1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lỗ Ái - Ám Hương (34)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: Vì họ phục vụ (Phần đầu)

      Editor: Ru Tơ


      ngồi cạnh thấy mắt vẫn dõi theo nữ phục vụ, lúc đôi mày nhăn lại, khi giãn ra, có vẻ rất quan tâm, liền nhàng nở nụ cười, nháy mắt với Cố Hồng, ý bảo ra hiệu đưa Tô Đại Lận đến đây.

      Đại Lận cùng Kim Hoàn Hoàn vốn muốn xoay người , bị Cố Hồng kêu đứng lại, ra lệnh cho Hoàn Hoàn dọn dẹp các phòng, chỉ có Tô Đại Lận ở lại..

      Đại Lận bị đưa đến trước mặt Đằng Duệ Triết, rót rượu cho bọn họ, lúc lấy ly rượu vô tình chạm phải tay , cúi đầu, nhanh chóng né tránh..

      “ Trông rất quen nha!” hồng nhan tri kỷ của Đằng Duệ Triết cười hỏi, Cố Hồng cũng nhanh chóng lau sạch rượu bàn, mang đồ ăn dọn , ôn nhu nhìn đại lận:“Có phải ngày đầu làm ? Vậy được rồi, lên phòng tổng thống ở lầu ba quét dọn trước, giúp tôi sửa sang mấy cái ngăn tủ quần áo chút, mở sẵn cửa sổ. lát nữa Đằng tổng mới về phòng. cần vội Đằng tổng cần gì tìm .”

      Đưa cho Đại Lận thẻ phòng, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ như tranh vẽ nở nụ cười khẽ, cuối cùng ta phát ra câu đầy thâm tường,“Đằng tiên sinh, lần này Lả Lướt tôi đem người đẹp đến cho ngài, thời gian của ngài vốn thuộc về tôi đêm nay là của vị nương xinh đẹp này. Đằng tổng nên ôn nhu chút mà đối xử với người ta, dù sao đó vẫn chỉ là tiểu nương, làm ăn có chút vụng về.”

      Ánh mắt của Đằng Duệ Triết có phần sắc lạnh, nghiêng mặt, tà tuấn nhìn Lả Lướt, cười :“Lả Lướt ghen sao? Ở đây là đệ nhất, muốn mua đêm là chuyện dễ dàng, tôi vất vả mời , sao đêm nay lại bỏ lỡ cơ hội, để cho người phụ nữ khác mình hưởng thụ? ấy vốn đội trời chung, thể trút giận lên tôi, tôi đây thích phiền phức!”

      Câu cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi mà , khóe mắt lộ vẻ mất hứng lướt qua người Đại Lận, cảm giác chán ghét lộ mồn sai chút nào.

      Lả Lướt có ý muốn lấy lòng , Nghĩ đến có hứng thú với những trẻ trung, đơn giản hào phóng giúp người ta thành đạt; Bây giờ thử phen, phát rất nhiệt tình với mình, mừng thầm , thân mật tiến sát vào trong lòng .

      Đại Lận dừng ánh mắt mặt đất, tiếng nào, rót rượu xong, lấy vỏ chai xoay người ra.

      đến phòng ở lầu ba của du thuyền để dọn dẹp, mở cửa sổ, để gió lùa vào phòng. Nhưng dám sửa sang lại tủ quần áo, sợ làm hỏng quần áo quý của , có đủ tiền để bồi thường.

      Công ty của trước 5 giờ chưa tan làm, vẫn bề bộn công việc, có thời gian ăn cơm, thường xuyên phải tăng ca, ra ngoài xã giao, tham dự hội nghị thường kỳ, các buổi lễ,.. cứ ở phía sau chạy theo, ngừng kêu “Duệ Triết ơi, Duệ Triết à”, mỗi lần làm việc, để ý đến thời gian mau chóng trôi qua, đến bên cạnh, quấn lấy cổ mè nheo đòi ra ngoài ăn cơm.

      Kết quả là, lấy cái hộp lén đặt ở văn phòng, liếc mắt xem đến cái, cũng mở ra, trực tiếp ném vào thùng rác. Đem vứt ra khỏi phòng tổng giám đốc, nghiêm khắc ra lệnh cho thư ký giữ , làm như rất lưu luyến công việc ở văn phòng, còn lái xe đến nhà bí thư ăn cơm. Vậy nên thư ký phải đổi thường xuyên, nảy sinh biết bao tính xấu.

      từng làm hỏng quần áo của , cũng do muốn ăn mặc bảnh bao, kết quả là vì biết sử dụng bàn ủi, làm chiếc áo sơ mi của cháy vết lớn, tuy sau này có mua lại cho , nhưng tất cả mọi thứ chạm qua đều bị ném , bao gồm cả quần áo trong.

      Thẩm mĩ của rất cao, quần áo nào có hơi tỳ vết cũng sử dụng lại , hơn nữa mỗi bộ quần áo của đều có giá trị xa xỉ, năm đó làm hỏng bộ quần áo thích nhất, dám mở miệng xin dì Hàn mấy ngàn tệ, đành phải lấy tiền sinh hoạt của mình ra mà dùng, chạy đến cửa hàng quần áo đầu đường, chọn lấy những bộ quần áo thích đưa cho .

      Nhưng đem toàn bộ quần áo mới trong ngăn tủ ném , đổi mật khẩu cửa. sợ đến mức dám thở mạnh, biết tức giận. Thậm chí còn nghĩ đến việc bán chiếc xe thể thao của mình để bồi thường cho , nhưng nếu bán xe, làm sao có thể đuổi kịp Duệ Triết?

      Đại Lận mua xe thể thao mục đích là để chạy theo , bận trăm công nghìn việc, có thời gian mà tản bộ đây đó, cho đến bây giờ vẫn chỉ ngồi xe, chỉ có thể hùng hồn lái xe theo sau, ngừng kêu Duệ Triết, nghĩ có thể làm cho chú ý, có khi đuổi theo xe chạy quá tốc độ mà gây tai nạn … Ba năm trước đây, có người ngừng gây rối, chạy theo xe , đập vỡ cửa kính, phá hư động cơ, mắng chửi biết xấu hổ, đến thời gian sau, đối phương cũng ra mặt thừa nhận mình là Diệp Tố Tố, cảnh cáo được quấn quít bên cạnh Đằng Duệ Triết, nếu báo cho nhà trường đuổi học .

      đến tìm Diệp Tố Tố sau khi chiếc xe thể thao quý bị làm hỏng , Tố Tố lúc đó đứng ở cửa hàng bán hoa gọi điện thoại, ‘Tất cả đều rất tốt, yên tâm, viết giấy tờ gây khó dễ được cho tôi’, rồi và Diệp Tố Tố đánh nhau…

      Ba năm sau, nhìn vào ánh mắt trong suốt của Diệp Tố Tố, lại nhớ về hành động bốc đồng trước đây của mình. Đúng là gặp Đằng Duệ Triết trước Tố Tố, nhưng người , lại là người con mang họ Diệp.

      Tuy biết lý do vì sao hai người họ chia tay, nhưng năm đó cũng là làm tổn thương Diệp Tố Tố, chia rẽ đôi trai tài sắc này. của ngày hôm nay, chính là cái giá cho ích kỷ của mình, thể trách móc bất cứ ai.




      ☆,020 Vì bọn họ phục vụ [ phần sau ]

      Editor: Shyn

      Mười phút sau, Đằng Duệ Triết và bạn về phòng, kia lả lướt muốn tắm rửa, bắt đầu cởi quần áo trước mặt Duệ Triết, vừa cởi vừa bước vào phòng tắm, thân thể thướt tha, từng bước nhàng, khẽ quay đầu lại cười ngọt ngào, nũng nịu, ra hiệu cho Đại Lận chuẩn bị áo ngủ. Đại lận biết phải đặt áo ngủ ở đâu, đành đến mở tủ quần áo.

      ra ngoài!” Đằng Duệ Triết đột nhiên lạnh nhạt , cho chạm vào đồ của , đôi mắt lạnh như băng, lóe lên tia ảm đạm, mày nhướn lên thêm:“Quét dọn xong rồi mau ra ngoài! Ở đây có phận của ! Hiểu ?”

      Đại Lận cúi đầu, bước nhanh ra cửa, xoay người ra ngoài.

      Bởi vì lầu 3 chỉ có gian phòng “Tổng Thống”, đành lui xuống lầu hai, lầu hai là khuôn viên thanh nhã, bày trí thanh u, cổ kính, có 4 giang phòng, mỗi phòng đều được bố trí rất lịch , là nơi để các hồng nhan tri kỉ giải trí, mát xa, tâm .
      “Mang hoa quả đến phòng X, lót thảm tơ tằm phòng XX, chuẩn bị giường ngủ thơm ngát ở phòng XXX.” Quản lí ló đầu ra nhiệt tình giao việc cho , khuôn mặt tươi cười rực rỡ: “Cần thêm bình rượu, hai ly thủy tinh, nhớ là đem đến bình rượu quý đấy.”

      “Sẵn tiện đem giặt sạch bộ quần áo này, sáng mai đặt ở trước phòng XY.”
      Đại Lận khỏi choáng váng khi được giao đống việc này, chạy ra khoang thuyền trước rồi vòng ra khoang sau, sau đó chạy ra trước khoang, vòng lên đại sảnh ở lầu hai, nhân viên thể thang máy, chỉ có khách mới được dùng, ôm đống đồ chạy lên thang bộ, gặp khách phải đứng lại nhường đường, chờ khách qua mới tiếp.

      “Đây là đồ cần mang đến ạ!.” Trán của lấm tấm mồ hôi, miệt mài làm việc.

      “Cực khổ cho rồi, đây là tiền thưởng.” Những người phụ nữ có bằng cấp và giáo dục tốt luôn chú trọng việc thưởng tiền, trước đóng cửa thuận miệng hỏi câu: “Lúc nãy chị Lả Lướt cho bao nhiêu tiền thưởng thế? Đêm nay chị ấy chăm sóc ngài Đằng, nhất định tiền thưởng dưới 5 vạn, mà tháng này chị ấy vũng đến công ty làm..”

      Đại Lận ôm đống áo quần ố vì vết rượu của các quan viên chính phủ, cúi đầu bảo phải đem giặc, thể cùng các chuyện tiếp.

      Những kia đều là những người phụ nữ có bằng cấp, công việc ổn định, lương cao, hơn nữa công ty rất lớn mạnh, nhưng cứ mỗi tối, các ấy đến đây làm, trút bỏ cái nghiêm túc nặng nề của ban ngày, biến thành nữ thần gợi cảm, bầu bạn cùng các vị quan lớn. Thân là thành phần tri thức, các ấy đến đây phải vì tiền, mà là vì muốn tăng thêm phần phong phú cho cuộc sống.

      “Các đoán xem chị Lả Lướt có lên giường với ngài Đằng ? Tôi cá làm đêm nay chị ấy khiến cho ngài Đằng si mê chị ấy.” người phục vụ đứng trong góc thầm.

      “Tôi cá là ! Chúng ta đều biết các chị ấy bao giờ tiếp xúc thân thể với khách, đây là quy tắc, nhờ đó mà uy tính của chúng ta mới được công nhận, các vị đại nhân mới thường xuyên đến đây.”

      “Nhưng mà ngài Đằng dịu dàng với chị ấy…"

      “Chắc là ngài ấy chỉ xem chị ấy là bạn thôi, hơn nữa Diệp Tố Tố vừa trở về, có khả năng hai người đó nhau lại lần nữa, làm sao có thể thân mật với chị Lả Lướt được?!”


      “Tại sao Diệp Tố Tố và ngài Đằng chia tay nhỉ? Hình như 3 năm trước Diệp Tố Tố bị hủy dung do hỏa hoạn, tự ti đến mức chạy đến Châu Âu phải?”

      “Bây giờ phải khôi phục rồi sao? Thoạt nhìn xinh đẹp, cực kì xinh đẹp.”
      _______________

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: Chờ tan tầm

      Editor: Ru Tơ


      “Vậy người phóng hỏa năm đó là ai? Có phải bị bỏ tù ? Tôi nhớ việc này ầm ĩ lắm, còn liên lụy đến thị trưởng...... A, đúng rồi, các có nhớ bộ dạng của con thị trưởng , hình như người phóng hỏa là ấy !”

      lâu như thế, tôi cũng nhớ hình dáng của ta. Vị thiên kim đó cho dù bất quá mà phóng hỏa thiêu tình địch, nhân phẩm tuyệt đối còn gì để .”

      Đại lận cúi đầu, qua chỗ đồng nghiệp lời ra tiếng vào, cũng hù dọa bọn họ, tìm chỗ giặt đồ, vừa vặn nhìn thấy Cố Hồng về hướng mình, thể dừng lại hỏi phải giặt đồ ở đâu.

      Cố Hồng nhìn liếc mắt cái qua người , ánh mắt dừng lại ở bộ ngực phình ra quyến rũ, trả lời câu hỏi kia:“Về sau cần mặc áo ngực chật như thế, đổi , như vậy nhìn ổn hơn! mặc thế này như vũ nữ thích khoe khoang, trông phản cảm lắm!”

      “Tôi biết rồi.”

      Cố Hồng hất cằm, tự đắc vênh váo khỏi, vỗ vỗ xuống mặt bàn làm cho đám bà tám kia im miệng ‘tất cả đều làm việc !’

      Đại Lận đến chỗ giặt đồ, trở về liền thay quần áo trong, đứng ở lầu thượng nhìn ngắm phong cảnh. Du thuyền dọc theo Cẩm thành vòng, sắp cập bờ, chờ tan tầm.

      lầu ba của du thuyền, Đằng Duệ Triết đứng cùng Lả Lướt ở ban công, gió thổi vù vù, uống rượu, cũng làm gì khác, chỉ lặng lặng đứng hưởng thụ gió đêm, chữ cũng hề phát ra. Hai người họ tự nhiên cũng phát Đại Lận đứng phía bên kia, nhìn đến khuôn mặt dài non nớt của chiêm ngưỡng mọi thứ xung quanh, tay chống cằm, cái miệng nhắn chu chu, vừa gợi cảm lại vừa đáng .

      Lả Lướt nhìn vài lần, đột nhiên cười :“Đằng tổng, tôi đột nhiên nhớ đến ấy. Đó là con của Tô thị trưởng, đúng ? Ba năm trước đây có án phóng hỏa, nữ chính là ấy, phóng hỏa cửa hàng hoa của Diệp Tố Tố, bị kết án cố ý giết người, bởi vậy Tô thị trưởng bị thất thế, rồi qua đời, ngài cùng Tố Tố mỗi người ngả. Mà ba năm sau, ngài thấy có lỗi với Tô gia, nhưng lại chán ghét dây dưa của ta, cho nên mới dùng ánh mắt phức tạp đó mà nhìn ấy.”

      ta dừng chút, nhìn sườn mặt tuấn mỹ của người đàn ông bên cạnh, bên môi vẫn tiếp tục nụ cười: “Kỳ tội có ý định mưu sát bị kết án ba năm tù có phần nặng tay, chắc là do năm đó Đằng tổng ngài ở tòa án làm lớn chuyện lên, lại nghĩ khiến cho tiểu nương đó phải đeo lưng hình phạt quá nặng, chỉ đơn giản nghĩ là trừng phạt ấy, cho ấy hiểu thế nào là lẽ phải. Nhưng ngài ngờ, Tô thị trưởng vì chuyện này mà phải trả giá đắt trong đại giới, cửa nát nhà tan, gián tiếp trở thành đồng lõa. Đằng tổng, trong mắt người ngoài, là công tử phong lưu sát thủ tình trường, nhưng tôi biết ra vẫn giữ mình trong sạch. ”

      Hàng mi của Đằng Duệ Triết giật , sắc mặt biến đổi, khóe môi gợi lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lả Lướt, cười :“Lả Lướt, tôi chạm vào , là vì tôi cảm thấy phải là loại phụ nữ có đủ tư cách, cũng phải tôi chạm vào phụ nữ. Tôi đây chỉ là người đàn ông, nhu cầu của cơ thể rất bình thường. À, về sau đừng ở trước mặt tôi mà giở trò quyến rũ, cơ thể của , tôi có chút hứng thú, nếu , sau này ngay cả cơ hội gặp mặt cũng có!”

      lạnh như băng ném ra câu cuối cùng, thu hồi lại nét mặt nhu tình, trở về phòng, trực tiếp xuống lầu.

      Dưới lầu, du thuyền cập ở bờ, đến chỗ đậu xe, phát Tiêu Tử vẫn đứng ở bờ sông, thân hình cao to tinh tráng dựa vào xe, chờ tan tầm.

      liếc mắt nhìn cái, rồi trở về ngồi vào xế hộp của mình.




      ☆,022 : Nửa đêm tìm nhà ở.

      Edit: Shyn

      Khoảng mười phút sau, Đại Lận thay quần áo rời khỏi thuyền, Tiêu Tử ôn nhu mở cửa xe, hai người nhanh chóng rời khỏi bờ sông.

      Tiêu Tử dẫn ăn, cố ý muốn bồi bổ để cho khỏe mạnh hơn chút. Đại Lận cúi đầu tập trung ăn, cảm thấy đây là bữa ăn dễ chịu nhất trong ba năm qua.
      phải giành giật cơm ăn như trong tù, bị ép ăn rau rơi bàn, phải trốn tránh ẩu đả; Ở trong ngục cho gì ăn nấy, được đòi hỏi, chậm chạp tốn thời gian, nếu làm trái lại tuân theo ‘giáo dục lao động’ nên bị mang ‘cải tạo’.

      Trong tù, thường xuyên bị bạn tù cố ý hất đổ đồ ăn ra bàn, đến lúc nữ cảnh ngục xuất , thèm ăn cơm, liền vung gậy đánh , túm mái tóc đổ hết thức ăn dơ vào miệng .

      Sau khi ra tù, ăn cơm ở nhà của ngài bí thư, cảm thấy nhạt như nước ốc. Bởi vì mọi người đều xem là kẻ ăn nhờ ở đậu, đến đây xin bố thí cơma ăn, mỗi mỗi miếng thức ăn nuốt vào tựa như nhai hèn mọn và chán ghét của họ nuốt vào bụng.

      Còn Tiêu Tử, trong mắt hề chán ghét hoặc khinh bỉ , mà là đau lòng, cưng chiều nhìn khuôn mặt . đưa đến bệnh viện kiểm tra bao tử, cho mượn bờ vai để dựa vào, chờ đến lúc tan tầm dẫn ăn khuya.

      cảm thấy đây phải là bữa ăn bình thường, mà đây chính là cái ấm áp đầu tiên mà được nhận sau khi ra tù.

      “Ăn xong nhớ phải uống thuốc.” Tiêu Tử cười cười gọi ly Shimizu, lúc chiều bọn họ có ghé qua bệnh viện lấy thuốc, nhu tình :“Lúc chiều vào làm sớm nên em vẫn chưa uống thuốc, bây giờ ăn xong hãy uống nhanh, đưa em về nhà.”

      ngẩn đầu, mi nhướn lên kinh ngạc, đột nhiên lắc lắc đầu:“ Tiêu à, em muốn về nhà của chú đâu, hay là đêm nay thuê phòng bên ngoài ở tạm .”

      Đêm nay ngủ tạm bên ngoài, sẵn tiện tìm nơi ở tốt, sau đó dọn ra khỏi Trâu gia, sáng mai đến thẳng chỗ làm, thể làm phiền bác Trâu và bà nội mãi được. tại tài sản có vài trăm đồng, chắc đủ thôi.

      Tiêu Tử nhìn khó hiểu, tại sao muốn về nhà, sau đó dần hiểu ra, gật gật đầu:“Tốt, vậy đêm nay em có thể ở tạm nhà của , trong nhà còn có bà nội và ba mẹ, em cần ngại nam quả nữ ở chung chỗ.”

      Bả vai Đại Lận rũ xuống, miệng nhắn khẽ mím lại, hai hàng lông mày có chút sầu bi, chút tự ti len lỏi trong lòng. muốn thua thiệt người khác, muốn đón nhận những ánh mắt kì thị muốn trục xuất ra khỏi thế giới này, cùng muốn nhìn sắc mặt người khác mà sống.

      càng muốn ăn nhờ ở đậu ở Trâu gia, muốn tháay ánh mắt miệt thị của thím Trâu, muốn là gánh nặng cho họ, cho nên tại phải tìm cách rời khỏi đó, trước tiên phải tìm gian phòng ở, kiếm tiền tự nuôi sống bản thân, sau đó đăng kí học lại, phải tốt nghiệp đại học để lấy lại tự tôn cho mình.

      Ba năm trước đáng lẽ Đại Lận có thể thuận lợi tốt nghiệp đại học, lấy bằng cấp cao giống như Tiểu Hàm, sau đó xuất ngoại để học tập kế nghiệp của cha, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng chỉ sau trận hỏa hoạn, tất cả đều tan biến trong chớp mắt.

      bị như vậy chính là cái giá phải trả cho những sai lầm ngu ngốc của mình, nhưng có nghĩa là vĩnh viễn quỳ dưới chân người khác, nhận miệt thị của những kẻ giàu có. Đại Lận từ trước đến nay vẫn luôn kiêu ngạo.

      Đêm đó, Đại Lận đến Tiêu Gia ở nhờ, mà trực tiếp tìm phòng. Nhưng hầu như ai cũng chìm vào giấc ngủ, chỉ còn sót lại vài bản quảng cáo thuê nhà rải rác đường.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23: cho phép và Tiêu Tử ở cùng nhau

      Editor: Ru Tơ

      Tiêu Tử vẫn cùng , biết phải là muốn về nhà, mà là quyết định ra ngoài sống. Hơn nữa có thể phải thuê nhà của số người đứng đắn, sau khi suy nghĩ, với có người bạn cho thuê nhà, qua đó vòng thử xem sao.

      Hơn mười phút sau, Đại Lận được mang đến hoa viên có biệt thự và bể bơi độc lập,Tiêu Tử dối chớp mắt – tiền thuê nhà tháng 300 khối*, bao điện nước, cần đặt tiền trước
      *khối : đơn vị tiền tệ.

      Đại Lận nhìn mấy trăm đồng tiền trong tay mình, khẽ nhíu mày, biết chắc chắn Tiêu Tử đem số tiền giảm xuống ba bốn phần

      Bên trong căn biệt thự có ba gian phòng, phòng khách bắt mắt xa hoa, tất cả đều là trải thảm lông dê cao cấp, tường treo tác phẩm của các danh họa thế giới, 300 khối tiền nhà ngay cả khối lông dê đó còn chưa đủ, làm sao đủ cho cả phí điện, nước?

      “Đại Lận, em đừng hiểu lầm, thuê cho em căn phòng trong đó, nên giá mới là 300 khối.” Tiêu Tử ngượng ngùng cười, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng lên vì dối, chân tay có chút luống cuống, năng lộn xộn :“Đây phải nhà của , là bạn của chủ, người bạn đó chúng ta có thể cùng nhau thuê...... Đại lận, em muốn tham quan thử ? Em xem thử phòng này nhìn ổn ? Nó vừa được trang trí lại... ”

      Đại lận nhàng cười, ôn nhu nhìn Tiêu Tử đứng trước mặt. Tiêu rất tốt bụng, để cho thuê căn biệt thự chỉ giá 300 khối tháng, phải là quá tiện nghi hay sao?

      “Đại Lận, chúng ta lên lầu xem thử.”

      “Được.”

      Ở bên ngoài, chiếc taxi theo sau xe của Tiêu Tử, người đàn ông trong đó ngồi lúc, sau đó bước xuống, tiếng oành đóng mạnh cửa, về hướng biệt thự.

      Tại lầu hai của biệt thự, Tiêu Tử dẫn Đại Lận tham quan căn phòng ngủ lớn nhất, giải thích cho biết trong phòng ngủ đều có cả nhà vệ sinh và chỗ thay đồ, nếu buổi tối có sợ, cần ra bên ngoài, vẫn có thể "giải quyết" trong phòng.

      Đột nhiên, giọng đàn ông cười như cười đột nhiên vang lên phía sau: "Tôi nên ngu ngốc hay đây? Hình như hơi nóng vội phải?! Cả ngày ân cần che nắng, cùng nhau ăn cái thứ thịt bò bẩn thỉu, nửa đêm còn ăn uống tẩm bổ, đến nhà trọ, theo ta vào phòng ngủ ! Tô Đại Lận, biết rồi phát sinh chuyện gì tiếp theo sao? Hậu quả khi chỉ có nam nữ ở cùng chỗ, hẳn biết hơn ai hết !”

      Tiếng vừa dứt, Đằng Duệ Triết mặt đầy sát khí, đôi mắt lóe sáng lạnh như băng, sải bước tới. liếc qua chỗ Tiêu Tử cái, bá đạo bắt lấy tay Đại Lận, túm lên lôi :“Theo tôi ra ngoài!”

      Tiêu Tử nhanh chóng cản lại, nhưng trực tiếp đem Đại Lận vác vai, ánh mắt nham hiểm hung ác nhìn Tiêu Tử, cảnh cáo ta được tiếp tục ngăn cản, xoay người rồi bước .

      nhét Đại Lận vào trong xe, dùng sức rất mạnh đóng sầm cánh cửa, ngồi vào ghế lái rồi nhấn khóa cửa, để Tiêu Tử chạy đến đây đem Đại Lận , mắt vẫn đăm đăm về phía trước, giọng lạnh nhạt:“Cho dù cậu ta phải là Xá Dật thứ hai, cũng nên quá nữa đêm đến phòng trọ cùng cậu ta, lại còn có chút phòng bị! Nếu cần nhà, tôi có đứng tên căn, là của Tô gia, lúc pháp viện bán đấu giá nó, tôi mua được.”

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆,024 : Trở lại Tô gia

      Editor: Shyn

      Đại Lận nhìn kinh ngạc, dần dần ngưng giãy giụa.

      Chẳng lẽ sau khi nhà bị viện pháp y tịch thu, thu mua lại khu biệt thự của ? Chẳng phải rất chán ghét sao? Vì sao còn muốn làm như vậy?

      “Tôi cho ở nhờ trong biệt thự ở Tô gia! Bất quá cũng xin biết tự trọng chút, đùa giỡn hư hỏng với đàn ông trước mặt tôi chỉ kiến tôi ghê tởm!” lạnh nhạt gằn từng tiếng, khuôn mặt tuấn tú xanh mét lại, tốc độ lái xe ngày càng nhanh, bỏ lại Tiêu Tử ở đằng xa. (Shyn: Triết khùng -_-)

      Nửa tiếng sau đến được biệt thự, ném chìa khoá, bước thẳng vào trong.
      Đại Lận lẻ loi bước lên ba tầng lầu, trong lòng cũng gạt mớ hỗn độn, lòng đau như cắt bước vào phòng ba.

      Đồ vật trong nhà đều bị dọn , ngay cả tấm gara giường cũng còn, khắp nơi toàn là những mặt báo cũ kĩ, mãnh vỡ thủy tinh vươn vãi khắp nơi, bụi bám thành lớp dày. chậm rãi mở cửa sổ ra, ngồi bệch xuống, lặng lẽ nhìn trời đêm tịch mịch.

      Ba, người ở trời có nhìn thấy Đại Đại ? Bây giờ Đại Đại ra tù rồi, tốt quá, Duệ Triết cũng giúp chúng ta mua lại nhà, trả Tô gia về đúng chủ, vĩnh viễn có thể tồn tại, chỉ là bây giờ chẳng còn ba và dì Hàn nữa, tất cả lạnh tanh.

      cứ như vậy mà ngủ quên bên cửa sổ, đến tận lúc trời gần sáng, đứng dậy bước ra vườn, buồn tẻ giẫm đạp lung tung. Cho đến lúc gần như tàn sát hết khu vườn, phát cỏ dại mọc um tùm khắp nơi, loang lổ tường nhà Tô gia.

      Con đường nho vào biệt thự bị cỏ dại che lấp, ngay cả dấu chân ngày trước của ba cũng mất . Ngay cả dì Hàn, thím Dung, người giúp việc cũng chẳng còn.

      --

      Sáng sớm, Tiểu Hàm phát Đại Lận đêm qua về nhà, lòng nóng như lửa đốt chạy tới phòng bà nội, lo lắng Đại Lận gặp chuyện chẳng lành, gấp đến mức hốc mắt đỏ ửng, gào lên gọi bà nội. Bà nội và cháu gấp gáp đến rối tung lên, hối thúc người giúp việc mang điện thoại đến hỏi thăm tình hình, hỏi han thời gian Đại Lận rời khỏi nhà, v.v...

      Nhưng mẹ để của Tiểu Hàm chỉ thảnh thơi ngáp dài từ trong phòng bước ra, thoải mái xoay thắt lưng, vẫy vẫy tay gọi dì Trương lại: “Dì Trương ra ngoài gọi đồ ăn ngon mua về, hôm nay tôi muốn đãi Duệ triết bữa cơm để cám ơn vì chiếu cố cho Tiểu Hàm. Chuyện này phải là người ngoài dễ dàng được, chúng ta phải biết phép tắc, đề phòng sau này Tiểu Hàm có sai sót cũng được Duệ Triết giúp.”

      “Bà nội Viên, có cần phải gọi điện hỏi thăm nữa ?” Trương Đêm Dung cười hỏi.

      “Dì còn hỏi có cần hay ?!” Bí thư phu nhân trừng đôi mắt đẹp, bà ta sống ăn nhàn sung sướng nhiều năm, cổ tay còn lộ những đường mạch máu hồng hồng; Dù vui vẻ hay giận dữ, cũng mất vẻ ung dung tao nhã, người khác nhìn vào còn nghĩ bà ta là chị của Tiểu Hàm. (Shyn : mụ già độc ác -_-)

      Bà ta liếc Trương Đêm Dung cái, ý bảo dì Trương mau mua, sau đó nhìn bà nội Viên, :

      “Bà ơi, Trâu gia chúng ta đâu phải nợ nần gì nhà họ Tô, đâu có nghĩa vụ phải chăm sóc Đại Lận cả đời! Nó ra tù rồi, bà cũng cho người rước nó đến đây, cho nó ăn ở, hết lòng quan tâm giúp đỡ; Vì nó khổ sở mà để cho Tiểu Hàm chịu thiệt thòi, công việc tốt cũng nhường cho nó, Duệ Triết cũng nhường cho nó, muốn nó gả cho Duệ Triết, nhưng bây giờ nó rất an nhàn rồi, chúng ta còn phải giúp cái gì nữa! Chúng ta đều biết Tiểu Hàm đối với Duệ Triết thế nào, đứa này lòng thương Duệ Triết, bà thấy có ngược ngạo , cháu rất muốn được gần Duệ Triết, nhưng bà lại tạo cơ hội cho người ngoài! Cho dù có tác hợp thành công, nhưng người nhà họ Đằng đồng ý hay sao? Ba năm trước Tô Đại Lận làm chuyện xấu, cả thành phố ai cũng biết, ai cũng chán ghét nó! Chưa kể nhà họ Đằng chỉ trích nhà chúng ta nhiều chuyện, nhất định thể tái hợp Đại Lận với Duệ Triết!”

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25: Gặp mặt Diệp Tố Tố

      Editor: Ru Tơ

      “Mẹ, đừng như thế! Đại Lận thực đáng thương, nhà chúng ta giúp đỡ là chuyện nên làm!” Trâu Tiểu Hàm nhíu mày.

      Ở phía sau, Trương Đêm Dung cẩn thận nghe theo lời phu nhân, phấn chấn ra ngoài mua đồ ăn, vừa về tới cửa định đổi giày, đột nhiên phát Đại Lận biết từ lúc nào đứng ở cửa, cầm tay chìa khóa, hai hàng lông mày rất nhanh nhíu lại, hẳn là nghe được câu của phu nhân.
      Sao lại để cho nghe được thế này! Tô đại tiểu thư, cũng vừa nghe thấy rồi đấy, bây giờ mang hành lý cút cũng chưa muộn, cần bà dì này phải tốn sức đuổi người!

      , Đại Lận vừa mắt dì Trương , từ lúc cùng Trâu tiểu thư tranh giành đàn ông, miệng liên tục kêu ‘Duệ Triết’, mỗi khi gặp chuyện gì, bất kể thế nào đều hướng về lão phu nhân, dụi vào lòng nũng nịu, coi mình như tiểu thư ở Trâu gia!

      Vậy nên khi nghe bộ váy lụa màu trắng đó là do Đằng đại thiếu gia đưa, bà ta lập tức dùng kéo cắt hỏng, làm cho thể đứng trước mặt tiểu thư mà hênh hoang! Phượng hoàng cũng có thể biến thành gà, huống chi Tô Đại Lận trước kia chính là con phượng hoàng điêu ngoa ương ngạnh, kinh người quá đáng! Luôn luôn dẫm đạp những con "gà" dưới lòng bàn chân!
      Đúng là Đại Lận mở cửa rất nhanh, nghe được lời của dì Lam, dù vậy vẫn bình tĩnh, lẳng lặng vào trong nhà, lên lầu thu dọn hành lý, đến trước mặt bà nội và Trâu Tiểu Hàm.

      Tiểu Hàm giữ lấy túi hành lý to của Đại Lận, mắt rưng rưng hoa nhìn lắc đầu, ý đừng .

      Đại Lận nhìn dòng nước mắt trong suốt kia, bỗng nhiên phát Tiểu Hàm lúc này thuần khiết tựa đóa bách hợp, nước mắt nhàng lăn dài khuôn mặt trắng noãn, giống như sương sớm còn vương lại cánh hoa, ngọc nhuyễn hoa nhu*, làm lay động lòng người.
      *ngọc nguyễn hoa nhu: ý chỉ xinh đẹp như ngọc, nhu nhược dịu dàng như hoa

      đem bàn tay non mịn của Tiểu Hàm gỡ ra, quỳ mặt đất cúi đầu trước bà nội, rồi xoay người bước ra khỏi nhà.

      mang theo hành lý đơn giản, đến chỗ làm, thay đồng phục, mang khăc trải bàn phơi nắng, sàng đan, quét tước giáp bản. Chủ câu lạc bộ cũng làm khó , tiền bo khách tặng cần phải nộp lên, cứ đầu tháng là được phát tiền lương, chỉ cần gây chuyện, tuyệt đối lấy việc ngồi tù ra bàn tán.

      Gần giữa trưa, vị khách nữ đến, muốn gặp .
      Vị khách vào thẳng nhã gian rồi ngồi xuống, tháo chiếc kính mặt, lộ ra gương mặt trái xoan cổ điển của Diệp Tố Tố.

      Diệp Tố Tố mềm cười, gỡ kính ra, dùng ánh mắt thoải mái nhìn Đại Lận:“Tôi thấy tin tức của Duệ Triết, mới từ Châu Âu bay về đây , tôi nhận ra mình vẫn còn thương ấy, nhìn thấy cùng người phụ nữ khác vào khách sạn, lòng đau như cắt

      Đại Lận buông ánh mắt xuống, dán chặt tầm nhìn vào mặt bàn.

      “Tô tiểu thư, ba năm trước đây kia tràng đại hỏa là chúng ta ai cũng nghĩ phát sinh , tôi phải trả giá đắt, cũng bị trừng phạt nặng nề.” Diệp tố tố lại , tiếng vẫn như lúc trước mềm mại ôn nhu , chút thay đổi, “Bây giờ, trước khi về lại Châu Âu, tôi nhất định phải làm chuyện này. Tô tiểu thư, ba năm trước đây về tờ giấy mà tôi trao đổi qua điện thoại, là của khách nhờ tôi viết chung với bó hoa. Đối phương là tay giàu có ở Sơn Đông theo đuổi siêu mẫu ở Cẩm thành này, mỗi lần đến tiệm tôi lựa hoa, ông ta đều dặn dặn lại phải viết vào bức thư chữ ‘Thân ái’…

      Đại Lận kinh ngạc ngẩng đầu, chăm chú nhìn Diệp Tố Tố.

      “Tôi lừa .” Diệp Tố Tố lại mỉm cười, tóc dài lay động, tố nhan thanh nhã, đẩy ghế đứng dậy :“Ba năm trước, tôi chỉ xem tiểu nha đầu, hiểu cái gì là tình , mới có thể ráo riết theo đuổi Đằng Duệ Triết, bất chấp cả sống chết, Vậy nên tôi yên tâm Duệ Triết mà động lòng. Mà sau khi hỏa hoạn phát sinh, cơ thể tôi bị bỏng 80%, mất rất nhiều thời gian để giải phẫu cấy da, chữa trị tĩnh dưỡng, mới có thể khôi phục lại hình dáng như tại. Tuy rằng bây giờ vẫn con những vết sẹo , Nhưng so với trước kia tốt hơn nhiều rồi!”

      “Tô tiểu thư.” lại dừng chút, đến bên cạnh Đại Lận:“Trước kia theo đuổi Đằng Duệ Triết, tôi thể ghét , nhưng tôi tin tưởng Duệ Triết xử lí việc này nhanh gọn, để tôi cảm thấy an toàn; Chỉ là cả hai chúng ta, đều nghĩ đến, Tô Đại Lận phân biệt tốt xấu mà vào thẳng trong quán đánh người mà em, Đem theo sơn hất toàn bộ lên người tôi! Thảm lông dê trong cửa hàng bán hoa mà ấy tặng, gặp lửa liền phát cháy , hơn nữa lại là sơn, đám cháy càng bùng ra to thêm, thiêu rụi toàn bộ đồ đạc trong tiệm hoa. Lúc đó ở trong biển lửa, tôi rất hận … Sau khi tôi được cứu, thoát khỏi nguy hiểm, nhan sắn lại bị hủy hoại, khuôn mặt còn chút hoàn hảo, nên tôi cũng muốn cho Duệ Triết nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình.

      Khuôn mặt và thân phận tầm thường của tôi, cùng phân phân hợp hợp số thứ, cuối cùng phát cảm tình kỳ rất yếu ớt, chịu nỗi áp lực, khi quay lại, còn được như lúc đầu, cho nên thể lấy việc chia tay để chấm dứt, rồi đến nơi xa. tại tôi định cư ở Châu Âu, vô tình biết chút tin tức của ấy....”

      Đại lận áy náy ta, chậm rãi đứng lên.

      ra Diệp Tố Tố và Đằng Duệ Triết, vẫn bởi vì mà chia tay . đem đại hỏa thiêu dung nhan xinh đẹp của Diệp Tố Tố, làm cho Tố Tố vốn xuất thân bình dân nay lại cảm thấy xứng với thiên chi kiêu tử Đằng Duệ Triết.

      “Hy vọng về sau trở thành người tốt.” Diệp Tố Tố để lại câu cuối cùng, lần nữa đeo kính lên, xoay người rời , để kịp chuyến bay về Châu Âu vào buổi chiều, hề có ý căm giận hay trả thù chuyện cũ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :