1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lời hứa của Giản Trì – Mộc Thanh Vũ (16/47)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9. Vật đổi sao dời rời

      "Coi như là vì ấy, hãy giữ cho mình con đường lui."

      Editor &beta: June_duahau

      Cốc Trì quả có việc, có cuộc họp mặt giữa những người đàn ông.

      Lúc Tiêu Huy đưa đến chỗ hẹn, người của hội sở tao nhã lịch mở rộng cửa phòng, có người chờ sẵn ở đó.

      Xuyên qua cánh cửa thủy tinh mở nửa nhìn thấy có người đến, Kỳ Dược Minh đứng bật dậy, cất giọng : "Cốc Trì."

      Bên môi vẽ nên ý cười nhu hòa, khiến cho khuôn mặt cương nghị trở nên dịu , Cốc Trì bước nhanh về phía trước, vươn tay phải ra thân thiết bắt tay với Kỳ Dược Minh, "Dược Minh."

      Thời gian thấm thoát, chớp mắt qua năm năm. Nhưng ăn ý vẫn còn tồn tại như cũ, hai bàn tay rộng lớn nắm chặt nhau đồng thời buông ra, hung hăng đập lên vai đối phương quyền, nhìn thấy gương mặt nhau dấu vết của mưa gió từng trải, trong lúc nhất thời cảm khái vạn phần.


      Cốc Trì và Kỳ Dược Minh là bạn học đại học, là em giường giường dưới ở ký túc xá. Chỉ vì người quen biết nhiều, thời điểm thu mua toàn bộ Trúc Hải đều là ngồi trong văn phòng ở bên kia bờ đại dương điều khiển chỉ huy, những công việc cụ thể bao gồm vạch ra hợp đồng mua bán, đặt bút ký chi trả các khoản đều do Kỳ Dược Minh thầm an bài, mặc dù thân phận cho phép cậu ta lộ diện, vẫn xử lý mọi chuyện vô cùng thỏa đáng, có nửa điểm sai lệch. Khoảng thời gian Cốc Trì về nước, cố tình Kỳ Dược Minh lại công tác, kết quả tới hôm nay hai người mới có thời gian gặp mặt.


      Vui mừng vì gặp lại, hai người hẹn mà gặp cùng nhớ lại thời đại học mấy người nam sinh các sân bóng rổ đổ mồ hôi như mưa thế nào. Từ Lạc Nghệ Hằng tinh tế truyền bóng phối hợp với Diệp Ưu Lý 'ấn chương ra bài', cùng Kỳ Dược Minh linh hoạt hơn người đến Cốc Trì với siêu năng lực đột phá gì có thể đánh bại, khí khẩn trương sân thể dục lúc đó thu hút ít các bạn học vây xem, khiến cho mọi người đều cảm thấy nghẹt thở.


      Kỳ Dược Minh ấn tượng sâu nhất chính là trận đấu chia tay của bốn người, vô cùng gay cấn và quyết liệt, bóng dáng Cốc Trì cao ngất ngạo nghễ đứng trong sân bóng, cánh tay nâng bóng tạo thành đường cong tuyệt đẹp, sau đó lấy loại nhuệ khí kinh người ném bóng lên cao,vẽ nên đường cong hoàn mỹ trung, kết quả, ba phần trúng đích.

      Trong khoảnh khắc đó, tiếng vỗ tay cùng tiếng hò hét chói tai nổi lên bốn phía, vang vọng lâu sân bóng. Tuổi trẻ khinh cuồng của bọn họ mang đến màu biểu diễn phấn khích cho sinh viên đại học C, có thể là kinh ngạc đến cực điểm.

      Bây giờ ngẫm lại, gặp gỡ giữa người với người quả là kỳ diệu, ai có thể nghĩ đến bốn nam sinh quen biết nhau là nhờ câu khiêu khích của Diệp Ưu Lý thúc đẩy, càng khiến người ta thể tưởng tượng được là, sau khi kết thúc trận đấu làm chấn động mọi người đó, mỗi người bọn họ bắt đầu những ngã rẽ riêng của cuộc đời, dĩ nhiên còn cơ hội chơi bóng cùng nhau nữa rồi.

      Sau khi tốt nghiệp đại học, Cốc Trì và Lạc Nghệ Hằng được giữ lại trường học lên nữa, Diệp Ưu Lý dẫn đầu bước chân vào xã hội, khoác lên người bộ cảnh phục cảnh sát nhân dân, mà Kỳ Dược Minh sau khi xuất ngoại chỉ giữ liên lạc với mọi người qua mail, biết Cốc Trì có bạn , cũng biết tên ấy là Giản Nặc, có thể cảm nhận được Cốc Trì thích ấy, bởi vì người nào đó vốn có chút oán giận cùng bài xích chuyện bạn kia càng ngày càng thích quấn lấy cậu ta vậy mà thái độ của cậu ta ôn nhu dịu dàng, chút xíu cái gọi mà mất kiên nhẫn hay trách cứ, duy nhất chỉ có tràn đầy thương cùng trìu mến. Vậy mà, cục diện tưởng như tốt đẹp đó vì Cốc Trì đột nhiên rời phá vỡ hoàn toàn.

      Kỳ Dược Minh năm đó ở xa ngàn dặm biết năm đó rốt cuộc ở Nghi Thành xảy ra cái gì, lúc liên lạc được với Cốc Trì mọi được định đoạt xong, lúc Lạc Nghệ Hằng gọi điện vượt biên cho , khó khăn : “Mình có cách nào mở miệng giữ cậu ấy lại, đó là cha mẹ cậu ấy.”

      Nghe vậy, Kỳ Dược Minh bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, giống như vừa trải qua kiếp luân hồi, mới hoang mang đáp lại: “Chúng ta chờ cậu ấy trở lại.”

      Lúc đó bọn họ đều còn trẻ, năng lực ít ỏi thể giúp đỡ Cốc Trì được cái gì, duy chỉ có điều giống Giản Nặc, đó là chờ cậu ta trở về.

      So ra tình cảm giữa Kỳ Dược Minh và Cốc Trì thân thiết hơn chút. Sau khi về nước, bắt đầu vận dụng các mối quan hệ tìm kiếm tin tức chìm sâu dưới bể của Cốc Trì, những biện pháp có thể sử dụng đều dùng qua, thậm chí tiếc bỏ ra số tiền lớn thuê thám tử tư. Rốt cuộc, nửa năm trước cũng có được tin tức của Cốc Trì.

      Lật xem chút tư liệu ngắn gọn, Kỳ Dược Minh vô cùng ngạc nhiên. thực ngờ chỉ trong vài năm ngắn ngủn người em ngày xưa lại có thành tích đáng nể như vậy. Cách vài năm, đúng là vẫn khó thoát khỏi cảnh còn người mất ? Kỳ Dược Minh có dự cảm mãnh liệt, có lẽ, biến cố năm đó vẫn còn chưa kết thúc, tất cả chỉ mới bắt đầu thôi.

      Thời điểm kết nối được với điện thoại của Cốc Trì, hai em cư nhiên biết nên cái gì, sau khi bất ngờ gọi nhau tiếng tên của đối phương chỉ biết yên lặng cầm tai nghe như vậy, giống như lẳng lặng nghe hô hấp của người đầu bên kia, chứng thực tồn tại của đối phương,

      lâu sau, Cốc Trì đè nén thanh có chút khàn khàn của mình, hỏi đầu bên kia: “Làm sao lại tìm được mình?” Vì số cất nhắc, từ trước đến giờ luôn rất khiêm tốn, đối với việc Kỳ Dược Minh có thể tra ra chính xác số điện thoại của mình, Cốc Trì ít nhiều có chút nghi hoặc.

      Ánh mắt Kỳ Dược Minh có chút khống chế được phím hồng, hơi ngửa đầu, lúc sâu mới mở miệng mắng: “Tiểu tử thối.” Sau đó liền nghẹn ngào được gì nữa.

      Cốc Trì vẫn cười nhàn nhạt như cũ, lại khó che giấu được ấm áp tràn ra, trong lòng dâng lên xúc động khó thành lời, đôi mắt đen như mực thoáng ẩm ướt.

      Đợi cho đến khi cả hai đều bình ổn lại cảm xúc của mình, bọn họ mới tiếp tục cuộc điện thoại này. Vậy mà Kỳ Dược Minh ăn ý truy hỏi chuyện cũ, Cốc Trì kể lể qua loa những chuyện xảy ra trong ba năm rời đó. Thông minh như Kỳ Dược Minh sao lại nghe ra ý tứ giấu diếm của , nên lời câu an ủi động viên, chỉ cảm thấy tất cả đều trễ, mà Cốc Trì cũng còn nữa. Vì thế, trước khi cúp điện thoại chỉ : “Trở về sớm chút, các em đều đợi cậu.”

      Trong chớp mắt Cốc Trì như rơi vào trầm mặc, giống như giãy dụa, sau đó mới lên tiếng: “Giúp mình thăm ấy.”
      Last edited by a moderator: 7/12/16
      sanone2112 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9. (tiếp)
      Editor & beta: June_duahau

      Nhìn có vẻ xem , nhưng có nghĩa để trong lòng. Ba năm, cho tới bây giớ chưa từng quên có nụ cười ngây ngô đó.

      Rất nhanh, bưu phẩm của Kỳ Dược Minh được gửi đến, Cốc Trì biết được Giản Nặc tốt nghiệp, làm việc cùng với Lạc Nghệ Hằng ở Sở Vụ của luật sư Kim Thái.

      Ánh mắt nhuộm dần bi thương tập trung lên tấm hình chụp khuôn mặt trầm lắng của , trái tim trống trải của Cốc Trì như vang lên tiếng, vươn tay chạm đến tấm hình lạnh như băng, khàn khàn gọi tiếng 'Tiểu Nặc', bên khóe mắt có giọt lệ trong suốt theo tiếng gọi đó mà trào ra.

      Có lẽ, dự liệu được kết quả ngày hôm nay, nhưng vẫn bị nỗi thống khổ đè nén bao năm qua càn quét. biết bản thân mình có quyền cầu phải chờ, nhất là trong thời điểm dời chút tin tức. Nhưng là tình huống lúc đó bắt buộc phải , hơn nữa cũng xác định được mình còn sống trở về hay . Về phần lời từ biệt trước khi , cách nào ra khỏi miệng, còn lựa chọn nào khác đành 'dứt áo ra '.

      Tận lực niêm phong những hồi ức bị đánh thức vào kho, đêm hôm đó nhớ tới rất nhiều chuyện cũ. ra vẫn thủy chung chưa từng quên bé bỏng coi ai ra gì ôm lấy kích động hét chói tai, vô cùng mỗi cái chớp mắt đều long lanh rực rỡ, còn mang theo cả sùng bái lẫn ái mộ của , khiến nhịn được khẽ cong môi cười.

      Ở thời điểm đó, hạnh phúc đến nỗi bận tâm đến thứ gì. vẫn tưởng rằng, bọn họ luôn luôn thương nhau như vậy, làm bạn tới già.

      Con đường phía trước quá dài, chẳng biết được lúc nào mới được tới tận cùng, những ký ức xưa cũ đó tạm thời phải khóa lại, để mọi thứ trở lại với thực.

      Lấy ánh mắt ý bảo bồi bàn đóng cửa lại, Kỳ Dược Minh đẩy ly trà tới trước mặt Cốc Trì, "Biết vừa rồi mình lo lắng chuyện gì ?" Giương mắt nhìn gương mặt vẫn tuấn dật như cũ của Cốc Trì, vẫn hốt hoảng mà cảm thán: "Mình thực sợ Cốc mỹ nam trở thành Đao Ba Kiểm*."

      (* GG seacher là Scarface: Là nhân vật 'Sư tử hoang' có vết sẹo dài mặt của bộ tiểu thuyết về động vật)

      Thản nhiên ngồi xuống, Cốc Trì chế nhạo: "Phong thái vẫn như cũ sao?" tại mỗi khi nằm xuống nghỉ ngơi đều nghĩ tới, người mình vết thương lớn ít, mặt mày hốc hác mới là kỳ tích.

      "Càng hơn ngày trước." Kỳ Nhược Minh từ trước đến nay đều tiếc ca ngợi người khác.

      Cốc Trì cười, chút để ý đùa nghịch ly trà, gì.

      "Tiến độ khách sạn bên kia như thế nào? Cần cái gì tiếng."

      "Đều tiến hành theo kế hoạch. Tới tháng Sáu tiến hành kinh doanh toàn diện."

      Nâng tách trà Minh Tiền Long Tĩnh lên nhấp ngụm, giọng của Cốc Trì trầm thấp mà bình tĩnh: "Toàn bộ chuyện thu mua Trúc Hải đều nhờ cậu giúp đỡ", được nửa lại thấy Kỳ Dược Minh trừng mắt nhìn , ánh mắt chứa y cười: "Thuận miệng thôi, đừng cho là mình bị cậu làm cảm động rơi nước mắt." Tùy tiện cởi bỏ hai cúc áo ở cổ, dáng vẻ thảnh thơi biếng nhác tựa vào lưng ghế salon, chút để ý : "Khoản tiền cuối cùng mình để cho lấy dễ dàng thế được.”

      “Biết thằng nhóc cậu có lòng tốt như vậy mà.” Kỳ Dược Minh ngoài ý muốn nhướng mày: “Mấy tỷ từ thiện cậu đều làm, ta cũng nên biết đủ mà dừng.” Vì muốn cho ‘ giọt nước cũng trót lọt’ loại bỏ tất cả các trướng ngại cản đường, Kỳ Nhược Minh mời Lão phu nhân hỗ trợ, cẩn thận nghiên cứu qua hợp đồng thu mua, nhai kỹ sờ thấu, chỉ cần phải phải trả tiền, tuyệt đối có gì phải tranh chấp, khi như vậy, tất nhiên là cần thiết phải lo lắng Cốc Trì làm như vậy có tự rước lấy phiền toái hay .

      “Từ thiện? Mình có rộng lượng được như thế.” Ánh mắt Cốc Trì đột nhiên trầm xuống, cánh môi vẽ nên nụ cười lạnh thấu xương: “Lúc ta bức mình đến đường cùng cũng buông tay, mình khiến chết nơi đầu đường tựa hồ rất xin lỗi .”

      Nghĩ đến những việc Cốc Trì trải qua, ánh mắt Kỳ Dược Minh cũng nhanh chóng trầm xuống. Nhưng lý trí cho biết thể ‘lấy bạo chế bạo’, vì vậy buộc phải cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại: “Cốc Trì, chết đáng tiếc, nhưng dù có chết cũng thể khiến bác trai bác trở về được nữa.” Mọi chuyện thể quay lại như lúc đầu, sinh mệnh càng như thế.

      “Mình biết.” Hai chữ ngắn ngủn, khiến cho nỗi thống khổ mà đè nén sâu trong tim đột nhiên phát tán ra.

      Đáy lòng nặng trĩu thầm thở dài, Kỳ Dược Minh lời sâu xa: “Sản nghiệp nhà họ Cốc là do cậu tay đoạt về, nếu sau này cậu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chẳng phải những thứ đọat lại này đều là vô nghĩa sao.” Dừng chút, từng câu từng chữ: “Hai kẻ tranh đấu có người thắng cuộc, chỉ có mất còn.”

      Cốc Trì nghe vậy liền nở nụ cười tự giễu, trong mắt tràn đầy thê lương: “Nếu nghĩ đến trở về, mình sớm vứt bỏ lương tri cùng nhân tính để trở thành ‘thú’ rồi.” Đoạn ‘nhân sinh’ tối tăm, những tháng ngày nghèo túng u ám khiến cơ hồ muốn giãy dụa buông tay, bao nhiêu lần cầm súng trong tay, chỉ sém chút nữa thôi khống chế được mình mà xuống tay bóp cò, thế nhưng vẫn thuỷ chung giữ cho mình phòng tuyến cuối cùng, quyết để hai tay mình dính máu.

      Chính thừa nhận mình trở về là vì sợ, sợ cự tuyệt vòng tay ôm ấm áp của . cho cùng, có thể chống đỡ chịu đựng được tới ngày hôm nay, từ đầu tới cuối chính là cái người mà trốn tránh gặp.

      Châm điếu thuốc, Cốc Trì hung hăng hít hơi, sương khói lượn lờ bay lên, vẻ bi thương khuôn mặt tuấn bị đè ép xuống, giọng điệu trở nên nghiêm túc, thanh lạnh như băng: “ phải vạn bất đắc dĩ mình phạm pháp, mình dùng cách khác để khiến thân bại danh liệt.”

      phải nghĩ tới ăn miếng trả miếng, chỉ là nghĩ đến Giản Nặc, Cốc Trì qua được cửa của bản thân. là luật sư, hi vọng có ngày hai người bọn họ đứng ở vị trí đối lập, như vậy chịu nổi. Cho dù phải là người ‘đại gian đại ác’, nhưng có nghĩa là Cốc Trì lấy ơn báo oán, cũng có giới hạn cuối cùng của mình: “Nợ tiền có thể trả, nhưng thiếu mạng, nhất định phải đền.

      Đầu hơi cúi xuống khiến cho tầm mắt dừng lại viền cốc, khuôn mặt góc cạnh ràng, tuy sáng sủa nhưng lên vẻ bi thương từng trải, u lạnh lẽo lướt qua trong nháy mắt, lập tức hai mắt khôi phục lại vẻ yên lặng trầm tĩnh ngày thường. Thu hồi tầm mắt, Cốc Trì ngưỡng đầu nhìn Kỳ Dược Minh, ánh mắt ảm đạm mông lung dần dần lên chút độ ấm, đồng ý: “Yên tâm, mình có chừng mực.”

      Kỳ Dược Minh nhìn , ánh mắt sâu xa, dường như xác định độ tin cậy của lời , ta vô cùng nghiêm túc: “Coi như là vì ấy, hãy giữ cho mình con đường lui.” đến cùng, ấy vô tội, mà người cuối cùng có thể mang lại ấm ấp cho cậu ấy cũng chỉ có mình đó Kỳ Dược Minh hi vọng bọn họ có thể cùng nhau.

      “Bọn họ ở cùng nhau. ấy vẫn chờ cậu.” Trước khi dời khỏi hội quán, Kỳ Dược Minh với bóng lưng của như vậy.

      Bóng đêm yên tĩnh, duy chỉ có tiếng lá cây xào xạc vang lên.

      bóng dáng cao lớn im lặng đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhà trọ phố đối diện, tâm tư trong lòng Cốc Trì ‘bách chuyển thiên hồi*’. (* trăm chuyển ngàn hồi).

      ấy vẫn chờ cậu.” Lời của Kỳ Dược Minh vẫn còn lặp lặp lại bên tai , khiến cho bàn tay cầm tay lái của Cốc Trì run lên, có loại kích động muốn chạy lên lầu ôm hôn lấy , nhưng đến giờ khắc này gần trong gang tấc, bỗng nhiên do dự

      Gặp lại rồi nên cho đáp án, nhưng biết, liệu có gánh vác nổi .
      Last edited by a moderator: 7/12/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Chờ đợi

      "Vì sao lời từ biệt? Vì sao luôn? Vì sao....."

      Editor & beta: June_duahau

      Bánh xe vận mệnh trong vòng đêm thay đổi tốc độ, Cốc Trì bị buộc phải trở nên thành thục. Ngày quyết định rời khỏi Nghi Thành, biết, vận mệnh của chính mình, từ nay về sau, phải mình.

      Đêm hôm trước ngày xuất ngoại, tự mình chạy đến sân thể dục nhìn lên phòng học đèn đuốc sáng trưng, vẻ mặt thê lương có loại đau khổ tuyệt vọng, bóng lưng cao ngất đơn dưới bóng đêm vô cùng chói mắt, ánh trăng chiếu vào tận sâu trong đáy mắt , cũng lấn át được những đau thương tột cùng bên trong.

      "Người đơn giản nên cuộc sống cũng đơn giản." Giọng khàn khàn mang theo giá lạnh cùng chua xót khó có thể quên, giọt chất lỏng trong suốt lạnh lẽo, theo khóe mắt chảy xuống.

      Tất cả quyến luyến, ở trong khoảnh khắc xoay người, đều vỡ vụn tan tành.

      Bốn năm rời , trong thế giới hoàn toàn sụp đổ gần như chỉ còn lại bóng hình người con hồn nhiên mỉm cười đó, biết bao đêm, từ trong mộng nghe thấy lời than thở giống như oán trách của : "Cốc Trì...." Khi bừng tỉnh giấc mộng, giữa trán rịn ra từng tầng mồ hôi mỏng, dựa vào đầu giường ngừng hút thuốc, càng khép mắt lại được nữa.

      Đối với người bị thương thời gian là phương thuốc tốt nhất để chữa lành, nhưng đối với tình đó là độc dược trí mạng. Bốn năm xa cách, người con trai hồn nhiên chất phác ngày nào bị Cốc Trì tận lực đóng băng ở góc nào đấy trong lòng, để lộ chút nào trước mặt người ngoài, như vậy, vẫn muốn gặp , vẫn muốn ở bên sao?

      Bên ngoài mảnh yên tĩnh, có người đáp lại câu hỏi của . Ngửa mặt nhìn lên ánh đèn cách đó xa, tầm mắt Cốc Trì dừng lại cánh cửa sổ. biết đó là phòng của Giản Nặc. Lúc vào làm ở Trúc Hải, tất cả mọi tư liệu về được đưa đến chỗ . Ngoại trừ địa chỉ nơi sống và chuỗi dãy số khiến vừa nhìn thấy là thể nào quên được.

      Cuộc đời luôn luôn có thoả hiệp cùng buông tha. Nhưng giờ khắc này, Cốc Trì biết có nên thoả hiệp để sinh mạng của cả hai còn dây dưa gì đến nhau? ràng vẫn còn giãy dụa với ý định buông tha hòng cứu vớt lại chút gì, để kết thúc những tháng ngày nhớ thương đau khổ sau bốn năm chia xa.

      Gió đêm thổi tới, xen lẫn mưa phùn triền miên, hạt lại hạt thấm ướt khuôn mặt hoang mang mờ mịt của Cốc Trì. rũ mắt xuống, lấy ra điếu thuốc kẹp bên miệng, tia sáng từ bật lửa ánh lên trong đêm, chiếu lên gương mặt ràng từng đường nét tinh tế của , hung hăng hít hơi, nhả ra vòng khói trắng lượn lờ bay lên, sau đó phân tán cực nhanh trong khí.

      Đúng lúc này, bóng dáng mặc váy ngủ màu vàng nhạt chợt xuất trong tầm mắt . Giản Nặc đến bên cửa sổ, cánh tay gầy yếu tuỳ ý tựa vào lan can ban công, khẽ nghiêng người ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, tựa như suy nghĩ xuất thần, lại giống như chỉ cần gió thổi qua là biến mất trong nháy mắt.

      Cốc Trì dựa vào trước cửa xe thương vụ, xa xa nhìn , ánh mắt ảm đạm mà đau thương.

      đêm mưa đầu thu này, người đàn ông đứng ở dưới lầu nhà , nhìn , lâu lâu sau.

      Điếu thuốc tay cháy hết, tàn thuốc vẫn còn đỏ rực rớt xuống tay khiến phải bỏng. Cốc Trì thu hồi tầm mắt, rốt cuộc nâng bước về phía lầu cao ốc. Đèn trong hành lang hình như bị hỏng, trong đêmtối chỉ có thể dựa vào cảm giác để bước , năm tầng lầu cao lắm thế nhưng mất gần hai mươi phút mới lên đến nơi.

      Đứng trước cửa phòng , ngón tay nâng lên rồi lại hạ xuống, chậm rãi lùi về sau hai bước, vô lực dựa lên vách tường lạnh lẽo sau lưng.

      Khóe môi giương lên nụ cười tự giễu, Cốc Trì cảm giác nhịp tim mình đập mất kiểm soát.

      Đến cùng là thời gian chia xa quá lâu, hoảng loạn đứng dậy, rất sợ ‘vé tàu’ trong tay hết hạn, thể mang hai người trở lại vạch xuất phát ban đầu. Nhưng mà, lại khống chế được những suy nghĩ lay động trong lòng, vì thế, rốt cuộc tiến lên trước bước, giơ tay lên…

      Suy nghĩ trong đầu bổng nhiên bị thanh truyền đến cắt đứt, Giản Nặc xoay người nhì về phía cửa phòng, lồng ngực chợ thấy căng thẳng thôi. Trễ thế nay có ai đến?

      Chuông cửa vang lên hai tiếng liền ngừng lại, thanh mà ngắn khiến cho sinh ra ảo giác. Do dự hồi lâu, như bị nguồn sức mạnh nào đó thôi thúc, Giản Nặc thong thả từ từ bước tới trước cửa, thậm chí hỏi tiếng là ai, nhàng đẩy cửa phòng ra.

      Ánh đèn vàng trong phòng khách chiếu xuống, mơ hồ rọi lên bóng hình người đàn ông yên lặng đứng trong bóng tối.

      Trong nháy mắt, Giản Nặc theo bản năng lấy tay đè chặt lên ngực mình, đôi đồng tử trong phút chốc phủ kín tầng sương mù.

      Đêm tối trong lúc đó trở nên thấu triệt, hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, ai mở miệng, tựa như đều luyến tiếc phá vỡ giây phút được nhìn thấy nhau này.

      Bổng nhiên thấy yếu đuối, bỗng nhiên rất muốn khóc.

      Bàn tay mềm mại trắng nõn gắt gao ôm lấy ngực, toàn bộ sức lực của Giản Nặc như bị rút hết còn mảnh, rốt cuộc đứng nổi nữa, ngay trước mặt , tự chủ được ngồi bệt xuống.

      khóc.

      đêm khuya ngoài ý muốn tìm đến mà khóc, vì bản thân đau khổ chờ đợi mà khóc.

      Ngửa đầu ép giọt lệ chua xót trực trào ra khỏi khóe mắt, Cốc Trì theo ngồi xổm xuống, động tác dịu dàng sờ sờ mái tóc , cánh tay thoáng dùng sức kéo đứng dậy, ôm vào lòng thào gọi “Tiểu Nặc…”

      Ôm ấp lâu thấy, hơi thở lâu quen thuộc, nước mắt Giản Nặc cứ như từng hạt trân châu rơi xuống, Rất sợ đây chỉ là giấc mộng, sợ lại biến mất lần nữa, theo bản năng vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng gần mà mạnh mẽ của , trong lòng ngập tràn nỗi chua xót, trừ bỏ nghẹn ngào, hoàn toàn phát ra được thanh gì.
      Last edited by a moderator: 7/12/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10. (Tiếp)
      Editor & beta: June_duahau

      Bốn năm.

      khoảng thời gian đủ để 'thế xoay vần'. rất sợ duyên phận của bọn họ giữa lúc bất tri bất giác tiêu hao gần như còn, rất sợ ý nghĩa của việc gặp lại nhau sau khoảng thời gian dài là 'nhất đoạn lưỡng tuyệt', sợ dám níu giữ giống trước kia, sợ dám phá vỡ khoảng cách mong manh giữa hai người.

      Nếu thể ở bên nhau, ít nhất cũng để cho được ở gần thêm chút.

      Lời thỉnh cầu nhoi như thế.

      Khiêm nhường như thế.

      Đôi mắt đen như mực lên từng đợt từng đợt ưu thương, Cốc Trì càng ôm chặt lấy . làm sao lại biết bản thân chậm trễ trở về khiến cho thống khổ và lo lắng, thậm chí tuyệt vọng. làm sao lại biết Lạc Nghệ Hằng đối với quyến luyến thâm tình, thậm chí là cố chấp. Cho nên, tưởng rằng sau khi mình rời , sớm muộn gì cũng ở cùng cậu ấy, sớm muộn, muộn sớm....Vì thế, lúc nhận được bưu kiện của Kỳ Dược Minh tự tay chặt đứt tất cả lo lắng mệt mỏi cùng thần kinh căng thẳng, tia lãnh ý như hàn băng lạnh thấu xương xuyên qua máu truyền đến ngực, khiến cho trái tim co rút đau đớn. Vì thế, cho phép Kỳ Dược Minh đem tin tức mình muốn thu mua Trúc Hải cho bất luận kẻ nào biết, cho nên, ngày đó sau khi đến tòa án dự thính nhìn thấy , xoay người , thậm chí lúc đối mặt nhau trong màn mưa vẫn lựa chọn như cũ rời khỏi thế giới của hai người bọn họ. tưởng, có lẽ chỉ có Lạc Nghệ Hằng mới có thể đem đến cho cuộc sống đơn giản mà hạnh phúc. Mà giờ phút này đối mặt với nước mắt yếu đuối của , mới giật mình phát , tất cả đều rối loạn, tất cả đều sai lầm.
      Thở dài ôm lấy vào cửa, thương dịu dàng vuốt ve phía sau lưng , cánh môi mềm mang theo an ủi cùng thương tiếc nhàng hôn lên tai , thanh khàn khàn thầm gọi tên : “Tiểu Nặc…”

      Giản Nặc ngăn nỗi từng giọt nước mắt mãnh liệt rơi xuống, mỗi giọt rơi xuống đều mặn chát, khóc càng lợi hại hơn.

      “Vì sao lời từ biệt? Vì sao luôn? Vì sao…” thanh nghẹn gào của cứ thế kéo dài, bàn tay bé bắt đầu chống đẩy lồng ngực nam tính mình dựa vào quá gần, thân hình bé bị ôm lấy khống chế nỗi run lên.

      Vì sao lúc trước gặp mặt lại lãnh đạm như vậy? Vì sao bây giờ lại như vậy? Vì sao? Nhiều lắm những nghi vấn trong lòng như muốn xé rách , Giản Nặc khóc thành tiếng.

      Nỗi chua xót cuồn cuộn trong ngực thành lời, Cốc Trì há miệng thở dóc, cuối cùng cái gì cũng ra được.

      Rời câu chào là muốn cho ai biết nguyên nhân, muốn tiếp tục đơn giản sống qua ngày, bí mật chôn sâu dưới đáy lòng phải hai ba câu là có thể giải thích ràng được, Cốc Trì cảm thấy bây giờ phải thời cơ tốt nhất cho biết, cho dù thực chứng minh kiên cường hơn so với tưởng tượng của , cũng muốn để cho phải tiếp nhận quá sớm.

      cứ ôm lấy như vậy, đứng lâu, sau đó mới thả lỏng vòng tay, tay trái đở lấy vòng em đầy vòng tay của , đem người trong lòng đặt trong khủy tay mình, nâng bàn tay phải lên, lòng bàn tay nhàng lau nước mắt mặt . Lúc mở miệng giọng khàn khàn, hỏi: “Là đợi sao?”

      Cho dù đáp án ràng ngay trước mắt, nhưng vẫn muốn được nghe chính miệng , trái tim này độc lâu lắm rồi, cần đến lời khẳng định của để trấn an lòng mình.

      Nước mắt lại rơi mu bàn tay của , Giản Nặc ngước mắt nhìn chăm chú, nghẹn ngào ” “Chờ trở về, lời chia tay.”

      Là ai yên lặng chờ đợi phải bởi vì che giấu thê lương trong lòng? Ai dũng cảm mà bướng bỉnh như Giản Nặc vốn e ngại những thế sinh sôi thế gian này cản trở? Cho dù người cẩn thận đến từng chân tơ kẽ tóc như Lạc Nghệ Hằng cũng phát ra giống như tơ nhện hoang mang mà bất lực, nếu ta biết nỗi bất an mơ hồ của , nếu ta biết cũng từng hơn ngàn đêm tuyệt vọng nghĩ tới chuyện buông tha, có còn im lặng lựa chọn làm bạn mà đề cập nửa chữ tới cầu ở bên nhau?

      Cho nên , rất nhiều khi, bướng bỉnh kiên trì khiến cho người ta phân đúng sai, chỉ có thể dựa vào người quyết định.

      nhìn chăm chú, giọng lúc mở miệng mang theo nỗi thê lương bất lực cũng tự trách, nghe thấy : “ xin lỗi.” Đến cuối cùng vẫn là đem nỗi day dứt ngập tràn hóa thành ba chữ tầm thường nhưng cũng khó khăn nhất thốt ra khỏi miệng. Cốc Trì cuối đầu trước vận mệnh, đối mặt với nước mắt của , hoàn toàn có sức kháng cự. thể thừa nhận, trái tim cùng miệng giống nhau, từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ tới chuyện muốn chia tay với , chưa từng có.
      Bốn năm chờ đợi đằng đẵng khiến cho thần kinh Giản Nặc căng chặt, mà nỗi thống khổ trong lòng cũng bị đè nén quá sâu, bây giờ nghe được lời xin lỗi của thần kinh trong phút chốc bị đức đoạn, nước mắt đồng thời rơi xuống, giống như con thú phẫn nộ vung tay lên dùng sức đánh lên ngực , sức lực có mạnh hơn chút, thanh khàn khàn phát ra đầy căm phẫn và thương tiếc: “Vì sao lời nào ? Vì sao đối với em như vậy…” Kỳ thực tính cách cua thực tốt như vẽ bề ngoài, lớp mặt nạ kiên cường chân chính bị vỡ tan ngay trong đêm gặp lại này, rốt cuộc hoang mang lên tiếng: “Làm sao có thể cứ như vậy mà biến mất? Làm sao có thể…”

      Nghe thấy tiếng bi ai chất vấn, trái tim Cốc Trì tràn đầy nước mắt ẩm ướt, còn cách nào ôn nhu vỗ an ủi trái tim bi thương của , đột nhiên siết chặt cánh tay, ôm chặt vào lòng.

      còn sức lực để giãy dụa thân thể mềm mại bị buộc chặt trong khủy tay cuối cùng cũng chịu khuất phục. biết qua bao lâu, lực đạo trong cái ôm của cũng buông lỏng xuống, ở bên tai thở dài hơi.

      rất mệt mỏi. Đối với , nơi duy nhất có thể mang lại cho cảm giác ấm áp này, chỉ có người .
      Last edited by a moderator: 7/12/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11. Đau thương khó quên

      Editor: June_duahau

      Giản Nặc nghe thấy tiếng thở dài của , chỉ muốn rơi lệ.

      Cứ nhớ đến những đau khổ kìm nén suôt bốn năm, tưởng như chia lìa nhau cả đời dài này, ôm giữ lâu như vậy mệt như vậy, kém chút nữa thôi cho rằng cuộc đời này chỉ biết đến chuyện tình trong kịch, tự đạo tự diễn, rốt cuộc, cũng trở về.

      Giản Nặc ngước mắt nhìn, ánh mắt mông lung rưng rưng tiếng động lộ ra vẻ bi thương, nghẹn ngào lên tiếng: "Có phải qua tối nay, lại nữa .... ......" vẫn còn , tình được đáp lại nhiệt tình cũng bị hao mòn hết, câu 'làm bạn' có lẽ là lời tuyệt tình, thống khổ vô biên nhất mà con người ta từng nghe, tất cả bướng bỉnh, tất cả những kiên trì cùng chờ đợi chẳng biết tại sao lại ngây ngốc si mê, chỉ vì, . Nhưng sợ ý nghĩa của buổi đoàn tụ tối nay lại là chia lìa, cần lời hứa hẹn của .


      Đúng như Diệp Ưu Lý từng , Giản Nặc đúng là ngốc, hơn nữa là ngu muội, nhưng chính thái độ này, Giản Nặc cho là mê muội, từ trước đến nay luôn rất tỉnh táo, nhưng càng tỉnh táo càng biết bản thân mình bao nhiêu, càng tỉnh táo càng khoonng chịu nổi nỗi đau mất đó.

      Nỗi đau 'tê tâm liệt phế' đó, chỉ lần cũng đủ khiến người ta mất mạng.


      Cốc Trì nhắm chặt hai mắt, giống như giãy dụa lựa chọn cái gì, lúc lâu sau, mới nới lỏng vòng ôm ra, cầm lấy bàn tay bé mà lạnh lẽo của dán lên ngực trái của mình, như muốn đè lại đau đớn xé rách trong đó, ngưng mắt nhìn đôi mắt long lanh ánh nước của , giọng khàn : "Bốn năm qua, em vẫn thủy chung ở nơi này, cùng tấc dời." Chữ cuối cùng thốt ra, chậm rãi cúi đầu, môi mỏng in xuống, như cơn gió phất qua gò má , nghe được vô cùng cẩn trọng : "Tiểu Nặc, chúng ta bao giờ xa nhau nữa."


      Đến cuối cùng, vẫn muốn hứa hẹn cùng . Cốc Trì có loại cảm giác vô lực mãnh liệt. Trong giây phút kia, đọc được những đau đớn cùng tổn thương đè nén trong mắt Giản Nặc, biết, nếu lại viện cớ lần nữa, tình cảm của bọn họ 'vạn kiếp bất phục'.


      Ngoài cửa sổ, bỗng nhiên lóe lên những chùm pháo hoa nở rộ bầu trời, sáng lạn vô cùng, ánh trăng sáng tỏ kết hợp với ngọn đèn vàng trong phòng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của , khiến cho khuôn mặt lúc sáng lúc tối.


      Giản Nặc nhìn vào mắt , đôi mắt ấy chợt nhuộm lên nỗi ưu thương khó thành lời, dần dần trở nên trong trẻo ôn nhu mà dịu dàng.


      Nghe thấy ' xa nhau nữa', Giản Nặc thành lời, ngón tay mảnh khảnh gắt gao bám chặt lấy vạt áo sơ mi trước ngực , tựa như rất sợ chỉ giây sau biến mất, tựa đầu vào ngực , buông thõng đôi hàng mi, hít sâu mùi hương mà vô cùng lưu luyến, cảm nhận được cái ôm ấm áp của , nước mắt lại tuôn rơi.


      nức nở nghẹn ngào khiến cho trái tim Cốc Trì như bị kim châm, nghiêng đầu cực lực kìm nén cảm xúc của mình, sau đó nhàng bế lên vào phòng khách, cùng ngồi xuống chiếc ghế sofa màu đen, ôm cả vào trong lòng, thương vỗ lưng an ủi, nhưng thể nào khiến ngừng lại được.

      Gió đêm mát mẻ làm lay động cả bức rèm cửa màu trắng ngà, khiến cho tấm lụa mỏng tung bay như khiêu vũ, trong đêm khuya tĩnh lặng khiến cho bàu khí càng thêm thê lương cùng thần bí, người con mà khổ sở chờ đợi suốt bốn năm ủy khuất ngã vào lòng Cốc Trì khóc nghẹn, tiếng khóc dưới bóng đêm càng trở nên bi thương xót xa. ai để ý đến thời gian trôi qua, bọn họ ôm nhau, cùng nhau trút bỏ hết những chua xót cùng nỗi nhớ nhung nồng đậm trong lòng.

      Cho đến khi tiếng khóc của Giản Nặc dần dần ngưng lại, cảm xúc cuối cùng cũng bình ổn. Ngón tay thon dài của Cốc Trì nhàng mơn trớn gò má non mịn của , sâu thẳm trong đôi mắt ngập tràn thương cùng thương tiếc.

      Hai mắt Giản Nặc vì khóc mà sưng lên, lúc này vẫn nhúc nhích làm tổ trong lòng , giống như là khóc mệt nên ngủ thiếp . Cốc Trì cuối đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt yên tĩnh của , sâu trong mắt ra mấy phần ôn nhu, khẽ hỏi: “Ngày mai còn phải làm, muốn về phòng nghỉ ngơi hả?”

      Lông mi dài khẽ động chút, Giãn Nặc lắc đầu, vươn hai tay vắt ngang hông ôm chặt lấy, mười ngón tay chặt vào nhau, cổ họng khàn khàn : “ vẫn còn chưa vì sao bỗng nhiên rời !” lời rời bốn năm, nghĩ có quyền cầu lời giải thích.

      Giọng điệu vừa như trách cứ lại giống như làm nũng, khiến cho đáy lòng Cốc Trì khỏi thở dài tiếng, biết tối nay bất luận thế nào cũng trốn tránh được, bế ngang người lên, đợi đến khi đặt an trí ở giường trong phòng ngủ, cũng cởi áo khoác của mình ra, nghiêng người nằm xuống bên cạnh, kéo cái chăn mỏng đắp lên cả hai người, cuối cùng mới thấp giọng khiển trách: “Vẫn ngang ngược như thế.”

      Giản Nặc gối lên cánh tay , thân thể nhắn cương cứng dám động đậy, đối với tư thế lúc này của hai người vẫn có chút thích ứng được. Bọn họ từng là người , cũng từng ôm , hôn , nhưng gần gũi nhau như vậy vẫn là lần đầu tiên. Thiếu nữ nghịch ngợm tùy hứng khi đó lột xác, giờ đây bọn họ đều trưởng thành, hơi thở nam tính đặc hữu người Cốc Trì gần trong gang tất, khiến cho hoảng loạn lo lắng.

      Cảm nhận được khẩn trương, Cốc Trì bật cười, lại gần thương hôn lên trán , thấp giọng : “Đừng sợ, bây giờ mệt tới còn sức lực mà bắt nạt em nữa đâu.”

      Mấy năm nay, chỉ có tâm trí mệt mỏi, thân thể cũng liều mạng ‘tranh đấu’ đến gần như bị rút cạn sức lực. Rất nhiều đêm thể chợp mắt, tại nằm trong lòng , chân khiến cho thể khống chế nhịp tim mình, nhưng Cốc Trì thầm nghĩ, chỉ muốn hưởng thụ ấm áp người , chỉ muốn nghỉ ngơi đêm tốt, đơn thuần chỉ ôm nhau ngủ mà thôi.

      Giản Nặc lặng yên tiếng động, khuôn mặt nhắn ửng đó nhàng tránh khỏi ôm ấp của , trở mình quay lưng lại với . biết những lúc ở chung với vẫn xấu hổ như vậy.

      Kỳ thực ở vài phương diện, bọn họ đều chưa từng thay đổi. Ví như người từ trước đến giờ luôn lạnh lùng như Cốc Trì khi ở cạnh nhiều hơn, ví như chỉ có ở trước mặt Giản Nặc mới tự giác mà lộ ra bản tính xấu hổ ngại ngùng của thiếu nữ.

      Hai người như vậy, mới là ‘chốn trở về’ của nhau, làm sao có thể dễ dàng tách ra chứ?!

      Biết ít nhiều có chút quen với việc đột nhiên thân thiết như vậy, Cốc Trì cũng cố gắng tiếp cận, tay trái chống đầu nghiêng người nằm, tay phải như có như vuốt ve tóc , nhưng hề có nửa bước tiếp xúc thân thể, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ ngắm nhìn sườn mặt , suy nghĩ bay xa.

      nhớ lần đầu tiên bọn họ ôm ấp, người con xưa nay vẫn luôn hoạt bát lại cực kỳ khẩn trương cũng như yên tĩnh, thân thể run nhè , gò má ửng hồng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập tín nhiệm. Xa nhau bốn năm, vẫn còn nhiều thẹn thùng càng nhiều kháng cự , dù sao, bây giờ đối với tồn tại cảm giác xa lạ, bọn họ cần chút thời gian để thích ứng.

      Bỗng nhiên Cốc Trì rất nhớ đến bộ dáng cười ngây ngô đong đưa cánh tay làm nũng của nhiều năm trước, nét cười bên khóe miệng còn chưa kịp lan ra trong đầu đột nhiên ra tình cảnh cha mẹ qua đời cùng những trận biến cố thể ngăn cản, trong lòng như bị rỉ máu, đáy mắt xẹt qua tia đau thương, vì vận mệnh ‘vật đổi sao dời’ cảm thấy bất đắc dĩ và vô lực, theo bản năng ôm sát lấy , hô hấp nóng rực trở nên nặng nề khác thường, rốt cuộc cũng mở miệng: “Tình huống lúc đó, thể .”
      Last edited by a moderator: 7/12/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :