Lời chúc phúc của Odin - Thiên Lại Chỉ Thiên (Tập 1)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi có gì bất mãn với cách sống như thế, dù sao những người có năng lực và gia thế đều có quyền được giàu sang và thoải mái nhàn hạ hơn người khác. Thế nhưng điều kiện tiên quyết là, những người này phải hoàn thành trách nhiệm bảo vệ quốc gia, hoặc tất cả chúng ta phải được sống trong thời buổi thái bình thịnh trị.




      Từ tới lớn, rất nhiều lần tôi cảm thấy chán chường trước lạnh lùng của thị tộc này. Sống ở nơi cách xa vương đô, tôi ngước mắt ngóng nhìn thành phố cao nhất của toàn thị tộc, rồi những con kim dực long, cự kình, thiên lộc bay lượn bầu trời thành phố đó... và cả những tòa thành, lầu các trôi nổi giữa trung. Tôi lúc nào cũng nghĩ, thế giới kia sao quá mông lung mờ ảo, những con người bên đó, chắc chắn thể hiểu được nỗi đau khổ của chúng tôi.




      Shia từng vô số lần phàn nàn rằng tính cách của tôi quá thâm trầm, quá ít, cứ như Thần tộc Aesir vậy. Dù có bị chê trách là thâm trầm hay ít tôi cũng đành chịu, bởi đó là . Nhưng tôi căm hận nhất khi bị mình giống như kẻ ti tiện, hung ác nhất thế giới này.




      Dẫu vậy, tôi vẫn trưng ra phản ứng mà nàng ghét nhất, đáp lại dù chỉ lần.




      Tới được làng Heiner, dùng tốc độ nhanh nhất để mua dầu cá Modin, sau đó ném cái bình màu rám nắng vào tay nải, cả người ướt đẫm mồ hôi. Tôi dùng mũ trùm lên mái tóc dài, sau đó chạy về hướng Vanaheim.




      Bầu trời nhanh chóng sập tối.




      Lúc này, rừng rậm Heiner rất giống cánh rừng già quê tôi vào ban đêm. Lúc còn rất , vô số buổi tối, tôi đều mơ thấy trong bóng đêm có đôi mắt màu xanh thẫm, sâu thăm thẳm nhìn mình chằm chằm, đợi chúng tôi bước ra khỏi vòng sáng bảo vệ của ngôi làng. Vòng sáng ấy chính là lời chúc phúc của Odin.




      Vừa nghĩ thế cả người tôi bỗng run lên. Lại nhìn về phía rừng rậm tối đen, bóng cây xám đen đung đưa trong gió đêm, lá rụng xoay tròn, cọ xát bước chân tôi. Lắc đầu, cố gắng khống chế nỗi sợ hãi trong lòng, tôi cứ thế bước quay đầu lại.




      được đoạn, tôi mơ hồ nghe thấy từ phía sau truyền đến thanh của thứ gì đó rơi. Dừng chút, toàn thân căng thẳng, người cứng đơ, tôi cố bước nhanh về phía trước.




      Là ảo giác. Nhất định chỉ là ảo giác.




      Mới được thêm hai bước, phía sau truyền tới tiếng gió rít vun vút. Trong lòng biết là lành ít dữ nhiều, tôi lập tức chuẩn bị chạy lên phía bầu trời. Nhưng tôi chưa kịp giơ chân lên, trận sấm sét đánh xuống ngay trước mặt, tôi sợ hãi lùi về phía sau bước, chân sau giẫm lên thứ gì đó cực kỳ lạnh giá.




      Rất nhanh, cảm giác lạnh như băng từ gót chân truyền ra khắp cơ thể, qua từng ngóc ngách, khiến tôi hoàn toàn mất tri giác và năng lực hành động. Cuối cùng, mấy thứ trong tay rơi xuống đất, toàn thân dường như hóa thành khối băng, đứng yên tại chỗ.




      Khoảng khắc sau đó, cảnh tượng tôi muốn nhìn thấy nhất lại bắt đầu tái .




      Hai luồng ánh sáng màu trắng bạc đột ngột lóe lên.




      Hai gã Thần tộc Aesir đứng ngay trước mặt tôi.




      Có thể người sống ở vương đô biết ánh sáng màu trắng bạc phi nhanh như chớp điện tượng trưng cho thứ gì, nhưng sau khi nhìn diện mạo của hai kẻ kia, chỉ có tên ngốc mới biết bản thân ở trong hoàn cảnh như thế nào.




      Cảnh tượng trước mặt, cùng với cảnh tượng của hơn hai mươi năm trước, trùng làm .




      Cũng là rừng rậm tối đen, cũng là đêm như thế.




      Người kia để ý tới tôi và chị nấp sau gốc cây. Tuy nàng cũng là nữ nhân, nhưng ngũ quan ràng, sắc nét, mái tóc dài màu đỏ thẫm. Từ tới lớn, ngoại trừ bản thân mình, tôi chưa nhìn thấy màu tóc nào đậm như thế, cũng chưa từng thấy mái tóc nào thẳng tới vậy, thế nên nhịn được mà liếc mắt vài lần. Màu mắt và môi của nàng đều là lam đậm, cánh tay và cặp đùi thon dài, đẹp đến mức khiến người ta giật mình kinh ngạc. Có điều, khóe miệng nàng lại hề có ý cười, chút cũng .




      Tay nàng cầm quyển sách ghi thứ văn tự kỳ quái, tay kia cầm ma trượng chạm đất. Khi đó, nàng ngồi xổm mặt đất, sờ nắn khối xương.




      Đó là bộ xương phượng hoàng. Xương đuôi dài mà mỏng trải mặt đất, dường như con phượng hoàng ấy chết nghìn vạn năm rồi. Nhưng sau khi nàng niệm câu chú ngữ, bộ xương phượng hoàng đó đột nhiên tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh thẫm, đầu nâng lên, dùng hốc mắt còn con ngươi nhìn về phía chúng tôi. Tiếp theo đó, cứ như xác chết sống dậy, nó vỗ cánh bay lên, toàn thân tỏa ra khí nồng nặc, cơ hồ có thể nuốt chửng bầu khí xung quanh.




      Vì chưa từng gặp qua cảnh tượng nào đáng sợ như thế, nên trong giây phút đó, ngay cả sức lực để thét lên cũng có, tôi chỉ biết há hốc miệng ra.




      Cũng cùng lúc ấy, tộc Aesir kia quay đầu lại nhìn chúng tôi, trong đôi mắt màu xanh thẫm kia lên tia sáng xanh, giống hệt ánh sáng bao quanh bộ xương phượng hoàng.




      Chị nắm cổ tay tôi, xoay người bỏ chạy.




      Khi chúng tôi chạy được hơn mười thước, thân thể của chị tôi đột nhiên bay vọt lên hơn ba thước. Tôi nhìn thấy lưng chị bị xuyên thủng bởi thanh kiếm băng lớn, sau khi máu chảy ra lúc, thanh kiếm băng dần dần biến mất.




      Giờ này phút này, hai người tộc Aesir đứng trước mặt tôi, là đại vu sư, là phục ma quan.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đại vu sư giơ ma trượng lên, lẩm bẩm gì đó trong miệng. quả cầu tia chớp dần dần ngưng kết tay . Còn gã phục ma quan xỏ đôi găng với hai màu đen trắng. Bàn tay đeo găng đen cầm hộp kim loại màu tím, trong hộp để chi chít hơn mười cái ống nghiệm. dùng tay đeo găng trắng lấy ống, ngón cái đẩy nút gỗ ra, rót thứ chất lỏng ngừng lưu chuyển trong đó vào quả cầu tia chớp.




      Chất lỏng xuyên qua quả cầu tia chớp, mà toàn bộ quả cầu đột ngột phình to, ánh sáng ngày càng mãnh liệt.




      Trước đây khi còn học, tôi thấy cảnh tượng này nhiều lần.




      đại vu sư có phục ma quan hỗ trợ, có thể khiến tôi tan thành mây khói trong nháy mắt, để lại mảnh thi thể nào. Sau đó, trải qua quá trình tinh luyện của luyện kim thuật sư, có thể chế tác ra hồn thể của Thần tộc Vanir, cũng giống như hồn thể của sinh vật mà chúng tôi lấy ra từ khe nứt Ginnungagap vậy.




      Mục đích của họ, phải là giết người để lấy công trạng, mà là thu thập nguyên liệu.




      Thấy đại vu sư giơ cánh tay thi triển ma pháp lên quá đỉnh đầu, tôi lập tức run rẩy, nhắm chặt mắt lại.




      Dù cách tầng mi mắt nhắm chặt, tôi vẫn có thể cảm giác được ánh lửa chói ngời, sau đó là sắc đỏ ngập tràn trời đất. Tiếng phát nổ, thanh cây cối bốc cháy liên tục vang lên, khối băng người tôi tan chảy trong nháy mắt.




      Ánh lửa dần lụi tàn, tất cả lại trở về màu đen hắc ám.




      Cả quá trình chỉ quá hai giây, mà tôi vẫn còn tri giác.




      Mở mắt, tôi kinh ngạc nhìn phía trước, hai người kia nằm mặt đất, hề động đậy, toàn thân bị lửa thiêu cháy, hình như ngừng thở. mặt đất có cái hố cực lớn, vẫn còn tí tách mấy đốm lửa .




      Tôi nhìn bốn phía, bóng người. Lại ngẩng đầu, con kim dực long bay về phía làng Heiner. Chuyện ly kỳ nhất chính là, con rồng kia có đến bốn cánh. Người cưỡi lưng rồng mặc bộ quần áo sắc trắng, vạt áo và mái tóc ngắn bay bay trước gió. Vì là ban đêm, nên tôi nhìn màu tóc của , chỉ thấy nó được ánh trăng soi tỏ, lấp lánh những tia bàng bạc.




      Tôi có chút ngạc nhiên, vẫn chưa thoát khỏi cảm giác kinh hoàng.




      Nếu phải trong phạm vi nhìn thấy chỉ có mình người kia, tôi tuyệt đối dám tin hai gã tộc Aesir là do giết.




      Bởi vì bay xa lắm. Thậm chí còn thèm xuống dưới để kiểm tra xác chết.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 3: Đại ma đạo sư Lando






      Tôi nhặt tay nải cùng mấy bản vẽ rơi lung tung mặt đất lên, bởi hai tay còn run rẩy nên đồ lại bị rớt thêm mấy lần.




      Khe nứt Ginnungagap tách tộc Aesir và chúng tôi ra làm hai phía. Từ tới lớn, những bậc cha chú trong tộc vẫn dạy chúng tôi rằng, hễ gặp Thần tộc Aesir là phải dùng hết sức lực mà chạy trốn. Nếu , chỉ có con đường chết.




      Trước đây, tôi vẫn mấy để tâm đến những lời này. Bởi vì từ tới lớn, những gì tôi biết về tộc Aesir đều là từ sách vở. Thành phố phía bên kia, rất khác so với quê hương tôi. Trong màn đêm, hàng ngàn hàng vạn ánh đèn giống như những đôi mắt của bầy sói hung hăng lấp lánh giữa những tòa kiến trúc cao ngất, còn có cả những tộc nhân Aesir với làn da trắng nõn và tính cách lạnh lùng tựa băng.




      Đối với tôi mà , tất cả những điều đó đều quá xa cách, quá mơ hồ trừu tượng. Vả lại tôi luôn nghĩ, bọn họ ở tít bên bờ kia của thế giới, còn chúng tôi sống trong ngôi làng bé, làm sao có cơ hội chạm mặt nhau? Dù có thực chạm mặt chăng nữa, những người trong làng tôi hiền lành như thế, lại bé yếu đuối, bọn họ chắc chắn tàn nhẫn đến độ chém giết đám người có năng lực phản kháng đâu.




      Tôi vẫn luôn tự nhận mình là con người theo chủ nghĩa hòa bình, cũng cho rằng chiến tranh là chuyện tại cả hai bên, chỉ cần bên muốn, bên kia có hiếu chiến đến đâu cũng chẳng làm gì được. Tôi muốn trở thành kẻ thù của tộc Aesir.




      Mãi cho đến lúc chị tôi chết .




      Trước khi tôi, trai, em cùng với mẹ đau đớn khôn cùng, cha - người từng gia nhập quân đội - trong ánh mắt lại lên vẻ kinh hãi. Khi đó, chỉ mình ông biết, dù chỉ gã Thần tộc Aesir có năng lực tác chiến xuất trong làng này thôi, cũng là chuyện đáng sợ đến thế nào.




      tuần sau, rất nhiều Thần tộc Aesir xuất , giết sạch những người dân sống gần đây, đồng thời bao vây toàn bộ ngôi làng.




      Bọn chúng dám tiến vào trong làng, bởi vì ở phía mỗi ngôi làng hoặc thành phố của tộc Vanir đều lơ lửng vòng tròn bảo vệ, nó sát thương tất cả những kẻ nào dám vào làng xâm lăng. “Lời chúc phúc của Odin” - đây là món quà cuối cùng mà Odin tặng lại cho người trong tộc trước lúc ra .




      Tôi từng hỏi cha, vì sao những kẻ đó lại muốn làm như thế, cần tới chuyện chúng tôi chưa từng làm tổn hại đến họ, mà chúng tôi thậm chí còn chưa với họ được câu trò chuyện nào. Cha tôi , bởi vì chúng ta là Thần tộc Vanir. Tôi , nhưng cha ơi, chuyện tranh đấu này vốn là chuyện của đám người chúa tể kia, chúng ta chỉ là những người dân vô tội mà thôi.




      Cha tôi cười khổ, rằng mỗi con dân của Thần tộc Vanir đều có thể trở thành dũng sĩ quả cảm giết địch. Thế nên, thấy người là phải giết người, như vậy mới có thể bảo đảm được phồn vinh vĩnh viễn của tộc Aesir. thực chính là như thế, lịch sử và truyền thuyết phải là điều mà con người dễ dàng thay đổi. Điều bây giờ chúng tôi cần quan tâm lo lắng, phải là vì sao họ muốn làm hại chúng tôi, mà là làm sao để chết dưới tay họ.




      Chúng tôi trốn ở trong làng, tròn nửa tháng đứng ngồi yên.




      Nửa tháng sau, bên ngoài ngôi làng còn gã lính nào của Thần tộc Aesir, mọi người trong làng đều bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị chuyển sang chỗ khác. Bởi vì cha tôi là quân nhân xuất ngũ, nên mọi người đều tán thành để ông dẫn đầu đoàn, đưa mọi người cùng .




      Lúc đó, trai tôi trưởng thành, ấy và cha phía cùng. Mẹ tôi ôm em , nắm tay tôi cùng đoàn người.




      Rồi sau đó... giống hệt như khung cảnh vừa mới diễn ra.




      Đó chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt. khối cầu lửa từ bầu trời lao xuống, hung bạo như đàn hổ đói, như bầy sói hung hăng, tôi thấy cha cùng trai chết ngay tại chỗ, mẹ cố gắng đẩy tôi về lại trong làng, nhưng khi chạy lại, bà cùng em bé bỏng của tôi bị ánh sáng từ khối cầu lửa giết chết.




      Từ đó về sau, mái tóc đen và đôi mắt tím của tôi bị tất cả những người còn sống căm ghét hằn thù. Bọn họ đều , bộ dạng của tôi quá giống đám Thần tộc quái dị Aesir, tôi là gian tế của tộc Aesir. Chính vì thế, cả gia đình tôi mới bị hại chết.




      Cũng từ ngày ấy, ngôi làng cùng tôi qua tuổi thơ ngập tràn ước mơ và những nụ cười hạnh phúc, dường như biến thành lớp tro tàn vĩnh cửu dưới sức tàn phá của khói thuốc súng và đại ma pháp với uy lực hủy diệt vô cùng kia.




      Đây là nghiệp chướng mà suốt cuộc đời này tôi chẳng thể nào rửa sạch.




      Sau khi tất cả người thân dùng chính mạng sống của mình, đổi lại cho tôi cuộc đời tạm bợ[1], tôi từng thề với lòng, dù thể trở thành ma đạo sư, tôi cũng nhất định phải trở thành người có thể đứng ở giữa chiến trường, nhìn Thần tộc Aesir từng bước tới diệt vong.




      [1] Nguyên văn là “cẩu thả thâu sinh”, nghĩa là sống được ngày nào hay ngày ấy, cần để ý tới tương lai.




      Tôi rời bỏ mảnh đấy quê nhà, cố gắng tìm con đường có thể khiến mình ngoan cường sống sót.




      Vậy là tôi nghĩ, có thể Svartalfheim - lãnh địa của Người lùn[2] - hợp với mình. Tuy Người lùn bản địa đều rất kỳ thị Thần tộc, nhưng năm đó tôi mới chỉ hai mươi mốt tuổi, chiều cao chưa vượt mét bốn mươi, thêm cả mái tóc đen tuyền, ngoại trừ gương mặt và màu da khác họ, những đặc điểm khác đều phù hợp vô cùng.




      [2] Trong thần thoại Bắc u, Nidavallir (vùng đất bóng tối) là trong chín thế giới, là nơi ở của tộc Người lùn. Còn Svartalfheim là đất của tộc Elf đen. Nhưng trong chuyện này, vì số lý do, tác giả đặt giả thiết Svartalfheim là đất của tộc Người lùn.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tuy trong thế giới của Người lùn, hai mươi mốt tuổi có thể coi như trưởng thành, nhưng tốc độ phát triển của Thần tộc rất chậm, hai mươi mốt tuổi cũng chỉ mới là đứa trẻ mà thôi, có rất nhiều chuyện chẳng biết chút gì. Sau khi tới Svartalfheim, nếm nhiều đau khổ, chịu nhiều tủi hờn, còn gặp phải những đả kích mà tôi tưởng rằng mình chẳng thể gượng dậy.




      lần, sắp đến hạn nộp học phí, nhưng tiền tiết kiệm của tôi đủ, nên mới xin nghỉ học nửa tháng để vào khu mỏ làm thuê, những việc nhận được đều thể trang trải nổi tiền cơm ăn, thời gian làm lại dài nhất. Sức khỏe và khả năng chịu đựng của Thần tộc vốn chẳng thể so được với tộc Người lùn. Ngày hôm đó, tôi đói đến độ đầu váng mắt hoa, thân thể mất hoàn toàn cảm giác, chỉ còn dựa vào chút ý thức mà đập khối đá lớn cứng rắn vô cùng.




      Quá hai giờ đêm, khối kim cương màu xanh ngọc to bằng nắm tay mà ông chủ mới đào được cánh mà bay, tôi nghe thấy lão ở phía sau lớn tiếng hỏi, nhưng vì sức cạn kiệt nên tôi thể đáp lời. Rồi tôi bị tảng khoáng thạch đập vào gáy. Tôi lắc lắc đầu, sau đó còn biết gì nữa.




      Tới khi tỉnh lại, tôi bị ném ra bên ngoài khu mỏ, đừng đến tiền công, ngay cả mấy đồng tiền nhét trong người cũng bị cướp bằng sạch. Tôi ôm lấy cái đầu bê bết máu, tìm ông chủ để lý lẽ, nhưng lão : “Tao nhét tiền công vào trong người mày rồi, bản thân giữ được, giờ lại đến ăn vạ tao là sao? Hơn nữa, con ranh như mày cũng chẳng làm được trò trống gì ra hồn, lần sau đừng tới chỗ tao nữa”.




      Người lùn là như thế, cực kỳ dã man, thô lỗ, nhưng lại là những người thợ vô cùng khéo léo, họ sở hữu khối óc thông tuệ, chế tạo ra rất nhiều báu vật để bán cho Thần tộc Aesir và Thần tộc Vanir - hai Thần tộc vẫn kèn cựa trong khói thuốc chiến tranh. Cũng vì thích môi trường tăm tối, nên dù có rời bỏ lãnh địa của mình phần lớn người của tộc Người lùn đều lựa chọn tới lãnh thổ của Aesir. Lúc tôi vẫn còn ở lãnh địa tộc Vanir, chưa từng gặp người nào giống vậy, càng chưa từng bị đối xử thế này, tôi cắn răng khỏi khu mỏ, tới lúc phát mình lúc này có đủ tiền mua thuốc, cuối cùng nhịn được mà khóc lớn.




      Đương nhiên, khả năng chịu đựng ngày bé rất yếu ớt. Tới lúc bắt đầu phát triển nghiệp của bản thân, đột nhiên tôi lại nghĩ, mình trải qua những lần như thế, chưa chắc là chuyện kém may mắn.




      Mấy năm nay, biết bao nhiêu đêm, tôi mơ giấc mơ vô cùng kỳ lạ.




      Phần lớn thời gian, tôi đều mơ thấy cảnh tượng tộc Aesir tràn tới, ánh mắt lạnh tựa băng, gương mặt với những đường nét ràng của bọn họ, còn cả những câu thần chú được niệm ra vô cùng lãnh đạm, chút cảm xúc nào. Rồi sau đó, cơn đau đớn như “vạn tiễn xuyên tâm” khiến tôi giật mình tỉnh giấc, cơ thể đầm đìa mồ hôi.




      Có lúc, tôi gặp được chị ở trong mơ. Chị với tôi bằng giọng nghiêm nghị mà kiên cường như ngày trước: “Nana[3], em phải phấn chấn lên, đừng quên, dù có trải qua khốn khổ thế nào, chị đều ở bên cạnh bảo vệ em”.




      [3] Cách gọi thân mật.




      Và đôi khi, rất ít khi thôi, tôi mơ thấy nụ cười của người. Đó là giấc mơ vô cùng kỳ lạ. Trong mơ, tôi chưa từng thấy gương mặt của chàng, biết tuổi của chàng, thậm chí còn chẳng nhìn ra mắt chàng màu gì nữa, nhưng tôi biết, ánh mắt chàng nhìn mình, ánh nhìn ấy dịu dàng mà quen thuộc, khiến cho hàng nước mắt của tôi bỗng muốn trào khỏi bờ mi. Mặc dù tôi chưa từng ai, mặc dù chỉ xuất phát từ bản năng, nhưng tôi vẫn biết, đó là ánh mắt thương sâu đậm. Điều vô cùng đáng tiếc là, chàng chưa từng với tôi câu nào. Ngay cả trong giấc mơ mà chàng vẫn kiệm lời như thế đấy.




      Dù vậy, dường như chỉ cần nhìn ánh mắt và nụ cười dịu dàng ấy, tôi lập tức cảm thấy thế gian này chẳng còn chuyện gì đáng sợ. nghe có vẻ buồn cười, nhưng giấc mộng lặp lặp lại, chẳng có khởi đầu có kết thúc ấy, cho đến tận bây giờ vẫn luôn nâng đỡ thế giới nội tâm của tôi.




      Đương nhiên, dù cảnh trong mơ có đẹp hơn thế nữa, khi gặp phải tiếng gào của Shia, nó cũng đều trở nên nhặt, chẳng đáng để kể ra. Từ lần đầu tiên gặp ấy - cái lần mà chúng tôi suýt lao vào đập nhau trận tơi bời - cho đến giờ khi trở thành bạn bè, còn sống chung chỗ, tôi vẫn cảm thấy khó có thể tin nổi.




      Tuy là bạn bè kề vai sát cánh, nhưng nhiều khi, tôi lại rất muốn lột bỏ cái bộ dạng tâm thần phân liệt của nàng, sau đó ném tới cho lũ đàn ông mất hết lý trí kia nhìn cho , xem đám đó còn có thể dùng cái vẻ mặt ngây ngất say sưa mà thốt lên “Shia là đại lộ Champs-Élysées[4] của đất Vanaheim!” được nữa hay .




      [4] Tên đại lộ lớn và nổi tiếng của thành phố Paris. Tên gọi này xuất phát từ chữ “Elysium” trong tiếng La Tinh, có nghĩa là Hòn đảo cực lạc, nơi dành cho các hùng và những tâm hồn đức hạnh yên nghỉ.




      Giống như bây giờ đây.




      Tôi chạy về nhà thay bộ quần áo, ngay cả tắm cũng chưa có thời gian, lấy cái ống nghiệm dùng để tinh chế dầu cá từ cái tủ lộn xộn của Shia ra, chuẩn bị phi về xưởng rèn. Kết quả là chân trước vừa ra được cửa, chân sau bị sức mạnh vô hình túm lại.




      Quay đầu nhìn, quả nhiên là Shia túm lấy cổ tôi, sầm mặt : “Hôm nay tớ rất bực mình”.




      “Tớ vụ làm ăn lớn, làm xong rồi về nghe cậu sau”, tôi gạt tay nàng ra.




      được , nghe tớ hết .” Tay kia của Shia lại đặt lên vai tôi, nghe giọng điệu ngang ngạnh ấy, tôi biết ngay là hôm nay đùa được, vì thế đứng nghiêm nhìn nàng, ngắm gương mặt xinh đẹp dần nhăn nhó: “Cái gã Lando mà cậu rất thích ấy đúng là thằng khốn nạn, khốn nạn vô cùng”.




      “Rồi sao?”




      thằng khốn nạn!”




      “Rồi sao nữa?”




      “Cậu cút .”




      Thế là tôi cút.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tuy chỉ sùng bái năng lực của Lando, cũng chẳng tò mò gì lắm về sinh hoạt cá nhân với tính cách của người ta, nhưng nghe Shia thế, nếu phải vì bận vắt chân lên cổ chắc tôi cũng cố hỏi thêm được mấy câu. Vả lại, tôi vốn định nhờ Shia gia công giúp tôi cái bao tay, nhưng nếu biết người ủy thác là Freyr, chắc nàng tự tay bóp chết tôi luôn quá.




      Lúc tôi về đến xưởng rèn Ena là mười giờ hơn. Vừa bước vào, Guffy thả luôn bản vẽ tay xuống: “Lão đại, vừa nãy có người tới tìm chị”.




      “Ai?”




      “Lando...”, giọng này là từ góc phòng truyền tới. Mà đợi đến lúc thanh kéo dài đến cuối câu chủ nhân giọng - Tinh linh với mái tóc vàng cực kỳ xinh đẹp - vọt tới trước mặt tôi: “Là Lando!!!”.




      “Fulla, muộn thế này rồi mà còn ở đây, hiếm thấy.”




      Mấy câu nàng chúng ta có thể cần để ý tới. Tôi cho rằng Fulla là người làm thuê thất bại nhất trong những người thất bại mà xưởng rèn từng thuê. Tuy ấy rất am hiểu vấn đề thiết kế bề ngoài cho vũ khí, linh cảm và sáng tạo cũng giống người thường, nhưng số lần ấy xin nghỉ vì đủ loại lý do còn nhiều gấp mấy lần những ngày ấy chịu ngoan ngoãn làm. Mà Fulla coi chuyện tôi trừ lương chỉ như mưa rơi ngoài phố, nên tôi cũng rất tự giác mà liệt tên nàng vào danh sách công nhân lâm thời. Mặt khác, Lando có câu lạc bộ người hâm mộ ở phía bắc thành phố, chủ tịch câu lạc bộ có lẽ nên đổi thành nàng mới thích hợp.




      “Chị Ena, chẳng lẽ chị thấy chuyện Lando tới chỗ này là rất thần kỳ sao?” Được rồi, nàng cũng là người duy nhất gọi tôi là “chị Ena”, mà lại còn hoài thèm sửa.




      “Nguyên liệu tìm đủ, đem hết những thứ mọi người chuẩn bị ra, đưa cho tôi.” Tôi giơ bức thư ủy thác cùng bản thiết kế ra.




      “Lão đại à, đại nhân Lando đến đấy”, Guffy .




      “Cái gì? Vì sao?”, tôi ngẩng đầu.




      “Chúng em cũng chẳng biết. Ngài ấy hỏi chị ở đâu, chúng em chị tới làng Heiner rồi, nên ngài ấy ngày mai lại tới.”




      “Thế à...”, tôi chỉ trầm tư trong chốc lát, “Kệ , trước tiên làm cho xong cái bao tay . Ferri, em xử lý đám da thuộc ”.




      “Chị Ena à, chẳng lẽ chị tò mò? Em trông thấy Lando rồi đấy, trời ơi, đấy đẹp trai quá trời luôn!!!” Fulla ôm ngực mà say sưa hồi tưởng, còn tôi trừng mắt nhìn tấm da Heidrun trị giá ba vạn tám ngàn Vader bị bé tộc Người lùn - Ferri - dùng kéo “phanh thây”.




      Đây là buổi tăng ca dài nhất từ trước tới giờ, cũng là lần mệt mỏi rã rời nhất. Mãi tới buổi trưa ngày hôm sau, chúng tôi mới tiễn bước luyện kim thuật sư đến gia công cái bao tay, sau đó đồng loạt nằm sõng soài bên lò rèn mà ngủ say như chết, đợi đại tế ti nhấc chân đến lấy hàng.




      ©STE.NT




      lúc mơ màng, tôi mơ hồ nghe thấy ở ngoài cửa có tiếng cãi nhau của hai người, cho chính xác, là giọng om sòm của và lời ứng đáp bình tĩnh của chàng trai. Đương nhiên, mức đề-xi-ben của giọng của này thể khiến người ta dễ dàng bỏ qua được, toàn bộ người trong tiệm bị ấy ồn ào làm thức giấc.




      nghĩ mình giỏi lắm lắm à?? Đúng ?” Đây là câu đầu tiên mà tôi nghe được ràng. Mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, xoa xoa cái đầu như sắp nổ tung ra, đẩy cửa sổ, vừa lúc tôi thấy mỹ nữ, dung nhan chắc ngang tầm Shia, nhưng trình độ nhăn nhó cơ mặt Shia cả thước, và thấy cả bóng lưng của chàng trai, còn thêm... con kim dực long bốn cánh, cuộn người say ngủ sau khi được tháo bỏ ghế cưỡi.




      “Để tôi cho biết nhé, ngoài cái đó có tí năng lực ra, còn lại chẳng được cái chết tiệt gì nữa cả!”




      “Oa...” Đám người quanh tôi miệng tròn hơn quả trứng, tất cả đều xoay phắt người nhìn ra cửa.




      “Mỹ nữ kia phóng khoáng”, Guffy .




      Tôi cứ tưởng chàng trai nổi điên lên, nhưng vẫn chỉ đáp lại câu nhạt nhẽo: “Cảm ơn!”.




      Người phát điên trước lại là mỹ nữ kia: “ đắc ý cái gì? Tôi trong đầu chỉ có bịch cỏ thôi, chỉ số IQ bằng ! Trong những kỷ niệm về quãng thời gian tôi ở cùng với , ngoại trừ giường ra còn gì hết! nghĩ rằng cái đó đáng để kiêu ngạo lắm à?”.




      “Bởi vì khoảng thời gian chúng ta ở chung với nhau, phần lớn đều diễn ra ở giường, tiểu thư Chica ạ.”




      “Oa...” Lần này số người lên tiếng tăng gấp bội, ít người phố Idun vô cùng phấn kích xem màn trình diễn này.




      ... quá đáng lắm rồi!” Gương mặt của Chica đỏ bừng, cuối cùng chịu nổi, giơ tay tát cho chàng trai cái, sau đó quay người bỏ .




      Ferri lắc đầu: “ biết mỹ nữ ấy có phải cố ý , đàn ông con trai nghe mấy câu như thế liệu có thể vui sao?”.




      Guffy : “Trong mắt của phụ nữ, gã đàn ông chỉ có bản lĩnh giường mà có tí IQ nào cũng chẳng có sức hấp dẫn. Thế nên, mỹ nữ ấy nghiêm túc đấy”.




      Ferri giơ tay lên: “Vấn đề là, chàng trai này có thể là gã có chỉ số IQ bằng sao?”.


      Rất hiển nhiên, cái bạt tai của tiểu thư Chica chút nào, gương mặt của chàng trai bị tát lệch qua bên. xoa xoa gò má, nhưng vẻ mặt vẫn rất ung dung. Thấy Flad trong bộ dạng hai tay ôm ngực, sau đó lại nhìn thoáng qua chàng trai kia, tôi rốt cuộc cũng hiểu vì sao mọi người lại phản ứng quá khích như thế.




      Mấy năm gần đây, hầu như ngày nào cũng có thể nhìn thấy gương mặt kia báo, bìa tạp chí, trong sách... Toàn bộ tộc Vanir... , trong cả chín thế giới, e rằng có ai là chưa từng nhìn qua. Có điều, đây là lần đầu tiên tôi được thấy phiên bản 3D, nên tôi cứ cảm thấy giả giả thế nào ấy.




      “Lando!!”




      Bên kia đường, Freyr nhảy xuống khỏi lưng con kim dực long, vẫy vẫy tay với bên này. Lando cũng lên tiếng đáp lại, khoanh tay đứng ở trước cửa xưởng rèn chờ .




      như thế nào nhỉ, tôi cứ có cảm giác Lando bằng xương bằng thịt quá khác so với Lando mà trước đây tôi từng tưởng tượng. Có lẽ bởi vì ngài nổi danh khá sớm, bốn mươi hai, bốn mươi ba tuổi trở thành tiêu đề cho báo chí. Nếu tôi nhớ nhầm, năm nay ngài ấy mới năm mươi chín tuổi, còn chưa hoàn toàn trưởng thành. Màu tóc của ngài cũng nổi bật như báo, là màu vàng kim nhạt đến độ gần như thành màu bạc. Nhưng màu mắt lại giống như lời người ta , là màu tím xanh độc nhất vô nhị thế gian này. Dáng người... dường như cũng cao to hơn so với trong sách, thậm chí còn cao hơn Freyr nửa cái đầu.




      Tuy tôi vẫn cho rằng tướng mạo của đàn ông con trai cũng phải điều gì quan trọng lắm, nhưng khách quan mà , Lando đúng là mỹ nam. Rất ít đàn ông có thể giống như ngài, bất kể là gương mặt hay tỉ lệ vóc người đều hoàn mỹ tới mức thể hoàn mỹ hơn, đả kích đến thị giác của người khác.




      Lúc này, Freyr chạy tới chỗ ngài, cùng ngài cười cười bước vào xưởng rèn.




      Cũng biết vì sao, trái tim tôi bắt đầu đập loạn cả lên, căng thẳng đến độ hai tay cũng run run. Mãi tới khi thấy họ tiến vào, tôi mới vội vàng đứng lên, nhưng thể mở miệng được câu nào.




      Ai ngờ, Lando cũng vừa lúc quay đầu nhìn, bốn mắt chạm nhau. Khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt ngài, đôi mày cau lại, cuối cùng ngài hỏi tôi, giọng có chút nghi ngờ: “Xin hỏi... Tên của là Ena?”.




      “Đúng. Tôi là Ena.”




      “Chào . Ta là Lando”, ngài bước về phía trước, đưa tay ra.




      “Nghe danh của ngài lâu, đại nhân Lando.” Tôi lập tức bắt tay ngài. Nhưng sau khi nắm tay xong, ngài cùng với Freyr đều nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi nổi da gà.




      Cần tìm chuyện gì đó dẹp tan xấu hổ.




      biết hôm qua đại nhân Lando có qua rừng rậm Heiner ? Bởi vì hình như tôi thấy con rồng kia gần đó.” Tôi mỉm cười, chỉ vào kim dực long bốn cánh ở ngoài cửa.




      “Có.”




      “Vậy có ra tay giết hai gã Thần tộc Aesir ?”




      hai gã nào?”




      “Hai gã trong rừng rậm Heiner.”




      Lando trầm tư lúc lâu: “Hình như đứng là có hai gã như thế, ngang qua ta tiện tay giết luôn rồi”.




      Ngài câu này xong, tất cả công nhân trong xưởng, ngoại trừ Freyr, đều há hốc mồm. Tôi càng biết gì, hai gã thần tộc Aesir ấy coi tôi như cá nằm thớt, còn ngài ngang qua ta tiện tay giết luôn rồi”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :