1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

LỤC YÊN, ANH YÊU EM - KINH CHẬP (C8/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      15-3: Ánh bình minh 3
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      _________

      đến chuyện kết hôn, Đào Nhạc có chút mất mát, vẻ mặt mất mát nhìn lên bức ảnh đặt ở bàn, trong ánh mắt lên vẻ áy náy.

      Lục Yên biết, trong trái tim mẹ vẫn còn vết thương do bố để lại.

      Tình giống như con dao cùn, trong lúc bạn quan tâm, nó từ từ cứa vào tay bạn, cho đến khi tay bạn bị thương chảy từng giọt máu ra, bạn mới biết, lúc đó quá muộn, băng bó lại cũng để lại dấu vết.

      Người từng bị tổn thương, trong tim vẫn còn lại những vết thương dường như bao giờ liền lại.

      Lục Yên nở nụ cười, "Mẹ, mẹ của con đúng là rất dũng cảm."

      Đào Nhạc hất tóc ra sau, nở nụ cười, khóe mắt có mấy nếp nhăn li ti, bộ dạng vô cùng kiêu ngạo, vô cùng xinh đẹp, "Đương nhiên, việc gì là mẹ làm được hết."

      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Lục Yên ôm lấy bà, khóc thành tiếng.

      Đào Nhạc vỗ vỗ lưng của , nghẹn ngào, "Con phải giỏi hơn mẹ đấy, ngoan nào."

      Tối nay, những ngôi sao lấp lánh phủ kín bầu trời, dường như những vì sao đó được làm từ nước mắt.

      [​IMG]
      ....

      A Bảo lăn vòng sàn nhà, cái bụng to tròn dường như còn to tròn hơn trước, và thời gian cũng cứ vậy mà trôi qua.

      Trong khoảng thời gian đó, Đào Nhạc có đưa Lục Yên và Ngụy Tĩnh Hàm ăn mấy lần, bác trai này dường như biết dỗ trẻ con cho lắm, lần đầu tiên gặp mặt mua tặng Lục Yên con gấu bông to bự, Đào Nhạc cũng cho ông biết con bà là tay chơi gắp thú cừ khôi, Lục Yên cũng vui vẻ nhận lấy.

      lần ăn, Lục Yên thấy Ngụy Tĩnh Hàm gọi cho Đào Nhạc bát thịt cua, còn bản thân ông cũng ăn nhiều, mà khi người ta mang bát thịt cua lên mẹ cũng nhận lấy vô cùng tự nhiên, dường như thành thói quen, phong thái khi ăn của Đào Nhạc có chút e ấp, dường như bà cởi bộ áo giáp đeo người bấy lâu nay ra.

      Lục Yên quay lưng lại, bộ dạng giả vờ ăn phải ớt cay, lúc ngẩng đầu lên mắt có chút đỏ.

      Cổ họng nóng bừng, trong lòng cũng nóng bừng.

      Dù cảm thấy vui cho mẹ, nhưng trong lòng vẫn có chút buồn rầu.

      .....

      Lục Yên tốt nghiệp, tốt nghiệp loại xuất sắc, tác phẩm tốt nghiệp của được giữ lại để trưng bày ở trường, ngày tốt nghiệp, Tạ Đạo Niên đến, trong tay cầm bó hoa lớn, Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm cũng đến.

      Mười ngón tay của đều bị thương, vì làm tác phẩm tốt nghiệp, ngón nào ngón đấy đều được dán băng urgo, nhìn có chút xấu xí.

      trang điểm, khi nở nụ cười xinh đẹp như đóa hoa ngày xuân, mặc áo cử nhân, tết tóc, vừa nhàng vừa tinh xảo.

      Tạ Đạo Niên ôm lấy , bàn tay vỗ vỗ mấy cái vào lưng .

      nở nụ cười, " nghĩ em vẫn là trẻ con à?"

      Tạ Đạo Niên vuốt ve những ngón tay bị thương của cách tỉ mỉ, "Nhìn em như vậy thấy rất đau lòng."
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Lục Yên nhìn , Tạ Đạo Niên nhìn lại , đột nhiên xoay cằm lại nhìn, nhìn lúc lâu, Lục Yên nghĩ hình như mặt mình dính pháo hoa?

      "Có chuyện gì vậy?"

      "Em nghĩ thế nào, hình như em có gì đó thay đổi?"

      " linh tinh, em vẫn vậy mà."

      Giữa những ngươi nhau có linh cảm, dù đối phương có gì đó thay đổi chút thôi cũng có thể cảm nhận được.

      Lúc này, Tạ Đạo Niên có cảm giác, cảm giác trưởng thành, phải là tài năng hơn trước, mà dường như trưởng thành hơn chút.

      Ánh mắt nhìn rất kiên định.

      Lục Yên vẫn giữ vẻ mặt nghi ngờ, Tạ Đạo Niên ôm lấy eo của , " có chuyện gì, em dẫn xem tác phẩm tốt nghiệp của em ."

      Lục Yên đưa đến phòng triển lãm của trường, chỉ tay vào đống đồ vải làm theo phong cách Rococo*, "Em làm cái này mất nửa năm."

      (*Rococo: Kiến trúc Rococo là phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18. Các phòng thuộc phong cách Rococo thường được thiết kế thành sản phẩm nghệ thuật tổng thể với vật dụng trang trí lộng lẫy và thanh tao, những vật phẩm điêu khắc , những chiếc gương trang trí, thảm thêu, ngoài ra nó còn được bổ sung bởi những bước tranh tường tinh tế.)

      [​IMG]
      [​IMG]
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      Kiến trúc kiểu Rococo là phong cách rất tinh tế và sang trọng, Lục Yên chọn làm cái này, độ khó rất cao.

      Nhưng vẫn làm được.

      Tạ Đạo Niên liên tục vuốt ve bàn tay của , đưa lên gần miệng nhàng thổi thổi.

      Có mấy nữ sinh cầm máy ảnh, nhàng vỗ vỗ vai của , dáng vẻ ngượng ngùng, giọng cũng .

      nữ sinh chụm hai tay lại, "Học tỷ, giáo Lâm bảo bọn em đến tìm chị, ấy bảo bọn em đến học hỏi chị chút."

      Lục Yên nở nụ cười, "Chị giỏi như vậy đâu."

      giáo Lâm rất coi trọng , nhưng cảm thấy mình giỏi đến mức như vậy, tất cả đều chỉ là do siêng năng mà thôi.

      Nữ sinh đó nài nỉ, "Học tỷ, chị tiết lộ cách làm của chị ạ, em rất thích các tác phẩm của chị."

      "Vậy à." Lục Yên cân nhắc lúc, "Các em theo chị, chị giải thích cho các em chút."

      Mấy nữ sinh thấy vậy vô cùng vui vẻ, đồng thanh , "Cảm ơn học tỷ ạ!"

      Giải thích sơ qua lượt, sau đó tỉ mỉkể về quá trình làm như thế nào, rồi kinh nghiệm nên làm nó như thế nào cho đẹp, mấy em nữ sinh nghe xong hài lòng rời , Lục Yên cảm giác miệng hơi khô, Tạ Đạo Niên đưa cho chai nước khoáng.

      cười , "Rất ra dáng* đó."

      (*ra dáng: từ gốc là "有模有样" = (hán việt) hữu mô hữu dạng: thành ngữ Trung Quốc, là hình dung việc làm hay mô phỏng mà kết quả rất giống với hình mẫu nào đó hoặc đạt được chuẩn mực nào đó; có thể là "ra dáng". Ở đây đại ý chỉ là phân tích có cơ sở, rất có lý...)
      liếc mắt nhìn với ánh mắt quở trách, " học bốn năm, đương nhiên là phải có ít kiến thức chứ."

      Cảm giác được người khác hâm mộ rất là tuyệt, tác phẩm của mình được người khác thừa nhận, đó đúng là cổ vũ vô cùng lớn.

      Đào Nhạc đến, "Yên Yên, chụp cho mẹ bức ảnh."

      "Vâng ạ."

      Lục Yên chạy chậm đến, giơ máy ảnh lên, nhìn vào màn hình, Lục Yên nghe thấy Ngụy Tĩnh Hàm gọi Đào Nhạc là Nhạc Nhạc, ông nắm lấy tay của mẹ, cười e thẹn nhìn Đào Nhạc, trái tim Lục Yên dường như nở hoa.

      Cẩn thận ngửi, là hương thơm của hoa Thất Lý Hương.

      Nó lưu giữ những ký ức đẹp nhất của Lục Yên.

      Ngụy Tĩnh Hàm vẫn cười nhìn Đào Nhạc, Lục Yên bước đến, hỏi ông:

      "Bác Ngụy, để cháu chụp cho bác và mẹ cháu bức ảnh nhé."

      Khi đối mặt với Lục Yên, Ngụy Tĩnh Hàm vẫn có chút hơi mất tự nhiên, ông biết làm thế nào để sống hòa thuận với bé này.

      "Vậy phiền Tiểu Yên vậy."

      Ông đứng ở bên cạnh Đào Nhạc, nhàng ôm lấy bà.

      Lục Yên ấn nút chụp, tách tách, liền có bức ảnh được in ra.

      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Tạ Đạo Niên đứng ở đằng sau nhìn , Lục Yên đưa ảnh chụp cho Đào Nhạc, sau đó về phía , đặt nụ hôn lên khuôn mặt , sau đó ấn nút chụp ảnh, tách tách, liền có bức ảnh được in ra.

      Tạ Đạo Niên lấy điện thoại ra nhìn, thấy có vết son môi má, cười khẽ, "Vừa rồi để ý nên mới bất ngờ bị em đánh lén."

      Lục Yên đưa bức ảnh vừa chụp được cho nhìn, trong bức ảnh cười vui vẻ, còn Tạ Đạo Niên lại có vẻ mặt nửa ngốc nửa hài lòng.

      "Có thể nhìn thấy được bộ dạng này của đúng là dễ dàng gì a, em phải giữ gìn bức ảnh này cho tốt mới được."

      Tạ Đạo Niên lau vết son môi má, nhân lúc chú ý, cắn xuống vành tai của , Lục Yên định véo đùi , nhanh nhẹn tránh né rồi chạy mất.

      Đào Nhạc ở bên kia chỉ tay vào loạt tác phẩm, miệng lẩm bẩm, Ngụy Tĩnh Hàm ngẩng đầu lên nhìn Lục Yên, giơ ngón tay cái lên với .

      Lục Yên chỉ tay vào Đào Nhạc, sau đó lại chỉ vào ông, rồi làm cử chỉ mười ngón tay lồng vào nhau.

      Ngụy Tĩnh Hàm hiểu được, khẩu hình miệng "cảm ơn", sau đó đặt tay lên vai Đào Nhạc, chăm chú lắng nghe bà đánh giá tác phẩm của con .

      Tất cả mọi người đều có chuyện riêng để làm, Lục Yên đứng ở chỗ, nhìn có chút đơn.

      nhìn lại, Tạ Đạo Niên dựa người vào cửa, nhìn thấy , cơ thể ngay lập tức liền đứng thẳng lên.

      Hôm nay mặc áo sơ mi trắng.

      Trong tình , quần áo cũng mang theo chút kỷ niệm, và nó cũng là dấu hiệu, từng đường kim mũi chỉ đều cảm thấy quen thuộc, dù tay chỉ mới đặt ở phía thôi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được độ ấm và rung động ở phía dưới.

      Giống như mùi hương của hoa Thất Lý Hương ở trong ngõ hẻm, những bông hoa sen nở rộ ngày hè, và ánh sáng của bầu trời khi nhìn qua khung cửa sổ.

      Lục Yên tiến lên ôm lấy , đặt nụ hôn lên trán của .

      Lúc này họ ôm nhau, dường như những tiếng động xung quanh đều biến mất dấu vết.
      1012 thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      16: Bay lượn
      Editor: Yang3S

      _________

      Sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, bọn họ đến nhà hàng ăn mừng.

      Chiếc xe từ từ rời khỏi khuôn viên trường, Lục Yên quay đầu lại nhìn ngôi trường đại học mình học trong bốn năm, vẫy tay chào nó cái, lời tiệm biệt và cảm ơn.

      Đến nhà hàng, Đào Nhạc gọi những món thích ăn, hai mẹ con đều thích ăn cua, hai người đàn ông bàn hẹn mà cùng nhau tự giác bóc vỏ cua.

      Bởi vì hôm nay đến dự lễ tốt nghiệp của con , nên Đào Nhạc đặc biệt chuẩn bị trang phục sáng sủa, nhìn lại càng trẻ hơn ngày thường, hai mẹ con ngồi cạnh nhau, vừa vừa cười, bà cặp tóc lại cho Lục Yên, sau đó lại buộc khăn ăn lên cổ cho .

      Lục Yên có chút ngượng ngùng, ngăn Đào Nhạc lại, "Mẹ, con tự làm được mà."

      "Ôi chao, con ăn , để mẹ làm giúp con cho."

      Lục Yên ngượng ngùng cúi đầu xuống, trong miệng vẫn nhai thịt cua, Tạ Đạo Niên liếc qua nhìn cái, sau đó lại tiếp tục bóc vỏ cua giúp .

      "Trường Canh, ăn , em tự bóc được mà."

      Tạ Đạo Niên lau tay sạch , Ngụy Tĩnh Hàm cầm chén trà lên mời , Tạ Đạo Niên hạ thấp chén xuống, hai người chạm chén vào nhau.

      Ngụy Tĩnh Hàm nở nụ cười hài lòng, ông hỏi: "Cháu tên là Trường Canh đúng ?"

      "Dạ, đấy là nhũ danh của cháu, còn tên đầy đủ của cháu là Tạ Đạo Niên."

      "Ừm, còn bác là Ngụy Tĩnh Hàm."

      Tạ Đạo Niên nhìn người đàn ông trước mắt, ông có tướng mạo đoan chính, suy nghĩ lại chút về những gì Lục Yên với trong mấy tối gần đây, trong lòng liền hiểu , gật đầu, "Vâng, bác Ngụy ạ."

      Tính tình của Ngụy Tĩnh Hàm tương đối thoải mái và đơn giản, ông cũng chưa từng nghĩ đến độ tuổi này rồi mà vẫn có thể gặp được Đào Nhạc. Ông chỉ biết cố gắng hết sức để đối xử tốt với bà, hai người cũng liên tục hâm nóng lửa tình, nhưng ông vẫn có chút câu nệ* đối với con của Đào Nhạc, biết cách tìm chủ đề để chuyện, hôm nay vừa mới gặp Tạ Đạo Niên, hai người ngồi chuyện với nhau.

      (*câu nệ: ngại ngùng, giữ kẽ, được tự nhiên...)
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Đào Nhạc gắp thức ăn cho , hỏi: "Yên Yên, tốt nghiệp rồi con định làm việc ở đâu?"

      "Ở văn phòng con thực tập ạ, ông chủ ở đó nhận con."

      Đào Nhạc nở nụ cười, "Cũng ngốc lắm, còn biết lo trước tính sau, vậy mẹ đây cần lo lắng nữa rồi."

      Lục Yên thầm, "Con là đại trí giả ngu*."

      (*đại trí giả ngu: ý chỉ người tài giỏi nhưng lại tỏ vẻ ra ngoài là ngu ngốc.)

      "Khụ ~ "Tạ Đạo Niên sặc cái.

      Bàn tay Lục Yên để dưới bàn bóp tiểu Trường Canh* cái.

      (*tiểu Trường Canh: từ gốc là "鸟" = (hán viêt) điểu = (thuần việt) chim:)). hình như có xuất mấy lần rồi, biết mọi người có ai hiểu là gì , nên ta cứ giải thích vậy, thừa hơn thiếu, tiểu Trường Canh = Em trai Trường Canh = cậu em phía dưới của Trường Canh.)

      Lưng lập tức đứng thẳng lên.

      Ngụy Tĩnh Hàm lấy hộp quà ra, đưa cho Lục Yên, khẽ mỉm cười, "Tiểu Yên, đây là món quà bác tặng cho cháu."

      Lục Yên nhận lấy, "Cháu cảm ơn bác ạ."

      Đào Nhạc cười nhìn Ngụy Tĩnh Hàm, hai người nhìn nhau lúc, bàn tay hai người để dưới bàn nắm lại với nhau.

      Lục Yên nhìn cảnh này, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.

      Cơm nước xong xuôi, Lục Yên vào toilet tẩy trang, Đào Nhạc đứng ở bên ngoài chờ , sau khi Lục Yên ra liền kéo lấy tay mẹ, giọng hỏi, "Mẹ, mẹ có định kết hôn ạ?""

      Đào Nhạc sửng sốt chút, "Yên Yên......"

      "Mẹ muốn hạnh phúc, con cũng rất mong muốn mẹ được hạnh phúc."
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      muốn mẹ phải lo lắng vì những lời đàm tiếu của người khác, chỉ muốn mẹ mình được hạnh phúc.

      Đào Nhạc gật đầu, "Tạm thời mẹ vẫn chưa nghĩ đến chuyện này, Yên Yên, ước muốn bây giờ của mẹ là, con phải sống hạnh phúc."

      Ngọn đèn ở hành lang có chút tối, khóe mắt Đào Nhạc cũng có chút nếp nhăn, bà vẫn như trước đây, nở nụ cười phong tình vạn chủng.

      Lục Yên chớp mắt mấy cái, gương mặt hóp lại, phải mất lúc mới kìm lại được những giọt nước mắt muốn trào ra ngoài.

      "Con , mẹ, con hạnh phúc, mẹ cũng phải hạnh phúc đó." ôm chặt lấy bà, "Mẹ, con lớn rồi, có thể tự đứng mình, mẹ hãy theo đuổi hạnh phúc của mình ."

      Mỗi câu ra đều vô cùng nghẹn ngào, Đào Nhạc và sống nương tựa vào nhau bao nhiêu năm nay, bây giờ mẹ đột nhiên tìm được người đàn ông của đời mình, là con của bà, vừa cảm thấy vui mừng, vừa cảm giác đơn.

      Nhưng điều này quan trọng, vì ở trong trái tim , đơn của đều đáng là gì so với việc Đào Nhạc được hạnh phúc.

      Đào Nhạc xoa đầu thương , ánh mắt chua sót, "Yên Yên, mẹ..... "

      Khi ra, Tạ Đạo Niên đứng ở bên cạnh xe đợi , Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm trước, trong tay Lục Yên cầm bó hoa, nhìn bóng lưng hai người họ, im lặng lúc lâu, sau đó quay đầu lại, từ từ đến bên . tẩy trang rồi nên khuôn mặt nhìn trông rất sạch , ánh nắng chiếu vào da mặt , có vẻ đẹp gì đó rất bình yên.

      Tạ Đạo Niên sửa sang lại mái tóc giúp , "Muốn đâu?"

      Lục Yên nhìn chớp mắt, từ từ bước đến gần , đến khi hai người đứng chạm vào nhau, ngón tay của vuốt ve cánh tay của , cơ thể Tạ Đạo Niên dường như bị kéo căng ra.

      từ từ ra tên địa điểm, "Đường Hải Đường!"

      cúi đầu xuống nhìn , nhìn hàng mi rung động của , và bó hoa ướt át xinh đẹp trong tay .

      Đường Hải Đường là con đường cổ của thành phố Ngô, trước kia nó dẫn đến khu nghỉ mát, sau đó khu nghỉ mát đóng cửa, con đường đó cũng còn người qua lại nữa.

      Lục Yên vẫn nhìn , ngón tay vẫn tiếp tục vuốt ve .

      ôm lấy eo của , " thôi."

      .......
      1012 thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      16-2: Bay lượn 2
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      _______

      ngọn , những con chim hót líu lo, xung quanh được bao quanh bởi những cây ngô đồng* cao lớn, thân cây màu trắng giống như vũ nữ, khi gió thổi qua, có cảm giác xinh đẹp đến mê hoặc, có con bọ hung sừng chữ Y nằm im thân cây, mọi cảnh vật xung quanh dường như ngủ.

      (*cây ngô đồng)

      [​IMG]
      [​IMG]
      Bên hồ có sóng nước lăn tăn, chiếc xe dừng lại, hàng cây cối rậm rạp trải dài ở phía bên kia đường, mặt đường còn có thể nhìn thấy dấu vết của chiếc xe mới qua.

      Tạ Đạo Niên cởi dây an toàn ra, lồng ngực của hơi phập phồng, hôm nay, lúc đầu có mặc cái áo khoác màu đen, nhưng giờ nó bị ném ở ghế sau.

      cái áo sơ mi trắng đơn giản cùng chiếc quần dài màu đen, là trang phục thường xuyên mặc nhất. Lúc đầu chiếc quần còn bằng phẳng, bây giờ nó nhô lên cao, khóa quần bị kéo xuống, Lục Yên đưa ngón của mình vào bên trong vuốt ve, các ngón tay của vẫn dán băng urgo, nên cảm giác vuốt ve thô ráp hơn ngày thường.

      Hai người nhìn nhau nhưng vẫn có thể biết được cảm nhận của đối phương, bàn tay Lục Yên vẫn làm loạn, câu dẫn , còn thi vẫn im lặng cử động, để mặc cho muốn làm gì làm.

      con chim sẻ đậu lên mui xe, nghiêng đầu sững sờ nhìn hai người lúc, sau đó bay .

      Bàn tay cầm vô lăng của xiết chặt lại.

      Trong xe vẫn bật điều hòa, nhưng cơ thể lại đổ mồ hôi rất nhiều.

      Lục Yên tới gần , thổi đợt khí vào tai .

      "Cứng quá!"

      đúng là rất cứng a!

      Dáng vẻ kiềm chế, và ánh mắt khắc chế của ......

      gậy th*t ở trong quần vùng lên, nó muốn chui ra ngoài, nó muốn được giải phóng bản thân.

      Tạ Đạo Niên với tay cởi quần áo của ra.

      Lục Yên rút tay ra, ngăn lại, "Chúng ta ra ngoài ."

      Ở ngoài trời, có thể nhìn thấy hơn.

      nhìn sâu vào ánh mắt của , với tay mở cửa xe.

      Sau khi hai người xuống xe, Tạ Đạo Niên bị ép vào cửa xe, rồi cởi quần xuống, Lục Yên quỳ gối xuống đất, nhìn cây gậy th*t màu đỏ tím to lớn ngẩng cao đầu, bên dưới là bụi cỏ đen rậm rạp, đỉnh quy đầu rỉ nước, thân gậy vẫn còn run rẩy.

      Lục Yên đưa tay lên chạm vào nó, nó liền gật đầu với .

      "Tiểu Trường Canh có vẻ đậm màu, và lớn hơn a."

      nâng cầm lên, , "Em chạm vào nó ."

      Lục Yên vuốt ve cậu em trai của , lên lên xuống xuống, bộ dạng vô cùng chăm chú, giống như làm tác phẩm tốt nghiệp, "Tiểu Trường Canh rất háo chiến a."

      xong liền ngậm nó vào miệng, Tạ Đạo Niên rên lên tiếng thỏa mãn, tay nắm chặt vào gương chiếu hậu, ngẩng đầu nhìn xung quanh xem có người hay .

      Trời đất chứng kiến, mọi thứ xung quanh đều rất im lặng, chỉ có tiếng ngậm mút vang lên.

      A.... ưm... ưm.....

      Đầu của Lục Yên di chuyển qua lại, nhích xuống dưới liếm hai túi ngọc của , mút mạnh cái, xong lại nhả ra, liếm dọc lên , ngậm lên đỉnh quy đầu, lại mút mạnh cái.

      "Ưm..." Tay của Tạ Đạo Niên run lên cái, tim đập ngày càng nhanh.

      ngẩng đầu lên nhìn , cảnh vật xung quanh nhìn rất ràng, dáng vẻ của nhìn cũng rất ràng, đôi môi hồng hào ngậm cây gậy th*t màu đỏ tím, thỉnh thoảng còn nháy mắt với , hai gò má phồng lên, mũi thở ra từng đợt khí, lúc lúc nặng, lúc ngậm vào , còn lúc nhả ra hơi thở vô cùng nặng nề.

      Bộ ngực sữa đầy đặn ma sát vào chân của , hai bàn tay vừa gấp gáp vừa tham lam ma sát vào giữa bắp đùi của , ở nơi ít người qua lại, vuốt ve âu yếm người em trai của , lá gan đúng là rất lớn, lớn đến mức hút cả linh hồn của .

      Cái mông của căng cứng, khoái cảm ập đến, nơi yếu ớt nhất bị ngậm vào, trán Tạ Đạo Niên nổi lên đầy gân xanh, nhăn mày lại, đôi môi hé mở rên lên từng tiếng thoải mãn.

      Ngực ướt đẫm mồ hôi, phập phồng lên xuống vô cùng mãnh liệt, cơ bụng cũng liên tục co rút.

      Ngay từ đầu cố gắng kiềm chế rên thành tiếng, nhưng bây giờ có vẻ là kiềm chế được nữa rồi.

      ngậm vào rồi lại nhả ra, dường như gậy th*t của bị coi thành kẹo cao su, thổi cái phồng to lên, đè nó lại nó liền vỡ tan.

      vuốt ve cậu em trai của , vẻ mặt nghiêm túc, " là muốn ngậm tiểu Trường Canh, bao giờ nhả ra."

      "Tiểu Yên, em.... "

      "Cứng quá... ~ " ra sức hút, mái tóc nhàng lay động, dáng vẻ nhìn vừa phóng đãng vừa xinh đẹp động lòng người.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Lục Yên cầm hai túi ngọc nặng trình trịch lên, vuốt ve, tốc độ ra liếm mút ngày càng nhanh, Tạ Đạo Niên run rẩy , "Đừng!"

      muộn, Lục Yên cảm nhận được cây gậy th*t trong miệng mình nhảy lên, run rẩy.....

      Trong chớp mắt*!

      (*Trong chớp mắt: từ gốc là - (hán việt) điện quang hỏa thạch: đề cập đến tốc độ nhanh chóng của sét đánh, và tốc độ di chuyển cực nhanh của thiên thạch, tóm lại nó có ý nghĩa là rất nhanh.)

      Miệng tràn đầy tinh dịch, chảy ra khỏi khóe miệng, rơi xuống bộ đồ cử nhân.

      Đây giống như mặt hồ yên ả, nhưng ở bên dưới hồ sóng cuộn trào mãnh liệt.

      Chờ cho trận khoái cảm qua , Tạ Đạo Niên kéo quần lên, ngồi xổm xuống lau lượng tinh dịch dính khóe miệng của , thở dốc và hỏi , "Ở đây hay là trong xe?"

      "Ở đây."

      Sơn thủy hữu tình, có mây có chim có hoa, đúng là rất thích hợp.

      Lục Yên cởi lớp áo choàng cử nhân ra, rồi lại cởi quần xuống, áp người xuống mui xe, mở rộng hai chân ra.

      Tạ Đạo Niên tách hai cánh hoa bên dưới của ra, nhìn vào cửa vào, bên trong tầng tầng lớp lớp thịt đỏ, nước chảy róc rách, lan tràn ra tận bên ngoài.

      Vỗ mạnh cái vào mông của , trong nháy mắt mông lên dấu vết năm ngón tay, Lục Yên rên lên tiếng dâm đãng, cái mông lại càng nhích lên cao hơn.

      "Trường Canh, vào , nhanh lên...."

      Tạ Đạo Niên cầm lấy cây gậy th*t của mình để trước cửa vào của , cọ cọ mấy cái, sau đó mới từ từ chen vào trong.

      "Ưm....." kéo tay , tay cầm gậy th*t, bị kéo về phía trước, tiến vào ngày càng sâu.

      to, trướng.

      "Mới vào thôi mà kẹp chặt như vậy rồi." ôm lấy , bắt đầu di chuyển.

      Lục Yên cởi áo trong, kéo áo lót xuống, bộ ngực liền nẩy lên mấy cái, lòng bàn chân của hai người giẫm lên sỏi đá, phát lên tiếng theo từng động tác đâm vào rút ra.

      A..... Ưm.......

      đung đưa theo nhịp của , mái tóc dường như cũng đung đưa theo nhịp của hai người.

      Tạ Đạo Niên nhìn mái tóc đung đưa, trong đầu ngập tràn những suy nghĩ xa vời.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      ấy sắp bước chân vào xã hội, phải đối mặt với nhiều loại cám dỗ, và các thể loại đàn ông khác nhau.

      tin tưởng , cũng rất tin tưởng .

      Nhưng cũng có lo lắng.

      ngậm lấy vành tai của , hỏi , "Về sau em làm rồi, mấy lần tuần?"

      "Chỉ cần muốn, bao nhiêu lần cũng được."

      Cho ở cùng thành phố, nhưng cũng chỉ cần tiếng tàu điện ngầm là đến được với nhau.

      Chỉ cần mua được vé, dù ngàn dặm xa xôi cũng được.

      Bức tường bên trong huyệt non xiết chặt lại, gậy th*t của vẫn chăm chỉ ra ra vào vào, như đâm vào trái tim rạo rực của Lục Yên, tiếp, "Có lẽ, khi ra khỏi chiếc xe rồi, bên ngoài đều có thể biến thành chiến trường... "

      là dâm đãng, ra hết những lời muốn .

      xoay mặt lại hôn xuống môi , nhấc chân lên cao, bên dưới vẫn tiếp tục đâm vào rồi lại rút ra, hỏi , "Sao em lại có thể dâm đãng như vậy?"

      Lục Yên đưa tay xuống mò tìm hai túi ngọc của , sau đó vuốt ve chúng, "Em là người phụ nữ dâm đãng của Trường Canh mà."

      yên lặng nhìn khuôn mặt chìm đắm trong men tình của , trong lòng tràn đầy cảm xúc, thưởng thức cách tỉ mỉ, cảm thấy ngập tràn hạnh phúc.

      "Vậy em có nhìn người đàn khác ?"

      mà cũng có lúc như này a?

      "Trường Canh tốt như vậy, làm sao em có thể nhìn người khác được chứ." vuốt ve gương mặt của , hôn lên đôi mắt , "Trường Canh là người đàn ông của em, là người đàn ông duy nhất của cuộc đời em."

      viên đá rơi xuống mặt hồ, bọt nước bắn lên tung tóe.

      Những giọt nước đó dường như bắn lên người .

      Tạ Đạo Niên xoay người lại, đổi sang tư thế hai người đứng quay mặt vào nhau, sau đó tiếp tục công việc đâm vào rút ra, hôn , "Ừm."

      "Trường Canh, có... ... em... hay ?"

      Tạ Đạo Niên nâng mông của lên, gậy th*t ngừng đâm mạnh vào huyệt non, khi rút ra có cả lượng bọt trắng theo ra, nhìn vô cùng dâm mỹ.

      "."
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      rất ít khi lời , nhưng mọi hành động lại đều thể ra rằng rất .

      Người đàn ông của , rất nhiều.

      Lục Yên nở nụ cười, úp mặt vào ngực , "Ưm... em... cũng vậy... "

      Cơ thể liên tục đung đưa, bộ ngực cũng đung đưa, cái mông cũng đung đưa, hai người va chạm vào nhau liên hồi, tốc độ nhanh đến chóng mặt.

      Cả người đổ đầy mồ hôi, tay giữ chặt, tay chân của Lục Yên đều quấn hết lên người , vẻ mặt rất thư thái khi được "", trong người cảm giác ngày càng khó chịu, cảm giác chưa đủ, dường như phải có dòng dịch nóng phủ lên mới cái xua tan được cái cảm giác trống rỗng này.

      nhìn chớp mắt, " là muốn làm em ở mọi nơi mọi lúc."

      "Em đồng ý cho làm em cả đời, cả kiếp sau, kiếp sau sau nữa..... "

      xong, hai người kìm lòng được trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy.

      đè xuống mui xe, liên tục đâm mạnh xuống, bồm bộp bồm bộp, dường như dùng sức quá mạnh nên thanh của chiếc xe cũng vang lên theo từng nhịp ra vào của , nhưng Lục Yên lại rất thích cảm giác dùng sức khiến đau đớn như này, đau đớn khi làm tình, khiến cảm nhận được tình dành cho mình.

      "A.... ưm.... Trường Canh là lợi hại...... huyệt non sắp bị .... A..... "

      Ngón tay của đè xuống hạt châu của , "Vậy đâm cho nó hỏng luôn."

      "Được... A....... gậy th*t của Trường Canh lớn.... "

      Hai mắt của Tạ Đạo Niên mở to ra, tiếp tục đè lên người , hai chân của Lục Yên bị cầm ép lên cao, đâm , tiếng dây lưng kim loại va chạm vào mui xe, vang lên từng tiếng leng keng leng keng, Lục Yên mở rộng hai bắp đùi ra, cây gậy th*t to lớn ra ra vào vào huyệt non, tốc độ ra vào ngày càng nhanh, da đầu bắt đầu cảm thấy tê dại, hét lên tiếng, hai bức tường bên trong huyệt non xiết chặt lại, Tạ Đạo Niên cúi đầu cắn xuống vành tai của , sau đó đột nhiên rút ra, bắn lên bụng .

      Cây ngô đồng, chim đà điểu, mặt trời, hồ điệp, ong mật, cả người run rẩy, mắt dường như nhìn thấy luồng ánh sáng trắng lóe lên.

      Tạ Đạo Niên ngã xuống người , lồng ngực phập phồng kịch liệt, mái tóc đầu cũng ướt sũng, quần cởi xuống đến mắt cá chân, thân dưới của hai người đều trần truồng, quấn lấy nhau kẽ hở, hơi thở dồn dập.

      Chỉ chút nữa thôi là thấy thiên đường.......

      Nằm úp xuống người lúc lâu, đứng dậy khỏi người , kéo quần lên, vào xe lấy khăn giấy, lau lượng tinh dịch dính bụng , sau đó mặc quần áo lên giúp , ôm xuống mui xe, Lục Yên lên xe, bước chân vẫn còn run rẩy, ngồi xuống vị trí phó lái, tóc tai rối bời, cả người tỏa ra mùi hương của đàn ông.

      Hương vị của hòa cùng hương vị của , rất thích hương vị đó của .

      Tạ Đạo Niên bật điều hòa trong xe lên, lau bớt mồ hôi cho , lau xong hỏi , "Bao giờ bắt đầu làm?"

      "Ngày kia."

      Tạ Đạo Niên chỉnh sửa lại mái tóc giúp , "Làm việc cho chăm chỉ, mà kiếm tiền."

      Lục yên bĩu môi, "Mức lương khởi đầu của em cao được như ."

      "Tiền lương của cũng cao hơn em được bao nhiêu."

      Lục Yên đến gần , cười như kẻ trộm, "Đủ để nuôi vợ chứ?"

      Tạ Đạo Niên bị nhìn nên có chút ngượng ngùng, véo mũi cái, "Đủ."

      Lục Yên lấy tay che lại mũi, ngồi đó cười như ngốc.

      Vẻ mặt Tạ Đạo Niên rất nghiêm túc xoay mặt lại, "Trong lúc làm việc gặp chuyện vui phải , hiểu chỗ nào cũng phải , vui vẻ cũng phải , buổi tối gọi điện thoại cho phải ....... "

      Thấy lải nhải như vậy, Lục Yên ôm lấy , "Biết rồi!"

      Tạ Đạo Niên dừng lại lúc, lại , "Nếu có ai theo đuổi em, em phải cho biết."

      " yên tâm , đến em cũng tự mình đuổi ." Lục Yên leo lên người , hôn , " đời này có hàng nghìn người tốt hơn , nhưng Lục Yên em đây chỉ người là Tạ Đạo Niên thôi."

      Có lẽ có nhiều người tốt hơn , nhưng em gặp trước, và em cũng , nên những người khác cũng chỉ là phù du.

      chớp chớp mắt, sờ lên khuôn mặt của , "Tiểu Yên.... "

      "Vâng ạ?"

      " có gì." giỏi biểu đạt cảm xúc của mình, chỉ với câu, " cảm thấy rất vui."

      "Vui là được rồi." Tay của từ lồng ngực của trượt xuống đũng quần, luồn vào trong, cầm lấy cây gậy th*t ngủ say, "Vật này cũng là của em, giữ gìn nó cho tốt, là em chặt đứt nó đó."

      nở nụ cười, gật đầu, "Được."

      Đều là của em hết, người khác muốn cướp cũng cướp được.

      "Chúng ta ở lại đây lúc , phong cảnh ở đây khá đẹp."

      "Được."

      Tình cảm khi sâu sắc, tế thủy trường lưu*

      (*tế thủy trường lưu = dòng nước dài: là thành ngữ Trung Quốc, Nghĩa là dòng suối nhưng chảy dài. Ý tình thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút thầm đến khắc cốt ghi tâm.)

      ........

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      16-3: Bay lượn 3
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      ________

      .......

      Chập tối, Tạ Đạo Niên đưa Lục Yên về, sau đó quay về Vân Phù Cư, Tạ Vân Bằng làm sữa đậu nành, thấy về, chỉ vào ghế kêu ngồi xuống.

      "Uống thử , bố vừa mới làm xong đó."

      Tạ Đạo Niên uống ngụm, gật đầu, "Rất ngon ạ."

      Tạ Vân Bằng lấy điếu thuốc ra châm, hỏi , "Hôm nay là ngày Tiểu Yên tốt nghiệp?"

      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Đây là lần đầu tiên Tạ Đạo Niên nghe thấy ông gọi Lục Yên là Tiểu Yên.

      "Hỏi con đó."

      "Vâng ạ."

      " bé định làm việc ở đâu?"

      "Văn phòng tư nhân ở phía nam thành phố ạ."

      "Lúc nào rảnh với nhau nhiều chút, hai đứa ở hai nơi, ít nhiều cũng có khoảng cách."

      Tạ Đạo Niên nhìn vào Tạ Vân Bằng, "Bố, con có thể hiểu là bố chấp nhận Tiểu Yên đúng ?"

      Tạ Vân Bằng đứng lên, dập tắt điếu thuốc, " có gì là thể chấp nhận, ai trước được chuyện tương lai."

      Nghe được những lời này của ông, khóe miệng Tạ Đạo Niên hơi nhếch lên.

      Tạ Vân Bằng rót sữa đậu nành ra cốc, chóp mũi ngập tràn hương thơm, hơi nóng của sữa phả lên khuôn mặt của ông, ông mơ hồ nhìn thấy nụ cười ngạc nhiên của Tạ Đạo Niên.

      "Mẹ của con sân thượng thu dọn hàng hóa, con lên đó giúp mẹ tay ."

      "Vâng ạ." đứng dậy, đột nhiên, với ông, "Bố, cảm ơn bố ạ."

      "Còn nhanh ?"

      Bóng lưng của Tạ Đạo Niên biến mất ở cuối hành lang, Tạ Vân Bằng đổ sữa đậu nành vào cốc, ngồi xuống và uống ngụm, đôi mắt hơi ươn ướt, chắc là do khói xông lên mặt.

      Trần Lộ nhặt hạt sen, Tạ Đạo Niên ở bên cạnh đóng vào túi, bà dừng lại động tác, hỏi , "Trường Canh, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"

      Tạ Đạo Niên ngẩn người, hình như cười mà nhì.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Trần Lộ liếc nhìn cái, "Mẹ sinh con ra, mà còn hiểu con nữa sao."

      "Vâng ạ."

      Trần Lộ cầm chậu cất , vừa thu dọn vừa , "Trường Canh, con có ghét bố con ?"

      " ạ."

      "Cứ !"

      ".... Cũng đến mức đáng ghét quá ạ." Dù sao ông cũng là người rèn luyện cho có được những thói quen tốt như bây giờ.

      Trần Lộ nhìn , giọng dịu dàng, "Mẹ ép buộc con cái gì cả, con thích gì, đó là quyền tự do của con, nhưng mẹ vẫn muốn cho con biết, bố con cũng chỉ là lo lắng cho con thôi."

      Tạ Đạo Niên nhìn bà, ánh mắt thăm dò.

      Động tác của Trần Lộ chậm lại, cắn cắn môi, bà nhìn lên bầu trời rồi lại nhìn xuống dưới chân mình, giọng yếu ớt.

      "Con có người chú, đó là người em trai ruột của ông Tạ, nhưng chú con mất trước khi con được sinh ra."

      Tạ Đạo Niên ngừng lại động tác ở tay, có chút bất ngờ.

      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Trần Lộ tiếp tục nhặt hạt sen, rơi vào ký ức, "Vì chết đuối, ngày xưa ông nội và bà nội của con bận việc buôn bán, ông Tạ cũng theo, chú con được ai dạy dỗ, thường xuyên đánh nhau, hồi học cấp hai bị người khác xúi giục, trộm tiền của cụ già, cụ già đó đuổi theo chú con nên bị ngã, đầu đập xuống đất, chết luôn tại chỗ."

      Trần Lộ tiếp tục , vẻ mặt có bất lực và buồn bã. "Chú con vẫn là trẻ vị thành niên, bị bắt về nhà dạy dỗ trận, cũng đánh, mắng rồi, nhưng dường như lại làm việc càng thêm tồi tệ hơn. Vào mùa đông năm ấy, chú ấy uống quá nhiều rượu, ngã xuống sông, bị dòng nước lạnh lẽo làm chết đuối, đến ngày hôm sau mọi người mới phát , tất cả đều là màu trắng."

      Sắc mặt Tạ Đạo Niên càng thêm nặng nề.

      ra vào những ngày mà chưa được trào đời, xảy ra việc đau buồn như vậy.

      Trong nháy mắt, cảm xúc* của lẫn lộn khó tả.

      (*cảm xúc: từ gốc (hán việt) là "ngũ vị": năm vị - ngọt, chua, cay, đắng, mặn, ý nhiều cảm xúc lẫn lộn khó tả.)

      "Niên Niên, bố con sợ, sợ con của mình thiếu dạy bảo của bố mẹ vào con đường sai trái."

      Rất ít khi Trần Lộ gọi là Niên Niên, khi còn bé bà gọi tương đối nhiều, mỗi lần gọi đều mang theo thương, Tạ Đạo Niên nghe được liền ngẩn ngơ.

      "Bố con đúng là rất nghiêm khắc, tính tình của con cũng phần vì vậy mà trở lên trầm tĩnh, có những lúc con có thể luyện viết thư pháp từ sáng đối tối, làm việc gì cũng giỏi, nhưng, có chuyện gì con cũng với mẹ, mẹ sợ tính cách của con quá lạnh, nhưng, may là...., bố con phản đối, bà dì trước khi chuyện lúc lâu với ông ấy, đêm hôm đó là lần đầu tiên mẹ thấy mắt ông ý đỏ lên."

      "Mẹ.... con......... "

      "Niên Niên, phải là mẹ tỏ thái độ với con." Trần Lộ đến mép tường, đứng sân thượng nhìn xuống, đúng lúc thấy Tạ Vân Bằng ngồi uống trà ở sân sau, bà với Tạ Đạo Niên, " xuống đó uống với bố con chén ."

      Tạ Đạo Niên bỏ túi xuống, đến bên cạnh Trần Lộ, nhàng quàng tay qua ôm lấy bà, mũi Trần Lộ cảm thấy chua sót, vỗ vỗ bả vai của , "Niên Niên của mẹ cao như vậy rồi, kể từ khi con lớn, đây là lần đầu tiên con gần gũi với mẹ như vậy."
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Đôi mắt của Tạ Đạo Niên sáng lên, có thể là do ánh sáng của mặt trăng.

      "Mẹ, con xuống đây."

      " ."

      Tạ Vân Bằng pha trà, đổ nước sôi vào ấm, dưới ánh trăng dòng nước chuyển sang màu bạc, khói trắng bốc lên nghi ngút.

      Có tiếng bước chân truyền từ phía sau, ngoảnh đầu lại, thấy Tạ Đạo Niên cầm bàn cờ tướng* lại gần, ngược chiều ánh sáng, nên nhìn nét mặt.

      (*cờ tướng: Trò chơi phổ biến của Trung Quốc, Trò chơi này mô phỏng cuộc chiến giữa hai quốc gia, với mục tiêu tối hậu là bắt được Tướng của đối phương. Ván cờ được tiến hành giữa hai người, người cầm quân Trắng (hay Đỏ), người cầm quân Đen (hay Xanh). Mục đích của mỗi người là tìm mọi cách quân bàn cờ theo đúng luật để chiếu bí hay bắt Tướng (hay Soái) của đối phương.)

      [​IMG]
      ngồi xuống đối diện ông, hỏi, "Bố có muốn chơi cờ ạ?"

      Tạ Vân Bằng ngẩn người, đặt ấm trà xuống, giọng khàn khàn, "Có."

      Ào ào, các quân cờ được đổ xuống bàn, hai bố con cùng nhau sắp xếp lại, dưới ánh trăng sáng, nhìn vừa yên bình vừa hài hòa.

      Quân đầu tiền, Tạ Đạo Niên quân Tượng, bảo vệ chiếu tướng.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      Tạ Vân Bằng nhìn , "Vẫn thay đổi a."

      "Lấy lui làm tiến, cũng là cách ."

      Tạ Vân Bằng cầm chén trà lên, uống ngụm , sau đó cầm lấy quân cờ, lựa chọn cách bảo thủ, cách này rất khác với cách lúc trước của ông.

      Tạ Đạo Niên dừng tay lại nhìn ông, Tạ Vân Bằng lại uống ngụm trà, hai đầu lông mày nhíu lại, , "Sao vậy? Thay đổi cách chút? quen?"

      Tạ Đạo Niên lắc đầu, nở nụ cười, " ạ."

      Tạ Vân Bằng nở nụ cười yếu ớt, rót cho Tạ Đạo Niên chén trà.

      Hương trà lan tỏa trong khí, thẩm thấu vào tận trái tim.

      Nhĩ lai ngã vãng*, con người bé dẫn đầu vượt qua sông Chu sông Hàn**.

      (Nhĩ lai ngã vãng* = bạn đến với tôi, là từ vựng tiếng Trung, có nguồn gốc từ truyện "Thủy Hử", có ý nghĩa là đề cập đến việc trao đổi thường xuyên giữa bạn bè và gia đình.)

      (sông Chu sông Hàn**: từ gốc (hán việt) là - sở hà hán giới - là ám chỉ lịch sử. Vào cuối triều đại Tần, Chu và Hán, mùa hè năm 205 TCN, Hạng Vũ đánh bại quân Hán ở Bành Thành (nay là Từ Châu), và Lưu Bang rút lui về phía nam của sông Hoàng Hà ở thị trấn Huỳnh Dương, quân đội Chu giành chiến thắng và đuổi theo quân của Lưu Bang trong hai năm ở khu vực Phụ Dương.)

      [​IMG]
      Ai thắng ai thua, còn quan trọng nữa.​
      1012 thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      17-1: Mùa xuân
      Editor: Yang3S

      ______

      Trời quang mưa tạnh, mặt trời ló đầu ra khỏi những rặng mây xanh, chiếu ánh nắng vàng xuống nhân gian.

      Mọi vật dường như được sống lại.

      Hơi nước bốc hơi khỏi mặt đất, dùng tốc độ mắt thường thấy được làm ấm da người.

      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      vài chuyện xảy ra ở con đường Phân Phương.

      Người con trai của bác Thất được vài câu đơn giản, từ khi trở thành người thực vật, gia đình nhà bác Thất cầu mong cho cậu rất nhiều, cuối cùng ước nguyện cũng thành , ngày nào bác Thất cũng nở nụ cười tươi rói, và nụ cười đó dường như bao giờ tắt, chồng bác Thất làm việc càng hăng say hơn, câu đầu tiên của những người đến cửa hàng mua đồ ăn sáng là "chúc mừng."

      Tiệm giặt quần áo của chị Bạch Mân đóng cửa, Triêu Cường nhiều năm liền mua xổ số, lần này may mắn trúng giải, ta muốn mình nuốt trọn số tiền này, chị Bạch Mân chỉ cần đồng ý ly hôn, chị cần ta chia số tiền đó cho mình, Triêu Cường vui vẻ đồng ý.

      Hai người nhanh chóng làm thủ tục ly hôn, có số người hài lòng với hành động này của Bạch Mân, còn số người khác đều mắng Triêu Cường là bạch nhãn lang*, chị Bạch Mân đều cười xùy cho qua những lời đồn đại đó, bác bỏ cũng thừa nhận.

      (*bạch nhãn lang = con sói mắt trắng, ý chỉ người vô ơn, qua cầu rút ván....)

      Ngày chị Bạch Mân rời , có chiếc xe đỗ trong hẻm , Lục Yên muốn tiễn chị ấy nên chờ chị ấy ở chỗ rẽ, lúc sau thấy chị Bạch Mân kéo vali hành lý ra, gió thổi khiến áo chị bị hất lên, Lục Yên nhìn thấy bụng của Bạch Mân to hơn trước. Triêu Thành đến đỡ Bạch Mân lên xe, hai người lên xe rời khỏi nơi này.

      (Yang: nhắc lại cho những ai quên, Triêu Thành là trai của chồng cũ Bạch Mân - Triêu Cường.)

      Chiếc xe ngang qua, chiếc lá rơi xuống chân Lục Yên, ngồi xổm xuống nhặt nó lên.

      Triêu Cường lấy được số tiền trúng số này, với tính cách của ta nhất định tiêu xài hết sạch trong thời gian ngắn, mà bố của đứa bé trong bụng của chị Bạch Mân là ai, điều đó hình như cũng còn quan trọng nữa.

      Thả lá cây xuống, Lục Yên xoay người bước .
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Sau khi chính thức chuyển đến làm ở văn phòng "Kiến Vi Tri Trứ", những ngày của Lục Yên trôi qua vô cùng bận rộn, Lục Yên cũng liên tục làm mới bản thân.

      Văn phòng làm việc tại được tân trang lại từ quán bar cũ, lắp đặt lại các thiết bị mới, có đội ngũ nhân viên đông đảo, mọi người ở chung với nhau cũng rất hòa hợp.

      Khi làm ở nơi nào đó, các ông chủ thường đánh giá cao nhân viên của mình, nhưng Tịch Phong vậy.

      Tất cả mọi người trong văn phòng đều gọi ta là Tịch tổng, mà gọi là lão đại.

      ta để cho các nhân viên kỳ cựu hướng dẫn cho , thỉnh thoảng cũng tự mình hướng dẫn số dự án cho , Lục Yên học hỏi được khá nhiều.

      Cùng làm việc với là Tiểu Ngư, thích xem phim truyền hình, thích theo xu hướng đại, ấy cũng giống , cũng mới tốt nghiệp, là người rất nhiệt tình, nhưng tay chân tương đối vụng về.

      Lục Yên dùng bút máy vẽ bức tranh lên giấy, với Tiểu Ngư, "Cái này làm như vậy, khách hàng muốn tất cả đều có hoa văn, sở thích của ấy giống với người khác, cậu có thể tìm hiểu số dân tộc thiểu số, khác chút cũng sao, quan trọng là phải đặc biệt."

      "Cậu có hiểu ?"

      Tiểu Ngư cầm tài liệu lên, lấy lại tinh thần, gật đầu.

      Lục Yên nở nụ cười với , "Tớ đưa mẫu cho ông chủ xem, cậu có muốn cùng luôn ?"

      "Có, thôi thôi."

      Lục Yên vào phòng làm việc của Tịch Phong, Tiểu Ngư nhìn theo bóng lưng của , câu cảm khái, "Tiểu Yên đúng là rất trang nhã."

      Đặc biệt là đôi mắt kia, mỗi khi ấy nghiêm túc nhìn bạn, đều khiến bạn quên cả việc thở, chưa kể nụ cười của ấy cũng đẹp quá mức cho phép, lại còn có thể kiên nhẫn giảng giải với người tay chân vụng về như , Tiểu Ngư lại càng quý mến Lục Yên hơn, đúng là tốt a.

      đứng bên ngoài cửa kính nhìn hai người thảo luận bên trong, Tịch Phong mặc bộ vest trang nhã, Lục Yên lớn lên là xinh đẹp mà, hai tay của Tiểu Ngư vô thức đưa lên má, hai mắt lên hình ngôi sao, "A, Tiểu Yên và lão đại đúng là rất đẹp đôi a."
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      ....

      Trong lúc Lục Yên từ nhân viên thực tập trở thành nhân viên chính thức, Đào Nhạc góp vốn cùng với người khác làm kinh doanh, việc làm ăn cũng đến nỗi nào, tại Đào Nhạc cố gắng nắm giữ lấy tuổi xuân, có thể nhìn thấy mẹ rất hạnh phúc, vẻ mặt lúc nào cũng tràn đầy sức sống, thậm chí nhìn còn kiều hơn con của bà.

      Nếu ngày này đến sớm hơn tốt.

      Ngụy Tĩnh Hàm thường xuyên qua mấy con phố, chỉ để đưa bát canh cho mẹ uống, Lục Yên biết họ quen nhau như thế nào, nhưng nghĩ, nhất định là thỏi son kia giúp đỡ họ rất nhiều.

      Có những lúc ở phía sau, nhìn bóng lưng của họ, Lục Yên cảm thấy rất ấm lòng.

      Cũng cảm thấy có chút đơn.

      Từ khi làm, Lục Yên độc lập hơn trước rất nhiều, cảm thấy trân trọng mọi thứ xung quanh mình hơn.
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      Tâm trạng của , với Đào Nhạc, nhưng dường như Tạ Đạo Niên cảm nhận được cái gì đó, đến ngày nghỉ, đưa đến Vân Phù Cư, dạy cách nhận biết các mặt hàng khô, dạy viết thư pháp, dạy gảy bàn tính, cũng có những lúc hai người ở trong phòng của triền miên rời.

      Những ngày gặp được nhau, những lời thương qua điện thoại thể đếm hết được, khi gặp như củi khô bốc cháy, lửa tình muốn ngăn lại cũng được, Tạ Đạo Niên cũng kiểm soát được bản thân.

      Dường như buông thả hơn so với trước kia.

      Cách nhau thành phố, phải mất giờ lái xe, nỗi nhớ nhung khiến hai người khó vào giấc ngủ.

      Hai người đều còn trẻ, tràn đầy sức sống, tinh lực* cũng còn nhiều, ngày mùng tháng năm, hai người thuê nhà nghỉ, ở trong đó ngày đêm, ăn lo rồi làm, làm xong lại nằm, nằm xong lại nằm, lại vuốt ve cơ thể giúp đối phương, sau đó lại nằm đè lên nhau tiếp tục chuyện "", BCS mang theo đều dùng hết, khi Tạ Đạo Niên rời giường, bước chân của mễm nhũn, Lục Yên ôm chặt lấy , giống như con rắn xinh đẹp, lại bị kéo xuống giường.

      (*tinh lực = tinh thần + thể lực)

      Nỗi nhớ nhung bao ngày hóa thành dục vọng, bốc cháy dữ dội, dường như thể dập tắt.

      ......
      1012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :