1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lỗ Ái - Ám Hương (34)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 91. (3)

      Edit: Ter.P

      Cố Lả Lướt nheo mày cười, cố chấp :"Hôm nay tôi tiếp khách ở ngoài, phục vụ ông ấy đến đây, cùng đối phương uống rượu, trò chuyện; người kia là phó thị trưởng Lí, nghe đâu có người tìm được bằng chứng ông ta tham ô, chứng cớ vô cùng ràng; Nhưng lại được thông qua, chính phủ thể buộc tội ông ấy; Dù gì phó thị trưởng lí bị trừng trị, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, ông ta cũng chuẩn bị chạy trốn rồi. Tô tiểu thư, nếu quay về làm ở hội sở, tiền bạc cũng có, cần cực khổ ở đây kiếm ăn. Cho đến lúc có tiền rồi, còn sợ gì được học để lấy bằng cấp?"

      ta nhàng cười, nhét vào túi áo Đại Lận mảnh giấy :"Chuyện làm ở đây, cứ yên tâm, tôi
      [​IMG]

      Chương 91. (Cuối)

      Edit: Ter.P

      Hai giờ sau, kì thi kết thúc, người làm bài thay đứng bên ngoài, hỏi làm bài thế nào. trả lời có thể vượt qua, bảo đảm rớt, làm được chín mười phần.

      cao hứng, năm mươi khối* còn lại đợi sau khi có kết quả đưa, ba ngày sau có kì thi Tiếng , tôi liên lạc với , lời này đầy vênh váo rồi tự mãn bỏ .
      *Khối: Đơn vị tiền tệ

      Đại Lận đứng ở hành lang, nhìn ra sân trường rộng lớn.

      từng dựa vào khả năng của chính bản thân để tiếp tục học, nhưng cách nào làm tiền án của mình biến mất, tiến vào trường đại học chính quy; tự nhủ tự chạy chữa bệnh dạ dày, nhưng lại có đủ tiền, đến những loại thuốc rẻ tiền nhất còn thể có được.

      chọn ở lại thành phố này, là muốn bình tĩnh để đối mặt với quá khứ, nhưng dù có gặp lại, trong lòng vẫn cứ sầu não, vấn vương.

      Có lẽ, còn chưa đủ kiên cường, biết xấu hổ…

      xoay người xuống lầu, chạy đến nơi gửi xe, gấp gáp trở về. Vì thuê xe phải trả tiền theo giờ, chỉ hai giờ mất bao nhiêu là tiền.

      lấy xe đạp trở
      [​IMG]
      139 thích bài này.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      092: Rốt cục cũng tìm được ! (1)

      Bởi vì bài kiểm tra đại số gần kết thúc, Đại Lận quyết định ở lại trường để khảo nghiệm lại mộ chút, để tránh trường hợp gian lận, bài thi của các sinh viên đều giống nhau, nhưng Đại Lận chỉ cần dùng hơn nửa thời gian là giải quyết xong rồi, sau đó tiếp tục bận rộn với việc khác.

      Trước phòng học có cậu nam sinh điển trai cùng với đám bạn học, quần áo tuy rằng sang trọng, nhưng hình như lại cố ý làm cho chúng méo mó , miệng cậu ta ngừng ‘FML’*, vô cùng bất lịch .

      Chú thích: *FML: từ ngữ khiếm nhã, thẳng ra là bạn này chửi thề í ><

      “FML, đội Hải Mã lại thua rồi? Đúng là lũ bất tài, chẳng hi vọng có thể đá ra hồn! Bóng vào rồi còn để cho hụt mất, mẹ kiếp!” Cậu ta tung quyền lên vai nam sinh bên phải, phát tiết tức giận.

      “Lão đại, chúng ta bỏ , cần hỗ trợ cho bọn chúng nữa! Mary ở cửa tiếp theo chơi, chơi!” cậu nhóc trạc chừng mười mấy tuổi an ủi cậu ta, mặc cậu ta đánh, miệng đầy thô tục.

      Thi xong, Đại Lận thu dọn dụng cụ học tập bỏ vào túi xách, rồi cuối đầu vội vã rời khỏi phòng thi. Nhưng bởi vì bọn họ hàng hành lang, mà lại cúi đầu, hiển nhiên thấy được đường bị chặn, nên va phải nam sinh điển trai.

      thoáng kinh ngạc, vội vàng ngẩng đầu.

      Cậu nam sinh lại ‘FML’ tiếng, muốn mắng to người nào có mắt, dám động vào bổn thiếu gia, chợt thấy trước mặt chính là hôm trước đứng gần bồn hoa, những từ ngữ thô tục lập tức nghẹn vào trong bụng, mày đẹp mắt sáng, làn da trắng nõn, môi hồng, lại mang theo khuôn mặt đáng nhu thuận, tạo nên tượng xuất hai đám mây đỏ ửng má của các nam sinh.

      OMG, dĩ nhiên là cậu tìm thấy người tình trong mộng của đời mình rồi! Thần Cupid bắn trúng cậu rồi !

      *Thần Cupid: thần tình
      “Lui ra, lui ra!” Cậu ra lệnh cho đám nam sinh nhường đường cho Đại Lận, khuôn mặt điển trai đỏ ửng, nhanh chóng chỉnh lại quần áp, vuốt vuốt mái tóc ngắn, ngượng ngùng nhìn Đại Lận:“Trước khi cậu ! Có thể cho tôi xin số điện thoại ?”

      Đại Lận đoán chừng nam sinh này khoảng 18 tuổi, mỉm cười lắc lắc đầu.

      “Vậy cậu là học sinh ban nào thế?” Cậu ta tiếp tục hỏi, mặt càng ngày càng hồng.
      Đại lận mím môi cười nhợt nhạt:“ tại tôi phải học sinh trường này.” Thu lại nụ cười, mang túi đồ lướt ngang mặt bọn họ.

      bên bước tiêu sái, bên nhìn đồng hồ, dự tính ăn mà chạy đến thẳng chỗ làm.

      Bụng là rất đói, chỉ muốn ngồi xuống ăn bát mì, uống bát súp nóng hổi, nhưng nếu tính cả thời gian thay quần áo, chờ xe, tắt đường, bộ năm phút đồng hồ, phỏng chừng đến muộn. khi muộn, bị trừ tiền lương, trừ tiền thưởng, khiến lòng đau như cắt.

      nhanh chóng chạy, mang theo chiếc túi , đôi giày cũ sờn xuyên qua khuôn viên trường đại học.

      Thôi, ăn cái bánh bao thịt, vừa ăn vừa chờ xe!

      chạy đến trước cửa tiệm bánh bao, đưa nguyên tiền.

      có bánh bao thịt, chỉ có bánh mì!” Ông chủ bánh bao cụp mí mắt.

      Khuôn mặt của nhanh chóng suy sụp, gì, chỉ nhìn đám bánh mì.

      Tại sao giữa trưa cũng ăn bánh mì, buổi chiều cũng ăn bánh mì thế này. Bây giờ chỉ thèm ăn, rất muốn thưởng thức nhân bánh bao, muốn bánh mì a.

      “Mẹ kiếp, phải ông mở tiệm bánh bao sao? Tại sao có bánh bao, chỉ có bánh mì thế hả?” Cậu nam sinh điểm trai chẳng biết đứng phía sau từ lúc nào, chỉ thẳng vào mũi ông chủ:“Lập tức đưa bánh bao ra đây! Bằng tôi dẹp cả cái tiệm này, cho cái cửa hàng này đổi ông chủ!”

      Đại Lận gặp lại nam sinh này, ngờ rằng cậu ta gây chuyện, xoay người muốn bỏ .

      “Bổn thiếu gia đây muốn 4 phút nữa phải có bánh bao trong lồng hấp! Nếu làm được, tụi bây đập nát cái tiệm này, bổn thiếu gia làm cho ta giữ luôn cái công thức bánh bao xuống mồ!” Cậu ta cuồng vọng phân phó cho em, hù vài tiếng, lại nhanh chân chạy theo Đại Lận, ôn nhu :

      “Cậu đừng tức giận nhé, phải tôi cố ý gây đâu. ràng tôi thấy ông chủ đó còn chưng bánh bao, tất cả đều nóng hổi. Nhưng gặp cậu chỉ mua cái liền đâm ra lười biếng, cố ý có.”

      Đại Lận kinh ngạc, nhàng nhìn cậu nam sinh.

      thể tưởng được nam sinh mở miệng toàn “mẹ kiếp” mà lại có tâm tư nhẵn nhụi như thế, chỉ vì cái bánh bao, mà gây chiến với chủ quán.

      “Lão đại, bánh bao đến đây!” cậu nhóc hưng phấn từ đằng sau chạy đến, tay mang theo bánh bao thơm ngào ngạt, ít nhất có mười mấy cái, bộ dạng như hiến vật quý cho lão đại,“Toàn bộ là bánh bao, thịt bò, thịt heo, thịt dê, thịt chó ......”

      “Thịt cái đầu mày!” Nam sinh cầm đầu rống tiếng,“Lão đại tao muốn là bánh bao hấp trong lồng!”

      “A, phải ấy muốn ăn bánh bao sao?” Cậu nhóc co rụt lại, tỏ vẻ nghi hoặc khó hiểu.

      “Tiệm này ngon nhất chỉ có bánh bao hấp trong lồng, da bạc nước nhiều, những bánh khác ăn ngon!” Nam sinh này lại rống to cái, bất quá mắng là mắng, nhưng vẫn cầm lấy bánh bao, đưa đến bên tay Đại Lận:

      “Tốt nhất nên ăn bánh bao nhân thịt bò. Cậu ăn trước, tôi mua đồ uống cho cậu.”

      Chương 92. (Tiếp)
      Editor: June_duahau

      Đại Lận vừa mừng vừa lo, liền vội vàng kéo tay áo cậu ta: " cần!" Tay cũng cầm lấy cái bánh bao, số còn lại toàn bộ trả hết cho cậu ta, đưa ít tiền tới, cười : "Nhiều như vậy tôi ăn hết, cậu cất kỹ ! Bây giờ tôi phải chạy đến bến xe bus!"

      xong liền cầm lấy cái bánh bao chuẩn bị qua đường.

      Nhưng vừa đến bên đường nhìn thấy chiếc xe số 203 'gào thét' chạy vụt qua trước mặt mình, chứng tỏ nó dời trạm dừng chân!

      "Này, chờ chút !" vội vàng ném chiếc bánh bao trong tay xuống, đuổi theo chiếc xe trước mặt! Bác tài, làm ơn chờ tôi chút, tuyến xe 203 tiếp theo phải 15 phút nữa mới đến. Nếu chờ 15 phút nữa, nhất đinh chết! Tiến lương hơn
      [​IMG]

      Chương 92. (Tiếp)
      Editor: June_duahau

      "Ăn xong bánh bao rồi sao? Tôi bắt đầu gia tăng tốc độ nha! Ôm sát vào!" Chạy qua vườn hoa cúc, cậu nam sinh đạp xe đến con hẻm cũ kỹ đường lớn, hai bên đường đều là cây đa cùng căn nhà cũ nát, mặt đường gồ ghề, thiếu những chiếc xe ve chai ba bánh chạy qua.

      Đại Lận muốn dựa vào người lạ, nhưng thấy cậu ta sắp tăng tốc, hơn nữa mỗi lần như vậy cả người lẫn xe đều lắc lư trái phải, cũng có chút sợ.

      Vội vã ôm chặt thắt lưng của cậu ta, muốn để cậu ta chạy chậm lại chút!

      Tên nam sinh này, trước mặt có hai chiếc xe qua, thế nhưng có thể linh hoạt chen lách xuyên qua được!

      "Nếu chạy chậm, cậu làm sao có thể đến chỗ làm đúng giờ được! Yên tâm, tôi để cậu bị ngã xuống đâu!" Cậu ta càng đạp càng nhanh, chui hết ngõ này đến hẻm kia, rồi lại từ trong hẻm đâm ra đường lớn chật chội dòng xe qua lại, tiếp tục chạy về phía trước, xe chạy nhanh mà ổn định, mỗi lần đều có thể luồn lách qua cánh xe mà phóng qua.

      Hơn nữa, cậu ta còn mấy lần vượt đèn đỏ, ra sức so tốc độ với dòng xe chạy đường.

      Cuối cùng, cậu ta thực dùng đúng 11 phút để đưa đến trước cửa nhà hàng ẩm thực Hoàng Gia, cởi mũ bảo hiểm xuống, lắc lắc mái đầu tóc ngắn.

      Còn Đại Lận bị dọa cho run rẩy cả người, toàn thân cứng nhắc.

      Lúc nhảy xuống xe, hai chân đều nhũn ra, khuôn mặt nhắn bị gió tạt qua dường như mất hết tri giác, kéo nổi nụ cười, "Cảm ơn cậu." cố gắng nặn ra nụ cười gượng, tựa váo vách tường bước vào trong nhà hàng.

      Lần sau có cho cũng dám ngồi xe của cậu ta nữa, ngồi lên chiếc xe đó cũng cần phải có dũng khí cùng tố chất tâm lý cực lớn. Nếu , nửa đường cũng bị nó dọa cho chết khiếp.

      "Trông cậu có vẻ nổi rồi." Cậu ta thường xuyên đua xe, đối với loại hoạt động này tập mãi thành thói quen, cho nên lúc nhìn thấy Đại Lận chậm rì rì bước từng bước hơi phản ứng kiệp. Cậu ta liền tới, phen bế thốc lên: "Để tôi đưa cậu vào!"

      Đại Lận chỉ kịp 'A' tiếng, quả thực nghĩ mà sợ chết khiếp. Mau đặt xuống dưới, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thực chịu nổi hù dọa thế này.

      Nam sinh ôm lên, dễ dàng bế lên lầu, nhìn khung cảnh xanh vàng rực rỡ bốn phía: "Cậu tới nơi này tiêu tiền sao. Chỗ này chỉ dành cho đám người có tiền thôi."

      " phải, chỗ này là nơi tôi làm việc, cậu trở về học ." Đại Lận đáp lại bằng nụ cười yếu ớt, vội vã chạy vào phòng làm việc báo dánh. Bây giờ là 3 giờ 59 phút, thời gian vừa đúng!

      --- -----

      2 giờ sáng, Đại Lận kéo lê thân mệt mỏi trở về nhà trọ .

      Chiều nay ăn chưa ăn hết bánh bao, lấy hai cái cho vào trong nồi cơm điện chưng hấp, ngồi tấm đệm lót in hình hoạt họa nghỉ ngơi. Sau hồi, nâng tay tháo xuống chiếc vòng cột tóc đuôi ngựa xuống, vén vén mái
      [​IMG]

      Chương 92. (cuối)
      Editor: June_duahau

      vội vàng đứng lên đem khăn lông phơi lên cho khô, để lại mái tóc đen dài xõa vai, sau đó ngồi xuống đệm lót dưới sàn nhà, mở cuốn vở pháp luật kinh tế ra bắt đầu ôn tập.

      Tuy rằng có lòng tin vào cuộc thi lần này , nhưng rốt cuộc cũng chỉ đến nghe thôi hề có sách giáo khoa, chỉ có thể cố gắng ghi chép để sót chữ nào, lớp nghe thầy giáo giảng bài, được nghỉ đến tiệm sách cũ tìm sách đọc, cho nên luôn có chút ăn khớp. sợ chỉ cần chút sai lầm thôi, Hiệu trưởng đuổi khỏi trường học.

      bây giờ giống như dây, tùy thời lúc nào cũng có thể ngã xuống vực sâu, cho nên nếu có thể đạt được loại ưu, trường học có thể danh chính ngôn thuận mà tiếp nhận , thừa nhận khả năng của ....

      Vì thế, cho tới tận 2 giờ sáng, Tiểu Tuyết Cầu nằm sấp giường ngủ vùi, còn Đại Lận vẫn duy trì trạng thái thanh tỉnh ôn bài.

      Trời sáng, lúc đến cửa bậc thang chuẩn bị xuống lầu có người ở phòng bếp bên kia gọi lại: "Tô tiểu thư, gần đây lúc cũng đến 2 giờ sáng mới trở về phải ?"

      Chỉ thấy ở phòng bếp chung của các hộ dân bên kia, có hơn mười hộ đều đứng ở đó, tất cả đều là phụ nữ, bà già, các dì, các , đám khôn khéo, tập trung tính toán tiền than, điện, nước, cả khí ga nữa, nhìn dáng vẻ giống như muốn gán tội cho người khác vậy.

      "Ngày hôm qua chúng ta còn tranh cãi làm sao lại hết nhiều tiền điện nước ga như vậy, hóa ra là chúng ta ầm ĩ suông rồi. Đây còn phải quá ràng rồi sao! 2 giờ sáng nấu mì ở trong bếp, người dùng nước nóng trong nhà tắm ngoại trừ Tô tiểu thư suốt ngày sớm về trễ còn ai khác nữa chứ! Trễ như thế, tất cả chúng ta đều ngủ say còn biết gì nữa đâu a!" Dì Trương kéo mở cổ họng cao giọng , làm thôi, làm là làm đến cùng, thấy Đại Lận dễ bắt nạt, liền đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người : "Nhà tôi đêm hôm trước ăn phải đồ hỏng bị đau bụng, lúc chạy vào toilet nhìn thấy Tô tiểu thư nấu mì ăn khuya ở trong bếp...."

      "Dì Trương!" Đại Lận vốn vội, bây giờ lại bị vu oan liền phát hỏa, lạnh lùng ngắt lời dì Trương, : " ràng là nhà dì nấu ăn khuya, đun sữa, buổi tối còn ngừng dùng nước nóng trong toilet để tắm rửa cho đứa , sao bây giờ lại đổ hết lên đầu tôi vậy hả? Tôi chỉ có mình, tiền điện nước ga hàng tháng tính ra còn kém nhà bốn người các người đâu!"

      "....nha đầu chết tiệt này, cái gì vậy hả!" Dì Trương lập tức cất cao giọng, giống như gà bị vật lông, sắc mặt lập tức thay đổi, cất giọng lanh lảnh kêu gào: "Mọi người nhìn , cái gì mà gọi là tuổi trẻ khí thịnh chứ, ràng là biết trời cao đất rộng là gì! Dì Trương tôi mỗi lần đều vất vả giúp mọi người tính rồi thu tiền điện nước, giảm bớt mấy chuyện vặt cho mọi người! ta sao, bây giờ lại còn lớn giọng chất vấn tôi! mới bao nhiêu tuổi hả, học được cách vu oan giáng họa cho hàng xóm rồi! Về sau mà có làm, còn ai dám thuê nữa hả!"

      "Dì Trương à, xin bớt giận." Những người khác bắt đầu khuyên can.

      Đại Lận lạnh lùng
      [​IMG]
      Last edited: 6/10/16
      Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 93.
      Editor: June_duahau

      thực lo lắng đám người đông đúc chật ních này ép cho thân mình mảnh mai của hỏng mất, nhìn người nọ chen lách người kia, quả thực đó là cái xe bus đông người nhất mà từng thấy.

      vừa định đẩy cửa xe ra, lo lắng có nên lôi xuống khỏi cái xe bus chết tiệt kia .

      Đúng lúc này....

      "Khoan, khoan, chờ tôi với! Đợi tôi với!" Bỗng thấy nam sinh vác theo túi sách, thân cà lơ phất phơ đúng kiểu công tử nhà giàu ba chân bốn cẳng chạy đuổi theo chiếc xe bus kia, còn liên tục kêu 'Chờ với', rốt cuộc cũng đuổi kịp được nó, chờ đến khi cửa xe mở ra lập tức nhảy lên xe bus. Cậu ta vừa lên xe liền chen lách về phía Đại Lận, nhìn Đại Lận cười hì hì, bộ dáng thoạt nhìn rất đẹp trai.

      Đại Lận với cậu ta cái gì đó, giống như có quen biết với cậu ta. Hai người đứng chung chỗ, giống như đôi học sinh cấp 3 hoặc sinh viên đại học .

      Đằng Duệ Triết ở bên ngoài nhìn thấy màn này, trong lòng liền trầm xuống, lập tức lái xe đuổi theo.

      Đại Lận đẹp như vậy, xem ra được rất nhiều người theo đuổi ah.

      Trong khi đó, Đại Lận đứng chen chúc xe bus, vô cùng bất đắc dĩ nhìn nam sinh trước mặt, hỏi cậu ta đâu.

      Mà nam sinh kia lần này lại dẫn theo đám bạn kia của mình, chỉ cầm theo cái cặp sách, thân quần áo hàng hiệu, tóc ngắn được chải ngược lên, hình dạng khác thường, gương mặt khôi ngô tuấn tú đột nhiên nổi lên hai rạng mây hồng: "Mình tên Cổ Tuấn, cậu tên gì?"

      "Đại Lận." Đại Lận giọng .

      "Darling?" Nam sinh kia bật ra tiếng cười lớn, là thích chết cái tên này rồi. Darling, thân ái? haha, là môt cái tên rất hay!

      Mấy hành khách bên cạnh nghe thấy vậy cũng đồng loạt quay lại, liếc mắt nhìn hai 'tiểu tử' này cái, đều nhất trí cho rằng họ là tình nhân .

      "Đại trong mày rậm, Lận trong cỏ dại." Đại Lận giọng giải thích, hơi đứng cách xa Cổ Tuấn ra chút. Cái tên tiểu tử này, đừng có lớn tiếng như vậy có được ? tiếng Darling này cũng quá to rồi!

      "À, hóa ra là thế. Kế tiếp cậu muốn đâu chơi hả?" Tay cậu ta nắm lấy vòng treo, còn cố ý đung đưa theo nó giống như chơi rất vui, " dạo công viên chơi sao?"

      Đại Lận nhìn bên ngoài cửa sổ, đối với người bên cạnh biết gì.

      Hóa ra là cậu ta bám theo lên xe bus, còn luôn luôn 'lúc lúc ' ở bên cạnh , cười hì hì. bất đắc dĩ : "Bây giờ tôi phải về nhà, có việc cần phải làm!"

      "Ah, Darling này, tôi có thể đến nhà cậu uống chén nước được ? Trong nhà cậu có mấy người?" Tiểu nam sinh lại bắt đầu có hứng thú tra hỏi, rồi lại tự mình thầm, "Nhà tôi có bà chị tham
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 93. (Tiếp)
      Editor: June_duahau

      Cử chỉ của đôi oan gia trong mắt người khác lại vô cùng thân mật, lúc cười cười, lúc lại náo loạn hết cả lên, quả nhiên là tình ngây ngô thuở học trò, thanh xuân vườn trường. Mà so ra, cùng với Đại Lận khác nhau nhiều nhiều lắm, cơ hồ có thể làm chú của được.

      ngồi xe lẳng lặng nhìn tên tiểu tử còn chưa mọc đủ lông kia, xem xem cậu ta định làm gì tiếp theo.

      Thằng nhóc này trông cũng có vẻ tuấn tú, môi hồng răng trắng, diện mạo sáng sủa, cao gầy, bề ngoài giống hệt như Phan An, chỉ có điều duy nhất chính là còn quá 'non', gương mặt tuy tuấn tú nhưng vẫn còn mang theo nét ngây ngô cùng liều lĩnh của cậu nhóc mới lớn.

      Chỉ thấy cậu ta đứng đó lúc, cho đến khi bóng dáng Đại Lận biến mất khỏi tầm mắt, mới chạy đến tiệm Fastfood mua hai hộp cơm, sau đó vác balo lên, về hướng cái ngõ mà Đại Lận vừa vào, ràng là định dỗ dành nàng kia, muốn cùng ăn cơm trưa.

      Đằng Duệ Triết im lặng nhìn tất cả, đột nhiên đập cái lên cửa sổ, định mở cửa xe xuống.

      Xem ra sau khi Tiêu Tử hủy bỏ hôn ước, làm cho Đại Lận phải bắt đầu lại cuộc sống mới lần nữa, khiến cho trở lại quãng thời gian thanh xuân của tuổi mười chín, cùng đám bạn học tập, nhấm nháp hương vị tình học đường giản đơn... Đột nhiên, có chút hâm mộ tên tiểu tử vô tư lự kia.

      "Ting! ting! Điện thoại động trong túi áo đột nhiên vang lên, màn hình hiển thị là Trâu Tiểu Hàm gọi đến. móc điện thoại ra nhìn thoáng qua cái, sau đó trực tiếp nhấn phím tắt, cũng tiện thể tắt máy luôn.

      -----

      Đại Lận về đến nhà trọ, vừa tới cửa liền nhìn thấy màn khiến vô cùng khiếp sợ!

      Chỉ thấy cửa phòng khi lại bị người ta mở toang ra, trong phòng đầy người đứng chật ních, là đám bác và dì Trương hùng hùng hổ hổ lục lọi gì đó trong phòng , sau đó biết lôi ở đâu ra được cái lò vi sóng đưa cho chủ nhà : "Bà chủ, bà nhìn , cái lò vi sóng công suất hơn nghìn oát ta giấu trong phòng, cứ đến nửa đêm là lại lén nấu ăn này nọ! Thế mà sáng sớm nay còn dám tôi ngậm máu phun người, là quá oan uổng cho lão Trương tôi mà, ta đúng là người có nhân tính!"

      Tiểu Tuyết Cầu lui ra bên, bị đứa nhà bà ta bắt lấy, vẫn còn kêu ăng ẳng.

      Đại Lận bước lên vài bước, lạnh nhạt : "Chính bà tự ý mở cửa phòng
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 93 (Tiếp)

      Edit: Ter.P

      Chậc, đừng cậu ta cả ngày có gì làm, chỉ quanh quẩn lại làm những chuyện đàng hoàng! cả Cổ Ngao của cậu ta chỉ muốn kết thúc trăm linh tám lần chuyển trường, có thể để đứa em đường đường chính chính cầm tay tấm bằng tốt nghiệp, sau đó ra nước ngoài du học, Cổ Ngao tặng cho cậu ta chiếc mô tô trị giá hơn hai trăm.

      lòng mà , cậu ta căn bản vốn là học tại trường ở Cẩm thành. Sau khi gây chuyện, tiếp tục chuyển rồi lại chuyển trường, sau khi chuyển vài lần như thế, cuối cùng vẫn bị cả đưa đến trường đại học để cải cách đứa em “hư đốn” này,

      Cậu ta
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :