Lời Nguyền Của Thần Ti Tan - Rick Riordan (Huyền Ảo)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      5.
      Tôi gọi cú điện thoại dưới nước



      Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Trại Con Lai vào mùa đông, và cảnh tuyết phủ làm tôi ngạc nhiên vô cùng.

      Trong trại có chức năng điều khiển thời tiết. có gì có thể lọt qua ranh giới trừ khi giám đốc trại, ngài D, muốn thế. Tôi nghĩ trong trại có nắng ấm áp, nhưng thay vào đó tuyết được phép rơi lắc rắc. Sương giá phủ đầy lên đường đua và cánh đồng dâu. Các ngôi nhà được trang trí với những chiếc đen nhấp nháy xíu, trông như những chiếc đèn Giáng sinh, nhưng khác ở chỗ hình như chúng là những quả cầu lửa !. Trong rừng còn có nhiều đèn lấp lánh hơn, và điều kỳ dị nhất là quả cầu lửa nhấp nháy phòng gác của Nhà Lớn, nơi Nhà Tiên Tri bị giam giữ trong hình hài của cái xác ướp cổ. Tôi tự hỏi biết có phải linh hồn của Delphi nướng kẹo dẻo đó hay .

      “Oa,” Nico kêu lên khi nhảy từ trong xe buýt ra. “Đó là tường để tâp trèo à?”

      “Đúng vậy,” tôi .

      “Sao nham thạch lại chảy xuống từ đó?”

      “Để thử thách chút thôi. nào. giới thiệu em với bác Chiron. Zõe, gặp…”

      “Tôi biết Chiron,” Zõe xen vào. “ với ông ta là chúng tôi ở Nhà số Tám. Thợ Săn, theo ta.”

      “Để tôi chỉ đường cho,” Grover đề nghị.

      “Chúng tôi biết đường rồi.”

      “Ồ, thế à. sao. Ở đây dễ bị lạc lắm, nếu ….” Cậu ta vấp phải chiếc xuồng bèn lồm cồm đứng dậy, miệng vẫn thôi . “…giống như ông bố đẻ già của tôi vẫn thường ! nào!”

      Zõe tròn măt, nhưng tôi đoán ấy có ý cho Grover đời. Đám Thợ Săn đeo cung tên và hành lý lên vai rồi hành quân về phía khu nhà ở. Khi Bianca di Angelo chuẩn bị rời , bé cúi xuống và thầm điều gì đó vào tai cậu em trai. bé nhìn cậu em chờ đợi câu trả lời, nhưng Nico chỉ cằn nhằn và quay .

      “Cẩn thận nhé, các tình !” thần Apollo gọi với theo đám Thợ Săn. ta nheo mắt với tôi. “Cẩn thận với những lời tiên tri đó nhé, Percy. Ta sớm gặp lại cậu.”

      “Ý là gì?”

      Thay vì trả lời, ta chui vào trong xe buýt. “Gặp lại sau, Thalia,” ta kêu to. “Và, uhm, vui vẻ nhé!”

      ta ném cho nụ cười ranh mãnh, như thể ta biết điều gì mà Thalia biết. Sau đó ta đóng cửa và khởi động động cơ. Tôi quay người sang bên khi chiếc xe mặt trời lăn bánh trong luồng hơi nóng rừng rực. Khi tôi quay lại hồ nước bốc hơi. chiếc Maserati màu đỏ bay vút lên các cánh rừng, tỏa hào quang mỗi lúc thêm sáng chói và bay mỗi lúc cao, cho đến khi chiếc xe biến mất hoàn toàn trong ánh mặt trời.

      Nico trông vẫn có vẻ hằm hè. Tôi tự hỏi biết chị cậu ta gì với cậu.

      “Chiron là ai?” cậu bé hỏi. “Em có tượng của ông ta.”

      “Đó là giám đốc hoạt động của chúng ta,” tôi . “Bác ấy… được rồi, rồi em gặp thôi.”

      “Nếu mấy Thợ Săn đó thích ông ta,” Nico lầm bầm, “ có vẻ ông ta hợp với em đấy. thôi.”



      Việc thứ hai làm tôi bất ngờ là vắng vẻ của Trại Con Lai. Ý tôi là, tôi biết hầu hết các con lai chỉ tập luyện vào mùa hè. Chỉ có những người thường trú mới ở đây – những người có nhà để về, hoặc là nếu họ rời liên tục bị quái vật tấn công. Nhưng ngay cả những người như họ hình như cũng chẳng thấy đâu.

      Tôi nhìn thấy Charles Beckendorf từ nhà thần Hephaestus, chụm lò cạnh bể lò rèn bên ngoài xưởng đúc vũ khí của trại. em nhà Stoll, Travis và Conner, từ nhà thần Hermes, tìm mua khóa từ cửa hàng của trại. vài đứa trẻ khác từ nhà thần Ares cuộc chiến ném tuyết với các nữ thần cây ở bìa rừng. Chỉ có vậy, ngay cả đối thủ cũ của tôi ở nhà thần Ares, Clarisse, hình như cũng chẳng ở đây.

      Nhà Lớn được trang trí với các cuỗi bóng lửa, màu vàng và đỏ, làm mái hiên ấm áp hơn nhưng có vẻ đốt vật gì cháy cả. Bên trong, lửa bập bùng trong lò sưởi. khí có mùi như sô la nóng. Ngài D., giám đốc trại và bác Chiron lặng lẽ chơi bài trong phòng khách.

      Bộ râu màu nâu của bác Chiron trông rậm rạp hơn vào mùa đông. Mái tóc loăn xoăn của bác đấy dài ra hơn chút. Năm nay bác ấy phải vào vai giáo viên nên có lẽ bác Chiron cố ăn mặc thoải mái hơn. Bác ấy mặt chiếc áo len sờn với hình chiếc móng guốc in áo, chiếc chăn phủ lên đùi và gần như phủ kín cả chiếc xe lăn.

      Bác Chiron mỉm cười khi nhìn thấy chúng tôi. “Percy! Thalia! A, đây chắc hẳn là…”

      “Nico di Angelo,” tôi . “Cậu ấy và chị đều là con lai.”

      Bác Chiron thở phào nhõm. “Vậy là cháu thành công rồi.”

      “Nhưng mà…”

      Nụ cười của bác chợt tan biến. “Có chuyện gì vậy? Annabeth đâu?”

      “Ôi trời oi,” Ngài D với giọng chán nản. “ phải lại mất người nữa đấy chứ?”

      Tôi cố để ý đến Ngài D, nhưng đúng là khó mà bỏ qua ông ta với bộ đồ da báo màu cam rực rỡ và đôi giày chạy màu đỏ tía. (Mặc dù ông ta chưa chạy ngày nào trong cả cuộc đời bất tử của mình). vòng nguyệt quế vàng được đội nghiêng nghiêng mái tóc đen gợn sóng, điều đó có nghĩa là ông ta vừa thắng ván bài gần đây nhất.

      “Ý ông là gì?” Thalia hỏi. “Còn mất ai nữa?”

      Ngay lúc đó, Grover bước vào phòng, cười toe toét như điên. bên mắt cậu ta thâm tím và những vệt đỏ hằn mặt trông như dấu vết của cái tát. “Hội Thợ Săn đều vào trong rồi!”

      Bác Chiron cau mày. “Hội Thợ Săn ấy à? Chúng ta có nhiều chuyện để đây.” Bác ấy liếc nhìn Nico. “Grover, có lẽ cháu nên đưa bạn trẻ này đến phòng chiếu và cho cậu ta xem cuốn phim định hướng nhé.”

      “Nhưng…à, sao. Vâng, thưa ngài.”

      “Phim định hướng là cái gì?” Nico hỏi. “Đó là loại G hay PG? Bởi vì Bianca khá là khó tính…”

      “Đấy là loại PG-13,” Grover .

      “Tuyệt lắm!” Nico vui vẻ theo cậu ta ra khỏi căn phòng.

      “Bây giờ,” bác Chiron với Thalia và tôi. “Có lẽ hai cháu nên ngồi xuống đây và kể cho chúng ta toàn bộ câu chuyện .”



      Khi chúng tôi kể xong, bác Chiron quay sang phía Ngài D. “Chúng ta phải mở cuộc tìm kiếm Annabeth ngay lập tức.”

      “Cháu ,” Thalia và tôi đồng thanh .

      Ngài D khịt mũi. .” Tất nhiên là !”

      Thalia và tôi cùng kêu ca, nhưng ngài D giơ tay lên. Ánh lửa giận dữ đỏ tía trong mắt ông ta có nghĩa là điều tồi tệ sắp sửa xảy ra, nếu chúng tôi im miệng lại.

      “Theo những gì các cậu kể cho ta,” Ngài D . “Chúng ta gặp khó khăn trong cuộc phiêu lưu này. Chúng ta, đáng tiếc để mất Annie Bell…”

      “Annabeth,” tôi sửa lại. ấy vào trại từ năm lên bảy, và ngài D vẫn giả vờ như biết tên ấy.

      “À, đúng rồi, đúng rồi,” ông ta . “Và cậu tìm được thằng bé phiền phức để thay thế ta. Nên ta thấy cần phải liều lĩnh tính mạng của các con lai cho cuộc giải cứu lố bịch như thế. Và có khả năng rất cao là Annie đó chết rồi.”

      Tôi chỉ muốn bóp cổ ngài D. công bằng khi thần Zeus đưa ông ta đến đây làm giám đốc trãi cả trăm năm nay đề cai rượu. Đó là án phạt mà Ngài D phải nhận do hành vi ngỗ ngược của mình Đỉnh Olympus, nhưng cuối cùng hóa ra đó lại là án phạt cho tất cả chúng tôi.

      “Annabeth có thể vẫn còn sống,” bác Chiron , nhưng tôi cảm nhận được trong lời của bác ấy có vẻ lạc quan. Chính bác ấy là người nuôi nấng Annabeth suốt những năm qua khi ấy ở nội trú trong trại, trước khi ấy quay lại sống với bố và người mẹ kế. bé rất thông minh. Nếu… nếu kẻ địch bắt được nó con bé cố kéo dài thời gian. Thậm chí con bé còn giả vờ nộp hợp tác nữa

      “Đúng vậy.” Thalia . “Luke muốn ấy sống.”

      “Trong trường hợp đó,” Ngài D , “Ta e rằng con bé đủ thông minh để tự thoát khỏi đó.”

      Tôi đứng phắt dậy.

      “Percy.” Giọng bác Chiron đầy cảnh cáo. Trong đầu tôi, tôi biết Ngài D phải là người để gây lộn. Ngay cả nếu bạn là gã bị chứng tối loạn hiếu động thái quá trầm trọng như tôi điều đó cũng mang lại gì tốt đẹp. Nhưng tôi quá giận nên thèm quan tâm gì nữa.

      “Ông cụ vui mừng vì chúng ta mất người nữa chứ gì?” tôi . “Chắc chúng tôi biến mất hết ông thích lắm đấy!”

      Ngài D ngáp. “Cậu có bằng chứng gì?”

      “Có chứ,” tôi càu nhàu. “Chỉ vì ông bị phạt đến đây có nghĩa ông phải là gã lười biếng! Đây cũng là nền văn minh của ông nữa. Có lẽ ông cũng nên giúp chút chứ nhỉ!”

      Trong khoảnh khắc, chẳng có tiếng động nào ngoài tiếng lửa lép bép. Ánh sáng phản chiếu đôi mắt hiểm ác của Ngài D. Ông ta mở miệng để câu gì đó – chắc là nguyền rủa tôi bị đập ra thành trăm mảnh – đúng lúc đó Nico chạy ào vào phòng, theo sau là Grover.

      “TUYỆT QUÁ!” Nico nheo nhéo, giơ tay ra phía Chiron. “Ông là... ông là nhân mã!”

      Bác Chiron cố gắng nở nụ cười lo lắng.” Đúng vậy, cậu Angelo à, nếu điều đó làm cậu vui lòng. Mặc dù ta thích ở trong hình dạng con người va ở chiếc xe lăn này để, uhm, cho những cuộc chạm trán đầu tiên.

      “Và – oa!” Cậu ta nhìn Ngài D, “Ngài chính là chàng rượu nho? thể nào!”

      Ngài D thôi nhìn tôi và quay sang ném cho Nico cái nhìn ghen ghét. “ chàng rượu nho?”

      “Thần Dionysus, đúng ? Ôi chao! Tôi có tượng của ngài.”

      “Tượng của ta à?”

      “Trong trò chơi bài phép thuật của cháu. Và tấm card hình ảnh bóng nữa! Và mặc dù ngài chỉ đạt được 500 điểm cho đòn tấn công và mọi người nghĩ ngài là quân bài thần thánh vô dụng nhất cháu vẫn nghĩ sức mạnh của ngài tuyệt vời!”

      “À.” Ngài D có vẻ lúng túng, điều này đúng là cứu sống tôi. “Uhm, điều đó nghe … phấn khởi.”

      “Percy,” bác Chiron nhanh, “Cậu và Thalia quay về nhà của mình . Báo cho mọi người trong trại là chúng ta tổ chức chơi cướp cờ vào tối mai.”

      “Cướp cờ?” Tôi hỏi. “Nhưng chúng ta có đủ…”

      “Đó là truyền thống rồi,” bác Chiron . “ buổi diễu hành hòa bình, mỗi khi Thợ Săn đến chỗ chúng ta.”

      “Được rồi,” Thalia lẩm bẩm. “Mình cá là rất hòa bình đấy.”

      Bác Chiron quay đầu sang phía Ngài D, người vẫn còn chau mày nghe Nico kể về tổng số điểm phòng ngự của tất cả các vị thần trong trò chơi của cậu. “Giờ ,” bác Chiron bảo chúng tôi.

      “Ồ, được rồi,” Thalia . “ nào, Percy.”

      ấy đưa tôi ra khỏi Nhà Lớn trước khi thần Dionysus kịp nhớ lại rằng muốn cho tôi chết.



      “Cậu có thần chiến tranh Ares làm đối thủ rồi.” Thalia nhắc tôi khi cả hai cùng tiến về phía nhà mình. “Cậu còn cần thêm kẻ địch bất tử nữa sao?”

      ấy đúng. Mùa hè đầu tiên của tôi ở Trại Con Lai, tôi đánh nhau với thần Ares, và giờ cả ông ta và đám con cái đều muốn giết tôi. Tôi cần làm cho thần Dionysus điên lên thêm.

      “Xin lỗi,” tôi . “Nhưng tớ kiềm chế được, công bằng.”

      ấy dừng lại ở xưởng đúc vũ khí và nhìn ra xa, qua cả thung lũng, đến đỉnh ngọn Đồi Con Lai. Cây thông của ấy vẫn đứng nguyên ở đó. Bộ Lông Cừu Vàng lủng lẳng cành cây thấp nhất. Phép thuật của cái cây vẫn bảo vệ các đường ranh giới của trại, nhưng nó còn dùng linh hồn của Thalia làm năng lượng nữa.

      “Percy, mọi thứ đều công bằng,” Thalia lẩm bẩm. “Thỉnh thoảng tớ chỉ ước là…”

      ấy bỏ dở câu , nhưng điệu vẫn buồn vô cùng, đến nỗi tôi cảm thấy tội cho ấy. Với mái tóc đen bù xù, bộ quần áo đen theo phong cách punk và chiếc áo bông cũ mặc ngoài, trông ấy như con quạ khổng lồ, đối lập hẳn với cảnh tuyết trắng xóa xung quanh.

      “Chúng ta đưa Annabeth trở về,” tôi hứa. “Chỉ là tớ chưa biết làm cách nào.”

      “Đầu tiên là Luke mất tích,” ấy . “Giờ là Annabeth…”

      “Đừng nghĩ vậy.”

      “Cậu đúng.” ấy đứng thẳng người lên. “Chúng ta tìm ra cách.”

      Ngoài sân bóng rổ, số Thợ Săn chơi trò ném phạt. trong số họ tranh cãi với cậu trai từ nhà thần Ares. Cậu trai nhà thần Ares để tay mình lên thanh kiếm và Thợ Săn trông có vẻ đổi ngay quả bóng rổ với cây cung bất cứ khi nào.

      “Tớ giải quyết việc đó,” Thalia . Cậu thông báo cho các nhà. Báo cho mọi người về cuộc thi cướp cờ vào ngày mai.”

      “Được rồi. Chắc cậu phải làm trưởng nhóm rồi.”

      ” , ấy . “Cậu ở trại lâu hơn, cậu làm .”

      “Chúng ta có thể, uhm… làm đồng trưởng nhóm.”

      ấy có vẻ hài lòng với điều đó, và cuối cùng ấy cũng gật đầu.

      Khi ấy về phía sân bóng rổ, tôi kêu lên, “Thalia này,”

      “Gì vậy?”

      “Tớ xin lỗi về chuyện xảy ra ở Westover. Đáng lẽ tớ nên đợi các cậu.”

      “Ồ, có sao đâu. Percy. Nếu là tớ chắc tớ cũng làm thế.” ấy đổi chân trụ, như thể nghĩ xem có nên nữa hay . “Cậu biết , cậu hỏi về mẹ tớ. Tớ điên lên với cậu. Chỉ là vì… tớ quay lại tìm bà ấy sau bảy năm, và tớ phát ra bà ấy chết ở Los Angeles. Bà ấy, ừm… bà ấy là người nghiện rượu, và sau đó đêm cách đây hai năm, bà lái xe về muộn, và….” Thalia chớp mắt liên hồi.

      “Tớ lấy làm tiếc.”

      “Uhm, sao. ra… hai mẹ con tớ cũng thân thiết với nhau lắm đâu. Tớ bỏ khi lên mười tuổi. Hai năm đẹp nhất trong đời tớ là khi tớ phiêu bạt cùng Luke và Annabeth. Tuy nhiên…”

      “Đó là lý do cho việc cậu gặp rắc rối với cỗ xe mặt trời.”

      ấy nhìn tôi đầy cảnh giác. “Ý cậu là sao?”

      “Cái cách cậu bị căng thẳng. Chắc chắn cậu nghĩ đến mẹ, và muốn ngồi sau bánh lái.”

      Tôi hối hận vì những gì mình . Biểu của Thalia trông nguy hiểm chẳng khác thần Zeus là bao, giống như lần tôi được chứng kiến ông ấy nổi giận. Như thể mắt ấy bắn ra điện cả triệu vôn bất cứ lúc nào.

      “Ừ,” ấy lẩm bẩm. “Ừ, chắc là thế rồi.”

      ấy chậm chạp tiến về phía sân bóng, nơi mọi người ở nhà thần Ares và đám Thợ Săn cố giết nhau với cây kiếm và quả bóng rổ.



      ***



      Những ngôi nhà ở trại là bộ sưu tập những kiểu nhà kỳ dị chưa từng thấy. Những tòa nhà to màu trắng của thần Zeus và thần Hera là Nhà số và Hai, nằm ở đầu, với năm nhà dành cho các nam thần ở phía trái và năm nhà cho các nữ thần ở bên phải. Chúng tạo thành hình chữ U bao quanh thảm cỏ xanh và lò nướng barbecue ở trung tâm.

      Tôi vòng, thông báo cho mọi người về trò chơi cướp cờ. Tôi đánh thức nhóc nào đó ở nhà thần Ares khi nó ngủ trưa, và cậu bé eo éo gào thét đuổi tôi . Khi tôi hỏi cậu ta về Clarisse, thằng nhóc : “ làm nhiệm vụ cho bác Chiron rồi. Tối mật!”

      ấy ổn chứ?”

      tháng rồi nghe tin tức gì. ấy mất tích giữa đường rồi! Mông cũng chịu chung số phận nếu ra khỏi đây ngay lập tức!”

      Tôi quyết định để cậu ta ngủ tiếp.

      Cuối cùng tôi tới nhà Số Ba, nhà của thần Poseidon. Đó là toà nhà thấp màu xám, xây bằng đá biển với vỏ trai và san hô hóa thạch in đá. Bên trong, nó vẫn trống huếch như mọi khi, trừ chiếc giường của tôi. chiếc sừng của con Minotaur được treo tường cạnh gối của tôi.

      Tôi lấy chiếc mũ bóng chày của Annabeth ra khỏi ba lô và đặt nó lên bàn cạnh giường ngủ. Tôi đưa nó cho Annabeth khi tôi tìm ra ấy. Và tôi tìm được ấy.

      Tôi cởi chiếc đồng hồ đeo tay ra và khởi động tấm khiên. Tiếng cọt kẹt phát ra inh ỏi khi chiếc khiên bắn ra. Những dao nhọn Tiến sĩ Thorn phóng ra làm cho nó sứt mẻ tứ tung. vết cắt dài và sâu khiến chiếc khiên mở được hẳn ra, và vì thế trông nó như chiếc pizza thiếu mất hai miếng. Những hình khắc bằng đồng đẹp đẽ mà em trai tôi khắc lên tong. Trong bức hình tôi và Annabeth đánh nhau với rắn nhiều đầu, trông như thể ngôi sao băng tạo thành cái hố đầu tôi vậy. Tôi treo chiếc khiên lên móc, bên cạnh chiếc sừng của con Minotaur, nhưng nó khiến tôi cảm thấy đau đớn khi nhìn nó. Có lẽ Beckendorf ở nhà thần Hephaestus có thể sửa giúp tôi. Cậu ấy là thợ binh khí giỏi nhất trại này. Trong bữa tối tôi nhờ cậu ấy vậy.

      Tôi chằm chằm nhìn cái khiên bỗng nghe thấy thanh lạ - tiếng nước chảy róc rách – và tôi nhận ra trong phòng có thứ mới. Ở phía cuối căn nhà là cái bể lớn làm từ đá xám ở biển, với cái vòi trông như đầu cá được khắc trong đá. Miệng nó phun ra tia nước – dòng suối nước mặn chảy vào trong bể. Chắc chắn nuớc phải nóng lắm, vì nó bốc khói trong khí mùa đông lạnh giá, như ở các tiệm xông hơi vậy. Nó giúp căn phòng ấm hơn và đem lại cảm giác như giữa mùa hè, mát mẻ với mùi biển.

      Tôi bước đến chỗ cái bể. Chẳng có mảnh giấy ghi chú hay bất cứ thứ gì, nhưng tôi biết đó chỉ có thể là món quà của thần Poseidon.

      Tôi nhìn xuống nước và , “Cảm ơn cha.”

      Mặt nước tách đôi. Ở đáy bể, các đồng xu sáng lấp lánh – khoảng tá đồng vàng drachma. Giờ tôi biết cái đài phun nước này dùng để làm gì. Đó là vật dùng để liên lạc với gia đình tôi.

      Tôi mở cửa sổ gần nhất và ánh nắng hiu hắt của mùa đông tạo thành dải cầu vồng đám hơi nước bốc lên. Sau đó tôi nhặt đồng xu ra khỏi bể nước nóng.

      “Iris, nữ thần cầu vồng,” tôi , “xin hãy chấp nhận lời đề nghị của con.”

      Tôi tung đồng xu vào đám hơi nước và nó biến mất. Rồi tôi chợt nhận ra mình biết phải liên lạc với ai trước tiên.

      Mẹ tôi ư? Đó là ý tưởng hay để hoàn thành vai diễn “con ngoan” , nhưng lúc này bà chưa phải lo lắng cho tôi. Mẹ quen với việc tôi biến mất mấy ngày trời, thậm chí cả mấy tuần liên tục.

      Cha tôi ư? lâu lắm rồi, có lẽ là hai năm kể từ lần cuối cùng tôi chuyện với ông ấy. Nhưng bạn có thể gởi thông điệp cầu vồng đến vị thần khác ? Tôi chưa thử bao giờ. Nó có làm họ điên lên nhỉ? Giống như khi bị các tiếp thị viên làm phiền hoặc có ý tương tự như vậy?

      Tôi do dự. Rồi sau đó đưa ra quyết định.

      “Cho tôi gặp Tyson,” tôi cầu. “Ở lò rèn của người Cyclops.”

      Đám sương mù tan và hình ảnh người em cùng cha khác mẹ với tôi ra. Bao quanh cậu ấy là lửa, nếu phải là trong số những người khổng lồ mắt như cậu ấy khó có thể chịu đựng được. Tyson cúi gập người và nện chan chát vào thanh kiếm đỏ rực cái đe, tàn lửa bay ra và lửa quấn quanh người. Đằng sau Tyson là cửa sổ viền khung bằng đá cẩm thạch, nhìn ra ngoài là nước biển xanh đen – hình ảnh dưới đáy đại dương.

      “Tyson!” Tôi gọi.

      Cậu ấy nghe thấy tôi gọi vì tiếng đập búa và tiếng lửa bập bùng.

      “TYSON!”

      Tyson quay lại và mở to con mắt khổng lồ. Tyson cười hăm hở. “Percy!”

      Cậu ấy bỏ rơi thanh kiếm xuống và chạy lại phía tôi, cố ôm tôi cái. Hình ảnh bỗng nhòe và tôi lùi lại theo phản xạ. “Tyson, đây chỉ là tin nhắn cầu vồng thôi. ở đó đâu.”

      “Ồ.” Tyson lùi lại. “Được, em biết rồi, biết rồi.”

      “Em khỏe ?” Tôi hỏi. “Công việc thế nào?”

      Mắt cậu ấy sáng lên. “Quá ổn! xem này!” Tyson nhặt thanh kiếm còn nóng hổi lên bằng tay . “Em làm nó đấy!”

      “Em giỏi quá.”

      “Em viết tên mình lên đó rồi. Đây này.”

      “Tuyệt quá. Này, dạo này em có chuyện với cha nhiều ?”

      Nụ cười của Tyson tắt dần. “ nhiều lắm. Dạo này cha bận lắm. Ông ấy lo lắng về chiến tranh.”

      “Thế là sao?”

      Tyson thở dài. Cậu ấy đút thanh gươm ra ngoài cửa sổ, làm nổi lên đám bong bóng sôi sùng sục. Khi Tyson đem nó vào, thanh kim loại nguội . “Những linh hồn già nua của biển cả gây rối. Aigaios[7]. Oceanus[8]. Chính là bọn họ.”

      Tôi cũng biết cậu ấy về ai. Tyson muốn đến những vị thần bất tử, những người thống trị biển cả từ thời của các thần khổng lồ Titan, trước khi các vị thần Đỉnh Olympus tiếp quản. Việc họ quay lại cùng với chúa tể của các thần khổng lồ Titan – Kronos và bè đảng của quả thực là tin mấy tốt lành.

      có giúp được gì ?” Tôi hỏi.

      Tyson lắc đầu buồn bã. “Bọn em trang bị vũ khí cho người cá. Ngày mai họ cần hơn ngàn thanh kiếm.” Cậu ấy nhìn lưỡi kiếm tay và thở dài. “Các linh hồn ngày xưa bảo vệ con thuyền tai họa.”

      “Công chúa Andromeda?” tôi hỏi. “Con thuyền của Luke à?”

      “Đúng vậy. Họ giấu con thuyền . Bảo vệ nó khỏi những cơn giông tố của cha. Nếu cha đập nát nó ra.”

      “Đập nát được nó ra tốt đấy.”

      Tyson ngẩng mặt lên, như thể vừa nghĩ ra cái gì đó. “Annabeth! ấy có ở đấy ?”

      “À, uhm….” Tim tôi cảm giác như quả bóng bowling. Tyson nghĩ Annabeth là người con tuyệt vời nhất chỉ sau bơ đậu phụng (và cậu ấy cực kỳ thích món bơ đậu phụng). Tôi nỡ lòng nào với cậu ấy là ấy giờ mất tích. Tyson khóc như điên dại và có thể là tắt cả lửa mất. “À, … bây giờ ấy ở đây.”

      “Gửi lời chào của em đến ấy nhé!” Cậu ấy hồ hởi, “Chào Annabeth!”

      “Được rồi.” Tôi cố gắng nuốt cục nghẹn trong cổ. “ chuyển lời.”

      “Và Percy, đừng lo về con tàu tai họa. Nó ra rất xa.”

      “Ý em là gì?”

      “Tới kênh đào Panama. Ở cách đây rất xa.”

      Tôi nhíu mày. Tại sao Luke lạo để con tàu quái vật kia tới tận đây? Lần cuối cùng chúng tôi nhìn thấy ta là khi ta chu du dọc bờ Đông, chiêu mộ con lai và luyện tập cho quân đội gớm guốc của .

      “Được rồi,” tôi , nhưng chẳng cảm thấy yên tâm chút nào. “… ổn thôi. nghĩ vậy.”

      Trong lò rèn, giọng từ sâu thẳm vọng lên, tôi nhận ra là nó từ đâu. Tyson do dự. “Em phải quay lại làm việc rồi. Ông chủ điên lên mất. Chúc may mắn, trai.”

      “Ừ, em hãy với Cha là…”

      Nhưng trước khi tôi kịp hết câu hình ảnh nhòe và nhạt dần. Tôi lần nữa lại ở mình trong căn nhà trống , và cảm thấy thậm chí còn độc hơn cả ngày xưa.



      Bữa tối hôm đó tôi nhận ra mình vô cùng đau khổ.

      Ý tôi là bữa ăn vẫn tuyệt như mọi khi. Bạn thể phàn nàn với barbecue, pizza và những ly soda bao giờ cạn. Những ngọn đuốc và lò than giữ ấm cho phòng ăn ngoài trời, nhưng tất cả chúng tôi đều phải ngồi chung với các thành viên thuộc nhà cuả mình, và điều đó có nghĩa là tôi phải ngồi mình ở bàn dành cho thần Poseidon. Thalia cũng ngồi mình ở bàn dành cho thần Zeus, nhưng chúng tôi được ngồi với nhau. Đó là luật lệ. Ít ra mấy nhà như nhà thần Hephaestus, thần Ares và thần Hermes còn có thưa thớt vài người. Nico ngồi với em nhà Stoll, vì thường con lai kẹt lại nhà thần Hermes nếu vị thân sinh bất tử của họ còn chưa xác định. em nhà Stoll có vẻ cố thuyết phục Nico rằng bài xì-pé chơi hay hơn bài Thần Thoại. Hi vọng Nico còn xu nào để mất nữa.

      Bàn duy nhất có vẻ như rôm rả hơn cả là bàn của vị thần Artemis. Đội Thợ Săn ăn uống cười như đại gia đình hạnh phúc. Zõe ngồi ở vị trí đầu tiên, như thể là mẹ của lũ trẻ. ấy cười ha hả như những người khác, nhưng môi lúc nào cũng mỉm cười. Dải băng trợ thủ bằng bạc lấp lánh nền tóc đen của . Tôi nghĩ khi cười, trông ấy xinh đẹp hơn nhiều. Bianca di Angelo có vẻ rất vui sướng. cố gắng học cách vật tay từ đàn chị, người vừa đánh nhau với nhóc ở nhà thần Ares sân bóng rổ. ta đánh bại Bianca liên tục, nhưng bé có vẻ mấy quan tâm.

      Khi chúng tôi xong bữa, bác Chiron nâng cốc theo phong tục để chúc mừng các vị thần và chính thức chào đón các Thợ Săn của nữ thần Artemis. tràng vỗ tay lẹt đẹt vang lên. Sau đó bác ấy giới thiệu tinh thần trò chơi cướp cờ vào ngày mai. Việc này được hưởng ứng nhiệt liệt hơn gấp bội.

      Sau cùng, tất cả chúng tôi lục tục quay về nhà ngủ sớm. Tôi kiệt sức và thiếp cách nhanh chóng. Đó là điều đáng mừng. Nhưng điểm xui xẻo là tôi gặp phải cơn ác mộng, và ngay cả đối với tôi cơn ác mộng thực vẫn rất kinh hoàng.



      Annabeth ở bên sườn đồi tối đen như mực và bị phủ bởi màn sương. Trông cảnh vật như ở phủ vậy, vì tôi lập tức thấy gian như bị thu hẹp lại và tôi thấy bầu trời phía đầu mình. Chỉ có màn đêm nặng nề tăm tối, giống như tôi ở trong cái động vậy.

      Annabeth cố trèo lên đỉnh đồi. Những cột đá cẩm thạch Hy Lạp đen cũ vỡ vụn và rải rác xung quanh như thể cái gì đó vừa phá huỷ cả toà nhà vĩ đại.

      “Thorn!” Annabeth kêu gào. “Ông ở đâu? Sao ông lại đưa tôi đến đây?” ấy chật vật trèo qua đoạn tường đổ và lên đến đỉnh đồi.

      Cố ấy thở hổn hển.

      Ở đó có Luke. Và ta bị thương.

      ta cuộn tròn nền đá và cố đứng dậy. Bóng tối dường như phủ ngày dày đặc xung quanh, sương mù bồng bềnh như ma quỷ, tranh phục của ta rách bươm và khuôn mặt đầy những vết xước, xen lẫn với mồ hôi.

      “Annabeth!” ta gọi. “Giúp ! Làm ơn!”

      ấy chạy về phía ta.

      Tôi cố hét lên : ta là kẻ phản bội! Đừng tin ta!

      Nhưng trong giấc mơ, giọng của tôi cất được lên.

      Mắt Annabeth đầy nước. ấy với tay xuống như thể muốn chạm vào khuôn mặt Luke, nhưng giây cuối cùng ấy lại ngần ngại.

      “Chuyện gì vậy?” ấy hỏi.

      “Họ để ở đây.” Luke rên rỉ. “Xin em. chết mất.”

      Tôi hiểu ta bị làm sao. Dường như ta phải đối mặt với lời nguyền vô hình nào đó, giống như màn sương bóp nghẹt ta tới chết.

      “Tại sao tôi phải tin ?” Annabeth hỏi. Giọng ấy đầy đau khổ.

      “Em nên tin,” Luke . “ đối xử với em chẳng ra gì. Nhưng nếu em giúp, chết.”

      Để ta chết , tôi muốn gào lên như vậy. Luke rất nhiều lần tìm cách giết chúng tôi, kẻ máu lạnh. ta xứng đáng được nhận bất cứ thứ gì từ Annabeth.

      Sau đó bóng tối đầu Luke bắt đầu tan ra, trông như trần của cái hang khi có động đất. Từng mảng đá đen bắt đầu rơi xuống. Annabeth chạy vào ngay khi vết nứt xuất và cả cái trần sụp xuống. ấy tìm cách giữ nó lại – giữ cả mấy tấn đá. ấy cố giữ để trần nhà sụp lên người ấy và Luke, chỉ bằng sức mạnh của chính mình. Điều đó là thể. Bình thường ấy thể làm điều đó.

      Luke bò ra, hổn hển. “Cảm ơn,” ta trả lời.

      “Giúp em giữ nó ,” Annabeth rên rỉ.

      Luke thở dốc. Mặt ta đầy bùn đất và mồ hôi. ta lập cập đứng dậy.

      biết mình có thể trông cậy vào em mà.” ta bắt đầu bỏ khi cái khối đen sì kia chuẩn bị đổ ụp lên người Annabeth.

      “GIÚP EM!” ấy khẩn khoản.

      “Ồ, đừng lo,” Luke . “Người giúp em đường đến đấy. Đó là phần của kế hoạch. Trong lúc đó cố đừng chết nhé.”

      Bóng tối đầu cứ đè nặng xuống dần dần, đẩy Annabeth lún sâu xuống đất.



      ***



      Tôi bật người ngồi thẳng dậy giường, bám vào tấm ga trải giường như thể chúng là những viên đá trong cơn lở tuyết. Chẳng có thanh nào khác trong nhà của tôi, ngoài tiếng dòng suối nước mặn chảy róc rách. Chiếc đồng hồ bàn cạnh đầu giường mới chỉ hơn mười hai giờ đêm.

      Chỉ là giấc mơ, nhưng có hai thứ tôi chắc chắn. là Annabeth trong tình trạng vô cùng nguy hiểm. Hai là tất cả đều do Luke.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      6.

      người bạn cũ – con ma – tới thăm



      Sáng hôm sau sau bữa ăn sáng. Tôi kể cho Grover về giấc mơ. Chúng tôi ngồi trong bóng râm quan sát các thần rừng đuổi theo các nữ thần cây trong tuyết. Các nữ thần cây hứa hôn các thần rừng nếu họ bị bắt, nhưng họ thường chẳng bao giờ chịu thực điều đó. Thông thường các nữ thần cây biến thành cái cây phủ tuyết, và thần rừng tội nghiệp đâm đầu vào cái cây và bị cả đống tuyết phủ lên người.

      Khi tôi kể cho Grover về cơn ác mộng, cậu ấy bắt đầu nhịp ngón tay đôi chân lông lá của mình.

      “Trần của cái động đổ sụp vào người ấy à?” cậu ta hỏi.

      “Đúng vậy. Điều đó có ý nghĩa quái quỷ gì nhỉ?”

      Grover lắc đầu. “Tớ , nhưng sau những gì Zõe mơ thấy..”

      “Whoa. Cậu sao? Zõe cũng mơ thấy như thế à?”

      “Tớ - Tớ biết cho lắm. Khoảng ba giờ sáng ấy về đến Nhà Lớn và cầu được chuyện với bác Chiron. Trông ấy có vẻ rất kinh hãi.”

      “Đợi , sao cậu biết được điều này?”

      Grover đỏ mặt. “Tớ gần như cắm trại bên ngoài nhà nữ thần Artemis.”

      “Để làm gì?”

      “Chỉ để, cậu biết đấy, gần họ thôi mà.”

      “Cậu là kẻ bám đuôi có móng.”

      phải thế! Dù sao, tớ cũng theo ấy đến Nhà Lớn và trốn vào bụi rậm để quan sát mọi thứ. ấy thực rất buồn bực khi Argus cho ấy vào. Đó có vẻ là cảnh nguy hiểm.”

      Tôi cố tưởng tượng ra việc. Argus là đội trưởng đội bảo vệ ở trại – chàng tóc vàng hoe to lớn có mắt được gắn khắp người. ấy hiếm khi ra mặt trừ hi xảy ra chuyện gì thực nghiêm trọng. Tôi muốn đặt cược vào cuộc chiến đấu giữa ấy và Zõe Nightshade.

      ấy gì?” Tôi hỏi.

      Grover cau mày. “Ừm, ấy thường chuyện rất cố hủ khi ấy bực mình, vì thế tớ thấy hơi khó hiểu. Nhưng đại loại là điều gì đó về việc nữ thần Artemis gặp nguy hiểm và cần đội Thợ Săn giúp đỡ, và sau đó ấy gọi Argus là gã óc bã đậu... Tớ nghĩ chắc cái tên đó cũng hay ho gì. Và sau đó ấy gọi ấy là..”

      “Whoa, từ từ nào. Làm sao mà nữ thần Artemis gặp rắc rối được?”

      “Tớ... ừm, cuối cùng bác Chiron cũng bước ra với bộ pijama người và cái đuôi ngựa cuốn trong mấy cái lô uốn và..”

      “Bác ấy cuốn lô vào đuôi à?”

      Grover lấy tay che miệng:

      “Xin lỗi,” tôi . “Tiếp tục .”

      “Ừ. Zõe ấy cần có chỉ thị để rời trại ngay lập tức. Bác Chiron từ chối. Bác ấy nhắc nhở Zõe là họ phải ở đây cho đến khi nào họ nhận được lệnh từ nữ thần Artemis. Và ấy là...” Grover nuốt nước miếng. “ ấy “Làm sao chúng tôi có thể nhận lệnh từ nữ thần Artemis nếu nữ thần Artemis còn thấy đâu?”

      thấy đâu nghĩa là sao? ấy bị lạc cần người chỉ đường à?”

      . Mất tích. Bị bắt. Bắt cóc.”

      “Bắt cóc?” Tôi cố suy nghĩ về cái điều vừa nghe. “Lại có ai đó bắt cóc được nữ thần bất tử à? Điều đó có thể xảy ra sao?”

      “Ừ, đúng vậy. Điều này xảy ra với nữ thần Persephone rồi.”

      “Nhưng ấy hình như là nữ thần của các loài hoa phải.”

      Grover trông như thể vừa bị xúc phạm. “Nữ thần của mùa xuân.”

      “Gì cũng được. Nữ thần Artemis mạnh mẽ hơn nhiều. Ai có thể bắt cóc ấy? Và tại sao?”

      Grover lắc đầu đau khổ. “Tớ biết. Kronos?

      thể có sức mạnh như vậy được lần nữa, đúng ?”

      Lần cuối cùng chúng tôi nhìn thấy Kronos, bị tan ra thành hàng vạn mảnh nhỉ. Ừm… chúng tôi vẫn chưa thực nhìn thấy . Vài nghìn năm trước, sau cuộc đại chiến giữa các thần khổng lồ Titan và các vị thần, các đấng bất tử Đỉnh Olympus đem ra cắt lát bằng chính lưỡi hái của . Thi thể được vứt ở Tartarus, nơi giống như cái thùng rác đáy của các vị thần vứt xác kẻ thù. Hè hai năm trước, Kronos bẫy chúng tôi đến ngay vành miệng của Tartarus và suýt nữa kéo chúng tôi vào đó. Sau đó hè năm ngoái, con tàu ma quỷ của Luke, chúng tôi thấy cỗ quan tài bằng vàng nơi Luke triệu hồi chúa tể các vị thần khổng lồ Titan khỏi địa ngục, từng chút từng chút , mỗi khi có người mới theo phe chúng. Kronos có thể ảnh hưởng đến con người bằng những giấc mơ và lừa gạt họ. Nhưng tôi nghĩ có thể thắng được nữ thần Artemis về mặt thể chất, nếu vẫn còn trong hình dạng đống phân bón như vậy.

      “Tớ biết,” Grover . “Tớ nghĩ nếu Kronos biến hình thế nào cũng có người biết. Các vị thần càng lo lắng hơn. Nhưng tớ vẫn thấy kì quặc, cậu mơ thấy ác mộng cùng đêm với Zõe. Nó gần giống như…”

      “Chúng có liên quan đến nhau,” tôi .

      Ngoài bãi cỏ lạnh cóng, thần rừng vừa phanh cái két bằng bộ móng guốc khi đuổi theo nữ thần cây tóc đỏ. ta cười khúc khích và giơ cánh tay ra trong khi ta chạy về phía . Pop! biến thành cây thông Scotland và ta hôn nhanh lên cành cây.

      "À, đó là tình ," Grover mơ màng .

      Tôi nghĩ tới cơn ác mộng của Zõe, ấy mơ thấy chỉ sau tôi vài giờ.

      "Tớ phải chuyện với Zõe," tôi .

      "Ừ, trước khi cậu làm vậy… " Grover lấy từ trong tuí áo khoác ra vật gì đó. Đó là tờ giấy gấp làm ba trông như tờ quảng cáo địa điểm du lịch. "Cậu nhớ những gì cậu chứ - là kỳ quặc khi đám Thợ Săn xuất tình cờ ở Westover Hall, cậu nhớ ? Tớ nghĩ có lẽ họ do thám chúng ta."

      "Do thám chúng ta? Ý cậu là sao?"

      Cậu ta đưa cho tôi tờ quảng cáo. Nó về đội Thợ Săn cuả nữ thần Artemis. Trong đó viết, LỰA CHỌN KHÔN NGOAN CHO TƯƠNG LAI CỦA CÁC BẠN! Bên trong là các hình ảnh của Đội Thợ Săn săn bắn, đuổi theo quái vật và bắn cung. Có số từ được viết hoa như: Lợi Ích đối với Sức Khỏe, Bất Tử và Ý Nghĩa của nó với Các Bạn! Và Tương Lai có Đàn Ông!

      "Tớ tìm thấy nó ở ba lô của Annabeth," Grover .

      Tôi nhìn cậu ta chằm chằm. "Tớ hiểu."

      "Ừ, tớ nghĩ… có thể Annabeth cân nhắc về chuyện tham gia hội Thợ Săn."



      ***


      Tôi rất muốn rằng tin đó cũng bình thường đối với tôi.

      Nhưng thực là tôi muốn siết cổ hết lũ Thợ Săn đó từng đứa từng đứa . Hầu hết cả ngày tôi cố làm mình bận rộn, nhưng tôi lo cho Annabeth muốn chết. Tôi học ném lao, nhưng người phụ trách ở nhà thần Ares cho tôi cuốn gói, sau khi tôi bị phân tâm và ném cây lao vào mục tiêu trong khi ta vẫn còn lảng vảng ở đó. Tôi xin lỗi về lỗ thủng quần ta, nhưng ta vẫn cho tôi nghỉ.

      Tôi tới thăm chuồng ngựa thần, nhưng Silena Beauregard ở nhà nữ thần Aphrodite cãi nhau với trong các Thợ Săn, và tôi quyết định dây vào.

      Sau đó, tôi ngồi trong chiếc xe ngựa trống huếch và hờn dỗi. Dưới bãi tập bắn cung, bác Chiron luyện bắn trúng mục tiêu. Tôi biết bác ấy là người tốt nhất để tôi chuyện. Có thể bác ấy cho tôi vài lời khuyên, nhưng cái gì đó ngăn tôi lại. Tôi có cảm giác rằng bác Chiron cố gắng bảo vệ tôi, giống như bác ấy vẫn thường làm. Có thể bác Chiron chẳng cho tôi mọi điều bác ấy biết.

      Tôi nhìn qua hướng khác. đỉnh Đồi Con Lai, ngài D và Argus cho chú rồng con canh gác Bộ Lông Cừu Vàng ăn.

      Sau đó tôi chợt nghĩ. có ai ở trong Nhà Lớn cả. Có người khác… thứ gì khác có thể dẫn đường cho tôi.

      Máu sôi lên bên tai khi tôi chạy vào nhà và lên gác mái. Tôi mới chỉ làm việc này lần trong đời, và tôi vẫn còn gặp phải ác mộng vì nó. Tôi mở cánh cửa lật và bước vào phòng gác mái.

      Căn phòng tối, phủ đầy bụi và lộn xộn những rác rưởi, giống như trong trí nhớ của tôi. Có những chiếc khiên với vết cắn của bọn quái vật và những thanh kiếm cong vẹo in hình đầu của bọn quỷ và mớ thú nhồi trông giống hình nữ quái và con mãng xà màu vàng cam nhồi bông.

      Ở phía cửa sổ, ngồi chiếc ghế đẩu ba chân là xác ướp của bà già trong chiềc váy hippie nhuộm màu loang lỗ. Đó là Nhà Tiên Tri.

      Tôi bước lại phía đó. Tôi đợi làn khói xanh lan ra từ miệng xác ướp, nhưng có chuyện gì xảy ra cả.

      "Chào," tôi . "Ừm, có chuyện gì xảy ra vậy?"

      Tôi cau mày vì câu hỏi ngu ngốc của mình. Làm sao có cái gì xảy ra với xác chết gác mái cơ chứ? Nhưng tôi biết linh hồn của Nhà Tiên Tri vẫn quanh quẩn ở đâu đây. Tôi có thể cảm nhận được lạnh giá trong căn phòng, như con rắn cuộn tròn ngủ.

      "Tôi có câu hỏi," tôi to hơn chút. "Tôi cần biết về Annabeth. Làm sao tôi có thể cứu ấy đây?"

      có câu trả lời. Ánh mặt trời chiếu chênh chếch qua khung cửa sổ bẩn thỉu của căn gác mái, làm cho các hạt bụi nhảy nhót trong trung.

      Tôi đợi thêm lúc.

      Rồi tôi tức giận. Tôi bị cái xác ướp qua mặt.

      "Được rồi," tôi . "Tốt thôi, tôi tự tìm ra."

      Tôi quay lại và đâm sầm vào cái bàn lớn chứa đầy đồ lưu niệm. Trông nó lộn xộn hơn cả khi tôi đây lần trước. Các hùng cất giữ đủ thứ ở đây – những chiến lợi phẩm mà họ muốn giữ trong nhà của họ nữa, hoặc những thứ khơi lại cho họ nhiều kỷ niệm đau lòng. Tôi biết Luke cất cái móng rồng ở đâu đó quanh đây – cái móng cào xước mặt ta. Có chiếc cán kiếm gãy, nhãn viết là: Thanh kiếm gãy khi Lervy bị giết 1999.

      Sau đó tôi để ý chiếc khăn quàng cổ lụa mà hồng với mảnh giấy dính đó. Tôi nhặt cái nhãn lên và cố đọc những gì viết trong đó.

      KHĂN QUÀNG CỦA NỮ THẦN APHARODITE
      Được tìm thấy ở Waterland, Denver, Co.,
      Bởi Annabeth Chase
      và Percy Jackson.


      Tôi chằm chằm nhìn cái khăn. Tôi quên hẳn về nó. hai năm rồi, Annabeth giằng cái khăn khỏi tay tôi và câu gì đó, hình như là Ôi, ma thuật của tình dành cho cậu!

      Và tôi cứ nghĩ là ấy ném nó . Và hoá ra nó ở đây. ấy luôn giữ nó? Và tại sao ấy lại giấu nó ở căn gác mái này?

      Tôi quay sang phía cái xác ướp. Bà ta vẫn chuyển động, nhưng những mảng sáng tối mặt bà ta tạo cho khuôn mặt nụ cười độc ác.

      Tôi vứt chiếc khăn xuống và cố chạy ới phía cửa ra.



      Tối hôm đó sau bữa tối, tôi sẵn sàng để đánh bại hội Thợ Săn trong trò chơi cướp cờ. Đó chỉ là trò chơi . Chỉ có mười ba Thợ Săn, bao gồm cả Bianca di Angelo, và khoảng chừng đó trại viên.

      Zõe Nightshade trông vô cùng buồn bã. liên tục liếc bác Chiron cách đầy phẫn uất, như thể tin rằng bác ấy có thể khước từ như vậy. Những Thợ Săn khác trông cũng chẳng vui vẻ hơn gì. giống như tối qua, họ cười đùa, trêu chọc nhau nữa. Họ ngồi đống với nhau ở phòng ăn, thầm lo lắng khi họ mặc giáp lên. Vài người trong số họ còn có vẻ như vừa khóc xong. Tôi đoán Zõe kể cho họ nghe về cơn ác mộng của .

      Về phía đội chúng tôi, chúng tôi có Beckendorf và hai gã Hephaestus nữa, số trại viên của nhà thần Ares (mặc dù điều lạ lùng là thấy Clarisse ở đây), em nhà Stoll và Nico đến từ nhà thần Hermes, và số đến từ nhà nữ thần Aphrodite. Các trại viên thuộc nhà thần Aphrodite cũng tham gia chơi lại là điều lạ lùng nữa. Bình thường họ vẫn ngồi ngoài, tán chuyện và ngắm hình ảnh phản chiếu của mình dòng sông hoặc bất cứ cái gì có thể, nhưng khi đối đầu với đám Thợ Săn rồi họ sẵn sàng chiến đấu.

      "Ta cho chúng biết thế nào là "tình vô giá trị"," Silena Beauregard làu bàu khi buộc lại giáp.

      Chỉ còn Thalia và tôi.

      "Tớ phụ trách tấn công," Thalia tình nguyện. "Cậu phòng thủ."

      "Ồ." Tôi ngần ngại, vì tôi cũng định câu y hệt, chỉ là vai trò ngược lại thôi. "Cậu có nghĩ là với tấm khiên của cậu và những thứ khác, cậu phòng thủ tốt hơn ?

      Thalia cầm Aegis tay, và ngay cả các đồng đội của chúng tôi cũng nể sợ ấy, cố gắng tỏ ra sợ hãi trước cái đầu rắn bằng đồng của Medusa.

      "Tớ nghĩ như vậy tấn công tốt hơn," Thalia . "Hơn nữa cậu cũng có kinh nghiệm phòng thủ rồi."

      Tôi có phải ấy trêu tôi . Tôi có vài kinh nghiệm đau thương trong phòng thủ mỗi khi chơi cướp cờ. Năm đầu tiên của tôi, Annabeth đem tôi ra như miếng mồi, và tôi suýt bị đâm chết bởi những cây giáo và suýt toi mạng bởi con chó săn địa ngục.

      "Ừ, vấn đề gì," tôi dối.

      "Tốt." Thalia quay sang giúp số nhóc ở nhà thần Aphrodite. Chúng luống cuống biết làm thế nào để mặc giáp mà làm gãy móng tay. Nico di Angelo chạy tới chỗ tôi cười toe toét.

      "Percy, là kì diệu!" Chiếc mũ xanh màu lông chim bằng đồng sụp xuống mắt cậu bé, và tấm chắn trước ngực to hơn tới sáu số so với kích cỡ người Nico. Tôi tự hỏi biết hai năm trước khi mới tới đây trong tôi có lố bịch như vậy . may, câu trả lời chắc là có.

      Nico nặng nhọc giơ thanh gươm lên. "Chúng ta có phải giết đội còn lại ?"

      "À… ."

      "Nhưng các Thợ Săn là bất tử đúng ?"

      "Với điều kiện là họ ngã xuống trong trận đấu. Bên cạnh đó…"

      " là kì diệu nếu chúng ta có thể sống lại ngay sau khi bị giết và sau đó tiếp tục chiến đấu và…"

      "Nico, phải đùa đâu. Đây là kiếm , nó làm đau được đấy."

      Thằng nhóc chằm chằm nhìn tôi, mặt thoáng vẻ thất vọng. Tôi nhận ta mình vừa như mẹ tôi vậy. Ôi, dấu hiệu chẳng tốt chút nào.

      Tôi vỗ vai Nico. "Này, hay lắm đấy. theo đội , và tránh Zõe ra. Chúng ta cuộc chạm trán."

      Móng guốc của bác Chiron nện nền phòng ăn.

      "Các hùng!" bác ấy gọi lớn. "Các bạn biết luật chơi! Dòng sông là đường biên giới. Đội xanh là đội của Trại Con Lai ở cánh rừng phía tây. Đội Thợ Săn của nữ thần Artemis, đội đỏ, đóng quân bên cánh rừng phía đông. được cố ý gây thương tích nghiêm trọng! Tất cả các dụng cụ làm phép thuật được phép sử dụng. Tất cả về vị trí!"

      "Hay quá," Nico thầm vào tai tôi. "Những vật làm phép là những cái gì? Em có ?"

      Tôi định với thằng bé là nó Thalia . "Đội xanh! theo tôi!"

      Họ vui vẻ theo sau. Tôi phải chạy để theo kịp họ và vấp phải khiên của ai đó. Rốt cuộc là trông tôi chẳng giống người đồng trưởng nhóm chút nào. Giống gã đần độn hơn.



      ***


      Chúng tôi đặt lá cờ của đội đỉnh Nắm tay của thần Zeus. Đó là đám đá nằm giữa khu rừng phía tây. Nếu bạn nhìn từ đúng hướng, trông nó giống như nắm tay khổng lồ nhô lên khỏi mặt đất. Nhưng nếu các bạn nhìn nó từ những hướng khác trông nó chẳng khác gì đống phân hươu khổng lồ. Nhưng bác Chiron để chúng tôi gọi nơi đó là Đống Phân, nhất là nó lại mang tên thần Zeus, người biết đùa cho lắm.

      Dù sao đây cũng là địa điểm thuận tiện để đặt lá cờ. Đỉnh của đống đá đó cao khoảng sáu mét và rất khó trèo, nên lá cờ có thể được nhìn thấy dễ dàng, đúng theo luật chơi, và kể cả luật người gác phải đứng cách lá cờ mười thước cũng chẳng hề hấn gì.

      Tôi cho Nico làm nhiệm vụ canh giữ cùng với Beckendorf và em nhà Stoll và chắc mẩm rằng cậu bé làm vướng chân ai nữa.

      "Chúng ta cho đội nghi binh bên cánh trái." Thalia với toàn đội. "Silena, cậu dẫn đầu đội đó."

      "Nhận lệnh!"

      "Đem theo Laurel và Jason. Họ chạy rất cừ đấy. Tạo thành vòng cung lớn quanh đội Thợ Săn, thu hút được càng nhiều người càng tốt. Tớ dẫn tốp chính vòng sang phải và đánh úp họ."

      Mọi người gật đầu. Nghe có vẻ ổn, và ngữ điệu của Thalia cũng vô cùng tự tin, đến nỗi bạn thể tin tưởng vào thành công của kế hoạch này.

      Thalia nhìn tôi. "Cậu có thêm ý gì , Percy?"

      "Ừ, có. Phải phòng ngự cẩn thận. Chúng ta có bốn người gác, hai trinh thám. Như vậy phải là nhiều với cánh rừng lớn thế này. Tớ ở vị trí lưu động, nếu ai cần giúp cứ kêu lên."

      "Và được bỏ vị trí của mình!" Thalia thêm.

      "Trừ khi các bạn tìm thấy cơ hội vàng," tôi thêm vào.

      Thalia quạu. " được đâu hết!"

      "Đúng, trừ khi…"

      "Percy!" ấy chạm vào cánh tay tôi làm tôi giật nảy người. Mọi người có thể bị giật do tĩnh điện vào mùa đông, nhưng nếu đó là Thalia cú giật điện đau thấu xương. Tôi đoán đó bởi cha là thần sấm sét. ấy từ sớm rất biết cách thêu rụi lông mày kẻ khác.

      "Xin lỗi," Thalia , mặc dù nghe giọng chẳng có vẻ gì là xin lỗi cả. "Giờ mọi người đều chưa?"

      Tất cả gật đầu. Chúng tôi chia thành những tốp . Tiếng còi cất lên, và trò chơi bắt đầu.

      Nhóm của Silena theo cánh trái biến mất vào rừng. Nhóm của Thalia chờ thêm vài giây, rồi cũng lao vào rừng bên cánh phải.

      Tôi chờ đợi chuyện gì đó xảy ra. Tôi trèo lên đỉnh Nắm tay thần Zeus để có cái nhìn toàn cảnh khu rừng. Tôi nhớ đám Thợ Săn băng ra khỏi rừng như thế nào khi họ chiến đấu với con Manticore. Và tôi chuẩn bị tinh thần cho cái gì đó tương tự như vậy – thay đổi lớn nào đó làm cho chúng tôi choáng ngợp. Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

      Tôi nhìn thấy Silena và hai trinh thám. Họ chạy qua mảnh đất trống, và theo sau là khoảng năm Thợ Săn. Họ dẫn đám Thợ Săn sâu vào rừng và cách xa Thalia. Mọi việc có vẻ theo đúng kế hoạch. Sau đó tôi lại nhìn thấy nhóm Thợ Săn nữa tiến sang phía phải, cung tên sẵn sàng. Chắc hẳn họ phát ra Thalia.

      "Chuyện gì diễn ra thế?" Nico hỏi và cố trèo lên đứng cạnh tôi.

      Đầu tôi quay mòng. Thalia qua được, nhưng đám Thợ Săn bị chia rẽ. Với nhiều quân như vậy ở mỗi cánh, phần trung tâm của họ chắc chắn có sơ hở. Nếu mình chạy nhanh…

      Tôi nhìn Beckendorf. "Các cậu có thể tự giữ điểm này ?"

      Beckendorf khịt mũi. "Tất nhiên."

      "Tớ vào rừng."

      em nhà Stoll và Nico mừng rỡ khi tôi chạy như bay qua vạch phân cách.

      Tôi chạy với tốc độ tối đa và cảm giác tuyệt vời. Tôi băng qua nhánh sông và tiến vào địa phận của quân địch. Lá cờ bạc ở ngay kia, chỉ có lính gác, và tên đó thậm chí chẳng nhìn về phía tôi. Tôi nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía phải và phía trái đâu đó trong rừng. Vậy là ổn rồi.

      Cuối cùng người gác cờ cũng quay lại. Đó là Bianca và Angelo. bé mở to mắt khi tôi va vào ấy và Bianca ngã lăn xuống tuyết.

      "Xin lỗi nhé!" tôi to, Tôi nhổ lá cờ bằng lụa bạc ra khỏi cái cây và đem xuống.

      Tôi chạy được khá xa, Bianca mới kêu được mọi người giúp đỡ. Tôi tưởng mình về đến sân nhà an toàn.

      VÚT! dây thừng bạc chắn ngang mắt cá chân tôi và được buộc vào cái cây bên cạnh. cái dây bẫy, được bắn ra từ cung tên! Trước khi tôi kịp nghĩ về việc dừng lại tôi ngã cú trời giáng, nằm bò ra tuyết.

      "Percy!" Thalia hò hét phía bên trái tôi. "Câu làm cái gì thế?"

      Trước khi ấy tới chỗ tôi, mũi tên nổ dưới chân ấy và màn khói màu vàng bốc lên, quấn quanh đội của Thalia. Họ bắt đầu ho và nôn ọe. Tôi có thể ngửi thấy mùi khí ga từ đầu kia khu rừng – mùi kinh khủng của lưu huỳnh.

      " công bằng!" Thalia gắt lên. "Mũi tên bốc mùi như thế là chơi xấu!"

      Tôi đứng dậy và chạy tiếp. Chỉ còn vài thước nữa là đến chỗ dòng sông và chúng tôi thắng. loạt mũi tên lao vút bên tai tôi. Thợ Săn hiểu ở đâu bước ra và chém tôi bằng con dao của ta, nhưng tôi tránh được và chạy tiếp.

      ***


      Tôi nghe thấy tiếng la hét ở bên phía đội nhà. Beckendorf và Nico chạy về phía tôi. Tôi nghĩ họ chạy ra chào đón tôi về, nhưng hóa ra họ đuổi theo ai đó – Zõe Nightashade, lao về phía tôi như con báo, né các trại viên cách dễ dàng. Và ta cầm cờ của chúng tôi tay.

      !” Tôi hét lên và tăng tốc.

      Tôi chỉ còn cách mép nước hơn nửa mét khi Zõe băng qua biên giới về sân nhà và đâm bổ vào tôi. Đội Thợ Săn reo lên sung sướng. Bác Chiron xuất , trông vẻ mặt dữ tợn đầy sát khí. lưng bác ấy là em nhà Stoll, trông như thể vừa bị đánh vài cú mạnh vào đầu. Connor Stoll có hai mũi tên cắm mũi trông như nhũng cái ăng ten.

      “Đội Thợ Săn thắng!” Bác Chiron thông báo với vẻ mặt chẳng vui vẻ chút nào. Sau đó bác lẩm bẩm, “Lần thứ năm mươi sáu.”

      “Perseus Jackson!” Thalia gào thét, lao nhanh về phía tôi. ấy vẫn có mùi trứng ung, và điên tiết khiến những vết sáng xanh nhảy nhót giáp của . Mọi người khúm núm lùi lại đằng sau vì sợ sức mạnh của Aegics. Nó cũng làm tiêu tan mọi ý chí cố tỏ ra dũng cảm của tôi.

      “Cậu NGHĨ đến thánh thần nào vậy?” ấy gầm lên.

      Tôi nắm chặt tay. Hôm nay tôi có quá đủ những điểu xui xẻo rồi. Tôi cần thêm nữa. “Tớ có lá cờ, Thalia!” Tôi giơ nó lên vào mặt ấy. “Tớ nhận ra cơ hội và tận dụng nó!”

      “TỚ Ở CHỖ CẮM CỜ!” Thalia kêu. “Nhưng chẳng thấy lá cờ đâu cả. Nếu cậu lao vào chúng ta thắng rồi.”

      “Cậu có quá đông người!”

      “Ồ, thế là lỗi của tớ à?”

      “Tớ thế.”

      “Aaaaaaa!” Thalia đẩy tôi cái, và luồng điện chạy qua người tôi, thổi tôi bay ra phía sau ba mét và rơi tõm xuống nước. số trại viên mồm há hốc, còn số Thợ Săn cố nín người.

      “Xin lỗi!” Thalia , mặt xanh mét. “Tớ cố ý…”

      Nỗi tức giận sùng sục lên trong tôi. con sóng trào lên từ dòng sông, bắn lên mặt Thalia và giội ấy ướt sũng từ chân lên đỉnh đầu.

      Tôi đứng dậy. “Ừ, đúng rồi,” tôi càu nhàu. “Tớ cũng cố ý nhé.”

      Thalia thở hổn hển.

      “Đủ rồi!” bác Chiron ra lệnh.

      Nhưng Thalia giơ giáo ra. “Cậu muốn gì, Óc Tảo Biển?”

      Dù sao nghe Annabeth gọi tôi như vậy, ít nhất tôi cũng quen. Nhưng nghe Thalia câu đó thực chẳng dễ chịu chút nào.

      “Nào, vào . Mặt Quả Thông!”

      Tôi giơ cây Thủy Triều lên, nhưng trước khi tôi kịp chống trả Thalia hét lên và luồng sét từ trời đánh xuống. Giáo của ấy thu chúng lại như cột thu lôi, và sau đó luồng sét đâm thẳng vào ngực tôi.

      Tôi ngồi phịch xuống. Có mùi gì cháy, và tôi có cảm giác đó là quần áo của tôi.

      “Thalia!” bác Chiron . “Thề là đủ rồi!”

      Tô đứng dậy và chuẩn bị hô nước sông dâng lên. Nước bắt đầu cuộn xoáy lại, hàng trăm ga lông nước trong đám mây hình phễu giá lạnh khổng lồ.

      “Percy!” bác Chiron nài nỉ.

      Tôi chuẩn bị phóng mạnh nó vào Thalia tôi nhìn thấy cái gì đó trong rừng. Mọi tức giận và sức tập trung của tôi đều biến mất. Nước lại rơi trở về với lòng sông và bắn lên tung tóe. Thalia cũng ngạc nhiên đến nỗi ấy phải quay lại xem tôi nhìn cái gì.

      Ai đó… cái gì đó tiến đến. Nó được bao quanh bởi đám khói mù màu xanh đen. Nhưng khi nó tới gần, tất cả trại viên và đám Thợ Săn mồm đều há hốc.

      thể như vậy,” bác Chiron . Tôi chưa bao giờ thấy giọng bác ấy nghiêm trọng đến vậy. “Bà… bà ta chưa bao giờ rời gác mái. Chưa bao giờ.”

      Và ngay lúc đó xác ướp của Nhà Tiên Tri chậm chạp tiến lên, cho đến khi bà ta đứng giữa cả nhóm chúng tôi. Khói mù cuộn dưới chân, biến tuyết thành màu xanh tanh tưởi.

      ai trong chúng tôi dám động đậy. Sau đó giọng bà ta như oang oang trong đầu tôi. ràng mọi người đều nghe thấy. Vì số người đưa tay lên bịt tai lại.

      Ta là linh hồn của Delphi, giọng vang lên, người truyền đạt những lời tiên tri của Phoebus Apollo, tay sai của đấng tối cao Python.

      Nhà Tiên Tri nhìn tôi với con mắt lạnh giá, chết chóc. Sau đó bà ta quay về phía Zõe Nightshade. Hãy tiến lại gần, kẻ tìm kiếm, và hỏi.

      Zõe nuốt nước miếng. “Tôi phải làm gì để giúp nữ thần của tôi?”

      Miệng Nhà Tiên Tri mấp máy, và làn khói xanh tuôn ra. Tôi nhìn thấy hình ảnh mờ ảo của ngọn núi, và đứng đỉnh núi cằn cỗi. Đó là nữ thần Artemis, nhưng ấy bị xích vào những tảng đá. ấy quỳ, hai tay giơ lên như chống đỡ đòn tấn công nào đó, và hình như ấy bị thương. Rồi Nhà Tiên Tri :

      Năm người về hướng tây đến nơi nữ thần bị xiềng xích,

      người biến mất trong vùng đất mưa,

      Tai ương của Đỉnh Olympus cho ta thấy dấu vết, Trại thủ, Thợ Săn thắng thế nếu chẳng phân ly

      người phải gánh chịu lời nguyền của thần khổng lồ Titan.

      người bỏ mạng dưới tay cha mẹ của chính mình

      Sau đó, khu chúng tôi còn thẫn thờ đứng nhìn màn khói xoáy lại và rút , như con rắn màu xanh lục lớn chui vào miệng của xác ướp. Nhà Tiên Tri ngồi xuống tảng đá và lại bất động như khi ở gác mái, như thể bà ta ngồi ở nhánh sông này đến trăm năm.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      7.
      Mọi người đều ghét tôi, trừ con ngựa

      Việc nhất mà Nhà Tiên Tri có thể làm là mình quay lại gian gác mái.

      Nhưng thay vào đó, Grover và tôi được chọn để đưa bà ta . Lúc đó tôi biết rằng chúng tôi được chọn là vì chúng tôi là những người nổi tiếng nhất.

      “Cẩn thận cái đầu bà ấy!” Grover cảnh báo khi chúng tôi lên gác. Nhưng quá muộn.

      BOONG! Tôi quặc mặt của xác ướp vào khung cánh cửa lật, và bụi bay ra.

      “Ối trời.” Tôi đặt bà ta xuống và kiểm tra các điểm hư hỏng. “Tớ có làm vỡ cái gì ?”

      “Tớ biết,’’ Grover .

      Chúng tôi dựng bà ta dậy và đặt vào chiếc ghế đẩu ba chân của bà. Cả hai chúng tôi đều thở hổn hển và đầy mồ hôi. Ai mà biết được xác ướp nặng đến thế cơ chứ?

      Tôi nghĩ bà ta chuyện với tôi, và tôi đúng. Tôi thở phào nhõm khi cuối cùng cũng thoát khỏi căn phòng gác mái đó và đóng sầm cánh cửa đằng sau lưng.

      “Hừm,” Grover , “bà ta là phì nộn.”

      Tôi biết cậu ta cố giảm vấn đề, vì tôi, nhưng tôi vẫn thấy buồn bực. Cả trại điên lên mất nếu biết tôi để thua trong trò chơi với hội Thợ Săn, và lại còn lời Sấm Truyền từ Nhà Tiên Tri. Nó giống như linh hồn của Deiphi thoát ra khỏi xác để ngăn chặn tôi. Bà ta làm ngơ trước câu hỏi của tôi và khoảng nửa dặm, đến chỗ Zõe. bà chẳng lời nào về Annabeth, dù là lời gợi ý cũng .

      “Vậy bác Chiron làm gì?” tôi hỏi Grover.

      “Ước gì tớ biết,” Cậu ấy nhìn đăm đăm qua cửa sổ phòng tần hai, hướng về phía ngọn đồi phủ đầy tuyết. “Tớ muốn ra ngoài kia.”

      “Tìm Annabeth?”

      Cậu ấy có vài vấn đề với tôi. Sau đó cậu ấy đỏ mặt. “Ừ, đúng rồi, cả việc đó nữa.”

      “Tại sao?” tôi hỏi. “Cậu nghĩ gì vậy?”

      Grover gõ gõ bộ móng vuốt của mình. “Chỉ số thứ con Manticore , về Great Stirring. Tớ luôn tự hỏi… nếu tất cả những sức mạnh từ thời cổ đại đó sống lại, có lẽ… có lẽ phải tất cả bọn họ đều là người xấu.”
      ”Ý cậu là thần Pan hả?”

      Tôi cảm thấy mình hơi ích kỷ, bởi vì tôi hoàn toàn quên bén mất tham giọng cả đời của Grover. Vị thần của Thiên nhiên mất tích hai ngàn năm trước. Theo lời đồn ông ta chết, nhưng các thần rừng tin điều đó. Họ quyết tâm tìm ra ông ta. Họ tìm kiếm trong vô vọng suốt nhiều thết kỉ, và Grover cũng tin rằng mình thành công. Đến năm nay, vì bác Chiron giao nhiệm vụ khẩn cấp cho các thần rừng phải tìm con lai nên chắc chắn Grover thể tiếp tục công cuộc tìm kiếm của mình. Chắc hằn cậu ấy điên lên vì điều đó.

      “Tớ để nguội hết cả các dấu vết,” cậu ấy . “Tớ thấy bồn chồn như thể mình đánh mất cái gì đó vô cùng quan trọng. Ông ấy chắc chắn ở đâu đó ngoài kia. Tớ có thể cảm nhận được điều đó.”

      Tôi biết phải gì. Tôi muốn động viên cậu ấy nhưng biết phải làm sao. Bao nhiêu lạc quan của tôi dường như bị lớp tuyết ngoài cánh rừng kia chôn vùi cùng mọi hi vọng về trò chơi cướp cờ.

      Trước khi tôi kịp phản ừng, Thalia chồm lên thang. ấy trực tiếp chuyện với tôi, mà thay vào đó lại nhìn Grover mà , “Bảo Percy lê cái mông cậu ta xuống .”

      “Tại sao?” tôi hỏi.

      “Cậu ta có ?” Thalia hỏi Grover.

      “Ừm, cậu ta hỏi tại sao.”

      “Dionysus triệu tập cuộc họp với những người đứng đầu các nhà để bàn bạc về Lời Sấm Truyền,” ấy . “ may, trong đó có cả Percy.”

      Cuộc họp được tổ chức quanh cái bàn bóng bàn trong phòng giải trí. Thần Dionysus vẫy tay và đưa đồ ăn , pho mát Cheez Whiz và bánh quy giòn cùng với vài chai rượu vang đỏ. Sau đó bác Chiron nhắc ông ta rằng rượu vang nằm trong danh sách cấm, và hầu hết tất cả chúng tôi đều đủ tuổi uống. Ngài D thờ dài. Và chỉ với cái búng tay của ngài, rượu biến thành côca dành cho người ăn kiêng. Và cũng chẳng ai uống thứ nước đó.

      Ngài D và bác Chiron (trong bộ dạng ngồi xe lăn) ngồi ở đầu bàn. Zõe và Bianca di Angelo ngồi ở đầu còn lại (lằng nhằng thế nào mà ấy giờ như là trợ lý riêng của Zõe). Thalia, Grover và tôi ngồi phía bên phải, những người đứng đầu các nhà còn lại, Beckendorf, Beauregard và me nhà Stoll ngồi phía bên trái. Bọn trẻ ở nhà thần Ares đáng lẽ cũng phải cử đại diện, nhưng tất cả bọn họ đều như bị què chân hoặc tay (do tai nạn) khi chơi trò cướp cờ, nhờ thái độ lịch của đám Thợ Săn. Và giờ bọn họ nghỉ ngơi trong bệnh xá.

      Zõe bắt đầu cuộc hợp bằng nhận xét mang tính xây dựng: “Cuộc họp này vô nghĩa.”

      “Pho mát Chezz Whiz!” Grover há hốc miệng. Cậu ấy bắt đầu lấy bánh quy và những quả bóng bàn ra, rồi phun pho mát lên .

      có thời gian mà ngồi đây chuyện đâu,” Zõe tiếp tục. “Nữ thần của chúng tôi, các Thợ Săn phải rời khỏi đây ngay lập tức.”

      “Và đâu?” bác Chiron hỏi.

      “Về hướng tây!” Bianca . Tôi thấy ngạc nhiên trước thay đổi của Bianca chỉ sau vài ngày ấy gia nhập nhóm Thợ Săn. Mái tóc đen của ấy giờ cũng cột lụa như của Zõe, nên bạn có thể nhìn mặt ấy. Bianca có chút tàn nhang mũi. Và đôi mắt đen của làm tôi mơ hồ nghĩ đến ai đó rất nổi tiếng, nhưng tôi thể nhớ ra. Có về ấy tập luyện cơ thể, và da ấy sáng lên, cũng giống như các Thợ Săn khác, như thể họ toàn tắm trong chất lỏng làm bằng ánh trăng vậy. “Các người cũng nghe lời tiên tri rồi. Năm người về hướng tây nơi nữ thần bị xiềng xích. Chúng tôi có thể cử năm Thợ Săn .”

      “Đúng vậy,” Zõe đồng ý. “Nữ thần Artemis bị bắt làm con tin! Chúng ta phải tìm ra và giải thoát cho nữ thần.”

      vẫn như mọi khi nhỉ, lại thiếu vế rồi,” Thalia . “Trại thủ, Thợ Săn thắng thế nếu chẳng phân ly. Chúng ta cần hợp lực cùng nhau.”

      !” Zõe . “Thợ Săn cần giúp đỡ của các ngươi.”

      Các cậu,” Thalia gầm gừ. “Ba trăm năm nay chẳng ai dùng từ ngươi cả. hợp thời chút .”

      Zõe ngần ngại, như thể cố tìm ra từ thích hợp. “Các ngươi., Thợ Săn cần giúp đỡ của các ngươi..”

      Thalia trợn mắt. “Thôi bỏ .”

      “Tôi e rằng Lời Sấm Truyền các cần có giúp đỡ của chúng tôi đấy.” Bác Chiron . “Thợ Săn và Trại viên phải đoàn kết.”

      “Liệu họ có đoàn kết?” Ngài D xoay xoay lon Coca dành cho người ăn kiêng bên dưới mũi, như thể đó là bó hoa vậy. người biến mất, người bỏ mạng. Nghe hay ho cho lắm, đúng ? Nhỡ các ngươi thất bại chính vì cố hợp tác sao?”

      “Ngài D,” Chiron thở dài, “với tất cả kính trọng, nhưng tôi hỏi ngài ở phe nào vậy?”

      Dionysus rướn mày. “Xin lỗi nhân mã nhé, ta chỉ muốn giúp đỡ thôi mà.”

      “Chúng ta phải hợp tác với nhau,” Thalia bướng bỉnh. “Tôi cũng chẳng thích thế đâu, Zõe ạ. Nhưng cũng biết Lời Sấm Truyền rồi đấy, muốn chống lại nó chắc?”

      Zõe nhăn nhó, nhưng tôi biết lần này Thalia ghi điểm.

      “Chúng ta được chần chừ thêm nữa,” bác Chiron cảnh báo. “Hôm nay là Chủ nhật. Thứ Sáu này ngày 21 tháng 12 chính là ngày Đông Chí.”

      “Ồ, tốt rồi,” Dionysus lẩm bẩm. “Lại buổi hội họp buồn tẻ nữa.”

      “Nữ thần Artemis chắc chắc phải có mặt trong ngày Đông Chí,” Zõe . “ ấy vẫn là trong số những người gay gắt nhất trong hội đồng đòi phải có hành động nhất định chống lại các kẻ tay sai của Kronos. Nếu nữ thần vắng mặt, các vị thần khác chẳng đưa ra quyết định gì. Chúng ta lại mất năm chuẩn bị nữa.”

      “Ý là các vị thần có khả năng hợp tác?” Dionysus hỏi.

      “Vâng, thưa thần Dionysus.”

      Ngài D gật đầu: “Chỉ để kiểm tra lại thôi, đúng. Cứ tiếp tục .”

      “Ta đồng ý với Zõe,” bác Chiron . “Nữ thần Artemis cần phải có mặt ở hội đồng vào ngày Đông Chí. Chúng ta chỉ còn tuần để tìm ra ấy. Và có thể điều quan trọng hơn là: tìm ra con quái vật mà ấy tìm kiếm. Giờ chúng ta phải quyết định ai tham gia nhiệm vụ này.”

      “Ba và hai,” tôi .

      Mọi người quay sang nhìn tôi. Thậm chí Thalia cũng quên mất việc ấy thèm chuyện với tôi.

      “Chúng ta cần năm người mà”, tôi với thái độ e dè. “Ba Thợ Săn, hai người còn lại là người của Trại Con Lai. Thế là quá công bằng rồi.”

      Thalia và Zõe nhìn nhau.

      “Ừ,” Thalia . “Cũng có lý đấy.”

      Zõe làu bàu. “Tôi muốn tất cả đều là Thợ Săn. Chúng tôi cần sức mạnh của số đông.”

      vào vết xe đổ của nữ thần”, bác Chiron cảnh báo. “Di chuyển nhanh như vậy, chẳng trách nữ thần Artemis tìm ra mùi của loài quái vật hiếm có này. Cho dù nó là cái gì, ấy cũng về hướng tây. Các phải làm điều tương tự. Lời Sấm Truyền ràng: Tai ương của Đỉnh Olympus cho ta thấy được dấu vết. Chủ nhân của các sao đây? Quá nhiều Thợ Săn mới hỏng việc. nhóm là tốt nhất.”

      Zõe nhặt cây vợt bóng bàn lên và nhìn ngắm nó, như thể nghĩ ngợi xem nên đánh với ai trước. “Con quái vật này – tai ương của Đỉnh Olympus. Ta săn bên cạnh nữ thần Artemis nhiều năm rồi. Vậy mà ta vẫn hiểu nổi con quái vật lần này là loại gì.”

      Mọi người đều nhìn thần Dionysus. Tôi đoán là bởi vì ông ấy là vị thần duy nhất có mặt ở đây. Và thần biết nhiều thứ, mọi người nghĩ vậy. Ông ấy lật lật tờ tạp chí về rượu. Nhưng khi mọi người im lặng, ngài ngước nhìn lên. “Ơ, đừng có nhìn ta. Ta là vị thần trẻ mà, nhớ sao? phải loại quái vật cổ xưa nào hay thần khổng lồ Titan nào, ta cũng biết hết đâu! Mấy chủ đề đó nhàm chán khi được nhắc đến trong các buổi tiệc.”

      “Bác Chiron,” tôi , “bác biết gì về con quái vật này à?”

      Bác Chiron mắm môi. “Bác biết chút, chẳng có tên nào tốt đẹp cả. Nhưng cũng có loại quái vật nào quá nguy hiểm. Ví dụ Typhon[9] chính là đại diện tiêu biểu. thực là mối đe dọa của Đình Olympus. Hay Krakon chẳng hạn. Nhưng nếu trong số chúng tái sinh chúng ra phải cảm nhận được. Chúng là quái vật biển, kích thước to bằng cả tòa nhà chọc trời. Cha cậu, thần Poseidon chắc chắn ra lời cảnh báo chứ. Ta cảm giác con quái vật này mơ hồ hơn thế. Có lẽ còn mạnh hơn tất cả.”

      “Đó đúng là mối nguy hiểm mà cậu phải đối mặt.” Connor Stoll . (Tôi thích cái cách cậu ta từ cậu chứ phải chúng ta.) “Nghe như thế ít nhất hai trong số năm người phải hy sinh. Nếu cậu quay về cho tớ hết đồ của cậu nhé?”

      người biến mất trong vùng đất mưa,” Beckendorf . “Nếu tớ là cậu, tớ tránh xa cái sa mạc ra.”

      Mọi người cùng lầm rầm đồng ý.

      người phải gánh chịu lời nguyền của thần khổng lồ Titan,” Silena . “Điều đó nghĩa là sao?”

      Tôi thấy bác Chiron và Zõe nhìn nhau lo lắng, nhưng dù ý nghĩ đó là gì cũng có vị nào muốn chia sẻ cho chúng tôi.

      “Và người bỏ mạng dưới tay cha mẹ của chính mình,” Grover giữa những cái nhai của Cheez Whiz và mấy quả bóng bàn của cậu ấy. “Sao có thể như thế được? Cha mẹ ai giết hại họ?”

      gian im ắng nặng nề bao trùm cả phòng họp.

      Tôi liếc nhìn Thalia và tự hỏi biết ấy có nghĩ giống tôi . Mấy năm trước, bác Chiron lời tiên đoán về đứa con tiếp theo của “Bộ Tam Vĩ Đại” – thần Zeus, thần Poseidon và thần Hades – người bước sang tuổi mười sáu. Theo đó, đứa trẻ đó đưa ra quyết định có thể cứu thế giới các vị thần, hoặc phá hủy nó mãi mãi. Vì thế, Bộ Tam Vĩ Đại này lời tuyên thệ sau Thế Chiến thứ Hai rằng có thêm con cái gì nữa. Nhưng cuối cùng tôi và Thalia cũng ra đời. Và giờ chúng tôi đều sắp bước sang tuổi mười sáu.

      Tôi nhớ lần chuyện với Annabeth năm về trước. Tôi hỏi ấy nếu tôi có xu hướng trở nên nguy hiểm sao các vị thần giết quách tôi .

      số vị thần muốn giết cậu đấy, ấy . Nhưng họ sợ xúc phạm thần Poseidon thôi.

      Liệu có vị thần nào Đỉnh Olympus lại quay mặt với đứa con nửa người nửa thần của mình nhỉ? Cứ để chúng chết có phải dễ dàng hơn nhiều ? Nếu có con lai nào phải lo lắng về chuyện đó đó chính là tôi và Thalia. Đáng lẽ tôi phải gửi cho thần Poseidon chiếc cà vạt họa tiết hình vỏ sò vào Ngày Của Cha mới phải.

      có người phải hi sinh,” bác Chiron . “Đó là những gì chúng ta biết.”

      “Ôi, tốt quá nhỉ!” Dionysus .

      Mọi người lại nhìn ông ta. Ông ta ngẩng lên từ tờ tạp chí Wine Connoisseur với ánh mắt vô tội. “À, rượu nho đen thịnh hành trở lại. Đừng có chú ý đến tôi làm gì.”

      “Percy đúng,” Silena Beauregard lên tiếng. “Hai trại viên phải .”

      “Ừ, tôi hiểu rồi,” Zõe cách mỉa mai. “Và tôi nghĩ cũng tình nguyện chứ nhỉ?”

      Silena đỏ mặt. “Tôi đâu với bọn Thợ Săn hết, đừng có nhìn tôi!”

      “Con của nữ thần Aphrodite lại muốn được người ta chú ý à,” Zõe châm chọc. “Mẹ ra sao đây?”

      Silena bắt đầu rời khỏi ghế, nhưng em nhà Stoll kéo lại.

      “Dừng lại ,” Beckendorf cầu. Cậu ta rất to lớn, nhưng giọng còn to hơn. Cậu ta nhiều, nhưng khi mọi người đều lắng nghe. “Hãy bắt đầu với bên Thợ Săn. Ba người nào đây?”

      Zõe đứng dậy. “Tất nhiên tôi , và tôi đem theo Phoebe. ấy rất giỏi tìm dấu vết.”

      “Cái to béo thích đánh vào đầu người khác đó hả?” Travis Stoll hỏi cách cẩn trọng.

      Zõe gật đầu.

      “Cái người bắn tên vào mũ tôi đấy à?” Connor thêm vào.

      “Đúng,” Zõe bật lại. “Có chuyện gì sao?”

      “Ồ có gì,” Travis . “Chỉ là chúng tôi mới mua cho ấy cái áo phông thôi.” rồi cậu ta lôi ra cái áo phông to màu bạc, bên ghi NỮ THẦN ARTEMIS – NỮ THẦN MẶT TRĂNG, TOUR SĂN MÙA THU 2002, kèm là danh sách dài những công viên quốc gia và loạt thứ linh tinh phía dưới. “Đây là đồ của nhà sưu tập. ấy rất thích nó. có muốn đưa chiếc áo này cho ấy ?”

      Tôi biết em nhà Stolls có kế hoạch gì đó. Họ lúc nào cũng vậy. Nhưng tôi đoán Zõe hiểu họ bằng tôi . ấy chỉ thở dài và nhận chiếc áo. “Như , tôi đem theo Phoebe. Và tôi mong Bianca cùng nữa.”

      Vẻ mặt Bianca đầy kinh ngạc. “Em á? Nhưng… em là người mới. Em chẳng giúp được gì nhiều đâu.”

      “Em làm được thôi,” Zõe khăng khăng. “ có cách nào tốt hơn là chứng tỏ bản thân.”

      Bianca ngậm miệng. Tôi thấy thương cho bé. Tôi nhớ nhiệm vụ đầu tiên tôi phải làm khi tôi mười hai tuổi. Lúc đó tôi hoàn toàn chuẩn bị. chút tự hào, có lẽ thế, nhưng đầy hối tiếc và sứt sẹo. Tôi nghĩ chắc trong đầu Bianca cũng lên những nội dung tương tự.

      “Còn về phần trại viên?” Chiron hỏi. Mắt bác ấy chạm ánh mắt tôi, nhưng tôi thể đoán được bác ấy nghĩ gì.

      “Tôi!” Grover đứng dậy nhanh đến mức cậu ta đâm vào bàn bóng bàn. Cậu ta phủi phủi vụn bánh và các mảnh thừa của các quả bóng bàn rơi khỏi đùi. “ làm bất cứ điều gì để giúp nữ thần Artemis!”

      Zõe nhăn mũi. “Ta nghĩ được đâu. Ngươi thậm chí phải là con lai nữa.”

      “Nhưng cậu ta cũng trại viên,” Thalia . “Và cậu ấy cũng có các giác quan và ma thuật rừng rậm của thần rừng. Cậu biết chơi bản tìm dấu vết chưa, Grover?”

      “Tất nhiên là rồi!”

      Zõe do dự. Tôi biết bản nhạc tìm dấu vết là cái bản gì, nhưng ràng Zõe đánh giá cao nó.

      “Tốt rồi,” Zõe . “Vậy trại viên thứ hai?”

      “Tôi .” Thalia đứng dậy và nhìn quanh, thách thức mọi người đưa ra câu hỏi.

      Giờ , được rồi, có lẽ kỹ năng tính toán của tôi phải là tốt nhất. Nhưng tôi bỗng nhận ra là con số năm người đủ mà tôi vẫn ở trong đội.

      “Whoa, đợi giây nào,” tôi . “Tôi cũng muốn nữa.”

      Thalia gì. Bác Chiron vẫn nhìn tôi, đôi mắt bác ấy buồn.

      “Ồ,” Grover , như bỗng nhiên hiểu ra vấn đề, “Whoa, đúng rồi, tôi quên mất! Percy cũng phải . Tôi cố ý... Tôi ở lại. Percy cần phải chứ.”

      “Cậu ta thể,” Zõe . “Cậu ta là con trai. Các Thợ Săn cùng con trai.”

      “Các người đến đây với tôi còn gì,” tôi nhắc cho ta nhớ.

      “Đấy là trường hợp khẩn cấp ngắn hạn, và cũng là lệnh của nữ thần. Tôi khắp nước và chiến đấu cùng với gã con trai đâu!”

      “Thế Grover sao?” tôi hỏi.

      Zõe lắc đầu. “Cậu ta tính. Cậu ta là thần rừng, được tính là con trai.”

      “Này!” Grover phản đối.

      “Tôi phải ,” Tôi . “Tôi cần phải làm nhiệm vụ này.”

      “Tại sao?” Zõe hỏi. “Vì bạn ngươi. Annabeth à?

      Tôi cảm giác mình đỏ mặt. Tôi ghét cái kiểu mọi người cùng nhìn vào tôi. “! À, chỉ là phần thôi. Tôi cảm giác tôi phải làm nhiệm vụ này!”

      ai phản ứng gì trước lời bào chữa của tôi. Ngài D trông có vẻ chán chường, vẫn chúi mũi vào đọc báo. Silena, em nhà Stoll và Beckendorf cúi gằm mặt nhìn cái bàn. Bianca ném cho tôi cái nhìn thương hại.

      ,” Zõe thẳng. “Tôi là người quyết định. Tôi đem theo thần rừng nếu đó là điều bắt buộc, nhưng nhất quyết phải là vị nam hùng nào hết.”

      Bác Chiron thở dài. “Nhiệm vụ này là vì nữ thần Artemis. Các Thợ Săn nên có quyền lựa chọn người bạn đồng hành của mình.”

      Tai tôi lùng bùng khi tôi ngồi xuống. Tôi biết Grover và vài người khác nhìn tôi thông cảm, nhưng tôi thể ngẩng lên nhìn họ. Tôi chỉ ngồi đó, trong khi bác Chiron tổng kết cuộc họp.

      “Vậy cứ thế ,” ông . “Thalia và Grover với Zõe, Bianca và Phoebe. Mọi người khi trời sáng. Và có thể các vị thần…” Ông quay sang liếc Dionysus. “hy vọng là họ cũng với các bạn.”

      Tối hôm đó tôi thèm có mặt ở bữa tối, và hóa ra lại là sai lầm vì bác Chiron và Grover đều tới kiếm tôi.

      “Percy, tớ xin lỗi!” Grover ngồi lên chiếc giường cạnh tôi và . “Tớ biết là họ … là cậu đấy!”

      Cậu ấy bắt đầu sụt sịt mũi. Và theo tính toán của tôi, nếu tôi làm cho Grover vui vẻ lên cậu ấy bắt đầu om sòm hoặc ăn hết cả cái chiếu của tôi. Cậu ấy thường ăn những vật vô tri vô giác như thế mỗi khi buồn bực.

      sao đâu,” tôi dối. “ đấy, tớ ổn mà.”

      Môi dưới Grover run run. “Thậm chí tớ còn chẳng nghĩ… Tớ quá quan tâm đến việc giúp nữ thần Artemis. Nhưng tớ hứa, tớ bằng mọi giá tìm Annabeth. Nếu có thể chắc chắn tớ làm.”

      Tôi gật đầu và cố gắng làm ngơ trước cái hố đen bực tức trong lòng tôi.

      “Grover,” bác Chiron , “để ta chuyện chút với Percy được ?”

      “Chắc chắn rồi,” cậu ấy khịt mũi.

      Bác Chiron chờ đợi.

      “Ồ,” Grover . “Ý ngài là chuyện riêng à. Được thôi, bác Chiron.” Cậu ấy nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ. “Thấy , chẳng ai cần con dê cả.”

      Grover rảo bước ra khỏi căn phòng, vừa lau mũi vào tay áo.

      Bác Chiron thở dài và hạ thấp người xuống bốn cái chân ngựa của mình. “Percy, bác giả vờ hiểu về Lời Sấm Truyền.”

      “Đúng,” tôi . “Có lẽ đó là vì chúng chẳng có ý nghĩa gì cả.”

      Bác Chiron nhìn chăm chăm vào dòng suối nước mặn róc rách ở góc phòng. “Thalia đáng lẽ phải là lựa chọn đầu tiên của bác cho nhiệm vụ này. Con bé quá nông nổi, làm suy nghĩ, và quá tự tin.”

      “Vậy bác chọn cháu?”

      ,” ông . “Cháu cũng chẳng khác Thalia là mấy.”

      “Cảm ơn nhiều lắm.”

      Bác Chiron mỉm cười. “ khác biệt là cháu tự tin bằng Thalia. Điều đó có thể tốt hoặc xấu. Nhưng có thứ ta có thể : Hai cháu mà ở cùng nhau nguy hiểm.”

      “Bọn cháu có thể kiềm chế được.”

      “Như lúc ở cái nhánh sông tối nay hả?”

      Tôi trả lời. Bác Chiron vạch trần tôi.

      “Có lẽ đó là cách tốt nhất,” bác Chiron đăm chiêu. “Cháu có thể về với mẹ vào ngày nghỉ. Nếu cần, bác gọi cháu.”

      “Vâng,” tôi . “Có lẽ vậy.”

      Tôi lôi cái Thủy triều ra khỏi túi và đặt nó lên chiếc bàn ở đầu giường, Chắc tôi chẳng dùng nó vào việc gì khác, ngoài viết bưu thiếp giáng sinh.

      Khi bác Chiron nhìn thấy cái bút, bác ấy nhăn mặt. “Thảo nào Zõe muốn cho cậu cùng. Ta nghĩ vậy. khi cậu còn đem theo thứ vũ khí đặc biệt đó.”

      Tôi hiểu bác ấy có ý gì. Sau đó tôi nhớ ra số việc bác kể cho tôi từ rất lâu rồi, khi bác Chiron lần đầu tiên đưa cho tôi thanh gươm ma thuật: Thanh gươm chứa câu chuyện dài và đầy bi kịch, chúng ta nên tìm hiểu thêm về nó nữa.

      Tôi muốn hỏi bác Chiron về điều đó, nhưng ông lôi đồng drachma từ chiếc túi bên yên ngựa và ném nó cho tôi. “Gọi cho mẹ , Percy. Để cho bà ấy biết cháu về nhà vào sáng mai. Và, à, ta suýt nữa tình nguyện làm nhiệm vụ lần này. Nếu phải vì dòng cuối cùng ta rồi đấy.”

      người bỏ mạng dưới tay cha mẹ của chính mình. Ừ nhỉ.”

      Tôi cần hỏi thêm nữa. Tôi biết cha của bác Chiron là Kronos, chúa tể của các thần khổng lồ Titan xấu xa. Câu cuối vô cùng chuẩn xác nếu bác Chiron tham gia nhiệm vụ lần này. Kronos chẳng quan tâm đến ai bao giờ, ngay cả đó là con đẻ của .

      “Bác Chiron,” tôi . “Bác biết lời nguyền của thần khổng lồ Titan đúng ?”

      Mặt bác Chiron tối sầm. Bác ấy đưa móng vuốt lên trước ngực và đẩy ra ngoài – cử chỉ thời cổ đại dùng để né tránh ma quỷ. “Hãy hy vọng là Lời Sấm Truyền giống như những gì ta dự đoán. Giờ chúc ngủ ngon, Percy. Và thời khắc của cháu đến. Ta tin là như vậy. cần phải vội làm gì cả.”

      Bác ấy thời khắc của cháu theo cái kiểu mà mọi người vẫn khi ám chỉ thời khắc qua đời. Tôi biết bác Chiron có ý đó hay , nhưng ánh mắt của bác ấy làm tôi sợ dám hỏi.

      Tôi đứng trước dòng suối nước mặn, tay mân mê đồng xu của bác Chiron và cố nghĩ xem nên với mẹ tôi điều gì. Tôi còn tâm trạng nào để nghe người lớn nữa bảo tôi rằng làm gì cả là điều tốt nhất tôi có thể làm. Nhưng tôi nghĩ mẹ cũng nên được cập nhật thông tin.

      Cuối cùng, tôi hít hơi dài và ném đồng xu. “Xin nữ thần hãy chấp nhận lời khẩn cầu của con.”

      Đám khói mờ dần. Ánh sáng từ trong phòng tắm hắt ra đủ để tạo thành dải cầu vồng.

      “Cho con gặp Sally Jackson,” tôi . “Khu Thượng Đông, Manhattan.”

      Và trong màn sương, hình ảnh tôi hi vọng chút nào lên. Mẹ tôi ngồi trong bếp với … người đàn ông. Họ cười đùa. Có chồng sách rất to đặt giữa họ. Người kia khoảng… tôi biết nữa, khoảng ba mươi tuổi, với mái tóc dài muối tiêu như con chiếc áo khoác nâu mặc ngoài chiếc áo phông đen. Trông ông ta như diễn viên – giống diên viên nam đóng vai cớm chìm trong ti vi.

      Tôi quá bất ngờ đến mức thể được gì, và may mà mẹ tôi và người kia mải cười lăn lộn nên để ý tới thông điệp cầu vồng của tôi.

      Người đó , “Sally, em lộn xộn quá. Em muốn uống thêm rượu ?”

      “À, em nên uống nữa. cứ uống , nếu thích.”

      “Thực ra muốn dùng nhà vệ sinh chút, có được nhỉ?”

      “Cuối hành lang,” bà , cố bật cười.

      chàng diễn viên đó mỉm cười, đứng dậy và mất.

      “Mẹ,” tôi gọi.

      Bà giật mình hoảng hốt, đến nỗi suýt nữa làm rớt tất cả sách bàn xuống đất. Cuối cùng bà cũng chú ý đến tôi. “Percy! Ôi con ! Mọi thứ vẫn ổn chứ?”

      “Mẹ làm cái gì thế?” tôi hỏi.

      Bà chớp mắt. “Bài tập về nhà.” Sau đó hình như hiểu được ánh mắt ngạc nhiên khuôn mặt tôi, bà , ”Ôi, con , đó là Paul - ờ, ông Blofis. Ông ấy cùng nhóm nghiên cứu chuyên đề với mẹ.”

      “Ngài ‘Cá Nóc Gai’[10] á?”

      Blofis. Ông ấy sắp quay lại rồi, Percy. cho mẹ nghe có chuyện gì nào.”

      Cứ lúc nào có chuyện gì là mẹ tôi đều biết. Tôi kể cho bà nghe về Annabeth. Cả những chuyện khác nữa, nhưng quanh quẩn lại cũng quay về Annabeth.

      Mắt mẹ tôi rơm rớm nước. Có thể cố kiềm chế vì tôi. “Ôi, Percy…”

      “Vâng. Mọi người bảo rằng con thể làm gì được. Chắc là con về nhà thôi.”

      Bà quay quay chiếc bút chì tay. “Percy, mặc dù mẹ muốn con về nhà vô cùng…” Bà thở dài, như thể bực tức với chính mình. “Mặc dù mẹ luôn mong con được an toàn, nhưng mẹ muốn con hiểu điều. Con cần làm bất cứ điều gì con thấy nên làm.”

      Tôi nhìn bà chằm chằm. “Ý mẹ là sao?”

      “Ý mẹ là, trong lòng con có thực nghĩ con nên tham gia cứu ấy ? Con có nghĩ đó là điều đúng đắn ? Bởi vì mẹ hiểu điều về con, Percy. Trái tim con lúc nào cũng được đặt đúng chỗ. Hãy nghe theo nó.”

      “Mẹ … mẹ khuyên con sao?”

      Mẹ tôi mím môi. “Mẹ muốn rằng… con lớn rồi, cần mẹ bảo con phải làm gì. Mẹ chỉ muốn mẹ luôn ủng hộ con, mặc dù việc con định làm là nguy hiểm. thể tin là mẹ có thể ra điều này.”

      “Mẹ…”

      Có tiếng dội nước trong nhà vệ sinh.

      “Mẹ có nhiều thời gian,” mẹ tôi . “Percy, dù con có quyết định điều gì, mẹ cũng con. Và mẹ biết con làm điều tốt nhất cho Annabeth.”

      “Sao mẹ biết chắc được?”

      “Vì nếu là Annabeth con bé cũng làm như vậy cho con.”

      Và thế là mẹ vẫy tay về phía làn sương, và kết nối giữa chúng tôi biến mất, để tôi lại với hình ảnh cuối cùng là người bạn mới của mẹ tôi, ngài “Cá Nóc Gai” mỉm cười với bà.

      ***


      Tôi nhớ mình thiếp như thế nào, nhưng tôi nhớ như in giấc mơ.

      Tôi lại ở trong cái động cằn cỗi lần trước, trần nhà nặng nề và thấp lơ lửng phía đầu tôi. Annabeth quỳ dưới sức nặng của cái khối đen trông giống đống đá cuội khổng lồ. ấy quá mệt mỏi đến nỗi còn sức để kêu lên. Chân ấy run run. Tôi biết là mỗi giây ấy lại thêm kiệt sức, và cái trần đen sì đổ sập lên người .

      “Người bạn trần tục của chúng ta thế nào rồi?” giọng đàn ông vang lên.

      Đó phải là Kronos. Giọng Kronos gay gắt và đanh sắc, như con dao nạo vào tảng đá. Tôi nghe thấy nó chế nhạo tôi rất nhiều lần trong các giấc mơ trước đây của tôi. Giọng này trầm hơn và khan hơn, giống như tiếng ghita bass. Lực của nó có thể khiến mặt đất rung lên.

      Luke ra trong bóng tối. ta chạy lại chỗ Annabeth, quỳ xuống bên cạnh ấy, sau đó quay lại phía gã mà tôi nhìn mặt. “ ấy kiệt sức, chúng ta phải nhanh lên.”

      Kẻ đạo đức giả. Như thể ta rất quan tâm đến những gì xảy ra cho ấy.

      Giọng khàn khàn cất tiếng cười. Đó là tiếng cười của gã trong bóng tối, ở ngoài rìa giấc mơ của tôi. Sau đó bàn tay mập mạp đẩy ai đó về phía trước, ra trước ánh sáng – đó là nữ thần Artemis, chân tay ấy bị cùm bằng sợi xích bằng đồng celestial.

      Tôi há hốc miệng. Chiếc váy màu bạc của ấy bị xé rách nát. mặt và cánh tay của nữ thần có vài vết cắt, và ấy chảy máu thần thánh, loại máu màu vàng của các vị thần.

      nghe cậu ta rồi đấy,” gã trong bóng tối . “Quyết định !”

      Mắt nữ thần Artemis thoáng tia giận dữ. Tôi hiểu sao ấy buộc sợi xích đứt ra để thoát thân, hoặc là làm cách nào để biến mất, nhưng hình như ấy thể. Có thể sợi xích làm mất phép thuật của ấy, hoặc là thứ ma thuật nào đó ở nơi đầy tối tăm và xấu xa này.

      Nữ thần nhìn Annabeth, và nét mặt chuyển thành lo lắng và căm giận. “Sao các người dám tra tấn trẻ như thế này!”

      ta sắp chết rồi,” Luke . “ có thể cứu ta.”

      Annabeth phản đối cách yếu ớt. Trái tim tôi như thắt lại. Tôi muốn chạy tới chỗ ấy, nhưng tôi thể di chuyển được.

      “Thả tay ta ra,” nữ thần Artemis .

      Luke lôi thanh kiếm Backbitter ra. Với nhát chém chuyên nghiệp, ta chặt vỡ chiếc còng tay nữ thần.

      Nữ thần Artemis chạy tới chỗ Annabeth và giúp ấy gánh lấy gánh nặng vai. Annabeth đổ gục xuống và nằm run rẩy. Nữ thần Artemis lảo đảo, gắng gượng chống đỡ với sức nặng của khối đá đen vai.

      Gã trong bóng tối lại khục khục cười. “ dễ đoán cũng như dễ bị đánh bại, Artemis.”

      “Ông làm ta ngạc nhiên đấy,” nữ thần , trong khi gắng gượng trước tảng đá đen đè nặng. “Điều đó xảy ra lần nữa đâu.”

      “Thực ra mà , tất nhiên là ,” gã . “Giờ còn làm được gì nữa? Ta biết nỡ lòng nào đứng nhìn bị tra tấn như vậy. Đó là tính cách đặc trưng của rồi, bé ạ.”

      Nữ thần Artemis rên rỉ, “Ông biết thế nào là lòng khoan dung, đồ con lợn!”

      “Vậy ,” gã đó , “chúng ta có thể đồng ý với nhau. Luke, giờ cậu có thể giết kia được rồi.”

      !” Nữ thần Artemis hét lên.

      Luke chần chừ. “ ấy có thể vẫn có ích, thưa ngài. Có thể dùng làm miếng mồi sau này.”

      “Cậu nghĩ thế à?”

      “Vâng, thưa Tướng quân. Chúng đến cứu ấy. Tôi tin là như vậy.”

      Gã đàn ông trong bóng tối cân nhắc. “Vậy hãy để cho các dracaenae canh gác ở đây. Nếu ta chết vì những vết thương người, ngươi phải giữ cho ta sống cho đến ngày Đông Chí. Sau đó, nếu việc hiến tế của chúng ta có gì thay đổi, mạng sống của ta trở nên vô ích. Cuộc sống của tất cả con người trở nên vô nghĩa.”

      Luke đỡ lấy cơ thể bơ phờ của Annabet và đem ấy xa khỏi nữ thần.

      “Ngươi chẳng bao giờ tìm được con quái vật mình tìm kiếm đâu, và kế hoạch của ngươi sụp đổ hoàn toàn.” Nữ thần Artemis .

      ngây thơ quá nhỉ, nữ thần của ta,” gã trong bóng tối lên tiếng. “Ngay cả bây giờ, bọn tùy tùng thân thiết bắt đầu lên đường tìm đấy. Tất cả làm trong lòng bàn tay ta rồi. Giờ xin phép nhé, chúng ta còn có hành trình dài đấy. Ta phải chào đón lũ Thợ Săn của và đảm bảo rằng nhiệm vụ lần này … khó chịu mới được.”

      Tiếng cười của gã vang vọng trong bóng tối, khiến mặt đất rung lên cho đến khi tôi chắc chắn rằng cả cái trần chuẩn bị đổ ập xuống.

      Tôi giật mình tỉnh giấc, nhưng tôi chắc mình nghe thấy tiếng đập thuỳnh thuỳnh.

      Tôi nhìn quanh nhà. Bên ngoài trời tối đen. Dòng suối nước mặn vẫn chảy róc rách. Chẳng có thanh nào khác ngoài tiếng kêu của con cú trong rừng và tiếng sóng vỗ xa xa ngoài bãi biển. Dưới ánh trăng, và chiếc bàn đầu giường là chiếc mũ lưỡi trai New York Yankees của Annabeth. Tôi nhìn chằm chằm vào nó trong vòng giây, và sau đó là: BANG, BANG.

      Ai đó, hoặc cái gì đó đập vào cánh của nhà tôi.

      Tôi chộp lấy cây Thủy Triều và ra khỏi giường.

      “Xin chào!” tôi gọi

      THUỲNH THUỲNH.

      Tôi rón rén tới chỗ cánh cửa.

      Tôi mở nắp bút, mở tung cánh cửa và trước mặt tôi là con pegasus màu đen.

      Whoa, chào sếp! Giọng của nó vang lên trong đầu tôi khi nó tránh thanh gươm của tôi. Tôi muốn làm món ngựa xiên chả đâu!

      Nó hốt hoảng và bật tung đôi cánh màu đen của mình ra và gió được tạo ra từ đôi cánh đó đẩy tôi lùi lại bước.

      “Blackjack,” Tôi cả người, nhưng cũng có phần cáu tiết. “Giờ là nửa đêm rồi đấy nhé!”

      Blackjack gắt gỏng. phải thế, sếp. Năm giờ sáng rồi. Sao cậu vẫn còn ngủ chứ?”

      “Tớ bảo bao nhiên lần rồi, đừng có gọi tớ là sếp.”

      Dù cậu có vẫn là sếp. Cậu là số .

      Tôi dụi mắt cho qua cơn buồn ngủ và cố để cho con pegasus đọc được suy nghĩ của tôi. Đó là rắc rối khi làm con trai thần biển Poseidon: Vì cha tạo ra những con ngựa từ sóng biển nên tôi có thể hiểu được hầu hết các loài ngựa cưỡi. Nhưng ngược lại, chúng cũng rất hiểu tôi. Thỉnh thoảng, giống như trường hợp của Blackjack, chúng như thể là phần của tôi.

      Thấy đấy, Blackjack từng là tù binh tàu của Luke vào mùa hè năm ngoái, cho đến khi chúng tôi gây ra vụ chấn động nho giúp nó có thể trốn thoát. Tôi thực có công lao gì nhiều trong vụ đó, nhưng Blackjack cứ coi tôi là ân nhân cứu mạng.

      “Blackjack,” tôi , “đáng lẽ cậu phải ở trong chuồng ngựa chứ?”

      Ôi, chuồng ngựa sao. Cậu có thấy Chiron ở trong chuồng ngựa bao giờ ?

      “Ừ… .”

      Chính xác. Nghe này, có người bạn từ biển cần sếp giúp đấy.

      “Lại nữa à?”

      Vâng. Tôi với mấy con ngựa biển là mang cậu đến.

      Tôi rên rỉ. Bất cứ khi nào tôi ở đâu gần bãi biển là bọn ngựa biển lại nhờ tôi giúp đỡ. Và chúng có quá nhiều việc cần giúp. Cá voi mắc cạn, cá heo bị mắc lưới đánh cá, nàng tiên cá bị xước mang rô – cứ hễ có việc là chúng gọi tôi xuống biển giúp.

      “Được rồi.” Tôi . “Tớ đến đây.”

      Cậu đúng là tuyệt nhất, sếp ạ.

      “Và đừng gọi tớ là sếp!”

      Blackjack nhàng hí lên tiếng. Chắc có lẽ là nó vừa cười.

      Tôi quay lại nhìn cái giường ấm áp của mình. Chiếc khiên đồng của tôi vẫn treo tường, sứt mẻ và còn dùng được nữa. Và bàn của tôi là chiếc mũ phép thuật Yankees của Annabeth. Trong tích tắc, tôi đút cái mũ vào túi quần. Tôi có cảm giác rằng từ lúc này trở , tôi qua lại căn nhà này trong thời gian dài nữa.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      8.

      Tôi có lời hứa nguy hiểm

      Blackjack đưa tôi xuống bãi biển, và tôi phải công nhận rằng điều này tuyệt. Ngồi con ngựa biết bay, bay lướt qua phía những con sóng với vận tốc hàng trăm dặm giờ trong khi gió thổi phần phật tóc và bọt nước biển hất vào mặt – này, ngày nào đấy nó hơn đứt trò lướt ván.

      Đến nơi rồi. Blackjack giảm tốc độ và lượn vòng. Thẳng ngay bên dưới.

      “Cám ơn.” Tôi nhảy ra khỏi lưng nó và lao xuống mặt nước biển lạnh buốt.

      Tôi cảm thấy ngày càng thoải mái hơn khi làm những việc như mạo hiểm thế này cách đây vài năm. Tôi có thể di chuyển dễ dàng theo bất cứ cách thức nào tôi muốn khi ở dưới nước, chỉ ra lệnh bằng suy nghĩ cho những dòng hải lưu chuyển động xung quanh và chúng đẩy tôi . Tôi có thể thở khi ở dưới nước, có vấn đề gì cả. Và quần áo của tôi bao giờ bị ướt trừ khi tôi muốn chúng ướt.

      Tôi nhanh chóng phóng mình vào vùng nước tối tăm bên dưới.

      Sáu mét, chín mét, mười hai mét. Áp lực nước làm tôi khó chịu. Tôi chưa bao giờ cố gắng chống lại áp lực đó – để xem liệu có giới hạn độ sâu nào đó dành cho tôi hay . Tôi biết người bình thường thể lặn xuống sâu quá sáu mươi mét mà bị bẹp dúm như cái vỏ lon. Tôi cũng có thể bị mù, ở độ sâu này dòng nước tối om như ban đêm. Nhưng tôi có thể nhìn thấy nhiệt lượng của những thực thể sống, và… những dòng hải lưu lạnh buốt. khó diễn tả thành lời. Nó giống như việc nhìn thấy bình thường, nhưng tôi có thể chỉ ra từng thứ ở đâu.

      Khi tôi đến gần đáy đại dương hơn, tôi trông thấy ba con ngựa biển – những con ngựa có đuôi cá – bơi thành vòng tròn quanh chiếc thuyền bị đắm. Những con ngựa biển trông tuyệt đẹp. Những đuôi cá của chúng tỏa sáng bảy sắc cầu vồng, phát ra sáng lân tinh. Bờm chúng trắng toát, và rồi chúng phi nước đại qua những dòng nước như những con ngựa hoảng hốt vẫn thường làm trong cơn dông bão. Có điều gì đó khiến chúng hoảng sợ.

      Tôi bơi lại gần hơn và phát ra nguyên nhân. bóng đen – của loài động vật nào đó – bị mắc kẹt nửa ở bên dưới con tàu và bị quấn trong cái lưới đánh cá – trong những loại lưới lớn được dùng những con tàu đánh cá bằng lưới rà để bắt mọi thứ cùng lúc. Tôi ghét những thứ này. quá tồi tệ khi họ giết hại cá voi và cá heo, nhưng đôi khi những con vật thần thoại cũng bị sa vào lưới. Khi lưới bị rối, số ngư dân lười biếng cắt bỏ chỗ lưới đó và để những con vật bị mắc kẹt trong đó chết.

      Chắc hẳn sinh vật khốn khổ này vi vu quanh đáy biển Long Island Sound và bằng cách nào đó tự quấn mình vào tấm lưới của con tàu đánh cá bị đắm này. Nó cố tìm cách thoát ra và lại càng bị quấn vào tấm lưới có cách nào gỡ ra, trong quá trình đó còn nhấc lên luôn chiếc tàu bị đắm. Giờ cái xác tàu đắm, nằm dựa vào tảng đá lớn, bập bênh và có nguy cơ đổ sập xuống đầu con vật bị mắc kẹt.

      Những con ngựa biển bơi xung quanh cách điên cuồng, muốn giúp nhưng biết làm bằng cách nào. con cố gắng cắn tấm lưới, nhưng răng ngựa biển lại dùng để cắt dây thừng. Ngựa biển rất khỏe, nhưng chúng có tay và ( thôi) đủ trí thông minh.

      Hãy giải phóng cho nó, cậu chủ! con ngựa biển khi nhìn thấy tôi. Những con khác cũng đồng tình cầu xin tôi.

      Tôi bơi lại gần hơn để quan sát sinh vật bị mắc kẹt. Thoạt đầu, tôi nghĩ đó là chú ngựa biển con. Trước đây tôi từng giải cứu vài con. Nhưng sau đó tôi nghe thấy thứ thanh lạ trong đầu, cái gì đó thuộc về lòng biển sâu:

      “Mooooooo!”

      Tôi đến bên cạnh con vật và nhận ra đó là con bò. Nghĩa là… Tôi từng nghe về bò biển, giống như lợn biển và những loài khác, nhưng đây thực con bò với nửa thân sau là phần thân sau của con rắn. Nửa thân trước của nó mang hình dáng của chú bê non với bộ lông đen, đôi mắt nâu to rầu rầu và cái mõm trắng. Nửa thân sau của nó là cái đuôi uốn khúc màu nâu và đen với những lớp vảy chạy dọc từ đầu đến cuối đuôi, trông giống như con lươn khổng lồ.

      “Nào, bé con,” tôi . “Bé từ đâu đến thế?”

      Con vật nhìn tôi rầu rĩ. “Moooo!”

      Nhưng tôi thể hiểu suy nghĩ của nó. Tôi chỉ có thể chuyện với các con ngựa biển.

      Chúng tôi biết nó là con vật gì, cậu chủ, trong những con ngựa biển . Rất nhiều con vật lạ trở nên kích động.

      “Ừ,” tôi thầm. “Ta nghe thấy rồi.”

      Tôi mở nắp cây Thủy Triều và thanh gươm to dần lên trong tay tôi. Lưỡi thiếc của nó sáng lên trong bóng tối.

      Con bò biển trở nên phấn khích và bắt đầu vùng vẫy trong tấm lưới, đôi mắt chứa đầy nỗi kinh hoàng. “Nào!” Tôi . “Ta làm mi đau đâu! Chỉ để ta cắt tấm lưới thôi.”

      Nhưng con bò biển lại càng quẫy đuôi mạnh hơn và càng mắc kẹt thêm. Con tàu bắt đầu tròng trành, khuấy lớp bùn đọng dưới đáy biển lên và sắp sửa đổ ập xuống con bò biển. Những con ngựa biển hoảng hốt hí vàng và quẫy đạp trong nước, điều đó cũng giúp được gì cả.

      “Được rồi, được rồi!” Tôi . Tôi ném thanh gươm ra chỗ khác và bắt đầu chuyện cách bình tĩnh hết sức để những con ngựa biển và bò biển thôi khiếp sợ. Tôi biết liệu nó có húc điên loạn ở dưới nước hay , nhưng tôi thực muốn tìm hiểu điều ấy. “Tốt rồi. gươm. Thấy ? có thanh gươm nào cả. Bình tĩnh nào. Rong biển đây. Bò mẹ. Thuyết ăn chay.”

      Tôi ngờ rằng chú bò biển hiểu những gì tôi , nhưng nó có phản ứng tốt với điệu trong giọng của tôi. Những con ngựa biển vẫn lồng lộn, nhưng chúng thôi còn bơi vòng quanh tôi rối rít nữa.

      Hãy giải cứu cho nó, thưa cậu chủ! Chúng cầu khẩn.

      “Được rồi,” tôi . “Ta nghe thấy rồi. Ta tính.”

      Nhưng làm cách nào tôi có thể đưa con bò biển ra khi nó tỏ ra khiếp sợ thanh gươm như thế chứ ? Có vẻ như trước đây nó từng nhìn thấy thanh gươm và biết mức độ nguy hiểm của thứ vũ khí này.

      “Được rồi,” tôi với những con ngựa biển. “Ta cần tất cả các ngươi hợp lực đẩy chính xác theo cách ta chỉ dẫn.”

      Đầu tiên chúng tôi bắt đầu với con tàu. Việc này dễ chút nào, nhưng với sức mạnh của ba con ngựa, cuối cùng chúng tôi cũng dịch chuyển được cái xác tàu để nó đè bẹp con bò biển. Sau đó tôi xử lý tấm lưới, gỡ từng phần , tháo những móc câu, kéo những nút thắt quanh móng con bò biển ra. Công việc này kéo dài vô tận – với tôi, nó còn tệ hơn cái lúc tôi phải ngồi gỡ lõi dây thép của cái máy chơi game. Trong suốt thời gian đó, tôi ngừng trò chuyện với con bò biển, với nó rằng mọi chuyện ổn trong khi nó hết kêu la rồi lại rên rỉ.

      sao đâu, Bessie à,” tôi . Đừng hỏi tại sao tôi lại bắt đầu gọi nó như thế. Chỉ là vì đó dường như là cái tên hay cho con bò thôi. “Bé ngoan. Bé đáng .”

      Cuối cùng, tấm lưới cũng lỏng ra, con bò biển đạp nước vùng bơi ra khỏi tấm lưới và nhào lộn cách sung sướng.

      Những chú ngựa biển hân hoan hí vang. Cám ơn cậu chủ!

      “Moooo!” Con bò biển rúc vào lòng tôi và giương đôi mắt to màu nâu nhìn tôi.

      “Được rồi,” tôi . “ sao nữa rồi. Bé đáng . Được rồi… Tránh xa khỏi rắc rối nhé.”

      Chợt nhớ ra, biết tôi ở dưới nước bao lâu rồi nhỉ? Ít nhất là giờ đồng hồ rồi. Tôi phải quay lại nhà trước khi Argus hay những con quái mình người cánh chim phát ra tôi vi phạm lệnh giới nghiêm.

      Tôi bơi thẳng lên và lao ra khỏi mặt nước. Ngay lập tức, Blackjack sà xuống và để tôi bám vào cổ nó. Nó cất cánh bay lên trung và đưa tôi quay trở lại bờ biển.

      Có thành công , sếp?

      “Ừ. Chúng ta giải cứu cho bé… đại loại là như vậy. Hơi mất thời gian chút. Nó gần như bị hoảng loạn.”

      Những việc làm tốt thường hay nguy hiểm, thưa sếp. Sếp cứu cái bờm đàng thương của tớ, đúng ạ?

      Tôi thể nghĩ về Annabeth trong những giấc mơ của mình, suy sụp và còn sức sống trong cánh tay của Luke. Ngay tại đây tôi vừa mới giải thoát cho con quái vật con, nhưng tôi lại thể cứu người bạn của mình.

      Khi Blackjack bay trở lại nhà của tôi, tình cờ tôi thoáng nhìn vào sảnh ăn. Tôi trông thấy bóng người – cậu bé núp mình sau cái cột trụ Hy Lạp, như thể lẩn tránh ai đó.

      Đó là Nico, nhưng giờ vẫn chưa phải là bình minh mà. Càng phải gần đến giờ ăn sáng. Cậu bé làm gì ở đây chứ?

      Tôi lưỡng lự. Điều cuối cùng đời tôi muốn là mất thêm thời gian chỉ để nghe Nico về cái trò Lá bài thần thoại của cậu ấy. Nhưng có gì đó ổn. Tôi có thể khẳng định điều ấy qua cách cậu ấy giấu mình.

      “Blackjack,” tôi , “cho ta xuống ở đằng kia được ? Ở đằng sau cái cột ấy.”

      Tôi gần như làm hỏng mọi thứ.

      Tôi lại bước đến gần Nico, chỉ cách cậu bé vài bước chân. Cậu bé hoàn toàn nhìn thấy tôi. Nó đứng sau cái cột, mình lén lút ở góc phòng, tất cả chú ý của cậu bé đều dồn về phía sảnh ăn. Tôi chỉ còn cách cậu bé hơn mét rưỡi và sắp sửa , Câu làm gì thế, to, tôi nhận thấy cậu ấy nghịch bức tượng tay: Cậu ấy theo dõi Thợ Săn.

      Có vài giọng – hai chuyện với nhau ở trong những cái bàn ăn. Vào thời điểm tiện chút nào lúc sáng sớm tinh mơ ư? Ồ, trừ khi bạn là nữ thần bình minh thôi, tôi đoán thế.

      Tôi lấy cái mũ của Annabeth trong túi ra và đội lên đầu.

      Tôi chẳng thấy có gì khác biệt, nhưng khi đưa hai tay lên, tôi thể nhìn thấy chúng. Tôi trở nên vô hình.

      Tôi rón rén về phía Nico và cũng lặng lẽ đứng bên cạnh cậu ấy. Tôi thể nhìn thấy hai trong bóng tối. Nhưng tôi nhận ra giọng của họ: Zoẽ và Bianca. Họ ngồi bên bàn ăn ngoài trời và có vẻ như cãi nhau.

      “Nó thể chữa trị được,” Zoẽ . “Dù sao nữa thể nhanh chóng lành lại.”

      “Nhưng sao chuyện đó lại xảy ra?” Bianca hỏi.

      trò chơi khăm ngu ngốc,” Zoẽ cằn nhằn. “Mấy thằng nhóc nhà Stoll ở nhà thần Hermes ấy. Máu Nhân mã giống như axit. Ai cũng biết điều ấy. Bọn chúng phun nó vào bên trong chiếc áo phông Tour Săn của Nữ Thần Artemis.”

      khủng khiếp!”

      ấy sống,” Zoẽ . “Nhưng ấy phải nằm liệt giường trong vài tuần với những vết bỏng rất nặng. Kiểu gì ấy cũng thể được. Việc tìm kiếm này giờ chỉ còn trông chờ vào ta… và em.”

      “Nhưng còn Lời Sấm Truyền”, Bianca . “Nếu Phoebe thể , chúng ta chỉ có bốn người. Chúng ta phải chọn thêm người khác.”

      còn thời gian đâu”, Zõe . “Chúng ta phải rời phải rời khỏi đây khi tia sáng đầu tiên ló rạng. Đó là điều phải làm ngay lập tức. Hơn nữa, Lời Sấm Truyền rằng chúng ta có thể mất người.”

      “Ở vùng đất mưa”. Bianca đáp lại, “chứ phải ở đây”.

      “Có lẽ thế” Zõe , mặc dù giọng ấy nghe có vẻ như bị thuyết phục. “Khu trại có những ranh giới phép thuật. điều gì, thậm chí cả cả thời tiết, được điều ra mà cho phép. Đây có thể vùng đất mưa”.

      “Nhưng…”

      “Bianca à, nghe chị này” Giọng Zõe đầy căng thẳng. “Chị - chị thể giải thích được, Nhưng chị có cảm giác rằng chúng ta nên chọn thêm ai khác nữa. Điều này quá nguy hiểm. Họ cái kết còn thảm hại hơn cả Phoebe. Chị muốn Chiron chọn trại viên làm bạn đồng hành thứ năm của chúng ta. Và… chị muốn Thợ Săn nào phải gặp nguy hiểm nữa”

      Bianca im lặng. “Chị nên kể cho Thalia về đoạn còn lại trong giấc mơ của chị”

      giúp ích gì đâu”

      “Nhưng nếu những suy đoán của chị đúng, về Tướng quân…”

      “Chị bảo là về điều đó nữa mà.” Zõe . ấy thốt lên đầy đau khổ. “Chúng ta tìm ra sớm thôi. Giờ thôi. Bình minh lên rồi.”

      Nico lẻn ra khỏi hướng của họ. Cậu ta nhanh hơn tôi.

      Khi hai vội vàng chạy xuống thềm, Zõe suýt đâm phải tôi ấy khựng người, đôi mắt nheo lại. Tay ấy lần tới cây cung, nhưng đúng lúc đó Bianca , “Đèn ở Nhà Lớn bật lên rồi. Nhanh lên!”

      Và Zõe theo ta ra khỏi sảnh ăn.

      Tôi có thể biết những gì Nico nghĩ. Cậu ta hít sâu và định chạy theo sau chị mình ngay khi tôi cởi cái mũ tàng hình ra và . “Chờ .”

      Cậu bé suýt trượt ngã những bậc thềm đóng băng lúc quay người lại tìm tôi “ ở đâu đến thế?”

      ở đây trong suốt cuộc chuyện. Tàng hình.”

      Cấu bằng khẩu hình từ tàng hình. “Ô hô. Tuyệt .”

      “Làm sao cậu biết Zõe và chị cậu ở đây?”

      Cậu ta đỏ mặt. “Em nghe thấy họ ngang qua nhà thần Hermes. Em … Em ngủ được say lắm khi cắm trại. Nên em nghe thấy tiếng bước chân, và tiếng họ thầm. Và vì vậy em quyết định theo họ”

      “Và giờ em tính đến chuyện theo họ trong cuộc tìm kiếm” tôi suy đoán.

      “Sao biết điều ấy?”

      “Bởi vì nếu ai đó là chị có lẽ cũng nghĩ vậy thôi. Nhưng em thể cùng được.”

      Cậu ta tỏ vẻ thách thức. “Bởi vì em quá ư?”

      “Bởi vì họ để em làm thế. Họ tóm được em và đưa về đây. Và… đúng, bởi vì em còn quá . Em nhớ con Manticore chứ? có nhiều thứ hơn thế. Nguy hiểm hơn. vài người hùng phải hi sinh”

      Hai vai cậu ta chùng xuống. Cậu ta chuyền từ chân này sang chân khác. “Có lẽ đúng. Nhưng… nhưng có thể thay em”

      “Em gì chứ?”

      có thể tàng hình. có thể theo họ!”

      “Thợ săn thích con trai.” Tôi nhắc lại cho cậu ta “Nếu họ phát …”

      “Đừng để họ phát . theo họ cách tàng hình. Hãy để mắt đến chị ấy! phải làm điều ấy. Xin đấy!”

      “Nico à…”

      “Dù sao cũng định khỏi đây, đúng ?”

      Tôi muốn rằng . Nhưng cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi, và hiểu sao tôi thể dối cậu ta.

      “Đúng vậy,” tôi , “ phải tìm Annabeth. phải giúp họ, thậm chí nếu họ muốn.”

      “Em kể với ai về việc này” cậu ta hứa “Nhưng phải hứa bảo vệ chị em”

      … Điều này khó để hứa, Nico ạ, trong chuyến như thế. Hơn nữa, ấy còn có Zõe, Grover và Thalia nữa…”

      “Hứa ” cậu ta nài nỉ.

      cố gắng hết sức” Tôi hứa.

      “Hãy ngay !” cậu ta . “Chúc may mắn!”

      Điều này điên rồ. Tôi chưa chuẩn bị gì cả. Tôi có gì ngoài cái mũ tàng hình, thanh gươm và quần áo mặc người. Tôi cứ hi vọng sáng nay trở về nhà ở Manhattan. “ với bác Chiron…”

      “Em lo liệu mọi việc.” Nico mỉm cười tự mãn. “Em giỏi việc đó lắm mà. !”

      Tôi chạy , đội mũ của Anhabeth lên. Ngay khi mặt trời lên, tôi biến mất. Tôi leo lên đến đỉnh Đồi Con Lai kịp lúc nhìn thấy chiếc xe của trại dần biến mất dạng đường – có lẽ là Argus đưa đoàn người làm nhịêm vụ vào thành phố. Sau đó họ đường ai nấy .

      Tôi cảm thấy cắn rứt tội lỗi, và ngớ ngẩn của mình nữa. Làm cách nào tôi có thể đuổi kịp họ chứ. Chạy ư?

      Ngay lúc đó tôi nghe thấy tiếng đập cánh lớn. Blackjack đáp xuống bên cạnh tôi. Như mọi khi, nó bắt đầu đánh hơi đám cỏ mắc kẹt dưới lớp băng.

      Nếu tôi đoán lầm, thưa sếp, chắc chắn cậu cần con ngựa để chạy trốn. Cậu thích ?

      Ngực tôi trào dâng cảm giác biết ơn, nhưng rốt cục tôi chỉ , “Ừ. Bay thôi.”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      9.


      Tôi học được cách tạo ra các thây ma

      Vấn đề của việc ngồi con ngựa bay vào ban ngày là nếu bạn cẩn thận, bạn có thể gây ra tai nạn giao thông nghiêm trọng Đường cao tốc Long Island. Tôi phải luôn giữ cho Blackjack bay những đám mây và rất may, chúng cũng cao lắm vì giờ là mùa đông. Chúng tôi lượn quanh, cố gắng giữ chiếc xe màu trắng của Trại Con Lai trong tầm mắt. Và nếu ở dưới mặt đất là lạnh, đây là cực kỳ lạnh, với những hạt mưa đá như cứa vào da thịt.

      Giá mà tôi mang theo mấy bộ đồ lót giữ nhiệt màu da cam mà họ bán trong cửa hàng của khu trại. Nhưng sau câu chuyện về Phoebe và chiếc áo phông đầy máu nhân mã, chắc là tôi còn dám tin tưởng vào những sản phẩm đó của họ nữa.

      Hai lần tôi để mất dấu chiếc xe, nhưng cảm giác mơ hồ rằng họ dẫn đến Manhattan đầu tiên giúp tôi quá khó để lại đuổi kịp họ.

      Giao thông tệ vì những kỳ nghỉ mát và tất cả mọi thứ. Khi họ đến được thành phố cũng hết nửa buổi sáng. Tôi điều khiển cho Blackjack đáp xuống gần đỉnh toà nhà Chrysler và quan sát chiếc xe minivan trắng, đoán rằng nó vào đỗ trong nhà ga Greyhound, nhưng nó lại tiếp tục .

      Argus định đưa họ đâu nhỉ?” Tôi lẩm bẩm.

      Ồ, phải Argus làm tài xế đâu, thưa sếp, Blackjack thông báo với tôi. Mà là .

      nào?”

      trong nhóm Thợ Săn, Với chiếc vương miện bạc tóc ấy.

      Zõe ư?”

      Chính là ấy. Ô, nhìn kìa! Có cửa hàng bánh donut. Liệu chúng ta có thể qua đó nhỉ?

      Tôi cố gắng giải thích với Blackjack rằng cưỡi con ngựa thần vào trong cửa hàng Drive-thru[11] khiến cho tất cả cảnh sát trong đó lên cơn đau tim mất, nhưng nó dường như chịu tiếp thu điều đó. Trong khi ấy, chiếc xe tiếp tục lăn bánh hướng về phía đường hầm Lincoln.

      Tôi chưa từng nghĩ đến việc Zõe có thể lái xe. Nghĩa là ấy trông giống mười sáu tuổi. Hơn nữa, ấy là người bất tử. Tôi tự hỏi biết ấy có bằng lái xe ở New York hay , và nếu có, ấy khai ngày sinh là bao nhiêu chứ.

      “Được rồi” tôi “Chúng ta theo họ thôi.”

      Chúng tôi sắp sửa rời khỏi Toà nhà Chrysler Blackjack hí vang báo động, suýt chút nữa hất tôi ra khỏi lưng. Có cái gì đó cuốn quanh chân tôi như con rắn. Tôi với tay rút thanh gươm ra, nhưng khi tôi tôi nhìn xuống hề có con rắn nào cả. Dây leo – những sợi dây leo của cây nho - vươn ra từ vết nứt giữa các tảng đá của toà nhà. Chúng cuốn lấy chân của Blackjack và hai mắt cá chân của tôi khiến chúng tôi thể di chuyển được.

      “Định đâu hả?” Ngài D cất tiếng hỏi.

      Ông ta dựa vào toà nhà, chân đung đưa trong khí, bộ đồ thể thao có hoạ tiết da báo và mái tóc đen của ông ta bay phất phơ theo gió.

      Có thần đến đấy! Blackjack hét lên. Là gã rượu nho!

      Ngài D tỏ ra tức giận. “Người hay con ngựa tiếp theo dám gọi ta là gã rượu nho có kết cục tốt đẹp trong chai Meriot đấy nhé!”

      “Ngài D” Tôi cố giữ giọng bình tĩnh trong khi những sợi dây leo cuốn quanh chân. “Ngài muốn gì?”

      “Ôi ta muốn gì ư? Có lẽ người nghĩ rằng vị giám đốc bất tử đầy quyền lực của trại nhận thấy ngươi bỏ cho phép ư?”

      “Ừm… có thể thế ạ.”

      “Ta nên ném người ra khỏi toà nhà này, cũng con ngựa thần kia, và xem vị hùng của chúng ta gào thét thế nào đường hạ cánh xuống đất nhỉ?”

      Tôi nắm chặt bàn tay lại. Tô biết nên giữ miệng ngậm chặt, nhưng ngài D sắp sửa giết chết tôi hoặc là giải tôi về trại trong nỗi xấu hổ. Và tôi thể chấp nhận cả hai trường hợp đó. “Sao ngài lại ghét tôi đến thế? Tôi làm gì ảnh hưởng đến ngài ư?”

      Ngọn lửa bùng lên trong mắt ông ta. “Vì người là hùng, chàng trai ạ. Ta cần lý do nào khác nữa”

      “Tôi phải thực cuộc tìm kiếm này! Tôi phải giúp những người bạn của tôi. Đó là điều mà ngài thể hiểu được!”

      Ừm, sếp, Blackjack căng thẳng . Vì cách chúng ta bị quấn trong nhưng sợi dây leo kia và treo lơ lửng giữa trung cách mắt đất gần ba trăm mét, cậu nên chuyện tử tế hơn.

      Những sợi dây leo thít chắt hơn nữa quanh người tôi. Bên dưới chúng tôi, chiếc xe minivan trắng của trại ngày càng cách xa hơn. Chẳng mấy chốc, nó khuất khỏi tầm nhìn của tôi.

      bao giờ ta kể cho người về Adiradne chưa nhỉ?” Ngài D hỏi. “Nàng công chúa xinh đẹp xứ Crete? Nàng ấy cũng rất thích được giúp bạn bè. tóm lại, nàng mình giúp vị hùng trẻ tên là Theseus, cũng là con trai của Posedion. Nàng đưa cho cuộn chỉ pháp thuật có thể giúp ta tìm được đường thoát ra khỏi Mê Cung. Và người có biết Theseus trả ơn cho nàng như thế nào hả?”

      Câu trả lời mà tôi muốn ấy là Tôi quan tâm! Nhưng tôi nghĩ rằng nó khiến câu chuyện của ngài D kết thúc nhanh chóng hơn.

      “Họ lấy nhau,” tôi “Sống cuộc sông hạnh phúc mãi về sau. Hết!”

      Ngài D nhếch mép cười khinh bỉ.” hẳn . Theseus cưới nàng ấy. đưa nàng lên tàu của và trở về Athens. Nửa đường nghỉ chân, hòn đảo gọi là Naxos, … Từ gì mà bọn người thường các ngươi hay dùng ngày này nhỉ?... đá nàng. Ta tìm thấy nàng ở đó, ngươi biết đây. mình. Trái tim tan vỡ. Khóc hết nước mắt. Nàng từ bỏ mọi thứ, để lại tất cả những gì mình biết được, để giúp hùng bảnh choẹ, kẻ mà vứt bỏ nàng như vứt bỏ cái dép hỏng.”

      “Điều đó sai trái,” tôi . “Những đó là chuyện hàng nghìn năm về trước. Nó có liên quan gì đến tôi chứ?”

      Ngài D nhìn tôi lạnh lùng. “Ta đem lòng Adriadne, cậu bé ạ. Ta dã hàn gắn lại trái tim tan vỡ của nàng. Và khi nàng chết, ta biến nàng ấy thành người vợ bất tử của ta đỉnh Olympus. Cho đến giờ nàng vẫn chờ đợi ta. Ta quay trở lại với nàng khi nào ta kết thúc trăn năm bị trừng phạt ở cái trại lố bịch của các người”

      Tôi nhìn ngài D. “Ngài… ngài có vợ ư? Thế mà tôi cứ nghĩ ngài gặp rắc rối khi đuổi theo nữ thần rừng đấy…”

      “Ý của ta là bọn người hùng các người bao giờ thay đổi cả. Các người luôn cho rằng bậc thánh như chúng ta là phù phiếm. Các người nên nhìn lại bản thân di. Các người lấy những gì mình muốn, lợi dụng bất cứ người nào các người cần, và sau đó phản bội lại những người xung quanh mình. Vậy nên các ngươi phải lượng thứ cho ta vì ta có chút thiện cảm gì với bọn hùng cả. Họ là những kẻ ích kỉ, vô ơn. Hãy mà hỏi Ariadne. Hay Medea[12]. Về việc này, hãy hỏi Zõe Nightabade.”

      “Ngài có ý gì khi bảo tôi hỏi Zõe chứ?”

      Ngài D. vẫy tay thô bạo. “ . Hãy theo những người bạn ngốc nghếch của cậu ấy.”

      Những sợi dây leo lập tức tuột khỏi chân tôi.

      Tôi chớp mắt ra vẻ tin. “Ngài… Ngài định để tôi ư? Đơn giản như thế sao?”

      “Lời Sấm Truyền rằng ít nhất hai trong số các ngươi chết. Có lẽ ta gặp may và ngươi trong số những kẻ xấu số đó. Nhưng hãy nhớ lấy lời ta , con trai của Poseidon à, sống hay chết, cũng chứng tỏ được rằng ngươi tốt đẹp hơn những tên hùng khác.”

      Với câu ấy, Dinonysus búng ngón tay. Thân hình Ngài D. gặp lại như tờ giấy. tiếng pop vang lên và ông ta biến mất, để lại mùi nho thoang thoảng cuốn theo gió.

      Suýt chết, Blackjack .

      Tôi gật đầu, mặc dù tôi thấy việc Ngài D. để cho tôi như thế này còn đáng lo ngại hơn so với việc lôi tôi về trại. Điều đó có nghĩa là Ngài D. thực tin rằng chúng tôi đứng tước nguy cơ bị nổ tung và thiêu rụi trong chuyến này.

      nào, Blackjack.” Tôi , cố gắng tỏ ra lạc quan. “Ta mua bánh donut cho mày khi đến New Jersey.”

      Cuối cùng, tôi vẫn mua được bánh donut cho Blackjack ở New Jersey Zõe lái xe về phía nam như người điên và đến tận Maryland, ấy mới cho xe dừng lại để nghỉ giữa đường. Blackjack lúc ấy quá mệt. Nó gần như rơi từ trời xuống.

      Tôi ổn thôi, sếp, nó hổn hển . Chỉ… chỉ cần nghỉ lấy hơi chút thôi.

      “Ở yên đấy.” tôi ra lệnh cho nó. “Để ta xem xét tình hình.”

      “Ở yên đấy à” tôi có thể làm được. Tôi có thể.

      Tôi đội chiếc mũ tàng hình lên và bộ qua cửa hàng tạp hoá. khó để phải tỏ lén lút. Tôi phải luôn tự nhắc nhở rằng ai có thể nhìn thấy tôi. Điều này cũng khó bởi ngược lại tôi phải nhớ để tránh khói đường của người khác để họ đâm sầm vào tôi.

      Tôi nghĩ tôi nên vào bên trong cửa hàng và làm cho cơ thể nóng lên chút, có lẽ là nên mua cốc sôcôla nóng hoặc cái gì đó. Còn ít tiền lẻ ở trong túi. Tôi có thể để lại tiền quầy thanh toán. Tôi phân vân biết liệu cái cốc có biến thành vô hình khi tôi cầm nó lên , hay là liệu tôi phải gặp vấn đề với cái cốc sôcôla nóng lơ lửng giữa trung, trong khi đó toàn bộ kế hoạch của tội bị phá hỏng bởi vì Zõe, Thalia, Blanca và Grover trốn ra khỏi của hàng.

      “Grover cậu chắc chứ?” Thalia .

      “Ừ… khá chắc. Chín mươi phần trăm. Được rồi, tám mươi lăm phần trăm”

      “Và làm điều ấy bằng chỗ quả đấu này ư?” Blanca hỏi, dường như ấy thể tin được việc này.

      Grover trông như thể bị xúc phạm. “Đây là câu thần chú để theo dõi có từ lâu đời. Nghĩa là, tôi khá chắc chắn rằng tôi làm đúng.”

      “D.C. cách đây khoảng trăm mét,” Bianca “Nico và tôi…” ấy cau mày tư lự. “Chúng tôi từng sống ở đó. Nơi đó…nó thay đổi. Tôi quên mất nơi đó.”

      “Tôi thích điều này.” Zõe .”Chúng ta nên thẳng về hướng Tây. Lời Sấm Truyền như vậy.”

      “Hừ, có vẻ như kỹ năng theo dõi của tốt hơn rồi đó nhỉ?” Thalia càu nhàu.

      Zõe bước về phía ấy. “ thử thách kỹ năng của tôi, đúng hả nhóc con? biết chút gì về Thợ Săn cả!”

      “Ô hô, nhóc con ư? gọi tôi là nhóc con đấy hả? Nhóc con là cái chết tiệt gì hả?”

      “Này hai , Grover căng thẳng xen vào, ‘Thôi nào. Đừng như thế nữa chứ!”

      “Grover đúng đó,” Bianca , “D.C. mới là cuộc chiến lớn nhất của chúng ta.”

      Zõe có vẻ bằng lòng, nhưng ấy vẫn gật đầu miễn cưỡng. “Tốt lắm, Chúng ta tiếp tục thôi.”

      khiến chúng ta bị bắt mất, chuyện lái xe ấy,” Thalia càu nhàu. “Trông tôi ra dáng người mười sáu tuổi hơn đấy.”

      “Có lẽ vậy,” Zõe cáu kỉnh ngắt lời. “Nhưng tôi lái xe từ khi người ta phát minh ra ôtô đấy. thôi.”

      Khi Blackjack và tôi tiếp tục cuộc hành trình về hướng Nam, đuổi theo chiếc xe của trại. Tôi tự hỏi liệu có phải là Zõe chỉ đùa thôi . Tôi biết chính xác ô tô ra đời từ khi nào nhưng tôi đoán vào khoảng thời tiền sử - quay trở lại thời khi đó mọi người xem tivi đen trắng và săn khủng long.

      Vậy Zõe bao nhiêu tuổi? Và ngài D. về điều gì chứ? ấy trải qua điều gì tội tệ với những người hùng nhỉ?

      Khi chúng tôi gần đến Washinton, Blackjack bắt đầu bay chầm chậm hơn và thấp dần.Nó thở cách nặng nhọc.

      Cậu ổn chứ?” Tôi hỏi nó.

      Tôi khóc, thưa sếp. Tôi có thể… Tôi có thể đánh bại cả đội quân ấy chứ.

      “Cậu có vẻ ổn như thế đâu.” Rồi đột nhiên tôi cảm thấy đầy tội lỗi, bởi vì tôi bắt Pergasus bay cả nửa ngày trời, ngừng nghỉ, cố gắng bắt kịp chiếc xe chạy hết tốc độ đường cao tốc. Thậm chí đối với con ngựa bay, cũng hẳn là việc khó khăn.

      Đừng lo lắng về tôi, sếp! Tôi phải là kẻ dễ bị đánh bại đâu.

      Tôi mong rằng nó đúng, Nhưng tôi cũng hi vọng Blackjack tự đâm sầm xuống mặt đất trước khi kịp than phiền, và tôi cũng muốn như vậy.

      May thay, chiếc xe cũng bắt đầu chậm lại. Nó băng qua sông Potomac để vào trung tâm thành phố Washinton. Tôi lập tức liên tưởng đến đội tuần phòng hàng , tên lửa và những thứ tương tự như vậy. Tôi biết chính xác những phương thức phòng thủ làm việc như thế nào, và cũng hông chắc liệu pergasus có bị máy ra-da của quân đội phát ra hay , nhưng tôi muốn bị lộ vì bị bắn tung ra khỏi bầu trời.

      “Cho tớ xuống kia.” Tôi với Blackjack. “Chỗ đó đủ gần rồi.”

      Blackjack quá mệt nên cũng con sức để phàn nàn nữa. Nó phóng về phía Tượng đài Washington để đáp xuống và thả tôi xuống bãi cỏ.

      Chiếc xe chỉ cách chúng tôi vài toà nhà, Zõe đỗ xe bên lề đường.

      Tôi quay lại nhìn Blackjack. “Tôi muốn cậu trở về trại. Hãy dành thời gian nghỉ ngơi. Gặm cỏ. Tớ ổn thôi.”

      Blackjack hếch đầu lên hoài nghi. Cậu chắc chứ, sếp!

      “Cậu hoàn thành xong nhiệm vụ rồi.” Tôi . “Tớ sao đâu. Và ngàn lần cảm ơn cậu.”

      ngàn đống cỏ khô , có lẽ thế, Blackjack mơ mộng xa xăm. Nghe ngon lành, Được rồi, nhưng hãy cẩn thận, thưa sếp,. Tôi có cảm giác họ đến đây để gặp gỡ cái gì đó thân thiện và đẹp trai như tôi đâu.

      Tôi hứa cẩn thận. Sau đó Blackjack bay lên, lượn hai vòng quanh đài tưởng niệm trước khi mất dạng sau những đám mây.

      Tôi thám thính quanh chiếc xe. Bọn họ ra khỏi xe. Grover chỉ tay về hướng trong những toà nhà lớn nằm dọc theo Công viên Mall. Thalia gật đầu và bốn người bọn họ bước cách mệt nhọc trong làn gió lạnh buốt.

      Tôi rời khỏi chỗ để theo bọn họ. Nhưng ngay lập tức ấy người tôi đông cứng lại.

      Cách đó toà nhà, cánh cửa của chiếc xe ô tô đen kín mít mở ra. người đàn ông với mái tóc xám cắt theo kiểu quân đội bước ra khỏi xe. Ông ta đeo kính đen và mặc chiếc áo choàng đen. Thời buổi này, ngay cả ở Washington, bạn cũng có thể bắt gặp những gã như thế này ở mọi nơi. Nhưng ý nghĩ chợt lóe lên trong tôi rằng tôi nhìn thấy chiếc xe hơi giống như thế này hai lần con đường cao tốc phía nam. Nó theo chiếc xe của trại.

      Gã đàn ông mở điện thoại ra và gì đó. Sau đó ta nhìn xung quanh, có vẻ như ta muốn chắc chắn rằng xung quanh có ai nhìn cả, và bắt đầu bộ về phía Công viên Mall theo hướng của những người bạn tôi.

      Điều tệ hại nhất đó là: Khi quay đầu về phía tôi, tôi nhận ra khuôn mặt người ấy. Đó là Tiến sĩ Thorn, con quái vật Manticore đến từ Westover Hall.

      Trong chiếc mũ tàng hình, tôi theo Thorn nhưng vẫn giữ khoảng cách. Tim tôi đập thình thịch. Nếu ông ta còn sống khi rơi xuống từ vách núi. Annabeth chắc hẳn phải còn sống. Giấc mơ của tôi là đúng. ấy vẫn còn sống và bị bắt giữ làm tù binh.

      Thorn tiếp tục theo những người bạn của tôi, thận trọng bị lộ.

      Cuối cùng, Grover dừng lại trước tòa nhà lớn có dòng chữ Bảo tàng Hàng Gian. Viện Smithsonian! Tôi đến đây với mẹ tôi từ rất lâu rồi, nhưng khi đó mọi thứ trông đồ sộ hơn nhiều so với bây giờ.

      Thalia kiểm tra cánh cửa. Nó để mở, nhưng có nhiều người vào. Trời quá lạnh, và các trường học đều trong kỳ nghỉ. Họ bước nhanh vào bên trong.

      Tiến sỹ Thorn lưỡng lự. Tôi biết tại sao, nhưng ông ta theo vào trong bảo tàng. Ông ta rẽ sang hướng khác và băng qua Công viên Mall. Tôi mất vài giây suy nghĩ và quyết định theo ông ta.

      Thorn sang đường và lên bậc cấp của Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên. Có cái bảng lớn treo cửa. Ban đầu tôi nghĩ đó viết, ĐÓNG CỬA CHO KIỆN PHẠM PHÁP. Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng chữ PHẠM PHÁP đáng ra là chữ RIÊNG TƯ.

      Tôi theo Tiến sĩ Thorn vào bên trong, qua căn phòng khổng lồ đầy những bộ xương của con voi răng mấu và xương khủng long. Có tiếng người ở phía trước phát ra từ đằng sau cánh cửa đóng. Có hai lính canh đứng ở bên ngoài. Họ mở cửa cho Thorn, và tôi phải vội vàng chạy vào trong trước khi cánh cửa kịp khép lại.

      Phía trong phòng, những gì tôi nhìn thấy khủng khiếp đến mức tôi suýt hét lên, mà điều này rất có thể giết chết tôi.

      Tôi ở trong căn phòng hình tròn lớn với cái ban công bao quanh phòng tạo thành tầng nữa. Ít nhất mười hai lính canh thường đứng ở ban công, cộng thêm hai quái vật – những người phụ nữ rồng với những cái đuôi rắn kép thay thế cho đôi chân. Tôi nhìn thấy chúng trước đây. Annabeth gọi chúng là Scythian dracaenue.

      Nhưng đó phải là điều tồi tệ nhất. Đứng giữa hai nữ quái vật mình rắn – tôi có thể thề rằng ta nhìn xuống tôi – kẻ thù cũ của tôi, Luke. Nhìn ta đáng sợ. Da tái nhợt và bộ tóc vàng chuyển thành màu xám, như thể già thêm cả chục tuổi chỉ trong vài tháng. Cái nhìn giận giữ trong mắt vẫn còn đó, và cả vết sẹo dài chạy dọc mặt, vết tích của con rồng tặng cho . Nhưng vết sẹo giờ trông đỏ lên cách xấu xí, có vẻ như mới đây nó lại bị rách ra thêm.

      Cạnh ta, bóng tối che phủ lấy người đàn ông ngồi. Tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là những ngón tay của người đó đặt hai tay ghế mạ vàng, giống như cái ngai vàng.

      “Thế nào hả?” người đàn ông ngồi ghế cất tiếng hỏi.

      Giọng của ông ta giống như giọng mà tôi nghe thấy trong những giấc mơ của mình – làm sởn gáy như giọng của Kronos, nhưng trầm hơn và mạnh hơn, cứ như thể phát ra từ sâu trong lòng trái đất. Nó vang vọng khắp căn phòng, mặc dù ông ta hề hét lên.

      Tiến sĩ Thorn bỏ kính đen ra. Đôi mắt hai màu của ông ta, nâu và xanh, sáng lên phấn khích. Ông ta cúi đầu chào cung kính, sau đó bằng cái giọng Pháp kỳ quặc: “Bọn chúng ở đây, thưa Tướng quân.”

      “Ta biết điều đó, ta đâu có ngốc chứ,” người đàn ông oang oang. “Nhưng ở đâu.”

      “Trong bảo tàng tên lửa.”

      “Bảo tàng Hàng Gian.” Luke cáu kỉnh sửa lại.

      Tiến sĩ Thorn liếc nhìn Luke. “Đúng như ngài , thưa ngài.

      Tôi có cảm giác Thorn chỉ muốn lao đến đâm Luke bằng trong những cái sừng nhọn của ông ta khi phải gọi ta là ngài.

      “Có bao nhiêu đứa?” Luke hỏi.

      Thorn giả vờ như nghe thấy.

      Bao nhiêu đứa hả?” Tướng quân hỏi lại.

      “Bốn đứa, thưa Tướng quân.” Thorn trả lời. “Tên thần rừng, Grover Underwood. Và đứa con với mái tóc đen dựng đứng và – thế nào nhỉ - quần áo theo phong cách punk cùng với cái khiên xấu xí.

      “Là Thalia,” Luke xác nhận.

      “Và hai đứa con khác – những tên Thợ săn. đứa đeo vòng khuyên bằng bạc.”

      “Ta biết đứa đó.” Tên Tướng quân lẩm bẩm.

      Mọi người trong căn phòng đều tỏ ra khó chịu.

      “Hãy để tôi bắt chúng.” Luke với tên Tướng quân. “Quân của chúng ta đông hơn, đủ để…”

      “Kiên nhẫn nào,” tên Tướng quân . “Rồi bọn chúng được rảnh tay rảnh chân đâu. Ta phái người bé đến giữ chân chúng rồi.”

      “Nhưng.”

      “Chúng ta thể để cậu gặp nguy hiểm được, cậu bé của ta.”

      “Đúng vậy, cậu bé.” Tiến sĩ Thorn kèm theo nụ cười hiểm ác. “Cậu còn quá yếu ớt để đối mặt với nguy hiểm. Hãy để tôi tóm gọn bọn chúng.”

      .” Tên Tướng quân đứng dậy ra khỏi ghế, và lần đầu tiên tôi nhìn thấy mặt .

      cao lớn và cơ bắp, với làn da nâu bóng và mái tóc đen bóng mượt chải ra sau. ta mặc bộ đồ vét lụa màu nâu đắt tiền giống hệt những gã Phố Wall, nhưng tốt hơn hết bạn đừng bao giờ nhầm cái gã bảnh bao này với người môi giới chứng khoán. bộ mặt hung tợn, vai và tay rộng đến mức có thể bẻ đôi cái cột cờ. Đôi mắt sắc như đá. Tôi cảm tưởng mình nhìn vào bức tượng sống. lạ là có thể di chuyển được.

      Ngươi làm ta thất vọng, Thorn,” .

      “Nhưng thưa Tướng quân…”

      biện minh!”

      Thorn rúm người lại. Trước đây khi lần đầu tiên nhìn thấy ông ta trong bộ đồ đồng phục màu đen ở trường quân đội, tôi cứ nghĩ rằng Thorn đáng sợ. Nhưng giờ, đứng trước tên Tướng quân, Thorn trông giống như thằng lính nũng nịu ngốc nghếch. Tên tướng quân mới đúng là điều đúng là đáng lo ngại. cần đến đồng phục. sinh ra là để làm người chỉ huy.

      “Đáng ra ta nên ném người vào đáy Tartarus vì thất bại của ngươi,” tên Tướng quân . “Ta phái ngươi bắt trong đứa trẻ của ba vị thần lớn tuổi nhất, và ngươi mang về cho ta đứa con gầy nhẳng của Athena.”

      “Nhưng ngài hứa cho tôi cơ hội trả thù!” Thorn quả quyết. “Đó là lời thỉnh cầu của tôi!”

      “Ta là chỉ huy cấp cao của Chúa tể Kronos.” Tên Tướng quân cao giọng. “Và ta chọn những người nào được việc để làm phụ tá cho ta! Nhờ có Luke mà chúng ta mới có thể cứu vớt lại toàn bộ kế hoạch của chúng ta. Giờ biến cho khuất mắt ta, Thorn, cho đến khi nào ta kiếm được nhiệm vụ thấp hèn nào đó phù hợp với ngươi.”

      Mặt Thorn chuyển sang tím với đầy phẫn nộ. Tôi nghĩ ông ta sắp sửa nhổ nước miếng hoặc bắn gai ra, nhưng ông ta chỉ lúng túng cúi chào và rời khỏi căn phòng.

      “Bây giờ, chàng trai của ta.” Tên Tướng quân quay sang Luke. “Việc đầu tiên chúng ta phải làm là lập đứa con lai, Thalia. Con quái vật chúng ta cầu xử lý ả.”

      “Rất khó để đánh lại bọn Thợ Săn,” Luke nhận định. “Zõe Nightshade…”

      “Đừng nhắc đến tên ta!”

      Luke nuốt nước miếng. “X - xin lỗi, thưa ngài. Tôi chỉ…”

      Tên Tướng quân quơ tay ra lệnh cho ta im lặng. “Hãy để ta chỉ cho cậu thấy, chàng trai của ta, cách để chúng ta đánh bại bọn Thợ Săn.”

      chỉ tay vào tên lính gác đứng dưới mặt đất. “Những cái răng ở đây chứ hả?”

      Gã đó loạng choạng bước lên phía trước với cái chậu bằng gốm trong tay. “Vâng, thưa Tướng quân!”

      “Trồng chúng ,” .”

      Ở ngay giữa căn phòng là đống đất lớn, tôi chắc mẩm sắp sửa có cuộc triển lãm khủng long tại nơi đó. Tôi căng thẳng nhìn gã lính gác lôi những cái răng trắng ra khỏi cái chậu và dúi chúng vào trong lớp đất. Gã đó lấp chúng trong khi tên Tướng quân mỉm cười lạnh lùng.

      Gã lính gác bước giật lùi ra khỏi đống đất và lau hai bàn tay. “ sẵn sàng, thưa Tướng quân!”

      “Tuyệt lắm! Tưới nước cho chúng và chúng ta để tự chúng phát ra mùi con mồi của chúng.”

      Gã lính gác cầm cái bình tưới bên in hình những bông cúc. Điều này kỳ lạ, bởi vì thứ mà gã đó tưới phải là nước. Nó lỏng, màu đỏ thẩm, và tôi cam đoan đó phải là rượu Pân[13] của người Hawaii.

      Đất bắt đầu sủi bọt.

      “Chỉ ít phút nữa thôi,” tên Tướng quân cất tiếng, “Ta cho cậu thấy, Luke à, những chiến binh làm cho đội quân chiếc thuyền bé của cậu trở nên tầm thường.

      Luke nắm chặt bàn tay lại. “Tôi mất năm để huấn luyện đội quân đấy! Khi con tàu Công chúa Andromeda đến ngọn núi, họ là những chiến binh tốt nhất…”

      “A ha!” Tên Tướng quân bật cười. “Ta phủ nhận rằng đội quân của cậu là những vệ sĩ xứng đáng cho Chúa tể Kronos. Và cậu, tất nhiên, cũng gánh vác phần nhiệm vụ…”

      Tôi nghĩ Luke trở nên nhợt nhạt hơn khi tên Tướng quân đến điều đó.

      “… nhưng dưới lãnh đạo của ta, đội quân của Chúa tể Kronos mạnh lên gấp trăm lần, Chúng ta là những kẻ bất khả chiến bại. Nhìn , những cỗ máy giết người của ta.

      Lớp đất tách ra. Tôi lo lắng bước giật lùi bước.

      Ở nơi mỗi cái răng được trồng, sinh vật giãy giụa để thoát khỏi mặt đất. Và rồi con đầu tiên trong số đó cất tiếng.

      “Meo?”

      Nó là con mèo con. con mèo mướp màu da cam xíu với những cái sọc vằn trông giống như con hổ. Tiếp theo đó con nữa xuất , cho đến khi con số đó lên đến xấp xỉ mười hai, chạy nhảy xung quanh và nghịch đất.

      Mọi người nhìn chúng với vẻ tin được. Tướng quân gầm lên. “CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY? MÈO CON DỄ THƯƠNG ĐỂ ÔM ẤP Ư? NGƯƠI TÌM THẤY NHỮNG CÁI RĂNG ĐÓ Ở ĐÂU CHỨ?

      Gã lính gác mà mang những cái răng đến co rúm người lại sợ hãi. “Từ phòng triển lãm, thưa ngài! Như ngài ra lệnh. Răng nanh hổ…”

      đúng, tên đần độn kia! Ta là răng của con Khủng long bạo chúa! Gom những… những con quái vật bé lông xù trời đánh thánh vật kia và mang chúng ra ngoài ngay. Và đừng bao giờ để ta nhìn thấy bộ mặt của ngươi lần nào nữa.”

      Gã lính gác trong cơn hoảng hốt làm đánh rơi cái bình tưới nước. Gã ta lùa lũ mèo con lại và chạy vội ra khỏi phòng.

      “Ngươi!” Tên Tướng quân chỉ gã lính gác khác. “ lấy NHỮNG CÁI RĂNG ĐÚNG về cho ta. NGAY BÂY GIỜ!”

      Gã lính gác mới được chỉ định lao để thi hành nhiệm vụ.

      “Bọn đần độn,” tên Tướng quân cằn nhằn.

      “Đó là lý do tại sao tôi dùng bọn người thường.” Luke . “Bọn chúng đáng tin cậy chút nào.”

      “Bọn chúng thiếu óc phán đoán, dễ bị mua chuộc, và bạo lực,” tên Đại tướng . “Ta thích điều này.”

      phút sau, gã lính chạy bổ vào trong phòng, hai tay ôm đầy những chiếc răng nhọn hoắt khổng lồ.

      “Tốt lắm,” tên Tướng quân . trèo qua lan can ban công và nhảy xuống, từ độ cao sáu mét.

      Nơi đáp xuống, cái sàn nhà bằng đá cẩm thạch nứt ra, kêu răng rắc dưới đôi giày da của . đứng thẳng lên, cau mày, và xoa xao hai vai. “Nguyền rủa thay cái cổ cứng nhắc của ta.”

      cái túi chườm nóng nữa chứ, thưa ngài?” gã lính gác hỏi. “Có cần thêm Tylenol ?”

      ! Nó ổn thôi.” Tên Tướng quân phủi cái áo vét lụa, rồi vội vàng cầm lấy mấy cái răng. “Ta tự mình làm việc này.”

      giơ cái răng lên và cười lớn. “Răng khủng long… Ha ha! Bọn người thường kia thậm chí biết đến điều này khi sở hữu những chiếc răng rồng trong tay. Và đó phải chỉ là những cái răng rồng bình thường. Chúng được lấy ra từ chính con rồng Lycedamon cổ đại. Chúng rất tuyệt đấy.”

      trồng những cái răng xuống đất – cả thảy là mười hai cái. Sau đó nhặt cái bình tưới nước lên. tưới cái chất lỏng màu đỏ ấy xuống đất, ném cái bình và dang rộng cánh tay ra. “Hãy lớn lên!”

      Lớp đất rung chuyển. cánh tay xương xẩu bất ngờ trồi lên khỏi lớp đất, chộp vào trung.

      Tên tướng quân nhìn lên phía ban công. “Nhanh lên, ngươi có mùi hương của bọn chúng chứ?”

      “Vââââng, thưa Chúa tể,” trong số những nữ quái mình rắn trả lời. Mụ ta rút ra tấm khăn choàng bằng vải màu ánh bạc, giống kiểu mà những Thợ Săn thường đeo.

      “Khá lắm,” tên Tướng quân . “ khi những chiến binh của ta bắt được mùi của đứa nào, chúng truy đuổi kẻ đó thương tiếc. gì có thể ngăn cản được chúng, thứ vũ khí mà chưa tên con lai hay Thợ Săn nào từng biết đến. Chúng xé nát bọn Thợ Săn và những kẻ theo phe bọn chúng thành hàng trăm mảnh. “Ném nó lại đây!”

      Khi vừa dứt câu, những bộ xương trồi lên từ dưới lớp đất. Mười hai con quái vật đứng đó, mỗi con được sinh ra từ mỗi cái răng mà tên Tướng quân trồng xuống. Trông bọn chúng khác gì những bộ xương trong ngày lễ Halloween, hay những thứ mà bạn có thể bắt gặp trong những bộ phim điện ảnh hạng bét. Tôi chứng kiến bọn chúng dần trở nên có da có thịt, biến thành những người đàn ông, nhưng là những tên với làn da xám xỉn, mắt vàng, và trang phục đại – áo phông bó sát màu xám, quần rằn ri và giày quân đội. Nếu nhìn từ xa, bạn hầu như có thể tin rằng chúng là con người, nhưng da thịt của chúng trong suốt và xương phát sáng lờ mờ bên dưới lớp thịt trông như những hình ảnh được chụp tia X quang.

      trong số bọn chúng nhìn thẳng về phía tôi, đôi mắt lạnh lùng. Và tôi biết rằng chiếc mũ tàng hình nào có thể qua mặt được nó.

      Con quái vật mình rắn thả tấm khăn choàng ra và nó nhàng bay xuống phía tay của tên Tướng quân đưa ra. Ngay khi đưa tấm khăn cho đội quân quái vật, chúng săn đuổi Zõe và những Thợ Săn khác cho đến khi họ biến mất vĩnh viễn.

      Tôi còn thời gian để suy nghĩ. Tôi chạy mạch đến và nhảy lên bằng tất cả sức lực của mình, lao vào giữa đội quân quái vật và chộp lấy tấm khăn giữa trung.

      “Cái gì vậy?” Tên Tướng quân gầm lên.

      Tôi đáp xuống cạnh chân của tên chiến binh xương.

      “Có kẻ mời mà đến,” tên Tướng quân hét. “ kẻ mình trong bóng tối. Đóng tất cả cửa lại!”

      “Chính là Percy Jackson!” Luke hét lớn. “Chắc chắn là .”

      Tôi chạy hết tốc lực ra phía cửa, nhưng nghe được thanh của thứ gì đó bị xé toạc và nhận ra tên chiến binh xương có được mảng tay áo của tôi. Khi tôi quay người lại, nó đưa mảnh vải lên mũi hít ngửi, và chuyền sang cho những người bạn của nó. Tôi muốn hét lên, nhưng tôi thể làm thế. Tôi lách người qua khỏi cánh cửa vừa kịp lúc hai tên gác cửa đóng sập nó lại sau lưng tôi.

      Và sau đó tôi bỏ chạy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :