1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lỗ Ái - Ám Hương (34)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 93. (Cuối)
      Editor: June_duahau

      vội vã mặc quần áo vào rồi ra mở cửa, liền thấy bên trong phòng bếp chung có người lén lút nấu mì sợi dùng sữa, còn dùng lò vi sóng để hâm nóng đồ ăn lúc chiều, động tác vô cùng lưu loát nhanh chóng, soàn soạt soàn soạt.

      Mà kỳ quái hơn là, hơn mười hộ sống trong xóm này cũng cùng lúc đồng loạt mở cửa ra nhìn, ánh mắt nhập nhèm mở to, la hét có kẻ trộm gõ cửa sổ nhà bọn họ, mau mau xuống lầu bắt trộm.

      Vì thế khiến cho dì Trương vừa bưng bát mì sợi, sữa cùng đồ ăn mới nấu xong tính nhanh chóng trở về phòng, đúng lúc gặp mấy nhà hàng xóm mở cửa ra chuẩn bị bắt trộm, cuối cùng lại
      [​IMG]


      Chương 94. (1)
      Editor: June_duahau

      Lòng chợt căng lên, giật mình nhìn người đàn ông kia.

      đứng ở đó, dáng người thon dài cao ngất khoác chiếc áo bành tô màu đen, hơi thở ra trong tiết trời cuối thu đều bị đóng băng thành khói.

      Gương mặt góc cạnh ngũ quan vẫn tuấn tú mê người như vậy, giống như được đao búa gọt giũa loại, hoàn mỹ đến mức nhìn ra chút khuyết điểm nào.

      Bên trong đôi con ngươi thâm thúy, đạo ánh sáng lóe lên nhìn về phía .......

      đột nhiên cảm thấy sợ hãi, vội vàng đóng cửa sổ lại.

      Hóa ra hơn mười hộ hàng xóm lúc nãy là do phái người đánh thức dậy, gõ cửa nhà bọn họ khiến cho bọn họ tưởng rằng có kẻ trộm ghé thăm, nhờ vậy mà bắt được quả tang di Trương trộm điện trộm nước!

      Hóa ra tìm được đến đây rồi, vẫn luôn ở bên canh .

      Mà, chỉ cần xuất , tháng ngày yên tĩnh của cũng tuyên bố kết thúc.

      kéo then chốt cửa sổ lên, cũng kéo luôn cả rèm cửa sổ, ngồi ở bàn nhìn Tiểu Tuyết Cầu phe phẩy cái đuổi trước mặt : "Có phải ban ngày con nhìn thấy ta ?"

      Tiểu Tuyết Cầu lắc lắc cái đuôi của nó, 'ẳng' tiếng.

      Nó đương nhiên là gặp qua ba ba nó rồi, bằng sao có thể vui mừng vậy chứ.

      Mẹ chủ nhân, mau mời baba lên lầu , vừa rồi baba giúp chúng ta bắt trộm, chúng ta phải cảm ơn, phải mời baba uống canh thịt bò.

      Lại 'ngao' tiếng rồi nhắm thẳng lòng Đại Lận, nhảy lên cuộn tròn vào đó.

      Đại Lận xách quả cầu trắng cuộn tròn trong lòng mình ra, đặt nó lên giường, trừng mắt nhìn nó: " được gặp lại ta nữa, nếu còn trở về cùng ta , mẹ cần con nữa!"

      Hu hu, Tiểu Tuyết Cầu tội nghiệp nằm sấp giường, làm thành mảnh Tuyết Cầu trắng , ủy khuất nhìn mẹ chủ nhân của nó.

      Mẹ chủ nhân đừng nóng giận, về sau Tiểu Tuyết Cầu gặp baba nữa, muốn ở cùng mẹ.

      Đại Lận sờ sờ đầu nó, rửa rau, chuẩn bị làm canh thịt bò.

      chọn ở lại thành phố này, là vì, đây là quên hương , là nhà , có khả năng trốn tránh cả đời được, chỉ có thản nhiên đối mặt với người xưa, chuyện xưa. Nếu còn có môt chút dao động đối với cái người tìm tới đây kia, chứng minh còn chưa buông được, chưa thể thoái mái được.

      Đằng Duệ Triết ắt hẳn là thông qua hiệu trưởng mới tìm được đến đây, biết lại có chuyện gì?

      Giữa bọn họ còn có quan hệ gì sao? ta lấy thân phận gì đến tìm ? Người ta lựa chọn phải là Trâu Tiểu Hàm sao, mà người lựa chọn là Tiêu Tử, hề có nửa điểm liên quan, người duy nhất mà có lỗi chính là Tiêu Tử.

      có lỗi với mẹ Tiêu, có lỗi với người nhà họ Tiêu.

      Mà ân oán với Đằng Duệ Triết, từ lúc ra tù thanh toán xong hết rồi. cảm thấy bản thân nợ ta cái gì cả.

      "Tuyết cầu, canh thịt bò bỏ cà chua có được ?" Sau khi rửa sạch thức ăn trở về, ôn nhu nhìn Tiểu Tuyết Cầu nằm sấp
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 94. (Tiếp)
      Editor: June_duahau

      Tiểu tử miệng còn hôi sữa kia, cậu dám cướp đoạt túi của mẹ tôi?! Tiểu Tuyết Cầu trợn mắt nhìn Cổ Tuấn, giống hệt con hổ tức giận.

      A! quả Cầu tròn đáng ah, thân tuyết trắng, hai mắt long lanh xanh biếc, dường như là chủng loại cao quý, màu lông thuần khiết, tuy rằng lớn lên trông giống quả Tuyết Cầu tròn tròn, nhưng lại cơ trí giống loại sủng vật thông thường. Cổ Tuấn chấn động nhìn chằm chằm Tiểu Tuyết Cầu kia, bỗng giật nảy mình, a, , là kinh sợ. Cậu ta thể tưởng tượng được Đại Lận xinh đẹp bức người như vậy, ngay cả thú cưng cũng là loại thuần chúng cao quý như vậy!

      Hừ hừ, tiểu tử thối, còn dám đánh chủ ý lên mẹ tôi! Hứ, mẹ chủ nhân của tôi chỉ có thể là của baba tôi, ai cũng thể chạm vào dù chỉ ngón tay!

      Cổ Tuấn kêu to tiếng, tưởng tượng được con vật đáng như nó lại cắn người, tay đẩy đầu Tiểu Tuyết Cầu vào trong túi, cầm lấy tay kia bị chó cắn hô to gọi . Xong rồi, xong rồi, lại bị chó cắn, lỡ mà là chó dại tiêu rồi!

      Thời khắc này nguy cấp gì sánh bằng, vậy mà cậu ta vẫn quên lôi bằng được điện thoại của Đại Lận ra, mau chóng nhập số của mình vào, gọi , đợi đến khi điện thoại di động của mình vang lên, màn hình lên ràng số của Đại Lận, mới nhét trả lại cho , vọt lên xe đạp lao thẳng đến bệnh viện muốn tiêm phòng bênh dại!

      Đại Lận nhìn bóng lưng vội vàng kia, lại nhìn nhìn chiếc xe đạp mới bị cậu ta bỏ lại, nhìn Tiểu Tuyết Cầu vừa mới nhảy từ trong túi ra: "Con tự mình trả tiền thuốc men cho cậu ta."

      Tiểu Tuyết Cầu 'oa' lên.

      Đại Lận đành chạy chiếc xe đạp kia đến trường, tìm được đám em của Cổ Tuấn, trả lại chiếc xe đạp mới cho bọn rồi chạy vội đến phòng học.

      biết rằng, lúc này Đằng Duệ Triết cũng ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng, hỏi thăm tình huống của .

      chuyện với thầy giáo phụ đạo hồi, nhờ đó mới biết được, trong ba tháng này bất kể trời mưa gió ra sao Đại Lận đều đến lớp học dự thính đúng giờ, bỏ buổi nào, học tập rất chăm chỉ, cuộc sống trang trải cũng rất tiết kiệm. Nhưng này cũng quá vất vả, mỗi ngày đều phải giành giật từng giây từng phút, người cũng gầy vòng. Cứ như thế mãi, chỉ e là trẻ ấy sụp đổ lúc nào biết.

      Nghe đến đây, cánh môi mỏng lạnh bạc của liền mím thành đường thẳng, tầm mắt xuyên qua ô cửa sổ nhìn ra bên ngoài sân trường, Tô Đại
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 94. (Cuối)
      Editor: June_duahau

      Hai tiểu gia hỏa các người đúng cùng nhau giống như thiếu niên trẻ tuổi cùng tiểu Lolita, tuổi đủ, tâm đủ, chờ người nhà Cổ gia chúng ta đến thu thập cục diện rối rắm cho hai người.

      "Cổ Tuấn!" ta lại cắn răng nghiến lợi gào lên tên thằng em nhà mình, phát ra tín hiệu tức giận.

      Cổ Tuấn nếu mày lại nghe lời cả nữa, được làm được, chỉ khấu trừ toàn bộ tiền sinh hoạt nửa năm của mày, có có thể lại chuyển trường cho mày, hoặc đem mày ném ra nước ngoài! tin cứ thử xem!

      Ngoài xe, Cổ Tuấn bướng bỉnh nhìn Đại Lận, dắt xe đạp đến đẩy mạnh nó cho Đại Lận, sau đó xoay người trở về xe của mình, 'oành' tiếng đóng cửa lại giống như muốn phát tiết lên cánh cửa đó vậy.

      Đại Lận đỡ lấy đầu xe, bực mình nhìn Cổ Tuấn, nhìn chiếc xe kia dần dần rời .

      Cổ Tuấn, bây giờ nếu tôi nhận chiếc xe đạp này của cậu, chẳng khác gì ngày xưa lúc tôi nhận chiếc ô của Tiêu Tử, là nhưng thứ tôi cần, có thể dùng ngay lập tức, nhưng cũng chính là vì của các người, mới khiến cho lòng tôi cảm thấy nặng nề, cách nào thoải mái. Tôi hi vọng, cậu chỉ nhất thời vui đùa, mới mẻ qua liền trở lại là chính mình như ngày xưa.

      lần nữa mang xe đạp trở lại nhà để xe của trường, muốn nhận bất cứ thứ gì từ Cổ Tuấn, trở lại phòng học chuẩn bị làm bài thi.

      Đến giữa trưa, hoàn thành xong bài thi của mình, cũng dự thính tiết đầu buổi chiều mà mua chiếc xe đạp, bỏ Tiểu Tuyết Cầu ngồi vào trong giỏ xe, chạy về chỗ ở nghỉ trưa lúc.

      "Tiểu Tô, lại mua xe đạp mới hả?" Đám bác lầu ngồi nhặt rau ở hành lang, nhiệt tình chào hỏi với , "Gần đây kẻ trộm nhiều lắm, chỉ trộm bình ắc quy, xe đạp cũng bị bọn chúng lấy mất, Tiểu Tô, nên lấy dây thép mà khóa chặt xe lại trong nhà để xe ấy."

      "Cảm ơn dì Lý a." Đại Lận xách theo cặp lồng cơm về phòng.

      "Tiểu Tô chờ chút ." Dì Lý từ băng ghế đứng lên, mặt mày hớn hở lôi kéo tới phòng bếp, "Tôi vừa chưng bún cái chín, Tiểu Tô ăn chút . Lần này ít nhiều cũng có chút may mắn, hơn mười hộ nghèo chúng tôi ở đây kém chút nữa cùng bị Trương Xuân Hỉ gài bẫy."

      Cười xong, xúc khối bún cái to vào trong mâm, bảo Đại Lận bưng lấy: "Đứa này rất gầy a, nên ăn nhiều chút, dì nhìn giống như nhìn thấy con con mình học ở trường ngoài. Tôi cùng ba nó tới đây làm công, chỉ vì muốn kiếm tiền học phí cho nó."

      Đại Lận bưng bát bún cái thơm ngào ngạt lên, trong lòng thấy xót xa.

      tiếng cảm ơn với dì Lý, rồi trở về phòng mình, ngồi xuống cạnh cửa sổ ăn cơm. Kỳ thực , vì sao ba năm trước thời điểm nhà ba người các đoàn viên, lại biết đường quý trong, mãi đến khi cả nhà diệt vong, trở thành nhi, mới hiểu được, người nhà có thể ở cùng nhau là chuyện quan trọng cỡ nào.

      Nhà dì Lý tuy là nghèo khó, con của họ vô cùng hạnh phúc bởi vì cha mẹ ấy vẫn luôn khỏe mạnh, nhà hòa thuận.

      Cái loại khí nhà đoàn tụ mừng năm mới ấy, là niềm hâm mộ thể nào với đến của nhi như .

      muốn hiếu kính với cha mình cũng có cơ hội.

      Cơm nước cong xuôi, lấy thuốc dạ dày ra uống, lúc rót nước đột nhiên lại nhớ tới Đằng Duệ Triết.

      cho Đằng Duệ Triết biết, ăn trứng chiên là vì từ ăn trứng chiên ba mẹ làm cho mà lớn lên. Bây giờ họ đều mất, cũng muốn ăn lại trứng chiên nữa, bằng , hương vị thực là khổ sở.

      ngửa cổ nuốt mấy viên thuốc xuống, xong xuôi lên giường nằm.

      Mỗi ngày liền cứ trôi qua như vậy . Thực ra Đằng Duệ Triết, tôi cũng có lỗi với . Nếu năm đó tôi phóng hỏa hại người, và Diệp Tố Tố có thể trở thành đôi trời sinh.

      -----

      Hơn 4 giờ chiều, là thời gian làm việc của nhà hàng, quản lý để đem món cá hấp đến sảnh Minh Cúc.

      Lúc đến cửa, cẩn thận trượt chân cái, toàn bộ nước canh nóng bỏng tung tóe hết ra ngoài. May là người bị ngã, mâm canh vẫn còn tay. Quản lý giận tím lặt, chỉ vào mặt : "Cút! chuẩn bị cuốn gói cho tôi!"

      "Để cho ấy vào đây." Bên trong liền truyền đến giọng từ tình dễ nghe của đàn ông, vui giận : "Chỉ làm đổ ít canh thôi, đáng để la mắng ấy!"

      Có thế quản lý mới thôi trừng mắt nhìn Đại Lận, thay bằng khuôn mặt tươi cười mở cửa phòng ra, để cho bưng đồ ăn lên, hỏi khách hàng xem đồ ăn có hợp khẩu vị .

      Đại Lận tay chân lưu loát đặt đồ ăn lên , chỉ là trong bát còn nước canh, chỉ còn con cá Đại Hoàng . ngước mắt nhìn người ngồi bàn là Đằng Duệ Triết và Hiệu Trưởng, trong lòng thất kinh, khuôn mặt nhắn mềm mại bình tĩnh đến lạ thường.

      "Xin mời dùng chậm." đính chuẩn bị lui ra ngoài.

      "Hóa ra em làm việc ngoài giờ ở đây!" Hiệu trưởng kinh ngạc ra tiếng, ngăn bước chân lại, có lẽ là ấn tượng đối với có chút thay đổi, : "Em làm thêm thế này, có thời gian để bận tâm đến việc học sao? Trường học cho phép học sinh sớm về trễ, trốn học 3 buổi là mất tư cách dự thi đấy!"

      "Hiệu trưởng, lúc em đến lớp dự thính chưa hề bỏ
      [​IMG]



      Chương 95. Đoạn tử tuyệt tôn.
      Editor: June_duahau

      Đằng Duệ Triết thấy chỉ bắt lấy tay ngăn cản hề lên tiếng, đồng ý, cũng cự tuyệt, rất hờ hững lạnh nhạt, hơi buông lỏng thân thể mềm mại của ra, xoay người lại đối mặt với .

      cúi đầu nhìn , trong cặp mắt long lanh kia hề có có chút nhớ nhung tưởng niệm dành cho , cũng hề có cảm xúc phập phồng, trong lòng khỏi có chút thất vọng. Nhưng hề buông ra mà chậm rãi buộc chặt eo của , cúi thấp xuống hôn .

      "!" vội vàng quay mặt , muốn để ta hôn xuống.

      Vì thế trái tim lúc này bỗng nhiên trầm xuống, gương mặt tuấn tú bao phủ ba tầng sương lạnh.

      giơ tay nắm lấy cằm xoay mặt lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt , muốn từ trong ánh mắt đó bắt giữ lấy tia lưu luyến si mê như ngày nào, nhưng mà, chỉ dùng đôi mắt long lanh nước của mình lạnh lùng đáp lại , muốn buông tay.

      buông cằm ra, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn đứng dưới ánh đèn.

      Ba tháng chia xa, thực làm kém xa so với lần chia tay ở núi Ôn Tuyền kia. Đó mới là lần chân chính biểu lộ tình cảm của mình, đó mới chân chân chính chính là . Nhưng bọn họ lại lần nữa lướt qua nhau, khiến cho cả hai càng ngày càng xa cách, càng ngày càng xa lạ.

      tại giữa bọn họ chỉ có vách ngăn ba năm lao tù cắt ngang, còn có vách ngăn mạng của thị trưởng Tô, vách ngăn của mẹ Tiêu cùng Tiêu Tử nữa.

      tại chỉ nhìn thấy trong mắt tia tưởng niệm dành cho Tiêu Tử cùng áy náy đối với người Tiêu gia.

      hoàn toàn quên mất tồn tại của , thực quên .

      "Em có bạn trai mới rồi?" lạnh giọng hỏi, đôi mắt thâm trầm từ đầu tới cuối vẫn dời khỏi khuôn mặt .

      Nếu có bạn trai mới, chứng tỏ dần dần quên Tiêu Tử, đây cũng khỏi là chuyện tốt.

      Chẳng qua là tên tiểu tử kia còn quá non, căn bản có khả năng để bảo vệ .

      quay lưng lại, dùng bóng lưng mình đối điện với , : "Cổ Tuấn phải là bạn trai tôi, tại tôi muốn suy nghĩ gì mấy loại chuyện này, chỉ muốn hoàn thành chương trình học đại học trước."

      Đằng Duệ Triết nghe được đáp án như vậy, mày rậm nhíu chặt, nhìn thoáng qua thấy thuốc tiêu hóa đặt bàn học của , môi mỏng hơi vén lên: "Gần đây bệnh dạ dày sao rồi?"

      "Vẫn tốt lắm." nhàn nhạt đáp lại, luôn dùng bóng lưng đối mặt với , "Ngày mai tôi còn có bài kiểm tra tiếng , bây giờ muốn ôn lại...." Ý tứ chính là mời cho.

      liếc mắt nhìn đống bài vở bàn , , nhếch miệng cười: "Em tiếp tục ôn bài, tôi mượn nơi này nằm lúc, hai ngày nay mệt mỏi quá rồi." Sau đó liền cởi áo bành tô ra, thân hình cao lớn nằm tựa cái giường của .

      Tiểu Tuyết Cầu đứng bên 'ngao' tiếng, nhảy đến bên cạnh , ủi đến trong lòng làm nũng.

      vỗ vỗ đầu 'con trai, để cho nó ngoan chút, nhìn chút cái thẻ đeo cổ nó. Torn tốt lắm, lần này trở về tiếp tục thưởng thêm tiền lương.

      Đại Lận ở bên như đứng đống lửa ngồi đống than, ra kéo cửa phòng lại, muốn để mọi người ở đây biết có đàn ông vào phòng , còn nằm giường nữa.

      " định ở đây bao lâu?" đem phần nước luộc mì chưa ăn xong thu dọn lại, nhìn người đàn ông cường tránh chen chúc chiếc giường của .

      "Xem tình huống!" Đằng Duệ Triết khẽ vuốt lông mao của Tiểu tuyết Cầu, nâng hạ mí mắt, tựa hồ rất mệt, khẽ
      [​IMG]


      Chương 95. (Tiếp)
      Editor: June_duahau

      còn là Tô Đại Lận ngang ngược như ba năm trước, cũng phải Tô Đại Lận hèn mọn nhu nhược lúc mới ra tù, mà là Đại Lận phá kén hóa bướm.

      từng bước từng bước trưởng thành, dần quên những chuyện cũ trước kia, nghênh đón tương lai mới tươi sáng hơn.

      , càng ngày càng thấy bỏ được . lúc này ở độ tuổi đẹp nhất của người con , khi ngoái đầu lại cười, nhìn thấy đích thị là tinh thần phấn chấn, bồng bột của thiếu nữ mười chín đôi mươi, sức sống tràn trề. Còn lại là kẻ từng trải, mặt mũi lúc nào cũng bất động thanh sắc, là lão già tâm cơ sâu nặng.

      lẳng lặng nhìn chăm chú, nhín dáng vẻ học hành nghiêm túc, bên mặt nghiêng nghiêng đẹp đến mê người, hoàn toàn thay da đổi thịt, làm cho người ta thể dời mắt được.

      Vẻ đẹp của chỉ ở gương mặt nhắn thanh tú, mà là hơi thở chuyên tâm tản mát ra từ bên trong, khiến cho nhìn thấy nhất thời tim đập thình thịch.

      nhìn dời mắt, chưa bao giờ cảm thấy Tô Đại Lận có lúc lại xinh đẹp động lòng người như bây giờ, đẹp cả tâm hồn.

      Hơn nữa thích đặt đầu bút viền môi, lúc làm bài tập, đôi mày rậm nhíu thành đoàn, cái miệng nhắn khẽ đóng khẽ mở lẩm nhẩm đề bài, thanh rầm rì như tiếng chim, có thể là sợ mình ngủ gà ngủ gật mất.

      lẳng lặng đánh giá , khóe môi lặng lẽ lên ý cưới, chỉ cảm thấy căn phòng này rất ấm áp, muốn dời chút nào.

      Nhưng 'đứa con trai' lúc này lại cắn cắn ống quần , nhắm thẳng xuống dưới giường muốn tha ra ngoài.

      Tiểu Tuyết Cầu ăn uống no đủ xong, vốn là ru rú bên cạnh Đằng Duệ Triết, nhưng giường lại quá , thân thể baba nó lại cao lớn, đem chiếm hết cả cái giường của nó, Tiểu Tuyết Cầu liên vừa ý rồi, nó lắc lắc cái đuôi , cắn ống quần baba nó hòng kéo xuống, ý bảo baba mau xuống.

      Đằng Duệ Triết cuối đầu lườm Tiểu Tuyết Cầu cái, cố ý nâng cánh tay giả vờ ném cái gì đó về phía trước, Tiểu Tuyết Cầu lập tức buông ống quần ra, 'ngao' tiếng nhảy xuống giường nhặt bóng.

      Lúc này Đại Lận ôn tập được kha khá, duỗi cái lưng nhức mỏi, khiến cho hai khối mềm mại trước ngực nhô ra, ngáp dài cái.

      "Tuyết Cầu, con nháo cái gì? ngủ." hoàn toàn quên mất Đằng Duệ Triết ở đây, sau khi lười nhác duỗi chân tay hồi xong, liền đứng dậy lấy khăn lông chuẩn bị tắm rửa. Tiểu Tuyết Cầu kêu hai tiếng 'ăng ẳng', chạy theo đến phòng vệ sinh.

      Mẹ chủ nhân, nhiệm vụ của Tiểu Tuyết Cầu thất bại rồi, con có đem baba chủ nhân sau khi ăn xong tha ra ngoài được, chúng ta hôm nay có khi phải ngủ dưới
      [​IMG]

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 95. Đoạn tử tuyệt tôn.
      Editor: June_duahau

      Đằng Duệ Triết thấy chỉ bắt lấy tay ngăn cản hề lên tiếng, đồng ý, cũng cự tuyệt, rất hờ hững lạnh nhạt, hơi buông lỏng thân thể mềm mại của ra, xoay người lại đối mặt với .

      cúi đầu nhìn , trong cặp mắt long lanh kia hề có có chút nhớ nhung tưởng niệm dành cho , cũng hề có cảm xúc phập phồng, trong lòng khỏi có chút thất vọng. Nhưng hề buông ra mà chậm rãi buộc chặt eo của , cúi thấp xuống hôn .

      "!" vội vàng quay mặt , muốn để ta hôn xuống.

      Vì thế trái tim lúc này bỗng nhiên trầm xuống, gương mặt tuấn tú bao phủ ba tầng sương lạnh.

      giơ tay nắm lấy cằm xoay mặt lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt , muốn từ trong ánh mắt đó bắt giữ lấy tia lưu luyến si mê như ngày nào, nhưng mà, chỉ dùng đôi mắt long lanh nước của mình lạnh lùng đáp lại , muốn buông tay.

      buông cằm ra, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn đứng dưới ánh đèn.

      Ba tháng chia xa, thực làm kém xa so với lần chia tay ở núi Ôn Tuyền kia. Đó mới là lần chân chính biểu lộ tình cảm của mình, đó mới chân chân chính chính là . Nhưng bọn họ lại lần nữa lướt qua nhau, khiến cho cả hai càng ngày càng xa cách, càng ngày càng xa lạ.

      tại giữa bọn họ chỉ có vách ngăn ba năm lao tù cắt ngang, còn có vách ngăn mạng của thị trưởng Tô, vách ngăn của mẹ Tiêu cùng Tiêu Tử nữa.

      tại chỉ nhìn thấy trong mắt tia tưởng niệm dành cho Tiêu Tử cùng áy náy đối với người Tiêu gia.

      hoàn toàn quên mất tồn tại của , thực quên .

      "Em có bạn trai mới rồi?" lạnh giọng hỏi, đôi mắt thâm trầm từ đầu tới cuối vẫn dời khỏi khuôn mặt .

      Nếu có bạn trai mới, chứng tỏ dần dần quên Tiêu Tử, đây cũng khỏi là chuyện tốt.

      Chẳng qua là tên tiểu tử kia còn quá non, căn bản có khả năng để bảo vệ .

      quay lưng lại, dùng bóng lưng mình đối điện với , : "Cổ Tuấn phải là bạn trai tôi, tại tôi muốn suy nghĩ gì mấy loại chuyện này, chỉ muốn hoàn thành chương trình học đại học trước."

      Đằng Duệ Triết nghe được đáp án như vậy, mày rậm nhíu chặt, nhìn thoáng qua thấy thuốc tiêu hóa đặt bàn học của , môi mỏng hơi vén lên: "Gần đây bệnh dạ dày sao rồi?"

      "Vẫn tốt lắm." nhàn nhạt đáp lại, luôn dùng bóng lưng đối mặt với , "Ngày mai tôi còn có bài kiểm tra tiếng , bây giờ muốn ôn lại...." Ý tứ chính là mời cho.

      liếc mắt nhìn đống bài vở bàn , , nhếch miệng cười: "Em tiếp tục ôn bài, tôi mượn nơi này nằm lúc, hai ngày nay mệt mỏi quá rồi." Sau đó liền cởi áo bành tô ra, thân hình cao lớn nằm tựa cái giường của .

      Tiểu Tuyết Cầu đứng bên 'ngao' tiếng, nhảy đến bên cạnh , ủi đến trong lòng làm nũng.

      vỗ vỗ đầu 'con trai, để cho nó ngoan chút, nhìn chút cái thẻ đeo cổ nó. Torn tốt lắm, lần này trở về tiếp tục thưởng thêm tiền lương.

      Đại Lận ở bên như đứng đống lửa ngồi đống than, ra kéo cửa phòng lại, muốn để mọi người ở đây biết có đàn ông vào phòng , còn nằm giường nữa.

      " định ở đây bao lâu?" đem phần nước luộc mì chưa ăn xong thu dọn lại, nhìn người đàn ông cường tránh chen chúc chiếc giường của .

      "Xem tình huống!" Đằng Duệ Triết khẽ vuốt lông mao của Tiểu tuyết Cầu, nâng hạ mí mắt, tựa hồ rất mệt, khẽ nhắm mắt lại, "Ngửi thấy mùi nước luộc mì, bụng hơi đói." Khàn giọng xong, người cũng thiếp , cặp mắt lợi hại được che giấu bởi hàng lông mi dày, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, ngũ quan thâm thúy, gương mặt tuấn tú hơi thả lỏng.

      Đại Lận vẫy Tiểu Tuyết Cầu qua, ôm lấy nó ra ngoài cửa.

      "Mẹ mua cho ta tô mỳ, con ở bên cạnh ta, chờ ta ăn xong, dùng miệng của mình kéo ta ra ngoài, nghe chưa?" phân phó nhiệm vụ cho Tiểu Tuyết Cầu, có chút cố ý.

      Tiểu Tuyết Cầu 'oa' tiếng, hai cái lỗ tai giật giật, tỏ vẻ nó khó xử.

      Bắt nó dùng miệng tha baba nó sao? Đây quả thực là muốn chết! Huông chi, nó thích baba chủ nhân ở chỗ này, người nhà náo nhiệt a.

      "Nếu con tha, tối nay mẹ cách nào ôn bài được, ôn bài tốt, ngày mai kiểm tra tiếng qua, qua thể vào đại học được..." Đại Lận lảm nhảm .

      "Ẳng! ẳng!" Tiểu Tuyết Cầu lập tức gật đầu, tỏ vẻ con đứng về phía mẹ chủ nhân.

      Mua xong tô mỳ, Đại Lận đặt bên cạnh rồi ngồi xuống bàn đeo tai nghe lên luyện tập chút, Tiểu Tuyết Cầu ghé vào ngực Đằng Duệ Triết muốn gọi ba nó dậy ăn mỳ.

      Mắt giật giật chút, mới nhập nhèm mở ra, ngẩng đầu nhìn cái đầu chó con trước mặt.

      'Con trai' đừng ầm ĩ, baba mệt muốn chết, ngủ .

      tay đẩy tiểu gia hỏa kia ra, lật người, mặt đối diện bên ngoài.

      Đại Lận tận lực nghe chợt xoay đầu qua, nhìn thấy gương mặt say ngủ của .

      Mái tóc ngắn hơi hỗn độn, nhưng làm mất hình tượng tuấn mỹ của , ngược lại vẻ lười nhác còn làm tăng thêm gợi cảm, hai hàng lông mày nhíu chặt được giãn ra, gương mặt tuấn tú trở nên nhu hòa, chìm sâu vào giấc ngủ. Lòng đột nhiên thắt lại, nhớ tới ba năm trước cũng từng trốn vào phòng , lén lút ngắm nhìn ngủ.

      Lúc đó, si mê gương mặt này cỡ nào, bất luận là ngồi, đứng, ngủ hay ăn đều cảm thấy hoàn mỹ đến thể chê vào đâu được, giống như vương tử cao quý.

      Mà giờ đây, nhìn thấy gương mặt này, cảm thấy đường cong ấy quá mức lạnh lùng, vẻ tuấn mỹ phi phàm hợp tình người.

      cứ ngơ ngác nhìn, hồn nhiên phát ra bản thân ngồi ở dưới tấm đệm lót nhìn , động tác so với ba năm trước lén vào phòng nhìn khác nhau mấy. Nhất thời rơi vào trong hồi ức, phát ra người đàn ông vốn ngủ say đột nhiên mở mắt, vẫn còn ngái ngủ, nhưng lại vui sướng nhìn .

      Đại Lận đây là ghé vào trước giường nằm muốn ngắm nhìn ngủ sao? Giống như ba năm trước, mềm mại mắt to ngập nước nhìn chằm chằm ngủ sao.

      kiêu ngạo cong khóe môi lên, đáy mắt cũng mang theo ý cười.

      Đại Lận ngẩn người bỗng chốc chạm phải cặp mắt sâu hun hút kia, vội vàng hoàn hồn, cầm lấy bút vẽ vẽ vài chữ.

      Đằng Duệ Triết thấy vậy, cũng coi như mỹ mãn, xoa xoa cặp mắt nhập nhèm toan đứng dậy, nhìn thấy bát mỳ đặt ở bàn.

      bát còn để sẵn đôi đũa, hơi nóng từ bát mỳ tỏa ra, xông thẳng vào mũi .

      Ánh mắt trở nên nhu hòa , nhìn bóng lưng bé yếu ớt kia, muốn ôm vào lòng 'hảo hảo' mà thương phen, hôn đến khi cầu xin tha thứ mới thôi, nhưng sợ mình khiến sợ hãi, sau đó chạy trốn khắp nơi.

      Vì thế chìa tay bưng bát mỳ nước vẫn còn nóng lên, húp từng ngụm từng ngụm, ăn ngon lành.

      Đại Lận ngửi thấy mùi mỳ nước, biết ăn, liền tháo tai nghe xuống, nhìn tin nhắn vừa gửi đến di động.

      "Darling, bạn tôi cậu đem xe đạp trả lại chỗ nhà xe rồi, vì sao nể mặt như vậy?"

      "Xe đạp kia bị mấy tôn hỗn đán đó bán cho tiệm ăn rồi, tôi mua cho cậu cái khác, Darling!"

      "...."

      Toàn bộ là tin nhắn của Cổ Tuấn, giống hệt như bông tuyết gửi hết cái tin nhắn này đến tin nhắn khác.

      nhìn qua lượt, sau đó xóa hết, cuối cùng nhắn lại cho cậu ta tin: "Cổ Tuấn, tôi và cậu cũng tính là bạn bè! cần làm như vậy, tôi thấy rất phiền!"

      "A!" Cổ Tuấn lập tức nhắn tin trả lời, quả nhiên khác gì bom nổ oanh tạc.

      Đằng Duệ Triết ăn mì xong, liếc mắt lườm cái điện thoại của cái, khóe môi nhàn nhạt mím lại, đem bỏ vỏ tô mì vào thùng rác. cũng cái gì, ăn no xong tiếc tục lên giường nằm, chăm chú nhìn Đại Lận dưới ánh đèn học.

      Chuyện học ở trường, ở nhà trọ, nhúng tay vào, tôn trọng , để tự mình phấn đấu lấy, thể nghiệm giá trị của bản thân. Nhưng, chuyện kết giao với bạn khác giới và chuyện liên quan đến Tiêu Tử nhất định phải để bụng.

      Lần cuối cùng ôm hôn dưới mưa đó bị ba Tiêu túc trí đa mưu phái người chụp được, đưa cho Tiêu Tử xem, khiến cậu ta mất hết cam đảm, dứt khoát từ hôn! Cho nên, khi đối mặt với kết cục này, phương diện nào đó cảm thấy có lỗi với , cũng cảm thấy bản thân dần rơi vào trong thế giới của .

      nhúng tay vào quản rất nhiều việc của , từ lần đầu tiên đuổi theo đến Bắc Kinh thể vãn hồi, nhưng khi đối mặt với kết quả tìm kiếm khó khăn, vừa bá đạo mà độc tài.

      Đôi khi nghĩ, nếu sau khi ra tù Tô Đại Lận gặp phải , có phải và Tiêu Tử thuận lợi bước vào cung điện hôn nhân rồi ?

      Nếu có lần kích tình trong đêm mưa đó, trong lòng Tiêu Tử hẳn chẳng có khúc mắc gì đúng ?

      Từ rất nhiều năm trước, giữa và Tô Đại Lận kết xuống đoạn nghiệt duyên, rối rắm bao năm như vậy, khi gặp lại, tâm còn khả năng lặng yên như mặt hồ. Cho dù là chán ghét hay căm hận cũng được, khi nhìn thấy gương mặt này, chuyện cũ giống như thước phim ngừng ra trong đầu.

      từng nhục nhã Đại Lận, thậm chí ở lần cuối cùng bắt cóc , muốn cho Tiêu Tử chiếm được tiện nghi, đoạt lần đầu tiên của .

      Nhưng đối mặt với gương mặt cuộn trào nước mặt của , thực bình tĩnh, cùng nắm tay chiếc cầu treo, thế nhưng trong lòng lại đau đớn khi nghĩ tới việc sắp phải đưa trở về bên người Tiêu Tử.

      Bọn họ bởi vì cái gì ở trong đêm mưa liều lĩnh ôm hôn nhau? Bởi vì, trong lòng bọn họ vẫn còn sót lại đóm lửa, trải qua căm hận tận xương tủy, cửa tan nhà nát, lẻ loi mình, đối với có thương tiếc.

      đêm ôm hôn kia, ở trong lòng mỗi người đều nổi lên biến hóa. vẫn còn nhớ cảm giác lúc xưa, vứt bỏ hết tất cả ân oàn lần, mà , dần dần có thói quen có bên cạnh.

      Nhưng mà, ôm hôn qua , việc phải đối mặt chính là triệt để thanh tỉnh cùng vĩnh viễn chia lìa.

      Bọn họ đều quên ở giữa vẫn còn cái mạng của thị trưởng Tô, quên Đại Lận chịu bao nhiêu khổ sai trong 3 năm lao tù kia, tất cả những điều đó đều là hại .

      Vì thế sau ba tháng tìm được , lúc nhìn thấy Đại Lận rạng rỡ thanh xuân trong nắng mai, thực lòng vui sướng.

      người này tỏa ra cỗ khí chất cứng cỏi tận xương, tựa như ánh mặt trời sớm mai, chiếu rọi lên thân hình mảnh mai của , khiến cho vẻ tươi đẹp của càng rạng rỡ hơn.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 95. (Tiếp)
      Editor: June_duahau

      còn là Tô Đại Lận ngang ngược như ba năm trước, cũng phải Tô Đại Lận hèn mọn nhu nhược lúc mới ra tù, mà là Đại Lận phá kén hóa bướm.

      từng bước từng bước trưởng thành, dần quên những chuyện cũ trước kia, nghênh đón tương lai mới tươi sáng hơn.

      , càng ngày càng thấy bỏ được . lúc này ở độ tuổi đẹp nhất của người con , khi ngoái đầu lại cười, nhìn thấy đích thị là tinh thần phấn chấn, bồng bột của thiếu nữ mười chín đôi mươi, sức sống tràn trề. Còn lại là kẻ từng trải, mặt mũi lúc nào cũng bất động thanh sắc, là lão già tâm cơ sâu nặng.

      lẳng lặng nhìn chăm chú, nhín dáng vẻ học hành nghiêm túc, bên mặt nghiêng nghiêng đẹp đến mê người, hoàn toàn thay da đổi thịt, làm cho người ta thể dời mắt được.

      Vẻ đẹp của chỉ ở gương mặt nhắn thanh tú, mà là hơi thở chuyên tâm tản mát ra từ bên trong, khiến cho nhìn thấy nhất thời tim đập thình thịch.

      nhìn dời mắt, chưa bao giờ cảm thấy Tô Đại Lận có lúc lại xinh đẹp động lòng người như bây giờ, đẹp cả tâm hồn.

      Hơn nữa thích đặt đầu bút viền môi, lúc làm bài tập, đôi mày rậm nhíu thành đoàn, cái miệng nhắn khẽ đóng khẽ mở lẩm nhẩm đề bài, thanh rầm rì như tiếng chim, có thể là sợ mình ngủ gà ngủ gật mất.

      lẳng lặng đánh giá , khóe môi lặng lẽ lên ý cưới, chỉ cảm thấy căn phòng này rất ấm áp, muốn dời chút nào.

      Nhưng 'đứa con trai' lúc này lại cắn cắn ống quần , nhắm thẳng xuống dưới giường muốn tha ra ngoài.

      Tiểu Tuyết Cầu ăn uống no đủ xong, vốn là ru rú bên cạnh Đằng Duệ Triết, nhưng giường lại quá , thân thể baba nó lại cao lớn, đem chiếm hết cả cái giường của nó, Tiểu Tuyết Cầu liên vừa ý rồi, nó lắc lắc cái đuôi , cắn ống quần baba nó hòng kéo xuống, ý bảo baba mau xuống.

      Đằng Duệ Triết cuối đầu lườm Tiểu Tuyết Cầu cái, cố ý nâng cánh tay giả vờ ném cái gì đó về phía trước, Tiểu Tuyết Cầu lập tức buông ống quần ra, 'ngao' tiếng nhảy xuống giường nhặt bóng.

      Lúc này Đại Lận ôn tập được kha khá, duỗi cái lưng nhức mỏi, khiến cho hai khối mềm mại trước ngực nhô ra, ngáp dài cái.

      "Tuyết Cầu, con nháo cái gì? ngủ." hoàn toàn quên mất Đằng Duệ Triết ở đây, sau khi lười nhác duỗi chân tay hồi xong, liền đứng dậy lấy khăn lông chuẩn bị tắm rửa. Tiểu Tuyết Cầu kêu hai tiếng 'ăng ẳng', chạy theo đến phòng vệ sinh.

      Mẹ chủ nhân, nhiệm vụ của Tiểu Tuyết Cầu thất bại rồi, con có đem baba chủ nhân sau khi ăn xong tha ra ngoài được, chúng ta hôm nay có khi phải ngủ dưới đất rồi. Huhu~ ~

      Sau khi Đại Lận tắm rửa xong trở về phòng , mới nhớ đến trong phòng còn có tên đàn ông kia, ôm quần áo mới thay ra đứng trước cửa phòng.

      Tên đàn ông kia phải xử trí thế nào đây? Phòng của đủ , nhét nổi người đàn ông cao lớn như ta. Tiểu Tuyết Cầu, con hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao cho con sao?!

      Oa~ Tiểu Tuyết Cầu tai lớn tai rũ xuống, tỏ vẻ nhận lỗi.

      Đằng Duệ Triết dời khỏi chiếc giường nỏ, đôi mắt đen như mực lóe lên, muốn cười mà cười được nhìn đứng bất động trước cửa.

      Lúc học bài học đến quên mình, mọi chú ý đều đặt hết lên bài vở, hoàn toàn quên mất những người xung quanh. Vừa rồi định gọi , nhưng thấy uể oải duỗi lưng, sau đó lấy khăn lông tắm, hề để ý đến .

      Bây giờ bộ dáng tóc dài ướt sũng, lông mi cong cong, hai mắt sáng long lanh đứng ở cửa, trông gợi cảm cực kỳ.

      "Vào trong ngủ , đừng đứng ở cửa mãi." cất tiếng, thanh từ tính mà trầm khàn, ôn nhu nhìn .

      Đại Lận bước vào phòng, thân mình vừa mới tắm rửa nên mang theo hương thơm sữa tắm, khuôn mặt nhắn mềm mại như nước, đặc biệt thuần khiết. leo lên giường , lập tức lấy chăn quấn chặt mình lại, lạnh lùng nhìn .

      Tiểu tử Tuyết Cầu kia cũng mau chóng chui vào lòng , học theo dõi theo baba mình, quyết đinh đứng cùng chí tuyến với mẹ chủ nhân, lắc lắc đuôi .

      chỉ nhếch miệng cười, cầm lấy chiếc áo bành tô của mình ghế khoác vào.

      Đại Lận thở phào tiếng, còn tưởng ta dời ngay. Ai ngờ, sau khi ta cầm áo khoác lên, liền ngồi bệt xuống cái đệm lót hình hoạt họa, đem áo bành tô đắp lên người, cứ thế dựa vào tường ngủ tiếp.

      Đại Lận nằm giường được ủ ấm từ trước, nhìu mày nhìn .

      Lát sau, giơ tay tắt đèn bàn , lật người làm tổ trong chăn, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp .

      biết ngủ bao lâu, đột nhiên cảm thấy khó chịu trước ngực, toàn thân nóng như lửa đốt, giống như bị khối thân thể nặng nề đè xuống.

      mơ màng mở mắt, nhìn thấy Đằng Duệ Triết đè lên người mình, dùng lồng ngực rộng lớn của giam ở dưới thân, đôi môi nóng bỏng thiêu đốt da thịt trước ngực , bàn tay to chậm rãi kéo mở áo ngủ của . Động tác của lúc nặng lúc , lực đạo hôn khiến cho cả người run lên.

      đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, theo động tác của mà 'ưm...' tiếng, hai tay nắm chặt bả vai kiên cố của , muốn ngăn lại.

      có kêu lên, cũng khống chế được mà giãy dụa, chỉ có đôi mắt đẹp sáng lấp lánh lạnh lùng nhìn người đàn ông người mình.

      đến đây, khiến cho chiếc giường của trở nên ấm áp dễ chịu, nhất là thân mình nam tính nóng bỏng của , giống như lửa thiêu đốt, khiến cho hai má ửng hồng, thân thể mềm mại nhịn được mà muốn lại gần hơn để sưởi ấm. Nhưng mà, giờ phút này hoàn toàn thanh tỉnh, căn bản hề muốn đáp lại .

      đêm mưa kia sai triệt để rồi, thể luôn mãi phạm cùng lỗi sai. bây giờ chỉ muốn có cuộc sống bình yên thực , mà phải dây dưa dứt với , muốn lại phát sinh thêm bất kì bi kịch gì nữa.

      Vì thế, lạnh nhạt nằm dưới người , mặc kệ nhiệt tình như lửa đến mức nào, vẫn bộ lạnh lùng như băng, hai tay gắt gao chống đỡ bờ vai rắn chắc của , ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm đỉnh đầu .

      tay ôm sát vòng eo của , bờ môi mỏng càng dán sát vào da thịt mềm mại của , lưu luyến, in dấu.... biết tỉnh, lực đạo càng tăng thêm.

      Thân thể mềm mại của lập tức run lên, chỉ cảm thấy từng đợt khoái cảm tê dại cấp tốc truyền khắp cơ thể, bên dưới bắp đùi bị vật nóng cứng rắn đè lên, ma sát.

      Khuôn mặt nhắn của ửng hồng, cuối cùng nhịn được ngẩng đầu lên, kêu ra tiếng, muốn lại ở người tạo ra từng đợt khoái cảm, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, môi liền chụp lên, ngụm che lại, bàn tay bé của nắm chặt áo len của , lôi kéo, cự tuyệt môi lưỡi tấn công của .

      Nhưng bất luận trốn thế nào, đều có thể dễ dàng tấn công cái miệng đào nhắn của , cuốn lấy môi lưỡi dịu ngọt của cùng nhau chơi đùa. Sau đó, bàn tay to lớn bắt lấy cánh tay lôi kéo của , chậm rãi chuyến xuống phía dưới....

      ngửa đầu, thể thừa nhận cướp đoạt môi lưỡi trong miệng của , nức nở kêu lên, chỉ cảm thấy nơi bụng dưới như bị lửa thiêu đốt bùng cháy, trong chăn cũng ngứng nóng lên, đến mức đổ mồ hôi.

      sợ hãi kêu to lên, muốn tiếp tục kéo dài như vậy nữa, đôi chân thon dài bên dưới người ngừng giãy dụa, tay phải nắm chặt drap giường, đầu gối liều mạng hướng người phía thúc mạnh cái, trực tiếp vọt tới nơi riêng tư của ta!

      lập tức hét lớn tiếng, cả người run lên, buông tha cái miệng bị hôn đến sưng đỏ của ra, đôi mắt đen như mực giăng kín khó tin cùng đau đớn.

      ngệt ra nhìn với vẻ thể tưởng tượng nổi, thả ra trở mình sang bên, trán khỏi đổ mồ hôi lạnh.

      Tô Đại Lận! cước này của em có phải muốn khiến cho tôi đoạn tử tuyệt tôn phải ? Là ai dạy cho em dùng chiêu này để đối phó với đàn ông hả?!

      Gương mặt tuấn tú đau đến tái xanh, trợn mắt nhìn chằm chằm Đại Lận bên cạnh, đáy mắt thâm sâu ánh lên tia tức giận.

      Đại Lận lăn vào tận góc giường, hai chân ngừng co rụt vào trong, muốn để bị bắt lại nữa.

      Đằng Duệ Triết, lấy thân phận gì mà hôn tôi? Tôi muốn trở thành người của , muốn lại vì mà mang theo tiếng xấu người nữa.

      Tuy rằng số mệnh tôi khác gì cỏ rác, thân thế giơ bẩn, nhưng trong lòng tôi vẫn chờ đợi tia hi vọng nhoi, chính là, có ngày tôi có thể giống như bao khác, có người đàn ông tôi thương tôi cần tôi, cho tôi gia đình.

      , đuổi theo tới tận đây tìm tôi, là vì cái gì chứ? Chì vì đêm 'hô mưa gọi gió' này sao?

      Muốn tìm phụ nữ, đâu có thiếu. Hơn nữa còn có Trâu Tiểu Hàm mà, ấy có thể vì mà làm tất cả mọi thứ, giường dưới giường đều làm cho thấy mỹ mãn.

      Mà tôi biết, khi bọn họ biết đường Đằng đại thiếu gia tìm đến chỗ này của tôi, cuộc sống khó khăn lắm mới bắt đầu lại được của tôi gặp phải loại sóng gió gì? Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi xong dời , cần phải xuất trước mặt tôi nữa. Dù sao Tiểu Tử cũng còn ở bên tôi, cũng chọn Trâu Tiểu Hàm, các người cần phải tranh giành thị uy gì với nhau nữa.

      Đằng Duệ Triết nhìn thấy tia bi thương cùng kháng cự trong ánh mắt , ổn định lại nhịp thở, chậm rãi đứng dậy, nhặt lấy áo bành tô dưới đất lên, xoay người ra cửa.

      nhàng khép cửa lại, né tránh bác nửa đêm thức giấc vệ sinh, lặng yên xuống lầu.

      mình bước hành lang lạnh lẽo, bóng lưng cao lớn dần biến mất trong đêm tối, Đại Lận ở giường khó khăn vào giấc ngủ, làm tổ trong chăn.

      Hết chương 95.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :