1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

LỤC YÊN, ANH YÊU EM - KINH CHẬP (C8/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      17-2: Mùa xuân 2
      Editor: Yang3S

      _________

      Thành phố Cẩm, Tổng Cục Thuế Quốc Gia.

      Tạ Đạo Niên có người bác tên là Tạ Thanh Phàm, là trưởng ban kinh tế trong Tổng Cục, cũng là cựu chiến binh.

      năm trước, ngày đầu tiên làm, Tạ Thanh Phàm cũng đến tổ xem . Lúc đó có mấy nhân viên mới đến, Tạ Đạo Niên với chiều cao nổi bật, khuôn mặt tuấn, đứng yên lặng trong nhóm người đó, tự giới thiệu sơ lược về bản thân, khiến số đồng nghiệp nữ xì xào bàn tán, còn số khác nghĩ rằng là con của sếp lớn nào đó, nghĩ rằng chẳng làm được cái tích gì.

      Tạ Thanh Phàm tranh thủ đưa Tạ Đạo Niên đến ký túc xá, vỗ vào vai , "Trường Canh, làm cho tốt nhé, trước tiên phải từ dưới lên, bác tin tưởng vào năng lực của cháu, gặp khó khăn gì cứ với bác."

      "Cảm ơn bác ạ."

      Tạ Thanh Phàm gật đầu, " thôi, về nhà bác ăn cơm, hôm nay trước khi bác ra cửa bác cháu muốn làm bữa cơm cho cháu ăn."

      "Dạ."

      Người bạn cùng phòng với tên là Phương Tư Hiền, khá đẹp trai, tương đối nhiều, hay thích trêu chọc các em , chơi bi-a rất giỏi, thỉnh thoảng hay lôi kéo Tạ Đạo Niên chơi mấy ván. Ban đầu Tạ Đạo Niên chơi bi-a được giỏi cho lắm, nhưng học trong khoảng thời gian, cũng từ từ đuổi kịp bạn bè, cũng giao lưu với các phòng ban khác.

      Tất cả mọi người đều rất tò mò về , nhưng thích làm tâm điểm của câu chuyện, cũng cảm giác có chút xa cách, bình thường khi tan làm Tạ Thanh Phàm cùng Tạ Đạo Niên đến canteen ăn cơm, hai người vừa vừa trò chuyện, mọi người thấy vậy, lại càng thêm tò mò về Tạ Đạo Niên hơn. Khi đồng nghiệp tò mò hỏi cũng gì nhiều, bởi vì cũng có gì để , ra nhiều lời đồn lại càng xa hơn, cây ngay sợ chết đứng, khi nào có thành tích công việc, người sáng suốt ắt nhìn ra được.

      Ban ngày làm, buổi tối có thời gian, đánh bi-a, đánh xong gọi video cho Lục Yên, mỗi lần nhìn thấy nụ cười của , những kế hoạch cho tương lai của hai người lại trong đầu ngày nhiều.

      suy nghĩ khá nhiều, và cũng nghĩ khá xa.

      Vào buổi tối mùa đông, mua sắm phố, ngang qua cửa hàng trang sức, nhân viên nữ đứng trước cửa, cơn gió lạnh thổi qua khiến nhân viên đó co người lại, thấy dừng lại lúc lâu, nhân viên liền biểu ra vẻ mặt tươi cười, tiến đến hỏi , "Chào , vào trong xem ạ, cửa hàng của chúng em có rất nhiều mẫu mã, đính hôn, cầu hôn đều có đó ."

      Ánh sáng trong tủ kính hắt lên mặt , bên trong tủ kính có rất nhiều đồ trang sức tỏa ra ánh sáng lấp lánh, Tạ Đạo Niên vào trong, nhân viên nữ của cửa hàng theo sau , thấy đến trước tủ kính, nhìn đồ vật gì cụ thể, hỏi , "Thưa , định mua đồ cho trưởng bối* hay là cho bạn ạ?"

      (*trưởng bối: người bề , người lớn tuổi hơn, những người đáng tuổi cha/chú//bà....)

      "Bạn ."

      " muốn mua tặng đồ trang sức hay là mua nhẫn ạ?"

      Tặng đồ trang sức, chắc có thể khiến vui, nhưng nếu tặng nhẫn chắc chắn có ý nghĩa hơn.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Ý nghĩa là cả đời.

      Khi nhân viên bán hàng những lời đó, Tạ Đạo Niên liền đến chiếc tủ kính trưng bày nhẫn, tường có cái gương, hình dáng của lên đó, nhân viên bán hàng vẫn đứng ở sau nở nụ cười chờ trả lời.

      Ánh đèn rất sáng, nghĩ đến buổi tối hôm đó, đọc cho nghe bài thơ "Lời của *", và lúc chơi hồ, những hình ảnh hai người ở bên nhau trong nháy máy lên trong tâm trí , ánh mắt của long lanh tràn ngập chờ mong.

      (*Lời của : là bài thơ của nữ tác giả người Trung Quốc - Quản Đạo Thăng, có chú thích ở mấy chương trước. Sau đây là bài thơ được ta dịch nghĩa:

      Giữa và em, nhiều hơn cả chữ , tình nhiều lúc, nóng như lửa.

      Cầm mảnh bùn, nặn hình em, nặn hình .

      Buộc hai ta lại chỗ, cùng hòa tan xuống nước.

      Lại nặn hình em, hình , trong bùn của em có , trong bùn của có em.

      Cùng em chung cái chăn, chết cũng chung cái quan tài.)

      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      loạt ý nghĩ lên trong đầu , hình ảnh cuối cùng lên là ngày dâng hiến lần đầu tiên cho , cơ thể xinh đẹp của cùng dây dưa quấn quýt lấy nhau, mồ hôi ngừng chảy xuống, còn cả ánh mắt lưu luyến muốn rời bên khung cửa sổ của .

      Người nhân viên bán hàng vẫn chờ câu trả lời của .

      chỉ tay vào trong tủ kính, "Nhẫn."

      Có lẽ, trước mắt cũng chỉ có thể làm được việc này cho tương lai của hai người.

      .......

      Bình thường có việc gì Tạ Đạo Niên thường hay dạo mấy vòng quanh con sông ngay cạnh Tổng Cục Thuế, phong cảnh nơi đây vô cùng đẹp, chụp lại bức ảnh gửi cho Lục Yên xem. Thành phố Cẩm có sân bay rất lớn, Phương Tư Hiền và mấy người đồng nghiệp khác mua mấy chai bia, mọi người cùng nhau ngồi xuống, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy máy bay bay ngang qua.

      Bước chân của Tạ Đạo Niên chầm chậm, ở giữa nhóm người. uống rượu, cũng hút thuốc lá, lịch làm việc của nhiều đến mức biến thái, khi làm việc rất nghiêm túc, chuyện với mọi người cũng rất lễ phép, ngay cả khi im lặng gì trong nhóm, tất cả mọi người cũng quên .

      nét gì đó rất quyến rũ.

      Phương Tư Hiền từng cảm khái: Đạo Niên a, cậu là người đàn ông ngoan nhất mà tớ từng gặp đấy.

      Thực ra cũng phải là người đàn ông ngoan, chẳng qua đồng ý với lối sống cuồng hoan của bọn họ, ngoài điều đó họ cũng là những người bạn tương đối tốt.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      giáo dục hà khắc trước kia của Tạ Vân Bằng ăn sâu vào xương cốt của .

      Phương Tư Hiền dừng lại, thấy cầm điện thoại nhắn tin, hỏi , "Bạn ?"

      "Ừm."

      "Bao lâu rồi?"

      "Ba năm."

      "Mối tình đầu?"

      "Ừm."

      Những người khác nghe vậy đồng thanh hỏi, "Có ảnh chụp ? cho xem chút ."

      Tạ Đạo Niên ấn nút tắt màn hình điện thoại, màn hình điện thoại liền biến thành màu đen, bọn họ nhìn thấy cái gì, manh mối duy nhất mà cũng bị cắt đứt.

      Phương Tư Hiền cười , "May mà cậu làm tin tức, nếu , chắc chắn thất nghiệp sớm."

      Tạ Đạo Niên nghe thấy ta những lời này, rất nghiêm túc mà suy nghĩ chút, lắc đầu, "Tớ làm tin tức."

      thích.

      "Sao cậu lại chọn vào Tổng cục thuế?"

      ra Phương Tư Hiền rất tò mò về gia thế của .

      "Thích."

      "......"

      "Thôi, chuyện với người ngây thơ là muốn chết a."

      Tạ Đạo Niên nhíu mày lại, gì.

      .....

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      17-3: Mùa xuân 3
      Editor: Yang3S

      _______

      Khi làm, mấy người đồng nghiệp nam với nhau, trong Tổng cục này, ăn mặc trang phục chỉnh tề, Tạ Đạo Niên là đẹp trai nhất, thường xuyên có mấy em lợi dụng chuyện công việc để đến tìm để chuyện, còn có mấy em khác ngại ngùng chỉ dám nhìn qua lớp cửa kính, trong ánh mắt tràn ngập trái tim. Có số đồng nghiệp nữ lớn tuổi tụ tập lại kéo ra chuyện phiếm, hỏi thăm có bạn hay chưa, nhà có mấy người, kinh doanh cái gì, thành trả lời, mấy mấy bác tiếp tục hỏi những câu khác nhưng cũng khai thác thêm được gì.

      Phương Tư Hiền nhiều lần với , "Làm việc với cậu, bọn tớ đều bị so sánh là bằng cậu, đến cả các cũng tới tìm bọn tớ."

      "Vậy lần sau cậu đứng đầu ."

      "....."

      Tạ Đạo Niên rất lễ phép với các đồng nghiệp trong Tổng cục, những lúc qua hành lang gặp bác lao công cũng gật đầu chào hỏi lễ phép, bác lao công thấy chàng trai này đẹp trai, bàn tay cầm cây chổi cũng ngơ ngẩn lại, cười híp cả mắt lại, sau đó Tạ Đạo Niên cũng cười lại với bác đó, mỗi lần mấy người Phương Tư Hiền ngang qua phòng trà nước, đều có thể nghe thấy mấy bác lao công chuyện:

      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Ai ui, hôm nay, chàng trai đó lại cười với tôi đó, tuổi lớn rồi nhưng vẫn chịu nổi a.

      Trong năm đầu làm, Tạ Đạo Niên vẫn luôn duy trì trạng thái như vậy, nhưng mỗi lần ra ngoài công tác, đều được các đối tác khen ngợi, nào là lớn lên đẹp trai như vậy, lại có người bác làm trưởng ban tốt bụng như vậy... Những điều này đều làm cho nhóm bạn của Phương Tư Hiền cảm thấy thất bại.

      Với lại, cuối tuần nào cũng về quê, bọn họ nghĩ chắc chắn ở thành phố Ngô có gì đó lôi kéo cậu ta về.

      ......

      Gần đây trong tổ có mới đến, tên là Tương Mạn Lệ, là người mới được điều đến, bề ngoài lanh lợi đáng , có nụ cười tương đối đáng .

      Ngày đầu tiên đến mang rất nhiều quà đến tặng mọi người, Tạ Đạo Niên cũng được tặng món quà.

      Trời đổ mưa, Tạ Đạo Niên đứng trước khung cửa sổ phòng trà nước, nhìn bầu trời u ám, nhìn có gì đó rất bí , khí chất hơi xa cách có nét gì đó rất quyến rũ, Tương Mạn Lệ tình cờ nhìn thấy, trái tim liền đập lỡ nhịp.

      Sau đó, đó nhiều lần chần chừ đứng trước cửa thang máy tầng ba, mỗi lần khi tan làm đều len lén theo phía sau , thỉnh thoảng và bạn bè vào phòng trà nước chuyện phiếm, Tạ Đạo Niên đến lấy nước, Tương Mạn Lệ mỉm cười.

      lần, nhìn thấy bàn mình có quả táo đỏ, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy đó đứng ở bên, ánh mắt tỏa sáng, đảo mắt nhìn xung quanh, dường như có ý trêu chọc trong đó.

      "Chào , em tên là Tương Mạn Lệ, tên gì vậy?"

      "Tạ Đạo Niên."

      "Đạo Niên, bao nhiêu tuổi rồi?"

      "25."

      "Em 23, hơn hai tuổi, rất vừa vặn."
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Vừa cái gì chứ?

      Tạ Đạo Niên thu dọn hóa đơn, tiếp tục chuyện với nữa, "Tôi còn có việc, xin lỗi tiếp chuyện được."

      "Vậy ." Tương Mạn Lệ thấy , cầm lấy con dấu vừa mới chạm qua, vuốt ve lên đó mấy cái, miệng mỉm cười.

      Chỉ cần có lòng, cùng cố gắng, có việc gì là làm được cả?

      Tương Mạn Lệ tiếp tục tặng quà mấy ngày, nhưng Tạ Đạo Niên vẫn có phản ứng gì, khiến các đồng nghiệp xung quanh cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.

      Phương Tư Hiền với , "Ai ui, hình như người ta có ý với cậu đó."

      Tạ Đạo Niên nhắm vào quả bi số 7, đánh vào cái, quả bi liền rơi xuống hố.

      "Đến lượt cậu."

      "....."

      Thôi bỏ , lần sau cậu ta đến mấy chuyện như này nữa, mỗi lần đến mấy chuyện kiểu này, Tạ Đạo Niên đều im lặng gì, bộ dạng giữ kín như bưng khiến người khác muốn đánh cho trận.

      Bạn có ở bên cạnh, mà vẫn giữ mình trong sạch và ý nghĩ cũng luôn tỉnh táo, người đàn ông như vậy rất là hiếm thấy, Phương Tư Hiền vò đầu bứt tai, cảm thấy rất tò mò về hơn.

      Tương Mạn Lệ vẫn rất kiên trì, nhiều lần chặn đường Tạ Đạo Niên, muốn với vài câu, nhưng đều bị thái độ hờ hững của làm tổn thương, cảm thấy cam lòng, nhưng vẫn chịu từ bỏ, mà lại càng đeo bám hơn. Ngày nào cũng tìm cớ chuyện với , hoặc là làm bộ vô tình gặp được , Tạ Đạo Niên càng bày ra bộ dạng bình tĩnh, lại càng nghĩ ra nhiều cách hơn, Phương Tư Hiền thấy vậy, , " này đúng là có não."

      Tạ Đạo Niên với ta, "Tôi có bạn , tôi rất ấy."

      Khi nghe thấy Tạ Đạo Niên câu này, khuôn mặt Tương Mạn Lệ liền trắng bệch, dũng cảm trong nhiều ngày qua trong nháy mắt liền tan vỡ, trái tim đau thắt lại, thấy bóng lưng cao lớn của ngày càng xa, bàn tay để tường ngày càng xiết chặt lại.

      .......

      Đánh bi-a xong, quay về ký túc xá, chưa vào đến cửa, điện thoại di động đổ chuông báo có cuộc gọi video, Tạ Đạo Niên nhìn vào điện thoại, nở nụ cười, ấn nút nghe.

      "Trường Canh~"

      tuần gặp, công phu nũng nịu cũng cao siêu hơn.

      "Sao vậy?"

      lấy khăn mặt lau mồ hôi mặt, Lục Yên trong video chỉ mặc có cái áo ren hai dây màu trắng, mặc áo ngực, bên dưới chỉ mặc có cái quần lót chữ T màu lam đậm, nhìn cảnh vật xung quanh biết ở trong phòng.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      "Dạo này làm gì?"

      " theo dự án, vẽ đến kiệt sức mấy mẫu liền mà khách hàng còn hài lòng." Lục Yên giơ ngón tay sưng tím của mình lên cho nhìn.

      nhìn chăm chú vào nó, sau đó cau mày lại, "Sao lại sưng to như vậy?"

      Lục Yên bỏ ngón tay đó xuống, "Em sao đâu, còn ? Có mệt ?"

      mở nắp chai nước khoáng ra uống, "."

      "Trường Canh~ em rất nhớ ~"

      Tạ Đạo Niên nở nụ cười, " cũng nhớ em."

      Đột nhiên, có vật lên màn hình điện thoại.

      Cái đầu mập mạp của A Bảo thò vào, bộ dáng ngây thơ, liên tục kêu meo meo meo meo meo, có thể thấy là nó muốn chuyện với Tạ Đạo Niên, Lục Yên bế nó lên, "A Bảo, em mới ra ngoài về, móng vuốt bẩn quá , thôi xuống ."

      Sau đó màn hình điện thoại quay ngược lại, Tạ Đạo Niên nghe thấy tiếng bước chân của , A Bảo bị ôm ra ngoài.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      Lục Yên lại leo lên giường nằm, Tạ Đạo Niên lần nữa nhìn thấy .

      " đến đoạn nào rồi nhỉ."

      nở nụ cười, "Nhớ."

      "Đúng rồi!", Lục Yên lăn vòng giường, cầm điện thoại đưa lại gần mặt mình, mái tóc dài xõa ra, nở nụ cười vô cùng vui vẻ.

      "Nhớ đến mức nào?"

      suy nghĩ lúc, suy nghĩ nên sử dụng từ gì, nhưng sau đó cảm thấy cần thiết.

      "Vô cùng nhớ."

      "Em cũng vậy, đường, thấy bóng lưng giống liền nhớ đến ."

      mỉm cười, "Nhớ như vậy?"

      "Vâng, nhớ muốn chết."

      Hai người về vấn đề nhớ nhung thôi cũng có thể đến nửa ngày, cách cánh cửa, những người bên ngoài kia biết trong lòng Tạ Đạo Niên nghĩ gì, những người đó cũng thể tưởng tượng được ra dáng vẻ tươi cười hạnh phúc như lúc này của .

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      17-4: Mùa xuân 4
      Editor: Yang3S

      _________

      Lục Yên cầm con búp bê lên cho nhìn, "Trường Canh, nhìn có giống ?"

      lại có thể làm con búp bê phiên bản hoạt hình của , Tạ Đạo Niên bật cười.

      Vẻ mặt của con búp bê đó và khác nhau là mấy, gương mặt nghiêm túc, bộ dạng nghiêm trang, ngay cả đôi mắt, cả trang phục cũng rất giống, những đường nét chi tiết rất giống .

      khen, "Tay nghề ngày càng giỏi."

      Lục Yên vừa lăn vòng giường, vừa hôn con búp bê đó, dường như là hôn .

      "Cảm ơn Trường Canh!"

      Tạ Đạo Niên cởi áo, Lục Yên hỏi , " định tắm à?"

      "Hơi nóng, tiếp tục ." chuyện xong rồi tắm.

      Lục Yên đến gần ống kính, hôn cái, "Em muốn nhìn tắm."

      Đôi tay lau mồ hôi của dừng lại, "Em xác định?"

      "Nhanh lên, để em nhìn tiểu Trường Canh xem có lớn lên được chút nào ."

      Căn phòng rơi vào yên lặng, Tạ Đạo Niên hít vào hơi sâu, nhìn vẻ mặt mong đợi của .

      Mới thời gian ngắn làm , lại càng phóng túng hơn xưa.

      Tạ Đạo Niên khóa cửa lại, vào phòng tắm, đặt điện thoại lên cái giá. Lục Yên nằm giường nở nụ cười hết sức gian xảo, tiếng cười giòn tan vang lên thành từng chuỗi, thỉnh thoảng dừng lại, sau đó lại cười lớn hơn.

      Cái tay cởi quần áo của dừng lại, cười , "Đúng là đồ ngốc....."

      " mới ngốc ~ cởi ra nhanh , được dừng lại."

      Tạ Đạo Niên chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, tiếp tục cởi quần áo, sau đó trực tiếp xả nước lạnh lên người.

      Lục Yên nhìn bóng lưng của , đôi vai rộng lớn, cái mông rắn chắc, cái eo hẹp, đôi chân vừa thẳng vừa dài, dòng nước chảy xuống người , chảy xuống dưới, lướt qua rãnh mông.

      nuốt hụm nước miếng....

      Tạ Đạo Niên lấy dầu gội đầu xoa lên tóc, thỉnh thoảng quay lại nhìn cái, xoay người lại, gậy th*t ở giữa hai chân vẫn ngủ say, thể tích to lớn, theo động tác của rung lắc từng hồi.

      Lục Yên nhìn lúc ướt, , "Sao tiểu Trường Canh đứng dậy vậy?"

      Tạ Đạo Niên nở nụ cười, xả nước, "Em ở đây, nên nó dậy được."

      Lục Yên vói tay vào huyệt non, nũng nịu , "Em cho nhìn em có được ?"

      Tạ Đạo Niên bắt đầu tắm rửa cơ thể mình, trả lời, "Được."

      Lục Yên dựng điện thoại lên, đứng dậy cởi quần lót xuống, tách hai chân ra, vểnh mông lên màn hình, "Trường Canh, nhìn thấy ?"

      Tạ Đạo Niên vặn vòi nước lại, xoa xoa tóc, bước đến gần màn hình điện thoại, nhìn thấy tiểu huyệt mở ra rồi lại khép lại, còn có cái mông căng tròn trắng nõn, dịch ngọt còn chảy ra từ huyệt non, gật đầu, "Nhìn thấy!"
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Lục Yên tách hai bắp đùi của mình ra, đưa ngón tay chen vào bên trong, lấy dịch ngọt ra ngoài, "Trường Canh, nhìn ?"

      Nhìn thấy thịt đỏ non mềm trong tiểu huyệt co mình lại, ngón tay vào vào ra ra, kéo ra dòng suối , hai cánh hoa ướt mảnh, hạt châu cũng sưng lên, Lục Yên khẽ rên, đến gần camera hơn, "Trường Canh, nhìn thấy ?"

      Vòi hoa sen trong phòng tắm được đóng lại, nhưng vẫn còn mấy giọt nước rơi xuống giọt, xà bông vẫn nằm yên lặng trong chiếc hộp, trần nhà có bóng đèn màu trắng, Tạ Đạo Niên đứng trần truồng ở đó, hô hấp dần dồn dập hơn trước, trong nháy mắt tiểu Trường Canh liền bừng tỉnh, nhanh nhẹn nhảy lên mấy cái.

      Lục Yên đợi được câu trả lời của , lại bỏ thêm ngón tay vào trong, nới rộng nơi đó ra, sâu vào trong, "Có nhìn thấy vậy ~" giọng có thể là quyến rũ chết người.

      "...... Nhìn thấy."

      tay Lục Yên vân vê hạt châu, tay còn lại ngừng đâm vào rút ra, hình như màn hình điện thoại có dính mấy giọt nước, "Ưm....... a........ Ừm....... a ~"

      Tạ Đạo Niên tiến đến gần hơn, tay vỗ lên gật thịt, sau đó bắt đầu vuốt lên lên xuống xuống.

      "Mở rộng hai chân ra chút, rên lớn tiếng hơn nữa."

      "Ưm, Trường Canh~" Ngón tay tiếp tục ra ra vào vào, kéo ra ngoài lượng lớn dịch ngọt.

      Hai chân của Lục Yên bắt đầu run rẩy, cái mông đung đưa ngày càng nhanh.

      Tốc độ của Tạ Đạo Niên ngày càng nhanh, tiểu Trường Canh giật giật, vùng mình đứng lên. Tay của Tạ Đạo Niên bao quanh nó, chuyển động lên lên xuống xuống, hơi thở ngày càng gấp gáp, mái tóc ướt nhẹp giọt, giọt nước chảy xuống, biến mất trong khu rừng rậm.

      Mã mắt* tiết ra chất lỏng, cảm xúc vô cùng tuyệt vời.

      (*mã mắt: Có ai biết là gì ? Ta có tìm hiểu bên mình gọi là "lỗ sáo", là cái lỗ đầu dương v*t dùng để thải nước tiểu và t*ng trùng ra ngoài:))))

      Lục Yên thêm ngón nữa vào, rên lên tiếng kiều*, dịch ngọt chảy ra như lũ, nằm xụi lơ giường.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      (* kiều: mềm mại, làm nũng, nhõng nhẽo... Ta biết dùng từ gì nên để từ hán việt luôn.)

      "Quay lại, quay về phía camera."

      Lục Yên thở hổn hển, ngồi dậy, hai chân mở rộng ra, đưa ngón tay vói vào trong, "Ưm ~......."

      chỉ nhìn thấy nửa người của , cánh tay chuyển động, ánh mắt thâm thúy, hơi thở hổn hển, cần nhìn cũng biết làm gì.

      "Tiểu Trường Canh dậy chưa, lớn chưa? Có nhớ Tiểu Yên ?"

      "Ừm... dậy rồi, có nhớ."

      nở nụ cười, đem hai chân mở rộng ra hơn, để có thể nhìn thấy được dịch ngọt và hai cánh hoa đỏ hồng, còn có cái lỗ màu đỏ, cái mông nhích gần đến phía camera, "Trường Canh, tiến vào !"

      cắn răng, động tác tay nhanh hơn, hai túi ngọc run rẩy trận lợi hại, "Dâm đãng! Bao giờ trở về xử lý em."

      Mỗi khi gọi tiếng Dâm đãng, cảm thấy rất thích.......

      ma sát hai chân lại với nhau, kêu lên tiếng vô cùng quyến rũ, "Em rất nhớ ."

      "Ừm, cuối tuần về rồi." quay về cũng được.

      "Tiểu Trường Canh bắn chưa?"

      Tạ Đạo Niên hít sâu, nhịn xuống cảm giác bị kích thích, tốc độ tay nhanh hơn, "Ừm, sắp."

      Lục Yên lại đưa mông lại gần hơn, "Nào, bắn vào chỗ này của em ."Hừ ~, Tạ Đạo Niên nhìn hai cái mông căng tròn vểnh lên, trước đây rất thích bắn lên đó, hồi ức ùa về, gậy th*t của run rẩy kịch liệt, tinh dịch ào ra, bắn.

      ngẩng đầu lên, hô hấp dồn gập, "A......"

      "Bắn rồi?"

      "Ừm."

      Cả người Lục Yên thả lỏng, đứng dậy mặc nội y lên người, đưa camera lại gần, "Trường Canh, cuối tuần về sớm chút được ?"

      "Ừm, về."

      "Đêm nay làm đến đây thôi, nghỉ ngơi sớm , có thể hôn em cái được ?"

      "Được."

      Hai người đến gần camera, đặt nụ hôn xuống, dường như là hôn nhau.

      Lục Yên nhìn với ánh mắt lưu luyến, tắt video, Tạ Đạo Niên nhìn lên tờ giấy nhắc nhở màu đỏ, sàn nhà vẫn còn lưu lại tinh dịch của , trầm mặc lúc lâu, rồi sau đó nở nụ cười, "Đúng là càng ngày càng biết nũng nịu."

      Tiểu Trường Canh ủ rũ, nhìn có vẻ mất mát, nó lâu được vuốt ve thương, cũng lâu rồi được vùi mình vào nơi ấm áp muốn chết người đó.

      Tạ Đạo Niên đặt điện thoại xuống, mở vòi hoa sen, tắm lại lần nữa.

      .......

      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Tắm rửa xong, lau tóc, ra ngoài rót cốc nước để uống, người mặc cái áo ba lỗ và cái quàn soóc ngắn đến đầu gối, nhìn rất gọn gàng nhàng khoan khoái.

      Ngồi được lúc, chuông cửa vang lên, đứng dậy, ra mở cửa, là Phương Tư Hiền, cậu ta quần áo chỉnh tề, nhìn thấy Tạ Đạo Niên, hỏi , "Cậu chuẩn bị ngủ?"

      "Có chuyện gì ?"

      "Mọi người chuẩn bị ăn tối, cậu cũng cùng uống chén ."

      "Tớ uống rượu."

      Phương Tư Hiền thúc dục , ", chỉ cần đến đó ăn cái gì đó thôi, nhanh lên, nhanh lên, thay quần áo ."

      Tạ Đạo Niên suy nghĩ lúc, gật đầu, "Cậu chờ tớ chút."

      Phương Tư Hiền bước vào phòng của , nhìn xung quanh căn phòng lượt, phát ghế sofa có mấy con gấu bông, giọng của cậu ta tỏ ra kinh ngạc, "Cậu từng này tuổi rồi mà còn chơi mấy thứ này?"

      Tạ Đạo Niên lấy quần áo từ trong tủ ra, vào phòng tắm, , "Của Tiểu Yên."

      Tiểu Yên là ai?

      lúc sau, cánh cửa mở ra, Tạ Đạo Niên bước ra, người mặc cái áo màu trắng bên trong, còn bên ngoài khoác cái áo bò màu xanh, bên dưới là cái quần dài màu đen bó lại đôi chân vừa dài vừa thẳng của , khuôn mặt đẹp trai sáng sủa ngời ngời, nhìn tổng thể vô cùng chỉnh tề.

      Phương Tư Hiền nhìn , "Có phải cậu mặc cái gì cũng đẹp hay ?"

      Tạ Đạo Niên khóa cửa lại, "."

      "......"

      số người đúng là biết bản thân đẹp đến mức nào a.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      18: Mùa xuân (2)
      Editor: Yang3S

      _________

      Mọi người đến cửa hàng cháo ở gần ký túc xá, họ đều là đồng nghiệp với nhau, tối nay ai có ca trực đều đến, ông chủ quá quen thuộc với bọn họ, đầu tiên là mang mấy ấm trà hoa quế* lên cho mọi người uống.

      Khi Tạ Đạo Niên và Phương Tư Hiền đến, mấy người đồng nghiệp nữ ngồi ở xung quanh đều yên lặng, ánh mắt đều tập trung nhìn lên dáng người cao lớn của .

      Vẻ mặt Tạ Đạo Niên biến sắc, thỉnh thoảng nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình.

      Phương Tư Hiền cảm thấy rất áp lực khi đứng cùng chỗ với .

      Sau khi ngồi xuống, Tương Mạn Lệ ngồi ở trong góc chuyển đến ngồi gần họ, cầm cốc bia lên, quơ quơ, giọng dịu dàng, "Nào, Đạo Niên."

      Phương Tư Hiền nhíu mày lại, ngồi dịch sang bên.

      Tạ Đạo Niên nhìn cái, khẽ gật đầu.

      Kể từ lần thẳng thắn mình có bạn , bớt thể ra hơn rất nhiều, dường như coi như người đồng nghiệp bình thường.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      Tương Mạn Lệ đến gần , tối nay mặc cái váy liền áo màu trắng, vừa mới tắm xong, đôi dép cao gót màu đen, đôi mắt nheo lại, làn da rất là trắng, hỏi, "Uống rượu ?"

      23 tuổi, ngoại hình ngây thơ trong sáng, cái miệng ngọt ngào. Tương Mạn Lệ có hậu thuẫn*, làm được thời gian, lấy lòng được rất nhiều người trong Tổng cục, mặc dù có chút tùy hứng, nhưng mọi người thấy này thông minh, lanh lợi, vẻ ngoài lại đáng , nên cũng để trong lòng.

      (*hậu thuẫn: có giúp đỡ từ phía sau, người Việt mình hay gọi là có ô dù...)

      "Xin lỗi, tôi uống rượu."

      Tay của Tương Mạn Lệ dừng lại trong trung, đặt chai rượu xuống, cười hỏi, " thích ăn gì? Mọi người gọi món nướng rồi."

      Phương Tư Hiền cầm ba nhánh rau hẹ lên, "Đạo Niên, này."

      Tạ Đạo Niên với Tương Mạn Lệ, " có ở đây rồi." nhận lấy rau hẹ, nhàng cắn miếng.

      (*rau hẹ: có nhiều tác dụng như, giải độc, tán ứ, hành khí, bổ thận tráng dương....:)))

      Mọi người xung quanh bắt đầu nhìn qua bên này, đây là những người làm việc cho bộ máy nhà nước, nên mũi đặc biệt nhạy, Tương Mạn Lệ theo đuổi cháu trai của trưởng ban kinh tế lâu như thế, tất cả mọi người đều sốt ruột chờ mong, nhưng thấy có tiến triển gì.

      bé vì bị người ta cự tuyệt, nên nhiều lúc thất thần như người mất hồn.

      Tâm tư trong lòng mình, chỉ có biết.

      "Chúng ta chơi xúc xắc ?"

      Tạ Đạo Niên nuốt rau hẹ trong miệng xuống, uống chén nước, nhìn Phương Tư Hiền, "Mọi người cùng chơi ."

      Bị ánh mắt của lườm, Phương Tư Hiền ngồi ngay ngắn lại, "Được."

      Tương Mạn Lệ nở nụ cười, uống hớp bia, hai sợi tóc rơi xuống bên má, ánh mắt sáng lên, nhìn kĩ vào hình như đuôi mắt còn nhếch lên, "Em chơi được giỏi lắm, mong hai giơ cao đánh khẽ a."

      câu cầu xin đơn giản, cùng ngữ điệu tự nhiên, nũng nịu, đây đúng là chiêu khiến nam giới mủi lòng a.

      Tạ Đạo Niên nhìn vào màn hình điện thoại, nghĩ khi nào nên về phòng ngủ, , "Bắt đầu ."

      Ánh mắt của mọi người cùng tập chung nhìn về đây.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Tương Mạn Lệ bắt đầu lắc xúc xắc, chơi mấy ván, là Tạ Đạo Niên thắng cũng là Phương Tư Hiền thắng, sắc mặt của bắt đầu xấu .

      Tương Mạn Lệ cắn môi, "Sao cứ để em lắc vậy."

      Phương Tư Hiền ho tiếng, "Vậy để tôi lắc cho."

      Tạ Đạo Niên gật đầu, Tương Mạn Lệ nhìn với ánh mắt buồn bã, Tạ Đạo Niên tựa lưng vào ghế, nhìn lên bàn với vẻ mặt suy tư.

      Tiếng xúc xắc kêu làm nhớ đến mùa hè năm ngoái dẫn Lục Yên đầm sen, chơi xấu khi thấy bản thân sắp thua, sống chết muốn chơi lại ván nữa, muốn hòa nhau để phải cởi món đồ còn lại duy nhất người.

      Lục Yên thua, nhưng Tạ Đạo Niên cũng vẫn phải nhường .

      Nhớ lại cảnh đó, khóe miệng của nhếch lên tạo thành đường vòng cung.

      Phương Tư Hiền sát đầu vào , hỏi, "Nghĩ đến việc gì mà vui vẻ như vậy thế?"

      Tạ Đạo Niên hỏi , "Tớ có à?"

      Phương Tư Hiền gật đầu. "Có."

      Khuôn mặt của Tương Mạn Lệ có chút hồng, ngồi đối diện với Tạ Đạo Niên, nụ cười của dường như là dành cho .

      nghĩ rằng thăm dò ý tứ của .

      Tuy nhiên, ván tiếp theo, vẫn thua, trong lòng Phương Tư Hiền thầm gào thét cả nghìn lần.

      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      muốn chơi nữa.

      Tương Mạn Lệ rời , trước khi ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn Tạ Đạo Niên, cắn môi, trong ánh mắt tràn ngập trách móc, và chờ mong, đứng đó lúc mới rời .

      Các người đồng nghiệp khác coi như nhìn thấy gì, đầu cúi thấp xuống tiếp tục ăn cháo, chuyện trời dưới đất.

      Sau khi , Tạ Đạo Niên uống nước, hỏi, "Muốn chơi tiếp?"

      "Cậu cố ý đúng ? Bạn quản rất nghiêm?"

      Tạ Đạo Niên đưa tay ra sau đầu, đôi chân dài duỗi ra, ", ấy hề quản tớ."

      Lần đầu tiên nghe nhắc đến bạn , Phương Tư Hiền rất tò mò, cậu ta đặt chén xuống bàn, đến gần , "Tớ nghĩ, người con như nào mới có thể bắt được cậu nhỉ? Cậu làm sao mà theo đuổi được ấy vậy?"

      Tạ Đạo Niên xoay con xúc xắc, ánh mắt dịu dàng, " ấy theo đuổi."

      Phương Tư Hiền càng tò mò hơn, "Cái gì cơ?"

      lập lại lần nữa, " ấy theo đuổi."

      Ánh mắt của Phương Tư Hiền mở to hết cỡ, "Ông trời ơi, nhìn cậu khó theo đuổi như vậy, chắc chắn ấy phải chịu nhiều đau khổ."

      Tạ Đạo Niên bóc vỏ hạt dẻ cười*, bỏ vào miệng.

      nở nụ cười nhàng, "Dù sao cũng theo đuổi được."

      Tối nay, Phương Tư Hiền thấy mỉm cười hai lần, cảm thấy sợ hãi, cậu ta uống hụm bia lớn, "Tớ là rất tò mò, ấy là như nào nhỉ? Cậu và ấy ở hai thành phố, ấy lo lắng à?"
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      "Tin tưởng lẫn nhau rồi, còn lo lắng cái gì nữa?"

      Nếu như đối phương có làm gì, nhất định người còn lại cảm nhận được. Nếu đối phương lừa dối người còn lại, bạn tưởng họ biết ư?

      Biết đó là sai mà vẫn làm, sớm muộn gì cũng bại lộ, khả năng gặp may (đối phương phát ra) cũng là con số .

      Phương Tư Hiền lắc đầu, "Tớ rất khâm phục cậu, cậu xem, cậu là người nghiêm túc, cái gì cũng theo quy tắc như vậy, cậu bị quyến rũ chưa?"

      Quyến rũ?

      Rồi, tết đoan ngọ năm 23 tuổi, phát sinh quan hệ.

      "Rồi."

      "Mắc câu à?"

      "Ừ."

      Cuối cùng Phương Tư Hiền cũng cảm thấy thoải mái chút, ít nhất người này cũng phải là ăn khói lửa nhân gian.

      tiếp tục tò mò, "Bị quyến rũ cái gì thế?"

      Tạ Đạo Niên liếc nhìn cái, gì.

      Phương Tư Hiền tỏ ra phẫn nộ, uống hớp rượu, "Bạn của cậu nhất định là rất ưu tú nhỉ."

      Tạ Đạo Niên suy nghĩ chút, "Cũng ưu tú lắm, nhưng rất chăm chỉ, có rất nhiều sáng kiến, gan lớn, sống rất chân thành."

      Lần đầu tiên thấy đoạn dài về chuyện riêng tư như vậy, Phương Tư Hiền càng thêm tò mò, được đà* hỏi thêm, "Vậy đúng là cậu và ấy bổ sung cho nhau rồi? ấy có khuyết điểm nào à?"

      Tạ Đạo Niên ăn tiếp hạt dẻ cười, "Có, ấy rất lười, cũng rất hay làm càn, thỉnh thoảng cũng hay nghĩ ngợi linh tinh."

      Đúng là người đàn ông rơi vào lưới tình rồi có khác.

      Nhìn Tạ Đạo Niên, Phương Tư Hiền nghĩ hình như cậu ấy cũng phải là người quá khó gần, hơn nữa là, khi về bạn miệng của cậu ấy luôn mỉm cười, điều đó thể nào che giấu được.

      Còn là mối tình đầu nữa chứ, đây đúng là điều mà nhiều người ao ước.

      "Bao giờ kết hôn? Chờ uống rượu mừng của cậu đó."

      "Cậu cứ chờ ."

      Nhưng mà cũng lâu nữa đâu.

      Tạ Đạo Niên nhìn vào màn hình điện thoại, "Tớ muốn về nghỉ ngơi, cậu có về cùng luôn ?"

      "Có, về thôi, tối nay thu hoạch được khá nhiều, về thôi, về thôi."

      Tạ Đạo Niên liếc mắt nhìn , Phương Tư Hiền liền rụt cổ lại "Tớ đảm bảo, miệng kín như bưng."

      Cậu ta lại tiếp, "Tớ nhất định ra ngoài nửa lời."

      Phương Tư Hiền oán thầm, sao mình lại lép vế vậy nhì.

      cái máy bay bay ngang qua bầu trời, tiếng động cơ chạy giống như tiếng gầm của quái thú.
      1012 thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      18-2: Mùa xuân (2) (tt)
      Editor: Yang3S

      _________

      Văn phòng Kiến Vi Tri Trứ.

      Xung quanh im lặng, chỉ có tiếng gõ bàn phím của Lục Yên vang lên.

      Lục Yên nhìn màn hình máy tính, tốc độ gõ nhanh hơn, ánh sáng màn hình phản chiếu lên gương mặt , nhìn có chút nhợt nhạt, bận rộn đến mức quên ăn, hiệu suất làm việc của Lục Yên đặc biệt nhanh, có mấy lần ở lại văn phòng làm tăng ca đến khuya, đối với , công việc này là cả tình và nguồn sống của , mỗi ngày làm là ngày vui vẻ của .

      Đương nhiên, cũng phải cảm ơn ông chủ vì đánh giá cao khả năng làm việc của .

      Lần đầu tiên Tịch Phong gặp là khi, Lục Yên ôm tệp giấy chứng nhận và đống các tác phẩm thủ công, váy đen, mắt cá chân tinh tế, nhìn từ phía sau, cái cổ trắng ngần như thiên nga trắng.

      Lúc phỏng vấn, trả lời trôi chảy, luống cuống, khi gặp phải vấn đề hiểu, thành ra, ra vẻ là mình hiểu.

      Trong văn phòng có cái rèm bằng hạt màu đỏ, được làm từ gỗ, khi vén lên có tiếng kêu xoạt xoạt, Tịch Phong vừa bước ra cửa, Lục Yên tiến vào, hôm đó rất nóng, đạp xe từ trường đến, khuôn mặt có chút đỏ, gương mặt còn có mấy giọt mồ hôi, ánh mắt của rất sáng, ngay cả khi chưa xin chào, đôi mắt của cũng trước.

      Tịch Phong biết cái cảm giác này được gọi là gì, chỉ ánh mắt, câu , trong đầu liền nhớ lại hình ảnh ngày đầu tiên gặp , mắt cá chân tinh tế, cùng cái cổ như thiên nga trắng.

      Nhiều lần tan làm rồi nhưng vẫn thấy nghiêm túc tập trung vẽ bản thiết kế, bên cạnh có số mảnh vải, hỏi được biết rằng bắt đầu làm những thứ này từ năm mười tuổi. Khả năng nắm bắt được dự án của Lục Yên rất là cao, rất tò mò, phải có bao nhiêu nhiệt huyết mới có được thành tựu như này?

      Càng tò mò, càng tìm hiểu, sau đó, dĩ tiểu kiến đại*

      (*dĩ tiểu kiến đại = thấy gặp lớn, là thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là thông qua những thứ bé có thể nhìn thấy những thứ to lớn.)

      Mặc dù phải là người ưu tú nhất, nhưng có khả năng ngừng khiêu chiến giới hạn của bản thân.

      Ngoài ra, còn là người rất chuyên tâm, chú trọng vào công việc.

      luôn theo đuổi giới hạn của bản thân, đúng là rất đáng ngưỡng mộ.

      đánh giá rất cao những người nhân viên như này, và cũng hướng dẫn cho Lục Yên rất nhiều, thấy ngày càng tiến bộ, Tịch Phong cảm thấy rất vui.

      Khi nhận ra được, quá muộn, rơi vào lưới tình rồi.

      Tối nay, lại mình ở lại làm thêm giờ.

      Tiếng gõ bàn phím lách ca lách cách, bản thảo ném ở bên, điện thoại để chế độ máy bay, tránh bị người khác làm gián đoạn công việc.

      Khi Lục Yên làm việc chỉ biết cúi đầu vào làm, nếu có ai đó gọi làm phiền, nghe máy.

      Gõ đến mệt mỏi, tựa lưng vào ghế, cầm con búp bê lên, khâu vài đường chỉ.

      làm phiên bản số 2 của Tạ Đạo Niên, nó được làm cải thiện hơn so với phiên bản trước.

      tách cà phê được đặt lên bàn, ngẩng đầu lên nhìn, là Tịch Phong, uống cà phê.

      "Lão đại."
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      "Nghỉ làm , đừng để bản thân quá mệt mỏi."

      "Sắp xong rồi, làm xong cái này về."

      gật đầu, nhìn con búp bê trong tay của , "Đây là em tự tay làm à?"

      giơ lên cho nhìn, "Nhìn đẹp ?"

      "Đẹp, ai vậy?" nhớ ra được nhân vật anime nào có hình dáng như này.

      "Người của em." xong lời này miệng khẽ mỉm cười, trong ánh mắt tràn ngập dịu dàng.

      Tịch Phong sửng sốt, nụ cười mặt cứng đờ, nhưng thể thu lại được, nhìn có chút mâu thuẫn.

      "...... Vậy à."

      "Lão đại, về trước , lúc nào em về khóa cửa."

      "Đừng về quá muộn, tuy rằng tôi rất hy vọng nhân viên của mình chăm chỉ, nhưng cần phải quá sức, khiến cơ thể mệt mỏi."

      mỉm cười với , "Vâng ạ."

      uống hụm cà phê cuối cùng trong cốc, trong miệng cảm thấy là đắng.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      Tạ Đạo Niên về đến kí túc xá, gọi mấy cuộc điện thoại cho Lục Yên nhưng lại thuê bao, gọi video cho nhưng cũng thấy nghe máy.

      Sau khi tắm xong ra ngoài, vẫn thấy nghe máy.

      Nhìn lên đồng hồ treo tường, 11 giờ đêm.

      nhìn màn hình điện thoại lúc lâu, đặt nó qua bên, lau khô tóc, nằm xuống giường, tắt đèn và ngủ.

      bầu trời thỉnh thoảng có tiếng máy bay bay ngang qua, tiếng động cơ chạy dường như cũng nôn nóng hơn lúc trước.

      Lật qua lật lại, vén chăn sang bên, suy nghĩ lúc, lại với tay lấy điện thoại, mở máy, thử gọi lại, nhưng vẫn thấy thông báo tắt máy.

      đặt điện thoại vào ngăn kéo, nằm xuống ngủ.

      Tiếng máy bay bay ngang qua trong đêm đen yên tĩnh, nghe còn đáng ghét hơn là tiếng muỗi bay vo ve.

      .......

      Lục Yên hoàn thành xong dự án, Tịch Phong cho nghỉ hai ngày, sau đó công tác cùng đến thành phố G, thuận tiện tham gia triển lãm ở đó luôn.

      Trước khi , gọi điện thoại cho Tạ Đạo Niên, "Trường Canh, em sắp công tác."

      " đâu?""Thành phố G."

      "Cùng ai?"

      "Tổng giám đốc, còn có mấy đồng nghiệp nữa."

      Tạ Đạo Niên do dự lúc, "Bao giờ ?" muốn tiễn .

      " giờ chiều nay."

      " đến tiễn em."

      Lục Yên nở nụ cười, "Được, khi nào đến nơi, gọi video cho được ?"

      "Được."

      Cúp mắt, Tạ Đạo Niên tiếp tục làm mấy động tác chống đẩy, nâng mấy quả tạ, rửa mặt, sau đó làm.

      Hôm nay có rất nhiều chuyến bay, dòng người đông đúc, Tịch Phong và mấy nhân viên đứng đợi, Lục Yên hết nhìn đông lại nhìn Tây, sau đó ánh mắt sáng lên.

      Tạ Đạo Niên bước đến, hôm nay mặc cái áo sơ mi màu xanh, tay áo được sắn tới khuỷu tay, quần dài màu xám, dáng người cao lớn, đứng ở giữa dòng người như hạc giữa bày gà*.

      (*hạc giữa bày gà: có ý nghĩa là nổi bật, nổi trội hơn hẳn những thứ xung quanh.)

      chạy vào dòng người, Tịch Phong nhìn theo bóng dáng của .

      phải mất nhiều thời gian lái xe, nên có nhiều thời gian cho lắm, Lục Yên ôm cổ , hai người nhìn nhau rồi trao cho nhau nụ hôn.

      Tịch Phong quay mặt chỗ khác.

      "Trường Canh, em rất nhớ ."

      Tạ Đạo Niên đặt nụ hôn lên trán của , kéo vào góc, "Chuẩn bị lên máy bay, có mang mấy đồ bị cấm lên đó?"

      Lục Yên đánh cái, nở nụ cười e thẹn, " là vật cấm ý."

      Trong trái tim đều là hình bóng của , trong mắt của cũng chỉ có , điều này khiến Tạ Đạo Niên muốn rời .

      Tay của đặt lên cái mông căng tròn của , "Cẩn thận bắt em lại đó."

      Lục Yên đến gần lỗ tai , " ra em giấu nó ở trong vali, nhấn nút mở chuyển động, có muốn xem ?"

      Tạ Đạo Niên nhìn với ánh mắt sâu hút, Lục Yên thổi đợt khí vào tai , "Tối nay cho xem." xong thừa dịp có ai thấy liền sờ soạng tiểu Trường Canh mấy cái, sau đó chạy .

      Tạ Đạo Niên hít sâu, nhìn xung quanh, "May chỗ này là góc chết (của camera)."

      Người phát thanh gọi mọi người đến đăng ký, Lục Yên vừa chạy vừa vẫy tay lại với , đứng tại chỗ, cười nhìn rời .
      1012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :