1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lỗ Ái - Ám Hương (34)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      mìh thấy n9 cũg kiểu có bệh. Nếu thế s k ngay từ đầu mà ngăn cản hay xđ ràng với nv tố tố . Đọc ngược thấy thương nữ9 quá. K bít kt ed ? Cảm ơn b edit nhé

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương: 14 vẫn chứng nào tật nấy!

      Tiêu, chào mừng đến đây.” Chủ quán vô cùng kinh ngạc ra đón tiếp, nhiệt tình mời hai người vào bên trong, bảo người chuẩn bị cho họ gian phòng lịch .

      cần chuẩn bị, tôi chỉ đưa bạn đến đây.” Tiêu Tử ngồi sofa tao nhã cười, toát lên phong thái quyền lực bí hiểm, bừa bãi phóng túng, khiến cho số kẻ muốn tiến gần nịnh hót phải chùn bước.

      làm việc cho ngài bí thư, chức vị cao, nhưng quyền lực to lớn, ít ai có thể thay thế, có nhiều kẻ nịnh bợ thích vuốt mông ngựa, thông qua để tiếp cận ngài bí thư. thoạt nhìn hào hoa phong nhã, cao hơn 1m8, cơ thể tinh tráng, đeo bộ kính đen, trông giống Ngô Ngạn Tổ*.

      *Chú thích: Ngô Ngạn Tổ (tên tiếng : Daniel Wu) là diễn viên điện ảnh, đạo diễn, kiêm nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnh Hồng Kông. Khởi nghiệp từ năm 1998, tính đến nay đóng hơn 40 phim. Ngô từng được mệnh danh là "Lưu Đức Hoa trẻ," nổi tiếng là diễn viên hàng đầu của nền công nghiệp điện ảnh Hoa ngữ với khả năng diễn xuất đa dạng và đặc biệt.


      “Tô Đại Lận, hôm nay được nghỉ phép, giữa trưa đến dẫn em ăn cơm.” đối xử với Đại Lận ôn hòa như người trai, môi luôn thủy chung nở nụ cười:“Lúc trước thường đến nhà bí thư có nhìn thấy em, xem như có quen biết, giữa trưa cùng ăn bữa cơm.”

      đem dù nhét vào trong túi Đại Lận, ý bảo ra khỏi cửa phải luôn mang dù theo.

      Phía sau, bà chủ cũng có thể hiểu ra – Đại Lận phải người của Tiêu Tử, mà là muốn đến đây xin việc, chẳng phải là thiên kim tiểu thư gì cả! Khó trách lúc bước vào, bên là tây trang thẳng thớm, bên là váy cũ quê mùa rẻ tiền chịu nổi!

      Bất quá được Tiêu Tử đưa tới cũng giúp cho Đại Lận được nhận việc ngay lập tức, Tô Đại Lận phải làm cho bà chủ cảm thấy hài lòng mới mong có đối đãi tốt.

      Tô cần thay đổi trang phục để bắt đầu vào làm. Lương tháng 4 ngàn, chỉ làm ban đêm, cuối tháng có tiền thưởng.” Bà ta tươi cười đón chào Đại Lận, thèm xem qua lí lịch của , sau đó hướng về phía bóng lưng của Tiêu Tử rời khỏi, hô:“Bình thường buổi tối mới có khách, ban ngày Tô có thể tranh thủ nghỉ ngơi, cần đến làm. Khi nào cần gọi điện thoại.”

      Những lời đó cố tình để lọt vào tai Tiêu Tử, làm cho những nữ nhân viên khác há hốc mồm kinh ngạc. Đây chỉ là tiểu nha đầu, lương tháng 4 ngàn, chỉ làm ca đêm, ban ngày cần đến làm?! Điều này làm cho các khỏi dậm mạnh giày cao gót để trút giận, các cố gắng lâu như vậy, ngày nào cũng trang điểm xinh đẹp, chỉ mong được vị đại gia nào đó để mắt tới, ban cho cuộc sống hạnh phúc! Nhưng tất cả vẫn là số tiền lương ít ỏi, thời gian làm việc luôn 8 tiếng…

      Đại Lận cảm nhận được ánh mắt thù địch với , mày vô thức nhíu lại, môi mím chặt sợ hãi ... Tiêu Tử quay đầu, bởi vì nghe được tiếng của Đằng Duệ Triết.
      Đằng Duệ Triết cùng Diệp Tố Tố đến, dùng chất giọng trầm nam tính lên tiếng:“Tiêu Tử!” Vừa dứt lời, ánh mắt của cũng rơi mặt Đại Lận, vẻ chán ghét lập tức xuất , ngờ đến đây cũng phải chạm mặt .

      Vì thế bốn mắt chạm nhau, Đại Lận, Duệ Triết và Diệp Tố Tố lại gặp mặt!

      Diệp Tố Tố nhìn chút thù hận, ánh mắt trong suốt, vẻ mặt thanh nhã, lẳng lặng nhìn. Đằng Duệ Triết đem tất cả chán ghét viết lên mặt, sắc bén nhìn Đại Lận và Tiêu Tử cùng nhau tản bộ.

      tại tỉ lệ bắt gặp Đại Lận so với 3 năm trước chỉ có tăng chứ giảm. càng giúp đỡ càng xuất trước mặt , năm xưa bị nam sinh ức hiếp, ngại mà bổ nhào vào lòng khóc huhu, làm cách nào cũng chịu buông tha, ngờ được tên nam sinh đó là nhờ diễn trò để mình được tiếp cận ; Lúc và Tố Tố bơi lội, hiểu tại sao luôn gặp chuyện may, trong hồ bơi xuất con cua lớn, hại Tố Tố bị cắn đau trận......

      Lần này giúp , lại biết xấu hổ đời gả cho , ở nước mặt bà nội hưu vượn.

      Vì vậy nhìn thấy chật vật ở khách sạn, phản ứng đầu tiên của chính là và đám bạn hư hỏng chỉ đóng kịch; Ba năm sống trong ngục cũng chẳng làm cho thay đổi, vẫn hiểu đạo lý, quan tâm đến cha già khuất, mẹ bỏ , kỳ đó chính là trách nhiệm của ...... Nhưng vĩnh viễn luôn muốn đẩy người khác vào cục diện rối rắm.

      Ba năm sau ra tù, và Xá Dật cấu kết diễn trò, Xá Dật diễn rất khá, giống như thực muốn cưỡng bức . Khi giúp lấy lại chứng minh thư, khiến cho ngài Chủ Tịch tức giận giáo huấn con, cũng dám tin rốt cuộc chuyện này là hay giả?

      Dù sao từ lúc ra tù, số lần chạm mặt của bọn họ quá nhiều, đầu tiên là gặp ở khách sạn, ở biệt thự cao cấp cũng gặp , đến nhà ngài Bí Thư, bà nội Viên lại cố ý muốn gả Đại Lận cho , làm cho sinh ra mớ cảm xúc mâu thuẫn. bây giờ ngay cả và Tố Tố gặp mặt nhau, cũng gặp phải !

      Xét chừng có thể Tô Đại Lận trở thành người của Xá Dật, dùng thân thể của mình khiến cho đám công tử nhà giàu cúi đâù phục tùng, thể phản kháng. Mà Tiêu Tử xuất chỉ là người tiếp theo sau Xá Dật, thay Xá Dật quỳ dưới váy mà tôn sùng, thuận theo ý ; Cho đến lúc Tiêu Tử cưới vợ sinh con, cũng thể cùng lêu lổng!
      --




      Chương 15: Tìm được công việc.

      Editor: Ru Tơ

      Đại Lận và cùng đứng trước mặt Diệp Tố Tố, bốn mắt nhìn nhau giây, dời , bước đến nhận đồng phục.

      Số lần gặp nhau của mấy ngày nay rất nhiều, nhưng, kỳ , muốn chạm mặt .

      vốn phải là Duệ Triết của , mà là Đằng Duệ Triết, đại thiếu gia của Đằng gia, người đàn ông xa lạ.

      “Tô tiểu thư, đây là đồng phục làm việc, yên tâm mà làm, tôi bạc đãi cháu !” Chủ quán vào, giao cho bộ đồng phục mới tinh, vỗ vỗ vai thân mật:“Ông Đằng và ngài Tiêu đây đối vối với Lý Mỗ đều có giao tình, Tô tiểu thư lại là bạn bè của Lý Mỗ, là người nhà cả, trăm nghìn lần đừng câu nệ.”

      “Bà chủ.” Người nữ quản lí đứng bên cạnh ngực viết ‘Cố Hồng’ đột nhiên giật góc áo của chủ quán, ghé tai giọng : “Tôi vừa xem hồ sơ của ấy, từng ngồi tù, bằng cấp chỉ có trung học, bởi vậy nên mới dẫn đến chỗ chúng ta…”

      Bà chủ Lí lông mày nhíu lại, nhất thời kinh ngạc, sau đó rất nhanh trở về gương mặt tươi cười, như có chuyện,“Hoàn Hoàn, dẫn Tô tiểu thư làm quen khung cảnh ở đây, được bỏ sót bất cứ thứ gì, nhất định phải giải thích ràng cho Tô tiểu thư.”

      “Được.”Người tên Hoàn Hoàn dáng người đẹp đẽ dẫn Đại Lận ra ngoài, đến lúc này mặt bà chủ Lí mới biến sắc, nhìn Cố Hồng :“Mặc kệ như thế nào, nể mặt bí thư, chúng ta thể bạc đãi tiểu nha đầu này, nhưng phụ tôi trông chừng này cho tốt, để ấy có cơ hội phạm tội nữa. Tiêu, chỗ của chúng tôi thế nào chứ, những người tới đây đều là người có uy tín tại Cẩm thành, nhưng sao lại dẫn đến đây người từng ngồi tù …”

      Ngoài cửa, Đại Lận xuyên qua sảnh chính, nghe Hoàn Hoàn luyên thuyên bên cạnh nơi này quy củ, phòng nào có thể, phòng nào thể vào, khi nào sử dụng đến tầng thượng của du thuyền, làm thế nào để chiêu đãi khi có khách đến đây,….

      “Tô tiểu thư, hình như và Đằng tiên sinh có quen biết?” Hoàn Hoàn cuối cùng cẩn thận hỏi,“Ban nãy tôi thấy Đằng tiên sinh nhìn chằm chằm vào .”

      Bên môi Đại Lận có chút miễn cưỡng, lắc đầu:“Tôi quen biết người đó.”

      Giữa trưa, Tiêu Tử đúng hẹn đến đón ăn, mọi nữ nhân viên bán hàng đều dùng loại ánh mắt hâm mộ mà cực kỳ ganh tỵ nhìn . Hai người vừa khỏi, lập tức nhân cơ hội trào phùng đem chuyện ngồi tù mà đồn đại bàn tán huyên náo.

      Tiêu Tử cũng ý thức được việc mình xuất mang đến phức tạp cho , ngồi ở trong xe, đột nhiên đề nghị đến văn phòng làm việc, có thể cho ví trí quản lí tốt, điều này khiến lòng chợt lo lắng.

      cũng dám nghĩ đến công việc này, Tiêu Tử làm việc ở đây cũng là vì bác Trâu, khi vào làm việc ở văn phòng chính phủ, dì Lam có ý kiến, cho rằng là bác Trâu giúp , vẫn giúp đỡ Tô gia, lại bỏ bóng dáng đứa con bảo bối Tiểu Hàm sang bên.

      Mà chuyện ngồi tù, cho dù tìm việc ở đâu, đều có người biết, vào làm
      việc ở văn phòng chính phủ có mà trở thành trò cười cho thiên hạ.

      “Tốt lắm, Tô tiểu thư, tôn trọng ý kiến của em, sau này có khó khăn gì nhất định phải đến tìm .” Ánh mắt Tiêu Tử tràn đầy nhu tình, mặt thấp thoáng nụ cười nho nhã, xuống xe mở cửa giúp : "Đến rồi, cơm ở đây rất ngon, thịt bò kiểu tây rất nổi tiếng, đầu bếp chuyên nghiệp.”

      chịu khó nhịn chút .” ngẩng đầu nhìn tiệm ăn cao cấp ở trước mặt, có dũng khí để bước vào. người bây giờ cắc bạc, hơn nữa ăn mặc cũng rất quê mùa.

      “Là mời Tô tiểu thư ăn cơm, làm sao có thể ăn qua loa.” Tiêu Tử kéo ra từ trong xe, ý cười hề giảm khuôn mặt tuấn tú, làm cho phải ôm lấy cánh tay của , cùng vào tiệm cơm Tây: “Đại Lận, cần tự ti, em thua kém bất cứ kẻ nào đâu.”

      ở bên tai cười ôn nhu. Người bồi bàn chuẩn bị cho họ vị trí gần ngay cửa sổ, còn đặt bên cạnh nhánh bông hồng xinh đẹp.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆,016 Từng cắt cổ tay tự sát.

      Editor: Shyn

      Đại Lận nhìn xung quanh, chợt phát nhà ăn chẳng có ai, chỉ có hai người bọn họ, năm đầu bếp đứng chế biến thịt bò, người mặc đồng phục màu lam hết sức điêu luyện.

      “Vì em thường ăn trưa, gọi năm đầu bếp tới để phục vụ tốt cho em.” Tiêu Tử thủy chung nở nụ cười, cũng gọi phần thịt bò, tao nhã ăn cơm “Lúc trước thích ăn thịt bò, nhưng lúc nhìn thấy em ăn vui vẻ, cũng ăn thử. ra mùi vị cũng tệ.”

      Trong lòng Đại Lận đau xót, nhìn Tiêu Tử đối diện.

      Tiêu Tử tuấn mĩ mà cao quý, ngũ quan xinh đẹp, có cả xe riêng, quần áo toàn thân đều xa xỉ, làm cho người ta khó tưởng tượng được là người làm việc cho chính phủ, hơn nữa quyền cao chức trọng, vì bí thư ở Cẩm thành nắm toàn bộ quyền lực, khó ai bì được.

      Ngày ra tù, tự mình lái xe đến đón .

      Ở địa vị của , có thể dễ dàng sai người đến rước , nhưng lo lắng chịu lên xe, nên trực tiếp đến đón , vừa thấy mặt liền dễ dàng nhận ra , còn giúp xách hành lí, đối xử với như người trai tốt.

      Kỳ nếu bỏ xuống thân phận trợ lí bí thư này, Tiêu Tử chính là người đàn ông phong trần tuấn mĩ, chỉ mỗi động tác giơ tay nhấc chân cũng toát lên vẻ cao quý, an nhàn dễ chịu khỏi toát lên trong ánh mắt. Mũi cao thẳng, ánh mắt luôn nhìn chuyên chú. Bốn mắt đối diện nhau, đồng tử xinh đẹp chỉ tồn tại hình bóng của .

      “Thịt bò có hợp khẩu vị ?” lại nở nụ cười, trêm mặt mang chút xấu hổ ,“Nếu nhớ lầm, em chỉ thích ăn thịt vừa chín tới, ăn miếng uống ngụm nước trái cây, thịt bò luôn được cắt thành lát, dùng nĩa để ăn, cảm giác như rất ngon lành…” (>.< Nam phụ sủng nữ 9 quá a *Đạp nam chính*)

      Đại Lận cúi đầu, ăn miếng. Thịt bò tươi được chế biến rất dễ ăn, giống như hương vị trước đây, sai chỗ nào, nhưng thịt bò vừa nuốt vào bụng, lại làm cho cảm thấy buồn nôn.

      che miệng chạy tới toilet, đem tất cả thịt bò nôn ra, nhìn trong gương, thấy mặt mình tiều tụy tái nhợt.

      Sau khi ra khỏi toilet, Tiêu Tử nhanh chóng chuẩn bị cho phần canh , thịt bò bàn thấy đâu nữa, lo lắng nhìn sắc mặt xanh xao của :“ biết em thể ăn chúng, ở trong ngục cực khổ nên bao tử bị đau sao? Để đưa em đến bệnh viện, trông em được khỏe.”

      Buổi chiều, Tiêu Tử cố chấp đem bệnh viện, kết quả là vị viêm dạ dày, đến thực vật sống, nguội cũng thể ăn, thân thể rất kém cỏi nên cần được điều dưỡng tốt.

      Ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, chịu nổi nôn ra vài lần, sắc mặt trắng bệt ngồi ghế, khẽ híp mắt lại nhìn Tiêu Tử ngồi đối diện, đau lòng nắm tay bé của , khẽ vuốt vết sẹo hồng cổ tay .

      Vết sẹo cổ tay ràng là do cố ý tự sát. Tiêu Tử vỗ về vết sẹo, thể tưởng tượng ra Tiểu Đại Lận xinh đẹp hoạt bát cũng có ngày muốn tự sát. Hơn mười tuổi sợ trời sợ đất, vĩnh viễn luôn tràn đầy năng lượng đuổi theo bóng lưng Duệ Triết, khuôn mặt trắng hồng hạ quyết tâm, thề nhất định phải trở thành Đằng phu nhân. ngờ rằng sau khi ra tù, hoàn toàn từ bỏ ý niệm trước kia, có lẽ là do quá tổn thương nên chấp nhận buông xuôi.

      Đại Lận ba năm trước cũng chỉ là đứa chưa hiểu chuyện.

      Đại Lận thấy miết ở cổ tay , lập tức biến sắc, tay lập tức rút ra, chật vật đứng dậy khỏi ghế, chống lên vách tường rời khỏi bệnh viện.

      được vài bước, lại vô lực ngã xuống ghế, dùng tay phải nắm chặt cổ tay bị thương của mình, chịu buông ra, đôi mắt to chứa đầy nước mắt, hoảng sợ phòng bị nhìn chằm chằm Tiêu Tử.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17: Chưa lần nào đến thăm.

      Editor: Ru Tơ

      Tiêu Tử cảm thấy an toàn, dám để tự tiếp.

      vẫn mực im lặng, nhưng vừa lúc chạm vào vết thương cở cổ tay trái, liền run lên sợ hãi, tựa như vừa hù dọa với việc đụng vào vết sẹo , khiến thấp thỏm lo âu.

      Chẳng lẽ lúc trước bị cắt cổ tay đau đớn làm sợ hãi nên mới sinh ra tâm lí phòng bị?

      “Tay còn đau ?” đau lòng nhìn .

      Cặp lông mi thon dài của Đại Lận khẽ nhíu, tỉnh táo lại, ý thức được mình phải ở trong tù, mà ở bệnh viện, đứng trước mặt là người quen lúc xưa, phải là những người tù nhân trong chốn địa ngục đó, lẳng lặng nhìn Tiêu Tử.

      Nếu vừa rồi Tiêu Tử chạm đến vết sẹo đó, ôn nhu lại chút, cũng quá sợ hãi mà nhớ đến những ngày trong tù, vào ban đêm, có người khẽ vuốt ve cổ tay , mềm mại giống như tay của dì, dịu dàng làm cho ngừng khóc, sau đó dùng cán bàn chải đánh răng sắc bén cứa vào tay , giữ chặt người cho cử động...... Những người đó hành động vào lúc ba vừa qua đời , bị bỏ tù nửa tháng, vẫn khóc lóc ầm ĩ, bỏ ăn, chạy trốn, sau khi biết mình bị baba, mẹ và Duệ Triết vứt bỏ, chỉ muốn tự sát để xuống bầu bạn cùng ba.. nghĩ quá tuyệt vọng, nên mới chán nản rồi tự sát.

      Sau khi ba qua đời, kỳ Đại Lận hề muốn tự sát. muốn sống sót ra tù, để đến thăm mộ ba, gặp lại dì ly hôn.

      bị ép tự sát, ngoài ngục giam ai biết, người ở Trâu gia, Duệ Triết lại càng , căn bản là vì những người đó đều rất ghét , chưa từng đến thăm tù dù chỉ lần.

      Tiêu Tử thấy bắt đầu trầm tĩnh lại, đến rồi ngồi xuống bên cạnh, dò hỏi: “ có gửi đồ vào ngục giam, em có nhận được ? đến thăm em, nhưng em lại chịu gặp, quen biết. Vậy nên dám nữa, sợ chính đa tình lại gây phiền nhiễu em. Nên đến lúc chính thức được ra tù, mới có can đảm đến chỗ em.”

      Đôi mắt ươn ướt của Đại Lận lên chút kinh ngạc, hàng mi ngấn lệ khẽ động, thiếu chút nữa nước mắt tuôn thành dòng mà chảy xuống, nhưng rất nhanh buông ánh mắt xuống, giọng khàn khàn:“ lòng khi đó em biết đến tồn tại của , trong lòng chỉ có Đằng Duệ Triết, dung nạp bất kì ai,nhưng trong tù ba năm, chẳng có ai đến thăm em, cũng có chối rằng là người quen biết.”

      ra trong tù ba năm, có người đến thăm , đưa đồ dùng sinh hoạt, nhưng lại bị cảnh ngục cản lại… Chết tiệt, vậy dì Hàn? Còn cả Đằng Duệ Triết, có phải họ đều đến thăm nhưng cảnh ngục cho vào?

      cuộn mình ở ghế, nhắm chặt đôi mắt, nước mãnh liệt chảy xuống, kỳ biết Đằng Duệ Triết chẳng hề đến thăm, chán ghét, chỉ muốn chết ; bà nội Viên là bà nội của Tiểu Hàm, phải là bà nội của Đại Lận , cho dù có đau lòng vì chăng nữa, cũng chỉ là sai bảo dì Trương đưa cho đồ dùng hằng ngày, cũng hỏi có nhận được hay ; dì Hàn đối với chuyện của mặc kệ hỏi, nhìn thấy là tốt rồi, giống như nhìn thấy cảnh mẹ ruột qua đời.

      Tiêu Tử thấy khóc chuẩn bị đứng lên, nhàng đỡ , cũng dám ôm vào lòng, chỉ để cho tựa vào vai, lẳng lặng âu yếm. Nhiều năm trước, chỉ thấy Đại Lận với tiếng cười thanh thúy, lúc nào cũng thế mãi biết buồn, ở đâu đều có thể nghe thấy giọng cười lớn của như vừa nghe được câu chuyện hài hước, nhìn thấy với đôi má hồng, cười khẽ, dáng người xinh đẹp. Sau ba năm gặp, khuôn mặt nhắn hồng hào kia còn, thay vào đó là sắc mặt tái nhạt như tờ giấy, mỗi giây nhíu mày là mỗi chút hèn mọn, làm cảm thấy vô cùng chua xót.

      biết chịu ít khổ cực, sinh ra tâm lí phòng bị như thế, dám ở cùng chỗ với người đàn ông xa lạ, dám đến khách sạn nghỉ ngơi, dám cho người khác động vào cổ tay của mình, bởi vậy nên mới có thể đê mê ngồi ở hành lang, làm bờ vai cho dựa vào để nghỉ ngơi.

      Nhà của nằm ở ngay phía trước chỗ rẽ của bệnh viện, vài bước là tới , có thể ôm về nhà cho nghỉ mệt, hoặc đặt cho phòng ở khách sạn, nhưng tại, đối với , ở nơi càng có nhiều người, càng thấy an toàn.

      tình nguyện làm chỗ dựa cho .

      Đến lúc xế chiều, Tiêu Tử lại đưa trở về nơi làm việc, đưa xuống xe, mình bước lên chiếc du thuyền to lớn xa hoa. Nhưng lại có chút lo lắng, vẫn đứng ở bờ sông.

      Đại Lận ở trong phòng thay đồ, nhìn thấy những người bán hàng đều mặt áo với những loại vải quý được dệt tinh, có chút hao hao với đồng phục của tiếp viên hàng , mặc vào trông vô cùng thon thả mà lại rất đoan trang.

      Hoàn Hoàn đưa đổi bộ trang phục tốt hơn, vào trong sảnh, chỉ đến bàn có những nhân vật với lai lịch hề : “Đêm nay Đằng tiên sinh cùng vài vị quan chính phủ ở đây, họ bàn bạc công chuyện, cũng uống chút rượu để giải trí. Mấy ngồi cạnh đó là hồng nhan tri kỷ của họ, bằng cấp cao, giáo dục cũng rất tốt, phải kiểu tranh giành nhau để làm tình nhân, chỉ là tâm giải buồn, thu nhập cũng cao lắm.”

      Đại Lận nhìn đến chỗ Đằng Duệ Triết, bề ngoài tuấn tú cùng khí chất cao quý kiêu căng đặc biệt khiến dễ dàng nhận ra trong đám người ngồi đó, nhất là lúc mặt nghiêng về bên, làm cho chiếc mũi cao lại thêm thẳng tắp, khuôn mặt như được đao tước rìu đục, tuấn mỹ phi phàm.

      Ngồi bên cạnh xinh đẹp, phải Diệp Tố Tố mà là người nữ dẫn chương trình, khuôn mặt tinh xảo, khí chất cao nhã, cùng tâm .

      quay đầu lại, liếc mắt cái nhìn đó, cười rồi cầm ly rượu uống cạn .

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆,018 Quyến rũ.

      Editor: Shyn

      Phía sau, chiếc du thuyền xa hoa bắt đầu ngược dòng, gió sông phất vào mặt, nhìn đâu cũng thấy những dải ánh sáng muôn màu muôn vẽ. Chỉ thấy hai bên bờ sông khắp nơi đều hắc sáng đèn neon nhấp nháy, những chiếc xe sang trọng đến rồi lại . khách của quán bar lên cầu nhảy nhót hoan hô, mà cái cầu bắt qua sông kia nhìn càng lúc càng xa.

      Đại Lận dời ánh mắt đặt người Duệ Triết, nhìn xe của Tiêu Tử vẫn còn đỗ ở bờ sông, bóng dáng cao to của đứng đó, phía sau là đèn đuốt sáng rực của hàng vạn ngôi nhà, xa hoa truỵ lạc, đứng tựa vào lan can, trước mặt là du thuyền xa hoa.

      phất tay với , cười chỉnh tề ý bảo tan tầm hãy gọi cho .

      “Đại Lận, quản lí bảo chuẩn bị phòng, lát nữa vị khách quý ở chung với bạn .” Kim Hoàn Hoàn kéo góc áo của , ý bảo tập trung lại, chỉ chỉ về hướng giám đốc Cố, giọng nhắc nhở: “Chị Cố nhìn đấy, chị ấy thích người mới chậm chạp thụ động, phải thông minh chút. Hơn nữa hình như chị ấy có thành kiến với , phải tận lực lấy lòng chị ấy.”

      Đại Lận liếc mắt nhìn, quả nhiên Cố Hồng lườm , trong mắt lộ ra rất nhiều thành kiến.

      Lòng của khẽ run lên.

      Đằng Duệ Triết cùng mĩ nữ uống rượu cũng nhìn , mày kiếm thản nhiên nhíu lại, ánh mắt quét lên toàn thân , sau đó dừng lại ở khuôn mặt.

      Bởi vì phải xinh đẹp nên tóc của được búi lên gọn gàng, lộ ra cái trán trơn bóng và hàng lông mi xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo nhắn, miệng no đủ căng mọng, quần áo bó sát như muốn dụ hoặc đàn ông. Váy ngắn đẻ lộ đôi chân tinh tế thon dài, vòng eo nhắn, ước chừng nếu vòng tay ôm dư cả gang tay; đôi vai gầy yếu, tôn lên bộ ngực no tròn trắng mịn như sữa, dưới lớp áo như như thấp thoáng thẹn thùng, quả hấp dẫn đàn ông thể rời mắt, nhiệt huyết sôi trào.

      nhanh chóng đảo mắt vòng, nhận ra quan chính phủ ngồi cùng bàn cũng luôn dõi mắt theo Đại Lận. Tô Đại Lận kia trẻ trung quá mức xinh đẹp, thoạt nhìn như học sinh trung học, ngây ngô non nớt, bởi vậy có thể dễ dàng thu hút người khác, trở thành tiêu điểm của đám đông.

      Nhưng hình như ánh mắt của chẳng còn xinh đẹp như ngày xưa, ánh mắt mang chút hèn mọn phân biệt trắng đen ràng, lông mi uyển chuyển, mi tâm khẽ nhíu lại, thản nhiên sầu bi, khuôn mặt ấy hề phù hợp với tuổi trẻ nhiệt huyết.
      vẫn thản nhiên im lặng. Ai cũng thể khiến cho chú ý hay di chuyển ánh mắt được, con ngươi đánh giá đàn ông của cực kì trong suốt, khiến người có lòng khỏi cảnh giác..

      thu lại ánh mắt nhìn , nhớ tới lúc mặc máy hồng ngọt ngào, váy ngắn đáng , ngực gọn, theo sau là con chó lớn chạy từ lầu xuống, cước suýt thẳng vào mặt đôi dép lê màu hồng.

      làn da rất trắng mịn, tay chân thon dài tinh tế, lúc đó bộ ngực vẫn chưa hoàn toàn phát triển, thường xuyên tràn đầy tinh lực mà phóng đến nhà .
      Bây giờ cơ thể lộ những đường cong thiếu nữ, dáng người mê hoặc, chân ngọc ngà thẳng tắp. Nhưng lại toát lên loại khí chất non nớt mà tao nhã, thân hèn mọn như hồn xiêu phách lạc, lại làm cho người ta thể rời mắt, sẵn sàn lao vào cưng chiều.

      bỗng nhiên phát , tối hôm nay rất quyến rũ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :