1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

LỤC YÊN, ANH YÊU EM - KINH CHẬP (C8/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Sau khi tắm xong ra thấy Tạ Đạo Niên quét dọn sân sau sạch gọn gàng, mang ra cái giường gỗ, và cái chiếu.

      mặc cái áo ba lỗ màu trắng cùng cái quần xám, cơ thể cao to vạm vỡ, mái tóc vẫn nước.

      Lục Yên dùng khăn tắm để lau tóc, " giặt quần áo rồi?"

      "Ừm, nào, ngồi xuống ."

      Lục Yên ngồi xuống chiếu trúc, Tạ Đạo Niên ngồi bên cạnh , ngước đầu ngắm nhìn bầu trời.

      Trời cao trong xanh, bầu trời ở vùng ngoại ô vô cùng ràng, có nhiều sao, lấp la lấp lánh, rực sáng cả bầu trời, dường như lung lay cái là rơi xuống, ánh sáng xuyên qua lá cây, tạo thành màu xanh đẹp mắt.

      Thỉnh thoảng có con bướm bay ngang qua, vỗ cánh, lại bay tự do về hướng khác.

      Lục Yên mặc cái váy ngủ màu xám, vải rất mỏng, gương mặt mọng nước, đôi mắt sáng rực, tóc đen vẫn còn ẩm ướt, Tạ Đạo Niên còn có thể ngửi thấy hương thơm.

      "Tối nay đưa em ngắm sao."

      "Ngắm sao?"

      "Ừm."

      lấy tay che hai mắt lại, để ngước cổ lên.

      đến gần , "Đọc thơ cho em nghe."

      Lục Yên nở nụ cười.

      đặt nụ hôn xuống má của , sau đó bắt đầu độc thơ, giọng vang lên trong sân, xua tan cái nóng của mùa hè.

      "Nơi đây, em

      Trong rừng thông tối tăm, ngọn gió phải tìm cách tự gỡ mình

      Mặt trăng chiếu sáng như ánh lân tinh chạy mặt nước lang thang.

      Những ngày tháng như hệt đuổi bắt lẫn nhau"*

      (*bài thơ "Nơi đây, em" của tác giả Pablo Neruda, lời dịch ở của bạn Vũ Hoàng Linh bên thivien.net. Sau đây là cả bài thơ: Nơi đây, em

      Trong rừng thông tối tăm, ngọn gió phải tìm cách tự gỡ mình

      Mặt trăng chiếu sáng như ánh lân tinh chạy mặt nước lang thang.

      Những ngày tháng như hệt đuổi bắt lẫn nhau

      Những bông tuyết nở ra những hình thù nhảy múa

      Chim hải âu ánh bạc nhào xuống từ phương Tây.

      Có đôi khi, cánh buồm. Và những vì sao, xa, xa tít.

      Cây thập giá đen con tàu

      Đơn độc.

      Có đôi khi, dậy sớm và ngay cả hồn cũng ướt.

      Ngoài xa kia tiếng biển cất lên và vọng đến.

      Nơi đây, bến cảng.

      Nơi đây, em.

      Nơi đây, em, dù chân trời giấu em trong vô vọng.

      em dù xung quanh mọi thứ đều giá lạnh.

      Có đôi khi, nụ hôn vươn xa, theo những con tàu nặng nề vượt biển

      Nhưng chẳng đến được đâu.

      thấy mình bị lãng quên, như chiếc mỏ neo già nua.

      Những cầu tàu buồn rầu khi buổi chiều neo mình đấy.

      Đời thêm mệt mỏi, những khao khát mục đích

      điều có được. Em xa quá.

      Nỗi chán ghét đánh vật với hoàng hôn uể oải.

      Nhưng rồi đêm xuống và đêm hát nghe.

      Mặt trăng xoay giấc mơ đều đặn của mình,

      Những vì sao lớn nhất nhìn bằng đôi mắt của em.

      Và khi em, những cây thông đu mình trong gió,

      Hát tên em bằng những tiếng lá rì rào." Nhà thơ này có mấy bài hay phết, ta up ở phần bình luận cho ai muốn đọc.)

      Lục Yên nheo mắt lại, miệng vẫn luôn mỉm cười, hai tay chống lên mặt, bắt đầu say sưa trong giọng của .

      Tạ Đạo Niên tiếp tục đọc bên tai , giọng vừa nhàng vừa dịu dàng:

      "Nơi đây, bến cảng.

      Nơi đây, em.

      Nơi đây, em, dù chân trời giấu em trong vô vọng.

      _____Những ngôi sao lấp lánh trong ánh mắt em, là ngọn hải đăng ở nơi xa, mà chiếc thuyền này của , luôn ở bên cạnh em.

      hôn lên má , buông hai tay ra, "Được rồi, em mở mắt ra ."

      Lục Yên nhìn lên bầu trời, đó có vô vàn vì sao, ánh sáng màu vàng tinh khiết, dường như còn cao hơn so với bầu trời.

      Nhưng Lục Yên nghĩ, hình như mình chỉ cần vươn tay lên là có thể hái xuống.

      Tạ Đạo Niên chỉ về hướng, "Đó là chòm sao bắc đẩu*."

      (*sao bắc đẩu)

      [​IMG]

      Lục Yên nhìn theo hướng Tạ Đạo Niên chỉ, liền nhìn thấy những ngôi sao tỏa sáng.

      "Tại sao nó lại sáng như vậy?"

      "Bởi vì nó có tinh vân*."

      (*tinh vân: (từ Hán Việt nghĩa là mây sao; tiếng Latinh: nebulae có nghĩa là "đám mây") là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí helium và plasma.)

      Tạ Đạo Niên ôm , với , " lên chút, là sao bắc cực*, em nhìn thấy ?"

      (*sao bắc cực)

      [​IMG]

      Lục Yên híp mắt lại nhìn theo hướng chỉ, mỉm cười, "Có."

      "Nếu lên cao hơn, nhìn hơn, còn có những chòm sao khác, em có nhìn ra được dáng vẻ khi ghép bọn chúng lại ?"

      Lục Yên đưa tay lên chỉ, "Có nhìn ra."

      nhìn bầu trời đầy sao, giọng chậm rãi, "Nếu đến sớm chút nữa, là có thể nhìn thấy chòm sao orion* và chòm sao kỳ lân**."

      (*chòm sao orion: Còn có tên gọi là chòm sao thợ săn.)

      [​IMG]

      [​IMG]

      (**chòm sao kỳ lân.)

      [​IMG]

      Lục Yên ôm cổ , "Trường Canh, học cách xem chòm sao khi nào vậy?"

      nhìn , cằm hơi hất lên, suy nghĩ lúc, "Ông nội dạy."

      liếm môi, Tạ Đạo Niên hôn cái, "Việc này khó lắm."

      "Trường Canh, em rất vui về kỳ nghỉ lần này."

      Ngay cả khi có các đồ dùng tiện nghi, chỉ cần nấu cơm, ngắm mặt trời mọc với thôi cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.

      Buổi tối hôm nay, mang em nhìn sao.

      Ai biết lãng mạn cơ chứ?

      Tạ Đạo Niên ôm chặt lại, "Em vui là được rồi."

      Gió đêm thổi khô mái tóc của , để lại mùi thơm, qua khe hở ở những ngón tay Lục Yên nhìn thấy bầu trời, đằng sau là cánh tay mạnh mẽ rắn chắc của , Lục Yên cảm thấy, mình và sắp hợp làm thể, ngay cả hô hấp cũng hòa làm .

      "Trường Canh, có thể đọc lại bài thơ lúc nãy cho em nghe được ?"

      "Được."

      Mặt trăng xoay giấc mơ đều đặn của mình,

      Những vì sao lớn nhất nhìn bằng đôi mắt của em.

      Và khi em, những cây thông đu mình trong gió,

      Hát tên em bằng những tiếng lá rì rào

      ......

      Tối nay, hai người ngủ luôn ở chiếc giường gỗ ở sân sau, đỉnh đầu có hàng vạn vì sao, Lục Yên đếm được rất nhiều ngôi sao, đếm đến khi ngủ.

      Tạ Đạo Niên đặt nụ hôn xuống trán của .

      ________Ngủ ngon, Ngôi sao của .

      ........

      _____
      1012SiAm thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      chuong 14
      Mấy ngày trước trời còn nắng nóng, vậy mà hôm nay mưa là mưa được ngay, khí được phủ lớp sương mù trắng xóa, thoạt nhìn toàn bộ cánh đồng sen như rơi vào tiên cảnh.

      Cánh cổng bên ngoài đầm sen đóng chặt, ngôi nhà màu xám bên trong cánh cổng đứng giữa màn mưa, tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.

      Tiếng mưa rơi truyền đến căn nhà kho bằng sắt đằng sau nhà, những hạt mưa rơi tí tách xuống dòng suối, hàng lựu ven bờ suối nhìn càng xanh tươi hơn, Lục Yên vươn tay hái quả, sau đó rửa sạch với nước máy, đưa lên miệng cắn, thịt đỏ bên trong lộ ra ngoài, hương vị ngọt ngào lan khắp miệng.

      vừa mới gọi điện thoại cho Đào Nhạc, giọng Đào Nhạc trong điện thoại có vẻ ấp úng, bà rằng bao giờ về cho biết chuyện.

      Tạ Đạo Niên chuyện điện thoại ở bên cạnh, Lục Yên nghe thấy được ít chuyện liên quan đến cửa hàng, gần đây Tạ Vân Bằng quản chặt như ngày xưa nữa. Hơn nữa, mỗi lần Lục Yên tìm , mặt của Tạ Vân Bằng cũng lạnh lùng như trước nữa.

      Đây đúng là chuyện tốt mà.

      "Phải về ạ?"

      ", ngày mai mới về."

      Cơn mưa ngày càng lớn hơn, Lục Yên đứng ở trong nhà, hôm nay mặc cái áo sơ mi trắng kết hợp cùng quần sóoc, đôi chân vừa dài vừa trắng nõn, dưới chân đôi dép sỏ ngón, lộ ra bộ móng chân màu hồng nhạt, khi di chuyển, nhìn rất đáng .

      Tạ Đạo Niên kéo đến trước mặt, "Hôm nay chúng ta ra ngoài, ở nhà đánh bài được ?"

      Lục Yên gật đầu, "Được."

      cầm bộ bài tú lơ khơ ra, Lục Yên ngồi xuống chiếu chờ chia bài.

      Thấy kỹ thuật xào bài của rất điêu luyện, Lục Yên thầm, "Nếu có mạt chược tốt, đảm bao đánh thành hoa rơi nước chảy."

      " thầm gì đấy?"

      Lục Yên lắc đầu, " có gì đâu."

      Hai người chơi bài cào(*), mỗi người được chia ba lá bài, sau đó cộng điểm lại, ai có tổng điểm cao hơn thắng.

      (*bài cào: hay còn gọi là ba cây (miền bắc): Từ gốc là "斗三张" = (hán việt) đấu tam trương = (nghĩa Việt) đánh ba bài), còn có tên gọi khác là "hoa gian lận". Cách chơi: Các lá: A, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10 mỗi lá có số điểm tương ứng con số đó.Các lá: J, Q, K mỗi lá tính mười điểm.Điểm của người chơi trong mỗi ván là số lẻ của tổng điểm ba lá bài. Ví dụ, tổng ba lá là 27 điểm được 7 điểm (hay gọi là nút), 10 điểm được 0 điểm (gọi là bù). Trường hợp đặc biệt là ai sở hữu được cả ba lá bài J, Q, K bất kỳ thắng ngay ván đó cần tính điểm (gọi là ba cào hoặc ba tiên).)Bài cào quan tâm đến chất (cơ♥, rô♦, chuồn♣, bích♠) của mỗi lá bài.)

      Tạ Đạo Niên nhìn vào bài, nở nụ cười, "Thua phải bị phạt, được ?"

      "Được."

      "Ai thua phải cởi món đồ người xuống."

      Lục Yên sửng sốt, nhìn nụ cười có ý tốt của , trừng mắt với , "Ai sợ ai, đến lúc đó chỉ sợ có người phải cởi truồng a."

      Tạ Đạo Niên gật đầu, "Em đó."

      ngồi xuống chiếu, bộ dạng để ý, dựa lưng vào tường, nhìn vào bài xong liền đặt bài lên bàn, " 6 điểm, em được bao nhiêu điểm?"

      Lục Yên cẩn thận hơn , nhìn con số quân bài, sau đó cộng lại cẩn thận, cộng xong nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, "Nhiều hơn 1 điểm."

      hất cằm, đưa bài lên bàn, 2 4 1, vừa đủ 7 điểm.

      Lớn hơn đúng 1 điểm.

      Thấy vẻ mặt hả hê như vậy, Tạ Đạo Niên cởi cái đồng hồ amazfit* ra.

      (*amazfit: tên loại đồng hồ thông minh của Xiaomi, có giá 399NDT - khoảng 1 triệu 500 nghìn VND)

      [​IMG]

      xào bài, "Tiếp tục."

      Ván thứ hai, Lục Yên được 8 điểm, Tạ Đạo Niên vẫn được có 6 điểm.

      đứng dậy cởi cái áo ngắn tay của mình ra, cơ thể cường tráng lộ ra ngoài.

      Nụ cười của Lục Yên ngày càng sáng lạn hơn.

      Tạ Đạo Niên xào bài, "Tiếp tục."

      may mắn như cơn gió, lúc hướng này lúc hướng kia.

      Ván thứ ba, Lục Yên 5 điểm, Tạ Đạo Niên 8 điểm.

      Lục Yên tháo vòng cổ ra, chớp chớp mắt, "Tiếp tục nào."

      Tạ Đạo Niên nhìn vẻ mặt buồn tẻ của , cười , "Tiểu Yên, vận may của rất tốt đó."

      "Vận may của em cũng rất tốt."

      "Lộc tử thùy thủ* a."

      (*lộc tử thùy thủ = chẳng biết hươu chết về tay ai = chưa biết ai thắng ai thua.)

      Ván thứ tư, Tạ Đạo Niên 9 điểm, Lục Yên 7 điểm.

      Lục Yên cởi dây buộc tóc xuống, nắm hai tay lại, "Tiếp tục a."

      vẫn còn có khuyên tai, so với đương nhiên nhiều đồ để cởi hơn.

      Tạ Đạo Niên lắc đầu, cười cười, tiếp tục chia bài.

      Đến ván thứ 7, Lục Yên vẫn thua, bắt đầu có chút bình tĩnh, quay lưng lại cởi cái áo ngực bên dưới lớp áo sơ mi ra để xuống bên.

      nhìn lên cái áo ngực đó, chia bài cho , "Dù sao lúc nữa vẫn phải cởi."

      "Còn chưa biết ai phải cởi đâu."

      Ván thứ tám, Lục Yên vẫn thua, nghiến răng, "Ván sau để em xào bài."

      Tạ Đạo Niên đưa bài cho , hai tay vô cùng trung thực đưa ra sau.

      Thấy ngồi nghiêm chỉnh mà lại cười gian trá như vậy, Lục Yên , "Lòi ra cái đuôi hồ ly rồi?"

      " có giấu gì a."

      Lục Yên đứng dậy, nghĩ ngợi lúc, cởi quần sóoc bò xuống, lộ ra cái quần lót bên trong.

      Tạ Đạo Niên vẻ mặt tập trung nhìn vào đó, lại còn mặc quần lót chữ T, hai bên hông lại còn có dây buộc lại nữa chứ.

      Bộ ngực đầy đặn nhô lên cao, nụ hồng đứng thẳng.

      (Yang: Nãy Yên tỷ cởi áo ngoài trước mà lại cởi áo ngực ra trước.)

      Muốn che đậy lại, nhưng lại càng thêm quyến rũ.

      Rất tốt, theo đúng hướng mà muốn.

      Lục Yên xào bài, "Vận may trở lại."

      sờ lên mũi cái, nín cười, nhìn lên lá bài.

      Lục Yên thắng ván, 10 điểm, 8 điểm.

      "Em mà, nhất định lúc trước chơi xấu."

      ra được lại đổ lỗi tại bồn cầu*.......

      (* ra được lại đổ lỗi tại bồn cầu: câu này dân mạng bên Trung hay dùng, ý kiểu người nào đó có làm được việc gì đó nhưng lại đổ lỗi cho cái gì đó liên quan.)

      Tạ Đạo Niên phủi hai tay, đứng dậy cởi quần dài xuống.

      Lục Yên nhìn thoáng qua liền đỏ mặt, lập tức cúi đầu xuống.

      ...... Sao cứng lên rồi?

      Lục Yên cảm thấy bản thân sắp gặp nguy hiểm, ngẩng đầu lên nhìn, Tạ Đạo Niên nhìn xuống hai bắp đùi của .

      kẹp chặt hai chân lại.

      "Tiếp tục a."

      Lần chia bài này tay có chút run rẩy, sau khi nhìn thấy kết quả càng run rẩy hơn.

      Tạ Đạo Niên đặt hai tay ra sau đầu, gì.

      Lục Yên cởi từng cái cúc áo sơ mi ra, "Em có thể cởi nó ra ?"

      muốn thua trước.

      "Em muốn chơi xấu?"

      Con sói đuôi lớn!

      Sau khi cởi áo ra, liền vén tóc về phía trước, để che đậy bộ ngực đẫy đà.

      "Tiếp tục."

      Ván tiếp theo, Lục Yên giấu bài của mình sang bên, lần này Tạ Đạo Niên thể nhịn được cười nữa.

      "Sao vậy? Cởi?"

      Lục Yên chắp hai tay lại thành hình chữ thập 十*, "Ván tiếp theo, nếu như em thua em cởi."

      (*chắp tay hình chữ thập)

      [​IMG]

      Thấy đáng thương như vậy, Tạ Đạo Niên đồng ý, "Được, ván sau mà thua phải cởi hết."

      gật đầu như gà mổ thóc, "Được được được."

      Cho tới bây giờ Lục Yên phải là người thành trước mặt , lúc Tạ Đạo Niên xào bài ánh mắt của cứ hết nhìn đông lại nhìn tây.

      có dự cảm, có thể thua, nhưng mà, dù thua, vẫn muốn cứu vớt lại chút gì đó.

      Trong đầu nhẩm tính khoảng cách từ chỗ ngồi cho đến cánh cửa, rồi lại chạy đến đó cần mất bao nhiêu thời gian?

      Đến lúc chia bài, Lục Yên đột nhiên đứng dậy, hai tay che ngực lại rồi bỏ chạy.

      Tạ Đạo Niên lập tức đuổi theo, "Biết ngay em thành mà."

      Lục Yên vừa chạy vừa quay đầy lại, thấy đuổi theo, mặt biến sắc, gào thét, "Mẹ ơi... Đừng đuổi theo em."

      Hết chạy hướng đông rồi lại chạy hướng tây, vào nhà bếp ở sân sau, khi cánh cửa đóng lại, đá mảnh gỗ vào, Lục Yên đóng cửa vào được, chạy vào trong nhà bếp, phát còn đường chạy, Tạ Đạo Niên đuổi kịp, sợ đến mức áp lưng vào tường, ngồi bệt xuống, che lại bộ ngực, co người thành quả bóng, miệng rên rỉ, "A... còn đường nữa."

      Trong tay Tạ Đạo Niên vẫn còn cầm bộ bài, đến gần , hung hăng bóp mạnh cái vào cái mông của , "Chạy a, chạy tiếp ."

      " chạy chả lẽ ngồi ở đó chờ bị cởi sạch à?"

      Tạ Đạo Niên nhìn vẻ mặt hoảng sợ của , kéo lại gần hơn, "Thua thua được giở trò xấu."

      Lục Yên hôn liên tiếp mấy cái, "Trường Canh, Trường Canh, chúng ta quay về chơi lại được ?"
      1012, SiAmChris thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Khuôn mặt Tạ Đạo Niên dính đầy nước bọt bởi kiểu hôn cún con của , lau mặt, mở bộ bài tay ra cho nhìn, Lục Yên vừa nhìn vào, cả khuôn mặt đều sụp đổ.

      JQK, cầm những lá bài lớn nhất.

      "Đến đây, có số điểm lớn như vậy, em còn có thể cởi cái gì?"

      biết lần này thể trốn được, lập tức ôm lấy nịnh hót, "Em thua, chúng ta chơi lại ."

      thực muốn thua dưới tay a.

      Tạ Đạo Niên cúi đầu nhìn , Lục Yên chớp mắt mấy cái, quay mặt qua chỗ khác.

      Cái tay của để dưới mông của từ từ di chuyển về phía huyệt non, chậm rãi vuốt ve, Lục Yên kẹp chặt bắp đùi lại, "Trường Canh. làm gì thế?"

      cắn vành tai của , "Em thử đoán xem?"

      Bên ngoài, mưa vẫn tiếp tục rơi tí tách, thân của Lục Yên trần như nhộng, ôm đặt xuống bàn, bàn tay thô to cởi cái quần lót của xuống.

      Lục Yên cắn môi, vùi mặt vào cổ .

      "Lá gan của em lớn lắm cơ mà?"

      Lục Yên rầu rĩ , "Thà chết chứ quyết thể bị làm nhục."

      Tạ Đạo Niên hôn cái vào miệng , bàn tay ngừng xoa nắn cái mông căng tròn của , " thích làm nhục em."

      Cởi quần lót ra, ở dưới đũng quần có dính ít nước, Tạ Đạo Niên đưa cho nhìn, Lục Yên ngửi thấy mùi động tình.

      " ở doanh trại của Tào nhưng lòng lại ở Hán*."

      (* ở doanh trại của Tào nhưng lòng lại ở Hán: Ý biểu bên ngoài và trong lòng giống nhau, ngoài mặt thích, nhưng trong lòng lại thích và ngược lại.)

      đánh cái, Tạ Đạo Niên cầm tay theo đưa vào trong quần của mình, vuốt ve lên cây gậy thịt cứng rắn đến mức muốn nổ tung.

      Lục Yên khẽ, "Nóng quá."

      "Lấy nó ra ."

      Lục Yên kéo quần lót của xuống chút, cây gậy thịt lập tức được thả ra ngoài, nhảy lên mấy cái.

      bước xuống bàn, từ từ xoa nắn gậy thịt của .

      JQK cũng bị lấy được, còn cái gì để cởi nữa.

      Lục Yên từ từ quỳ hai đầu gối xuống, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của , chậm rãi ngậm vào miệng.

      Huyệt non đói khát nên cứ ma sát, khu vườn cỏ màu đen ướt đẫm, Lục Yên vuốt ve hai túi ngọc của , cái đầu liên tục di chuyển, đầu lưỡi liếm dọc theo cây gậy, sau đó ngậm toàn bộ vào, híp mắt lại, liếm lên lỗ , sau đó liên tục liếm mút hai túi ngọc.

      Tạ Đạo Niên vuốt mái tóc của .

      "Ừm... ngày càng giỏi."

      liên tục liếm mút, còn muốn làm loạn, bàn tay vuốt ve cái mông của , rồi đánh xuống.

      Đăng Đồ Tử*, làm càn!

      (*Đăng Đồ Tử = râu xanh, là tên nhân vật có tính cách dâm dục, phóng đãng trong, nên được dùng để chỉ râu xanh, người dâm dục, phóng đãng.)

      Mưa ở bên ngoài ngừng rơi, mặt trời ló mình ra khỏi những đám mây, ánh nắng chiếu lên gậy thịt của , khi Lục Yên bỏ ra, phía vẫn còn dính ít nước bọt.

      Mỗi lần ngậm vào, đều cảm thấy khó thở.

      Giống như giọt sương, rơi xuống da bạn, có chút ngứa, bạn muốn bắt nó, nó liền chạy trốn.

      Bộ ngực của ưỡn về phía trước, rất tròn rất đẫy đà, liên tục đung đưa theo động tác của chủ nhân.

      Quá mức dâm đãng!

      ______Được rồi, muốn ngăn chặn cái người phụ nữ dâm đãng này lại bằng việc ép khô .

      Tạ Đạo Niên kéo lên, "Đứng lên, bám chắc vào."

      Lục Yên bám tay vào cái tủ bát, Tạ Đạo Niên nhấc chân lên, men theo cửa vào đâm vào.

      "A.... vào rồi."

      Tạ Đạo Niên cắn lên vành tai của , "Ừm, vào huyệt non của người phụ nữ dâm đãng."

      "Đâm em , nhanh."

      vừa dứt lời, nắm chặt chân bắt đầu vận động, tốc độ vô cùng nhanh, Lục Yên bị đâm mạnh phải bám chặt vào tủ bát, ngay cả thở cũng có chút khó khăn, nơi nào bị đâm vào đều nóng lên, dường như nóng đến chín luôn.

      nắm lấy bộ ngực của , bắt đầu vân vê hai nụ hồng, miệng quát, "Này chạy, chơi xấu này."

      Cảm nhận được tê dại khiến càng thêm hưng phấn, tay của Lục Yên đè lại hạt châu phía dưới, liên tục ma sát, dịch ngọt chảy ra ngày càng nhiều, ngay cả Tạ Đạo Niên cũng cảm nhận được.

      "Dâm đãng, lại muốn ăn đòn đúng ?"

      Lục Yên hôn , "Trường Canh, đánh em, mau đánh em."

      Tạ Đạo Niên vừa ra sức ra ra vào vào vừa đánh xuống cái mông của , mỗi cái đánh rơi xuống, Lục Yên lại rên rỉ câu, muốn có bao nhiêu dâm đãng có bấy nhiêu dâm đãng.

      xoa nắn bộ ngực của , phía dưới vẫn liên tục làm điều xấu, thịt đỏ của Lục Yên bị kéo ra ngoài rồi lại bị đẩy vào, ràng căng đến cực hạn rồi mà vẫn cố gắng phun ra nuốt vào.

      "Em thích thô lỗ?"

      quay đầu lại hôn lên môi , "Ưm, thích thô lỗ."

      thuận theo , "Dâm đãng, đúng là quá mức dâm đãng."

      "Em là người phụ nữ dâm đãng của , em thích làm em." Lục Yên kẹp chẹp cái mông lại, đầu dựa lên ngực , Tạ Đạo Niên cúi đầu xuống hôn .

      nắm lấy bộ ngực của , vừa bóp vừa kẹp, vô cùng thô lỗ.

      "So về vận may, em bằng ."

      "Em muốn thua ." cắn vào môi của , muốn trừng phạt chút.

      "Nhưng cuối cùng em vẫn thua." Tiếng vừa dứt, ôm chặt lại, ra sức đâm vào rồi lại rút ra, hai cánh tay vững vàng nắm chặt bắp đùi của , hai cánh hoa và hạt châu đều đỏ bừng lên, nước chảy ra ngày càng nhiều, gậy thịt ra sức đâm vào, vẫn chưa rút ra hoàn toàn bị huyệt non kéo vào.

      Tham lam, làm nũng.

      Tốc độ ra vào của nhanh hơn, mồ hôi ở lưng chảy ra ngày càng nhiều, tay của Lục Yên bám lên cánh tay , suy nghĩ, "Trường Canh, nhanh, bắn vào ."

      ép lên tường, liên tục ra ra vào vào.

      Con cá lật mình trong dòng suối, lộ ra cái bụng màu trắng, sau đó lại ngoi mình xuống dòng suối.

      Bọt nước văng khắp nơi!

      Tạ Đạo Niên liên tục đâm mạnh, cuối cùng bắn vào trong cơ thể của .

      "A......" Lục Yên lưu lại dấu vết lưng của .

      Ba con bài JQK lẻ loi nằm sàn nhà, chứng kiến cuộc làm tình của đôi tình nhân .

      Tạ Đạo Niên nằm lên ngực , thở hồng hộc, "Dâm đãng, kẹp chặt như vậy."

      cắn vành tai của , huyệt non càng ác ý kẹp chặt gậy thịt của lại.

      "Ép khô ."

      nở nụ cười, đứng lên khỏi ngực , ánh mắt sáng rực, cằm chảy mồi hôi như mưa rơi.

      Rất gợi cảm!

      Ôm lại, hai người trần truồng về phòng, Lục Yên vùi mặt vào ngực , ngẩng đầu lên nhìn sân sau có ai, cành cây đung đưa, còn có mấy con chim đậu đó, có cảm giác thẹn thùng vì ban ngày ban mặt mà lại tuyên dâm.

      Tinh dịch trong huyệt non chậm rãi chảy ra ngoài, rơi xuống mặt đất, rơi vãi cả đoạn đường.

      Bọn họ nhìn thấy.

      Mái hiên vẫn đọng lại những hạt mưa ban nãy, thời gian ở đây vô cùng vui vẻ, trở lại thành phố Ngô, sau thời gian nữa, phải vào xã hội, mà cũng phải học.
      Last edited: 19/9/19
      SiAmMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 15-1: Ánh bình minh 1

      Editor: Yang3S

      __________

      Sau chuyến đầm sen, hai người lại quay về với cuộc sống bận rộn.

      Trước khi có kết quả của buổi phỏng vấn, Lục Yên mơ thấy giấc mơ, trong mơ ôm thỏi vàng rất lớn, sau lưng còn có vô số thỏi vàng khác rơi xuống, vui vẻ đến mức hai mắt lên hình ngôi sao.

      Ngày hôm sau đến cửa hàng, Tạ Đạo Niên đứng trước ở cửa sau, lưng dựa lên khung cửa, dáng người cao lớn, đẹp trai ngời ngời.

      "Trường Canh, em... mơ.... thấy mình có rất nhiều thỏi vàng, à, cuộc phỏng vấn của thế nào rồi?"

      Tạ Đạo Niên rất ngạc nhiên, "Em giỏi như vậy a?"

      Lục Yên ôm mạnh lấy , " ?"

      gật đầu.

      vội vàng hỏi, "Trường Canh, làm ở đâu vậy?"
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      "Tổng cục thuế quốc gia."

      "Ở thành phố Ngô à?"

      "." Hầu hết những người nhà làm trong cơ quan nhà nước của Tạ gia cũng đều công tác ở thành phố Ngô.

      cầm lấy vạt áo của , "Trường Canh, em có thể tìm được nữa ?"

      "Đương nhiên là có thể, nhưng mà, trước tiên em phải lo việc học hành của mình cho tốt , còn có năm nữa là tốt nghiệp rồi."

      ngơ ngác nhìn , Tạ Đạo Niên nở nụ cười, "Có chuyện gì vậy?"

      "Sau này thể tùy ý tìm nữa rồi."

      " đâu có vào tù đâu, có ngày nghỉ, nghĩ gì thế hả?"

      Lục Yên ôm chặt lấy , gì.

      " cho phép được nhìn khác."

      "Có em là đủ rồi."

      Lục Yên nhìn , bữu môi, bàn tay sờ lên tiểu Trường Canh, Tạ Đạo Niên đứng thẳng người, đến gần , , "Nếu dám nhìn khác, em bỏ qua cho đâu."

      Tạ Đạo Niên nở nụ cười, ôm chặt vào lòng, "Đồ ngốc, em như vậy, sao có thể bắt cá hai tay được chứ."

      Tất cả tình của đều dành cho hết, bao giờ thay đổi.

      Lục Yên nở nụ cười, ôm chặt lấy , gương mặt liên tục cọ vào cổ của .

      " ngốc."

      ....

      Mọi thứ đều diễn ra cách tốt đẹp.

      Cuối cùng Tạ Đạo Niên làm việc trong Tổng cục thuế Quốc Gia ở thành phố Cẩm, cách thành phố Ngô khá xa. Ngày , Lục Yên ăn mặc rất xinh đẹp, hai người hôn nhau lưu luyến muốn rời, Lục Yên nhìn theo chiếc xe đến khi nó khuất bóng ở đường rẽ mới thôi.

      Tiếp đó Lục Yên đến trường, năm tư đại học rồi nên cũng bắt đầu nghĩ đến việc làm tác phẩm tốt nghiệp, cũng bắt đầu xem xét nơi để thực tập, cuối cùng chọn văn phòng "Kiến Vi Tri Trứ*", để đến đó thực tập.


      (*Kiến vi tri trứ = nhìn thấy kiến thức vi mô, vi mô = danh từ là đối tượng có quy mô trong hệ thống, được coi là cấp thấp nhất, tính từ thuộc cấp đơn vị kinh tế cơ sở.)

      Bởi vì đặc thù công việc, nên Tạ Đạo Niên chỉ có thể về nhà vào dịp cuối tuần, Lục Yên thêu cái khăn tay hình chòm sao bắc đẩu rồi gửi cho Tạ Đạo Niên, khi nhận được rất kinh hỉ*. Đến ngày nghỉ, hai người mặc đồ đôi dạo phố, khả năng chơi gắp thú của Lục Yên ngày càng giỏi, Tạ Đạo Niên nhận quà cho , khi về hai tay ôm đống thú bông.

      (*kinh hỉ: vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ)

      Bỗng dưng thời gian gặp nhau bị thu hẹp lại, may mà Lục Yên cũng tương đối bận rộn, bận rộn nên thời gian nhớ cũng ít .

      Nhưng thỉnh thoảng khi nhìn thấy cảnh đẹp, đồ ăn ngon, vẫn vô thức nhớ đến Trường Canh, biết cách rất xa, nên trong lòng liền cảm thấy mất mát.

      Bạn cùng phòng hỏi , "Tiểu Yên, cậu và người cách nhau xa như vậy, bên ngoài đủ loại hoa thơm cỏ lạ, cậu lo lắng à?"

      Ở đại học cũng có đủ loại hoa thơm cỏ lạ.

      Lục Yên lắc đầu, " ấy phải loại người như vậy."

      Trường Canh tin tưởng , cũng tin tưởng Trường Canh.

      Gần đây thời gian Đào Nhạc ở nhà nhiều hơn trước rất nhiều, Lục Yên bận rộn với việc thi đấu, rồi cả việc thực tập, nên rất ít khi về nhà, Đào Nhạc muốn tìm để chuyện cũng dám làm phiền .

      Buổi tối, hai người gọi video, đọc sách, thêu thùa, hai người đeo tai nghe chuyện với nhau, Tạ Đạo Niên thấy nơi nào đó đẹp cũng kể cho nghe. Lục Yên thêu cái gì đó, đưa điện thoại lại gần cho nhìn, đến 10 giờ tối, hai người ngủ ngon, tắt đèn, ngủ.

      Cứ như vậy, vào buổi tối Tạ Đạo Niên phải làm việc, hai người đều gọi video cho nhau như vậy, chàng trai trong màn hình bước chân vào xã hội, trước bước, vì vậy càng thể rớt lại phía sau.

      rất thích nhìn bộ dạng tập trung thêu từng đường kim mũi chỉ của Lục Yên, có mấy lọn tóc rơi xuống gò má trắng nõn, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng dịu dàng.

      Lục Yên hỏi công việc của có vất vả , hỏi đồng nghiệp của có dễ tính ?

      , em phải tin tưởng vào năng lực người đàn ông của em chứ.

      Mỗi lần nghe được câu này, Lục Yên đều nở nụ cười, cười xong lại cảm thấy nhớ hơn, ngón tay sờ lên màn hình, dường như sờ lên khuôn mặt của .

      Mấy người bạn cùng phòng ngồi ở đằng sau, tớ nhìn cậu rồi cậu lại nhìn tớ, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.

      Các tác phẩm bàn của Lục Yên ngày càng nhiều.

      .......

      Buổi tối, ở sân sau của Vân Phù Cư, yên tĩnh, ánh đèn chiếu xuống chiếc bàn bằng đá, có bốn người ngồi xung quanh.

      bàn bày đĩa túy giải*, gà lá sen (1), tôm bóc vỏ rang hạt điều(2), nồi canh thập cẩm (4), đậu phụ sốt nấm kim châm (5).

      (*túy giải = cua say = món cua được chế biến cùng với rượu)

      [​IMG]
      (gà lá sen)

      [​IMG]
      (tôm bóc vỏ rang hạt điều)

      [​IMG]
      [​IMG](nồi canh thập cẩm)
      [​IMG]
      (đậu phụ sốt nấm kim châm)

      [​IMG]
      Đây là bữa liên hoan chúc mừng cho công việc đầu tiên của Tạ Đạo Niên, do Tạ Vân Bằng đề xuất.

      Lục Yên ngồi bên cạnh Tạ Đạo Niên, Tạ Vân Bằng đưa cho chén trà hoa*, vội vàng nhận lấy rồi lời cảm ơn.

      (*trà hoa)

      [​IMG]
      Chỗ nào có Tạ Vân Bằng Lục Yên luôn ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn.

      Tạ Đạo Niên gắp cho con tôm bóc vỏ, giọng , "Em nẹp gì đó vào lưng à?"

      " có." vẫn giữ lưng cho thẳng.

      Tạ Vân Bằng gắp thức ăn, mạn bất kinh tâm*, , "Khi ăn thả lỏng người chút."

      (*mạn bất kinh tâm: thờ ơ, để ý, đếm xỉa tới...)

      Lục Yên cúi đầu thấp xuống, Trần Lộ gắp thức ăn cho , "Tiểu Yên a, hôm nọ bác gặp mẹ cháu, bác và mẹ chấu còn vào quán trà ngồi chuyện lúc nữa."

      Lục Yên sặc cái, Tạ Đạo Niên rót nước cho uống.

      Trần Lộ vuốt lưng cho , " có chuyện gì đâu, chỉ mấy chuyện của phụ nữ thôi." Sau đó khen ngợi câu, "Cháu lớn lên rất giống mẹ a."

      Đều rất xinh đẹp.

      Nhưng ra là Đào Nhạc tới tìm bà, hôm đó bà chợ mua thức ăn, người phụ nữ mặc trang phục tinh xảo đến gần bà, chỉ cần nhìn khuôn mặt của người phụ nữ đó thôi Trần Lộ cũng biết con của người đó là ai.

      Chỉ là ngờ Đào Nhạc giản dị dễ gần như vậy, hôm đó hai người chuyện lúc lâu, Đào Nhạc về tình hình công việc và gia đình nhà mình, Trần Lộ cũng biết làm người mẹ đơn thân phải là chuyện dễ dàng gì.

      Thực bà cũng rất thích Lục Yên, tính cách của Lục Yên rất tốt, nhõng nhẽo tiêu hoang, cũng rất lễ phép với người lớn.

      Với lại, Trường Canh còn muốn lấy bé đó nữa.

      Có thể khiến cho con trai bà vui vẻ như vậy, nhiều năm qua, ngoại trừ bà dì, cũng chỉ có Lục Yên.

      Lục Yên khỏi có chút lo lắng, "Tính của mẹ cháu tương đối thẳng thắn."

      Trần Lộ xua tay, " đâu, rất dịu dàng."

      Mẹ mà dịu dàng? Bà ấy mà mắng chửi người đến nhà cũng phải rung.

      Lục Yên le lưỡi, lại nữa.

      nhìn Tạ Vân Bằng, thấy ông gì, sắc mặt cũng còn căng thẳng nữa.

      Hình như bắt đầu từ ngày Trường Canh tốt nghiệp, thái độ của ông cũng tốt hơn trước rất nhiều?

      Thấy vẫn giữ vẻ mặt mơ màng, Tạ Đạo Niên gõ vào đầu , "Gỗ mục thể điêu khắc."
      1012 thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 15-2: Ánh bình minh 2
      Editor: Yang3S

      _____________

      Cơm nước xong xuôi, Tạ Đạo Niên liền bị Tạ Vân Bằng gọi lên phòng chuyện, Lục Yên cũng thể kéo lên giường, nhân lúc rảnh rỗi, đưa vào trong hẻm hôn lúc lâu mới thả .

      Về đến nhà, Lục Yên cảm thấy bất ngờ khi thấy đôi giày của đàn ông được để kệ giày, còn có giày của Đào Nhạc.

      Mẹ cần đến quán bar à?

      bước nhàng vào phòng khách, đứng im nghe xem có tiếng động gì , sau đó, có giọng của người đàn ông phát ra từ phòng trong. A Bảo đến dưới chân , kêu meo meo meo meo, Lục Yên ôm nó lên, ra khỏi nhà, đóng cửa lại, ra vườn hoa ở giữa sân, ngồi ở đó lúc lâu.

      Hương thơm của hoa Thất Lý Hương nồng nàn khiến người ta say, Lục Yên bế A Bảo ôm vào lòng, ngừng vuốt ve bộ lông mượt mà của nó.

      nhìn nó với đôi mắt sũng nước, yên lặng lúc lâu, lâu tới mức ngón tay có cảm giác tê tê, A Bảo liếm tay .

      "A Bảo, em xem người đó có phải là người đàn ông đến nhà mình lúc trước ?" Lục Yên cẩn thận nghĩ lại chiều dài của đôi giày, gật đầu. "Nhất định là người đó."

      "Em xem, lần này, mẹ có nghiêm túc ?"

      "Meo meo ~"

      phải là chưa từng gặp những người theo đuổi Đào Nhạc, nhưng những người trước Đào Nhạc đều từ chối, cũng chưa bao giờ có bạn trai cố định, mấy năm nay, hình như mẹ có chút biểu của đơn.

      ra rất muốn có người đàn ông đối tốt với Đào Nhạc, Lục Yên quan tâm người đời nghĩ gì, chỉ muốn mẹ được người đàn ông thương.

      Lần này còn mang người đó về nhà, chắc là nghiêm túc rồi?

      Lòng của Lục Yên cảm thấy có chút chua sót, biết rằng bà mà cố gắng làm việc rất nhiều, chỉ là tiền bạc, còn có tình , tối nay còn biết, mẹ vậy mà lại tự mình tìm Trần Lộ.

      Hai người chuyện gì chứ?

      "A Bảo? Em có đơn ?" hỏi câu này, cũng chính là muốn hỏi Đào Nhạc.

      "Meo meo ~"

      "Còn bao lâu nữa chứ?"

      Những lời này, chỉ là hỏi Đào Nhạc, cũng tự hỏi chính mình.

      tiếng sau, Lục Yên hóng gió lâu, đặt A Bảo lên đùi, nặng muốn chết, Lục Yên ôm nó lên, để xuống bên cạnh, "Em đúng là nên giảm cân, giảm nửa đồ ăn vặt."

      "------- meo meo!"

      Lục Yên nhìn thấy người đàn ông lúc trước từng đến nhà mình xuống cầu thang, rất cao to, bước chân vội vã, lúc qua vườn hoa, thấy Lục Yên, sững sờ luôn tại chỗ.

      Lục Yên ôm A Bảo, nhìn ông, dường như là muốn nhìn ra điều gì đó khuôn mặt ông.

      Bác trai này thoạt nhìn có vẻ rất khó chịu, ông im lặng, suy nghĩ lúc lâu, chỉ câu, "Cháu là... Tiểu Yên đúng ?"

      Ánh đèn đường chiếu xuống, Lục Yên nhìn thấy vết son môi cổ của ông.

      Lục Yên cúi đầu, "Vâng ạ."
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      "Chào cháu, bác là Ngụy Tĩnh Hàm."

      Khi Lục Yên nghe thấy câu này, trái tim dường như bị vỡ ra, gió bắt đầu nổi lên, cơn gió lành lạnh, lại có chút vị chua.

      Ngụy Tĩnh Hàm nhìn con giống hệt Đào Nhạc, nhìn thoạt nhìn có chút hài lòng, lại có chút phiền muộn.

      Ông còn muốn tiếp, Lục Yên nhanh chân hơn so với ông, nghẹn đỏ mặt, giọng có chút gấp gáp, "Đối xử với mẹ cháu cho tốt."

      xong vội vã ôm A Bảo bước .

      Ngụy Tĩnh Hàm nhìn bóng lưng của , cho đến khi lên đến lầu mới rời .

      Lặng lẽ mở cửa, Đào Nhạc uống nước, người mặc bộ đồ ngủ màu trắng, mái tóc xoăn rối tung, dáng vẻ lười biếng, ngón tay gõ xuống mặt bàn.

      "Mẹ!"

      Đào Nhạc giật mình, suýt nữa làm rơi cái chén cầm tay xuống đất, thấy Lục Yên đứng ở cửa ôm A Bảo, vẻ mặt trầm tĩnh.

      Con trở về lúc nào? Sao lại ôm A Bảo? Có phải biết được điều gì rồi ?

      Thực ra bà vốn là muốn tìm chuyện, nhưng lại ngờ phải để gặp cảnh bất ngờ này.

      "Sao nào, sao về rồi? phải còn phải đến trường sao?"

      "Con thực tập."
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      Đào Nhạc chỉnh sửa lại áo ngủ cho ngay ngắn, "Vậy à." Bà bước đến gần, cầm lấy tay , Lục Yên có phản kháng, để mặc bà kéo mình ngồi xuống sofa, Đào Nhạc nhìn vẻ mặt của , thử hỏi, "Về được lúc lâu rồi?"

      Lục Yên gật đầu.

      Đào Nhạc thở dài, "Con biết hết rồi?"

      Lục Yên gật đầu.

      Khuôn mặt Đào Nhạc co lại, có chút đau đầu, "Ông ấy, là...."

      "Con biết, là cái bác lần trước đến đây."

      Đào Nhạc có chút luống cuống, bà rút điếu thuốc ra định hút, suy nghĩ lại lúc, lại từ bỏ ý định, hút nữa.

      "Có trách mẹ ?"

      " trách, mẹ, mẹ nên tìm từ sớm, nên chờ đến tận bây giờ."

      Mẹ cũng 42, lãng phí mất nửa cuộc đời.

      Bà cười ảm đạm, "Nếu như có thể gặp được người đó tìm từ sớm."

      Hai mẹ con đều giống nhau.

      "Bác ấy, là người như nào ạ? Bác ấy có đối xử tốt với mẹ ?"
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)

      Nhắc đến ông ấy, vẻ mặt Đào Nhạc liền dịu , "Ừm, vô cùng tốt, đối xử với mẹ cũng rất tốt."

      " ra, mẹ vốn là muốn sớm cho con biết, nhưng con bận rộn việc thi đấu, mẹ sợ làm con phân tâm."

      ra là vậy.

      "Bác ấy làm nghề gì ạ?"

      Đào Nhạc nghĩ đến ông ấy, mỉm cười, "Là ông chủ của tiệm sửa xe, từng sửa xe cho mẹ lần."

      Lục Yên nghĩ đến thỏi son lần trước, ý nghĩ lên trong đầu, chậm rãi mở miệng, "Mẹ, mẹ theo đuổi bác ấy?"

      Đào Nhạc liếc nhìn cái, dùng tay cốc vào đầu mấy cái, Lục Yên cười cười ôm lấy tay bà.

      "Vậy được rồi."

      Đào Nhạc nhàng xoa tóc của , giọng , "Yên Yên, mẹ từ chức rồi."

      Thảo nào gần đây mẹ làm.

      "Sao đột nhiên lại từ chức ạ?"

      "Công việc này tuy kiếm được nhiều tiền, nhưng nếu làm tiếp cũng tốt lắm, con còn phải lập gia đinh, sao có thể để cho người khác coi thường được chứ?"

      "Con vẫn còn trẻ mà."
      Advertisement

      Sponsored (Được tài trợ)


      " trẻ nữa, mẹ của con cũng tìm được người rồi, mẹ định cùng người khác mở trung tâm giảm béo, cần phải tăng ca về muộn nữa."

      Đúng là vào có khác, Lục Yên ôm chặt lấy bà, "Mẹ, mẹ cực khổ rồi, để con nuôi mẹ được ?"

      "Vẫn còn sớm, con lo học cho tốt ."

      Lục Yên hỏi bà, "Mẹ kết hôn với bác ấy?"

      Đào Nhạc cúi đầu xuống suy nghĩ lúc, " biết, du lịch khắp nơi ."

      Lục Yên nghe những lời này, cũng hiểu được tám chín phần, Đào Nhạc là người thận trọng* như vậy, nếu thừa nhận nhất định lâu dài.

      (*thận trọng: hết sức cẩn thận, luôn có đắn đo, suy tính kĩ lưỡng trong hành động để tránh sai sót)

      Đào Nhạc thở dài, "Con biết được lúc con theo đuổi Trường Canh, mẹ sợ đến mức nào đâu, bộ dạng liều mạng theo đuổi cho bằng được rất giống mẹ hồi còn trẻ."

      Nhưng may mắn là, đều gặp được người tốt.

      "Mẹ, Trường Canh phải là người như vậy."

      Lục Yên nhớ tới cuộc chuyện vào kỳ nghỉ hè của của Tạ Đạo Niên, mỉm cười nhàng, "Rất giống, ánh mắt của mẹ tốt, vận may cũng tốt."

      "Mẹ, bác ấy bao nhiêu tuổi vậy?"

      "Ngụy Tĩnh Hàm, từng kết hôn lần."

      Hai người đều có con riêng, con trai của của Ngụy Tĩnh Hàm theo người vợ trước, còn bà mang theo Lục Yên.
      Xuxu2109 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :