1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Lời thề ước em không thể thay đổi - Trương Vân Hân(16c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10
      Học kì mới lại bắt đầu. Sau khi ăn hết hai miếng bánh mì và uống hết cốc sữa bò, tôi liền lên xe buýt tới trường. Mặc dù nhà có xe hơi nhưng từ trước đến nay tôi vẫn xe buýt đến trường bởi vì bố muốn tôi trở nên kiêu ngạo và xa xỉ.

      Ngồi xe buýt, tôi tự cổ vũ cho bản thân mình. Nhớ lại những gì mà Kì Nặc , tôi biết mình phải có cái nhìn tích cực với cuộc sống mới mong có thể tìm được hạnh phúc cho mình.

      Nhìn dòng người tấp nấp lại, tôi cảm thấy bùi ngùi trong lòng. Tôi từng mơ ước có ngày có thể cùng Kì Nặc đến trường, cùng ăn sáng, cùng đọc sách, cùng bắt đầu cuộc sống mới ở thành phố phồn hoa này. Nhưng mơ ước vẫn chỉ là mơ ước.

      Tôi ngẩng đầu tìm tên mình bảng danh sách sắp xếp lớp mới. Nhưng mà học sinh đứng đông quá khiến tôi chẳng nhìn thấy gì cả. Cuối cùng tôi đành đứng tránh sang bên để đợi đám người kia tản bớt ra mới vào xem. Đám con cười hỉ ha, đám con trai náo loạn hết cả….đây chính là ngôi trường mà tôi lại phải tiếp tục theo học.

      Đột nhiên, vai tôi bị ai đó vỗ mạnh. Tôi ngoảnh đầu lại, bắt gặp khuôn mặt cười toe toét của Hạ Đóa Tuyết và mái tóc xù mới làm của Triển Khải Dương.

      Hạ Đóa Tuyết ôm chầm lấy tôi mà : “ Tiểu Mạt, tôi nhớ cậu quá !”, vòng tay của ấy ấm áp. Trong suốt quãng thời gian đau khổ sau khi mẹ mất, may mắn là luôn có Hạ Đóa Tuyết và Triển Khải Dương ở bên cạnh tôi. Mặc dù tôi mắc bệnh tự kỉ, chịu chuyện, chịu học, họ vẫn thường xuyên đến nhà thăm tôi, kể chuyện cười cho tôi nghe và đưa bài ghi chép cho tôi mượn.

      Tôi vẫn còn nhớ rất hình ảnh Hạ Đóa Tuyết rơi nước mắt khi nhìn thấy bàn tay phải bị nghiến nát của tôi. Đấy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ấy khóc nghẹn ngào. Tôi vẫn còn nhớ hình ảnh của bạn từng mang đến hơi ấm cho tôi ấy.

      Triển Khải Dương đứng bên cạnh Hạ Đóa Tuyết vẫy vẫy tay với tôi. Cậu ấy : – Tiểu Mạt, có thể gặp lại cậu ở Nhất Trung là tuyệt!

      Triển Khải Dương là cháu của thầy dạy thư pháp của tôi, nhưng cậu ấy lại chẳng có chút duyên nợ gì với thư pháp, thế nên thầy thư pháp của tôi sớm từ bỏ hi vọng với cậu ấy. Còn nhớ lần đầu tiên tôi đến lớp thư pháp, Khải Dương bị bố đánh cho trận tơi bời, nguyên nhân là vì cậu ấy viết chữ xấu quá. Bố Khải Dương rằng cậu ấy làm mất hết thể diện của nhà họ Triển. Lúc ấy Khải Dương tội nghiệp! Cậu ấy mới có bốn tuổi, mới chỉ vừa biết viết chữ! Tính ra tôi và Triển Khải Dương quen nhau cũng 7 năm rồi.

      Hạ Đóa Tuyết tưởng rằng bệnh của tôi vẫn chưa khỏi, liền vội vàng vỗ vai của Triển Khải Dương rồi : -Tên nhóc này đúng là thiên tài, học vượt lớp để lên đây học cùng với chúng ta đấy!

      Trong khi đó, tôi vào được trường Nhất Trung này là nhờ bố lo lót rất nhiều tiền của.

      Tôi mỉm cười rạng rỡ với họ và : -Các cậu mặc đồng phục trông đẹp lắm!

      Triển Khải Dương và Hạ Đóa Tuyết há hốc mồm ngạc nhiên. Sau hồi ngây người nhìn tôi, khuôn mặt của họ vui mừng.

      Triển Khải Dương reo lên: -Tiểu Mạt, cậu cười rồi kìa!

      Hạ Đóa Tuyết cũng vui mừng kém:

      - Tiểu Mạt, cậu được rồi à?

      Tôi chút do dự, tóm chặt lấy hai tay của họ và : -Trước đây các cậu quen với bộ dạng suốt ngày ủ dột, than ngắn thở dài của tôi. Thế nên bây giờ nhìn thấy tôi trở nên xinh đẹp và đầy sức sống nên quen chứ gì?

      Hai người họ nghe tôi vậy càng tỏ ra vui mừng hơn. Hạ Đóa Tuyết : -Đâu có, đây mới chính là Tiểu Mạt quen thuộc của chúng tôi! Mà chúng ta lại ở cùng lớp, sau này cậu cứ theo tôi, ai dám bắt nạt cậu tôi cho mấy em dần cho nó trận!

      Hạ Đóa Tuyết từ sống trong môi trường đánh đánh giết giết. Thế nên xét về mặt võ nghệ, đánh đấm… ấy hề thua kém bọn con trai. Tính cách của ấy chẳng khác gì đàn ông, nhưng diện mạo lại vô cùng xinh đẹp, hơn nữa ăn mặc, chải chuốt khá bắt mắt, thế nên nhìn ấy xinh đẹp chẳng khác gì thiên thần.

      Nhìn thấy hai người họ, tôi lại có cảm giác vô cùng thân thuộc. Mọi người xung quanh bàn luận xôn xao về người có thành tích cao nhất năm nay. Ngẩng đầu lên nhìn, tôi thấy tên người đứng đầu tiên trong lớp chuyên của trường chính là: Lặc Kì Nặc.

      Trong đầu tôi chợt lên hình ảnh khuôn mặt tĩnh lặng của Kì Nặc, nhưng chỉ trong giây ngắn ngủi, khuôn mặt ấy bị nụ cười xấu xa che khuất .

      Chương 11

      Từ phía cổng trường, tôi nhìn thấy người phóng xe đạp lao vèo vèo về phía chúng tôi. Thầy giáo kiểm tra kỉ luật vừa vội vã đuổi theo phía sau vừa hét: -Này em kia, được xe đạp trong trường!

      Người đó đeo ba lô đằng sau, đeo kính đen, đầu hơi cúi xuống khiến cho tóc che lấp hai mắt.

      Triển Khải Dương : -Cậu ta vội vàng hái nấm hương à?

      Người đó nhấn pê đan, lao vù vù qua đám đông. Hình như ta muốn dừng lại ở chỗ tôi mà Hạ Đóa Tuyết đứng. Kết quả thành, chiếc xe lao như bay về phía chúng tôi. Tôi nhanh chân nhảy ra kịp, chỉ khổ cho Hạ Đóa Tuyết bị chiếc xe tông phải. Tôi và Triển Khải Dương nhìn thấy vậy liền vội vàng đỡ Hạ Đóa Tuyết dậy.

      Tôi vừa đến gần liền phát ra người phóng xe đạp vù vù ban nãy ai khác chính là Kì Ngôn.

      Tôi rất muốn đánh cho ấy trận, tôi thề là tôi rất muốn đánh Kì Ngôn. Nhưng tôi nhẫn nhịn. Tôi muốn người khác biết mối quan hệ giữa tôi và Kì Ngôn.

      Tôi lạnh lùng hỏi: -Này bạn, xin hỏi bạn đến nhà quốc hội để họp hay là ứng cử chức chủ tịch nước thế hả?

      Triển Khải Dương dìu Hạ Đóa Tuyết đứng dậy rồi : -Làm cái trò gì thế biết? Hạ Đóa Tuyết, cậu học Takewondo để làm gì thế hả? Tiểu Mạt tàn….- Triển Khải Dương vừa đến chữ “tàn” liền giật mình nhớ ra, vội vàng lảng : -Đến Tiểu Mạt còn nhảy tránh kịp, thế mà cậu…

      Hạ Đóa Tuyết ôm chặt lấy đầu gối suýt xoa: -Tôi nhìn thấy trai đẹp nên như bị bắt mất hồn!

      Kì Ngôn nhoẻn miệng cười, dựng chiếc xe đạp từ dưới đất dậy rồi : - xin lỗi! Tôi vốn định phanh lại, nào ngờ vừa bóp cái phanh đứt rồi!

      Tôi biết ấy lôi đâu ra cái xe đạp cũ nát này nữa!

      Kì Ngôn tiếp: -Nếu như bạn chê, hãy ngồi lên xe, tôi chở bạn đến phòng y tế để sát trùng vết thương.

      Triển Khải Dương đáp: - ấy đâu!

      Nhưng Hạ Đóa Tuyết nhảy phóc lên xe của Kì Ngôn và : - thôi chàng đẹp trai!

      Hạ Đóa Tuyết quả là táo báo, tôi hiểu tính cách này của ấy. Nhưng mà biểu của ấy có vẻ hơi quá, thấy trai đẹp là quên hết cả bạn bè!

      Kì Ngôn liếc nhìn tôi, dường như có điều gì định . Nhưng tôi sợ bị mọi người phát nên vội vàng : -Thôi hai người !

      Triển Khải Dương : – Tiểu Mạt, cái đầu của cậu bị hỏng rồi à? Sao lại đẩy Hạ Đóa Tuyết vào miệng cọp thế?

      Kì Ngôn nháy mắt hỏi Hạ Đóa Tuyết: -Bạn tên là Hạ Đóa Tuyết à?- ánh mắt của Kì Ngôn ánh lên tinh quái.

      Sau khi hai người ấy , Triển Khải Dương liền đổ hết oán giận lên đầu tôi. Tôi nhìn theo bóng hai người khuất dần, tự nhủ hiểu Kì Ngôn định làm cái gì. Nhưng tôi có thể nhìn thấy e thẹn lên khuôn mặt của Hạ Đóa Tuyết.

      Triển Khải Dương phân tích rất đúng, ngay cả đứa tàn phế như tôi còn nhảy ra tránh kịp, thế mà Hạ Đóa Tuyết từ họ Takewondo lại tránh kịp là sao?

      Mí mắt phải của tôi cứ máy liên tục. Người ta máy mắt bên trái là phát tài, máy mắt tên phải là tai họa. Tại sao tôi đột nhiên lại có linh cảm lành thế này?

      Lúc chúng tôi vào phòng học thầy giáo bắt đầu điểm danh. Tôi với thầy rằng Hạ Đóa Tuyết ngã bị thương nên lên phòng y tế bôi thuốc rồi. Sau khi điểm danh xong, tôi và Triển Khải Dương liền xuống sân vận động tham gia buổi lễ chào mừng các học sinh mới.

      Chúng tôi đứng dưới sân chưa được bao lâu Kì Ngôn dìu Hạ Đóa Tuyết xuống. Hai người họ sát bên nhau trông rất đẹp đôi, khiến cho những người xung quanh đều trầm trồ.

      Kì Ngôn có vẻ khá thông minh, ấy hề có ý định thể ra là quen biết tôi, chỉ bình thản : -Hạ Đóa Tuyết chỉ bị xước da thôi, chẳng bao lâu lành!

      Tôi đỡ Hạ Đóa Tuyết rồi đáp: -Cám ơn!

      Kì Ngôn mỉm cười, xoay người về phía lễ đài. Học sinh mới có thành tích đứng đầu trong trường thường phải thay mặt các học sinh mới lên trước trường phát biểu. Truyền thống khai giảng của trường Nhất Trung trước nay vẫn là như vậy, phải để cho học sinh có thành tích đứng đầu lên đại diện cho toàn thể học sinh mới lên phát biểu. Mà những đại biểu này, theo như “nghiên cứu và phân tích” của chúng tôi đều là những “tâm phúc”, “bảo bối” của các thầy , là tấm gương, là nô lệ của học tập.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      c11
      Nhưng lần này tôi hiểu rằng, truyền thống hàng trăm năm của trường Cảnh An thay đổi.

      Hạ Đóa Tuyết : -Cậu ấy tên là Kì Nặc. Học sinh mới có thành tích đứng đầu năm nay chính là cậu ấy đấy!

      Xem ra chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Hạ Đóa Tuyết của chúng ta khai thác được ít nhiều thông tin của người ta rồi! Cũng còn may là Kì Ngôn chưa là chúng tôi quen nhau. Nhờ thế tôi cũng cảm thấy yên tâm đôi chút!

      Sau khi thầy hiệu trưởng đọc diễn văn xong, đến lượt Kì Ngôn lên phát biểu. Kì Ngôn khẽ hắng giọng. Tôi thấy đám nữ sinh ở dưới bắt đầu xôn xao: -Oa, sao mà đẹp trai thế?

      Tôi cảm thấy rất bất mãn. ấy chẳng qua là cướp công đầu của người khác, có gì mà vẻ vang cơ chứ?

      Những điều tiếp theo Kì Ngôn ra còn tồi tệ ngoài sức tưởng tượng của tôi đồng thời cũng khiến cho tôi tức ói máu.

      Kì Ngôn : -Hôm nay tôi được đứng ở đây hoàn toàn là nhờ may mắn. Thực ra ngoài cái vẻ tài ra tôi chẳng biết gì đâu! Hôm nay được đứng ở đây, tôi phải cảm ơn bố mẹ tôi sinh tôi ra đẹp trai như thế này! Hi vọng mọi người đừng học tập theo tôi, mọi người phải cố gắng dựa vào thực lực của chính mình, chăm chỉ học tập, phấn đấu vươn lên. Tôi hết rồi, cám ơn mọi người!

      Dưới khán đài im phăng phắc, rồi đột nhiên cả sân trường như vỡ tung ra. Đám con trai chẳng thèm để ý đến, nhưng phần lớn đám con đều cười lăn bò càng, còn tôi vô cùng “chấn động” với những lời phát biểu của Kì Ngôn.

      Sau khi Kì Ngôn phát biểu những lời này xong, thầy hiệu trưởng có vẻ rất bối rối. Có lẽ thầy cũng ngờ rằng học sinh có thành tích đứng đầu toàn thành phố lại dám bày trò ngay bục lễ đài, hủy hoại tiếng tăm của trường Nhất Trung ở Cảnh An này. Nhìn sắc mặt trắng bệch còn giọt máu nào của thầy hiệu trưởng, tôi đoán chắc rằng thầy rất hối hận khi để cho Kì Ngôn lên phát biểu.

      Hạ Đóa Tuyết là người đầu tiên vỗ tay hoan hô, giọng thánh thót của ấy vang lên trong đám đông: -Lặc Kì Nặc, hay lắm! Tôi ủng hộ cậu!

      Tôi ngây người nhìn Kì Ngôn, ấy liền nháy mắt với tôi nhưng tôi giả vờ như nhìn thấy. Tôi kéo kéo áo của Hạ Đóa Tuyết, mặc dù biết tính cách của ấy vốn là như thế, nhưng tôi hi vọng ấy có tình cảm đặc biệt với Kì Ngôn.

      Thầy hiệu trưởng nổi giận thực rồi. Thầy giật lấy cái micro, quát lớn: -Các em, mau trật tự!

      Vài giây sau đó, sân trường lại trở nên yên tĩnh.

      khí ngày hôm đó bất thường, vẻ mặt của thầy hiệu trưởng khó coi, các học sinh vô cùng hào hứng và thích thú bởi học sinh ưu tú hoàn toàn khác biệt với số đông những học sinh ưu tú trước đây.

      Hôm đó lúc về nhà, tôi thấy Kì Ngôn sửa xe đạp. Ông Trương quản gia với ấy: -Lặc thiếu gia, là ngại quá! Chiếc xe đạp này quả thực là có hơi cũ!

      Kì Ngôn thản nhiên đáp: - sao đâu! Cũng may là chưa đâm bị thương người ta!

      Tôi liền đến xen vào: -Kì Ngôn, tại sao hôm nay dám phóng xe đạp như điên ở trong trường thế hả?

      Vẻ mặt vô tội, Kì Ngôn đáp: -Oan quá, thừa nhận là xe vào trong trường. Nhưng mà khi nhìn thấy em, định dừng lại chào em, nào ngờ phanh xe đột nhiên bị đứt. Thế nên phải dùng chân để dừng lại, nào ngờ chưa kịp dừng lại ngã rồi!

      -Ở trong trường nếu mà gặp tôi cứ làm như quen là được rồi!- tôi lạnh lùng đáp.

      -Có cần thiết phải lạnh nhạt thế ?

      -Có!

      Kì Ngôn lẩm bẩm : -Thế cũng phải giữ bí mật với cả Hạ Đóa Tuyết sao?

      Tôi chỉ tay vào mặt Kì Ngôn, lạnh lùng đáp: - đừng có mà làm phiền ấy, biết tay tôi!

      - biết ấy! ấy chính là dẫn em khỏi nhà đúng ? Trông ấy là xinh đẹp!

      - tóm lại đừng có mà cưa cẩm ấy!- dứt lời, tôi liền mạch vào phòng khách.

      Tôi nghe thấy Kì Ngôn lẩm bẩm: -Thế nhỡ ấy cưa cẩm sao?

      Tôi cười thầm trong bụng. Cái chàng này đúng là trẻ con! Cho dù xét phương diện nào nữa vẫn thấy ta chẳng giống người lớn hơn tôi ba tháng chút nào. Còn xét về tính cách, Kì Ngôn được điềm đạm và trầm tĩnh như Kì Nặc.

      Chương 12

      Phòng học của tôi cách phòng học của Kì Ngôn xa, thế nhưng chúng tôi rất ít chạm mặt nhau. Ở nhà Kì Ngôn rất ngoan ngoãn, tôn trọng tất cả mọi người trong gia đình, biểu tương đối lễ phép. Còn ở trường, bởi vì “bài phát biểu” lần đầu tiên đó mà mọi người phát ra rằng Kì Ngôn chẳng phải là học sinh ngoan ngoãn hay là tấm gương tốt gì cả. Trong đợt kiểm tra chất lượng lần thứ nhất, Kì Ngôn chỉ đứng thứ 20 của lớp. Điều này khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc. Nhưng tôi chẳng ngạc nhiên chút nào. Bởi vì xét cho cùng người đỗ đầu chính là Kì Nặc, còn Kì Ngôn cả năm nay học, làm sao có thể giành được thành tích tốt như vậy?

      Nhưng chính bởi vì như vậy nên những thích Kì Ngôn ngày càng nhiều. Những năm gần đây, những tên con trai chỉ chết vì đọc sách mấy được con ưa chuộng. Con bây giờ chỉ thích những chàng hài hước và láu lỉnh thôi. Vào học mới có hơn ba tháng mà thư tình Kì Ngôn nhận được chất đầy thùng rác trong nhà. Tôi và Hạ Đóa Tuyết ngày nào học về cũng đều ngang qua phòng học của Kì Ngôn, nhìn thấy đám con tụ tập đông nghẹt trước cửa lớp để ngắm Kì Ngôn.

      Hạ Đóa Tuyết thăm dò được vài thông tin về Kì Ngôn, rằng ấy lúc nào cũng mình, kết giao với bạn bè và tham gia vào đội bóng rổ của trường, ném bóng cực đỉnh.

      Kể lể tràng giang đại hải xong, Hạ Đóa Tuyết liền kết luận bằng câu xanh rờn: -Cậu ấy là bí !

      Triển Khải Dương tức tối quay sang với tôi: -Tiểu Mạt, cậu đừng có si tình như Hạ Đóa Tuyết! Những đứa con si tình là những đứa con đần độn nhất!”

      Hạ Đóa Tuyết tức giận quát ầm lên: -Cậu bảo ai đần độn hả?

      Triển Khải Dương cũng kém cạnh: -Tôi bảo cậu đần độn đấy!

      Tôi yên lặng nhìn họ cãi vã, cười đùa. Ánh nắng mùa thu vàng rực rỡ. Hai người ấy như hai con chim non được nhuộm vàng bởi ánh mặt trời, đơn thuần tới mức có thể tự do tự tại bay qua bay lại trong trung. Tuổi thanh xuân của chúng tôi rốt cuộc còn bao nhiêu thời gian để có thể vô tư vui cười như thế này? Những nụ cười hồn nhiên và vô tư của tôi bị chôn vùi sâu dưới lòng đất vào cái ngày mà mẹ ra mãi mãi. Vì thế tôi vô cùng cảm kích bởi họ cho tôi được nhìn thấy những nụ cười hồn nhiên đến thế.

      Tôi thường nhớ đến Kì Nặc, người khiến cho tôi có thể trở lại. Hình ảnh ấy dựa vào cửa và ngủ say sưa in sâu vào trong tâm trí của tôi giờ, tôi biết được ấy ở đâu? Ở bên cạnh tôi chỉ có môt Kì Ngôn thay thế cho Kì Nặc. Nhưng những điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi.

      Tôi và Kì Ngôn cũng an toàn vượt qua được mấy tháng. Trong mấy tháng này, tôi trở lại lớp dạy thư pháp của thầy Triển Hồng Quang. biết có phải ban đầu là do thầy có mắt nhìn xa mà thầy lại bắt tôi luyện thư pháp bằng cả hai tay ngay từ khi tôi mới năm tuổi, mới bắt đầu đến đây học thư pháp. Nghỉ học nửa năm nay, tôi chưa từng trở lại đây. Thầy từng mấy lần đến nhà thăm tôi nhưng nhìn thấy tôi rằng, thầy đành thở dài ra về.

      Phòng dạy học của thầy Triển là căn nhà cũ kĩ, được thầy đặt tên là “An Ỷ Cư”. Thầy phấn đấu suốt cả cuộc đời vì nghiệp thư pháp. Sau khi về hưu lại tiếp tục mở lớp giảng dạy thư pháp, bồi dưỡng những đứa trẻ có tố chất.

      Tôi thường ngồi trong phòng luyện chữ, lần nào Kì Ngôn cũng chạy đến giúp tôi mài mực. Chủ nhật, ánh sáng mặt trời rất hiền hòa, dáng vẻ lúc yên lặng của Kì Ngôn giống hệt như Kì Nặc. Thế nhưng ấy rất ghét tôi yên lặng nhìn mình, thế nên liền : -La Tiểu Mạt, ánh mắt khi em yên lặng nhìn tràn đầy nhớ nhung, thích đâu!

      Tôi cúi đầu, vừa luyện chữ vừa : -Từ trước đến giờ em đâu có để ý đến việc có thích hay ?

      Thế là Kì Ngôn thường tức giận, bỏ lại nghiên mực rồi mạch ra ngoài vườn, hí hoáy sửa chữa cái xe đạp của mình. Kể từ sau khi tôi ép Kì Ngôn phải “bỏ cờ bạc”, ấy chuyển sang thích tìm hiểu về xe đạp. Kì Ngôn thường xuyên dắt xe đạp về nhà trong tình trạng quần áo lấm lem bùn đất. Nhưng cũng có lúc Kì Ngôn đứng dựa lưng vào tường, khuôn mặt trầm ngâm. Đứng từ trong phòng khách cũng có thể nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng phau và mái móc sạch , mềm mại của .

      Tôi cũng từng nghĩ, liệu chàng trai cùng tôi lớn lên này ở chung với tôi được bao lâu? Còn Kì Nặc trong trái tim tôi, giờ ấy làm gì nhỉ? Tôi sợ gặp lại ấy lần nữa, tôi cũng sợ mình hỏi vì sao nỡ rời bỏ tôi? Tôi rất sợ cái đáp án mà đưa ra!

      đứa trẻ 12 tuổi, có đủ dũng khi để chịu đựng, cũng có cả quyết tâm để tìm cái đáp án ấy.

      Hạ Đóa Tuyết…tôi biết giấu diếm ấy chuyện này phải là điều nên làm, thế nhưng tôi lại biết phải mở miệng ra sao. Tôi từng ngăn cho ấy đến nhà tìm tôi, tôi sợ bị lộ bí mật. Tôi muốn để thêm thời gian nữa, đợi đến khi tâm trạng của tôi ổn định lại, tôi cho ấy biết mọi chuyện.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13

      Tôi rồi, tất cả những điều này đều thay đổi và nằm ngoài dự kiến của tôi.

      Ngày hôm đó, chúng tôi đến sân đua xe cổ vũ cho Triển Khải Dương, ấy tham gia vào hoạt động của đội đua xe.

      Sân đua xe nằm ở khu vực ngoại ô khá hoang vu. Mười mấy cậu học sinh nam điều khiển xe đạp qua lại ở khu vực có dốc dựng đứng.

      Mái tóc xù của Triển Khải Dương trông rất bắt mắt. Khải Dương : -Cám ơn hai người đẹp đến cổ vũ cho tôi! Tôi cảm động đến phát khóc đây này!

      -Lặc Kì Nặc…- Hạ Đóa Tuyết lấy tay chỉ ra xa, miệng reo lên. Tiếng reo của ấy khiến cho chúng tôi dừng cuộc chuyện lại, mắt hướng theo phía ngón tay của Đóa Tuyết.

      Kì Ngôn về hướng chúng tôi dưới dẫn dắt của đội trưởng đội đua xe. Đội trưởng : -Đây là người bạn tôi mới quen vài ngày trước, đua xe cũng tồi. Hôm nay cậu ấy cũng tham gia thi đấu với chúng ta!

      Triển Khải Dương lẩm bẩm: -Có nhầm đấy?

      Kì Ngôn nhoẻn miệng cười, vui vẻ chào Hạ Đóa Tuyết: -Người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi!

      Đội trưởng đội đua xe chỉ tay vào Hạ Đóa Tuyết và hỏi: -Sao cậu lại quen với con ông trùm xã hội đen thế hả?

      Triển Khải Dương lập tức cướp lời: -Là tôi quen đấy! Chỉ có điều đây là lần đầu tiên ấy đến đây!

      -Hạ Đóa Tuyết là con của ông trùm xã hội đen ư? Đây có phải là quay phim hả?-Kì Ngôn lẩm bẩm.

      Chúng tôi liền quay sang lườm ấy cái. Bác Hạ là ông trùm xã hội đen ở Cảnh An này, điều này ai ai cũng biết!

      Mặc dù ngay cả tôi cũng phải giật mình kinh ngạc khi nghe thấy điều này lần đầu tiên.

      Tôi từng gặp bác Hạ lần. Cách ăn vận của bác Hạ nhìn là biết bác là người có tiền. Trong nhà Hạ Đóa Tuyết trồng rất nhiều cây tùng, nuôi rất nhiều chó sói, con nào con ấy trông cực kì dữ tợn. Từ đó có thể thấy, hệ thống bảo an của nhà họ Hạ là vô cùng hoàn chỉnh.

      Lần đầu tiên tôi đến nhà họ Hạ là hai năm về trước. Lúc ấy chúng tôi mới quen biết chưa được bao lâu, Hạ Đóa Tuyết liền dẫn tôi bỏ nhà ra , cuối cùng lại khăn gói về nhà ấy ở.

      Lúc ấy bác Hạ đánh mạt chược. Nghe thấy tin này, bác liền cho giải tán đám bạn đánh bài của mình, sai người làm đồ ăn ngon chiêu đãi tôi. Bác , đứa dám làm bạn với con bác, dám nghe lời con bác bỏ nhà ra quả là tồi! Tôi cố sức nhét đầy cơm vào miệng. Ai bảo là tôi sợ nào? Chỉ nhìn thấy đám người mặt mày hung tợn đứng ở trước cửa nhà ấy thôi cũng khiến cho chân tôi mềm nhũn ra rồi. Thế nhưng, khi đám người hung dữ này ngoan ngoãn cúi chào “Chào tiểu thư”, chân tôi như cứng đơ lại, liệu họ có phải là cáo đội lốt hổ nhỉ?

      Lúc ăn cơm, bác Hạ liên tục gắp thức ăn cho tôi, mang ca cho Hạ Đóa Tuyết uống, lại còn cho đá vào cốc cho ấy nữa chứ. Lúc ấy tôi nghĩ, ông trùm xã hội đen chẳng qua cũng chỉ là người cha bình thường mà thôi!

      ai dám chọc giận Hạ Đóa Tuyết. Mặc dù ấy xinh đẹp như bông hoa hé nở nhưng chẳng có chàng nào dám đến tán tỉnh hay theo đuổi ấy cả.

      Chỉ có Kì Ngôn, cái tên điếc sợ súng này là ngoại lệ, lại còn suốt ngày bắn tín hiệu ngầm cho Hạ Đóa Tuyết nữa chứ, cứ tưởng mình là thần Cupiter chắc? Sau này gây họa lớn mới biết thân!

      Kì Ngôn nhìn tôi, lại quay sang nhìn Hạ Đóa Tuyết, rồi ánh mắt dừng lại ở người Triển Khải Dương. Cuối cùng, Kì Ngôn hạ giọng : -Thôi đừng nhiều lời nữa, vào sân ! Chúng ta phân định thắng thua đường đua!

      Kì Ngôn sử dụng chiếc xe đua của đội trưởng. Nhìn quang cảnh trường đua khiến cho tôi sợ phát khiếp. Ngoài khi chơi cờ bạc ra, tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như thế này của Kì Ngôn. Dường như khuôn mặt ấy còn ánh lên hào hứng. Những đoạn đường đua dốc đứng như vậy, dốc tới mức có cảm giác ngã ngay xuống được. Nghe người chiến thắng trong cuộc đua này đại diện cho toàn đội tham gia vào cuộc thi đấu .

      Hạ Đóa Tuyết đứng bên cạnh tôi, miệng hò reo liên tục, cứ như thể muốn hò reo cho những đám cây khô bên cạnh sống lại hết ấy.

      -Xin cậu đấy, đại tiểu thư! Hãy yên lặng chút !

      -Chẳng nhẽ cậu cảm thấy Kì Nặc vừa đẹp trai vừa rắn rỏi sao?

      Tôi nhìn Kì Ngôn. ấy và Kì Nặc cùng có khuôn mặt tuấn tú. chàng trai sắp 13 tuổi, cao 1.7m, làn da hơi nâu, miệng luôn nở nụ cười… đẹp trai đến mê người e là chẳng có ai tin.

      Cuộc thi kết thúc, Kì Ngôn về đầu tiên. Triển Khải Dương bất mãn ngồi bệt xuống dưới nền đất, tu nước ừng ực. Tôi ngồi ghế, Khải Dương dựa người vào chân tôi. Kì Ngôn ngồi xuống đối diện tôi, bên cạnh Hạ Đóa Tuyết.

      Tôi quay sang với Triển Khải Dương: -Tư thế này của cậu giống hệt như con cún con tôi nuôi ở nhà, lần nào nó cũng nằm bò lên chân tôi, đáng chết được!

      Triển Khải Dương hậm hực : -Sao lại để cho cậu ta về đầu cơ chứ? Đúng là sai lầm!

      Tôi cầm lon nước ngọt lên, định mở mà sao mở được, cuối cùng đành bỏ cuộc. Kì Ngôn đến gần, cầm lon nước ngọt lên, mở ra rồi đưa lại cho tôi.

      -Tay cậu mở được mà cũng biết mở miệng với người khác tiếng!

      Triển Khải Dương và Hạ Đóa Tuyết lúc này mới nhớ ra chuyện tay tôi bị tàn phế.Thực ra cũng khó mà trách họ được. Sau khi tôi lấy lại được nụ cười, tôi vẫn luôn muốn thử làm mọi việc bằng tay trái. Mục đích tôi rèn luyện tay trái của mình là để bọn họ quên cái tay tàn phế của tôi. Tôi muốn khiến cho họ càng thêm đau lòng.

      Đôi mắt Hạ Đóa Tuyết như bị phủ lớp sương mù, khẽ cất tiếng hỏi tôi: – Tiểu Mạt, cậu có đau ?

      Tôi lắc đầu: -! Có đau đau hết từ lâu rồi!

      Đề tài này quá buồn, vì thế nhân lúc đưa giấy ăn cho Triển Khải Dương lau mặt, tôi liền chuyển chủ đề.

      -Mỗi lần tôi đến An Ỷ Cư đều nhìn thấy cậu với cả trai cậu đâu. Hai người bận cái gì vậy?- tôi hỏi Triển Khải Dương.

      - ấy á, chịu chăm chỉ luyện chữ, cả ngày đánh bóng rổ, lại còn suốt ngày giáo huấn tôi thế này thế nọ, là lắm chuyện!

      Trong khi tôi và Triển Khải Dương chuyện, Kì Ngôn chỉ im lặng gì. Hình như ấy rất mệt. Uống hết lon nước ngọt còn lấy tay bóp cái lon dẹp lép.

      Triển Khải Dương : - ngờ học sinh thiên tài của trường cũng biết đua xe giỏi thế!

      Kì Ngôn nhìn về phía mặt trời lặn và ném cái lon dẹt ra xa rồi : -Khi có ta ở bên cạnh, cậu cảm thấy ta phiền phức.

      Khi ta có ở bên cậu nữa, cậu lại thấy nhớ cái phiền phức ấy!

      Hạ Đóa Tuyết và Triển Khải Dương ngây người hiểu nổi ý nghĩa câu này của Kì Ngôn. Nhưng tôi thi hiểu, tôi biết ấy đến Kì Nặc.

      Kì Ngôn cũng giống như tôi, thường xuyên nghĩ đến Kì Nặc, nghĩ đến những ngày tháng vui vẻ ở huyện Thụ Thủy.

      Chúng tôi giống nhau….đều rất nhớ ấy!

      Lúc về nhà, chúng tôi ngồi xe buýt tuyến 77. Kì Ngôn lấy ra cái xúc xắc, lắc lắc trong tay rồi hỏi: -Chọn to hay ?

      -To!- tôi gỏn lọn đáp.

      Sau khi mở tay ra, kết quả đúng là to. Tôi cười đắc chí.

      Đột nhiên, Kì Ngôn hỏi tôi: -Vậy còn chúng ta sao?

      Giọng của rất khẽ, tôi thực cảm thấy khó mà thích ứng được với biểu cảm bi thương này ở Kì Ngôn. Tôi cảm thẩy rất mơ hồ trước vấn đề mà Kì Ngôn vừa hỏi, chúng tôi nghĩa là sao nhỉ?

      Thế nên tôi đành hỏi lại: - gì cơ?

      Kì Ngôn ngập ngừng : - hỏi là giờ em có thể phân biệt được và Kì Nặc chưa? Cho dù là vào giữa đêm tối?

      Tôi nghĩ hồi lâu rồi gật đầu: -Có lẽ là được!

      Lúc xuống xe, Kì Ngôn liền đưa tay ra đỡ tôi và : -La Tiểu Mạt, trong thời gian chân bị thương, ngày nào em cũng đỡ xuống cầu thang. Sau này, mỗi khi xuống cầu thang, đều nhớ đến em!

      khí buổi tối ngột ngạt. Tôi thò tay ra khỏi ông tay áo và đút vào trong túi rồi : -Cũng giống như mỗi lần chuyện, em lại nhớ đến con rắn màu xanh cắn !

      Đó là lần đầu tiên tôi nhận nhầm Kì Ngôn. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, nhầm lẫn định mệnh ấy lại khiến cho tôi có được cái kết luận cuối cùng, bao giờ có thể thay đổi được.

      Chương 14

      Trước sinh nhật Hạ Đóa Tuyết tuần, ấy lôi tôi mời Kì Ngôn đến dự tiệc.

      Tối đó khí rất mát mẻ, tôi mặc chiếc áo len cao cổ bên cạnh Hạ Đóa Tuyết. Hạ Đóa Tuyết lần đầu tiên đeo khuyên tai, chải chuốt rất xinh đẹp đứng trước mặt Kì Ngôn.

      -Lặc Kì Nặc, thứ bảy tuần này là sinh nhật của tôi, cậu có thể đến được ?- bộ dạng rụt rè, ưỡn ẽo của ấy khiến cho tôi buồn cười lắm mà dám cười. Hạ Đóa Tuyết sợ trời, sợ đất thường ngày nay bỗng dưng trở nên thùy mị trước mặt Kì Ngôn.

      Kì Ngôn có vẻ như hài lòng vì ấy gọi mình là Kì Nặc, mặt ấy có chút khó chịu, nhưng lại nhanh chóng lấy lại vẻ mặt đào hoa thường ngày. Kì Ngôn đáp: -Tôi cũng rất muốn , nhưng mà thứ bảy này là lần đầu tiên tôi cùng các em trong đội thi đấu với đội tuyển của trường Nghệ An, làm sao bây giờ?

      Hạ Đóa Tuyết liền mỉm cười đáp: - sao, sao đâu! Cậu đến muộn chút cũng được mà!

      Kì Ngôn : -Hạ Đóa Tuyết, cậu đúng là tốt bụng!

      Tôi liền quay sang Hạ Đóa Tuyết giục: - tốt bụng ơi, chúng ta về được chưa ạ?

      Lúc xuống cầu thang, chúng tôi nhìn thấy Triển Khải Dương dắt xe đạp ra. Hạ Đóa Tuyết lao như tên bắn về phía Triển Khải Dương, túm lấy vai của cậu ấy rồi : - bạn , tiến độ theo đuổi hotboy của tôi có tiến triển tốt rồi, cám ơn kế hoạch hay ho của cậu nhé!

      Lúc này tôi mới biết hóa ra mời Kì Ngôn đến dự tiệc sinh nhật là chủ kiến của Triển Khải Dương.

      Triển Khải Dương lặng lẽ mỉm cười đáp: -Lên xe , tôi chờ cậu về nhà!

      Hạ Đóa Tuyết “ừ” tiếng gọn lỏn rồi nhảy tót lên xe của Triển Khải Dương, sau đó quay sang chớp chớp mắt với tôi: -Mạt Mạt à, tôi trước nhé, phải lôi cái thằng nhóc này thôi! Hẹn gặp lại ngày mai!

      -Cậu , tôi thay mặt trăng trừng phạt cậu!

      Hạ Đóa Tuyết ngồi sau xe của Triển Khải Dương, khe khẽ cất tiếng hát. Tôi mình đường, vừa vừa suy nghĩ. Triển Khải Dương đối với tôi và Hạ Đóa Tuyết mà mãi mãi vẫn là người bạn thân thiết nhất, gần gũi nhất. Thành tích học tập của Hạ Đóa Tuyết là kém nhất trong số ba đưa chúng tôi, vì vậy Triển Khải Dương ngày ngày vẫn phụ đạo cho ấy. Mỗi lần Hạ Đóa Tuyết trốn tiết tự học, Triển Khải Dương cũng lẽo đẽo theo sau. Thực ra tôi biết Triển Khải Dương là chàng cực kì nhát gan, ngay cả việc giết con gà thôi cũng khiến cho cậu ta run như cầy sấy rồi. Nhưng mà Hạ Đóa Tuyết lại thích kiểu con trai dũng cảm và hơi hư chút. Triển Khải Dương vì Hạ Đóa Tuyết mà liên tục thay đổi bản thân, nhưng Hạ Đóa Tuyết chưa bao giờ nhận ra điều đó.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      c15
      Cậu ấy luôn luôn ở bên cạnh Hạ Đóa Tuyết…tất cả những điều này tôi đều nhìn thấy rất , nhưng tôi lại thể tưởng tượng được vì sao cậu ấy lại có thể giương mắt đứng nhìn người con mình thích theo đuổi người con trai khác mà có chút phản ứng nào như vậy.

      Hôm đó tan học từ rất sớm, thế nên tôi liền đến An Ỷ Cư của thầy Triển. Đẩy cánh cửa gỗ nặng nề và cũ kĩ ra, tôi nhàng bước chân vào bên trong. Tôi nhìn thấy Triển Khâm Dương ngồi bên bàn viết chữ. nửa năm gặp, chữ viết của ấy tiến bộ hơn hẳn, tư thế cầm bút cũng ra dáng “thầy đồ” lắm rồi.

      Nhìn thấy tôi đến, ấy liền mỉm cười với tôi: “La Tiểu Mạt, tin có thể gặp lại em như thế này. Lần trước lúc em bị ốm, ông nội đến thăm em về liền bỏ ăn bỏ uống suốt mấy ngày. Còn là : cái chồi non đẹp như vậy mà bị phá hỏng mất rồi!

      Trái tim tôi tự nhiên cảm thấy ấm áp, nhưng miệng vẫn cố đùa: -Cứ làm như em mắc bệnh nan y bằng! Thầy Triển đâu rồi?

      Triển Khâm Dương nhìn vào bên trong rồi : -Hôm nay có hai người đến là muốn học thư pháp, thế nên ông liền dẫn họ vào trong phòng khách chuyện và kiểm tra khả năng của họ rồi. Em cũng biết đấy, cầu nhận đồ đệ của ông nội rất cao, ông muốn bồi dưỡng cho những người có khả năng trời cho. Giống như em trai đấy, ông nội từ bỏ việc đào tạo thằng nhóc ấy ngay từ khi nó còn rồi!

      Triển Khâm Dương là cháu nội đầu tiên của thầy Triển. Năm tôi năm tuổi quen ấy rồi. Lúc ấy Khâm Dương bảy tuổi, có thể coi là thiên tài trong lĩnh vực thư pháp, liên tiếp giành được các giải thường về thư pháp dành cho thiếu nhi, là người có tư chất nhất trong số chúng tôi và cũng là đệ tự chân truyền của thầy Triển. Chỉ có điều lên đến cấp hai, ấy chuyển sang đam mê bóng rổ, còn chăm chỉ luyện tập thư pháp như trước nữa.

      Tôi gật đầu đáp: -Lần trước xem đua xe, cậu ấy có với em rằng rất thích chơi bóng rổ!

      Triển Khâm Dương xua xua tay : -Khải Dương nó mê đua xe, ai khuyên cũng được, đúng là làm người khác phải bực mình!

      -Hai em nhà đều ngang bướng như nhau, thư pháp chịu luyện, người đam mê bóng rổ, người thích đua xe. Đúng là giống hệt nhau còn gì!

      Dứt lời, tôi liền lấy tờ giấy viết thư pháp mà tôi luyện ngày hôm qua và bảo với Triển Khâm Dương: -Đây là những chữ mà em mới luyện, em muốn đưa cho thầy Triển xem xem!

      -Vậy em hãy đợi chút !

      Thế là tôi liền ngồi xuống bên cạnh xem Triển Khâm Dương luyện chữ. Bất chợt nhìn thấy bàn tay phải của tôi, Triển Khâm Dương liền lắc đầu thở dài.

      Tôi liền lấy ra trang giấy gió rồi viết vài chữ lên đó. Sau khi viết xong tôi mới phát ra mình vừa viết ra đơn thuốc. Đây chính là đơn thuốc trị cảm cúm mà tôi giúp Kì Nặc viết khi còn ở huyện Thụ Thủy. Lúc ấy ấy khen tôi viết chữ là đẹp!

      Triển Khâm Dương đột nhiên hỏi: -Em sao thế? Chỉ viết cái đơn thuốc thôi mà cũng rơi nước mắt à?

      Tôi lắc lắc đầu, hoảng hốt cứ như thể ấy nhìn thấy tâm tư của mình vậy. Tôi vội vàng : -Thầy Triển vẫn chưa ra, vậy em về trước đây, lần sau em lại đến!

      Vừa khép cánh cổng gỗ nặng nề lại, tôi chợt nhìn thấy hai bóng người từ phòng khách ra. Hai người ấy, nam và nữ. Hai cái bóng ấy, trông vừa quen thuộc lại vừa mơ hồ.

      Tôi nhìn cho kĩ, liền đóng chặt cửa lại rồi quay về nhà.

      Chương 15

      Kì Ngôn hai ngày nay trở nên rất kì lạ, cơm nước cũng màng, đứng cũng lảo đảo, mấy lần liền tôi nhìn thấy ấy ngồi ủ rũ dưới dàn nho và lại lại như lo lắng điều gì đó.

      Tôi hỏi nguyên nhân nhưng Kì Ngôn gạt là do tôi nghĩ ngợi quá nhiều. Nhưng tôi biết chắc chắn ấy lo lắng điều gì đó. mấy tối liền, tôi xuống nhà lấy nước uống đều bắt gặp Kì Ngôn nắm chặt cốc nước, ngồi ngây ra góc ghế sô pha.

      Buổi thi đấu chiều thứ bảy, Hạ Đóa Tuyết rằng nhìn thấy bóng dáng của Kì Ngôn sân vận động. Tôi cứ cảm thấy có chuyện gì hay xảy ra, nhưng lại đó là chuyện gì. Đêm Noel, tôi lang thang đường tìm Kì Ngôn. Những cửa hàng nhộn nhịp, những con đường, những góc phố, trong đội đua xe…chỉ cần là những nơi ấy thường hay đến hằng ngày tôi đều đến tìm lượt mà thấy.

      Về đến nhà, mẹ kế với tôi rằng: -Kì Nặc ở trong đồn cảnh sát đấy. Cậu ta đánh bạc đường bị công an tóm được!

      Tôi và mẹ kế vội vàng tới đồn cảnh sát.

      Mùa đông tháng 12 vốn lạnh lắm rồi, vậy mà tối nay Cảnh An còn có tuyết rơi rất dày. Ở đồn cảnh sát, tôi nhìn thấy Kì Ngôn ngồi ủ dột cái ghế lạnh ngắt và bị chất vấn bởi viên cảnh sát. Xung quanh Kì Ngôn là đám choai choai đầu đường xó chợ.

      Tôi lao đến gõ vào đầu Kì Ngôn và quát: -Đêm Noel, tham gia thi đấu, cũng đến dự sinh nhật của Hạ Đóa Tuyết, lại chạy đến góc đường đánh bạc làm gì?

      Kì Ngôn nằm bò xuống bàn, đôi mắt chớp chớp nhưng miệng vẫn chịu gì.

      Mẹ kế liền làm thủ tục bảo lãnh cho Kì Ngôn. cảnh sát cằn nhằn : -Cậu ta nằm bò ra đây hai tiếng đồng hồ rồi. Nhưng chẳng câu, cứ như là bị câm ấy!

      Tôi quay sang quát vào mặt ta: -Lặc Kì Ngôn, phải làm tôi tức chết mới vui hay sao?- vừa dứt lời tôi phát ra mình vừa hớ. Cũng may là mẹ kế có ở đó.

      Kì Ngôn ngẩng đầu nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn chiếc đèn ở giữa căn phòng.

      Ngọn đèn đột nhiên tắt ngúm.

      cảnh sát làm biên bản bực mình thốt lên: -Đáng ghét , lại mất điện rồi!

      Cả đồn cảnh sát phút chốc trở nên hỗn loạn. Tôi cảm thấy có chút căng thẳng, bởi vì tôi thực rất sợ bóng tối.

      Tôi hỏi: -Kì Ngôn, ở đâu thế?

      đôi bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay tôi, giọng nhàng của Kì Ngôn vang lên bên tai: -La Tiểu Mạt, em có hi vọng rời xa em ?

      Tôi tát trúng vào mặt Kì Ngôn: - bị làm sao thế hả? Còn mau vì sao hôm nay lại đánh bạc?

      Kì Ngôn thả tay tôi ra. Đúng lúc ấy đèn sáng. Tư thế nằm bò bàn của Kì Ngôn vẫn chút thay đổi so với trước khi mất điện. Hình như cả đồn cảnh sát đều nghe thấy tiếng tôi quát Kì Ngôn. cảnh sát lên tiếng: “Cậu xem, chị cậu lo lắng cho cậu biết nhường nào!”

      Kì Ngôn ngẩng đầu lên, khuôn mặt chẳng chút biểu cảm, đáp: - ấy phải là chị của cháu!

      Khi ra khỏi đồn cảnh sát, hình như mẹ kế có điều gì đó muốn , nhưng tôi lên tiếng chặn lại: -Xin lỗi dì, chuyện này đều tại con. Hai ngày nay còn với Kì Nặc cãi nhau nên ấy mới tức giận đánh bạc. Chuyện này dì đừng gì với bố con có được ?

      rất lâu rồi tôi chuyện với bà ấy bằng thái độ nhã nhặn và khiêm tốn như vậy, tôi hi vọng bố phát ra này. Cũng may là thời gian này bố công tác xa nhà.

      Mẹ kế có vẻ kinh ngạc trước thái độ của tôi. Bà ấy gật đầu rồi tiếp.

      Tôi quay người lại với Kì Ngôn: - có đến bữa tiệc sinh nhật của Hạ Đóa Tuyết ? ấy rất hi vọng đến đấy!

      Kì Ngôn hỏi: -Em có ?

      Tôi gật đầu đáp: -Hạ Đóa Tuyết rất hi vọng có thể đến tham dự. Em đương nhiên là phải đến. Vì tìm mà em trễ hẹn hơn 2 tiếng đồng hồ rồi đấy!

      -Vậy chúng ta mau thôi!-Kì Ngôn giục.

      Chương 16

      Chúng tôi chặn chiếc taxi lại rồi xin phép mẹ kế. Cũng may là hôm sau phải học nên mẹ kế nhanh chóng gật đầu đồng ý. Xe chạy mất mười lăm phút Kì Ngôn trầm tư suốt ngần ấy thời gian. Hành vi “bất bình thường” của ấy khiến cho tôi đứng ngồi yên. Đôi mắt của Kì Ngôn cứ dán chặt bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt của lúc lúc dưới ánh đèn mờ mờ từ bên ngoài hắt vào.

      ấy lo lắng điều gì nhỉ? Rốt cuộc có chuyện gì khiến cho Kì Ngôn lo lắng đến vậy?

      Khi đến nơi tổ chức sinh nhật cho Hạ Đóa Tuyết, cuối cùng tôi cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao ấy lại lo lắng suốt những ngày gần đây.

      Đó là bữa tiệc lớn, được tổ chức rất hoành tráng. Bố của Hạ Đóa Tuyết xây cho con khu giải trí cỡ . Khu giải trí cỡ này hôm nay rực rỡ ánh đèn, đẹp như trong những câu chuyện cổ tích.

      Hạ Đóa Tuyết điệu đà bước đến, tay cầm đĩa bánh gato đưa ra trước mặt Kì Ngôn: -Lặc Kì Ngôn, cuối cùng cũng đến! Lúc buổi chiều em có đến xem thi đấu nhưng thấy đâu cả!- rồi đột nhiên nhìn thấy tôi đứng bên cạnh Kì Ngôn, Hạ Đóa Tuyết kinh ngạc chỉ tay vào tôi rồi hỏi: -Sao hai người lại cùng đến thế này?

      Tôi ngập ngừng định là chúng tôi tình cờ gặp nhau ở đường.

      Đột nhiên, người mặc áo lông màu vàng xuất trước mặt tôi, ôm chầm lấy Kì Ngôn và reo lên vui mừng: -Kì Ngôn! Em nhớ quá mất!

      Hành động này sao mà quen thế nhỉ? Hình như tôi nhìn thấy ở đâu rồi? Khuôn mặt Hạ Đóa Tuyết ánh lên vẻ kinh ngạc, còn Kì Ngôn lại tỏ ra hết sức bình tĩnh. Tôi trợn tròn mắt để nhìn cho người vừa xuất là ai.

      Là Tô Linh San! Chính là Tô Linh San mà lúc còn ở huyện Thụ Thủy ôm chầm lấy Kì Ngôn và lo lắng hỏi:- sao chứ?

      Hôm nay ấy mặc bộ váy màu vàng, thứ màu mà ấy thích. Lớp lông dày áo của Tô Linh San giống như hồi ức ấm áp nhất trong mùa đông băng giá, nó nhanh chóng lôi tôi về cái mùa hè ấm áp của bốn tháng trước.

      -Kì Ngôn, sao mà chẳng gì với em? Làm cho em tìm muốn phát điên lên được!- làm nũng Kì Ngôn Tô Linh San nhìn thấy tôi, ấy liền trợn mắt, chuyển hết cơn giận dữ lên đầu tôi:-Còn cả nữa, La Tiểu Mạt! dựa vào đâu mà mang Kì Ngôn của tôi thèm với tôi lời?

      Hạ Đóa Tuyết nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc. Triển Khải Dương nén nổi tò mò, liền hỏi: -Cái con điên này là ai thế?

      Đầu tôi bắt đầu rối tinh lên, miệng lắp bắp: -Chuyện này…tôi cũng chỉ là người bị hại, các người đừng oán trách tôi!

      Hạ Đóa Tuyết cũng bắt đầu nổi cáu. ấy chạy đến kéo Tô Linh San ra rồi quát: -Con điên này, tại sao lại dám tùy tiện chạy đến bữa tiệc sinh nhật của tao rồi còn ôm chặt lấy Kì Nặc chịu buông ra thế hả?

      -Kì Nặc?-Tô Linh San cười lớn: -La Tiểu Mạt, bạn của cũng đần độn như vậy! Thường xuyên nhìn nhần Kì Ngôn thành Kì Nặc!

      Hạ Đóa Tuyết vừa nghe thấy người khác mình đần độn liền cầm bánh gato đổ ụp lên đầu Tô Linh San. Mái tóc dài đẹp đẽ của Tô Linh San phút chốc dính đầy bánh kem, trông thê thảm! Tô Linh San hét lên thất thanh, rồi lao vào đánh nhau với Hạ Đóa Tuyết.

      Tôi chạy đến lôi hai người họ ra nhưng lại bị họ hất văng ra đất.

      Kì Ngôn đỡ tôi dậy rồi quát bọn họ: -Các người đừng có làm loạn lên nữa!

      Kì Ngôn kéo tay tôi chạy sang bên đường. Ngay cả chút sức lực gạt tay ấy ra tôi cũng có. đường, xe cộ qua lại nườm nượp, tôi như gào lên với Kì Ngôn: -Lặc Kì Ngôn, điên rồi à?

      Rồi đột nhiên, Kì Ngôn đứng yên bất động giữa đường, miệng lẩm bẩm : -La Tiểu Mạt, tại sao ấy lại đột nhiên quay lại thế?

      con phố , trong dòng người vội vã qua lại…

      Lúc ấy, Kì Ngôn trở nên cực kì bất an.

      Tôi mỉm cười an ủi ấy: -Cái đồ quỷ sứ như còn sợ cái gì nữa chứ? Mau thôi, đứng đây thêm chút nữa là bị xe đâm chết lúc nào hay đâu!

      Tôi kéo tay của Kì Ngôn , nhưng ấy vẫn đứng yên bất động như bị đóng băng. Tô Linh San và Hạ Đóa Tuyết đánh nhau ầm ĩ ở cách đó xa.

      - là em tự đấy nhé!

      Tôi quay người góc 45 độ, đột nhiên bắt gặp khuôn mặt giống hệt như Kì Ngôn đứng ở góc phố.

      ấy đứng dưới gốc cây điệp bên đường, lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt trong veo và tĩnh lặng. mặc người chiếc áo sơ mi trắng tinh, chiếc quần bò màu xanh đậm. Đêm tối… yên tĩnh…xung quanh cũng tiếng động…tất cả như quay trở lại với mùa hè ấy, tay xách đèn lồng, lặng lẽ đứng ở đó, dường như chờ đợi tôi vậy.

      Tôi vẫn còn nhớ đến câu đó: “Đời người có nơi đâu là thể gặp mặt”

      Tôi biết, tôi ngờ rằng chúng tôi lại gặp lại trong hoàn cảnh như thế này. Dường như gần ngay trước mắt mà xa cách đến tận chân trời, có cố gắng thế nào cũng thể xóa bỏ khoảng cách ấy được.

      Kì Ngôn : -La Tiểu Mạt, em vui mừng đến nỗi trở thành kẻ ngốc rồi à?- hình như Kì Ngôn sớm biết tất cả.

      Tôi thấy mắt mình ươn ướt. Tôi giật lùi về phía sau vài bước rồi co cẳng bỏ chạy. Tôi đột nhiên cảm thấy thể đối mặt với Kì Nặc. Tôi sợ phải đối mặt với người từng bỏ rơi tôi, càng sợ phải bản thân mình kiềm chế được mà chất vấn vì sao làm như vậy?

      Đêm Noel này còn hỗn loạn hơn cả tôi tưởng. Tuyết rơi rất dày, giống như cơn mưa to ập đến trong buổi tối ở huyện Thụ Thủy trước khi tôi ra . Tôi chưa bao giờ thử mình chạy như điên trong cơn mưa tuyết vào đêm Noel. Nước mắt tôi ngừng tuôn rơi. Những người đường vui vẻ chúc mừng nhau đêm Noel an lành. Còn tôi, đứa con ngốc nghếch khóc vì gặp lại người lỡ bỏ rơi mình.

      Khi lại lần nữa đứng ở đó, xuất trước mắt em, em thể thầm nhủ với bản thân mình rằng: em bắt đầu em quên rồi!

      Phải mất bao lâu mới biết được, chính là kí ức mùa hè của em…. cảm giác hạnh phúc và đau đớn dài nhất….dài nhất trong cuộc đời….

      Hết.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :