1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Lời Hẹn ƯỚc Mùa Giáng Sinh (A Christmas Promise) Mary Balogh (16 Chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16 Hết ( Bản dịch của ech_nhiet_doi83)

      Cơn đau đớn đột nhiên quay trở lại với nàng cùng với nỗi u buồn nặng nề và niềm thống khổ quá mức chịu đựng. Quá mức chịu đựng bởi vì ngay lúc này nàng vẫn thể khóc, mặc dù nàng nghĩ mình làm được nên vẫn đứng mãi bên ngoài phòng khách. Đôi tay nàng ôm lấy mặt, chờ đợi những giọt nước mắt rơi. Nhưng quá muộn, nàng để cha nàng ra bộc lộ ra bên ngoài nỗi đau đớn vì mất ông, chôn giấu nó quá chặt và bây giờ nàng bao giờ có thể khóc được nữa.

      Người cha tốt nhất thế giới, Bác Sam vừa như vậy. Đúng , Cha là người như thế. Dù bận rộn cách mấy để duy trì công việc kinh doanh và tích lũy tiền bạc , nàng vẫn luôn là trung tâm thế giới của Cha. Ông luôn luôn có thời gian để chăm lo cho nàng, để mỉm cười với nàng , ôm ghì nàng trong tay và để thương nàng.

      Cả gia đình đều nhớ Cha , Cha Joe và con rất nhớ Cha. Ôi Cha thân , con nhớ Cha biết mấy.

      Nhưng nàng vẫn thể khóc. Nàng quay người lên cầu thang định về phòng của mình, nhưng nàng muốn ở lại nơi ấy. Nàng lại xuống lầu và ngập ngừng bên ngoài thư viện 1 chút nhưng thay vì vào trong nàng lại bước đến khu nhà kính, mang theo 1 giá nến . Có lẽ những cây cỏ và những ô cửa sổ hướng lên các vì sao trời làm dịu được nỗi đau đớn của nàng.Có lẽ chúng có thể giúp nàng khóc được.

      Nhưng những cây cỏ trông chỉ toàn màu 1 màu xám u sầu trong ánh đèn cầy yếu ớt, và bầu trời sao rộng lớn đầu nàng qua những ô cửa chỉ làm nàng thêm đơn hơn nữa.Nàng thấy mình lẻ loi, đơn độc trong bao la vô tận của vũ trụ. Nàng đặt giá nến xuống và vòng đôi tay ôm quanh người, giá lạnh tràn đầy trong nhà kính.

      Nàng ước gì có đôi tay của ai đó ôm chặt lấy nàng và nàng nhớ lại mình cũng mong ước điều tương tự vào đêm Cha ra . Nhưng chẳng có 1 đôi tay nào khác. Ôi , có lẽ Bác Sam hay Bác Ben luôn luôn sẵn sàng ôm nàng chặt để vỗ về chỉ cần nàng bộc lộ nỗi lòng với họ 1 chút thôi. Nhưng nàng biết nàng muốn vòng tay an ủi của người khác. Đôi tay ấy đến với nàng chỉ sau 1 lúc nữa - nàng chút nghi ngờ điều này-khi mà nàng nằm trong giường. Và sức nặng cơ thể cùng với xâm nhập ngọt ngào vào trong nàng còn dễ chịu hơn gấp bội, nhưng đó phải là những gì nàng cần ở , ngay lúc này.

      Nàng đau xót hối tiếc canh bạc nàng đánh đường từ nhà thờ trở về nhà- Canh bạc là từ ngữ đúng đắn để miêu tả việc này . Trong khoảnh khắc đó nó phải là canh bạc được tính toán kĩ lưỡng mà đầy hấp tấp vội vàng. Đầu tiên là nhõm ,thậm chí là niềm thích thú khi nhận ra , chẳng 1 ai trong số họ đâm đầu vào cuộc hôn nhân này bất chấp mọi đạo lý như họ nghĩ về nhau như lúc ban đầu. Nhưng sau đó nghi ngờ xâm chiếm tâm hồn nàng , nàng nghĩ hẳn phải thầm trách Cha nàng , hẳn phải ghét ông lắm. Và cuối cùng nàng nhận thức được sâu sắc rằng, kể tất cả mọi chuyện , cuộc hôn nhân của họ cũng bao giờ nên có.

      Mặc dù nàng sớm biết trân trọng cuộc hôn nhân này chỉ sau 1 thời gian ngắn, nhưng nàng cũng chợt nhận ra nàng mong muốn nó biết bao , thậm chí nhiều hơn tất cả mọi thứ đời. Và chính là người nàng muốn có được hơn bất kì 1 ai khác. Nàng phải lòng rất nhanh cho dù nàng căm ghét vào lúc đầu nhiều đến thế nào. Bây giờ là tất cả tất cả mọi thứ đời đối với nàng. là cả thế giới của nàng là Cả mùa Giáng sinh và là Ngôi sao Bethlehem nàng hằng ao ước nữa.

      Nhưng canh bạc đánh, nàng ra nỗi ngờ vực của nàng , mong đợi xác nhận chúng, hi vọng cam đoan với nàng rằng đối với cuộc hôn nhân này cũng quan trọng , thậm chí là cần thiết. Nhưng , chỉ đơn giản đồng ý với nàng, Ồ , tất nhiên bị cắt ngang bởi Beryl và Ruth , thực là như vậy. định tiếp điều gì ,nhưng chỉ những lời trước đó của cũng quá đủ cho nàng hiểu rồi.

      Cuộc hôn nhân của họ, sau cùng ,vẫn phải tồn tại, vẫn cần phải làm cho nó trở nên tốt đẹp nhất có thể. hoàn thành rất tốt vai trò của mình. thanh lịch vốn có của 1 quý ông, nàng nghĩ vậy, giúp dễ dàng giao tiếp với nàng , nhưng tất cả chỉ là vậy , hơn. có cảm xúc và chắc chắn tồn tại tình .

      Nàng ước rằng nàng có thể ở lại mình đủ lâu để giữ nguyên vẹn giấc mơ của riêng mình. Nàng ngồi xuống ghế và xòe đôi tay lòng. Tất cả mọi thứ đều trở nên nặng nề và chết chóc trong tâm hồn nàng. Giáng sinh ra , rời bỏ nàng mất rồi.

      Và rồi cánh cửa mở ra và đóng lại khẽ khàng sau lưng nàng và bước lại gần đến nỗi dù nhìn lên ,nàng vẫn có thể cảm nhận rất đặt 1 giá nến khác và 1 gói lên băng ghế bên cạnh.

      Căn nhà kính chợt trở nên sáng hơn , và dường như cũng ấm áp hơn 1 chút.

      *********************************************************

      Chàng mong đợi nhìn thấy nàng khóc, mặc dù chàng cũng bất ngờ là thay vào đó chàng chỉ tìm thấy 1 pho tượng cẩm thạch đơn côi. Nàng hề nhìn lên và hề tỏ 1 dấu hiệu nào cho thấy nàng biết diện của trong căn nhà kính. Nàng vẫn ngồi im , nhìn chăm chăm vào đôi tay mình.

      Chàng nhớ lại những lời ấp úng của mình buổi tối hôm cha nàng mất, lúc nàng ngồi xuống ghế salon và thông báo ra vĩnh viễn của ông. Chàng nhớ lại băn khoăn tự hỏi mọi chuyện ra sao nếu lúc đó chàng ôm nàng trong đôi tay mình.Nhưng lúc đó chàng lại nghi ngờ 1 cách ngu xuẩn và thiếu nhạy cảm vô cùng. Chàng kết luận nàng là người hề có cảm giác và nàng hẳn căm giận vô cùng nếu chàng chạm vào nàng. Chính vì thế chàng hề chạm đến nàng.

      Bây giờ chàng biết mình cư xử hệt như vậy ,cũng chống đối, thù địch với nàng như nàng đối với chàng lúc trước. Lúc đó nàng cần được an ủi , được đụng chạm , được vỗ về . Chàng từ chối nàng điều đó, và có lẽ cũng từ giây phút ấy chàng gây cho nàng 1sự tổn thương tài nào bù đắp được. Chàng từ chối cho nàng1 lối thoát để được giải phóng khỏi nỗi khổ đau. Bây giờ chàng biết lúc đó nàng bị tổn thương , bị đau đớn dường nào.

      Chàng bước tới đứng trước mặt nàng , dừng lại, quỳ xuống và nắm lấy tay nàng. Đôi bàn tay nàng giá lạnh như băng, chàng chà xát chúng bằng chính đôi tay của mình.

      -“Ông là người cha rất tốt đối với em phải , Eleanor?”chàng hỏi.

      -“Cha em” nàng , giọng nặng nề.-“ dễ dàng để thương người khác khi người ta luôn luôn được thương và che chở. Em biết Cha em cũng nhiều như em ông vậy, nhưng em thực biết phải làm thế nào nếu như tất cả mọi thứ em thương nhất đều rời xa em.”

      Trái tim chàng như bị bóp nghẹt trong lồng ngực.

      -“Chính vì vậy mà tại sao em luôn khao khát có được 1 đứa con.” Nàng tiếp.Đôi tay nàng ấm lên được 1 chút

      -“Em có 1 đứa con” chàng -“Nhiều đứa con và chắc chắn có tình thương trong ngôi nhà của chúng ta , Eleanor ạ”

      -“Vâng” nàng .

      -“Em vẫn thể khóc được ư?” chàng hỏi nàng.

      Lần đầu tiên nàng ngước nhìn chàng nhanh .-“Vâng , em thể”

      -“Đấy là lỗi của ” chàng -“Nếu như ôm em vào đêm Cha em mất, chắc lúc đó em khóc được, phải ? Và vết thương bắt đầu được hàn gắn.”

      -“Lúc đó chúng ta còn căm ghét nhau” nàng trả lời.

      -“Có thể” chàng -“Nếu như ôm em và em có thể khóc được chúng ta bớt căm ghét nhau hơn. Có thể chúng ta thích nhau sớm hơn.”

      -“Chúng ta có thích nhau ?” nàng hỏi lại.

      -“Có , vậy em à.”

      Nàng nhún vai và nhìn lên 1 lần nữa rất nhanh.

      -“ nghĩ cha em biết trước em thương nhớ ông đến dường nào trong ngày hôm nay.” Chàng -“Ông sắp đặt trước mọi chuyện ,cả những lời an ủi em nữa. nghĩ Cha em là tài giỏi trong việc sắp đặt mọi thứ.”

      Nàng ngước lên và đôi mắt nàng gắn chặt vào mắt .

      -“Ông để lại cho em 1 món quà Giáng sinh.” .-“Và bức thư nữa. Ông cầu trao chúng cho em vào Đêm Giáng sinh. Bây giờ chính là lúc ấy.”

      Đôi môi nàng hé ra, dù vậy nàng vẫn lời nào. Đôi mắt nàng đong đầy niềm mong ước và nỗi đớn đau.

      -“Cái gì trước nào?” chàng hỏi.

      Nàng nuốt xuống.

      -“Lá thư trước”

      Chàng đưa nó cho nàng và nhìn thấy nàng bóc dấu niêm phong với đôi tay run rẩy. Chàng ngắm nhìn nàng trong lúc nàng đọc. Nàng giữ bức thư 1 lúc lâu trong lòng trước khi kết thúc rồi đưa nó cho chàng , ngước nhìn nhanh lên gương mặt chàng.

      -“Con thân của ta” chàng đọc,-“Có lẽ con ghét cha nhiều lắm vào lúc con đọc lá thư này, và thế là ta cảm thấy phải tự bào chữa cho bản thân mình dưới mộ. Cha còn nhiều thời gian nữa, Eleanor quý .Cha muốn con được hạnh phúc nhiều hơn bất kì điều gì trước khi cha chết. Cha muốn con lấy được 1 người đàn ông xứng đáng như cha lấy được 1 người phụ nữ tuyệt vời. Con nghĩ rằng Wilfred là người đàn ông đó. ta phải. Nếu như ta là người như vậy, cha trao con cho ta với lời chúc phúc của mình. Cha nghĩ con cho những lời phán xét của cha về tính cách ta là quá bất công. Cha cũng nghĩ rằng mình quá ích kỉ và ghen tị khi có bất kì kẻ nào muốn mang con ta rời xa ta. Chính vì vậy cha làm 1 phép thử với ta, Ellie ạ . Tha lỗi cho cha ! Cha đề nghị mua cho ta vị trí người hùn vốn trong công ty tàu biển nếu như ta chịu rời bỏ con. Nếu ta từ chối, ta có vị trí đó và cả con. Và thực tế là, ta chỉ là 1 người hùn vốn mà thôi.

      Có lẽ cha phải với con chuyện này khi cha còn sống. Nhưng lúc đó con bị mù quáng vì đau khổ. Nhưng dù sao chăng nữa con cũng đọc bức thư này. Cha chỉ có thể hi vọng lúc con đọc nó, 1 thương mến mới nảy sinh với chồng con thay thế tình non dại dành cho Wilfred. Cha lựa chọn ấy cách thận trọng , Ellie ạ , và cha chỉ có thể xin lỗi vì thời gian cấp bách ngắn ngủi của mình mà thúc ép ấy buộc phải làm như vậy. ấy là người đàn ông với nhân cách cao quý và có mục đích tốt đẹp. ấy chăm lo cho con, vì lương tâm và danh dự của mình nếu ngoài ra còn gì khác. Nhưng cha tin rằng lúc con đọc lá thư này, mọi việc trở nên tốt đẹp , ta nghĩ mọi chuyện xảy ra như thế.”
      Bá tước nhìn lên vợ chàng. Nàng lại nhìn xuống đôi tay đặt lòng mình 1 lần nữa.

      -“Đừng quá đau buồn, Ellie.” Cha em thu xếp tất cả mọi chuyện.

      -“Cha giả vờ là muốn chết. Khi thời điểm đó gần đến , cha thấy mình ngày càng tha thiết muốn gặp lại người mẹ thân của con hơn bao giờ hết. Ta luôn nhớ bà ấy biết bao. phần tâm hồn cha mất theo bà ấy , và cha lại hoàn thiện được con người mình 1 lần nữa.Chúc mừng Giáng sinh , con thân của cha. Chúng ta luôn dõi theo và phù hộ cho con ở 1nơi nào đó giữa các vì sao, cha và mẹ của con.”



      Bá tước gập lại lá thư cách cẩn thận và để nó xuống.-“Em vẫn còn quá đau đớn phải vậy ?’ chàng hỏi khẽ.

      -“Về Wilfred ư?” nàng -“Em nghĩ mình bớt khổ sở hơn nếu như ta tới đây. chẳng dễ chịu gì khi ta tự mình đến và mong đợi em tới bên , trò chuyện và lại ta như em luôn làm như vậy trước kia. Nhưng em bị vỡ mộng và rất tức giận với ta.”

      -“Nhưng em vẫn còn ta phải vậy ?” chàng hỏi.

      chút im lặng khi nàng gì, rồi nàng lắc đầu.

      -” nàng trong tiếng thầm.-“Bây giờ em mừng là em còn nữa. Cha đúng khi nhận định về ta, ông có 1 thói quen thể chịu đựng nổi là luôn luôn đúng về mọi chuyện.”

      -“ Luôn luôn ư?” chàng hỏi nhưng cho phép niềm hi vọng được thoát ra quá lộ liễu trong giọng . Đây phải là khoảnh khắc của chàng , mà nó thuộc về nàng. Chàng phải trả lại cho nàng những gì chàng tước đoạt của nàng vào lúc cha nàng mất. Chàng cầm cái gói lên và đặt nó vào tay nàng.

      -“Đó là 1 món đồ trang sức” nàng khi bóc lớp giấy gói và mở chiếc hộp đựng bên trong .-“Làm bằng vàng. mặt mề đay lồng trong chiếc dây chuyền” Nàng cầm lấy chiếc mề đay và bấm nút khóa ở bên cạnh, rồi nhìn đăm đăm vào 2 bức tiểu họa màu ở bên trong.

      Chàng cảm thấy đau đớn giùm thay nàng nhưng vẫn chờ đợi nàng hồi phục lại được bằng 1 cách nào đó.

      -“Đây là bức hình của Mẹ mà Cha luôn luôn đeo cổ rời” nàng -“Em kiếm tìm nó ở khắp nơi sau khi cha mất nhưng vẫn thể tìm ra. Và có cả 1 bức hình của cha mà chắc hẳn cha cho họa mới gần đây, dẫu nó được vẽ ngay trước lúc cha trở nên quá gầy.”

      Chàng mỉm cười với nàng , nhưng nàng vẫn ngước nhìn lên.

      -“Cha” nàng thầm,-“ là đau đớn biết bao khi phải chứng kiến ông sụt cân từng ngày và rồi mất hết toàn bộ trọng lượng mà ông có. Mắt của cha trở nên ngày càng lớn vì gương mặt hốc hác.” Nàng ngước nhìn sau đó, đôi mắt nàng mở to và rực sáng.-“ có nghĩ Cha bây giờ ở bên Mẹ ? có tin vào kiếp sau ?’

      -“Có , tin” Chàng gật đầu.

      -“Cha” Đôi tay nàng run rẩy khi nàng nhìn xuống những bức chân dung và đóng mặt dây chuyền lại, giữ chặt nó trong lòng bàn tay. Chàng nhìn thấy đôi môi và bờ vai nàng cũng rung lên nhè .

      Chàng cầm lấy tay nàng trong tay mình, nhàng mở những ngón tay nàng ra rồi cầm lấy mặt dây chuyền. Chàng trải rộng sợi dây và quàng nó lên cổ nàng. Chàng chưa được thấy bức chân dung của mẹ nàng , nhưng chàng chắc rằng Eleanor hẳn phải rất giống mẹ. có ai trong Nhà Transome lại có mái tóc đỏ sẫm rực rỡ như của nàng mặc dù Jane Gullis có, nhưng ai có được đôi mắt màu xanh lá cây như nàng.

      Chàng đứng dậy đôi chân , cầm lấy cổ tay nàng và đỡ nàng cùng đứng dậy với chàng.Và trong vòng tay mình , chàng ôm nàng chặt, truyền hơi ấm và sức mạnh của chàng cho nàng. Chàng cảm thấy nàng run rẩy, rồi những giọt nước mắt bắt đầu lăn cùng với những tiếng thổn thức vang lên từ tận đáy lòng, đau đớn ,nhức nhối như muốn xé nát trái tim nàng. Đôi mắt của chính chàng cũng cay xè và cổ họng chàng đau nhói, nhưng chàng vẫn ôm nàng chặt , đu đưa nàng trong tay , khe khẽ ru nàng và thầm với nàng những lời mà về sau chính bản thân chàng cũng thể nhớ được .Chàng truyền sức mạnh của chàng cho nàng, từng chút , từng chút .



      *********************************************************

      Ban đầu nàng tưởng chừng như nỗi đau đớn dữ dội có thể xé nàng ra thành 2 mảnh. Nàng dám nhìn vào bức họa miêu tả sống động như gương mặt cha trước lúc ông bị căn bệnh làm cho tiều tụy. Nàng dám nghĩ là cha ra mãi mãi, rằng nàng bao giờ còn có thể chuyện lại với cha, được nhìn ông và được nghe giọng của ông lần nữa.

      Nhưng rồi nỗi đau cũng vợi bớt như thể nó ra cùng với những giọt nước mắt vậy. Bây giờ nàng cảm thấy dễ chịu và ấm áp. Có điều gì khác nâng đỡ cuộc sống của nàng , giọng quả quyết với nàng rằng phải để ông ra , đến thế giới có những người khác nữa sống , đợi ông . nơi còn có những người để thương. Những tiếng thổn thức còn chưa dùng hết cũng thoát ra khỏi người nàng sau cơn rùng mình nhè , và nàng quay đầu lại để tựa má lên bờ vai ướt của . Nàng nhắm mắt lại và cảm thấy thanh thản hơn trong suốt 1 thời gian dài.

      -“Đó là cách xử đúng đắn nhất trong Ngày Giáng sinh” nàng .

      -“Quả đúng là như vậy.” chàng .-“Chào tạm biệt người Cha thân của em là điều đúng đắn nên làm trong Đêm Giáng sinh , có lẽ còn tốt hơn là vào tháng 11 trước đó”

      Nàng ngẩng đầu lên , lấy mu bàn tay quyệt lên mũi –“Sao lại thấu hiểu được hết mọi chuyện và lại trở nên tử tế như vậy?” nàng -“ có đầy đủ mọi lý do để căm ghét ông ấy kia mà. Ôi trông em hẳn phải kinh khủng lắm, mũi em vẫn còn sụt sịt đây này.”

      Chàng rút ra từ trong túi chiếc khăn mùi xoa bằng vải lanh lớnvà dịu dàng lau khô đôi mắt và gương mặt nàng. Rồi chàng đưa nó cho nàng để nàng hỉ mũi.

      -“Có đỏ hơn 1 chút”chàng , nghiêng đầu về phía nàng, nhìn nàng với duy nhất 1 vẻ quan tâm nồng ấm.-“Nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Em có cảm thấy khá hơn ?”

      Nàng gật đầu.-“Vâng , em khá hơn rất nhiều rồi” nhưng nàng vẫn cảm thấy 1 chút gì như là mất mát khi đôi tay còn quàng quanh người nàng nữa.Nàng nhìn bâng khuâng.

      -“ có ý như vậy khi bây giờ chúng ta thích lẫn nhau hơn ư?”

      Chàng mỉm cười và gật đầu.

      -“Mọi chuyện lúc đầu là khủng khiếp phải ?” nàng .

      -“Cả hai chúng ta đều đáng trách vì tất cả chuyện này” tiếp.-“Chưa đến chuyện chúng ta biết và muốn kết hôn với nhau , chúng ta đều mang sẵn định kiến nặng nề về đối phương ngay từ đầu. Giống như định kiến về giai cấp quý tộc của cũng như tầng lớp thương buôn của em, cứ như chúng ta tất nhiên đều phải như thế vậy. Hạt đậu phải nằm trong vỏ đậu ( idiom) . Chúng ta ngốc nghếch quá , phải vậy ?”

      -“Vâng” nàng , rồi chợt ngập ngừng.-“ Dorothea Lovestone….” Nàng bắt đầu.

      -“….. là quý dễ thương , bao giờ tự lo liệu được cho bản thân và có phần hơi ngốc nghếch” chàng -“ thậm chí còn nghĩ là ấy nữa ,Eleanor ạ”

      -“Ôi” nàng .

      -“ vài người- nhất là Bác Sam” chàng .-“ ra lệnh tuyệt đối cho mở qùa Giáng sinh cho đến khi trời sáng.Nhưng muốn tặng em thứ ngay bây giờ , Eleanor. Nó thực món quà Giáng sinh khi mà mua nó rất sớm ngay sau lễ cưới của chúng ta- hoàn toàn bởi cảm giác có lỗi với em- nhưng tìm được lúc thích hợp để tặng. Bâg giờ lại mừng vì đem tặng quá sớm, bởi vì nó chẳng có ý nghĩa gì cho đến tận lúc này.”

      Chàng lấy ra trong túi chiếc hộp thậm chí còn hơn chiếc hộp đựng mặt dây chuyền của nàng. Và nàng mở nó ra , bên trong là chiếc nhẫn kim cương dành cho nàng.

      -“Chỉ đơn giản là kim cương được đính vàng” chàng -“ nghĩ nó quá tinh khiết , quá đẹp để bị bao quanh bởi những viên đá vô vị khác. nhận ra ngay lúc đó, là nó giống như vợ của vậy”

      Nàng nhìn lên chàng, đôi mắt nàng lại 1 lần nữa đong đầy những giọt lệ. Chàng lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp và đeo nó vào ngón tay nàng, ngay cạnh chiếc nhẫn cưới bằng vàng trơn chàng miễn cưỡng lồng vào ngón tay miễn cưỡng trong lễ cưới của họ.

      -“Cảm ơn ” nàng thầm với chàng , mặc dầu nàng cũng chắc chắn nàng cám ơn vì chiếc nhẫn hơn hay vì những lời của chàng.

      -“Nó là đẹp”

      -“ vừa với em vào lúc trước” chàng .-“Rằng có tình trong ngôi nhà của chúng ta, khi 1 đứa trẻ ra đời, Eleanor. Khi những đứa trẻ ra đời. Nhưng còn nhiều thương hơn vậy. Tình đến rồi em biết ? nghĩ là mình phải lòng , chú nhím mất rồi. muốn em biết , nhưng em đừng có để bị áp lực quá nhé. Em thích nghĩ có lẽ em cũng mến 1 chút . Em muốn có con và thương những đứa con của . Như vậy với cũng đủ rồi, Eleanor ạ. hài lòng vì điều đó.’

      Nàng dám tin vào những bằng chứng ràng nàng nghe thấy bằng đôi tai của mình, cũng như khi chính mắt nàng nhìn sâu vào đôi mắt chàng và tìm thấy hiển trong đó.

      -“ em theo kiểu nào? “ nàng hỏi.

      -“À” chàng .-“Làm sao người ta có thể đo được tình ? Làm sao người ta có thể giải thích hết bằng lời? Làm sao để em được? Với cả thân thể , với cả trái tim , bằng toàn bộ linh hồn . Nghe ngốc nghếch quá ,phải em?’

      -“Và cũng hài lòng .” nàng -“thậm chí là khi em được như thế?”

      Chàng mỉm cười với nàng và cúi đầu hôn lên má nàng dịu dàng.-“ cũng vẫn hài lòng” chàng .

      -“ là kẻ dối” nàngnói-“Em hài lòng. Em vẫn là 1 con nhím bướng bỉnh nhất thế giới trong suốt quãng đời còn lại của em. Em cho được yên bình lấy 1 phút đâu. Em tranh cãi với mọi ngày và mọi đêm nữa cho đến hết cuộc đời của chúng ta. Nếu như em nhiều như em . Em thích cách miêu tả nó. Với cả thân thể em , với trái tim và linh hồn của em , em . R- Ôi, quý của em, là khó để gọi tên khi mà em trong suốt 1 tháng trời và trong cả nửa thời gian cuộc hôn nhân của chúng ta. Em Randolph. Rồi , thế là em được rồi đấy , Em

      Họ đứng bên nhau , cười toe toét với nhau trông giống hai kẻ ngốc nghếch .Nàng cười rạng rỡ và sung sướng vì hạnh phúc quá lớn , quá mãnh liệt mà nàng biết làm sao để kìm bớt chúng lại.

      Và chàng cũng vậy, rạng rỡ vì hạnh phúc. Rồi đột nhiên trong khoảnh khắc đó chàng nhấc bổng nàng lên và quay tròn xung quanh với nàng cho đến khi cả hai đều chóng mặt, và rồi chàng hôn nàng sâu , mãnh liệt hơn nữa đến mức cả hai lại càng ngây ngất, quay cuồng hơn.

      Chàng tựa trán mình lên trán nàng trong khi cả vũ trụ dường như xoay tròn xung quanh họ.

      -“Em thấy ?” chàng .-“Cha em lại đúng lần nữa rồi , là xấu hổ ! làm sao ông có thể sai được chứ?”

      -“Ôi vâng” nàng trả lời.-“Nhưng làm sao Cha có thể đoán trước được rằng chúng ta hợp nhau nhỉ? Chúng ta căm ghét ngay nhau từ đầu cơ mà?”

      -“ hoài nghi 1 cách lạ lùng rằng” chàng -“Đây là lần đầu tiên trong đời cha em đánh 1 canh bạc liều lĩnh . Và chiến thắng . có 1 cảm giác rất lạ vì ngờ rằng tên đệm của ông phải là Midas mới đúng (*) Trong trường hợp của chúng ta , ông chạm tay vào và biến nó thành vàng.

      -“Randolph” nàng rướn người về phía chàng và lùa những ngón tay mình vào mái tóc chàng .-“ có nghĩ ngôi sao của chúng ta vẫn ở đầu ta đêm nay ? Hay là nó đậu xuống nơi chuồng ngựa?”

      Họ bước tới khung cửa sổ và ngước nhìn bầu trời với muôn vạn vì sao đầu. Làm sao họ có thể biết đâu là ngôi sao chàng chọn vào đêm trước? Nhưng chàng chỉ lên ngôi sao nằm chênh chếch ở đầu họ.

      -“Ở đó” chàng -“ quá xa với chúng ta , em thấy chưa , Eleanor. Nhưng đó là đêm qua rồi , nó dẫn đường cho chúng ta đến kinh thành Bethlehem. Bác Ben tối qua thế nào nhỉ? Ngôi sao dẫn đường cho chúng ta tìm đến với yên bình, niềm hi vọng và cả Tình nữa.”

      -“Cha muốn chúng ta có 1 lễ Giáng sinh tuyệt diệu vì ông”nàng .-“ có nhận ra điều đó tuyệt vời ?”

      -“ nghi ngờ chút nào cả” chàng .-“ chỉ tự hỏi bây giờ là mấy giờ thôi?1h rưỡi ,2h hay là muộn hơn? Nếu bảo đảm với em rằng trái tim và tâm hồn vẫn ngập tràn tình , Eleanor, em phiền vào giường cùng để cho em thấy cách thức thứ 3 minh chứng là em chứ?”

      -“Chỉ khi nào em cũng chỉ cho thấy tình của em mà thôi” nàng .-“Em cho phép làm tình cho em đâu , biết , Randolph ạ, mà phải là làm tình với em cơ”

      Chàng cười khúc khích.

      -“Chúc mừng Giáng sinh ,tình của ” chàng .

      -“Chúc mừng Giáng sinh” nàng tiếp-“Tình của em” nàng mỉm cười lại với và đặt bàn tay mình vào tay chàng.

      -“Bên cạnh đó” chàng –“Chúng ta có 1 lời hẹn ước mùa Giáng sinh để thực và còn cách nào tốt hơn để hoàn thành nó đây?” Tay chàng nắm lại ấm áp xung quanh tay nàng.

      (*)Vua Midas thích vàng –truyện thần thoại Hy Lạp kể về đức vua Midas có công cứu thầy của Vị thần rượu nho Điônidốt (còn tượng trưng là vị thần của hội hè và niềm hoan lạc) Ông bày tỏ mong ước của mình muốn chạm tay vào bất kì cái gì , thứ đó cũng biến thành vàng. Thần Rượu nho cho ông được toại nguyện.



      Hết

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :