1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lỗ Ái - Ám Hương (34)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆,026: ấy thực muốn kết hôn

      Edit: Shyn

      Đêm hôm đó, gặp lại Cố Lả Lướt, người chị ta toát lên khí chất mị, đứng trước cửa phòng cản chân , sau đó lượn vòng quanh cơ thể Đại Lận cao thấp đánh giá, chậc chậc mấy tiếng: “Ôi, Tô đại tiểu thư là xinh đẹp, bộ ngực no đủ giống như hai túi nước nặng trịch, lại trơn mềm như đậu hủ, vô cùng mịn màng; Eo của lại thon như vậy? Tôi có đem xương cốt thu lại cũng được như vậy nha!”

      Đại Lận hiểu ý tứ châm biếm của chị ta, cúi đầu về phía trước, Cố Lả Lướt nhanh nhẹn cản lại:“Tô tiểu thư đừng vội , tôi cần người bầu bạn chuyện phiếm! Lại đây, chúng ta sang bên kia ngồi!”

      Sau khi ngồi xuống, Cố Lả Lướt bảo phục vụ mang tới hai ly nước giải khát, bảo Đại Lận để quần áo xuống, nâng cốc bảo uống, sau đó cũng chị ta cũng nhấp ngụm:

      đừng tưởng làm hồng nhan tri kỉ là việc dễ dàng, tôi ở Phong Nguyệt lăn lộn vài năm nay mới được bọn họ gọi tiếng chị Lả Lướt, chưa kể còn rất nhiều đàn chị khác. Đây là nơi dành cho những nhân vật tầm cỡ, hồng nhan được lựa chọn đương nhiên phải trải qua cuộc khảo hạch, bao gồm gia cảnh, bằng cấp, tu dưỡng, học thức, bên ngoài, dáng người, lại phải biết đối nhân xử thế. Những kẻ có chức quyền đến đây phải để uống rượu, mà là để thổ lộ tâm , thả lỏng thể xác và tinh thần, nhiều lúc cẩn thận đem chuyện cơ mật ra , phải giữ bí mật cho họ, bằng xem như cuộc đời kết thúc.

      Đằng gia nắm giữ quyền lực cao nhất, ít ai sánh bằng, Đằng Duệ Triết vai gánh vác, ngoài việc đỗ thành tích cao nhất trong công ty ra, còn có giao thiệp rất tốt với các công ty bất động sản, tài chính, khách du lịch, tài sản riêng của ấy cũng đứng trong top 5 phú hào bản Forbes; Cha ấy còn là quan lớn ở Cẩm thành này… Ha ha, chắc hẳn điều này Tô tiểu thư còn hơn cả tôi chứ?”

      Người phụ nữ ném cho Đại Lận tràng, mày nhếch lên vui vẻ.

      Đương nhiên Đại Lận biết gia thế Đằng Duệ Triết giàu có, tuấn mỹ, hơn nữa còn biết chuyện Xá Dật đưa vào khách sạn thành công là do có can thiệp của Duệ Triết, nhưng hiểu ý của Cố Lả Lướt là gì?

      Thoạt nhìn Cố Lả Lướt tầm 27 tuổi, là người chắc chắn thuộc thành phần tri thức.

      “Tôi với chuyện này, chính là muốn tôi rất thích Đàng Duệ Triết.” Cố Lả Lướt tựa vào ghế uống ngụm rượu, tao nhã uống, đôi mắt đẹp lên tia đơn,“Bất quá tôi biết mình chẳng có cơ hội đến với , ấy muốn cưới người vợ trong sáng thuần khiết, người đó bao giờ đến những nơi như thế này, dùng thân thể để quyến rũ , vì vẻ bề ngoài mà cãi nhau với , làm cho mệt mỏi nhưng vẫn buông tha...”

      Chị ta nhìn Đại Lận bằng ánh mắt đau thương, cười :“ ấy thích kiểu phụ nữ hiền lành như con thỏ trắng, ngừng gọi " Duệ Triết", nhìn thấy con gián sợ, đụng chuyện khóc nhè lên, bình thường giống như công chúa , cái gì cũng bộc lộ, ben đêm lại biến thành người phụ nữ xinh đẹp, để cho bắt nạt… Tô tiểu thư đoán xem, người như vậy ấy có dễ dàng gặp ?”

      Đại Lận thở cái, lời nào. tại người gọi ấy là " Duệ Triết’’ chỉ có Tiểu Hàm.

      Cố Lả Lướt đứng dậy, đem chai nước đưa cho phục vụ, cười :“ tính ở đây làm bao lâu? Nếu sau này Lả Lướt tôi còn được thích, để cho thế chỗ, làm hồng nhan của Đằng Duệ Triết, thấy sao? Tôi cũng lớn tuổi, phải nhanh chóng lập gia đình, nếu chậm trễ còn người tốt, phải tìm người gần giống như ông chủ Đằng để cưới. Khi nào có tin vui báo cho .”

      Lả Lướt quay đầu liếc Đại Lận cái, dọc theo lan can thuyền, vừa vừa vọng lại:“Hình như hôm nay ông chủ Đằng có hẹn, đối tượng là trẻ, hình như là nhân viên mới của ấy, mẹ của ta còn mời ấy ăn cơm, suy nghĩ mà đồng ý. Hình như là ăn ở nhà của ngài bí thư của Cẩm thành này a… Ha ha, ngờ nhà bí thư cũng giấu thiên kim như vậy, hai bên đúng là môn đăng hộ đối, trai tài sắc, lần này chắc là ông chủ Đằng thực muốn kết thúc cuộc sống độc thân rồi.”

      Người phụ nữ cười kiều thúy, bóng dáng thướt tha biến mất sau mạn thuyền, để lại bóng Đại Lận đơn độc.
      139 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27: Tình ý của Tiêu Tử

      Editor: Ru Tơ

      Đại Lận lẳng lặng nghe từng chữ lọt vào tai, khinh nâng trong mắt nồng đậm, chút phản ứng, lần nữa ôm lấy đống quần áo bẩn làm việc.

      Chức vụ của ở du thuyền xa hoa phải dạng cao cấp, mà chỉ là người giặt giũ kiêm báng hàn, làm gì cũng bị sai khiến, đến kêu hét, bị những người đồng nghiệp cách ly, mình lẻ bóng.

      Mà trong câu lạc bộ, ngoại trừ hồng nhan tri kỷ tất cả những người còn lại đều phải phân cấp bậc, người bán hàng cũng ngoại lệ, vẫn tốt hơn so với các phi tử của hoàng đế, oanh oanh yến yến chỉ để được tiến vào hoàng cung, xinh đẹp hay phong tình cỡ nào cũng là với mục đích được làm Hoàng hậu, kiều hoa mê người. ở cấp bậc thấp nhất, muốn cúi đầu ngẩng mặt đều phải xem chừng sắc mặt, bị người khác bài xích.

      Vì thế ở đây, tận lực làm việc, chuyện, rồi chậm rãi thích ứng.

      “Đại Lận, đưa em về.” Đến giờ tan làm, Tiêu Tử lại đứng chờ ở bờ sông, khuôn mặt tuấn tú kia chẳng lúc nào mất vẻ ôn nhu cùng ấm áp, mở cửa xe cho ,“ căn hộ kia quả là của , lúc ấy tình hình đặc biệt nên có ở lại đó 1 thời gian, nhưng nghĩ Đằng Duệ Triết lại suy nghĩ như vậy, chỉ là muốn em bỏ tính phòng bị , an tâm ở đó......”

      Tiêu, em biết” Đại Lận nhìn Tiêu Tử mỉm cười, với , căn bản hề hiểu lầm , nên cần tự trách mình như thế,“Chúng ta tới cửa hàng tiện lợi 24 giờ , em cần mua ít đồ dùng sinh hoạt.”

      “Được” Tiêu Tử tươi cười rạng rỡ, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, “Đại Lận, sau này cứ gọi là Tiêu Tử, cần phải kêu Tiêu như thế.”

      “Dạ được.”

      Hai người ăn khuya trước, lấp đầy bụng đói, rồi đến cửa hàng tiện lợi mua đồ dùng sinh hoạt và ít rau quả, xong xuôi liền lái xe về biệt thự Tô gia.
      Tiêu Tử giữ hai bọc đồ to, nhìn đám cỏ dại, chốc lại nhíu mày, lúc này liền bỏ đồ xuống, xắn quần áo lên, đến nhổ bớt cỏ, sợ ở đây có côn trùng hoặc rắn, như vậy Đại Lận ở đây an toàn.

      Đại Lận sửa căn phòng lại chút, ra nhìn thấy Tiêu Tử dùng đôi tay trắng nõn xử lí cỏ dại, giày da, cười dịu dàng như người trai, khóe miệng vô tình lộ ra ôn nhu. đưa cho cốc nước.

      “Đại Lận, hôm nay đến nhà bí thư , mới biết em có về đó lần, phu nhân bí thư đối xử với em tốt ?” Bả vai dày, rộng của Tiêu Tử vẫn nhúc nhích, làm cho Đại Lận nhàng tựa đầu vào vai , cùng nhau ngắm xem trời đêm.

      Ba năm trước đây, Đại Lận nhờ ba nên được chú ý, thường xuyên mở party ngoài trời ở đây, cùng bạn bè cười reo la hét, vô cùng náo nhiệt, nhưng hôm nay, nơi này lạnh lùng thanh thanh, cảnh còn người mất. có chút lo lắng, sợ Đại Lận nhớ lại những chuyện xưa, tăng thêm đau buồn.

      Hơn nữa chỗ này có gì bên cạnh, Đại Lận mình lẻ loi, như vậy làm sao có thể đem di ảnh của cha xuống?

      “Nhà bác Trâu đối xử với em rất tốt” Đại Lận nâng đầu từ vai lên, dựa lưng vào vách tường, đăm chiêu nhìn cái sân của Tô gia ở trước mắt, gian tĩnh vọng, “Em cứ nghĩ là mình còn nhà để ở, nghĩ tới việc Duệ Triết mua lại căn nhà này, lúc mua lại viết tên của em, ba năm vẫn giữ căn nhà nguyên vẹn.”

      nghiêng khuôn mặt nhắn xinh đẹp, đôi mắt ngấn lệ khẽ động, nhìn Tiêu Tử: “Tiêu Tử, đây là nhà của em, là sau khi ngồi tù ba năm em trở lại, em cũng hề cho rằng mình ăn nhờ ở đậu người khác.”

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆,028: Đêm khuya kéo đến nhà

      Edit: Shyn

      Tiêu Tử nhàng mang đôi ủng vào cho , trong lòng dâng lên mớ cảm xúc hỗn độn thương tiếc nồng đậm, gần như tràn ra ngực khiến suýt đem tất cả cảm xúc bao năm qua ra thổ lộ, cầu xin gả cho . Nhưng chỉ có thể yếu ớt xoa xoa má , mềm : “Đại Lận, em còn có , luôn ở cạnh em.”

      Đại Lận hề phòng bị với nữa, nên mới cùng tâm chuyện ‘Ăn nhờ ở đậu’, giải quyết nỗi cơ khổ trong lòng, tìm chốn an ủi. rất mong manh, nếu đến chuyện đương hẳn là quá sớm, lỡ như làm cho sợ hãi, bỏ chạy mất phải làm sao?

      Cho nên bọn họ cần thời gian để thấu hiểu, lấy được tôn trọng và tín nhiệm của đối phương. (mưa dầm thấm lâu đây mà! :3)

      Đại Lận dựa vào vai nghỉ ngơi lúc, gì thêm nữa, đứng dậy về phía biệt thự . Tiêu Tử theo sau , muốn đêm nay ở lại chăm sóc Đại Lận, giúp dọn dẹp phòng ốc, sửa lại cửa sổ để kiên cố lại, phòng ngừa trộm cướp và bò sát, côn trùng lẻn vào nhà. Đợi đến sáng mua giường đệm mới về, kêu bảo vệ phun thuốc diệt cỏ để thoáng mát sân.

      Phòng ba năm có người ở, đơn độc ở đây, nhất định rất nguy hiểm. Cho nên sáng mai còn phải tìm quản gia và người bảo hộ đến, thuê cả bảo mẫu để chăm sóc Đại Lận.

      thể yên tâm rời mắt khỏi Đại Lận, lo lắng Đại Lận chịu nổi mẹ của Tiểu Hàm nhưng hé răng oán than nửa lời, đem bao nhiêu ủy khuất nuốt vào bụng.

      Hai người xoay người vào nhà, ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng động cơ xe, trước cửa nhà , tiếng nũng nịu của Tiểu Hàm vang lên,“Đại Lận, ra ở đây, cuối cùng cũng tìm được !” Tiểu Hàm mặc lễ phục màu trắng, yểu điệu bước ra khỏi xe, mái tóc đen dài như tác nước được kẹp chiếc nơ bướm, trông như tiểu công chúa theo vương tử bước xuống xe.

      rất vui khi nhìn thấy Đại Lận, mở cửa xe ra liền chạy mạch vào trong, giày mày trắng dẫm nát cỏ dại, váy trắng tinh lướt qua cỏ dại dưới chân, giống như tinh linh khiêu vũ dưới ánh trăng. Phía sau là bóng dáng cao lớn tuấn, trìu mến nhìn bóng dáng , môi mỉm cười.

      Nhưng Trâu Tiểu Hàm chạy vài bước, đột nhiên phát con rắn chui qua giữa giày cao gót của , sợ tới mới hét lên tiếng, nhảy vào lòng Duệ Triết sợ hãi,“ Duệ Triết, có rắn!”

      toàn thân run rẫy nhào vào lòng Duệ Triết, bị dọa đến phát khóc, đôi mắt to hoảng sợ nhìn chằm chằm bụi cỏ dưới chân, cũng được, trốn cũng xong, chỉ đừng chỗ, quả nhiên là sợ hãi.

      Đằng Duệ Triết nhàng ôm tiểu thiên sứ, ánh mắt mang ý cười, khóe môi nhếch lên, liếc mắt nhìn chân Tiểu Hàm, chần chừ mang đến trước mặt Đại Lận, thản nhiên quét qua lần, ánh mắt dừng lại khuôn mặt nhắn, lạnh nhạt : “Tôi nghĩ chỗ này nên dọn sạch cỏ mới có thể ở. Nghe hôm nay dọn ra khỏi Trâu gia, cả đêm cũng chẳng gọi về cú điện thoại, Tiểu Hàm lo lắng muốn tìm .” (Tiểu Hàm tốt bụng nha : "">)

      Mi tâm Đại Lận khẽ giãn ra, ánh mắt buông xuống, nhàng : “Nhà của tôi vẫn còn, đương nhiên tôi phải ở đây, thể làm phiền Trâu gia. Ngài Đằng, cám ơn giúp tôi chuộc nhà lại.”

      Đằng Duệ Triết nghe hai chữ ‘Ngài Đằng’, khẽ giật mình, mày kiếm đen tuyền như nhíu lại, ánh mắt chớp động nhìn Tiêu Tử có chút đăm chiêu. Tiêu Tử cũng theo dõi , ánh mắt sắc lạnh như băng, lộ địch ý.











      Chương 29: Nước mắt của Tiểu Hàm

      Editor: Ru Tơ

      thu lại địch ý trong ánh mắt, khóe môi mỏng manh đầy gợi cảm nhếch lên, để lộ ra nụ cười lạnh hết sức giả tạo.

      “Đại Lận, ở đây có rắn, thể ở đây, rất nguy hiểm ! Chúng ta phải về nhà!” Hồn chưa định lại, Tiểu Hàm giương đôi mắt đẹp đầu xoay tới xoay lui nhìn xung quanh, khi nghe được thanh kỳ lạ, ta sợ tới mức mặt mày tím ngắt, bay nhanh tựa vào người Đại Lận,“Đại Lận, về nhà thôi!” kéo tay Đại Lận muốn chạy ra ngoài, đôi giày cao gót màu trắng bỗng dưng khựng lại, dám chạy về hướng con rắn đó xuất .

      Đại Lận cũng sợ rắn, nhưng đây là nhà của , còn có thể đâu khác. kêu Tiểu Hàm về nhà, Tiểu Hàm đột nhiên ôm lấy đứng lên, khóc oa oa, mắt rưng rưng nước :“Đại Lận, đừng bận tâm đến những lời của mẹ tôi làm gì, bà nội và tôi rất mong trở về… Hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi cố ý chuẩn bị đôi vòng tay, cái ‘Đại’ cái ‘Hàm’, hai chúng ta mỗi người cái , nhưng tôi quên mang theo ở đây...... Chúng ta trở về được ? Bà nội ở nhà chờ đấy.”

      Đại Lận nhàng đẩy khẽ nấc ra khỏi người, nhìn liếc qua Tiểu Hàm và Duệ Triết đứng phía sau, đón nhận “tình cảm” của Tiểu Hàm, xoay người bước vào nhà.

      biết hôm nay là sinh nhật Tiểu Hàm, bà nội, bác Trâu, dì Lam, Đằng Duệ Triết tất cả bọn họ đều để công việc qua bên, làm tiệc lớn cho vị tiểu thư đây...Nhưng Tiểu Hàm luôn tìm cách để Đại Lận trở nên tự ti, thấp kém, khát cầu im lặng lúc, kéo đến trước mặt bao người, làm xấu hổ vô cùng, chỗ trốn tránh. Nếu bây giờ trở lại Trâu gia, chẳng lẽ lại để cho dì Lam xua đuổi lần nữa?

      Tiểu Hàm thân thiết ôm , nhưng cái Đại Lận cần bây giờ phải là thương hại, mà là yên tĩnh.

      “Đại Lận, hôm nay tôi tìm mất cả ngày, biết làm việc ở đâu, cũng biết bằng cách nào, nhà bạn học lúc trước cũng tới, tiện thể đến nhà dì Hàn bái phỏng, những chỗ có thể đến đều cả, tối hôm qua khỏi nhà tiếng nào, có biết bọn tôi lo lắng đến chừng nào ?” Tiếng thanh thúy của Tiểu Hàm vang vọng phía sau, lo lắng đuổi theo, nhưng Đại Lận nhanh chóng đóng cửa, đến phòng mình ở lầu hai, ngồi bên cửa sổ.

      Tiêu Tử ở bên lẳng lặng nhìn , biết có tâm tư, dám phát ra tiếng động quấy rầy, nhàng ngồi xổm xuống, nhặt lên số đồ vật bừa bãi, sửa sang lại phòng ốc. Biệt thự có điện nước, chỉ có đèn đường bên ngoài thấu vào tầng hào quang mỏng manh, chiếu thẳng vào trong, làm vô tình nhìn thấy Đằng Duệ Triết nắm tay Tiểu Hàm kéo , Người đàn ông cao lớn sấn tới trước mặt người phụ nữ nhắn, vô cùng xứng đôi.

      Tiểu Hàm vừa vừa khóc, cuối cùng cũng lên xe, đột nhiên nhàng nhào vào lòng Đằng Duệ Triết, ngừng kêu “ Duệ Triết”. lâu sau đó, hai người lái xe rời , để lại bên ngoài mảnh trời yên lặng.

      Tiêu Tử mở cửa ra ngòai, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Đằng Duệ Triết theo Tiểu Hàm đến đây tìm Đại Lận, có điểm phù hợp với Đằng đại tổng. Ba năm trước, Đằng tổng trốn đại lận còn kịp, mà bây giờ mỗi lần và Đại Lận ở cùng chỗ vào đêm khuya, gương mặt tôn quý tuấn mỹ đó lại xuất ?

      Sinh nhật Trâu đại tiểu thư ta cũng dự, phu nhân bí thư cố ý muốn hợp tác cho Tiểu Hàm và Đằng Duệ Triết, luôn tìm cơ hội để hai người ở cùng chỗ, người sáng suốt đều có thể nhìn thấu. Vậy nên dự tiệc ở nhà bí thư lâu, lại đến tìm Đại Lận, trước mặt Đại Lận hề đề cập đến bí thư gia, sợ đau lòng.

      Điều nghĩ đến chính là Đằng Duệ Triết và Trâu Tiểu Hàm cùng nhau ra ngoài, lại còn đến chỗ này, dùng loại ánh mắt sắc bén đầy tức giận mà theo dõi, nhìn Tiêu Tử từ đầu đến chân đánh giá lần. Có thể là nghĩ đến lần trước, Tiêu Tử vẫn còn ở cùng Đại Lận đến tận khuya, xem lời cảnh cáo của Duệ Triết như gió thổi ngang tai.

      Đằng Duệ Triết đó có tư cách để cảnh cáo sao? Ba năm trước chính ta đưa Đại Lận vào ngục giam, khiến cơ khổ vô y, ba năm sau, lại mang những thương Đại Lận mất trở về gấp bội, để Đại Lận tuyệt vọng ưu thương, làm cho tiểu công chúa của Tiêu gia luôn luôn nở nụ cười.
      139Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆,030: quan tâm.

      Edit: Shyn

      “Tiêu Tử, con ở đâu?” Cha của Tiêu Tử gọi điện tới,“Hôm nay là sinh nhật của con Trâu bí thư, sao con lại ở trong hội trường mà chạy ra ngoài? Lần này Trâu bí thư cố ý mời cả nhà ta và Đằng gia cùng ăn cơm, tự tay mình xuống bếp làm vài món đơn giản, sao con biết thế nào là cấp bậc lễ nghĩa? Lập tức trở về cho ta!”

      “Ba, bây giờ con về được.”

      “Trở về ngay! Sau khi mẹ con dự tiệc sinh nhật, vẫn còn nhiễm trùng, máu chảy ra, bệnh còn nặng hơn trước, bây giờ bác sĩ kiểm tra, chẳng biết tình hình ra sao.”

      --

      Đại Lận nằm lên giường mà Tiêu Tử giúp trải ra tươm tất, nhắm mắt mở mắt đều làm bóng đêm, lăn qua lộn lãi cũng chỉ có biệt thự yên tĩnh.

      Tiêu Tử nhận được điện thoại của người nhà nên trở về, trước đó còn giúp đóng chặt cửa sổ.

      nhắm mắt lại, trong bóng tối luôn ra khuôn mặt của cha và dì Hàn. Tô gia này, hề lạnh lẽo như thế, nó từng tràn ngập tiếng cười của ba người, nhà hòa thuận vui vẻ. Baba vội vã công tác trở về để dự sinh nhật của , thương cọ xát gương mặt chai sạn của ông vào gương mặt non mịn của con , ôm vào phòng phòng, chiều chuộng :"Nhìn bảo bối của cha được tặng nhiều chú mèo Kitty đáng này, con xem chú Kitty nào là của cha tặng? Cái nào của Duệ Triết tặng?"

      Lúc đó dì Hàn đứng bên cười ôn nhu, sai quản gia Dung dọn đồ ăn ra, bảo những người làm ở lại cùng ăn cơm. Sau đó múc cho cha con mỗi người chén canh xương hầm, cười bảo là do chính tay dì nấu, phải xuống cho hết, sau khi uống dì tặng quà cho Đại Đại.

      Cho nên và cha vui vẻ uống hết canh, rồi nhà 3 người ôm chặt nhau hạnh phúc.

      Nhưng tại, dì Hàn muốn nhìn thấy , bà ngoại xem như người xa lạ.

      trở mình, đột nhiên cảm thấy dưới lưng có vật rất cứng và lạnh, cầm di động lên.

      từng khát vọng cha chăm sóc nhiều hơn nữa, tuy nửa tháng cha về nhà ba bốn ngày nhưng tuyết đối vẫn đủ, chỉ muốn đến cơ quan tìm cha; Đến ba năm sau, trong nhà chỉ còn lại người, ngay cả lần cuối gặp cha cũng có được.

      Do tham lam, vừa muốn cha thương mình, vừa muốn có được Duệ Triết, gây cho ấy nhiều đau khổ nên mới có hôm nay.

      Cốc ! Cốc! Bên ngoài có người gõ cửa, lực đạo mạnh mẽ, hình như mất khiên nhẫn. bừng bỉnh, có chuyện gì mà Tiêu Tử gấp như thế, nương theo ánh sáng di động, vội vàng mở cửa, nhưng Tiêu Tử chẳng thấy đâu, người gõ cửa lại là Duệ Triết. (tên nam chính đúng là khó hiểu mà)

      đặt hai cái túi lớn dưới chân, gara giường, cái quạt và đền tiết kiệm năng lượng, chai nước tẩy, xa xa là chiếc xe của , đèn xe vẫn chưa tắt. trưng ra khuôn mặt tuấn mĩ lạnh lùng như băng,“Đem gara giường trải ra, bọc lên tấm nệm giường mà ngủ, đống đồ này lấy từ nhà của tôi. Chai tẩy rửa này dùng để dọn vệ sinh, tẩy bồn cầu, sáng mai đêm đến cho bộ dụng cụ để sửa sang lại sân.”

      kinh ngạc, ánh mắt buông xuống, hề bổ nhào lên người như ba năm trước, gọi là " Duệ Triết", mà chỉ im lặng.
      139Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31: Phải nhận đồ của

      Editor: Ru Tơ

      Đằng Duệ Triết nhìn Đại Lận buồn tiếp rước , mà buông khuôn mặt nhắm trầm mặc đó xuống, câu cũng , đáy mắt thâm ảm dâng lên kinh ngạc cùng bình tĩnh, cúi người gấp lại chiếc nệm lông, bá đạo nhét vào trong phòng .

      Đại Lận từng bước đến bên sườn, nhìn chút kiên nhẫn đem đồ đặt vào nhà , ngay lập tức lái xe rời , đến câu cũng để lại.
      đứng lúc, rồi ngồi xuống nệm.

      Lúc còn trẻ, luôn ôm chiếc nệm lông đến ngủ ở ngay cạnh giường của , cả hai chung phòng. Khi đó thích được ngắm lúc ngủ, ánh mắt lưu luyến đầy si mê nhìn vào chiếc mũi cao thẳng tắp cùng hình dáng ngũ quan thâm thúy chết người, cảm thấy Duệ Triết của chính là người đàn ông tuyệt vời nhất thế giới, có thể bỏ bữa, thức trắng đêm, nhưng Đằng Duệ Triết, thể có.

      Nhưng ở ngục giam bị người khác cắt cổ tay, chỉ cần chậm khắc nữa, chết, mới phát , Duệ Triết của chính là người đàn ông có thâm tâm vô cùng tàn nhẫn.

      chỉ tống vào ngục giam, còn muốn nhìn thấy giây phút chết , còn thèm nhìn mặt dù chỉ lần.

      muốn thấy , nhưng đổi lại, với Đại Lận , người muốn gặp nhất, vẫn là .

      trải chiếc nệm lông ngưỡng mặt nằm xuống, căn biệt thự này vẫn thoang thoảng hơi thở của ba và dì Hàn ở, lẳng lặng thiếp .
      ________________________________________

      Ngày hôm sau nghỉ ngơi, đến câu lạc bộ làm việc, nhìn công ty chuyển đến mớ đồ dùng trong nhà mới tinh; Nhân viên vệ sinh giúp phun thuốc diệt cỏ, thu dọn rác trong sân; Khai thông nguồn nước, Nhân viên ở trong phòng bếp trang hoàng lại những dụng cụ mới, trong nhà vệ sinh, thay thành chiếc bồn cầu và bồn tắm lớn.

      Buổi chiều, lại có công nhân ở công ty điện gia dụng chở tủ lạnh, TV,.. đến, bắt điện, lúc ký nhận, phát người mua những thứ này chính là Đằng Duệ Triết.

      Đồ mua cho với những thứ của ba năm trước giống nhau như đúc, chiếc giường hồng nữ tính, bàn trang điểm tất cả đều là màu hồng nhạt, bố trí phòng mới này với căn phòng cũ của giống nhau đến tám, chín phần.

      cầu phải đem căn nhà này để sửa chữa, trần nhà, vách tường đều bị tổn hại khá nặng, thay toàn bộ hệ thống điện lâu sử dụng bằng những dây mới, bảo đảm an toàn cho người sử dụng.

      Vì biệt thự phải trang hoàng mấy ngày nay, bị đưa đến khu biệt thự cao cấp của Đằng gia để ở.

      “Tô tiểu thư, nhanh lên chút, chúng ta phải bây giờ.” Quản gia của Đằng gia phụ trách tiếp rước thúc giục, nhắc nhở đừng dây dưa, làm trễ thời gian. muốn , cứ luôn miệng dịu dàng lời cự tuyệt.

      Ở Trâu gia chính là ăn nhờ ở đậu, ở Đằng gia cũng đâu khác gì mấy, biết phải đối mặt với bác Đằng và dì Đằng như thế nào, tự ti lại càng dâng cao, ở nhà của như thế là tốt rồi. Nhưng quản gia của Đằng gia nhất quyết chịu, quyết tâm đưa đến ở, là do thiếu gia ra lệnh, phải bất chấp tuân theo, giúp thu gom vài cái, mang theo hành lý kéo ra cửa.

      Đằng gia và Tô gia chỉ có số điểm giống nhau, lúc đến ở, bác trai bác đều du lịch, trong nhà ai. Quản gia chuẩn bị cho căn phòng, dặn đừng đến phòng thiếu gia làm loạn lần nữa, rồi làm công việc của mình.

      Đại Lận nghe từ “lần nữa”, cười mếu máo, đến đứng bên cạnh cửa sổ.

      Đằng Duệ Triết vì trốn , liền dọn ra ngoài, ở ngoài đương nhiên có biệt thự, rất ít về nhà, vào phòng có thể làm được gì? Tuy rằng ở đây chút đều thay đổi, nhưng thay đổi chính là Tô Đại Lận, sau khi ngồi tù, còn can đảm mà tiến vào thế giới của , điều sợ hãi nhất khi nghĩ đến, chính là trở lại ba năm sống bằng chết ở trong tù kia, người thân, gia đình tất cả đều biến mất.

      ☆,032: Cùng sống dưới mái nhà

      Edit: Shyn

      Chạng vạng, tản bộ quanh khu biệt thự, vòng qua các biệt thự cao cấp rồi quay lại trước sân mình.

      Những thứ lung tung trong viện được dọn, cỏ dại được quét còn mống, mấy công nhân bắt đầu trang hoàng lại phòng ở, tâm trạng phấn khởi trước công việc. bước vào phòng, mà là ngồi xuống ghế dài trước nhà, nhìn mặt trời dần chìm xuống, gió đêm như vuốt ve khuôn mặt .

      Nơi này im lặng, người thân đều rời bỏ , còn ai mới có thể để cho chờ đợi ?

      --

      Tiêu Tử vội vã cho xe đỗ dưới ánh tịch dương, chỉ thấy bóng cầm đống sách vở, vui sướng gọi ‘Đại Lận’. mang kính đen, bỏ trầm ổn, khuôn mặt tuấn mĩ lộ ra, nụ cười quyến rũ luôn luôn thường trực, “Đại Lận, mang đến giúp em sách giáo khoa này, ủy thác trường học chiếu cố em tốt rồi...”

      Quần áo trắng tinh của xuất nhiều nếp nhăn, hình như cả đêm qua ngủ; Mái tóc ngắn rũ xuống vài sợi trước trán, vẻ mệt mỏi khuôn mặt che giấu nổi vui mừng, “Đại Lận, có phải em rất muốn tiếp tục học ? Chúng ta cùng nhau hoàn thành chương trình đại học nhé!” (Awwww Tiêu Tử đáng quá <3)

      Trong lòng Đại Lận ấm áp, giúp mang đống sách nặng tay, kiễng chân lau mồ hôi chóp mũi của , mắt tiệp buông xuống, có chút ngượng ngùng, khẽ cắn vành môi, nhàng : “Tiêu Tử, ba năm trước em bị đuổi học rồi, em...”

      “Lãnh đạo đồng ý cho em tiếp tục học! Đừng lo lắng!” Tiêu Tử kích động nắm tay , khóa chặt vào tay mình, dịu dàng cổ vũ: “Em chỉ cần chuyên tâm học hành, còn lại để cho ! bù đắp lại những tổn thương cho em, em còn khổ sở nữa, em luôn cười vui như trước!”

      Hốc mắt Đại Lận nóng lên, bình tĩnh nhìn Tiêu Tử.

      rút tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp của , mà càng siết chặt hơn, tham lam đón lấy ấm áp từ bàn tay . Tiêu Tử vẫn ấm áp như thế, ấm từ nụ cười đến cả giọng , ấm cả lòng .

      vừa muốn khóc vừa muốn cười, cùng ngồi lên băng ghế dài ngắm ánh hoàng hôn rực rỡ. Tiêu Tử ngồi cạnh , ổn định lại trái tim nhảy lên bùm bùm, hòa nhịp với trái tim của .

      “Đại lận, gả cho được ?” Phía chân trời nuốt vào ánh tà dương cuối cùng, màn đêm dần dần buông xuống, Tiêu Tử đột nhiên mở miệng thổ lộ, đôi mắt thanh nhã chân thành, thâm tình nhìn chăm chú, “Gả cho , để cho được chăm sóc em cả đời, rời bỏ.”

      Nước mắt Đại Lận tự chủ được mà ứa ra, đôi mi run run, nước mắt tuôn trào nhìn Tiêu Tử.

      ra đời này, còn có đàn ông nguyện ý cưới , muốn cho mái nhà.

      “Đồng ý được ?” Tiêu Tử nắm chặt tay .

      “Tô tiểu thư, ra người ở đây!” Phía sau, quản gia Đằng gia dẫn dì Dung đến, vẻ mặt lo lắng toát cả mồ hôi, nhìn chằm chằm Đại Lận, đánh gãy bầu khí của hai người: “Thiếu gia đến, ở tìm Tô tiểu thư! Tô tiểu thư theo chúng ta trở về !”

      “Vì cái gì mà Đại Lận phải theo Đằng gia các người?!” Tiêu Tử nghiêm mặt, hai tròng mắt lạnh lùng, vui giận nhìn quản gia.

      nhàng buông Đại Lận ra, nhìn thoáng qua mới biết biệt thự của Đại Lận được trang hoàng, Đằng Duệ Triết dám nhân cơ hội chạy thăm mẹ mà giành trước việc giúp Đại Lận mua đồ dùng sinh hoạt, tự ý cho người trang hoàng lại nhà, còn muốn bắt cóc Đại Lận đến Đằng gia!

      Cái tên họ Đằng đúng là mặt dày ai bì nổi!

      “Bởi vì ấy phải ở lại Đằng gia!” Màn đêm bao trùm toàn bộ thành hố, bóng hình vững vàng như núi cao, lạnh lùng như Tu La chậm rãi bước tới; thân gọn gàng hào phóng, khuôn mặt nam tính trầm ổn, cơ thể to lớn ước chừng mét chín mươi, khí phách bức người giảm mà tăng; Đôi mắt sắc lạnh cùng hơi thở tỏa ra lạnh lẽo. Môi mỏng gọi lên đường. (Nam chính hỗn đản xuất -_-)

      quét qua khuôn mặt nho nhã tuấn của Tiêu Tử, ánh mắt lạnh thấu xương dừng lại mặt Đại Lận: “Trở về?”

      Đại Lạn nhìn , lông mày khẽ nhíu lại, khuôn mặt thanh tú lộ ra chút kinh hoảng. Sao ta lại muốn đích than đưa đến Đằng gia?

      “Tiêu Tử, dì Tiêu bệnh thế nào rồi? Nghe hôm qua dì ấy bị xuất huyết.” Đằng Duệ Triết đem lực chú ý chuyển tới người Tiêu Tử, ánh mắt cười lạnh, mang theo vài phần lạnh nhạt: “Mẹ bị bệnh nặng mà con trai vẫn còn bận rộn theo đuổi bạn như vậy. A, tôi phải thắc mắc thay dì ấy rồi!”

      Tiêu Tử nghe xong liền sa sầm, trong đôi mắt lên vô vàn lo âu, cúi đầu nhìn Đại Lận mảnh mai. ra mẹ Tiêu Tử bệnh nặng như thế, vì mẹ nhập viện mà Tiêu tử bận đến sứt đầu mẻ trán, còn chạy đến Tô gia giúp lo chuyện học hành.
      Trong lòng cảm kích, bốn mắt nhìn nhau với Tiêu Tử, ý bảo nên quay về bệnh viện chăm sóc mẹ.

      Đằng Duệ Triết đứng bên nhìn cả hai tình chàng ý thiếp, ánh mắt rời khỏi đối phương dù chỉ giây, mắt đẹp thoáng qua tia buồn bã, môi khẽ " xùy " tiếng, quay lưng bỏ .

      Đại Lận được đưa đến Đằng gia, thèm chào hỏi ai, đứng trong phòng thẩn thờ lúc, thẳng vào phòng tắm.

      ở thư phòng xử lí công việc, sau đó gọi điện cho Trâu Tiểu Hàm vài phút, Đằng gia yên tĩnh đến mức suýt quên có tồn tại tô Đại Lận. Mấy năm nay dọn ra ngoài sống, rất ít khi trở về, biệt thự này đối với chỉ là nơi cha mẹ ở, là chỗ tránh còn kịp.

      Tuy đây là khu dân cư cao cấp, nhưng trước đây chẳng ai quản lí nổi vị Tô thiên kim hống hách... Nhưng tại, vị Tô thiên kim ấy im lặng đến mức làm cho cảm thấy mơ hồ, nếu Tiểu Hàm nhắc đến hai chữ Đại Lận, có lẽ cũng quên mất Đại Lận ở nhà !

      Nhưng sao Đại Lận yên tĩnh như thế? lẽ lại lén lút trốn vào chăn của ?
      139Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :