1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lỗ Ái - Ám Hương (34)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 96. Tức giận vì bị hôn

      Rạng sáng ngày thứ hai, Đại Lận mang theo đôi mắt gấu mèo thi, vừa mới ra đến cửa nhà trọ liền gặp phải Cổ Tuấn, thèm để ý đến cậu ta, trực tiếp bước qua coi như nhìn thấy.

      Cổ Tuấn vẫn lẽo đẽo sau đuôi , giống như 'tùy tùng' của nữ vương, tay cậu ta còn cầm bữa sáng nóng hổi, lải nhải mời Đại Lận ăn. Đúng lúc này phía sau cậu ta lại xuất đám ' em chiến hữu' tầm 17, 18 tuổi cũng đuổi theo cậu ta kêu 'Lão đại, lão đại".

      Đại Lận nhìn màn 'thế trận' ấy hoảng sợ thôi, vội vàng ôm chặt lấy túi sách bay nhanh về phía trường thi.

      Sau khi vào phòng thi, ngồi ở hàng thứ nhất, Cổ Tuấn ngồi ở hàng cuối cùng, khoảng cách này có chút xa. Nhưng tên Cổ Tuấn kia thế nhưng lại đuổi thí sinh ngồi bên cạnh , rồi tự mình ngồi thế vào vị trí đó, miệng ngừng gọi 'Darling.'

      Vì thế, toàn bộ thí sinh thi trong trường đều đồng loạt quay lại nhìn về phía hai người bọn họ.

      Đại Lận thể nhịn được nữa, hạ quyết tâm, cuối cùng nhìn Cổ Tuấn lạnh nhạt : "Cổ đại thiếu gia, giữa chúng ta có quan hệ gì sao? Vì sao tôi phải ăn bữa sáng cậu mua! Vị trí của cậu ở dưới kia, trở về, đừng có theo tôi nữa!" nổi giận đùng đùng chỉ vào loạt vị trí bên dưới kia.

      "Thế bữa sáng này tôi phải làm sao?" Cổ Tuấn nâng bữa sáng trong tay lên, ủy khuất . Bữa sáng này là cậu ta tự mình đích thân làm ở nhà, dùng hộp giữ ấm để đựng cố ý mang đến cho . Cậu muốn chăm Đại Lận trắng trẻo mập mạp hơn.

      "Tự mình ăn!" Đại Lận quát tiếng, cúi đầu muốn để ý đến cậu ta nữa, chuẩn bị đồ dùng học tập cho bài kiểm tra.

      "Ồ." Cổ Tuấn ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.

      Đám bạn thi cùng phòng nhìn cậu ta chỉ trỏ, cười trộm thôi, cậu ta liền trừng mắt liếc mọi người cái hòng cảnh cáo cấm được cười, bằng tôi cho em xử đẹp các người!

      Vì thế đám người kia dám cười nữa, cúi đầu ngay cả thở mạnh cũng dám.

      Cổ Ngao đứng ngoài cửa thu hết màn này vào đáy mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt, vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ nhìn em trai mình.

      Suốt cả ngày hôm qua lên lớp cho nó khóa giáo dục toàn diện, đến đau cả miệng, nhưng tên tiểu tử thối kia càng ngày càng phản nghịch, sáng sớm thức dậy làm bữa sáng tình của mình, vô cùng cao hứng chạy đến trường học muốn giao cho bạn , hoàn toàn coi lời của như gió thoảng bên tai.

      Bây giờ hay rồi, bị bạn thẳng thừng cự tuyệt, mất mặt!

      bất đắc dĩ liếc mắt nhìn em trai mình cái, ánh mắt lại dời đến khuôn mặt nhắn của Đại Lận, tinh tế đánh giá phen, muốn nhìn xem này đến cùng là có điểm nào có thể hấp dẫn được đàn ông trưởng thành lại có thể mê hoặc được đám thanh niên trẻ.

      Chỉ thấy đó có làm da trắng nõn, mái tóc dài được cột thành đuôi ngựa rất gọn gàng, để lộ ra cái trán trơn bóng cùng gương mặt chỉ lớn cỡ bàn tay, đôi môi trái tim tươi tắn căng mọng, lúc nhìn nghiêng, đôi môi hơi chu ra, vừa gợi cảm lại đáng .

      ngồi ngay ngắn trước bàn học, chuẩn bị làm bài kiểm tra, ngực lớn eo , đôi chân dài khép lại song song nhau tuy được bao bọc trong chiếc quần Jean nhưng vẫn cỏ thể thấy được những đường cong quyến rũ mê người của .

      Nhìn cách tổng thể, mềm mại phấn nộn, điềm đạm thướt tha, xinh đẹp động lòng người, so với đám con cùng lứa tuổi vô cùng nổi bật, nhưng so với những phụ nữ trưởng thành mất phần thành thục, ít vài phần phong tình vạn chủng.

      Có lẽ là còn quá trẻ, lại còn cột tóc đuôi ngựa nên thoạt nhìn có vẻ thanh lệ động lòng người.

      bình tĩnh nhìn thoáng qua chút, có cảm giác gì lớn, liền dời tầm mắt .

      "Để cho tiểu tử này dựa vào khả năng thực của mình tham dự kì thi, cho nó tự tung tự tác!" nhìn giáo viên phụ đạo dặn dò, sau đó ánh mắt lại liếc nhìn về phía Cổ Tuấn gục đầu xuống bàn lần nữa, "Ngày hôm qua đưa nó về nhà, tôi tịch thu toàn bộ công cụ mà nó có thể gian lận trong kì thi rồi, quyết để tiểu tử này lấy thành tích giả để qua mắt tôi! Thầy giáo, việc thành tích của nó có nằm lót đáy hay quan trọng, mấu chốt là phải quản chế được nó!"

      "Trường học nhất định tận lực."

      Trong phòng thi, Cổ Tuấn xem ai ra gì liếc mắt nhìn ông nhà mình ngoài cửa cái, tay phải xoay bút liên tục, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng gầy của Đại Lận đầy ái mộ.

      Trong trường học này, ai có thể quản trụ được cậu, càng quản cậu càng phá, chỉ có người quan cậu để tâm mới có thể quản trụ được cậu, Đại Lận bảo cậu hướng Đông, cậu tuyệt dám hướng Tây. Đại Lận bảo cậu ăn cơm, cậu tuyệt dám ăn bánh bao....

      Cậu ta hừ tiếng, nửa ngồi dậy nhìn giám thị phát bài thi xuống.

      Mẹ kiếp, líu nha líu nhíu toàn là tiếng , cậu cho cậu mượn người thi hộ, cho gian lận, thế làm sao mà trả lời!

      Cậu ta ngáp dài cái, môi hồng răng trắng gương mặt tuấn tú lắc lắc cái, đặt bút xuống bài thi khoanh khoanh, khoanh lượt, toàn bộ khoanh A, phần viết đoạn văn cậu ta vẽ lên đó con rùa to, xong xuôi đâu đó đứng dậy nộp bài thi.

      "Bạn học, trong 15 phút đầu làm bài thi thể nộp bài ra ngoài! Hơn nữa cậu còn chưa viết tên mình vào bài thi và tên lớp!" Giờ phút này toàn bộ trường thi đều trong thời gian kiểm tra, vô cùng yên tĩnh, thời điểm cậu ta đẩy ghế đứng dậy phát ra tiếng động rất lớn, khiến cho thầy và học sinh vô cùng khó chịu, "Bạn học xin mời trở về chỗ ngồi!"

      Bước chân cậu ta khẽ dừng lại chút, tủm tỉm cười nhìn Đại Lận cố gắng ngồi nghe, chợt nghĩ, bộ dạng nữ thần ngồi học nghiêm túc đẹp a, liếc mắt cái liền khiến trái tim cậu đập 'bùm bùm', sau đó khuôn mặt tuấn tú quay lại nhìn thầy giám thị lạnh nhạt : "Tên đương nhiên là nhờ thầy điền giúp tôi rồi, nếu cần mấy thầy ở đây làm cái gì! Tôi tên Cổ Tuấn, Cổ trong Cổ đại, Tuấn trong tuấn. Hoặc cũng có thể điền tên tiếng của tôi là Abel. Cứ thế ."

      Sau đó gẩy qua gẩy lại kiểu tóc mới của mình p'hong lưu phóng khoáng' dời , ngông nghênh khoác túi sách vai, đầu cũng ngoảnh lại 'tiêu sái' rời khỏi phòng thi.

      "...." Phía sau, thầy giám thị tức đến giơ chân.

      Ngoài cửa, Cổ Ngao vẫn chưa rời , mặt mày xanh mét nhìn thằng em nhà mình: "Nếu bài thi tiếng này mà đạt chuẩn, lập tức ném mày sang Mỹ! Bốn năm đại học, hai năm nghiên cứu sinh, sáu năm sau mày liền cút trở lại đây cho !"

      Trong nước còn trường học nào dám nhận tên tiểu tử đáng chết này nữa, chỉ có ra nước ngoài, rời khỏi nơi này.

      "Nếu đưa em Mỹ, em bao giờ trở về nữa!" Cổ Tuấn lười nhác nâng mí mắt. Hừ, ở Trung Quốc cậu chuyển trường lần thứ 108 rồi, còn quản được sao, nhưng nếu Mỹ, sợi dây trói buộc này bị chặt đứt, đến lúc đó cậu muốn bay đâu !"

      "Lời này là chính miệng mày ! Ngày mai lập tức chuẩn bị hành lý cho tốt, cút Mỹ, liên hệ trường học cho mày!" Cổ Ngao tức đến nổi gân xanh, bản tính thành thục trẩm ổn của mỗi khi gặp thằng em này đều sụp đổ ầm ầm, trong lúc giận dữ: "Chỉ có điều, sinh hoạt phí của mày đừng có mơ tưởng và chị mày rỉ ra phân, bản thân mày tự kiếm việc mà nuôi sống bản thân! Số tiền ba mẹ để lại cho mày, trước khi mày kết hôn, tuyệt đối cho phép mày đụng vào cọng lông!"

      Tên hỗn tiểu tử này, tìm người thi hộ bị bắt tai trận, còn cố ý trước mặt nộp bài thi đầu tiên! Nếu kết quả thi mà Ze-ro, cho chị Torn nhà mày về 'hầu hạ' tận nơi!

      Ngày mai? Còn đóng băng tiền của cậu? Cổ Tuấn nghe vậy, cuối cùng cũng tỉnh táo mà mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Đại Lận trong phòng thi.

      Nếu cậu Mỹ, Đại Lận phải làm sao bây giờ? Chẳng phải được nhìn thấy Darling nữa sao? A, cái này thể được! Cậu còn muốn làm bữa sáng tình của mình để nuôi Đại Lận trắng trẻo mập mạp, muốn giống tiểu bạch thỏ, còn có con chó màu trắng của ấy nữa, nhất định phải khiến cho Tiểu Bạch Cầu đó nghe lời cậu mà phải nhìn thấy cậu là cắn!

      "Muốn em thi rớt cũng được." Cậu méo mó miệng, vung túi sách lên, lui bước nhìn ông nhà mình, "Chỉ cần thuyết phục được Đại Lận giúp em học bổ túc, em nhất định nghiêm túc nghe giảng, kết thúc mỗi môn học đều đạt 9/10!"

      " được!" Cổ Ngao chút nghĩ ngợi quả quyết cự tuyệt! Trừ bỏ cho thằng em mình gây thêm, càng muốn để nó sớm! Mới 18 tuổi biết thế nào là ? Giống như tại, gây ra chuyện còn phải đến phiên thu dọn cục diện rối rắm!

      "Vậy em lựa chọn Mỹ." Cổ Tuấn hân cổ lên, "Dù sao trong cái nhà này, với chị có ai thương em, em đến Mỹ đua xe, kết giao với đạm bạn bè bên Mỹ...."

      "Thằng chết giẫm!" Cổ Ngao đẹp trai tuấn tú bị em trai mình chọc cho nghiến răng mắng tiếng!

      --- ---

      Đại Lận ngồi trong phòng thi, trạng thái tinh thần luôn được tốt, chỉ có thể miễn cưỡng chống cự.

      dám lơi lỏng dù chỉ giây, hoàn toàn nhập tâm vào bài làm, làm xong liền kiểm tra lại, kiểm tra rồi kiểm tra. Bài thi tiếng này khẳng định là làm được tốt như mấy môn trước, hoàn toàn phát huy được hết khả năng, kết quả chỉ có thể ở tầm giữa giữa chút.

      Sau khi nộp bài thi, ngồi mình trong phòng thi lát, cả thể xác cùng tinh thần đều mệt mỏi.

      Tối hôm qua, sau khi Đằng Duệ Triết trèo lên giường ép buộc phen, cách nào ngủ lại được nữa, trong lòng rối rắm, biết là tư vị gì.

      Trước mắt ta có quan hệ gì, giống như hai người lạ, nhưng nếu vượt qua vòng tuyến thân thể kia, ta lại dính dáng đến nhau rồi. Mà khi có dính líu, những tai ương của ngừng đánh tới, bỏ tù, nhà tan, thể gả cho người khác, có lỗi với Tiêu Tử, thậm chí là mất cơ hội quý giá có thể học ở trường này.

      muốn như thế, muốn lại hèn mọn dưới con mắt người khác, càng muốn trở thành đích đến cho những chỉ trích của bọn họ.

      Cuộc sống nay của rất tốt, chỉ muốn cứ như vậy trôi qua.

      "Tô tiểu thư." người đàn ông cả người tây trang khôi ngô tuấn tú tới gần , thân thể cao lớn, chí ít cũng phải mét tám mấy, ánh mắt lại rét lạnh, môi mỏng kiêu ngạo, bộ dáng liều lĩnh rất mê người.

      ta đứng lại trước mặt , lễ phép nhìn : "Tôi là Cổ Ngao, trai của Cổ Tuấn, muốn mời Tô tiểu thư đến làm gia sư tại nhà cho Cổ Tuấn giúp nó bổ túc kiến thức, tiền lương trả đúng hạn."

      ta nhìn Đại Lận từ xuống dưới, nhìn chính diện thế này mới phát ra, diện mạo bé này hoàn mỹ đến mức tận cùng, đôi mắt đen sáng, đẹp trong veo, mũi dọc khéo léo, khuôn miệng nhắn đỏ thắm, mềm mại phấn nộn, bờ vai như được gọt thành, nhắn, thoạt nhìn mềm mại vô cùng.

      quả thực trong độ tuổi thanh xuân, nhưng trong đôi con ngươi mỹ lệ chợt lên vài nét u buồn tang thương hợp với tuổi này.

      So với này, Cổ Tuấn 18 tuổi đúng chỉ là tên tiểu tử to đầu, ngây ngô xúc động, biết vui buồn là gì.

      ta nhìn hồi, đột nhiên nhớ tới lần trước ở Lan Hội Sở, Tiểu Tử ôm bé này trong ngực vô cùng sủng nịch. Lần trước ấy mặc đồng phục của nhân viên phục vụ nên chú ý tới, chỉ nhớ Tiêu Tử ôm 'thiếu nữ' non mềm như bé , hơn nữa còn chuẩn bị kết hôn.

      ta với Tiêu đại thiếu gia có giao tình gì, lần trước sau khi kết thúc tiệc mừng ở Hồng Vũ, ta đến Lan Hội Sở, Tiêu địa thiếu cũng đến, cho nên bọn họ cùng đến uống cốc trà.

      Giờ đây, vì muốn khiến cho Cổ Tuấn gây chuyện nữa, quyết định trước tiên mời này tạm thời chế trụ tiểu tử kia, kiềm hãm con ngựa non này lại, để hai tiểu gia hỏa giúp nhau học tập . Chỉ có điều phải thương lượng với Tô Đại Lận chút, chỉ mời phụ trách bổ túc cho Cổ Tuấn, dạy kèm, chuyện sớm, cũng coi như là giúp cho nó.

      ta đứng bên quan sát, để cho tiểu tử kia có tâm tư đứng đắn.

      "Tôi có thời gian làm gia sư." Đại Lận ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú hơi quen mắt phía trước, nhàng cự tuyệt: " tại tôi có việc làm thêm, có thời gian làm việc khác."

      thu thập xong đồ dùng học tập, định chuẩn bị dời .

      "Tô tiểu thư có thể cân nhắc lại chút." Cổ Ngao kêu dừng bước, chìa tay đưa cho tấm danh thiếp làm phương tiện liên lạc cùng phần hiệp nghị đơn giản, "Đây là phương thức liên lạc của tôi cùng hợp đồng dạy thêm, mỗi buổi giờ, tiền thù lao chính là 100 đồng, ngoài ra nếu Cổ Tuấn đạt thành tích cao còn có thưởng thêm. Tô tiểu thư, hãy nhìn qua hợp đồng chút, sau đó gọi lại cho tôi, bây giờ cũng chưa vội."

      ta đặt đồ lên bàn sau đó xoay người rời .

      Đại Lận thể cầm về, bỏ những thứ Cổ Ngao để lại vào trong túi, ở lại phòng thi chờ đến lượt thi tiếp theo.

      giảng đường, nằm sấp bàn ngủ, nửa tỉnh nửa mê, cảm giác đám bạn học bên cạnh lần lượt rời ăn cơm trưa, trong phòng học trống trơn. Nhưng thực rất mệt, mở nổi mắt, chỉ muốn ngủ giấc tốt.

      cứ nằm sấp như vậy mà ngủ, viền mắt lên quầng thâm lớn, mái tóc được cột thành đuôi ngựa áp vào má.

      Có người vững bước tới, dùng đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt nhắn của , đau lòng thôi.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 96. (Tiếp)
      Edit: June_duahau

      ngồi bên cạnh , cầm lấy bàn tay còn nắm cây bút của , bỏ bút xuống vào trong túi, lật giở cuốn vở ghi chép của ra xem. viết chữ rất đẹp, nét chữ thanh thanh, ngay ngắn chỉnh tề, nét chữ cũng hệt như nét người vậy, vô cùng đẹp mắt.

      nhìn xem hồi, sau đó khép lại, nhìn chăm chú vào gương mặt nhắn ngủ say đến phun bọt của . (^^ ý tác giả là ngủ đến chảy nước miếng ấy)

      Gương mặt trắng nõn tỳ vết, xinh đẹp tuyệt trần, cặp lông mi khép lại tạo thành hai đường bóng râm ràng, chứng tỏ mấy hôm có ngủ đủ giấc rồi.

      Trong mắt thoáng lên tia sáng nhu hòa, nghiêng người qua, hôn lên cái miệng nhắn chu ra của .

      Cái miệng nhắn này thực là mê người, no đủ, mềm mại, khiến mỗi lần chạm vào là muốn buông ra, càng hôn càng sâu, nếm tất cả hương vị tươi ngọt non mềm của .

      Tuổi còn , người luôn quanh quẩn cỗ hơi thở hồn nhiên tươi đẹp, thơm ngọt non mềm, chứa phần hương vị son phần nào, tất cả đều tươi mát mê người. khi dính vào đôi môi căng mọng no đủ này, thân mình thực cốt này, thực là muốn buông tha chút nào, chỉ nghĩ muốn tiếp tục thăm dò, đem ngụm nuốt vào bụng, hung hăng giày vò.

      Nhưng mà, tối hôm qua ngoan độc đá cước kia, khiến bây giờ nghĩ lại còn thấy đâu! cước đó thực vô tình, khiến thiếu chút nữa đoạn tử tuyệt tôn!

      Nghĩ đến đây, liền ôm lấy từ bàn học lên, định mang ăn gì đó, sau phải kiểm tra lại vết phỏng đùi nữa.

      Đúng lúc này, Cổ Tuấn lại mang cơm từ bên ngoài xông vào, ngó nghiêng tìm Đại Lận, bỗng nhiên thấy Đằng Duệ Triết ôm Đại Lận ngủ ra ngoài, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lửa giận ghe tuông 'roạt' tiếng thổi lên tận óc, cậu ta nổi giận đùng đùng chỉ vào Đằng Duệ Triết : "Mẹ nó, buông ấy xuống cho Bản thiếu gia!"

      Đằng Duệ Triết nhìn thấy lại là tên Tiểu tử này, mày kiếm phát lạnh, thèm để ý đến cậu ta, trực tiếp ra ngoài.

      Cổ Tuấn gặp phải 'lão già' tuấn bất phàm này chịu buông Đại Lận xuống, buông hộp cơm trong tay ra, đuổi tới trước mặt Đằng Duệ Triết, vung tay áo: "Tôi bảo , đặt! ! ấy! xuống!"

      "Cậu là gì của ấy?" Đằng Duệ Triết lạnh nhạt hỏi.

      "Bản thiếu gia là bản trai của ấy!" Cổ Tuấn phun ra câu như vậy, chỉ ngón tay vào mặt Duệ Triết: " ấy biết sao? Còn là gì của ấy, lại dám ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp ấy, mẹ nó! Mau thả ấy ra, bằng tôi gọi em của mình đến 'chăm sóc' đấy!"

      Đằng Duệ Triết nghe được câu cuối cùng kia, ánh mắt rét lạnh quét qua, rất có hứng thú mà nhìn tên tiểu tử này: "Cậu có bao nhiêu em? Tôi chờ các người tới đánh, đánh nổi lập tức tự giác quỳ gối đợi giáo vụ đến xử lý !"

      Lúc này đây hề có chút tức giận nào, chỉ cảm thấy tiểu tử to đầu này dễ kích động, rất có lực sát thương, nhưng lúc cần thiết cũng nên áp chế dáng vẻ lưu manh người tên nhóc này lại, khiến cho cậu ta biết bản thân vẫn chỉ là tiểu tử chưa dứt sữa!

      Đại Lận ngủ bị bọn họ ầm ĩ trận làm tỉnh lại, đôi mắt nhập nhèm mơ màng mở to, nhất thời tình hình trước mắt mình.

      còn chưa tỉnh táo hẳn, đôi mắt trắng đen ràng đầu tiên là ra gương mặt của Cổ Tuấn, ngoảnh đầu lại thấy Duệ Triết ôm mình, bảo ta để xuống.

      Đằng Duệ Triết vừa đặt xuống, liền để ý đến bất luận kẻ nào, hai chân loạng choạng ra cửa.

      "Darling!" Cổ Tuấn vội vàng đuổi theo , lo lắng lôi kéo hỏi: "Cậu biết lão già đó sao? nhìn giống như là chú của cậu vậy, còn muốn vụng trộm ôm cậu rời khỏi đây! Darling, theo tôi , tôi bảo vệ cậu, sau đó bảo đám em đến chém chết !"

      Lão già????

      Gương mặt tuấn tú của Đằng Duệ Triết lập tức khoác lên tầng băng hỏa.

      Đại Lận liền dừng bước, vỗ trán nhìn Cổ Tuấn liếc mắt cái, hất tay cậu ta ra: "Cậu cần lo cho chuyện của tôi, làm việc của mình ! Đừng theo tôi nữa!"

      "Cậu gặp phải lão sắc lang, tôi mặc kệ được!" Cổ Tuấn buông tay ra, ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm Đằng Duệ Triết, quyết định bảo vệ Darling của cậu: " cứ chờ đó cho tôi, tôi gọi đám em đến đánh cho kêu cha gọi mẹ, để xem còn dám động tới sợi lông của Darling nữa !"

      Đằng Duệ Triết nhếch miệng cười, lạnh lùng nhìn tên tiểu tử huyết khí sôi trào trước mặt.

      Thằng nhóc, tôi đây còn ngại cậu quá non!

      Đại Lận muốn để ý đến bọn họ, trực tiếp vào phòng toilet nữ rửa mặt. Ngẩng đầu nhìn mình trong gương, thấy mắt mình từ lúc nào biến thành đôi mắt Gấu mèo to đùng, túi mắt sưng húp, khuôn mặt phù thũng.

      vốc nước lạnh tạt lên mặt, đứng trong toilet ngây ngốc hồi, vừa ra ngoài liền nhìn thấy hành lang trống rỗng, bên này Cổ Tuấn cùng đám bốn năm cái tiểu đại ca chật vật quỳ rạp dưới đất, mặt bị đánh sưng lên, mắng to tiếng, từ mặt đất đứng dậy lại vây đánh Đằng Duệ Triết.

      Đằng Duệ Triết lại tung cước quét bay đám bọn họ, ngay cả góc áo cũng hề bị bọn họ chạm vào phân, cước sắc bén khiến cho mấy thằng nhóc kia ngã ngửa đất gào khóc, tao nhã phất phất tà áo, đến trước mặt bọn họ: "Các cậu thua! Từ này về sau, được đến gần Tô Đại Lận nửa bước!"

      Bị đánh bại, Cổ Tuấn từ đất đứng lên, gót chân quơ quơ, phục chỉ tay vào mũi Đằng Duệ Triết : "Mẹ nó, thân thủ của ràng được luyện qua, mấy em tôi đương nhiên đánh lại được! Có bản lĩnh cùng đầu bóng với chúng tôi, ngày mai ở sân thi đấu thứ 3 trường học, chúng ta đấu bóng rổ! Bản thiếu gia khiến cho chịu nổi!"

      Đằng Duệ Triết nghe tên nhóc còn hôi miệng sữa buông lời cuồng vọng, đôi mắt lạnh khẽ nhíu lại, ngoài cười nhưng trong cười cúi đầu nhìn cậu ta: "Đánh cược chịu thua mới là đàn ông! Bây giờ, có phải cậu nên chịu phạt quỳ hay ? Hay là để tôi tự mình áp giải cậu qua?"

      "Mẹ nó, ông cứ chờ đó cho tôi, bản thiếu gia tìm cơ hội báo thù!" Cổ Tuấn xoa xoa bên má trái bị trúng quyền, giận đùng đùng, trừng mắt liếc Đằng Duệ Triết cái, cùng dẫn theo đám 'binh hùng bại tướng' của mình hùng hùng hổ hổ đến dưới lầu giáo vụ.

      Mà lúc này, Đại Lận khá xa, đứng trước cửa trường học mua mấy đồng phần cơm hộp.

      người vẫn mang theo thuốc nên liền mua chai nước, ngồi dưới đám cây trong trường học, từ từ ăn cơm. Cổ Tuấn có muốn đánh nhau với Đằng Duệ Triết hay liên quan đến . Giữa và người đàn ông túc trí đa mưu kia hay nam sinh trẻ tuổi nhiệt huyệt sôi trào kia, hề mày may có chút quan hệ nào, muốn đánh nhau là chuyện của bọn họ, đừng nhắc tới .

      vừa ăn cơm vừa nhìn qua bản hợp đồng cầm lúc sáng, nhớ người đàn ông kia tên là Cổ Ngao.

      Cổ Ngao tuấn tú trầm ổn, nghiệp thành công, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều mang phong thái của người đàn ông thành thục, sao lại có người em trai phản nghịch như Cổ Tuấn vậy chứ?

      hợp đồng có , bởi vì trước mắt Cổ Tuấn chỉ nghe mỗi lời Tô Đại Lận , cho nên Cổ Ngao cùng thương lượng, mời phụ đạo giúp Cổ Tuấn học hành, ta có thể ứng trước cho học phí kỳ này. Chỉ cần Cổ Tuấn vào quỹ đạo, tiếp tục trốn học gây chuyện nữa, hợp đồng giữa bọn họ liền kết thúc. Trong quá trình này, Cổ Ngao bên giám sát Cổ Tuấn, để tiểu tử này quấy rầy đến , ngăn chặn phát sinh chuyện đương trẻ con..

      Trong hợp đồng cũng , Cổ Tuấn vốn từ phản nghịch, đây là lần chuyển trường thứ 108 của cậu ta, trong nước khẳng định ngôi trường nào dám thu giữ cậu ta nữa, nếu lại bị khai trừ, chỉ còn nước ra nước ngoài, rời xa thành phố Cẩm Thành.

      Cổ Ngao hy vọng để em trai xa nhà, mặt cũng hy vọng người nhà bị chia tách, chia lìa trong - ngoài nước, mặt khác muốn buông lơi quản thúc đối với em trai mình, khiến nó học phải cái xấu.

      ta xem như cầu xin Tô tiểu thư giúp mình việc này, bởi vì nhìn ra được, Tô tiểu thư hề có ý kết giao với Cổ Tuấn, cũng muốn dây dưa với Cổ Tuấn thêm nữa. Cho nên sau khi hợp đồng được thành lập, với tư cách là trai Cổ Tuấn cũng tham gia vào, cùng phụ đạo cho Cổ Tuấn, để tiểu tử kia dần dần nhận ra, đó phải là .

      Đại Lận lật xem thỏa thuận hợp đồng hồi, nhìn thấy mấy chữ 'Cổ Tuấn từng học ở Đại học Cẩm Thành', dừng ăn cơm, nhớ tới bản thân mình.

      Những gì mà Cổ Tuấn làm cũng giống hệt như ba năm trước, cũng vì muốn để cho người thân chú ý đến mình mà ngừng gây chuyện, bị đại học Cẩm Thành khai trừ, vì theo đuổi người đàn ông bào giờ có thể với tới mà cả ngày chạy theo phía sau ta.

      Vì thế ngày hôm nay Đằng Duệ Triết lại đứng ở vị trí của năm đó, đột nhiên sáng tỏ, bị gười ta theo đuổi, bị người ta quấn lấy cũng là chuyện bất đắc dĩ.

      Lúc muốn nghĩ đến chuyện đương, lại có chàng thiếu niên ngây ngô ngại phiền dây dưa truy đuổi, cậu ta hề nhìn sắc mặt của , cũng để ý đến cảm nhận của , chỉ đầu nóng lòng đuổi theo. Cứ theo đuổi như vậy, đến lúc người chiếm được mà còn làm chính bản thân mình bị thương.

      Nếu cậu ta vì mà bị ngôi trường cuối cùng này khai trừ, vậy sau này cậu ta sống thế nào đây?

      giống như , vì tuổi trẻ nông nổi bồng bột mà hối hận cả đời sao? vĩnh viễn ngẩng đầu lên được sao?

      Cổ Tuấn vừa mới vì mà đánh nhau với Đằng Duệ Triết, cậu ta là nghé con sợ hổ, định liều mạng với Đằng Duệ Triết sao? Đằng Duệ Triết chỉ cần khẽ quét chân còn chưa dùng đến bản lĩnh thực của mình khiến cho bọn họ nằm rạp xuống đất, mà Cổ Tuấn lại là đứa trẻ dễ kích động, chỉ sợ cậu ta bướng bỉnh lên, mười đầu trâu cũng kéo lại được.

      muốn dính dáng đến chuyện đương, cũng muốn Cổ Tuấn lại quấn lấy nữa, làm sao bây giờ?

      đem bản thỏa thuận hợp đồng cất vào trong túi, lại lấy ra tấm danh thiếp mà Cổ Ngao đưa cho , đem số đó lưu vào trong điện thoại, xếp nó vào phạm vi cân nhắc.

      Giải quyết xong đám Cổ Tuấn và băng đảng của cậu ta, Đằng Duệ Triết liền về phía , nhìn có vẻ đăm chiêu, hưởng thụ thời gian nghỉ trưa yên tĩnh này.

      Bây giờ là giờ nghỉ trưa, sân trường rộng lớn như vậy nhưng lại có lấy bóng dáng học sinh nào, dấu chân lại càng thưa thớt, cho nên cũng kiêng kị bị người ta nhận ra. Chuyện cảm thấy tương đối có hứng thú lúc này chính là, Tô Đại Lận cùng tên tiểu tử kia rốt cuộc là có quan hệ gì!

      Tuy rằng cảm thấy, bản thân so với Đại Lận đúng là có chút lớn tuổi, nhưng tiểu tử kia sao, chẳng phải cũng chỉ là đứa trẻ chưa dứt sữa thôi ư!

      "Chúng ta ra ngoài ăn chút gì ." nhìn chằm chằm cái hộp đựng cơm của , nhíu mày. ít khoai tây, vài miếng đậu phụ khô, thế này lấy đâu ra dinh dưỡng!

      "Tôi ăn no rồi." Đại Lận muốn ra ngoài, thu dọn hộp đựng cơm xong liền ném vào thùng rác, trốn tránh .

      "Nhưng đói bụng!" cất cao giọng , thanh từ tính mà uy nghiêm, mày kiếm nhíu chặt, tuy thế nhưng bộ dạng lúc này, nhất là ở trước mặt Đại Lận, có chút giống như làm nũng. Ngày thường, chỉ cần Đại Lận nghe lời, liền trực tiếp tóm ném lên xa, đầu tiên là nụ hôn nồng nhiệt triền miên, hung hăng áp ghế lái mà trừng phạt phen, rồi mới ăn cơm, nhưng sau khi nếm qua ngon ngọt tối hôm qua, muốn Đại Lận phải ngoan ngoãn mua cơm đến cho .

      Mặc kệ mua cái gì, đều ăn hết. Mì nước gì, cơm hộp gì, cái gì cũng được hết.

      Đại Lận quay đầu,đôi mắt đẹp sáng long lanh, đôi mày khẽ chau lại: "Bên ngoài cửa rất nhiều quán ăn nhà hàng, có thể tự mình ăn!" Tối hôm qua mua đồ ăn cho ta là muốn ta mau chóng nhanh chút, kết quả ta ăn xong còn chịu , cuối cùng còn xâm phạm . Cho nên, lần sau tuyệt đối bao giờ lại mua cơm cho ta!

      ta cũng đâu phải có vợ, Trâu Tiểu Hàm tài mạo song toàn, tài nấu nướng hạng nhất, tuyệt đối có thể thu phục được dạ dày của ta cũng như nửa thân dưới, cần phải tự mình chạy ra ngoài giải quyết như thế này.

      "A, cái miệng nhắn này sao có thể ra những lời khiến người ta chán ghét như thế hả!" ta dương môi cười, khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên trở nên đàng hoàng, phen ôm lấy cái eo của đồng thời che kín luôn cái miệng hé mở kia. Khuôn miệng khêu gợi tươi ngọt mê người như vậy, nhưng lời ra thực khiến khó chịu.

      Có nhất thiết phải trốn như vậy ? Ăn bữa cơm là muốn ăn nhiều thêm chút, sau đó đến bệnh viện chuyến kiểm tra vết phỏng đùi , buổi chiều có giờ lớp, làm chuyện của tuyệt đối làm ảnh hưởng đến . Nhưng tại, gắng gượng thêm được nữa rồi!

      cúi đầu che lại cánh môi hồng nhiều lần cự tuyệt chút lưu tình, cánh tay sắt ôm siết lấy vòng eo của , khiến cho thân thể hai người dính sát vào nhau, cho phép trốn tránh!

      Quả thực tối hôm qua ở giường của , lúc phủ lên thân thể nhăn của , thương , nhưng lúc đó thực muốn , mà chỉ muốn ngắm nhìn ngủ, lúc ấy đột nhiên cảm thấy rất nhớ . Đêm cuối thu, gió lạnh khẽ thổi vào phòng mang theo lạnh giá mà thê lương, muốn ôm ngủ, chỉ ôm như vậy, nhưng sau khi chạm vào thân thể mềm mại của , lại nhớ đến cái đêm mưa kia.

      nhớ nhung nhiệt tình đáp lại của , nhớ cảm giác cái lưỡi thơm tho của cùng môi lưỡi giao quấn triền miên, nhớ cái loại va chạm tình cảm mãnh liệt mà hai người dành cho nhau, cảm giác móng tay cào lên lưng , khuôn mặt đỏ bừng mang ý cưới, hơi thở gấp gáp, đôi mắt đẹp tình.... Nhưng mà tối hôm qua cái đáp lại chính là cước hung hăng đúng vào gốc rễ căn cước của !

      Nghĩ đến chuyện này, đem thân thể mềm mại bao bọc bên trong áo khoác bành tô của mình, bàn tay thủ sẵn phía sau cái ót vặn vẹo muốn tránh của , khiến chìm sâu trong nụ hôn của , bức phóng thích nhiệt tình chôn sâu dưới đáy lòng.

      Đại Lận ngờ ta lại có thể hôn ở chỗ này, thời điểm cảm giác ta lại giống như đêm qua muốn đoạt lấy , liền dùng răng cắn lên môi ta.

      thế nhưng lại mạnh mẽ áp vào trong lòng mình hơn, dùng áo bành tô bao trọn lấy , đem vết máu môi quấn quýt giao hòa với môi . trêu chọc của khiến nhớ lại đoạn tình cảm mãnh liệt trong đêm mưa kia.

      Cảm xúc môi càng lúc càng nóng, cũng càng lúc càng mềm, đôi mắt trở nên mờ sương, hơi thở như hương hoa Lan dần trở nên dồn dập.

      lúc này được Duệ Triết ngày xưa , kịch liệt , nhưng cũng tài nào hưởng thụ nổi cái loại cảm giác tim đập thình thịch cùng thần trí say mê này được. Bởi vì mỗi lần hôn như vậy, đều nhớ đến Tiêu Tử, nhớ tới cái chết của mẹ Tiêu.

      Chỉ cần hai mắt vừa khép lại, liền lên cảnh Tiêu tử đứng bên nhìn , nhìn cảnh và Đằng Duệ Triết ôm hôn trong mưa.

      Tiêu Tử là người duy nhất sưởi ấm trái tim , mà Đằng Duệ Triết chính là người năm đó cần , chỉ là, sau khi nếm thử qua nhu tình của Đằng Duệ Triết, lại nhớ đến mình ba năm trước từng si mê điên cuồng bao nhiêu, nhớ tới từng người đàn ông như thế nào, đêm mưa kia chính là muốn đáp lại những nhiệt tình theo đuổi ngày xưa của bản thân, đáp lại người con trai ngày đó muốn được. Nhưng sau khi chấm dứt, cũng vì đoạn tình đơn phương này mà đặt xuống dấu chấm hết.

      quan tâm của Đằng Duệ Triết tại ba năm sau đó, chỉ là cam lòng, đáp lại của cũng là vì từng theo đuổi thời gian dài như thế, cho nên khi nhận được quan tâm chăm sóc của mới nhịn được mà xót xa đáp lại. Có lẽ nên, nên làm uổng phí cái chết của baba, nên nhất thời quên mất ba năm ngục tù khổ sai mà lần nữa, nhưng mà, chỉ sau đêm mưa, kết cục mà phải trả cho đoạn tình đơn phương đó vô cùng thảm trọng.

      Vì thế, sau khi Tiêu Tử rời , hoàn toàn tỉnh ngộ, bản thân lại lần nữa phạm phải sai lầm giống như ba năm trước.

      Ba năm trước vào tù, ba năm sau đánh mất người đàn ông có thể sưởi ấm trái tim .

      tại, biết nghênh đón mình tiếp theo là cái gì.

      ---

      Kết thúc nụ hôn, Đằng Duệ Triết ôm vào trong phòng học ngồi, để ngồi chân , cũng có lại xâm phạm , chỉ nhanh chóng ôm chặt lấy : "Sau khi nhập học suôn sẻ, hãy chăm chỉ học hành cho tốt, nhúng tay quản chuyện của em, để tự mình em lo liệu hết. Nhưng thỉnh thoảng, tới tìm em."

      Đại Lận lên tiếng, lông mi buông xuống, mặt lên tầng ưu thương nhàn nhạt.

      Hết chương 96.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 97. Tiểu Hàm tìm đến!

      Buổi chiều, Đại Lận bị giáo viên hướng dẫn gọi đến phòng giáo vụ, nhìn thấy đám em đại ca của Cổ Tuấn quỳ gối trước cửa phòng giáo vụ, quây thành vòng đánh bài tú-lơ-khơ, còn Cổ Tuấn ngồi vắt vẻo cửa sổ, tựa lưng vào tường nhìn bên ngoài, hai cái chân buông thõng lắc lưa qua lại.

      hề để ý đến cậu ta, trực tiếp vào phòng.

      Thầy phụ đạo gọi ngồi, cười vui vẻ có kết quả kỳ thi vừa rồi của , đạt được thành tích cao nhất, trường học bắt đầu tiến hành làm thủ tục nhập học cho , bảo buổi chiều ghi danh và lĩnh thẻ chứng nhận sinh viên.

      Chỉ có điều bởi vì khai giảng năm học mới được hơn nửa kỳ, nên phòng kí túc xá cho sinh viên của trường kín, nếu muốn ở cần phải chờ trường học sắp xếp.

      "Chuyện này có gì, trước tiên em ở bên ngoài cũng được." Đại Lận đứng dậy cảm kích nhìn vị thầy giáo này, khóe mắt mang theo ý cười còn vì vui mừng quá đỗi mà lên tầng hơi nước: "Sau khi nhập học, em nhất định cố gắng chăm chỉ học tập, trân trọng cơ hội dễ gì mới có được này."

      "Vậy là tốt rồi." Vị thầy giáo kia yên tâm gật gật đầu, vô cùng hài lòng nhìn học trò vừa chịu khó chịu khổ này.

      Rời khỏi phòng giáo vụ, Đại Lận đến nơi nhận kết quả thi cùng lĩnh thẻ sinh viên của mình, tâm tình lúc này vẫn còn rất kích động tài nào bình tĩnh lại được. Ba năm trước, thẻ sinh viên của bị đại học Cẩm Thành gạch bỏ, còn bây giờ, lại có thẻ sinh viên mang tên mình rồi, có thể trở thành sinh viên lần nữa.

      Nếu tất cả đều thuận lợi, ba năm sau, hoặc thậm chí là 5 năm sau, có thể đứng thẳng lưng làm người rồi.

      Đến lúc đó, hi vọng bản thân học xong, trở thành nghiên cứu sinh, xuất ngoại du học, định cư ở nước ngoài.... A, nghĩ vẫn còn rất xa! ! !

      cười cười chua xót, sau khi nhận đủ các loại giấy tờ cùng chứng nhận, liền tới phòng học chính thức báo danh.

      Giáo viên muôn chính thức giới thiệu người mới với mọi người trong lớp, điền tên của vào danh sách sinh viên mới, như vậy, sau này cần mỗi môn học lại phải chạy tìm lớp, cũng cần phải lén lút học hộ hoặc thi hộ người ta để được nghe giảng, giờ đây có thể danh chính ngôn thuận ngồi trong lớp nghe giảng bài, mỗi lần thầy điểm danh, tên của cũng được xướng lên.

      Như thế, so với lúc trước Tiêu Tử cửa sau giúp vào được đại học Trạch Châu, có tôn nghiêm hơn nhiều.

      cười vui sướng, lần đầu tiên có thể ngẩng đầu giới thiệu bản thân mình như vậy, giống như lời tuyên thệ của tân sinh viên ba năm trước 'Tôi là Đại học sinh*, nhất định phải quyết chí tự cường, đền đáp tổ quốc'. Có điều, đền đáp tổ quốc phải là chí hướng của , chỉ muốn ngã ở đâu đứng lên ở đó, ngẩng đầu làm người.

      (*Cách gọi khác của sinh viên đại học)

      Người chỉ có thể tự mình cố gắng mới có thể lấy được tôn trọng của người khác.

      Sau khi giới thiệu xong bản thân, dưới những tràng vỗ tay cùng gương mặt tươi cười chào đón của mọi người, về phía chỗ ngồi của mình, chính thức trở thành thành viên của lớp này.

      Các bạn học rất nhiệt tình, thân thiết bắt chuyện với , hỏi han....

      Sau khi tan học, lại tiếp tục chạy tới khách sạn.

      Công việc trước sau vẫn vất vả như vậy, chạy đến tay chân mỏi nhừ, hôm nay lại còn là ngày đặc thù của , nhưng toàn bộ mệt mỏi đều tan thành mây khói, chỉ còn lại nỗi kích động khao khát về tương lai tươi đẹp phía trước.

      Sau khi nhập học, cần phải kiếm tiền học phí, kiếm tiền mua sách vở đồ dùng,....

      Mấy ngàn học phí?

      bước như bây chợt hơi dừng lại chút, ngừng bước truyền đồ ăn.

      Lại thêm khoản phí hơn 1 ngàn bỗng chốc từ đâu bay đến? người 1 ngàn gửi ngân hàng cũng có, càng khỏi cần trong vài ngày xoay sở ra được mấy ngàn, bán máu sao?

      Khuôn mặt vui sướng dần dần ảm đạm lại, ánh mắt buông xuống, chạm phải tầm mắt theo dõi nghiêm khắc của quản lý, tay chân lại lưu loát trở lại vội vàng mang thức ăn lên cho khách.

      Hazz, nhìn bàn ăn của khách ở đây cũng hơn mấy vạn, nhìn lại mình, mỗi đồng kiếm được đều gian nan nối tiếp gian nan. Nhớ ngày đó, mấy ngàn tiền sinh hoạt hàng tháng của cũng đủ dùng, mẹ Hàn Tử mỗi lần chi tiền làm đẹp cũng đều mấy vạn đồng, toàn bộ đều lấy tiền của baba....

      Baba, baba bị làm liên lụy rồi.

      khép chặt hai tròng mắt giăng kín sương mù, lần nữa mở mắt ra, đặt toàn bộ thức ăn lên bàn cho khách sau đó lui ra ngoài.

      Sau khi tan tầm là hai giờ sáng, ngồi trong tiệm bánh mì lạnh lẽo hiu hắt, ngẩng đầu xem tin tức TV.

      Lúc này, TV phát lại tin Tiêu Tử chuẩn bị đính hôn với thiên kim nhà họ Cao, con chủ tịch tập đoàn Cao Hâm, quả nhiên là môn đăng hộ đối, trai tài sắc. Nhưng bởi góc quay được ràng nên nhìn được gương mặt vị hôn thể của Tiêu Tử, chỉ nhìn thấy đôi 'bích nhân' xuất trước màn ảnh, khiến người ngoài nhìn vào cũng phải ghen tị.

      ngừng ăn, quay đầu hắt hơi cái, cầm khăn giấy bưng kín khuôn mặt muốn để nước mắt giàn dụa....

      Đằng Duệ Triết từ bên ngoài bước vào, lẳng lặng nhìn , chìa tay giơ ra tấm card, "Bên trong tấm thẻ này có tiền học phí cũng tiền sinh hoạt kỳ này của em, chi phí sau này cần phải dựa vào em rồi!"

      Đại Lận rút mấy tờ giấy ăn che miệng lại, ngước mắt nhìn bóng dáng cao như núi của , lạnh lùng mà kiên định : "Tôi cần."

      Mắt phát lạnh, nhìn chằm chằm.

      "Tôi cần dùng tiền của ." lặp lại lần nữa, đôi mắt đẹp hề chớp cũng nhìn chằm chằm vào cặp mắt lạnh như ưng mâu* của , đáy mắt bắt đầu lên tia sáng bi thương, vội vàng đứng dậy cầm lấy túi xách rồi xoay người rời .

      Vì sao phải cầm tiền của ? là gì của , lại là gì đối với ?

      Mỗi lần muốn đứng dậy, liền xuất , luôn luôn lấy thái độ bố thí để đối đãi . Bố thí dịu dàng, bố thí đồng tình cũng thương hại, bố thí học phí cho ,....

      Người đàn ông này biết, so với Tiêu Tử, lại càng hi vọng nhìn thấy .

      muốn gặp , bởi vì chỉ cần nhìn thấy , cảm thấy bản thân mình ti tiện cỡ nào, ngẩng đầu lên nổi. Nhớ đến chuyện Tiêu Tử chuẩn bị kết hôn với người con khác.

      Thực ra Tiêu Tử phải , chân chính , nhưng bị làm tổn thương triệt để nên mới lựa chọn gánh vác công ty mà mẹ Tiêu để lại, lựa chọn Tiêu gia; nhưng cho dù là vậy, Tiêu Tử vẫn là ánh hào quang chiếu sáng thế giới u nhất cuộc đời , đó là người đàn ông mà đời này thể nào quên được cùng day dứt thôi.

      Vận mệnh an bài, vật đổi sao dời, bây giờ Tiêu Tử lấy người khác, thầm muốn với Tiêu Tử, Tiêu Tử, là người đàn ông tốt nhất thế giới này, hãy lấy người con xứng đôi với , cùng nhau sống hạnh phúc suốt cuộc đời.

      Còn đối với Đằng Duệ Triết, cái gì cũng muốn , chỉ muốn cách ta xa.

      đường lớn yên tĩnh, chỉ có mình đạp xe giữa đêm hôm, mặc kệ Đằng Duệ Triết có theo sau lưng mình , chỉ muốn sống cuộc sống mới của riêng mình thôi.

      phải chuột chạy qua đường, mỗi khi nhìn thấy người lạ cần phải hoảng hốt chốn nữa.

      Ngoài Tiêu Tử ra, nợ bất kì ai thứ gì, chút cũng thiếu, tất cả đều trả hết rồi.

      Cho nên, trở lại là chính .

      "Cho tôi cái trứng muối, cho nhiều thêm ít nước dùng nữa." ghé vào chợ đêm mua ít thức ăn về cho Tiểu Tuyết Cầu, sau đó mang theo hộp đồ ăn, tiếp tục chạy xe về phía trước.

      Cuối thu, gió đêm mang theo hơi lạnh phả vào khiến người ta thanh tỉnh, mũi bị gió lạnh làm cho ê ểm, nhưng cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt đẹp rồi. Tương lai, chỉ muốn tự mình xoay sở tiền học phí, còn muốn dành dụm ít để mua thuốc trị bệnh, nấy đó đều là mục tiêu phấn đấu của , muốn nỗ lực hoàn thành.

      Vừa mở cửa phòng ra, Tiểu Tuyết Cầu ngồi xổm đệm lót chào đón , cu cậu lắc lắc cái đuôi , bổ nhào về phía ..

      ôm lấy tiểu gia hỏa vào lòng vuốt ve, sau đó bỏ trứng muối vừa mua xong, thêm ít cơm và nước dùng bỏ cho nó ăn. Bản thân lấy quần áo rồi vào phòng vệ sinh tắm rửa, khẽ vốc nước rửa vết phỏng đùi, sau đó lại ngồi xổm dưới sàn nhà tắm giặt sạch quần áo.

      Lúc xuống lầu phơi quần áo, liền bắt gặp Đằng Duệ triết thân tây trang màu đen đứng trong sân, ánh mắt sâu xa chăm chú nhìn .

      Gương mặt tuấn tú, môi mỏng khẽ thở ra làn khói mỏng manh như sương mù, đôi mắt tinh dưới ánh đèn có vẻ sâu thẳm, cứ yên lặng nhìn như vậy. muốn tôn trọng , nhưng thể trơ mắt nhìn vì tiền mà ngược đãi bản thân như vậy được.

      Cuộc sống bây giờ của cần lấy nước mắt làm bạn nữa, nhưng lại vất vả cực nhọc vô cùng, bả vai gầy yếu đó phải gánh vai bao nhiêu trọng trách.

      có tiền chữa bệnh dạ dày, càng có tiền trang trải học phí của bản thân sống thế nào? Đợi đến lúc có thể kiếm được tiền chữa trị, dạ dày của trừng di căn sang dạng khác, bệnh nặng càng thêm nặng rồi.

      Đợi đến lúc có thể kiếm đủ tiền học phí, vậy năm học này phải làm sao?

      ban ngày lên lớp, tối đến lại 'vó ngựa dừng' chạy đua kiếm sống, chưa biết chừng ngày nào đó cơ thể chịu nổi mà sụp đổ.

      vốn thân thể tốt, lại có nhà, so với những người khác có thể vừa học vừa làm, có người nhà gánh phần học phí đại học, sau ba năm khốn khổ trong tù, giờ đây viêc quan trọng nhất đối với chính là chữa khỏi bệnh dạ dày, bồi dưỡng thân thể tốt.

      Bằng , sợ chống đỡ được bao lâu nữa.

      Đại Lận đứng dưới sân liếc mắt nhìn cái, sau đó xoay người phơi quần áo, để đối diện với bóng lưng mình.

      Tuy rằng tại kiếm đủ học phí cũng tiền chữa bệnh, nhưng cho dù có phải bán máu, cũng muốn cầm tiền của Đằng Duệ Triết.

      Dù sao cuộc sống của cũng vừa mới bắt đầu, còn bị bàn bè ngày xưa chế nhạo, có chuyện liên quan đến và Tiêu Tử, càng có những ánh mắt hèn mọn nhìn . Nếu chấp nhận bố thí của , có khác gì cuộc sống hèn mọn trước kia đâu?

      Bất quá, Đằng Duệ Triết từng là người xem thường nhất, cho nên cần lại đến đây nhục nhã thêm nữa.

      phơi xong quần áo liền yên lặng xoay người lên lầu.

      Đằng Duệ Triết bước tới, nhanh chóng bắt được khuỷu tay , giận tái mặt : "Đem tiền nhận lấy, đừng có hành hạ thân thể mình đến chịu được!"

      "Tôi chưa bao giờ xem thường thân thể mình cả, chính mới chịu buông tha cho tôi!" quay đầu lại lạnh nhạt : " có từng nghĩ tới, tôi và đến cùng là cái quan hệ gì ?"

      Môi mỏng của Đằng Duệ Triết khẽ nhếch lên, bàn tay to nằm chặt khuỷu tay mảnh khảnh của , mày kiếm nhướng cao: "Tô Đại Lận em là người phụ nữ của ! Đời này em đừng mong chạy thoát! Đem tiền nhận lấy, trước chữa cho xong bệnh !"

      đem tấm thẻ bỏ vào trong túi áo , lại cúi đầu nhìn , chầm chậm : "Mật khẩu là ngày sinh nhật của em, đủ để em chữa bệnh cùng chi trả học phí năm nhất, đừng trả về nữa, thân thể em chờ được đâu."

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 97. (Tiếp)
      Editor: June_duahau

      tay Đại Lận bận cầm cái chậu, đôi bàn tay bị đông lạnh đỏ ửng lên, lẳng lặng nhìn .

      Cho dù có bệnh dạ dày của có di căn sang ung thư, vì bệnh ung thư mà chết có liên quan gì đến . Trước khi Tiêu Tử xuất , chính khiến ngồi tù sống chết ra sao cũng quan tâm, làm sao ba năm sau lại tới quản chuyện của ?

      lấy tấm thẻ trong túi áo ra, trực tiếp bẻ gẫy làm hai sau đó ném xuống dưới bậc thang tối đen như mực.

      "Tô Đại Lận!" giận tím mặt, bàn tay to bắt được tay , đôi con người đen nhánh trở nên bén nhọn làm cho người ta sợ hãi, "Tôi chỉ muốn để em chữa bệnh cho tốt, muốn cứu mạng sống của em, cũng chẳng phải bố thí! Em có khí phách như vậy, cần tôi phải bố thí sao!"

      Cánh tay mạnh mẽ như thép khiến bả vai gầy yếu của Đại Lận sinh đau, mu bàn tay nổi gân xanh, xương ngón tay vì tức giận mà nổi khớp trắng, đủ thấy tức giận đến mức nào, sau khi bình tĩnh lại mới nới lỏng ra, buông mắt xuống nhìn , giọng trở nên nhu hòa hơn: "Ngày mai phải rời khỏi đây, chờ qua thời gian ngắn nữa lại đến, hi vọng lúc gặp lại em là trong bệnh viện. Đại Lận, mặc kệ tương lai ra sao, em cũng nên biết quý trọng lấy thân thể của mình."

      nâng tay vén lọn tóc rơi xuống bên gò má mềm mại của , nâng cằm lên để mắt nhìn thẳng vào mắt : "Ba năm lao lực trong tù qua, chuyện Tiêu Tử cũng qua rồi, cuộc sống trước mắt của em giống như em mong muốn, bắt đầu lại lần nữa rồi. Nhưng nếu sức khỏe tốt, em làm sao có thể hết con đường này? Vì sao lúc nào em cũng cố chấp như vậy?"

      Nếu lúc trước em bướng bỉnh như vậy, người cưới là Tô Đại lận em.

      Đại Lận cúi đầu nhìn mặt đất, hơi khép mắt lại, khẽ: "Bởi vì luon ép tôi làm những việc mà tôi muốn. Tôi muốn nhận áy náy của , chỉ muốn cùng Tiêu Tử yên bình sống qua ngày, cho dù có kết quả cũng thỏa mãn rồi. Nhưng chính xuất của , khiến tôi hết lần này đến lần khác cách nào ngẩng đầu lên đối mặt được với Tiêu Tử. Lúc đè tôi dưới thân mình, bao giờ coi tôi là người phụ nữ có tôn nghiêm chưa?"

      Đằng Duệ Triết ngẩn ra, bàn tay nắm chặt cằm buông xuống, đôi mắt đen như mực cũng trở nên thâm trầm.

      Đại Lận vẫn còn cười, ngước mắt nhìn , ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng: "Người con năm đó vì theo đuổi mà bị xích cổ bỏ tù, bây giờ đứng trước mặt bàn về chuyện tôn nghiêm thấy rất buồn cười phải ? Ba năm trước ấy vì nghe theo lời khuyên bảo bất chấp theo đuổi , rốt cuộc phải trả giá 'thảm thống đại giới', ba năm sau lại cũng mắc cùng lỗi ấy, vọng tưởng muốn gả vào Tiêu gia. Vì thế bắt ấy đến khách sạn, nhục nhã chẳng khác gì bao, khiến ấy nhận bản thân mình đê tiện cỡ nào. Lúc ở suối nước nóng, cũng chỉ vì tâm trạng tốt mà bố thí cho ấy chút dịu dàng, khiến ấy lòng muốn gả ra ngoài lại lần nữa đuổi theo . Bây giờ, ấy thể gả cho người, vừa lòng chưa? Vì sao, vì sao lúc ấy chạy theo , lại thích; lúc ấy chỉ muốn lặng yên sống qua ngày, muốn dây dưa gì đến , lại chịu? Buông tha ấy tốt hơn sao? Cho dù ấy có bị ung thư mà chết, cũng tốt hơn là bị làm nhục trước mặt mọi người, có người nào muốn, khiến ấy càng bị hãm sâu trong nhà tù, càng ngày càng có tôn nghiêm!"

      khẽ cười, dưới ánh mắt khiếp sợ của , xoay người lên lầu.

      Kỳ thực vừa rồi rất lạnh nhạt, hờ hững ra những lời này, bình tĩnh đối mặt với người đàn ông năm xưa, sau đó tiếp tục cuộc sống của mình. cần phải khóc lóc nữa, cần lại hèn mọn nữa.

      Cho dù có ngày bênh nặng nguy kịch, lòng cũng rất bình thản, bởi vì đó mới hoàn toàn là Tô Đại Lận mới.

      Tô Đại Lận cần đồng tình hay áy náy, càng cần Đằng Duệ Triết hết lần này đến lần khác độc tài cùng xâm phạm thân thể . ta mang danh là bồi thường nhưng kỳ thực đó là vũ nhục đối với .

      Tô Đại Lận, mày phải cố lên, dùng chính khả năng của mình lo liệu học phí, chữa bệnh, phải sống mà có vết nhơ nào người.

      Rạng sáng ngày hôm sau, quả nhiên Đằng Duệ Triết hề xuất trước mặt nữa, Cổ Tuấn đạp xe đứng chờ ở ven đường, tay còn cầm theo phần bữa sáng tình .

      "Darling, lão già ngày hôm qua là ai thế? Chú của cậu sao? Hôm nay bọn tôi có trận bóng, cậu xem cùng , tôi đảm bảo có thể khiến cho lão già đó thất bại thảm hại!" Cổ Tuấn chạy xe phía sau gật gù đắc ý.

      Đại Lận đạp xe phía trước, nhìn theo chiếc xe bus số 203 nhét chật ních người lướt qua trước mặt, thổi bay cả tóc đuôi ngựa của , dán vào hai gò má phấn nộn của .

      phải làm sao để gom góp được hơn ngàn học phí đây, bán máu ư? Hay là tìm Cố Y Y?

      Cố Y Y có thể xin cho làm ở Lan Hội Sở, tiếp xúc với vài nhân vật lớn, địa vị cao, như vậy có thể kiếm tiền mau hơn. Nhưng khi làm 'hồng nhan', rất khó có thể thoát khỏi ánh mắt rèm pha của người ngoài....

      "Darling, tôi hôm qua có phải tìm cậu hả? Cậu có đồng ý ?" bạn học Cổ Tuấn cưỡi chiếc xe đạp nghiêng nghiêng ngả ngả, lạng lách theo hình chữ S, bám ngay sau xe Đại lận.

      Đại lận quay đầu liếc cậu ta cái, nhướng mày, khỏi cần nghĩ nữa .

      Tuy rằng trong hợp đồng Cổ Ngao có ứng trước tiền học phí kỳ này cho , nhưng mỗi lần ở cùng Cổ Tuấn vẫn cần có dũng khí rất lớn.

      Cổ Tuấn rất có thể gây nháo, cậu ta từng đánh nhau với Đằng Duệ Triết, bị phạt quỳ trước cửa phòng giáo vụ mà còn vây quanh lại đánh bài tú-lơ-khơ! Bây giờ tất cả mọi người đều biết Cổ Tuấn thích theo , nhất định khoanh và Cổ Tuấn vào cùng loại.

      "Darling, Darling...." Bạn học nam ngừng gọi ở sau lưng.

      " Cấm gọi nữa! Tên tôi là Đại Lận!" càng đạp nhanh hơn, phi như bay về phía trước.

      ----

      Văn phòng thị chính.

      Bí thư Trâu nhìn cấp dưới của mình, Thị Trưởng và Phó thị trưởng Lý ngồi ngay ngắn hai bên, thường ủy và số cán bộ cấp cao khác, tra hỏi vụ án tham ô Thư Thành trước mắt.

      Phó Thị Trưởng Lý lập tức cười : Thứ nhất Thư Thành căn bản có chuyện tham ô, những tài liệu Viện Kiểm Sát đưa tới chỉ là chứng cớ do vu cáo, ông ta phái người điều tra chân tướng, chuẩn bị kháng cáo vị Kiểm sát viên trẻ tuổi vu cão hãm hại.

      "Nếu quả có việc này, nhật định phải chứng minh được bản thân mình trong sạch! Nhưng nếu thực tham ô, Thương Ủy tuyệt đối chứa chấp loại tham quan này!" Bí thư Trâu nghiêm khắc , nhìn lượt hai hàng cán bộ lớn , làm gương tốt cho bọn họ, tuyệt đối thể tham ô nhận hối lộ, làm dụng chức quyền, "Việc vụ án tham ô Thư Thành, thường ủy nhất định tìm người điều tra, mọi người lui ra hết ."

      Ông đứng dậy đến sau bàn làm việc của mình, giống như có điều suy nghĩ đăm chiếu nhìn chiếc bình gốm sứ Thiên Lý Mã bàn.

      Tâm ý muốn ngồi lên chiếc ghế thị trưởng của phó thị trưởng Lý rành rành, gần đây luôn luôn nịnh bợ ông, muốn bí thư thị ủy như ông đây đứng về phía . Nhưng Phó thị trưởng Lý này coi ai ra gì, hành vi kiêu ngạo ông cũng có nghe , hơn nữa gần đây luôn có người nhà họ Lý bị 'sờ gáy', chứng cứ tham ô, cờ bạc lần lượt bị người ta nắm được, ông cũng chỉ xem như thấy, muốn nhìn coi Phó thị trưởng Lý có thể chống đỡ đến lúc nào.

      Họ Lý kia tuy là Phó thị trưởng nhưng qua vài năm làm quan, 'dây mơ dễ má' cũng ít, ở thường ủy rất có quyền lực, lời tương đối có trọng lượng, ngay cả bí thư như ông cũng phải nể ông ta vài phần, có cách nào điều tra ông ta, nhưng cũng muốn đối địch trực tiếp.

      Ông chỉ muốn biết người ngầm điều tra nhà họ Lý rốt cuộc là ai.

      Nếu là Kiểm sát viên trẻ tuổi Cổ Ngao chuyện này cần thiết phải bí mật điều tra, mà có thể đường đường chính chính tra xét, dù sao cái người tên Cổ Ngao này cũng là gương mặt trẻ tuổi đầy hứa hẹn, mấy năm ở trong giới cảnh sát rất có danh tiếng, chuyên trừng trị tham quan ô lại, mảy may sợ cường quyền.

      Nhiều năm qua ông vốn cũng cùng Phó thị trưởng Lý đối chọi nhau gay gắt bàn họp, cứ bình an vô như vậy, gần đây đột nhiên lại đòi điều tra xét xử, nhất định là đắc tội với người nào.

      Trong đầu ông chợt ra người, chính là đứa cháu Đằng Duệ Triết, cảm thấy gần đây hành tung Duệ Triết rất bí , lúc nào cũng quá để tâm đến chuyện Trâu gia bọn họ, sớm ném ra sau đầu đề nghị tham gia tranh cử chức vụ Thị trưởng của ông từ lâu rồi, chữ cũng hề nhắc đến.

      Trước mắt ông vẫn còn rất coi trọng vị hậu bối này, trông cậy cậu ta có thể làm con rể mình, thương Tử Hàm con ông, nhưng nếu Duệ Triết nhanh như vậy có phụ nữ bên ngoài, ông tuyệt đối bỏ qua.

      Trâu gia bọn họ cùng Đằng lão gia đều nhất trí, nhất đinh phải hợp tác cho Duệ triết và Tiểu Hàm, khiến cho bọn chúng thương nhau, trở thành đôi môn đăng hộ đối.

      "Tiểu Hàm, sao gần đây ba thấy Duệ Triết, công ty nó bận lắm sao?" Ông liền gọi điện thoại cho con , nằm tựa vào ghế da, tháo kính mắt mũi xuống, xoa xoa mi tâm.

      "Ba, gần đây công ty rất bận sao, người đứng có ba ngày hai bữa lại đòi gặp ấy, ấy thấy phiền đó." thanh ngọt ngào của Trâu Tiểu Hàm truyền đến từ bên kia điện thoại, làm cho bí thư Trâu khẽ cười cưng chiều, mệt mỏi gương mặt già nua chợt tiêu tán, "Ba, mẹ ở bên cạnh con, hỏi người có muốn uống ít rượu Thiệu Hưng Lão Tửu , con và mẹ mang về cho người hai hũ."

      "Con ngoan, hai mẹ con cứ chơi vui vẻ bên ngoài , ba phải kiêng rượu, chờ hai người du lịch trở về nấu cho ba đồ ăn Chiết Giang là được." Ông xong liền vui vẻ cúp điện thoại, sau đó nhấn nút gọi nội tuyến cho thư kí.

      Thư ký báo rằng có Đằng tiên sinh đến gặp, Bí thư Trâu nghe thấy vậy liền vui vẻ ra mặt: "Mời Duệ Triết vào !" Hơi nới lỏng caravat cổ áo, đứng dậy nghênh đón nhưng vẻ mặt ràng vui mừng như vậy.

      Ngay sau đó, Đằng Duệ Triết đẩy cửa vào, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, môi mỏng hơi nhếch, có biểu cảm gì.

      Bí thư Trâu kêu ngồi, tiếng cười sang sảng, gần đây Cẩm Thành có miếng đất phong thủy trù phú muốn giữ lại cho con rể, có bao nhiêu người muốn lấy mảnh đất đó ông đều cấp cho, biết con rể nhìn trúng khu đất xa hoa này nên đặc biệt giữ lại làm chi nhánh cho con rể.

      Đằng Duệ Triết khẽ nhếch mày kiếm, nhìn bí thư trầm giọng : "Sau này Bí thư vẫn nên gọi cháu là Duệ Triết hơn, nghe thế hơi được tự nhiên. Gần đây công ty có chút bận, nghe thư ký ngài muốn tìm Duệ Triết, liền tự mình đến chuyến."

      "À, tìm con tới là muốn bàn với con chuyện về Phó thị trưởng Lý." Bí thư Trâu tiếp tục cười , chút cũng để ý lời khách khí vừa rồi của , giống như coi Duệ Triết như người trong nhà, tự mình nhấp ngụm trà trong cốc, cũng lên tiếng mời Duệ Triết uống thử, "Chúng ta là người nhà nên ta cũng muốn vòng vo, Duệ Triết, có phải Phó thị trưởng Lý làm gì đắc tội với con ?"

      Đằng Duệ Triết nghe vậy liền ngước mắt, khẽ nhíu mày: "Sao bí thư lại vậy?"

      ----

      Trâu Tiểu Hàm mặc thân váy dài mùa thu, bên ngoài khoác chiếc ao lông màu trắng, mắt đeo cặp kính râm, cùng với mẹ mình Lam thị dò xét mấy trường Đại học ở cùng lân cận.

      ta căn bản hề du lịch Thiệu Hưng, mà là sau khi bí thư phun nhân nhờ thám tử tư bí mật điều tra phương hướng Đằng Duệ Triết rời , liền bị mẹ kéo đến nơi này. Lam thị , bà vẫn cảm thấy Duệ Triết có phụ nữ khác ở bên ngoài, nhân lúc còn chưa tạo thành sai lầm lớn, bọn họ nhất định phải tìm ra ả đàn bà kia.

      Bọn họ chắn chắn là ở chỗ này, bởi vì theo thám tử tư , Đằng thiếu gia chạy xe đến đướng quốc lộ là thấy tăm hơi đâu, đoán chừng vẫn ở trong phạm vi Cẩm Thành, quá xa.

      Vì thế Lam thị dẫn theo con 'gióng trống khua chiêng' đến đây tìm người, buổi tối ngủ lại khách sạn, tính toán tăm rửa nghỉ ngơi trước.

      Mà thời điểm bọn họ tới ngã tư đường, vừa xoay người bước vào khách sạn, Đại Lận cùng lúc đạp xe từ hướng đối diện với bọn họ chạy ngang qua, Cổ Tuấn chạy theo phía sau liều mạng gọi "Darling!"

      Trâu Tiểu Hàm mơ hồ nghe đươc tiếng 'Darling!', vội vàng tháo kính mắt xuống, nhìn tới nhìn lui dòng xe cộ đường, phía xa xa thoáng thấy cậu học sinh đuổi theo cột tóc đuôi ngựa, thoáng cái thấy tăm hơi đâu.

      ta nhìn lướt qua, sau đó lại mang kính lên, theo mẹ vào khách sạn.

      Hết chương 97.
      saoxoay thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      c98 p71

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :