1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lỗ Ái - Ám Hương (34)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆Chương 4 : Thua bậc

      Editor: Shyn

      Đại Lận vẫn trốn trong WC, đợi đến khi Trâu Tiểu Hàm đến gõ cửa, mới biết Đằng Duệ Triết rồi.

      “Đại Lận, tôi dẫn bạn học về đây, cũng ra chào tiếng .” Thiên kim Trâu Tiểu Hàm kéo cửa ra, tiếng thanh thúy mang theo chút nhiệt tình, có vẻ rất vui:“Hôm nay chúng tôi vừa tham gia lễ tốt nghiệp, sau đó uống nhiều rượu, ôm khóc lúc lâu, rồi dẫn bọn họ đến đây chơi. ngờ dì Dung gọi điện thoại, Duệ Triết đến đây, tôi kinh ngạc đến tỉnh rượu...... Đại Lận, gặp Duệ Triết chưa? Mấy năm nay phát triển kinh tế ở Cẩm thành này, tài sản riêng của cũng đủ làm vang danh khắp thế giới…"

      Đại Lần cúi đầu nhà bồn cầu, nhanh chóng dọn dẹp đồ dùng vệ sinh.
      Sắc mặt tái nhợt, mỗi lần đến " ngày đèn đỏ " bụng đau như vậy , miệng khô ran, tay chân lạnh băng, thân cuộn lại. vẫn đứng trong WC, thay đồ dùng vệ sinh, lẳng lặng ngồi.

      Trước kia thường xuyên tới nơi này, vào những lúc cha và bác Trâu bàn chuyện chính , và Tiểu Hàm cùng nhau chơi đùa, cùng nhau bàn luận về Duệ Triết, bà nội đứng xa xa nhìn các vui vẻ, bà nội luôn đứng từ xa nhìn các bằng ánh mắt hiền từ, hai chị em đều là bảo bối của bà nội.

      Dì Trương hầu hạ bà nội nhiều năm nhưng hình như thích , những lúc và Tiểu Hàm đánh nhau, dì Trương lại phải tìm bà nội cáo trạng, mặc kệ ai đúng ai sai, tất cả đều là lỗi của Tô Đại Lận .

      Cho dù Tiểu Hàm động thủ trước vì muốn tranh giành Duệ Triết, nhưng dì Trương bình thản : Thưa bà, vừa rồi quét dọn lầu tiện thể chạy sang trông hai vị tiểu thư, lại nhìn thấy Đại Lận hung hăng, còn Tiểu Hàm ôm mặt khóc, người xem .

      Bà nội bao giờ quở trách , nhưng dì Trương chưa bao giờ cho sắc mặt hòa nhã, trước mặt rất bình thường, nhưng sau lưng lại mắng đứa có giáo dưỡng, so sánh mà luôn thua kém Tiểu Hàm.

      Vừa rồi dù biết nhưng dì Trương vẫn cố tình hỏi lại có phải con thị trưởng hay , vì trong mắt mọi người, kẻ tù nhân, sau khi ra tù lại càng có đẳng cấp, sớm xứng bước vào bí thư gia cửa.

      “Đại lận, bạn học của tôi cũng biết . Năm đó chúng ta rất nổi tiếng, tất cả mọi người trong khóa đều nhớ , bây giờ bọn họ mỗi người mỗi việc, có người công tác ở công ty cha họ, số người thành đạt hay chuẩn bị vào thừa kế, sau này có lẽ có rất ít thời gian gặp nhau......” Thanh vui vẻ của Trâu Tiểu Hàm dứt truyền đến, tiến vào khuếch đại trong lỗ tai Đại Lận:“Đại Lận, lên tiếng , dì Trương ở trong đó lâu rồi, xảy ra chuyện gì à?"

      Đại Lận ngẩng đầu lên, chậm rãi đứng dậy, mở cửa WC ra.

      Trâu Tiểu Hàm gõ cửa bất thình lình buông tay giữa trung, kinh ngạc nhìn Đại Lận sa khi ra tù. Trước kia Đại Lận và lúc nào cũng xinh đẹp ít ai sánh bằng, nhưng Đại Lận có chút tinh xảo hơn , tại, so với Đại Lận xác thực xinh đẹp hơn.

      --

      Ngoài trời bắt đầu tối, trong nhà bí thư đèn đuốc sáng trưng, Tiểu Hàm rủ đến toàn những thiên kim nhà giàu, công tử đại gia cùng ngồi thành vòng tròn chuyện phiếm, ăn dưa hấu, làm cho bà nội ôm bụng cười to, có người còn tranh thủ xu nịnh bí thư phu nhân.

      Cho đến khi Đại Lận bức từ phòng khách xuống, căn phòng bỗng chốc lặn ngắt như tờ, tất cả ảnh mắt đều hướng về phía .

      Đại Lận nhìn ảnh mắt khinh miệt của bọn họ, từng có thời gian học chung, luôn luôn chạy theo phía sau , hết lời lấy lòng , mà sau khi trải qua thời gian khó khăn ấy, càng thêm hiểu được những điều phù phiếm xung quanh.
      Last edited: 12/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 5: BỊ NHÌN THẤY

      Editor: Ru Tơ

      Bọn họ đều xuất thân từ gia đình danh tiếng, hiểu mối quan hệ của những người quyền cao chức trọng thương trường, chuyện “ cửa sau” phải là vô cùng thuần thục. Sau khi tốt nghiệp đại học, con đường phía trước rộng mở thênh thang, dù làm quan, thừa kế công ty hay tập đoàn đều được nghênh đón càng khiến tương lai bọn họ thêm phần sáng lạng.

      “Ồ, vị này là Đại Lận?” Đứa con quý của Phó thị trưởng Lí Tương Tương khẽ thét lên tiếng, lập tức đứng dậy, hất đuôi ngựa cao cao, lúm đồng tiền như hoa, chạy tới:“Đại Lận, Tiểu Hàm, mau tới đây, bọn Xá Dật bàn về các cậu......”

      kéo tay Tiểu Hàm, căn bản quan tâm tới Đại Lận.

      gì bọn này đấy?” Tiểu Hàm từ cầu thang xuống, đến ngồi cạnh vài diện mạo tuấn mỹ, tiếng của tên công tử cao quý phát ra, huých cái người tên Xá Dật:“Có phải Đại Lận của chúng ta thay đổi rồi hay ? Trước kia còn là bông hoa cao quý, ai dám tranh giành ngai vàng này cùng Đại Lận chính là biết tự lượng sức mình!”

      Lí Tương Tương phía sau , che miệng nở nụ cười,“Là các cậu lúc trước còn đánh cược ai cưa đỗ được Đại Lận – nữ sinh mang gương mặt thiên thần, dáng người ma quỷ, rồi còn thường xuyên ngồi xe thể thao đắt tiền của cậu ấy về nhà mở party...... tại các cậu đều có bạn , còn lấy Tiểu Hàm của chúng ta và Đại Lận thời gian gần đây đem ra so sánh, sợ bạn ghen à?”

      Đại Lận ở đằng sau, nghe mồn , bước chân càng thêm khó khăn.

      Bọn họ ở đem từng chuyện cũ của ra bàn luận sôi nổi, cười râm ran, chỉ ngồi đó, yên lặng lắng nghe. Bởi vì những điều họ kể là .

      chưa học xong đại học, ngồi tù, hại chết ba, nhà cửa còn, bây giờ ít nhất vẫn còn muốn sống có tôn nghiêm.

      “Ba tớ lo ổn thỏa chuyện công việc, ngày mai tớ phải làm, tuy rằng công việc ổn định, tiền lương cũng tệ, thực tập xong có thể lập tức trở thành nhân viên chính thức, thẳng bước lên , nhưng rất nhàm chán, mỗi ngày làm chỉ lên ngồi như vậy.” thấy lão phu nhân và Trâu bí thư ở đó, vài vị thiên kim bắt đầu chậm rãi mà , ngồi đám vây quanh Tiểu Hàm, khi , khi cười vang, mắt lại đảo đến chỗ Đại Lận:“Đại Lận, cậu cũng tốt nghiệp , chuẩn bị làm ở đâu chưa? Có cần tôi giới thiệu cho nơi ? Ba tôi công ty đó cần nhân viên làm vệ sinh, cầu bằng cấp, cần có quan hệ rộng rãi,…”
      Tiểu Hàm ở bên cũng ngăn lại, tao nhã ăn dưa hấu, chờ Đại Lận bùng nổ.

      Ba năm trước đây, đám người có thân thế quý tộc này ai dám lớn tiếng với Đại Lận, ra sức bắt nạt nhất là đối với những kẻ cưa cẫm Đằng Duệ Triết, kiêu ngạo ương ngạnh, được mẹ giáo dục cẩn thận. Mỗi lần gặp chuyện, đều lấy thân phận thị trưởng của ba để đàn áp bọn họ, làm cho đối phương sống dở chết dở.

      Năm đó Tiểu Hàm cùng Đai Lận mỗi lần cùng nhau là mỗi lần tỏa sáng, người là con bí thư, dáng vẻ thanh tú, tính cách dịu dàng, người là con thị trưởng, khuôn mặt nhắn xinh đẹp, làm chuyện gì đều có thể gây xôn xao, dù là chuyện nhặt, thân phận của hai người lại có ai sánh bằng , trở thành người nổi tiếng của trường cũng có gì lạ.

      Hiển nhiên, Tiểu Hàm dịu dàng khiêm tốn, vô dùng duyên dáng, cũng tự cao tự đại nên được bạn bè mến mộ; Còn lại là Đại Lận ngang bướng, gian xảo đều khiến đối phương sợ hãi mỗi lần gặp gỡ, nữ sinh trong trường đều chủ động cách ly , tránh càng xa càng tốt.

      tại, ba năm trôi qua, điều mọi người ấn tượng chính là lúc Tô Đại Lận lái chiếc xe thể thao chạy trốn khỏi vườn trường

      “Đại Lận, sao cậu lời nào? Tôi nhớ năm đó cậu tuyên bố, nhất định phải theo đuổi Đằng Duệ Triết tới cùng, trở thành Đằng phu nhân, sau đó cùng ta định cư ở Bắc Kinh mà.” Con Hạ Lệ của cục trưởng bộ công an thành phố Cẩm che cái miệng ha ha nở nụ cười, vênh váo đến chỗ Tiểu Hàm và Lí Tương Tương ngồi, tụ thành hội, “Gả cho Đằng Duệ Triết dưới vài người vạn người, nghe đâu Đằng gia ở trung tâm của Nam Hải, quyền cao chức trọng......”

      “Bởi vậy Tiểu Hàm của chúng ta cũng muốn gả cho Đằng Duệ Triết,…” Lí Tương Tương thuận miệng theo câu đầy vuốt sắt kia, nhưng bị Tiểu Hàm thầm trừng mắt nhìn liếc mắt cái, vội vàng sửa lời: “Đàn ông vĩ đại như thế ai mà muốn gả cho chứ, tôi, Hạ Lệ căn bản cũng muốn lắm đấy, nhưng mấu chốt là Đằng Duệ Triết chẳng màng quan tâm đến, ba tôi là phó thị trưởng của Cẩm thành, cấp bậc đủ lớn, nào dám trèo cao lên Đằng Gia. Cậu xem Đại Lận cậu năm đó cũng là con thị trưởng, ghen tuông mù quáng, khiến bạn người ta phỏng nặng, làm ấy tức giận đến mức động thủ…”

      Tiếng vừa dứt, mấy người khác khe khẽ cười rộ lên, những sóng mắt đầy châm chọc chằm chằm vào Đại Lận, chịu buông tha.
      Đại Lận đem ánh mắt cắm chặt mặt đất, từ đầu đến cuối gì, đứng dậy rồi .

      Tiểu Hàm thấy bùng nổ, im lặng đứng dậy , dùng khăn lau nước dưa dấu dính trong tay, lên tiếng : “Tương Tương, Hạ Lệ, các cậu có yên ! Ăn dưa hấu ! Đại Lận, cậu cần giữ trong lòng những lời đó, hai đứa tiểu thư đó bị làm hư rồi, ăn hồ đồ!”

      Đại Lận trong lòng có chút nặng nề , quan tâm đến Tiểu Hàm cười thản nhiên, cũng buồn để ý đến ánh mắt chế nhạo với những giọng điệu mỉa mai kia, chậm rãi lên lầu.

      Tôn nghiêm của ngay từ sau chuyện phóng hỏa bị hủy hoại. Ba năm sống trong tù, với bao nhiêu châm chọc, chỉ trích, thể phản bác, chỉ có thể hèn mọn cam chịu.

      Cũng cần phải gân cổ cãi lại, bọn họ đều là , Tô tiểu thư đây làm việc bất lương, bị tống vào tù, còn may là Tô Đại Lận sống sót trở về.

      “Dì Trương, ba cháu đâu? tiễn Duệ Triết chưa về sao?” Tiểu Hàm quay đầu hỏi trương đêm dung ở đại sảnh, rồi đứng lên,“Nha, Duệ Triết ca ca áo khoác giống như vong cầm, ta cho đưa qua!”

      “Tiểu thư, đừng ra ngoài! Trước khi , Trâu bí thư có cùng Đằng tiên sinh ra ngoài tản bộ, dành phòng khách cho các cậu học sinh đây, trở về ngay!”

      Dì Trương , cửa liền truyền đến thanh của Trâu bí thư, tiếng cười lanh lảnh:“Ôi, ra đứa con bảo bối của ta vẫn còn cùng bạn bè tụ hội, xem ra ta cùng Duệ Triết trở về sớm rồi.”

      “Ba!” Tiểu hàm hờn dỗi tiếng, nhanh nhẹn đến, xinh đẹp nhìn Đằng Duệ Triết cao hơn cái đầu:“Duệ Triết, em còn nghĩ , khiến người ta đau lòng nãy giờ.”

      Đằng Duệ Triết cao lớn lẳng lặng nhìn , thần thái ra chút cười.

      nâng ánh mắt về phía trước, nhìn thấy Đại Lận lên lầu, thước váy màu trắng bị vấy bẩn bởi lượng máu , nhuốm đỏ mặt, dáng người mảnh mai có chút yếu đuối, trời vực so với bộ dạng tràn đầy tinh lực khi cùng ba năm trước đây, tại ghế sô pha, cả trai cả thầm cười trộm, cười mảnh váy của dính đầy thứ kinh nguyệt ghê tởm.
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆Chương 6 :

      Editor: Shyn

      Từ lúc Đại Lận đứng dậy, nghe thấy thanh cười trộm của Hạ Lệ và Lí Tương Tương, cảm thấy ổn, nhất định là váy dính máu, để cho cả trai lẫn ở lầu thấy được.

      Bác Trâu và Đằng Duệ Triết vừa trở về, càng nhấc váy muốn nhanh chóng lên lầu, làm cho bọn người bên dưới càng muốn trêu chọc mãnh liệt, Lí Tương Tương chịu buông tha , đột nhiên lớn tiếng :“Ô Đại Lận, váy cậu dính cái gì kia? Sao lại nhiều máu như thế, hình như là kinh nguyệt đúng ?!”
      Vừa dứt lời, tất cả ánh mắt từ bên dưới đều dồn lên phía , nhìn váy trắng dính máu đỏ tươi, gian lặng ngắt như tờ.

      Thân ảnh yếu gầy của Đại Lận cứng đờ, chỉ biết cúi đầu bước nhanh hơn.
      trốn trong phòng của mình, bị người khác xỉ nhục và phải chịu cảnh cửa nát nhà tan làm tan nát cõi lòng, nước mắt lâu đột nhiên tràn mi ra, nước mắt theo khóe mi tràn xuống.

      Bị giam trong tù khóc rất nhiều, la hét cũng có, thậm chí chạy trốn, chết lặng, khi nước mắt thể rơi thêm, chấp nhận cuộc sống là tàn nhẫn như vậy, sau khi ra tù, tiết mục nghênh đón đáng mừng của , chính là bị bạn bè ngày xưa miệt thị.

      phải tập thói quen để tâm những chuyện đó nữa, lúc Đằng Duệ Triết và bác Trâu nhìn chằm chằm , chút tôn nghiêm hèn mọn của còn nữa, chỉ thấy được hình ảnh thấp kém sau khi ra tù của , mà bọn họ còn nhìn thấy hình ảnh chật vật khó khăn.

      Sau khi ra tù tôn nghiêm còn đáng để đến sao? Còn sống là tốt rồi, có ba mẹ, có gia đình đầy đủ, có bạn bè... nhưng bất luận thế nào chăng nữa, cũng đều phải đón nhận ánh mắt khinh thường của mọi người, bị xỉa xói cách nhục nhã
      Nhất là Đằng Duệ Triết thẳng thừng làm nhục .

      “Đại Lận, con có chuyện gì sao?” Bà nội Viên ở ngoài lo lắng gõ cửa, trong lời đều chứa chan thương và lo lắng:“Mở cửa cho bà nội xem, có phải thân thể khó chịu hay ? Dì Dung cháu ở trong nhà vệ sinh rất lâu, bụng đau phải ? Bà nội vừa mới chợp mắt chút, biết nha đầu Tiểu Hàm kia mực kéo con ra ngoài, bà dặn là phải để cháu nghỉ ngơi tốt.”

      Đại Lận ngưng khóc, nhìn căn phòng tối đen như mực.

      khôn mở cửa cho bà nội, cũng bật đèn, đến mở cửa sổ, nhìn xuống đèn đuốc sáng rực, ánh mắt hướng về phía nhà của mình.

      Nếu như ba còn sống, hẳn là tại ở biệt thử của mình, mặc váy ngắn, tóc gắn cái hoa đẹp, dẫn theo con chó của mình, suốt ngày đeo bám bên Duệ Triết.

      phải ăn nhờ ở đậu, bị Trâu Tiểu Hàm giẫm lên nhục nhã, bị dì Trương đề phòng như kẻ trộm trong nhà.

      Nếu ngồi tù, chu kì sinh lý của cũng đau như vậy......

      thu hồi ánh mắt, thay quần áo bị dính máu, cầm lấy miếng băng vệ sinh giường, nghe tiếng ô tô bên ngoài rời . Hạ Lệ, Lí Tương Tương rồi, Đằng Duệ Triết cũng rồi, từ nay về sau và những người này xem như ở hai thế giới khác nhau.

      Sáng sớm hôm sau, Trâu Tiểu Hàm lại nhốn nháo phòng của Đại Lận.

      “Đại Lận, thức dậy , chúng ta ra ngoài chạy bộ!”

      Mở cửa phòng, phát phòng yên ắng, Đại Lận nằm giường, quần trắng phơi nắng trước ban công, trong phòng hề có bóng dáng của .
      Trâu Tiểu Hàm vội vàng mở tủ quần áo, xem xét, phát hành lí vẫn còn, chỉ là thấy Đại Lận đâu cả .
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 7: GẶP LẠI Ở KHÁCH SẠN

      Editor: Ru Tơ

      Trâu Tiểu Hàm mở tủ quần áo, nhìn thấy hành lý của Đại Lận, chỉ có chủ nhân của chúng là thấy đâu . ta lục tung đồ của Đại Lận, cầm lên hai bộ váy dài, giơ lên cao ngắm nhìn , phát ra tiếng cười nhạo:“Đồ đều cũ như vậy mà vẫn còn mặc! Đại Lận, năm đó thời thượng đến mức nào, hoàn toàn thể nghĩ đến có ngày hôm nay!”

      --

      Đại Lận tìm công việc mới. Thời bây giờ ai cũng muốn tìm được công việc chất lượng lại nhàn hạ để được thảnh thơi, nhưng muốn như vậy phải có bằng cấp cao mới mong công việc được thăng tiến dễ dảng.

      cầu của rất thấp, chỉ cần đủ sống là tốt rồi, tiền lương có thể từ từ bàn bạc. Những người đảm nhiệm chức vụ ở nơi Đại Lận đến xin việc đều bị dáng người cao gầy cùng khuôn mặt tinh xảo của hấp dẫn, nhưng lại nhíu mày khi nhìn thấy bằng cấp của , rằng bằng trung học là rất thấp, tại đây cần những bằng cấp cao như thạc sĩ, bác sĩ mới đủ để đáp ứng cầu, khiến cảm thấy rất lo lắng.

      gần như biến thành khúc gỗ động trong biển người rộng lớn.

      “Tô tiểu thư.” Lúc này có người từ phía sau tới, gọi rành rọt tên của sai chữ, đúng là vừa nãy có đến xin việc tại ngân hàng nhà nước,“Công ty chúng tôi quyết định nhận vào phỏng vấn, đây là địa chỉ.”

      Phòng nhân của ngân hàng cố ý điều nhân viên đến đưa cho địa chỉ phỏng vấn, đồng thời cấp cho chiếc di động mới tinh:“Tô tiểu thư, có điện thoại chứ? Đây là do Xá tổng chuẩn bị cho để dễ dàng liên lạc, buổi chiều nhất định phải đến đúng giờ, vì nhận khá nhiều người vào phỏng vẩn, công ty chúng tôi rất chú trọng đến việc tuân thủ quy tắc giờ giấc của nhân viên.”

      Đại lận nhất thời kinh ngạc, hồi sau mới phản ứng lại. Có nghe lầm ? có cơ hội phỏng vấn.

      Bốn giờ chiều, sau lúc chen chúc phương tiện giao thông công cộng, cuối cùng cũng đến được địa điểm phỏng vấn của chi nhánh ngân hàng Trung Quốc, quả thực ở đó người xếp thành những hàng dài, hầu hết đều là những nhóm trẻ tuổi với gương mặt được trang điểm xinh đẹp, nhưng người phụ trách đưa đến đó, mà đưa lên chiếc Taxi chờ sẵn.

      “Đại lận, nhớ tôi sao? Chúng ta gặp nhau ở nhà Tiểu Hàm tối hôm qua.” Trong điện thoại truyền đến thanh của Xá Tổng, giọng trong trẻo lại có chút đưa đẩy, ta cười lạnh nhạt: “Tôi vẫn nhớ ba năm trước đây, khi mười mấy tuổi, tay chân đầy hoạt bát, tràn ngập sức sống. Tôi biết rất đơn, còn thường xuyên cùng về nhà.”

      Người Đại Lận đột nhiên run lên, chuyện ba năm trước đây khó chấp nhận cộng thêm cố tối hôm qua thoáng chốc làm lòng nảy lên cảm giác vô cùng nhục nhã.

      ra ta là Xá Dật, tên công tử nhà giàu, tối hôm qua gặp mặt, vừa học đại học vừa làm thực tập ở công ty của ba, thường xuyên đến những nhà hàng lộng lẫy, đến bây giờ chính thức được thăng chức, trở thành “Xá Tổng”.

      “Lần này ba cho tôi tới địa điểm thông báo tuyển dụng để thực tập, sau đó chính thức thăng chức lên làm Tổng giám đốc, đến lúc đó việc cho vào làm trong công ty là chuyện dễ như trở bàn tay.” Xá Dật ngừng lại vài giây rồi cười,“Đại lận, chúng ta quả là có giao tình , vài năm trước ba giúp gia đình tôi ít, chúng ta lại là bạn học cùng khóa, tại tôi giúp đỡ để đến chừng nào?”

      Đại Lận vô cùng cảm kích, cúp máy rồi cất điện thoại, nhưng khi vừa xuống
      xe, phát mình bị đưa đến khách sạn năm sao, khó để nhận ra, chuẩn bị gặp mặt Xá Dật ở đây - chính xác hơn là trong căn phòng của khu khách sạn cao cấp này.

      Xá Dật vừa mở cửa kéo vào phòng, quanh hông quấn cái khăn tắm, mái tóc ngắn vẫn còn chút bọt nước, như con hổ đói nhìn chằm chằm :“Đại Lận, biết ba năm trước tôi có tình ý với hay sao?! ngờ lớn lên đại xinh đẹp như vậy, cơ thể mềm mại như cây hoa thuốc phiện đủ nước, tỏa ra biết bao nhiêu là khí, khó mà kiềm chế! Tôi rất nhớ bộ dạng nhắn này của !”

      Mắt ta xẹt qua tia dâm đãng, có chút sắc lạnh , mạnh mẽ ném lên chiếc giường xa hoa rộng lớn, bước đến xé toang quần áo của Đại Lận:“Đại Lận, ba năm trước còn là tiểu thư cao quý, tôi thể đụng vào. Bây giờ chỉ có hai bàn tay trắng, làm tình nhân của tôi, tôi gạt hôn thê, mua cho ngôi nhà thoải mái, để vào công ty làm trợ lí của tôi, phải lo lắng đến cơm ăn áo mặc!”

      Đại Lận giữ chặt lấy mảnh quần áo, cho ta phóng túng người mình, chán ghét lắc mạnh đầu.

      “Lại còn giả bộ là người đứng đắn!” Xá Dật vung tay tát vào mặt , gắt gao đè nặng đôi chân giãy dụa của Đại Lận, thô lỗ nắm lấy tóc , ánh mắt đậm ý khinh miệt:“Đại Lận nhiệt tình theo đuổi đàn ông của ba năm trước đâu rồi ? Loại phụ nữ biết xấu hổ suốt ngày đeo bám Đằng Duệ Triết, tôi lên giường với có vấn đề gì? phải cả thiên hạ này đàn ông nào cũng có thể ân ái với sao? soi gương mà xem lại thân phận của bây giờ , được bổn thiếu gia đây để mắt đến, bố thí cho ngụm cơm ăn! Bằng cũng chẳng ai muốn để ngồi quá lâu, thứ tiện nhân thối tha!”

      Bên khóe môi của Đại Lận, máu chậm rãi chảy xuống, đôi mi ươn ướt khẽ động, nhắm vào vai của người đàn ông rồi cắn mạnh, thoát khỏi vòng tay của Xá Dật, chạy chưa được vài bước, bị ta lôi lại, thô bạo gấp bội đặt giường.

      Quần áo bị xé rách, dưới nền nhà trắng của khách sạn dính đầy máu, Xá dật thú tính rờ đến quần lót của , chợt thấy kinh nguyệt, mất hứng buông tay, sựt nhớ ra trong kỳ kinh nguyệt.

      Đại Lận nhận thấy có cơ hội, lập tức nghiêng người lảo đảo chạy về phía cửa, nhìn xuống bộ dạng quần áo tơi tả của mình, đôi mắt đẫm lệ, thống khổ cúi đầu. Ba năm trước đây, Đằng Duệ Triết cũng tương tự làm nhục , hôn , lúc đó còn hoang tưởng rằng nên mới đối xử như vậy. Cuối cùng, chẳng thèm liếc nhìn cái, lạnh lùng rời .

      Thực lòng mà , đây chính là cách làm nhục nhã người đàn bà căm ghét, như loài cầm thú khiến trở nên hèn hạ. Nghĩ đến chuyện lúc đó , đúng là rất hèn hạ.

      Loại tình này khiến mọi đàn ông đều cảm thấy thấp kém, chúng hủy hoại nhân cách của , hại bị tống vào tù, dám lần nữa.

      cúi đầu, nước mắt rơi như mưa.

      Ngay lúc này, cửa phòng kế bên đột nhiên bị mở, nhàng bước ra từ trong phòng, vừa xoay người thấy Đại Lận cúi đầu chạy tới khiến chút nữa va vào nhau, ta gọi to tiếng hết sức duyên dáng,“Triết!” làm suýt giật mình.

      Ở phía trong cánh cửa là người đàn ông cao lớn sửa sang lại quần áo, nét đẹp tuấn mang theo thõa mãn sau cơn hoan ái hết sức mê người.

      nghe giọng gọi to, quay đầu nhìn thoáng qua, vô tình trông thấy Đại Lận quần áo đàng hoàng, váy toàn là máu, che miệng vừa chạy vừa khóc, nhướn cao mày, đôi mắt lên tia kinh ngạc.

      Đại Lận dừng lại trước mặt bọn họ, ngẩng đầu nhìn thấy Đằng Duệ Triết và tình nhân của , bọn họ quấn quýt lấy nhau giữa hành lang khách sạn, hai mắt ướt nhẹp có chút hoảng loạn, lui về phía sau từng bước. hề khóc, cũng hề chạy, từ tốn giữ lấy bộ quần áo rách nát cơ thể, lẳng lặng tiến về phía trước.

      Xá Dật ăn mặc chỉnh tề cũng từ trong phòng ra, Đằng Duệ Triết vừa nhìn thấy ta, đôi mắt thâm thúy vừa nãy còn mang theo chút kinh ngạc lập tức biến mất thấy tăm hơi. Thay vào đó là ánh nhìn chứa chán ghét và khinh miệt.

      Ba năm trước, tên công tử nhà giàu này thường cùng Tô Đại Lận lêu lổng, đua xe hay uống rượu đều làm, nghĩ đến sau khi vừa ra tù, hai người lại tiến triển nhanh đến như vậy!
      Chris thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 8:

      Bộ quần áo của Đại Lận bị làm hỏng hoàn toàn nên thể gặp người, vội vàng ra khỏi khách sạn, bắt chiếc taxi lại rồi leo lên. Nhưng Xá Dật đuổi theo giữ lấy cửa xe cho đóng, vươn tay lôi ra khỏi xe.

      “Đừng . Để tôi lấy xe đưa về.” Vừa rồi tuy rằng Xá Dật vẫn thoả mãn nhưng lửa nóng vẫn còn cuồn cuộn trong người, tuyệt đối thả Đại Lận nhanh như vậy. Hơn nữa ta còn định ăn Đại Lận, cho rằng Đại Lận bần hàn, quần áo cũng chẳng có mà mặc, ai có thể giúp, chỉ có thể mặc muốn làm gì làm.

      Cơ hội tốt như vậy, để nó biến mất cách vô duyên vô cớ!

      “Bỏ ra.” Đại Lận sợ hãi đứng lên, bám chặt lấy cửa xe chịu , quay đầu cầu cứu tài xế và lễ tân khách sạn, nhưng mọi người chỉ bình tĩnh liếc nhìn cái, đối với loại chuyện như vậy cho dù có thấy cũng thể can thiệp được.

      “Cục cưng , đừng kêu nữa. Bây giờ chúng ta xem phòng cưới luôn, đêm nay em ở lại luôn .” Xá Dật ghé vào tai nở nụ cười dâm đãng, khuôn mặt tuấn tú ngừng cọ vào khuôn mặt nhắn của , hai tay ôm lấy , khiến cho người ngoài nhìn vào giống như hai người liếc mắt đưa tình.

      mình sức yếu nên Đại Lận bị ta kéo về phía chiếc xe của mình, rồi mở cửa xe nhét vào.

      Đằng Duệ Triết và bạn ra khỏi đại sảnh khách sạn, vừa vặn thấy Tô Đại Lận lên xe đại thiếu gia Xá Dật, cả hai cãi nhau ầm ĩ, nhưng có vẻ lần này Đại Lận bị ép buộc, luôn khóc.

      hơi cười lạnh, thể tưởng tượng được rằng Đại Lận có thể khóc trước mặt đại thiếu gia! Ba năm trước, Tô Đại Lận được đám công tử nhà giàu ca tụng nịnh hót, tôn xưng làm nữ vương, , bọn họ dám hai, hơn nữa cứ cách vài ngày luôn tìm Tô Tố làm phiền, hại và Tố Tố có cuộc sống yên bình.

      Ý tứ châm chọc môi càng lúc càng đậm, ta đưa bạn lên xe, nghênh ngang rời .

      Đại Lận bị Xá Dật đưa tới căn phòng ta mới mua, ở trong căn biệt thự trăm mét vuông vừa được trang trí rất đẹp, tường còn có ảnh cưới của và vị hôn thê. Xá Dật chỉ vào chiếc giường lớn vô liêm sỉ : “Đó là giường cưới của tôi và vị hôn thê, chúng tôi còn chưa ngủ ở đó đâu, có muốn cùng tôi triền miên giường hồi ? Bây giờ tôi gặp , tuy lấy được nhưng mỗi tối có thể âu yếm, thương , .”

      người Đại Lận mặc váy ngủ của hôn thê ta, bao chặt chẽ thân mình lại, lắc đầu, hai chân ngừng lùi về phía sau.

      muốn đáp ứng Xá Dật, trước kia ta vẫn hay quấn lấy .

      Xá Dật thấy cự tuyệt, tính khí thiếu gia bắt đầu phát tác, chân bước nhanh tới, chỉ vào mũi Đại Lận chửi ầm lên: “ cho rằng mình vẫn là con cưng của thị trưởng sao? từng ngồi tù, còn giống như tiểu thư trước kia rồi! có tư cách gì để từ chối tôi? Tôi muốn đối xử với dịu dàng, đừng biết tự xấu hổ! (Shyn: đến đoạn này có cảm giác như XD bị tâm thần phân liệt @@)

      ta vừa lớn tiếng mắng, vừa muốn bổ nhào tới .

      Khuôn mặt Đại Lận tiều tuỵ, vội vàng quay người lại muốn chạy xuống dưới lầu, thân hình mảnh mai vừa chạm tới cánh cửa thuỷ tinh cầm thú ở ngay phía sau. thể ra khỏi nơi này, hơn nữa cả ngày hôm nay còn chưa ăn gì nên có sức chống lại ta.

      “Đại Lận, làm tình nhân của tôi, tôi dẫn tham gia các dự tiệc, giúp quen biết những người có địa vị...” Xá Dật túm tóc , dụ dỗ, giam giữ cơ thể cho nhúc nhích, từng bước tiến tới gần hơn, phả ra hơi thở thô ráp khuôn mặt mềm mại của , cho tới khi cảm nhận được gì nữa điện thoại của ta đổ chuông. Vừa nhìn số gọi đến, sắc mặt của ta thay đổi, vội vàng buông Đại Lận ra rồi nhận điện thoại: “Nhã Thanh, ở công ty... Sao cơ, em muốn xem phòng cưới chuyến? Cứ từ từ , cùng với em.”

      ta tắt điện thoại, nhanh chóng sửa sang lại sofa và tấm thảm bị làm lộn xộn, bắt Đại Lận cởi áo ngủ người ra. Nhân lúc ta bận rộn lầu, mò mẫm tới cửa lớn, mở ra rồi chạy ra ngoài, nhưng bởi vì quá khẩn trương, bước tới đường cái gần đó, trơ mắt nhìn chiếc xe phóng nhanh về phía mình.

      Xe cách chỗ năm xentimet phanh “kít...” tiếng vang tới tận mây xanh rồi dừng lại, cả thân xe chấn động.

      Bên trong xe, Đằng Duệ Triết nhìn thấy Đại Lận được ánh đèn chiếu sáng ở phía trước, khuôn mặt tuấn tú trở nên xanh mét.

      xuống xe, chờ người phụ nữ đột nhiên chạy tới trước xe mình tự động rời khỏi xa. Cứ nghĩ rằng sau khi ra tù, thu lại tính tình của mình, còn bám đuôi nữa, nhưng lại ngờ vẫn như trước kia, đến đâu cũng gặp được . đúng là “ hồn bất tán.”

      tại muốn làm cái gì đây? Cố ý chắn xe , sau đó mặt dày mày dạn bước đến, bắt lấy tay ngừng gọi “ Duệ Triết.”? Trước kia còn hề vờ vịt như thế, bất kể tới đâu, lại xuất ở đó, đuổi theo gọi “ Duệ Triết, đợi em với!”, rồi mở cửa lên xe thể thao chạy đằng sau xe ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :