1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lời hứa của Giản Trì – Mộc Thanh Vũ (16/47)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14. Ký ức lắng đọng

      Editor & beta: June_duahau

      Sau khi trải qua quá trình sàng lọc, hơn 60 phần trăm số doanh nghiệp từng hợp tác với Trúc Hải thời kỳ Nguyên Nghi còn tại chức bị Cốc Trì phủ quyết. Đối với việc lựa chọn đối tác làm ăn mới tương đối coi trọng cũng rất thận trọng, phân phó trợ lý Lăng Thích phụ trách hội đàm và thư ký chuyên thuộc Đinh Hủy phụ trách hợp đồng, thay phiên nhau tổ chức các hội nghị trao đổi bàn bạc các công việc liên quan, bản thân đảm nhận toàn bộ công trình điều khiển kỹ thuật điện tử Trí Năng.

      Nếu quyết tâm trong thời gian ngắn cắt giảm đội ngũ công nhân từ bảy trăm xuống còn bốn trăm người, tự nhiên Cốc Trì có chuẩn bị trước. Vì muốn thu hút lượng lớn khách du lịch, khiến cho hành khách cảm nhận được thoải mái khi đến đây, lên kế hoạch lợi dụng lợi thế của internet, dẫn dắt hoàn thiện toàn bộ hệ thống điều khiển thông minh đó, vận dụng những thành quả kỹ thuật đại để thay thế nhân công quản lý, nhờ bộ phận phục vụ cao cấp nhanh nhẹn cùng với các mánh khóe maketing giúp cho Trúc Hải cấp tốc xoay mình, trở thành trong những doanh nghiệp trọng điểm trong giới kinh doanh khách sạn.

      Mấy ngày hôm trước Giản Nặc có cơ hội nhìn thấy , phải vì trốn tránh gặp, thực tế lúc đó ở cùng tầng lầu với , ở trong phòng hội nghị bàn bạc chuẩn bị các đối sách chiến lược, trải qua liên tục hai đợt chất vấn nghiêm ngặt, sau khi tổng hợp lại các phương án dự kiến của những công ty tham gia, cuối cùng quyết định bốn công ty cuối cùng tham gia tranh thầu lần nữa.

      Hai giờ chiều, Cốc Trì đúng giờ xuất tại hội trường nơi trực tiếp diễn ra buổi đấu thầu. Bộ dáng thong dong ngồi giữa chiếc ghế da, cử chỉ ngạo nghễ nhưng làm mất ung dung quyết đoán, tiết lộ người đứng đầu doanh nghiệp phải có đủ bình tĩnh cùng quyết đoán mới có thể nắm giữ 'Càn Khôn'.

      Buổi đấu thầu vẫn do Lăng Thích chủ trì, lược bỏ số khâu phiền hà cần thiết, trực tiếp vào chủ đề chính các nhà thầu tiến hành biện luận cho gói thầu của mình. Sau hai giờ, ba công ty khác bị Cốc Trì phủ quyết phải rời , trải qua thời gian bảy ngày sàng lọc, cuối cùng quyết định lựa chọn công ty có giá thầu gần nhất với giá dự tính của Trúc Hải trước đó, hơn nữa công ty điện tử Tốc Duy có thực lực tài chính hùng hậu thời gian dài hợp tác với bọn họ.

      Lúc người phụ trách Tốc Duy dẫn đoàn rời , Lăng Thích nhận lấy hồ sơ, hỏi: "Lần này có 16 công ty tham gia đấu thầu, ngay khi kết thúc vòng đầu tiên chọn công ty điện tử Tốc Duy rồi đúng ?" Kết quả được dự toán từ trước, đối với việc Cốc Trì kiên trì tiến hành tiếp đợt sàng lọc thứ hai, dụng ý trong đó ta nửa hiểu nửa .

      Nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta cái, Cốc Trì tà tà kéo khóe miệng, "Để Đinh Hủy cho cậu biết tuần trước các tờ báo tập san lớn đưa vô số tin tức rằng lần đầu thầu này Trúc Hải phải chuẩn bị kỹ lưỡng chu đáo như thế nào, đồng thời còn đặt ra nghi vấn có nên đưa kế hoạch quản lý ra tuyên truyền trước !"

      Cùng Đinh Hủy liếc mắt nhìn nhau, Lăng Thích như bừng tỉnh: "Các công ty mời thầu vì tin tức này, để gia tăng khả năng trúng thầu tiếc đầu tư nguồn lớn tài chính thông qua các con đường khác nhau ra sức tuyên truyền, mà trong suốt quá trình đó người hưởng lợi lớn nhất chính là Trúc Hải." Mỗi công ty khi tuyên truyền đều tránh được việc phải đề cập đến Trúc Hải, mà Cốc Trì chỉ cần điều nhân viên ra trình diện, có thể đạt được hiệu quả tuyên truyền tốt nhất lại có thể tiết kiệm khoản lớn cho khách sạn trước khi mở rộng phát triển.


      Cốc Trì cong môi cười, ngón tay thon dài gõ xuống bản hợp đồng: "Ngày mai đem hợp đồng này giao cho luật sư Giản, tôi tự mình đến ký." Trước khi đứng dậy còn dặn dò: "Trong vòng tuần phải hoàn thành xong Closed Beta, bảo đảm tuyệt đối để xảy ra bất kỳ sai sót nào."

      Trong lúc Cốc Trì thương thảo đưa ra các quyết sách ở Trúc Hải Giản Nặc lại ở bên ngoài phòng bệnh giám sát - Bệnh viện Thứ Năm của thành phố.

      Đan Thục Nhu thực bị bỏng mà vào viện, đương nhiên nghiêm trọng đến nỗi thể ra tòa, căn cứ chính xác nhất từ bệnh viện đó là để ngăn ngừa vết thương bị nhiễm trùng cho nên bệnh nhân phải ở lại mấy ngày để quan sát, nhưng lại trực tiếp chuyển người bệnh tới phòng giám sát.

      Giản Nặc cũng phải đứa trẻ ba tuổi, làm sao có thể tin được trong lúc mấu chốt này Đan Thục Nhu lại 'xui xẻo' đến mức ngay cả dạo đường cũng gặp phải hỏa hoạn, hơn nữa lại có thể bắt được bình cứu hỏa trăm năm khó gặp đột nhiên xuất như thế. Nhưng chuyện xảy ra bất ngờ như vậy, trong lúc nhất thời, vẫn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết, huống chi tất cả những người muốn vào thăm bệnh nhân đều bị ngăn ở phía ngoài tấm thủy tinh, muốn gặp cũng được.

      "Luật sư Giản?" Đan Thục Khê đưa cho ly nước nóng, đứng ở bên ngoài phòng bệnh nhắc nhở Giản Nặc: "Điện thoại."

      "Cảm ơn." Giản Nặc giật mình hoàn hồn, cầm điện thoại lên, màn hình thế nhưng lại tên Cốc Trì.

      Giản Nặc ngẩn ra, căn bản đâu có số của Cốc Trì, sáng nay cũng quên mất hỏi.

      Ấn nút trả lời, hơi chắc chắn hỏi: "Cốc Trì?"

      Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh trầm thấp nồng đậm của Cốc Trì: "Là ."

      Bỗng nhớ ra cái gì, Giản Nặc hỏi: "Số là lưu trong máy của em?"

      "Em cũng hỏi nên đành phải xung phong nhận việc lưu nó vào thôi!" Buổi sáng lúc còn ngủ say lưu số cá nhân của mình vào trong máy của .

      Giọng điệu có mấy phần trách cứ, Giản Nặc ngây ngô nở nụ cười: “Làm sao biết em hỏi?”

      Lời của hơi có chút hờn dỗi, mặt Cốc Trì tràn đầy ý cười: “ ở Sở Vụ sao? qua đón em.” Buổi đấu thầu kết thúc sớm hơn so với dự tính rất nhiều, có thời gian qu đón , đương nhiên thể để cho tài xế làm thay.

      “Em ở bệnh viện.” Dường như cảm giác được nghi vấn của , Giản Nặc bước nhanh tới nơi vắng người giải thích đơn giản: “Bị cáo vụ án di chúc bị bỏng phải nằm viện nên em đến xem chút.”

      Cốc Trì hơi kinh ngạc: “Đan Thục Nhu?”

      Đơn giản chỉ cho rằng vì từng đến tòa dự thính nên mới nhớ được cái tên đó, Giản Nặc hề hoài nghi gì, chỉ đáp tiếng “Ừ.”

      Do dự chút, Cốc Trì : “Đừng vô bệnh viện nữa, phải em chán ghé mùi thuốc sát trùng ở đó lắm sao, chờ đến lúc gặp nhau cho em biết phải làm thế nào.” Cho dù tốt nghiệp chuyên ngành về pháp luật, nhưng chịu ảnh hưởng là Giản Nặc, luật pháp đối với Cốc Trì mà quen thuộc tới trình độ thể so sánh bình thường được, lại thêm chút hiểu biết về kiến nghị phản bác, mơ hồ đoán được dụng ý của Đan Thục Nhu.

      Giản Nặc mờ mịt hiểu cúp điện thoại, dựa vào vách tường nhớ lại lời vừa , khóe miệng hơi mỉm cười. Có thể cười tươi như tia nắng mặt trời phải vì Cốc Trì muốn giúp cách giải quyết vấn đề, mà là vì trong lúc bất tri bất giác để lộ câu kia, ra đối với thói quen của , chưa từng quên. Trong ngực dâng lên cỗ ngọt ngào khiến cho Giản Nặc ngây ngốc nở nụ cười.

      Đan Thục Khê đứng cách đó xa nhìn về phía này, thấy luật sư Giản giỏi giang khôn khéo nở nụ cười thanh thuần khóe miệng cũng bất giác cười theo.

      Lúc Giản Nặc xuống dưới lầu, chiếc xe thương vụ màu đen của Cốc Trì bất ngờ đậu ở phía dưới bậc thềm cửa chính. đậu xe xong, cho dù làm cản trở xe khác, nhưng vào giờ cao điểm tan tầm vẫn gây trở ngại cho giao thông, nhưng kỳ quái ở chổ bảo vệ của bệnh viện lại gì.

      Thấy Giản Nặc tới, Cốc Trì nghiêng người mở cửa xe giúp sau đó nổ máy cho xe chạy, lúc ra đến cổng vậy mà bảo vệ còn vội vàng giúp khơi thông để xe của bọn họ thuận lợi chạy ra ngã tư đường.

      Giản Nặc khó hiểu: “Sao bọn họ lại phạt ?”

      Cốc Trì nghiêm túc trả lời: “Có lẽ nhìn bộ dạng tương đối đẹp trai.”

      Giản Nặc nhịn được cười, nâng khủy tay thúc cái. Khóe môi vẽ thành đường cong đẹp mắt, Cốc Trì cười mà .

      Bầu trời về chiều, từng đám mấy hồng tạo cho người ta cảm giác hư ảo như có như . Khuôn mặt Cốc Trì được nhuộm bởi tầng ánh sáng ấm áp, ngũ quan cuàng thêm tinh xảo từng đường cong mạnh mẽ nhưng mất vẻ nhu hòa, gương mặt trong lúc đó toát lên vẻ lạnh nhạt, hờ hững, khiến cho cả người tản ra loại mị lực thể kháng cự.

      Giản Nặc cứ quay đầu chăm chú nhìn như vậy, hồi lâu cũng thu lại tầm mắt, cho đến khi gặp đèn đỏ dừng lại, Cốc Trì quay đầu nhìn về phía , quyến luyến trong mắt chưa kịp thu lại chạm phải ánh mắt mang theo ý cười của , mặt thoáng chốc đỏ bừng lên, vội vàng cuối đầu, dám nhìn người bên cạnh nữa.

      Cốc Trì cong môi cười, vươn tay nắm lấy tay . Ngón tay thon dài, nhiệt độ lòng bàn tay đốt cháy mu bàn tay , khi ngước mắt lên nhìn ràng thấy trong mắt ánh lên tia lửa cùng hứng thú, trong lòng thoáng chốc sinh ra cảm giác chua xót khó hiểu, Giản Nặc nhịn được gọi tên : “Cốc Trì.”

      “Ừ” nhàng đáp, thanh mềm mại phảng phất qua bên tai .

      Phía sau truyền đến tiếng còi thúc giục cắt ngang câu chuyện của hai người, Cốc Trì nhíu mày, lập tực nghiêng người qua nhanh chóng in lên môi nụ hôn, sau đó mới nới tay ra khẽ cười cho xe chạy hòa vào dòng xe bên đường.

      tay cầm lái, tay Cốc Trì chọn lấy tấm đĩa ấn xuống nút phát. Bản nhạc vang lên, Giản Nặc bất ngờ chớp chớp lông mi dài, lúc quay đầu ngó ra ngoài cửa sổ, trong mắt đong đầy nước

      Tiếng nhạc du dương bay lượn trong gian hẹp, thanh từng giọt nước rơi vào trong gian hẹp, thanh từng giọt nước rơi vào trong hồ giống như loại thiên thoát tục xuất trần*. rất thích khúc nhạc Bamboo Dance (múa trúc) lay động tâm hồn này, có biết bao đêm sau khi rời , đem chính mình ngăn cách với thế giới, lòng lắng nghe múa trúc giữa những tiếng ồn ào huyên náo triền miên bên ngoài, đem tất cả những kí ức về gắng sức niêm phong lại, cất giấu ở nơi nào đó dưới đáy lòng, vì mà chờ đợi trong im lặng. vẫn thủy chung tin rằng, ngày nào đó, về. Mà tại, thực trở lại, lúc này hai người gần nhau trong gang tấc, bỗng nhiên Giản Nặc có cảm giác chân thực.

      (*thiên : thanh của thiên nhiên, thoát tục xuất trần: dính bụi trần)

      , vẫn là Cốc Trì cưng chiều trong lòng bàn tay năm đó sao? Trái tim , có còn nghuyên vẹn ? Những thắc mắc đó như dòng nước quẩn quanh trong đầu , Giản Nặc biết nên mở miệng hỏi thế nào. Bốn năm chia cách, khiến cho có cảm giác khó nắm bắt. Giản Nặc biết làm thế nào để xử lý mớ cảm xúc hỗn độn này.

      Thoáng nhìn qua khóe mắt lấp lánh ánh sáng, với bản lĩnh thâm trầm cùng bình tĩnh Cốc Trì thể để ý đến chút biến hóa này, giơ tay định tắt nhạc , sau nghĩ lại thôi đành rút tay về.

      Hạ cửa xe xuống để gió lạnh phất qua mặt. Hai người ăn ý trầm mặc, túy ý để khúc nhạc thanh tịnh kia lan tràn trong khí.

      Xe chạy về Trúc Hải, Cốc Trì dừng lại ở tầng hầm thứ hai. Rất tự nhiên cầm lấy tay Giản Nặc, : “Từ sau khi về nước, luôn ở đây.”

      Theo bản năng cầm lại bàn tay vừa rộng vừa dài của , Giản Nặc theo vào thang máy, thong thả mà kiên định bước vào gian sống hàng ngày của . Đó là gian phòng khoảng 100 mét vuông, đèn tường thủy tinh chỗ cửa vào sáng lên, Giản Nặc nhìn thấy bàn ăn trong phòng bếp kiểu mở bày đồ ăn tinh xảo nóng hổi cùng hai cặp bát đũa, trong nháy mắt, có cảm giác giống như được về nhà.

      Nhận lấy túi xách của để lên ghế sofa, Cốc Trì kéo ngồi vào bàn ăn, ánh mắt nhìn đến thức ăn bàn, giương mắt hỏi : “Khẩu vị thay đổi rồi sao?” ràng phải cố ý, nhưng lời ra nghe lại có ý khác.

      Giản Nặc liếc nhìn bàn ăn, bốn món mặn món canh, đều là những món bình thường thích ăn, quay đầu nhìn : “ thay đổi. Cho tới giờ chưa từng thay đổi.” Cho dù lời bỏ , lòng của cũng chưa từng lần thay đổi.Nghĩ tới , nhớ , , chờ , bốn năm như .

      Nghe ra tiếng nghẹn ngào trong lời , Cốc Trì ôm vào long nhàng vỗ về, ngay sau đó Giản Nặc ôm chặt lấy eo , ôm chặt, mặt dán lên ngực , thào : “Em rất nhớ , rất nhớ .”

      Cốc Trì nghe vậy, cánh tay đần đần buộc chặt, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng cũng hóa thành hai chữ: “ biết.”
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15. Vượt qua gian khó

      Editor & beta: June_duahau

      đêm này, bên trong căn phòng xoay vần loại hơi thở mang tên 'Hạnh phúc'. Cốc Trì và Giản Nặc yên lặng đứng ôm nhau, tựa như muốn lưu giữ khoảnh khắc này cho đến Vũ Trụ Hồng Hoang.

      lúc sau, Cốc Trì chậm rãi cúi đầu, nhàng hôn lên môi , lúc mở miệng giọng dịu dàng khác thường, 'Ăn cơm trước , miễn cho em lại bị đau dạ dày."

      chút trong nháy mắt, rất sợ những hồi ức kia khiến cho kinh sợ, mặc dù lựa chọn tha thứ, thời gian dài xa cách khiến cho hai người vốn thân mật cũng có chút xa lạ, muốn mọi chuyện tiến triển quá nhanh, nhưng khi đối mặt với , căn bản thể nào kháng cự nổi, chỉ cần ánh mắt nhìn nhau cũng đủ để buông đao đầu hàng. Buổi sáng ngày hôm đó, bất ngờ gặp được , mọi chuyện cũng thoát khỏi vòng kiểm soát. Biết tình huống lúc này của hai người là 'gương vỡ lại lành' nhưng thực ra lại tiềm loại nguy hiểm, nhưng đối với , làm sao có thể làm như thấy?!

      Cốc Trì thực lo lắng, rất sợ trong lúc vô tình chạm phải ranh giới cuối cùng trong lòng người con này, nếu vậy, phần tình cảm mà từ đầu tới cuối luyến tiếc buông đột nhiên biến mất. nhớ ai đó từng , duyên phận giữa con người với con người tối kỵ nhất là bỏ lỡ mất nhau. Cho nên tuyệt đối thể để bản thân có cơ hội phạm sai lầm, thể để bọn họ vừa mới gặp lại nhau khiến cho bản thân quay đầu lại được, rất mệt mỏi với cảnh yên bình giả tạo rồi, thà rằng mạo hiểm cũng quyết mang trở lại bên mình. Vì thế, vội vã đưa đến đây, mục đích chỉ là muốn cùng ăn tối, mà là để hiểu sau bốn năm xa cách.

      Giản Nặc tự nhiên biết tâm tư của xoay chuyển luân hồi. khẽ cong môi cười, trong nụ cười còn mang theo ấm áp. Đối với dịu dàng của , vô lực chống đỡ. Có lẽ, đối với Cốc Trì, Giản Nặc từ trước đến nay hề có sức kháng cự.

      Ăn xong cơm tối, thừa dịp Cốc Trì nghe điện thoại, Giản Nặc lưu loát thu thập xong bát đĩa, sau đó yên tĩnh làm tổ ghế sofa xem tivi, cầm điều khiển từ xa tùy ý lật chuyển vài kênh, dáng vẻ nhàn hạ vô cùng tự nhiên. Cúp điện thoại, Cốc Trì từ phòng ngủ ra liền thấy cảnh tượng như vậy, hơi ngẩn ra chút sau đó tiếng động mỉm cười, cảm xúc tối tăm trước đó vì thế mà bị quét sạch, đổi hướng tới phòng bếp pha hai ly trà sau đó đưa tới cho .

      Giản Nặc nhận lấy ly trà ủ trong lòng bàn tay, thỏa mãn ngửi mùi hương trà, "Trà Minh Tiền Long Tĩnh?!"

      "Vẫn chỉ ngửi uống sao?" Cốc Trì ngồi xuống bên cạnh .

      "Ngửi càng thơm." nhe răng cười, làm cho cái lúm đồng tiền bên má như như , do dự chút mới khép nép dịch gần về phía .

      Đặt ly trà xuống, Cốc Trì nắm lấy tay , ôm ngồi lên đùi mình, hỏi: “ Nếu Đan Thục Nhu thể lên tòa án, vụ án kết thúc được sao?”

      đến công việc, Giản Nặc xấu hổ đảo tròn mắt, ngẩng đầu nhìn : “ Tình huống của ta thuộc loại bất khả kháng, thể giống như người bình thường dù đau ốm bệnh tật lên tòa vẫn có thể tuyên án, trừ phi biến mất tung tích bằng thể kết án được.”

      Cốc Trì nghe vậy môi mỏng nhẹn nhàng giương lên, trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi: “ Em xem qua bệnh án của ta sao?”

      “ Có xem, nhưng mà em vẫn thấy hơi kì quái, hẳn là còn phần khác nữa .” Giản Nặc thở dài, cảm giác việc quá trùng hợp, mà phần bệnh án bị bỏng này chắc phải giả chứ!

      “ Vậy ư?” Cốc Trì nhíu mày.

      nên lời là có vấn đề ở đâu.” Trực giác mách bảo cho biết chuyện đơn giản như bề ngoài, nhưng nhất thời vẫn chưa tìm được điểm mấu chốt, bỗng nhiên nhớ ra cái gì, Giản Nặc : “ Đan Thục Khê xem kỹ bệnh án của Đan lão tiên sinh lúc còn sống, chứng thực được ông ấy qua đời là vì cảm xúc bị kích động mạnh gây ra, hơn nữa Đan Thị gần đây hình như muốn mua mảnh đất, ta muốn truy cứu trách nhiệm của em mình nữa, dù sao chuyện này giải quyết tòa cũng mất rất nhiều thời gian. Kết quả Đan Thục Nhu lại muốn dùng cách này để kéo dài thời gian, tự nhiên biến khéo thành vụng làm cho mẫu thuẫn giữa hai em bọn họ trở nên gay gắt hơn, “ thể làm gì khác hơn, tòa án cũng cách nào phán quyết bản di chúc đó có hiệu lực, Đan Thục Khê thể tiếp quản công ty, ảnh hưởng rất lớn đến cơ ngơi mà cha ta vất vả lắm mới xây dựng được, cứ thế vốn còn có được chút đồng tình của ta giờ tiêu tan hết, lúc ở bệnh viện Giản Nặc nghe thấy ta chuyện điện thoại, tưởng ta muốn thông qua mối quan hệ nào đó nhằm lấy được bệnh án bị bỏng của Đan Thục Nhu ý đồ muốn vạch trần ta nosid ối, ai ngờ ta lại với , quyết định sau khi phiên tòa này kết thúc đến cơ quan công an xin lập án, khởi tố Đan Thục Nhu xảo trá.

      việc dường như so với tưởng tượng đơn giản hơn rất nhiều, mi tâm giữa trán Cốc Trì từ từ giãn ra: “ Đừng nghĩ ngợi nữa, chắ chắn Đan Thục Nhu có thể lên tòa.”

      “ Tại sao?” Giản Nặc hiểu.

      “ làm sao vẫn còn ngốc nghếch như vậy?” Bộ dạng Giản Nặc ngây ngô nháy nháy mắt làm cho Cốc Trì nhịn được chớp mắt hôn cái mới : “ Em cả ngày hôm nay canh giữu ở bệnh viện thực ra là muốn truyền đạt ý tứ của Đan Thục Khê, nhưng Đan Thục Nhu lại muốn gặp, phải ?” Thấy kinh ngạc gật đầu, tiếp: “ Bọn em gặp được ta có nghĩa là ai gặp được ta, luật sư Giản?!” Ngữ điệu đặc biệt nhấn mạnh ở ba chữ cuối ‘ Luật Giản’, nhìn cười như có như , sau đó liền thôi gì nữa.

      Có người? Giản Nặc như bừng tỉnh, làm sao lại quên mất gọi điện cho luật sư ủy thác của Đan Thục Nhu chứ? Đẩy gương mặt tuấn tú sát lại gần của Cốc Trì ra, Giản Nặc chu miệng: “ Nghe gọi em là luật sư Giản thấy kỳ quái thế nào ấy?” Giống như cố ý giễu cợt , chẳng có thành ý chút nào.

      Nghe ra giọng của có oán trách, cúi đầu xuống bên tai , thanh mềm mại đến cực điểm, “ Tiểu Nặc.”

      Giản Nặc mân chặt đôi môi đào, xấu hổ vươn cánh tay ôm cổ , đem khuôn mặt nhắn chôn ở cần cổ , lẳng lặng lên tiếng.

      Còn nhớ lúc mới , Cốc Trì luôn gọi đầy đủ tên , sau này, lúc trao nhau nụ hôn đầu mới đổi cách xưng hô gọi là ‘ Tiểu Nặc’. Giản Nặc thể tâm tình của vào giờ phút này, chỉ biết, lúc nghe được tự nhiên gọi nhũ danh của trái tim đập liên hồi, cả người như muốn bay lên, thân thể mềm yếu bị hôn đến dán chặt vào lồng ngực rộng lớn đó. Giờ khắc này, Giản Nặc bỗng cảm thấy Cốc Trì trước mặt lúc này vẫn là Cốc Trì mà , hề thay đổi, hề biến mất.

      Di động trong túi quần Cốc Trì lại vang lên lần nữa, nới tay lấy ra nhìn chằm chằm dãy số đó, vươn tay cầm lấy quyển tạp chí đưa cho Giản Nặc, “ Chờ chút!”. Sau đó đứng dậy vào thư phòng, giống như lơ đãng khép cửa phòng lại.

      Điện thoại được kết nối, bên tai truyền đến giọng nữ mềm mại: “ Trì, đồng ý với em giúp đỡ Thục Nhu, kết quả lại cho cậu ấy nhờ luật sư Tô gì gì đó, ông ấy là sư phụ của luật sư mà Đan Thục Khê ủy thác đấy biết ?”

      sai, chính gợi ý cho Đan Thục Nhu thỉnh giáo Tô Minh-sư phụ của Giản Nặc. Ý tứ rất ràng, Cốc Trì hoàn toàn có ý giúp đỡ.

      Cốc Trì nghe xong bật cười, xoa xoa mi tâm hề tiếp lời, lại nghe thấy ta oán giận, : “ Thục Nhu quýnh lên, trai cậu ấy căn bản chịu gặp mặt, muốn hòa giải tòa là có khả năng, nếu để Đan Thục Khê dễ dàng ngồi lên chiếc ghế giám đốc như vậy có phải quá hời cho quá rồi ......”

      “ Cho nên em liền nghĩ ra cách này giúp ấy? Mạo hiểm làm bản thân bị bỏng?” Lời ra nửa, bị Cốc Trì đánh gãy.

      “ Dù sao biện pháp là em nghĩ, muốn thế nào thôi!” Giống như là chắc chắn đối với ngại nề hà, thanh bên kia điện thoại có chút ý vị làm nũng, “ Em biết thích vụ án của Thục Nhu, nhưng cậu ấy là bạn em, em thể nhìn bạn mình có chuyện....”

      “ Vớ vẩn!” Giọng của Cốc Trì chợt lạnh xuống, “ Việc này cho em nhúng tay vào, vụ án kia đến giai đoạn này còn đường cứu vãn rồi, việc Đan Thục Khê thắng kiện là thể thay đổi, nếu muốn ta gặp phải phiền toái lớn hơn nữa ba ngày sau phải lên tòa thẩm vấn.”

      “ Trì......”

      “ Nếu muốn lên đình cũng phải xử lý đẹp chút. với viện trưởng bệnh viện Thứ Năm cũng có chút quen biết, đừng để phải cầu xuất trình bệnh án bị bỏng của ta, đến lúc đó mọi người tránh khỏi lúng túng.” Cốc Trì chưa từng nghĩ tới giúp đỡ Dan Thục Nhu, phải vạn bất đắc dĩ tham gia vào, nhưng vì Giản Nặc.

      phải chứ, khéo như vậy!” Đầu dây bên kia điện thoại có chút nhụt chí, đối với biểu khác thường của Cốc Trì có chút khó hiểu, mặc dù thích Đan Thục Nhu, theo lý thuyết cũng nên để bọn phải khó xử mới đúng, làm sao tại lại.....

      “ Đan Thục Khê truy cứu tiếp nữa, đây là kết quả lý tưởng nhất rồi, đừng náo loạn nữa.”

      “ Được rồi, em biết rồi.” Nghe như vậy, người đầu dây bên kia điện thoại cũng thuận theo gì nữa, nghĩ chút lại hỏi: “ Chừng nào trở lại?”

      Cốc Trì nhíu mày: “ Mùng 6 này Trúc Hải khai trương, tạm thời chưa thể về ngay được.”

      “ Em về nước gặp được ?”

      được.” cần suy nghĩ, Cốc Trì trực tiếp cự tuyệt.

      “ Vì sao?”

      Cốc Trì nặng nề thở dài ở trong lòng, ánh mắt như có ý thức nhìn về phía cửa, dường như có thể xuyên thấu qua cánh cửa nhìn thấy Giản Nặc an tĩnh ngồi ghế sofa trong phòng khách, giọng điệu của hòa hoãn trở lại, sau khi trấn an người kia liền mau chóng kết thúc cuộc gọi này.
      Last edited by a moderator: 18/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15. (Tiếp)
      Editor & beta: June_duahau

      Trong khoảnh khắc đẩy cửa phòng ra, Cốc Trì nhìn thấy Giản Nặc lặng yên nhúc nhích đứng bên cửa sổ sát đất, bóng lưng mỏng manh trông càng có vẻ thê lương nơi nương tựa. gì, lặng im lát sau mới sải bước về phía , lúc qua bàn trà để ý thấy quyển tạp chí lật tới trang muốn cho xem.

      Ánh mắt có chút biến hóa, từ phía sau ôm chặt lấy , ngực dán lên lưng , khẽ tựa cằm lên vai , "Nghĩ gì vậy?"

      "Nghĩ về !" Giản Nặc thành trả lời.

      Cốc Trì siết chặt cánh tay khóa chặt cả người lại, ôm chặt chẽ vào trong ngực, thanh của thổi vào bên tai . "Sợ em vì khoảng trống trong bốn năm qua mà có điều mâu thuẫn nên mới vội vàng muốn cho em biết trong thời gian đó làm gì." Đó là quyển tạp chí duy nhất độc quyền viết bài về , cho dù thể đại diện hết toàn bộ cuộc sống sinh hoạt thường ngày của trong bốn năm qua, nhưng cũng đủ để Giản Nặc nhận ra khác trước.

      "Muốn lấy lại Trúc Hải việc đầu tiên là phải có đủ nguồn lực tài chính, đó là thứ thiếu thốn nhất tại thời điểm đó. Cho dù ngăn cách cả đại dương Nguyên Nghị vẫn có thể dễ dàng phá hủy kế hoạch của , cho đến năm đầu tiên ngay cả công việc ổn định cũng có, làm việc ở công ty chưa tới tháng bị đuổi việc lý do. chỉ có thế, Nguyên Nghị còn đặc biệt phái người đến muốn lấy mạng , nhưng những lời này, cho Giản Nặc biết. “Có lẽ là tiêu hao thời gian dài, Nguyên Nghị cảm thấy mọi chuyện cũng coi như kết thúc, cuối cùng dừng tay. Lúc đó mới bắt đầu bước chân vào sòng bạc.” ràng cảm giác được cả người Giản Nặc trở nên cứng ngắc, Cốc Trì vội ôm chặt lấy , “Biết em thích, nhưng đối với lúc đó hai bàn tay trắng mà , đấy là cách nhanh nhất có thể kiếm được tiền, đủ tài chính, có cách nào đầu tư.”

      Thời điểm đó may mắn gặp được người cực kỳ quan trọng trong cuộc đời - Viên Khải Thành, ông chủ song bạc xa hoa nhất ở Las Vegas. Dựa vào hiểu biết cùng khả năng thiên phú bẩm sinh, Cốc Trì đảm nhận vị trí CEO của sòng bạc đồng thời chịu khó nghiên cứu sâu về quân bài pocker, chỉ chưa đầy nửa năm, có thể ghi nhớ được toàn bộ sáu thẻ bài, bắt đầu bộc lộ tài năng ở trong giới.

      “Sau này, bắt đầu chen chân vào lĩnh vực tài chính, nghiên cứu các loại quỹ và cổ phiếu, mới đầu chỉ mạo hiểm chút về sau càng bí quá hóa liều, rốt cuộc sau năm cũng có thể gom góp được chút tiền vốn.” Đến khi Cốc Trì thành lập công ty làm ra của cải, hoa lệ chuyển mình, chân chính bước vào giới ‘quý tộc’ hai người bọn họ chia cách ba năm. Ngay sau đó, bắt đầu ‘chiêu mộ’ bồi dưỡng nhân tài có năng lực đáng tin cậy, đồng thời vận dụng trong thời gian ngắn nhất khiến cho tài sản lên mấy chục lần, thời điểm giá trị con người có thể lấy con số trăm triệu* (USDs nha) làm thước đo, Cốc Trì mới chình thức triển khai kế hoạch thu mua Trúc Hải.

      “Tiền vốn để gây dựng nghiệp quả thực phải dùng đường tắt, nhưng sau này còn đặt chân lên bàn tròn đó nữa.” Nếu bị ép đến đường cùng, Cốc Trì cũng đồng ý lập nghiệp bằng cách này, cho nên sau khi đầu tư thành công cố gắng hết sức rời xa các sòng bạc, thậm chí còn khuyên Viên Khải Thành đem tất cả vốn tài chính có chuyển hướng đầu tư khác, hi vọng đưa ‘ân nhân’ của thoát khỏi ngành nghề nguy hiểm này.

      Giản Nặc nghĩ đến lúc đó rơi vào đường cùng, chợt muốn khóc, nước mắt theo gò má trượt xuống rơi mu bàn tay , “Vì sao cho em biết? Cho dù là em thể giúp được gì, ít nhất cũng nên cho em biết….”

      Làm sao biết lúc đó khốn khó, tay trắng lập nghiệp, muốn lấy lại công ty của gia đình phải kiếm được hàng trăm triệu, đây phải việc mà người bình thường có thể làm được trong thời gian ngắn như vậy, có lẽ cả đời cũng hoàn thành được. Nhưng lại làm được, giây phút mất người thân nhất, từ trong hoạn nạn tự mình đứng lên, dùng sinh mệnh của mình nghênh đón từng đợt từng đợt ‘lễ rửa tội’ của số phận, lúc xuất trước mặt lần nữa, chỉ nhìn thấy thành công của , mà biết phía sau đó là những cay đắng vất vả chỉ có thể dựa vào trái tim để cảm nhận.

      Giản Nặc có loại cảm giác ‘ngồi mát ăn bát vàng’, vốn có chút ủy khuất bỗng chốc lại chuyển thành tự trách, vô cùng khổ sợ. rời , chậm chạp trở về, đều là bất đắc dĩ. làm sao có thể trách chứ? Noại trừ đau lòng, còn cảm xúc gì khác nữa rồi.

      “Đồ ngốc.” Cốc Trì khẽ trách, nới lỏng vòng tay xoay người lại, giơ tay nhàng lau từng giọt nước mắt của , “Bây giờ cho em biết phải để cho em đau lòng. rồi, tất cả đều qua.” Dừng chút, như là nhớ lại, : “Khi đó còn nghĩ, nếu như lúc quay về, em vẫn còn nguyện ý ở bên cạnh , vậy cuối cùng cũng uổng công rồi!” cong môi cười, cố ý đùa với : “Chút nỗ lực kiếm tiền lấy vợ này hẳn cũng nên làm, em xem có phải ?” Đoạt lại Trúc Hải là nghĩa vụ của người nhà họ Cốc, có thể chống đỡ được đến ngày hôm nay đều vì người con mảnh mai trước mặt này. Nếu muốn cùng có tương lai, cần phải có năng lực chăm sóc, bảo vệ cho .

      Giản Nặc nín khóc mỉm cười, đẩy cái, cảm xúc phức tạp trong lòng nhất thời tiêu tan hết, đối với , có cách nào bài xích nổi.

      Đợi đến khi cảm xúc của bình ổn lại. Cốc Trì thu lại sắc mặt, giọng trở nên nghiêm túc hơn: “Trong mắt người ngoài, Cốc Trì còn là nam sinh ngây ngô trong vườn trường năm đó, nhưng hi vọng ở trong lòng em, vẫn là .” Cầm lấy bàn tay bé trắng nõn cùng mười ngón đan xen, kiên định : “ thừa nhận ở phương diện nào đấy thay đổi, cho nên, Tiểu Nặc, xin em hãy chấp nhận con người tại của .”
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: Tình, nồng!

      Editor & beta: June_duahau


      Đêm yên tĩnh được người quấn quýt si mê, ánh mắt càng lúc càng nhuộm dần mê ly, gió đêm dường như cũng hết sức thư thả nhàng. Giản Nặc nắm trở lại bàn tay rộng lớn mà ấm áp của Cốc Trì, đôi đồng tử trong veo tỏa ra ánh sáng ôn nhu. nghĩ, đời người có chuyện gì đáng để kiên trì? Tình chính là trong số đó. Cho dù năm tháng đưa rời xa bốn năm, vẫn có thể hoàn toàn thích ứng với của tại. Chỉ cần trái tim còn nguyên vẹn, bằng lòng từ bỏ tất cả để cứu vớt tiếng '' đánh rơi trong suốt 1526 ngày qua.

      Trong lúc này, còn có thể tính toán được số ngày xa nhau, Giản Nặc cảm thấy, nó cũng dài đến nỗi khiến cho hai trái tim trở nên xa lạ, mệt mỏi. Phần tình cảm thể tự chủ sau bốn năm chôn dấu trong im lặng lần nữa hồi sinh, Giản Nặc giống như con thiêu thân, vì Cốc Trì mà nhóm lên ngọn lửa tình duy nhất, dốc toàn lực tiến về phía trước, muốn đuổi kịp bước chân của , muốn cùng vai kề vai bước .

      Bên ngoài cửa sổ, xa xa phía chân trời, những ánh sao vụn vặt soi vào trong căn phòng, mang theo hơi thở ấm áp và nhu hòa, Giản Nặc chậm rãi tựa đầu vào trong lòng Cốc Trì, gò má dán lên lồng ngực , lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà kiên định nhất thế giới.

      Lẳng lặng ôm nhau như thế này, so với nụ hôn triền miên càng cảm thấy thân mật hơn, trái tim phiêu bạt suốt 4 năm qua của Cốc Trì tại giây phút này, cuối cùng cũng để xuống. nghĩ, đời này bao giờ buông tay Giản Nặc lần nào nữa, người con thanh thuần trước mắt này mới là ấm áp mà khao khát. ai có thể thay thế, người nào có thể lấy .

      Thời gian hạnh phúc lúc nào cũng trôi qua tương đối mau. Đêm khuya, Cốc Trì vững vàng đánh tay lái, cho xe thương vụ hòa vào ngã tư đường, đưa Giản Nặc trở về nhà trọ. Chẳng còn cách nào khác, ở trước mặt , hoàn toàn nắm chắc năng lực tự chủ của mình, đáy mắt đong đầy thương ràng như vậy, khiến cho cách nào kiềm chế, Cốc Trì dám giữ ở lại.

      Dọc đường hai người ăn ý gì, bên trong xe lại vang lên thanh trầm bổng của khúc nhạc Bamboo, tĩnh tâm nghiêng đầu dựa vào ghế ngồi, khoác người chiếc áo khoác của Cốc Trì, bên chóp mũi quanh quẩn hơi thở nam tính đặc hữu của , Giản Nặc hơi buồn ngủ. Tùy ý cho xe dừng ở lề đường, sau khi đưa lên, Cốc Trì lưu luyến dời xuống đến lầu, lúc nhìn thấy trẻ con đứng ở ban công vẫy vẫy tay về phía mình, cong môi khẽ cười, giơ tay lên vẫy lại rồi xoay người trở vào trong xe, hất bụi chạy .

      Sáng sớm, người nào đó cuộn tròn người nằm giường nhìn tấm rèm thưa bị gió thổi bay, Giản Nặc còn cảm thấy lạnh lẽo. Lòng lúc này như được ánh dương chiếu sáng sưởi ấm. Gối đầu lên quả tim đong đầy hạnh phúc ngọt ngào, trong giấc mơ, khóe môi cũng tự chủ mà cong lên, nụ cười tinh thuần như vậy, là thỏa mãn.

      Trở lại Trúc Hải làm, tâm tình của Giản Nặc so với trước kia hoàn toàn khác biệt. Lúc ở đại sảnh tầng đúng lúc bắt gặp Cốc Trì làm, từ trước đến nay, công việc Giản Nặc và cùng thuộc loại, ngữ điệu khách khí cùng chào hỏi: "Chào buổi sáng, Cốc tiên sinh."

      Cốc Trì giật mình, ngước mắt nhìn gương mặt trong trắng thuần khiết của , khóe môi theo bản năng giương lên, cảm thấy lúc làm việc cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt nóng bỏng nhìn còn mang theo vài phần tán thưởng.

      Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Cốc Trì nhường mấy nhân viên nữ vào trước, bất ngờ là thang máy chuyên dụng cho mình ở bên, mà là theo Giản Nặc vào thang máy của nhân viên, thấy đứng bên cạnh mắt nhìn thẳng chớp cũng nhìn lấy cái, hơi cúi đầu, đường cong bên khóe môi lớn dần.

      Sau khi thang máy dừng lại lần nữa, Cốc Trì dẫn đầu bước ra ngoài, Giản Nặc thả chậm bước chân, giống như muốn kéo dài khoảng cách với , lại nghe thấy nhanh chậm mở miệng: "Huấn luyện bắt đầu lúc mấy giờ?"

      "Mười giờ." Giản Nặc thuận miệng đáp.

      Cốc Trì gật đầu, lúc đến cửa văn phòng, xoay người lại : "Tôi cũng ."

      Giản Nặc chớp mắt cái ngây ngốc.

      Lần huấn luyện này là Giản Nặc đề nghị tổ chức, kết hợp tính chất kinh doanh của Trúc Hải với những tình huống cụ thể để lên kế hoạch phân tích kỹ càng, trong thời gian có hạn muốn thông qua kiến thức luật pháp để nâng cao hiểu biết về pháp luật và tố chất tổng hợp cho tầng lớp nhân viên quản lý. Cốc Trì vốn cũng mong muốn có bất kì nhân viên nào thiếu hiểu biết về pháp luật, khi nhìn thấy bản kế hoạch tỉ mỉ thể chê vào đâu của Giản Nặc, vui vẻ đồng ý, đồng thời phân phó Đinh Hủy toàn lực phối hợp.

      Huấn luyện với tuần suất thích hợp, kế hoạch hai lần tuần, thời gian cố định trong hai giờ, căn cứ vào các khâu nghiệp vụ có tính chất bất đồng để sắp xếp chương trình học, nội dung từ đơn giản đến phức tạp, áp dụng phương pháp tiến hành theo tuần tự, vừa thưởng thức pháp luật vừa truyền bá pháp luật cho mọi người. Các chủ quản - quản lý các nhóm tham gia huấn luyện biết có phải nghe được chuyện của ông chủ nên mới phá lệ chuyên chú nghiêm túc học tập hay , liên tiếp gật đầu nêu câu hỏi.

      Giản Nặc đứng ở bục giảng, hề có chút cứng nhắc hay giảng giải khuôn sáo, mà là kết hợp với những vụ án thực tế để phân tích đánh giá, vừa chuyên nghiệp lại dễ hiểu, ví dụ đưa ra lại mất tính hài hước, chủ yếu muốn điều tiết khí trong hội trường, khiến cho người nghe khỏi thấy buồn ngủ, để buổi học thêm sôi động tích cực.

      Cốc Trì ngồi ở hàng ghế cuối cùng từ đầu đến cuối lời nào, nhìn Giản Nặc khoác lên người bộ đồ công sở, tự tin chuyên nghiệp giảng giải tất cả câu hỏi của mọi người, ánh mắt trở nên thâm tình.

      bạn từng thích quấn quít lấy , làm nũng với giờ trưởng thành, dù có ỷ lại vào lần nữa cũng trở thành nữ luật sư chuyên nghiệp rồi. Vẻ sắc bén, lão luyện của được tận mắt chứng kiến tòa, lúc này lại thấy được chuyên nghiệp của , gương mặt tuấn dật khẽ mỉm cười, đối với năng lực xuất sắc lại kiêu ngạo của luật sư Giản thấy khâm phục thôi.

      Kỳ thực, đối với lột xác trưởng thành của Giản Nặc, Cốc Trì làm sao có thể cần thích ứng chứ?!

      thể , đối mặt với khoảng cách và thời gian, tình cảm luôn có vẻ yếu thế.

      Ngày cứ lặng lẽ trôi qua, mỗi nhân viên trong Trúc Hải đều quen thuộc với công việc của mình. Giản Nặc cũng bởi vì quan hệ với Cốc Trì biến chuyển mà lơ là công việc, ngược lại, tâm ý bỏ ra còn vượt xa chức trách của mình. Dưới trợ giúp của Đinh Hủy và các trưởng bộ phận, từng bước hoàn thiện những quy định, chế độ đối nội trong công ty cùng với các hợp đồng lao động, đồng thời duy trì kế hoạch bổ túc pháp luật cho hoạt động kinh doanh đối ngoại của khách sạn, thậm chí còn dự phòng cả phương án xử lý khi xảy ra tranh chấp.

      Trong thời gian ngắn ngủi mười ngày, Giản Nặc hoàn toàn nắm vững phương thức quản lý thường ngày của Trúc Hải, còn lợi dụng thời gian ăn cơm chiều với Cốc Trì cẩn thận phân tích cho về hợp đồng ký kết, nhắc nhở bản thân hợp đồng đó có tính rủi ro. Cốc Trì bị ngữ điệu nghiêm túc của khiến cho dở khóc dở cười, cố ý nghiêm mặt trầm giọng cầu: "Về sau, hết giờ làm việc được nhắc đến công việc với ."

      Đó là khách sạn của đấy. Giản Nặc nhịn được nhíu mày, nhìn oán trách, liền thấy săn sóc múc cho chén canh, cười có thâm ý: "Mau uống , để ngăn miệng em lại."

      Giản Nặc nghe lời uống ngụm canh, trong lòng ấm áp, nhịn được khẽ nở nụ cười. Tất cả những gì trước mắt dường như phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, cho dù công việc quá độ khiến cho có chút mệt mỏi, nhưng… vẫn bị chìm trong hạnh phúc biết đường về.


      Trước hôm Trúc Hải khai trương mấy ngày, Giản Nặc thuận lợi hoàn thành xuất sắc công việc của mình, bởi vì vụ án di chúc sắp đến ngày mở phiên tòa, sáng sớm hôm nay đúng lịch đến làm ở Kim Thái, kết quả, trợ lý Lâm San cho biết Lạc Nghệ Hằng bị bệnh hai ngày nay đến Sở Vụ.

      " thoải mái ở đâu à?" Giản Nặc giật mình, trong ấn tượng của Lạc Nghệ Hằng là người sống rất có quy củ, hơn nữa bởi vì thường xuyên vận động nên thể chất cũng tốt lắm, làm sao đột nhiên lại bị bệnh được? Còn liên tục hai ngày chưa làm? Nhớ đến săn sóc của với mình, trong lòng biết có tư vị gì. Từ khi tới Trúc Hải làm việc, gần như cắt đứt mọi liên hệ với bên ngoài, thân thiết như sư huynh cũng rất lâu liên lạc rồi.

      "Tôi cũng lắm, luật sư Lạc gì, chỉ là lúc gọi điện đến bàn giao công việc cho tôi cổ họng khàn đến ra tiếng rồi." Lâm San nhìn Giản Nặc cười thần bí, trong mắt tràn đầy ý trêu ghẹo: "Bọn tôi còn định sau khi tàn tầm đến thăm luật sư Lạc, bây giờ xem ra kế hoạch phải thay đổi rồi. Luật sư Giản, luật sư Lạc giao cho đấy." đợi Giản Nặc thêm gì, ấy ôm văn kiện chạy xa rồi.

      Giản Nặc đứng bất động ở cửa văn phòng, trong lòng rối bời thôi. Cho dù chưa bao giờ biểu đạt cái gì, nhưng Lạc Nghệ Hằng đối xử với như thế nào người ngoài đều biết, chỉ có Diệp Ưu Lý và Bộ Ôn Nhu thỉnh thoảng tạo cơ hội cho hai người ở bên nhau, ngay cả đồng nghiệp ở Sở Vụ cũng đều cho rằng bọn họ là đôi trời sinh, thậm chí người hay cười tùy tiện như sư phó Tô Minh cũng thường hay chế nhạo hai người.

      Giản Nặc biết quyết tâm chờ đợi Cốc Trì của ai ràng hơn Lạc Nghệ Hằng, cũng đồng thời im lặng cự tuyệt, để quan hệ giữa bọn họ thủy chung dừng lại ở mức độ sư huynh - sư muội, bốn năm cũng thể vượt qua bước. Nhưng Lạc Nghệ Hằng biết, ở trong lòng Giản Nặc, chiếm phân lượng rất quan trọng, ai có thể thay thế, cho dù phải là .

      Trong thời gian ngắn nhất hoàn thành xong xuôi công việc, sau khi chào hỏi qua Lâm San, chạy xe đến nhà Lạc Nghệ Hằng, đường còn ghé qua siêu thị mua cho ít đồ ăn. Bất luận thế nào, lúc mang bệnh, cách nào lo lắng.

      Chuông cửa kêu nửa ngày mới nghe được tiếng động ở bên trong phòng truyền tới, sau đó là chuỗi tiếng ho khan liên tục, lúc cửa phòng được mở ra, Lạc Nghệ Hằng đầu tóc rối bời hơi giật mình, dường như ngờ rằng Giản Nặc đến, yên lặng chăm chú nhìn lát, khi mở miệng giọng đặc mũi: "Nay đến Trúc Hải làm sao?"

      Giản Nặc nhìn thầy gò má của đỏ rực, theo bản năng giơ tay sờ sờ trán , thực là nóng bỏng tay: "Sao lại bệnh thành như vậy? , em đưa đến bệnh viện". xong liền kéo ra ngoài.

      Lạc Nghệ Hằng kịp thời đè tay lại, an ủi: " sao, uống thuốc rồi." xong, kéo vào nhà, đóng cửa lại.

      " phát sốt đấy, uống thuốc có thể khỏi được sao?" Giản Nặc trừng mắt nhìn , hơi cáu.

      Ít khi thấy phát giận như vậy, Lạc Nghệ Hằng mỉm cười, nhận lấy cái túi to trong tay , nhìn chút : "Vậy chờ ăn no cái rồi ."

      "Có phải buổi sáng chưa ăn gì ?" Thấy gật đầu, Giản Nặc thở dài, "Vậy vào nằm lát , em nấu cháo cho ."

      "Em có biết nấu ? Đừng đốt phòng bếp nhà ." Lạc Nghệ Hằng vốn định tự mình nấu, nhưng địch lại được chút khát vọng trong lòng, biết vì sao, bỗng nhiên rất muốn ăn thứ gì đó do chính tay làm, cho dù có bị cháy khét cũng quan trọng.

      " có thể tin tưởng em chút được ? Chỉ là nấu cháo thôi mà." Thấy kéo miệng cười, Giản Nặc đẩy về phòng: " nằm ngủ lát , khi nào được em gọi."

      Đối với quan tâm ít khi biểu lộ của Giản Nặc, Lạc Nghệ Hằng phản bác lại. ngoan ngoãn nằm xuống, để tùy ý đắp lại chăn kín kẽ, nghe lời hệt như đứa trẻ. Cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, mới chậm rãi mở mắt ra nhìn trân trân về phía vách tường, ánh mắt mờ mịt.

      Từ sau hôm gặp Cốc Trì giống như bị rút hết tia kiên trì cuối cùng, người từ trước đến nay uống rượu như , đêm hôm đó lại uống rất nhiều rượu lại hề có tí men say nào, cho dù lý trí nhắc nhở nên buông tay, nhưng mà vẫn bất tri bất giác lái xe đến dưới nhà của Giản Nặc.

      Giữa đêm khuya mười hai giờ, nhìn thấy Cốc Trì đưa trở về, thấy bọn họ nhàng ôm ấp, sau đó, Cốc Trì còn ôn nhu mơn trớn bên má ....Trong nháy mắt lỗng ngực cuộn trào đau đớn khiến gần như đứng vững, bóng dáng cao gầy cuối cùng bị đêm tối dưới bóng cây bao phủ, cho đến khi trời sáng.

      ra trái tim vốn phải do bản thân mình khống chế, tình cảm trao thể câu 'buông tay' mà thu hồi lại được.
      Last edited by a moderator: 12/7/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17. cách nào

      Editor & beta: June_duahau


      Giản Nặc cũng phải là người ưa xuống bếp, mặc dù sau khi tốt nghiệp cũng trải qua cuộc sống độc lập mình, thực chất bản tính vẫn thể nào sống cuộc sống 'tự gánh vác' được. Bởi vì có căn thời gian tốt cho nên cháo nàng nấu quá nhừ, tuy vậy Lạc Nghệ Hằng vẫn ăn được ít.

      Vốn nghĩ bản thân mình nấu vẫn tốt hơn so với vệ sinh dinh dưỡng ở bên ngoài, nghĩ đến cuối cùng vẫn làm hỏng. Giản Nặc áy náy: "Hay là để em ra ngoài mua cho thứ gì khác." Tuy là nhìn ăn rất ngon miệng, lại nhìn bát cháo bề ngoài tốt lắm, thấy hổ thẹn, chỉ sợ ăn vào bệnh càng thêm bệnh rồi hỏng cả dạ dày.

      Lạc Nghệ Hằng nâng mắt nhìn , giọng điệu hòa hoãn: " cần đâu, rất ngon mà." Đối với ,chỉ cần là nấu, dù thế nào cũng đều tốt.

      Giản Nặc nghe vậy mở trừng mắt, gì.

      Chờ ăn xong được lúc, Giản Nặc tiếp tục đưa nước và thuốc tới, còn đặt thêm lên trán chiếc khăn lạnh, lúc sau lại tìm được nhiệt kế, kết quả thế nhiên cao tới 39C, liền phát hoảng, còn để ý tới kiên trì của kiến quyết bắt đến bệnh viện truyền nước biển.

      Lạc Nghệ Hằng bị bệnh 2 ngày nay, sốt cao giảm khiến cho thấy choáng váng hết cả đầu, cũng cảm thấy mình suy yếu. Nhìn khuôn mặt lo lắng của Giản Nặc trong lòng lại dấy lên ấm áp, cũng phản bác, để tùy giúp mình tìm áo khoác mặc vào, đỡ ra cửa.

      Giản Nặc cứ thế bị nhìn đến hiểu chuyện gì, trêu chọc : "Sư huynh, phải bị sốt đến hồ đồ rồi chứ?"

      cười, nhàng nhắm nghiền mắt lại. Cảm thấy giờ khắc này có làm bạn, thời gian cũng trở nên đặc biệt quý giá.

      Trải qua đêm truyền dịch, Giản Nặc vẫn thủy chung ở bên cạnh giường bệnh làm bạn với . Lúc Lạc Nghệ Hằng tỉnh dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy ghé vào tay mà ngủ. Muốn giơ tay sờ sờ đầu mới phát tay mình bị bàn tay bé của nắm chặt, ánh mắt trong suốt lóe lên ôn nhu trước nay chưa từng có. Trong nháy mắt đó, trái tim đập mạnh và loạn nhịp nên lời

      Chẳng trách trong lúc mê man vẫn cảm thấy có bàn tay ấm áp an ủi mình, hóa ra là . Lạc Nghệ Hằng lên tiếng, cứ lẳng lặng nhìn ngủ như thú vui, vẻ mặt hơi mô hồ. Vẫn luôn biết thanh thuần xinh đẹp, nụ cười ấm áp cùng với đôi đồng tử trong veo thuần khiết như nước suối, khiến cho cả người nhìn qua vừa mềm mại lại giống người thường. Ngày hôm qua trước lúc ngủ, lúc cúi đầu săn sóc dịch góc chăn cho , dáng vẻ đăm chiêu của đặc biệt mê người, Giản Nặc cứ như thế bị nhìn đến hiểu chuyện gì, trêu chọc : “Sư huynh, phải bị sốt đến hồ đồ rồi chứ?”

      cười, nhàng nhắm mắt lại. Cảm thấy giờ phút này có bầu bạn, thời gian càng trở nên đặc biệt quý giá. Muốn vài lời để trở về nghỉ ngơi nhưng lời đến khóe miệng lại cách nào ra được. Dù rất ràng và Cốc Trì mới là đôi nhưng vẫn muốn phóng túng cho bản thân lần. Cứ như vậy , tham lam ích kỉ chiếm lấy đêm này, để có thể ở bên cạnh chăm sóc . Nếu có thể, thậm chí hi vọng bản thân mình có thể bệnh lâu thêm chút, chút nữa thôi.

      biết có phải cảm thấy có người nhìn mình chăm chú hay , bao lâu sau Giản Nặc cũng tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là giơ tay sờ lên trán , sau khi xác định hạ sốt mới nhàng thở ra, khẽ hỏi: “Đầu còn đau ?”

      đau. Cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Vất vả cho em rồi!” Lạc Nghệ Hằng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt , hơi đau lòng nhưng giọng vẫn bình thản. Ở trước mặt , vẫn luôn cực lực khống chế cảm xúc của bản thân mình, chỉ sợ đúng mực làm tan vỡ mối quan hệ thân cận của hai người.

      “Khó có được cơ hội chăm sóc lần, nhưng mà cách xử lý vẫn còn chưa đạt tiêu chuẩn, là!!!” Nghĩ đến cách đó lâu, lúc bị bệnh săn sóc tỉ mỉ ở bên, Giản Nặc cảm thấy xấu hổ. chán nản méo miệng, vẻ mặt thất bại cứ thế lộ ra mặt khiến cho nhìn qua giống y như đứa trẻ làm sai.

      “Làm sao, thất bại rồi hả? Chẳng lẽ muốn đợi ngủ say rồi cõng về nhà?” đặt tay lên tay , nhàng phủ lên bàn tay nhắn đặt bên giường của , vỗ an ủi như người ‘bằng hữu’.

      vẫn luôn như vậy, im lặng mà cho như thế. Lồng ngực Giản Nặc mơ hồ nhói lên, mấp máy cánh môi nhưng cuối cùng vẫn cái gì.

      Đến cùng vẫn còn lo lắng cho sức khỏe của , Giản Nặc kiên trì mời bác sĩ đến kiểm tra lại cho Lạc Nghệ Hằng lần nữa, xác định còn vấn đề gì, chỉ cần uống thuốc đúng giờ chú ý nghỉ ngơi nhanh khỏi bệnh, mới đồng ý đưa về nhà.

      đường, di động của chợt vang lên, nhìn thấy số gọi đến là ‘Tiểu Di’. Sau khi nhận máy, sắc mặt của Giản Nặc thoáng chốc trở nên tái nhợt, vội đạp phanh.

      Lạc Nghệ Hằng tựa vào ghế nghỉ ngơi cũng mở choàng mắt ra, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

      Giản Nặc bỗng nhiên nghẹn ngào hít hít mũi : “Mẹ em nằm viện rồi.” Sau đó hoảng loạn nhấn số di động.

      Lạc Nghệ Hằng biết hẳn là gọi cho Cốc Trì, lúc này cần phải có người bên cạnh, nhưng điện thoại vang lên lâu mà có người bắt máy, hơi thất vọng cúp máy, có gọi lại nữa.

      Nghĩ đến Lạc Nghệ Hằng còn bệnh, Giản Nặc cưỡng chế bản thân phải tỉnh táo lại. “Em đưa về nhà trước.” xong liền đạp chân ga, nhưng chiếc Honda Đông Phong này lại giống như muốn đối nghịch với , giờ phút này đòi bãi công.

      Lạc Nghệ Hằng nhìn bàn tay đặt tay lái của run rẩy thôi, trong lòng nặng nề thở dài, mở cửa xuống xe đén chỗ tay lái bên kia: “Xuống , để lái.”

      , em làm được, em…..”

      “Xuống!” Lời còn chưa xong bị Lạc Nghệ Hằng đánh gãy. Nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của , làm sao có thể yên tâm để lái xe về được nữa.

      Giản Nặc còn muốn cái gì, cánh tay dài của liền duỗi ra lôi xuống xe rồi nhét vào ghế phó lái. Trở lại xe, nghiêng người cài dây an toàn cho xong, mới : “Biết em làm được, nhưng để chạy nhanh hơn.” xong thành thạo khởi động xe, ngón tay thon dài dùng sức đánh tay lái.

      Sáng sơm xe cộ rất thưa thớt, chiếc Honda hiệu Đông Phong quay đầu lại vội vã chạy lên đường cao tốc hướng về thành phố Minh Cảng*.

      (*Minh Cảng nằm ở phía bắc thành phố Tín Phong, nằm giữa ba thành phố (thành phố Tín Phong, thành phố Nanyang, Trú Mã Điếm) với Sở, thị trấn với tổng diện tích 167 km vuông, trong đó diện tích quy hoạch thi trấn 56 km vuông, được xây dựng lên diện tích gần 20 cây số vuông. Thẩm quyền thành phố 26 làng hành chính với tổng số dân là 107.781 người, thị trấn tổng diện tích đất 9,6 hecta….)
      Last edited: 10/12/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :