra thấy Lục Yên vừa ăn vừa uống rượu, rượu rót ra cốc mà trực tiếp cầm chai lên uống.

      mặc gì người, tiến đến đoạt lấy chai rượu tay , "Bụng vẫn chưa ăn no, uống rượu khiến dạ dày bị đau."

      Lục Yên đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm, mái tóc dài vẫn còn ướt, xõa tung ở trước ngực, khiến áo ướt mảng, hai quả đào ở dưới như như .

      Tạ Đạo Niên ngồi xổm xuống trước mặt , nhàng hôn lên miệng , "Xin lỗi, lúc chiều vội bàn chuyện công việc nên để quên điện thoạt trong phòng làm việc, lúc làm xong việc mới phát ra, quay về phòng thấy loạt tin nhắn của em."

      Lục Yên lắc đầu, "Em giận ."

      Tạ Đạo Niên gì ôm lấy , Lục Yên lại lần nữa, " là em giận mà, em biết nhất định đến, nhất định đến."

      "Nhưng đến muộn."

      "Em giận, nhưng mà --------" quay đầu và chỉ ngón tay vào chai rượu vang đỏ, " đó là ai?"

      Tạ Đạo Niên nhìn chai rượu vang đỏ.

      Sao tự dưng lại có chai rượu vang đỏ ở trong phòng mình nhỉ?

      ------- ? Ai nhỉ?

      nhìn sắc mặt của , não bộ hoạt động hết công suất, "Tương Mạn Lệ?"

      " ra ta tên là Tương Mạn Lệ."

      do dự , " ta đến đây?"

      "Bị em đuổi về rồi."

      nhìn dáng vẻ đắc ý của , khóe miệng cong lên thành nụ cười, "Đến lúc nào thế?"

      "Lúc tắm." Lục Yên cầm chai rượu vang đỏ lên nhấp ngụm, " ta tặng , em nhận để dùng nó làm nước giải khát."

      Tạ Đạo Niên nở nụ cười, giải khát, loại rượu này đúng là chỉ xứng để giải khát.

      " giận? Có cần giải thích vài câu ?"" cần." đặt chai rượu xuống, nhướn mày lên, cách lớp vải nắm lấy tiểu Trường Canh, "Nơi này là của em, trái tim cũng là của em."

      Tự tin là điều cần thiết, mà bây giờ dựa vào chính tự tin đó, khiến vị tướng quân dũng mãnh trong quần ngẩng cao đầu lên, gõ đầu , "Ăn , còn muốn làm cái gì?"

      Lục Yên buông lỏng tay ra, cầm chai rượu đỏ lên nhấp ngụm, sau đó kéo đến gần, đưa phần rượu còn lại vào miệng , Tạ Đạo Niên nuốt xuống, sau đó ho tiếng.

      " Ăn cơm ."

      Vừa nãy khi tắm vẫn lo tức giận, nên suy nghĩ mấy câu xin lỗi, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý bị mắng, nhưng lúc ra thấy vẫn cư xử như bình thường, nên những gì chuẩn bị lúc nãy đều đem đổ xuống sông xuống biển.

      Đời này của , đúng bao giờ có thể nổi nóng với dù chỉ chút.

      Hai người cơm nước xong xuôi, Tạ Đạo Niên dọn dẹp đồ đạc, Lục Yên ngồi sofa uống rượu, dường như coi nó là nước giải khát.

      ngồi xuống bên cạnh , bế ngồi lên đùi mình, đưa cái chìa khóa cho , "Sau này đến đây, cứ thẳng đến đây, tan làm về đây."

      Lục Yên nhận lấy, ngắm nghía nó, " muốn Kim ốc tàng Kiều*?"

      (*kim ốc tàng Kiều = giấu người đẹp/người tình trong căn phòng đẹp.)

      Tạ Đạo Niên nhìn lại căn phòng này, "Thiếu kim*, cần đổi căn phòng tốt hơn thế này."

      (*kim= vàng)

      Lục Yên nhìn những cuốn sách bàn cafe, hỏi , " quản lý tiền?"

      "Ừm, quản lý từ sớm, lúc tốt nghiệp bố mẹ cho khoản tiền, dùng nó để đầu tư."

      "Vậy bây giờ có bao nhiêu a?"

      Tạ Đạo Niên suy nghĩ lúc, "Chắc là đủ để cưới em, nhưng có khả năng là đủ tiền mua lễ vật."

      Tự dưng lại đến đề tài này, Lục Yên gì, Tạ Đạo Niên hôn cái, "Sau này nếu đến đây, phải trước với , nếu bàn chuyện công việc mà mang theo điện thoại bỏ lỡ mất tin nhắn của em."

      Lục Yên ôm chặt lấy , "Ừm, em biết rồi."

      "Lần này đến đây tìm là muốn chơi cùng đúng ?"

      Lục Yên gật đầu, biết thành phố Cẩm rất đẹp, nên cố ý đến đây để dạo với vòng.

      "Ngày mai cùng em."

      "Vâng."

      Lúc đọc được tin nhắn rất lo lắng, ra ngoài thấy trời mưa đá càng lo lắng hơn, sợ có chỗ trú mưa, cũng sợ giận , nhưng ngờ rằng, quần áo của đều bị vấy bẩn, còn thể ngồi chuyện vui vẻ với ông cụ như vậy.

      biết gì?

      Lục Yên vẫn uống rượu, uống ừng ực ừng ực, là coi nó thành nước giải khát luôn, uống xong còn liếm liếm môi, dường như còn khát, lại đưa chai lên uống.

      Tạ Đạo Niên cướp chai rượu khỏi tay , đặt nó lên bàn, "Ngủ , đừng uống nữa."

      "Vâng."

      từ từ đứng lên, cơ thể hơi lảo đảo chút, Tạ Đạo Niên đỡ lại, tắt đèn, bế lên giường, đắp chăn lên, hai người ôm nhau ngủ.
      1012 thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      21: sâu đậm
      Editor: Yang3S

      _______

      Đêm khuya thanh vắng, những cái cây bên ngoài khu kí túc xá đung đưa, những chú chim đậu cành cây, mây đen bầu trời dần tan biến, cơn mưa đá vừa nãy biến mất còn dấu vết, biến thành vũng nước, ngấm dần xuống lòng đất.

      Tạ Đạo Niên và Lục Yên nằm giường, tắt đèn, đắp chăn, hơi thở hai người xen kẽ nhau.

      Tiếng máy bay bay bầu trời, khiến ngủ được.

      Lục Yên lật người, vẫn thể ngủ được, tiếng hô hấp của Tạ Đạo Niên đều đều, đến gần , hàng mi dài, còn có cái mũi cao, ngón tay chầm chậm trượt lên bầu mắt , lông mi của run lên nhè .

      là đáng .

      Tay của chạm lên lông mi của , ánh trăng sáng bên ngoài khung cửa, cái chăn có màu xanh nhạt, Lục Yên mặc áo cộc của , nó khá là rộng so với cơ thể bé của , nên cổ áo bị trượt xuống vai.

      Lục Yên chạm vào vành tai của , Tạ Niên liền lắc đầu cái, lập tức liền nằm xuống giường giả vở ngủ tiếp, đợi lúc lâu nghe thấy tiếng động gì, lại mạnh dạn đưa tay lên đếm lông mi của , bắp đùi đặt lên bụng , cả cơ thể treo người .

      Cuối cùng, mũi phát ra tiếng cười nhàng.

      Lục Yên thấy vậy liền lập tức nằm xuống giả vờ ngủ.

      Tạ Đạo Niên dùng tay ôm nằm lên người mình, ở bên tai , "Đếm đủ chưa?"

      " ngủ?"

      "Ban đầu có ngủ." Nhưng về sau vì em mà ngủ được nữa.

      "Hừ, lại lừa em."

      "Là vì em quá ngốc."

      Tạ Đạo Niên nắm lấy tay và hôn cái, "Nếu ngủ được, vậy làm chuyện khác vậy." xong liền chùm chăn lên, trong chăn tối om, hai người nhích tới nhích lui bên trong.

      "Ha ha..... Trường Canh, đừng cù em, buồn quá...."

      "Ai kêu em nghịch ngợm." Tiếng đánh phát ra từ trong chăn, Lục Yên khẽ hừ mấy tiếng, hai chân vòng qua ôm lấy eo của , cọ rồi cọ rồi ma sát, Tạ Đạo Niên thở hổn hển, "Dâm đãng, đánh đòn thôi mà cũng phóng túng như này rồi."

      "Đánh tiếp ~"

      Trong chăn lại phát ra tiếng động, Tạ Đạo Niên đánh liên tục mười cái, Lục Yên rên rỉ ngừng, xốc chăn lên, thấy quần áo của xốc xếch hết cả lên, bên trong mặc gì, hai bên ngực căng tròn đẫy đà ưỡn về phía trước, còn khu vườn bên dưới ngập lụt.

      Mái tóc dài của Lục Yên rối tung, bàn chân của để lên đũng quần của , đạp khiêu khích lên nó hai cái.

      "Tối nay nhất định phải xử lý em." cởi quần áo, Lục Yên bò xuống giường, muốn chạy trốn, Tạ Đạo Niên kéo góc áo của lại, đẩy xuống giường, dùng chân tách hai đùi ra, đặt cậu em trai cứng rắn của mình lên cửa vào ngập nước của .

      Trực tiếp đâm mạnh vào, cho có cơ hội than thở.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      "Ưm... " Lục Yên nằm giường, hai chân mở rộng, cái áo duy nhất người bị kéo lên tận eo, hai tay áo bị kéo xuống nửa, cái mông vểnh lên, hai chân mở rộng, có cây gậy th*t vừa to vừa dài ra vào cửa vào của khu vườn xinh đẹp.

      Hai chân của hơi nâng lên chút, Tạ Đạo Niên đè hai cánh mông của ra để nhìn cảnh được "" như thế nào.

      Cả căn phòng đều im lặng, còn thể nghe được tiếng ếch kêu, Lục Yên cúi đầu rên rỉ thành từng tiếng , giống như tiếng mèo kêu, nắm chặt lấy ga trải giường, "Trường Canh, là giỏi......."

      "Dâm đãng, ướt thành như này rồi."

      Mỗi lần đâm vào là lần đâm thẳng vào tận hoa tâm, hông của đều đụng vào mông của , dịch ngọt liên tục bị kéo ra ngoài, Tạ Đạo Niên thở dốc từng đợt nặng nề, nặng như tiếng quạt máy chạy, ồ ồ ồ, nghe biết được là vui thích hay đau khổ.

      cúi đầu hôn xuống tấm lưng trần của , hôn từ xương bả vai đến xương cụt, mỗi cái hôn đều mang theo muôn vàn thương, cùng dây dưa, luyến tiếc, đong đầy tình .

      "Đánh em, Trường Canh, đánh em........"

      "Bốp! Bốp!"

      Mỗi cái đánh rơi xuống, cái mông của đều rung lên, bức tường bên trong co lại, cảm giác vô cùng sung sướng.

      "Chỉ thích mấy thứ này." kéo lên, hai người làm tình trong tư thế đứng.

      Cảm giác vào trong tư thế này rất là chặt, Tạ Đạo Niên hôn đường từ cổ xuống dưới, ướt át, muôn vàn thương.

      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      "Tiểu Yên."

      "Ừm, em đây."

      " Tiểu Yên."

      "Ưm."

      " Tiểu Yên."

      "Ưm."

      "Yên Yên."

      "Trường Canh ~"

      Đôi mắt của Tạ Đạo Niên nhìn cái cây lớn bên ngoài khung cửa sổ, lúc này đây cảm thấy dường như mình biến thành cái cây, sau đó liên tục hút các dưỡng chất tình của , sau đó thân cây như được tiếp thêm sức mạnh, phát triển tươi tốt, bởi vì có , nên mới sống được.

      "Yên Yên."

      gọi tên như cách Đào Nhạc gọi .

      "Ừm ~ Trường Canh."
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Ngọn lửa trong cơ thể hai người cháy rực cùng nhau, chiếu sáng cùng nhau, vừa nóng bỏng vừa mãnh liệt.

      Cả đời, là cả cuộc đời của .

      ôm chặt lấy , Lục Yên kêu lên tiếng đau đớn, hai chân mở rộng, bị đặt lên giường, đâm vào rút ra vô cùng mạnh bạo, dường như sắp thở được nữa, ngứa, cơ thể nóng bừng đến phát điên, miệng cắn chặt lấy ga trải giường, đè nén lại tiếng hét chói tai.

      Linh hồn thăng thiên, hai chân run run, nửa người của dán chặt vào người , ngậm lấy vành tai của , trong lồng ngực dường như có hàng ngàn ý nghĩ.

      "Trường Canh, em chịu nổi nữa."

      Tạ Đạo Niên sờ lên bộ ngực căng tròn đẫy đà của , thở mạnh, "Trước đây em như vậy."

      "Ưm..... em muốn ngủ......... a......"

      "Ai trêu chọc ai trước?"

      kéo hai bắp đùi về phía mình, hai túi ngọc để bên dưới, liên tục đâm mạnh, đột nhiên hai mắt Lục Yên lóe sáng, dường như trong nháy mắt lên đến thiên đường, lập tức rút gậy th*t ra, tinh dịch bắn xuống đôi mông to tròn của .

      Lục Yên ngã xuống giường, tóc ướt, cả người đổ đầy mồ hôi.

      hôn lên vành tai của , "Dâm đãng, lần nào ngủ chung với em cũng đều phải làm ít nhất lần."

      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      "Đâu có? ~" đong đưa hai chân, có chết cũng thừa nhận.

      Tạ Đạo Niên mặc quần áo lại, sau đó giúp lau người sạch , mặc áo cộc của vào cho , nhét vào trong chăn.

      Lục Yên kéo chăn xuống chút, vỗ lưng , đặt liên tiếp mấy nụ hôn lên trán của .

      "Công việc thế nào rồi?"

      "Rất tốt."

      quan sát vẻ mặt của , "Sắp thăng chức?"

      Lục Yên cười giảo hoạt, "Chưa đâu, Trường Canh, còn ?"

      suy nghĩ lúc, trả lời cẩn thận, "Sắp."

      "Vậy tốt quá."

      Lục Yên nhắm mắt lại, ôm lấy , tìm vị trí thoải mái, Tạ Đạo Niên kéo vào vòng tay của mình, dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Lá cây ngoài cửa sổ đung đưa ngừng, hai người trong phòng im lặng tiếng động.

      ........
      1012 thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      21-2: sâu đậm 2
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      Beta: Yukirui

      ___________

      Ánh bình minh lên cao, vẫn chưa dậy, cơ thể bị chăn che mất nửa, bắp đùi kẹp lấy chăn, vẻ mặt khi ngủ vô cùng yên bình.

      Tạ Đạo Niên đứng dậy, kéo bên rèm cửa sổ ra, nhìn phong cảnh bên ngoài, cơ thể cao lớn đứng trước cửa sổ đón ánh bình minh.

      cơn gió ập đến, hít hơi sâu, xoay người đến phía ngăn kéo lấy ra cái hộp màu đỏ, mở hộp ra, bên trong có chiếc nhẫn kim cương.

      [​IMG]
      [​IMG]
      đưa nó lên cao, nhìn nó tỏa ra ánh sáng chói mắt, sau đó lại nhìn .
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      Lục Yên lẩm bẩm mấy câu, sau đó thay đổi tư thế ngủ, tay vô thức tìm kiếm cơ thể , nhưng tìm thấy nên ôm lấy cái gối của .

      Tạ Đạo Niên cười .

      Chiếc nhẫn này mua từ lâu, nhưng muốn chờ trưởng thành mới đeo lên cho .

      Cuối tuần vừa rồi về nhà, chuyện lúc với bố, uống hết ấm trà này sang ấm trà khác. Đó cũng là lần đầu tiên Tạ Đạo Niên và Tạ Vân Bằng chuyện với nhau lâu như vậy.

      chuyện từ hồi đến lúc trưởng thành, cách giáo dục, các câu chuyện cũ, chuyện vui hay vui, hai người đều cùng nhau ôn lại lần.

      Cuối cùng, Tạ Đạo Niên muốn kết hôn với Lục Yên, và cũng chuẩn bị xong mọi thứ, cũng tin tưởng bản thân có khả năng xây dựng được gia đình hạnh phúc ấm no.

      Tạ Vân Bằng cuối cùng cũng , "Con cứ quyết định ". Trước khi đóng cửa, ông câu, "Thiếu cái gì với bố, bố chỉ có duy nhất đứa con trai, chuyện kết hôn của con cũng là chuyện quan trọng đối với bố".

      Tạ Đạo Niên lặng lẽ ma sát chiếc nhẫn kim cương.

      muốn mỗi sáng thức dậy, đều có thể thấy gương mặt ngủ của , cho dù là gương mặt trẻ trung, xinh đẹp bây giờ hay là gương mặt có dấu hiệu thời gian sau này của đều muốn ngắm nhìn.

      cũng đạt đến trình độ tự lập mình, năng lực cũng lên khá cao.

      đến gần , quỳ gối xuống bên cạnh , cầm bàn tay của lên, đặt nụ hôn nhàng lên đó, cầm nhẫn kim cương đeo vào ngón áp út của .

      Nhất sinh nhất thế*.

      (*nhất sinh nhất thế = cả cuộc đời, suốt đời, trọn đời....)

      nụ hôn nhàng được đặt xuống trán của , ánh mắt của như được phủ lớp sương mù, và trong lớp sương mù này có chứa luồng ánh sáng.

      ......

      Khi Tạ Đạo Niên mua bữa sáng về đến phòng rồi Lục Yên vẫn duy trì trạng trái ngẩn ngơ, phải rằng, lúc tỉnh dậy rất sửng sốt.

      Tự dưng ngón áp út của lại có thêm chiếc nhẫn, nhưng biết được nó được đeo lên khi nào.

      "Dậy rồi ra ăn sáng ."

      Tạ Đạo Niên mua bánh bao (1) và sủi cảo ngô (2), dọn bát đũa lên bàn, giọng điệu vẫn bình thường. Kiểu chung sống như này trở thành phần trong cuộc sống sinh hoạt của hai người.

      (1)
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      [​IMG]
      (2) sủi cảo ngô

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Lục Yên giật mình, đột nhiên chạy xuống giường, ôm chặt lấy từ phía sau.

      "---------- Trường Canh!"

      vừa khóc vừa gọi tên .

      Tạ Đạo Niên xoay người lại ôm lấy , "Ừm."

      giơ ngón tay đeo nhẫn lên cho nhìn, hai mắt đều ngập nước, , "Đây là ?"

      gật đầu, "."

      "Em vẫn còn mơ ư?"

      Tạ Đạo Niên nhéo mũi , Lục Yên khịt mũi cái, , "Em xem, em bị đau."
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      Lục Yên nhìn chiếc nhẫn kim cương ngón tay mình, tự lẩm bẩm, "Đeo lên lúc nào nhỉ?"

      "Sáng nay, lúc đó em vẫn còn ngủ."

      "Em còn chưa đồng ý mà."

      Tạ Đạo Niên nhìn , ánh mắt như muốn , em chắc chứ?

      " câu cầu xin thôi mà cũng , đồ lưu manh!"

      mỉm cười, quỳ chân xuống sàn nhà, nắm lấy tay , ánh mắt thành kính.

      "Gả cho , được ?"

      Chúng ta cùng nhau bước qua quãng đời còn lại, đến khi già, đến khi chết, cùng nhau nhìn mặt trời mọc và mặt trời lặn, cùng nhau ngắm nhìn bầu trời khi sáng và bầu trời khi về đêm, cùng nhau trải qua bốn mùa.

      Lục Yên che miệng lại, nước mắt tuôn rơi, "Em còn tưởng rằng mình phải đợi thời gian nữa chứ?"

      " nuốt lời."

      "Em sợ làm gặp được người tốt hơn em."

      "Đồ ngốc, ai tốt hơn em được, em tưởng rằng sợ ư?"

      Lục Yên ôm lấy , nước mắt chảy ướt hết vạt áo của , "Trường Canh ~"

      "Ừm."

      "Đừng khóc, 24 tuổi đầu rồi còn khóc."
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      "Có quá sớm ?"

      "Em chưa muốn?"

      đánh , " phải."

      mỉm cười, hôn , " sớm cũng muộn, rất đúng lúc."

      Lục Yên hỏi , "Vậy còn bác trai......"

      Tạ Đạo Niên ngăn lại, "Bố sớm can thiệp vào chuyện này, chỉ có em mới ngây ngô nhận ra được chuyện đó."

      Lục Yên suy nghĩ chút, "Nhưng bác ý còn chưa .... "

      "Bố thích dùng lời ."

      " vậy ư? Bác trai đồng ý?"

      lau nước mắt giúp , "Được rồi, đừng khóc nữa, đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng."

      Lục Yên lau nước mắt, khóe miệng cong lên, đánh răng.

      Đánh răng xong liền ngồi xuống ghế ăn bữa sáng, trong lúc nhai thức ăn vẫn cứ nhìn xuống chiếc nhẫn, dường như là muốn lột viên kim cương đó xuống ăn.

      Tạ Đạo Niên nhìn thấy vậy biết nên vui hay buồn.

      Ăn xong bữa sáng, Tạ Đạo Niên rửa bát, Lục Yên thay quần áo, ngồi ngẩn người ở mép giường, lúc Tạ Đạo Niên vào, thấy cúi đầu vân vê chiếc nhẫn, ngồi xổm xuống trước mặt , nâng cằm của lên, hỏi , "Còn chưa nhìn đủ?"

      lẩm bẩm, "Nó là đẹp......."
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      "Thích đến vậy sao? Khi nào chúng ta kết hôn mua đôi nữa." đứng dậy, xoa đầu , "Cùng nhau dạo , thành phố Cẩm có con đường rất náo nhiệt dành riêng cho người bộ."

      "Vâng."

      Hai người sửa soạn xong, cùng nhau nắm tay ra cửa, xuống tầng của ký túc xá, thang máy vừa mở ra, Phương Tư Hiền và mấy người bạn vừa ăn sáng về, lúc đầu mấy người còn vừa vừa chuyện cười đùa, nhìn thấy Lục Yên, tất cả đều đứng lại ngẩn người ra.

      chính xác bọn họ ngây người vì nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt lấy nhau của hai người họ.

      Tạ Đạo Niên dắt tay Lục Yên qua đó, giới thiệu mọi người với , "Đây là các đồng nghiệp của ". Sau đó với Phương Tư Hiền, " ấy tên là Lục Yên, Lục trong lục địa, Yên trong yên chi, là bạn của tớ".

      Mắt Phương Tư Hiền rất tinh, thấy chiếc nhẫn đeo ngón tay áp út của , cậu ta liền hiểu ra mọi chuyện, "Rất vui khi gặp em, trước đây có nghe Đạo Niên nhắc đến em, cuối cùng hôm nay cũng có thể gặp được người ."

      Lục Yên cúi người chào hỏi với bọn họ, "Chào mọi người."

      Những người khác đều nở lại nụ cười với , "Chào em! Chào em! "

      Tạ Đạo Niên với mấy người Phương Tư Hiền, "Tớ còn có việc, xin phép trước."

      Phương Tư Hiền vội vàng gật đầu, "Ừm."

      Tạ Đạo Niên nắm tay Lục Yên rời , để lại mấy người đồng nghiệp xì xào bàn tán.

      "Đột nhiên xuất người bạn , làm tớ giật mình."

      "Nhìn thấy , ngón tay của bạn cậu ta có đeo nhẫn."

      "Vậy là sắp kết hôn rồi à? là hâm mộ, tớ đây còn chưa có bạn đây này."

      " ấy đẹp quá!"

      ......
      1012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :