1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lộ Mộ Nhân.- Tùng Tử Khắc Ma Thảo.

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Lộ Mộ Nhân
      Tác giả: Tùng Tử Khắc Ma Thảo.
      Nguồn: wikidich.com.
      Editor: Trà Lam249.

      [​IMG]


      Văn án:
      Đến tột cùng là lực lượng nào có thể làm người cải hồi sinh? phong di thư sau lưng lại cất dấu điều gì bí mật?
      Những kẻ tham dự đều cho rằng có là có kết thúc, lại biết rằng mọi chỉ mới bắt đầu!
      Những kẻ tham dự vốn phải kẻ tầm thường, dấn thân vào chuyến vốn thể quay đầu lại....Từ từ bóc trần dấu!

      Chương 1: Biến mất!

      Năm đầu Dân quốc, Tương Tây chiến loạn thường xuyên. Quan chức địa phương chẳng qua là thùng rỗng kêu to, làm nên tích gì! Quân lính từ các nơi tụ họp cùng nhau, gồm góp súng ống trạng bị, chọn núi rừng làm căn cứ. Lại lợi dụng Tương Tây địa thế hiểm yếu xưng hùng phương, người dân nhắc đến đều gọi là thổ phỉ. Bọn chúng hung hăng ngang ngược cướp bóc gây họa khắp nơi. Mãi đến năm 1950 giải phóng quân từ Thường Đức thẳng tiến đến Tương Tây mới dẹp yên được bọn chúng. Tuy nhiên Tương Tây núi non trùng điệp, sông suối dày đặc, nhiều động nằm sông trong lòng hang khe đá cho nên rất nhiều cá lọt lưới. Bọn chúng lợi dụng địa thế hiểm trở để bảo toàn tính mạng.

      Tại Tương Du có nơi gọi là " Mạc gia trại" - ngôi nhà của họ Mạc. Họ cũng xuất phát từ nghề thổ phỉ nhưng tự biết nghề này phải con đường có thể cầu tài đắc lợi cho nên liền hạ vũ khí đầu hàng trước tiên để bảo vệ cả nhà.
      Đại đương gia "Mạc gia trại" tên cúng cơm là Mạc Mục Chi, biệt hiệu " Mạc mù". Đương nhiên mù!
      Mạc Mục Chi là loại người ngày thường luôn mở mắt, nhắm mắt. Chỉ cần mọi việc ảnh hưởng đến sinh tồn của " Mạc gia trại" hoặc ảnh hưởng đến lợi ích để tâm. cũng bao giờ cùng với kẻ đối địch bắt tay chống lại bên thứ ba nào cả. Mạc gia trại được thống lĩnh bởi năm đại đương gia: ba nam hai nữ là em cùng cha khác mẹ. Mỗi người đều phải là những kẻ tầm thường, đều có kỹ năng riêng thuộc hàng cao thủ. Cho nên người ngoài cũng dám tùy tiện gây hấn " Mạc gia trại".

      Sau giải phóng lâu, Mạc gia lão ngũ Mạc Cực Chi Tương tây vấn an cha vợ. Sau bữa cơm chiều no say, cạn hết nửa tĩnh rượu bắp, và cậu em vợ chếnh choáng bắt đầu nhăng cuội. Mạc Cực Chi từ trong miệng em vợ biết được ở địa giới của Tương Du và Tương Tây- nơi có núi đá tám mặt có đám thổ phỉ nấp ở đó. Kỳ thực " oan gia ngõ hẹp", đám thổ phỉ này từng gây thù chuốc oán với Mạc Cực Chi năm xưa! Hơn nữa cậu em vợ say mèm vừa nấc vừa tiết lộ rằng đám thổ phỉ trốn trong núi giấu rất nhiều vàng bạc châu báu.

      Mạc Cực Chi biết được tin tức này liền đứng ngồi yên, suốt đêm chạy về Mạc gia trại, đem việc này cho đại đương gia Mạc Mục Chi. Mạc Mục Chi người này hành quyết đoán, tuy có biệt hiệu "Mạc mù" nhưng bất kỳ ai gây hấn với em nhà ắt lãnh hậu quả. Màn đêm buông xuống, Mạc Mục Chi liền quyết định tấn công núi tám mặt, gần nhất là vì Mạc Cực Chi báo thù. Thứ hai còn lại là vì số của cải thổ phỉ giấu ở núi tám mặt!
      Sáng sớm hôm sau, ba em họ Mạc liền mang theo người hướng tới núi tám mặt mà tiến bước.
      Núi tám mặt cũng tám mặt, bất quá tướng núi kỳ dị hiểm yếu, dễ thủ khó công, trong núi huyệt động trùng trùng- là nơi giấu bảo vật rất tốt.

      Mạc Mục Chi đứng ở sườn núi đá lớn nhất, dùng kính viễn vọng loại cao cấp nhất thời điểm đó nhìn chung quanh, quay đầu :
      - Ta này lão ngũ, lời em vợ của ngươi có thể tin được ? Núi này nhìn hề thấy dấu hiệu của kẻ nào hoạt động. Kể cả cái trạm gác của thổ phỉ cũng có!
      Mạc Cực Chi giơ tay toan cầm lấy kính viễn vọng, :
      - Chuyện này có khả năng! Cậu em vợ ta bình thường nghiêm chỉnh, nếu phải uống say tuyệt đối bao giờ lỡ lời cho ta biết!

      Mạc Cực Chi hướng mắt tới núi nhìn, quả nhiên cái gì đều có phát ! Lúc này, bên Nhị đương gia Mạc Lâm :
      - Đại ca, lão ngũ, hay bọn chúng biết chúng ta đến nên trốn hẳn rồi?
      Nghe xong lời này, lão ngũ liền nghĩ ngợi, :
      - Đại ca, nhị ca đúng ! Này núi huyệt động nhiều như vậy, bọn họ ắt là giấu ở bên trong. Đổi lại là ta, ta cũng làm như vậy!

      Mạc Mục Chi hừ lạnh tiếng, :
      - Mẹ kiếp! Tới cũng tới rồi, ta thể tay trở về! em cùng lão tử lên, bắt cả đám rùa con rúc đầu xuống!
      đám người tới đỉnh núi, phóng tầm mắt nhìn lại: vùng đất bằng phẳng, cũng có phát có người hoạt động. Lão ngũ nhìn khắp mọi nơi , :
      - Đại ca nhị ca, nơi này sợi lông đều có. Chúng ta trực tiếp động chim én , bọn chúng khẳng định trốn ở bên trong!

      Mạc Mục Chi do dự, mang theo người của mình thẳng đường đến động! Núi tám mặt bốn phương đều có khe động nhưng mọi người biết đến cửa ra vào duy nhất là động chim én. Bọn họ nhanh chóng tới cửa động bên cạnh, chỉ thấy cửa động vuông góc xuống phía dưới, bên trong mảnh đen nhánh. Lúc này chỉ nghe thấy lão nhị ở bên nhướng mày chép miệng:
      - Kìa... Lửa còn ấm...ắt có người ở!
      Mạc Mục Chi cùng lão ngũ đồng thời nhìn , hỏi:
      - Làm sao vậy?

      Mạc mù suy tư lát, :
      - Lão ngũ à, ta hiểu thấu tên Vương Bài Thi. khẳng định lẩn trốn, đường thiết kế cơ quan bẫy rập, chúng ta thể tùy tiện truy đuổi! Nguy hiểm!
      Lão ngũ hiển nhiên có chút kiên nhẫn, :
      - Đại ca, "phú quý hiểm trung cầu", ngươi này trước sợ sói, sau sợ hổ, ngươi truy, ta quyết đuổi theo!
      Vừa dứt lời, chỉ thấy lão ngũ mang theo người nhắm thẳng hướng huyệt động sâu hun hút mà .

      Mạc mù đem tình huống cùng Mạc lão nhị lần, bảo lão nhị ở bên ngoài chờ còn chính mình mang theo người theo phía sau lão ngũ.
      Dọc theo đường rải rác quần áo rách nát, súng ống vất ngang dọc, Mạc mù thấy thế cảm thấy có chút đúng, liền kéo tay lão ngũ, :
      - Lão ngũ, ngươi cảm thấy này rất kỳ quái sao? Dọc theo đường chúng ta thấy mấy thứ này, nhìn có vẻ như là bọn họ cố ý lưu lại! Lấy như cách ta hiểu về Vương Bài Thi, tuyệt đối thể làm như vậy...

      tới đây, Mạc mù bỗng nhiên lại cảm thấy có điều khuất tất. suy nghĩ hồi, gì. Lão ngũ thấy thế, hỏi:
      - Làm sao vậy, đại ca?
      Mạc mù chỉ chỉ số súng ống mặt đất, :
      - Ngươi nhìn xem này, có phải là rất kỳ lạ ?
      Lão ngũ nhặt súng ống mặt đất nhìn, bỗng nhiên :
      - Tro bụi! Tất cả chỗ này nằm đây rất lâu!

      Mạc mù gật gật đầu, tiếp tục :
      - Đúng vậy, nếu đây là đám người của Vương Bài Thi trút bỏ trang bị tại đây lý gì lại phủ đầy bụi như thế! Nơi đây có dấu chân, càng chứng tỏ bọn chúng từ chỗ này chạy trốn.
      Lão ngũ dừng chút, :
      - Đại ca đúng! Nhưng chúng ta tiến vào cũng chỉ phát con đường, Vương Bài Thi kia từ đường nào chạy trốn?
      Mạc mù tâm thần bất an, :
      - Lão ngũ, chúng ta vẫn là trở về , nơi này quá mơ hồ!

      Lão ngũ chần chờ lát, cười cười, :
      - Đại ca, ngươi phải là sợ hãi đến ướt cả quần chứ?
      Mạc mù hừ lạnh tiếng, :
      - Ta sợ? Sợ cái đầu cha ngươi ấy!... nữa, Vương Bài Thi nếu từ nơi này chạy trốn, chúng ta phải quay ngược về xem còn có con đường nào khác ?
      Lão ngũ ngẫm nghĩ, cảm thấy có chút đạo lý, liền theo Mạc mù trở về. Tuy nhiên bọn họ trước sau tìm được con đường từng qua. Cây đuốc trong tay cũng tắt ngúm, lão ngũ có chút kiên nhẫn, mắng:
      - Mẹ kiếp, chúng ta ràng là ngược về đường cũ, vì cái gì liền mãi ra đến cửa động?

      Mạc mù chợt nhìn lão ngũ giơ ngón tay ra dấu:" câm miệng!", sau đó nghiêng đầu lỗ tai giựt vài cái, mơ hồ nghe thấy phía trước truyền đến thanh "ào ào". Mạc mù quay đầu lại với lão ngũ:
      - Phía trước có tiếng nước, chúng ta qua nhìn xem!
      Chỉ chốc lát sau, bọn họ tới bờ sông , chỉ thấy giữa sông gian bao phủ tầng sương phủ. Ở chỗ này thấy sông ngầm cũng phải cái gì hiếm lạ, bởi vì mọi người đều biết nơi này sông ngầm.
      Mạc mù xoa xoa mũi, nhìn nước sông :
      - Lão ngũ, ngươi có ngửi được cái mùi gì lạ ?
      có chờ đến lão ngũ trả lời, người trong đoàn liền hét lớn:
      - Đại đương gia xem kìa... Xem chỗ đó giống như có người!

      Theo phương hướng người nọ chỉ, quả nhiên thấy người đứng ở nơi đó. Bởi vì ánh sáng quá mờ, cũng thấy người nọ trông như thế nào! Lão ngũ phản ứng nhanh nhất, nhắm đến người nọ xuất mấy đường thương vun vút. Lão ngũ thương pháp mọi người đều biết, mau chuẩn tàn nhẫn. Nhưng mà vài tiếng thương vang qua , người nọ như cũ vẫn đứng ở đó, vẫn nhúc nhích!
      Lão ngũ cảm thấy có chút kỳ quái, lại hướng tới người nọ bổ thêm mấy thương, kết quả vẫn là giống nhau. Lão ngũ nhíu nhíu mày, :
      - Này con mẹ nó sao lại thế này?
      Mạc mù nuốt ngụm nước bọt, :
      - , qua đó nhìn xem!

      Đoàn người chậm rãi tới gần, tới tới, Mạc mù bỗng nhiên ngừng lại, sử dụng tay ngăn cản lão ngũ bước đến, :
      - đúng, kia giống như là... người chết!
      Lão ngũ khẽ cười tiếng, :
      - Khó trách ta cho ăn mấy thương còn đứng ở nơi đó, người chết có cái gì sợ đâu!
      Dứt lời, lão ngũ liền nhanh hướng phía trước đến. Nhưng được vài bước, lão ngũ liền la lên tiếng:
      - Quỷ!
      Mạc mù tay nắm lão ngũ lôi ngược lại, hỏi:
      - Sao lại thế này?

      Lão ngũ chỉ vào người nọ ra lời, cả người run rẩy. Mạc mù thấy thế, cẩn thận ra phía trước, mở to mắt tinh tường nhìn đến gương mặt người chết. Bọn họ thấy đích xác là người chết, bất quá người này chết bắt đầu phân hủy. Cả khuôn mặt chảy thịt xuống, hai viên tròng mắt treo ở mũi, nếu nhìn kỹ ... giống như bị kia hai viên tròng mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm!
      Mạc mù lấy lại cảm xúc, ra phía trước, dùng cây đuốc chiếu chiếu trước mắt thi thể, lúc này chỉ thấy sửng sốt, cả người đều ngây dại. Lão ngũ thấy thế, hỏi:
      - Làm sao vậy, đại ca?

      Mạc mù líu lưỡi, :
      - Lão ngũ, ngươi nhìn xem người này có phải ... Có phải hay có chút quen mắt?
      Lão ngũ nhìn kỹ khối thi thể thối rữa trong giây lát, chỉ thấy lùi lại vài bước, :
      - Này... Này phải Vương Bài Thi sao? như thế nào lại chết ở chỗ này đâu? Kia... Kia vừa rồi... vậy đám thổ phỉ ở trong động cùng lại là...
      Lão ngũ nữa, mồ hôi lạnh treo ở trán !
      Mạc mù nhanh chóng quyết định, :
      - Lão ngũ, nơi này quá kỳ dị tà quái, chúng ta chạy nhanh rời khỏi !

      Mọi người vừa xoay người rời , liền nghe thấy trận thanh “Lộc cộc lộc cộc” truyền đến. Họ nghe tiếng nhìn lại, giữa sông ngầm biết từ khi nào bắt đầu bốc lên bọt khí. Ngay sau đó từng khối thi thể hư thối từ trong sông phù ra tới, bộ mặt dữ tợn, bất quá từ thi thể người quần áo khó phán đoán, bọn họ là thuộc hạ của Vương Bài Thi.
      Nhìn giữa sông ngầm càng càng nhiều thi thể, đoàn người nổi cả da gà. Bất thần dưới lòng sông bàn tay máu vươn lên nắm người lôi tuột xuống lòng sông. Lúc này mọi người mới phản ứng, túa ra khắp nơi chạy trốn...

      --------------------------------------------------------------------
      #Tralam249.
      Last edited: 18/8/20
      Iris N thích bài này.

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 2: 60 năm sau.

      Mạc Nề Hà vừa vuốt mạt chược vừa cười :
      - Ta thắng rồi, chung tiền...chung tiền!
      vừa dứt lời cả gian phòng đều trở nên yên tĩnh, ai ai cũng nhìn con mạt chược cầm tay của . Mạc Nề Hà nheo mắt cất giọng thanh thanh:
      - Con mẹ nó! Phong thủy cuối cùng cũng luân chuyển, hôm nay cờ về tay ta!

      Thấy Mạc Nề Hà có đảo bài, lão Hắc ngồi bên phải mất kiên nhẫn. đầu tiên hút sâu ngụm thuốc lá đoạn chạm vào bàn bài, lên giọng:
      - Ta tin đứa oắt con như mày lại có vận khí tốt như thế!
      Mạc Nề Hà chộp tay lão Hắc, :
      - Ngươi muốn làm gì?

      Lão Hắc ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân mạnh dẫm nát:
      - Ta tên cặn bã nhà ngươi còn màu mở bài, chơi trò úp mở ông đây trả tiền!
      Mạc Nề Hà nhìn chung quanh vòng, :
      - Xem trọng ta quá, này mở bài!
      vỗ những con bài bàn nghe bồm bộp nặng nề. Lão Hắc nhìn nhìn bài trong tay , phe phẩy đầu :
      - đúng là đổi vận nên tên đen như phân chó nhà ngươi cũng có bài tốt!

      Mạc Nề Hà chà xát ngón tay, cười :
      - Còn thất thần làm gì, nhanh đưa tiền!
      Lão Hắc mở ra cái bàn phía dưới ngăn kéo, từ bên trong lấy ra chồng tiền đếm đếm, sau đó :
      - Ông đây cực cực khổ khổ chơi cả buổi chiều, rốt cuộc ngươi hốt hết cả!
      Dứt lời, lão Hắc đem toàn bộ tiền trong tay đưa cho Mạc Nề Hà, chừa lại ít tiền lẻ. Mạc Nề Hà nhận tiền, tay kia lại chụp tay lão Hắc:
      - Chưa đủ!
      Lão Hắc nhìn Mạc Nề Hà, :
      - Người em cho ta chừa chút tiền cơm chiều !

      Mạc Nề Hà khẽ cười tiếng, giật mớ tiền lẻ. Lão Hắc vừa muốn đoạt lại :
      - Hôm nay ông đây tâm tình vui vẻ, ăn lẩu, ông mời!
      Bốn người nhìn nhau, bật cười lên, đặc biệt là Mạc Nề Hà, mặt lâu có tươi cười thoải mái như thế!

      Hoàng hôn dần dần buông xuống nhưng nhiệt độ vẫn giảm. khí oi bức vây lấy thành phố này khiến cho những cư dân ở đây tập thành thói quen. Mùa hè nắng chói chang, dù mặt trời mất dạng song mồ hôi cả bọn ướt đẫm vẫn tập trung cùng nhau ăn lẩu. Mạc Nề Hà cảm thấy thú vị- chí ít là rất lâu rồi có trải nghiệm như thế này!

      Lý tưởng là tốt đẹp, thực là tàn khốc. Mặc Nề Hà sau khi tốt nghiệp đại học liền chính thức bước vào đời gây dựng nghiệp, mở công ty. Tuy nhiên đời màu hồng, gặp vô số gian nan, vất vả. Đợi đến khi có thể tin tường số đạo lý nợ ngập đầu, tâm thần mỏi mệt.

      Bầu trời màu ảm đạm, người đầu bếp biết ý bê sẵn cái lẩu ra đặt bàn. Lão Hắc nhìn vào cửa sổ cười, :
      - Máy là chúng ta tới sớm, nếu lại phải chờ đợi nửa ngày rồi!
      Mạc Nề Hà gắp bản thịt to bỏ vào cái chén trung của mình lắc đầu cái đoạn :
      - Ngươi là phải đến đây lần đầu, chả lẽ còn hiểu hay sao?
      Mạc Nề Hà nuốt miếng thịt sau khi nhai nhai vài cái, thở dài hơi:
      - Cũng là buôn bán, cớ sao chúng bán đông mà chất lượng lại tệ như thế? Như vậy là làm mang tiếng xấu cho nơi này bán lẩu ngon! Ăn bữa cơm mà cũng thấy khó.

      Đối diện với là Hàn Thành. Hàn Thành lau khóe miệng, :
      - Người có biết nhân phẩm mỗi người mỗi khác nhau?
      hằn chút, :
      - Cái gì là nhân phẩm chứ? Con mẹ nó, cái xã hội này chỉ cần có nhân phẩm tốt là có thể kiếm tiền hay sao? Các người có tin chứ ông đây tin! Tiền phải là vạn năng nhưng có tiền vạn bất năng. Thôi thôi nữa nào, cạn!
      Bốn người giơ chén rượu lên uống cạn, còn bày ra trò đố rượu ngâm thơ.

      Sau khi cùng nhau chơi đố rượu say mèm lão Hắc ngẽo đầu nằm gục bàn. Ba người còn lại thấy thế đều bật cười. Hàn Thành đỡ lão Hắc sang bàn khác, :
      - Hôm nay hiếm khi chúng ta cao hứng như thế hay là chỗ khác chơi được ?

      Mỗi người đều có rất nhiều mặt chỉ là biểu ra ngoài mà thôi. Cồn trong rượu thứ tốt- nó có thể làm người ta lộ ra bản tính chân của mình. Hàn Thành là điển hình! nam nhân khi say bản tính háo sắc liền biểu lộ. Đương nhiên Mạc Nề Hà cũng biết cái gọi là "đổi chỗ chơi" đến tột cùng là có ý nghĩa gì!

      nheo mắt:
      - Này con rùa , ta xem ngươi là tinh trùng bò lên tới não, tâm can rối loạn cả rồi! Cứ như thế này ắt đũng quần của ngươi đầy bệnh giang mai haha...
      Hàn Thành bắt đầu lý:
      - Ngươi chả lẽ phải đàn ông sao? lẽ ngươii thích như vậy à?
      Đinh Kiều ngồi bên cạnh lên tiếng. Bởi vì cả ba người trong lòng đều rất là nam nhân bắt cấm dục là thể nào! Lúc này lão Hắc chống tay ngồi dậy, đến vỗ vai Mạc Nề Hà, :
      - Ta kêu thêm rượu tới, tiếp tục!

      Mạc Nề Hà đẩy lão Hắc cho Hàn Thành đỡ, biết rất cả bốn người bọn đều thể uống thêm rượu nữa nếu say biết đường về lại ngủ bờ ngủ bụi.

      Hàn Thành cùng Đinh Kiều đỡ lão Hắc ra ngoài cửa, Mạc Nề Hà tới trước quầy tính tiền. Chầu này tốn của ít tiền, nếu là đổi ngày thường khẳng định đau lòng muốn bệnh, nhưng hôm nay hoàn toàn có để ý đến.

      Bốn người, bốn cái bóng lung lay nghiêng ngửa lảo đảo dưới ánh đèn vàng vọt. Lúc này họ đều quên mất mọi tình vui, hi ha cười chẳng màng đến người đường. Chung quanh yên tĩnh vì ồn ào nhốn nháo của họ mà rộn rã, có lúc còn khiến những kẻ ngang lắc đầu:
      - Những con sâu rượu, ma rượu!

      Đột nhiên, chiếc siêu xe chạy như bay vút qua khiến họ giật mình. Mạc Nề Hà chống nạnh nhìn về hướng chiếc xe rẽ mất hút, chửi đổng:
      - Con mẹ nó, chạy như thể kiếm nhang ngửi, suýt nữa đụng chết con rùa nhà ông!

      lát sau, chỉ thấy lão Hắc đẩy Hàn Thành và Đinh Kiều qua bên, chống tai dựa vào cột đèn và nôn liên hồi. Mạc Nề Hà tay xoa xoa lưng, vỗ vỗ cho lão Hắc, gật gù:
      - Còn uống nữa thôi? Ngươi phải còn kêu uống nữa à?

      Mạc Nề Hà lấy tay khoác lên vai Đinh Kiều, hỏi:
      - Này em, ta hỏi câu này. Ngươi cái xã hội này làm cái gì mà có tiền nhanh nhất?
      Đinh Kiều chần chừ lâu mới cười :
      - Bán thân, bán thân...chỉ có bán thân nó có tiền mau!
      Nghe được lời này chỉ thấy Hàn Thành tự sờ sờ mông mình. Mạc Nề Hà liếc cái, tiếp tục:
      - Ông đây cùng ngươi bàn luận, đừng có ở đây đông tây dông dài!

      Đinh kiều thanh thanh giọng, nghiêm trang : - Cách ngôn rất đúng, ba mươi sáu nghành, nghề nào cũng có trạng nguyên! Mỗi cái ngành sản xuất đều có thể kiếm được tiền lớn chỉ xem là người có vận mệnh tốt hay ! Ta là có người bạn, bằng cấp có bằng cấp, học vị có học vị. Cuối cùng theo cha về làm nông, trồng trọt cày ruộng. Thế mà trong lúc làm ruộng tại đào được bảo vật, bây giờ vừa có cuộc sống giàu có vừa an nhàn.

      - Đào bảo bối, đào bảo bối...
      Mạc nề hà làm bầm trong miệng liền nghĩ đến từng có xem qua ít tiểu thuyết trộm mộ, đôi mắt chợt loé lên ý cười. Đinh Kiều thấy thế, hỏi:
      - Ngươi cười cái gì?

      Mạc Nề Hà chần chờ lát mới trả lời:
      - có gì, ngươi cái này tồi...

      Đêm rất khuya, Hàn thành vẫn là có khống chế được chính mình. hai phải mang theo Đinh Kiều tìm vui vẻ đợt. Loại tình này Đinh Kiều cũng có cự tuyệt, liền theo cùng . Hàn thành cùng Đinh Kiều này vừa , nhưng khổ Mạc Nề Hà phải lôi kẻ sát như lợn chết kia thuê phòng. Hao tốn sức chín trâu hai hổ mới lôi được lão Hắc đến chỗ thuê phòng. đường lão Hắc lại nôn, và Mạc Nề Hà trở thành cột điện cho tên say kia nôn!

      Mạc Nề Hà đem lão Hắc đỡ đến trong phòng ngủ, thở dài nhõm hơi, thầm mắng: - Đại gia say nặng như con lợn chết!
      Đắp chăn cẩn thận cho lão Hắc, Mạc Nề Hà bóc sữa chua trong tủ lạnh, vừa ăn vừa nhớ lời Đinh Kiều . Ném vỏ hộp sữa chua vào thùng rác, bò lên giường đánh giấc. Lát sau động đầu giường bật sáng, rung lên nhưng thanh đó lại đánh thức được !

      #Tralam249
      Last edited: 21/8/20
      Iris N thích bài này.

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap3 : Mộng trong mộng.

      Mạc Nề Hà ngủ rất say mãi đến trưa hôm sau mới mở được hai mắt. xoa xoa đầu, cảm thấy cả người choáng váng. Cầm tay thiết bị điều hòa, đặt tủ đầu giường. Thấy điện thoại di động của mình liền cầm lên nhìn: màn hình di động dãy số xa lạ gọi nhỡ! cau mày lầu bầu:
      - Nửa đêm ai lại gọi điện thoại cho ta thế này? là xấu quá !

      căn bản cho rằng có kẻ cố ý gọi nhỡ đêm khuya nhưng nghĩ lại, xung quanh cũng chẳng có kẻ nào lại rảnh rang như thế cho nên bấm số gọi lại. lát sau bên kia có người nghe điện thoại. vừa muốn hỏi đối phương là ai chỉ nghe thấy từ trong điện thoại truyền đến trận thanh kỳ lạ "Hô hô..." nghe cũng chẳng biết là có phải tiếng người vọng lại hay ?

      Mạc Nề Hà nhìn nhìn màn hình di động sau đó lại đem áp vào tai hỏi:
      - Alo ngươi là...?
      Lời còn chưa dứt điện thoại liền "hô" tiếng cắt đứt cuộc gọi. bỏ cuộc, lần nữa gọi lại số điện thoại đó lại gọi được nữa.

      Mạc Nề Hà đặt điện thoại di động giường, ngồi dậy, nuốt ngụm nước bọt, cảm giác miệng khô lưỡi khô. Trong cơ thể cồn tiêu hao hầu hết hơi nước, biết lúc này cần phải bổ sung nhiều nước cho thân thể mình liền muốn xuống giường. Trong nháy mắt di động lại vang lên, lúc này dãy số xa lạ kia phát tới tin nhắn với nội dung vỏn vẹn sáu chữ: "Bát trọng kính, Quỷ Vương sinh."

      Mạc Nề Hà chần chờ lát, :
      - Cái quỷ gì đây, bệnh tâm thần !
      Dứt lời, liền đem kéo đen số điện thoại xa lạ!
      Rửa mặt sơ sài đến máy lọc nước rót ly nước đầy nhưng chưa kịp uống thấy lão Hắc đầu bù tóc rối từ trong phòng kia đến. Thẳng tay giật phăng cái ly tay uống cạn, Mạc Nề Hà thấy thế, mắng:
      - Con mẹ nó, biết tự rót à?

      Lão Hắc dùng tay lau chùi khóe miệng, cười:
      - Ta khát chết, nằm mơ đều thấy uống nước. Chỉ là chén nước thôi, ngươi cho ta được à?
      Dứt lời lão Hắc mở máy lọc nước, đem cái ly đặt phía dưới. nhìn lão ghét bỏ:
      - Ông đây cùng với con rùa nhà ngươi gián tiếp hôn môi! Mau đem cái ly của ta rửa sạch .
      Vừa vừa rút cái ly giấy bên cạnh máy lọc nước.

      Thoáng chốc tới buổi chiều, cảm giác say tan , hai người khôi phục trạng thái. Lão Hắc cùng chuyện phiếm vài câu rồi rời .
      Căn phòng này diện tích lớn lắm. Trước kia là cùng thuê với bạn nhưng sau đó tình cảm hai người có vấn đề: bị đội cái mũ xanh to tướng! Người bạn đó bên ngoài có người khác lại còn mang thai. Vì thế nên đường ai nấy . vì việc này tức giận suốt thời gian dài!

      Mạc Nề Hà ngồi miệt mài ở sô pha xem TV, đầu óc trống rỗng. biết mình muốn làm gì, cũng biết kế tiếp con đường nên như thế nào?
      Có lẽ là mê mang, có lẽ là chết lặng, dù sao chính là cái gì đều muốn làm!
      Điện thoại của lại vang lên lên dãy số. Tay dãy số này lưu lại nhưng đối với rất quen thuộc tới nỗi có thể thuộc làu... số điện thoại của bạn cũ!

      chẳng cần xem tin nhắn xóa sạch! Đối với người con này rất hận. Tuy cũng từng chung chăn gối nhưng tại còn mối liên quan gì còn gì để ?

      Mạc Nề Hà đem di động mở APP, xem tiểu thuyết, nhưng vừa nhìn lại cảm thấy đầu có chút nặng... phút chốc chìm vào giấc ngủ. bình sinh rất thích đọc tiểu thuyết! Bất kể đó là dạng tiểu thuyết gì đều rất ưa thích. Tuy nhiên hôm nay lại ngủ mau như thế!

      nằm mộng. Trong mộng thấy hình bóng rất quen mắt tới trước mặt. Tuy nhiên thể được hình dáng!
      Mạc Nề Hà nhìn gương mặt mơ hồ trước mặt, hỏi:
      - Ngươi là ai? Chúng ta ở đâu?
      Người kia đáp lại mà giống như bóng ma vòng quanh vài vòng rồi :
      -Ta là ai quan trọng, quan trọng là ta có thể giúp ngươi!

      khẽ cười tiếng, :
      - Ta nhận ra ngươi vì sao lại muốn giúp ta? Còn nữa, ta nghèo xu dính túi làm gì có tiền cho ngươi? Đừng có đem mánh khóe lừa bịp đến lừa dối ta!
      Dứt lời liền muốn xoay người rời nhưng đúng lúc này đột nhiên có cổ lực gắt gao lôi kéo chân . Dù cố gắng dùng lực thế nào cũng thể di chuyển được thân, thể di chuyển chân.

      nhìn hình bóng trước mắt, :
      - Ngươi làm cái gì ta đó?
      Người nọ chần chờ lát liền vỗ vỗ vai , vừa xoay người vừa :
      - Muốn biết đáp án? theo ta!

      chửi ầm lên nhưng mà lúc này chân lại nghe lời cứ thế mà theo người nọ. Dọc theo đường Mạc Nề Hà toàn thân lúc mềm lúc cứng , nhưng người nọ lại thờ ơ, căn bản có phản ứng. Cũng biết bao lâu, bị người nọ đưa tới dưới vực sâu: lòng vực sâu hun hút, bề mặt nhẵn láng như vết đao chém xuống.
      Người nọ nhìn trước cửa vực đen ngòm, ngay sau đó xoay người :
      - Tới rồi, chính là nơi này!

      Mạc nề hà nuốt ngụm nước bọt, :
      - Ngươi... Ngươi đem ta đưa tới nơi này làm cái gì?

      Người nọ thấy mặt lộ vẻ sợ hãi, cười :
      - Người trẻ tuổi, đừng khẩn trương, ta rồi ta có thể giúp ngươi, nhưng trước tiên là ngươi đến trước giúp ta cái!
      dừng chút, hỏi:
      - Giúp cái gì?

      Người nọ có trả lời mà là xoay người sang chỗ khác nhìn nhìn đáy vực, :
      - theo ta!
      Dứt lời, chỉ thấy người nọ hướng tới đáy vực qua. Hai chân vẫn như cũ chịu theo khống chế, bước cứng nhắc nện từng bước theo sau người nọ.

      vào đáy vực, chỉ thấy người nọ tiếp tục về hướng phía trước. thấy thế, vội vàng gọi lại:
      - Phía trước có đường!
      Người nọ quay đầu nhìn , liếc mắt cái, :
      - Có đôi khi, đôi mắt của ngươi là gạt người! Vừa dứt lời thân thể người nọ bị hít vào vách đá bên trong. Ngay sau đó, chuyện như vậy cũng phát sinh với .

      Tiến vào vách đá , hai người tới gian đen nhánh. Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên cảm giác có thứ gì từ từ gần sát mặt chính mình. Cùng lúc đó, gian đen nhánh cũng có ánh sáng mỏng manh. Mạc Nề Hà thấy đôi mắt có đồng tử nhìn chằm chằm mình. la lên tiếng, vội xoay người chạy . Nhưng vừa xoay người trong nháy mắt, trận đau đớn từ đỉnh đầu truyền đến, căn bản như bị cái gì vách đá đánh xuống đầu.

      Lúc này bỗng nhiên từ trước mặt truyền đến thanh , :
      - Ở chỗ này, ngàn vạn cần nhìn kỹ, nếu ngươi bị hù chết!
      nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy vừa rồi cái bóng dáng mơ hồ chính vẫn nhúc nhích đứng ở trước mặt, sờ sờ đầu chính mình, :
      -Này đến tột cùng là chỗ quỷ quái gì? Ngươi đem ta đưa tới nơi này tới đến sau cùng có mục đích gì?
      Người nọ có trả lời, mà là mang theo lôi tới cái thạch thất.

      Tiến vào thạch thất bên trong, luồng gió thổi tới tạt thẳng vào mặt. run run, lầm bầm lầu bầu :
      - Mẹ kiếp, xem nơi này có điểm giống trong tiểu thuyết mộ thất, chẳng lẽ...?
      Lời còn xong liền ngưng bặt, bởi vì thấy quan tài thủy tinh lớn bày biện ở thạch thất bên trong! Mà bốn phía quan tài rơi rụng rất nhiều vàng bạc ngọc khí lẫn lộn. Ngay cả quan tài cũng vỡ thành hai nửa, rơi xuống mặt đất!

      thấy thế, sợ hãi tức khắc bị mấy thứ này bao trùm. bước đến quan tài bên cạnh, bên nhặt vàng bạc ngọc khí rơi mắt đất, bên lầm bầm lầu bầu :
      - Phát tài, phát tài, có mấy thứ này, ta còn lo lắng tiền thuê nhà mỗi tháng sao?

      cặm cụi nhặt nhưng ngó tới bên trong quan tài. Trong khắc, thân thể lại trở nên cứng đờ, tay vàng ngọc cũng rơi xuống mặt đất. Bởi vì thấy bên trong quan tài thủy tinh là khối hoàn hảo thi thể, giống như người sống, càng sâu chính là.... này thi thể còn có chút quen mắt.

      Mạc Nề Hà đứng ở tại chỗ chậm chạp có động tác, bỗng nhiên, lùi lại vài bước, có chút run rẩy :
      - Kia... Kia quan tài bên trong thi thể như thế nào lại trông giống ta như đúc? Song sinh sao?
      kinh hoảng hết sức, người nọ mở miệng :
      - phải cùng ngươi lớn lên giống nhau như đúc, phải song sinh... kia quan tài bên trong nằm chính là ngươi! Cho nên, ngươi cần sốt ruột nhặt nhạnh mặt đất này. Chúng nó vốn dĩ chính là của ngươi!
      Dùng tay ôm lấy đầu chính mình, la lớn:
      - có khả năng, có khả năng, này đến tận cùng là chuyện như thế nào...

      Mạc Nề Hà đột nhiên từ sô pha ngồi dậy, lúc này mồ hôi đầy đầu. Đầu tiên là dùng tay lau chùi chút mồ hôi lạnh trán sau đó lầm bầm lầu bầu :
      - Ban ngày ban mặt gặp ác mộng, hù chết ông!

      Vừa dứt lời, đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa " thịch thịch". đến cạnh cửa, hé mắt nhìn qua cái lỗ tròn thấy gương mặt quen thuộc mới mở cửa.
      Hàn Thành cùng Đinh Kiều hai người lần lượt vào phòng. thấy thế, hỏi:
      - Hai ngươi tinh lực đúng là tràn đầy, từ tối hôm qua làm đến bây giờ, cũng sợ thận mệt!

      Hàn Thành cùng Đinh Kiều gì, bay thẳng đến sô pha. chuẩn bị đóng cửa trong nháy mắt xuất bàn tay gắt gao chụp lấy cánh cửa. Chỉ thấy lão Hắc từ ngoài cửa lò đầu vào, :
      - Sao mà gấp gáp, ông đây còn ở bên ngoài mà!
      Mạc Nề Hà nhìn cái, :
      - Ngươi như thế nào lại về cùng hai người bọn họ?

      Lão Hắc có trả lời, chỉ nhìn cười cười, liền vào phòng. Bốn người ngồi ở sô pha, Mạc Nề Hà cười :
      - Hai ngươi ngày hôm qua chiến tích như thế nào? Chia sẻ chút !

      Hàn Thành cười ha hả, :
      - Chiến tích? Chiến tích cái rắm! Ta tối qua ngủ giấc đến giữa trưa, có quan hệ. Ta thêm em vào Wechat, lần sau đến được giảm nửa ha ha...
      Lúc này chỉ thấy Đinh Kiều ở bên cười lạnh tiếng, :
      - Lần sau? Ngươi còn có lần sau sao?

      Hàn Thành thanh thanh giọng:
      - Người em, ngươi có điều biết! Thế giới phía xa hoa khác lạ mấy phía dưới đều giống nhau. Yên tâm!
      Mạc Nề Hà nhìn hai người liếc mắt, :
      - Hai ngươi cái gì đâu? Cái gì thế giới phía phía dưới...?
      còn xong liền đột nhiên đứng lên. Bởi vì thấy Hàn Thành cùng Đinh Kiều hai đồng tử từ từ thu lại, cả khuôn mặt cũng trở nên khô khốc. lại nhìn lão Hắc, chỉ thấy lão cũng nhìn cười cười, ngay sau đó cả khuôn mặt liền rớt xuống!

      bước thụt lùi, mím môi:
      - Này sau cùng là chuyện như thế nào?
      Đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó chấn động, động tĩnh càng lúc càng lớn. tay muốn bắt lấy thứ gây ra chấn động nhưng lại rùng mình... từ sô pha ngồi dậy, mồ hôi đầy đầu. nhìn bốn phía, có phát lão Hắc, Hàn thành cùng Đinh Kiều. lại nhìn nhìn tay chính mình, bàn tay cầm chặt cái di động!

      lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, lầm bầm lầu bầu :
      - Mộng trong mộng! Ta làm cái gì mà lại vướng vào cái giấc mộng kỳ quái này?
      Điện thoại lại vang lên. Lần này phải là dãy số lên mà là hai chữ còn quen thuộc với hơn! nhướng mày:
      - À bác Hai!

      #Tralam249.
      Iris N thích bài này.

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 4 Phần mộ tổ tiên Mạc gia.
      Tác giả: Tùng Tử Khắc Ma Thảo.
      Editor: Trà Lam 249.

      Trong điện thoại truyền ra những thanh ồn ào rồi tiếng vang lên:
      - Mạc Tử sắp xếp ngày mai về nhà chuyến !
      Mạc Nề Hà dừng chút, hỏi:
      - bác Hai trong nhà xảy ra chuyện gì sao?
      có hai năm về nhà. phải là muốn về mà cảm thấy về như thế mất mặt!
      Vừa dứt lời, trong điện thoại lại truyền đến trận thanh ồn ào. tuy rằng nghe là cái gì, nhưng trong lòng lúc này sinh ra loại dự cảm tốt.

      "- Trong điện thoại , ngươi ngày mai nhất định phải gấp rút trở về, trở về bác Hai lại chậm rãi cho ngươi!”
      tới đây, điện thoại liền bị cắt đứt!
      Mang bụng hồ nghi, liền gọi điện thoại ngược lại nhưng dù gọi thế nào cũng thể liên lạc được, lầm bầm:
      - Ắt trong nhà có chuyện đại gì đây!

      Mạc gia dựa vào thiên thời địa lợi, ở địa phương khai phá mỏ quặng trở thành thương gia về quặng khoáng sản nổi danh cả nước. Trừ lần đó ra Mạc gia trong giới đồ cổ cũng có chút danh tiếng nhưng những thứ đó lại có quan hệ với Mạc Nề Hà. Khi còn rất , cha tham gia đội khảo cổ nhưng trong lần khảo cổ toàn đội giống như vậy bốc hơi: biến mất hoàn toàn, sống thấy người chết thấy xác!
      Sau này mẹ cũng bệnh qua đời, từ đó trở thành nhi. Cả Mạc gia ngoài bác Hai Mạc Ngân Lộ ai có lòng muốn giữ lại, muốn nuôi nấng . Cho nên đây cũng là căn nguyên đầu tiên khiến muốn trở về nhà.

      Hoàng hôn, gọi Tống Sử bảo:
      - Này ngươi ở đâu đấy? Tối nay đem con xe của ta trở về. Ngày mai ta phải dùng!
      Hai năm trước mở công ty có mua chiếc xe cũ nhưng cuối cùng cũng dùng. Cho nên giao cho Tống Sử chạy giao hàng, tháng đưa cho lại ít tiêu xài.
      Tống Sử :
      - Này Mạc cặn bã, ngươi mà có gì chứ? Muốn đâu cứ lấy xe !
      Nghe xong lời này thở dài sườn sượt:
      - Ta chẳng có giỡn! Hôm nay bác Hai gọi điện thoại bảo ta phải trở về. Nhất định là xảy ra chuyện gì! Tối nay nhất định phải đem xe đến đây, sáng mai ta phải dùng!

      Tống Sử cùng là bạn tốt nhiều năm, từng cùng nhau đói khát, cùng chia nhau chén cơm nên vừa nghe tin Tống Sử lập tức hỏi:
      - Bác Hai có cho biết là chuyện gì ? Ta có giúp được chuyện gì ?
      ngừng lại chút, đáp:
      - Bác Hai nhưng ta khẳng định là việc lớn! Bằng bác gọi ta trở về. Yên tâm ! Nếu như ta cần ngươi giúp ta nhất định khách khí!
      - Tốt, chờ ta chạy giao xong đơn hàng liền đem xe đến, ngươi ở nhà chờ ta!
      Dứt lời, Tống sử liền cúp máy.

      thu thập ít quần áo đơn giản cùng vật dụng hàng ngày. giờ sau từ ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa rầm rầm. nghĩ ngợi liền lớn tiếng:
      - Tên phân chó có thể gõ ? Cửa hỏng rồi có đền cho ta ?
      Dứt lời mở cửa, người tướng tá hơi béo nghiêng đầu nhìn cười :
      - Thế nào nhanh phải ?

      Mạc Nề Hà khẽ cười tiếng, :
      - Tốc độ đúng là nhanh! Mấy ngày nay gặp chẳng lẽ đem con xe cùn của ta biến thành xe sao băng sao?
      Tống Sử bước vào nhà :
      - Ngươi ra ngoài chạy thử xem sao, bảo đảm khiến ngươii thất vọng!

      Hai người hàn huyên hồi, Tống sử liền đem chìa khóa xe trả lại cho Mạc Nề Hà, cùng lúc đó, trả lại cho ít tiền. Tống Sử trong lòng rất ràng, Mạc Nề Hà người có tiền!
      lần này trở về khẳng định phải dùng tiền, vì thế đem toàn bộ tiền tháng này kiếm được đều cho . Đối với trợ giúp của Tống Sử, câu đều . Bởi vì biết nên như thế nào, chỉ có thể yên lặng mà ghi tạc trong lòng.

      Sáng sớm hôm sau hhắn liền mở máy chiếc xe cùn của mình hướng về "Mạc gia trại". có nhớ nhung người nhà cũng chẳng có nóng lòng, chỉ là biết việc gì chờ phía trước!
      Ngôi nhà chính của Mạc gia đầy người. người mặc áo trắng, tóc cũng trắng ra dáng kẻ đầu tộc lớn tiếng :
      - Yên lặng! Đừng ồn ào! Ở đây toàn là những người trẻ của gia tộc họ Mạc. giờ họ Mạc xuất chuyện này chúng ta tụ họp ở đây để nghĩ cách giải quyết.

      Ông lão vừa dứt lời ngã thân hình cao lớn mặc chiếc áo sơ mi trắng vừa vặn đứng dậy:
      - giờ họ Mạc dưới người đến tuổi kết hôn kết hôn sinh con cả rồi. Chỉ còn dư lại Mạc Tử, nếu phải còn ai có thể làm được chuyện này ?
      Nghe xong đại bộ phận những người ngồi ở đó đều gật đầu phụ họa.
      Mạc Nhân Lộ cười lạnh tiếng :
      - Mặc Siêu ở chỗ này kẻ có tư cách chính là ngươi! Ở bên ngoài có bao nhiêu đàn bà ta còn sớm biết hay sao? Xem vẫn là chưa kết hôn hay là nhân chuyện này kết hôn , danh chính ngôn thuận.

      Mạc Siêu muốn lại thôi, ngoan ngoãn ngồi xuống. Lúc này ông già nhìn về phía Mạc Nhân Lộ:
      - Ông hai, ta biết ngươi thương Mạc Tử nhưng Mạc Siêu đúng! tại dưới cũng chỉ có Mạc Tử có thể làm việc này.
      Mạc Ngân Lộ thở dài hơi :
      - Chú à Mạc Kiến Vũ chỉ lưu lại được móng là Mạc Tử. Nếu như vậy ta đành lòng, nếu như Kiến Vũ còn sống khẳng định đồng ý.
      Dứt lời, nhà chính bên trong lại tranh luận lên!

      Trong lúc đoàn người tranh luận, Mạc Nề Hà đ ba lô từ ngoài cửa lớn đến. đầu tiên là nhìn vào trong nhà chính, sau đó lớn tiếng :
      - Hôm nay như vậy náo nhiệt!
      Mọi người nghe tiếng nhìn lại, trông thấy liền tụ lại chung quanh, vẻ chào đón khẩn trương:
      - Mạc Tử, ngươi cuối cùng về rồi!
      Mạc Nề Hà đơn giản ứng phó chút đoạn nhanh tới cạnh Mạc Nhân Lộ :
      - Bác Hai, gần đây có khoẻ ? Gọi ta về gấp như thế, trong nhà có việc gì?
      Dứt lời, lại nhìn ông già bên cạnh Mạc Nhân Lộ, kêu tiếng:
      - Ông ơi!

      Mạc Nhân Lộ chần chờ trả lời mà là xoay người đối mặt với ông già, :
      - Chú à, tại Mạc Tử trở lại, chú bảo họ trở về hết ... Ta với !
      Ông giat hơi hơi gật gật đầu, :
      - Vì toàn bộ gia tộc, làm khóngươi rồi!
      Dứt lời ông liền mang theo mọi người rời .
      thấy bác Hai sắc mặt có chút đúng, hỏi:
      - Bác Hai trong nhà đến sau cùng xảy ra chuyện gì? Bọn họ ngày thường lui tới vì cớ gì hôm nay chạy cả đến đây?
      Mạc Nhân Lộ thở dài hơi, :
      - Mạc Tử, chuyện này bác Hai cũng biết nên như thế nào cùng ngươi !

      Lời còn chưa xong, đột nhiên từ lầu truyền đến thanh,:
      - này, đối với ngươi mà xem như chuyện tốt . Gia tộc còn ngươi còn có kết hôn, bọn họ kêu trở về chủ yếu là tìm cho ngươi mối hôn nhân!
      Dứt lời, dáng váy thướt tha lầu xuống.
      cười cười, :
      - Ngươi tự quản mình cho tốt !

      Mạc Nhân Lộ đứng dậy, dừng chút sau mới mở miệng :
      - Chuyện này muốn bắt đầu từ nửa tháng trước, thằng Mạc Siêu làm trong xưởng có người chết. Vì cầu tâm an, liền mang theo nhà già trẻ thừa dịp tết Trung Nguyên trở về tế tổ. Khi vào Mạc gia từ đường, lại phát ở mặt sau từ đường có cái động rất lớn, lập tức đem chuyện này cho ông chú. Ông chú liền mang theo người tới từ đường xem xét, sau xác định đây là cái động bị đào trộm!
      Nghe đến đó, thầm mắng tiếng: “- Mẹ kiếp, ai con mẹ nó ăn gan hùm mật gấu, dám trộm từ đường họ Mạc!”

      Mạc Nhân Lộ tiếp tục :
      - Ông chú nhìn động kinh ngạc vô cùng. xác định bên trong đến thế nào, cũng dám khẳng định là mồ mả bị lấp. Loại chuyện này là dấu hiệu xấu, cần thiết mau chóng giải quyết! Vì thế ông chú suốt đêm tìm tới vị đạo sĩ tiên sinh, đạo sĩ tiên sinh vào từ đường sau liền thất sắc, cả khuôn mặt đều có chút hoảng loạn. Tay đạo sĩ cái động này phải từ ngoài đào vào mà là từ bên trong đào ra.

      vỗ vào vai bác Hai, :
      - tổ tông chúng ta từ mồ mả bò ra? Lời này bác và ông chú cũng tin?

      Mạc Nhân Lộ sâu mà hút ngụm khói thuốc, tiếp tục :
      - Chúng ta đầu tiên cũng là tin, nhưng là... Nhưng là sau lại tình thể làm chúng ta tin tưởng này hết thảy đều là , hơn nữa ta cũng cẩn thận thăm dò cái kia động, từ dấu vết lên xem đúng như tên đạo sĩ đó !
      hỏi:
      - Thế đạo sĩ có hay này đến cuối cùng là chuyện như thế nào?

      - Đạo sĩ cho chúng ta biết từ đường long mạch lệch vị trí, cần mau chóng sửa sai, nếu chuyện như vậy còn phát sinh. Ông chú nghe xong lời này sau liền lập tức triệu tập người, cũng nhờ đạo sĩ tìm kiếm long mạch mới. Nhưng mà lúc chuẩn bị di chuyển từ đường, chúng ta phát ... Phát trong từ đường có cơ quan tài, có dấu hiệu tự đào đất, bên cạnh còn có các xác khô!
      Nghe đến đó, lạnh cả người, nuốt ngụm nước bọt, :
      - Chẳng lẽ... Chẳng lẽ còn là tổ tông bò ra thành? Này cũng quá vô lý!

      Mạc Nhân Lộ lắc lắc đầu, :
      - Càng làm cho chúng ta khó hiểu chính là mặt cỗ quan tài ràng có khắc ‘ Mạc Mục Chi ’ ba chữ, mà kia quan tài bên cạnh cái xác lại là xác nữ!
      - Mạc Mục Chi? Này phải tên đại đương gia uy trấn thời sao?
      lầm bầm .

      Mạc Nhân Lộ gật gật đầu, tiếp:
      - sai, tên quan tài chính là ông ấy , nhưng là quan tài xác, lại thể hiểu được cái xác nữ ở đâu ra, sau lại đạo sĩ xác nữ là bởi vì long mạch lệch vị trí mới đến nơi này. Xác nữ vốn phải tổ tiên Mạc gia lại xuất ở từ đường là tối kỵ, chỉ có người Mạc gia cùng kia ta cử hành hồi hôn, nếu như bằng , con cháu Mạc gia tai họa ngập đầu!

      thiếu chút nữa liền bật cười lên, cố nén, :
      - Cùng kia ngàn năm thây khô kết hôn? Bác Hai, các ngươi có người được chọn ? Nếu là ta ra có thể đề cử cái, ngươi cảm thấy Mạc Siêu như thế nào? phải tốt nhất sao? Ha ha ha...
      Mạc Nhân Lộ dừng chút, :
      - Này đó là nguyên nhân ta gọi điện thoại kêu ngươi trở về.

      Mạc Nhân Lộ nữa nhưng dường như hiểu ra. đứng bật dậy hết nhìn bác Hai lại nhìn em họ. Chỉ thấy hai người họ gật đầu, em họ :
      - , vận đào hoa này là của !

      Mạc Nề Hà nuốt ngụm nước bọt, lập tức :
      - Bác Hai, việc này được! Ta có bạn . Hơn nữa giá tộc hiển hách thế, dựa vào cái gì lại chọn ta?

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 5: Cự kết hôn.
      Tác giả: Tùng Tử Khắc Ma Thảo
      Editor: Trà Lam 249.


      Mạc Nhân Lộ lắc đầu, :
      - Mạc gia tuy lớn nhưng kẻ còn trong tuổi hôn phối chỉ còn mỗi mình con, bác Hai muốn vì việc này mà làm lỡ dở cuộc đời của con.
      Mạc nề hà nhăn mặt, :
      - Bác Hai, chuyện này còn có thể thương lượng ?

      Mạc Nhân Lộ lắc đầu, Mạc Nề Hà thấy thế tiếp tục :
      - Bác Hai, chuyện này ta tuyệt đối làm, vốn họ đâu coi ta là người của Mạc gia. Bất quá "tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách" thôi!
      kiên định, nếu muốn cưới thây khô kia, khẳng định luôn- Mạc Nhân Lộ cũng biết điểm này!

      Chạng vạng chiều hôm sau trong sảnh lớn của nhà Mạc Nhân Lộ đầy người. Sảnh trung có đài linh kiệu, xung quanh có bốn bù nhìn khoác áo lụa màu đỏ nhìn qua có chút trầm. Mạc Siêu đứng ở phía đó la lớn:
      - Mặc Tử chuẩn bị chưa, chúng ta xuất phát đón dâu!

      Vừa dứt lời chỉ thấy Mạc Nhân Lộ từ nhà chính ra. Đầu tiên là nhìn đám người sau đó lạnh lùng :
      - Chuyện này ta đồng ý! Mạc Tử rời rồi, các người nên tìm người khác .
      Mạc Nhân Lộ chuyển biến thái độ làm mọi người bất ngờ Mạc Siêu sửng sốt chút, sau đó cười lạnh tiếng, tới Mạc Nhân Lộ trước mặt, giọng :
      - Chú hai à, chuyện này ngươi làm vậy đúng! tình quyết định rồi, cần phải có kết quả. Nhưng nếu người muốn giúp Mạc Tử ta cũng có cách khác.

      Mạc Nhân Lộ nhìn cái, hỏi:
      - Biện pháp gì?
      Mạc Siêu cười cười, :
      - Rất đơn giản, chỉ cần ngươi đem đồ vật năm đó đại gia gia lưu lại giao cho ta, ta bảo đảm có người thay thế Mạc Tử tới cử hành hôn.
      Mạc Nhân Lộ đầu tiên là sửng sốt chút, :
      - Ta biết ngươi cái gì, dù sao cái vụ hôn này...
      - Câm mồm!
      ông già đầu bạc mang theo đám người mặc đạo bào ra. Mạc Nhân Lộ :
      - Chú hai à! Làm như vậy hủy hoại Mạc Tử cả đời.
      Ông già hừ lạnh tiếng, :
      - Hôm qua ngươi chẳng phải cho ta kết quả sao? Chuyện này , hôn phải tiến hành! Mau kêu Mạc Tử ra, nếu trì hoãn chúng ta đều phải lãnh tai ương.

      Dứt lời, chỉ thấy bàn tay ông già vung lên, mấy cái trai tráng liền hướng tới Mạc Nhân Lộ mà vào bên trong. Mạc Nhân Lộ bên ngăn trở, bên :
      - Các ngươi muốn làm gì? Mạc Tử ở nhà, rồi!
      - Mẹ kiếp các ngươi, toàn lôi ông đây!
      Mọi người nghe tiếng nhìn lại thấy Mạc Nề Hà bị đám người kề dao vào cổ dẫn vào. hung hãn xông qua đám người vào đứng cạnh Mạc Nhân Lộ quát:
      - Ta rồi nghe hay sao? Sao cứ phải dí dao vào cổ ta?
      Ông già thấy thế liền giơ tay ra hiệu đám người bao vây, :
      - Mạc Tử, đừng nóng! Buông dao xuống!

      Mạc Nề Hà cười lạnh tiếng, :
      - Hôm nay việc này thương lượng, các ngươi vẫn là tìm những người khác ! Nếu muốn làm tới cùng, hừ... Cùng lắm làm đến ngươi chết ta sống, dù sao ta cũng chỉ có cái mạng!
      Mạc Siêu đầu tiên là nhìn Mạc Nề Hà, sau đó quay sang ông già :
      - Ông à, việc này phải do Mạc Tử là được! Đến giờ rồi! Liên quan đến tương lai vận mệnh dưới Mạc gia!
      Ông già suy tư lát, xoay người hỏi đạo sĩ:
      - Viên tiên sinh, việc này nhưng còn có biện pháp khác ?
      Chỉ thấy kia đạo sĩ hơi hơi lắc lắc đầu, :
      - Trừ cái này ra, còn!

      Bàn tay vung lên những tên trai tráng trong gia tộc liền vây lấy . Mạc Nhân Lộ thấy thế vội vàng :
      - Chú à thể!
      Bác Hai của bỗng nhìn Mạc Siêu- chỉ thấy khoé miệng lộ ra tia cười đầy nham hiểm.
      Mạc Nề Hà nổi giận chụp cây đao hét lớn:
      - Ai sợ chết xông đến!
      Ý của muốn liều mạng, tức những trai tráng chỉ tiếng gần mà dám xông đến!
      Rốt cuộc vẫn là thịt người, ăn rau tất phải đổ máu cho nên đều có ý sợ. khí trở nên dị thường bỗng lúc này có thanh từ ngoài truyền vào mạnh ra:
      - là tốt quá nhiều người như thế lại ăn hiếp người mà biết mắc cỡ!

      Mọi người nghe tiếng nhìn lại chỉ thấy người hơi béo, tóc dài đeo kính lãng tử đứng ở cánh cửa viện bên cạnh. Người này ở Mạc gia trại mới nhưng có mặt của hòa hoãn chút khẩn trương ở đây.
      Mạc Siêu đứng dậy bảo:
      - Ngươi là ai? Có biết nơi này là chỗ nào ?Mạc Siêu hàng năm bên ngoài kinh doanh quặng xưởng thường ở nhà nên cũng chẳng biết kẻ trước mặt mình là ai!
      Người nọ cười ha hả phun ngậm nước bọt mặt đất:
      - Đương nhiên ta biết! Nhưng ngươi ngược lại là ai?
      Thấy người tới có chút kiêu ngạo Mạc Siêu kiềm chế được quát:
      - Nhãi con, cho lời khuyên. Nơi này là Mạc gia trại bọn ta giải quyết việc nhà. phải việc của ngươi, cút!

      Người nọ xoay xoay đoản đao :
      - Nhóc con ta cùng ngươi lý. Chớ có kiêu ngạo chờ chút tự động ràng thôi!
      Vừa dứt lời người nọ bước tới cạnh Mạc Nề Hà. đầu tiên là nhìn bốn phía trai tráng sau đó nhìn Mạc Nề Hà gật đầu:
      - tồi có khí chất đấy!
      Dưới tình huống như vậy vốn chưa từng nghĩ có người dám giúp mình. cười:
      - em, ta hiểu ngươi là người nào vì cái gì lại tốt với ta nhưng hôm nay là việc nhà. cần ngươi nhúng tay, ta đời thích chính là thiếu nợ người khác. Ngươi vì ta mà thí cái mạng xem như có lời rồi!
      Người nọ vỗ vai , gật đầu :
      - Yên tâm! Ta tuy mạng nhưng quý giá, sao có thể tùy tiện cho người khác đoạt mạng ta được chứ?

      Dứt lời người nọ liền lắc mình vòng qua đám trai tráng tới bên cạnh Mạc Nhân Lộ. Đầu tiên gật đầu với chú hai, Mạc Nhân Lộ thấy thế cũng gật đầu đáp lễ. Người nọ lắc lắc đầu :
      - Tuy rằng ta biết có rất nhiều người biết ta nhưng ta còn phải giới thiệu chút. Ta là Hạng Phi Điền người giang hồ gọi là Hạng mặt rỗ. Ta cũng là dựa vào bản lĩnh của mình kiếm cơm cũng biết là tại sao người ta lại gọi ta như vậy!
      Mạc Siêu liếc người nọ lúc sau đó vượt lên đứng trước đám trai tráng lớn tiếng:
      - Bất kể là Chương mặt rỗ Hạng mặt rỗ đều phải đánh!
      Nghe lời Mạc Siêu, đám trai tráng bên cạnh đều muốn động thủ.

      Hạng mặt rỗ hét lớn tiếng, :
      - Con mẹ nó ta xem ai dám động thủ!
      Vừa dứt lời, chỉ thấy trong tay rút khẩu súng lục. Hạng mặt rỗ dùng súng lục chỉ chỉ bốn phía trai tráng, tiếp tục :
      - Tới đây coi đầu các ngươi cứng hay viên đạn cứng!
      Nhìn thấy khí thế của Hạng mặt rỗ, bốn phía trai tráng sôi nổi bỗng lùi về sau vài bước, dám ngước lên. Nhìn thấy mọi người như thế, lão già vốn gặp qua nhiều loại người vẫn đứng tại chỗ nhìn Hạng mặt rỗ :
      - Hạng mặt rỗ người vốn buôn bán tại Phan Gia phiên cớ sao lại chạy đến đây gây chuyện? Ngươi khi dễ Mạc gia trại của ta à?
      Người nọ cười :
      - Ông Mạc ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm. Ta hôm nay phải là đến để lấy uy phong!

      đợi Hạng mặt rỗ hết lời, Mạc Siêu liền đánh, :
      - Vậy ngươi là tới làm cái gì? Chẳng lẽ là tới tìm chết?
      Hạng mặt rỗ thở dài hơi, :
      - Ta là tới vạch mặt ngươi!
      Dứt lời, chỉ thấy từ trong bao móc ra điện thoại di động. Cầm di động tới trước mặt lão già đưa điện thoại :
      - Ông nhìn xem có nhận ra ai trong video này ?
      Đám người ở trong sảnh cũng nhau nhau cả lên. Ông già mở video chỉ thấy video đen nhánh mảnh có bóng người chớp động hét lên tiếng, bên đó màn hình lên gương mặt đầy máu. Ông già họ mà hút ngụm khí lạnh hỏi:
      - Cho ta xem cái này, trong video này tột cùng là người hay quỷ?

      Hạng mặt rỗ cười lạnh tiếng, đáp:
      - “ Ông Mạc lại nhìn kỹ xem, chẳng lẽ ông nhận ra người này trong video là ai?
      Ông già họ Mạc sửng sốt nhìn lại thấy trong màn hình ánh sáng lóe lên bên kia gương mặt đầy máu hề động đậy, cái đầu rớt ra. lúc này Mạc Nhân Lộ líu lưỡi:
      - Chú à người trong này rất quen! Làm sao lại có việc này?
      Ông Mạc nheo lại đôi mắt, bên nhìn về phía Mạc Siêu, bên :
      - Video bị chặt bỏ đầu người là Mạc Siêu, vậy ngươi lại là ai?

      Mọi người nhìn về phía Mạc Siêu chờ trả lời. Hạng mặt rỗ ho khan tiếng ngước mắt nhìn Mạc Siêu :
      - Ta vừa rồi đến vạch mặt ngươi cho nên chi bằng cho chúng ta biết ngươi là ai?
      Mạc Siêu thực bình tĩnh, cười :
      - Ông à, ta chính là ta, ta là Mạc Siêu! Chẳng lẽ ngươi quen biết ta sao?
      Ông Mạc tử hít hơi, :
      - Video ngươi giải thích thế nào?
      Mạc Siêu lắc lắc đầu, :
      - tại khoa học đại, làm cái video đó là dễ như trở bàn tay, ông ngàn vạn đừng bị Hạng mặt rỗ lừa dối!

      Hạng mặt rỗ bên hướng tới Mạc Siêu đến, bên :
      - Là là giả, thử lần liền biết! Ta từng nghe bạn bè đường có loại mặt nạ da, chính là có gặp qua, hôm nay khiến cho mặt rỗ ta được thêm kiến thức!
      Dứt lời, liền tới chỗ Mạc Siêu.
      Bốn mắt nhìn nhau, Mạc Siêu ánh mắt ràng có chút lãnh, chỉ thấy hơi hơi mỉm cười, giọng :
      - Hạng Phi Điền, ta nhớ kỹ mặt ngươi!
      Hạng mặt rỗ sửng sốt chút, cười :
      - Tuy rằng ta đẹp trai, bất quá ta làm gay, các ngươi nhớ kỹ ta mặt cũng vô dụng...Các ngươi? Còn có ai?

      Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng súng vang, Mạc Siêu bị bắn vào đầu, toàn bộ đầu bị đánh nở hoa, bắn cả óc vào mặt Hạng mặt rỗ. bên chà lau mặt, bên :
      -MTW-14.5, bị ngắm bắn bằng súng trường cự lý xa, giải quyết nhanh gọn như vậy, e lai lịch nha!
      Dứt lời, người nọ liền ngã xuống vũng máu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :